Ta và trò chơi của thần v...
Bạch Phụng Hành Bạch Phụng Hành
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 13 - Vực Thẳm Cận Kề, Xói Mòn Đã Tới

Chương 64 - Ác hoa cùng ác thai

0 Bình luận - Độ dài: 2,783 từ - Cập nhật:

Làm, chứng.

Giống như một dịch bệnh không ổn định di truyền từ huyết thống, luôn bùng phát và lan rộng vào những thời điểm không phù hợp nhất. Thời Trung cổ, các quý tộc ít nhiều đều bị nguyền rủa, mắc các loại "bệnh" khác nhau, mà trong đó, sản phẩm dị dạng mang tính đại diện lớn nhất chính là lối sống dâm mị... cùng với lòng ham muốn chiếm hữu vượt quá bình thường.

Cứ như dã thú sẽ đánh dấu mùi hương trong lãnh địa của mình vậy...

Có lẽ do từ nhỏ đã sống trong bầu không khí vương thất bị kìm nén, tính cách bị ức chế và vặn vẹo quá mức, cho nên khi còn là trẻ con, đặc biệt là những hoàng tử và công chúa được coi là người thừa kế tương lai của đất nước, "căn bệnh" ẩn sâu trong huyết mạch của họ cứ thế nảy sinh và phát triển, sản sinh ra những trái cây thường to lớn, căng mọng và ghê tởm hơn.

"Cũng gần đến lúc, nên trả kỵ sĩ của tôi, lại cho công chúa thuộc về cậu ấy rồi chứ?"

Như một điều hiển nhiên, ngữ khí không hề dao động, đôi mắt đỏ sẫm của Merlin sáng rực trong màn đêm.

Trong đó lóe lên, là sự kiên quyết và cứng rắn thật đáng tin...

"Chỉ bằng cô?"

Cơ thể hơi ngả ra sau dựa vào ghế, như thể trút bỏ sự bất mãn trong lòng, Hilde mở miệng hỏi ngược lại, ngữ khí cũng không hề nhẹ nhõm hay hòa hoãn, nghe vào càng giống như đang than thở với đối phương.

Ban đầu, cô ta giải thích dựa trên thân phận là người thừa kế đại diện cho Tinh Linh Tộc, tạo cho đối phương một cơ hội để sửa chữa những lỗi lầm trong lời nói của mình, mặc dù cô ta không tán thành thân phận này, cùng với những ràng buộc mà nó mang lại.

Nhưng bởi vì cái gọi là "có thể lợi dụng thì phải lợi dụng hết sức, đối với mình có một chút bất lợi thì nên dứt khoát vứt bỏ", ở giai đoạn hiện tại, Hilde cho rằng cô ta cần vắt kiệt tất cả giá trị thặng dư của thân phận này, để mưu cầu lợi ích cho bản thân. Nhưng tuyên ngôn của Merlin đã phá vỡ sự cân bằng này, Hilde bây giờ...

Là lấy thân phận 「 Người sở hữuKilou, đang đối thoại với cô ta, ngôn ngữ tự nhiên cũng không cần khiêm tốn.

"Tôi nghĩ tôi không cần phải giải thích gì thêm với cô, Kilou là vật sở hữu của tôi, không ai có quyền động vào cậu ấy, càng không có tư cách... tách cậu ấy ra khỏi bên cạnh tôi."

Biểu cảm trên mặt như thể bị ép buộc dán lên, vô cùng cứng nhắc, cứ như giây phút tiếp theo con quái vật bị ức chế sẽ xé rách lớp da mặt dối trá đó, lộ ra vẻ hung tợn gầm thét.

Thế nhưng...

"Tôi nghĩ cậu đã hiểu lầm điều gì đó rồi, Hilde Grenier."

Merlin nói với ngữ khí vô cùng bình thản, không ngần ngại đối mặt với Hilde.

Gọi thẳng tên!? 「 Vừa rồi cũng không phải là thỉnh cầu, mà là mệnh lệnh 」

Lời vừa nói ra, bầu không khí vốn đã đặc quánh đến khó thở trên bàn tròn hội nghị, bị đốt cháy trực tiếp!

Câu nói này giống như dồn nén tất cả cảm xúc vào trong đó, bùng nổ ra một mạch. Ánh mắt giữa hai người trong chớp mắt trở nên nóng bỏng, trong đồng tử như bùng cháy ngọn lửa hừng hực, hơn nữa lửa thế càng lúc càng lớn, hai ngọn lửa dữ dội dựa sát vào nhau chiếm đoạt, bên yếu thế sẽ bị nuốt chửng đến ngay cả cặn bã cũng không còn.

"Vật sở hữu của cậu thì sao? Quyền sở hữu là của cậu thì sao?"

Merlin gằn từng chữ thốt ra.

"Ma Tộc... Không, thứ tôi muốn, nhất định phải chiếm được, dù là dựa vào cách cướp đoạt, cũng sẽ nghiền nát tất cả chướng ngại mà cậu bày ra. Bất kể là lòng tự trọng nhỏ bé của cậu, hay bất cứ thứ gì khác không quan trọng, tôi sẽ cướp đoạt tất cả, đến một chút cặn bã cũng không để lại cho cậu!"

Trong khi đó...

"Làm được thì, cậu có thể đến thử xem, kẻ dám vươn bàn tay bẩn thỉu đến vật sở hữu của tôi."

Hilde duy trì vẻ mặt không biểu cảm để nó không sụp đổ, nghiến chặt răng hàm phát ra từng trận âm thanh gần như tự hủy, tiếng gầm nhẹ xuyên qua mảnh di tích này, vang vọng trên từng mảnh gạch vụn của phế tích.

"Bất kể cậu sẽ phục sinh bao nhiêu lần, dù cậu có đứng trước mặt tôi bao nhiêu lần, tôi đều muốn đem cái khuôn mặt tự cho là đúng của cậu..."

"Nghiền nát thành mảnh vụn, trộn lẫn vào xi măng lát trên đường phố bẩn thỉu!"

Bị người tùy ý chà đạp, vĩnh viễn không có ngày giải thoát!!!

Răng rắc!

Đột nhiên, bàn tròn trước mặt Merlin bị vỡ một góc, cũng khiến năm ngón tay của cô ta bị cắt rời cùng lúc. Nhưng cô ta thậm chí không hề nhíu mày mà nhìn về phía Tsugaki đang rút đao.

"Đừng tự tiện, phân phối xong những thứ không thuộc về mình."

Tsugaki cũng không lập tức tra đao vào vỏ, bởi vì ngay khoảnh khắc tiếp theo, trước mặt cô ta, Merlin đã khôi phục đến trạng thái toàn thịnh, lách mình đến trước mặt cô ta, hai chân đứng trên mặt bàn, ngồi xổm xuống và không hề nhượng bộ mà nhìn thẳng vào cô ta, vẻ hung ác như sói đói săn mồi chiếm trọn trong đôi đồng tử của cả hai bên.

"Ha ha?"

Merlin ngoẹo đầu, trong mắt lấp lánh hung quang đỏ.

Merlin trước đó đã có không ít xung đột với Tsugaki, hai bên vốn dĩ coi nhau là kẻ thù. Nếu không phải Kilou đứng ra hòa giải, mối quan hệ của cả hai tuyệt sẽ không chuyển biến xấu chậm rãi như vậy. Nhưng bây giờ, tầng ác ý ẩn giấu này đã kéo lên đến đỉnh điểm, không còn cách nào ức chế được nữa!

"Cậu có thể, đem lời vừa rồi của cậu, bên tai tôi... Lặp lại một lần nữa không?"

Giọng nói cô ta đang run rẩy, một cảm xúc cực đoan u ám đang nung nấu trong ngực, gần như muốn xé rách da thịt cô ta để gào thét ra thế gian.

Thứ không thuộc về tôi?

Ai quy định, Kilou không phải thứ của tôi? Cậu ấy là người trong mối quan hệ với tôi, xứng đáng như hình với bóng kỵ sĩ và công chúa mà!?

Mà cậu, thì tính là gì?

"Cậu muốn nghe mấy lần cũng được..."

Tsugaki cũng chầm chậm đứng lên, trán và cơ thể hai người gần như muốn dính vào nhau, ánh mắt bắn ra từ đôi đồng tử càng hận không thể đâm xuyên, đâm nát vụn đối phương!

"Cái kiểu nhập vai trẻ con của cậu, tôi không có chút nào hứng thú, cậu ấy cũng không thuộc về cậu."

"Người thực sự cùng cậu ấy, từ linh hồn đã khóa chặt lại với nhau... là tôi mới đúng"

Đây là một sự thật cứng rắn hơn, không thể bị phá hủy hơn cả đao kiếm trong tay tôi. Mối quan hệ của các người dù thân mật thế nào, đều chỉ bất quá là sự vui sướng đáng buồn trên thể xác mà thôi. Ngay cả tinh thần của đối phương cũng không thể hòa nhập vào nhau, các người có tư cách gì mà tuyên dương chủ quyền của mình trước mặt tôi?

Các người ngay cả cơ hội đặt chân vào khe hở giữa chúng tôi cũng không có, còn nói gì là thuộc về các người?

Người có thể cùng cậu ấy sống chết có nhau...

Bằng các người, còn chưa có tư cách đó, Merlin Saghn!

"... A."

Tiếng cười lạnh này, xuyên thấu không khí gần như sụp đổ của hiện trường, khiến ác ý đang sắp bốc hơi đến điểm sôi, tràn ra dữ dội, trong nháy mắt nguội lạnh đông cứng đến điểm đóng băng, một cảm giác lạnh buốt thấu xương.

"Ha ha ha, ha ha ha ha a!"

Quay đầu nhìn lại, cô ta phát ra tiếng cười điên dại phóng đãng không bị trói buộc, ngay cả sự thận trọng cơ bản nhất cũng bị bỏ qua, toàn thân đều run rẩy trong tiếng cười liên tiếp, giọng khàn khàn kiệt sức đến nỗi cuống họng khô rát đau đớn, ý đồ muốn giải phóng tất cả những cảm xúc trong cơ thể, một sự điên cuồng tầm thường.

Người đó, đã có hành vi hoàn toàn không phù hợp với thân phận của mình từ trước đến nay.

"Cái gì thế này... Đây cũng quá buồn cười rồi chứ?"

Như thể đang lầm bầm lầu bầu, đôi môi đỏ mọng khẽ mấp máy, lời nói thốt ra đầy châm biếm. Cô ta dùng hai tay che mắt, khiến không ai có thể nhìn trộm được biểu cảm chân thật của mình, nhưng khóe miệng nhếch lên vặn vẹo lại bán đứng cảm xúc chân thật của cô ta, một loại ác ý dị dạng bành trướng, như muốn xông phá cơ thể!

Chầm chậm buông tay xuống, lộ ra bên ngoài là đôi đồng tử màu hồng lạnh lùng cứng nhắc như đá.

"Cậu ấy là của cậu? Cậu ấy là của tôi? Cậu ấy không phải của cậu? Cậu ấy không phải của tôi?"

"A ~ A ~ A, thật là khiến người ta nhịn không được muốn bật cười, cười đến tôi sắp nôn ra rồi đó."

Lập tức, đôi mắt cô ta rơi vào Hilde và đám người.

"Thực sự là không biết mùi vị gì cả các người, ngay từ đầu cậu ấy đã không thuộc về bất kỳ ai, đúng không?"

Tốc độ nói của Galuye càng lúc càng nhanh, như mưa to gió lớn buông xuống, luyên thuyên không ngừng.

"Chiếm hữu? Giác ngộ của các người cũng chỉ đến mức này thôi sao? Cảm thấy để cậu ấy ở bên cạnh mình, bản thân đã rất mãn nguyện rồi sao? Ha ha ha, cũng quá hài hước rồi chứ? Tôi vậy mà cứ nghĩ các người có thể mang đến cho tôi một chút niềm vui trong ngày vô vị này, xem ra, là tôi đã nghĩ nhiều rồi đó..."

Mắt cô ta chuyển động trong hốc mắt, thậm chí có thể nghe thấy âm thanh gân cơ khuấy động huyết nhục. Suốt bấy lâu nay đối mặt với các người, nhịn đủ tính tình mà đối xử, các người biết bao nhiêu năm nay... tôi rốt cuộc đã khổ sở đến mức nào không?

Các người bọn khỉ vô mưu

Đúng vậy, khỉ.

Ngay từ đầu, không, hẳn là ngay từ khi mới bắt đầu, trong thế giới của Galuye chưa từng có bất kỳ loại người nào đủ để cô ta coi là đồng loại cùng đẳng cấp. Lý trí tuyệt đối khiến cô ta phải nhìn thế giới từ một góc độ cao hơn, nhưng cũng chính vì thế, cô ta mới có thể bị sự đạo đức giả của Thánh Tộc, cùng với sự ghê tởm của nhân tính làm tổn thương đến mức vết thương chồng chất, thủng trăm ngàn lỗ.

Cho đến khi gặp Kilou.

Đó là sự ôn nhu mà cô ta chưa bao giờ cảm nhận được, cũng chính vì thế, cô ta mới nguyện ý đi theo bên cạnh cậu ấy, thử nhìn thế giới từ góc độ của cậu ấy để chung sống với những người xung quanh, nhưng mà, quả nhiên... Mình, vẫn không làm được đâu.

Khỉ dù có được khai hóa thế nào, được tìm hiểu thế nào, cũng chỉ là một đám khỉ hoang dã mà thôi!

Tương ngộ cấu kết lẫn nhau, lừa dối lẫn nhau, tranh chấp lẫn nhau, chém giết lẫn nhau, chúng căn bản không xứng đáng được cứu rỗi, càng không xứng đáng có được tri thức tương xứng. Dù ngươi có tận tình giảng giải thế nào, đổi lấy cũng chỉ bất quá là sự chống đối hết lần này đến lần khác. Thân là khỉ, chưa từng dám nhìn thẳng vào thần, lại vọng tưởng lật đổ thế giới do thần linh tạo ra, quả thực là cực kỳ buồn cười.

Thế giới này, không hoàn mỹ.

"Các người đối với Kilou, căn bản cái gì cũng không hiểu rõ."

Câu nói này không nghi ngờ gì đã chạm đến vảy ngược của Hilde, đây là điều cô ta không muốn chấp nhận nhất, càng không muốn nó lọt qua tai mình. Câu nói này giống như đang phủ định sự tồn tại của chính cô ta, phủ định tất cả những gì cô ta có từ trước đến nay.

"Cậu... nói cái gì!?"

Biểu cảm trên mặt Hilde hoàn toàn sụp đổ, hàng rào tâm trí mà Kilou đã khổ cực củng cố cho cô ta nhiều năm, vào khoảnh khắc này hoàn toàn tan rã, viên nội tâm hoang tàn lại một lần nữa bị đẫm máu mà phơi bày trần trụi giữa thế giới tàn khốc.

"Tôi và anh trai, sống cùng nhau, thời gian ở cùng nhau, dài hơn tất cả các người cộng lại!"

Ác chi hoa, lặng yên nở rộ.

Hilde nắm chặt cổ Galuye.

"Anh trai thói quen sinh hoạt, anh trai yêu thích, anh trai chán ghét, nhịp tim của anh trai, khí tức của anh trai, mỗi ngày anh trai sẽ làm gì, tất cả mọi thứ liên quan đến anh trai, tôi đều hiểu rõ hơn các người. Cậu biết tôi vì muốn trở thành em gái yêu thích nhất của anh trai đã tốn bao nhiêu công sức không? Cậu biết tôi đã xé nát và chắp vá thói quen của mình đến bao nhiêu lần, mới tiếp cận được em gái hoàn hảo nhất không!?"

"Loại kẻ nửa đường chen chân, ngay cả bầu bạn cũng không làm được như cậu, có tư cách gì..."

Nhưng cơn thịnh nộ của Hilde lại bị tiếng thì thầm vô tình của Galuye cắt ngang, không cho một tia cơ hội cãi lại.

"Đừng để tôi, lặp lại lần nữa, con khỉ."

Dứt khoát bỏ qua cả lễ nghi cơ bản nhất, đóa hoa Thánh Tộc đã trải qua bao nhiêu năm, dốc lòng vun trồng và tưới tắm, vào lúc này lại phai nhạt đi vẻ ngoài hoàn hảo, bộc lộ ra bản tính ác liệt nhất của cô ta.

Tất cả cố gắng, đều hủy hoại trong chốc lát, mà hung thủ, lại chính là Thánh Tộc mình a...

Khóe miệng cô ta không hề che giấu mà nhếch lên, tràn đầy châm biếm và nghiền ngẫm. Khoảnh khắc này, cô ta còn đọa lạc thành ma hơn cả Ma Tộc, chế nhạo Hilde.

"Em gái? Thứ đó, có thể thỏa mãn cậu ấy sao?"

Cái gì?

Hilde cau mày, không biết Galuye muốn biểu đạt ý gì.

Chỉ có Vera, thoáng mở to mắt.

Thì ra, con quái vật trong lòng cô ta, cũng đã sớm...

Galuye chầm chậm vén áo choàng của mình lên, để lộ phần bụng dưới trắng nõn nhẵn nhụi dưới chiếc áo choàng trắng, không hề che giấu mà trưng ra trước mặt Hilde.

"Tôi thế nhưng là, đã hạ quyết tâm rồi đó."

"Muốn vì cậu ấy, vì Thần Minh của tôi, vì thế giới mới trong tương lai, dâng hiến tất cả của tôi, mà ở đây, cũng sẽ dựng dục ra đứa con thuộc về chúng ta..."

Trong tôi, mặc dù bị lấp đầy bởi biển tri thức vô tận, nhưng lại vô cùng trống rỗng.

Chỉ có cậu, mới có thể lấp đầy tất cả trong tôi...

Thế nào hả, con khỉ ngu dốt kia

Đã bị thân phận em gái trói buộc, cậu còn nguyện ý dâng hiến tất cả bản thân sao

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận