Nếu các bạn yêu thích tác phẩm của chúng tôi, hãy theo dõi chúng tôi trên các nền tảng mạng xã hội, tham gia kênh Discord và cân nhắc ủng hộ chúng tôi trên Patreon:
https://discord.gg/e4BJxX6https://www.patreon.com/CClawTrans
Đã hai tuần trôi qua kể từ đó. Gabriel thường xuyên gửi cho tôi những bản nhạc mới trong dự án của cậu ấy, yêu cầu tôi suy nghĩ xem mình sẽ thể hiện phần guitar như thế nào. Hẳn đây là kiểu câu hỏi của cậu ta. Nếu vậy, tôi phải trả lời theo cách mà mình thấy phù hợp. Thế nên, tôi bắt đầu nghe bản nhạc. Phần trống và bass tập trung vào nhịp điệu breakbeat, rất hợp với âm thanh mà tôi vẫn quen thuộc. Trong khi đó, tiếng piano, hẳn là do Gabriel chơi, nghe vừa dịu dàng lại vừa lạnh lùng. Dường như chỉ còn thiếu mỗi phần guitar. Chà, chắc là cậu ấy đã tự làm một bản nhạc rồi, nhưng có lẽ cậu ấy muốn cho tôi quyền được tự mình khám phá. Điểm khác biệt duy nhất so với trước đây là nhịp độ toàn bài nhanh hơn một chút.
Tôi nghĩ mình đã nghe thể loại này ở đâu đó rồi. Chắc hẳn là… rock. Mặc dù từng thành phần riêng lẻ chẳng ăn nhập gì với rock cả, nhưng tổng thể lại lạ lùng đến mức khiến tôi đi đến giả định đó. Tất nhiên, tôi không biết liệu điều này có đúng với ý định của Gabriel hay không. Tôi đặt cây đàn guitar lên đùi, thỉnh thoảng gảy vài dây rồi ghi chú vào máy tính.
Thật kỳ lạ, Nelina đã giữ im lặng trong phần lớn hai tuần qua. Mặc dù cô ta chỉ khiến tôi đau đầu khi ở gần, nhưng việc cô ta không phát ra bất kỳ tiếng động nào cũng khiến tôi lo lắng. Khi tôi nhắn tin hỏi cô ta đang làm gì, cô ta chỉ gửi lại một biểu tượng cảm xúc nháy mắt hoặc hôn gió, điều này làm tôi sởn gai ốc, nhưng tôi nghĩ tốt nhất là nên để mặc cô ta.
Dù sao thì tôi cũng phải tập trung vào phần guitar, và tôi vẫn còn các lớp học đại học, cộng với công việc bán thời gian tại 8-Bit World. Tôi cũng không có cơ hội nói chuyện với Boudicia, nên tôi vẫn chưa kể với cô ấy rằng mình đã là thành viên trong ban nhạc của Gabriel. Bởi vì đang vào mùa cao điểm, chúng tôi đơn giản là quá bận rộn với công việc. Thực ra, tôi nên hẹn cô ấy gặp mặt ở đâu đó để nói chuyện, nhưng… tôi đơn giản là không tài nào lấy hết can đảm. Tôi thở dài vì sự yếu đuối của bản thân và quyết định nên kiếm gì đó bỏ bụng, nên tôi bước vào một tiệm bánh trên Phố Park.
Đại học Bristol có một lịch sử lâu đời ở thị trấn này, và vì Vương quốc Anh chưa phải chịu đựng bất kỳ thảm họa lớn nào, bạn vẫn có thể thấy những tòa nhà cổ kính của trường đại học nằm rải rác khắp thị trấn. Cứ như thể toàn bộ thành phố là một trường đại học vậy. Và vì tiệm bánh này nằm giữa hai phòng học riêng biệt, tôi thường xuyên ghé qua đây. Tôi nghĩ mình muốn ăn gì đó ngọt ngào nên nhìn vào những chiếc bánh donut tròn và đầy nhân thì một đoạn hội thoại lọt vào tai tôi. Thông thường tôi sẽ không bận tâm nhiều, nhưng cái tên Gabriel đã thu hút sự chú ý của tôi.
"Cậu đọc cái đó chưa?"
"Của Gabriel ấy hả? Tớ cũng không thích graffiti lắm đâu."
"Tớ vẫn nghe nhạc của cậu ấy, nhưng tớ không nhất thiết phải ghét graffiti đâu…"
"Nhưng đó là tội phạm! Và nó là sai."
Tôi có thể cảm thấy cơ thể mình run lên. Có chuyện gì đó đang xảy ra. Vội vàng, tôi rút điện thoại thông minh ra và tìm kiếm tên Gabriel. *Cậu đọc cái đó chưa?* Tôi nhớ lại bài đăng trên mạng xã hội mà Lara đã cho tôi xem trước đó. Có lẽ cậu ấy đã viết gì đó khác trên đó. Ngay lập tức, tôi nhận được một kết quả tìm kiếm. Một trang tin tức âm nhạc đã đăng một cuộc phỏng vấn với Gabriel. Chắc chắn là cái này rồi. Tôi đã quên cả cơn đói và quay lưng lại với tiệm bánh, đọc ngấu nghiến từng dòng tiếng Anh như thể đang nuốt chúng vào trong.
—Chúng tôi nghe nói anh đang thực hiện một dự án mới. Chúng tôi có thể mong đợi khái niệm gì lần này?
Gabriel: Đối với tôi, âm nhạc là sự thăng hoa của tình yêu và cái đẹp. Từ trước đến nay, tôi chủ yếu sáng tác nhạc số, thể loại reggae hay hip-hop, học hỏi từ những tài năng lớn của các nhạc sĩ da màu. Nhưng giờ đây, tôi nghĩ đã đến lúc mình phải trở về với cội nguồn. Thực ra, bà tôi cũng rất mê âm nhạc, và đặc biệt yêu thích thể loại rock. Bà là người phóng khoáng nhưng ấm áp, lúc nào cũng đeo cặp kính râm to nhất. Tuy nhiên, bà đã qua đời vào năm ngoái. Đó là lúc tôi quyết định tìm hiểu sâu hơn về thể loại rock.
—Chúng tôi được biết ban nhạc của anh vừa có thành viên mới. Anh đã lựa chọn cậu ấy như thế nào?
Gabriel: Tôi chỉ chơi nhạc với những người mà tôi có thể đặt niềm tin tuyệt đối. Họ luôn khiến tôi bất ngờ, và tôi dám chắc rằng họ sẽ không làm ai thất vọng.
—Công chúng đang rất quan tâm đến việc anh phản đối mạnh mẽ sự tồn tại của graffiti. Và anh cũng chủ trương loại bỏ nó nữa.
Gabriel: Một câu hỏi tuyệt vời. Anh có thích graffiti không?
—Ừm, à…
Gabriel: Việc anh không thể trả lời ngay lập tức đã nói lên rằng anh khá yêu thích nó. Nhưng đừng lo, tôi sẽ không để anh bơ vơ giữa cuộc phỏng vấn đâu. Để tôi đổi câu hỏi nhé. Graffiti là một nét văn hóa mang tính biểu tượng, đại diện cho cuộc đấu tranh lịch sử của người dân Bristol chống lại hệ thống. Anh có đồng ý với điều đó không?
—Vâng, chắc chắn rồi.
Gabriel: Tôi đồng ý. Là công dân của Bristol, chúng ta nên lên tiếng chống lại những điều sai trái. Và cho đến nay, graffiti đã được sử dụng một cách chính đáng, như một công cụ để đạt được mục đích đó. Tuy nhiên, liệu có thật sự là chỉ graffiti mới có thể làm được điều đó? Nó phá hoại những bức tường, làm tổn hại đến người khác, và còn nhiều điều nữa. Đâu cần phải tuân thủ một phương tiện hạn hẹp như vậy? Trong một buổi hòa nhạc trực tiếp, ban nhạc The Who đã phá hủy một bộ trống, đúng vậy. Nhưng điều đó xảy ra trên sân khấu. Ngay cả Sex Pistols, những người đã tan rã sau một cuộc cãi vã, cũng không phá hoại tường nhà của người khác. Đó mới là ý nghĩa của việc tư duy theo tinh thần rock.
—Vài ngày trước, một vụ phá hoại bằng graffiti đã xảy ra tại bảo tàng nghệ thuật. Nhiều người hoan nghênh thông điệp mạnh mẽ và quyết liệt chống lại việc giải tỏa Bearpit, trong khi những người khác lại cho rằng đó là hành vi phá hoại tài sản công. Anh cảm thấy thế nào về "Bóng ma của Bristol"?
Gabriel: "Bóng ma" ư, đúng vậy. Tôi luôn muốn giữ khoảng cách với cái tên đó, nhưng nó cứ bị nhắc đi nhắc lại xung quanh tôi. Tuy nhiên, tôi không thể gọi cá nhân đó là một "Bóng ma" được. Nó giống một "Quái vật mục nát" đã mất kiểm soát thì đúng hơn. Họ đã sai. Graffiti đó nên bị xóa bỏ, và họ phải chịu trách nhiệm cho hành động của mình. Nếu họ ở ngay trước mặt tôi, tôi không biết mình có thể kiềm chế bản thân được không.
—Tuy nhiên, bảo tàng nghệ thuật vẫn đang trưng bày tác phẩm của Banksy phải không? Liệu chúng ta có thể phủ nhận lịch sử mà chúng ta đã chia sẻ với những điều đó không?
Gabriel: Gác lại cảm xúc cá nhân của tôi, chúng ta nên tôn trọng lịch sử. Tuy nhiên, đó là chuyện của quá khứ. Graffiti đã hoàn thành sứ mệnh của nó. Và tất cả công dân nên tự hỏi… liệu graffiti có thực sự cần thiết cho Bristol ngay lúc này không. Tôi đặt mục tiêu mang đến câu trả lời cho câu hỏi này thông qua âm nhạc của chúng tôi. Chúng tôi sẽ tổ chức một buổi hòa nhạc trực tiếp vào đêm Giáng sinh tại [The Ark]. Và đó sẽ là ngày mọi người nhận ra rằng âm nhạc mới là thứ sẽ đại diện cho Bristol kể từ bây giờ. Điều quan trọng sẽ ở lại trên con thuyền, còn những gánh nặng không cần thiết sẽ chìm xuống. Tên dự án mới của chúng tôi là [New Announcement]. Kể từ bây giờ, thế hệ của chúng ta bắt đầu. Và nó sẽ đóng vai trò như một lời tuyên bố mới. Tôi không thích dùng những từ ngữ thô tục như vậy, nhưng hãy để tôi nói rõ cho lũ chuột bò lê bò càng trên phố biết – Chúng tôi sẽ xóa sổ graffiti của các người.
Sao có thể như vậy được? "Thông Cáo Mới"... Tôi chưa từng nghe nói gì về chuyện này cả. Nhưng đây là dự án mới mà Gabriel đã theo đuổi… Đó là tên của ban nhạc chúng tôi. Thông báo… Thông cáo… Tin tức… Hay thậm chí là… Tuyên ngôn. Điều đó thể hiện tính cách của Gabriel, cái cách hắn tin rằng mình hoàn toàn đúng, đơn phương đưa ra một lời tuyên bố. Những kẻ công chính sẽ ở lại trên con thuyền, còn những kẻ khác sẽ đi gặp diêm vương. Điều quan trọng không phải là tên của ban nhạc… Những hình vẽ graffiti sẽ… bị xoá sổ sao?
Tôi ngẩng đầu. Những gì tôi thấy trên bức tường trước mắt mình chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên. Đó là một bức graffiti – bị xé nát thành từng mảnh bởi những vệt sét cắt ngang qua.
“Đây là…!”
Tôi bắt đầu chạy. Những bức tường quen thuộc cứ lướt qua tầm mắt. Các bức graffiti trên đó đều có những vệt sét xuyên qua. Một bức, rồi một bức khác. Khi đuổi theo [Z], tôi đã đến được Bearpit. Xuống cầu thang, xuyên qua đường hầm, tôi nghe thấy một giọng nói quen thuộc, nhưng với một ngữ điệu mà tôi chưa từng biết.
“Lara, bình tĩnh đi!”
“Bình tĩnh ư? Cậu không hiểu chuyện gì đang xảy ra sao?”
Đó là Boudicia và Lara.
“Đây sao gọi là biển lặng? Đây là bão tố! Cậu chưa đọc sao? Đó là một lời tuyên chiến!”
“Nhưng đó cũng là lý do cậu không thể cứ thế mà để họ khiêu khích được!”
“Cậu sai rồi. Chúng ta đang bị tấn công!”
Hai người họ không nhận ra tôi đã đến, vẫn tiếp tục cuộc cãi vã.
“Chuyện gì đã xảy ra vậy?” Tôi hỏi Peni, người đã chứng kiến cảnh này lâu hơn tôi một chút.
“…Lại là [Z].” Anh ấy trả lời mà không rời mắt khỏi hai người.
“Tôi đã thấy họ trên đường tới đây. Có nhiều hơn nữa sao?”
“Không chỉ nhiều hơn. Tất cả các bức graffiti trong thành phố đều đã bị [Z] phá hoại.”
“…Tôi xin lỗi.”
Tôi thậm chí không cố ý, nhưng vẫn buột miệng xin lỗi.
“Tại sao cậu lại xin lỗi, Yoshi?”
“Tôi muốn tìm ra [Z] là ai, nhưng…”
“Chỉ cần cậu cố gắng giúp đỡ là quá đủ rồi.”
Không. Tôi không có quyền nhận sự biết ơn như thế này. Đúng là tôi không thể tìm ra bất cứ điều gì về [Z], và tôi thực sự cảm thấy tồi tệ về điều đó… Nhưng hơn thế nữa, không ai biết tôi là thành viên của [Thông Cáo Mới]. Tôi là một phần của cùng ban nhạc với Gabriel.
“Sự khinh miệt đối với graffiti đã trở nên mạnh mẽ hơn, và Thủ lĩnh chắc hẳn đã rất mệt mỏi.”
Đương nhiên, Peni không thể nào biết được sự tội lỗi trong lòng tôi. Anh ấy chỉ cười nhạt nhẽo, vô lực, khi nhìn Lara.
“Còn cậu thì sao, Boo? Cậu đứng về phe ai?”
Hiếm khi, Lara lại tràn đầy giận dữ như vậy. Điều đó khiến Boudicia trông có vẻ là người lý trí hơn.
“Đây không phải lúc nói về bạn hay thù. Chúng ta bị đánh, vậy thì chúng ta đánh trả. Chỉ có thế thôi. Đó là những gì chúng ta vẫn luôn làm! Và chính cậu là người đã nói rằng chỉ đơn thuần vẽ đè lên sẽ không đủ! Chỉ đánh trả một cách mù quáng sẽ không có tác dụng!”
“Chắc cậu thấy tuyệt lắm. Cứ làm bất cứ điều gì mình thích… Tôi cá là cậu còn chẳng quan tâm đến Bristol!”
“Đủ rồi!”
“Đủ rồi sao? Vậy nếu tôi nói đủ rồi, sẽ có người đến cứu chúng ta… cứu lấy graffiti của Bristol sao? Cái tên thiên tài graffiti, Bóng Ma của Bristol, sẽ cứu chúng ta ư? Đừng làm tôi buồn cười chứ. Chúng ta còn chưa làm được gì cả!”
Giọng Lara khàn đặc, vỡ vụn và méo mó. Cô ấy đã từng có một bài phát biểu đầy động lực khi số phận của Bearpit bị đe dọa, nên rõ ràng là cô ấy đang kiệt sức ngay lúc này. Hay đúng hơn, có lẽ chính cô ấy cũng nhận thức được điều đó. Tôi nhớ lại những lời đồn. Lời tuyên chiến của Gabriel, sự phủ nhận graffiti, và giờ đây, trung tâm của văn hóa graffiti, Bearpit, đã bị tấn công. Tất cả những điều này phải nặng nề đến mức nào đối với thủ lĩnh của nhóm Báo Thù của Gấu Chúa? Tôi không thể nào biết được.
“Thủ lĩnh.”
“Peni! Đừng cản đường tôi!”
“Làm ơn… hãy nghỉ ngơi đi.” Anh ấy đưa cho cô một tách cà phê.
JF nhìn cô với ánh mắt lo lắng.
“Cậu…”
Lara từ từ hạ cánh tay đang vung loạn xạ xuống. Và rồi, cô ấy khẽ khàng cất tiếng.
"...Boo, em xin lỗi. Em biết chị đang lo lắng cho em."
"Lara, em..."
"Nhưng lúc này, nếu chúng ta không đấu tranh với sự bất kính này... nếu những bức graffiti cứ thế biến mất... thì em sẽ hối hận cả đời mất thôi."
Boudicia không đáp. Thay vào đó, cô bước tới Lara, nhẹ nhàng đặt tay trái lên vai cô bạn. Lara khẽ đặt tay mình lên tay Boudicia.
"...Đúng vậy. Chúng ta phải tiến lên. Chúng ta phải tìm ra [Z] là ai... và mục tiêu của họ là gì."
"Vậy chúng ta làm gì đây?"
"Đầu tiên, chúng ta nên kiểm tra tình hình. Em vẫn chưa kiểm tra hết tất cả."
Tôi ngạc nhiên. Nếu Lara còn chưa kiểm tra xong xuôi, chắc chắn số lượng phải lớn hơn tôi tưởng.
"Anh sẽ đi cùng," tôi nói.
"Có rất nhiều đấy, anh biết không?"
"Không sao cả," tôi đáp, rồi đứng cạnh Boudicia, liếc nhìn dáng vẻ nghiêng của cô.
Kẻ [Z] đã phá hoại những bức graffiti của cô ấy là ai? Lần này, tôi nhất định muốn ngăn chặn chúng. Và tùy vào cách suy nghĩ, chúng ta có lẽ còn có thêm manh mối. Nhưng cứ đứng chờ đợi thế này sẽ chẳng đi đến đâu cả.
"Em cũng đi," Boudicia nói, vẫn không nhìn tôi.
"Em rất vui vì chị chịu đi cùng, nhưng..." Lara cúi mặt, lẩm bẩm.
Có lẽ cô ấy đang cảm thấy do dự vì không lâu trước đó, cô ấy đã thực sự "nổi đóa". Cô ấy trở nên hiền lành như một con cừu vậy. Bình thường, Lara mạnh mẽ như một con gấu, vậy mà giờ lại chẳng khác gì một con vật thuần phục.
"Đừng lo lắng. Cứ đi thôi. Anh cũng bị ảnh hưởng nên anh tò mò lắm."
Từ lúc đó, chúng tôi bắt đầu đi bộ khắp Bristol. Một cách nào đó, tôi thậm chí không thể ngạc nhiên khi Lara biết tất cả các vị trí graffiti trong thị trấn. Và vì cô ấy nói chưa xong, có lẽ cô ấy đã sử dụng mạng lưới của mình để kiểm tra. Graffiti của Bristol thực sự nằm gọn trong lòng bàn tay cô ấy. Chỉ là giờ đây, chúng đã bị tổn thương bởi cuộc tấn công này. Dường như không có hồi kết, nhưng cuối cùng cũng có một con số cụ thể – đó là 32 trường hợp.
Khi lần đầu nghe con số này, tôi không nghĩ nó quá lớn. Tuy nhiên, đi bộ vòng quanh như vậy, mọi thứ thực sự thay đổi quan điểm của bạn. 32 địa điểm là 32 bức graffiti. Nếu đó là những bức tranh, bạn thực tế có thể mở một phòng trưng bày nghệ thuật. Chưa kể, chúng nằm rải rác khắp thị trấn. Tôi đã rất mệt mỏi chỉ với việc chạy vòng quanh và tìm kiếm chúng. Tôi mở ứng dụng bản đồ và ghi chú cho tất cả các bức graffiti chúng tôi gặp. Chúng chủ yếu tập trung ở khu vực Bearpit, và mặc dù một số đi về phía bắc đến Stokes Croft, phần lớn vẫn nằm trong một khu vực hình tròn tập trung gần Bearpit. Bán kính khoảng 1,5km. Đó không phải là một khu vực lớn kinh khủng, nhưng việc tập trung vào 32 bức graffiti trong khu vực này chắc chắn không phải là một trò đùa.
Chỉ việc chạy vòng quanh như chúng tôi đã đủ mệt mỏi, nhưng việc mang theo máy rửa áp lực hay thứ gì đó tương tự còn đòi hỏi một sự quyết tâm và thể lực nghiêm túc. Chắc chắn, giờ đây đã rõ ràng rằng [Z] có một ý chí mạnh mẽ hướng tới điều gì đó... Câu hỏi chỉ là chính xác họ đang hướng tới điều gì. Trong lúc đó, Boudicia im lặng trong phần lớn thời gian tìm kiếm của chúng tôi. Cô ấy dường như đang chìm trong suy nghĩ, thể hiện một vẻ mặt phức tạp. Ban đầu, Lara công khai phàn nàn về Gabriel và [Z], cố gắng tìm ra chủ nhân của những bức graffiti bị phá hoại, nhưng về cuối, cô ấy cũng trở nên im lặng. Chắc chắn, tôi không thể thờ ơ đến mức cho rằng cô ấy chỉ mệt mỏi. Cô ấy đang nghĩ về điều gì đó... nhưng chính xác là điều gì?
Sau khi kiểm tra xong xuôi tất cả những hình vẽ graffiti đang được xem xét, chúng tôi quay trở lại quán Bearpit. Peni mời chúng tôi một bàn, còn JF mang ra cà phê của anh ấy, vẫn thơm lừng như mọi khi. Hình như nguyên liệu chính là sô cô la, tạo nên màu cam đẹp mắt. Anh ấy nói không tự coi mình là người chuyên nghiệp, nhưng cá nhân tôi thì nghĩ anh ấy đúng là một barista thứ thiệt.
“Mọi chuyện thế nào rồi?” Peni khẽ hỏi.
Boudicia vẫn im lặng, liếc mắt nhìn Lara.
“Cá nhân tôi thì không thấy chúng có bất kỳ mối liên hệ nào.”
Thấy cả hai im lặng, tôi liền xem lại những bức ảnh mình đã chụp trên điện thoại rồi trả lời câu hỏi của Peni. Tuy các hình vẽ tập trung trong một phạm vi nhất định, nhưng lựa chọn vị trí có vẻ ngẫu nhiên. Thực tế là, có lẽ họ cứ vẽ ở bất cứ đâu có thể.
“Không, có mối liên hệ đấy.”
“Hả?” Tôi ngạc nhiên hỏi.
Lara khoanh tay, bắt chéo chân, nhìn xa xăm vào khoảng không.
“Tất cả những hình graffiti bị phá hoại hôm nay… đều thuộc về thành viên của đội *Sự Báo Thù Của Gấu Chúa*.”
Tôi như bị sét đánh ngang đầu. Lara biết rõ mọi hình graffiti của các thành viên trong đội cô ấy, nên cô ấy hẳn rất tự tin về điều đó. Nhưng điều này lại dấy lên một câu hỏi khác.
“…Vậy đây là một cuộc tấn công có chủ đích từ phe chống graffiti?”
“Chắc vậy…” Boudicia đáp, hai tay đút vào túi quần.
“Yoshi… cậu có nhận ra tất cả những hình graffiti đó đều do người của *Sự Báo Thù Của Gấu Chúa* vẽ không?”
“Không… tôi hoàn toàn không biết.” Tôi thành thật trả lời.
“Đúng thế, tôi đoán vậy. Một người không vẽ graffiti… hoặc thực ra, một người không biết rõ tình hình quanh đây thì sẽ không thể nhận ra được đâu.”
“À…”
Tôi hiểu rồi. Chắc hẳn việc này do một người am hiểu về *Sự Báo Thù Của Gấu Chúa* thực hiện. Vậy thì… có một sự thật nữa được hé lộ từ đây… Đó là [Z] cũng là một nghệ sĩ graffiti ư?
“Lara, giờ cô định làm gì?” Boudicia hỏi.
“Đây là chuyện của chúng tôi, nên chúng tôi sẽ vẽ đè lên chúng.”
“Làm thôi, Đội trưởng! Chúng ta sẽ cho mọi người thấy rằng chúng ta không dễ bị đánh bại đâu!”
“Không… mình tôi sẽ lo liệu tất cả.”
Ngay khi Peni đang hăng hái, Lara dập tắt nhiệt huyết của anh ấy bằng vẻ mặt lạnh lùng. Peni siết chặt nắm đấm, rồi nhìn sang JF đang đứng trong xe buýt.
“Là Đội trưởng, tôi sẽ nghiền nát chúng. Đây là cuộc đấu tay đôi giữa tôi và [Z]. Tôi sẽ không cho phép các cậu can thiệp. Rõ chưa?”
“Nhưng tôi muốn giúp!”
“Xin lỗi, nhưng các cậu không đủ mạnh cho chuyện này.”
“Nhưng…!”
Đây không phải là Lara mà tôi quen. Trước đây, cô ấy luôn dùng sức mạnh của mọi người để bảo vệ Bearpit. Vậy mà giờ cô ấy lại muốn tự mình chiến đấu ư?
“Đội trưởng, có thật là chúng tôi không thể làm gì được sao?” JF bước xuống xe buýt và hỏi Lara với giọng nặng nề.
“Không gì cả.” Lara nói, một tay chống hông.
“…Peni, cậu nghe cô ấy nói rồi đấy. Chúng ta đi thôi.” JF nói rồi hất cằm về phía lối ra quảng trường, bước đi.
Peni đi theo sau nhưng cứ quay đầu nhìn lại vài lần cho đến khi khuất hẳn. Còn Lara thì dõi theo bóng lưng anh ấy suốt thời gian đó.
“…Lara-san, cô chắc là nên tự mình làm hết không?” Tôi hỏi.
Chúng tôi đang nói đến 32 hình graffiti. Sẽ tốn rất nhiều thời gian và công sức để vẽ đè lên tất cả số đó. Hơn nữa, không có gì đảm bảo rằng [Z] sẽ dừng lại ở đó. Liệu cô ấy có thể tự mình xử lý tất cả trong khi [Z] có thể quay lại để gây thêm rắc rối không? Thế nhưng, Lara nhìn tôi và mỉm cười.
“Tất nhiên rồi. Cậu nghĩ tôi là ai chứ?”
Cô ấy nói vậy, nhưng nụ cười thiếu đi sự tự tin thường thấy.
“…Lara.” Boudicia từ tốn mở miệng. “Cô chỉ không muốn những người khác bị cuốn vào chuyện này, đúng không?”
“…Tôi thề là, tại sao cậu lúc nào cũng nhìn thấu mọi chuyện ngay lập tức vậy, Boo?” Lara thở dài và ngừng giả bộ nụ cười vẫn giữ trên môi nãy giờ.
“Thật… sự là vậy sao?”
Có thật là như thế không? Tôi hoàn toàn không thể đoán được. Nhưng ánh mắt của Lara đã nói lên đủ mọi điều.
“Đây không phải là loại graffiti thông thường. Dù chúng ta có vẽ đè lên những hình graffiti tẩy của họ, cũng chẳng biết chừng họ sẽ làm gì tiếp theo. Và tôi không thể tưởng tượng nổi người nghệ sĩ graffiti chống trả kia sẽ phải chịu đựng những gì.”
“Nhưng đâu có nghĩa là cậu phải…”
“…Mới hôm qua, có người trong nhóm tôi bị tấn công.”
“Gì cơ?” Tôi ngẩn ra.
“Cậu ấy bị phát hiện khi đang vẽ graffiti. Bị ba người nhảy vào đánh đập, rồi phải nhập viện vì gãy xương.”
“Không thể nào…”
Tôi cảm giác như cái nhìn của công chúng về graffiti đang dần xấu đi. Tuy nhiên, tôi hoàn toàn không ngờ rằng lại có cả những hành vi thù địch trực tiếp như vậy. Tất nhiên, graffiti luôn có thể bị coi là hành động phá hoại. Nhưng điều đó không có nghĩa là người dân được quyền dùng bạo lực để giải quyết.
“Tôi không biết ai đã làm chuyện đó, và tìm kiếm cũng chẳng ích gì. Có thể họ chỉ là những người dân quá khích. Nhưng mà…”
“Cậu nghĩ là do vụ phỏng vấn?”
“Chắc vậy. Tôi không rõ Gabriel có giật dây phía sau hay không, nhưng người dân bắt đầu a dua theo hắn, nói rằng graffiti là sai. Tôi không thể để người trong nhóm mình tiếp tục vẽ trong tình hình này.”
Tôi hiểu ý cô ấy. Tuy nhiên, điều đó không thể giải quyết được vấn đề. Sẽ chẳng ai vui vẻ gì nếu Lara cứ thế đứng ra tuyến đầu mà hi sinh bản thân.
“Tôi ổn mà. Tôi đã định đoạt số phận của mình rồi.”
Cô ấy nói, như thể đã đọc thấu suy nghĩ của tôi. Ánh hoàng hôn đỏ rực chiếu lên đôi vai trắng ngần của cô. Thoáng chốc, cô trông như đang đứng trên mũi một con tàu, tay chỉ thẳng về phía trước không chút ngần ngại.
“Nếu cậu đã quyết như vậy, tôi sẽ không nói thêm lời nào. Cậu có cách làm việc riêng của mình. Nhưng mà…”
“Nhưng gì?”
“Đừng thua đấy nhé!”
“Hừm, tất nhiên là tôi sẽ thắng rồi. Và tôi cũng có vài ý tưởng cho cuộc đối đầu với Gabriel. Nếu hắn dùng tàu để chiến đấu, thì tôi sẽ dùng phong cách để đáp trả. Chẳng đời nào tôi để hắn muốn làm gì thì làm.”
Đôi ủng nặng nề của Lara giẫm thình thịch trên mặt đất khi cô bước đi, vẫy tay chào. Trong khi đó, Boudicia và tôi tiễn cô ấy.
“…Mình chẳng làm được gì cả.”
“Cậu nói đến [Z] ấy à? Đừng bận tâm nữa.” Giọng Boudicia như một nhát dao cứa vào vết thương lòng tôi.
Dù vậy, cái viễn cảnh "giá mà" vẫn cứ hiện lên trong đầu tôi. Giá mà tôi tìm thấy [Z], thì… Nhưng Lara nói đúng. Đây là vấn đề liên quan đến toàn bộ khu Bearpit, cũng như tất cả những người vẽ graffiti ở Bristol. Có lẽ tôi chẳng còn gì để làm nữa. Thế còn Boudicia thì sao? Cô ấy đâu thể không cảm thấy gì trong tình cảnh này.
“Cậu không định giúp cô ấy sao?”
“Cậu nghĩ tôi giúp thì sẽ tốt hơn à?”
“Không, không phải thế…”
Câu hỏi đáp trả của Boudicia khiến tôi im lặng.
“Tôi nghĩ đây là vấn đề của riêng Lara.”
“Ý cậu là sao?”
“Thì… tôi chưa chắc chắn lắm…”
Hiếm khi thấy Boudicia nói năng mơ hồ như vậy. Cô chỉnh lại chiếc mũ, che đi đôi mắt xanh biếc.
“Với lại… tôi đã quyết định rằng mình sẽ chỉ vẽ vì chính bản thân mình.”
“Vì chính bản thân…”
“Bristol, graffiti, và tất cả những thứ đó… quá lớn đối với tôi. Tôi không muốn mất kiểm soát rồi để nó rơi xuống như những hình tượng trên kệ cửa hàng.”
Tôi vẫn không thể nhìn thấy đôi mắt cô ấy, nhưng rõ ràng cô đang nhìn vào đôi tay mình. Sau đó, cô siết chặt bàn tay trái, ngẩng đầu lên.
“Là… vì cậu đã nói với tôi mà. Rằng tôi nên vẽ vì chính bản thân mình.”
Đôi mắt nheo lại và đôi môi ướt át của cô nhẹ nhàng lay động trái tim tôi.
“Đó là lý do… Cho đến khi nào tôi thật sự muốn vẽ, tôi sẽ không làm gì cả.”
Cô ấy đã vẽ chỉ để chiến thắng suốt thời gian qua. Vì vậy, khi nhận ra bàn tay phải, nơi chứa đựng tất cả tài năng của mình, không còn dùng được nữa, cô ấy đã cất chiếc bình xịt đi. Và lý do duy nhất cô có thể vẽ bây giờ là vì cô không phải mang vác bất cứ thứ gì. Để gánh vác toàn bộ graffiti của Bristol, bàn tay trái của cô quá yếu ớt.
"Ừm... có chuyện này em cần nói với chị."
Tôi quyết định không giấu giếm thêm nữa. Em phải nói ra thôi.
"Chuyện là về ngày Giáng sinh."
"Hả? Khoan đã, cậu cũng vậy à? Chết tiệt, vậy thì nói luôn đi!"
Tôi bất ngờ khi biết Boudicia cũng muốn nói chuyện về Giáng sinh, giống y như mình. Thế nhưng, nếu dừng lại ở đây thì sẽ lỡ mất cơ hội nói ra điều cần nói, nên tôi tiếp tục.
"Chuyện là..."
"A, cuối cùng cũng tìm thấy cậu! Chà, Nelina tìm cậu khắp nơi đó!"
Ấy vậy mà, quyết tâm của tôi lại tan tành khi nghe thấy một giọng nói quen thuộc, ngọt ngào.
"Nói thật nha! Cậu liệu hồn mà chạy tới ngay mỗi khi Nelina gọi đó!"
"N-Nelina-san?! Chị đã đi đâu nãy giờ vậy?!"
Giống như một con cáo từ đâu xuất hiện, quấn đuôi quanh chân, Nelina tiến đến gần tôi và dí sát mặt cô ấy vào. Hơi thở phả ra từ cô ấy ngọt ngào và nóng hổi.
"Nè, Nelina đã vào được ban nhạc của cậu rồi đó! Đúng như lời cô ấy nói mà, phải không?"
"Hả? Ý chị là sao?"
Cô ấy đúng là đã tuyên bố rằng Gabriel rồi sẽ cho cô ấy gia nhập ban nhạc. Tôi không quên điều đó, nhưng liệu có thể thật không...?
"Lại là cô nữa à, con cáo kia."
Boudicia lườm con cáo—à không, phải là con heo rừng đang phá phách cánh đồng của mình như một thợ săn. Và trong giây lát, tôi thậm chí còn nghĩ rằng cô ấy đang chĩa súng vào đầu Nelina nữa kìa.
"Hả? Cáo á? Cô đã nói vậy trước đây rồi đúng không? Nhưng một con mèo hoang như cô thì có quyền gì mà nói!"
"Cô đến đây làm gì?"
"Nelina không thể chịu đựng được cô. Cô chỉ có tài năng vẽ mấy thứ linh tinh thôi! Mà cũng dám vờ làm nghệ sĩ hả? Vẽ bậy vẽ bạ thì đúng là chán ngắt, nói thật đó."
"Lạ thật... tôi chẳng hiểu cô nói gì, mà sao lại cảm giác như tôi biết chính xác cô vừa nói gì ấy nhỉ. Cô đang chế giễu tôi đúng không?"
"Đừng hòng cướp đồ của người khác, con mèo ăn trộm đáng ghét kia."
"Muốn đánh nhau hả? Tôi sẽ biến bộ lông của cô thành khăn quàng cổ đó."
"Bộ lông cao cấp của Nelina mà lại bị phí hoài cho mấy thứ bẩn thỉu rách rưới của cô sao!"
"Tsk. Kệ đi, chúng ta đi thôi! Không thèm để ý tới người phụ nữ này!"
Boudicia nắm chặt tay trái của tôi và kéo đi. Không chỉ là kéo mà còn rất mạnh nữa. Mạnh đến nỗi đau nhói. Thế nhưng, bàn tay cô ấy lại nóng ran. Cứ như thể cô ấy đang bốc hỏa vậy.
"Boo-san, xin chờ đã. Em đã tham gia một ban nhạc để làm nhạc, đó là lý do tại sao..." Tôi vội vàng nói ra.
Nghe vậy, Boudicia khựng lại.
"Cậu vừa nói gì?"
"Em tham gia một ban nhạc để chơi guitar."
Ban đầu, cô ấy nhìn tôi với vẻ không tin nổi. Như thể cô ấy chẳng hiểu tôi vừa nói gì. Tiếp theo đó, tôi thấy một ngọn lửa đỏ bùng lên trong mắt cô ấy, rồi nhanh chóng dịu lại thành một màu xanh lạnh lẽo.
"Phải. Tôi hiểu rồi. Đó là điều cậu muốn nói, phải không? Tốt cho cậu đấy, lại có thể chơi nhạc được nữa rồi."
Cô ấy trông chẳng vui vẻ chút nào. Hoặc có lẽ là vui, nhưng đó chẳng phải là một lời chúc phúc. Cũng chẳng phải là lời mỉa mai. Nhìn đôi lông mày nhíu lại và đôi môi run rẩy của cô ấy, tôi có thể nhận ra.
"Và cô ta là một thành viên của ban nhạc đó à?"
"Cái đó thì..."
Tôi cố gắng gỡ Nelina ra, người vẫn đang bám chặt lấy cánh tay tôi với nụ cười rạng rỡ, nhưng cô ấy không nhúc nhích dù chỉ một li.
"...Tôi không thực sự hiểu một người phụ nữ bám đuôi đến tận từ Nhật Bản thì có gì hay ho. Nhưng dù sao đi nữa, cậu vẫn muốn tiếp tục chơi nhạc, phải không? Tốt. Tuyệt vời. Rất xuất sắc."
Cô ấy biết tôi từ khi tôi không thể chơi guitar. Và cô ấy biết vì lý do gì mà tôi cố gắng chơi lại.
"Yoshi... Cậu cũng nên chơi vì bản thân mình nữa. Cậu đã nói với tôi điều tương tự mà, phải không? Đó là lý do tại sao..." Cô ấy bắt đầu bước về phía tôi, lướt qua tôi, nhưng lại va vào vai tôi đúng lúc đó. "...Nó chẳng liên quan gì đến tôi cả!"
Cú va chạm làm cơ thể tôi rung lên, tôi lảo đảo lùi lại. Nếu Nelina không giữ chặt lấy cánh tay tôi, có lẽ tôi đã ngã khuỵu rồi.
"Boo-san!"
Cô ấy không quay đầu lại, cứ thế chạy đi. Dù chỉ là khoảnh khắc, tôi cũng không dám khẳng định, nhưng khi cô ấy trừng mắt nhìn tôi, tôi lại có cảm giác như cô ấy đang rưng rưng nước mắt.
“Tạm biệt nhé, đồ Mèo Hoang! Dù sao thì cũng chẳng ai mời cô đến cả!”
Tôi chưa bao giờ nghĩ mình là người hành động theo cảm xúc. Tôi hiếm khi cười thật lòng hay rơi lệ vì bất cứ điều gì. Có lẽ tôi luôn lạnh lùng và lý trí. Thậm chí có thể gọi tôi là kẻ vô tâm. Nhưng ngay lúc này đây, tôi có cảm giác như tất cả mạch máu trong người đều đang sôi lên.
“Nelina-san, rốt cuộc cô đang định làm cái quái gì ở đây vậy?!”
“Nelina chưa nói cho Yoshi biết sao? Gabriel cho phép Nelina gia nhập ban nhạc rồi. Giờ thì chúng ta lại có thể cùng nhau rồi, Yoshi à.”
Tôi gầm lên một tiếng mà chính mình cũng không ngờ lại có thể lớn đến thế. Thế nhưng, Nelina vẫn bình tĩnh đáp lời. Nhìn thấy cô ấy như vậy, cảm giác như một gáo nước lạnh tạt vào ngọn lửa đang bốc cháy trong tôi, và tôi hối hận về hành động của mình.
“…Làm sao?”
“Ừm… Ngôn ngữ cơ thể, có lẽ?”
“Đừng có đùa giỡn nữa,” tôi nói, rồi chợt nhận ra giọng Nelina có gì đó không ổn.
Đó chỉ là một khác biệt nhỏ, có lẽ bạn sẽ không nhận ra nếu không ở trong ban nhạc với cô ấy một thời gian dài. Những tin đồn về Nelina chưa bao giờ ngớt. Nào là một fan của cô ấy đã yêu cô, rồi đụng độ một fan cuồng theo dõi khác và họ đánh nhau, rồi cô ấy phát hiện ra một giám đốc hãng đĩa đang lén lút ngoại tình, thậm chí có thể cô ấy chính là người tình của ông ta, hay cô ấy đã phá hoại mối quan hệ trong một ban nhạc đối thủ… Tất cả những câu chuyện phi lý đó cứ lan truyền, và trước khi chúng tôi gặp mặt trực tiếp, tôi thực sự nghĩ rằng mình sẽ có một buổi gặp gỡ với chính quỷ dữ. Mặc dù vậy, khi chơi guitar bên cạnh cô ấy, tôi nhận ra cô ấy khá khác so với lời đồn. Tuy nhiên… Rõ ràng là cô ấy có tài năng thao túng những người xung quanh.
“À, này! Yoshi, anh đi đâu đấy?!”
Tôi gạt tay cô ấy ra trước khi cô ấy kịp ngăn lại. Tại sao thiên thần lại cho phép con cáo lên thuyền? Tôi cần phải biết điều đó, bất kể giá nào.
*
“Gabriel-san!”
“Chào Yoshi. Có gì cần giải đáp không?”
Gabriel ngồi tại quầy bar của [The Ark], trên một chiếc ghế sofa. Lại một lần nữa, anh ấy chỉ có một mình. JF nói rằng các ban nhạc của anh ấy thường không duy trì được lâu. Lúc đầu, tôi không mấy để ý, nhưng giờ thì tôi đoán điều đó đúng thật.
“Anh có muốn ngồi xuống không?”
Tôi ngồi vào chỗ Gabriel vỗ vỗ.
“Anh đang uống gì vậy?” Tôi nhìn chất lỏng màu vàng được rót vào một chiếc ly nhỏ.
Vì đã vội vã chạy đến, tim tôi vẫn đập thình thịch. Trong lúc đang cố bình tĩnh lại, tôi quyết định hỏi bất cứ điều gì chợt nảy ra trong đầu.
“À, cái này sao? Là bia. Vì cậu hỏi câu đó, tôi đoán cậu không thường xuyên uống rượu bia à?”
“Đúng vậy.”
“Ở Bristol này, bia thủ công đang rất được ưa chuộng. Chúng tôi có rất nhiều nhà máy bia nhỏ, nên hương vị rất đa dạng.”
Vì anh ấy trông có vẻ là kiểu người thích uống rượu vang, tôi khá ngạc nhiên khi biết anh ấy lại thích bia.
“Anh có vẻ thích bia.”
“Tôi thích bất cứ thứ gì đẹp đẽ. Đồ ăn thức uống cũng vậy. Tôi tự nhận mình là người sành ăn.”
Tôi hít một hơi thật sâu rồi đi thẳng vào vấn đề chính.
“Tại sao anh lại để Nelina-san làm giọng ca chính của ban nhạc mình?”
“Ừm, câu hỏi hay. Tôi biết thế nào cậu cũng đến hỏi tôi điều đó. Tôi có hai lý do. Thứ nhất là… vì cô ấy muốn.”
Điều đó hoàn toàn đúng, nhưng đó không phải là lời giải thích đầy đủ.
“Điều đó thì vẫn như trước đây. Nhưng anh đã nói sẽ không để cô ấy tham gia. Làm thế nào và tại sao anh lại thay đổi ý kiến nhiều đến vậy?”
“Đó cũng là một câu hỏi hay. Nhưng câu trả lời cũng đơn giản không kém. Là vì tôi đã bắt đầu có hứng thú với cô ấy.”
Anh ấy đã có hứng thú với cô ấy… Liệu một lý do mơ hồ như vậy có thực sự tồn tại? Chắc chắn không phải khi đó là Gabriel.
“Đây không được coi là một câu trả lời.”
“Tuyệt vời. Tôi biết cậu có tố chất mà.”
“Đừng đánh trống lảng.”
“Tôi không tự phụ đến mức nghĩ mình là toàn năng đâu, Yoshi. Tôi không thể nhìn thấu mọi thứ bày ra trước mắt mình. Thật ra, tôi đã thất bại không ít lần rồi. Ngay cả đánh giá ban đầu của tôi về cậu cũng còn sai lệch nữa là. Cậu không nghĩ vậy sao?”
Phải. Khi tôi cùng Nelina biểu diễn, suy nghĩ của anh ấy đã thay đổi. Tôi cũng muốn hỏi lý do vì sao, nhưng giờ điều đó không quan trọng.
“Nhưng nếu tôi nhận ra có điều gì đó mình chưa từng nhìn thấy trước đây, thì tôi có thể thay đổi quan điểm của mình. Đó chính là ý nghĩa của việc tự vấn bản thân.” Gabriel nghịch chiếc ly, bọt bia nổi trên nền chất lỏng màu vàng sóng sánh.
Không gian tĩnh lặng đến mức tôi có thể nghe rõ tiếng động đó. Mặc dù đây vốn dĩ là một quán nhạc sống. Gabriel thật hoàn hảo. Chắc chắn rồi, anh ấy không thể nhìn thấu mọi chuyện, nhưng tôi có thể thấy anh ấy rất khắc nghiệt với bản thân khi nhận ra mình sai. Thế nhưng, tôi vẫn không tài nào hiểu được làm thế nào anh ấy lại thay đổi ý định và mời Nelina vào ban nhạc của mình.
“Trông cậu không có vẻ hài lòng lắm. Tôi cũng không trách cậu. Tuy nhiên, cậu đã bao giờ nghĩ theo cách này chưa? Có lẽ cậu đang hiểu lầm cô ấy thì sao? Giống như tôi đã từng. Cậu không nghĩ vậy sao?”
Hiểu lầm ư? Tôi… Nelina ư?
“Anh nói vậy là có ý gì?”
“Tôi không thể nói với cậu nhiều hơn thế được.”
“Tại sao?”
“Lại một câu hỏi đúng nữa. Tuy nhiên, hiện giờ cậu còn thiếu sự suy nghĩ cần thiết. Cậu nên bắt đầu suy nghĩ lý do tại sao tôi không thể nói cho cậu biết.”
Vì đó không phải chuyện tôi nên biết… nhưng điều đó thật nực cười, nên tôi lắc đầu.
“Dù sao đi nữa, Nelina sẽ đảm nhận một số bài hát cho dự án mới. Cậu hiểu không?”
Gabriel vẫn bình tĩnh như mọi khi. Và… tôi hiểu. Nhưng hiểu và đồng ý là hai chuyện khác nhau. Tuy nhiên, tôi nghĩ anh ấy sẽ không nói cho tôi biết thêm gì nữa, nên tôi rời khỏi [Con Tàu Ark]. Không biết đi đâu, tôi lang thang trên những con phố dưới ánh đèn rực rỡ. Nghe những gì Gabriel nói, tôi càng thêm bối rối. Làm thế nào mà Nelina có thể xoay chuyển tình thế, thậm chí khiến Gabriel phải nghe lời? Không, thậm chí trước đó… cô ấy rốt cuộc là ai?
Khi tôi đến Bristol, tôi như một đứa trẻ lạc lối. Không biết đi đâu, lúc nào cũng hoang mang. Thế nhưng, Nelina thì khác. Cô ấy có vẻ như không thể tự làm bất cứ điều gì, nhưng cô ấy lại nắm giữ mọi thứ trong lòng bàn tay mình. Cô ấy thậm chí còn giành được vị trí ca sĩ chính. Tôi chắc chắn đó không phải là ngôn ngữ cơ thể mà cô ấy nói đến, nhưng tôi cũng không hề biết cô ấy đã đạt được điều đó bằng cách nào. Rồi còn những gì Gabriel đã nói.
Tôi thực sự hiểu lầm Nelina sao? Cô ấy ích kỷ, liều lĩnh, tham lam, và hung hăng chống lại bất cứ điều gì mình không thích. Đồng thời, giọng hát của cô ấy lại đẹp đến kinh ngạc. Thậm chí còn đáng sợ nữa. Nhưng, tôi lại nhớ đến Boudicia. Trước khi tôi phát hiện ra cô ấy là Bóng Ma của Bristol, thậm chí trước khi tôi nghe thấy cái tên đó, tôi đã gặp Boudicia. Và ngay cả sau khi tôi biết cô ấy là Bóng Ma, tôi đã thấy cô ấy thể hiện sự tức giận, tiếng cười và nước mắt, tất cả đều ở rất gần tôi. Nếu mọi chuyện hoàn toàn ngược lại thì sao?
Bao nhiêu phần trong Nelina… mới thực sự là Nelina? Tại sao cô ấy lại say mê âm nhạc đến vậy? Nhưng trước khi tôi kịp chìm sâu vào suy nghĩ này, điện thoại tôi kêu lên báo có tin nhắn. Đó là tin nhắn từ JF gửi cho tôi một bài viết trên blog mà không có bất kỳ bình luận nào. Đó là blog của *Queen Bear’s Revenge*. Tôi biết họ đã duy trì một blog một thời gian rồi. Nhưng thay vì là một blog cá nhân do một người sở hữu, nó xoay quanh các quảng cáo và thông báo chính thức, nên không được cập nhật thường xuyên.
Mọi thông tin quan trọng liên quan đến đội ngũ, bạn có thể tìm thấy ở đó… do Lara viết. Tôi kiểm tra tiêu đề. Nó được viết ngắn gọn, nhưng trong bối cảnh này, ba từ đó lại có tác động lớn hơn bất kỳ đoạn văn nào. *Đây là chiến tranh*—tôi nhanh chóng mở blog và đọc phần còn lại của bài đăng.
Trước hết, xin cho phép tôi được nói đôi lời. Cũng như bao người cầm cọ khác, tôi yêu âm nhạc sâu sắc. Mỗi khi cầm cọ vẽ graffiti, tôi đều ngân nga theo giai điệu của album [Mezzanine] của Massive Attack, và tôi đã không thể nhớ nổi mình đã bật đi bật lại [Dummy] của Portishead bao nhiêu bận. Đó là lý do vì sao tôi không hề muốn biến điều này thành một sự công kích chống lại âm nhạc. Không như một số kẻ, tôi sẽ không vơ đũa cả nắm một khái niệm nào cả.
Thế nhưng, tôi cũng chẳng thể nào cứ im lặng mãi. Chúng tôi đã chiến đấu suốt bấy lâu nay. Lịch sử của graffiti chính là tấm gương phản chiếu cuộc đấu tranh không ngừng nghỉ của người dân Bristol chống lại những điều phi lý. Và vâng, tôi không thể phủ nhận rằng đôi lúc, nó đã trở thành hành vi phá hoại. Song, khi một thế lực khổng lồ đang ập đến để đè bẹp chúng tôi, chúng tôi không thể chọn lựa phương pháp. Nếu chúng tôi đợi đến lượt mình được lên tiếng, thì đã quá muộn rồi. Đó là lý do vì sao chúng tôi vẫn tiếp tục gửi gắm tâm tư của mình vào nghệ thuật, thể hiện chúng lên những bức tường. Tiếng nói của chúng tôi… những tiếng thét, những ước nguyện của chúng tôi… đó là nơi duy nhất chúng tôi có thể bộc lộ chúng ra. Đó là vũ khí duy nhất để chúng tôi tự bảo vệ mình.
[IMAGE: ../Images/..]
Tôi tin chắc các vị vẫn còn nhớ bức graffiti mà Bóng Ma Bristol đã viết bên trong bảo tàng nghệ thuật: “Ở đây, tôi được phép làm mọi thứ, mọi lúc.” Mới chỉ không lâu trước đây thôi… graffiti của Bristol, và cả nền văn hóa của chúng tôi, đã bị thanh trừng khỏi Bearpit và bị Hội đồng Thành phố triệt tiêu. Lý do chúng tôi có thể ngăn chặn sự tàn phá không thương tiếc của họ chính là vì chúng tôi đã đứng lên chống lại họ. Chúng tôi đã chiến đấu, đã nổi dậy. Chúng tôi không thể thua những kẻ đe dọa chúng tôi. Graffiti tồn tại vì lẽ đó… và chúng tôi cũng vậy. Ở đây, chúng tôi được phép làm mọi thứ, mọi lúc. Được hiên ngang ngẩng cao đầu mà nói điều đó. Và chúng tôi sẽ không cho phép bất cứ ai nói rằng những gì chúng tôi làm là sai trái.
Tôi nghe nói sẽ có một buổi hòa nhạc trực tiếp vào đêm Giáng sinh trên con tàu đó phải không? Vậy thì chúng tôi cũng sẽ có mặt, cùng với một người anh em của mình. Một người bạn của tôi đã hào phóng tài trợ một con tàu bị bỏ hoang. Và chúng tôi sẽ thực hiện một màn vẽ trực tiếp ngay tại đó. Cả con tàu sẽ được phủ kín bằng graffiti. Cùng lúc đó… cùng lúc đó. Chúng tôi sẽ không chấp nhận bất kỳ tuyên bố đơn phương nào. Vậy nên, hãy xem đây là thông điệp của chính chúng tôi:
Chúng tôi không muốn trở thành một phần trong con thuyền của các vị, thứ chỉ chấp nhận những loài vật được chọn lựa. Biển cả bão tố và vô tận mới là ngôi nhà thực sự của chúng tôi. Bởi vì Bristol… chính là thị trấn nơi tên cướp biển vĩ đại Râu Đen được sinh ra. Đúng vậy—Đây là chiến tranh. Hãy cùng xem ai mới là kẻ xứng đáng được tồn tại.


0 Bình luận