Ta và trò chơi của thần v...
Bạch Phụng Hành Bạch Phụng Hành
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 17 - Cho Dù Thiêu Cháy Thành Tro, Anh Vẫn Yêu Em

Chương 58 - Người cầm kiếm

0 Bình luận - Độ dài: 1,877 từ - Cập nhật:

Sự xuất hiện lần nữa của xúc tu thần bí làm cho cả Thần Tộc đều trở nên thấp thỏm, bất an.

Rất nhiều người đang sợ hãi...

Sợ hãi cái bóng tối của thần đại lại đến, nhưng mà, nhân loại duy nhất có thể chế ngự nàng lại tiêu thất.

Nhưng mặc kệ ngoại giới trở nên chao đảo như thế nào, cũng vẫn không thể ảnh hưởng đến cuộc sống thường ngày của ngôi học viện Warren Caesar này.

"Tiểu Yaiba, viện trưởng cũng đang thúc giục cậu mau đi giảng bài."

Đứng ngoài cửa, Ahifa thúc giục một cách gấp gáp mà gõ cửa.

Nhưng những thứ này thực ra đều là cái cớ. Nàng chỉ là hi vọng Yaiba có thể mau chóng tỉnh lại từ sự kiện kia, ít nhất ra ngoài đi lại một chút. Cứ tiếp tục như vậy... chẳng phải lại trở nên giống như lúc ban đầu sao?

Không ngờ tới, việc cậu bé nhân loại kia tiêu thất lại có đả kích lớn đến vậy đối với nàng...

Ahifa vẫn luôn rất rõ ràng, Yaiba không phải là một người có nội tâm kiên cường.

Mà trong phòng...

Yaiba say như chết gối lên đống bình rượu, tính toán dựa vào việc sống mơ mơ màng màng để ép mình quên hết tất cả.

Nhưng mà, nàng căn bản không thể say nổi.

So với việc sẽ thu nạp quá nhiều cồn mà trúng độc hôn mê, ngược lại rượu rót vào trong bụng sẽ ngay lập tức nứt vỡ bụng nàng!

"Đừng quản tôi, Ahifa..."

Yaiba hai mắt trống rỗng lẩm bẩm.

"Không phải chỉ là đình chỉ tư cách sao, cùng lắm là trục xuất tôi ra khỏi Warren Caesar, tôi... đã không còn để ý đến những thứ đó nữa rồi."

Tâm, thật sự rất mệt mỏi mà.

Cả đời này, đều đang mất đi cái gì. Rõ ràng muốn nắm lấy chúng, lại mỗi lần đều bỏ lỡ cơ hội.

Phải chăng, mình nhất định sẽ không có gì cả?

Đệ đệ qua đời, xa lánh với người trong nhà, bị bạn tốt cùng đệ tử phản bội, ngay cả học sinh và cháu gái mà mình yêu quý nhất cũng không thấy đâu.

"Có lẽ, ngay cả Ahifa cậu một ngày nào đó cũng sẽ..."

Cạch! Cạch!

Có người đang gõ cửa sổ kính.

"Đã nói rồi, đừng quản tôi nữa, Ahifa."

Yaiba dùng gối trên giường gắn vào đầu, ngăn cách tiếng động bên ngoài.

Cạch! Cạch! Cạch!

Nhưng người ngoài cửa sổ kia dường như không có được đáp lại thì quyết không bỏ qua. Ồn ào, Yaiba đều có chút tức giận. Ahifa khi nào trở nên "não cá vàng" như vậy?

Tức giận đi đến bên cửa sổ kéo rèm ra, Yaiba mở cửa sổ liền hướng về phía bên ngoài đang làm loạn.

"Cho tôi một chút không gian riêng tư không được à!?"

"Vậy cũng không được chứ. Học sinh đều đã ngồi vào chỗ mà giáo viên còn chưa tới, tiết học còn thế nào nữa đây? Ngài không cho học phần chúng tôi thì đám người này nhưng là không tốt nghiệp đâu."

Ngoài cửa sổ, thiếu niên vô cùng "đáng ăn đòn" cười cợt nhả.

"À, đúng rồi. Nhận lão sư đi dạy rồi. Cô ấy nhờ tôi mang cho cô một câu nói, ký túc xá của cô ấy đều là của cô, trừ phi cô muốn ngủ đường cái, bằng không thì cô muốn bỏ rơi cũng bỏ rơi không được cô ấy đâu."

Thấy Yaiba vẫn luôn không có phản ứng, kilou còn tưởng rằng là khiếu hài hước của mình có chút cấp quá thấp, vội vàng sửa lời nói.

"Cái đó, tôi về rồi."

"Nhận lão sư..."

Bịch!

Tiếng nói của kilou vừa dứt, một thân ảnh nhỏ nhắn đầy mùi rượu trực tiếp nhào vào trong lòng cậu ấy. Không khéo là, ký túc xá của Ahifa còn là một dốc cao. kilou cứ như vậy bị đè nhào, sau đó dọc theo sườn dốc cỏ mà lăn xuống.

...

"Tất cả mọi người đều thiếu cậu ấy một sự kính trọng."

"Có lẽ, cậu ấy chưa bao giờ nghĩ đến việc trở thành một Anh Hùng. Một cuộc sống yên tĩnh an nhàn mới là sự theo đuổi của cậu ấy, nhưng thế giới này lại lần lượt ép cậu ấy đưa ra lựa chọn."

"Cậu ấy rất ôn nhu, ôn nhu đến mức bất kỳ ai cũng không xứng có được cậu ấy. Nhưng cậu ấy vẫn nguyện ý vì chúng ta trả giá tất cả, dù là... cuối cùng cậu ấy sẽ bị chính sự ôn nhu của mình gây thương tích."

"Nhưng ta vẫn hi vọng đời sau tất cả con dân đều nhớ kỹ ngày hôm đó, là cậu ấy, là một nhân loại đã cứu vớt hạnh phúc của ngươi, của ta, cùng với tất cả mọi người."

Đứng trên bục giảng, những người thừa kế sau khi trở về hướng về phía toàn thể học sinh của Warren Caesar, cùng với, lần nói chuyện này cũng thông qua thủy tinh truyền tin mà truyền bá về phía tất cả các cảnh giới của Thần Tộc, gần như mỗi một con dân Thần Tộc đều nghe thấy.

Dưới bục giảng lâm vào sự yên lặng ngắn ngủi.

Có lẽ, bọn họ đều không nghĩ tới mạng của mình có một ngày lại được một nhân loại cứu.

Nhưng những người thừa kế đối với phản ứng của bọn họ cũng không quan tâm, giống như Thần Minh cũng sẽ không quá để ý đến suy nghĩ của phàm nhân. Ít nhất, những thứ đó đều không liên quan đến mình.

"Vì sao lời nói này cuối cùng lại cảm giác tôi đã chết vậy?"

Chờ những người thừa kế đi xuống bục giảng, kilou đang trốn ở phía sau màn bất đắc dĩ cười khổ.

"Dù sao cũng phải bi tráng một chút, như vậy mới có thể gây ra sự đồng cảm, không phải sao?"

"Ngự ChủAnh Hùng."

"Kịch bản thì phải làm cho trọn vẹn chứ."

Các người thừa kế đã nhao nhao lộ ra vẻ mệt mỏi.

Xem ra để các cô ấy tách ra quá lâu vẫn có không ít tai hại. Cái này sau này hẳn là có thể từ từ thích ứng...

"Vậy tôi cũng phải nhanh chóng kết thúc mới được chứ."

Nói xong, kilou liền một mình đi tới trước sân khấu.

"Ài? Tên kia là..."

"Chính là cậu ấy sao?"

"Một nhân loại rất bình thường mà. Hơn nữa Nhân Tộc không phải đều tiêu thất rồi sao? Cậu ấy làm sao lại..."

Các học sinh dưới khán đài, cùng với toàn bộ Thần Tộc trên đại lục đều biểu thị sự nghi hoặc đối với sự xuất hiện đột ngột của kilou. Vốn cho rằng là để chúc mừng những người thừa kế quay về, thế nhưng mà gã này vì sao lại...

"Khụ khụ!"

kilou hắng giọng một cái.

"À, cái đó, tôi nghĩ tuyệt đại đa số người hẳn là đều hoài nghi câu chuyện vừa rồi đúng không?"

Hình ảnh và lời nói của cậu ấy đều được truyền đạt theo thời gian thực đến tất cả Thần Tộc.

"Nhưng những thứ này tin hay không đều do các người, dù sao tôi làm những thứ này cũng không phải là vì để các người cảm ơn. Vẻn vẹn chỉ là không muốn nhìn thấy nhiều sinh mạng như vậy tan biến, cùng với, tôi từ đầu đến cuối tin tưởng con người là có thể thay đổi, ít nhất một phần là như thế. Cho nên tôi mới muốn cho tất cả mọi người một cơ hội như vậy."

Cùng với...

"Tôi biết, các người hiện tại đều xem Nhân Tộc là mối đe dọa. Mà tôi với tư cách là nhân loại, với tư cách là đại diện được những người thừa kế của các người đề cử lên, tôi chỉ có một câu nói tặng cho các người."

"Gieo nhân nào gặt quả nấy"!

"Uy! Cậu đó là thái độ gì!?"

"Chỉ là nhân loại mà dám ngông cuồng như vậy!"

"Đừng tưởng rằng có người thừa kế che chở cậu mà có thể tùy ý làm bậy nhé!"

Nghe được câu này, nhất là những vị quan lớn hiển hách của Thần Tộc đều rối rít bày tỏ sự bất mãn của mình.

kilou không thèm để ý đến đám đông đang xao động phía dưới, tiếp tục nói.

"Có thể các người đều rất hoài nghi đúng không? Trước đây không lâu những xúc tu màu đen đã mang những Nhân Tộc đó đi. Các người đều đang hoài nghi có phải Chaos lại trở về hay không, có phải sẽ nguy hiểm đến địa vị Thần Tộc của các người hay không, tôi có phải lại trở thành vật chủ của nàng hay không."

"Mà tôi muốn nói cho các người chính là... Sự thật không phải là như thế."

Một nhóm người nghe xong đều thở dài một hơi.

Nhưng mà tiếng nói của kilou vừa dứt, hai bóng hình xinh đẹp một đen một trắng đột nhiên xuất hiện sau lưng kilou, một người một tay khoác lên vai kilou, ánh mắt vô cùng khinh miệt quan sát khán đài bên dưới, cùng với tất cả Thần Tộc nhìn thấy bức tranh này!!!!

Cái...

"Bởi vì, không đơn thuần là Chaos, tôi đồng dạng vẫn là vật chủ của Silence, cùng với..."

"Tôi cũng là chủ nhân của Dị Ma Giới."

Trong chốc lát, tất cả mọi người đều một mảnh xôn xao!

"Từ giờ phút này trở đi, Nhân Tộc sẽ hoàn toàn thoát khỏi sự khống chế của Thần Tộc, để tôi tới che chở họ."

Tôi, chính là vua của bọn họ.

Đây cũng là mục đích của kilou.

Cậu ấy biết rõ, ngoại trừ cần sự hiệp trợ của các người thừa kế, mình cũng không thể lại đứng ngoài cuộc.

Cũng không cần, giấu giếm sự tồn tại của Saori nữa.

Dù sao... cũng đã là thần, cũng nên có chút bá khí chứ?

"Hơn nữa, tôi cũng tuyên bố tại đây."

"Từ nay về sau, sự tồn tại của Nhân Tộc sẽ trở thành lưỡi kiếm sắc bén treo cao trên đỉnh đầu của tất cả các Thần Tộc các người. Đã các người biết đến sự tồn tại của thuốc cấm ma pháp, vậy thì, các người cũng cần phải hiểu rõ, các người cũng không phải là sự tồn tại duy nhất."

Nhân Tộc có thể làm tổn thương các người.

Nhân Tộc có thể uy hiếp được các người.

Nhân Tộc...

Có thể chấn nhiếp các người!

Mà lưỡi dao "đồng quy vu tận" này, hãy để tôi, và những Nhân Vương đời sau tới nắm giữ...

Các người, cũng không còn cách nào hãm hại Nhân Tộc nữa.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận