Ta và trò chơi của thần v...
Bạch Phụng Hành Bạch Phụng Hành
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 17 - Cho Dù Thiêu Cháy Thành Tro, Anh Vẫn Yêu Em

Chương 59 - Nhân Vương

0 Bình luận - Độ dài: 1,775 từ - Cập nhật:

Thế giới này chỉ có một loại chủ nghĩa Anh Hùng chân chính

Đó chính là tại nhận rõ chân tướng cuộc sống sau vẫn như cũ yêu quý cuộc sống

——————

"Như vậy có phải hay không có chút quá phô trương..."

"Rõ ràng mấy ngày trước đây còn nói những lời kiêu ngạo như vậy ngay trước mặt tất cả Thần Tộc, kết quả hết lần này đến lần khác ngay lúc này lại rút lui?"

Tại phía nam nhất của Warren Caesar, có một tòa dãy núi cao vút mây.

Có truyền ngôn, trước đây vương đầu tiên của Lục Đại Thần Tộc chính là lên ngôi ở đây. Không sai, không phải tại hoàng đô của bản tộc, mà là tại ngọn núi sau ngôi học viện này nằm ở trung tâm đại lục. Nghe nói khi đó lục vương đã kết xuống Huyết Minh, xác lập nên cục diện cơ bản của Lục Đại Thần Tộc bây giờ.

Đương nhiên...

Đối với kilou mà nói, cậu ấy thực ra rất rõ ràng, cái gọi là Huyết Minh hẳn là sự phản bội đối với Thần Minh.

Nhưng tất nhiên hậu thế nguyện ý tin tưởng truyền thuyết tốt đẹp đó, vậy thì cứ để nó tiếp tục duy trì.

Mà hiện nay, cậu ấy đang ở chân núi, khoác trên người trường bào.

Bên cạnh cậu ấy, bao gồm Yaiba ở bên trong một đám đạo sư đều vây quanh kilou để chỉnh sửa dung nhan. Không chỉ có thế, còn có Nyny, Ivan, Goetia cùng một vài vị tiên vương của Thần Tộc đã lui về hậu trường, im lặng chờ đợi kilou chuẩn bị sẵn sàng.

"Cậu thật sự nghĩ kỹ rồi sao? Gánh lấy trọng trách này nhưng là đại biểu cho việc không có đường quay về đâu?"

Fitzine cũng không đến giúp một tay, chỉ là ở phía sau nhắc nhở.

"Rồi, mặc dù tôi cũng không chuẩn bị sẵn sàng cho lắm, nhưng... Dù sao cũng phải có người dẫn dắt những người đang lạc lối đó tiếp tục hướng về phía trước, không phải sao?"

"..."

Nghe vậy, Fitzine cũng sẽ không nói thêm nữa.

Con đường là do tự mình chọn, không đi đến cuối cùng thì không ai biết được kết cục sẽ thế nào.

"Tiểu kilou..."

Đứng trên chiếc ghế đẩu để đeo trang phục cho kilou, Yaiba lo lắng nhìn cậu ấy, mà kilou thì trở tay nhẹ nhàng sờ lên đầu nàng.

"Yên tâm đi, lần này... tôi sẽ không xảy ra chuyện nữa."

Mà cậu ấy cũng quay người nhìn về phía các vương đang ngắm nhìn nơi xa.

"Như vậy thật sự là được rồi sao?"

"..."

Các tiên vương của Thần Tộc đều bất đắc dĩ lắc đầu.

"Có lẽ, đối với các nàng, đối với cậu, đối với Thần Tộc chúng ta, đây... chính là kết cục tốt nhất."

Cùng với, sau này cũng phải làm phiền cậu.

Tất cả mọi người thực ra đều hiểu rõ, với thực lực của những cô gái đó, các nàng tuyệt đối có thể gánh vác vị trí kia. Nhưng tính cách không trọn vẹn của các nàng lại đã định trước các nàng cần một người dẫn đường, tránh sự việc đi về một thái cực khác.

Mà người dẫn đường kia...

Chính là thiếu niên trẻ tuổi đang đứng trước mặt mình đây.

"Đi thôi."

Yaiba nặng nề vỗ vai kilou.

"Đi lấy lại thứ thuộc về chính cậu đi."

"Ừm!"

Chỉnh lý xong trang phục, kilou liền dưới ánh mắt của mọi người mà càng lúc càng xa. Mà tại nơi xa xôi hơn, vô luận là học sinh Warren Caesar, hay là toàn bộ Thần Tộc của hiện thế, hoặc là những nhân loại đang ở Dị Ma Giới, đều đang thông qua thủy tinh truyền tin mà tận mắt chứng kiến, đồng thời chứng kiến tất cả những điều này.

Một thời đại hoàn toàn mới...

Sẽ bắt đầu từ hôm nay!

Một ngày này, các sử quan của Lục Đại Thần Tộc đều vô cùng kích động và phấn khởi, bởi vì bọn họ sẽ có được may mắn ghi chép lại thời khắc đủ để phá vỡ lịch sử này. Mà bọn họ với tư cách là người chứng kiến, cũng sẽ vì người đời sau mà ghi chép lại tỉ mỉ tất cả những gì họ chứng kiến. Hơn nữa, có lẽ sau này cũng lại không người nào có thể lặp lại sự huy hoàng của hôm nay nữa nhỉ?

Sự tồn tại có một không hai trong suốt cổ kim, đã quyết định sự biến động của lịch sử.

Hãy nói cho người đời sau...

Vị vua thứ bảy đã đản sinh!

...

Đoạn đường này rất dài, rất dài.

Cho dù đối với thể phách Ngụy Thần của kilou mà nói cũng không xa xôi, nhưng chẳng biết vì sao, cậu ấy cứ cảm thấy đoạn đường này quá dài.

Chính mình, đã đi quá lâu rồi.

Lòng bàn chân đạp lên bậc thang, từng bước từng bước đi về phía trước. Cảnh sắc trước mắt lại dần dần biến thành đủ loại điều mình đã trải qua ngày xưa.

Cậu ấy gặp được quá khứ của chính mình.

Đã từng vùng vẫy trong khốn cảnh, đã từng bất lực trong tuyệt cảnh, trải qua sinh ly tử biệt, cũng chịu đựng sự đau khổ chưa từng có. Đối với mình mà nói, những đau khổ này bây giờ lại đều trở thành quá khứ, trở thành nền tảng vững chắc để mình từng bước tiến về phía trước.

Thực ra...

Mình chưa bao giờ nghĩ tới lại là một kết cục như thế này.

Nhưng các cô ấy nói đúng.

Mình cũng không phải là Anh Hùng trời sinh, không phải Dũng giả rút ra "Thanh Kiếm của Dũng Giả" vượt qua mọi gian nan để cứu thế. Cậu chỉ là một thiếu niên lười biếng muốn chăn thả trong nông trại yên bình. Cậu sẽ không phải lúc nào cũng đưa ra quyết định chính xác nhất ở những khoảnh khắc mấu chốt, cuối cùng sẽ không quả quyết, cũng sẽ không hoàn hảo mà đáp lại yêu cầu của mỗi người.

Cậu ấy không phải là một nhân vật chính hoàn hảo.

Càng không phải là nhân vật nam chính không chê vào đâu được trong kịch bản...

Nhưng, thì sao chứ?

Gió núi mát mẻ thổi qua gương mặt kilou. Cậu ấy đưa tay ra nắm chặt trường bào trên người, bước chân kiên định đi về phía trước, trong mắt lấp lánh sự quyết tâm.

Dù không phải là người được chọn, dù là tồn tại đủ loại khuyết điểm...

"Tôi, cũng tuyệt đối sẽ nghĩa vô phản cố mà đi cứu vớt!"

Cũng không phải chỉ có dũng giả mới có thể cứu vớt thế giới, cũng không phải chỉ có Thánh nhân mới có thể làm được hoàn hảo.

Không phải Cứu Thế Chủ mà thế giới này mong đợi thì như thế nào? Không phải dũng giả mà tất cả mọi người mong đợi thì như thế nào?

Chỉ có trái tim nóng bỏng này của tôi...

Tuyệt đối sẽ không dập tắt!

Cậu ấy từ từ ưỡn thẳng lưng. Đúng vậy, hãy cảm thấy kiêu ngạo vì chính mình đi, kilou.

Ít nhất, cậu chưa bao giờ buông tay, không phải sao?

Đoạn bậc thang này, trong lịch sử từng có rất nhiều tên, nhưng rất nhiều người đều thích gọi nó là "Con đường không hối hận", bởi vì người leo lên con đường này đều tiếp nhận vị trí vương, cũng đại biểu cho việc hắn phải gánh lấy tất cả của đất nước đó. Có một mặt sáng rực rỡ, cũng có một mặt âm u vặn vẹo.

Nhưng...

Bọn họ quyết không thể hối hận.

Một khi hối hận giống như là từ bậc thang được xây dựng trên ngọn núi cao này rơi xuống, rơi vào Vực Sâu vạn trượng!

Thành vương giả, quyết không thể hối hận!

Đây chính là... Vận mệnh của vương.

"Đúng vậy, không thể hối hận đâu."

Đi đến bước này, tôi rốt cuộc đã chứng kiến bao nhiêu người hy sinh, lại chứng kiến bao nhiêu người trưởng thành.

Cho dù là vì họ...

Tôi, cũng không thể dừng bước lại ở đây.

Cuối cùng, kilou trèo lên đỉnh núi.

Nơi đó là nơi lên ngôi của vua, vốn chỉ tiếp nhận Lục Đại Thần Tộc vương đến thăm. Nhưng hôm nay, tất cả mọi người đều sẽ vì kilou mà phá lệ một lần.

Ít nhất... Đây là điều cậu ấy nên có được, cũng xứng với những đau khổ mà cậu ấy đã chịu đựng.

Mà người làm lễ lên ngôi để đội vương miện cho cậu ấy...

bỗng nhiên liền ngồi trên sáu chiếc ghế đá cổ điển. Phía trên treo những biểu tượng của Lục Đại Thần Tộc. Đây cũng là một nghi thức chưa từng có, đồng thời từ sáu vị vương của Thần Tộc làm lễ lên ngôi cho cậu ấy!

"Cậu đã đến."

Người thừa kế... Không, phải gọi các nàng là "Vương".

Tinh Linh Vương, Hilde mặc pháp bào đặc trưng của Tộc Tinh Linh, đội vương miện, mỉm cười nhìn về phía kilou.

"Lại tiến lên một chút, như vậy tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy cậu."

Cầm trong tay thần trượng, Galuye bỗng nhiên với vẻ ngoài của một nữ Giáo Hoàng nhẹ nhàng nở nụ cười.

"Không cần khẩn trương, không cần khẩn trương..."

Giống như nữ võ thần trên chiến trường, Merlin nắm lấy trường mâu không ngừng lặng lẽ động viên cho chính mình, cũng là cho kilou.

"Cảm giác có chút vượt quá giới hạn rồi đấy, bất quá, thật là hưng phấn nha."

Một thân giáp vàng chói mắt, Yaya hưng phấn mà suýt chút nữa run chân.

"Lúc này mới giống ra dáng..."

Nhẹ nhàng với quỷ khải, giống như võ sĩ cầm đao Tsugaki đứng bên cạnh, mặt không biểu cảm mà thỏa mãn gật đầu.

"Hôm nay tạm tha cho cậu một lần. Dù sao cũng là thời khắc quan trọng của cậu, sẽ không đùa cậu."

Mặc váy dạ hội đất giống như đuôi cá, Vera che miệng khẽ cười nói.

Hoan nghênh...

Vương của chúng ta.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận