Nhà thờ Zephyrus nằm ở trung tâm Tây phố Zephyrus. Kho chứa thứ tư nằm trong khuôn viên nhà thờ đó.
“Tôi nghĩ sẽ tuyệt lắm nếu kẻ địch mò đến tấn công, rồi chúng ta đánh trả, bắt tù binh và bắt chúng khai ra căn cứ... hay một diễn biến kinh điển trong light novel như thế,” Ryo nói.
“Làm gì có chuyện thuận lợi như thế được chứ...” Nils thẳng thừng dội một gáo nước lạnh vào viễn cảnh kinh điển kiểu light novel của Ryo.
“Ryo thích kiểu giải quyết như vậy nhỉ,” Eto nói và cười gượng.
“Kiểu ‘sức mạnh là tất cả’ ấy nhỉ. Tôi cũng hơi ngưỡng mộ đó,” Amon đáp, có vẻ cậu ta thật sự ngưỡng mộ sức mạnh, dù là người tỉnh táo nhất trong 『Phòng số 10』.
Hôm đó, vị tư tế, người chịu trách nhiệm nhà thờ Zephyrus, lại đi vắng.
“Thật vô cùng xin lỗi. Ngài tư tế đã đến Thánh đô từ hôm qua rồi ạ...” Trợ tế Piral, người thay mặt chịu trách nhiệm, giải thích.
Như thường lệ, Eto trình ra Thánh Ấn Trạng và giấy phép của Hồng y Graham. Nhờ đó, Trợ tế Piral đã dẫn họ đến Kho chứa thứ tư.
Bên trong rộng hơn đáng kể so với Kho chứa thứ hai và thứ ba, nhưng không bằng Kho chứa thứ nhất. Đặc biệt, không giống ba kho còn lại, nơi này có kết cấu trông cực kỳ vững chãi.
“Những bức tường đá này trông kiên cố thật,” Ryo nhận xét.
“Ừ, kinh ngạc thật. Trông như một pháo đài hơn là nhà kho,” Nils đồng tình.
Cả trong lẫn ngoài kho chứa đều được xây bằng đá chắc chắn.
“Đúng như lời các vị nói, kho chứa này từng là một pháo đài,” Trợ tế Piral giải thích với giọng đầy nhiệt huyết. “Thánh Joshua đã cố thủ tại đây để chiến đấu chống lại quân của kẻ phản nghịch Koslov. Các tầng trên đã bị dỡ bỏ, nhưng tầng một này và phần móng vẫn giữ nguyên từ thời đó.”
Có vẻ ông rất tự hào khi được làm trợ tế tại nhà thờ Zephyrus có nguồn gốc từ Thánh Joshua. Eto gật đầu lia lịa. Cô hiểu rất rõ cảm xúc của Trợ tế Piral. Dĩ nhiên, ba người còn lại không hề biết Thánh Joshua là ai, cũng chẳng biết chuyện ông đã chiến đấu với kẻ phản nghịch Koslov.
“Ra, ra là vậy,” dù không thật sự hiểu, Nils vẫn gật đầu cho qua chuyện.
“Nếu Abel bảo cậu ‘Trông cậy cả vào cậu nhé’, Nils sẽ liều chết bảo vệ đúng không? Kiểu vậy đó,” Ryo giải thích bằng một ví dụ không biết có ăn nhập hay không... nhưng có vẻ Nils đã thông suốt.
“Ra thế! Vậy thì tôi hiểu rõ rồi.”
“Những chiếc kệ bị đổ và hư hỏng nằm ở một phần ba khu vực phía trong này,” Trợ tế Piral nói khi họ đến góc trong cùng của nhà kho.
Dĩ nhiên, hiện tại các kệ đã được sắp xếp lại như cũ, sàn nhà cũng không một hạt bụi.
“Phiến đá lót sàn ở đây có một vết nứt,” Ryo chỉ ra.
“À, đúng vậy ạ. Kích thước của những chiếc kệ mới có hơi khác so với loại cũ. Khi đặt kệ mới vào, phần sàn vốn bị che khuất trước đây đã lộ ra. Chúng tôi phát hiện một vài phiến đá trong số đó bị nứt và đã sắp xếp để thay thế chúng. Nếu tôi không nhầm thì chiều nay sẽ có người đến thi công...” Trợ tế Piral gật đầu đáp lại lời Ryo.
Vết nứt trên đá lát sàn cũng không phải chuyện lạ. Nhưng không hiểu sao Ryo lại để tâm đến nó.
Sonar Chủ Động.
Cậu sử dụng hơi nước trong không khí để gửi một “kích thích” xuống sàn nhà. Về cơ bản, nó sẽ dội lại khi chạm sàn...
Cảm giác này... có một không gian bên dưới sàn nhà sao?
Đó không phải là một không gian quá rộng, cảm giác như có một thứ gì đó giống cầu thang dẫn xuống dưới... Vì đây chỉ là suy đoán dựa trên cảm giác phản xạ từ sàn nhà chứ không phải hơi nước trực tiếp, nên nó khá mơ hồ.
Nhưng lối vào chắc không phải ở sàn nhà... thường thì nó phải nằm đâu đó trên tường chứ?
Ryo nhìn quanh. Amon là người nhận ra hành động của cậu.
“Anh Ryo, có chuyện gì vậy ạ?” Amon cũng hiểu rằng Ryo đang hành động lén lút nên hỏi nhỏ.
“Amon, có lẽ có một thứ gì đó như cầu thang dẫn xuống dưới tòa nhà này. Hơn nữa, từ đó còn có một con đường dẫn xuống sâu hơn nữa dưới lòng đất.”
“Hả...” Amon kinh ngạc trước lời Ryo.
Rồi Amon cũng bắt đầu nhìn quanh. Sau một lúc, có vẻ cậu đã nhận ra điều gì đó. Cậu nhìn chằm chằm vào bức tường trong cùng rồi tiến lại gần.
Lúc này, Nils và Eto cũng đã nhận thấy vẻ khác thường của Amon và Ryo. Nhưng họ cố tình tiếp tục nói chuyện với Trợ tế Piral để đánh lạc hướng.
Và rồi Amon đẩy vào một khối đá trên bức tường trong cùng.
Ù... ù... ù...
Một âm thanh nặng nề như có thứ gì đó bị kéo lê vang vọng khắp nhà kho. Bức tường dịch chuyển, để lộ ra một cầu thang xoắn ốc phía sau.
“Hả...” Người ngạc nhiên nhất chính là Trợ tế Piral. Ông chết lặng, không thể cử động. Phải mất một phút sau, ông mới hoạt động trở lại.
“Tại sao lại có một cái cầu thang như vậy?”
“Trợ tế Piral cũng không biết sao?”
“Vâng. Thật xấu hổ phải thừa nhận... Thực ra, thường chỉ có ngài tư tế mới vào kho chứa này. Dĩ nhiên, trong trường hợp ngài ấy vắng mặt như lần này, tôi sẽ là người chịu trách nhiệm nhà thờ nên cũng có lúc vào... Nhưng tôi không hề biết có một thứ như thế này,” Trợ tế Piral trả lời, mắt vẫn mở to.
“Ừm, chúng tôi xuống dưới xem thử được không ạ?” Ryo hỏi Trợ tế Piral.
“Thật tình thì tôi không thể quyết định được... Tuy nhiên, các vị có Thánh Ấn Trạng và cả giấy phép của Hồng y Giáo chủ, nên không ai có quyền ngăn cản các vị... có lẽ ngoại trừ chính Đức Thánh Cha. Vì vậy, tôi nghĩ các vị có thể đi xuống...” Trợ tế Piral vừa suy nghĩ vừa đáp.
Cứ coi như bốn người họ tự ý đi xuống thì sẽ không có vấn đề gì. Nils quyết định như vậy và ra chỉ thị.
“Thứ tự là tôi, Amon, Eto, rồi đến Ryo. Trợ tế Piral, xin hãy đợi ở đây.”
“Tôi hiểu rồi.”
Cứ thế, bốn người họ đi xuống lòng đất bằng cầu thang bất ngờ xuất hiện trong kho chứa.
Sau khi đi xuống một đoạn cầu thang xoắn ốc, con đường chuyển thành một dốc thoải. Nó cắt ngang qua bên dưới nhà kho, từ trong ra ngoài. Có vẻ thứ mà Ryo cảm nhận được bằng Sonar Chủ Động chính là hành lang này. Hành lang rộng hai mét rưỡi, cao cũng hai mét rưỡi, sàn và xung quanh đều được gia cố bằng đá.
Ù... ù... ù...
Phía trên có tiếng động nặng nề. Có lẽ cánh cửa họ vừa bước vào đã đóng lại.
“Chúng ta vào đây chỉ vì tình cờ thấy một hành lang, nhưng khả năng cao là nó không liên quan gì đến việc tìm kiếm các pháp sư và thánh kiếm lần này,” Ryo chỉ ra.
“Tôi cũng nghĩ vậy,” Nils gật đầu đồng ý.
Dù vậy, tình hình hiện tại là họ hoàn toàn không có manh mối nào. Khi một cầu thang xoắn ốc dẫn xuống lòng đất mà ngay cả người tạm thời chịu trách nhiệm nơi này cũng không biết đột nhiên xuất hiện trước mắt, họ dĩ nhiên sẽ đi xuống.
Bởi vì, cả bốn người họ đều là mạo hiểm giả.
Họ đã đi bộ một quãng khá xa.
“Con dốc cứ kéo dài mãi, chắc chúng ta đang ở rất sâu dưới lòng đất rồi nhỉ?” Eto hỏi bâng quơ.
“Độ dốc không quá gắt như những con đường đèo hiểm trở... nhưng cũng khá đáng kể đấy,” Ryo lẩm bẩm.
Những con đường có độ dốc lớn hiếm khi có biển báo ‘10 phần trăm’. Tức là cứ đi ngang một trăm mét thì sẽ hạ xuống mười mét... Nếu đi một kilômét, họ sẽ ở độ sâu một trăm mét so với mặt đất, một độ sâu cực lớn!
Chuyện đó xảy ra đột ngột.
Vừa hết con dốc, trước mắt họ là một không gian rộng... không, phải nói là một không gian khổng lồ.
Khung cảnh này ngay lập tức gợi cho Ryo nhớ đến Kênh xả lũ ngầm ngoại ô Thủ đô Tokyo, một công trình được xây dựng để cứu vùng đô thị khỏi lụt lội. Một công trình kết tinh của kỹ thuật xây dựng Nhật Bản hiện đại, còn được mệnh danh là “đền thờ dưới lòng đất”.
Một không gian vĩ đại ở độ sâu cực lớn, với vô số những cây cột cao và to đến kinh ngạc. Có lẽ không gian này cao phải hơn năm mươi mét tính đến trần.
Ngay cả Ryo cũng không hoàn toàn giữ được bình tĩnh. Phải mất vài giây cậu mới trấn tĩnh lại.
Sonar Chủ Động.
Kết quả cho thấy đây là một không gian dài hơn bốn trăm mét đến bức tường phía xa. Hơn nữa, còn có vài không gian tương tự khác được nối với nhau bằng những hành lang giống như đường hầm. Trong phạm vi dò xét không có người. Dù là một không gian rộng lớn dưới lòng đất nhưng họ vẫn có thể nhìn rõ, có lẽ là nhờ các cột trụ được gắn những giả kim cụ ‘Đèn đường’.
“Tạm thời không có ai. Nơi này sâu khoảng bốn trăm mét. Hơn nữa còn có những không gian tương tự khác nối liền với nhau,” Ryo báo cáo.
“Ghê thật...” Nils kinh ngạc trước báo cáo của Ryo.
Ở trung tâm không gian nơi họ đang đứng, có một khu vực hoàn toàn không có cột trụ nào. Chỉ riêng khu vực đó thôi cũng đã rất rộng.
“Trên mặt đất có viết gì đó kìa, phải không?” Amon chỉ ra.
“...Vòng tròn ma thuật sao?” Ryo nghiêng đầu đáp.
Cậu nghiêng đầu vì nếu đó là một vòng tròn ma thuật, thì nó lớn đến mức đáng kinh ngạc. Nó được vẽ chiếm trọn cả khu vực không có cột trụ... Đường kính phải hơn năm mươi mét. Nó quá lớn đến mức thật khó để nhận ra nó vẽ cái gì.
“Vòng tròn ma thuật thì là giả kim thuật rồi. Sao hả, Ryo?” Nils quay sang hỏi Ryo.
Dù không được hỏi thì Ryo cũng đang quan sát... nhưng nó quá lớn.
“Để tôi lên trên xem thử. Động cơ Phản lực Nước,” nói rồi, cậu bay vút lên không trung.
“Lúc ở trận chiến Đồi Vàng cũng thấy rồi nhưng... cảnh một người lơ lửng trên không đúng là kinh ngạc thật,” Nils thán phục.
“Một pháp sư của 『Lục Hoa』 từng nói rằng pháp sư bình thường không thể bay được đâu nhỉ,” Amon nhớ lại.
“Mà... vì là Ryo mà,” Eto gật gù kết luận.
Bay lên độ cao gần bốn mươi mét, Ryo nhìn xuống dưới. Từ độ cao này, cậu có thể nhìn thấy toàn cảnh. Và cậu đã hiểu ra.
Một vòng tròn ma thuật phức tạp đến đáng kinh ngạc...
Dù là vòng tròn ma thuật hay công thức ma thuật, kích thước của chúng không ảnh hưởng đến hiệu năng hay hiện tượng ma thuật được kích hoạt. Nếu nội dung của vòng tròn hay công thức là như nhau, dù nó có kích thước bằng hạt gạo hay bằng cả người thì kết quả vẫn vậy. Đó là lý do tại sao Ryo thường vẽ công thức ma thuật lên một tấm băng rồi thu nhỏ và chuyển vào vỏ kiếm Murasame.
Nhưng vòng tròn ma thuật được vẽ ở đây lại cực kỳ lớn. Đó là vì nó cần phải lớn.
Có hàng trăm vòng tròn ma thuật hình tròn được vẽ... Ngay cả vòng tròn ma thuật khổng lồ ngoài cùng, chỉ nhìn thoáng qua cũng không thể hiểu nó dùng để làm gì. Hơn nữa, chúng còn nối nhiều vòng tròn lại với nhau để thực hiện mục đích gì đó, nhưng để giải mã được cái này...
Nhận thấy đây không phải là việc dễ dàng, Ryo tạo ra một cái bệ băng và nằm lên đó. Một cái bệ băng lơ lửng ở độ cao bốn mươi mét, dù là ở dưới lòng đất. Cậu nằm sấp trên đó và bắt đầu phân tích vòng tròn ma thuật.
“Anh Ryo, ảnh tạo ra cái bệ rồi kìa...” Amon kinh ngạc.
“Một cái giường ở độ cao bốn mươi mét à. Đúng là hiếm thấy,” Eto trầm trồ.
“...Ryo mà,” Nils chấp nhận sự thật với vẻ mặt buông xuôi.
Cả ba người họ đều hiểu rằng, ngay cả với một người yêu thích giả kim thuật như Ryo, đây cũng là một vòng tròn ma thuật không dễ để giải mã.
Phải hai mươi phút sau Ryo mới bay xuống.
“Mừng cậu trở lại,” Eto mỉm cười chào đón. Hai người còn lại đang chống đẩy và vung kiếm... dù gì họ cũng là kiếm sĩ. Dù vậy, họ vẫn tập trung lại khi thấy Ryo đáp xuống.
“Tôi nghĩ đây là ‘hàng thật’ rồi,” Ryo cau mày nói.
“‘Hàng thật’?” Eto nghiêng đầu hỏi lại.
“Vâng. Vòng tròn ma thuật này có lẽ được dùng để biến chúng ta thành ‘vật tế thần’.”
“Cái gì!” Nils phản ứng như bật nảy trước lời của Ryo.
“Nó chưa được kích hoạt, đúng không?”
“Chưa ạ. Nên chúng ta ở đây sẽ không gặp phải chuyện gì đâu.”
“May quá...” Amon thở phào nhẹ nhõm.
Một vòng tròn ma thuật, trừ khi được truyền ma lực để kích hoạt, sẽ không thể hiện hay tạo ra bất kỳ hiện tượng ma thuật nào.
“Nơi này ở rất sâu dưới lòng đất mà đúng không? Một vòng tròn ma thuật ở nơi thế này có thể ảnh hưởng đến mặt đất được sao?” câu hỏi của Nils hoàn toàn có lý.
Xét quãng đường đã đi và độ dốc của hành lang, họ đang ở độ sâu hơn bốn trăm mét so với mặt đất.
“Giả sử nơi này sâu bốn trăm mét... thì dù có lớp đá cứng ở giữa, việc tạo ra một ma thuật ảnh hưởng đến mặt đất vẫn là khả thi. Để kích hoạt vòng tròn ma thuật này, ma lực sẽ được lấy từ một nơi nào đó khác. Vai trò của chính vòng tròn này là hấp thụ ‘Mảnh vỡ của Thần’... nên nếu thứ gọi là ‘Mảnh vỡ của Thần’ có thể xuyên qua mặt đất thì sẽ không có vấn đề gì.”
Ryo chợt liên hệ đến kiến thức từ kiếp trước. Ở Nhật Bản, các công trình như Super-Kamiokande và KamLAND được xây dựng sâu dưới lòng đất cả nghìn mét để phát hiện hạt neutrino từ vũ trụ. Ngay cả những hạt có khối lượng, dù cực nhỏ, như neutrino còn có thể xuyên qua một nghìn mét đất đá, vậy thì một thứ thuần tâm linh và dường như vô định hình như ‘Mảnh vỡ của Thần’ hoàn toàn có thể dễ dàng chạm tới độ sâu bốn trăm mét. Chắc là vậy.
“Làm sao đây? Hay là chúng ta phá hủy vòng tròn ma thuật này ngay bây giờ?” Nils nhăn mặt đề nghị.
“Nhưng còn hơn mười ngày nữa mới đến lễ nhậm chức... nếu họ phát hiện nó bị phá hủy, không phải họ sẽ nghĩ ra cách khác sao?” Eto bày tỏ lo ngại.
“Chuẩn bị đối phó với một kế hoạch vô hình thì khó lắm. Cứ để họ ra tay theo kế hoạch đã thấy, rồi tập trung tấn công vào đó thì sẽ dễ hơn,” Amon đưa ra một ví dụ mang tính chiến lược, đáng sợ thay.
“Vốn dĩ, vòng tròn ma thuật này không thể phá hủy một cách dễ dàng. Nó đã được... gia cố bằng thổ ma pháp,” Ryo trả lời.
Đúng vậy, phá hủy thì khó... nhưng thêm vào thì không khó.
“Phá thì không được, nhưng thêm vào thì có thể. Tôi sẽ thêm vào một vòng tròn ma thuật khác để nó không thể thu thập ‘Mảnh vỡ của Thần’ được, và sẽ làm một cách tinh vi để không bị phát hiện. Vẫn có khả năng bị lộ, nên chúng ta sẽ cố gắng hết sức để tránh bị biến thành ‘vật tế thần’ trên mặt đất nữa... nhưng có kế hoạch hai, kế hoạch ba vẫn tốt hơn, đúng không?” Ryo gật đầu và đưa ra kết luận.
“Cậu làm được không?”
“Thật lòng thì tôi không hiểu hết toàn bộ vòng tròn ma thuật này. Có một số phần tôi hoàn toàn không thể hiểu nổi. Có lẽ đó là những phần liên quan đến bản chất của ‘Mảnh vỡ của Thần’... Chỉ nhìn vào đó thôi cũng đủ khiến tôi nghi ngờ liệu đây có thực sự là vòng tròn ma thuật do con người tạo ra hay không.”
“...Hả?” Nils thốt lên một tiếng kỳ quặc.
“Ryo, cậu nghĩ vòng tròn ma thuật này không phải do con người... mà ví dụ như do một Đọa Thiên Sứ vẽ ra sao?” Eto hỏi lại.
“Không, người vẽ nó là con người. Chỉ là cảm giác thôi... nhưng tôi thấy nó gần gũi với người đã tạo ra công thức ma thuật dùng cho golem ‘Thánh Kỵ Sĩ’ của Pháp Quốc.”
“Người đó chẳng phải là...”
“Trong lần trước...”
“Hồng y Sacarias?” Nils, Eto và Amon cùng lúc kinh ngạc.
“Cả công thức ma thuật lẫn vòng tròn ma thuật đều thay đổi hoàn toàn tùy theo người tạo ra chúng. Tôi đã xem công thức ma thuật của golem Thánh Kỵ Sĩ bị phá hủy nặng ở Cộng hòa quốc, và tôi cảm thấy triết lý thiết kế hay quá trình tư duy có phần tương tự.”
“Đến mức đó mà cậu cũng biết sao, đỉnh thật.”
“Dù là ai vẽ, tôi cũng không thể hiểu hoàn toàn được nó. Nhưng bất kể là thứ gì, do ai vẽ, cũng đều có những phần chung. Chắc chắn có những cơ chế bắt buộc phải có. Tôi sẽ thêm vào những phần đó và cố gắng thực hiện một vài tinh chỉnh mà không bị phát hiện,” Ryo quả quyết gật đầu.
Ryo tiến lại gần vòng tròn ma thuật.
“Điểm khởi động... điểm rẽ nhánh... công thức chuỗi... Phần cốt lõi này mình hoàn toàn không hiểu. Có cả những ký tự chưa từng thấy... có lẽ là ký tự. Không thể đụng vào đây được. Hay là sao chép vào một tấm băng để nghiên cứu sau nhỉ... Phải can thiệp vào phần gần lối vào hơn... nhưng chắc chắn chúng sẽ thử khởi động... dùng cơ chế lặp lại ở đây để...” cậu lẩm bẩm trong khi đi vòng quanh vòng tròn ma thuật.
“Đến đây để tìm pháp sư và thánh kiếm mà lại phát hiện ra một vòng tròn ma thuật thế này...” Nils nói.
“Không biết là may hay rủi nữa...” Eto đáp lại.
Amon thì đang một mình vò đầu bứt tai.
“Sao thế, Amon?”
“Dạ... tôi nghĩ đây là một nơi khá quan trọng, nhưng lại không có người canh gác, nên tôi thấy hơi lạ.”
“À, đúng là vậy thật,” Nils cũng gật gù trước thắc mắc của Amon.
“Có lẽ... người tạo ra cái này... nếu đúng như Ryo suy đoán là Hồng y Sacarias, thì về cơ bản ông ta không tin tưởng bất kỳ ai khác,” Eto vừa nhìn vòng tròn ma thuật vừa trả lời.
“Không tin tưởng...”
“...ai khác?” Nils và Amon nghiêng đầu hỏi.
“Bản thân vòng tròn ma thuật, chỉ cần có thời gian thì một người cũng có thể tạo ra được. Dù nó lớn đến mức này. Và một khi đã tạo xong, chỉ cần truyền ma lực vào bằng cách nào đó là nó sẽ khởi động. Không cần có người ở đó. Nó sẽ không tự tiện hoạt động, cũng không bị đánh cắp. Với vòng tròn ma thuật thì không cần người giám sát. Ngược lại, việc người giám sát phản bội hay lỡ lời ở đâu đó còn đáng sợ hơn... Chắc ông ta đã nghĩ như vậy,” Eto suy luận.
“Ra là vậy,” Amon gật đầu trước suy luận của Eto.
“Không có một người đồng đội nào có thể thật lòng tin tưởng, cũng có phần đáng thương thật,” Nils lẩm bẩm.
“Trông ông ấy có vẻ là một người hiền lành mà nhỉ,” Amon đáp lời Nils, còn Eto chỉ im lặng gật đầu.
◆
“Ừm, vòng tròn ma thuật bổ sung thế này là được rồi. Việc kích hoạt thì, chỉ cần vòng tròn ma thuật chính này khởi động, nó sẽ tự động liên kết và khởi động theo… nhưng mình cần phải duy trì vòng tròn ma thuật bổ sung này tại đây…”
Ryo vừa lẩm bẩm vừa nhìn quanh.
Nguồn điện chính thì lấy từ ổ cắm, nhưng có những cỗ máy được tích hợp sẵn một viên pin cúc áo nhỏ để giữ lại bộ nhớ ngay cả khi rút phích cắm… Mình đang tìm một thứ tương đương với viên pin cúc áo đó.
“Nếu ở trong rừng thì chỉ cần đặt bừa viên ma thạch mình có vào giữa bụi cỏ là được, nhưng trên sàn nhà này thì dù là ma thạch nhỏ cũng sẽ rất nổi bật…”
Cậu tiếp tục quan sát và tìm thấy một thứ rất hay. Đó là công cụ giả kim thuật Đèn Đường được gắn trên cột.
“Tốt, tốt. Cứ mượn tạm ma lực duy trì từ đây vậy.”
Trong lúc Ryo đang thực hiện việc ‘bổ sung’ vào vòng tròn ma thuật khổng lồ, ba người Nils, Eto và Amon cũng tiến hành điều tra không gian dưới lòng đất.
“Đúng như Ryo nói, có vài căn phòng lớn nhỉ.”
“Ngày xưa chắc nơi này được dùng cho việc gì đó.”
“Có một cơ chế làm xuất hiện cầu thang xoắn ốc ạ.”
“...Hả?”
Eto và Nils đang thăm dò thì Amon phát hiện ra một cơ chế… Nghe vậy, cả hai đều nghiêng đầu thắc mắc.
Đó là căn phòng bên cạnh không gian có vòng tròn ma thuật khổng lồ. Căn phòng đó cũng là một không gian dưới lòng đất cực kỳ rộng lớn.
“Àà… một cái cầu thang xoắn ốc từ trên trần hạ xuống đây sao.”
“Lối đi mà chúng ta đã đi qua, bình thường không được sử dụng nhỉ.”
“Không biết nếu đi lên cái cầu thang xoắn ốc này sẽ đến đâu nhỉ.”
Nils và Eto đã hiểu ra, còn Amon thì tỏ vẻ đầy phấn khích.
“Tuyệt đối không được đi lên đó.”
“Cũng phải ạ.”
Nils dứt khoát ra lệnh, và Amon cũng đồng tình.
Bởi vì nơi đến chắc chắn sẽ là một địa điểm phiền phức.
Và rồi cuối cùng…
“Xong rồi!”
Nghe Ryo nói, ba người còn lại cũng tập trung lại.
“Xong rồi ạ!”
“ửm? Nhưng mà không có… nhỉ?”
“Chỉ có vòng tròn ma thuật khổng lồ ban đầu thôi… không có gì khác.”
Amon vui mừng, Eto nghiêng đầu, còn Nils thì không tìm thấy gì.
“Tất nhiên rồi. Nếu để bị nhìn thấy thì có khả năng sẽ bị phá hủy… dù tôi cũng không rõ là có phá được không nữa.”
“Hả?”
Nghe lời Ryo nói, Nils nghiêng đầu.
“Tôi đã vẽ vòng tròn ma thuật bằng hơi nước trong không khí này… bằng những hạt nước siêu nhỏ đang lơ lửng quanh đây. Nó là một biến thể của Thủy Lôi Hơi Nước Động. Khi ma lực được truyền vào vòng tròn ma thuật lớn kia, nó sẽ phản ứng tương tự như Thủy Lôi Hơi Nước Động, và từ đó vẽ ra vòng tròn ma thuật của tôi trong không khí. Trước khi phần lõi của vòng tròn ma thuật chính được khởi động hoàn toàn, ma lực sẽ đi qua vòng tròn ma thuật của tôi, từ đó tạo ra một vòng lặp vô tận. Nhờ vậy, phần trung tâm mang tính quyết định sẽ không được kích hoạt!”
Thứ mà Ryo mường tượng ra chính là vòng lặp vô tận, một lỗi thường gặp trong lập trình máy tính. À không, tất nhiên đây là lỗi không được phép xảy ra… Nhưng đành chịu thôi. Trong lập trình, vòng lặp vô tận được xem là một căn bệnh cố hữu vậy.
“Tôi không hiểu rõ lắm… nhưng tóm lại là nhờ nó mà vòng tròn ma thuật này sẽ không khởi động, đúng chứ?”
“Một phần sẽ khởi động, nhưng phần quyết định thì chắc chắn sẽ không khởi động được.”
Ryo gật đầu trả lời câu hỏi của Nils.
“Tốt, vậy thì rút thôi.”
Cứ thế, bốn người họ quay trở lại con đường đã đến…
◆
Trên đường trở về từ không gian dưới lòng đất.
“Ryo-san, tôi có một câu hỏi.”
“Sao thế Amon? Lại bị Nils giao cho yêu cầu gì quá đáng à? Cứ yên tâm, một gã đội trưởng như thế tôi sẽ cho đóng băng ngay lập tức!”
“Này, tên ngốc kia, dừng lại.”
Ryo đoán già đoán non câu hỏi của Amon và trả lời trước, còn Nils thì vội ngăn lại.
Tất nhiên là Eto đang bật cười.
“Không ạ, Nils-san không có vấn đề gì. Chỉ là một câu hỏi sơ đẳng thôi, tôi đang thắc mắc không biết vòng tròn ma thuật và công thức ma thuật khác nhau ở điểm nào ạ?”
“Sự khác biệt ư?”
“Vâng. Cả hai đều sẽ biểu hiện hiện tượng ma thuật khi có ma lực chảy qua đúng không ạ? Nhưng nếu vậy thì, tại sao không gộp chúng lại làm một mà lại phải chia thành vòng tròn ma thuật và công thức ma thuật…”
Amon vừa suy nghĩ vừa hỏi.
“Amon, một góc nhìn rất hay! Cậu có tố chất làm nhà giả kim thuật hơn hẳn Nils đấy. Về Vương quốc rồi thì nên xin làm đệ tử của Kenneth ngay và luôn đi…”
“Đừng có lôi tôi vào…”
Ryo nói, còn Nils thì cau mày.
“Chà, nói đơn giản thì, vòng tròn ma thuật sẽ khởi động dù cho có truyền loại ma lực nào vào, nhưng công thức ma thuật thì phải truyền đúng thuộc tính ma lực của nó mới khởi động được. Ví dụ như công thức ma thuật hệ Thủy thì phải có ma lực hệ Thủy chảy qua mới khởi động.”
“Tôi hiểu rồi.”
“Bù lại, vòng tròn ma thuật vốn dĩ chỉ có thể tạo ra những ma thuật tương đối đơn giản. Mà, cũng có những trường hợp như cái chúng ta vừa thấy, làm nó lớn đến mức đáng kinh ngạc và phức tạp hóa lên… nhưng càng phức tạp thì càng dễ thất bại. Còn với công thức ma thuật, việc liên kết hàng nghìn, hàng vạn công thức lại với nhau lại khá đơn giản. Vì ngay từ đầu, chúng đã được viết ra hoặc tạo ra với tiền đề là sẽ liên kết nhiều công thức ma thuật với nhau. Do đó, kết quả cuối cùng có thể tạo ra những ma thuật vô cùng phức tạp. À, còn nữa, vòng tròn ma thuật tiêu tốn nhiều ma lực hơn so với công thức ma thuật. Do nó phải chuyển đổi thuộc tính của ma lực, nên sẽ có sự hao hụt.”
Tất nhiên, đây là những điều Ryo đã được Tử tước Kenneth Hayward dạy cho trước đây.
“Thì đó, ví dụ như trong kiếm thuật, có kiếm hai tay và kiếm một tay phải không. Cả hai đều là cách sử dụng kiếm, đều là loại kiếm… nhưng chúng đã phát triển theo những hướng riêng biệt đúng chứ? Vòng tròn ma thuật và công thức ma thuật có lẽ cũng có mối quan hệ tương tự.”
“À, cái đó thì tôi có thể hiểu được!”
Ví dụ về kiếm có lẽ đã giúp Amon thông suốt. Cậu liên tục gật đầu.
Trên thế giới này, có rất nhiều sự việc mà thoạt nhìn, việc hợp nhất chúng lại có vẻ hợp lý hơn.
Nhưng Ryo cho rằng, nếu chúng đã phát triển riêng rẽ thì ắt hẳn phải có lý do chính đáng. Có lẽ là do Ryo đã quen nhìn nhận sự việc từ góc độ lịch sử.
Cứ gộp chúng lại với lý do “vì nó không hợp lý” cũng được thôi… nhưng mình lại nghĩ rằng vài năm hay vài chục năm sau, có thể sẽ xảy ra một sự đổ vỡ mang tính quyết định.
Bốn người họ đi bộ trên con dốc lên không hồi kết, và cuối cùng cũng đến được Kho Chứa Thứ Tư.
“Lúc đi là xuống dốc nên còn đỡ, chứ lúc về đúng là vất vả thật…”
Nghe Nils nhận xét, Eto không nói nên lời mà chỉ gật đầu lia lịa. Có vẻ cô đã khá mệt mỏi.
Khi bốn người bước ra khỏi Kho Chứa Thứ Tư, ở đó không có một ai. Thay vào đó, tiếng va chạm của kiếm vang lên từ bên ngoài kho chứa.
“Tiếng này nghe như có khá nhiều người đang giao chiến nhỉ.”
Amon lẩm bẩm, và Ryo gật đầu.
Bốn người họ khẽ mở cửa kho chứa, chỉ ló đầu ra ngoài nhìn.
Khoảng hai mươi người mặc trang phục kỵ sĩ giống nhau đang chiến đấu với nhau.
“Nội bộ lục đục à?”
“Đó là người của Kỵ sĩ Đền Thánh đấy.”
“A! Có Đội trưởng Bashre hôm qua kìa.”
“Là đám thuộc Phân đội Ba và một đám nào đó khác.”
Ryo nói ra suy nghĩ thật của mình, Eto chỉ ra, Amon nhận thấy, và Nils xác định những người đang giao chiến.
Phân đội Ba đối đầu với những Kỵ sĩ Đền Thánh khác.
Eto nhận ra Trợ tế Pirar đang ở rất gần. Cùng lúc đó, Trợ tế Pirar cũng nhận ra bốn người và chạy lại.
“Mọi người, may quá đều bình an.”
“Chúng tôi đã mất khá nhiều thời gian, xin lỗi vì đã để ngài lo lắng. Mà, chuyện này rốt cuộc là sao vậy ạ…”
Trợ tế Pirar lên tiếng, và Eto trả lời.
“Vâng. Những vị thuộc Phân đội Ba do Đội trưởng Bashre dẫn đầu cũng đã điều tra kho chứa, giống như mọi người. Sau đó, khi họ vừa ra khỏi kho, họ đã lời qua tiếng lại với những vị Kỵ sĩ Đền Thánh khác… Lúc đó tôi đang bận đóng cửa kho chứa này nên không rõ đầu đuôi câu chuyện, nhưng khi tôi nhận ra thì sự việc đã thành ra thế này…”
Trợ tế Pirar vừa cau mày vừa lắc nhẹ đầu.
“Hôm qua chúng tôi cũng đã gặp những người của Phân đội Ba ở các kho chứa khác. Nghe nói họ cũng giống chúng tôi, đang tìm kiếm những thứ đã bị mất.”
“Vâng, có vẻ là vậy.”
Eto giải thích, và Trợ tế Pirar gật đầu.
“Đám Phân đội Ba đang cố gắng không giết đối phương, nhưng bên kia thì ra tay thật sự muốn giết họ. Trình độ kiếm thuật của Đội trưởng Bashre nhỉnh hơn một chút, nhưng vì cố không giết nên không thể hạ gục dứt điểm. Cứ mệt dần thế này thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra đâu.”
Nils nói bâng quơ.
Đặc biệt là cả hai bên đều không phải địch cũng chẳng phải bạn, nhưng có lẽ vì có một mối quan hệ mờ nhạt nên họ có xu hướng thiên vị Phân đội Ba hơn… Đây có lẽ chính là cảm xúc của con người.
“Nils, làm sao đây?”
Ryo hỏi.
Dù sao đi nữa, đội trưởng của nhóm là Nils.
“Tôi muốn giúp Phân đội Ba thắng mà không để bên nào phát hiện ra, nhưng… cậu làm được không?”
“Chắc là được. Cứ thử xem sao.”
Ryo suy nghĩ một thoáng rồi trả lời.
Và cậu niệm phép.
“Đóng Băng.”
Ngay khoảnh khắc một kẻ địch chuẩn bị đỡ thanh kiếm của Đội trưởng Bashre, Ryo đã làm đóng băng khớp khuỷu tay của hắn ta trong chốc lát.
Vì thế, hắn đã đỡ trượt và thanh kiếm bị văng đi. Theo đà đó, Bashre dùng sống kiếm đập vào gáy đối phương, khiến hắn bất tỉnh.
Kể từ đó, trận chiến trở nên một chiều.
Khi hai bên có số lượng ngang nhau và giữ được thế cân bằng, một khi sự cân bằng đó bị phá vỡ, trận chiến sẽ nhanh chóng được định đoạt. Bởi vì một tình thế hai chọi một sẽ được tạo ra ở một nơi nào đó, và phe một người sẽ bị hạ gục. Sau đó, một tình thế hai chọi một khác lại được tạo ra ở một nơi khác… và chuỗi phản ứng đó cứ thế tiếp diễn.
Mười một Kỵ sĩ Đền Thánh đã bị đánh ngất.
Lúc đó, Trợ tế Pirar và bốn người họ mới bước ra.
“Hử? Các ngươi là nhóm mạo hiểm giả gặp hôm qua phải không.”
Có vẻ Đội trưởng Bashre vẫn còn nhớ.
“Chúng tôi đã quan sát từ giữa chừng. Chúng tôi nghĩ rằng một mạo hiểm giả xen vào trận chiến giữa các kỵ sĩ sẽ là thất lễ.”
Eto nói một cách lịch sự.
Kỵ sĩ Đền Thánh vừa là thánh chức, vừa là kỵ sĩ.
“Hừm, thật là biết điều. Bọn chúng gần như xông vào chém giết mà không nói một lời. Rốt cuộc là đội nào đây…”
Trong lúc Đội trưởng Bashre đang nói, các đội viên của ông đã lục soát đồ đạc của những kẻ bị hạ.
Và có vẻ họ đã tìm thấy gì đó.
“Thưa đội trưởng, cái này.”
Thứ được đưa ra là một giấy phép.
“Giấy phép của Hồng y Camilo? Bọn chúng hành động theo lệnh của Hồng y Camilo sao? Nhưng dù vậy, tấn công cùng là Kỵ sĩ Đền Thánh thì là có ý gì chứ…”
Tiếng lẩm bẩm của Đội trưởng Bashre hơi lớn so với một tiếng lẩm bẩm.
Vì vậy, tất nhiên là cả bốn người họ đều nghe thấy. Cả bốn người không nói gì, chỉ trao đổi ánh mắt. Bọn họ đều biết Hồng y Camilo là ai. À không, chính xác thì họ không biết đó là người như thế nào… Là cấp trên của Đại Giám mục Goon, kẻ đã giám sát nhà đàm phán Gladys Oldis. Kẻ có khả năng cao là chủ mưu của vụ án mất tích thánh kiếm và pháp sư lần này, theo lời Hồng y Graham. Đúng hơn, đây là một nhân vật mà việc xuất hiện tên ở đây là điều tất yếu.
“Tiến hành thẩm vấn bọn chúng ngay tại đây. Trói hết lại.”
Đội trưởng Bashre ra lệnh cho thuộc hạ.
Nghe vậy, bốn người họ bắt đầu thì thầm với nhau.
“Họ sắp tiến hành thẩm vấn đấy.”
“Biết đâu chúng ta có thể nghe được thông tin hữu ích.”
“Các thần quan ở Trung Ương Quốc không giỏi mấy vụ thẩm vấn này lắm, nên có thể học hỏi được nhiều điều.”
“Dù sao đây cũng là giáo hội có cả Dị đoan Thẩm vấn quan mà… Nếu cảnh tượng trở nên quá tàn khốc thì phiền lắm.”
Ryo nói ra sự thật, Amon bày tỏ sự kỳ vọng, Eto nói với giọng điệu của một người ham học hỏi, còn Nils thì lo lắng về cảnh tượng sắp diễn ra.
Bốn người họ, nhân lúc không bị ai nói gì, đã quyết định ở lại quan sát.
Kẻ có vẻ là đội trưởng của phe tấn công bị đánh thức.
“Ư…”
“Tỉnh rồi à. Ta có vài điều muốn hỏi ngươi. Hãy nhân danh Đấng Khai tổ New mà thề sẽ trả lời thành thật, không dối trá.”
Đội trưởng Bashre nói một cách trang trọng.
Gã đội trưởng phe tấn công im lặng.
“Các ngươi mang theo giấy phép của Hồng y Camilo, vậy mục đích tấn công chúng ta là gì. Trả lời!”
“…”
Đội trưởng Bashre hỏi, nhưng gã đội trưởng phe tấn công vẫn im lặng. Hắn ta còn không thèm nhìn thẳng vào mắt.
“Tên khốn! Dù vậy mà ngươi cũng là một Kỵ sĩ Đền Thánh đáng tự hào sao! Không trả lời à!”
“…”
Đội trưởng Bashre giận dữ hỏi, nhưng gã đội trưởng phe tấn công vẫn im lặng.
“Tên ngu ngốc này! Vậy thì ta đổi câu hỏi. Tại sao các ngươi lại đến đây? Trả lời mục đích đến đây là gì!”
“…”
Đội trưởng Bashre đổi câu hỏi, nhưng gã đội trưởng phe tấn công vẫn im lặng.
Bốn người đang theo dõi cuộc thẩm vấn lại bắt đầu thì thầm với nhau.
“Ờm… thế này thì… thành thật mà nói, tôi chẳng mong đợi được gì cả.”
“Ừ-ừm… mấy người tấn công không có ý định nói gì hết… cũng phải thôi.”
“Không có cách nào để họ mở miệng sao?”
“Dù sao thì họ cũng là thánh chức, nên việc không dùng đến tra tấn… cũng là điều dễ hiểu.”
Ryo thất vọng, Eto đồng ý, Amon đặt câu hỏi, và Nils buông lời chấp nhận.
Một cuộc thẩm vấn vô cùng đúng đắn và phi bạo lực. Cứ như là một cuộc thẩm vấn ở các nước phát triển trên Trái Đất thời hiện đại vậy… nói thế chắc cũng không có gì lạ. Tuy nhiên, một người nhận thức được mình đã làm điều sai trái thì không đời nào chịu mở miệng…
Khi bốn người đang quan sát, Ryo đột nhiên quay sang một bên.
“Sao thế?”
Nils hỏi.
“Có ai đó đang đến. Hình như là một nhân vật lớn đấy.”
“Nhân vật lớn?”
Ryo truyền đạt thông tin mà cậu nắm bắt được bằng Sonar Bị Động, và Eto hỏi lại.
“Dáng đi của một người có vai vế. Còn dẫn theo cả người nữa.”
“Lúc gặp Hồng y Sacarias cậu cũng nói vậy mà. Nào là dáng đi của người quyền cao chức trọng gì đó.”
Có vẻ Nils vẫn còn nhớ.
“Vâng, vâng. Người có vai vế và người quyền cao chức trọng ở đây gần như có cùng một ý nghĩa.”
“Biết được cả dáng đi bằng ma pháp, cũng khá ghê đấy.”
“Ryo-san, quả không hổ danh!”
Ryo giải thích, Eto ngạc nhiên, và Amon khen ngợi.
“Cậu từng nói dáng đi của Bệ hạ Abel thì lại khác, đúng không.”
Nils vừa nhớ lại vừa hỏi.
“Đúng vậy, trường hợp của Abel thuộc một hệ khác với người đang đến gần. Abel thuộc hệ võ đấu mà.”
“Hệ võ đấu…”
Câu trả lời của Ryo khiến Nils nghẹn lời.
Một vị vua vừa là kiếm sĩ vừa là cựu mạo hiểm giả hạng A… chắc chắn là thuộc hệ võ đấu rồi.
“Những người có vai vế… hay đúng hơn là tầng lớp thượng lưu, họ có một đặc điểm trong tốc độ đi bộ. Vừa chậm rãi lại vừa có nhịp điệu. Lần trước, hình như Amon có nói phải không?”
“Vâng. Quả nhiên là vậy ạ.”
Amon vui vẻ gật đầu trước sự xác nhận của Ryo.
Về sự nhạy bén trong cảm nhận ở lĩnh vực này, Amon khá là đáng gờm… Ryo nghĩ vậy.
“À, những người béo thì lại khác, nhưng họ gần như không bao giờ đặt gót chân xuống đất trước khi tiếp đất…”
Ryo giải thích, Eto và Amon lắng nghe một cách nghiêm túc. Chỉ có Nils là có vẻ mặt hơi khó tả.
Tất nhiên, ở Pháp Quốc cũng có quý tộc…
“Nói đến người có vai vế, hay tầng lớp thượng lưu ở Pháp Quốc thì quả nhiên là…”
“Là thánh chức nhỉ. Như Giám mục hay Đại Giám mục…”
“Biết đâu lại là Hồng y, giống như Hồng y Sacarias lần trước thì sao.”
Amon nói, Eto gật đầu, và Nils đưa ra một phán đoán táo bạo.
“Dù là Sonar Bị Động cũng không thể biết được địa vị của đối phương đâu ạ.”
Ryo trả lời với vẻ mặt đầy tiếc nuối.
Liệu một ngày nào đó, độ chính xác có thể đạt đến mức đó không nhỉ…? Về mặt logic thì có vẻ là không thể…
“Cuộc thẩm vấn đó, các vị có thể kết thúc sớm được không?”
Nhân vật lớn xuất hiện và nói.
Đằng sau là các kỵ sĩ, người đó mặc một bộ lễ phục màu đỏ thẫm.
Lễ phục màu đỏ thẫm là…
“Hồng y Camilo…”
Đội trưởng Bashre lẩm bẩm, rồi chết lặng.
Nhưng ông ngay lập tức quỳ một gối xuống hành lễ. Các thành viên khác của Phân đội Ba cũng vậy.
Trợ tế Pirar đứng cạnh nhóm Mười của Ryo thì vẫn đứng và cúi đầu. Có lẽ cách hành lễ của Kỵ sĩ Đền Thánh và các thánh chức khác là khác nhau.
Tạm thời, bốn người họ cũng đứng và cúi đầu.
“Ta nghe nói đây là Phân đội Ba thuộc Đại đội Đồn trú Thánh đô của Kỵ sĩ Đền Thánh?”
Hồng y Camilo ôn tồn hỏi.
“Vâng. Tôi là Đội trưởng Phân đội Ba, André de Bashre.”
Đội trưởng Bashre không nhìn thẳng vào mắt Hồng y Camilo mà cúi gằm mặt trả lời.
“Ra vậy, Đội trưởng Bashre. Những người đó là người của Đại đội Điều tra, hành động theo lệnh của ta. Có vẻ đã có chút hiểu lầm, ta xin lỗi nhé. Ta sẽ bảo lãnh cho thân phận của họ, ngài có thể thả họ ra được không?”
“T-Tất nhiên rồi, thưa Đức Hồng y.”
Những lời ôn tồn của Camilo có vẻ không giống như vẻ bề ngoài của chúng. Mồ hôi đang túa ra như tắm trên khuôn mặt của Đội trưởng Bashre.
Ngay lập tức, mười một kỵ sĩ được thả ra.
“Vậy thì, những người của Đại đội Điều tra này ta sẽ đưa đi. Đội trưởng Bashre, ngài đã vất vả rồi.”
“Vâng…”
Không cho phép nói lời từ chối… hay đúng hơn là, không một thánh chức nào có thể nói không… trước một áp lực khủng khiếp như vậy, Đội trưởng Bashre gần như bị đè bẹp.
Phải mất hơn một phút sau khi Hồng y Camilo và những người khác rời đi, Phân đội Ba mới có thể cử động trở lại.
“Hà…”
Tiếng thở dài của Đội trưởng Bashre dường như đã giải tỏa cho những người còn lại của Phân đội Ba, giúp họ có thể cử động được.
“Một áp lực thật kinh khủng.”
“Hồng y đúng là đáng sợ thật.”
“Tôi cảm nhận được một áp lực như của một kiếm sĩ dày dạn kinh nghiệm trận mạc vậy.”
“Hồng y Graham đang phải đối đầu với những người như thế này sao…”
Ryo nói ra cảm nhận của mình, Amon kinh ngạc, Nils ví von với một kiếm sĩ, còn Eto thì cảm thông cho sự vất vả của Graham.
Nhưng ngay sau đó, Ryo nhìn Nils.
“Hôm nay hiếm có ghê, Nils đoán trúng rồi.”
“Hả?”
Nghe lời Ryo nói, Nils nghiêng đầu.
Cậu ta không hiểu ý nghĩa của nó.
“Là chuyện nhân vật lớn có thể là Hồng y đó.”
“À… ờ thì.”
Má Nils hơi ửng hồng. Có vẻ cậu ta đang ngại.
Nhưng cậu ta nhớ lại lời của Ryo.
“Vừa rồi, cậu nói ‘hiếm có’, đúng không?”
“...Thế à? Chắc anh nghe nhầm thôi?”
“Không có nhầm! Thật tình, Ryo đúng là một tên thất lễ. Tôi đây cũng thường xuyên…”
“Thường xuyên, đoán trúng ạ?”
“Tôi đây thỉnh thoảng cũng…”
“Thỉnh thoảng, đoán trúng ạ?”
“...Cũng có lúc trúng.”
“Vậy thì ‘hiếm có’ là đúng rồi còn gì.”
“Ực…”
Ryo gật đầu với vẻ mặt đắc thắng, còn Nils thì trông đầy cay cú.
Eto và Amon im lặng nín cười.
Nơi đây thật yên bình.
Phải, nơi đây đã từng rất yên bình…
Phân đội Ba đang tập trung quanh chỗ Đội trưởng Bashre.
“Thưa đội trưởng, việc Hồng y Camilo xuất hiện ở đây có nghĩa là…”
“Phải, có nghĩa là có chuyện gì đó. Dù biết sẽ bị nghi ngờ, ông ta vẫn đến để cứu bọn chúng… Có khả năng chính bọn chúng là thủ phạm tấn công kho chứa.”
Cuộc trò chuyện đó cũng lọt đến tai bốn người họ.
“Họ nói vậy đấy.”
“Có nên theo dõi bọn chúng không?”
“Vẫn còn… trong tầm Sonar Bị Động của tôi…”
Ryo nói đến đó thì im bặt.
“Sao thế Ryo?”
“Vừa rồi, tín hiệu sự sống của mười một người kia đã biến mất.”
“Nghĩa là sao?”
“Có lẽ… mười một người đó, đã bị giết rồi…”
Ryo cau mày trả lời câu hỏi của Eto.
Dù biết sẽ bị nghi ngờ và bị theo dõi, Hồng y Camilo vẫn xuất hiện. Và rồi, ông ta đưa đi mười một người có khả năng trở thành nhân chứng, và xóa sổ những nhân chứng đó ngay lập tức.
“Đáng sợ thật sự, mấy ông Hồng y…”
“Ông ta nghĩ rằng dù có bị nghi ngờ cũng chẳng sao cả nhỉ.”
Nils nói, và Eto cũng đồng tình.
“Dù sao thì, chúng ta thử đến nơi mười một người đó bị giết xem sao.”
Ryo vừa lắc nhẹ đầu vừa đề nghị với vẻ mặt buồn bã.
Đó là một cái ao được bao quanh bởi rừng cây ở rìa Tây phố Zephyrus.
“Giết rồi ném xuống ao sao?”
“Có vẻ là vậy. Để tôi xem thử bên trong. Rà Soát.”
Cậu ứng dụng ma pháp mà cậu đã tạo ra để thăm dò chi tiết bên trong cơ thể Abel để quan sát bên trong ao.
“Tìm thấy rồi. Thế Giới Là Của Ta.”
Cậu đặt nước xung quanh các thi thể dưới sự kiểm soát của mình. Cứ thế, cậu làm mười một cái xác nổi lên mặt nước và cuối cùng đặt chúng lên bờ.
“Với một thủy pháp sư thì chuyện này dễ như trở bàn tay.”
“Ryo-san, tuyệt quá đi ạ!”
“Chà, cũng không có gì to tát đâu.”
Amon thật lòng khen ngợi, và Ryo ngại ngùng.
Nils và Eto đã đang xem xét các thi thể.
“Mới bị ném vào đây mà… đã bị thứ gì đó ăn mất rồi…”
“Vì chúng là mồi mà.”
Hai người họ vừa nhìn thi thể vừa lẩm bẩm.
“Những thứ có thể xác định danh tính của bọn chúng đều đã bị lột sạch, nhưng mà…”
“Chắc chỉ có cái mề đay này thôi. Nó được may bên trong lớp áo. Có lẽ là của gã đội trưởng bị thẩm vấn lúc nãy… dù gã không còn đầu nữa.”
Cái mề đay mà Eto đưa ra là loại mặt dây chuyền, bên trong có vẽ hình một người phụ nữ trẻ tuổi. Một người phụ nữ xinh đẹp và yêu kiều. Trên mề đay có khắc chữ.
“Gửi Elena yêu dấu. Tomazo nguyện dâng hiến tình yêu vĩnh cửu”
“Người phụ nữ trong tranh là Elena, còn người đàn ông là Tomazo rồi.”
Nils đưa ra một nhận định rất thông thường.
“Cũng có khả năng bức tranh là Tomazo giả gái, còn cái xác là Elena giả trai…”
“Làm gì có chuyện đó!”
Suy luận kỳ quặc của Ryo đã bị Nils bác bỏ ngay lập tức.
Tất nhiên, Ryo cũng không nghĩ là có chuyện đó. Cậu chỉ mạnh dạn… phải, chỉ mạnh dạn đưa ra một góc nhìn khác mà thôi. Để làm cho cuộc thảo luận thêm sâu sắc! Đành chịu thôi.
“Thông tin hữu ích chỉ có mỗi cái này thì…”
“Khá là gay go đấy.”
“Xem ra sẽ rất vất vả đây.”
Nils than thở về sự thiếu thốn thông tin, Eto đồng tình, và Amon hiểu được sự khó khăn trong việc dự đoán tương lai.
“Là Hồng y Camilo lúc nãy phải không ạ. Tôi không thể ưa nổi cách làm của người đó.”
“Những tổ chức hay những kẻ quyền thế coi người khác như món đồ dùng một lần sẽ không tồn tại được lâu. Sớm muộn gì cũng sẽ bị diệt vong.”
“Vương quốc chúng ta không có những chuyện như vậy nhỉ. Cảm giác như ngay cả mạo hiểm giả cũng được trân trọng.”
“Vì Bệ hạ Abel là quốc vương mà. Quả không hổ danh ngài ấy!”
Amon khẳng định, Ryo nói về luật nhân quả, Eto nói về sự may mắn của bản thân, và Nils ca ngợi người mà cậu kính trọng.
Phải, họ hiểu rằng mình đang được ưu ái. Và nếu có thể, họ hy vọng tình huống may mắn đó sẽ kéo dài mãi…
“Trời cũng tối rồi, hôm nay chúng ta hãy trọ lại ở phố Zephyrus đi.”
Để tận dụng tối đa hoàn cảnh may mắn, Ryo đã đề nghị nghỉ lại.
“Ryo đúng là không bao giờ thay đổi nhỉ.”
“Để duy trì thể trạng tốt nhất, nhà trọ và bữa ăn là rất quan trọng.”
Trước giọng điệu chán nản của Nils, Ryo tuyên bố một cách dứt khoát.
Làm bất cứ việc gì thì sức khỏe cũng là quan trọng nhất. Và sức khỏe có thể được đảm bảo một cách chắc chắn hơn thông qua nỗ lực chuẩn bị các điều kiện cần thiết… trong hầu hết các trường hợp.
Vì không có lý do gì để phản đối, cuối cùng ba người còn lại cũng đồng ý và bắt đầu tìm một nhà trọ ở Zephyrus.


0 Bình luận