Ta và trò chơi của thần v...
Bạch Phụng Hành Bạch Phụng Hành
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 13 - Vực Thẳm Cận Kề, Xói Mòn Đã Tới

Chương 29 - Hắc Uyên

0 Bình luận - Độ dài: 2,039 từ - Cập nhật:

Chỉ có Tử Vong, mới là sự bình đẳng duy nhất.

Thời gian lùi lại một chút.

Quái Vật xấu xí, nên bị tiêu diệt!”

Khi câu nói này được thốt ra từ miệng đám Thần Tộc kia, đồng thời truyền vào tai Kilou, toàn thân cậu ấy không khỏi lạnh run một lần, chỉ cảm thấy lưng phát lạnh, đó là một luồng lạnh lẽo độc ác cho dù dưới cái nóng gay gắt của mùa hè cũng vẫn không tan biến.

Ánh mắt của họ, đang đâm đau thần kinh của Kilou.

“Không, tôi không phải là…”

Kilou liên tục phủ nhận.

Nhưng lập tức cậu ấy lại nhớ tới đủ loại trước đây, những tư thái vặn vẹo, dáng vẻ như Quái Vật, những thứ đó cũng là mình

Kilou:「 Tôi, thật không phải là Quái Vật mà, tôi, tôi là nhân loại mà. 」

“Trái tim cậu đập rất nhanh đó, Kilou bé bỏng.”

Giọng nói của Saori lúc này vang lên bên tai, Kilou vội vàng đè nén những suy nghĩ lo âu trong lòng.

Tôi, tôi không sao.”

“…Là tạm thời không có chuyện gì, hay là, thật sự không có việc gì đâu?”

Giọng Saori chậm rãi không nhanh không chậm, phảng phất nhìn thấu Kilou. Cô ấy thực ra cũng đều nghe thấy mà.

Không biết là ảo giác do thiếu oxy vì tim đập nhanh hơn gây ra, hay là thật sự tồn tại một loại ngoại lực nào đó, Kilou cảm thấy phảng phất có người nắm lấy cổ tay của mình, điều khiển nó chỉ về phía đám Thần Tộc đang tranh chấp với Yaiba lão sư.

Saori:「 Thật xấu xí mà, tâm hồn của những kẻ đó, thối rữa như chuột cống vậy. 」

Giọng Saori trầm ổn vang lên lần nữa, chững chạc đến mức có chút đáng sợ.

Saori:「 Nếu như cậu cảm thấy họ rất vướng bận, chỉ cần một câu nói của cậu, tôi liền có thể khiến họ Vĩnh Viễn Tiêu Thất, ngay cả cặn bã cũng sẽ không còn lại. 」

Saori:「 Đương nhiên, nếu như cậu thật sự muốn làm như vậy. 」

Kilou bỗng nhiên tỉnh lại, vội vàng dùng một tay khác đè xuống cổ tay đang giơ lên, thở hổn hển khiến cậu ấy có chút hoảng sợ. Có một khoảnh khắc như vậy, cậu ấy phảng phất suýt chút nữa đã nắm giữ quyền lực sinh tử của người khác, chỉ cần tùy tiện một tay là có thể xóa đi sự tồn tại của một người. Loại cảm giác quyền hành Vô Hạn tiếp cận với Thần Minh kia…

Khiến cậu ấy cảm thấy rùng mình.

“Hi hi, tôi đùa đó ~”

“Người bạn ngốc nghếch đáng yêu của tôi, nhưng không có can đảm chủ động đi giết người đâu.”

Saori nghịch ngợm nói, Kilou đã có thể tưởng tượng ra cảnh cô ấy lè lưỡi, vẻ mặt vui thích.

“Cái này một chút cũng không buồn cười đâu, nài…”

Bịch!

Kilou bị người từ phía sau bất ngờ tấn công bổ nhào, cưỡi lên người cậu ấy. Lưỡi đao lạnh lẽo trong tay giống như Đồ Đao của Đồ Tể, tản ra sự chẳng lành và lạnh lẽo độc ác.

“Đừng động.”

Cô gái cưỡi trên người Kilou, một tay đè ngực Kilou, một tay cầm đao chỉ thẳng vào bụng cậu ấy.

Tôi bây giờ sẽ móc nó ra, sẽ không đau đâu.”

Tsugaki đã giành lại được cơ thể, lạnh lùng nói.!?

Kilou bỗng cảm thấy không ổn, vừa định giãy giụa lại bị một người khác ngồi xuống bên dưới, cơ thể nhẹ nhàng của cô ấy thay thế tay Tsugaki đặt ở ngực Kilou.

muốn làm gì?”

Lông mày Tsugaki nhướn lên một chút, ánh mắt bất thiện nhìn về phía đối phương.

Chaos không nhất định chỉ giấu ở phần bụng, không chừng còn có thể ở trong những tạng khí khác, cánh tay cũng có khả năng.”

Cô gái mặt nghiêm túc, Hilde móc ra con dao găm không biết giấu ở đâu, trên đó có những vệt máu xanh đậm nhìn đặc biệt đáng sợ.

Tôi tuyệt sẽ không để nó chạy thoát, tôi sẽ giúp tách rời phần bụng trở lên, chuyên tâm xử lý phần mình phụ trách là được rồi.”

Thời gian dường như rất khẩn cấp, Tsugaki cũng từ bỏ tranh luận, lựa chọn hợp tác với Hilde.

Hilde quay đầu nhìn về phía Kilou đang mặt đầy khó hiểu, đồng tử đầy lo lắng tràn ngập sự cưng chiều và trấn an.

“Không có chuyện gì đâu, anh trai, không hề đau một chút nào, Hilde sẽ xử lý rất sạch sẽ rất xinh đẹp, dấu vết gì cũng sẽ không lưu lại.”

“Đây là điều Hilde… giỏi nhất.”!!!

“Không, chờ đã! Các rốt cuộc là muốn…”

Lời còn chưa nói hết, Kilou không thể động đậy liền cảm thấy có người đang đào quần của mình! Kilou:「 Ai!? 」

“Ngự chủ, yên tâm đi, phần dưới của cậu tôi sẽ giúp cậu chăm sóc tốt!”

Yaya thề son sắt nói trong khi chảy nước bọt.

Tôi sẽ xử lý sạch sẽ, ‘một chút’ cũng sẽ không lưu lại.”

Kilou:「 Rốt cuộc là đang làm gì vậy!? 」

Đột nhiên ánh mắt Kilou tối sầm, có người từ bên trên che khuất ánh mặt trời nóng bỏng. Kilou:「 Là Merlin chạy tới! 」

Kilou:「 Tốt quá rồi, đứa nhỏ này rất hiểu chuyện rất nghe lời. 」

Merlin, nhanh giúp tôi một chút, tôi bây giờ dường như muốn bị…”

Kilou, tôi, tôi nhất định sẽ bảo vệ tốt cậu!”

Merlin trực tiếp cướp lời, nói xong, cô ấy lại bắt đầu phối hợp cởi cúc áo.

Kilou:「 Hả? 」

“Chờ đã, rốt cuộc…”

Merlin rộng mở quần áo, để lộ phần bụng dưới mềm mại và nội y hơi có vẻ thành thục, lập tức cô ấy cúi người, trực tiếp úp mặt Kilou vào bên trong! Một luồng hơi ấm và hương thơm ập vào mặt, cùng với xúc cảm mềm mại kia, nhưng Kilou căn bản không rảnh để hưởng thụ những điều này.

Kilou:「 Mình sắp bị tách rời! 」

Kilou:「 Bị tháo thành tám mảnh! 」

“Huhu!” (Các cô rốt cuộc muốn làm cái gì?)

Kilou nói lấp bấp, hơi nóng phả ra khiến mặt Merlin đỏ bừng.

Nhưng lời tiếp theo của cô ấy, lại dội cho Kilou một chậu nước lạnh. Đó là một luồng hàn ý mà dưới cái nóng gay gắt của mùa hè này, cũng vẫn không cách nào cảm nhận được một tia ấm áp…

Merlin:「 Từ bỏ đi, Kilou, thế giới này… đã không cứu nổi rồi. 」

Lời nói của Merlin đặc biệt bất lực và vô vọng, mặc dù như thế, cô ấy vẫn đang dốc hết sức ngăn chặn phản công của Kilou.

Nghe đến đó, sự giãy giụa của Kilou dần dần yên tĩnh lại.

Kilou:「 Không cứu nổi? 」

Kilou:「 Không không, chờ một chút, hả? Tại sao, lại nói như vậy… 」

Kilou:「 Tại sao giọng nói của cô, nghe không có chút nào cảm xúc dao động? 」

Merlin cố nén ý xấu hổ, mặt đỏ bừng mà chậm rãi nói, và khi nói ra những điều này… Mắt của cô ấy, lại không có chút nào thần thái và ánh sáng.

Kilou, từ bỏ đi, chỉ dựa vào cậu thì không thay đổi được đâu.”

Chúng ta đều còn nhỏ, còn rất nhiều chuyện đều không làm được, bây giờ chúng ta căn bản không cách nào thay đổi ý nghĩ của những người kia, thế giới này thì sẽ không tiếp nhận… CậuChaos đâu.”

“Bởi vì, đây chính là Ác Ý của thế giới này mà.”

Bất luận thế nào, cũng là không được.

Nghe đến mấy điều này, Tsugaki, Hilde và mấy người khác trên người Kilou cũng cùng nhau rơi vào trầm mặc. Chỉ riêng điều này, các cô ấy đều thấm thía, hiểu rất rõ.

Các cô ấy còn nhỏ, là những người cảm nhận trực tiếp nhất luồng Ác Ý vặn vẹo này, đồng thời bị hủy hoại. Ở thời thơ ấu đã bị Ác Ý này vặn vẹo, các cô ấy không thể trở lại bình thường, nhìn thấy rõ ràng hơn những gì Kilou thấy.

Cho nên, các cô ấy mới có thể hiểu được…

Lựa chọn dịu dàng của Kilou để làm như vậy, căn bản là chẳng có tác dụng gì cả. Chuyện như vậy ngay cả Yaya ngốc nghếch cũng có thể nhìn thấu, cho nên họ mới ăn ý lựa chọn làm như vậy, trước khi Kilou bị luồng Ác Ý này hủy hoại không gượng dậy nổi, trước khi phần dịu dàng đã cứu vớt các cô ấy bị dập tắt, nhất định phải tháo dỡ Chaos tai ương Bất Hạnh này ra khỏi cơ thể Kilou!

Nếu như nói trên con đường đi tới tương lai Hạnh Phúc, nhất định phải có sự hy sinh…

Tsugaki/Hilde/Yaya/Merlin:「 Vậy thì người đó, có thể là Chaos, cũng có thể là mình, có thể là bất kỳ ai, nhưng tuyệt đối không thể là Kilou. 」

Nếu như ngay cả tia sáng cuối cùng này, cũng biến mất khỏi thế giới của các cô ấy

Các cô ấy, những người chỉ có thể miễn cưỡng duy trì sự tồn tại của bản thân bằng cách lấy 「 Nhân Hình 」「 Tính Danh 」 làm vật chứa, những người chỉ nắm giữ thể xác mục nát và linh hồn tan vỡ, thì lại nên đi đâu?

E rằng, cũng sẽ biến thành 「 Quái Vật 」 bị người người khinh bỉ mà.

Có thể các cô ấy sẽ không trở lại được, có thể… sẽ hoàn toàn hư hỏng mà?

Cho nên…

“Cầu xin anh! Kilou! Không phải vì chúng tôi, chỉ là vì chính anh thôi.”

“Hãy để chúng tôi, tàn nhẫn làm tổn thương anh một lần đi!”

Nói xong, Yaya móc ra cái kéo, Tsugaki giơ lên quỷ đao, Hilde nắm chặt dao găm, Merlin cầm trong tay dùi, định đem Kilou

Tháo thành tám mảnh!

Vơ vét trên người cậu ấy từng thước từng tấc, tách rời cậu ấy triệt để!

Và có lẽ là bởi vì Merlin dùng cơ thể che chắn nên Kilou không nhìn thấy cảnh Yaiba lão sư vì nhớ lại quá khứ mà sụp đổ, từ đó vung đao xé mở một vết thương lớn trên ngực người khác.

Tất cả, phảng phất đều đang tiến về bờ vực Thất Kiểm Soát hoàn toàn. Vượt qua ranh giới đó, chính là vực sâu Tuyệt Vọng vô tận.

Cái gọi là Hạnh Phúc, cái gọi là cùng tồn tại, cái gọi là bình đẳng… Trong mắt thế giới tàn khốc này, đơn giản chính là chuyện cổ tích, e rằng chỉ có Tử Vong, mới là sự ngang hàng duy nhất mà?

Căn bản không hề tồn tại, cái gì gọi là hy vọng đâu.

Tôi nói các đám người kia đứng đây làm gì vậy? Tháp chuông đều bị hủy không nhanh chóng xây lại mà đứng đây tụ tập một đống là muốn làm gì vậy? Tạo phản sao?”

“Lão tử hàng năm bỏ tiền quyên tiền, cũng không phải là để nuôi các cái lũ ăn bám phế vật này!”

“Còn không mau mau tránh ra cho bản hoàng tử!”

Một giọng nói thô lỗ, không hợp lễ nghi lúc này vang lên, phóng đãng không bị ràng buộc.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận