Vol 7 WN (đã hoàn thành)

Interlude-Yurika: Vì bạn bè

Interlude-Yurika: Vì bạn bè

Interlude-Yurika: Vì bạn bè

Học viện đã bước vào kỳ nghỉ xuân. Cái lạnh cắt da cắt thịt của mùa đông đã dịu đi, và sự ấm áp dịu dàng đang dần xuất hiện.

Kỳ nghỉ dài mùa xuân cũng không dài đến thế. Cùng lắm cũng chỉ khoảng hai tuần, nên hầu hết học sinh đều không về quê, mà ở lại Thủ đô Hoàng gia để thư giãn.

Yurii—Yurika cũng là một trong số đó. Hay đúng hơn, trường hợp của Yurii thì chưa một lần nào trở về quê hương. Vì dù có trở về đó, cũng chẳng có việc gì nhiều để làm.

…Mà, chuyện quê hương của Yurii thì bây giờ không liên quan. Điều quan trọng bây giờ là nói chuyện với cô gái trước mặt.

「N-Nina-san」

Địa điểm là chi nhánh Thủ đô Hoàng gia của Hội mạo hiểm giả. Tôi đã dồn hết dũng khí để lên tiếng với cô ấy, người đang đứng trước tấm bảng dán các yêu cầu.

Bạn hỏi tại sao lại cần đến dũng khí ư? Một phần là vì Yurii hay căng thẳng, nhưng còn vì xung quanh Nina-san lúc này có rất nhiều mạo hiểm giả nữ đang tụ tập. Nhìn cảnh họ đang hét lên những tiếng hét chói tai, có vẻ như họ là fan của cô ấy.

Tôi hiểu cảm giác đó. Nina-san có dáng người cao và khuôn mặt trang nghiêm. Yurii cũng thấy cô ấy rất ngầu. Nhắc mới nhớ, ở học viện cô ấy cũng hay bị các nữ sinh là fan vây quanh.

Phản ứng với giọng nói của Yurii, ánh mắt của các mạo hiểm giả nữ, bao gồm cả Nina-san, đều đổ dồn về phía tôi. Dù tôi đã không kìm được mà rên lên “Ực” và lùi lại, nhưng đã đến nước này thì không thể quay gót bỏ đi được.

Trong lúc ánh mắt nghi hoặc của các mạo hiểm giả nữ đang xuyên qua tôi, Nina-san ngơ ngác nghiêng đầu.

「Yurika? Ở một nơi như thế này, sao vậy?」

「Ừ-ừm, tớ có việc cần gặp Nina-san. Tớ đã đến dinh thự thì nghe nói cậu đang ở đây…」

「Ra là vậy」

Khi tôi trả lời một cách sợ sệt, cô ấy khẽ gật đầu. Cô ấy liếc nhìn tấm bảng yêu cầu rồi lại nhìn về phía Yurii.

Sau đó, Nina-san đáp lại.

「Hiểu rồi, tớ sẽ đi cùng. Hôm nay cũng không có yêu cầu gì quan trọng cả」

Dù những tiếng thất vọng vang lên từ những mạo hiểm giả nữ xung quanh, nhưng cô ấy hoàn toàn không tỏ ra bận tâm và bước lại gần tôi.

「Chúng ta đổi chỗ đi. Như vậy sẽ tốt hơn, đúng không?」

「A, cảm ơn cậu ạ」

Dù cảm thấy có lỗi với các fan, nhưng Yurii đã thành thật bày tỏ lòng biết ơn. Chỉ riêng lần này, Yurii cũng không thể dễ dàng nhượng bộ được.

○●○-○●○

Nơi mà Nina-san đã dẫn tôi đến là một quán cà phê nằm ở một nơi hơi khuất. Vì vị trí như vậy nên khách cũng ít, và còn có cả phòng riêng nữa. Đó là một quán rất thích hợp để nói những chuyện phức tạp.

「Xin lỗi cậu」

「Không sao đâu」

Khi tôi cảm ơn vì chị ấy đã cố tình chọn một nơi vắng người, Nina-san đã đáp lại một cách ngắn gọn.

Cùng với vẻ mặt vô cảm, trông cô ấy có vẻ không vui, nhưng tôi nghĩ không cần phải lo lắng. Dù sao thì chúng tôi cũng đã thân nhau được gần một năm, và cô ấy không phải là người hẹp hòi đến thế. Hơn nữa, tôi cũng đã phần nào hiểu được phản ứng của cô ấy khi tức giận sẽ như thế nào.

「Có chuyện gì vậy?」

Khi chúng tôi đã ngồi xuống phòng riêng, và ly cà phê sữa và cappuccino mà mỗi người đã gọi đã được mang ra. Nina-san đã bắt đầu câu chuyện như vậy.

Yurii hít một hơi thật sâu rồi nói.

「Tớ muốn cậu huấn luyện cho tớ ạ」

Ngay sau đó, có lẽ vì đề nghị này quá bất ngờ, Nina-san đã tròn mắt.

「Huấn luyện?」

「Vâng ạ」

「Là việc luyện tập để cải thiện một thứ gì đó, cái việc huấn luyện đó á?」

「Vâng… hay đúng hơn là, có loại huấn luyện nào có ý nghĩa khác nữa sao?」

「Không có」

Nina-san nghiêng đầu một cách tò mò. Chắc cô ấy đã nghĩ rằng tôi đến đây vì một chuyện gì khác.

Dù có hơi tò mò, nhưng vì có vẻ sẽ làm lệch chủ đề nên tôi đành nhịn.

Yurii một lần nữa nhờ vả.

「Tớ muốn cậu huấn luyện cận chiến cho Yurii. Không được sao?」

「Không phải là không được, nhưng tại sao?」

Quả nhiên, Nina-san tỏ ra nghi hoặc.

Mà, thắc mắc của cô ấy cũng là điều dễ hiểu. Dù có hơi tự khen, nhưng Yurii hiện tại cũng đã đủ mạnh rồi. Trong trận đấu cá nhân, tôi đã vào được top 16, và trong thành tích tổng hợp cuối năm nhất, tôi cũng đứng thứ bảy toàn khối. Đối với một thường dân thì có thể coi là một kỳ tích, và việc phải cố tình nhờ vả Nina-san, một người có biệt danh, để luyện tập có lẽ trông không cần thiết.

Tuy nhiên, Yurii có một lý do mà nhất định phải trở nên mạnh mẽ hơn.

「…Tớ không thể tha thứ được. Yurii không thể nào tha thứ cho chính bản thân mình được」

Sự việc xảy ra khoảng nửa tháng trước. Vụ việc mà trong hầm ngục, một con ma thú mạnh hơn rất nhiều so với khả năng của chúng tôi đã tấn công chúng tôi. Chưa có ngày nào tôi lại than thở về sự bất lực của mình như ngày hôm đó. Bị một cú vung nhẹ của con ma thú đánh cho tơi tả đến mức không thể đứng dậy được, và ngay cả việc làm một bức tường cho Marina-san ở hàng sau hay những bạn cùng lớp đang run rẩy, tôi cũng không thể làm được. Dù may mắn là Bá tước-sama đã đến kịp, nhưng sự thật là tôi đã hoàn toàn không hoàn thành được vai trò của một người ở hàng trước thật nặng nề. Cuối cùng, chúng tôi đã không giúp được gì cả.

Thêm vào đó, là việc Bá tước-sama và Marina-san bị lạc. Lúc đó, Yurii cũng hoàn toàn không thể cử động được. Tôi chỉ có thể ngây người ra nhìn hai người họ biến mất vào trong bức tường của hầm ngục. Tôi chỉ có thể bình thản hoàn thành nhiệm vụ đưa tin mà Bá tước-sama đã giao phó.

Thật bất tài. Việc không những không bảo vệ được bạn bè mà còn không thể cử động được một bước, đến bây giờ tôi vẫn còn hối hận vô cùng.

Dù có thể cử động được, có lẽ kết quả cũng sẽ không có gì thay đổi. Có lẽ còn làm cho tình hình trở nên tồi tệ hơn. Dù vậy, tôi vẫn muốn giúp đỡ vì bạn bè. Tôi đã muốn có ích cho những người không chỉ đặt kỳ vọng vào một Yurii như thế này, mà còn dành cho tôi tình cảm… sự thân ái. Tôi đã muốn trở thành sức mạnh cho họ.

Tôi hiểu rằng cảm giác này chỉ là một sự tự thỏa mãn mà thôi. Dù vậy, sự hối hận vẫn cứ xoáy cuộn trong lòng tôi.

Vì vậy, tôi mong muốn trở nên mạnh mẽ hơn. Tôi muốn tiến xa hơn hiện tại. Và để có được cơ hội đó, tôi đã tìm đến Nina-san, một người bạn của mình.

Tôi biết mình đang nói những điều tiện lợi, nhưng Yurii không còn lựa chọn nào khác. Trong nửa tháng qua tôi cũng đã nỗ lực, nhưng một mình thì vẫn có giới hạn.

Một cách trôi chảy—không, vừa dần dần để cảm xúc dâng trào, Yurii vừa truyền đạt ý định của mình cho Nina-san.

Cô ấy, người đã im lặng lắng nghe câu chuyện, đang lặng lẽ suy nghĩ.

Việc có nhận lời hay không là tùy thuộc vào cô ấy. Tôi sẽ không ép buộc. Nhưng, tôi không thể không mong rằng cô ấy sẽ hợp tác.

Sau khoảng mười giây, Nina-san lại hỏi một lần nữa.

「Một câu hỏi nữa. Tại sao lại là tớ? Đáng lẽ ra là Zechs cũng được mà」

Tôi hiểu cô ấy muốn nói gì. Ở câu lạc bộ Ma Cầu-Magipiece, chúng tôi đã luyện tập dưới sự giám sát của Bá tước-sama. Nếu muốn tìm người huấn luyện, thì việc nhờ vả người đólà tốt nhất.

Tuy nhiên, câu trả lời đã quá rõ ràng.

「Vì tớ nghĩ người đó rất bận rộn. Hơn nữa, một thường dân như Yurii mà tùy tiện nhờ vả một quý tộc-sama thì rất khó」

Chỉ riêng việc thành lập câu lạc bộ Ma Cầu-Magipiece thôi đã gây phiền phức rồi. Thêm một sự ích kỷ nữa có lẽ sẽ bị xử tội chết. Dù cho Bá tước-sama có nghĩ rằng không có vấn đề gì, thì trái tim của Yurii cũng không chịu nổi.

「Ra là vậy. Trong số những thành viên quen thuộc, người không phải quý tộc mà lại mạnh thì chỉ có tớ thôi nhỉ」

「Vâng. Tớ biết là sẽ làm phiền, nhưng xin cậuchãy giúp tớ」

Tôi cúi đầu khẩn cầu.

Đối lại, giọng nói của Nina-san lại rất nhẹ nhàng.

「Được thôi」

Một câu trả lời thoải mái như thể đang đồng ý lời rủ đi chơi của một người bạn.

Yurii ngẩng đầu lên.

「Thật sao ạ!?」

「Ừ. Tớ đã bị tinh thần của Yurika thuyết phục rồi. Tớ sẽ cho cậu mượn sức mạnh. Nhưng, việc huấn luyện của tớ rất nghiêm khắc đấy」

「Cảm ơn cậu! Không sao đâu ạ. Tớ nhất định sẽ chịu đựng được!」

Cứ như vậy, Yurii đã trở thành đệ tử của Nina-san.

Chỉ là, tôi xin nói trước rằng, việc huấn luyện mà cô ấy giao cho, còn khắc nghiệt hơn cả tưởng tượng gấp mười lần.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!