Ta và trò chơi của thần v...
Bạch Phụng Hành Bạch Phụng Hành
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 13 - Vực Thẳm Cận Kề, Xói Mòn Đã Tới

Chương 36 - Phòng Đen

0 Bình luận - Độ dài: 2,088 từ - Cập nhật:

Đinh đoong! Đinh đoong!

Trong kho phòng mờ tối, Hilde đang dựa vào giá để lấy những lọ thuốc. Những chiếc lọ thủy tinh trong suốt với đủ màu sắc va chạm vào nhau trong lòng bàn tay cô, phát ra tiếng kêu leng keng.

"Cái đó, không phải dùng để điều trị đâu."

Hilde nhìn theo tiếng gọi.

Bóng hình màu lam đang lười biếng tựa vào khung cửa, liếc đầu nhìn mình. Đôi mắt xanh thẫm như biển cả nheo lại, dường như có thể xuyên qua mọi bức tường che chắn, thẳng tới nơi sâu thẳm nhất trong tâm hồn.

"...Tôi biết."

"Nếu cậu muốn chọn thuốc độc, chỗ tôi có loại tốt hơn nhiều đó, trong khoảnh khắc có thể khiến nội tạng thối rữa thành thịt muối luôn đó ~"

Nói rồi, Vera liền lấy ra một viên thuốc màu vàng từ trong túi.

Nhưng Hilde không nhìn đến lời đề nghị của Vera, cô cúi thấp mi mắt, say đắm nhìn chằm chằm chiếc lọ thủy tinh nhỏ chứa chất lỏng màu tím trong lòng bàn tay, im lặng không nói.

Ngay lập tức, cô mới chậm rãi mở miệng.

Mà cùng lúc đó, khóe miệng cô cũng nhếch lên một đường cong quỷ dị.

"Cậu nghĩ, tôi muốn hạ độc ai chứ?"

"Ừm ~ Hẳn là tôi đi? Hay có lẽ là bạn học Yaya? Dù sao chúng tôi cũng rất thân thiết với bạn học Kilou mà ~"

Vera vừa nghịch viên thuốc màu vàng giữa các ngón tay, vừa vui vẻ đáp lại.

"...... Sai."

"Mỗi một chữ, đều hoàn toàn sai rồi đó."

Giấu trong bóng tối, Hilde cầm chiếc lọ chứa chất lỏng màu tím. Đôi mắt xanh biếc lộ ra ngoài đang run rẩy điên cuồng trong bóng tối, dường như sau lưng có một niềm tin cố chấp đáng sợ nào đó đang thúc giục nó. "Vết nứt" trên khóe miệng cũng lan rộng hơn, cuối cùng tạo thành một nụ cười "dữ tợn" và "bệnh hoạn" méo mó.

Hilde cô ấy, gằn từng chữ nói.

Đây là, dùng cho chính tôi

Sau một khoảng tĩnh lặng ngắn ngủi, biểu hiện của Vera vô cùng bình thản, khuôn mặt tĩnh lặng như một vũng nước đọng không chút dao động. Nụ cười giả tạo trên mặt cũng mờ ảo như hoa trong gương, trăng dưới nước, dường như mỗi câu Hilde nói đều nằm trong dự liệu của cô.

"Cái này đúng thật là, khiến người ta cảm thấy 'bất ngờ' đó, bạn học Hilde ~"

"Bất ngờ? Không đúng sao......"

Hilde hỏi ngược lại.

Vút!

Trong chớp mắt, cô liền đã lách mình đến trước mặt Vera, nhìn chằm chằm đối phương. Đây là lần đối mặt không biết thứ mấy của họ, nhưng lần này, dường như có chút khác biệt.

Chóp mũi hai người gần như chạm vào nhau, hơi thở nóng ẩm của đối phương thậm chí có thể cảm nhận rõ ràng. Khoảng cách giữa họ gần đến thế, nhưng lại như cách xa vạn dặm, phảng phất đứng trước mặt không phải là một người sống, mà chỉ là một loại "vật thể" nào đó được đặt tên, miễn cưỡng coi là một con rối sống.

"Cậu hẳn là biết mà?"

"Ánh mắt của cậu, tim đập của cậu, mạch đập của cậu, những thứ này đều đang nói cho tôi biết, cậu cũng biết tôi đang suy nghĩ gì mà."

Không cần tính toán nói dối, không cần cố gắng né tránh.

Thế sẽ chỉ khiến tôi từ sự chán ghét ban đầu dành cho cậu, biến thành càng thêm sâu sắc......

Ghê tởm, buồn nôn và cả, nguyền rủa!

Vera, vẫn là nụ cười tươi tắn đó.

"Ha ha, cậu thật biết nói đùa nha, chuyện liên quan đến cậu, tôi thế nhưng là cái · gì · cũng · không · biết · đâu ~"

Một lần nữa tĩnh mịch.

"...... À, vậy sao? Là như vậy à."

Ngay lập tức, Hilde lại cầm lấy chiếc lọ chứa chất lỏng màu tím, dùng ngón trỏ và ngón cái kẹp lấy, rồi đặt nó ra trước mặt hai người.

"Atmans, một loại độc được chiết xuất từ nhụy hoa của một loài hiếm trong lãnh thổ Tinh Linh Tộc."

"Uống một lượng nhỏ, sẽ gây chóng mặt buồn nôn. Còn nếu hấp thụ quá liều, sẽ xuất hiện triệu chứng mặt trắng bệch, nhiệt độ cơ thể giảm đột ngột. Nếu không kịp thời chữa trị và dùng thuốc giải, các dấu hiệu sinh tồn của người bệnh sẽ càng ngày càng thấp, cuối cùng chết vì suy yếu toàn thân."

Rất thích hợp với tôi, đúng không

Ánh mắt Vera xuyên qua cái bình, nhìn chăm chú lên phía sau Hilde. Bởi vì tia sáng chiết xạ, khuôn mặt Hilde trong mắt cô đã bị méo mó, giống như một đầu hình quái dị Chaos, duy chỉ có đôi đồng tử xanh biếc đó, trở nên ngày càng có thần, lấp lánh ánh sáng kỳ dị.

Mà đối mặt với lời lẩm bẩm của Hilde, Vera không có bất kỳ biểu hiện gì, chỉ kiên nhẫn lắng nghe.

"Dạng này, tôi cũng sẽ là một bệnh nhân......"

"Cần một người đến chăm sóc tôi, cần một người đến che chở tôi, cẩn thận từng li từng tí, giống như đối đãi sắp chết yểu chim non, không rời không bỏ, ánh mắt của anh ấy chỉ có thể nhìn chăm chú lên tôi, sẽ không bao giờ lại từ trên người của tôi dời đi, đối tôi tình cảm sẽ không bao giờ lại yếu bớt một phần."

Vera lại bây giờ đột nhiên ngắt lời nói.

"Cậu, sẽ chết đó."

Hilde sau khi nghe, biểu cảm trên mặt lại bộc phát mất kiểm soát.

Cô ấy, đang cười!

Dạng này, không phải càng tốt sao

"Nếu như có thể hấp dẫn được ánh mắt của anh ấy, khiến anh ấy nhìn chăm chú, nhận được tình cảm duy nhất của anh ấy, chỉ là cái chết mà thôi...... Còn cần phải nói sao?"

Khoảng cách giữa HildeVera lại rút ngắn, đôi đồng tử xanh biếc trong suốt đó trong mắt Vera trở nên ngày càng lớn, và ngày càng điên cuồng.

"Không phải là tự làm tổn thương mình sao? Tôi cũng có thể làm được, chỉ cần có thể để anh ấy nhìn tôi......"

Vô luận là gãy tay gãy chân của mình, vẫn là cắt bỏ nội tạng của mình, uống thuốc độc, đổ máu, treo cổ, điện giật, làm bỏng, ngạt thở, ôn dịch...... Những thứ này Hilde đều không quan tâm

Chỉ cần, có thể để anh ấy nhìn tôi, không còn rời đi bên cạnh mình!

Chỉ cần, anh trai còn có thể yêu tôi......

Bản thân mình biến thành bộ dạng gì cũng không đáng kể, cái sinh mệnh tiện nát vụn này của tôi có thể tùy tiện mà chà đạp, tùy tiện mà chà đạp. Không bằng nói đây chính là thứ duy nhất có giá trị của tôi, duy nhất có thể tận dụng vô hạn, "công cụ" nhanh nhẹn nhất.

Lần thứ ba tĩnh mịch.

Vera hai con mắt nheo lại khẽ cười nói, trong tay vẫn như cũ không ngừng vuốt ve viên thuốc màu vàng đó.

"Dạng này à, thế nhưng cậu nói cho tôi biết những thứ này, lại là vì cái gì vậy?"

"Là cần tôi giúp đỡ cậu sao? Bạn học Hilde ~"

"......"

À, đương nhiên rồi.

Hilde bây giờ, thế nhưng là cần sự giúp đỡ của cậu nhất đó.

Gần như chỉ trong chốc lát, cô liền nhanh chóng cất lọ thuốc, bàn tay trống không lập tức nắm lấy cổ Vera, đồng thời siết chặt. Lợi dụng khoảnh khắc Vera chưa kịp phản ứng, Hilde giật lấy viên thuốc trong tay cô ấy, chính xác và độc ác nhét vào miệng Vera.

"Hilde, cần có người bảo vệ bí mật của mình......"

Mà chỉ có người chết, mới có thể giữ vững bí mật

Sắc mặt Vera trong nháy mắt biến đổi, muốn phun ra viên thuốc độc chết người kia nhưng bị Hilde dùng tay ngăn chặn miệng, chỉ có thể kịch liệt tại chỗ giãy giụa. Cơ thể run rẩy điên cuồng cũng không ích gì, khi cô ấy nuốt vào độc dược, số phận của cô ấy đã được định đoạt.

Rất nhanh, khoang miệng, lỗ mũi và các khiếu khác của Vera bắt đầu tràn ra máu đen.

Cho đến khi Vera hoàn toàn tắt thở và không còn giãy giụa nữa, Hilde mới rút tay ra, để lại thi thể cô ấy trong kho phòng sau liền đóng cửa rời đi.

Vô luận vừa rồi mình đã làm chuyện đáng sợ đến mức nào, cô ấy cũng chưa từng thay đổi một chút sắc mặt.

Người không tôn trọng sinh mạng mình, đồng dạng, cũng sẽ không để ý đến tính mạng của những người khác......

"Hi Hi ~"

Không biết qua bao lâu, Vera vốn đã là tử thi đột nhiên vặn vẹo cổ, từ dưới đất bò dậy.

"Hắc, nếu đã đến loại Trình Độ này......"

"Coi như mặc kệ, cũng sẽ tự hủy diệt sao?"

Vera ngồi xếp bằng tại chỗ, lau đi máu trên khóe miệng nước đọng, từ trong túi lại móc ra một hạt dược hoàn ném vào miệng.

Nhưng mà nha, dường như còn phải thêm một mồi lửa đâu.

Cô ấy nhếch môi cười khúc khích.

"Ngọt thật nha ~"

Tại ký túc xá Long Tộc trong tầng hầm ngầm, một vị khách hoàn toàn mới đã đến.

"Oa, thì ra bên dưới này có thể xây phòng ngầm dưới đất sao?"

Thiếu niên loài người đến thăm nhìn những ánh nến trên tường, không khỏi cảm thán nói.

"Ký túc xá của Hilde bên dưới không có đâu, xem ra về có thể suy tính một chút xây dựng một cái đâu, cái môi trường này căng thẳng thật nha."

"Ngự chủ cậu thích thì tốt rồi."

Đi ở phía trước dẫn đường Yaya ngữ khí bình thản đáp lại.

"Bất quá, cậu thật sự tìm được một con mèo trông rất ngoan và dễ thương sao? Thực ra nói thật, chuyện của Blwet tôi đến bây giờ vẫn chưa buông bỏ được, tôi cũng không biết có nên nhận nuôi một con mèo mới không......"

Là một vị khách được mời đến, Kilou nói với vẻ mặt u sầu, trong lời nói không thiếu vài phần uể oải.

"...... Ngự chủ cậu, đôi khi cũng cần phải đổi khẩu vị."

Mặc dù câu nói này của Yaya nghe có chút kỳ quái, nhưng Kilou cũng không suy nghĩ nhiều. Cùng nhau đã trải qua nhiều như vậy, Yaya cũng không thể hại mình chứ?

"Đúng, Manman đâu? Sao tôi không thấy cậu ấy?"

"Cậu ấy bây giờ ngủ thiếp đi, không có năm sáu ngày thì không tỉnh lại đâu."

Yaya thành thật trả lời.

"Cái này, dạng này à......"

Long Tộc ngủ sâu đến thế sao?

"Chúng ta đã đến rồi."

Dừng lại trước một cánh cửa kim loại nặng nề, Yaya mở cửa chậm rãi nói.

"Con mèo ngự chủ muốn, ở ngay bên trong."

"Ai, có đôi khi tôi cũng phải thỏa hiệp với thân phận con sen của mình thôi."

Kilou không hề nghĩ ngợi, không nói hai lời mà liền bước vào trong phòng.

Sau khi bước vào, cậu liếc nhìn xung quanh, phát hiện căn phòng dành cho mèo này khó tránh khỏi có chút quá xa hoa. Chiếc lồng cao hai người, còn có giường đôi, những sợi xích treo trên tường lại là đồ chơi gì vậy?

"Mèo đâu?"

Nó trốn dưới giường sao?

Không hề hay biết, phía sau cậu, Yaya đã lặng lẽ đóng cửa lại. Sau khi vặn chặt cái khóa chụp kim loại to bằng cánh tay, Yaya bẻ gãy cái tay nắm duy nhất có thể xoay, biến cánh cửa này hoàn toàn thành tử môn.

Ngay lập tức, cô ấy đi tới bên cạnh Kilou.

"Meo ~"

Cô ấy nhón chân lên, đến gần tai Kilou, phát ra một tiếng yêu kiều.

Mà nghe đến đó, toàn bộ biểu cảm trên mặt Kilou cũng như thạch cao, đông cứng lại.!!!

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận