Nếu quý vị yêu thích những gì chúng tôi thực hiện, xin hãy theo dõi chúng tôi trên các nền tảng mạng xã hội, tham gia máy chủ Discord và cân nhắc ủng hộ chúng tôi qua Patreon:
https://discord.gg/e4BJxX6https://www.patreon.com/CClawTrans
Ga Bristol Temple Meads, nằm ở phía nam trung tâm thành phố, được coi là ga xe lửa lớn nhất Bristol. Từ Luân Đôn đi về phía tây đến tận Bristol, người ta có thể đi chuyến Tàu Great Western. Và tôi của hiện tại biết rằng, người đã chỉ đạo xây dựng tuyến đường sắt này cũng chính là Isambard Kingdom Brunel – kỹ sư đã thiết kế nên Cầu treo Clifton lừng danh.
Khi Bristol phát triển mạnh mẽ nhờ thương mại, họ đã lên kế hoạch mở rộng hơn nữa bằng cách xây dựng thêm đường ray và nhà ga. Hơn nữa, Brunel là một trong những kỹ sư có tầm ảnh hưởng nhất cuộc Cách mạng Công nghiệp, vậy nên, khi ông xây dựng nhà ga này, hẳn ông đã hình dung về một tương lai tươi sáng rạng rỡ cho Bristol. Tuy nhiên, chắc chắn ông sẽ không bao giờ mơ tới việc, khoảng 200 năm sau, Bristol yêu dấu của ông lại nổi tiếng và trở thành "thánh địa" cho một loại hình nghệ thuật kỳ lạ và bí ẩn mang tên graffiti. Tôi cũng nghe nói, ngày càng nhiều khu vực của nhà ga đã trở thành nạn nhân của thời gian, đó là lý do tại sao nhiều công trình mà ông đã xây dựng giờ không còn được sử dụng nữa. Theo một cách nào đó, nhà ga này đang liên tục được tái tạo, điều chỉnh để phù hợp với sự phát triển của Bristol.
Tôi xuống chuyến xe buýt đón từ ký túc xá trường đại học và ngước nhìn chiếc tháp đồng hồ lớn. Tôi vẫn nhớ như in lần đầu tiên bước ra khỏi nhà ga này. Con tàu có chữ GWR được sơn màu xanh lá và vàng đặc trưng của Vương quốc Anh. Khi tôi nhìn thấy nó lăn bánh vào Ga Paddington ở Luân Đôn, với hình dáng đẹp đẽ và màu sắc dễ chịu hệt như tàu cao tốc Nhật Bản, tôi đã biết rằng đây chính là "cỗ máy" thực thụ. Nhưng khi thực sự ngồi lên đó, tôi thấy nó thoải mái đến kinh ngạc, và càng đi về phía tây, khung cảnh bên ngoài cửa sổ càng chuyển thành vùng nông thôn.
Từ Luân Đôn đến đây mất khoảng một tiếng bốn mươi lăm phút. Khi đến nhà ga này, với vẻ cổ kính nhưng vẫn có nét tinh tế kỳ lạ, tôi biết có điều gì đó khác biệt ở đây. Tôi vốn quen với việc nhìn thấy nhiều màu xanh hơn từ phong cảnh Anh quốc, nhưng cái chất văn hóa tinh tế và hương vị của nó chỉ thực sự hiện rõ khi tôi xuống tàu tại đây. Và, linh cảm của tôi hoàn toàn chính xác. Đã hai tháng kể từ khi tôi đặt chân đến đây. Trong lịch sử dài đằng đẵng của nhà ga này, quãng thời gian đó chỉ như một cái chớp mắt. Dù vậy, chắc chắn có hai điều đã thay đổi.
Thứ nhất, có những vật trang trí màu đỏ, xanh lá và vàng. Ở Anh, tháng Mười Một cũng đánh dấu sự khởi đầu của mùa Giáng Sinh. Ngay cả những người đi bộ trên phố dường như cũng vui vẻ hơn bình thường. Quả nhiên, ngày lễ này mang một ý nghĩa đặc biệt. Và thứ hai, tôi thực sự đến đây để đón ai đó lần đầu tiên. Cho đến cách đây không lâu, tôi còn là một kẻ hoàn toàn xa lạ với mảnh đất này – một vị khách vãng lai. Thế nhưng, giờ đây, tôi là một công dân của Bristol, đang trên đường đến nhà ga để đón một người khác. Thông thường, điều đó sẽ khiến tôi tự hào… rằng tôi đã trở thành một phần của vùng đất này, nhưng tất cả cảm giác đó tan biến khi tôi nhớ lại khuôn mặt của người mà tôi đang chờ đón.
Vừa bước vào tòa nhà, tôi đã nghe thấy một tiếng hát. Dù giọng ca ấy quen thuộc đến độ đôi tai tôi như tự động đón nhận giai điệu thân quen, tôi vẫn cố sức vờ như không để tâm. Thế nhưng, mọi sự kháng cự đều vô ích. Một đám đông đã tụ tập về phía tiếng hát đó. Tôi theo bản năng tiến về phía ấy, trong lòng dường như đã xác nhận được điều mình ngờ vực. Đứng giữa đám đông vây kín là một cây đàn piano đặt ngoài trời. Hình dáng nó giống hệt một cây piano đứng thông thường, nhưng bề mặt lại được tô vẽ đủ màu sắc đáng yêu, hoàn toàn trái ngược với những chiếc piano đen tuyền nghiêm trang mà tôi vẫn thường thấy. Ở Anh Quốc, đôi khi người ta sẽ đặt những cây piano công cộng như thế này để mọi người tùy ý chơi nhạc. Và khi được chứng kiến cảnh tượng đó ngay trước mắt, bạn sẽ có cảm giác như chỉ cần cố gắng một chút là mình cũng có thể làm được, dù cây đàn ấy vốn dĩ được mở cho công chúng. Nói vậy chứ, giữa đám đông này thì không tài nào mà chen vào được… và tôi biết chính xác lý do vì sao.
Cô gái vừa đàn piano vừa hát một bài hát – “Santa Claus is coming to town”. Quả thực, kỹ năng piano của cô ấy không có gì nổi bật, chỉ dừng lại ở mức khá đơn giản. Nhưng vậy tại sao cô ấy lại thu hút được nhiều người đến thế? Đơn giản là bởi giọng hát của cô ấy quá đỗi mê hoặc. Âm thanh ấy có thể miêu tả là trong trẻo và thanh khiết. Hoàn toàn không chút vẩn đục, nhưng cũng không hề bị vỡ. Nó không mong manh như quả cầu pha lê, mà vững chãi như những bể nước acrylic khổng lồ trong thủy cung. Nó có thể chịu được mọi loại áp lực, không hề xuất hiện dù chỉ một vết nứt hay vỡ vụn. Dù bạn là người Anh hay người Nhật, một điều thì ai cũng rõ ràng.
Giọng hát của cô gái thực sự là một món quà đặc biệt. Và tôi chỉ biết duy nhất một người có thể tạo ra giọng hát như vậy. Trong khi cô ấy tiếp tục trình diễn, tôi liếc nhìn vẻ ngoài của cô ấy. Theo từng nốt nhạc, biểu cảm của cô ấy thay đổi, đôi mắt hình hạt hạnh nổi bật hơn, đặc biệt là nhờ lớp trang điểm đỏ dưới mắt, và hàng mi dài cong vút đến mức kiêu hãnh như thể được tạo ra nhân tạo. Mặc dù giọng hát trẻ trung, nhưng phần ngực bên dưới cổ lại tràn đầy nét quyến rũ trưởng thành. Mỗi khi đôi môi cô ấy hé mở và cử động, bạn sẽ ngỡ như đang nhìn một thợ săn hung dữ sắp vồ lấy con mồi. Và khi bạn cứ mãi ngắm nhìn vẻ ngoài ngọt ngào nhưng cũng đầy quyến rũ, khí chất đĩnh đạc thẳng thắn, sự thuần khiết nhưng lại đầy mê hoặc của cô ấy, tất cả những điều đó kết hợp lại thành một sức hút khiến bạn phải choáng váng.

Giọng hát và vẻ ngoài của cô ấy hoàn toàn mê hoặc. Thế nhưng, mỗi giây nhìn cô ấy, tôi lại run rẩy vì sợ hãi. Cô ấy tiếp tục hát một lúc thì ánh mắt vô tình bắt gặp tôi. Ngay lập tức, cô ấy ngừng trình diễn và lao xuyên qua đám đông, nhắm thẳng về phía tôi.
“Yoshiii!”
Cái sinh vật sống đó gọi tên tôi và nhảy vào vòng tay tôi như một viên đạn. Lực tác động suýt chút nữa khiến tôi loạng choạng ngã ngửa, nhưng bằng cách nào đó tôi vẫn đứng vững được.
“Santa-san cuối cùng cũng đến rồi! Đợi lâu quá chừng!”
Cô ấy nói tiếng Nhật rất trôi chảy. Kiểu trôi chảy mà đã lâu lắm rồi tôi mới được nghe.
“Mà thật ra lời bài hát nghĩa là Nerlina chính là Santa… Thôi kệ đi! Bristol, Nelina đến rồi đây!”
Thông thường, ánh mắt cô ấy nhìn lên bạn có thể dễ dàng khiến trái tim bạn loạn nhịp, buộc bạn phải tan chảy chỉ với một cái chạm của cô ấy. Cô ấy quyến rũ đến thế đấy. Tuy nhiên, tôi thì khác. Tôi đã bị cái vẻ ngoài đáng yêu này lừa gạt và làm cho bẽ mặt quá nhiều lần rồi, đến nỗi cơ thể tôi còn ghi nhớ.
“Tôi không ngờ cô lại đến thật đấy, Nelina-san…”
Tôi không thể che giấu sự ngao ngán trong giọng nói của mình. Thực tế là cô ấy đang đứng trước mặt tôi… là điều mà tôi không hề muốn chấp nhận.
“Nhưng Nelina đã nói là sẽ không đợi mà, đúng không?”
Tôi vò đầu bứt tóc. Tin nhắn đầu tiên cô ấy gửi là “Không đợi đâu!”, nhưng ngay sau đó lại là “Ở ga rồi.”. Tôi thật không hiểu sao cô ta lại có thể coi việc này là bình thường được. Cứ như thể đi đến nhà bạn bè chỉ cách vài bến tàu vậy. Ngay cả chuyến bay thôi cũng đã mất ròng rã 12 tiếng đồng hồ, quãng đường xấp xỉ 12.000 cây số, đâu phải muốn là đi được ngay đâu. Mà đáng ra tôi phải được khen ngợi vì đã có thể suy luận ra mọi chuyện chỉ với chừng ấy thông tin chứ… nhưng thôi, cô ấy nào phải kiểu người để ý đến những điều nhỏ nhặt như thế. Điều đó thì tôi biết rõ hơn ai hết.
Vì người mà chúng ta đang nói đến chính là Nelina. Ngay cả khi chúng tôi còn chơi nhạc cùng nhau ở Nhật, thái độ của cô ấy cũng chẳng thay đổi mảy may sau khi đến Bristol. Giọng hát thì vẫn quyến rũ như mọi khi, dáng người thì vẫn lôi cuốn đến lạ, và chỉ cần lơ là một chút là sẽ phải phục vụ cả đời. Hệt như bị hồ ly tinh lừa vậy.
“Thế nếu tôi không đến đón thì cô định làm gì?”
“Nelina biết mà. Cũng như anh biết Nelina sẽ đến đây vậy. Đúng không? Hoàn hảo!”
“Chẳng có gì là hoàn hảo ở đây cả,” tôi thở dài. “Sao cô lại đến đây chứ…”
“Thôi nào! Nelina đói rồi, mà Bristol thì có nhiều món ngon lắm đúng không? Dẫn Nelina đi chơi đi!” Cô ấy nắm lấy tay tôi, vẫy lên vẫy xuống như một đứa trẻ con.
Liếc nhìn xung quanh, đám đông đã tản đi hết từ lúc nào. Tôi cá là chẳng ai ngờ màn trình diễn lại kết thúc như thế này. Giá mà tôi cũng có thể hòa vào đám đông, vờ như chưa hề có chuyện gì xảy ra thì tốt biết mấy.
“Ngay lúc này đây, tôi thật sự ước mình đã không đến đây. Có lẽ tôi nên bỏ cô ở lại đây luôn thì hơn.”
“Thế thì bỏ đi?”
Nghe câu trả lời thẳng thừng của cô ấy, tôi vô thức quay sang nhìn. Thế nhưng, đó lại là chiêu trò quen thuộc của cô ta. Đôi mắt cô ấy như xuyên thấu tâm can tôi, trong khi môi thì nở một nụ cười ranh mãnh.
“Đúng rồi, anh làm gì có chuyện bỏ Nelina lại, phải không?”
Tôi cứng họng. Cô ấy quá hiểu tôi. Rằng nếu cô ấy đã đến Bristol, thì tôi buộc phải ra đón. Và cũng biết rằng tôi không thể để cô ấy một mình ở cái thị trấn mà cô ấy còn chẳng biết đường này. Cứ thế, mọi chuyện bao giờ cũng kết thúc theo cái kiểu Nelina ở trước mặt tôi. Tôi cố gắng chống cự, nhưng cuối cùng lại phải nhảy theo điệu của cô ấy.
“Chúng ta nên đi xe buýt nào? Đi nào, nhanh lên!”
Tôi ngước nhìn bầu trời, đắm mình trong sắc xanh trong vắt khi một làn gió lạnh thoảng qua. Thế giới này được kết nối. Bầu trời lồng lộng trên Bristol cũng chính là bầu trời mà người ta có thể nhìn thấy ở Nhật Bản. Và lần đầu tiên trong đời, tôi nguyền rủa điều đó.
*
“Ôi, hay quá. Xe buýt ở đây cũng không khác mấy so với ở Nhật nhỉ?”
Chúng tôi lên xe buýt, Nelina hào hứng nhìn ngó xung quanh như một đứa trẻ. Mấy chiếc xe buýt hai tầng đỏ rực nổi tiếng của London, biểu tượng văn hóa của Vương quốc Anh, chỉ chạy quanh khu vực London thôi. Đến tận Bristol xa xôi thế này thì bạn sẽ chỉ thấy những chiếc xe buýt thông thường. Và đúng như Nelina nói, chúng chẳng khác gì mấy so với xe ở Nhật. Khác biệt duy nhất là có thêm không gian rộng rãi hơn cho hành khách để hành lý. Và như bạn có thể đoán, tôi là người phải vật lộn với chiếc vali to đùng của cô ấy. Tôi đỡ cô ấy ngồi xuống trước, quẹt thẻ trả tiền hai vé, đẩy vali của cô ấy vào khoang sau, rồi mới ngồi cạnh.
“Tiền vé lát nữa trả lại cho tôi.”
“Ở đây không phải tiền euro đúng không? Là bảng Anh à?”
“Cô đến được đây mà lại ngây thơ đến mức này thì tôi cũng chịu…”
“Dù sao thì Nelina cũng đến được đây rồi!”
Thật tình, không hiểu sao cô ấy làm được vậy. Từ sân bay về Luân Đôn, rồi lại đi tàu từ ga Paddington, ít nhất cũng phải chi trả mấy lần chứ. Dù rằng thẻ tín dụng có thể giải quyết phần lớn, nhưng với cái kiểu ngơ ngơ như cô ấy, thì việc đến được đây bình an vô sự đã là một phép màu rồi. Với cô ấy thì mọi thứ cứ thế mà xong xuôi… Mà nói cho cùng, chính cái sự vô tư ấy lại tạo nên con người cô ấy.
“Thế Yoshi ở Bristol làm gì vậy?”
“À thì…”
Tôi đã kể phần lớn chi tiết cho Nelina trong tin nhắn rồi, nhưng giờ gặp mặt, tôi vẫn kể lại lần nữa. Chuyện gì đã đưa tôi đến Bristol, tôi đã bắt gặp nghệ thuật graffiti và văn hóa của nó ra sao, việc khu Bearpit bị "thanh trừng", hành động của các "tay viết" và cả việc cuối cùng graffiti đã trở lại đầy vẻ vang.
“Ừm hừm, Nelina không hiểu rõ lắm, nhưng mấy cái hình vẽ ấy đã biến thành thứ gì đó đẹp đẽ, đúng không? Vậy là được rồi.” Nelina bĩu môi, ngả lưng vào thành ghế.
Cô ấy là người hỏi, vậy mà lại có gan hỏi kiểu đó. Mà thôi, chuyện này cũng chẳng có gì mới lạ, có than phiền cũng chẳng thay đổi được gì.
“Cô có nghe tôi nói không đấy? Đó không phải hình vẽ, đó là graffiti, và…”
“Sao Yoshi lại đam mê mấy cái vụ graffiti này dữ vậy?”
Bị câu hỏi sắc lẹm đó chặn họng, tôi không thể đáp lời. Tôi chưa kể Nelina nghe chuyện Boudicia. Tôi nói mình đã gặp người "tay viết" mà họ gọi là Bóng Ma Bristol, nhưng tôi chưa đả động đến việc chúng tôi là đồng nghiệp, hay việc chúng tôi có liên quan mật thiết đến sự cố ở Bearpit. Chuyện đó cũng chẳng có gì phải giấu giếm. Nhưng tôi vẫn chưa thực sự nghĩ thông suốt là mình nên kể với cô ấy như thế nào.
“Nghe này, giờ mấy cái đó không quan trọng. Cái Nelina muốn hỏi là…” Nelina đã đâm trúng tim đen khi tôi thậm chí còn chưa kịp dứt lời.
Thế nhưng, trước khi cô ấy kịp nói tiếp, chiếc xe buýt dừng lại, khiến chúng tôi chao đảo theo. Khi cô ấy bước xuống xe, dáng đi nhẹ như vũ công, còn tôi thì chật vật kéo vali của cô ấy theo sau. Tôi vờ như không nghe thấy tiếng kêu kinh hoàng khi chiếc vali va rầm xuống vỉa hè lát đá.
“Sau chuyện này tôi phải đi làm. Nelina ở đâu vậy?”
“Ở đâu ư… Đương nhiên là ở chỗ cậu rồi.”
Cô ấy đang nói gì vậy?
“Không được. Tôi đang ở ký túc xá sinh viên, với lại tôi chỉ có một cái giường thôi…”
“Nhưng thế là quá đủ rồi, đúng không?”
“…Hả?”
“Một cái giường còn hơn bất cứ thứ gì chúng ta có ở phòng thu. Cậu sẽ chơi guitar cho đến khi Nelina ngủ thiếp đi, đúng không?”
Ban đầu, tôi thở phào nhẹ nhõm vì đó là ý của cô ấy, nhưng rồi lại thấy cơn giận sôi sục trong lòng vì cách đối xử này chẳng khác gì hồi ở Nhật Bản.
“Cô vừa ngủ trong lúc tôi đang bận thu âm đó, không nhớ sao?”
“Nhưng thiếu ngủ là kẻ thù không đội trời chung của sắc đẹp.”
“Ít nhất thì hãy xem nó là kẻ thù của âm nhạc đi, được không?”
“Sắc đẹp cũng quan trọng không kém. Yoshi không vui khi Nelina trông lộng lẫy sao?”
“Hoàn toàn không. Mặc dù tôi cá là người hâm mộ cô sẽ đồng tình đấy.”
Nelina đâu có bán mình làm thần tượng hay gì. Lý do cô ấy được cả nam lẫn nữ yêu thích là vì cô ấy biết cách điều chỉnh thái độ một cách nhanh chóng tùy thuộc vào đối tượng mình đang giao tiếp. Việc có thể thể hiện như vậy một cách hoàn hảo cũng là một trong những khả năng của cô ấy, và chính điều đó cho phép cô ấy đùa giỡn với trái tim người khác.
“Cậu nói vậy, nhưng cậu là người hâm mộ số một của Nelina mà, đúng không?”
Chuyện này chẳng có hồi kết. Tôi cố gắng kéo chiếc vali theo, nhưng nó bị kẹt trên vỉa hè lát đá. Nhấc nó lên thật phiền phức, nhưng đó là cách duy nhất.
“Dù sao thì! Giờ cô tự đi tìm chỗ ở đi. Có khách sạn đấy, cô còn có thể đặt phòng trực tuyến nữa, nên cô có thể tìm được ngay hôm nay…”
“Không được đâu.”
“Tại sao?”
“Nelina không hiểu tiếng Anh.”
Trong giây lát, tôi hoàn toàn sững sờ.
Hả? Không phải em vừa hát đó sao? “Santa Claus is coming to town”... lại còn bằng tiếng Anh nữa chứ.
Hát là một chuyện, còn Nelina thì không hiểu ý nghĩa chút nào.
Cô ấy vẫn hát trôi chảy dù chẳng hiểu một lời nào... Xét một khía cạnh nào đó, đây cũng là một tài năng khác của cô ta, và tôi đành phải chấp nhận thôi.
"...Thôi được rồi. Anh sẽ đặt chỗ cho em, vậy nên em cứ đi loanh quanh phố đợi anh làm xong ca nhé..."
"Ôi không! Ghê chết đi được! Nhỡ có chuyện gì thì sao?! Nelina đi cùng Yoshi!"
Giọng cô ta nghe ngọt ngào như mật, nhưng lại dính chặt như keo, luôn khiến những người ở gần phải làm theo ý cô ta. Nhờ thế mà tôi đã trải qua bao nhiêu chuyện kinh hoàng không thể đếm xuể. Thế mà, tôi lại không tài nào bịt tai hay giữ khoảng cách được, bởi vì giọng nói của cô ta, dù làm tôi khó chịu đến mấy, vẫn đẹp đến nao lòng.
*
Cuối cùng, tôi kéo lê cái vali đi đến Thế giới 8-Bit. Đúng như dự đoán, vỉa hè lát đá ở Anh đâu có thiết kế cho những chiếc vali to kềnh như thế này. Nhưng tôi có thể hình dung họ xử lý thế nào – chắc là họ cũng có những nô lệ như tôi đã phải chịu đựng khổ sở. Hoặc có lẽ chỉ mình tôi là oán trách chuyện này, còn mọi người thì vui vẻ chấp nhận. Dù sao thì, đầu tôi lúc đó cũng chỉ toàn là cái đống hành lý nặng trịch này... Chính vì vậy mà tôi cứ thế mở cánh cửa quen thuộc của cửa tiệm mà chẳng mảy may nghĩ đến những gì có thể xảy ra từ bây giờ.
"Ồ, cậu đến rồi!"
Ngay khi tôi mở cửa, Boudicia đã nhảy bổ vào tôi như mấy món đồ chơi ma quái bật hộp. Trong tay cô ấy là một cuốn sổ phác thảo.
"Này Yoshi. Tớ đang nghĩ ra vài thứ mới để viết và..."
Cô ấy dừng lại giữa chừng câu nói, ánh mắt lướt từ mặt tôi sang chiếc vali tôi kéo lê phía sau, rồi dịch chuyển sang Nelina đang đứng cạnh tôi. Và chẳng mấy chốc, biểu cảm của cô ấy biến thành một thứ gì đó giống như cơn thịnh nộ.
"Yoshi, con đàn bà đó là ai?"
Ở bên cô ấy lâu ngày, tôi đã học được một điều. Nếu muốn sống sót chung chuồng với con sư tử này, bạn phải cực kỳ giỏi đọc cảm xúc của cô ấy. Và đây... là cái tông giọng tệ nhất có thể tưởng tượng được.
"Không, à, ừm, chuyện này có lý do cả..."
Tôi không biết phải giải thích thế nào cho đúng, cứ ấp a ấp úng. Mà cái lý do hay ho này, bản thân tôi còn chưa hiểu rõ nữa là... Nelina hẳn đã cảm nhận được sự thù địch từ Boudicia, cô ta nhìn tôi với vẻ khó tin, rồi nhanh chóng trốn ra sau lưng tôi.
"Không! Người này đáng sợ quá! Cứu em với, Yoshi!"
Tại sao cô ta lại cần phải nói mọi thứ bằng cái giọng ngọt xớt như vậy chứ? Nó chỉ làm mọi chuyện tệ hơn thôi mà –
"Hả? Cái gì? Con cáo này là cái quái gì vậy? Yoshi, cậu không biết con tiện nhân đó, đúng không? Đúng không? Bởi vì nếu cậu biết, tớ sẽ đảm bảo ném cậu từ Cầu treo Clifton xuống đất đấy."
Trong khi đó, Boudicia đang bốc hỏa đến mức tôi có thể cảm thấy da mình sắp hóa đen.
"Thật tình, tôi hối hận vì đã quen biết cô ta..."
"Cái gì? Rõ ràng là cô ta đang nói xấu Nelina! Đi nói cho cô ta biết đi, Yoshi!"
"Cái gì thế? Tiếng Nhật à? Chúng ta đang ở Anh mà, đồ ngốc. Mấy người Nhật Bản các người nên... Khoan đã, tiếng Nhật? Cô là ca sĩ đó à?"
"À, cô ta vừa nói ca sĩ đúng không? Vâng, tất nhiên rồi. Cô không thể nhận ra giọng hát tuyệt đối quyến rũ của tôi sao?"
"Ta hiểu rồi, ta hiểu rồi. Vậy ra là cô. Vậy thì, ta sẽ lột da cô sống và treo lên làm chiến lợi phẩm."
Boudicia biết. Cô ấy biết rằng vì giọng ca của ban nhạc tôi và những lời lẽ của cô ta, tôi đã phải chịu một chấn thương nghiêm trọng đến mức không thể chơi guitar được nữa. Và cũng chính nhờ Boudicia mà tôi lại có thể cầm đàn lên. Nhìn thấy cô ấy giận dữ đến vậy, một phần nào đó tôi cũng thấy vui, nhưng khi nhận ra lẽ ra tôi mới là người phải phẫn nộ nhất, tôi bắt đầu thấy bản thân thật thảm hại. Và khi những tia lửa tóe lên giữa hai người họ, ánh mắt Nelina lướt qua cuốn sổ phác thảo trong tay Boudicia.
"À, phải rồi, đúng rồi. Vậy là hợp lý. Cô là cái người vẽ tranh hay gì đó, đúng không? Thật tiếc quá, nhưng Yoshi thích giọng hát của Nelina hơn nhiều so với những nét vẽ nguệch ngoạc kỳ cục của cô đấy!"
"...Cô ta vừa cười, phải không? Cô ta cười nhạo những hình vẽ của tôi, phải không?"
"Hừ? Nếu có gì muốn nói thì nói bằng tiếng Nhật đi. Sao Yoshi phải chiều theo ý cô mà nói tiếng Anh làm gì? Thật vô lý."
"Tôi chẳng hiểu cô ta đang nói cái quái gì. Nhưng tôi hoàn toàn hiểu rằng tôi nên tống cổ cô ra khỏi đây ngay lập tức!"
Tôi lại ôm đầu. Một người nói tiếng Anh, một người nói tiếng Nhật. Dù lời lẽ của họ chẳng truyền tải được gì, chỉ có sự thù địch giữa hai người là rõ mồn một. Một số thứ trên đời này sinh ra là để không bao giờ chạm vào nhau. Nước và dầu. Chó và khỉ. Xà phòng gốc clo và chất lỏng axit – Sư tử và cáo. Ấy vậy mà, tôi lại bị kẹp cứng giữa họ. Thật là vận rủi.
Giá như tôi đã lường trước được chuyện này sẽ xảy ra nếu để họ ở chung một chỗ, mọi việc đã không leo thang đến mức này. Chắc là sự xuất hiện đột ngột của Nelina đã khiến tôi mất phương hướng đến vậy. Thật lòng mà nói, tôi hơi ước đây chỉ là một ảo ảnh hay thậm chí là một cơn ác mộng.
"Chuyện gì đang xảy ra ngoài này vậy, Boo-chan, Yoshi-kun?"
Với tất cả sự ồn ào này, quản lý Radesh xuất hiện từ phía sau cửa hàng. Nghe thấy giọng điệu ôn hòa và điềm tĩnh của anh ấy chỉ càng làm tăng thêm cảm giác tội lỗi trong tôi. Đúng rồi, chúng tôi vẫn đang ở trong cửa hàng của anh ấy mà.
"Radesh, chẳng phải rõ ràng rồi sao? Tôi đang đi săn cáo mà."
"Nhưng đó không phải là việc cô nên làm trong cửa hàng của tôi. Em hư quá đó, Boo-chan."
"Ồ, im đi!"
"Sợ quá, sợ quá. Vậy, Yoshi-kun, cô gái này là ai vậy?"
"À, ừm..."
Tôi không khỏi ngưỡng mộ khả năng khiến Boudicia im lặng chỉ bằng một lời của Radesh, khi tôi giải thích hoàn cảnh.
"Hừm, tôi hiểu rồi."
Sau khi nghe giải thích vắn tắt của tôi, anh ấy đưa ra một ý tưởng bất ngờ.
"Sao không giao cô ấy cho Aeon-kun nhỉ? Cậu ấy hẳn là hiểu một chút tiếng Nhật, đúng không?"
"Nhưng chẳng phải mới hôm nọ cậu ấy vừa đi Nhật về sao?"
"Cậu ấy sẽ khởi hành trong ba ngày nữa, vậy là hoàn hảo rồi. Cô ấy cũng có thể chỉ cho cậu ấy một vài địa điểm nổi tiếng của Nhật Bản nữa chứ."
Aeon rất say mê ý tưởng về Thiền, nên cậu ấy thường xuyên đến Nhật Bản. Tuy nhiên, tôi không chắc lắm liệu Aeon và Nelina có hợp nhau đến vậy không.
"Thật ngại quá vì tất cả rắc rối này..."
"Thôi nào, thôi nào. Bạn tốt của cậu đã đến Bristol, chúng ta phải chào đón cô ấy chứ. Và cô ấy hẳn đang lo lắng vì chỉ có mình cậu để nói chuyện thôi."
"Này, Yoshi. Người này tốt bụng ghê ha? Nelina nhận ra ngay!"
"Cô có lẽ nên im lặng một lúc thì hơn..."
Tôi giải thích cửa hàng của Aeon ở đâu, trong khi Radesh cho cô ấy xem điện thoại của mình. Tôi đã định tiễn cô ấy đi, nhưng vì ca làm của tôi sắp bắt đầu... và hơn thế nữa là vì tôi cần một khoảng nghỉ ngơi khỏi cô ấy, tôi quyết định để cô ấy tự đi một mình. Tôi cần thời gian để sắp xếp lại suy nghĩ. Nelina có vẻ hơi bối rối trước lời giải thích của Radesh, nhưng ít nhất cô ấy cũng phải đọc được bản đồ chứ. Ít nhất là tôi hy vọng vậy.
"Hẹn gặp lại, Yoshi! Chắc chắn cậu sẽ cô đơn khi không có Nelina ở bên, nhưng cố lên nhé!"
Việc cô nàng hôn gió mà tôi chẳng hề hấn gì, có lẽ cũng là nhờ tài năng đặc biệt của cô ấy. Khi Nê-li-na bước ra khỏi cửa hàng, mái tóc lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời, Bô-đít-xi-a liền buông thêm một câu:
"Lần sau ghé lại nhé! Lúc đó tôi sẽ chuẩn bị sẵn khẩu súng săn đợi cô đấy!"
Ở bất kỳ quốc gia nào khác, có lẽ câu nói này sẽ bị bỏ qua, nhưng sự mỉa mai của Bô-đít-xi-a lại rất đúng kiểu Anh. Khi tôi thấy Nê-li-na quay lại lè lưỡi trêu tức, tôi nhận ra cả hai người họ vẫn y như cũ. Đồng thời, Ra-đesh dường như chẳng bận tâm chút nào, chỉ quay lại phía sau cửa hàng. Trong khi đó, Bô-đít-xi-a khịt mũi một tiếng rồi ngồi phịch xuống chiếc ghế nhựa, khiến chiếc ghế kêu rắc rắc vì lực cô dùng.
Tôi nhìn vào gương mặt cô ấy, chẳng hề che giấu vẻ khó chịu. Lần đầu gặp cô, tôi hoàn toàn sững sờ trước vẻ đẹp mà cô sở hữu. Ngay cả thái độ hung dữ của cô cũng không làm lu mờ nhan sắc, nhưng ấn tượng mà cô để lại cho tôi đã thay đổi rất nhiều. Tất cả những biểu cảm tôi từng thấy ở cô từ trước đến giờ đều chồng chéo lên nhau, khiến cô trở nên sống động hơn nhiều. Điều này chắc hẳn có nghĩa là, đối với tôi, Bô-đít-xi-a đã dần trở thành một sự tồn tại mà tôi đã quen thuộc. Nhưng đó cũng là lý do tại sao… tôi muốn thảo luận chuyện này với cô ấy.
“Ừm, Bô-san.”
“Nghe này, Yô-shi.”
Nhưng ngay khi tôi hạ quyết tâm cất tiếng gọi cô ấy, cô ấy cũng đồng thời nói.
“À, ừm, cô cứ nói trước đi ạ.”
“…Thôi, quên đi.”
Tôi vội vàng xin lỗi, nhưng dường như đã quá muộn. Ngồi tại quầy thu ngân, Bô-đít-xi-a chống cằm nhìn đi chỗ khác. Có điều gì cô ấy muốn nói với tôi ư? Kể cả nếu đúng là vậy, tôi cũng không thể nghĩ ra ngay. Xét cho cùng, cô ấy là kiểu người có gì trong lòng sẽ nói ra ngay. Kiểu như, "Đi ăn trưa đi" hay "Nói cho tôi biết cậu nghĩ gì về bức vẽ graffiti mới của tôi" và vân vân… Có phải chỉ mình tôi thấy hay cô ấy đang đối xử với tôi như một tên sai vặt? Dù lý do là gì, việc cô ấy ngập ngừng không nói được lời nào như vậy là rất hiếm.
“Ôi chao.”
Khi tôi đang chìm vào suy nghĩ, một giọng nói trong trẻo vang vọng khắp cửa hàng. Hai lọn tóc rung rinh khi ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào, làm nổi bật màu xanh lam pha xanh lá của chúng.
“Chào mừng, La-ra-san.”
Cô ấy dường như đã nhận ra bầu không khí căng thẳng, khi cô ấy nhìn xung quanh với ánh mắt đầy nghi hoặc.
“Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy? Tôi vừa tình cờ gặp một người Nhật ngay bên ngoài. Chuyện này có liên quan gì không?”
“Đoán giỏi đấy. Lông cáo, hàng Nhật Bản.”
“Hừm, tôi hiểu rồi. Yô-shi, tôi xin lỗi nhé.”
“Tôi thành thật cảm ơn lời nói tử tế của cô…”
Cuộc đối thoại giữa chúng tôi vẫn diễn ra như thường lệ, nhưng dường như một bóng tối phủ lên gương mặt cô ấy.
“Thôi, giờ mấy chuyện đó không quan trọng. Bô, cô đã xem cái này chưa?”
“Lại chuyện gì nữa?”
La-ra tiến đến quầy thu ngân, đưa điện thoại ra cho Bô-đít-xi-a xem. Tôi cũng liếc nhìn qua vai Bô-đít-xi-a. Trên màn hình, tôi thấy một bức ảnh được đăng lên mạng xã hội. Ai đó đã vẽ graffiti lên cửa cuốn của một cửa hàng.
“Cửa hàng sách ở Đường Saint George, phải không? Nhưng mà đó là một bức graffiti dở tệ. Một cái ký tự nhếch nhác như vậy chẳng đáng giá một xu nào bây giờ.”
Tôi có thể thấy bức graffiti không quá phức tạp hay được thực hiện tốt. Nó thậm chí còn giống một trò phá phách hơn. Tuy nhiên, điều thực sự thu hút sự chú ý của tôi lại là thứ khác. Có một người đàn ông trung niên đang nhìn vào cửa cuốn. Biểu cảm của ông ta chứa đựng vô vàn cảm xúc. Buồn bã, tức giận, nhưng cũng… chán nản — tất cả hòa quyện vào nhau. Tôi không thể biết chính xác ông ta cảm thấy thế nào, nhưng với bức graffiti trước mặt, ít nhất ông ta hẳn đang rất sốc.
“Nhìn cái này đi.” La-ra chỉ vào bình luận được thêm vào bức ảnh.
Nội dung ghi trên đó là – "Sự gây hại chẳng cứu rỗi được ai." Và nếu phải đoán, thì "sự gây hại" hẳn là đang ám chỉ mấy bức graffiti kia.
“Bức ảnh này được đăng lên sáng nay, có rất nhiều bình luận. Tất cả đều bày tỏ sự khinh miệt đối với graffiti. Thành thật mà nói, tôi thấy đây là một bức ảnh tuyệt vời. Nó nói lên nhiều điều hơn cả hiện thực. Ai cũng sẽ thông cảm cho người đàn ông đang sốc khi nhìn bức graffiti đó. Cá nhân tôi đã gắn bó rất nhiều với ý tưởng về graffiti, nhưng một số người vẫn gây ra đau khổ và rắc rối như thế này. Tôi cũng hiểu một số bình luận muốn nói gì.”
“Ai đã đăng cái này lên?” Boudicia hỏi, dựa lưng vào ghế, vẻ chẳng mấy quan tâm.
“Gabriel. Nhạc sĩ của Bristol.”
“Hả?” Lời của Lara khiến tôi buột miệng thốt lên.
“Yoshi, cậu biết anh ta sao?”
“À, ừm, có.”
“Dù sao thì anh ta khá nổi tiếng trong giới âm nhạc. Nhưng anh ta lại cực kỳ ghét graffiti. Gần đây, anh ta hay đăng những bức ảnh kiểu này.”
Anh ta… ghét graffiti. Nghe vậy, tôi che miệng lại và bắt đầu suy nghĩ.
“Nhạc sĩ thì thường mê graffiti mà, phải không? Có người như anh ta thật sao?” Sự nghi ngờ của Boudicia hoàn toàn có lý.
Graffiti của Bristol có mối liên hệ mật thiết với âm nhạc. Ngay cả những bức tường của nhà hát cũng được các nghệ sĩ nổi tiếng vẽ lên những bức tranh tường lớn. Và nhiều nghệ sĩ tham gia cả âm nhạc lẫn graffiti cùng lúc. Gặp một nhạc sĩ tích cực ghét graffiti ở Bristol quả thực là điều khá hiếm có.
“Tất nhiên rồi. Ngay đây này.” Lara gõ lên màn hình điện thoại bằng bộ móng tay rực rỡ, trả lời Boudicia. “Tôi không biết có phải do ảnh hưởng của Gabriel hay không, nhưng gần đây không khí đã thay đổi. Hội đồng thành phố đã im lặng từ sau sự cố lần trước, nhưng một số người dân vẫn không ưa gì graffiti. Và tôi biết không phải tất cả graffiti đều đúng đắn và đáng được tồn tại. Người dân có quyền đánh giá nghệ thuật của chúng ta. Nhưng… tôi không thích điều này chút nào.”
Cuộc thanh trừng ở Bearpit do hội đồng thành phố khởi xướng, và được George thúc đẩy ở hậu trường, nhưng sự ngờ vực đối với graffiti và những người tạo ra nó vẫn không hề giảm sút trong lòng người dân. Nếu vậy thì…
“Nếu sự phản đối này gia tăng, thì hội đồng thành phố sẽ lại hành động… ý cậu là vậy sao?”
“Đó là điều mà ít nhất chúng ta có thể đối phó được ở một mức độ nào đó…”
“Hừm, nếu họ kiếm chuyện, chúng ta đánh trả. Đơn giản vậy thôi.”
“Cậu đúng là đồ ngốc nghếch… Nhưng đó cũng là điều tôi thích ở cậu!”
“Oa, b-buông ra!”
Lara nhảy qua quầy để bám lấy Boudicia, vùi mặt vào ngực cô ấy. Ban đầu, Boudicia cực kỳ khó chịu và bực mình với thái độ tình cảm của Lara, nhưng sau một thời gian, tôi có thể thấy cô ấy đã cởi mở hơn rất nhiều, đó là một cảnh tượng đáng mừng. Và sau khi tận hưởng Boudicia thêm một lúc, Lara lại rời khỏi cửa hàng. Cô ấy nói sẽ đi theo dõi để đảm bảo sự phản đối đối với graffiti không gia tăng thêm nữa.
“Giờ thì.”
“Gì?”
“Đến lúc làm việc rồi.”
Nelina có thể đã cản trở tôi, và Lara đã mang đến một câu chuyện thú vị, nhưng điều đó khiến tất cả công việc vẫn chưa được hoàn thành.
“Ưm, để sau đi.”
Boudicia nói vậy, nhưng tôi đau khổ nhận ra rằng cô ấy không có ý nghĩa đen là làm sau thật. Tuy nhiên, tôi không có tâm trạng để tranh cãi nữa. Điều duy nhất tôi nghĩ đến là Boudicia trông có vẻ buồn bã lạ thường kể từ lúc cô ấy định nói điều gì đó.
Khi mọi công việc đã đâu vào đó, bên ngoài trời cũng đã nhá nhem tối. Vì Bristol nằm ở một vị trí đặc biệt trên địa cầu, nên độ dài ban ngày có thể thay đổi đáng kể tùy theo mùa. Mỗi khi đông đến, trời đã tối sầm lại từ chập tối. Boudicia, sau cả ngày không giúp đỡ gì, ngáp dài một cái rồi vươn vai duỗi người, động tác ấy lại khiến tôi liên tưởng đến một chú mèo. Chúng tôi khóa cửa tiệm rồi bắt đầu đi xuống phía nam trên phố Rupert Street.
Thành phố đã chìm đắm trong không khí Giáng sinh. Các cột đèn đường được giăng mắc trang trí, và những tủ kính của các cửa tiệm trên phố đều tràn ngập cây thông Noel. Cả thị trấn như đều đang rộn ràng chào đón những ngày nghỉ lễ sắp tới. So với những ánh đèn trắng tinh khôi của Nhật Bản, Giáng sinh ở Vương quốc Anh có vẻ tối hơn nhiều. Tuy nhiên, sắc cam ấm áp từ mọi ngóc ngách lại tạo nên một cảm giác gần gũi và mời gọi đến lạ.
"Sắp Giáng sinh rồi nhỉ."
Khi Boudicia khẽ thốt lên những lời ấy, gương mặt cô bé hiện lên vẻ gì đó xao xuyến đến nhói lòng, khiến ngực tôi thắt lại. Nhưng chỉ tích tắc sau, cô bé đã trở lại biểu cảm thường ngày.
"Bên Nhật các cậu cũng có Giáng sinh sao?"
Không muốn vượt quá giới hạn, tôi chỉ đơn giản đáp lại câu hỏi của cô bé.
"Tất nhiên là có rồi."
"Ồ, vậy ư. Vậy là không phải tất cả đều theo Phật giáo ở đó à."
"Giải thích chuyện này thì hơi phức tạp, nhưng tôi đề nghị cậu hỏi Aeon-san chi tiết hơn, có lẽ anh ấy sẽ giải thích dễ hiểu hơn... Dù sao thì, Giáng sinh có lẽ là ngày lễ lớn thứ hai sau Tết Dương lịch đấy."
"Hmm... Vậy là cậu sẽ dành thời gian đó cho gia đình à?"
"Đó chủ yếu là Tết Dương lịch thôi, còn Giáng sinh thì thường dành cho người yêu hoặc bạn bè."
"Ra vậy. Thế còn cậu thì sao? Năm ngoái cậu... đã làm gì?"
Tôi trầm ngâm suy nghĩ một lát. Rồi tôi mở cánh cửa đến một ký ức đau khổ mà tôi thà quên đi, khiến mặt tôi cứng đờ. Đúng rồi, năm ngoái là...
"...Tôi đã ở cùng Nelina-san. Cô ấy gọi tôi đến bất cứ đâu, bất cứ khi nào, ngay cả vào những ngày lễ. Nhờ thế mà tôi đã bị kẹt trong phòng thu âm cả ngày."
"Hiếm khi thấy cậu than vãn về điều gì đó đấy."
"Cậu đã gặp cô ấy rồi mà, đúng không? Cái người đó sẽ khiến cậu chỉ muốn buông lời phàn nàn thôi."
Boudicia lắng nghe lời tôi nói và lại im lặng. Dù sao thì, có gì đó không ổn.
"À mà, hình như ban nãy cậu có điều gì muốn nói với tôi đúng không?"
"...Không có gì đâu. Còn cậu thì sao? Tôi đã ngắt lời cậu đúng không?"
"Tôi..."
Cuối cùng, tôi vẫn phải nói cho cô bé biết. Nhưng vì những gì chúng tôi vừa thảo luận trước đó, tôi lại do dự. Rồi, như thể đọc được suy nghĩ của tôi, chiếc điện thoại thông minh reo lên thông báo. Bình thường tôi sẽ bỏ qua, nhưng chỉ lần này, nó giống như một vị cứu tinh, nên tôi cúi xuống nhìn. Thông báo đến từ một tin nhắn mà Lara đã gửi cho tôi. Tất cả những gì nó nói chỉ là "Lower Ram Street." Chỉ có thế thôi... Nhưng tôi biết chính xác đó là ám chỉ điều gì.
"Trời ạ, chúng ta đang nói chuyện dở mà. Nếu là con cáo đó, tôi sẽ đẩy nó xuống tháp Cabot Tower cho xem."
"Boo-san, đây là..."
"...Tsk!"
Tôi đưa màn hình cho Boudicia xem, cô bé tặc lưỡi rồi bắt đầu chạy. Tôi theo sau cô bé. Đúng rồi, cô bé biết. Đi xuống Rupert Street rồi rẽ vào Anchor Road, chúng tôi bước vào một con hẻm nhỏ. Hai bức tường gạch đứng sừng sững hai bên, một lối đi dẫn thẳng đến một ngõ cụt. Đó là nơi Boudicia đã viết bức thư tình đầu tiên của mình bằng tay trái – Hay ít nhất, đáng lẽ nó phải ở đó.
"Đây là..."
Ban đầu, tôi cứ ngỡ đó là một tia sét. Nó phóng thẳng một đường, rồi bất ngờ rẽ ngoặt, uốn lượn vút lên. Và tia "sét" này giờ đây đang cắt ngang qua hình vẽ graffiti của Boudicia. Tất nhiên, không thể nào cắt xuyên qua một bức vẽ graffiti trên tường được. Nhưng điều đáng nói ở cảnh tượng này là… bức graffiti của Boudicia đang bị tẩy xóa. Cứ như có ai đó đã dùng cục tẩy chà thẳng lên bức tường, xuyên qua hình vẽ, để lộ ra lớp gạch đá bên dưới. Chẳng có gì được viết lên đó cả. Nó đơn giản chỉ là đang bị xóa đi thôi. Xóa đi một phần bức graffiti của Boudicia. Liệu như vậy có tính là một hành động "ghi đè" không?
“Ra là cô ở đây.” Lara đứng trên bậc thang, đối diện với bức tường.
“Này, chuyện này là sao vậy?”
“Đó cũng là điều tôi muốn biết. Tôi phát hiện ra nó khi đang tuần tra khu vực này.”
“…Graffiti ngược à? Quân khốn nạn.” Boudicia đặt tay lên phần graffiti bị xóa, cẩn thận xem xét.
“Đây cũng là một kiểu graffiti sao?”
“Graffiti thường được vẽ bằng sơn xịt, cô nhớ không? Nhưng cô có thể loại bỏ nó bằng máy rửa áp lực cao, rồi vẽ một thứ gì đó mới vào chỗ đó.”
“Tôi hiểu rồi. Bởi vậy nên mới gọi nó là ‘ngược’.”
Điều đó giải thích được nhiều thứ. Xóa đi một thứ gì đó để viết cái mới lên. Nghe có vẻ khá dị thường, nhưng đó cũng là một lựa chọn, một kiểu graffiti.
“Chuyện xóa graffiti như thế này thì tôi cũng thường thấy… nhưng dùng cách này để ghi đè thì đây là lần đầu tiên.”
“Đây mà cũng gọi là ghi đè sao? Đừng làm tôi bật cười. Bình thường người ta tập viết bảng chữ cái ở nhà trẻ mà.”
“Bảng chữ cái…”
Tôi lại nhìn vào những phần bị xóa trên bức graffiti một lần nữa—[Z]. Đó là chữ cái tôi có thể nhận ra. Nếu đây cũng giống như những bức graffiti khác, có thể nó chứa một thông điệp nào đó. Đó là chữ cái cuối cùng của bảng chữ cái. Cái kết… Nhưng kết thúc cho cái gì? Có lẽ… là cho toàn bộ nền graffiti này?
“Boo, giờ cô định làm gì đây?” Câu hỏi của Lara kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ.
“Ý cô là sao?”
“Xem ra vụ này khó nhằn đấy.”
“…Tôi biết.”
Câu trả lời đó khiến đầu óc tôi đầy rẫy nghi ngờ.
“Thật sự là vấn đề lớn đến vậy sao? Trông nó không có vẻ gì phức tạp để vượt qua cả, vậy cô không thể đơn giản là ghi đè lên nó một lần nữa sao?”
Luật ghi đè nói rằng tác phẩm mới phải phức tạp hơn, tốn thời gian hơn hoặc thể hiện chất lượng cao hơn tác phẩm trước đó. Đó là luật bất thành văn của giới graffiti, do chính Aeon đã dạy cho tôi. Tuy nhiên, bức graffiti ngược này dường như không hề phức tạp hơn, hay thậm chí là tốt hơn bức graffiti của Boudicia. Bức trước đó có nhiều sức sống và năng lượng hơn hẳn.
“Ngược lại mới đúng. Nó gần như không tốn chút công sức nào. Boo vẽ một bức graffiti khác đè lên nó thì liệu có thực sự được tính là một chiến thắng không?”
Lời nói của Lara khiến tôi bừng tỉnh. Bức graffiti ngược này không tuân theo các quy tắc thông thường. Bởi vậy, thật ngớ ngẩn khi phải bận tâm đến công sức hay chất lượng. Nhưng chính vì thế, một cuộc chiến nằm ngoài sân chơi thông thường là sự lãng phí cho tất cả các bên liên quan. Nếu bức graffiti tiếp theo lại bị xóa đi lần nữa, thì chẳng có gì để đạt được. Nếu cô định ghi đè, cô cần một thứ gì đó vượt qua mọi chuẩn mực.
“Dù có xoay kiểu gì đi nữa, đây cũng không phải là trường hợp mà thuật ngữ ‘ghi đè’ áp dụng. Đây đơn thuần là một sự thiếu tôn trọng trắng trợn. Tôi cũng cảm nhận được sự thù địch rõ ràng. Đoán bừa thì có lẽ họ biết đó là tác phẩm của Ghost nên cố tình chọn hành động này.”
Sau sự cố ở bảo tàng nghệ thuật, tin đồn về Bóng Ma Bristol đã lan truyền khắp giới viết lách, ai nấy cũng đều biết rõ. Đương nhiên, cả cái chữ ký hình bóng ma cũng vậy.
Kể từ đó, Boudicia cũng đã dần dần hoạt động trở lại. Tuy nhiên, cô ấy vẫn đang trong quá trình hồi phục, đừng nói chi đến việc viết đè lên tác phẩm người khác, cô ấy phải rèn luyện lại kỹ năng từ con số không, tập vẽ những "tag" (chữ ký) hay hình vẽ đơn giản. Thật ra, thay vì vẽ lên tường, cô ấy dành phần lớn thời gian đối mặt với cuốn sổ phác thảo của mình. Và chỉ với vài tác phẩm ít ỏi này, những suy đoán về danh tính của Bóng Ma đã lan truyền khắp nơi.
Nào là Bóng Ma là một người đàn ông lực lưỡng. Nào là một đứa trẻ ngây thơ. Nào là một nhạc sĩ lừng danh. Lại nào là một mỹ nhân nổi tiếng… Mặc dù suy đoán cuối cùng khá gần với sự thật, nhưng những tin đồn này vẫn cứ râm ran khắp chốn. Tất nhiên, một vài người vẽ graffiti chọn lọc biết danh tính thật của Bóng Ma, nhưng họ vẫn giữ kín bí mật này. Đó là lý do vì sao có thể nói, bức graffiti trên bức tường này là một trong số ít những tác phẩm đích thực của Bóng Ma. Và như Lara đã nói, người kia chắc chắn phải biết điều này, vậy nên việc xóa bỏ nó như thế này chẳng khác nào một lời thách thức gửi đến Bóng Ma.
“Cậu cẩn thận đấy nhé!… Boo, có chuyện gì sao?”
Boudicia chắc hẳn cũng đang suy nghĩ về kẻ đứng đằng sau chuyện này giống như tôi, nhưng sau khi Lara gọi cô ấy, cô ấy thở dài một tiếng rồi không còn nhìn chằm chằm vào bức graffiti nữa.
“À, không sao cả.”
“Nếu cậu nói vậy… Thôi được, có gì thì liên lạc với tớ nhé,” Lara vừa nói vừa bước lên cầu thang rồi rời đi.
Giờ thì chỉ còn lại tôi, Boudicia, và bức graffiti đã bị phá hoại.
“…Boo-san, cậu đang nghĩ gì vậy?”
Tôi hỏi cô ấy khi thấy cô ấy vẫn khoanh tay.
“Ưm…” Cô ấy ngập ngừng một lát rồi mới mở miệng. “Chắc là tôi có thể viết đè lên. Nhưng… khi nhìn thấy nó, đầu tôi cứ quay cuồng, ngực thì thắt lại.”
Tôi kiên nhẫn chờ cô ấy nói tiếp.
“Có vẻ như tôi muốn nó ở lại đó lâu hơn một chút. Đó là một ký ức quan trọng, vì đây là bức graffiti đầu tiên tôi vẽ bằng tay trái. Và… cậu cũng ở bên tôi nữa.”
“Chắc chắn cậu có thể vẽ một thứ tốt hơn mà.”
“Thật không biết nữa.”
Tôi cố gắng an ủi cô ấy, nhưng lý do câu nói của tôi nghe không trọn vẹn là vì có điều gì đó khiến tôi cảm thấy kỳ lạ. Bởi vì… tôi ở đó ư?
“Kỳ lạ đúng không? Từ trước đến giờ, tôi chưa từng nghĩ về những thứ như vậy,” Boudicia đút tay vào túi chiếc áo hoodie đỏ của mình.
Tôi tự hỏi… liệu cô ấy có thực sự nhận ra những lời mình vừa nói không.
“Thôi nào. Viết thứ gì đó mới thôi thì chưa đủ, với lại tôi cũng không biết nên viết gì nữa… Cứ về nhà thôi,” cô ấy nói rồi quay lưng lại bức tường, bước đi nặng nề… điều đó khiến tim tôi thắt lại.
Tôi luôn cố gắng cẩn trọng và có chủ đích. Đó là lý do tại sao tôi không thích làm việc với những giả định và "giá như". Nhưng… lý do vì sao nhìn bức graffiti này lại khiến lồng ngực cô ấy đau nhói… và lý do vì sao cô ấy lại vẽ bức graffiti này bằng tay trái… Nếu chỉ có một khả năng nhỏ nhất thôi, rằng tôi là một phần nhỏ bé trong toàn bộ lý do này, giống như một giọt mực nhỏ xíu rơi vào một vũng nước lớn, thì…
“Ưm, Boo-san.”
“Hả?” Cô ấy quay lại.
Chiếc đuôi ngựa màu vàng và khuyên tai của cô ấy đung đưa theo cử động. Nếu có dù chỉ là một điều nhỏ nhất tôi có thể làm để xóa tan bóng tối mơ hồ đang phủ lên ánh mắt sắc bén thường ngày của cô ấy, thì—
“…Tôi sẽ tìm ra [Z] bằng mọi giá.”
“Cậu…”
“Và sau đó, tôi sẽ bắt bọn họ phải xin lỗi cậu.”
Ban đầu, cô ấy nhìn tôi với vẻ nghi ngờ, rồi bật cười phá lên.
“Ha! Bọn họ có làm thế thì tôi cũng chẳng vui hơn đâu.”
Tôi nhận ra mình vừa nói gì và thầm rên rỉ vì xấu hổ.
“Đ-Đúng vậy. Cái đó cũng đúng. Xin lỗi vì đã nói mấy lời kỳ cục.”
“Giờ cậu lại định làm Thám tử Graffiti à? Đừng có cố quá sức đấy nhé?” Boudicia bước đến chỗ tôi, khẽ huých vai rồi lại quay đi.
Trong lúc xoa xoa vai, tôi dõi theo bóng lưng cô ấy. Chúng tôi đã lần đầu gặp nhau chính tại nơi này, khi còn chưa hề biết đến sự tồn tại của nhau. Cô ấy từng định xóa bỏ hết các bức vẽ của mình rồi rời khỏi Bristol. Và nếu tương lai của Boudicia một lần nữa lại bị đặt cược vào vụ việc này – thì tôi muốn được giúp đỡ cô ấy.
0 Bình luận