Một ngày trước lễ nhậm chức của Giáo hoàng. Toàn bộ Thánh đô đang chìm trong không khí lễ hội rộn ràng, tưng bừng.
Nhưng, cũng có những nơi không như vậy. Tòa Thánh có lẽ là một trong số đó. Dĩ nhiên, buổi lễ nhậm chức ngày mai sẽ được cử hành tại chính Tòa Thánh. Không chỉ các phái đoàn từ Trung Ương Quốc, mà cả các phái đoàn từ Lục địa Hắc ám cũng sẽ đến tham dự.
Buổi lễ chính sẽ được cử hành tại một hội trường hình tròn khổng lồ bên trong khuôn viên Tòa Thánh, gợi nhớ đến một đấu trường La Mã. Tại đó, rất nhiều giáo sĩ đang làm việc tại Tòa Thánh đang hăng hái trang hoàng. Công việc chuẩn bị của các thợ mộc và thợ đá của Thánh đô đã hoàn tất, giờ là lúc trải thảm và sắp xếp ghế ngồi.
Vẻ mặt của các giáo sĩ đang làm việc tràn đầy sự mãn nguyện.
Điều đó cũng là đương nhiên. Lễ nhậm chức Giáo hoàng được cử hành ngay trong thời gian họ phục vụ tại Tòa Thánh. Hơn nữa, đây còn là lễ nhậm chức của Đức Thánh Cha thứ một trăm!
Thật là một vận may lớn. Chẳng có ai trong Giáo hội Tây Phương lại không vui mừng trước vận may này.
Phải, nếu là bình thường.
Tại một căn phòng trên tầng ba, phía bên kia sân trong của Tòa Thánh.
Nơi đó có bốn vị giám mục. Họ được gọi là 『Tứ Tư giáo của Giáo hoàng』. Giám mục Avelard, Giám mục Brigitta, Giám mục Cesare và Giám mục Dionigi.
Họ không phải là những giám mục bình thường. Họ là những giám mục đứng đầu một đội ám sát, những kẻ dùng vũ lực để loại bỏ mọi chướng ngại vật theo lệnh của Giáo hoàng.
Một nhóm bốn người khiến nhiều chức sắc trong Giáo hội phải khiếp sợ. Dĩ nhiên, khi ở trong Tòa Thánh, họ gần như không bao giờ tỏ ra kích động. Họ luôn khoác lên mình một vẻ mặt và bầu không khí điềm tĩnh.
Nhưng, hôm nay thì không phải vậy.
Rầm!
Dionigi đập mạnh tay xuống bàn.
“Tại sao chứ…”
Gã rên rỉ với vẻ mặt uất nghẹn không thể kìm nén.
“Đành chịu thôi, đó là mệnh lệnh.”
Avelard nói vậy nhưng sắc mặt cũng chẳng khá hơn. Nhìn vẻ mặt đó là đủ biết ông ta cũng bất mãn.
“Đó là mệnh lệnh của Sacarias, chứ đâu phải của Đức Thánh Cha.”
Brigitta nghiến răng ken két, buông một câu như thể rên rỉ.
Đối với một Brigitta vốn ít khi thay đổi sắc mặt nhất trong nhóm, đây là một cảnh tượng cực kỳ hiếm thấy.
“Không quan trọng. Ta sẽ tự tay rửa sạch ô danh của mình. Đêm nay, ta sẽ đi giết Ryo.”
Cesare tuyên bố chắc nịch, gương mặt không chút biểu cảm, khác hẳn ba người còn lại.
“Không, chúng ta đã được lệnh là không được làm thế…”
Avelard vừa thở dài vừa nói.
“Nếu không hạ được hắn, ta không thể nào tiến bước được.”
Trong lòng Cesare đã quyết. Đêm nay, gã sẽ giết chết mạo hiểm giả Ryo của phái đoàn Vương quốc.
Dĩ nhiên, gã hiểu rõ hậu quả của hành động đó. Đây không chỉ đơn thuần là chuyện các cuộc đàm phán giữa Pháp Quốc và Các Quốc gia Trung ương sẽ đổ vỡ. Lễ nhậm chức Giáo hoàng ngày mai cũng có khả năng không thể diễn ra bình thường được nữa.
Vốn dĩ, đối với Tứ Tư giáo, những người dâng hiến toàn bộ lòng trung thành cho Giáo hoàng, chuyện như vậy tuyệt đối không được phép xảy ra. Từ trước đến nay chưa từng có, và sau này cũng sẽ không có… đáng lẽ là vậy.
Phải, cho đến tối hôm qua, mọi chuyện đáng lẽ phải là như thế.
Thế nhưng…
“Không thể tin được Đức Thánh Cha lại là một con rối của Sacarias…”
Lời thì thầm đó của Dionigi đã nói lên tất cả.
Họ đã biết được sự thật.
Đối tượng mà họ dâng hiến toàn bộ lòng trung thành lại là một con rối… Không, chính xác thì cũng không rõ đó có phải là một ‘con rối’ hay không. Nhưng dù thế nào đi nữa, sự thật vẫn không thay đổi.
Đó là một sự tồn tại không xứng đáng để họ dâng hiến lòng trung thành.
Khi niềm tin sâu thẳm trong tim vỡ tan thành trăm mảnh, con người sẽ trở nên như thế nào?
Đầu tiên, họ sẽ có những hành động mà người ngoài không thể nào hiểu nổi.
Đó có thể là một hành động mang tính công kích, làm tổn thương ai đó.
Đó có thể là một hành động mang tính phòng thủ, như tự nhốt mình trong phòng.
Đó có thể là một hành động từ bỏ tất cả, không còn suy nghĩ gì nữa…
Không ai biết họ sẽ ra sao.
Sẽ có người có thể đứng dậy trở lại, cũng sẽ có người không thể và cứ thế ra đi.
Tuy nhiên, ngay cả những người có thể đứng dậy trở lại, thông thường cũng cần một khoảng thời gian nhất định. Đó không phải là điều gì đáng xấu hổ. Đó là minh chứng cho việc con người vẫn là con người.
Bốn vị giám mục này đang ở trong tình huống y hệt như vậy.
Họ đã biết được sự thật: rằng vị Giáo hoàng hiện tại chính là con rối của Hồng y Sacarias.
Dĩ nhiên, đó hoàn toàn là một sự tình cờ.
◆
Chuyện của đêm hôm trước.
“Chuyện này là sao, Sacarias!”
Avelard gay gắt chất vấn, vứt bỏ hết vẻ điềm tĩnh thường ngày, gần như sắp túm lấy cổ áo đối phương.
“Thưa Giám mục Avelard, dù sao tôi cũng là một Hồng y. Cấp trên của các vị đấy.”
“Im đi!”
Avelard gầm lên, át đi lời của Sacarias, người vẫn đang mỉm cười như thường lệ.
Ba vị giám mục còn lại không thốt nên lời.
Trước mắt họ là vị Giáo hoàng đang nằm trên giường.
Giáo hoàng rõ ràng không phải là một con người bình thường. Nhưng khi Sacarias đặt một chiếc hộp trông như giả kim cụ lên ngực ngài và truyền ma lực vào, ngài đã bắt đầu cử động.
Bốn người họ đã chứng kiến khoảnh khắc đó.
Lồng ngực của Giáo hoàng bắt đầu phập phồng, và màu da của ngài dần chuyển từ xanh lá sang trắng. Quả thực, một con người với làn da xanh lá, chuyện này đúng là chưa từng nghe thấy…
“Nếu đã bị các vị nhìn thấy rồi thì cũng đành chịu vậy. Vị đây chính là Đức Thánh Cha thứ một trăm.”
Sacarias mỉm cười, thản nhiên tuyên bố một cách dứt khoát.
Bốn người họ hoàn toàn chết lặng.
Hồng y Sacarias là một trong những nhà giả kim thuật xuất sắc nhất đương thời, đó là điều ai cũng biết.
Vốn dĩ, những chiếc trâm cài dùng cho Phép thuật Dung hợp hay những chiếc vòng tay cho phép ẩn thân mà Tứ Tư giáo đang sử dụng, tất cả đều do Sacarias tạo ra.
Tài năng giả kim thuật của ông ta phải dùng từ "kinh khủng" mới diễn tả hết được.
Dựa trên kiến thức nền đó, không khó để cho rằng vị Giáo hoàng với làn da xanh lá trước mắt họ là một thứ gì đó do Sacarias tạo ra bằng giả kim thuật.
Trong Tứ Tư giáo, người đầu tiên lấy lại được suy nghĩ bình tĩnh là Avelard.
Một nghi vấn nảy lên trong đầu Avelard.
Người sắp trở thành Giáo hoàng thứ một trăm đáng lẽ phải là một con người bằng xương bằng thịt. Khi vị Giáo hoàng ấy vẫn còn là một giám mục, và Avelard chỉ mới là một trợ tế… ông nhớ tên ngài là Giám mục Elijah. Một vị giám mục vô cùng thông thái.
Người đó, chắc chắn không phải là một sinh vật phi nhân loại đang nằm trước mắt đây.
Điều đó có nghĩa là…
“Đức Thánh Cha thật sự đang ở đâu?”
Avelard nghĩ rằng, có lẽ người thật, hoặc người đã trở thành nguyên liệu cho kẻ da xanh này, đang ở một nơi nào đó.
“Vị đây chính là Đức Thánh Cha thật sự mà?”
“Im đi!”
Sacarias trả lời, và Avelard lập tức bác bỏ.
“Ta đang hỏi ngài Elijah đang ở đâu!”
Avelard hỏi dồn với giọng sắc lẹm.
Sacarias thở dài một tiếng rồi đáp.
“Ngài ấy đã không còn tồn tại nữa.”
Câu nói đó chính là đòn quyết định.
Avelard lại một lần nữa im bặt, giống như ba người còn lại.
“Lý do các vị tìm đến Đức Thánh Cha vào giờ này tôi biết cả rồi. Chắc là muốn trả món nợ với tên pháp sư của phái đoàn Vương quốc chứ gì? Nhưng tôi nói thẳng luôn. Chuyện đó không được phép. Hãy nghe đây là lời của Giáo hoàng. Không… hãy nghe đây là lời của Thiên thần, đấng còn ở trên cả Giáo hoàng. Cấm các vị động đến phái đoàn của Các Quốc gia Trung ương.”
◆
Và thế là suốt cả đêm cho đến sáng nay, bốn người họ đã trải qua một đêm dài dằn vặt… lòng dạ như bị ngọn lửa phẫn nộ thiêu đốt, tại căn phòng quen thuộc trên tầng ba này.
“Sacarias đã nói đó là lời của Thiên thần…”
Avelard lẩm bẩm.
“Chắc chắn là nói dối rồi!”
Dionigi hét lên.
“Có thể là vậy. Rất có thể là vậy, nhưng đó chính là lý do khiến Sacarias mạnh miệng. Chúng ta cần phải xác minh thực hư.”
“Ngoại trừ các đời Đức Thánh Cha, chưa từng có ai nói chuyện được với Thiên thần.”
Avelard khẳng định, và Brigitta đáp lại bằng một giọng nhỏ.
Phải… đây là một sự thật mà các giáo sĩ của Giáo hội Tây Phương đều biết rõ.
Ngoại trừ Giáo hoàng, không ai từng nói chuyện với Thiên thần. Ngược lại, đối tượng mà Thiên thần nói chuyện chỉ có Giáo hoàng mà thôi. Dĩ nhiên, không phải lúc nào cũng có thể nói chuyện. Nghe nói trong suốt thời gian tại vị, chỉ có vài lần ít ỏi.
Vẫn có ngoại lệ.
Như Đấng Khai tổ New, người được cho là đã nói chuyện gần như mọi lúc… dù hầu hết chỉ là truyền thuyết.
“Không có cách nào xác nhận được.”
Người lẩm bẩm câu đó là Cesare.
“Đúng là vậy…”
Avelard đồng tình.
“Không, có cách.”
Nhưng, Brigitta ngẩng đầu lên và nói.
Ánh mắt của ba người còn lại đổ dồn về phía Brigitta.
“Vật mà các đời Đức Thánh Cha luôn mang theo bên mình khi nói chuyện với Thiên thần…”
“Là Quyền trượng Giáo hoàng!”
Brigitta nhận ra, và Avelard cũng nghĩ tới điều đó.
Trong suốt thời gian tại vị, có một cây trượng mà Giáo hoàng luôn mang theo. Trong Giáo hội, nó được gọi là Quyền trượng Giáo hoàng, dài khoảng một mét. Ở đầu trượng có gắn một viên bảo ngọc màu trắng. Không ai biết chính xác viên bảo ngọc đó là gì…
Quyền trượng Giáo hoàng được cho là do Đấng Khai tổ New tạo ra, và theo di ngôn của ngài, nó đã được truyền lại cho các đời Giáo hoàng kế nhiệm. Người ngoài Giáo hoàng bị cấm chạm vào nó.
“Hiển nhiên là, thứ đó, Đức Thánh Cha luôn mang theo bên mình, đúng không?”
“Có lúc ngài không mang theo.”
“Lúc tắm rửa.”
“Khi đó, nó được đặt trên bệ đỡ Quyền trượng Giáo hoàng trong phòng làm việc, sâu bên trong Cung điện Giáo hoàng.”
Dionigi nêu thắc mắc, Brigitta tìm ra lối thoát, Cesare đưa ra câu trả lời, và Avelard bổ sung.
“Nhưng dù chúng ta có cầm nó, cũng chưa chắc đã nghe được tiếng của Thiên thần, phải không?”
“Biết đâu cầm Quyền trượng Giáo hoàng là thật sự có thể nói chuyện với Thiên thần thì sao.”
“Không còn cách nào khác để xác minh.”
“Từ xưa đến nay, điều này luôn xuất hiện trong truyền thuyết về các đời Giáo hoàng, nên khả năng là cao nhất.”
Họ không còn lựa chọn nào khác.
Giáo hoàng tắm rửa vào lúc chín giờ sáng. Canh đúng thời gian đó, Tứ Tư giáo đã đến phòng làm việc của Giáo hoàng.
Trong phòng làm việc, hai trợ tế đang dọn dẹp. Đây là chuyện thường lệ.
Dĩ nhiên, trong phòng làm việc có rất nhiều vật quan trọng, nhưng chưa bao giờ có chuyện gì bị mất. Không có kẻ vô liêm sỉ nào lại làm chuyện đó trong Tòa Thánh. Ai ai cũng sống một cách nghiêm túc.
Hai vị trợ tế đang dọn dẹp phòng làm việc của Giáo hoàng như thường lệ đã phải kinh ngạc khi thấy những người bước vào. Những người đó, dĩ nhiên họ biết, chính là Tứ Tư giáo của Giáo hoàng.
“Thưa các Giám mục…”
Cả hai vội vàng cúi chào.
“Vất vả cho các vị rồi. Chúng tôi cần dùng căn phòng này một chút. Đã được sự cho phép của Đức Thánh Cha.”
Avelard thông báo.
Hai vị trợ tế không một chút nghi ngờ, rời khỏi phòng. Lời nói của chính 『Tứ Tư giáo của Giáo hoàng』 kia mà. Lẽ nào lại có lý do để nghi ngờ chứ?
Sau khi xác nhận hai người đã rời đi, bốn vị giám mục tập trung lại bên cạnh Quyền trượng Giáo hoàng.
“Chỉ chạm vào thôi đã là trọng tội…”
Ngay cả một người như Dionigi mà giọng cũng run lên.
Đương nhiên rồi.
Chạm vào cây trượng này đồng nghĩa với việc chống lại quyền uy của Giáo hoàng. Cũng có nghĩa là đoạn tuyệt hoàn toàn với những gì họ đã tin tưởng từ trước đến nay.
Thế nhưng…
“Không còn lựa chọn nào khác. Ta muốn biết sự thật về Đức Thánh Cha.”
Giọng của Avelard không hề run rẩy. Ông dõng dạc tuyên bố.
Lời nói đó đã thổi bay sự do dự của ba người còn lại. Cả ba đều gật đầu.
Bốn người họ đồng thời chạm vào Quyền trượng Giáo hoàng.
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, một cảm giác như thể tâm trí họ được kết nối trực tiếp đến một nơi nào đó khác.
“Thưa Thiên thần.”
Avelard cất tiếng.
Không có phản ứng.
“Thưa Thiên thần, xin hãy trả lời chúng tôi.”
Avelard nói lại một lần nữa.
Và rồi…
“Kẻ nào đó?”
Một giọng nói vang thẳng vào đầu bốn người.
Bất giác, cả bốn người đều quỳ một chân xuống, tay vẫn không rời khỏi cây trượng.
“Thưa Thiên thần, chúng tôi là các giám mục Avelard, Brigitta, Cesare và Dionigi.”
Avelard trả lời.
“Không phải Sacarias à. Vậy thì sao? Lũ giám mục các ngươi có chuyện gì?”
Cái tên ‘Sacarias’ xuất hiện trong lời nói của thực thể tựa thiên thần đã gây ra một cú sốc không nhỏ cho cả bốn người. Ít nhất thì Sacarias cũng đã được sự tồn tại tựa thiên thần này nhớ mặt gọi tên.
Nhưng dù nghĩ vậy, vẫn có điều họ cần phải xác nhận.
“Vâng. Chúng tôi được gọi là Tứ Tư giáo của Giáo hoàng, trực thuộc Đức Thánh Cha. Nhưng chúng tôi đã biết được rằng, sự tồn tại hiện đang được gọi là Giáo hoàng không phải là Giáo hoàng thật sự. Vì lẽ đó, đức tin trong chúng tôi đang lung lay. Thưa Thiên thần, ngài có biết về Giáo hoàng không ạ?”
“Ta biết đó không phải là con người.”
Lời nói của thực thể tựa thiên thần khiến cả bốn người khẽ thở dài.
Nhưng câu nói tiếp theo đã khiến họ kinh hoàng.
“Bởi vì đó là thứ ta đã ra lệnh cho Sacarias tạo ra.”
“Cái gì…”
Avelard thốt lên, rồi chết lặng.
Ba người còn lại dĩ nhiên cũng không nói nên lời.
Tròn ba mươi giây, không một ai có thể cất tiếng.
“Thưa Thiên thần, tại sao ngài lại làm như vậy…”
“Đó là chuyện các ngươi không cần biết.”
Lời nói của thiên thần giáng một đòn nặng nề lên cả bốn người.
“Chúng tôi vô cùng xin lỗi.”
Lời nói bật ra khỏi miệng bốn người một cách phản xạ.
“Ta ra lệnh cho các ngươi. Hãy phò tá Sacarias. Hãy xem lời của Sacarias là lời của ta.”
Sau khi truyền lệnh, thực thể tựa thiên thần liền rời đi.
Tâm trí của bốn người có cảm giác như đã trở về phòng làm việc của Giáo hoàng, thoát khỏi trạng thái kết nối với một nơi nào đó khác.
“Các vị đã nói chuyện được với Thiên thần rồi chứ?”
Bốn người vội vàng quay về phía giọng nói. Đứng ở đó là…
“Sacarias…”
Giọng nói của Avelard bật ra từ kẽ răng.
“Chẳng phải Thiên thần đã nói rồi sao? Rằng hãy làm theo lời tôi.”
Sacarias nói với nụ cười hiền hậu thường trực.
“Phải, ngài ấy đã nói.”
Avelard đáp. Nhưng ông lập tức nói tiếp.
“Nhưng, ta từ chối.”
Sacarias nghiêng đầu hỏi.
“Tại sao vậy?”
“Không thể tin được. Lấy gì để chứng minh sự tồn tại vừa rồi không phải là một trò lừa bịp do ngươi sắp đặt chứ?”
“Ngu ngốc…”
Avelard nói, và ba người còn lại cũng gật đầu. Thấy vậy, lần đầu tiên, vẻ mặt của Sacarias méo xệch đi, và hắn lẩm bẩm như thể khạc nhổ.
Vẻ mặt Sacarias biến dạng, hắn im lặng, dùng ngón cái gảy chiếc nhẫn đeo trên ngón giữa. Ngay khoảnh khắc đó, cơ thể của Tứ Tư giáo đổ gục xuống sàn.
“C-Cái gì…”
“Cơ thể…”
“Không cử động được…”
“Đầu óc cũng choáng váng…”
Dionigi, Brigitta, Cesare, và cả Avelard… tất cả đều không thể kháng cự, hoàn toàn không thể dùng chút sức lực nào.
Bốn người họ thậm chí không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
“Nguyên lý của Quyền trượng Giáo hoàng là khuếch đại rung động. Chính điều đó giúp các vị có thể nói chuyện với Thiên thần. Suốt thời gian các vị nói chuyện với ngài ấy, một luồng rung động không tưởng đã chạy khắp cơ thể các vị. Bây giờ, tôi chỉ khuếch đại nó lên mà thôi. Mà, nói những điều khó hiểu chắc các vị cũng chẳng hiểu đâu. Sau đây, các vị sẽ trở thành những con rối. À, đừng lo. Không phải là loại giống như ‘Đức Thánh Cha’ đây đâu. Mà là những con rối đúng theo nghĩa đen, chỉ có cơ thể cử động theo mệnh lệnh của tôi mà thôi. Bởi vì, trong lễ nhậm chức ngày mai, các vị cũng sẽ được Thiên thần hấp thụ. Dù gì thì các vị cũng sắp biến mất khỏi thế gian này rồi, đâu cần phải làm ra một ‘con rối’ tinh xảo đến thế, phải không nào?”
“Ngươi, ngươi nói cái gì…”
“Lũ Tứ Tư giáo ngu xuẩn. Đây là những chuyện các người không cần phải hiểu.”
◆
Sáng ngày diễn ra Lễ Nhậm Chức của vị Giáo hoàng thứ một trăm, chín giờ sáng.
Tại Cục Quản lý Binh đoàn của Tòa Thánh, mọi người vẫn đang miệt mài nghiên cứu và phát triển như thường lệ.
“Xin lỗi vì đã làm phiền mọi người. Lẽ ra hôm nay là một ngày trọng đại, Lễ Nhậm Chức của Đức Thánh Cha Giáo hoàng, vậy mà…”
Ruslan, dù là công tử của một quốc gia đồng minh, lại không được mời với tư cách khách mời. Vốn dĩ, các vị vua chúa và quý tộc của Các Nước Phía Tây đều không được mời tham dự buổi lễ. Tòa Thánh đã ra thông báo rằng sau lễ nhậm chức, chính Giáo hoàng sẽ thực hiện một chuyến công du đến các quốc gia này.
“Được nghiên cứu cùng ngài Ruslan vui lắm ạ, nên ngài đừng bận tâm. Vả lại, chúng tôi bị cấm đến địa điểm tổ chức buổi lễ rồi.”
“Thay vào đó, sau khi mọi chuyện kết thúc, Đức Thánh Cha sẽ đến thăm Cục Quản lý Binh đoàn này.”
“Hơn nữa, ngài ấy còn ban phước cho chúng ta nữa.”
“Được nhận phước lành riêng thế này còn vui hơn là phải chen chúc ở một nơi đông nghẹt người ấy chứ.”
“Đúng đúng.”
Các nhà nghiên cứu trông có vẻ vui mừng thì đúng hơn.
Tuy nhiên, trong lời nói của họ, Ruslan nhận thấy một điểm đáng ngờ.
“Bị cấm đến sao? Đức Thánh Cha sẽ đến và ban phước? Ai đã nói những điều đó vậy?”
“Dĩ nhiên là Hồng y Sacarias rồi ạ.”
Một trong các nhà nghiên cứu trả lời câu hỏi của Ruslan. Người chịu trách nhiệm của Cục Quản lý Binh đoàn là Hồng y Sacarias, nên câu trả lời này cũng là điều hiển nhiên.
“Hầu hết các nhà nghiên cứu ở đây, chỉ cần được nghiên cứu và phát triển là đã thấy hạnh phúc rồi ạ.”
“Nói huỵch toẹt ra rồi…”
“Đã bảo là không được nói mà…”
Những lời nói quá thẳng thắn được thốt ra, khiến những người khác khẽ trách móc. Chỉ là “khẽ” thôi, vì tất cả mọi người ở đây, ít nhiều cũng đều nghĩ như vậy. Có lẽ ở bất kỳ thế giới nào, những người cống hiến hết mình cho nghiên cứu cũng đều giống nhau.
Dĩ nhiên, các nhà nghiên cứu cũng là giáo sĩ. Và với tư cách là những giáo sĩ thì…
“À, thưa ngài Ruslan, chuyện vừa rồi xin ngài tuyệt đối giữ bí mật với Hồng y Sacarias.”
“Ể?”
“Thưa ngài, dĩ nhiên ngài ấy là một nhà giả kim thuật phi thường… nhưng hơn thế nữa, ngài ấy rất coi trọng Giáo hội.”
Một nhà nghiên cứu nói vậy, và những người khác cũng gật đầu đồng tình.
Ruslan im lặng gật đầu.
Một lúc sau…
“Vậy thì mọi người ơi, xin hãy phụ tôi một tay. Tất cả cùng khiêng thì chỉ cần một chuyến là xong.”
Cả nhóm nghiên cứu quyết định cùng nhau vận chuyển vài món đồ đến một căn phòng ở tòa nhà khác. Đây là chuyện thỉnh thoảng vẫn xảy ra ở Cục Quản lý Binh đoàn. Vì phần lớn những vật dụng ở đây đều thuộc dạng cơ mật, nên người ngoài không được phép vào phòng này. Sẽ rất phiền phức nếu một người vào đây để khuân vác đồ đạc lại vô tình nhìn thấy thứ gì đó cơ mật, dù chỉ là trong vô thức.
“À, tôi cũng sẽ giúp một tay.”
“Xin lỗi đã làm phiền ngài, thưa ngài Ruslan. Nhờ cả vào ngài.”
Giả kim thuật là đỉnh cao của sự hợp lý. Nhiều người làm trong lĩnh vực này tự nhiên cũng hình thành lối suy nghĩ đó… Đúng vậy, một người khiêng thì phải đi lại nhiều lần, nhưng nếu mọi người cùng làm thì chỉ cần một chuyến là xong. Cách đó cũng đỡ tích tụ mệt mỏi hơn.
Và thực tế, lần này có vẻ cũng chỉ cần một chuyến là xong.
Ruslan tuy là công tử của một quốc gia hùng mạnh, nhưng thật lòng mà nói, cậu không thích bị đối xử đặc biệt trong những chuyện thế này. Vì vậy, cậu luôn chủ động giúp đỡ.
Chuyện đó xảy ra khi Ruslan và các nhà nghiên cứu của Cục Quản lý Binh đoàn đang trên đường quay về sau khi đã chuyển đồ xong.
Vì mọi người phải tham gia hoặc điều hành Lễ Nhậm Chức Giáo hoàng, nên bên trong Tòa Thánh hôm nay vắng vẻ hơn thường lệ. Các nhà nghiên cứu vừa đi vừa trò chuyện dọc hành lang.
Giữa lúc đó, hai người đi đầu dừng lại và cúi chào. Những người tiếp theo cũng vậy…
“A, là Tứ Tư giáo…”
Chỉ có Ruslan là vô tình thốt ra những lời đó. Tất cả các nhà nghiên cứu khác đều cứng mặt, dừng bước và im lặng cúi đầu.
Ruslan rảo bước nhanh hơn, tiến đến phía trước và hơi chéo về một bên của nhóm Tứ Tư giáo của Giáo hoàng.
“Hôm trước, xin cảm ơn các vị.”
Cậu muốn nói lời cảm ơn về trận đấu tập với Lôi Đế.
Thế nhưng, không có phản hồi nào từ Tứ Tư giáo. Họ không hề liếc nhìn Ruslan, tốc độ bước đi cũng không thay đổi…
Nếu là người khác ngoài Ruslan, có lẽ họ sẽ nghĩ đây là chuyện bình thường. Bởi vì Tứ Tư giáo vẫn luôn bị cho là những người như vậy.
Nhưng Ruslan lại nhíu mày. Dù cậu có cảm thấy Tứ Tư giáo đáng sợ, nhưng việc cậu bày tỏ lòng biết ơn mà họ lại không có bất kỳ phản ứng nào thật khó hiểu. Ít nhất thì, Tư giáo Avelard cũng phải liếc nhìn một cái chứ.
Vậy mà cả bốn người đều không có chút phản ứng nào.
Cứ như thể, họ không hề nghe thấy.
Cứ như thể, không có ai ở đó.
Cứ như thể… họ chỉ được ra lệnh đi lại mà thôi.
Ruslan nhớ lại những gì bốn người họ đã nói. Sau trận đấu tập với Lôi Đế, họ đã nói rằng sớm muộn gì cũng sẽ đến giết Ryo. Cậu không nghĩ họ định làm điều đó ngay bây giờ… nhưng dù sao đi nữa, thái độ này quá bất thường. Hoàn toàn khác biệt so với lần gặp trước.
Bất thường đến kinh ngạc.
Trong đầu Ruslan loé lên khả năng rằng bốn người họ đang bị điều khiển. Làm thế nào để làm được điều đó thì mình hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi…
Mình có nên bám theo không?
Cậu chỉ do dự trong một thoáng.
“Xin lỗi mọi người, tôi vừa nhớ ra có việc khẩn.”
“Ể?”
Ruslan nói rồi quay gót bước đi, để lại các nhà nghiên cứu đứng ngẩn người nhìn theo trong sự ngạc nhiên.
Ruslan bám theo Tứ Tư giáo, giữ một khoảng cách nhất định.
Vừa đuổi theo, cậu vừa gọi khẽ vào chiếc vòng tay bằng vàng trên cổ tay trái.
“Lôi Đế, đến đây.”
Đó chính là chiếc vòng tay từng khiến cậu kinh ngạc khi thấy Ryo hiện thực hóa chức năng điều khiển từ xa và nhập lệnh bằng giọng nói. Dĩ nhiên, nó được chạm khắc tinh xảo để một công tử đeo cũng không hề lạc lõng.
Một lúc sau, Lôi Đế vốn được để lại trên xe ngựa đã đến hợp quân.
Đối với Ruslan, như vậy là yên tâm rồi. Hơn bất cứ ai, Lôi Đế chính là người cộng sự mà Ruslan tin tưởng nhất.
Một người và một cỗ máy cùng nhau bám theo Tứ Tư giáo.
Tứ Tư giáo vẫn giữ nguyên nhịp độ, không hề ngoảnh lại, và dĩ nhiên cũng không đáp lại lời chào của bất kỳ ai. Các giáo sĩ từ cấp Đại Giám mục trở lên đều đang tập trung tại hội trường hình tròn nơi diễn ra Lễ Nhậm Chức, nên ở khu vực này cũng không gặp ai nữa…
Họ dường như đang tiến đến một khu vực sâu bên trong Tòa Thánh, nhưng theo một cách nào đó, lại là nơi mà Ruslan khá quen thuộc.
Cục Phát triển?
Cục Phát triển Giáo hội Tây Phương… cùng với Cục Quản lý Binh đoàn, đây là một trong những trung tâm đảm nhiệm việc phát triển và cải tiến golem. Có thể nói đây là một bộ phận có nhiều kỹ sư bảo trì hơn là nhà nghiên cứu.
Và dĩ nhiên, người chịu trách nhiệm là Hồng y Sacarias.
Tứ Tư giáo mở cửa Cục Phát triển mà không cần gõ, rồi bước vào trong. Họ đi dọc hành lang, lướt qua căn phòng nơi các kỹ sư đang bận rộn làm việc. Các kỹ sư nhìn thấy họ liền cúi đầu chào từ trong phòng, nhưng dĩ nhiên không nhận được một cái liếc mắt nào. Các kỹ sư cũng chỉ nhún vai rồi quay lại với công việc.
Ruslan và Lôi Đế tiếp tục bám theo Tứ Tư giáo. Các kỹ sư mỉm cười cúi chào hai người họ… Ruslan cảm thấy hơi khó xử, nhưng cũng chỉ khẽ gật đầu rồi tiếp tục đuổi theo Tứ Tư giáo… cuối cùng, họ đã vào phòng của cục trưởng.
Sâu hơn nữa bên trong phòng cục trưởng, một trong những cuốn sách trên giá được nhấn vào… giá sách từ từ di chuyển, và một ánh sáng nhàn nhạt của giả kim thuật phát ra từ phía sau.
Cầu thang xoắn ốc?
Một cầu thang xoắn ốc dẫn xuống dưới được tạo ra, và Tứ Tư giáo bắt đầu đi xuống.
Đến nước này thì Ruslan cũng hiểu rằng phía trước là một nơi nguy hiểm. Lý trí mách bảo cậu rằng nếu muốn đuổi theo thì chỉ nên đến đây thôi. Đồng thời, một cảm giác không dựa trên lý trí cho cậu biết rằng, nếu dừng việc bám theo ở đây, Tứ Tư giáo sẽ không thể toàn mạng trở về…
Sau khi nhìn Lôi Đế đang đi theo sau mình, Ruslan đưa ra quyết định.
“Đi thôi, Lôi Đế.”
Ruslan và Lôi Đế đi xuống một cầu thang xoắn ốc khá dài. Không thể nhìn thấy bóng dáng Tứ Tư giáo đi trước, nhưng vẫn nghe được tiếng bước chân của họ.
Lôi Đế là một golem. Golem vốn dĩ không giỏi trong việc đi xuống cầu thang. Không phải là không thể, nhưng chúng đi rất chậm và tiếng bước chân cũng khá lớn. Tuy nhiên, Lôi Đế là một ngoại lệ…
Hệ thống kiểm soát ZMP mục tiêu mà cậu Ryo đã chỉ cho mình… khả năng kiểm soát tư thế của nó đã trở nên mượt mà hơn cả con người.
Đúng vậy, cậu đã được Ryo chỉ dạy điều đó khi nói chuyện ở Công quốc Qushy. Sau đó, qua vô số lần thử nghiệm và sửa lỗi, sự ổn định của Lôi Đế đã được cải thiện đến mức không thể so sánh với trước đây. Điều đó không chỉ phát huy tác dụng khi di chuyển mà còn cả trong chiến đấu.
Vừa suy nghĩ những điều đó, Ruslan vừa đi xuống cầu thang xoắn ốc… và cuối cùng cũng đã đến nơi.
Rộng quá… Dưới lòng đất của Thánh đô lại có một không gian như thế này…
Cậu kinh ngạc trước sự rộng lớn của nơi này. Trần nhà cũng rất cao.
Tứ Tư giáo đã xuống trước vẫn đang tiếp tục bước đi.
Còn có những căn phòng khác sao? Mà rốt cuộc, nơi này là…
Vì không có chướng ngại vật, Ruslan và Lôi Đế có thể bám theo Tứ Tư giáo từ một khoảng cách khá xa trong khi vẫn giữ họ trong tầm mắt.
Họ đi qua một đường hầm nối từ căn phòng vừa xuống, và tiến vào một căn phòng khác.
Và rồi…
Keng.
Một âm thanh rất cao, nhưng không hề lớn vang lên.
Ngay khoảnh khắc đó, Tứ Tư giáo đang đi phía trước đột nhiên khụy xuống.
Vẫn nấp trong đường hầm, cậu khẽ nhìn vào căn phòng nơi Tứ Tư giáo đã ngã gục. Nơi đó cũng là một không gian vô cùng rộng lớn…
“Sacarias…”
Giọng nói như rên rỉ đó là của một trong Tứ Tư giáo, Tư giáo Avelard.
Vì khoảng cách khá xa nên Ruslan không thể nhìn rõ, nhưng có vẻ mặt ông ta đang nhăn lại. Dù không thể cử động tự do, nhưng có vẻ họ vẫn có thể nhăn mặt và nói được.
“Các người là nguồn ma lực dự phòng trong trường hợp có chuyện gì xảy ra ở kia. Mà, kể cả khi không có chuyện gì, các người vẫn sẽ có được vinh dự dâng hiến toàn bộ cơ thể này, bao gồm cả Mảnh vỡ của Thần, cho thiên thần. Đó là một niềm vinh quang, phải không?”
Giọng nói vọng lại chắc chắn là của Hồng y Sacarias.
Tông giọng cũng là giọng nói thường ngày mà Ruslan vẫn quen nghe.
Nơi này, được nối với Cục Phát triển bằng một cầu thang xoắn ốc, quả nhiên là một địa điểm được Sacarias chuẩn bị cho mục đích nào đó.
Dĩ nhiên, cậu không biết chính xác nơi này dùng để làm gì. Nhưng trong đầu Ruslan chợt lóe lên một điều. Vòng tròn ma thuật khổng lồ dưới lòng đất Thánh đô và từ khóa Mảnh vỡ của Thần mà Ryo đã từng nói cho cậu biết.
Đây là nơi có vòng tròn ma thuật… dùng để cướp đi Mảnh vỡ của Thần từ các phái đoàn sứ giả trong buổi lễ nhậm chức.
Lúc đó, Ryo đã không nói ai là người đã tạo ra vòng tròn ma thuật ấy. Có lẽ vì đó không phải là thông tin đã được xác thực, và cũng có thể vì cậu ấy biết Ruslan đang hợp tác nghiên cứu với người đó.
Nhưng đến nước này, Ruslan không thể không hiểu ra.
Hồng y Sacarias… chính là kẻ chủ mưu của vụ việc lần này.
Cậu khẽ lắc đầu.
Cậu đã mong rằng mình đã nhầm. Dù không thể nói là vô can, nhưng cậu đã hy vọng rằng ông ta chỉ bị ép buộc hợp tác một cách bất đắc dĩ. Nhưng nhìn tình hình hiện tại và nghe những lời vừa rồi, ông ta chính là một trong những kẻ chủ mưu.
“Sacarias… vì sao ông lại làm những chuyện này?”
Tư giáo Avelard hỏi.
“Ta vừa nói rồi còn gì? Để dâng hiến cho thiên thần. Chính các người cũng đã nghe thấy giọng nói của ngài ấy, tiếng nói của thiên thần, thông qua cây quyền trượng của Giáo hoàng cơ mà. Tất cả là vì vị đại nhân vĩ đại đó. Chúng ta, những tín đồ của Giáo hội, tuân theo lời của thiên thần là điều hiển nhiên, phải không?”
“Tại sao… ông biết đó là thiên thần?”
“Ôi, những kẻ ngu muội của Tứ Tư giáo…”
Trước câu hỏi của Avelard, Sacarias nhăn mặt và thở dài. Đối với một Sacarias hiếm khi thay đổi sắc mặt, và chưa bao giờ tỏ ra coi thường người khác, thì đây là một biểu cảm hoàn toàn xem thường, một điều hiếm thấy.
“Chỉ nghe giọng nói thôi là đủ biết rồi, phải không? Hơn nữa, còn có vòng tròn ma thuật ở đây. Ngoài ra, ngài ấy còn cho thấy sự uyên bác không thể so sánh với con người… Ôi, tôi đã vinh dự được chạm đến một phần nhỏ của nó… quả là một niềm vui tột đỉnh.”
Sacarias xúc động đến mức gần như rơi lệ.
Trái ngược với ông ta, Tứ Tư giáo chỉ có thể rên rỉ những tiếng gần như là gào thét trong khi vẫn ngã gục trên mặt đất.
“Cảm giác như thể bên trong cơ thể đang bị khuấy đảo phải không? Hay nên nói là một trạng thái say sóng cực kỳ tồi tệ nhỉ. Dù là gì đi nữa, các người không những không thể đi lại, mà ngay cả đứng dậy cũng không thể. Mà, khoảng nửa ngày nữa thì chắc cũng cử động được tay… nhưng đến lúc đó, mạng sống của các người cũng không còn nữa đâu.”
“Tên khốn nhà ngươi…”
“Thật ra, cứ để các người bị giả kim thuật khống chế như lúc di chuyển từ trên mặt đất xuống thì sẽ dễ dàng hơn… nhưng thiên thần lại phán rằng làm vậy sẽ gây trở ngại cho việc trích xuất Mảnh vỡ của Thần. Rốt cuộc Mảnh vỡ của Thần là cái gì vậy nhỉ?”
Sacarias nhún vai.
Nhưng ngay sau đó, ông ta tỏ ra như vừa nhận ra điều gì đó, rồi lại thở dài và lắc đầu.
Ông ta cất lên một giọng nói lớn và vang, khác hẳn với trước đây.
“Thưa ngài Ruslan, tại sao ngài lại ở đây?”
Đúng vậy, Sacarias đã nhận ra sự có mặt của Ruslan.
“Cả Lôi Đế cũng đi cùng, xem ra không phải ngài tình cờ đi lạc nhỉ.”
Câu nói đó đã trở thành đòn quyết định.
Ruslan bước ra ngoài. Phía sau là Lôi Đế.
“Thưa Hồng y Sacarias…”
“Ồ, vẻ mặt đó… Ngài nhận ra rằng mình sắp phải đối đầu với tôi rồi sao?”
Nhìn vẻ mặt buồn bã và cô đơn của Ruslan, Sacarias lại mỉm cười và hỏi.
“Thưa Hồng y Sacarias, tại sao ngài lại làm những việc này?”
“Thưa ngài Ruslan, tất cả là vì Giáo hội.”
“Vì Giáo hội… mà ngài lại cướp đi Mảnh vỡ của Thần từ những người tham dự Lễ Nhậm Chức ư? Dù họ không phải là tín đồ của Giáo hội Tây Phương, nhưng chuyện như vậy tuyệt đối không thể được cho phép!”
Ruslan hét lên.
Hay đúng hơn, đó là một tiếng kêu ai oán. Tại sao Sacarias, người mà mình từng kính trọng như một đồng nghiệp trong ngành giả kim thuật, lại…
“Thật ngạc nhiên khi ngài biết cả về Mảnh vỡ của Thần. Ngài nghe từ ai đó… liệu có phải là từ mạo hiểm giả Ryo của Vương quốc không nhỉ? Tôi có nghe nói cậu ta đang có nhiều hành động mờ ám, thật đáng tiếc.”
Sacarias khẽ lắc đầu. Vẻ mặt ông ta trông thực sự tiếc nuối.
“Nếu ngài đã biết đến mức đó, thì tôi không thể để ngài quay trở lại mặt đất được nữa rồi.”
Sacarias búng ngón tay một cái.
Đáp lại, một con golem từ căn phòng phía trong chạy ra.
“Bạch Kỵ Sĩ…”
Đó là con golem mạnh nhất của Pháp Quốc mà Ruslan cũng biết.
“Tài năng của ngài thật sự quá đáng tiếc… Tôi đã từng nghĩ rằng một ngày nào đó, ngài sẽ trở thành một trong những người xây dựng nên một thế giới có golem.”
“Tôi xin hỏi lại một lần nữa. Thưa Hồng y Sacarias, tại sao ngài lại làm những việc này?”
“Tôi đã trả lời rồi. Vì Giáo hội.”
“Các tín đồ của Giáo hội không hề mong muốn điều này.”
“Tín đồ? Ồ, thưa ngài Ruslan, ngài đang hiểu lầm rồi.”
“Hiểu lầm?”
Ruslan nhíu mày.
“Là về việc Giáo hội tồn tại vì ai.”
“Dĩ nhiên là vì các tín đồ.”
“Không, sai rồi. Là vì Thượng Đế và các thiên thần.”
“Ể…”
“Tín đồ chỉ là những kẻ nhận được ân huệ của Thượng Đế và các thiên thần mà thôi. Không được nhầm lẫn giữa chủ và tớ.”
Sacarias quả quyết tuyên bố. Thượng Đế và thiên thần là chủ, tín đồ là tớ. Mối quan hệ chủ-tớ chính là như vậy.
“Chuyện đó… nhưng mà…”
Đến cả Ruslan cũng phải cứng họng, không thể phản bác. Đúng là quan hệ chủ-tớ là như vậy. Tín đồ là chủ, còn Thượng Đế và thiên thần là tớ… không phải thế. Điều đó chắc chắn là sai. Tuy là sai, nhưng…
“Nhưng không phải vì thế mà có thể phớt lờ tấm lòng của các tín đồ.”
“Dĩ nhiên rồi. Các tín đồ không biết gì cả, và sau này cũng không cần phải biết. Họ cứ tiếp tục sống hạnh phúc như trước đây, không cần biết đến những chuyện sẽ xảy ra sau ngày hôm nay. Vì vậy, đối tượng bị cướp đi Mảnh vỡ của Thần cũng là những người đến từ Trung Ương Quốc và Lục địa Hắc ám, chứ không phải các tín đồ của Giáo hội.”
Sacarias mỉm cười giải thích.
Trong đầu ông ta, một logic hoàn hảo đã được thiết lập.
Như thể câu trả lời của Sacarias là một tín hiệu, Bạch Kỵ Sĩ bắt đầu di chuyển. Đáp lại, Lôi Đế cũng hành động.
Hai con golem đối đầu trực diện và va chạm vào nhau.
“Hô…”
Bạch Kỵ Sĩ và Lôi Đế hoàn toàn ngang sức.
“Bạch Kỵ Sĩ được trang bị ma thạch của một con wyvern trưởng thành khổng lồ. Vì vậy, nó cực kỳ mạnh mẽ… vậy mà lại có thể đối đầu ngang ngửa. Quả không hổ là Lôi Đế của ngài Ruslan. Ngài đã giảm thiểu ma lực cần thiết cho hệ thống truyền dẫn đến mức tối đa, và dồn phần còn lại vào ‘sức mạnh’. Về khoản tiết kiệm ma lực thì không quốc gia nào có thể sánh được với Công quốc Qushy… và Lôi Đế chính là nguyên mẫu cho thế hệ golem tiếp theo của họ. Không, thật tuyệt vời.”
Sacarias cất lời tán thưởng. Lời khen đó không hề có một chút giả dối nào. Ông ta đang đánh giá Ruslan và Lôi Đế ở mức cao nhất có thể.
“Tôi biết sức mạnh của Bạch Kỵ Sĩ. Đồng thời, tôi cũng biết cả tính năng của nó. Lôi Đế hoàn toàn có thể chiến đấu ngang cơ.”
Ruslan quả quyết.
Nghe lời của Ruslan, Sacarias liên tục gật đầu.
“Tôi rất muốn tiếp tục theo dõi trận đấu này, nhưng mà…”
Ông ta liếc nhìn chiếc đồng hồ quả quýt trong túi.
“Tôi cũng phải lên mặt đất thôi. Lễ Nhậm Chức sắp bắt đầu rồi.”
Nói rồi, Sacarias lắc đầu vài lần. Vẻ mặt ông ta trở nên buồn bã.
“Đúng là Lôi Đế rất mạnh. Ngay cả Bạch Kỵ Sĩ của ta cũng không thể dễ dàng chiến thắng. Nhưng… để giải quyết tình hình, Bạch Kỵ Sĩ không cần phải thắng.”
Sacarias nói.
Ruslan không hiểu ý nghĩa của những lời đó.
“Thưa ngài Ruslan, ngài vẫn chưa hiểu được bản chất của một trận chiến golem.”
“Ý ngài là sao?”
“Không nhất thiết phải hạ gục golem của đối phương.”
“Ể?”
“Chỉ cần hạ gục người mà con golem đó phục vụ là được.”
Sacarias vuốt ve chiếc vòng tay bạc trên cổ tay trái của mình. Đáp lại, chiếc vòng phát ra một luồng sáng giả kim thuật nhàn nhạt.
Tám bóng người xuất hiện từ đó.
Không, nên gọi những thứ đó là con người được không, khi chúng mọc lên từ mặt đất như những vật thể màu xanh lá, rồi dần dần thành hình người và có màu da của con người…
“Các golem thép của Judas Iscariot's Remorse thì quả nhiên là không thể tạo ra ở đây được. Những lúc thế này, việc chúng làm bằng kim loại thật là bất tiện.”
“Judas Iscariot's Remorse? Binh đoàn sát thủ của Pháp Quốc?”
“Quả không hổ là công tử của Công quốc Qushy, thưa ngài Ruslan. Ngay cả bí mật tối cao của Pháp Quốc ngài cũng biết sao.”
“Tôi nghe nói đó là một đơn vị hỗn hợp giữa người và golem… nhưng đó là con người sao?”
Ruslan vô tình hỏi.
“Tôi xin phép được đặt tên cho chúng là sinh thể golem. Tất cả đều là nhờ trí tuệ của ngài Regna.”
“Ngài Regna?”
“Là thiên thần đã chỉ định tôi.”
Nói rồi, Sacarias cúi đầu một cách kính cẩn. Như thể ngài ấy đang ở đó, dù không thể nhìn thấy, ông ta vẫn thể hiện sự kính trọng cao nhất.
Rồi ông ta ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Ruslan.
“Tôi vốn muốn giữ lại Tứ Tư giáo để phòng trường hợp khẩn cấp… nhưng có lẽ đành chịu vậy. Tôi sẽ đến Lễ Nhậm Chức. Thưa ngài Ruslan, vĩnh biệt.”
Sacarias quay người lại và ra lệnh.
“Hãy giết Công tử Ruslan và Tứ Tư giáo đi.”
◆
Không theo kịp diễn biến quá nhanh của sự việc, Ruslan đứng sững người trong giây lát.
Một bóng đen lao về phía Ruslan… một trong những thành viên của Judas Iscariot's Remorse.
Phập.
Một con dao găm phóng tới, cắm vào tên đó khiến hắn mất thăng bằng và ngã nhào.
Nhờ vậy, Ruslan mới bừng tỉnh.
“Ngây ra đó là chết đấy. Chiến đấu đi.”
Giọng nói đó không lớn. Nhưng tuyệt không hề yếu ớt. Dù đang trong tình trạng lảo đảo, Cesare đã cố gắng gượng dậy và không biết từ lúc nào đã có trong tay một con dao găm, phóng nó ra để cứu Ruslan.
“Lôi Đế đang chiến đấu vì chủ nhân của nó đấy. Chủ nhân không đáp lại nó thì sao được!”
“Vâng!”
Một nhà giả kim thuật cũng là một pháp sư. Một nhà giả kim thuật hàng đầu cũng là một pháp sư hàng đầu.
Ruslan chắc chắn là một nhà giả kim thuật trên cả hàng đầu… nhưng thú thật, cậu không giỏi ma pháp chiến.
Dĩ nhiên, với tư cách là nhị công tử của Công quốc Qushy, cậu đã học cả kiếm thuật lẫn ma pháp chiến. Cậu không hợp với kiếm thuật, và ma pháp chiến cũng không khá hơn. Có lẽ chính vì phản ứng đó mà cậu đã đắm chìm vào giả kim thuật, với golem là trung tâm.
Vì vậy, có thể nói các ma pháp mà cậu có thể sử dụng chỉ có ba loại: Rào Chắn Vật Lý, Rào Chắn Ma Thuật và Phong Trảm.
Cậu dùng Rào Chắn Vật Lý để bảo vệ bản thân, và dùng Phong Trảm để chiến đấu với Judas Iscariot's Remorse. Nhờ đó, cậu có thể để Lôi Đế tập trung vào trận chiến với Bạch Kỵ Sĩ.
“Không sao đâu. Lôi Đế sẽ ổn thôi.”
Cậu lẩm bẩm như vậy nhiều lần, tự trấn an bản thân.
Dĩ nhiên, cậu hiểu rằng khả năng biến đổi vũ khí của Bạch Kỵ Sĩ là một mối đe dọa lớn. Bởi vì điều đó sẽ buộc Lôi Đế phải liên tục đối mặt với những loại vũ khí mà nó chưa từng trải nghiệm. Khả năng biến đổi vũ khí đó, con người không thể sử dụng được, nên trong dữ liệu đối chiến của Lôi Đế không hề có…
Sự khác biệt giữa một người nghiệp dư và một bậc thầy là gì? Một bậc thầy có thể ứng phó ngay cả với những trải nghiệm lần đầu… Dựa trên kho dữ liệu khổng lồ đã tích lũy, cơ thể họ sẽ tự động phản ứng.
Dữ liệu khổng lồ được kết nối trong vô thức, và cơ thể tự động di chuyển trong vô thức.
Những người có thể làm điều đó trong vô thức rất mạnh. Vì vậy, người ta luyện tập mỗi ngày để cơ thể ghi nhớ. Thậm chí có thể nói rằng đó là việc để cho cơ bắp ghi nhớ. Về mặt kỹ thuật, golem không thể làm được điều đó, nhưng… khi Ruslan chế tạo Lôi Đế, cậu đã ý thức chính xác về phần này.
Đối với cả những hiện tượng lần đầu gặp, nó sẽ tự suy nghĩ và ứng phó một cách thích hợp.
Nếu Ryo nghe được điều này, chắc chắn cậu ấy sẽ kinh ngạc mà thốt lên: “Là AI sao!”. Đó chính là một trong những lời giải mà Ruslan đã tự mình suy ngẫm và tìm ra.
“Lôi Đế! Ta không sao. Hãy tập trung đối phó với Bạch Kỵ Sĩ.”
Ruslan ra lệnh.
Lôi Đế không nói… nhưng nó khẽ gật đầu.
Việc Cesare tham chiến hỗ trợ Ruslan đã buộc ba người còn lại phải tham gia vào trận chiến.
“Vì để sống sót… Đành chịu thôi.”
“Nếu chết ở đây… chỉ làm trò cười cho Sacarias mà thôi.”
“Sacarias, nhất định phải giết.”
Tư giáo Avelard, Tư giáo Brigitta, Tư giáo Dionigi, cả ba người tuy lời nói khác nhau nhưng đều mang cùng một cảm xúc.
Thù hận dành cho Hồng y Sacarias.
Thứ cảm xúc tiêu cực bắt nguồn từ việc vị Giáo hoàng mà họ tin tưởng chỉ là một sản phẩm do Sacarias tạo ra.
Chỉ có điều đó mới thúc đẩy họ hành động.
Cơ thể họ chỉ có thể cử động bằng một phần mấy trăm so với bình thường. Hơn nữa, họ còn không có vũ khí.
Dù vậy…
“Giao chiến tay không sao.”
“Mà còn là với đám hình nhân.”
“Khó mà hạ gục chúng.”
“Chỉ có thể cố hết sức để bảo vệ bản thân thôi.”
Avelard, Brigitta, Cesare và Dionigi… tất cả chỉ có thể cố gắng cử động. Không có sự nhanh nhẹn cũng như vũ khí, họ đang chiến đấu tay không chống lại những thứ mà Sacarias gọi là sinh thể golem, Judas Iscariot's Remorse.
Trong lúc đó, Avelard liên tục liếc nhìn Công tử Ruslan. Ruslan cũng đang dùng Rào Chắn Vật Lý để đỡ những đòn tấn công của Judas Iscariot's Remorse nhắm vào mình, và dùng Phong Trảm để đẩy lùi chúng.
“Brigitta, sao rồi?”
“Vị công tử đó, có vẻ không có ý định chủ động ra tay.”
Brigitta sử dụng khả năng mô phỏng của mình để đọc trước hành động của Ruslan.
“Ý cô là sao?”
“Người kết thúc trận đấu không phải là cậu ta. Dĩ nhiên cũng không phải chúng ta.”
“Nói cách khác, là con golem… Lôi Đế sao. Cậu ta tin rằng Lôi Đế sẽ đánh bại Bạch Kỵ Sĩ.”
Avelard đưa ra kết luận.
“Ta không hiểu được cảm giác tin tưởng một con hình nhân.”
“Đối với ngài Ruslan, có lẽ đó là sự tồn tại đáng tin cậy nhất. Do chính mình tạo ra, có lẽ nó giống như một phần thân thể của cậu ta vậy.”
Dionigi nhăn mặt, còn Avelard thì đưa ra phỏng đoán. Avelard cũng không hoàn toàn hiểu, nhưng cảm thấy điều đó cũng hợp lý. Thực tế trong trận chiến này, ngoài khả năng chiến đấu của Lôi Đế, không có bất kỳ yếu tố nào khác có thể vượt qua đối phương.
“Chúng ta và ngài Ruslan sẽ tập trung phòng thủ để không phải chết.”
Lôi Đế là con golem do Ruslan tự tay lắp ráp từ đầu. Vì vậy, cậu hoàn toàn tin tưởng nó từ tận đáy lòng.
Dĩ nhiên, Lôi Đế không phải là toàn trí toàn năng hay mạnh nhất. Thực tế, ở công quốc, nó đã thua Công tước ma cà rồng Leandra Chetea.
Nhưng đó không phải là một sai lầm. Cũng không phải là một lỗi lầm.
Việc phát triển golem không có hồi kết. Thành công và thất bại, vinh quang và vấp ngã, và cả chiến thắng lẫn thua cuộc… lặp đi lặp lại những điều đó để không ngừng tiến về phía trước. Đó chỉ là một trong những quá trình.
Dù vậy, Ruslan biết.
Rằng một con golem ra trận là đang gánh vác sinh mạng của người dân.
Nếu golem thất bại, đất nước sẽ bị dày xéo, người dân sẽ bị áp bức. Golem cũng là một trong những pháo đài cuối cùng bảo vệ đất nước.
Phải chấp nhận sự chưa hoàn thiện của nó và gửi nó ra chiến trường. Vừa phải hiểu rằng sinh mạng của người dân đang đặt trên vai nó.
Tuy nhiên, cậu cũng nghĩ rằng việc đổ hết mọi gánh nặng lên golem là sai.
Trách nhiệm này, chính những người gánh vác việc quốc chính như chúng ta phải gánh chịu.
Đó là sự giác ngộ của Ruslan, cũng là công tử của Công quốc Qushy.
Trong chiến đấu, sự khác biệt quyết định giữa con người và golem là gì?
Có lẽ, đó là nỗi sợ hãi.
Vì vậy, chúng phớt lờ những vết thương không ảnh hưởng đến khả năng chiến đấu.
Vì vậy, cả Lôi Đế và Bạch Kỵ Sĩ đều ngày càng có thêm nhiều vết thương.
Chính xác hơn, golem tự hành hiểu rằng chúng phải tránh việc bị ‘vô hiệu hóa’. Tay không cử động được, chân không dùng được… chúng phải tránh những ‘vết thương nặng’ như vậy.
Lôi Đế dùng một thanh trực kiếm hai lưỡi, còn Bạch Kỵ Sĩ thì ngay từ đầu cả mười ngón tay đã biến thành kiếm để thực hiện những đòn chém liên hoàn.
Trận đấu kiếm bắt đầu bằng đòn tấn công của Bạch Kỵ Sĩ và pha phòng thủ của Lôi Đế. Nhưng chưa đầy một phút sau, công thủ đã đổi chiều. Thêm một phút nữa trôi qua, công thủ lại đổi chiều lần nữa.
Lôi Đế đỡ những đòn tấn công biến ảo khôn lường của Bạch Kỵ Sĩ, và khi đã quen dần, công thủ lại đảo ngược. Khi Bạch Kỵ Sĩ tung ra những đòn tấn công biến ảo mới, Lôi Đế lại đỡ, và khi đã quen, công thủ lại đổi chiều.
Dòng chảy của trận đấu là như vậy, nhưng nếu Sacarias có mặt ở đây, chắc chắn ông ta sẽ rất kinh ngạc.
Nhờ vào ma thạch khổng lồ được trang bị, tốc độ và sức mạnh của Bạch Kỵ Sĩ là phi thường. Đối phó với những đòn tấn công mạnh mẽ như vậy và chuyển sang tấn công chỉ sau một phút… thế mạnh của Lôi Đế có lẽ là kỹ thuật. Dữ liệu chiến đấu đã được thu thập, phân tích và trở thành một phần máu thịt của nó… cách sử dụng kiếm, bộ pháp được suy ra từ đó, không hề thua kém một kiếm sĩ bậc thầy.
Mười ngón tay kiếm mà Bạch Kỵ Sĩ điều khiển. Trong trận chiến với Ryo tại khu rừng của tộc Elf ở Cộng hòa quốc, nó đã có những cảnh chiến đấu kéo dài đến mức được Ryo đặt cho biệt danh là ‘Người dùng sợi’. Nhưng bây giờ thì không. Vì nó hiểu rằng Lôi Đế, một golem kim loại giống nó, không thể dễ dàng bị chém rách như da người.
Vì thế, mục tiêu của Bạch Kỵ Sĩ là một đòn có thể xuyên thủng cơ thể Lôi Đế. Nó có đủ tốc độ và sức mạnh để làm điều đó.
Nhưng đồng thời, nó cũng hiểu rằng khả năng phòng thủ dựa trên kỹ thuật của Lôi Đế rất vững chắc. Chính vì vậy, nó đã cố gắng tấn công biến ảo để tìm sơ hở… nhưng không thành công.
Dù làm gì, cũng bị đối phó ngay lập tức.
Đó là một tình huống mà Bạch Kỵ Sĩ chưa từng trải qua.
Nó đã bối rối nhiều lần.
Nhưng, Bạch Kỵ Sĩ được gọi là golem mạnh nhất của Pháp Quốc là bao gồm cả trí tuệ của nó.
Khi hiểu rằng một phương pháp không hiệu quả, nó sẽ chuyển sang phương pháp khác. Trong khi tiếp tục chiến đấu, nó thu thập thông tin, phân tích điểm mạnh và điểm yếu của bản thân và đối thủ.
Bản thân nó vượt trội về tốc độ và sức mạnh.
Đối thủ vượt trội về kỹ thuật.
Nếu vậy, lựa chọn cần thực hiện tự khắc sẽ được quyết định.
Một cuộc tấn công tận dụng tốc độ và sức mạnh. Một cuộc tấn công không ngừng nghỉ. Một cuộc tấn công đè bẹp kỹ thuật.
Để tung ra một đòn chí mạng, nó tăng mật độ tấn công. Xóa bỏ mọi kẽ hở để kỹ thuật của đối phương có thể can thiệp, và áp đảo cho đến đòn chí mạng cuối cùng.
Lôi Đế ngay lập tức nắm bắt được sự thay đổi chiến thuật của Bạch Kỵ Sĩ. Hiểu được ý đồ của đối phương và sự chênh lệch giữa hai bên, nó chuyển sang thế trận phòng thủ.
Dĩ nhiên, đây không phải là một sự thay đổi mang tính từ bỏ.
Qua những lần đấu tập lặp đi lặp lại với con người, thứ mà Lôi Đế học được không chỉ là chuyển động của kiếm sĩ.
Trong chiến đấu, những điều bất ngờ luôn xảy ra.
Mọi thứ không phải lúc nào cũng diễn ra theo tính toán.
Dù là một golem, nhưng qua những lần đấu tập lặp đi lặp lại với con người, Lôi Đế đã nhận ra rằng: chiến đấu luôn có những yếu tố bất định, và chúng thường ảnh hưởng đến những người tham chiến.
Đó có thể là sự tình cờ, cũng có thể không phải…
“Phong Trảm.”
Từ khóa kích hoạt được thốt ra một cách khẽ khàng. Mũi tên gió vô hình được bắn ra từ đó đã tấn công Bạch Kỵ Sĩ từ một điểm mù.
Nó trúng vào phía sau đầu gối phải.
Dĩ nhiên, nó không đủ uy lực để xuyên thủng lớp giáp ngoài của Bạch Kỵ Sĩ. Nhưng nó vẫn tạo ra một chút chấn động.
Nếu Ryo ở đây và nhìn thấy cảnh này, chắc chắn cậu ấy sẽ nói… “Chơi khuỵu gối”.
Một sự kiện bất ngờ do chủ nhân gây ra.
Nhưng đối với Lôi Đế, đó là điều nằm trong dự tính.
Một cú lao tới thần tốc.
Bạch Kỵ Sĩ vội vàng giơ ngón tay kiếm ra trước người, nhưng bị Lôi Đế dùng tay trái quấn lấy và khóa chặt chuyển động, rồi dùng kiếm đâm xuyên qua cổ họng, và cứ thế chém bay đầu nó.
Tiếp đó, nó chém bay cả hai vai, hai đầu gối… Bạch Kỵ Sĩ hoàn toàn ngừng chuyển động.
Từ đó trở đi là một cuộc chiến một chiều.
Với sự tham gia của Lôi Đế vào trận chiến của Ruslan và Tứ Tư giáo, toàn bộ Judas Iscariot's Remorse đã bị quét sạch.
Năm người đã được cứu trước khi kiệt sức.
“Làm tốt lắm, Lôi Đế.”
Ruslan mỉm cười và ôm chầm lấy Lôi Đế.
Dù Lôi Đế không có biểu cảm, nhưng bất cứ ai nhìn vào cũng có thể thấy nó đang rất vui…
“Không di chuyển được.”
“Các vết thương lớn đã được cầm máu.”
“Ừm.”
“Không đủ thuốc trị thương.”
Avelard, Brigitta, Cesare, và cả Dionigi đều ngồi bệt xuống.
“Tôi sẽ để Lôi Đế đi lấy, xin hãy chờ một chút.”
Bản thân Ruslan, người nói ra điều đó, cũng mang trên mình nhiều vết thương và chỉ có thể gắng gượng đứng vững. Có lẽ cậu không thể tự mình đi lên cầu thang xoắn ốc được.
Nhận được mệnh lệnh của chủ nhân, Lôi Đế chạy lên cầu thang xoắn ốc.


0 Bình luận