Ta và trò chơi của thần v...
Bạch Phụng Hành Bạch Phụng Hành
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 17 - Cho Dù Thiêu Cháy Thành Tro, Anh Vẫn Yêu Em

Chương 17 - Chuyện đã qua

0 Bình luận - Độ dài: 1,907 từ - Cập nhật:

Một con quạ đen sải cánh bay một cách dễ dàng giữa các mái hiên, cuối cùng đáp xuống đỉnh gác chuông gần đó. Từ trên cao, nó dùng đôi mắt linh tính quan sát thành phố của loài người này.

... Thật kỳ lạ.

Con quạ đen này tự nhiên chính là Saori hóa thành.

Mặc dù rất may mắn là tộc Nhân sau bao lâu phát triển cuối cùng cũng có một nơi để dung thân, nhưng vì sao, tôi lại xuất phát từ nội tâm mà chán ghét nơi này nhỉ?

Vì đã nuốt chửng không ít ký ức của tộc Nhân cổ đại, nên Saori đối với tộc Nhân cũng có một loại tình cảm đặc biệt. Mặc dù trong thời đại đó, tộc Nhân chỉ có thể sống lang bạt, không có nơi ở cố định, nhưng tuyệt đại đa số người đều vui vẻ trong khổ cực. Dù thế giới có từ bỏ họ, họ vẫn nguyện ý dùng một tấm lòng nhiệt thành của mình để đối đãi với hiện thực lạnh lùng này, và còn có cái sự ấm áp làm lay động lòng người kia nữa. Cho nên cô ấy mới hướng đến “nhân tính”.

Nhưng nơi này...

“Bà Rod, đây là tiền nợ lần trước. Thực sự rất cảm ơn bà.”

“Đâu có, đó là điều tôi nên làm.”

“Lần trước tôi câu được một con cá lớn như thế này, hôm khác cậu cũng tới nếm thử nhé?”

“Cậu cứ khoe khoang thối đi…”

Rõ ràng là cuộc đối thoại không thể bình thường hơn, nhưng Saori lại cảm thấy một sự khó chịu khó hiểu, nhưng lại không thể nói ra là không thích hợp ở chỗ nào.

Có phải tôi quá nhạy cảm không nhỉ?

Lập tức, cô ấy liền dời ánh mắt về phía cửa sổ lầu các đằng xa. Từ nơi này, cô ấy vừa vặn có thể quan sát nhất cử nhất động của anh.

Tình thân... ư? Cậu căn bản không cần thiết để tâm đến thứ yếu ớt đó đâu, Kilou. Suy nghĩ một chút đi. Có tôi, cậu sẽ sống lâu hơn tất cả sinh vật yếu ớt trên thế giới này. Cậu sẽ sống đến khi tận mắt nhìn thấy tất cả mọi người, tất cả mọi vật cậu để tâm đều hóa thành tro bụi, thậm chí là toàn bộ thế giới đều tan nát thành tro bụi, theo gió bay đi... Đến lúc đó, dù chỉ là sau năm trăm năm thôi, cậu còn lại gì nào? Tốt nhất là từ bỏ sớm đi.

——————

“Không biết lần này các vị công chúa đột nhiên đến thăm, là vì chuyện gì? Liệu nơi này của tôi có làm các vị chậm trễ việc gì không?”

Cho tới bây giờ, phản ứng và thái độ của Richard đều giống như một người bình thường. Thậm chí khiêm tốn đến cực điểm…

Nhưng, một đám người thừa kế lại cùng nhau chuyển ánh mắt về phía Kilou đang bị kẹp ở giữa các cô ấy. Một bộ phận trong số họ không xác định nên dùng thái độ nào để đối xử với người được cho là "baba chồng" tương lai này. Lấy Merlin, Galuye, Yaya cầm đầu, vài người đều định trước tiên quan sát động thái của Kilou, rồi sau đó mới quyết định xử lý Richard như thế nào. Điều này rất có khả năng sẽ ảnh hưởng đến "độ thân mật" của họ với Kilou.

Còn Hilde, ShizukuVera thì đều riêng có những âm mưu nham hiểm, đối với sự tồn tại của Richard

“... Là tôi muốn tìm ông.”

Bầu không khí đã căng thẳng đến mức này, Kilou cũng không thể tiếp tục co đầu rụt cổ sau lưng các người thừa kế để họ nói thay mình. Có một số chuyện nên đối mặt thì cuối cùng cũng không tránh khỏi.

“…”

Richard dường như đã đoán trước được, bất đắc dĩ thở dài.

“Quả nhiên, cậu cũng nghe nói rồi?”

“Là AmmerÁ Sâm nói cho tôi biết…”

“A, hóa ra là họ.”

Kilou đột nhiên ý thức được câu lẩm bẩm này của Richard có chút hàm ý khác. Hóa ra? Chẳng lẽ ông ta còn sắp xếp người khác, thông qua phương thức khác để mình hiểu rõ quan hệ với Richard sao? Ông ta cứ như vậy muốn gặp mặt mình sao?

“Cho nên, cậu là đến vấn tội tôi sao?”

“…”

Kilou không lập tức trả lời, mà quay đầu nhìn các người thừa kế phía sau rồi mới mở miệng.

“Chúng ta nói chuyện riêng một chút nhé.”

“Được, mời đi theo tôi…”

Lần này các người thừa kế ngược lại không lo lắng an nguy của Kilou mà ngăn cản anh. Dù có yêu chiều đến đâu, họ cũng rõ ràng với thực lực của Kilou, bên trong tộc Nhân đã không còn đối thủ. Huống chi vị nhà vua tộc Nhân này lẽ nào dám đánh cược vận mệnh quốc gia sao?

Sẽ chết không có chỗ chôn... Ông ta hẳn là một gã thông minh.

Duy chỉ có Vera nheo mắt lại, không biết đang tính toán điều gì.

Đi theo Richard, Kilou rời khỏi phòng khách, ngược lại đi về phía một căn phòng trống khác.

“Không có nước trà chiêu đãi cũng được sao?”

“... Tôi không chú trọng như vậy.”

Richard vui mừng gật đầu, ra hiệu Kilou ngồi xuống. Ánh mắt dò xét lúc trước đã không còn, thay vào đó là một sự bất đắc dĩ và khổ tâm. Điều này ngược lại giống với thần sắc của một người baba đã vứt bỏ con mình.

“Mặc dù nói như vậy đã quá muộn, nhưng, tôi vẫn rất vui mừng khi thấy cậu có thể lớn lên thuận lợi.”

“... Trước kia ông đều biết tôi tồn tại sao?”

“Không, tôi thực ra hoàn toàn không biết gì về cậu cả. Tộc Tinh Linh phong tỏa thông tin về chuyện này rất tốt. Tôi chỉ lờ mờ nhận ra khi lần đầu tiên gặp mặt cậu thôi. Tôi thậm chí không xác định cậu rốt cuộc có phải là đứa bé đó không, nhưng mà, việc cậu có thể tới đây chẳng phải là minh chứng tốt nhất sao?”

Có thể phản ứng với tin tức tôi lan truyền ra ngoài, ngoài cậu ra còn ai nữa chứ? Con của tôi…

Mặc dù Kilou cũng không cảm thấy trên đời này thật sự tồn tại cái gọi là cảm giác huyết mạch giữa cha mẹ và con cái không có chút căn cứ khoa học nào. Nhưng bây giờ có nhiều manh mối đều chỉ về người đàn ông trước mặt, anh cũng chỉ đành nửa tin nửa ngờ thừa nhận thân phận của đối phương.

Đầu tiên, hỏi ra điều bản thân để tâm nhất đã.

“Vì sao trước kia ông lại bỏ lại tôi? Ông hẳn phải biết, ném một đứa bé trong băng tuyết, tỉ lệ sống sót của nó là nhỏ bé đến mức nào.”

Kilou nhất định phải hiểu rõ thân thế của mình.

Nếu cơ thể này không phải bị Hibiscus cưỡng chế thu nhỏ, vậy có phải linh hồn tôi bị di dời không? Vậy cái nhục thể ban đầu đâu?

“... Tôi không có lựa chọn nào khác, con à.”

Nói đến đây, trong mắt Richard hiếm hoi thoáng qua một tia bi thương. Cứ tưởng vị nhà vua tộc Nhân có thể dẫn dắt tộc Nhân tồn tại trong loạn thế này là một người có ý chí kiên cường không thể lay chuyển, nhưng Kilou lại có cái nhìn mới về ông ta.

“Trước đây khi tôi tiếp nhận ngôi vị của nhà vua tiền nhiệm, tôi đã thay ông ấy đến tộc Tinh Linh để giải quyết việc đối ngoại. Cùng đi với tôi còn có vợ tôi, cũng chính là… mẹ của cậu.”

Dường như đang kháng cự đoạn ký ức đau khổ đó, Richard không thể không một lần nữa xé rách vết thương xưa cũ.

“Nhưng mà, những người thèm khát ngôi vị này thật sự quá nhiều. Rõ ràng dưới sự cai quản của tộc Thần chúng ta chỉ có một chút chỗ trống để thở, họ lại vẫn vì cái ngôi vị có cũng được không có cũng được này mà xuống tay tàn sát đồng bào, huynh đệ tương tàn. Vợ tôi… là người bị hại đầu tiên. Tôi không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể mang theo cậu còn trong tã lót để trốn tránh truy sát.”

“Khi đó tôi ngay cả bản thân có thể sống sót hay không còn không biết, tôi đã mất đi một người thân, không thể lại liên lụy cậu thân là đứa bé sơ sinh. Cho nên tôi không thể không vứt bỏ cậu trong ngõ hẻm, hy vọng cậu có thể được một người tốt bụng nào đó phát hiện và sống sót.”

Từ xưa đến nay... Quyền lực chính là thứ khiến người ta phát điên như thế.

Kilou không ngờ, rõ ràng trên đầu là tộc Thần áp bức đến mức không thể thở nổi, mà nội bộ tộc Nhân lại còn chia rẽ thành nhiều bè phái. Vì cái gọi là "ngôi vị bù nhìn" mà tranh đấu đến đầu rơi máu chảy, để cho người mẹ chưa từng gặp mặt của mình lặng lẽ trôi qua đời.

Quyền lực, lại khiến người ta mê muội như vậy sao?

“Ông liền không quay lại tìm tôi sao?”

“…”

Kilou vốn có vài phần hoài nghi với lời nói của Richard, cũng nhân tiện thăm dò xem ông ta rốt cuộc có thật lòng đối xử với "đứa con" này của mình không. Nhưng ngoài dự liệu của Kilou, Richard cũng không thể hiện ra thái độ hành động vội vàng nhận lại con.

“Không. Khi tôi trở lại tộc Tinh Linh lần nữa, đã là chuyện của hai năm sau.”

“…”

Không nói sai.

Trước khi đến đây, Kilou đã đặc biệt nhờ Hilde đi tìm thời gian phỏng vấn cụ thể của Richard ở tộc Tinh Linh. Loại chuyện này rất dễ tra, gần như không sai một chữ nào so với những gì Richard nói.

“Tôi vì để báo thù cho mẹ cậu, tôi đã quét sạch kẻ phản loạn trong tộc. Điều này đã tốn của tôi khá nhiều thời gian. Khi tôi có thể trở lại tộc Tinh Linh, tôi đã không thể tìm được bất kỳ manh mối nào về cậu. Tôi thậm chí ngay cả việc cậu sống hay chết cũng không biết.”

Cho đến khi, tôi gặp lại cậu... Ánh mắt của cậu, khiến tôi hồi tưởng lại vợ tôi. Cô ấy có ánh mắt giống hệt cậu. Khi đó, tôi mới hiểu ra. Vị người hầu loài người hoạt động mạnh mẽ giữa các người thừa kế kia, cùng các loại kẻ địch lấy mạng ra đánh, tận tâm vì tộc Nhân mà lên tiếng đòi thay đổi địa vị của họ. Anh ấy, là con của chúng ta. Là vị Cứu tinh.

“Mặc dù, tôi không có tư cách nói ra những lời này…”

Nhưng mà.

“Khổ cực cho cậu, con à.”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận