Maou na Ore to Fushihime...
Yusura Kankitsu Shugasuku
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 2

Chương 1: Quyết định của cô ấy

0 Bình luận - Độ dài: 4,680 từ - Cập nhật:

Việc sống chung một mái nhà với những cô gái vốn là mơ ước của bất kỳ nam sinh cấp ba khỏe mạnh nào, ít nhất là đã từng một lần.

Cứ hình dung mà xem: Ngay cả tôi cũng có một thời từng khao khát những tình cảnh lãng mạn, rung động lòng người như thế.

Thế nhưng, thực tế thì phũ phàng biết mấy.

Nếu vén màn bí mật ra mà xem, cái "cuộc sống chung nhà" đáng mơ ước ấy lại đầy rẫy những chuyện kinh khủng.

Tại sao ư? Cô nàng mỹ nhân tóc bạc mắt xanh bỗng dưng chuyển đến sống cùng tôi lại cảnh giác kỳ lạ đến mức chẳng để lộ dù chỉ là chữ "quần" trong "quần lót".

Và thay vì sợ hãi những bộ phim kinh dị, thì chính sự tồn tại của cô ta mới là điều đáng sợ!

Con quỷ ăn xác sống, Zonmi R. McKenzie.

Vì tôi đang gánh vác cái nhiệm vụ "Huấn luyện Quái vật" đáng khen ngợi, nên tôi chẳng thể làm gì khác ngoài việc bị cô nàng kiêu căng này hành hạ.

"Mừng anh về, Chiharu."

Sau khi hoàn thành công việc của một thành viên ban chấp hành, vừa mở cánh cửa chính bước vào nhà, Zonmi đã đứng đó chào đón tôi với bộ dạng một cô vợ mới cưới mặc tạp dề, tay cầm máy hút bụi.

"À thì… Đây là kiểu chơi ú tim gì à?"

Đây không phải lúc để tỏ ra ngây thơ đâu.

Tôi chẳng biết nói gì hơn, ngay trước lối vào là hàng đống tạp chí người lớn quen thuộc chất cao như núi, tới mức "Bộ mới xuất bản tập O• Piece[5] mới à!?"

"Vì không biết làm gì trong lúc chờ Chiharu về, tôi quyết định dọn phòng anh. Tiện thể, tôi cũng đã quyết định bỏ đi những thứ mà tôi cho là không cần thiết, anh đừng bận tâm."

"… Sao lại đột ngột thế?"

Khi tôi hỏi, đôi mắt Zonmi mất đi ánh sáng, trở nên đờ đẫn như cá chết.

"Kem dâu tây sữa chua."

"Ưh!?"

"Chiharu. Hình như tối nay anh đã vui vẻ lắm nhỉ. Có phải anh đã bỏ mặc đối tác của mình để đi ăn tối sang trọng với người Nephilim không?"

"…!"

Thật sơ suất. Dường như không hiểu sao mọi chuyện hôm nay đã lọt đến tai Zonmi rồi.

Làm sao Zonmi có thể biết chuyện hôm nay được chứ?

Mặc dù câu hỏi đó lướt qua tâm trí tôi… Nhưng vì chúng tôi là đối tác gắn kết bởi chiếc nhẫn, nên chúng tôi có thể biết được tung tích của nhau.

"À thì. Chuyện đó, xin lỗi. Cô không cần lo lắng một chút nào về việc đó đâu…"

"Không sao đâu. Vì Chiharu muốn ăn tối với ai thì tùy."

"… Ha, ha!"

Không có gì đắt bằng những thứ được cho không.

Có lẽ, nếu tôi không đền đáp Zonmi, tôi sẽ mất đi thứ quý giá chỉ đứng sau mạng sống của mình.

Tuy nhiên…

Đàn gảy tai trâu. Thật lãng phí tài nguyên.

Kể với Zonmi về mấy cuốn tạp chí người lớn ư?

Dường như những cuốn tạp chí người lớn vô giá đối với một thằng nhóc tuổi dậy thì, trong mắt cô ta chẳng hơn gì rác rưởi.

"… Vậy à? Cảm ơn cô đã đặc biệt dọn dẹp giúp tôi. Nói sao nhỉ, phòng tôi bẩn lắm sao?"

"Không. Phòng Chiharu rất sạch. Chỉ là hơi… giả tạo thôi."

"Nếu cô nói thế, có vẻ như cô đang cố ám chỉ điều gì đó thì phải…"

Việc phòng tôi sạch sẽ… Tức là có một chút ý nghĩa rằng tôi muốn che giấu những thứ mình không muốn bị nhìn thấy.

Vì tôi nghĩ rằng từ hồi còn học tiểu học, tôi đã cố gắng sống một cuộc sống sạch sẽ ngăn nắp.

"Tôi khá biết ơn sự quan tâm vô tư của cô, nhưng cô không nghĩ có thứ gì đó không phải rác đã bị lẫn vào sao?"

Maou_na_Ore_to_Fushihime_no_Yubiwa_2_p015.png

"Ho, ho. Nếu tôi có nhầm lẫn, anh cứ lấy những thứ cần thiết ở đây và mang về phòng mình."

"Nếu đã vậy, vì cuốn sách không phải rác, tôi sẽ mang nó về phò… Ui!"

Khi tôi định hoàn toàn bình tĩnh nhặt "cuốn kinh thánh về 'Một trăm vận động viên dâm đãng hàng đầu thế giới'" của mình, tay tôi đã bị hất ra như thể điều đó là lẽ tự nhiên.

"Chiharu, đó là rác mà, phải không?"

Dù mặt cô ta đang cười, nhưng ánh mắt Zonmi thì không.

"… Xin lỗi, xin lỗi. Hình như tôi bị bụi vào mắt."

“Thật vậy sao? Thế thì tốt rồi. Nếu ban nãy cậu làm thật thì tôi chẳng còn cách nào khác ngoài băm xác Chiharu ra, vứt bỏ cùng đống tạp chí này như rác cháy được thôi.”

“… À há há… Há há.”

“Mau lên, vội vã nhặt ngay mấy thứ bẩn thỉu đó đi. Chúng ta sẽ tống khứ chúng ngay lập tức.”

“Khoan đã chứ!? Tại sao tôi phải tự mình mang chúng đi!?”

Nói xong câu đó với Zonmi, má tôi đỏ bừng lên.

“C-cô muốn tôi tự mình mang cái đống bẩn thỉu đó ư!?”[6]

Tôi lẩm bẩm trong khi cúi gằm mặt xuống.

Bẩn thỉu ư. Nói thế thì quá đáng thật…

Tuy nhiên, tôi là một thằng nhóc trung học đã đến tuổi dậy thì.

Thật đáng buồn, nhưng tôi không thể phủ nhận điều đó.

… Khụ. Xin lỗi. Mấy quyển tạp chí người lớn…

Sau chuyện này, tôi nhất định sẽ đến cứu vớt các cậu!

“Ừm. Cái gì đây…?”

Ngay sau khi tôi nhấc chồng tạp chí lên.

*RỤNG* Một vật gì đó từ bên trong một cuốn tạp chí rơi xuống sàn.

Thực ra, có thể nói là tôi đã gần như nhặt được nó.

Nhìn kỹ, đó là — một mặt dây chuyền hình chiếc chìa khóa gắn trên một sợi dây bạc.

Cái gì mà tôi đã gần như nhặt được vậy?

Tôi không thể nhớ ra mình đã có nó từ khi nào.

Tuy nhiên, tôi nghĩ thứ này có vẻ vô cùng giá trị.

“Sao cậu còn lề mề thế? Đi thôi!”

“… Đã hiểu.”

Cuối cùng, tôi lén bỏ nó vào túi để Zonmi không nhận ra rồi vội vã đi theo cô ấy.

Kurose Kyouko.

Không ai ở Học viện Tư thục Seiran mà chưa từng nghe đến tên cô ấy.

Cô bạn thanh mai trúc mã ngang ngược của tôi. Những người lần đầu gặp có lẽ sẽ không có ấn tượng đó.

Thực tế, cô ấy là người luôn để ý xung quanh để tỏ ra là một người lạnh lùng, không quen giao tiếp với người khác nhiều hơn mức cần thiết.

Khuôn mặt và vóc dáng quyến rũ. Một người phụ nữ tài sắc vẹn toàn.

Một giải thưởng xa vời; không thuộc về ai cả.

Vì cô ấy tạo ấn tượng như vậy, được mọi người xung quanh yêu mến, điều đó khiến cô ấy nổi tiếng điên cuồng.[7]

Tuy nhiên. Thực ra cô ấy lại khác.

Tính cách xã giao của cô ấy trở nên khá khô khan — bởi vì cô ấy hòa nhập với người khác trong khi che giấu rằng mình là một quái vật. Sự thật là cô ấy cô đơn hơn những người còn lại rất nhiều — cô ấy chẳng hơn gì một cô gái yếu đuối khao khát hơi ấm từ người khác.

Và không ai hiểu cô ấy hơn…

Kusumi Chiharu. Bạn thời thơ ấu của Kyouko từ thời tiểu học.

“Nè, chạm vào đi!”

“Ôi trời ơi! Chạy mau! Mắc bệnh Kurose bây giờ!!”[8]

Khoảng bảy năm trước. Kyouko, do công việc của bố, đã chuyển đến đây, Saegusa.

Lúc đó cô ấy vẫn còn học lớp ba tiểu học.

Hồi tiểu học. Kyouko thường xuyên bị các bạn nam cùng lớp trêu chọc.

Vì điều đó, Kyouko hồi nhỏ, khác hẳn bây giờ — do tính cách phức tạp, cô ấy trông như một mục tiêu dễ bị bắt nạt.

Mặc dù có những đường nét cơ bản xinh xắn, nhưng do những thứ như mái tóc xoăn tự nhiên hay cặp kính gọng to, vẻ ngoài của cô ấy không hề toát lên chút nào sự tinh tế như hiện tại.

“Hức, hức… *nấc*”

“À, à. Khóc nhè rồi. Khóc nhè rồi.”

“K-kệ nó! Nó là quái vật mà. Cứ để nó khóc đi!”

Cái từ “quái vật” mà các bạn nam cùng lớp thản nhiên gọi đã xuyên thẳng vào trái tim Kyouko.

(Đúng vậy… Mình là quái vật… Vì mình không phải là con người. Việc mình phải chịu đựng là điều hiển nhiên mà…)

Vào thời điểm đó, trong một chương trình anh hùng tokusatsu[9] nổi tiếng chiếu vào sáng Chủ nhật, những sinh vật kỳ ảo như Kyouko luôn được miêu tả trong câu chuyện là ‘kẻ thù’.

Trong tâm trí non nớt của Kyouko, cô ấy lờ mờ nhận ra rằng mình đã bị định sẵn là không thể trở thành nữ chính hay nhân vật chính của câu chuyện.

“Sao có thể mặc kệ được!”

Chính vào lúc đó. Lần đầu tiên cô ấy gặp ‘cậu ấy’—

Kusumi Chiharu. Cô ấy đã biết về cậu ấy từ trước rồi.

Với phản xạ vượt trội, cậu ấy cũng xử lý việc học hành một cách hoàn hảo.

Vẻ ngoài của cậu ta, giống hệt một chú chó cỡ trung hiền lành, đáng yêu, cũng chẳng tệ chút nào… Nói đúng hơn, là hoàn toàn hợp gu của Kyouko.

Tuy chẳng thiếu những nét đặc biệt, nhưng sự nổi tiếng của cậu ta trong đám con gái không phải vì thế, mà hoàn toàn là do cái tính cách độc nhất vô nhị bên trong.

“Oa, cái gì đây?!”

“Túi đựng đồ bơi á?!”

Thứ khiến mấy tên con trai vây quanh Kyouko phải giật mình là một chiếc túi đựng đồ bơi… trái mùa.

Lạ thật. Kỳ cục.

Tiết thể dục môn bơi đã kết thúc từ lâu rồi mà—

Ngay khi Kyouko còn đang băn khoăn thắc mắc.

“Gueeeh! Thối quá!”

“Cái gì thế này, bom khí độc à?!”

Từ gần đó bỗng xộc tới một mùi khó chịu đến nôn ọe.

Đó chắc chắn là thứ mùi kinh tởm nhất mà Kyouko từng ngửi thấy cho đến tận bây giờ.

Cứ như thể vừa dùng giẻ lau sữa đổ trên sàn xong rồi bỏ mặc nó thối rữa cả tháng trời vậy – một thứ mùi hôi thối chưa từng có ập thẳng vào mũi đám con trai.

“Hehe. Đồ bơi của tôi đã ở trong đó cả tháng rồi đấy!”

“Mày để nó trong đó suốt kỳ nghỉ hè luôn hả?!”

“Không thể tin nổi… Thật luôn á. Đây chẳng phải là khủng bố vi trùng sao?…”

Với cái mùi thối kinh khủng đến mức có thể dùng làm vũ khí trong chiến tranh, đám con trai bị dọa cho sợ khiếp vía.

“Chết tiệt. Tụi tao sẽ quay lại!”

Nhận ra mình đang ở thế bất lợi, chúng vội vàng để lại một lời đe dọa rồi ba chân bốn cẳng chạy biến.

— Cuộc chiến kết thúc nhanh đến khó tin.

Bởi vì cái tên nhóc xuất hiện đột ngột kia, chỉ trong một chiêu đã đánh đuổi được mấy thằng con trai lớn hơn mình gấp đôi.

“Này, cậu khóc đấy à?”

“… Hở?”

Kyouko phải mất vài giây mới nhận ra bàn tay cậu nhóc kia đang chìa về phía mình.

(À… Ra vậy… Người này, cậu ấy đến để giúp mình…)

Hình như đây là lần đầu tiên có người ngoài gia đình giúp đỡ cô kể từ khi sinh ra.

“Cậu… Cậu tên gì?”

“Kurose. Kurose Kyouko… Lớp 3-2… Còn cậu?”

Cô biết tên cậu ta ngay từ đầu.

Thế nhưng, Kyouko vẫn tha thiết muốn nghe chính miệng cậu ta nói ra.

“Tôi là Chiharu. Kusumi Chiharu, lớp 3.”

Nụ cười của cậu nhóc để lộ hàm răng trắng tinh, sáng chói một cách lạ thường.

*TIM ĐẬP* *TIM ĐẬP*

Cái cảm giác này là gì thế.

Trái tim mình cứ đập thình thịch, không thể nhìn thẳng vào cậu ấy được.

Đây có phải là tình yêu không…? Không. Chắc chắn là không phải…

Dù sao thì, người này—

(Không biết là cậu ấy ngầu hay không ngầu nữa…)

Thực ra, giờ cô chỉ muốn nắm lấy bàn tay đó và đứng dậy ngay lập tức.

Tuy nhiên, cái mùi pho mát thối rữa xộc ra từ bàn tay cậu nhóc đã làm ý chí của Kyouko suy yếu đi rất nhiều.

(Hức hức. Chẳng lẽ cuộc gặp gỡ này lại là mối tình đầu của mình… Không muốn đâu…)

Cô không thể hồi phục sau cú sốc tinh thần này.

Trái tim thiếu nữ phức tạp và bí ẩn của Kyouko bỗng trở nên rối bời,

“… Đồ ngốc. Đồ ngốc, ngốc, ngốc!”

Cô hất tay Chiharu ra và bắt đầu đấm liên tiếp vào ngực cậu ta.

“Uwah!? Cậu làm gì thế?!”

“C-cậu! Khi cậu giúp một cô gái, ít nhất cũng phải ngầu một chút chứ! Sao cậu lại làm cái chuyện nửa vời như vậy?!”

“… Hả?”

“Đừng có bận tâm! Từ bây giờ, ngày nào cũng phải mang túi đồ bơi về nhà mà giặt đi! T-tôi xin cậu đấy, hãy giữ vệ sinh hơn một chút… Bởi vì rất có thể cậu chính là mối tình đầu của tôi.”

Dù đã bốc đồng buông lời, nhưng cuối cùng, cô lại hối hận vì hành vi bạo lực của mình.

(Uwaaa… Mình đang làm cái quái gì thế này… Với người đã giúp đỡ mình, mình lại vô lễ đến vậy…)

Với đôi má đỏ bừng như táo chín vì ngượng, cô lén nhìn Chiharu.

Ngay cả trong những giấc mơ điên rồ nhất, cậu ta cũng không ngờ rằng một cô gái vừa được mình cứu lại cho mình một bài giáo huấn.

Chiharu ngây ra trong sự khó hiểu.

“… À, xin lỗi. Tôi… Chết tiệt, tôi đã làm hỏng bét rồi…”

Khi cô lí nhí xin lỗi với đôi mắt đẫm lệ, Chiharu bật cười như thể cậu ta vừa nhớ ra điều gì đó.

“Haha. Cái quái gì thế, con gái, nhìn mặt cậu kìa.”

“… Gì cơ.”

“Buồn cười thật đấy. Kyouko, cậu nói vậy à? Nếu cậu không ngại, chúng ta làm bạn nhé.”

“… À... ừm, vâng... Rất vui được gặp cậu.”

Đó là lần đầu tiên Chiharu và Kyouko gặp gỡ.

Và sau ngày hôm đó, cuộc đời Kyouko sẽ rẽ sang một bước ngoặt lớn – nhưng đó lại là một câu chuyện khác.

“Ngạc nhiên thật, không ngờ mình lại có chút nhớ về những ngày ấy…”

Đó là lúc Kyouko bắt đầu dọn dẹp phòng mình.

Kyouko vốn là một người cực kỳ sạch sẽ, hễ có chút thời gian rảnh rỗi là cô lại có thói quen dọn dẹp phòng ốc, dù căn phòng của cô chẳng hề bừa bộn chút nào.

— Hôm nay, cô dọn dẹp giá sách.

Với tất cả sự quyết tâm, Kyouko tỉ mẩn lau từng hạt bụi bám trên kệ, nhưng rồi, không hiểu sao — cô tìm thấy nó.

Album kỷ yếu tốt nghiệp của trường tiểu học Minatsu.

Cuốn sách ấy, như thể đang mô phỏng lại chính những ký ức của cô, đã được cất sâu tận bên trong giá sách.

Bởi vì, cô muốn giấu nó đi, càng khuất càng tốt.

Nếu đọc lại dù chỉ một lần nữa, những cảm xúc chôn sâu tận đáy lòng cô sẽ lại trỗi dậy, và rồi — đó chính là điều Kyouko sợ hãi nhất.

Vì cô là một quái vật — nên không được phép có bạn trai là con người.

Mối tình đầu của Kyouko kết thúc cùng lúc cô tốt nghiệp tiểu học.

Ngay cả khi chỉ trong chốc lát, giả sử những cảm xúc ấy là tương hỗ... Dù vậy, tình yêu ấy cũng định sẵn sẽ chẳng thể thành hiện thực. Chẳng thể có một cái kết viên mãn.

Một khi hình dạng thật gớm ghiếc của mình bị lộ ra — liệu cậu ấy còn có thể giữ nguyên bản thân như trước nữa không?

… Không thể nào. Nếu cậu ấy là một Dũng giả, thì tôi là một kẻ dị hợm.

Hai chúng tôi là hai thái cực không thể dung hòa, như nước với lửa vậy.

Và thế là, Kyouko bắt đầu né tránh Chiharu.

Những tháng ngày chóng vánh của mối tình đầu, bất chấp mong muốn của cô, đã bị khóa chặt sâu thẳm trong trái tim.

“À haha. Ôi… Mình ngày ấy ngốc nghếch thế này sao…”

Lần đầu tiên nhìn thấy hình ảnh vụng về của bản thân, Kyouko nở một nụ cười tự giễu.

Mỗi bức ảnh đều mang đến những kỷ niệm quý giá. Bàn tay lật trang cứ thế không ngừng.

“…”

Đột nhiên. Ánh mắt Kyouko dán chặt vào một trang nhất định.

Đó là góc ‘Ước mơ tương lai’ ở cuối album tốt nghiệp.

‘Cầu thủ bóng chày chuyên nghiệp’, ‘người bán hoa’, ‘luật sư’, ‘giáo viên’, ‘cô dâu’, ‘tác giả truyện tranh’, ‘người phát triển game’

Chắc chắn là những ước mơ ngây thơ mà trẻ con thường mơ ước, xếp chồng lên nhau như một điệu nhảy và được viết bằng những nét chữ còn non nớt.

Trong số đó, có một dòng đặc biệt nổi bật.

‘Con bọ hung. Kusumi Chiharu’

Đương nhiên, đó là ước mơ của cậu ấy.

Tôi vẫn không thể hiểu nổi cậu ta đang nghĩ gì nữa.

Thật sự, làm sao cậu ta có thể viết ra một ước mơ ngớ ngẩn như vậy chứ? Tôi nghĩ mà đau cả đầu.

Cậu không hiểu sao? Ước mơ của tớ từ trước đến nay chưa từng thay đổi, tớ vẫn muốn làm một con bọ hung! Vậy nên, đừng lo, đôi cánh của cậu thật sự rất ngầu. Chúng không hề đáng sợ chút nào đâu.

Bỗng nhiên, lời nói của cậu ấy khiến tôi suy ngẫm.

… Có lẽ cậu ấy không biết. Sự ngây thơ tỏa ra từ câu nói đó đã cứu rỗi tôi đến nhường nào. Nghe có vẻ vô lý, nhưng vào thời điểm đó, tôi cảm thấy như mình lần đầu tiên được đối xử như một con người.

Cậu ấy không chỉ chấp nhận những thứ gọi là quái vật, mà còn vẫn giữ nguyên bản thân mình.

Và điều đó khiến tôi hạnh phúc khôn tả.

*TIM ĐẬP* *TIM ĐẬP*

“Eh… Gì thế này…”

Đây là cảm giác gì chứ.

Một hơi ấm lan tỏa từ sâu bên trong cơ thể, tôi không thể ngăn được nhịp đập thổn thức trong lồng ngực mình.

Điều mà tôi đã phong ấn sâu thẳm trong tim năm năm về trước, giờ đây lại một lần nữa trở về.

(Thì ra… Không sao cả nếu mình yêu cậu ấy…)

Làm sao mình lại không nhận ra một điều dễ dàng đến thế này chứ?

Rốt cuộc — rào cản lớn nhất khiến tôi lo lắng đã được gỡ bỏ.

Ngoài việc biết tôi là một quái vật, cậu ấy vẫn chấp nhận tôi.

Tôi thật hạnh phúc khi không cần phải chịu đựng nữa.

Tôi không thể ngừng được nhịp đập trong lồng ngực. Như một dòng suối vỡ bờ, những cảm xúc bị kìm nén của tôi đang tuôn trào.

(Tại sao…? Tại sao mình vẫn còn yêu cậu ấy?...)

Một luồng nhiệt chạy khắp người, nóng bỏng như lửa đốt. Em muốn nghe giọng anh ấy, cả cơ thể dường như đang rung lên từng nhịp.

Không nén nổi sự phấn khích, Kyouko bắt đầu lăn lộn trên tấm nệm futon.

“Haru… Haru… Em yêu anh…”

Để làm nguội cơ thể đang rực cháy, cô bé ôm chặt lấy chiếc gối.

Bản thân cô bé cũng chẳng biết mình đang làm gì, hay đúng hơn là cô bé không muốn biết.

“Kyouko… Con có trong đó không?”

“Ể…”

Dòng suy nghĩ của cô bé đông cứng hoàn toàn. Trong thoáng chốc, Kyouko cứ ngỡ như cả thế giới đã ngừng lại, nhưng thực tế thì không phải vậy. Nếu thời gian mà dừng lại như thế, ai có thể cứu cô bé đây?

Chợt nhận ra bóng dáng cha mình, Kyouko tỉnh táo trở lại.

Nhận ra sự ngớ ngẩn của bản thân, *phùuu*, cô bé hít một hơi thật sâu rồi,

“Cái-cái-cái-cái gì! Ít nhất thì cũng gõ cửa chứ đồ ông già ngốc nghếch kia!!”

Kyouko la lớn.

“Không, ta phải nói thế nào đây… Ừm, xin lỗi… Con có bận không?...”

“Trông con có vẻ bận rộn lắm sao!?”

“Xin lỗi… Con đang vui vẻ sao?”

“Thật quá kinh tởm!”

“T-Ta thật sự xin lỗi! Vậy thì, làm ơn! Đừng ném cái giường vào ta!”

Sở hữu sức mạnh của một con quái vật, sức mạnh thể chất của Kyouko chắc chắn không phải chuyện đùa.

Cha của Kyouko, Kurose Mikage, thường chỉ về nhà khoảng một tuần một lần.

“Ừm, chuyện này… Con vừa nói gì vậy…?”

“Phải. Vì đây là chuyện rất quan trọng, nên ta sẽ nói bao nhiêu lần cũng được. Chúc mừng con, Kyouko. Đối tác mới của con đã được tìm thấy. Hơn nữa, cậu ấy là một người phi thường mà Hiệp Hội đang đặt rất nhiều kỳ vọng. Đây là một tin tốt không gì sánh bằng. Hãy đi ký hợp đồng ngay lập tức đi.”

Để cảm xúc tuôn trào, Kyouko đập bàn một cái rầm và,

“Đầu tiên… Hiện tại, con đang chính thức đàm phán để lập hợp đồng với Haru. Sao có thể có người khác xuất hiện chứ!?”

“Phải. Về chuyện của Chiharu-kun, cha đã trực tiếp đến nói chuyện với IMA và hủy bỏ rồi.”

“Ể…”

“Có chuyện gì vậy? Kyouko. Con có tài năng. Ngay cả ở độ tuổi trẻ như vậy, khả năng chiến đấu của con vẫn thuộc hàng đỉnh cao trong gia tộc chúng ta. Chúng ta không thể để tài năng của con bị lãng phí như thế này.”

“Chuyện đó… Tự ý làm theo ý mình thật là phiền phức… Vì con đã định trở thành đối tác của Haru… Chúng con đã hứa sẽ trở thành đối tác sau này…”

“… Sau này, con nói là bao lâu?”

Giọng điệu của Mikage trở nên gay gắt.

“Con không biết sao, Kyouko? Thời gian cần thiết để một người thuần hóa tân binh như Chiharu có được con quái vật thứ hai của mình…”

“Chuyện đó…”

Không nói thêm lời nào, Kyouko cắn môi.

Ba năm. Đối với một người được công nhận là người thuần hóa quái vật cấp thấp, đó là thời gian trung bình cho đến khi họ nhận được chiếc nhẫn thứ hai và được thăng cấp lên trung cấp.

Đối với Kyouko, khoảng thời gian ba năm là quá dài.

Vì, có lẽ là do may mắn, Chiharu đã xoay sở dồn được một người thuần hóa cấp cao vào thế bí, nên cậu ấy có thể được thăng cấp vì chuyện đó.

Tuy nhiên.

“Về chuyện đó, một khi ba năm đã trôi qua, điều gì đảm bảo rằng con sẽ được chọn?”

“…!”

“… Không phải chính con đã nói sao? Đối với Chiharu-kun, với tư cách là một người thuần hóa, lựa chọn hợp lý nhất sẽ là con rồng đỏ kia. Từ góc độ của một người thuần hóa, giữa một Nephilim và một Rồng Đỏ… Cái nào được ưu tiên hơn, con không hiểu sao?”

“…”

Nếu xét về sức mạnh chiến đấu, Nephilim chắc chắn không hề yếu. Ngược lại, chúng là những con quái vật thuộc hàng cao nhất.

Cùng với tất cả những điều đó, chúng không thể không bị lu mờ bởi những con rồng đỏ.

Tộc rồng rất được thèm muốn trong số những người thuần hóa quái vật. Hợp đồng với chúng chỉ giới hạn cho một phần nhỏ những người thuần hóa.

“Vậy thì, là một người thuần hóa tài năng như vậy, trong ba năm tới, sẽ không có gì lạ khi một con quái vật mạnh mẽ, không kém gì một con rồng đỏ, trở thành đối tác của Chiharu-kun… Nếu là như vậy, con có thể bị đẩy xuống vị trí thứ ba.”

“Ch-chuyện đó…”

‘Sẽ không đâu’, cô bé không thể nói ra.

Đối với những người thuần hóa quái vật, họ thích có được những con quái vật mạnh mẽ, điều đó là đương nhiên.

Vậy thì, giả như cậu ấy có thể chọn được những quái vật mạnh hơn, chẳng phải cậu ấy đã nên sở hữu chúng từ sớm rồi sao?

(Mình không muốn trở thành gánh nặng cho Haru...)

Tầm mắt nhòe đi, đầu óc rối bời, cô loạng choạng như thể không còn cảm nhận được mặt đất dưới chân.

"Đương nhiên, cha muốn con được ở bên cạnh phục vụ Chiharu-kun rồi. Với một quái vật, không có vinh dự nào lớn hơn việc được lập khế ước với một Người Thuần Hóa Quái Vật. Hơn nữa, có sự hậu thuẫn của Hiệp Hội sẽ tạo nên sự khác biệt rất lớn."

"..."

"Tuy nhiên, chúng ta hãy thực tế một chút. Ngay từ khoảnh khắc con không được chọn đầu tiên, cơ hội trở thành đối tác của Chiharu-kun đã tiêu tan rồi."

"...!"

"Con biết không? Hãy đưa ra quyết định trước một tuần. Con tuyệt đối không thể đối mặt với người kia trong một tình huống nửa vời như vậy."

Không nói thêm lời nào, Mikage đứng dậy. *Rầm!* Cùng lúc tiếng cánh cửa khép lại vang lên, Kyouko khuỵu gối xuống, vẻ mặt thất thần.

"... Mình trông thật ngốc nghếch."

Có vẻ như cô không thể nghĩ ra bất kỳ giải pháp nào khác.

Chuyện lập khế ước, đó là lỗi của cô, không phải ai khác... Cô trông thật ngốc.

Bỗng nhiên, hình bóng Chiharu thoáng qua tâm trí cô.

... Vào lúc này, cậu ấy sẽ nghĩ gì nhỉ?

Nếu là cậu ấy, chắc hẳn cậu ấy sẽ đối mặt với nghịch cảnh mà chẳng mảy may để tâm... Cậu ấy sẽ không bị đánh bại bởi một chuyện tầm thường như thế này. Nó sẽ không thể làm cậu ấy gục ngã.

Phải làm sao đây? Chẳng lẽ không có cách nào sao?

Để chấm dứt tình cảnh vô vọng này...

"A!"

Khoảnh khắc đó. Một ý nghĩ đen tối và lạnh lùng bỗng vụt qua đầu Kyouko.

Nó có thể thành công...

Chiếm đoạt khế ước.

Mặc dù, đương nhiên, đây không phải điều mà Kyouko cho là đáng hoan nghênh, nhưng cô không còn lựa chọn nào khác.

Vẫn có cơ hội thành công.

Không cần phải nói, quái vật hiện tại mà Chiharu lập khế ước thuộc tộc Ghoul.

Tộc Ghoul, trái ngược với rồng đỏ, hiếm khi được các Người Thuần Hóa ưa chuộng.

Hơn nữa, khi Chiharu chọn Ghoul làm đối tác, đó hoàn toàn là do tình cờ, cậu ấy không hề có ý định lập khế ước.

Giả sử.

Nếu mình có thể khiến cậu ấy nhận ra sức hút của mình, với tư cách một quái vật và một người con gái, đều hơn hẳn cô gái Ghoul kia, thì có lẽ...

"... Được rồi."

Cứ làm thôi.

Dù có phải dùng đến cách này, mình cũng sẽ biến Chiharu thành của mình.

Kyouko ngẩng đầu, tuyên bố quyết tâm của mình mà chẳng nói với ai.

"Dù là tình yêu hay khế ước, mình cũng sẽ không thua!"

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận