Quyển 2

Chương kết: Bảo Chứng Tương Lai

Chương kết: Bảo Chứng Tương Lai

Nếu quý vị yêu thích tác phẩm của chúng tôi, xin vui lòng theo dõi các kênh mạng xã hội, tham gia kênh Discord và cân nhắc ủng hộ chúng tôi trên Patreon:

https://discord.gg/e4BJxX6https://www.patreon.com/CClawTrans

Trận Chiến Giáng Sinh kết thúc với kết quả hòa. Hay nói đúng hơn, nó không được tính là một trận đấu chính thức. Do một con tàu bị cháy rụi trong cuộc đối đầu giữa tranh vẽ đường phố và âm nhạc, sự việc đã lên mặt báo. Gabriel đã tự thú với cảnh sát, thừa nhận mình là người gây ra vụ cháy. Tuy nhiên, vì con tàu vốn dĩ đã bị bỏ hoang và chỉ cháy trên biển, cộng thêm không ai bị thương nặng, các cáo buộc dành cho anh ta khá nhẹ. Ngoài ra, còn có tin đồn rằng hội đồng thành phố đã bao che cho anh ta, bởi anh là một nhạc sĩ quan trọng, là người truyền tải văn hóa của Bristol.

Những người dân ủng hộ quan điểm của Gabriel về việc loại bỏ mọi tranh vẽ đường phố đã vô cùng bàng hoàng trước kết quả này. Chứng kiến sự phản đối tranh vẽ đường phố đạt đến mức độ hung hãn như vậy thực sự gây sốc. Và cuối cùng, Gabriel đã đăng một bài viết trên mạng xã hội của mình.

“Hãy để tôi bắt đầu với kết luận của mình. Tôi đã sai. Đêm Giáng Sinh đó, tôi đã thấy những hình vẽ graffiti đang được tạo ra. Và tôi nghĩ… chúng thật đẹp. Không, tôi đã được nhắc nhở rằng chúng có thể đẹp đến nhường nào. Không phải từ góc độ nghệ thuật. Mà là linh hồn ẩn chứa trong đó… khiến tôi thấy chúng thật ngoạn mục. Thế mà, tôi đã thiêu rụi tất cả chỉ vì cảm xúc cá nhân. Chúng biến thành tro tàn… thành bụi. Tôi đã muốn đốt cháy con tàu rồi chết cùng với nó. Tuy nhiên, người đã cứu tôi lại là một nghệ sĩ graffiti. Và đó không ai khác chính là [Bóng ma Bristol]. Không còn nghi ngờ gì nữa, việc vẽ lên những bức tường ngẫu nhiên của người khác là một tội ác. Suy nghĩ của tôi chưa thay đổi. Không thể nói rằng tất cả graffiti đều đúng. Nhưng cũng không thể nói rằng tất cả graffiti đều sai. Vì vậy, chúng ta phải tiếp tục tự hỏi bản thân… Và cùng nhau xây dựng tương lai của thành phố đang chờ đợi phía trước.”

Đọc được thông điệp này, nhiều người dân đã ngừng chỉ trích tranh vẽ đường phố. Mà thực ra, trước đó cũng không có quá nhiều người ủng hộ hay phản đối một cách quyết liệt. Nhưng khi bạn được cho một lý do, việc đứng về một phía sẽ dễ dàng hơn. Và đó là một suy nghĩ đáng sợ. Điều điên rồ là bà của Gabriel, người sở hữu cửa hàng âm nhạc, thực ra lại là bạn của Radesh. Bà dường như biết rằng mình không còn sống được bao lâu nữa. Bà đã hỏi Radesh xin lời khuyên xem có nên để ai đó thừa kế cửa hàng không, nhưng cuối cùng bà quyết định đóng cửa hoàn toàn. Và đó là quyết định bà đã đưa ra trước khi Boudicia bắt đầu vẽ lên cửa hàng. Nói cách khác, hành động của Boudicia không hề ảnh hưởng đến cửa hàng. Nhưng điều đó đặt ra câu hỏi tại sao bà của Gabriel lại giữ bí mật này. Khi tôi hỏi câu đó, Radesh đã đưa ra một giả thuyết có thể xảy ra.

“Tôi cũng có một cửa hàng, nên tôi có thể phần nào hiểu được. Có lẽ bà ấy không thể nói với cháu trai mình, một người rất yêu âm nhạc, rằng bà sẽ phải đóng cửa tiệm vì bệnh tật. Cần rất nhiều dũng khí để đưa ra quyết định này.”

Một lý do khác khiến sự phản đối tranh vẽ đường phố dần biến mất là nhờ công việc của Lara. Một trong những người có mặt tại hiện trường đã quay lại video về vụ việc. Nhiều người dân coi thủ lĩnh của Queen Bear’s Revenge là một anh hùng bảo vệ người dân, và điều này đã lan truyền khắp internet. Bài đăng của Gabriel càng thu hút thêm sự chú ý vào sự cố này, khiến Lara gần như trở nên nổi tiếng chỉ sau một đêm với biệt danh “cô gái beryl lục”, hóa thân thành người hùng của Bristol. Queen Bear’s Revenge cũng nhanh chóng lấy lại được sự nổi tiếng, và JF được phép quay lại nhóm.

Gabriel thì khỏi nói rồi, anh ấy rõ ràng đã xin nghỉ phép. Còn JF thì vùi đầu vào những bức graffiti mới hoặc bắt đầu sự nghiệp solo của riêng mình. Anh ấy muốn dồn nhiều tâm huyết hơn cho âm nhạc, nhưng khổ nỗi, không bài hát nào của anh ấy cần đến tiếng đàn guitar, thế nên tôi đành rút lui. Cùng lúc đó, Nelina cũng quyết định quay về Nhật Bản. Theo lời cô ấy kể, cô đã phải gây áp lực rất lớn với nhà sản xuất để được đến đây, bằng cách ép mình nghỉ việc một cách mạnh mẽ. Chính vì vậy mà tôi cảm thấy vô cùng áy náy. Tuy vậy, trên đường về, cô ấy sẽ ghé thăm Paris một lát. Đúng là phong cách của Nelina mà! Thế là, Boudicia và tôi đưa cô ấy ra sân bay Bristol.

“Cô Nelina cẩn thận nhé.”

“Hừm, chỉ mong máy bay đừng có rơi thôi.”

Nelina thật sự đã tự mình vác chiếc vali lớn đến đây. Chắc cô ấy cũng nhận ra mình đã hành động khá trẻ con. Nhưng cái cách cô ấy có thể mang nó đến mà không gặp chút khó khăn nào khiến tôi tự hỏi sức mạnh thể chất của cô ấy lớn đến mức nào.

“Nếu máy bay có rơi thật thì Yoshi cũng sẽ bơi đến cứu Nelina thôi đúng không? Dù sao thì Nelina cũng đã cứu mạng cậu ấy mà.”

“…Tôi biết là mình nợ cô rất nhiều.”

Cô ấy đã cứu tôi giữa biển lửa, nên nếu cần, cô ấy sẽ bắt tôi bơi giữa bão tố biển khơi.

“Aaaa, đã quá! Giờ thì cậu phải nghe lời Nelina hết đúng không? Ối trời ơi, không biết cô ấy sẽ bắt cậu làm gì tiếp theo đây!”

“Này, Yoshi không phải là đồ chơi của cô đâu nhé!” Boudicia lao về phía Nelina, nhưng cô ấy dễ dàng né tránh.

“Cậu có biết không? Trong tiếng Nhật, người ta gọi đó là bánh gạo nướng đấy.”

“Hả? Có nghĩa lý gì đâu. Tôi chỉ muốn nói là cô không nên ép người khác làm theo ý mình…”

“À, đúng rồi, đúng rồi. Xin lỗi nhé, Mèo Con tội nghiệp. Nelina thấy thương Yoshi lắm.”

“Im đi! Tôi không muốn nghe mấy lời đó từ cô đâu!”

Nelina hít một hơi thật sâu rồi đứng thẳng trước mặt tôi. Đã bao lâu rồi cô ấy mới đối mặt với tôi như thế này nhỉ? Khi chúng tôi cùng làm nhạc, cô ấy luôn đứng cạnh tôi.

“…Yoshi. Nelina sẽ đợi cậu. Và cô ấy sẽ thuyết phục mọi người.”

“Xin lỗi vì đã ích kỷ. Nhưng… ngay lúc này, tôi cần như vậy.”

Nelina đã mời tôi về nhà cùng cô ấy, nhưng tôi quyết định ở lại Bristol. Một lý do lớn đương nhiên là tôi vẫn còn các lớp học đại học ở đây.

“Nhưng đổi lại, cậu phải chơi guitar thật siêu cấp siêu giỏi, nếu không thì cậu cuốn gói luôn đấy. Nghe rõ chưa?”

“T-Tôi sẽ cố gắng hết sức.”

Vẫn còn những điều tôi cần khám phá ở đây. Những cảnh tượng tôi cần được chiêm ngưỡng. Và chắc chắn, điều này sẽ có tác động tích cực đến âm nhạc của chính tôi. Khi tôi nói với Nelina điều đó, cô ấy nói rằng cô ấy sẽ đợi tôi. Tôi đã lo sợ cô ấy sẽ dùng lời đe dọa để ép tôi về nhà. Và tôi dám chắc cô ấy cũng có thể làm được điều đó. Cô ấy thậm chí đã đến tận Anh chỉ vì tôi. Tuy nhiên, cô ấy đã không làm vậy. Nếu thế, tôi muốn đáp lại kỳ vọng của cô ấy. Cô ấy nhẹ nhàng vỗ vai tôi rồi quay sang Boudicia.

“Boudicia.” Cô ấy gọi tên cô bạn.

“Hả? Làm sao cô…”

“Tôi sẽ giao việc trông nom Yoshi cho cậu đấy.”

“Hừ. Tôi sẽ biến cậu ta thành đàn ông, Nelina.”

“Biến cậu ta thành đàn ông ư? Tôi không biết cậu lại là một con sư tử cuồng dâm đến vậy đấy!”

“C-Cái đó không phải ý của tôi!”

Sau khi họ tham gia vào một cuộc trò chuyện dễ gây đau đầu, Nelina dang rộng cả hai tay, nhìn về phía chúng tôi. Sau đó, cô ấy đẩy bàn tay trái của mình về phía Boudicia. Boudicia bối rối nhìn nó một lúc, nhưng cuối cùng cũng rút tay trái ra khỏi túi, nắm lấy tay Nelina. Sau đó, họ nhìn chằm chằm vào nhau, cho đến khi Nelina buông tay và cầm lấy vali của mình.

“Hừm, được rồi. Đến lúc Nelina phải đi rồi! Nhớ giữ liên lạc đấy nhé!” Cô ấy nói và bước đi, chiếc vali tạo ra tiếng lạch cạch lớn.

Chúng tôi vẫn đứng yên và nhìn cô ấy đi xa một lúc.

“Và cô ấy đi rồi… nhanh như khi cô ấy đến vậy.”

“Đúng là như vậy. Nhưng, phải thừa nhận là cô ấy khá thú vị.”

Tôi biết, đó là cách Boudicia ngợi khen tôi.

“Thôi thì, cuối cùng thì Giáng sinh năm nay chúng ta cũng chẳng vui vẻ gì được.”

“…Ừm, cũng phải.”

“À mà này, Boo-san, rốt cuộc thì cậu muốn làm gì nhỉ?”

“Hả?”

“Trên con thuyền ấy, cậu còn nhớ không? Cậu muốn làm gì đó cùng tôi. Suốt từ nãy đến giờ tôi vẫn muốn hỏi, nhưng… chuyện đó là sao vậy?”

“Chuyện đó… Ừm… nói ra ngay bây giờ thì hơi… ngại lắm…”

Có gì mà ngại đến vậy sao? Vô thức tôi căng thẳng cả người. Tôi hơi hối hận vì đã đồng ý mà không nghĩ nhiều, kể cả trong tình cảnh đó.

“…Bánh nướng.”

“Hả?”

“…Tôi muốn cậu nướng bánh cho tôi ăn.”

“Ý cậu là sao?” Tôi ngỡ ngàng hỏi lại.

“Cậu nướng bánh được mà phải không? Cậu từng nói vậy rồi.”

Một ký ức xa xăm chợt hiện lên trong đầu tôi. Tôi nghĩ đó là ngày đầu tiên chúng tôi tìm thấy hình vẽ bậy trên cửa sổ của Thế Giới 8-bit. Đó là ngày đầu tiên tôi thấy graffiti. Và tôi đã nói rằng mình là một người nấu ăn khá ổn. Ý tôi là, tôi có thể nướng bánh… Nhưng, tại sao lại là lúc này?

“Vào Giáng sinh, tôi lúc nào cũng ở một mình, nên… tôi chưa bao giờ được ăn bánh nướng cùng ai đó. Chỉ vậy thôi.” Cô bé che mặt bằng chiếc mũ lưỡi trai.

Tuy nhiên, cô bé không thể che giấu được gương mặt đang ửng đỏ phía dưới. Nhưng… chỉ có thế thôi sao? Hơi… thất vọng một chút… Dù sao thì, thực ra. Đối với cô bé, chuyện đó có lẽ lại là một việc lớn lao. Được ngồi cùng gia đình, cùng nhau ăn bánh nướng. Và khi suy nghĩ của tôi trôi đến đó, tôi chợt dừng lại. Gia đình ư? Tôi không biết Boudicia nghĩ gì về điều này… Nhưng nếu là vì cô bé, tôi không ngại nướng một chiếc bánh nướng đâu.

“Được thôi. Nói nhanh làm lẹ, phải không? Vậy thì làm luôn bây giờ nào.”

“…Cậu sẽ làm cho tôi ư?”

“Làm từ số 0 thì hơi khó, kể cả với tôi. Nếu chúng ta dùng bột làm sẵn thì tôi làm được đấy.”

“Thật ư! Tôi không hiểu lắm, nhưng như vậy là tốt rồi!” Boudicia nhảy cẫng lên vì sung sướng, gần như giống một đứa trẻ con đang háo hức chờ quà.

“Nhà bếp chung ở ký túc xá cũng có lò nướng rộng rãi. Trên đường về chúng ta mua nguyên liệu nhé.”

“Hoan hô! À, nhưng mà… nếu được, tôi muốn bánh nướng gà nấm! Hoặc, bánh táo cũng được…”

“Chúng ta có thể làm cả hai.”

“Thật á? Thật luôn hả?”

“Thật mà. Cứ giao cho tôi.”

“Wooo! Đúng là một bữa tiệc!”

“Ừ, rất hợp lý, vì chúng ta đang ăn mừng Giáng sinh… dù hơi muộn một chút.”

“Bây giờ thì tôi đói bụng rồi!”

“Chưa xong nhanh vậy đâu nhé.”

“Được thôi, được thôi! Đi nào!”

Boudicia nắm lấy tay tôi và bắt đầu chạy. Chuyện đó diễn ra tự nhiên đến mức cứ như chúng tôi vẫn luôn làm vậy. Và tôi chỉ biết đứng hình.

“À…”

Khoảnh khắc chúng tôi bước ra khỏi sân bay, Boudicia ngạc nhiên kêu lên, khi cô bé nhìn lên bầu trời. Tôi cũng làm theo. Một trong những vật thể trắng muốt đang nhẹ nhàng bay xuống từ trên trời đậu trên hàng mi dài của Boudicia.

“Tuyết rơi à? Thật hiếm thấy nhỉ.”

“Ừm…”

2e1.png?w=240

Không nói thêm lời nào, chúng tôi rời sân bay, lo lắng rằng những cảm xúc trong lòng tôi có thể tan chảy như tuyết… rằng tôi phải buông tay cô bé. Và sau khi chúng tôi mua sắm xong, chúng tôi đã nướng bánh tại ký túc xá. Ban đầu, tôi nghĩ Boudicia có thể giúp tôi, nhưng tôi nhanh chóng nhận ra cô bé chẳng giúp ích được gì về mặt chiến lược, nên chủ yếu là tôi làm tất cả mọi việc trong khi cô bé ngồi bên cạnh vẽ vào cuốn sổ phác thảo. Và sau khi tôi đặt bánh vào lò đã làm nóng ở 200°C, thì đến thời gian chờ đợi.

Tôi ngồi bên Boudicia, lặng lẽ ngắm tuyết đang rơi bên ngoài ô cửa. Bristol vốn chẳng phải nơi nổi tiếng về tuyết. Nghe nói, tuyết là thứ hiếm hoi lắm mới thấy ở đây. Có lẽ, lần này còn có thể lập kỷ lục chăng. Nhưng rồi, mỗi khi có chuyện gì xảy ra, người ta lại bắt đầu gọi đó là định mệnh, khi mà thế giới này cứ chầm chậm đổi thay. Khi chúng ta gặp phải những sự trùng hợp khó tin và nhận ra mình cần phải phản kháng, chúng ta cũng dần thay đổi. Dù mọi thứ không như ý muốn, dù chúng ta không thể làm được điều mình đặt ra, chúng ta vẫn cứ thay đổi.

Tôi nhớ tới bức graffiti của Boudicia, nạn nhân đầu tiên của [Z]. Giờ này, liệu nó cũng đang bị tuyết phủ trắng xóa? Và dù có thế hay không… bức tường ấy vẫn sẽ tiếp tục đổi khác. Có thể là dưới bàn tay của Bóng Ma, hoặc của một ai đó hoàn toàn khác. Nhưng dù sao đi nữa, nó chắc chắn sẽ không giữ nguyên được hình hài cũ. Nó sẽ tiếp tục biến đổi, điều đó là chắc chắn. Và chẳng ai biết lần tới nó sẽ trở thành thế nào. Tất cả những gì chúng ta có thể làm là dốc hết tâm hồn mình cho dù chỉ là một khoảnh khắc duy nhất. Chúng ta có thể không biết điều gì đúng, điều gì sai, nhưng chúng ta vẫn phải chọn một con đường.

Theo một cách nào đó, chúng ta giống như ngọn lửa đang gào thét. Chính vì vậy… mùi bánh nướng thơm lừng từ lò… màu cây bút Boudicia đang dùng để viết… tiếng thở nhè nhẹ của nàng khi tựa vào tôi ngủ gật… và thậm chí cả nhịp tim tôi đang đập thình thịch vì quá bất ngờ… Cũng giống như tuyết ở Bristol hiện tại, một ngày nào đó, tất cả những điều này sẽ bị thứ khác đè lên.

OVERWRITE: NGỌN LỬA CỦA CUỘC CHIẾN GIÁNG SINH

KẾT THÚC.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!