Quyển 2

Chương 6: Kẻ Bủn Xỉn

Chương 6: Kẻ Bủn Xỉn

Nếu bạn thích tác phẩm của chúng tôi, hãy theo dõi chúng tôi trên mạng xã hội, tham gia Discord của chúng tôi và cân nhắc hỗ trợ chúng tôi trên Patreon:

https://discord.gg/e4BJxX6

https://www.patreon.com/CClawTrans

Rồi thì, Giáng sinh đã đến. Đã bao nhiêu năm rồi nhỉ, kể từ lần cuối tôi bồn chồn đến thế vì Giáng sinh? Chắc chắn là từ khi còn bé tí. Kể từ khi những món quà trên gối không còn xuất hiện, tôi chẳng coi đây là một dịp lễ liên quan gì đến mình nữa. Nó chỉ là một ngày mà người ta tụ tập vui vẻ thôi. Thế nhưng, hôm nay thì khác. Tôi đang đứng giữa tâm điểm của “trận chiến” sắp diễn ra. Tôi thấy háo hức về những gì sẽ xảy ra, nhưng thay vì là niềm vui, đó là thứ năng lượng cần thiết để tôi giữ được sự tỉnh táo và không quên những gì đang đặt cược. Thực ra tôi đã định chơi đàn guitar một chút để trấn an bản thân, nhưng tôi biết rằng dù tôi có làm gì đi nữa, thì mọi thứ cũng đã quá muộn rồi.

Tôi đành bỏ cuộc và chọn đi dạo, rời khỏi Dinh Thự. Tôi nghĩ thành phố sẽ căng thẳng lắm, nhưng không ngờ nó lại yên bình đến lạ. Cứ như ngày Tết ở Nhật Bản vậy. Hầu hết các cửa hàng đều đóng cửa, chắc hẳn phần lớn mọi người sẽ ở nhà nốt phần còn lại của ngày. Và hôm nay, trời cũng tương đối lạnh so với những ngày khác. Cơn gió lạnh từ bến cảng thổi đến xuyên qua người tôi, khiến tôi rùng mình. Chắc hẳn đây là sự tĩnh lặng trước cơn bão lớn.

Vì đã quyết tâm và tìm thấy giải pháp của riêng mình, tôi đã luyện tập rất nhiều để chuẩn bị cho "Cuộc Chiến Giáng Sinh". Và vì đã vào kỳ nghỉ giữa học kỳ ở trường đại học, tôi dậy sớm, đến [The Ark], gặp Nelina, Gabriel, và JF, sau đó luyện tập đến tận khuya. Phần lớn việc tập luyện được thực hiện nghiêm ngặt theo chỉ dẫn của Gabriel. Ban đầu, tất cả những gì tôi có thể làm là làm theo mệnh lệnh của anh ấy và đảm bảo mình chơi đúng như anh ấy mong muốn. Hệt như một nhạc cụ vậy, thật sự. Nhưng đó chỉ là khởi điểm. Cuối cùng, chúng tôi đạt đến một chuỗi lặp đi lặp lại vô tận: hãy hỏi tôi một câu hỏi. Hãy suy nghĩ. Hãy khiến anh ấy bất ngờ. Hãy cho anh ấy một trải nghiệm chưa từng thấy.

Trong suốt buổi luyện tập, tôi nhanh chóng hiểu rằng JF cũng chỉ muốn một vai trò hỗ trợ. Nếu tôi làm điều gì đó điên rồ trên sân khấu, nó sẽ làm hỏng thiết bị của anh ấy. Và anh ấy là người giữ vững mọi thứ. Nelina cũng đáp ứng mọi yêu cầu của Gabriel. Cô ấy liên tục thay đổi cách hát. Và mỗi khi buổi luyện tập kết thúc, cô ấy lại đi uống bia và xả stress bằng cách than vãn với tôi. Nhưng tôi biết… đó là cách cô ấy thể hiện sự tin tưởng.

Vì vậy, tôi không ngại chăm sóc cô ấy. Vấn đề thực sự là âm nhạc của chính tôi. Tôi đơn giản là muốn bám kịp mọi người. Tôi chưa bao giờ giỏi trong việc nghĩ ra cái gì đó mới mẻ. Với cùng một lối chơi, Gabriel đã nhắc nhở tôi hết lần này đến lần khác. Và điều đó vẫn không thay đổi cho đến bây giờ. Tôi đã quyết định chơi guitar. Tuy nhiên, tôi lại không thể đi đến kết luận rằng mình nên chơi bản nhạc nào, và vì lý do gì. Trong khi đó, Nelina lại thể hiện tài năng vô hạn của mình và đáp ứng mọi yêu cầu của Gabriel.

Tuy nhiên, ngay cả khi ngày đó đến gần, tôi vẫn cảm thấy không chắc chắn. Âm nhạc thì tôi đã làm chủ được rồi. Tôi lặp đi lặp lại và chơi nó khá ổn. Tuy nhiên… liệu thế này đã đủ tốt chưa? Tôi nhận ra mình đã đi bộ khá lâu, và cơ thể tôi đã lạnh đi rất nhiều. Tôi nghĩ đến việc mua một cốc cà phê nóng, nhưng lại không thấy quán cà phê nào quanh đây. Chắc là vì tôi thường uống cà phê ở Bearpit. Nhưng kể từ khi tôi quyết định tham gia buổi hòa nhạc, tôi đã không đặt chân đến đó. Tôi cũng chưa gặp Lara hay Peni. Ngay cả Boudicia cũng vậy.

Kỳ lạ thay, tôi không hề nóng lòng gặp cô ấy. Ngay cả những khoảnh khắc không bên nhau, tôi vẫn cảm thấy thật dễ chịu. Tôi tự hỏi cảm giác này là gì, rồi chợt vỡ lẽ. Chúng tôi đã hẹn trước. Ngày mai, Boudicia sẽ tới. Con tàu ấy đang neo đậu gần bến sông. Chúng tôi có thể đến từ những nơi khác nhau, đi trên những con đường riêng rẽ, nhưng đều hướng về cùng một điểm đến. Để chiến đấu sao? Không, không hẳn vậy. Tôi đã nỗ lực rất nhiều để mọi chuyện không đi quá xa. Dù tôi không biết liệu có thành công hay không, nhưng ít nhất, tôi sẽ không còn đứng ngoài cuộc nữa. Điều duy nhất tôi có thể làm là tin tưởng vào những gì mình phải làm và cống hiến hết sức mình. Bất kể kết quả cuối cùng có ra sao.

Bristol được bao phủ bởi những đám mây dày đặc, khiến tôi nghĩ rằng có lẽ ngày mai trời sẽ mưa.

*

“Rất hân hạnh được gặp anh. Anh chắc hẳn là Gabriel.”

“Còn cô là Thuyền trưởng Lara. Mặc dù, với tất cả những gì tôi biết về cô, đây thực sự không giống như lần đầu tiên chúng ta gặp mặt. Và tôi biết thừa cái tính bướng bỉnh của cô đấy.”

“Tôi cũng cảm thấy như vậy. Tôi đến đây để đập tan cái định kiến ấy của anh.”

“Đập tan? Thật là, các người đều là lũ man rợ.”

“Ồ, xin cảm ơn. Dù sao thì chúng tôi cũng là hải tặc mà. Đối với chúng tôi, đó là một lời khen đấy.”

Đó là ngày Giáng Sinh, và hai con tàu đang neo cạnh bờ sông. Bên cạnh con tàu [The Ark] là một con tàu khác đậu sát đến mức gần như có thể va chạm. Đó là một con thuyền cũ kỹ, phần lớn làm bằng gỗ. Nó nhỏ hơn [The Ark] đáng kể, nhưng với ba cột buồm sừng sững, kích thước đồ sộ của nó thậm chí còn cao hơn cả tàu của chúng tôi. Giờ đây, Lara và Gabriel đang đứng trước hai con tàu đó, nhìn thẳng vào nhau. Hay đúng hơn, Lara phải ngước nhìn anh ấy, điều này khiến tôi có cảm giác như đang ngắm nhìn tổng thể hai con tàu vậy.

Không khí như thể đã khô cạn hết hơi nước. Chúng tôi đang đứng ngay cạnh sông, vậy mà cổ họng tôi khô khốc, cứ như mọi thứ sẽ bốc cháy chỉ vì một tia lửa nhỏ nhất. Và đó không phải là tưởng tượng đâu, tôi đơn giản là cảm thấy lo lắng đến mức ấy.

“Người chiến thắng sẽ ở lại Bristol. Kẻ thua cuộc sẽ phải rời đi. Nghe được chứ?”

“Phải. Và những người sẽ quyết định điều đó chính là người dân. Khi Giáng Sinh kết thúc, một trong số chúng ta sẽ biến mất. Giọng nói của họ sẽ nói lên tất cả.”

“Chơi đẹp chứ, hả?”

“Tôi luôn chơi đẹp. Bởi vì tôi đúng.”

“Những kẻ tự cho mình là đúng thì hiếm khi đúng đâu, cô biết không?”

“Đó không phải là điều cô có thể quyết định, Thuyền trưởng. Người dân… Không, lịch sử sẽ quyết định điều đó.”

Chẳng mấy chốc, chúng tôi bị người dân vây quanh. Sử dụng mạng xã hội và các blog cá nhân, họ đã tập hợp những người ở đây để quyết định xem graffiti hay âm nhạc sẽ ở lại Bristol. Ngay lúc này, phía chúng tôi có Gabriel, Nelina, JF và tôi. Đối mặt với chúng tôi là Lara, Peni, và những người sáng tác của nhóm Queen Bear’s Revenge. Độ tuổi của họ cũng rất đa dạng. Tôi lại một lần nữa nhận ra rằng đây là một cuộc chiến.

“Đúng vậy. Tôi… Không, chúng tôi sẽ thắng.”

Tôi nghe thấy một giọng nói quen thuộc. Ánh mắt sắc như sư tử lóe sáng trong đêm, khi cô ấy lộ diện.

“Boo! Cô cũng đến rồi! Nhưng, sao lại…”

“Cảm ơn con cáo kia kìa. Nó chọc giận tôi.”

“Hả? Cô nói gì…”

Lara đang bối rối, nhưng Nelina khoanh tay và quay mặt đi. Bề ngoài, cô ấy có vẻ khó chịu.

“Lara, tôi nói thẳng nhé. Chuyện này không phải vì cô, cũng không phải vì Bristol. Tôi ở đây… để có được thứ tôi muốn cho chính mình.”

“…Cảm ơn cô, Boo.”

Thông thường, Lara sẽ lập tức lao vào Boudicia. Tuy nhiên, cô ấy đã kìm nén bản thân. Thay vào đó, Nelina bước lên một bước.

“Lần này, tôi sẽ đánh bại cô. Với âm nhạc của tôi, tất nhiên rồi.”

“Trận chiến bắt đầu. Tôi sẽ săn lùng cô, cáo con.”

Ánh mắt của họ, cái nhìn của họ—linh hồn của họ va chạm.

“JF. Đừng nương tay, rõ chưa?”

“Tôi cũng sẽ viết. Tôi không thể đứng ngoài mãi được.”

“Phải. Tôi không còn diễn trò nửa vời nữa.”

Lara, Peni và JF đều đã xác nhận tình cảm dành cho nhau. Cảm giác vẫn cứ như mơ vậy. Giữa hai con thuyền có một ranh giới vô hình, như thể để phân định giới hạn cho mỗi bên. Tôi đứng ở một phía, nhìn Boudicia đối diện. Cô ấy cũng nhìn tôi. Tôi thoáng nhìn xuống vạch kẻ dưới chân mình, rồi… một bước bước qua ranh giới đó.

“Boo-san.” Cô ấy không đáp lời, nên tôi tiếp tục. “Ngày ấy, chúng ta đã chiến đấu cùng nhau… Nhưng tôi chưa từng nghĩ mọi chuyện lại phát triển đến mức này…”

“Một khi đã quyết định chiến đấu, tôi sẽ dốc hết sức mình. Chỉ đơn giản vậy thôi. Chẳng phải cậu cũng thế sao?” Boudicia nhìn tôi.

Đúng vậy. Tôi sẽ chiến đấu hết sức mình. Tôi cũng thế.

“Phải… Và tôi có cách làm riêng của mình,” tôi nói rồi quay người lại.

Trong khoảnh khắc ấy, mắt tôi chạm phải ánh nhìn của Lala. Cô ấy khẽ gật đầu, một cái gật mà chỉ mình tôi mới nhận ra.

“Vậy thì chúng ta bắt đầu thôi… Chúc mừng Giáng sinh.”

Và cứ thế, một đêm Giáng sinh rất đặc biệt của chúng tôi đã bắt đầu.

*

[The Ark] chật kín người. Dĩ nhiên, tôi không biết họ cảm thấy thế nào, nghĩ gì, và mong đợi điều gì khi đến đây. Có lẽ họ là người hâm mộ của Gabriel. Có thể họ tò mò về [New Announcement]. Hoặc chỉ đơn thuần là đến xem mọi chuyện ồn ào này là về cái gì. Cũng có thể họ là những người cực lực phản đối graffiti và đến đây để bày tỏ quan điểm của mình. Nhưng dù thế nào đi nữa, họ đã chọn dành buổi tối Giáng sinh duy nhất trong năm để đến đây. Chắc chắn là vậy. Và khi tôi đứng bên cánh gà, tôi lắng nghe khán giả. Tôi có thể nghe thấy những tiếng rì rầm khe khẽ, dần dần biến thành một làn sóng âm thanh tràn ngập cả khán phòng.

Hôm nay, chỉ có [New Announcement] biểu diễn. Vì thế, chúng tôi đã hoàn tất việc sắp xếp sân khấu, và tôi đã đeo cây đàn ghi-ta lên người. Tôi nhìn ra phía sau, thấy JF đang xoa hai tay vào nhau. Nelina thì nhảy nhót tại chỗ như một con thỏ. Đó là thói quen của cô ấy mỗi khi lên sân khấu. Cô ấy nói rằng trong buổi biểu diễn đầu tiên, cô ấy đã cứng đờ đến mức không thể hát nổi, và tôi nhớ rõ vẻ mặt ngượng ngùng của cô ấy khi kể lại điều đó. Chỉ có Gabriel là vẫn như mọi khi. Dường như khái niệm lo lắng không tồn tại trong từ điển của cậu ta.

Cậu ta nhìn đồng hồ, kiểm tra khuôn mặt của chúng tôi, rồi bước về phía sân khấu. Có vẻ đã đến lúc rồi. Tôi nhìn cậu ta, JF và Nelina bước lên sân khấu. Tôi thấy tay mình khẽ run. Để tự trấn tĩnh, tôi nắm chặt tay lại thành nắm đấm rồi bước lên sân khấu. Bình thường, đây là lúc tiếng reo hò sẽ vang lên. Nhưng bây giờ, không khí lại yên tĩnh đến lạ lùng. Mọi người đều đang chờ đợi. Ai cũng biết rằng sân khấu hôm nay rất khác biệt. Tôi giơ cây đàn ghi-ta lên, đặt nó lên vai. Cảm giác nặng hơn thường lệ. Tôi cầm phím gảy bằng tay phải, kiểm tra cảm giác của dây đàn bằng tay trái.

Tất cả mọi người đều đã vào vị trí, chờ đợi tôi bắt đầu chơi. Bài hát đầu tiên của buổi hòa nhạc của chúng tôi sẽ bắt đầu bằng tiếng ghi-ta. Thật hiếm khi một bài hát lại bắt đầu bằng ghi-ta rồi các nhạc cụ khác mới nhập vào. Và những nhạc cụ còn lại, vốn đã được định sẵn nhịp điệu, sẽ không thể điều chỉnh một khi bị lệch nhịp. Khi luyện tập, tôi đã làm được. Tôi đã giữ đúng nhịp hoàn hảo vì Gabriel rất nghiêm khắc trong chuyện đó. Nhưng bây giờ, tôi không biết nhịp điệu đúng sẽ là bao nhiêu. Trái tim tôi đập quá nhanh. Ánh đèn sân khấu tập trung vào tôi, biến khán giả trở thành một màn đêm đen kịt. Cảm giác như tôi chỉ có một mình ôm cây đàn ghi-ta trong thế giới tối tăm này. Và rồi, bóng tối ấy hỏi tôi:

Tôi đã thay đổi chưa? Giống như thuở ban đầu còn chưa biết chơi nhạc, giờ đây tay tôi lại run bần bật. Đi đến nước này rồi... lẽ nào tôi vẫn không thay đổi chút nào? Không hề hay biết, tôi vẫn dựa dẫm vào Nelina để chỉ đường. Ngày còn ở Nhật Bản, chỉ đơn giản là vì em ấy là thiên tài, còn tôi thì không. Cứ ngỡ chỉ cần làm theo lời em ấy, cứ thế thuận theo đà của em ấy mà để mình bị cuốn đi là đủ. Em ấy nhận ra điều này và đã nói với tôi.

Gabriel nói tôi có một câu hỏi cần tự vấn bản thân. Và... anh ấy nói đúng. Câu hỏi "Tôi đã thay đổi chưa?" về cơ bản đã sai. Tôi sẽ thay đổi... không ngừng thay đổi. Môi trường đổi thay, các mối quan hệ tiến triển hay thụt lùi, và tôi sẽ phải đối mặt với những câu hỏi mới. Chẳng ai trải qua một điều gì đó hai lần y hệt nhau.

Tôi nhắm mắt lại. Thứ hiện lên trong tâm trí tôi vẫn luôn là một – gương mặt nghiêng của Boudicia. Và cái ngày em ấy viết nhạc. Ngay cả khi mất đi bàn tay phải, bàn tay trái của em ấy vẫn thừa kế tất cả. Dù tôi không hoàn hảo... dù tôi không phải lúc nào cũng có câu trả lời đúng đắn... Chúng tôi sẽ luôn tiếp tục thay đổi.

Khi khán giả trước mặt đen kịt như biển đêm, tôi một lần nữa tập trung vào đôi tai mình. Không gian này... đang tràn ngập sự mong chờ. Thời gian... đang đợi chờ một điều gì đó xảy ra. Vậy thì, tôi cứ chơi nhạc đúng như những gì thế giới kỳ vọng thôi.

Tôi phăng phăng gảy phím đàn. Âm thanh từ cây đàn guitar truyền đến loa, làm rung động không khí và lấp đầy không gian. Ngay sau đó, khán giả đồng loạt hít một hơi kinh ngạc. Tôi có thể nghe thấy sự bối rối của họ, nhưng tôi vẫn tiếp tục chơi.

Tôi bỏ qua nhịp điệu đã luyện tập. Bỏ qua những giai điệu đã định trước. Bỏ qua tất cả. Tôi chỉ hòa điệu âm nhạc của mình với nhịp tim luôn tăng tốc. Ngay lúc này, tôi để cảm xúc va chạm với âm nhạc được sinh ra bên trong cơ thể mình. Đốt cháy tất cả những gì đang có trong tôi, tôi bị đẩy vào khoảng không trống rỗng. Âm thanh từ cây guitar tiếp tục ngân rung thêm một lúc nữa, biến thành tiếng nhiễu loạn ồn ào hơn. "Một màn trình diễn ích kỷ", tôi nghĩ thầm. Tôi đã phá hỏng tất cả rồi. Giờ thì chuyện gì sẽ xảy ra đây?

Trong khi cảm thấy điều này thậm chí không phải là vấn đề của mình, tôi nhìn quanh sân khấu. JF giơ ngón cái lên ra hiệu cho tôi. Nelina nháy mắt với tôi cùng một nụ cười. Còn Gabriel – dường như rất hài lòng. À, thì ra vậy, vậy là đủ tốt rồi. Mọi thứ đang thay đổi... và âm nhạc đã thay đổi của chúng tôi sẽ bắt đầu lại ngay tại đây, ngay lúc này.

Chúng tôi cùng lúc hít một hơi sâu. JF, Nelina, Gabriel, và tôi – tất cả đều đã chuẩn bị sẵn sàng. Và rồi, tôi nhảy vút lên cao. Khi tôi tiếp đất, âm nhạc vang lên, nuốt chửng tất cả như một cơn sóng thần.

*

Ngay cả khi màn trình diễn kết thúc, sức nóng và sự phấn khích vẫn chưa tan biến khỏi [The Ark]. Tôi bước xuống một bên sân khấu, lập tức gọi với Gabriel và Nelina.

“Gabriel-san! Nelina-san!”

“Yoshi, màn trình diễn vừa rồi…”

“Chuyện đó để sau! Đi với tôi.”

“Gì cơ?”

“Cả Nelina-san nữa!”

“H-Khoan đã!”

Tôi túm lấy tay cả hai người họ và lao ra lối thoát. Khi chúng tôi xuất hiện ở quán bar, mọi người hò reo phấn khích. Và dù tôi muốn vui mừng về điều đó, nhưng có một chuyện quan trọng hơn sắp sửa lấn át tất cả.

“Mọi người ơi!” Tôi hét thật to để tất cả đều có thể nghe thấy. “Nhìn ra ngoài đi! Có chuyện gì đó đang xảy ra!”

Mọi người bối rối nhưng vẫn bước ra khỏi tàu. Gabriel và Nelina cũng nhìn tôi với ánh mắt nghi ngờ.

“Cứ đi với tôi đi, hai người.”

“Yoshi, chuyện gì đang xảy ra vậy?”

“Hai chúng ta? Nhưng JF đâu…”

“Chuyện đó không quan trọng lúc này!”

Tôi kéo họ theo mình, chen vào đám đông bên ngoài con tàu. Trên mặt nước, một Con Tàu Ma đang nổi lềnh bềnh. Giữa màn đêm xanh thẫm, con tàu phát ra ánh cam rực rỡ, tạo nên một cảnh tượng ảo diệu chưa từng thấy bao giờ. Thấy chúng tôi đến, đám hải tặc vỗ tay. Tiếng vỗ tay lan nhanh, khiến không khí xung quanh như gầm lên.

“Chuyện gì thế này…?”

Ngay cả Gabriel điềm tĩnh cũng không khỏi ngơ ngác nhìn quanh. Rồi Nelina chợt hiểu ra điều gì đó, lên tiếng.

“Khoan đã… Yoshi, chẳng lẽ cậu…!”

“Haha! Thật thích khi thấy kế hoạch thành công!”

Người xuất hiện và thổi bùng sức sống vào màn đêm u tối không ai khác chính là JF.

“JF? Cậu đang…”

“Yoshi nhờ tôi giúp một tay mà, cậu biết đấy. Chúng tôi đã kết nối loa để mọi người đều có thể nghe được màn trình diễn của chúng ta… Ngay cả bên ngoài này nữa chứ!”

“Họ đã nghe nhạc của chúng ta.”

Aeon từng nói với tôi rằng, nếu tôi không thể chọn một lựa chọn nào, tức là tôi đang mắc kẹt trong mâu thuẫn. Vậy nên, điều quan trọng là phải tránh xa mâu thuẫn. Đó là lý do tôi làm theo lời khuyên của anh ấy, nhưng theo cách riêng của mình.

“Vậy, đây là câu trả lời của cậu sao? Cậu cứ thế mà nhận thua à?”

“Tuyệt đối không.”

“Cậu…”

Chúng tôi nhìn về phía phát ra giọng nói ấy, khi những bóng hình hiện ra từ con tàu ma. Một người đội mũ đỏ, người kia tóc xanh.

“Từ giờ chúng tôi sẽ viết.”

“Cậu nói gì?” Gabriel hỏi lại.

Thông thường, anh ấy luôn đặt những câu hỏi chính xác, nhưng lần này lại sững sờ đến vậy.

“Thật sự, tôi chưa bao giờ nghĩ Yoshi lại khôn khéo đến thế.”

“Yoshi, cậu…!”

Nghe Lara nói, mặt Gabriel tức thì quay phắt về phía tôi.

“Đúng vậy. Yoshi bảo chúng tôi hoãn việc bắt đầu. Để lắng nghe màn trình diễn của các cậu. Và… để đảm bảo rằng các cậu có thể tận mắt chứng kiến tác phẩm graffiti của chúng tôi ra đời.”

Ngày hôm đó—tôi có hai điều trong danh sách của mình. Đầu tiên, tôi muốn thuyết phục Gabriel ngừng cuộc chiến này, và tìm cách để graffiti và âm nhạc có thể cùng tồn tại. Nhưng, điều này đã thất bại. Vì vậy, tôi đã chuyển sang kế hoạch dự phòng. Đầu tiên, tôi muốn tất cả những người viết graffiti được nghe nhạc của chúng tôi. Và sau đó, tôi muốn tất cả những người yêu âm nhạc được chứng kiến cảnh graffiti đang được vẽ. Nhưng, chỉ nghe thôi thì chưa đủ. Nó phải thật sống động. Nó phải được thể hiện trực tiếp trước mặt mọi người. Tôi đã không biết mọi việc sẽ diễn biến thế nào trong khoảnh khắc đó… nhưng khi nghe thấy tiếng vỗ tay ấy, mọi thứ dường như không quá tệ.

“Chà, cứ đứng chờ thì chán òm, nên chúng tôi đã trang trí nơi này một chút. Cậu thấy sao? Giáng sinh lắm đúng không?”

“Tôi thề là Lara đã gây sự với tôi một trận ra trò. Cậu thậm chí còn giấu cả tôi nữa chứ,” Boudicia nói, bĩu môi.

Thấy nụ cười hồn nhiên đó, tôi bật cười lớn.

“Tôi xin lỗi. Nhưng… tôi không muốn làm hỏng quyết tâm của Boo-san.”

“Đó cũng là một phần lý do tôi tức giận đấy!”

Lara mỉm cười lắng nghe cuộc trò chuyện của chúng tôi, rồi cô ấy cầm lấy chiếc loa phóng thanh và đứng ở mũi tàu.

“Chúc mừng Giáng sinh, mọi người.”

Đám đông ngừng xao động. Những người vừa bước ra khỏi [The Ark], những người viết graffiti trên tàu, ngay cả tất cả người dân… họ chỉ lặng lẽ lắng nghe.

“Vào ngày hôm nay, con tàu này chính là Sự Phục Thù của Nữ Hoàng Gấu của chúng ta. Hãy cùng chúng tôi bày tỏ lòng kính trọng với những nhạc sĩ này và trao cho họ vinh dự được gia nhập cùng chúng tôi. Hãy khắc sâu cảnh tượng này vào mắt các người… Bởi vì đây là cách chúng tôi làm việc.”

Giọng nói ấy đã chạm đến tai—và cuối cùng là trái tim của mọi người. Cảm xúc của họ dâng trào và hòa quyện vào nhau. Khoảnh khắc này tràn ngập sự đồng cảm. Và rồi, Lara tuyên bố.

“Giờ thì, nhổ neo! Sẵn sàng và nhắm mục tiêu! Sẽ sớm thôi, mọi người sẽ biết! Chúng ta là…”

Lara liếc nhìn Gabriel, và cô ấy hiểu. Từ “chúng ta” bao gồm tất cả “chúng tôi.” Không bỏ lại một ai.

“Chúng ta là Bristol! Yohoho!”

Yohohoho! Tất thảy các họa sĩ đều hưởng ứng, bắt tay vào vẽ. Bên ngoài, bên trong con thuyền, và tất cả mọi ngóc ngách đều tràn ngập những mảng sơn xịt. Đỏ, xanh dương, xanh lá, tím, vàng, hồng, cam, vàng mù tạt, cam quýt, xanh dương argo, đỏ tươi, vàng Canaria, xám đô thị, rồi xanh beryl… Chúng biến thành những vệt sơn, từ từ mà chắc chắn lấp đầy bức tường. Cả thế giới ngập tràn màu sắc. Rồi, từ từ chúng thành hình. Phép thuật bị phong ấn trong những lon sơn xịt được giải phóng, khi tôi đưa Gabriel và Nelina cùng lên thuyền. Từ boong tàu, những người đang thưởng thức âm nhạc của chúng tôi cầm trên tay ly từ [The Ark] mà chiêm ngưỡng con thuyền được khoác lên mình lớp áo nghệ thuật và chữ nghĩa.

Nhìn thấy toàn bộ khung cảnh bình yên, dễ chịu, và ấm áp này diễn ra dưới ánh đèn rực rỡ, tôi bất giác nhớ đến những lễ hội quê nhà ở Nhật Bản. Đương nhiên, ở đây chẳng có yukata hay pháo hoa… Nhưng họ có graffiti.

Giữa sự hỗn loạn đó, tôi bắt gặp Boudicia. Cô bé ngước nhìn tôi và mỉm cười không nói một lời. Tôi cũng cười đáp lại, bởi chúng tôi chẳng cần thêm bất cứ lời nào nữa. Boudicia vẽ graffiti ngay phía sau bánh lái, ở trung tâm con thuyền. Mái tóc vàng óng của cô bé lay động theo từng cử chỉ, tựa như một làn sóng chảy dọc lưng, qua vai, cánh tay và đến tận đầu ngón tay, khi cô bé tạo nên một bức tranh trên tường.

“Gabriel-san, Nelina-san… Đây là lần đầu tiên hai người xem vẽ graffiti phải không?”

Gabriel và Nelina chỉ ngây người nhìn Boudicia.

“À, ra là vậy… Họ vẽ như thế này… Vẽ graffiti là như thế này sao,” Gabriel lẩm bẩm khi nhìn Boudicia dốc hết sức mình để vẽ. “Tôi vẫn luôn yêu những bản nhạc đẹp đẽ. Tôi từng nghĩ thật tuyệt vời khi thấy con người tự biến mình thành nhạc cụ vì lẽ đó… Tôi đã thấy rất nhiều bức tường bị ‘tổn thương’. Nhưng… có lẽ tôi chưa bao giờ thực sự nhìn vào người đang vẽ graffiti. Có lẽ tôi đã hỏi sai câu hỏi… suốt bấy lâu nay,” anh nói rồi nhắm mắt lại. “Chúng ta là Bristol, nhỉ…” Anh lặp lại lời Lara đã nói trước đó.

Cột buồm ngay trước mặt chúng tôi được bao phủ bởi một thứ ánh sáng dịu dàng.

“Nelina không hiểu,” Nelina lẩm bẩm, ánh mắt dán chặt vào bóng lưng Boudicia. “Nelina mới đến đây vài ngày thôi. Chưa từng thử graffiti. Chưa từng quan tâm đến thị trấn này. Chẳng biết gì cả… Và điều đó thật khó chịu, nhưng mà…” Trong mắt cô bé, vẫn chỉ có Boudicia. “Đây là lần đầu tiên trong đời Nelina nghĩ rằng có người dễ thương hơn mình,” Nelina bĩu môi.

“Nelina-san…”

“Ái, không! Không phải đâu! Cô bé đó vẫn kém xa Nelina, chắc chắn rồi!”

“Haha, cứ để vậy đi.”

Tôi biết rằng lúc này, chẳng có lời khen nào từ Nelina có thể lớn lao hơn thế.

“…Nelina vẫn không hiểu tại sao cậu lại ngừng chơi guitar.” Cô bé nói khi nhìn Boudicia, và mỉm cười. “Nhưng ít nhất… Cô bé phần nào hiểu được tại sao cậu lại bắt đầu chơi lại rồi.”

Khi Boudicia hoàn thành bức vẽ graffiti của mình, cô bé quay lại và vẫy tay chào chúng tôi.

*

Các họa sĩ đã lấp đầy con thuyền bằng graffiti đến mức không còn một chỗ trống. Tôi đã thấy vô số bức tường bị chôn vùi bởi graffiti cho đến nay… Nhưng đây lại là một điều hoàn toàn khác biệt. Từ mũi đến đuôi tàu, từ trái sang phải, không bỏ sót dù chỉ một kẽ hở nhỏ nhất, bạn có thể thấy những bức tranh và chữ cái ở mọi ngóc ngách. Mỗi tác phẩm mang một sắc thái hơi khác nhau, khiến cho ranh giới và khoảng cách dường như bị xóa nhòa, trở nên mơ hồ. Thay vì nói con thuyền tràn ngập graffiti, thì đúng hơn là cả con thuyền đã biến thành một kiệt tác duy nhất, như thể nó đã được hồi sinh từ bờ vực của cái chết để đón nhận một năng lượng mới.

Tôi không còn rõ ai đến để thưởng thức âm nhạc, và ai đến để chiêm ngưỡng những bức vẽ graffiti. Tất cả họ đều cầm trên tay ly đồ uống từ quầy bar trong [The Ark], tự mình ghi lại những ký ức về sự kiện này. Đồng thời, những giai điệu du dương vẫn vang lên từ loa, và nếu tôi đoán không lầm, đó hẳn là tuyển tập của JF để hòa mình vào đêm Giáng Sinh thiêng liêng này.

Khi đứng trên boong tàu, tôi nhìn xuống những tác phẩm graffiti. Giờ đây, trên con thuyền chỉ còn lại mình tôi và vô vàn những nét vẽ. Bức graffiti của Boudicia nằm ở đuôi tàu, sát cạnh tay lái, rõ ràng và dễ thấy nhất. Trên đó vẽ một chú bồ câu và một chú gấu.

Chú bồ câu từ trên trời sà xuống, còn chú gấu đứng vững trên mặt đất bằng đôi chân của mình. Chúng được đặt trên một đường chéo, chiếm vị trí trung tâm của bức vẽ, đầu kề sát vào nhau như thể đang trao nhau nụ hôn. Nét vẽ đơn giản, hài hước, mang đậm phong cách pop art. Cứ như thể tôi đang ngắm nhìn một khung hình tĩnh từ một bộ phim hoạt hình hay truyện tranh nào đó.

Những bức graffiti trước đây của Boudicia đều được vẽ với sự tỉ mỉ, toát lên sức ép và sinh lực, tựa như khi tôi đối mặt với một con sư tử. Với cánh tay phải của cô ấy như hiện tại, chắc có lẽ Boudicia sẽ không bao giờ có thể vẽ chính xác như thế nữa.

Thế nhưng, bức graffiti này lại bắt đầu chuyển động. Chú bồ câu bay vút lên trời, và chú gấu bước đi trên mặt đất. Khi cả hai tiến lại gần nhau, trong khoảnh khắc trò chuyện ngắn ngủi ấy, bạn có thể cảm nhận được quá khứ xa xăm và tương lai đang tới gần chồng chập lên nhau. Và rồi, một dòng chữ hiện lên phía trên hai hình vẽ: “Đêm nay.”

“Trong đêm Giáng Sinh này, chúng ta sẽ thay đổi.”

Tôi chợt nhớ đến tác phẩm “Mild Mild West” của Banksy mà Lara đã từng cho tôi xem. Bức graffiti hình chú gấu bông ném bom xăng vào cảnh sát. Liệu bức vẽ trước mắt tôi đây có được lưu giữ theo cách tương tự? Và liệu nó có gợi nhắc mọi người về quá khứ, giống như “Mild Mild West” đang làm bây giờ, hai mươi năm sau?

Liệu ai đó sẽ nhìn bức graffiti này và nhớ về ngày hôm nay? Thành phố lúc đó sẽ ra sao? Tôi sẽ ở đâu? Và – ngay khi những suy nghĩ của tôi đi đến một kết luận, một bàn tay đặt lên vai tôi. Quay người lại, Boudicia đang đứng đó.

“Không tệ đâu, phải công nhận.” Cô ấy cười toe toét với tôi, tựa mình vào lan can boong tàu.

Vì làm bằng gỗ nên lan can phát ra tiếng kêu kẽo kẹt như thể đã cũ lắm rồi.

“Tôi không ngờ cậu lại làm đến mức này, Yoshi.”

“Nói ra thì dài lắm. Bản thân tôi vẫn còn sốc với những gì mình đã làm.”

“Cái quái gì vậy!” Cô ấy bật cười.

“Và tôi cũng có thể nói điều tương tự. Tôi chưa bao giờ tưởng tượng Boudicia-san lại vẽ graffiti như thế này.”

“Ừm… Chà, đúng vậy.”

“Có phải là… vì cánh tay phải của cô không còn cử động được nữa?”

Boudicia không trả lời mà thay vào đó lấy ra điếu thuốc điện tử của mình, đặt vào miệng. Đèn LED xanh lam bật sáng, làn khói trắng tan vào bóng đêm. Boudicia sau đó ngước nhìn bầu trời như thể cố dõi theo làn khói.

“…Phần guitar đầu tiên trong buổi diễn của cậu… Nó không phải là dự định ban đầu, đúng không?”

Hoàn toàn đúng vậy. Tôi sững sờ khi nghe cô ấy nói ra điều đó. Đồng thời, tôi cũng cảm thấy xấu hổ vì cô ấy đã nhận ra. Mặc dù vậy, cô ấy vẫn tiếp tục.

“Nghe thấy vậy, tôi đã rất sốc. Nhất là khi mọi thứ lại điên rồ đến thế.” Cô ấy cười, thêm nhiều làn khói trắng thoát ra từ miệng. “Ban đầu, tôi nghĩ điều đó hoàn toàn không giống cậu chút nào. Nhưng… ngay cả graffiti cũng chẳng bao giờ giống nhau. Và chúng ta luôn vẽ trên một bức tường khác nhau mỗi lần.”

Ánh sáng cam chiếu lên khuôn mặt cô ấy, tạo nên một cảm giác dịu dàng.

“…Dù có luyện tập bao nhiêu đi chăng nữa, em cũng không thể vẽ được như trước nữa rồi. Em tự mình cảm nhận được điều đó. Nhưng em đã chấp nhận nó. Phong cách của em, và những gì em muốn viết… em không bận tâm nếu chúng thay đổi. Hay nói đúng hơn là, đằng nào thì chúng cũng chẳng thể giữ nguyên mãi được.” Cô ấy nói, và vẻ mặt nghiêm nghị của cô ấy dần giãn ra. “Ối giời, sao mình lại không nói được điều mình muốn nói chứ! Dù sao thì! Nghe anh chơi guitar như vậy khiến em cảm thấy như thế này!” Cô ấy nói rồi huých tay trái vào vai tôi.

Dù có lực nhưng đó chỉ là một cái huých nhẹ nhàng.

“Anh cũng chẳng biết diễn tả sao nữa, nhưng mà…” Để cô ấy không nhận ra giọng mình đang run, tôi cẩn thận bày tỏ suy nghĩ: “Khi nãy anh chơi guitar, anh đã nghĩ đến em đó, Boo-san.”

Ban đầu, cô ấy nhìn tôi với vẻ bối rối. Chỉ sau một thoáng im lặng, cô ấy bắt đầu cười phá lên. Tiếng cười của cô ấy nghe thật sự vui sướng từ tận đáy lòng, ngân vang rồi tan vào màn đêm.

“Vậy là mọi chuyện ra nông nỗi này là vì em quá hoang dã ư?! Vô lý hết sức!”

Sau khi cười một lúc, cô ấy lau nước mắt rồi đút hai tay vào túi. Sau đó, cô ấy ngước nhìn tôi.

“Nhưng mà… Em thật sự hoang dã đến thế sao?”

“Hả?”

“Anh chưa bao giờ… anh biết đấy, nghĩ em dễ thương sao?”

Ánh mắt của Boudicia xuyên thẳng vào tim tôi. Cú sốc tôi cảm thấy có thể ví như bị bắn xuyên ngực, đến cả hơi thở cũng ngừng lại. Vô vàn biểu cảm tôi từng thấy ở cô ấy lướt nhanh qua tâm trí. Trả lời câu hỏi đó thật đơn giản. Nhưng… nếu tôi nói ra cảm xúc thật lòng mình, thì một điều gì đó chắc chắn sẽ thay đổi trong mối quan hệ của chúng tôi.

261.png?w=511

“Này, Yoshi.”

Dù không muốn thừa nhận, nhưng tôi có chút biết ơn khi giọng của Gabriel đã cắt ngang sự im lặng khó xử giữa chúng tôi.

“Gabriel-san.”

“Tôi có làm phiền hai người không đó?”

Khi Gabriel liếc nhìn Boudicia, trông anh ta gần như đang đùa giỡn.

“K-Không đời nào! Không phải vậy đâu ạ!”

“Vậy cô là Boudicia, đúng chứ?”

Thấy họ đối mặt với nhau, tôi bắt đầu cảm thấy lo lắng.

“Tôi muốn cảm ơn cô. Tối nay cô đã tạo ra một điều tuyệt vời. Cạn ly.” Gabriel nhìn bức tranh graffiti Boudicia tạo ra và nhấp ly rượu.

Tôi thấy vậy và thở phào nhẹ nhõm.

“Thật sự, bức graffiti này không làm hại ai cả. Hơn nữa, nó còn gắn kết mọi người lại với nhau. Yoshi, có lẽ cậu mới là người đúng suốt từ đầu.”

“Gabriel-san, anh thật sự giữ lời. Anh sống đúng với bản thân và sống một cuộc đời chính trực… Và đó là tất cả những gì tôi đã cố gắng với điều này.”

“Ừm… Một câu hỏi hay. Cũng như một câu trả lời hay.” Gabriel nói khi nhìn bia trong ly của mình sóng sánh. “Tối nay cậu đã chơi nhạc rất hay, Yoshi.”

“Hả?”

“Tôi không nghĩ cậu lại có điều đó trong người. Tôi không nghĩ màn trình diễn của chúng ta sẽ kết thúc theo cách như vậy nếu cậu chơi đúng theo buổi tập.”

“À, tôi chỉ quá mải mê suy nghĩ nên tôi…”

Nghĩ lại bây giờ, tôi có thể cảm thấy một luồng lạnh chạy dọc sống lưng. Tôi sốc vì mình có thể làm được điều như vậy. Ít nhất thì đó là một hành động liều lĩnh. Thế nhưng, Gabriel vẫn khen ngợi tôi vì điều đó. Quyết định của tôi… Không, âm nhạc của tôi. Đối với tôi, đó là một điều rất có ý nghĩa. Đến mức ngực tôi bắt đầu nóng bừng.

“Nhưng, Yoshi… Tôi không tin cậu có nhiều tài năng về âm nhạc đến vậy.”

Anh ta ngay lập tức dập tắt niềm vui của tôi. Thế nhưng, tôi lại không thấy chán nản như mình nghĩ.

“Tài năng là thứ ăn sâu vào trong cơ thể cậu. Thông qua luyện tập nghiêm ngặt, cậu chắc chắn có thể đạt được những kỹ năng cần thiết. Tuy nhiên, đó chỉ là ở cấp độ kỹ thuật. Không có nền tảng vững chắc, sẽ không có bông hoa nào nở được… Cậu hiểu ý tôi chứ?”

Tôi gật đầu. Tôi hiểu điều đó rõ hơn bất kỳ ai khác. Rằng tôi khác với Nelina, hay Boudicia.

“Nhưng… tôi tin rằng cậu có thể có một tài năng khác.”

Tài năng khác ư? Anh ấy định nói gì đây? Nhưng tôi chưa kịp hỏi thì Gabriel đã nhấp một ngụm bia rồi thở dài.

“Tôi nhìn ra ngay. Âm nhạc của cậu có ảnh hưởng của graffiti. Chính vì thế mà tôi đành phải chấp nhận điều đó.” Rồi anh ấy lại thở dài, như thể đang độc thoại. “…Liệu bà có chấp nhận được không?”

Boudicia không bỏ lỡ câu nói ấy.

“Bà ư?”

“Hai bà cháu tôi khá thân thiết. Bà mất năm ngoái, ngay gần dịp Giáng sinh.”

“Ừm, nghe hay đấy chứ.”

“Ơ, cô nói vậy là sao?”

“Tôi với bà tôi lúc nào cũng bất hòa.”

“Thật sao? Thôi thì ít ra graffiti của cô vẫn có thể tiếp tục.”

Những lời này khiến tôi có cảm giác gì đó không ổn. Tuy nhiên, Boudicia đã hỏi một câu trước khi tôi kịp đào sâu hơn.

“Bà của anh là người thế nào?”

Chắc chắn, câu hỏi đó đã khiến vô số ký ức ùa về trong tâm trí Gabriel. Anh khẽ mỉm cười, một tay đặt lên lan can.

“Cả bố và mẹ tôi đều là nhạc sĩ. Bà là người đã cho tôi nghe nhạc, dạy tôi chơi piano… Mà dạy rất nghiêm khắc nữa chứ.” Anh khẽ vuốt ve lan can gỗ. “Thế nên tôi thường đến nhà bà chơi. Bà sở hữu một cửa hàng nhạc cụ ở phố Park. Dù không lớn nhưng có rất nhiều nhạc cụ, mùi gỗ thơm lừng. Bà luôn tự hào nói rằng mình đang ươm mầm cho thế hệ âm nhạc tiếp theo của Bristol.”

“Nghe như một người bà tuyệt vời ấy nhỉ.” Boudicia cười phá lên. “Ước gì tôi cũng có một người bà như vậy.”

“Với lại, bà hoàn toàn trái ngược với bố mẹ tôi, bà cực kỳ mê nhạc rock. Tôi lúc nào cũng nghe The Who. Và lần nào bà cũng nói rằng bây giờ đến lượt ‘thế hệ của con’ tiếp quản.”

Boudicia nhìn Gabriel như thể đang suy nghĩ điều gì đó.

“Và bởi vì bà đã nói vậy, tôi đã thực sự tin vào điều đó. Trong cuộc đời mình, vốn bị sắp đặt từng bước nhỏ… Lần đầu tiên tôi thực sự cảm thấy cuộc đời này là của riêng mình.”

Tôi đã đi qua phố Park vài lần rồi. Nhưng tôi chẳng hề biết có một cửa hàng nhạc cụ ở đó.

“Nhưng… Một ngày nọ, có người đã vẽ graffiti lên cửa hàng của bà.”

Graffiti—Ngay khoảnh khắc từ đó bật ra, tôi nín thở.

“Ban đầu chỉ là một vài hình nhỏ. Bà mặc kệ, nói rằng sống ở Bristol thì chuyện này là bình thường. Nhưng rồi nó cứ leo thang mãi. Cứ như thể cửa hàng của bà biến thành một tấm toan trắng vậy. Càng ngày càng nhiều graffiti xuất hiện, mà hình cũ còn chưa được xóa đã bị vẽ đè lên. Đến nỗi không thể nhìn thấy bên trong cửa hàng nữa. Cuối cùng, mọi người đều quên mất cửa hàng đó bán gì… cho đến khi nó phải đóng cửa.”

Chất lỏng màu vàng trong ly của anh lay động qua lại.

“Không lâu sau đó, bà đổ bệnh rồi qua đời. Chuyện đó xảy ra vào Giáng sinh năm ngoái.” Gabriel đặt ly xuống lan can.

Anh làm vậy gần như thể đang tưởng niệm người đã khuất. Ở thành phố này, graffiti và âm nhạc gắn bó chặt chẽ, tạo nên một nền văn hóa đặc biệt. Vậy mà, Gabriel lại khao khát xóa bỏ mọi hình graffiti đến mức phát động một cuộc chiến. Tại sao anh lại phải làm như vậy? Cuộc trò chuyện vừa rồi đã giải thích quá rõ ràng. Anh hẳn phải nghĩ rằng graffiti… đã giết chết bà của mình.

“Cửa hàng nhạc cụ… ở phố Park…” Boudicia đưa tay lên miệng và bắt đầu suy nghĩ.

Cùng lúc đó, Gabriel dừng mọi cử động, nhìn lên những bức graffiti. Cả hai cùng cất tiếng nói đúng lúc đó.

“Gabriel… Tôi nhớ ra rồi…”

“Dấu hiệu này… Trông quen quá… Đừng nói là…”

“Tôi đã vẽ graffiti lên cửa hàng của bà anh.”

“Vậy ra cô là…”

“Phải, là tôi.”

“Cô chính là Bóng ma của Bristol?!”

Tôi không thể tin được. Hay nói đúng hơn là tôi không muốn tin. Sợi dây định mệnh lại xoắn xuýt vào nhau ở một nơi như thế này, một địa điểm như thế này. Khi đối mặt với sự thật này, Gabriel bắt đầu run nhẹ.

“…Gabriel-san, anh không sao chứ?”

“Ồ, đừng lo cho tôi. Tôi chỉ muốn nâng ly ăn mừng một chút, không hơn không kém.”

Hắn run run thò tay vào túi áo khoác. Thứ hắn rút ra là một chai nhỏ đựng chất lỏng trong suốt.

“Nâng ly ư? Anh Gabriel, anh đang…”

“Yoshi, cậu có hút thuốc không?”

“Không, tôi không hút…?”

Hắn lấy ra một chiếc bật lửa nhỏ hình chữ nhật.

“Thật trùng hợp. Tôi cũng không.”

Hắn một tay mở nắp bật lửa, một ngọn lửa yếu ớt lập tức bùng lên. Tôi lại nhìn vào hai bàn tay hắn. Một tay cầm bật lửa. Tay kia là chai chất lỏng trong suốt. Ở cổ chai, một mảnh vải nhỏ thò ra. Khoảnh khắc ấy, một hình ảnh quen thuộc chợt vụt qua trong đầu tôi. Nó giống hệt vật trong tay con gấu bông kia – một chai bom xăng.

“Thứ mà mấy người vẽ graffiti như cậu rất thích dùng. ‘Lấy mắt trả mắt, lấy răng trả răng’. Tôi thấy câu này hợp với tình huống này.”

“Anh Gabriel?! Đây là kế hoạch của anh ngay từ đầu sao?!”

“Yoshi, tôi vốn không nghĩ mình sẽ phải làm điều này vì những nỗ lực của cậu. Nhưng với sự xuất hiện của Ghost ở đây, mọi chuyện đã thay đổi.”

“Nhưng… anh từng nói rằng mọi người cuối cùng có thể kết nối với nhau mà! Và chắc chắn bà của anh sẽ không…”

“Tôi sẽ không tha thứ cho bọn chúng!”

Giọng nói của Gabriel lúc này khác hẳn với bất cứ điều gì tôi từng nghe từ hắn.

“Thật sai trái! Và cô đã làm điều đó! Cô… đã giết bà! Tôi không thể chấp nhận điều đó là đúng! Đó… đó là câu trả lời duy nhất! Và điều đó sẽ không bao giờ thay đổi! Vì đó là sự thật!” Gabriel lẩm bẩm khi hắn từ từ đưa bật lửa lại gần mảnh vải trong chai.

Khi ngọn lửa bén vào mảnh vải, nó bùng cháy rực rỡ, chiếu sáng khuôn mặt Gabriel.

“…Hồi đó, có người đã vẽ graffiti lên cửa hàng đó. Tôi định vẽ đè lên thì bà cậu nhìn thấy tôi.” Boudicia run run giải thích. “Tôi định bỏ chạy, nhưng rồi bà cậu ngăn tôi lại. Bà nói ‘Đừng chạy. Ít nhất hãy hoàn thành cho đến cùng.’ Và mỗi lần có ai đó vẽ vài hình graffiti ngớ ngẩn lên cửa sổ của bà, tôi lại đến vẽ đè lên. Mỗi khi nhìn thấy thế, bà lại khen tôi, nói ‘Không tệ.’ Cho đến lúc đó, không ai từng chấp nhận tôi là ai hay những gì tôi làm. Vậy mà bà ấy lại nói về nó thật tử tế.” Cô cúi đầu và nhìn chằm chằm vào bàn tay phải của mình.

Bàn tay phải của cô giờ đã không thể hoạt động bình thường được nữa.

“Bà lão đó nói với tôi… rằng bà không hiểu nhiều về graffiti, nhưng bà biết đó là một phần của văn hóa Bristol. Và bà nói tôi nên trông coi cung điện này… Bởi vì giờ đã là ‘thế hệ của cô’ rồi.”

Mắt Gabriel mở to hết cỡ khi nghe điều đó.

“Cảm giác như bà là bà ruột của tôi vậy. Nhưng… cửa hàng cuối cùng cũng đóng cửa, và bà biến mất… Và tôi không biết bà đi đâu.”

“Đó là… Bà, bà ấy… Không nói gì… với tôi…”

“Tôi chẳng biết gì cả. Vì tôi mà cửa hàng của bà buộc phải đóng cửa. Tôi là kẻ… đã giết bà ấy…!” Boudicia không thể đứng vững nữa, cô quỵ xuống một gối.

Trong khi đó, ngọn lửa từ chai bom xăng vẫn tiếp tục chập chờn trong mắt Gabriel.

“Làm ơn, dừng lại đi! Nếu anh ném nó xuống nước, thì…!”

“…Dù vậy, bà cũng sẽ không sống lại. Quá khứ không thể thay đổi. Tất cả những gì đã bị tổn thương… sẽ không quay trở lại nữa. Không bao giờ…!”

Tôi không thể hy vọng hiểu được nỗi đau của Gabriel. Nhưng chắc chắn, Gabriel nên biết. Rằng thời gian này không thể lấy lại, và quá khứ không thể thay đổi. Ngay cả khi anh đốt cháy mọi thứ thành tro bụi.

“Anh Gabriel!”

Tôi vọt tới, định giằng lấy cái chai. Trong lúc đó, Gabriel chần chừ, xoay người định ném cái chai xuống nước… Nhưng rồi, mảnh vải cháy dở chạm vào tay hắn, còn tay tôi thì trượt qua, cái chai tuột khỏi tay Gabriel. Nó rơi phịch xuống sàn tàu, ngay sau đó là tiếng gầm tựa dã thú. Ánh sáng lóe lên, chiếu rọi tên kỵ sĩ bóng đêm. Mắt tôi lóa đi, theo phản xạ tôi ôm chặt lấy đầu. Cánh tay bỏng rát. Nhìn quanh, ngọn lửa lan nhanh như muốn nuốt chửng cả thế giới. Ngay cả bóng của Gabriel cũng đang run rẩy sau những ngọn lửa.

Tôi bịt tai lại, cảm thấy kinh hoàng. Nhưng rất nhanh, tôi nhận ra mình bình tĩnh hơn mình nghĩ. Khi mở mắt ra, tôi thấy lửa cháy khắp nơi. Nhưng… nó chỉ là lửa. Việc đứng trên sân khấu trước bao nhiêu người để chơi nhạc còn đáng sợ hơn nhiều. Có thể hôm nay tôi sẽ bị thiêu rụi trong biển lửa gầm thét này… nhưng đó chỉ là sau khi tôi đã làm mọi thứ có thể. Tôi chạy đến lan can, cúi người xuống, nhìn thấy Lara và hét lớn:

“Lara-san!”

“Có chuyện gì thế, Yoshi?”

“Cháy! Cháy lan khắp nơi rồi!”

Lara ngỡ ngàng, nhưng rất nhanh sau đó cô ấy nghe thấy tiếng lửa tí tách sau lưng mình. Ngọn lửa đã cháy bốc lên cột buồm lớn của con tàu. Và ngọn lửa này cũng lọt vào mắt Lara.

“…Mọi người, nghe đây! Chúng ta phải thoát ra càng nhanh càng tốt! Đừng hoảng loạn! Tôi sẽ ra lệnh! Cứ làm theo lời tôi, mọi người sẽ ổn thôi! JF, tìm bình chữa cháy!”

Giờ tôi chỉ có thể tin tưởng vào Lara. Bởi vì tôi còn có vấn đề lớn hơn cần giải quyết.

“Boo-san!”

“…Tôi…”

Đôi mắt trống rỗng của Boudicia phản chiếu ngọn lửa bùng lên phía trước. Lửa tiếp tục nuốt chửng mọi thứ xung quanh. Cứ như thể… sự hận thù đang lan rộng. Cứ thế này, tất cả chúng tôi sẽ bị thiêu rụi mất. Tôi quỳ một gối xuống, đặt tay lên vai Boudicia, gọi tên cô ấy.

“Boo-san, quá khứ sẽ không thay đổi. Làm tổn thương người khác, bị người khác làm tổn thương, quá khứ sẽ không quay trở lại. Thế nhưng…”

Tôi nghe thấy tiếng gầm rít gần đó, báo hiệu ngọn lửa đang lan nhanh. Tôi đứng chắn trước Boudicia, nhẹ nhàng ôm cô ấy vào lòng và thì thầm vào tai:

“…Và vì chúng ta không thể lấy lại được thời gian này, chúng ta phải thay đổi. Chúng ta không có lựa chọn nào khác ngoài thay đổi. Em cũng đã thay đổi rồi. Và anh biết điều đó hơn bất cứ ai.”

Ngay lúc này, tôi vẫn chưa có câu trả lời. Nhưng, tôi biết câu hỏi mình phải tự hỏi… Để tìm một phương pháp không làm tổn thương bất cứ ai. Một ngày nào đó, chắc chắn…

“Nếu chúng ta không thể quay lại, vậy thì hãy tiến về phía trước. Hãy sống tiếp. Gánh vác tội lỗi của mình, và rồi… thay đổi thêm một lần nữa khi ngày mai đến!”

Tôi cảm thấy một thứ gì đó ấm áp trên lưng. Nhưng đó không phải là lửa. Sự ấm áp đó là từ vòng tay của Boudicia. Cô ấy ôm chặt tôi một lát, rồi nhanh chóng buông ra. Chừng đó thôi là đủ để tôi hiểu.

“…Đã rõ,” cô ấy nói một cách bình tĩnh, nhưng đầy kiên quyết. “Nhưng, tôi không muốn ở một mình.”

“Boo-san…”

“Anh sẽ đi cùng em. Phải không, Yoshi?”

Tôi lùi lại và đứng dậy.

“Vâng, tất nhiên rồi.” Boudicia nắm lấy bàn tay tôi đưa ra. “Đi thôi, chúng ta phải cứu Gabriel-san.”

“Ừ…!”

Chúng tôi nắm tay nhau, lao vào biển lửa.

“Raaaaaah!”

Xuyên qua bức tường lửa, chúng tôi đến được chỗ Gabriel.

“Đứng dậy đi, Gabriel!”

Hắn ôm gối như một đứa trẻ đang ngồi co ro trong góc phòng.

“Không sao đâu… Tôi sẽ đi gặp Bà ngay bây giờ…”

“Đừng có làm trò ngốc nghếch nữa!” Boudicia gầm lên khi cô ấy túm lấy cổ áo hắn.

Tuy nhiên, hắn chỉ quay mặt đi, vô lực.

“Tôi biết… Chuyện này sẽ chẳng giải quyết được gì… Nhưng ngay cả vậy… Tôi không thể thoát khỏi sự tức giận và căm phẫn này… Tôi không thể thay đổi… Chính vì thế… Tôi chỉ muốn cháy rụi và được giải thoát.”

“Cẩn thận!”

Tôi nghe thấy tiếng vỡ loảng xoảng, một cột buồm cháy rụi đang đổ sập xuống. Tôi nhanh chóng chen vào giữa hai người họ.

“A… Nóng quá…!”

Mặc cho tấm áo khoác dày, cái nóng vẫn cứ thế nuốt chửng lấy chúng tôi. Ánh lửa đỏ rực xung quanh rọi sáng cột khói đen đang dần tan biến vào màn đêm.

“…Tôi biết cô ấy sẽ không trở về dù tôi có xin lỗi bao nhiêu đi chăng nữa. Nhưng dù vậy, tôi vẫn xin lỗi. Là lỗi của tôi. Chính tôi đã giết bà của cháu!”

“…Ma… cô…”

“Cháu muốn làm gì tôi sau này cũng được. Nhưng, chúng ta sẽ làm điều đó sau khi thoát khỏi đây! Sau khi sống sót ra ngoài!” Cô hét lên, ghì chặt đầu Gabriel quay về phía mình. “Tôi sẽ cứu cháu. Tôi sẽ sống sót thoát khỏi đây. Tôi biết điều đó chẳng thấm vào đâu, nhưng nếu cháu chết… thì bà của cháu trên thiên đường sẽ khóc đấy!”

Gabriel nhìn Boudicia rồi thở dài.

“Con Ma… đang nói về thiên đường đấy à?” Giọng cậu vẫn run run, nhưng đã bình tĩnh hơn rất nhiều.

“Không. Tôi đang nói về bà của cháu.” Cô nhìn Gabriel. “Cháu nói đúng. Khi tôi vẽ bậy lên cửa tiệm của bà cháu, tôi đã không hề nghĩ đến cảm xúc của bà chút nào. Tôi chỉ muốn phá hỏng mọi thứ. Tôi đã sai… và có lẽ ngay cả bây giờ tôi vẫn sai.”

“Đương nhiên rồi. Những gì cô đang làm là sai.”

“Tôi biết điều đó rất rõ. Tôi cũng không nghĩ mình đúng. Nhưng… chính bà của cháu đã bảo tôi đừng bỏ cuộc hay bỏ chạy.”

Tôi thấy mắt Gabriel mở to. Boudicia nói tiếp.

“Tiệm đã mất. Bà của cháu đã chết. Điều đó cũng khiến tôi buồn. Nhưng, tôi đã chứng kiến suốt thời gian qua… cách thành phố thay đổi. Mọi bức vẽ graffiti cuối cùng đều biến mất. Và chúng ta cũng vậy. Chúng ta cuối cùng cũng sẽ chết. Thậm chí còn rất nhanh chóng nữa.”

Giọng cô bình tĩnh, nhưng chất chứa một niềm đam mê mãnh liệt.

“Chắc chắn, tôi có thể sai. Nhưng, ngay cả khi tôi làm tổn thương người khác… Đó là tất cả những gì tôi có thể làm. Đó là ý nghĩa của việc được sống.”

Lời nói của cô rạng ngời một cách lạ thường, bất chấp ngọn lửa đang bùng cháy khắp nơi. Mạnh mẽ đến mức không hề thua kém nó.

“Tôi sẽ không bỏ chạy. Tôi sẽ chiến đấu cho đến cùng. Dù có chuyện gì xảy ra, tôi cũng sẽ chấp nhận. Cho đến ngày tôi chết, tôi vẫn sẽ tiếp tục tiến lên. Vậy nên, Gabriel…” Cô thúc mạnh đầu mình vào trán Gabriel. “Cháu cũng đừng bỏ chạy. Hãy chiến đấu cho đến cùng.”

Như một ly nước bị đổ, nước mắt Gabriel tuôn trào. Cậu nhắm mắt lại trong giây lát rồi mỉm cười lẩm bẩm.

“Cũng không tệ.”

Gabriel gỡ tay Boudicia ra rồi từ từ đứng dậy. Tuy nhiên, cậu lập tức khuỵu xuống lần nữa. Ý thức của cậu đang dần mờ đi. Chúng tôi phải nhanh lên. Boudicia cố gắng đỡ Gabriel bằng cách ghé vai, trong khi tôi nhìn quanh. Ngọn lửa đang lan rộng. Chúng tôi sẽ không thể thoát ra được nữa. Tôi cố gắng dập lửa bằng áo khoác, nhưng ngọn lửa đã nuốt chửng nó ngay lập tức.

Tôi có thể nghe thấy những tiếng la hét và gầm gừ từ xa. Liệu người dân có kịp thoát đến nơi an toàn không? Tôi chỉ mong Lara và những người khác đều ổn. Tôi vẫn không nghe thấy tiếng còi báo động nào từ xa, nghĩa là lính cứu hỏa sẽ không đến kịp. Không còn lựa chọn nào để thoát khỏi địa ngục lửa này một cách sống sót. Chiếc thuyền gỗ đã bắt đầu biến dạng khi mọi thứ cháy thành tro tàn. Chỉ trong vài khoảnh khắc nữa, chúng tôi sẽ bị ngọn lửa nuốt chửng. Và… chúng tôi bất lực trước điều này.

“Này, Yoshi.”

Giữa cái nóng như thiêu đốt này, làn da Boudicia ánh lên sắc đỏ thẫm. Dù chúng tôi sắp phải đối mặt với cái chết, tôi vẫn không thể không nghĩ… cô ấy thật đẹp.

“Chúng ta không kịp cho Giáng Sinh, nhưng…”

“Boo-san!”

Cô bắt đầu ho dữ dội. Tôi cố gắng giúp cô đỡ Gabriel, nhưng cậu ấy nặng trịch và cục mịch.

“Nếu… nếu chúng ta sống sót thoát khỏi đây… Có điều tôi muốn làm cùng anh.”

“Đừng nói nữa! Anh sẽ hít phải khói đấy!”

“Tôi chỉ có thể nói điều đó ngay bây giờ!”

Thêm nhiều phần của con thuyền sụp đổ giữa biển lửa. Thế nhưng, đôi mắt cô vẫn sáng rực.

“Tôi muốn chúng ta…!”

Đôi môi run rẩy vì sợ hãi và kiệt sức của cô ấy mấp máy, định nói gì đó nhưng chưa kịp dứt lời—chúng tôi đã nghe thấy một tiếng động tựa như bình sơn xịt đang được phun, rồi tầm mắt chợt hóa trắng xóa.

"Được rồi, thế là đủ!"

Mặc kệ tình thế hiểm nghèo chúng tôi đang gặp phải, giọng nói ấy đã xua tan mọi tuyệt vọng. Và bóng hình xuất hiện sau làn khói trắng xóa kia chính là—

"Nelina-san!"

Một cô tiên đang cầm bình chữa cháy.

"Thật là… Không có Nelina thì chẳng làm được gì ra hồn, lại còn dám ve vãn nhau lúc không có mặt cô ấy nữa chứ! Cô ấy đã thấy có gì đó không ổn… Nhưng, thời điểm Nelina xuất hiện thì không bao giờ sai lệch được, phải không?" Cô ấy tháo tấm vải che miệng ra và nhếch mép cười đầy tự mãn.

"Nelina-san… Sao chị lại ở đây?! Nguy hiểm lắm!"

"Hảảả? Nguy hiểm ư? Giờ này mà cậu còn hỏi thế sao? Đôi khi cậu ngốc thật đấy, Yoshi à," cô ấy thở dài nhìn tôi đầy vẻ thất vọng. "Nelina đến đây để cứu cậu đó!"

"Nelina-san…"

"Nếu con mèo con đáng thương kia bị thiêu rụi ở đây… thì cậu chắc chắn sẽ tự trách mình mãi mãi, rồi từ bỏ chơi guitar luôn. Và như thế, cậu sẽ không bao giờ thuộc về Nelina nữa!"

Mặc kệ tình hình khẩn cấp, Nelina vẫn là Nelina. Cô ấy luôn vươn tay giành lấy mọi thứ mình muốn, bất kể hoàn cảnh ra sao. Ngay cả khi đang giữa một biển lửa.

"Lối này!"

Nelina lại nhấn tay cầm bình chữa cháy một lần nữa, và ngọn lửa xung quanh chúng tôi biến mất. Dù không thể dập tắt hoàn toàn, cô ấy vẫn tạo ra một lối đi cho chúng tôi.

"Không ngờ con cáo lại đến cứu chúng ta… Đi thôi, Yoshi!"

"Boo-san."

"Giờ gì nữa?! Mau thoát khỏi đây trước khi…"

"Hãy làm đi."

"Hả?"

"Điều cậu vừa nói đó."

"Nhưng, tôi còn chưa nói hết…"

"Dù là chuyện gì đi nữa… nếu là với cậu, Boo-san, tôi rất muốn làm."

Đúng vậy. Chúng ta chỉ có duy nhất lúc này, luôn bị giới hạn bởi những lựa chọn. Một khi đã bỏ lỡ, cơ hội có thể sẽ không bao giờ đến nữa. Dù chúng ta đang ở trên một con thuyền đang cháy… trước một bức tường gạch… hay thậm chí trên sân khấu của một buổi hòa nhạc trực tiếp… dù ở bất cứ nơi đâu—Chúng ta luôn chỉ có một khoảnh khắc duy nhất.

262.png?w=565

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!