Nếu bạn yêu thích tác phẩm của chúng tôi, đừng quên theo dõi các kênh mạng xã hội, tham gia máy chủ Discord và cân nhắc ủng hộ chúng tôi trên Patreon nhé:
https://discord.gg/e4BJxX6https://www.patreon.com/CClawTrans
Ngày hôm sau, khắp nơi đều chìm trong hỗn loạn. Trước hết là vụ hỏa hoạn tại cửa hàng nghệ thuật. Tin tức về nó được phát đi phát lại liên tục. Người ta nghi ngờ đó là một cuộc tấn công khủng bố, nhưng cũng cho biết thủ phạm vẫn đang lẩn trốn, khi các đài truyền hình liên tục chiếu đi chiếu lại hình ảnh và thước phim về cửa hàng đang cháy rụi. May mắn thay, ngoài Aeon ra thì không ai bị thương. Nhưng vì tất cả những chuyện đó, trường đại học đã ra thông báo công khai, yêu cầu sinh viên ở trong nhà nhiều nhất có thể. Theo những người bạn của tôi ở trường, có người tin rằng đây là hành động của một tổ chức khủng bố, trong khi số khác lại nghi ngờ vụ việc này có sự sắp đặt, và một số thì không ngừng than vãn vì thư viện trường phải đóng cửa do hoàn cảnh bất khả kháng này.
Thế nhưng, đối với tôi, những suy nghĩ và cảm nhận đó cứ như đến từ một thế giới khác. Hay nói đúng hơn, những người không liên quan đến graffiti có lẽ là những người không thể nào hình dung nổi tình cảnh mà tôi đang trải qua. Và cho dù tôi có cố gắng gột rửa đến đâu, đôi tay tôi vẫn còn vương máu của Aeon. Ít nhất thì chiếc điện thoại của tôi đã sống sót qua mớ hỗn độn đó, và ngay khi nhận được một cuộc gọi, tôi liền rời khỏi phòng ký túc xá.
Tôi mở khóa điện tử từ bên trong và nghe thấy tiếng động cơ lớn quay. Cánh cửa gỗ lớn nhưng đã cũ kỹ từ từ mở ra, và Boudicia đang đứng đó. Thấy cô ấy im lặng cắn môi, tôi không nói lời nào mà chỉ ra hiệu mời cô ấy vào. Chúng tôi đi qua thêm vài cánh cửa nữa rồi cuối cùng cũng về đến phòng tôi. Ngay sau đó, Boudicia ngả phịch xuống giường tôi, cứ như thể cô ấy đã kiệt sức hoàn toàn. Tôi ngồi xuống chiếc ghế sofa đối diện cô ấy, rồi cẩn thận hỏi.
"Boo-san, Aeon-san sao rồi ạ?"
“…Cậu ấy còn sống. Tạm thời là vậy.”
"Ơn trời…"
Tôi thở phào nhẹ nhõm, mừng vì chúng tôi đã tránh được tình huống tệ nhất.
"Bác sĩ nói đó là một phép màu. Nếu cơ bắp cậu ấy mỏng hơn một chút thôi, các cơ quan nội tạng đã bị vỡ tung rồi." Boudicia nhẹ nhàng vuốt ve hai bên sườn mình, cứ như thể chính cô ấy là người bị đâm vậy.
Tôi không trách cô ấy. Họ đã quen biết nhau lâu đến thế, đây hẳn là một cú sốc lớn hơn nhiều đối với cô ấy. Và ngay từ đầu mọi chuyện đã rất kỳ lạ. Thấy Aeon mất thăng bằng như vậy, rồi bị Liquorice đâm… Có gì đó không ổn với cậu ấy vào ngày hôm đó. Cậu ấy đã nói về sự hối tiếc… Vậy nên, có lẽ cậu ấy đã biết rằng Sugar cuối cùng sẽ tìm đến mình.
"Tên cậu ấy là Sugar-san, phải không ạ? Cậu ấy đáng sợ quá. Và tôi chẳng thể nào hiểu được cậu ấy đang nghĩ gì."
Tôi vừa nghĩ gì liền nói ra nấy. Tôi không thể hiểu một lời nào mà Sugar nói. Và đó không phải là vấn đề do tôi kém tiếng Anh, mà là… một phần sâu thẳm bên trong tôi đã phủ nhận lời nói của cậu ấy.
"Tôi nghe đồn cậu ta đang dính líu vào mấy chuyện kỳ quặc… Nhưng cậu ta không phải loại người như vậy." Boudicia nắm chặt hai bàn tay đặt lên đùi.
"Cậu ta… là người thế nào vậy?"
"Chúng tôi chỉ cùng nhau vẽ thôi, thật đấy. Chẳng đời nào chúng tôi là bạn thân như cậu ta vẫn gọi. Một ngày nọ, cậu ta cứ thế bỏ đi London, rồi từ đó chẳng liên lạc gì với chúng tôi nữa, vậy mà sao giờ lại…"
Tôi có thể thấy rõ Boudicia đang rất bàng hoàng. Rõ ràng là Sugar đã thay đổi rất nhiều. Nếu cậu ta là kiểu người nguy hiểm không ngần ngại phóng hỏa đốt cửa hàng, tôi e rằng cô ấy đã chẳng dành thời gian cho cậu ta rồi.
"Cô có biết người tên Liquorice-san đi cùng cậu ta không?"
"Không biết. Nhưng, cô ta có lẽ thuộc về một băng đảng. Tin đồn nói rằng Sugar có liên quan đến một băng đảng nào đó."
Tôi lại nhớ đến Liquorice. Và nhìn ánh mắt của cô ta, rõ ràng là cô ta không sống một cuộc đời lương thiện.
"Tin tức nói đó là một vụ nổ, nhưng…"
Nói đúng hơn, họ cho biết quả bom là một loại TATP. TATP là viết tắt của triacetone triperoxide, một loại vật liệu cực kỳ không ổn định nhưng lại tương đối dễ kiếm. Chính vì thế, hầu hết các vụ đánh bom và kịch bản liên quan đến bom thường khởi đầu bằng một thứ như vậy. Tuy nhiên, tôi hoàn toàn không hiểu nổi làm thế nào mà Sugar lại có thể đặt một quả bom như vậy vào trong cửa hàng.
“Một cái bình xịt.” Cô ấy siết chặt hai nắm tay đặt trên đùi.
“Bình… xịt?”
Suốt khoảng thời gian đó, chúng tôi luôn đối mặt với Sugar và Liquorice. Chỉ có một khoảnh khắc duy nhất chúng tôi không nhìn rõ được họ, đó là lúc Sugar đi giữa các kệ hàng. Chắc chắn là lúc đó rồi. Hắn ta có lẽ đã đặt quả bom ngay tại thời điểm ấy. Và vì hắn mặc cái áo hoodie rộng thùng thình, chúng tôi không tài nào nhận ra hắn có mang theo thứ gì. Đúng như người ta vẫn nói, muốn giấu một cái cây thì hãy giấu trong rừng. Hắn chỉ đơn giản là cài đặt để nó nổ tung khi mọi thứ đã xong xuôi.
Tôi cảm thấy một luồng ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Hắn đã lên kế hoạch cho nổ tung cửa hàng của Aeon ngay từ đầu. Và một kẻ nguy hiểm như vậy… giờ đây đang lang thang ở Bristol. Tôi nhìn Boudicia, cô ấy vẫn ngồi trên giường. Hàng mi dài của cô phủ một bóng râm lên khuôn mặt, khiến tôi không thể nhìn rõ biểu cảm của cô.
“Rồi từ giờ sẽ thế nào đây?”
“Tại sao anh lại hỏi tôi?! Tôi… tôi cũng không biết nữa!” Cô ấy bật dậy khỏi giường, túm lấy cổ áo tôi.
“Boo-san…”
Đôi mắt xanh của cô ấy tràn ngập vô vàn cảm xúc, đan xen vào nhau rồi chợt biến mất. Nhìn thấy điều đó, tôi hối hận vì đã nói bất cứ điều gì. Chắc chắn, cô ấy cũng muốn biết chính xác chúng ta nên làm gì bây giờ.
“…Tôi xin lỗi.”
“Không, là lỗi của tôi.”
Cô ấy hẳn đã lấy lại được bình tĩnh khi buông tôi ra. Tôi có cảm giác như cô ấy có thể rơi xuống vực sâu địa ngục nếu hạ tay xuống, nên tôi liền nắm lấy tay cô ấy ngay lập tức.
“Yoshi…”
“Đi thôi. Lara-san đang đợi chúng ta.”
***
Boudicia và tôi đến Bearpit, nơi cả nhóm đã tập trung đông đủ. Quá nhiều người cùng nói chuyện một lúc khiến tôi khó mà nghe rõ bất kỳ cuộc hội thoại mạch lạc nào, nhưng rõ ràng là họ đang tràn ngập lo lắng và bất an. Cuối cùng, JF cao lớn nhìn thấy chúng tôi từ xa và nói chuyện với Lara đang đứng cạnh anh ấy. Ánh mắt xanh lục biếc của cô ấy lấp lánh dưới ánh nắng. Đôi mắt ấy còn sắc bén hơn bình thường, phản chiếu hình ảnh chúng tôi một cách rõ ràng.
“Vậy là hai người đã đến rồi.”
Lara chạy nhanh về phía chúng tôi, nắm lấy cánh tay Boudicia. Cô ấy kéo Boudicia đứng trước cả nhóm, tôi lặng lẽ quan sát. Chắc chắn, Lara có điều gì đó cần làm ngay bây giờ.
“Boo, cậu giải thích mọi chuyện trước đi.”
“Tôi á?”
“Làm ơn. Cậu biết nhiều hơn chúng ta.”
Giọng điệu của Lara nặng nề không kém gì Boudicia. Cô ấy chỉ nói vậy, rồi đứng cạnh Boudicia và khoanh tay lại. Boudicia đút tay vào túi quần, nhìn vào mặt Lara. Lara khẽ gật đầu một cái, và Boudicia nhận ra rằng mọi cuộc tranh cãi đều vô ích.
“…Là Sugar.”
Ngay cả cái tên đó cũng khiến cả nhóm thở hổn hển. Chỉ từ đó thôi, tôi đoán rằng Sugar là một người rất có ảnh hưởng và nổi tiếng.
“Đó là gã đã xử lý Aeon.”
“Vậy có nghĩa là…”
“Phải, dĩ nhiên rồi. Hắn không đơn độc. Hắn có một con nhỏ tên Liquorice đi cùng. Tôi cá những kẻ trong băng đảng đang lùng sục khắp thị trấn ngay lúc này.”
Tôi không bỏ lỡ khoảnh khắc Lara siết chặt nắm tay. Cô ấy thở dài, ngẩng đầu lên, rồi quay về phía các nhà văn.
“Nghe đây mọi người. Sugar là một nhà văn đến từ London. Hắn ta được cho là ở đây, tại Bristol, nhưng lại cấu kết với một băng đảng để làm càn. Tên băng đảng là Sweet Tooth. Thật là một cái tên lố bịch.”
Cả nhóm lắng nghe những gì Lara nói. Và khi nghe cái tên băng đảng, tôi chợt nhớ đến sở thích cuồng đồ ngọt của Sugar.
“Băng Sweet Tooth đã thống trị London bấy lâu nay. Chẳng ai dám mơ tưởng đến chuyện cạnh tranh với chúng. Rồi dần dần, chúng không muốn chỉ quanh quẩn ở London nữa. Brighton, Portsmouth, Reading, Southampton, Oxford… Từng bước một, chúng nuốt chửng tất cả các thành phố xung quanh London. Và giờ đây, có lẽ đã đến lượt Bristol. Chúng tôi nhận được tin báo chúng đã tràn sang Bath rồi, nhưng tốc độ của chúng quả thực nhanh hơn nhiều so với dự tính ban đầu.”
“Um, Đội trưởng?” Peni dè dặt hỏi, “Vậy còn những thành phố bị Sugar và bọn chúng chiếm đóng thì sao ạ?” Câu hỏi của cậu bé được JF đáp lời.
“Hôm nọ tôi đến Southampton, cảnh tượng thật khó coi. Cả thị trấn bị bôi bẩn khắp nơi bởi đủ loại hình vẽ graffiti. Cứ ngỡ mình đang lạc vào Mexico hay Johannesburg vậy.”
“Là do băng nhóm đó gây ra sao?”
Nghe tôi hỏi, Lara gật đầu và giơ ngón trỏ lên.
“Đúng vậy. Chúng dùng graffiti để đánh dấu, biến mọi thứ thành địa bàn của mình. Và ở bất cứ đâu cô thấy những hình vẽ đó, có nghĩa đó là lãnh địa của chúng.”
“Nhưng thế thì quá độc đoán…”
“Nếu cô động vào graffiti của chúng, băng nhóm đó sẽ truy lùng cô đến cùng. Thật sự là đến cùng luôn, không hơn không kém. Dù cô là một công dân bình thường, một họa sĩ đường phố, thành viên băng nhóm khác, hay thậm chí là cảnh sát, chúng sẽ nghiền nát cô và mọi sự phản kháng. Cô nghĩ điều đó có ý nghĩa gì?”
“Sẽ chẳng ai dám bén mảng đến những nơi có graffiti…”
“Chính xác. Và một khi điều đó xảy ra, chúng tha hồ làm bất cứ điều gì mình muốn. Nơi đó sẽ biến thành một ổ buôn bán ma túy, mại dâm… và tôi nghĩ cô không cần nghe thêm nữa đâu.”
Bằng cách mở rộng diện tích graffiti, chúng giành được một vùng lãnh thổ rộng lớn hơn. Và rồi, chúng có thể tự do lựa chọn bất kỳ phương pháp phi pháp nào để kiếm tiền, biến nó thành nguồn tài chính dồi dào để giúp băng nhóm ngày càng lớn mạnh. Đó là một vòng lặp tăng trưởng không ngừng.
“Nhưng đó không còn là cuộc chiến băng đảng thông thường nữa… đó là một cuộc xâm lược thực sự, đúng không?”
Tất cả những nơi có graffiti đều là lãnh thổ của chúng. Thậm chí nói ra điều đó thôi đã thấy quá đỗi ích kỷ rồi. Dù bạn có đánh giá cao graffiti và trân trọng giá trị văn hóa của nó đến mấy, thì nó vẫn chỉ là những bức vẽ trên tường. Nhưng, khi thêm bạo lực và những cuộc tấn công vào, graffiti bỗng mang một sức mạnh thực sự. Đó chính là điều Lara muốn nói. Nhưng rồi, có một điều khác chợt nảy ra trong đầu tôi.
“Nếu băng nhóm đó muốn mở rộng lãnh thổ… vậy mục tiêu của Sugar là gì?”
Anh ta nói họ hợp tác vì lợi ích của đôi bên phù hợp. Nếu vậy, chắc hẳn phải có một mục tiêu chỉ riêng anh ta theo đuổi.
“Thành thật mà nói, chúng tôi chẳng biết gì về anh ta cả. Chính tôi cũng chưa từng gặp trực tiếp anh ta lần nào…” Lara liếc nhìn Boudicia.
Hiện giờ, cô ấy là người biết rõ nhất về Sugar. Tuy nhiên, Boudicia vẫn cúi đầu, không đáp lại ánh mắt của Lara. Trong khi đó, những họa sĩ khác bắt đầu tỏ ra lo lắng khi tên một băng nhóm khác được nhắc đến. Theo tôi thấy, hai cảm xúc chính lấp đầy gương mặt họ — Hoang mang và Sợ hãi. Và khỏi phải nói, Lara đã nhận ra điều này.
“Chúng ta không cần phải nao núng. Chắc chắn, những thành phố khác có thể đã thất thủ, nhưng… chúng ta thì khác. Đây là Bristol. Điều quan trọng là chúng ta không được phép cho chúng viết graffiti. Chúng ta không thể để chúng mở rộng lãnh thổ. Vậy nên, nếu chúng ta đoàn kết lại và phủ đè lên tác phẩm của chúng, chúng ta sẽ vượt qua được chuyện này.”
Những lời nói của cô, phát ra từ một thân hình nhỏ bé, lại tạo thành những làn sóng chấn động lan truyền khắp đám đông. Điều đó giúp băng nhóm bình tĩnh lại và tìm thấy một mục tiêu chung.
“Giờ đây, số phận của Bristol nằm trong tay chúng ta. Vì vậy… hãy chiến đấu. Hãy nổi dậy. Để bảo vệ… thị trấn của chúng ta!”
Dù vậy, Boudicia vẫn đứng ở rìa vòng tròn này. Trong lúc Lara nói, cô cúi gằm mặt, cắn chặt môi. Cũng phải thôi, tôi đoán vậy. Một người thân thiết với cô ấy lại tới gây náo loạn ngay tại thị trấn của cô. Tôi gần như không thể nào hình dung nổi nỗi đau cô ấy đang phải chịu đựng. Tôi cảm thấy dù mình có nói gì đi chăng nữa thì tất cả cũng chỉ như những lời dối trá sáo rỗng. Thế nên, tôi nhẹ nhàng đặt tay lên lưng cô. Dù hành động đó chẳng thể giải quyết được tình thế khó khăn này.
“Vậy là đã quyết định xong, giờ là lúc họp bàn chiến lược. JF.”
“Rõ, Thuyền trưởng. Trước hết, hãy xem tấm bản đồ này.”
Theo lệnh của Thuyền trưởng, JF đặt một chiếc máy tính bảng lên bàn trước mặt tôi, trong khi những người còn lại trong nhóm xích lại gần hơn. Trên màn hình hiển thị vài điểm đánh dấu.
“Hiện tại, Sweet Tooth’s đang tập trung xung quanh ga Bristol Temple Meads. Sau đó, họ sẽ từ từ mở rộng về phía Bearpit.”
“Những con số này chính xác chứ?” Peni chăm chú nhìn vào màn hình và hỏi.
“Đúng vậy. Chúng tôi đã chia nhau ra đếm. Hình vẽ graffiti ở khắp mọi nơi, và chúng tôi không thể nào biết được họ có bao nhiêu người.” JF thao tác trên máy tính bảng, hiển thị các bức ảnh.
Những bức ảnh hiện ra là các hình vẽ graffiti có hình kẹo thối rữa, phát ra luồng khí độc. Nhìn chằm chằm vào đó một lúc, tôi cảm thấy choáng váng. Ngay cả khi không liên quan gì đến graffiti, tôi cũng nghi ngờ liệu có mấy ai muốn lại gần những hình vẽ như vậy.
“Như các bạn thấy đó, họ có thể đông người, nhưng tác phẩm của họ lại cẩu thả. Thật phi đạo đức, tôi dám chắc đấy.” JF thở dài, lắc đầu.
“Phải. Chắc chắn chúng ta có kỹ năng tốt hơn họ, nên hãy tự tin mà ghi đè lên chúng.”
“Ừm, Lara-san?”
“Có chuyện gì vậy, Yoshi?”
“Nhưng đây là… nguy hiểm, đúng không?”
Lara không trả lời. Thái độ đó đã là quá đủ cho một câu trả lời, nhưng tôi khó chấp nhận điều đó nên đành hỏi lại.
“Cô đã nói rằng bất cứ ai dám động vào graffiti của họ sẽ bị trừng phạt, đúng không? Và họ thực hiện việc đó rất triệt để. Ý tôi là, chúng ta đang nói về những kẻ đã đâm Aeon-san và cho nổ tung cửa hàng của anh ấy. Điều gì sẽ xảy ra nếu cô dám ghi đè lên graffiti của họ…”
Đây không chỉ là một cuộc chiến graffiti. Vậy mà, họ lại phải chống trả những kẻ dùng thuốc nổ… bằng cách phun graffiti lên tường? Ít nhất thì với tôi, đó là điều mà nó nghe giống như vậy. Nhưng Lara dường như nhìn thấu nỗi lo lắng của tôi và mỉm cười dịu dàng.
“Yoshi, cậu nói đúng. Một cuộc chiến đẫm máu như thế này không phù hợp với Bristol của chúng ta.” Cô thở dài, trong khi JF vỗ vai tôi.
“Tôi hiểu cảm giác của cậu, Yoshi. Nhưng đó là tất cả những gì chúng ta có thể làm được.”
“JF-san…”
“Cảnh sát thì kiên quyết chống lại graffiti. Nên nếu họ nhúng tay vào chuyện này, tất cả chúng ta sẽ gặp rắc rối lớn.”
“Tôi hiểu, nhưng dù vậy…”
Lara tiếp lời JF.
“Cá nhân tôi, tôi rất muốn cảnh sát giải quyết chuyện này. Tuy nhiên, cả hội đồng thành phố và cảnh sát đều sẽ coi đây là cuộc chiến giữa các băng nhóm graffiti. Sớm hay muộn, họ cũng sẽ ra lệnh vì an toàn công cộng, và họ sẽ chẳng quan tâm liệu đó là những người viết graffiti đến từ London hay đã ở Bristol suốt thời gian qua. Tình trạng mất an toàn công cộng sẽ bị đổ lỗi cho graffiti. Đó là lý do họ sẽ thanh trừng tất cả. Nhưng chúng ta phải bảo vệ văn hóa của mình.”
“Nhưng!”
Trước khi kịp nhận ra, tôi đã bắt đầu hét lên. Tôi biết rằng chẳng có gì tốt đẹp khi đối đầu với sự quyết tâm của Lara. Bởi vì tôi không phải là người bị ảnh hưởng nặng nề nhất bởi chuyện này. Đó là chính Lara. Nhưng dù vậy, tôi không thể để mọi chuyện diễn ra như vậy.
“Bị xếp chung hộp với băng nhóm chỉ vì viết graffiti… Thậm chí không được hội đồng thành phố hay cảnh sát giúp đỡ… Thế mà cô còn chẳng có lỗi gì! Làm sao có thể chấp nhận điều này?”
“Đương nhiên là không ổn chút nào rồi,” Lara nheo mắt nhìn tôi, như thể nhìn thấu cái quyết tâm nửa vời của tôi. “Nhưng dù vậy, chúng tôi vẫn chọn graffiti. Hay đúng hơn, chúng tôi đưa ra quyết định này mà ngay cả bản thân cũng không hoàn toàn ý thức được. Chúng tôi đứng đây, tay cầm bình sơn xịt. Chỉ vậy thôi là đủ. Chúng tôi chỉ có thể sống như vậy. Và chúng tôi đã hạ quyết tâm rồi.”
Thật ra, tôi thầm biết điều đó. Không khí căng thẳng bao trùm Bearpit. Ai cũng nhận ra một cuộc chiến đang đến gần. Và rồi, tôi cũng tự cảm nhận được trong lòng mình: điều tôi đang sợ hãi, và điều tôi đang cố gắng chống lại.
“Đội trưởng, vẽ đè lên là một chuyện… Nhưng chúng ta sẽ phải chiến đấu trong bao lâu đây? Tôi không nghĩ chúng sẽ bỏ cuộc ngay đâu.”
“Câu hỏi hay đấy, JF. Tất cả những gì chúng ta có thể làm là câu giờ. Chúng ta phải khiến Sugar bỏ cuộc, khiến hắn ta hài lòng với những bức graffiti không thể bị vẽ đè lên bằng bất cứ giá nào. Chúng ta phải khiến hắn ta bỏ cuộc ngay tại Bristol. Và người duy nhất có thể làm được điều đó…”
Tôi ngay lập tức hiểu tại sao mình lại thấy lo lắng đến vậy. Ánh mắt Lara chuyển sang Boudica. Tiếp đó, mọi người đều nhìn về phía cô ấy.
“…Boo, là cậu đấy.”
Boudica vẫn cúi gằm mặt. Không phải thế. Cô ấy không biết phải viết gì. Cô ấy không biết phải xoay sở ra sao. Cô ấy không nên phải gánh vác một gánh nặng lớn đến vậy vào lúc này. Nhưng tôi buộc phải kìm nén ý muốn thốt ra những lời đó. Tôi không thể sai lầm được. Đây là vấn đề của cô ấy. Hay đúng hơn, nó sẽ trở thành vấn đề của cả thị trấn, nhưng không liên quan đến tôi. Boudica nhắm mắt lại, suy nghĩ như thể đã trải qua cả một kiếp người, rồi lại mở mắt ra.
“…Tôi hiểu rồi. Dù sao thì, tôi cũng phải kết thúc chuyện này. Tôi sẽ làm.”
Tôi có thể cảm nhận được tất cả các họa sĩ ở Bearpit đồng loạt thở phào nhẹ nhõm. Ai cũng tin rằng mọi chuyện có thể được cứu vãn khi có Bóng Ma ở bên. Tôi nhắm mắt lại, hy vọng không ai nhận ra. Điều này thật sự ổn sao? Không, chắc chắn là phải vậy. Cô ấy sẽ thừa kế tất cả. Và cuộc họp tiếp tục diễn ra với giả định cô ấy sẽ đối mặt với Sugar, hoàn toàn không liên quan đến cảm xúc của tôi.
“Nhưng, cửa hàng của Aeon đã bị phá. Chúng ta có khá nhiều sơn xịt dự trữ, nhưng chắc chắn số đó không đủ để vẽ đè lên toàn bộ chỗ kia đâu.”
“Vậy thì cậu không cần lo về chuyện đó,” Lara bật cười trước nỗi lo của Peni, rồi búng tay một cái.
Ngay lập tức, JF đẩy một chiếc xe đẩy đến, kéo tấm bạt nhựa ra. Bên dưới là một núi hộp bìa carton chất chồng lên nhau. Thứ nổi bật nhất là một chiếc hộp có khoét hình số 94, để lộ bên trong. Và có rất nhiều hộp khác y hệt như vậy.
“Các cậu nghĩ tôi chưa học được bài học từ cái lần chúng nó định thanh trừng Bearpit sao? Tôi đã chuẩn bị cho mọi khả năng chúng ta có thể cần thêm sơn xịt.”
“Quả nhiên là Đội trưởng!”
“Nếu thành phố của chúng ta bị nuốt chửng bởi graffiti của chúng, thì băng nhóm đó sẽ đè đầu cưỡi cổ chúng ta. Chúng ta không thể để chúng muốn làm gì thì làm. Nếu tìm thấy bất kỳ ai đến từ London, cứ tấn công chúng. Nói với chúng rằng thành phố này là thánh địa của graffiti!” Lara giơ một nắm đấm lên không trung, mái tóc xanh ngọc lục bảo rung lên.
“Tất cả sẵn sàng! Chúng ta sẽ không để chúng có được Bristol! Chúng ta là Bristol!”
Cả đội reo hò, túm lấy một bình sơn xịt.
“Này, Yoshi.”
Quan sát cảnh tượng này, Lara gọi tôi với vẻ mặt hoàn toàn khác trước.
“Có lẽ cậu không nên đến đây nữa thì hơn.”
“…Tại sao?”
“Cậu nên hiểu rõ điều đó hơn bất cứ ai khác,” đôi mắt xanh lục của cô ấy nhìn tôi, như tấm gương phản chiếu chính cảm xúc thật của tôi. “Với tư cách một người bạn, tôi muốn cậu được về nhà an toàn. Đó là trách nhiệm của tôi với tư cách một công dân Bristol.”
Tôi không thể nói được lời nào.
“Không sao đâu. Đây là vấn đề của chúng tôi, và chúng tôi sẽ tự giải quyết,” Lara đặt một tay lên vai tôi.
Tôi không thể cãi lại cô ấy. Chỉ riêng việc cô ấy gọi tôi là bạn, tôi đã cảm thấy ấm áp trong lòng.
“Lara, cậu đang nghiêm túc đấy à?”
Chính vì lẽ đó mà tôi bất ngờ khi Boudicia lại giận dữ đến vậy.
“Nghiêm túc á? Boo này, cậu cũng phải nghĩ thế chứ, đúng không?”
“Không, mình không nghĩ vậy. Hoàn toàn không. Lara, cậu đang sợ hãi đúng không?” Boudicia hỏi với vẻ mặt nghiêm túc.
“Cậu nói cái gì cơ? Này, nói lại lần nữa xem nào, Boo.”
“Mình nói không đúng ư? Cậu sợ hãi. Cậu lo lắng rằng cậu có thể sẽ thực sự thua cuộc. Chính vì thế, cậu mới cố gắng đẩy Yoshi ra xa.”
Lara im lặng, nhìn Boudicia. Rồi cô ấy nói tiếp.
“Đúng là cậu ấy không phải một nhà văn. Cũng không phải công dân ở Bristol này. Cậu ấy không có lý do gì để liều mình cả. Nhưng… nếu không có Yoshi, mình đã chẳng còn vẽ vời nữa rồi. Và Gabriel có lẽ đã thành công trong việc xóa sổ nghệ thuật graffiti ở Bristol. Mình nói sai sao?”
Tôi khẽ nghiến răng trước những lời ấy. Để trái tim mình không bùng cháy, tôi nhẹ nhàng đặt tay lên ngực. Tôi không biết cô ấy lại nghĩ như vậy.
“Thế nên… Giờ đây, cậu ấy là một trong số chúng ta.”
Lara nhắm mắt, thở dài một hơi, rồi lên tiếng xin lỗi.
“…Cậu nói đúng. Mình xin lỗi.”
“Không cần phải vậy. Mình mừng vì cậu đã lo lắng cho mình.”
Chẳng hay từ lúc nào, tôi đã siết tay thành nắm đấm.
“Nhưng, tôi muốn giúp hai người. Với tư cách một người bạn.”
Lara nheo mắt, mỉm cười.
“Cảm ơn cậu, Yoshi.”
“Nói là vậy chứ, tôi vẫn không biết mình nên làm gì…”
“Ai mà biết được chứ. Mình cũng không ngoại lệ.”
Boudicia cười nhếch mép. Tôi biết cô ấy đang cố gượng cười. Dù vậy, cô ấy vẫn cố gắng giữ thái độ lạc quan.
“Vậy thì cậu cầm lấy cái này đi, Yoshi.” Lara lấy một thứ trong túi ra, đưa cho tôi.
Thoạt nhìn, đó là một cây bút kim loại màu đen. Nhưng chắc hẳn là nhôm, vì khi cầm trên tay, tôi không thấy nó nặng lắm.
“Cái gì đây?”
“Một cây bút tự vệ. Dùng nó khi cần thiết.”
“Khá là bất an đấy.”
“Không có bất cứ sự chuẩn bị nào còn bất an hơn nhiều.”
Tôi cảm ơn Lara rồi nhét cây bút vào túi.
“Hừm, mình không cần mấy thứ vô nghĩa như thế. Cứ kẻ nào lại gần là mình đánh cho một trận là xong.”
“Cá nhân mình thì thích cậu đánh bại Sugar bằng graffiti của mình hơn, chứ không phải bạo lực.”
“Im đi! Mình biết rồi!”
Lara chỉ trêu Boudicia có chút thôi, mà một luồng không khí dễ chịu đã len lỏi giữa chúng tôi. Cứ như thể ban đầu chúng tôi chẳng ở trong tình thế hiểm nghèo đến vậy.
“…Cậu biết không, Boo. Mình biết cậu đang gặp một chút khó khăn.” Lara nói, dù có chút ngập ngừng. “Nhưng, đây là việc chỉ có cậu mới làm được. Sau khi Sugar rời đi, cậu đã trở thành ông hoàng của Bristol rồi mà, đúng không?”
“Lara…”
“Chính vì vậy, chúng ta phải dựa vào cậu… Bóng Ma Bristol.”
“…Được rồi, Đại úy Lara.”
Hai người bắt tay rồi ôm lấy nhau. Tôi cảm thấy cổ họng mình nóng ran, khi cố nén những giọt nước mắt đang chực trào ra. Nếu có thể, tôi muốn được chứng kiến mối liên kết của họ ngày càng sâu sắc hơn nữa. Nhưng không phải trong tình huống khẩn cấp như thế này, mà là khi mọi thứ đã bình yên.

Tôi muốn mọi thứ trở lại trạng thái đó. Tôi muốn Bristol được bình yên… Dù cho điều đó không có tôi trong bức tranh ấy.
Ban đêm, chúng tôi tập trung tại Cầu thang Giáng sinh (Christmas Steps). Những bậc đá cổ kính trông càng thêm xưa cũ dưới ánh đèn đường màu cam chiếu xuống. Hôm nay, Boudicia và tôi dự định đi quanh Bristol để tìm kiếm các tác phẩm graffiti của Sugar. Chúng tôi đã phân vân không biết có nên đi vào ban ngày không, nhưng cả hai lựa chọn đều nguy hiểm như nhau, nên chúng tôi chọn gặp nhau vào ban đêm để ít nhất tránh được cảnh sát. Chúng tôi đi về phía đông nam Bristol, băng qua cây cầu Bristol nhỏ bắc qua sông Avon, rồi đi dọc theo phố Victoria.
Đúng như JF đã nói, chúng tôi không thấy bất kỳ tác phẩm graffiti nào của Sweet Tooth ở đây. Cũng dễ hiểu thôi, vì chúng tôi đã đi khá xa ga Temple Meads. Chắc là họ sẽ sớm đến khu vực này với tốc độ hiện tại của họ.
“Thôi được, tôi biết tôi đã nói gì rồi, nhưng… Cậu chắc chắn chứ?” Boudicia lộ ra vẻ mặt yếu ớt, mong manh, chắc không chỉ vì trời đã tối đâu.
Cô ấy đã bình tĩnh hơn rất nhiều so với cuộc tranh cãi nảy lửa ban ngày.
“Lời đó phải là của tôi mới đúng. Cô cũng đang gặp nguy hiểm chẳng kém gì tôi đâu, Boo.”
“Đó là lí do vì sao tôi lại nói vậy.”
“Và tôi ở đây là để đảm bảo không có chuyện gì tệ xảy ra. Nếu cô bị dồn vào đường cùng hay bất cứ chuyện gì khác, cô sẽ chỉ có một mình thôi. Tôi đã chuẩn bị tinh thần cho bất cứ điều gì có thể xảy đến với chúng ta, nhưng hãy tránh những rủi ro không cần thiết.”
“Rủi ro không cần thiết…” Boudicia lẩm bẩm rồi nhăn mặt. “Việc có tôi đi cùng có phải là rủi ro không cần thiết không?”
“Cô có muốn một người đàn ông mạnh mẽ hơn ở bên cạnh không?”
“Tôi không có ý đó…”
“Tôi biết, tôi biết. Tôi chỉ đùa thôi mà. Tôi đã khá hơn rồi, đúng không?”
Boudicia liếc xéo tôi một cái rồi khịt mũi.
“Tôi thề đấy. Cậu bướng bỉnh thật.”
“Ai trong chúng ta cơ?”
“Cả hai, có lẽ.”
Rồi chúng tôi nhìn nhau bật cười. Tại sao chúng tôi cứ mãi vướng vào những tình huống rắc rối thế này nhỉ? Tôi thề, những bức vẽ graffiti cứ mang đến một số phận nghiệt ngã như vậy.
“Này, nhìn kìa.”
Rồi, Boudicia đột nhiên dừng lại.
“Đó là…”
Chúng tôi lập tức nhận ra bức graffiti đó là của Sweet Tooth. Nó trông giống hệt những gì JF đã cho chúng tôi xem trên điện thoại. Nhưng khi nhìn tận mắt, nó thậm chí còn quái dị hơn, và quả thực trông chẳng tốn mấy công sức. Nhìn sang Boudicia, cô ấy đảo mắt khắp xung quanh, phát hiện thêm vài bức graffiti khác.
“Vậy đây là chiến tuyến, nhỉ?”
Với cảnh tượng này trước mắt, chúng tôi thực sự cảm thấy như thể cuộc xâm chiếm đã cận kề.
“Cái này khác… Và cái này nữa. Tôi thề, tất cả đều là rác rưởi, lấp đầy bức tường.” Boudicia kiểm tra từng bức graffiti mà cô ấy có thể nhìn thấy.
Có thể thấy không phải do cùng một người vẽ, nhưng phong cách tổng thể lại tương tự. Chắc hẳn là do Sugar ra lệnh.
“Các bức graffiti ở Bristol và London có khác nhau không?”
Với quá nhiều graffiti trước mắt, tôi buộc phải hỏi. Tuy nhiên, câu trả lời nhận được lại khiến tôi bất ngờ.
“Ừm, không biết nữa.”
“Hả? Cô không biết ư?” Tôi không giữ nổi câu hỏi đó.
Thật hiếm khi nghe Boudicia nói vậy. Tuy nhiên, lời giải thích sau đó của cô ấy đã làm sáng tỏ mọi chuyện.
“London là một thành phố lớn. Nó tập hợp mọi người từ khắp nơi trên thế giới, nên không thực sự có một ‘Phong cách London’ nào theo nghĩa đó. Tất nhiên, nhìn tổng thể thì vẫn có sự khác biệt. Giống như so sánh New York với châu Âu, vân vân.”
“Thế Bristol có phong cách như thế nào?”
“Phải nói là hơi cổ điển hơn một chút. Lara cũng giống vậy, đúng không? Phần còn lại thì chỉ chia đều cho những họa sĩ khác thôi.”
Boudicia từng giải thích rằng “old school” là một phong cách đã tồn tại lâu hơn. Có lẽ là phong cách bạn thường thấy vào những năm 80 khi graffiti bùng nổ. Hơn nữa, việc vẽ ở London không thể tốn quá nhiều thời gian vì thành phố quá rộng lớn. Và Bristol đã trở nên nổi tiếng với graffiti, với nhiều người dân hiểu rằng đó là vùng đất linh thiêng. Thêm vào đó, thật là một cảnh tượng kỳ lạ khi thấy cả một địa điểm bị chôn vùi trong graffiti như thế này.
“Cô sẽ không vẽ đè lên những bức graffiti ở đây sao?”
“Tôi sẽ ở đây cả đêm chỉ để làm chậm chúng lại. Việc này tôi sẽ giao cho Lara và những người của Queen Bear’s Revenge. Tôi chỉ có thể tập trung vào những gì mình phải làm thôi.”
Điều mà chỉ Boudicia mới làm được… Chắc chắn rồi, đó là đánh bại Sugar. Mà không chỉ đánh bại suông, cô ấy còn phải khiến Sugar ngừng tấn công Bristol. Nhớ lại thái độ tự tin cùng nụ cười ngây thơ của hắn… Rồi còn Liquorice nữa. Ánh mắt sắc lạnh, thần thái bình tĩnh đến tuyệt đối kia. Liệu đây có thật sự là một trận đấu mà chúng tôi có thể thắng được không? Tôi liếc nhìn Boudicia, người đang lặng lẽ ngắm nhìn những hình vẽ graffiti trên tường. Đôi mắt xanh biếc của cô ấy, dưới ánh đèn đường, ánh lên rực rỡ trong đêm tối. Không biết trước khi tôi gặp cô ấy, Boudicia đã nhìn thấy những gì? Chắc hẳn đó là một khung cảnh mà tôi không tài nào tưởng tượng nổi.
“Ừm… giữa Sugar-san và Aeon-san đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Trong giây lát, Boudicia mím chặt môi, khiến tôi hối hận vì đã hỏi câu này. Tôi không nên đào sâu quá khứ của cô ấy như vậy. Và tôi biết điều đó. Nhưng khi cô ấy ở trước mặt, tôi lại quên mất những điều hiển nhiên. Cô ấy nhắm mắt lại một lúc, cố gắng kìm nén nỗi đau, rồi ngẩng đầu lên.
“Khi Sugar còn ở đây, cậu ấy được xem là vua của Bristol. Cậu ấy vẽ graffiti giỏi kinh khủng. Bất kể cậu thấy hình vẽ nào, cậu ấy đều dễ dàng đè lên nó. Ngầu dã man, thật sự đấy. Tôi luôn muốn được như cậu ấy. Nhưng chẳng ai ở Bristol đánh bại được cậu ấy… thế là cậu ấy đột nhiên bỏ đi London.”
“Không biết Aeon-san đã nói gì với Sugar-san nhỉ?”
Sugar nói rằng hắn vẫn nhớ những gì được nghe hôm đó.
“Tôi cũng không biết nữa.”
Suốt thời gian qua, có gì đó không ổn. Lý do Boudicia bắt đầu vẽ graffiti là vì Aeon. Tuy nhiên, phong cách phóng khoáng và mạnh mẽ của cô ấy lại không phù hợp với cách tiếp cận điềm tĩnh và logic của Aeon. Phong cách của cô ấy tập trung vào chiến thắng, được thúc đẩy bởi sự cuồng nhiệt và những nét vẽ đầy dứt khoát, nên có lẽ Sugar đã có ảnh hưởng lớn. Dù vậy, tôi tự hỏi Boudicia thực sự cảm thấy thế nào về Sugar. Trong lòng tôi nổi lên một nỗi bất an, tôi tiếp tục.
“Vậy thì, khi Ghost và Captain… Khi cậu và Lara-san tranh giành ngôi vị thủ lĩnh, đó là…”
“Sau khi Sugar rời đi đấy. Và tôi chưa từng thắng cậu ấy dù chỉ một lần.” Boudicia nhìn xuống hai bàn tay mình.
Những lời này nghe thật nặng nề. Rốt cuộc, điều này có nghĩa là cô ấy không thể thắng Sugar ngay cả khi dùng đến bàn tay phải đầy uy lực của mình.
“…Aeon cảm thấy có lỗi, cậu biết không. Rằng cậu ấy đã không ngăn cản Sugar một cách đúng đắn khi hắn nói sẽ đi London. Hắn không như thế này hồi đó. Chắc chắn, Aeon có thể đã nhìn thấy sự nguy hiểm, nhưng không hề có dấu hiệu nào cho thấy hắn dính líu đến các băng nhóm. Chính vì thế… tôi hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra với Sugar khi hắn ở London.”
Đằng sau đôi mắt nhắm nghiền, chắc hẳn cô ấy đang trải qua những ký ức đã sống cùng Sugar. Những ký ức vui vẻ mà tôi không hề biết.
“Dù sao thì, có chuyện tôi muốn hỏi cậu, Yoshi.”
“Hả? À, vâng?”
Tôi ngỡ ngàng khi cô ấy đột nhiên nói vậy. Liệu giờ cô ấy còn có thể hỏi tôi điều gì nữa chứ?
“Cậu sẽ về Nhật Bản, đúng không?”
“…Đúng vậy.”
Tôi hối hận vì sự ngây thơ của mình, và cả việc mất vài giây để trả lời, dù câu hỏi đơn giản đến vậy. Tuy nhiên, tôi cũng cảm thấy nhẹ nhõm vì cô ấy biết.
“Vậy… một khi cậu về. Cậu có định chơi nhạc với ban nhạc đó nữa không?”
“Vâng, rất có thể là vậy.”
“Với con cáo đó… Với Nelina?”
Nghe cái tên đó, tôi cảm thấy như bị đâm vào ngực. Tôi khựng lại một lúc rồi đáp.
“Vâng… Thực ra, Nelina-san đã bảo tôi về nhà. Rằng cô ấy không thể kéo dài hợp đồng thêm được nữa.”
Ở nhiều khía cạnh, tôi không thể trốn tránh thêm được nữa. Đó là điều tôi nói với Boudicia. Và sau một khoảng lặng ngắn, cô ấy cất tiếng với giọng điệu thờ ơ.
“Hmm, tôi hiểu rồi. Tốt cho cậu.”
“Tốt…”
Tôi thực sự không hiểu. Lúc nói những lời ấy, trong lòng cô ấy đang nghĩ gì? Ánh đèn đường mờ nhạt khiến tôi không thể nhìn rõ vẻ mặt cô ấy. Đêm ở Anh (UK) tối như mực, chẳng thấy gì cả, đúng là như vậy. Sao... tôi lại có mặt ở đây một lần nữa? Và vì lý do gì mà giờ tôi lại đang ở bên cạnh cô ấy?
Nhưng rồi, Boudicia bất chợt quay người chạy đi. Cô ấy như hòa vào màn đêm, khiến tôi suýt chút nữa đánh mất dấu vết.
“K-Khoan đã!”
Tôi vội đuổi theo. Cô ấy dừng lại trước một bức tường cách đó không xa, chăm chú nhìn vào nó.
“Không thể nhầm được. Chỉ cần liếc qua là biết ngay.” Cô ấy vừa nói thầm vừa vuốt tay dọc theo bức tường.
Cá nhân tôi thì chẳng thể nhận ra bức vẽ này khác gì so với những bức trước đó. Thậm chí nó trông cũng chẳng đẹp hơn là bao.
“Nhìn chỗ này đi.” Boudicia chạm vào một bên của bức graffiti.
Ở đó, tôi có thể thấy những vệt sơn đỏ, bắn tung tóe lên tường như máu.
“Đó là đầu kim phun. Cái phần mà sơn xịt ra ấy, trông giống một cái ống nhỏ và hẹp.”
Tôi chợt nhớ ra điều gì đó tương tự.
“Hình như tôi cũng từng dùng cái này khi chăm sóc cây đàn guitar của mình thì phải…”
“Khi dùng loại đó, vòi phun sẽ trở nên sắc bén. Giống như lúc cậu xịt nước bằng vòi tưới cây vậy. Cái này cực kỳ khó làm, và cũng là sở trường của Sugat.”
Tôi lại nhìn vào bức tường. Đúng như lời cô ấy nói, những nét graffiti thông thường dùng vòi xịt bình thường không có gì nổi bật, nhưng tôi có thể thấy khắp nơi những vệt đỏ li ti như máu bắn, khiến tôi rợn cả người.
“Thôi nào, tôi sẽ làm đây.”
Boudicia đặt ba lô xuống. Tiếng lon sơn xịt bị lắc vang vọng trong đêm tĩnh mịch. Tôi lặng lẽ dõi theo khi cô ấy bắt đầu phủ lên bức graffiti cũ. Không một chút do dự, không một động tác thừa. Cô ấy từng nói rằng mình đã có thể vẽ ra những gì mình hình dung trong đầu. Tôi đã có thể thấy hình dáng hoàn chỉnh ngay từ lúc này, khi quá trình diễn ra nhanh chóng. Nó thực sự mang lại cảm giác của một công việc chuyên nghiệp, bởi vì mọi thứ cứ trôi chảy đến lạ.
“Được rồi…”
Thành phẩm là một bức graffiti được vẽ bằng hai màu đỏ và đen.
“Red Hot…”
Những chữ cái hình chữ nhật đó trải dài khắp tác phẩm, như một lời tuyên bố.
“Graffiti của Sugar không phải như thế này. Tôi chắc chắn cậu ta đã bị ảnh hưởng bởi những người xung quanh, nhưng tôi thì khác. Tôi… rực lửa.”
Cô ấy lẩm bẩm như thể đang nói với chính mình, đoạn nhét lon sơn xịt vào túi và vác ba lô lên vai. Ngay sau đó, chúng tôi nghe thấy tiếng vỗ tay. Boudicia và tôi lập tức quay phắt lại. Rồi, một giọng nói vang lên từ trong bóng tối.
“Không tệ, không tệ. Xem ra cô đã lấy lại được trực giác của mình rồi. Đúng vậy, tinh thần phải thế chứ.”
Bộ trang phục kỳ dị ấy nổi bật giữa màn đêm đen kịt. Và đương nhiên, Liquorice cũng đi theo sau hắn ta.
“Sugar… Sao anh lại ở đây?!”
“Vì tôi muốn xem cô sẽ vẽ những bức graffiti thế nào, đương nhiên rồi.”
“Anh… Anh cố ý làm thế sao…?”
Sugar nhếch mép cười.
“Phải. Nếu cô không thể đánh bại tôi, thì graffiti sẽ không dừng lại… Hay cô nghĩ vậy. Nhưng những người duy nhất có thể làm điều đó… là cô, Boo-chan. Cô đã biết bức vẽ nào là của tôi, và sau đó quyết định đè lên nó nếu cô nghĩ mình có thể làm tốt hơn… đúng như những gì cô đã làm.”
Sugar vuốt tay dọc theo bức tường mà Boudicia vừa vẽ graffiti. Dù chưa được bao lâu, nó đã khô hoàn toàn, không làm bẩn ngón tay hắn.
“Và đó là lý do tôi đã đợi ở đây.”
Sugar nhìn Liquorice, đưa cho cô ta một tín hiệu. Cô ta liền đảo mắt nhìn xung quanh vào màn đêm. Ngay lập tức, vài người đàn ông cao lớn xuất hiện, mặc quần áo đen rách rưới. Và, họ đang che mặt bằng những chiếc khăn rằn đen. Chỉ cần liếc mắt một cái là tôi biết ngay… Họ là thành viên băng đảng. Tôi bản năng bước chắn trước Boudicia.
“Hửm? Chúng ta từng gặp nhau chưa nhỉ?” Sugar nhìn tôi với vẻ khó hiểu.
Có lẽ ngay từ đầu, tôi đã chẳng bao giờ lọt vào mắt xanh của hắn.
“Tôi là Yoshi. Là… bạn của Boo-san.”
“Hửm, vậy à? À, cậu là người của cái đám người gấu đó sao?”
“Không…”
Đến tận bây giờ, tôi vẫn chẳng có được câu trả lời đúng đắn.
“Mà này, ta ghét cái thứ đó lắm. Cái vị mặn ấy.”
“Vị mặn…?”
Hắn nhúc nhích ngón tay như thể đang bóp muối giữa kẽ tay mình.
“Đúng vậy đó. Mấy món ngọt mà lại trộn thêm chút muối vào, đúng không? Kiểu kẹo caramel mằn mặn ấy. Ta thật sự không chịu nổi đâu. Đó hoàn toàn là một sự sỉ nhục đối với bất cứ thứ gì ngọt ngào.”
Sugar từ từ, chậm rãi tiến về phía tôi. Hắn vặn người, ngẩng đầu nhìn tôi. Mũi chúng tôi gần như chạm vào nhau, và tôi có thể ngửi thấy mùi hương ngọt ngào tỏa ra từ người hắn.
“Cậu thì khác, đúng không? Cậu sẽ không sỉ nhục ta đâu.” Hắn mỉm cười, nhưng ánh mắt tối tăm như có thể giết chết tôi bất cứ lúc nào. “Đừng có làm cái mặt đó bây giờ. Cậu trông cứ như con nai bị mắc kẹt giữa đường vậy.”
Hắn nghiêng đầu đi, rồi kéo mũ áo hoodie lên và nhún nhảy. Theo một cách nào đó, nó làm tôi nhớ đến Boudicia. Dù tôi dám chắc Boudicia học điều đó từ hắn.
“Liquorice-chan, nếu em muốn.” Sugar ra lệnh ngắn gọn, với giọng điệu như thể hắn vừa ăn xong bữa tối.
Liquorice lập tức hành động. Một bóng đen lướt qua trong bóng tối, đứng trước mặt tôi. Bóng đen đó nắm lấy cánh tay tôi và đẩy lên. Cơ thể tôi bị kéo theo sau, tôi nghe thấy tiếng không khí rít ra khỏi cổ họng mình.
“Ư…!”
Liquorice nhìn thẳng vào mặt tôi, vẫn không có bất kỳ biểu cảm nào như thường lệ. Tôi không thể biết cô ấy đang nghĩ gì.
“Dừng lại đi.”
Nhưng rồi, Boudicia dùng tay trái túm lấy cánh tay Liquorice.
“Bỏ tay ra khỏi cậu ấy. Cậu ấy là người của chúng ta.”
Trong khoảnh khắc, mắt Sugar mở to. Nhưng sau đó, hắn bật cười phá lên.
“Thế ra hắn thật sự là bạn của cái thứ gấu gì đó! Nghĩ mà xem, ta lại được chứng kiến cái ngày mà Boo-chan bắt tay với người khác. Hừm… Vậy thì cứ thế đi.”
“Sugar-san, chúng ta làm gì với cậu ta đây?”
“Cứ làm gì tùy ý. Hắn không phải thứ ta đang tìm.”
Hắn đang tìm kiếm thứ gì vậy chứ? Nhưng trước khi tôi kịp nghĩ xong, Liquorice đã xoay người và ném tôi về phía Boudicia.
“Yoshi!”
Cô ấy cố gắng giảm lực va chạm, nhưng tôi vẫn bị ngã ngửa ra sau. Sugar thấy vậy, bật ra tiếng cười thỏa mãn, rồi vươn hai tay ra, bẻ cổ.
“Giờ thì, chắc là đến lúc rồi. Đưa cho ta cái đó.”
“Vâng, Sugar-san.”
Liquorice quay về phía Sugar, lấy ra một vật được bọc giấy màu tím từ trong túi. Đó chính là thanh sô cô la mà hắn đã ăn ở cửa hàng của Aeon. Liquorice cẩn thận bóc gói kẹo, rồi đưa cho Sugar. Hắn cắn một miếng, rồi ôm má rên rỉ.
“Aaa… Cái vị ngọt này. Ta cảm thấy tuyệt vời. Nhưng, ta cần nhiều hơn nữa. Chừng này không đủ.”
Hắn chụm hai bàn tay đang mở ra, đẩy về phía Liquorice. Thấy vậy, Liquorice tháo chiếc ba lô đang đeo xuống và đưa cho Sugar hai bình sơn xịt, hắn cầm mỗi bình một tay. Sau đó, hắn rón rén bước về phía bức tường, di chuyển hai tay và một vệt màu sắc được tạo ra. Dù động tác của hắn rất hờ hững, như thể một vũ công trên sân khấu, nhưng bức vẽ graffiti sinh ra từ đó lại vô cùng quái dị. Và trong khi tôi còn đang kinh ngạc về sự tương phản này, bức graffiti đã hoàn thành.
“Vẫn chưa xong.” Sugar nói và ném các bình sơn xịt về phía Liquorice.
Như để đáp lại, cô ấy giờ đưa lại cho hắn một bình khác. Những chiếc bình xoáy tròn trong không khí và bay qua nhau. Cứ như một màn xiếc vậy.
“Đến lúc kết thúc rồi.”
Có một ống nhỏ nhô ra từ phần trên của bình sơn xịt mà hắn đang cầm. Hẳn đó là nắp kim mà Boudicia vừa nhắc đến. Khi hắn nhấn nó xuống, sơn phun ra, nhưng với một vệt không đều. Dù vậy, Sugar vẫn hướng nó về phía bức tường. Và một cách vô cùng thư thái, cứ như thể hắn đang điều khiển những gì sắp được viết lên tường.
“Được rồi, xong.”
Những chữ cái hiện ra từ đó đã mục nát. Năm chữ cái ghép thành tên SUGAR bị cắt xẻ chỗ này chỗ kia, khiến những nét chữ phồng rộp trông như thịt da. Từ những vết cắt đó, người ta có thể nhìn thấy nội tạng bên trong, cùng với những con giòi trắng đang lúc nhúc bò ra. Đồng thời, hắn ta còn dùng nắp kim tiêm tạo ra những vệt máu vương vãi khắp nơi. Đó là một bức vẽ bậy ghê rợn đến mức, tôi phải cố nén lại cơn buồn nôn.
“Hoan hô,” Liquorice cất lời.
Ngay lập tức, đám đông xung quanh chúng tôi vỗ tay. Là một nhạc sĩ, tôi hiểu giá trị của tiếng vỗ tay. Đó là phần thưởng lớn nhất mà người biểu diễn nhận được. Thế nhưng, tràng pháo tay tôi vừa nghe thấy lại chẳng giống bất cứ thứ gì tôi từng trải qua. Nói thẳng ra, nó như thể không chứa đựng chút cảm xúc nào. Nó đờ đẫn, nhạt nhẽo, tựa như cát bị rắc lên nền xi măng. Ấy vậy mà, Sugar chẳng bận tâm chút nào, hắn ta vẫn dang rộng cả hai tay, đi lại tựa một ngôi sao.
Cùng lúc đó, Liquorice đặt một tay lên vai Sugar, nhẹ nhàng lau mặt hắn bằng một chiếc khăn nhỏ. Mặt hắn be bét. Dẫu vậy, cả Boudicia và tôi đều không thể nói được lời nào. Bởi lẽ, cảm xúc toát ra từ bức vẽ bậy quá choáng ngợp. Không phải là kỹ năng vẽ, hay những nét bút loằng ngoằng trên tường. Cũng chẳng phải trải nghiệm chúng tôi đã chứng kiến trong quá trình này. Mà là vì chúng tôi có thể trực tiếp cảm nhận được điều đó toát ra từ bức vẽ bậy… nỗi khiếp sợ và kinh hoàng tuyệt đối, sâu sắc.
“Tôi thật sự thích những khuôn mặt như thế đấy, cô biết không?”
Như mọi khi, Sugar nở một nụ cười ấm áp và thân thiện. Và ngay cả lúc này, mặt hắn vẫn dính đầy mực vẽ bậy.
“Boo-chan, cô không thể ngừng vẽ sao? Làm mấy thứ thế này thật sự là vô cùng nhàm chán, cô không nghĩ vậy ư?”
“Nh-Như thế không…”
“Thật sao? Vậy thì tại sao cô lại vẽ, Boo-chan?” Sugar dang rộng tay, chờ đợi câu trả lời của cô.
Tuy nhiên, cô bé không thể nói tiếp, chỉ giữ chặt miệng.
“Cô ấy vẽ vì Bristol.”
Miệng tôi bất giác bật ra trước khi kịp suy nghĩ, lấp đầy khoảng im lặng.
“Và không ai có quyền chế giễu cô ấy vì điều đó.”
“Vì Bristol… hả? Ừm, đó là lý do tại sao thành phố này đã đi quá xa rồi.” Sugar thở dài rồi càu nhàu, nhún vai. “Rời khỏi London, tôi nhận ra một điều… Bristol quá đỗi yên bình. Mọi người đều chấp nhận việc vẽ bậy là một phần của văn hóa nơi đây.”
“Bởi vì Bristol là thánh địa của graffiti.”
“Điều đó không hoàn toàn đúng.” Sugar cười, nheo mắt lại. “Graffiti là một tội ác.”
“Nhưng mà…”
“Cho dù cô có nói ngọt bao nhiêu đi chăng nữa, thì điều đó cũng không thay đổi sự thật rằng graffiti là hành vi phá hoại. Nó là sự hủy diệt. Mọi người đều vẽ khi họ đang sợ hãi bị bắt. Họ chấp nhận những thiệt hại mà họ gây ra khi vẽ. Và rồi, tác phẩm hoàn chỉnh của họ ngay lập tức biến mất. Chết chóc, giết chóc, bị giết chóc, không có gì là đúng đắn cả. Đó là lý do tại sao nó đẹp.” Nửa chừng câu nói, Sugar cắn viên sô cô la hắn nhận được từ Liquorice. “Thế mà, hãy nhìn thành phố này xem. Ai ai cũng vẽ lên tường. Họ quên mất đó là graffiti… Và không chỉ vậy. Mọi người đang quên đi số phận của mình nói chung.”
Hắn nuốt chửng viên sô cô la, giờ đây lại nhét một viên kẹo Liquorice đưa vào miệng. Tôi có thể nghe thấy răng hắn va vào viên kẹo mỗi khi lưỡi hắn di chuyển. Và rồi, hắn tiếp tục.
“Nghe đây. Con người sẽ chết. Nếu cô không luôn ý thức được điều đó, cô sẽ không thể sống đúng nghĩa. Nếu cô không chứng kiến sự hủy diệt, cô không thể tạo ra bất cứ thứ gì. Chỉ những người biết được vẻ đẹp của vạn vật khi kết thúc mới có thể sống một cuộc đời trọn vẹn. Đó là lý do tại sao tôi sẽ đảm bảo mọi người đều nhớ kỹ điều đó.” Hắn ném đi vỏ bọc. “Đúng không, Liquorice-chan?”
Và rồi, hắn thúc đầu gối vào bụng Liquorice.
“Argh…!”
Thân hình mảnh khảnh của cô lập tức khuỵu xuống, ngã sõng soài trên đất. Những người trong đội dường như muốn xông lên giúp, nhưng Liquorice giơ tay ngăn lại. Sugar liền túm cổ áo, lôi Liquorice đứng dậy. Và rồi—hắn ta hôn cô. Tôi thấy rõ viên kẹo đỏ từ môi hắn trôi sang môi cô.
“Ngon chứ?”
“Khụ…V-Vâng…”
Ngay sau đó, một cú đấm thẳng vào mặt cô. Liquorice loạng choạng suýt ngã lần nữa, nhưng rồi cũng trụ vững được. Mũi cô bắt đầu chảy máu, cô dùng tay quệt vội. Lẽ thường, người ta hẳn sẽ nổi giận đùng đùng. Thế nhưng, tôi chợt nhận ra điều kỳ lạ… ánh mắt của Liquorice. Tôi không thể tin là cô ấy vừa bị đấm vào mặt. Không có chút giận dữ hay sợ hãi nào. Thay vào đó, ánh mắt cô tràn ngập… sự trìu mến.
“Khẩu hiệu của tôi rất đơn giản. Tôi đã nói với em rồi, phải không?”
Hắn ta chắc hẳn đang nhắc đến việc mình đã thừa hưởng lời dạy của Aeon. Nhưng thật khó tin Aeon lại có thể dạy hắn những điều như thế.
“Sugar… Em không hiểu. Anh đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Dĩ nhiên là em không hiểu rồi, Boo-chan. Đó chính là vấn đề.” Sugar nói với giọng lạnh băng. “Cả con người lẫn thế giới này… càng bị tổn thương, càng gần cái chết, họ càng trở nên đẹp đẽ. Và tôi tạo ra những tác phẩm đẹp đẽ. Tôi nói cho mọi người sự thật. Đây là bổn phận của một nghệ sĩ chân chính. Tôi khiến thế giới này tốt đẹp hơn.”
Tôi hoàn toàn bối rối. Thay vì sợ hãi hay khó chịu, tôi chỉ biết rằng chúng tôi không thể thắng được. Sugar tin rằng hắn ta đúng. Và những giá trị của tôi không thể chấp nhận điều đó. Nhưng nếu đó là cái đẹp trong những bức vẽ graffiti của hắn, thì tự bản thân nó cũng có một vẻ đẹp riêng. Và để chứng minh sự đúng đắn của mình, hắn lại dựa vào sự giúp đỡ của một băng nhóm. Làm sao chúng tôi có thể thắng?
“Con người thật ngu ngốc. Chẳng ai quyết tâm mở mắt ra nhìn vào số phận nghiệt ngã của cuộc đời. Tôi sẽ khiến các người phải hiểu. Đó là bổn phận của tôi.” Sugar nháy mắt với Boudicia, đứng cạnh Liquorice, rồi biến mất vào bóng tối, theo sau là đám thành viên băng nhóm.
Trong khi tiễn họ đi, Boudicia lộ ra một biểu cảm mà tôi chưa từng thấy bao giờ. Và đối với tôi, điều đó thật đau lòng vô cùng.

0 Bình luận