Mizu Zokusei no Mahoutsuk...
Kubou Tadashi Nokito
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 06

Chương 06 Trận Đánh Mở Màn

1 Bình luận - Độ dài: 19,987 từ - Cập nhật:

Tại biệt quán thuộc dinh thự của Lãnh chúa vùng Lune có một vị khách hiếm thấy.

Vị khách này vốn xuất thân từ Lune , nhưng hiện đang sống ở Thủ đô, và căn nhà xưa kia của anh giờ đã có người khác ở. Vì thế, anh đang trọ lại tại biệt quán của dinh thự lãnh chúa. Dù sao đi nữa, để thực hiện công việc được cả Thái tử và Lãnh chúa vùng Lune giao phó, ở tại biệt quán này chắc chắn là thuận tiện nhất. Vốn dĩ, nhiệm vụ đó dù có tìm khắp Vương quốc, không, dù có nhìn khắp toàn bộ các quốc gia trung tâm, cũng chẳng có ai khác ngoài anh có thể làm được.

Chính vì lý do đó mà anh, Nam tước Kenneth Hayward, đã từ Thủ đô đến Lune.

Thế nhưng, một người đưa tin từ cha anh, người đang làm lãnh chúa đại diện của trang viên, đã đến thăm và trao cho anh một lá thư.

“Đây là…”

Vừa đọc xong, Kenneth liền nhíu mày.

Tuyệt đối không phải là chuyện có thể làm lơ được. Dù không muốn, mình vẫn hiểu được nội dung của nó. Nhưng phải đối phó thực tế ra sao thì lại không thể nghĩ ra ngay được.

“Chủ nhiệm?”

Thấy Kenneth đọc thư mà mặt mày cau có, Raden, cấp dưới và cũng là cánh tay phải đắc lực của anh, lên tiếng hỏi.

“Raden, tôi ra ngoài một chút. Nếu có ai đến tìm, cứ nói với họ rằng trang viên có vấn đề nên tôi đã đi đến chỗ người có thể giải quyết giúp.”

Nói rồi, Nam tước Kenneth Hayward rời khỏi biệt quán.

Quán trọ 'Sóng Vàng' ở thành phố Lune là một quán trọ hạng nhất. Nơi đây là quán trọ quen thuộc của một tổ đội mạo hiểm giả hạng A đóng quân tại Lune. Abel, đội trưởng và cũng là một kiếm sĩ hạng A, thường ngồi đọc sách trong phòng ăn của quán.

Hôm nay, khi Abel đang đọc sách như mọi khi, một nhà giả kim thuật đã đến bắt chuyện.

Nhà giả kim thuật này không điều khiển được ma pháp hệ Thủy…

“Kenneth? Sao cậu lại ở đây? Không phải cậu đang ở Thủ đô à?”

“Vâng, tôi đến dinh thự của Lãnh chúa để làm việc. Có chút chuyện tôi muốn bàn với anh.”

Abel ngạc nhiên trước sự xuất hiện đột ngột của Kenneth. Abel tuy là một mạo hiểm giả hạng A, một trong những kiếm sĩ hàng đầu của Vương quốc Knightley, nhưng anh không phải là quý tộc. Trong khi đó, Kenneth Hayward, người vừa bắt chuyện, dù mới được sắc phong chưa lâu nhưng đã là một Nam tước danh chính ngôn thuận… nói cách khác, là một quý tộc.

Dù thân phận khác biệt, cả hai đều là thành viên của một tổ chức ăn nhậu ở Thủ đô tên là 'Liên Minh Thứ Nam'. Cũng vì mối quan hệ đó mà Kenneth đã tìm đến Abel để bàn bạc.

Abel đọc lá thư mà Kenneth đưa cho.

“Wyvern xuất hiện gần trang viên của Kenneth? Lãnh chúa đại diện trang viên… là thư từ bố cậu à?”

“Vâng. Nếu là vấn đề thông thường, bố mẹ tôi sẽ tự giải quyết ở trang viên mà không cần hỏi ý kiến tôi. Kể cả khi có gửi yêu cầu cho Hội Mạo hiểm giả, họ cũng chỉ báo cáo lại cho tôi sau khi sự việc đã xong. Nhưng Wyvern thì khác, phải thành lập một đội thảo phạt quy mô lớn. Hiện tại thì có vẻ như mới chỉ nhìn thấy nó thôi… nên tôi muốn hỏi xem nên làm thế nào.”

Trước câu hỏi của Abel, Kenneth gật đầu và giải thích tình hình. Nếu thật sự có thiệt hại do Wyvern gây ra, anh đã không ngần ngại yêu cầu thành lập đội thảo phạt ngay lập tức. Nhưng hiện tại vẫn chưa có thiệt hại nào rõ rệt.

Ở Vương quốc Knightley, trang viên có thể được xem như một ngôi làng đi kèm với tước vị Nam tước. Một ngôi làng với vài chục hộ gia đình sinh sống… Dù được khuyến khích đặt đội phòng vệ tại các trang viên như vậy, nhưng trên thực tế hầu hết đều không có. Nếu có thì cũng chỉ vài người, với mục đích chính là duy trì trị an hơn là để tiêu diệt những ma vật mạnh. Nếu so với Trái Đất hiện đại, có lẽ giống như cảnh sát viên đồn trú ở làng.

“Tôi cũng biết rằng để lập đội thảo phạt Wyvern, cần phải có hơn hai mươi mạo hiểm giả từ hạng C trở lên, với nhiều pháp sư. Tập hợp lực lượng như vậy ở quy mô trang viên là điều không thể, nên sẽ phải gửi yêu cầu đến Hội ở một thành phố lớn gần đó. Nhưng nghe nói việc thành lập đội ở Hội cũng mất thời gian.”

Kenneth vừa nói vừa cau mày.

Ngay cả khi tập hợp được hơn hai mươi mạo hiểm giả hạng C trở lên, vẫn sẽ có rất nhiều thương vong… đó chính là việc thảo phạt Wyvern. Vì thế, ngay cả Kenneth cũng biết rằng không có nhiều mạo hiểm giả dám nhận nhiệm vụ này. Và cha mẹ của Kenneth, những người đang được giao trọng trách lãnh chúa đại diện trang viên, cũng biết điều đó. Có lẽ vì vậy mà họ đã gửi thư cho Kenneth để hỏi ý kiến.

“Đúng vậy. Hửm? Mà hình như cách đây không lâu cũng có một con Wyvern xuất hiện ở phía Nam nhỉ. Nghe nói một nhóm bạn bè của tôi tình cờ ở đó đã hạ gục nó rồi.”

“Chuyện đó, thật ra là ở làng Azone, phía bắc trang viên của tôi ạ.”

“Thật á…”

Abel kinh ngạc trước câu trả lời của Kenneth.

“Vốn dĩ, bố mẹ tôi thường nhận được lời phàn nàn từ Azone rằng cừu và bò hay bị mất tích. Vì vậy, trang viên của tôi đã gửi yêu cầu điều tra đến Hội Mạo hiểm giả ở Acre. Nghe nói lãnh chúa làng Azone thường rất khó liên lạc. Cuối cùng, có vẻ như Wyvern chính là nguyên nhân…”

“Lũ đó mà đói bụng thì cái gì cũng ăn, lại còn hung dữ nữa. Vụ lần này, đúng là nên giải quyết trước khi có người bị hại.”

Nghe Kenneth giải thích, Abel cũng cho rằng nên hành động sớm.

Và rồi, anh nảy ra một ý.

“Kenneth, tôi nghĩ ra cách này hay lắm. Cậu đi với tôi một lát nhé.”

Cả hai rời khỏi thành phố Lune và đi bộ một lúc. Trước mặt họ là một ngôi nhà của một phú nông.

“Ơ? Đây là…”

“Đúng vậy, nhà cũ của Kenneth đấy.”

Kenneth lộ vẻ hoài niệm, còn Abel cười và gật đầu. Rồi anh gõ mạnh vào cánh cửa ngoài cùng bên phải trong ba cánh cửa xếp hàng ngang.

“Mời vào~”

Một giọng nói từ bên trong vọng ra.

“Làm phiền đây.”

“Xin thất lễ.”

Abel và Kenneth mở cửa bước vào.

“A, thật hoài niệm.”

Kenneth nhìn quanh bên trong nhà. Tuy có nhiều đồ nội thất do chủ nhà mới mua và đặt vào, nhưng dường như cũng có những món đồ từ thời Kenneth còn ở đây vẫn được giữ lại sử dụng.

“Ể? Abel và Kenneth?”

Chủ nhà, Ryo, từ trong bước ra và cất tiếng ngạc nhiên. Abel thì không lạ. Anh ghé qua chơi khá thường xuyên. Nhưng Kenneth thì đây là lần đầu tiên. Cũng phải thôi. Nam tước Kenneth Hayward là một nhà giả kim thuật của Xưởng Giả kim Hoàng gia ở Thủ đô. Hơn nữa, anh còn là một thiên tài giả kim thuật, có thể coi là báu vật của quốc gia. Một người như vậy hiếm khi rời khỏi Thủ đô. Mới hôm trước, trước khi đến Twilight Land, Ryo vừa được cho xem con Golem Nhân tạo của Liên bang bị thu giữ tại Xưởng Giả kim Hoàng gia.

Vậy mà một người như thế lại ở đây? Nhưng mà…

Ryo chợt nảy ra một ý.

“Kenneth, chắc chắn là bị Abel triệu tập đến đây rồi! Chắc chắn là bị ép đến đây để chào hỏi vì tôi đã lên hạng A, còn phải mang theo quà cáp nữa chứ. Đúng là một kiếm sĩ ngang ngược…”

“Làm gì có chuyện đó! Với lại gọi người từ Thủ đô đến Lune… Vô lý cũng phải có chừng mực chứ.”

“Abel là kiếm sĩ vô lý mà. Hoàn toàn có thể xảy ra.”

“Đã bảo không có mà!”

Abel ngay lập tức phủ nhận lời khẳng định của Ryo. Nghe vậy, Kenneth chỉ khúc khích cười.

“Tôi cũng vừa mới biết Kenneth đang ở Lune thôi. Chẳng qua là, người duy nhất có thể giải quyết vấn đề của Kenneth chính là Ryo, nên tôi mới dẫn cậu ấy đến đây.”

“Ể? Tôi?”

“Ể? Chỉ có Ryo thôi sao?”

Trước lời nói của Abel, Ryo và Kenneth đều nghiêng đầu thắc mắc.

“Ra là vậy, thảo phạt Wyvern à. Quả nhiên, nếu là chuyện đó thì ngoài tôi ra chẳng còn ai khác.”

“Thật vậy sao!”

Ryo vênh váo gật đầu, khiến Kenneth kinh ngạc.

“Thái độ của Ryo thì đáng bàn lại… nhưng mà, đúng là Ryo rất giỏi diệt Wyvern. À, nhưng mà Kenneth, chuyện này phải giữ bí mật nhé.”

“Bí mật?”

Abel nói bâng quơ, Kenneth nghiêng đầu thắc mắc.

“Đúng rồi! Kenneth, chuyện này tuyệt đối không được kể cho người khác. Hãy giữ kín trong lòng thôi nhé.”

“A, vâng…”

Ryo dí sát mặt tới trước với vẻ mặt khẩn thiết, và Kenneth bất giác gật đầu trước áp lực đó. Dù có vẻ anh chưa hiểu rõ phần nào là bí mật, nhưng cứ gật đầu trước đã.

Sau khi bắt Kenneth giữ im lặng thành công, Ryo dường như nhớ ra điều gì đó.

“Nhắc mới nhớ, lần Amon bay lên trời cũng là để diệt Wyvern nhỉ.”

“Đó chính là làng Azone ở phía bắc trang viên mà lúc nãy tôi đã nói đấy.”

“Bay lên trời?”

Ryo nhớ lại cảnh Amon bay lượn, Abel giải thích, và Kenneth lại nghiêng đầu thắc mắc.

“Anh có biết không Kenneth. Kiếm sĩ thời nay có vẻ như bay trên trời để hạ Wyvern đấy.”

“Tuyệt vời thật! Đó là ma pháp hệ Phong hay gì vậy? Hay là một đạo cụ giả kim thuật nào đó mà tôi chưa biết?”

“Không, là sức người…”

Ryo cố tình nói một cách gây hiểu lầm, Kenneth kinh ngạc, còn Abel thì nói ra sự thật. Đúng vậy, Amon đã được Gorky của tổ đội 『Lục Hoa』 nắm chân quay vòng rồi ném đi.

Quả thực là bay bằng sức người…

“Thôi, tóm lại là, vụ thảo phạt Wyvern lần này, tôi và Abel sẽ nhận. Kenneth cứ yên tâm giao phó mọi chuyện cho chúng tôi.”

“Vâng. Cảm ơn hai anh rất nhiều!”

Ryo dõng dạc tuyên bố, và Kenneth vui mừng cảm ơn.

Nhưng có một kiếm sĩ đang nghiêng đầu.

Cả tôi nữa à? Tôi… không phải là không cần thiết sao…

Lời lẩm bẩm của kiếm sĩ Abel đã không đến được tai hai người kia.

“Tôi sẽ cầm chân nó, còn Abel sẽ ra đòn kết liễu. Chẳng phải chúng ta vẫn luôn diệt Wyvern như thế sao? Anh đã quên rồi à?”

Ryo lắc đầu vẻ ngao ngán. Trên đường từ Rừng Rondo đến thành phố Lune, cả hai đã từng săn bắt Wyvern một cách bừa bãi.

“Không, đúng là lúc săn ở ngọn núi ma quái thì là vậy… Nhưng nghĩ thế nào đi nữa, thay vì để tôi kết liễu, chẳng phải sẽ dễ dàng hơn nếu Ryo dùng ma pháp để kết liễu sao…”

“Abel lúc nào cũng thế. Chỉ toàn nghĩ đến chuyện ăn không ngồi rồi. Tôi nghĩ thỉnh thoảng anh cũng nên chủ động làm việc đi chứ.”

“Tôi không muốn nghe điều đó từ một kẻ ru rú trong nhà, chẳng thèm ló mặt ra Hội!”

Abel phản bác lại lời của Ryo một cách thẳng thừng.

Hai người họ đã rời Lune, đi qua Acre, và sắp đến làng Azone, ngôi làng nằm cạnh phía bắc trang viên của Kenneth. Vốn dĩ, làng Azone đã từng là một ngôi làng khá lớn, xây dựng được vị thế là điểm trung chuyển nông sản đến Acre, thành phố lớn nhất phía Nam. Nhưng cuối cùng, dù đã bị tổ đội 『Phòng 10』 và 『Lục Hoa』 tiêu diệt, ngôi làng đã bị Wyvern tàn phá nặng nề. Hiện tại, nơi đây vẫn đang trong quá trình phục hồi.

“Trước đây tôi nghe nói đây là một ngôi làng có nhiều cơ sở lưu trú tốt, nhưng có vẻ như nó đã bị Wyvern tàn phá nặng nề rồi.”

“Vâng. Nhưng… dù vậy…”

Ryo hiểu được tình trạng tồi tệ của ngôi làng, nhưng cậu cũng nhận ra rằng gương mặt của những người đang nỗ lực phục hồi ở đó lại không hề u ám chút nào. Họ động viên nhau, thậm chí có người còn nở nụ cười, họ đang bắt đầu tiến về tương lai.

“Chắc chắn, người dân làng này sẽ ổn thôi.”

Ryo nói vậy và gật đầu một cách mạnh mẽ. Abel cũng hiểu điều Ryo muốn nói và im lặng gật đầu. Rồi anh nói tiếp.

“Nhưng những quán trọ tự hào của làng vẫn chưa có cái nào ở trong tình trạng có thể đón khách được.”

“…Thật đáng tiếc.”

Cả hai đành từ bỏ ý định ở lại làng Azone.

Trang viên của Nam tước Kenneth Hayward có tên là Làng Mocchuumochi, và cha mẹ của Kenneth đang sống cùng dân làng với tư cách là lãnh chúa đại diện.

“Làng Mocchuumochi… Nghe có vẻ ngon miệng.”

“Cái gì thế?”

Trước lời nhận xét chân thật của Ryo, Abel lắc đầu không hiểu ý nghĩa.

“Ở quê hương tôi có câu tục ngữ, danh xứng với thực. Chắc chắn đồ ăn ở Làng Mocchuumochi sẽ rất dẻo và ngon.”

“Mochimochi là cái gì… tôi không hiểu lắm…”

Có lẽ ở Vương quốc Knightley không có bánh mochi. Ít nhất thì Abel có vẻ không biết.

Làng Azone và Làng Mocchuumochi tuy là hai ngôi làng liền kề, nhưng giữa chúng có một ngọn đồi nhỏ và một khu rừng. Tuy nhiên, chỉ mất khoảng một giờ đi bộ là đến nơi.

Khi hai người đến gần Làng Mocchuumochi, họ nghe thấy tiếng trẻ con la lên “Họ đến rồi kìa”. Lãnh chúa Kenneth đã báo trước về chuyến đi của họ.

“Một ngôi làng thật yên bình.”

“Lẽ ra họ đã được thông báo về việc một con Wyvern đã được nhìn thấy gần đây chứ…”

Abel nghiêng đầu trước lời nhận xét của Ryo.

Người trả lời câu hỏi của Abel là một cặp vợ chồng già ra đón họ.

“Chào mừng hai vị đã đến. Tôi là Brandon Hayward, hiện đang là lãnh chúa đại diện của trang viên.”

“Tôi là Daria, vợ của ông ấy. Con trai chúng tôi đã kể về hai vị. Nghe nói hai vị là bạn của con trai tôi và là những mạo hiểm giả hàng đầu của Vương quốc. Không ngờ những người tuyệt vời như vậy lại đến đây… Ông à, chúng ta hỏi ý kiến nó đúng là không sai mà.”

“Đúng vậy. Quả nhiên, Kenneth là một đứa con ngoan của chúng ta.”

Bố mẹ của Kenneth vừa cảm ơn hai người, vừa khen ngợi con trai mình. Khen ngợi con cái một cách đường hoàng trước mặt người thứ ba là một điều rất quan trọng. Hơn nữa, nếu người thứ ba đó là bạn của con mình… thì những người bạn đó cũng sẽ cảm thấy vui lây.

“Bố, mẹ, cứ yên tâm. Tụi con sẽ không làm mất mặt Kenneth đâu ạ!”

Ryo mỉm cười và nhận lời. Bên cạnh, Abel cũng gật đầu tuy không nói gì.

“Mời hai vị dùng.”

“Chúng tôi xin nhận.”

Cả hai được dẫn vào dinh thự lãnh chúa trang viên và được mời trà. Cùng với trà, còn có những viên bánh trông giống bánh trôi nhỏ bằng ngón tay cái được dọn ra. Có lẽ là đồ ăn kèm trà.

“Ngon quá! Vị ngọt này rất hợp với trà.”

“Thật mừng vì hợp khẩu vị của cậu.”

Ryo mỉm cười khen ngợi, và bà Daria, mẹ của Kenneth, mỉm cười sung sướng.

Bên cạnh đó, Abel và Brandon đang trao đổi những câu chuyện công việc.

“Vậy là, nó lớn hơn con ở làng Azone lần trước.”

“Vâng. Sau khi tôi gửi thư cho Kenneth, một người đã từng thấy con Wyvern ở làng Azone đã cùng tôi đi xác nhận, và anh ta nói nó lớn hơn một vòng.”

“Ra vậy. Con ở làng Azone nghe nói là rồng con, nhưng con lần này là rồng trưởng thành à. Có thể dẫn chúng tôi đến nơi con Wyvern đó ở được chứ.”

“Vâng. Ngày mai, đội trưởng đội phòng vệ đã được sắp xếp để dẫn đường.”

Đêm đó, hai người họ đã nghỉ lại tại dinh thự lãnh chúa trang viên. Tuy được gọi là

dinh thự lãnh chúa, nhưng nói thẳng ra nó chỉ là một ngôi nhà lớn hơn một chút. Kích thước chỉ tương đương với ngôi nhà của Ryo ở Lune, tức là ngôi nhà phú nông mà cặp vợ chồng này từng ở. Không thể nào so sánh được với dinh thự của Lãnh chúa vùng Lune. Tuy nhiên, nhờ tòa nhà được chăm sóc cẩn thận, những món ăn thịnh soạn và sự quan tâm nồng hậu, cả Ryo và Abel đều đã có một đêm nghỉ ngơi thoải mái.

Và sau bữa sáng ngày hôm sau, họ được giới thiệu với đội trưởng đội phòng vệ.

“Tôi là Burow, đội trưởng đội phòng vệ.”

Burow, người được giới thiệu với hai người, còn rất trẻ. Có lẽ chỉ khoảng hai mươi tuổi. Abel không thay đổi sắc mặt, nhưng có lẽ đã nhận ra vẻ mặt của Ryo đã thay đổi.

Đội trưởng Burow cười gượng và nói.

“Quân đội của Lãnh địa Nam tước Hayward, bao gồm cả tôi, chỉ có hai người. Hơn nữa, người còn lại sẽ nghỉ hưu vào cuối năm nay.”

“Cái gì…”

“Thì, Nam tước chỉ có một trang viên thì ở đâu cũng thế thôi.”

Ryo kinh ngạc, và Abel nói thêm.

Dù vậy, ngay cả ở Trái Đất hiện đại, cảnh sát viên hay bác sĩ ở các hòn đảo xa xôi cũng thường phải đi nhận nhiệm vụ một mình… nghĩ vậy thì có lẽ cũng không có gì lạ.

Ryo ép mình phải nghĩ như vậy.

Giữa lúc ba người đang nói chuyện, một giọng nói từ xa vọng lại.

“Burow! Mang cơm hộp đi này!”

“À, con ra lấy ngay đây.”

Một giọng nói từ xa vọng tới, và đội trưởng Burow vội vã chạy về phía đó.

“Quân đội Lãnh địa Nam tước… là một thanh niên địa phương…”

“Đúng là khác một trời một vực so với các quý tộc cấp Bá tước trở lên nhỉ.”

“Một đội phòng vệ chỉ có một người. Đúng là, đội phòng vệ đi lạc và con Wyvern đi lạc.”

“Cái truyện gì thế.”

Khi Ryo nói ra một câu nghe như tựa đề tiểu thuyết mà cậu chợt nghĩ ra, Abel đã bắt bẻ một cách chính xác.

Abel, quả là một người đàn ông tài năng.

Cầm theo hộp cơm do mẹ đội trưởng Burow làm, ba người họ lên đường đến nơi con Wyvern đang ở. Điểm đến là một thung lũng cách làng khoảng hai giờ đi bộ.

Nhưng trước khi đến nơi, họ đã nhìn thấy con Wyvern đang bay lượn.

“Nó đang bay lượn bình thường nhỉ.”

“Đỡ mất công tìm kiếm.”

“Kích thước của nó…”

“Đúng như đã nghe hôm qua, là rồng trưởng thành.”

Abel trả lời câu hỏi của Ryo.

“Wyvern đi lạc hầu hết đều là rồng con. Vì vậy, việc một con Wyvern trưởng thành như lần này lại xuất hiện ở một nơi xa khu vực sinh sống của chúng là cực kỳ hiếm.”

“Nơi này cách xa khu vực sinh sống của Wyvern sao?”

“Ừ, khá xa đấy.”

Abel trả lời trong khi hình dung lại bản đồ Vương quốc trong đầu. Vốn dĩ việc Wyvern thường xuyên xuất hiện ở một nơi gần Acre như thế này đã là không bình thường.

“Mà này, Kenneth… Nam tước Hayward không có yêu cầu gì về cách tiêu diệt nó nhỉ…”

“Ể? À, vâng, tôi không được nghe nói gì về chuyện đó cả. Hơn nữa…”

Trước câu hỏi của Abel, đội trưởng Burow lắc đầu trả lời. Rồi anh liếc nhìn con Wyvern.

“Thật sự, chỉ với hai người, có thể hạ được nó sao?”

Dường như anh đã bắt đầu suy nghĩ một cách thực tế về việc mà hai người sắp làm. Thông thường, việc thảo phạt Wyvern được tiến hành bằng cách tập hợp rất nhiều người. Và cũng có thương vong. Vậy mà chỉ với hai người…

“À, không sao đâu. Bình thường, bằng chứng thảo phạt là nộp mắt phải của Wyvern, nhưng lần này không phải là nhiệm vụ qua Hội… nên chỉ cần đội trưởng Burow làm người chứng kiến là được rồi phải không?”

Nghe lời Abel, Ryo nghiêng đầu nói.

“Tôi không hiểu rõ lắm, nhưng cứ bắn hạ nó xuống đã nhé?”

“Ờ, ừm.”

Băng Thương Tứ Trụ.”

Ngay khi Ryo niệm chú, bốn ngọn thương băng cực lớn được tạo ra trên không trung đã xuyên qua cánh của Wyvern, ghim chặt nó xuống đất.

“Tốt!”

“Vẫn vô lý như mọi khi… Khiến người ta phải nghĩ rằng lớp màng phòng ngự gió của Wyvern thực ra không hề tồn tại.”

“Vẫn bình thường hơn kiếm sĩ bay trên trời.”

“Ừm, cái đó đúng là cũng vô lý thật. Trước hết, con người không thể bay. Dù không phải là kiếm sĩ cũng vậy.”

Ryo liếc nhìn Abel đang nói những lời đó. Đôi mắt cậu ấy lóe lên một tia sáng… dường như là vậy.

“Abel, nói thế thì thật là quá thiếu hiểu biết. Trên đời này, có một kỹ thuật gọi là đột kích phá vỡ đấy.”

“Nghe thấy cái gì đó hoài niệm ghê. Đột kích phá vỡ, là cái đó phải không? Cái

‘chiến thuật lãng mạn’ mà trước đây Ryo đã nói.”

Chiến thuật lãng mạn… nói kiểu gì thế.”

Ryo đã biết được nỗi khổ khi không được thấu hiểu.

Thế gian thật lạnh lùng, cuộc đời thật nghiệt ngã. Nhưng, mình sẽ không thua đâu!

“Được thôi! Tôi sẽ khai sáng cho cái đầu óc u mê của Abel! Hãy nhìn cho kỹ đây.”

Ryo nói vậy rồi rút thanh Murasame ra khỏi vỏ, tạo ra lưỡi kiếm. Và rồi cậu niệm chú.

Thủy Phân Thân.”

Ngay lập tức, bên trái và bên phải Ryo, xuất hiện thêm hai Ryo nữa. Đó là phân thân.

“Cái…”

Abel chết lặng.

Nhưng, mọi chuyện chưa dừng lại ở đó.

Băng Thương Liên Hoàn. Phản Lực Thủy Tinh.”

Bao gồm cả Ryo bản thể, ba Ryo đồng loạt bắn ra vô số ngọn thương băng về phía con Wyvern đang nằm trên mặt đất. Cùng lúc đó, nước phun ra từ sau lưng cả ba, và họ lao tới với tốc độ tương đương những ngọn thương băng.

Sự va chạm của những ngọn thương băng, những nhát chém của ba Ryo, tất cả diễn ra và kết thúc trong nháy mắt.

Thứ còn lại là xác của con Wyvern bị vô số ngọn thương băng xuyên thủng, đầu và hai chân bị chém lìa.

“Từ hai

Thủy Phân Thân, tung ra Băng Thương Liên Hoàn, rồi lao tới bằng phản lực nước… đây chính là phiên bản đột kích phá vỡ của Thủy Ma Pháp Sư.”

Ryo giải thích với vẻ mặt khá đắc ý.

Nhưng, ngay cả khi cậu giải thích xong, Abel vẫn đứng hình.

“Ơ? Abel?”

Ryo, người đang mong đợi một phản ứng kiểu “Cái gì thế này!”, đã hỏi lại vì đối phương không có phản ứng gì.

“A, à, xin lỗi, hình như tôi vừa mơ…”

“Mơ là sao?”

Trời ạ, dù Ryo có là một pháp sư dị thường đến đâu đi nữa, thì việc tạo ra phân thân rồi lao tới như dịch chuyển tức thời… không, không thể nào, chắc là nhầm lẫn gì đó. Ừ, cứ coi như mình không thấy gì đi.

Abel đã lập một giao kèo bí mật với trái tim mình.

Dù vậy, cái xác của con Wyvern trước mắt là sự thật không thể chối cãi. Chỉ có thể nói gì đó về điểm này thôi.

“Ngọn thương băng của Ryo đúng là bỏ qua cả lớp màng phòng ngự gió của Wyvern nhỉ.”

Dù đã nói câu này lúc nãy, nhưng anh không bận tâm.

“Tại sao đó mà Abel lại lờ đi chiêu đột kích phá vỡ của tôi.”

“Ngọn thương băng của Ryo bỏ qua cả lớp màng phòng ngự gió của Wyvern nhỉ.”

Ryo than thở về sự tàn nhẫn của Abel, còn Abel thì tuân theo giao kèo bí mật với trái tim mình và lặp lại lần nữa. Hết cách, Ryo đành hùa theo câu chuyện của Abel. Nhìn vậy thôi chứ Ryo cũng là một người tốt.

Con Wyvern trước mắt đã triển khai lớp màng phòng ngự gió, nhưng cả ngọn thương băng bắn hạ nó và vô số ngọn thương băng sau đó đều đã xuyên thủng nó.

“Có lẽ là vì so với ma pháp của các pháp sư khác, ngọn thương băng của tôi là chuyển động gia tốc đều.”

“Gia… tốc… gì cơ?”

“Nếu nói đây là sự khác biệt giữa đạn và tên lửa, chắc anh cũng không hiểu. Phải nói sao nhỉ… à, lớp màng phòng ngự gió, chẳng phải là gió liên tục thổi ra từ bề mặt cơ thể Wyvern sao?”

“Nghe nói là vậy.”

Abel cũng có kiến thức về lớp màng phòng ngự gió.

“Và, ma pháp tấn công được niệm chú, có lẽ chỉ được cung cấp lực đẩy về phía trước ngay tại thời điểm bắn ra thôi. Nó giống như cung tên vậy. Mũi tên cũng chỉ được cung cấp lực đẩy về phía trước tại khoảnh khắc rời khỏi cung, sau đó nó bay đi nhờ quán tính, tức là chỉ nhờ vào phần lực còn lại từ ban đầu thôi, đúng không?”

“Ừm, chắc là vậy.”

“Nhưng nếu thế, nó sẽ liên tục bị cản lại bởi luồng gió thổi từ bề mặt cơ thể Wyvern, tức là gió ngược, và cuối cùng sẽ mất hết lực đẩy về phía trước. Nhưng ma pháp của tôi, sau khi bắn ra, vẫn tiếp tục gia tốc. Nó giống như mình cầm một ngọn thương và chạy thẳng về phía đối thủ vậy. Dù có bị gió thổi nhẹ, mình vẫn sẽ tiếp tục tiến về phía trước, đúng không? Có lẽ, sự khác biệt là như vậy.”

“Ra vậy. Tôi hiểu sơ sơ rồi.”

Mình vẫn còn nhớ đã học về chuyển động gia tốc đều trong môn khoa học ở trường. Thật may là đã chăm chú nghe giảng…

Tất nhiên, về ma pháp niệm chú mà Ryo hiểu, cậu chỉ tự ý cho rằng nó có lẽ là như vậy. Cậu khắc ghi trong lòng rằng nếu có cơ hội, cậu sẽ gặp ngài Thủy Tổ, người đã tạo ra ma pháp niệm chú của các quốc gia trung tâm, để trình bày giả thuyết này.

(Dù vậy, tạo ra toàn bộ ma pháp niệm chú… quả nhiên ngài Thủy Tổ thật đáng kinh ngạc.)

Vô số ngọn thương băng đã được tính toán cẩn thận để không trúng vào ma thạch của Wyvern. Hơn nữa, khu vực xung quanh ma thạch đã bị thương xé toạc, giúp việc lấy ma thạch ra trở nên dễ dàng. Cất ma thạch vào túi, Ryo tuyên bố.

“Thảo phạt hoàn tất!”

“Ừ.”

“…Chết rồi.”

“Sao thế, có chuyện gì à?”

Ryo buột miệng lẩm bẩm, và Abel hỏi lại.

“Vụ thảo phạt lần này, Abel chẳng làm việc gì cả…”

“A…”

Những lần săn Wyvern trước đây, Abel là người ra đòn kết liễu, nhưng lần này vì nó đã trở thành nạn nhân của chiêu đột kích phá vỡ, nên Abel…

Kiếm sĩ hạng A ăn bám pháp sư hạng C…

Ryo lẩm bẩm.

“K-Không phải lỗi của tôi! Chẳng phải tôi đã nói ngay từ đầu rồi sao. Rằng tôi không cần thiết.”

Abel khẳng định đó không phải là lỗi của mình.

“Abel, hết cách rồi. Để làm bằng chứng thảo phạt, chúng ta sẽ mang đầu của Wyvern về. Anh sẽ là người vận chuyển nó.”

“Cái này á…”

Trọng lượng của nó có vẻ nhẹ nhàng vượt qua một trăm ki-lô-gram.

“Phải vác cái này sao…”

Không khí mang tên tuyệt vọng bao trùm lấy Abel.

Nhưng, Abel chợt nhận ra.

“Này, Ryo. Có phải có mùi gì đó ngọt ngọt không?”

“Hả? Abel, dù không muốn vác thì cũng phải kiếm cớ khéo hơn chứ.”

“Không, không phải ý đó…”

“Tôi không ngửi thấy gì cả. Đội trưởng Burow thì sao?”

Ryo quay sang hỏi đội trưởng Burow, và lúc này cậu mới nhận ra. Anh ta vẫn đang đứng hình.

“Đây là… bất tỉnh khi đứng sao?”

“Lần đầu tiên thấy đấy.”

Chắc không phải vì cuộc trò chuyện của hai người, nhưng ý thức của đội trưởng Burow đã quay trở lại.

“Hả, c-chuyện gì đã xảy ra vậy ạ?”

Dường như anh không có ký ức gì về khoảng thời gian đứng hình đó.

“Không sao đâu. Việc thảo phạt Wyvern đã hoàn tất rồi.”

Abel chỉ thông báo kết quả. Anh cố tình bỏ qua diễn biến.

“Ồ, thật sao! Nó bị xé nát… Vậy là làng sẽ không còn nguy cơ bị tấn công nữa. Cảm ơn hai vị rất nhiều!”

Đội trưởng Burow cúi đầu thật sâu.

“Không, đừng bận tâm. Mà này đội trưởng Burow, quanh đây có mùi gì ngọt ngọt không?”

“Mùi ngọt ạ? Hừm… Mùi máu của Wyvern nồng quá, tôi không cảm nhận được gì cả.”

“À… cũng phải thôi.”

Abel cười gượng trước câu trả lời rất bình thường của đội trưởng Burow. Nhưng có vẻ anh vẫn thấy băn khoăn, liên tục nghiêng đầu.

“Abel, dù có chuyện gì xảy ra, anh vẫn phải làm việc của mình.”

Ryo tuyên bố một cách dứt khoát. Công việc của Abel là… vận chuyển đầu của Wyvern. Dù đội trưởng Burow đã chứng kiến cuộc thảo phạt, và việc mang đầu về hoàn toàn không cần thiết…

Sau đó…

Abel đang kéo đầu con Wyvern bằng một tay. Ryo cũng không phải là quỷ dữ, cậu đã trải một lớp

Băng Lộ dưới đầu con Wyvern. Nhờ vậy, việc vận chuyển trở nên dễ dàng hơn nhiều. Nhân tiện, một phần thân thể của nó cũng được vận chuyển bằng ma pháp “xe đẩy” của Ryo.

Thấy vậy, nghe nói Abel đã lẩm bẩm thế này.

“Vậy thì bắt mình vác mỗi cái đầu để làm gì chứ?”

Sau khi tiêu diệt con Wyvern và mang đầu nó trở về Làng Mocchuumochi, hai người đã được cha mẹ của Kenneth cùng toàn thể dân làng hết lời cảm tạ. Sử sách ghi lại rằng, đêm hôm đó, cả làng đã mở một bữa tiệc lớn với món thịt Wyvern.

Sáng hôm sau, hai người rời làng trong sự tiễn đưa đầy biết ơn của dân làng.

“Abel, hướng này đâu phải Acre.”

“À, có chút chuyện ta để tâm.”

Sau khi rời làng, Ryo và Abel không đi về hướng Acre hay Lune.

“Là cái mùi hương ngọt ngào mà cậu nhắc đến hôm qua à?”

“Đúng vậy. Ta không thể không bận tâm về nó.”

“Cậu có manh mối gì sao?”

“Thực ra là có. Ta nghĩ mùi hương đó là thứ mà Wyvern yêu thích… hay nói đúng hơn là thứ khiến chúng phát cuồng.”

“Mùi hương khiến Wyvern phát cuồng…”

Abel khẳng định chắc nịch, còn Ryo thì nghiêng đầu thắc mắc.

Trong đầu Ryo hiện lên hình ảnh một con mèo đang phát cuồng vì cỏ bạc hà. Có điều, so với mèo thì Wyvern to hơn một chút, và cũng hung tợn hơn một chút…

“Nếu có thứ như vậy tồn tại thì Wyvern sẽ kéo đến hết mất! Chúng ta phải diệt trừ tận gốc nó khỏi thế giới này mới được. Rốt cuộc đó là mùi hương gì vậy?”

“Người ta tinh chế một thành phần chiết xuất từ cánh hoa Banabana, rồi đốt nó lên thì mùi hương sẽ tỏa ra. Cho nên, cậu cứ yên tâm là mùi hương đó không thể tự nhiên phát sinh rồi thu hút Wyvern được đâu.”

“À, vậy thì may quá.”

Lời giải thích của Abel khiến Ryo thở phào nhẹ nhõm. Nhưng đồng thời, cậu cũng nhận ra một điều.

Nếu nó không phát sinh tự nhiên, thì có nghĩa là… bị gây ra một cách có chủ đích…?

“Khả năng đó rất cao. Nếu mùi hương đó đúng là từ cánh hoa Banabana, thì có nghĩa là kẻ nào đó đã cố tình làm việc này.”

“Mục đích là để…”

“Thứ bị thu hút bởi mùi hương này chỉ có Wyvern thôi.”

“Nói cách khác, ai đó đã làm việc này để tập hợp Wyvern lại.”

Cả Abel và Ryo đều cau mày. Đương nhiên, họ không thể có thiện cảm với một thứ gây phiền toái đến thế.

“Tất nhiên không phải là người của làng Mocchuumochi rồi, phải không?”

“Chắc là không phải họ đâu. Phương pháp chiết xuất và tinh chế từ hoa Banabana rất đặc biệt… Vả lại, hoa Banabana vốn không mọc ở vùng này. Đó là loài hoa mọc ở phương Bắc, hơn nữa ở các quốc gia miền Trung, nơi nó có thể mọc cũng rất hạn chế.”

“Đó là ở đâu vậy?”

“Miền Bắc Đế quốc.”

“Lại là Đế quốc!”

Trước câu trả lời của Abel, Ryo không hề che giấu sự phẫn nộ.

Abel không hiểu rõ "lại là" ở đây có nghĩa gì… nhưng anh quyết định không nghĩ sâu xa.

Chắc là trong đầu Ryo, cậu ta đã chiến đấu với Đế quốc không biết bao nhiêu lần rồi, anh tự diễn giải như vậy. Mà cũng có khả năng, cậu ta chỉ đơn giản là muốn nói câu "lại là" cho ngầu thôi. Dù thế nào đi nữa, chắc cũng không cần phải bận tâm.

Nhưng, câu nói tiếp theo thốt ra từ miệng Ryo thì không thể không bận tâm.

“Tôi nghĩ thà rằng cứ hủy diệt Đế quốc đi thì thế giới sẽ hòa bình hơn đấy.”

“Này, dừng lại đi. Tiêu diệt vì hòa bình… cậu không thấy mâu thuẫn à?”

“Mấy cái triết lý nửa mùa của Abel thì dẹp đi! Những hành động của Đế quốc đang đẩy người dân lương thiện của Vương quốc vào vòng nguy hiểm, chuyện này không thể bỏ qua được.”

“Nhưng đó là trong trường hợp mùi hương kia đúng là được chiết xuất từ cánh hoa Banabana đã.”

“Nếu cậu đoán nhầm, thì chẳng còn cách nào khác ngoài việc dâng đầu của Abel cho Đế quốc để hòa giải nhỉ.”

“Ừm, tôi chả hiểu gì cả.”

Ryo đưa ra một lựa chọn hy sinh Abel, còn Abel thì hoàn toàn không theo kịp logic của cậu.

“Mà tại sao Abel lại biết rõ về loài hoa đó thế? Chẳng lẽ… ngày xưa Abel từng là một người thuần hóa Wyvern, dùng mùi hương đó để tiêu diệt các tiểu quốc à?”

“Cái suy diễn vớ vẩn gì vậy. Ngày xưa, lúc còn ở trong lâu đài hoàng gia, ta đã được học về nó rồi.”

“Lâu đài hoàng gia? A, lại cái ‘thiết lập hoàng tử’ đó nữa à!”

“‘Thiết lập’ gì chứ… đó là sự thật mà.”

Ryo nhún vai, lắc đầu, còn Abel thì khẽ thở dài.

Không phải Ryo không tin Abel là Nhị Hoàng tử… Gần đây, cậu thực sự đã tin, nhưng không hiểu sao lại không muốn thừa nhận điều đó.

“Vả lại, cái đống bài tập cao như núi mà huynh trưởng giao, Ryo cũng thấy rồi còn gì?”

Trên đường đến Twilight Land, Abel đã phải vùi đầu vào đống bài tập mà anh trai mình, Thái tử Cain, giao cho. Ryo, người ngồi cùng xe ngựa lúc đó, đã nhìn thấy và biết rõ chuyện này.

“Là cái đó chứ gì? Cậu đã mua chuộc ông Copilas ở tiệm sao chép nào đó để ngụy tạo bằng chứng, đúng không? Thủ đoạn thường thấy mà.”

“Tại sao lại thế!”

Ryo nhún vai chỉ trích, và Abel liền phản pháo. Tuy nhiên, Ryo chỉ khẽ lắc đầu rồi nói tiếp.

“Thôi được rồi, thực ra tôi tin Abel là Nhị Hoàng tử. Vì ngài Phelps đã nói như vậy.”

“…Cậu tin lời của Phelps hơn là lời của ta à.”

“Đương nhiên rồi. So với một Abel trông từ mọi góc độ đều chỉ là một mạo hiểm giả quèn, thì một ngài Phelps trông từ mọi góc độ đều ra dáng công tử quý tộc chẳng phải đáng tin hơn sao!”

Phelps A. Heinlein là con trai trưởng của Hầu tước Heinlein, người có lãnh địa đặt tại Acre, đồng thời là một mạo hiểm giả hạng B thuộc chi nhánh Lune và là đội trưởng của tổ đội bốn mươi thành viên

Bạch Lữ Đoàn. Anh còn là một công tử đẹp trai, nổi tiếng đến đáng kinh ngạc với phái nữ.

“Dù vậy, Abel cũng có những điểm trội hơn ngài Phelps đấy.”

“Hô~, ví dụ xem nào?”

“Ơ… tôi không nghĩ ra ngay được, nhưng nếu suy nghĩ kỹ thì chắc chắn sẽ có gì đó.”

“Ta hiểu đánh giá của Ryo về ta rồi.”

Abel cố tình thở dài một tiếng thật to. Nhưng Ryo dường như đã nghĩ ra điều gì đó và vỗ tay.

“A! Có rồi!”

“Là gì?”

“Cậu ấy bao tôi ăn!”

“…Chỉ có thế thôi à.”

“Việc được bao ăn là một điều vô cùng quan trọng!”

“Cũng phải… Vậy thì, nếu ta không bao cậu nữa thì…”

“Giá trị tồn tại của Abel sẽ biến mất!”

“…Giá trị tồn tại của ta lại phụ thuộc vào việc bao ăn à. Đúng là, bữa ăn thật vĩ đại.”

“Phải không?”

Abel khẽ lắc đầu, còn Ryo thì không hiểu sao lại nở một nụ cười. Tất nhiên, giữa hai người đang tồn tại một sự khác biệt trong nhận thức… Sự khó khăn trong việc thấu hiểu lẫn nhau giữa người với người, có lẽ chính là sự khác biệt trong nhận thức đó.

Trong lúc trò chuyện, hai người đã đến được nơi họ tiêu diệt Wyvern.

“Quả nhiên, có mùi hương ngọt ngào ở đây.”

“Ừm… nghe cậu nói thì hình như có mùi, mà cũng hình như không… Từ trước tôi đã nghĩ rồi, Abel có các giác quan rất nhạy bén nhỉ.”

“Hử? Vậy à?”

Abel đáp lại lời Ryo một cách qua loa, rồi khịt khịt mũi tìm kiếm nguồn gốc của mùi hương. Hầu hết mọi người đều không tự nhận thức được liệu giác quan của mình có nhạy bén hơn người khác hay không.

“Tôi dù có bị kẻ địch bao vây cũng chẳng thể cảm nhận được khí tức của chúng.”

“Ryo có thể dùng ma pháp để nhận biết nên không cần đến nó còn gì?”

“Vấn đề không phải ở đó. Tôi chỉ muốn thử nói câu

‘Cảm nhận được khí tức!’. Như thế ngầu hơn nhiều. Cậu không hiểu được sự tinh tế đó à.”

“Sự tinh tế đó là cái quái gì chứ…”

Trong khi trao đổi những câu chuyện như vậy, Abel vẫn tiếp tục vạch cỏ tiến về phía trước…

“Là cái này đây.”

“Cái nào vậy?”

Abel nói, và Ryo nhìn qua vai anh. Ở đó có một chiếc đĩa dẹt vỡ tan tành, chỉ còn một bước nữa là thành bột.

“Nó vỡ rồi. Chắc là do con Wyvern nổi điên…”

“Ừ, chắc nó hăng quá nên làm vỡ. Với loại của hoa Banabana, người ta nhỏ chất lỏng đã được tinh chế lên chiếc đĩa này rồi đốt lửa. Nó có đặc điểm là mùi hương dễ bám vào cây cối xung quanh. Mặc dù bản thân mùi hương lan tỏa rất nhanh, bị gió cuốn đi khá xa, nhưng mà…”

“Khu vực sinh sống của Wyvern ở rất xa, phải không?”

“Rất xa. Tức là, một cái như thế này không đủ.”

“Họ đã đặt nhiều cái như thế này thành một chuỗi, dẫn dụ chúng từ khu vực sinh sống đến tận đây…”

Việc này đòi hỏi rất nhiều công sức. Ít nhất, đây không phải là chuyện có thể làm chỉ vì nghịch ngợm.

Ryo lại gần chiếc đĩa vỡ, và vẫy vẫy tay để ngửi mùi hương theo cách đã học trong giờ khoa học.

“Đến gần thế này thì ngay cả tôi cũng nhận ra mùi hương này rồi. Đúng là một mùi ngọt ngào…”

Nếu so với ký ức ở Trái Đất, nó có lẽ gần giống mùi vani. Nhưng còn… ngọt đậm hơn cả vani?

Sonar Chủ Động.”

Ma pháp

Sonar Chủ Động của Ryo hoạt động bằng cách phân tích phản ứng từ mục tiêu khi hơi nước trong không khí va chạm vào chúng. Nếu sử dụng thành thạo nó thì…

“Abel, có lẽ tôi có thể lần theo nguồn gốc của mùi hương này.”

“Thật á!”

Abel kinh ngạc trước lời của Ryo. Rồi anh lẩm bẩm.

“Giác quan của mình nhạy bén ư, trước ma pháp của Ryo thì có đáng là gì đâu…”

Hai người bắt đầu lần theo mùi hương ngọt ngào

“Ta hiểu đây là sắc lệnh của Bệ hạ. Nhưng nói thật lòng, ta vẫn mong có một lời báo trước…”

“Thành thật xin lỗi ngài.”

Người đang cau mày là Tướng quân Lanchas, Tư lệnh Quân đoàn 20 của Đế quốc. Đứng cúi đầu trước mặt ông là Jurgen Bartel, Phụ tá của Phó Chỉ huy Ma Pháp Sư Đoàn Hoàng gia.

Tướng quân Lanchas đọc lại tờ mệnh lệnh mà Jurgen vừa trao. Không còn nghi ngờ gì nữa, đó là mệnh lệnh do chính tay Hoàng đế Rupert VI viết. Bản thân việc này đã là cực kỳ hiếm. Kể cả khi ban bố sắc lệnh, người viết cũng không phải là Rupert mà là cánh tay phải của ngài, Chấp chính Hans Kirchhoff. Tất nhiên, điều đó không làm thay đổi bản chất của sắc lệnh. Ở Đế quốc, sắc lệnh, tức mệnh lệnh từ Hoàng đế, là mệnh lệnh phải được ưu tiên hoàn thành trên hết mọi thứ.

Sắc lệnh mà Phụ tá Jurgen Bartel trước mặt ông nhận được là ‘Tạo bản đồ trong lãnh thổ Vương quốc Knightley’. Vì mục đích đó, mười thành viên của Ma Pháp Sư Đoàn Hoàng gia do Jurgen dẫn đầu đã hành động, mang theo một đạo cụ giả kim thuật mới được phát triển tại Hiệp hội Giả kim Đế quốc.

Hành động đó và hành động của Quân đoàn 20 do Tướng quân Lanchas chỉ huy đã vô tình giao nhau. Đương nhiên, chuyện đó cũng không gây ra trở ngại gì. Họ cũng không phải là những kẻ hẹp hòi đến mức tranh cãi “đây là việc của chúng tôi, đừng có cản đường”. Vì thế, dù Tướng quân Lanchas có nói rằng mong có lời báo trước, nhưng thực tế điều đó không cần thiết. Chính bản thân Tướng quân cũng hiểu rõ điều đó. Vậy mà ông vẫn thốt ra, có lẽ là vì lòng tự tôn của Quân đoàn 20, hay còn gọi là

Ảnh Quân.

Jurgen Bartel trước mặt là phụ tá của một người đàn ông nổi tiếng. Nổi tiếng đến mức không chỉ cả Đế quốc mà cả các quốc gia miền Trung đều biết đến, ma pháp sư bộc phá Oscar Ruska. Anh ta là phụ tá của người đó.

Oscar và Jurgen đều thuộc Ma Pháp Sư Đoàn Hoàng gia. Đây là ma pháp sư đoàn trực thuộc Hoàng đế Rupert VI, với Chỉ huy là Công chúa thứ mười một, Fiona Rubine Bornemisza. Cả trên danh nghĩa lẫn thực tế, đây là ma pháp đoàn được đồn đại là con át chủ bài của Đế quốc Debuhi.

Đúng vậy,

con át chủ bài công khai.

Ngược lại, Quân đoàn 20 do Tướng quân Lanchas chỉ huy, hay còn gọi là

Ảnh Quân, cũng là con át chủ bài của Đế quốc. Một thế lực hoạt động ngầm nơi không ai nhìn thấy…. Đúng vậy,

con át chủ bài trong bóng tối.

Tướng quân Lanchas khẽ thở dài rồi lên tiếng.

“Thôi được, đây là sắc lệnh, việc các cậu hành động mà không báo cho chúng tôi là điều hiển nhiên. Lời nói lúc nãy của ta là lỡ lời. Hãy quên nó đi.”

Nói rồi, Tướng quân Lanchas cúi đầu. Hành động này quả thực khiến Jurgen bối rối. Đúng là đây là sắc lệnh và họ được yêu cầu phải hoàn thành nhiệm vụ càng sớm càng tốt. Tuy nhiên, đứng trên lập trường của Tướng quân Lanchas, người đã vào Vương quốc hoạt động từ trước, anh có thể hiểu được cảm giác muốn được thông báo một tiếng của ông.

Thực tế, mười người của Ma Pháp Sư Đoàn Hoàng gia do Jurgen dẫn đầu đã đi khắp các nơi trong Vương quốc, thu thập những thông tin vô cùng chi tiết để tạo bản đồ. Trong suốt thời gian đó, họ đã hành động mà không bị

Ảnh Quân đang hoạt động ngầm ở các nơi phát hiện. Nhưng quả nhiên, họ không thể qua mắt được chính Tướng quân Lanchas, người đã di chuyển đến khu vực phía Nam Acre này…

“Thông tin địa hình của địch quốc, tức là việc tạo bản đồ, là một trong những yếu tố quan trọng quyết định sự thành bại của một chiến dịch quân sự. Việc Bệ hạ giao phó nhiệm vụ này cho Ma Pháp Sư Đoàn Hoàng gia tinh nhuệ nhất, quả là một nước cờ cao thâm.”

Trước lời nói của Tướng quân Lanchas, Jurgen im lặng gật đầu.

Đối với những người ở gần trung tâm đầu não quân sự của Đế quốc như Tướng quân Lanchas hay Jurgen, việc một cuộc chiến tranh quy mô lớn sắp nổ ra đã là chuyện thường tình. Đó chính là, cuộc xâm lược của Đế quốc Debuhi vào Vương quốc Knightley. Cả các hoạt động phá hoại của Quân đoàn 20 do Tướng quân Lanchas chỉ huy, lẫn việc thu thập thông tin địa hình của Ma Pháp Sư Đoàn Hoàng gia do Jurgen dẫn đầu, đều không gì khác ngoài sự chuẩn bị cho cuộc xâm lược đó.

Họ không được biết về hành động của nhau, dù cùng thuộc quân đội Đế quốc. Vì vậy, những chuyện như lần này mới xảy ra… nhưng đó là điều không thể tránh khỏi để ngăn chặn rò rỉ thông tin. Các chỉ huy chỉ cần bàn bạc với nhau tại hiện trường là được. Nói thẳng ra, chỉ có vậy mà thôi.

Cuộc thảo luận kết thúc, và ngay khi Jurgen chuẩn bị rời khỏi căn cứ của Quân đoàn 20 để quay lại công việc tạo bản đồ…

“Thưa ngài, có báo cáo rằng hai kẻ có vẻ là mạo hiểm giả đang lần theo mùi hương đó.”

“Có kẻ mạo hiểm giả nào thính mũi đến vậy sao? Chúng ta vẫn còn cần gọi thêm Wyvern, hãy loại bỏ những kẻ cản đường. Bọn mạo hiểm giả đó đến đâu rồi?”

“Chúng đã đến điểm đặt thứ hai rồi ạ.”

“Ngay gần đây còn gì! Đội giám sát đã làm gì vậy? Loại bỏ chúng ngay lập tức!”

Thuộc cấp vội vã chạy đi theo lệnh của Tướng quân Lanchas.

Tướng quân Lanchas quay sang phía Jurgen và nói.

“Điểm đặt thứ hai vừa nói chính là nơi chúng tôi gặp các cậu. Việc thu thập thông tin bản đồ ở đó…?”

“Chưa ạ, ngay trước đó chúng tôi đã được thuộc cấp của ngài dẫn đến đây.”

“Thật thất lễ quá. Chúng tôi sẽ loại bỏ bọn mạo hiểm giả ngay, cậu cứ dùng đạo cụ giả kim thuật để lấy thông tin đi.”

“Vâng…”

Tướng quân Lanchas nói xong liền mở cửa căn cứ ẩn và bước ra ngoài. Người thuộc cấp đã đứng im lặng sau lưng Jurgen từ nãy đến giờ mới lên tiếng.

“Phó quan Jurgen, tôi e là chuyện này không ổn lắm…”

“À, Klimt, ta cũng nghĩ vậy. Chính vì có những chuyện như thế này nên ta mới không muốn dính líu vào…”

Jurgen đáp lại lời của Klimt bằng một giọng nhỏ.

Thu thập thông tin mà không để ai biết rồi mang về Đế quốc. Đặc biệt, phải tránh tiếp xúc với các lực lượng khác của Đế quốc đã vào Vương quốc từ trước.

Đó là kế hoạch tác chiến mà Jurgen đã vạch ra. Vì lẽ đó, dù biết Quân đoàn 20 đã vào Vương quốc từ trước, anh vẫn cố tình tránh né họ. Nhưng quả nhiên, anh vẫn bị Tướng quân Lanchas phát hiện. Dù vậy, anh đã định rằng sau khi nói chuyện xong và thu thập thông tin thì sẽ rút lui ngay lập tức, nhưng…

“Tôi có một dự cảm chẳng lành.”

Đó chỉ là một linh cảm. Nhưng, Jurgen, con trai thứ của gia tộc Bartel vốn sản sinh ra nhiều võ nhân, đã được rèn luyện từ nhỏ và ra chiến trường từ trước tuổi thành niên, nên đã có những kinh nghiệm không tương xứng với tuổi trẻ của mình. Chính những kinh nghiệm đó đang mách bảo anh.

Hãy cẩn thận.

Nhưng, điều đáng buồn là, chẳng ai cho anh biết phải cẩn thận với cái gì và như thế nào…

“Abel, có người đang theo dõi chúng ta.”

“Vậy à, chúng cắn câu rồi sao.”

“Ể? Chẳng lẽ, chúng ta là mồi nhử à?”

Ryo kinh ngạc trước lời của Abel.

“Ta cũng chỉ nghĩ là

biết đâu thôi.”

“Nếu vậy thì phải nói trước chứ! Bên này cũng cần phải chuẩn bị tâm lý nữa chứ!”

“Chuẩn bị tâm lý…”

Trước lời trách móc của Ryo, Abel chỉ khẽ lắc đầu vì không hiểu.

Chuẩn bị tâm lý để làm mồi nhử… nếu chỉ có vậy thì còn có thể hiểu, nhưng đối tượng lại là Ryo. Một Ryo có thể loại bỏ bất cứ thứ gì tấn công mình mà không gặp vấn đề gì, lại cần chuẩn bị tâm lý sao…?

“Nào là nên nghênh chiến bằng ma pháp hay bằng kiếm. Nào là nên diễn một trận đấu kịch tính rồi mới hạ gục, hay là nên thể hiện sự chênh lệch sức mạnh ngay từ đầu để áp đảo đối phương. Có rất nhiều thứ cần phải chuẩn bị trong đầu đấy.”

“Ừ, thật sự chả quan trọng tí nào.”

Abel thẳng thừng gạt phăng những điều Ryo đang thao thao bất tuyệt. Tuy nhiên, anh không hề lơ là.

“Bọn theo dõi, liệu chúng có tấn công không…”

“A… có viện binh đến.”

“Chắc chắn rồi, chúng sẽ tấn công. Giờ phải làm sao đây. Nếu trong đám tấn công có tên chỉ huy thì mọi chuyện sẽ nhanh gọn hơn.”

Ryo báo cáo về viện binh dựa trên thông tin thu được từ

Sonar Bị Động, còn Abel thì nói ra hy vọng của mình.

Họ tiếp cận chỉ một phút sau đó.

“Dừng lại đó!”

Ba người đàn ông xuất hiện trước mặt Ryo và Abel, người đứng giữa lên tiếng.

“Hô. Gã đó mạnh đấy.”

“Vâng, tôi cũng nghĩ vậy.”

Abel và Ryo thì thầm với nhau.

“Phía trước ba, sau lưng hai, bên phải hai, bên trái hai, tổng cộng chín người.”

“Hiểu rồi.”

Ryo báo cáo số lượng kẻ địch mà

Sonar Bị Động đã nắm bắt được, và Abel cũng đã hiểu.

Nhưng…

“A… Lại có thêm viện binh? Một nhóm mười người… đã dừng lại ở một vị trí hơi xa.”

“Tổng cộng mười chín người à. Hơi phiền phức đây.”

“Ể? Phản ứng này…”

Ryo khẽ nghiêng đầu. Rồi cậu lại dùng

Sonar Bị Động để kiểm tra lại thông tin.

“Không nhầm được. Trong mười người ở ngoài kia, có một người quen. Chắc chắn là quân Đế quốc.”

“Vậy sao. Thế thì, bọn này cũng là quân Đế quốc à. Nếu vậy thì ta có manh mối rồi đấy.”

“Cậu biết những người này là ai sao?”

“Chưa chắc chắn lắm, hay là thử thăm dò xem sao.”

Abel gật đầu một cái rồi kết thúc cuộc trò chuyện với Ryo.

Gã đàn ông chỉ huy ở phía trước nói tiếp.

“Hỡi các mạo hiểm giả, chúng ta biết các ngươi đang làm gì. Điều chúng ta muốn biết là, các ngươi đã báo cáo thông tin đó đến đâu, và kẻ đã ủy thác cho các ngươi đã nắm được đến mức nào. Sẽ rất tốt nếu các ngươi chịu nói ra mà không để chúng ta phải tốn công.”

“Nếu nói thật thì các người sẽ tha cho chúng tôi chứ?”

“Chuyện đó cũng không phải là không thể nghĩ đến.”

Tên chỉ huy gật đầu trước lời xác nhận của Abel. Nghe vậy, Abel nhếch mép cười.

“Nói dối. Lũ

Ảnh Quân các người làm gì có ý định tha cho chúng tôi.”

“Hô…”

Ngay khoảnh khắc Abel nói ra từ

Ảnh Quân, không khí của những kẻ đang bao vây hai người đột ngột thay đổi. Đó là một sát khí rõ ràng. Một ý chí dứt khoát sẽ giết những kẻ biết thông tin không nên biết.

“Ta tò mò tại sao các ngươi lại biết điều đó.”

“Chẳng phải các người đã thất bại trong cuộc đột kích Hầu tước Hope sao? Câu chuyện từ những mạo hiểm giả đã ngăn chặn các người đã lan ra rồi đấy.”

Abel nói đến đó, rồi như nhớ ra điều gì, anh nhìn chằm chằm vào gã chỉ huy. Rồi, anh từ từ mở miệng.

“Kẻ chỉ huy cuộc đột kích là Tư lệnh Quân đoàn 20. Là ngươi sao, Tướng quân Lanchas.”

Ngay lúc đó, trong cảm xúc của những người lính

Ảnh Quân đang bao vây hai người với sát khí rõ ràng, đã xen lẫn một sự kinh ngạc. Ngay cả quý tộc Đế quốc cũng có nhiều người không biết đến tên của Tư lệnh Quân đoàn 20. Việc một mạo hiểm giả của Vương quốc lại biết điều đó là một chuyện bất thường.

“Xem ra ngươi không phải là một mạo hiểm giả tầm thường.”

“Không, chỉ là một mạo hiểm giả quèn thôi.”

Tướng quân Lanchas nói với vẻ mặt nghiêm nghị, còn Abel thì nhún vai đáp lại với một phong thái thản nhiên.

Abel trông có vẻ như vậy, nhưng trong đầu anh, suy nghĩ đang quay cuồng…

Tại sao con át chủ bài của Đế quốc lại ở một nơi như thế này? Chỉ riêng việc Ảnh Quân có mặt đã không bình thường rồi, giờ lại còn cả Tư lệnh nữa? Muốn gây rối ở Acre à? Vì mục đích gì? Vốn dĩ, đây là địa bàn của Hầu tước Heinlein, người nổi tiếng với khả năng chống gián điệp hàng đầu Trung Nguyên, dù có là Ảnh Quân cũng không thể thực hiện hoạt động phá hoại được chứ? Cho nên, họ mới thu hút Wyvern để phá hoại? Mục tiêu lại đơn giản vậy sao? Hay là, bất cứ điều gì cũng được? Chỉ cần Hầu tước Heinlein cùng Hiệp sĩ đoàn và Ma pháp đoàn của lãnh địa, hoặc các mạo hiểm giả ở Acre bị ghìm chân tại lãnh địa là được? Đúng là nếu Wyvern xuất hiện hàng loạt, họ sẽ phải bận rộn đối phó và khó có thể gửi viện quân đến những nơi khác trong Vương quốc. Tức là, đây là sự chuẩn bị cho một hành động nào đó ở ngoài khu vực phía Nam…

“Một mạo hiểm giả tầm thường không thể nào biết được cái tên đó.”

“Ông không biết à? Mạo hiểm giả ở phía nam Vương quốc ai cũng biết cả đấy.”

Ngay khoảnh khắc Abel nói vậy, một tiếng thì thầm vang lên từ phía sau.

“Khi chiến đấu với chín người này, chúng ta sẽ từ từ hạ gục họ để dụ mười người ở ngoài kia ra.”

Là giọng của Ryo. Abel hiểu rồi, nhưng anh không hiểu tại sao lại phải làm như vậy.

Vốn dĩ, nếu những kẻ đang bao vây này là Ảnh Quân và tên chỉ huy phía trước là Tướng quân Lanchas, thì họ là những đối thủ rất mạnh. Vậy mà lại còn bày đặt câu giờ, từ từ hạ gục…

“Ta không thích cách này lắm, nhưng đành phải bắt chúng lại và tra hỏi.”

Khi Tướng quân Lanchas nói vậy, tất cả những kẻ bao vây đều rút kiếm.

“Đến đây thôi. Ta sẽ xử lý gã tướng quân, phần còn lại giao hết cho cậu, đó!”

Abel nói xong liền lập tức rút ngắn khoảng cách, đồng thời rút kiếm chém một nhát. Anh lao vào tấn công Tướng quân Lanchas.

“Quẳng hết cho tôi á?

Băng Lộ.”

Vừa ngạc nhiên trước việc bị Abel giao phó toàn bộ, Ryo vừa ra đòn phủ đầu, biến mặt đất dưới chân tám người còn lại, trừ Abel và Tướng quân Lanchas, thành một sàn băng.

Nhưng, quả không hổ là

Ảnh Quân. Có lẽ họ đã nhận ra sự khác thường dưới chân. Bốn người trong số đó đã nhảy lùi lại thật xa.

Đồng thời, Ryo cũng di chuyển, giữ một khoảng cách với trận đấu kiếm của Abel và Tướng quân Lanchas. Cậu cân nhắc rằng làm vậy sẽ giúp cả hai dễ chiến đấu hơn. Đồng thời, cậu cũng có ý định tách kẻ địch ra.

Rút thanh Murasame, trước tiên cậu tạo ra một tình huống đấu kiếm một chọi bốn.

Cậu phải hạ gục họ từ từ. Tạo ra một tình huống khiến mười người bên ngoài phải sốt ruột mà tham chiến.

“A… có lẽ tám người sẽ tốt hơn.”

Vừa lẩm bẩm, sàn băng của bốn người đang nằm lăn lóc biến mất. Bốn người đó cũng tham gia vào vòng vây của Ryo, chuyển thành một trận đấu kiếm một chọi tám.

Sở dĩ họ không hướng về phía Abel và Tướng quân Lanchas, là vì cuộc đấu kiếm của hai người đó đã vượt quá mức phi thường.

“Quả không hổ danh Tư lệnh

Ảnh Quân. Kỹ năng chiến đấu cá nhân cũng mạnh gớm nhỉ.”

“Mạo hiểm giả… Ngươi, có thật là mạo hiểm giả không?”

“Nếu không phải mạo hiểm giả thì là gì chứ?”

“…Sát thủ của Vương quốc?”

“Ra vậy, suy đoán đó cũng thú vị đấy.”

Tướng quân Lanchas đưa ra một phỏng đoán trật lất trước tài năng kiếm thuật quá đỗi xuất sắc của Abel. Tài năng của Abel đã vượt xa khỏi hình dung về một kiếm sĩ mà người ta thường nghĩ đến khi nói về mạo hiểm giả.

“Là kiếm phái Hume chính thống, nhưng trong đó lại là lối đánh trung thành với những điều cơ bản nhất…”

“Ồ, tại sư phụ đã rèn cho tôi đến nơi đến chốn mà. Ông ấy bảo nếu xem nhẹ nền tảng cơ bản thì sẽ trở nên hời hợt ngay.”

“…Thật sự là mạo hiểm giả sao?”

Lẩm bẩm một lần nữa, Tướng quân Lanchas cau mày. Những mạo hiểm giả mà ông biết, đa phần đều là những kẻ chỉ chú trọng vẻ bề ngoài, chỉ chăm chút cho cái vỏ bọc. Đặc biệt là về kiếm thuật, họ chỉ theo đuổi những chiêu thức hào nhoáng và vung kiếm loạn xạ. Ông chưa từng một lần nghe thấy những từ như "nền tảng cơ bản" thốt ra từ miệng họ…

“Đừng có gộp chung mạo hiểm giả Đế quốc với mạo hiểm giả Vương quốc. Vương quốc là cường quốc của mạo hiểm giả đấy? Chúng tôi mới là hàng chính gốc.”

Abel vừa cười vừa khẳng định. Lời nói của anh thấm đẫm niềm tự hào của một mạo hiểm giả Vương quốc.

“Vậy sao. Ta sẽ thay đổi nhận thức của mình.”

Tướng quân Lanchas nói vậy rồi vung kiếm một đường thật mạnh và nhảy lùi về phía sau. Ông tạo ra một khoảng cách với Abel. Rồi, ông hít một hơi thật sâu và thở ra. Ông chỉ làm có vậy. Chỉ có vậy thôi, nhưng…

“Hô…”

Abel bất giác thốt lên một tiếng thán phục. Chỉ hít vào và thở ra, nhưng không khí đã thay đổi. Có lẽ nên nói rằng, so với lúc trước, sự nghiêm túc đã tăng lên.

“Tư lệnh của

Ảnh Quân xem ra vẫn còn sâu không lường được nhỉ.”

“Thử đi rồi biết.”

Tướng quân Lanchas đáp lại lời của Abel bằng một câu khiêu khích. Cuộc đấu kiếm của hai người càng lúc càng trở nên dữ dội hơn.

Ngoài cuộc đấu kiếm của Abel và Tướng quân Lanchas, một cuộc đấu kiếm khác cũng đang diễn ra, nơi một ma pháp sư đang bị bao vây. Một trận chiến bằng kiếm, một chọi tám. Lẽ ra, một trận đấu như vậy sẽ kết thúc ngay lập tức. Nếu bên một người luôn phải dựa lưng vào chướng ngại vật để chiến đấu… thì có lẽ trận đấu có thể kéo dài, nhưng ở đây không có chướng ngại vật nào như vậy. Mà cho dù có đi nữa, bên tám người lại là những kẻ lão luyện trong việc chiến đấu ở những nơi như thế. Cầm cự được một phút đã là giỏi lắm rồi.

Thế nhưng, cuộc đấu kiếm này đã kéo dài vài phút. Không những thế, bên tám người cứ mỗi phút lại có một người bị thương, chiến lực dần dần bị bào mòn.

Keng. Keng. Keng.

Những tiếng động cao và vang vọng liên tục. Âm thanh phát ra khi hai vật cứng va vào nhau. Một bên là kiếm. Kiếm của bên tám người. Bên còn lại là băng. Băng của bên một người…

“Dùng băng mọc lên để đỡ kiếm…”

“Một trận cận chiến như thế này có thể tồn tại được sao?”

“Thật là khó chịu…”

Những lời than vãn bất giác thốt ra từ miệng của tám người lính thuộc Quân đoàn 20 của Đế quốc.

Đúng vậy, bên một người, Ryo, đang liên tục tạo ra và xóa đi những

Tường Băng cỡ nhỏ một cách tinh vi để điều khiển trận đấu.

Không được hạ gục họ quá dễ dàng. Phải câu giờ, kéo mười người đang quan sát bên ngoài vào…

Ryo khăng khăng bám lấy kế hoạch ban đầu.

Thế nhưng, chờ mãi mà mười người bên ngoài vẫn không có động tĩnh gì. Vì thế, Ryo bắt đầu từ từ di chuyển chiến trường. Cậu rời xa cuộc đấu kiếm của Abel và Tướng quân Lanchas, rồi từ từ tiến về phía mười người mà cậu đang nắm bắt bằng

Sonar Bị Động… Vì đã quyết định vừa di chuyển vừa hạ gục từng người một, nên những người lính của Quân đoàn 20 bị đánh gục lần lượt ngã xuống đất, tạo thành một hàng gần như cách đều nhau.

Ryo biết mười người mà cậu đang nhắm đến đang quan sát trận chiến này bằng ống nhòm. Vì vậy, cậu tạo ra

Tường Băng một cách khó nhận biết từ xa, và đối với những người đã bị hạ gục, cậu cũng cố tình không đóng băng họ. Bởi vì mục tiêu của cậu không phải là những người lính của Quân đoàn 20 này. Mà là mười người đang quan sát kia. Hay nói chính xác hơn, là chỉ một người duy nhất trong số đó.

Cuộc đấu kiếm giữa Ryo và binh lính Quân đoàn 20 ngày càng tiến gần hơn đến nhóm mười người, và cuối cùng khoảng cách đã dưới một trăm mét.

Ngay khoảnh khắc đó.

Băng Quan 3.”

Sau khi đóng băng ba người lính còn lại của Quân đoàn 20, Ryo liền chạy về phía nhóm mười người. Đồng thời niệm chú.

Tắm Mưa. Băng Quan 10.”

Chín trong số mười người đã bị đóng băng. Tất cả đều giữ nguyên vẻ mặt kinh ngạc. Vì biết mười người đó đều là ma pháp sư, nên Ryo đã dùng

Tắm Mưa để làm ướt họ bằng nước của mình rồi đóng băng, nhưng… vẫn có một người thoát được. Hơn nữa, người thoát được lại chính là người mà Ryo nhắm đến nhất.

“Quả nhiên là cán bộ của đội quân ‘Bộc Phá gì đó’. Phản xạ thật đáng kinh ngạc.”

Ryo cất lời khen ngợi. Cậu hiểu rằng, ngay khoảnh khắc cậu niệm

Tắm Mưa, mục tiêu đã tạo ra một lớp màng đất mỏng sát quần áo của mình để cơ thể không bị ướt và thoát được. Có thể nói đó là một phản xạ và tốc độ tạo ma pháp đáng kinh ngạc.

Ryo và người đàn ông mà cậu nhắm đến đối mặt nhau.

“Việc ngươi từ từ di chuyển là vì nhắm vào chúng tôi.”

Mục tiêu đó lẩm bẩm. Trong tay anh ta đã cầm sẵn thanh kiếm vừa rút ra.

Dáng đứng đó, nói là kiếm sĩ còn hợp hơn là ma pháp sư…

“Phản xạ có được là nhờ rèn luyện kiếm thuật từ nhỏ sao?”

Mục tiêu kinh ngạc trước lời lẩm bẩm như độc thoại của Ryo. Nhưng anh ta không nói gì.

“Dù vậy, vì là cán bộ của đội quân ‘Bộc Phá gì đó’, chắc hẳn ma pháp cũng rất cừ phải không?”

“…Chúng ta đã gặp nhau ở đâu à?”

“Anh không nhận ra sao. Tại Thân vương quốc Inverey, anh đã xuất hiện cùng với đám Bộc Phá và bắt Công tước Inverey cùng những người xung quanh giải về Đế quốc. Bộc Phá, Công chúa, anh và một người nữa… cả bốn người, tôi cảm thấy rất mạnh.”

“Ngươi đã ở đó? Đóng băng… vậy là Thủy ma pháp? Ma pháp sư hệ Thủy của Vương quốc… không lẽ…”

“Bị nhận ra rồi sao. Tên tôi là Ryo, một ma pháp sư hệ Thủy. Tên anh là gì?”

“…”

Mục tiêu không trả lời câu hỏi của Ryo.

“Dù sao thì sớm muộn gì tôi cũng biết thôi. Vì anh là cán bộ của đội quân của Bộc Phá và Công chúa mà. Cứ gọi mãi là ‘cán bộ đội quân’ hay ‘mục tiêu’ thì cũng kỳ.”

“…Jurgen.”

“Ra vậy, anh là Jurgen. Điều tôi muốn biết là các anh đang làm gì ở đây. Tôi biết đám lính

Ảnh Quân kia đang dùng Wyvern để phá hoại, nhưng các anh cũng vậy à?”

“Đúng vậy.”

“A, nói dối.”

Ryo khẳng định. Cậu không nói tại sao lại cho rằng đó là lời nói dối.

“Nếu lý do của anh khác với họ, vậy thì rốt cuộc anh ở đây để làm gì… có thể cho tôi biết được không?”

“Vì hoạt động phá hoại bằng Wyvern.”

“Vẫn là nói dối.”

Một lần nữa, Ryo khẳng định.

“Tại sao lại nói là dối trá?”

“Tôi có thể biết được qua những chuyển động bản năng của con người, qua đôi mắt ấy. Cho nên, nói dối cũng vô ích thôi.”

Ryo nói với vẻ mặt đầy tự tin. Jurgen nhìn Ryo với ánh mắt dò xét, xem lời nói đó có thật hay không. Nhưng anh ta không thể phán đoán được.

“Dù thế nào đi nữa, chỉ cần hạ gục ngươi ở đây là được.”

“Anh làm được không?”

Jurgen nói một cách nhẹ nhàng, còn Ryo thì đáp lại một cách khiêu khích.

“Dùng ma pháp thì chắc là không được. Nhưng không cần thiết phải làm vậy!”

Vừa nói dứt lời, Jurgen lập tức xâm nhập vào khoảng cách của Ryo.

Keng.

Ryo dùng thanh Murasame đỡ chắc chắn cú chém sắc bén của Jurgen.

“Thuộc cấp của anh đang bị đóng băng đấy…”

“Chỉ cần hạ được ngươi thì họ cũng sẽ tan băng thôi.”

Jurgen đáp lại lời của Ryo một cách thản nhiên.

“Xin lỗi Phó chỉ huy, nhưng tôi sẽ hạ gục ngài. Ma pháp sư hệ Thủy Ryo.”

“Vậy thì phiền cho tôi rồi.”

Cứ như thế, cuộc đấu kiếm giữa hai ma pháp sư đã bắt đầu.

Jurgen Bartel là sĩ quan phụ tá của Oscar Ruska, Phó chỉ huy Sư đoàn Ma pháp Sư Hoàng gia, người còn được biết đến với biệt danh Pháp sư Tuyệt Diệm. Vì vậy, ông biết rằng Oscar đánh giá rất cao Ryo, người đang đứng trước mặt mình. Dĩ nhiên, giọng điệu của cấp trên lúc nào cũng có vẻ cay đắng, nhưng Jurgen cũng nhận thức được rằng Oscar công nhận ma pháp của Ryo ở cùng đẳng cấp, hoặc thậm chí có thể đã vượt qua cả mình.

Liệu Jurgen có thể thắng một đối thủ như vậy không?

Trong một trận chiến ma pháp, điều đó là không thể. Ông thừa nhận điều đó. Quả thực, cả Jurgen và Ryo đều là pháp sư. Nhưng không có luật nào bắt họ phải chiến đấu bằng ma pháp cả. Kiếm cũng được thôi.

Và Jurgen là con trai thứ của gia đình Bá tước Bartel, một dòng họ chuyên sản sinh ra những võ nhân. Năm mười lăm tuổi, ông đã đánh bại gia sư chỉ nam kiếm thuật của gia tộc, và đến năm mười sáu tuổi, ông đã trở nên xuất sắc đến mức ngay cả cha mình, người đứng đầu gia tộc, cũng không phải là đối thủ. Ngay cả bây giờ, nếu chỉ xét về một trận chiến thuần túy bằng kiếm, người duy nhất xung quanh có thể thắng được Jurgen là người anh trai hơn ông tám tuổi. Người anh đó là một trong Thập Nhị Kỵ Sĩ của Hoàng đế... nói cách khác, là một trong những kỵ sĩ mạnh nhất Đế quốc. Phải ở đẳng cấp đó mới có thể đánh bại Jurgen bằng kiếm thuật. Ngay cả Oscar, người mà ông phục vụ, có lẽ cũng không sánh được với Jurgen nếu chỉ xét về kiếm kỹ thuần túy.

Có lẽ việc ông tự tin khi đối mặt với Ryo là điều đương nhiên. Quả thật, ông đã thấy Ryo dùng kiếm vượt qua một trận chiến một chọi tám. Ông đã nghĩ đó là một đường kiếm sắc bén không thể tin được đối với một pháp sư. Nhưng... ông chưa bao giờ nghĩ rằng đây là một đối thủ không thể chiến thắng. Ít nhất thì, trong một trận chiến ma pháp, ông không có cửa thắng. Đồng đội của ông đã bị đóng băng hết cả rồi. Cuối cùng, chỉ còn cách hạ gục đối phương bằng một trận đấu kiếm... Có thể nói, ngay từ đầu, ông đã chẳng có lựa chọn nào khác.

Thanh kiếm này thật đáng gờm.

Trong khi đỡ những đòn kiếm của Jurgen, Ryo thầm thán phục trong lòng. Một pháp sư lại có thể sử dụng kiếm thuật đến mức này, thành thật mà nói, là điều ngoài dự đoán của cậu. Bổ xuống, chém lên, chém vạt áo, chém ngược lại, quét ngang rồi lại đâm tới... Mọi chuyển động đều được trau chuốt. Đó là sự tinh luyện chỉ có được nhờ việc vung kiếm hàng chục, hàng trăm, hàng nghìn, hàng vạn lần từ khi còn nhỏ.

Giống như kiếm của Abel.

Đúng vậy, kiếm của Abel cũng thế. Một thanh kiếm có được không phải do chìm đắm trong năng lực của bản thân, mà là do không ngừng nỗ lực... Abel và Jurgen, có lẽ họ có hoàn cảnh tương tự nhau.

Ryo hoàn toàn không biết gì về xuất thân của Jurgen. Vì vậy, cậu cũng không biết ông đã sống như thế nào cho đến nay. Nhưng, thanh kiếm thì lại rất thành thật. Nó phơi bày tất cả về việc kiếm sĩ đó đã sống ra sao, đã đối mặt với thanh kiếm của mình như thế nào. Và thanh kiếm của Jurgen cho thấy rõ rằng đó là một thanh kiếm được rèn giũa không ngừng, không hề lơ là.

Kiếm của những người như thế này rất có chiều sâu. Và cực kỳ phiền phức. Ryo biết điều đó. Đây không phải là đối thủ có thể đối phó bằng những kỹ xảo nhỏ nhặt. Cũng không phải là đối thủ có thể giải quyết nhanh chóng.

...Đây là một đối thủ mạnh hơn mình. Cậu phải nhận thức điều đó mà chiến đấu.

Không thể phá vỡ...

Jürgen vừa vung kiếm vừa có cảm giác như vậy. Thanh kiếm của pháp sư hệ Thủy trước mặt thật cứng rắn. Dù ông tung ra bất kỳ đòn tấn công nào, nó cũng không hề lung lay.

Jürgen biết rằng, một hàng phòng ngự vững chắc chứng tỏ người đó đã đối mặt với thanh kiếm một cách nghiêm túc. Điều đó có nghĩa là cậu ta không phải chỉ cầm kiếm cho vui bên cạnh việc học ma pháp. Sự vững chắc này, dù đặc tính có khác nhau... nhưng có thể sánh ngang với huynh trưởng. Anh trai của Jürgen, Hartmut Bartel, là một trong Thập Nhị Kỵ Sĩ của Hoàng đế. Một người đứng trên đỉnh cao kiếm thuật của Đế quốc. Một hàng phòng ngự có thể sánh ngang với người đó là điều phi thường.

Nếu nóng vội, mình sẽ thua.

Jürgen đã chuẩn bị sẵn tâm lý. Vốn dĩ ông không nghĩ đây là một đối thủ dễ dàng. Nhưng dù vậy, ông đã nghĩ rằng một trận đấu kiếm sẽ khả quan hơn là một trận chiến ma pháp... nhưng giờ ông hiểu rằng ngay cả về kiếm thuật, đây cũng là một đối thủ khó nhằn.

Tuy nhiên....

Chỉ cần là con người, chắc chắn sẽ có lúc sơ hở. Cứ giữ thế chủ động và chờ đợi điều đó.

Từ khi bắt đầu, trận đấu đã diễn ra theo thế Jürgen tấn công, Ryo phòng thủ. Chỉ cần không để mất thế chủ động, ông sẽ không thua. Nếu tận dụng được sơ hở, ông sẽ thắng. Đó là phương châm mà Jürgen đã quyết định.

Ryo cũng đã từng mơ mộng. Về việc nếu cậu và Abel nghiêm túc chiến đấu với nhau thì sẽ ra sao. Dù cậu nghĩ rằng có lẽ cả đời này điều đó sẽ không xảy ra... nhưng trận chiến với Jurgen có lẽ sẽ trở thành một trận chiến giả định như vậy.

Nếu chỉ xét về kiếm thuật thuần túy, Ryo không tự tin có thể thắng được Abel. Gần đây, cậu mới bắt đầu dần dần nắm được một kỹ thuật tương tự như

Phong Trang của Sera, một phiên bản ma pháp hệ Thủy giúp tăng tốc mọi chuyển động... nếu có thể sử dụng nó một cách tự do, có lẽ cậu sẽ áp đảo được đối phương. Nhưng điều đó vẫn còn là không thể. Cậu có thể sử dụng nó khi bước vào trạng thái hoàn toàn vô ngã, hay còn gọi là "vùng tập trung"... nhưng cậu vẫn chưa thể tự do và tức thời đưa mình vào trạng thái đó.

Nghĩ vậy mới thấy, đỉnh cao của Abel quả thực rất xa vời.

Nếu có khả năng vượt qua ở thời điểm hiện tại, có lẽ vẫn là phải kết hợp kiếm thuật với ma pháp. Tuy nhiên, cho đến giờ, cậu vẫn chưa biết cụ thể phải làm thế nào. Hoàn toàn không biết.

Khi không biết phải làm gì.... Quay trở về với nền tảng, với cơ bản. Đó là một châm ngôn vàng có thể áp dụng cho mọi lĩnh vực. Chính vì vậy, những người nắm vững nền tảng và cơ bản đều rất mạnh. Đó cũng là lý do tại sao Ryo đánh giá cao Abel.

Cậu thở ra một hơi ngắn nhưng sâu. Làm vậy sẽ tự nhiên hít vào một hơi thật sâu. Rồi vào thế chính nhãn.

Chuẩn bị chỉ có vậy thôi. Việc còn lại là tập trung vào thanh kiếm và phòng thủ!

Lại càng cứng hơn...?

Jürgen nhíu mày trong lòng. Phải đối mặt với một thanh kiếm cứng rắn và không hề lung lay đến mức này quả thực nằm ngoài sức tưởng tượng của ông. Ông đã quyết định chiến đấu với phương châm giữ thế chủ động và tận dụng sơ hở của đối phương. Nhưng đối thủ vẫn không hề nao núng. Thậm chí, thời gian càng trôi qua, phòng thủ của cậu ta lại càng vững chắc hơn.

Nếu đồng đội không bị bắt... chắc chắn ông đã rút lui rồi. Trong khoảnh khắc đó, hai chữ "đồng đội" đã xen vào suy nghĩ của Jürgen. Đã xen vào mất rồi. Ở khóe mắt, ông thoáng thấy các đồng đội... tất cả đều đã bị đóng băng. Liệu họ có an toàn không? Không, bị đóng băng thì không thể nào an toàn được. Ông biết điều đó, nhưng không thể vì thế mà mặc kệ họ để một mình rút lui. Hơn nữa, Tướng quân Lanchas chắc hẳn vẫn đang chiến đấu...

Suy nghĩ của ông dao động. Con tim ông rung động. Thanh kiếm cũng rung động. Trước một đối thủ không hề lay chuyển, ông lại chùn bước.

Ryo vung một đường kiếm quét ngang thật mạnh. Nếu là trước đó, Jürgen đã đỡ gạt được, nhưng lần này phản ứng của ông chậm đi một nhịp. Ông định trụ chân, dựng kiếm lên để đỡ...

Chân trụ của ông trượt đi. Ngay lúc đó, ông nhận ra có một lớp băng được tạo ra dưới chân mình, nhưng đã quá muộn.

Khoảnh khắc tiếp theo, ông cảm thấy một cơn đau ở sau gáy... và Jürgen mất đi ý thức.

Trong khi trận đấu kiếm giữa hai pháp sư đang diễn ra, ở một phía khác, một trận đấu kiếm giữa hai kiếm sĩ cũng đang tiếp diễn. Dù một người là mạo hiểm giả, còn người kia là chỉ huy quân đội.

“Từ lúc đối mặt tôi đã nghĩ ông mạnh rồi, nhưng đúng là trên cả tưởng tượng,” Abel nói bằng một giọng thản nhiên giữa trận đấu. Đối thủ của anh, Tướng quân Lanchas, vẫn im lặng. Sự khác biệt trong thái độ đó cũng chính là sự khác biệt trong cục diện trận đấu.

Tên mạo hiểm giả này là cái quái gì vậy! Tấn công và phòng thủ đều hoàn hảo, kỹ thuật cũng áp đảo ư? Sao có chuyện đó được!

Tướng quân Lanchas thầm nghiến răng nghiến lợi. Ông thực sự đang nóng lòng vì sức mạnh ngoài dự đoán của Abel. Tất nhiên, Tướng quân Lanchas không phải là người mạnh nhất Đế quốc về kiếm thuật. Về việc chỉ huy Ảnh Quân, ông tự tin không thua kém ai, nhưng trong chiến đấu cá nhân, ông biết vẫn có người giỏi hơn mình. Ví dụ, nếu đối đầu với Thập Nhị Kỵ Sĩ của Hoàng đế, ông khó mà cầm cự được vài chiêu. Ông hiểu điều đó. Nhưng ông cũng không lấy đó làm xấu hổ. Thực tế, nếu chuyện đó xảy ra, ông sẽ nhanh chóng rút lui.

Và bây giờ, ông cũng cảm thấy mình nên rút lui như vậy. Ông đang cảm thấy thế, nhưng....

Ở phía bên kia, đồng đội đang bị hạ gục. Tám thuộc hạ của ông đang bao vây một mạo hiểm giả mặc áo choàng có vẻ là pháp sư, nhưng từ đây ông có thể thấy quân số đã giảm xuống còn bốn người. Cảnh tượng đó cũng thật khó tin. Quả thực, đây không phải là địa hình sở trường của Ảnh Quân như trong thành phố hay rừng rậm um tùm. Dù có rừng nhưng đây là một khu đất khá trống trải... nhưng dù vậy, tám thành viên Ảnh Quân lại không thể hạ gục được một mạo hiểm giả là điều không thể xảy ra. Hơn nữa, theo thời gian, từng người một lại bị đánh bại sao? Và rồi một người nữa ngã xuống. Chỉ còn lại ba.

Ngay lúc đó, ông thấy tên mạo hiểm giả mặc áo choàng bắt đầu chạy. Đồng thời, ông cũng thấy ba thuộc hạ còn lại bị đóng băng.

“Cái gì thế kia!”

Đó là một cảnh tượng quá đỗi chấn động. Nếu nó xảy ra ngay trước mắt, có lẽ cú sốc đã nhỏ hơn. Nhưng vì nó ở một khoảng cách khá xa, và vốn dĩ ông cũng đang phân tâm về phía đó, nên Tướng quân Lanchas đã phản ứng chậm.

Đây là chiến trường. Đối thủ của Tướng quân Lanchas không phải là tên mạo hiểm giả mặc áo choàng.

“Nhìn đi đâu vậy.”

Đó là những lời cuối cùng của người kiếm sĩ mà Tướng quân Lanchas nghe được trước khi ý thức của ông bị cắt đứt.

Và khi Ryo hạ gục Jürgen, toàn bộ mười chín binh lính của Đế quốc đã trở thành tù binh của Ryo và Abel.

“Chà, chúng ta làm được rồi. Một mẻ lớn, một mẻ lớn,” Ryo vui vẻ nói.

Bên cạnh cậu, Abel đang bước đi với vẻ mặt cau có như thường lệ, trông như sắp sửa càu nhàu. Nhưng Ryo cũng đã học được rồi. Cậu sẽ không để anh cằn nhằn mãi như vậy.

Hôm nay phải ra đòn phủ đầu!

“Abel, đừng nói gì cả.”

“…Cậu biết là tôi sắp nói gì rồi à?”

“Tất nhiên rồi. Cậu nghĩ chúng ta đã quen biết nhau bao lâu rồi chứ?”

Ryo tự tin trả lời và nói tiếp.

“Là chuyện đó đúng không? Bụng đói nên tâm trạng không tốt, định cằn nhằn chứ gì…”

“Sai bét! Trong tình huống này, sao lại có chuyện đó được hả!”

Đúng vậy, tình huống này là tình huống nào ư... đó là cảnh tượng mười chín chiếc xe đẩy chở những khối băng nối đuôi nhau đi sau lưng Ryo. Khác với mọi khi, lần này không thể nhìn thấy bên trong băng... nhưng cảnh tượng đó có thể nói là ngoạn mục. Dĩ nhiên Abel biết rằng bên trong những khối băng đó là những đối thủ mà họ vừa mới chiến đấu.

“Không nhìn thấy bên trong được nhỉ,” Abel nói.

“Vâng. Họ là những kẻ xấu đã thực hiện các hành vi phá hoại trong Vương quốc và đẩy người dân vào nguy hiểm, nhưng đó có lẽ là do mệnh lệnh của Đế quốc. Bản thân họ đã chiến đấu rất dũng cảm. Việc cho họ vào quan tài băng chỉ đơn thuần là để dẫn họ đi. Tôi không muốn bêu riếu họ. Đó là lòng nhân từ của võ sĩ.”

“Tôi không hiểu cái gì mà ‘lòng nhân từ của võ sĩ’…”

“À, ừm… Tinh thần hiệp sĩ?”

“Hiệp sĩ? Cái gì đó của kỵ sĩ à?”

“Ể? Hửm?”

Ryo nghiêng đầu. Việc "lòng nhân từ của võ sĩ" không được thông hiểu thì cậu biết, nhưng một vương quốc có kỵ sĩ mà lại không có tinh thần hiệp sĩ, lạ thật?

“Những thứ như là sự quang minh chính đại, hay kỵ sĩ chiến đấu vì chủ nhân và những người phụ nữ xinh đẹp... không có sao?”

“Tôi thì không biết. Trong sách hay truyện kể thì có lẽ có…”

“Vậy sao.”

Thế giới thay đổi thì nhiều thứ cũng thay đổi theo.

“Đây là thời đại mà người ta bất chấp thủ đoạn để đạt được mục đích nhỉ.”

“Nói vậy thì... cũng hơi quá đáng rồi đấy?”

“Thật tình... tôi nói một đằng, cậu lại nói một nẻo. Kiếm sĩ các cậu thật là ích kỷ. Phải hiểu cho sự tinh tế của pháp sư hơn một chút chứ.”

“Ừm, tôi nghĩ tuyệt đối không liên quan gì đến pháp sư đâu, mà là vấn đề của chính Ryo thì đúng hơn.”

Sau khi nói vậy, Abel nhìn đoàn xe nối đuôi nhau phía sau Ryo.

“Mà nói đi cũng phải nói lại, Đế quốc cũng hành động khá táo bạo đấy chứ,” anh nhận xét.

“Trước đây chúng ta cũng từng bắt những kẻ xấu rồi mà. Đúng là một đơn vị chống khủng bố chính hiệu!”

“Tôi không biết cái gì mà chống khủng bố, nhưng... chắc là còn nhiều kẻ như thế này đang hoạt động ở những nơi chúng ta không biết.”

“Thật là một thế giới đáng sợ.”

Ryo lắc nhẹ đầu và bàn về sự kinh hoàng của thế giới.

“Này, cậu nói là trong mười người ở ngoài kia có người mà Ryo quen đúng không?” Abel hỏi.

“Vâng, tôi có nói thế.”

“Là người mà tôi cũng biết à?”

“Là ông Jurgen.”

“…Ai cơ?”

Dù Ryo đã nói tên, Abel dường như vẫn không hiểu. Ryo tốt bụng nên quyết định giải thích bổ sung cho anh.

“Này, ở cái Đế quốc nào đó, có ông Tuyệt Diệm gì đó phải không?”

“Là Pháp sư Tuyệt Diệm, Nam tước Oscar Ruska chứ. Sao lúc nào cậu cũng gọi là Tuyệt Diệm gì đó vậy…”

“Thì là sĩ quan phụ tá của người đó đấy.”

“…Hả?”

Mặc cho lời giải thích hoàn hảo của Ryo, phản ứng của Abel vẫn chậm chạp.

“Ông Jurgen là sĩ quan phụ tá của ông Tuyệt Diệm gì đó.”

“…Thật sao?”

“Nói dối ở đây thì được gì chứ?”

“Không, tôi chỉ vô tình nói theo phản xạ thôi. Thật hả trời…”

Abel đưa tay lên trán. Vậy có nghĩa là trong đoàn xe này có cả sĩ quan phụ tá của Oscar và Tư lệnh Quân đoàn Hai Mươi, Tướng quân Lanchas. Không còn nghi ngờ gì nữa, cả hai đều là những nhân vật lớn.

“Chắc chắn sẽ có chuyện phiền phức đây.”

“Với tư cách là một công dân của Vương quốc, chúng ta không thể làm ngơ trước những kẻ đang thực hiện hành vi phá hoại trong nước được, phải không?”

“Không, điều đó thì đúng, nhưng…”

Ryo trả lời với vẻ mặt hiển nhiên, và Abel cũng thừa nhận lời của Ryo là đúng đắn. Đúng, anh thừa nhận điều đó. Anh hiểu điều đó. Đúng là như vậy, nhưng... chợt một chuyện khác hiện lên trong đầu anh.

“Tôi nhớ trước đây Ryo có nói, mấy người bị đóng băng thế này vẫn nghe được âm thanh bên ngoài và giọng nói của chúng ta phải không?”

“Vâng, anh nhớ tốt thật đấy. Với quan tài băng thông thường thì sẽ nghe được.”

“Thông thường?”

“Nhưng cái này khác với loại thông thường, tôi đã hạ nhiệt độ xuống cực thấp nên họ đang ở trong trạng thái chết giả. Vì vậy, họ sẽ không nghe được cuộc trò chuyện của chúng ta đâu.”

“Chết giả... trạng thái?”

“À... là trạng thái nửa chết nửa sống.”

Công nghệ bảo quản đông lạnh dường như vẫn chưa có ở Vương quốc này.

“Tại sao lại phải làm cho họ ở trạng thái đó?”

“Là vì ông Jurgen này là một pháp sư ưu tú đấy. Có khả năng là dù miệng không cử động được, ông ta vẫn có thể kích hoạt ma pháp chỉ bằng suy nghĩ trong đầu, đúng không? Dù có như vậy đi nữa, nếu tước đi ý thức của họ như thế này thì chắc sẽ ổn thôi.”

“Kích hoạt ma pháp không cần niệm chú, thậm chí không cần cả từ kích hoạt sao?”

“Vâng, đúng rồi, từ kích hoạt.”

“…Không lẽ Ryo cũng có thể kích hoạt ma pháp chỉ bằng suy nghĩ trong đầu à?”

“Vâng, tôi có thể. Ể? Tôi chưa nói sao?”

“Đây là lần đầu tiên tôi nghe đấy.”

Giờ đây, một bí mật của Ryo mà ngay cả Abel cũng không biết đã được tiết lộ!

Abel chợt nhận ra vật mà Ryo đang cầm trên tay.

“Cậu đang cầm gì thế?”

“Cái này à? Là vật mà ông Jurgen mang theo.”

Nói rồi Ryo đưa cho anh xem một chiếc hộp lập phương mỗi cạnh khoảng mười centimet. Nó phát ra ánh sáng mờ ảo, dường như được làm bằng một loại kim loại nào đó, nhưng không rõ là hộp gì.

“Chỉ có cái này là rõ ràng khác thường. Tôi biết nó là một đạo cụ giả kim thuật, nhưng hiệu quả của nó là gì, dùng để làm gì, và vốn dĩ sử dụng như thế nào... thì tôi hoàn toàn không biết,” Ryo nói với vẻ hơi tiếc nuối.

Ryo có sở thích mày mò giả kim thuật. Nhưng cậu hoàn toàn không hiểu gì về chiếc hộp này. Dĩ nhiên, nó cũng không mở ra được, cũng không có một nút bấm nào... Điều đó khiến Ryo cảm thấy hơi bực mình.

Nhưng cậu biết cách giải quyết tối ưu nhất.

“Chúng ta hãy nhờ Kenneth xem thử.”

Nếu là nhà giả kim thuật thiên tài, Nam tước Kenneth Hayward, chắc chắn ông ấy sẽ biết đây là cái gì.

“Chúng ta sẽ không ghé qua Acre mà đi thẳng đến thành phố Lune.”

“Thế cũng được... Nhưng là để cho Kenneth xem cái hộp đó à?”

“Cũng có phần đó. Nhưng hơn thế nữa, tôi nghĩ chúng ta nên báo cáo cho ông Hugh càng sớm càng tốt.”

“Nói là báo cáo... nhưng ý đồ của cậu là giao mấy người này lại rồi đá hết mọi chuyện sau đó cho người ta chứ gì,” Abel vạch trần.

“C-Cậu đang nói gì vậy chứ. Báo cáo nhanh chóng là điều đương nhiên của một người trưởng thành mà,” Ryo đáp trong khi lảng mắt đi chỗ khác.

Nội dung cậu nói thì rất hợp lý, nhưng lại thiếu sức thuyết phục một cách đáng kinh ngạc.

“Mà, thực tế thì chúng ta giữ họ cũng chẳng để làm gì,” Abel thừa nhận.

“Đúng không?”

Abel vừa nói vừa nhìn đoàn xe, và Ryo cũng bị ánh mắt của anh cuốn theo mà nhìn về phía đó.

“Làm Hội trưởng đúng là một công việc vất vả nhỉ,” Abel nói.

“Vâng, tôi hoàn toàn đồng ý.”

Abel và Ryo đều khẽ lắc đầu, nghĩ về tai ương sắp giáng xuống đầu Hội trưởng Hugh MacGrath... cứ như thể họ là những người ngoài cuộc hoàn toàn.

Tại lãnh địa Hầu tước Krukova thuộc Đế quốc Debuhi. Nơi đây được cai trị bởi Nữ Hầu tước Maria và đã trở nên nổi tiếng là một trong những thành phố học thuật hàng đầu của Đế quốc. Hiện tại, Maria đang tiếp đãi hai người bạn cũ của mình.

"Món này... Thưa Nữ Hầu tước Maria, ngon tuyệt vời!"

"Ồ, may quá. Nếu được Công chúa Fiona khen như vậy thì chắc là ổn rồi. Món bánh này đang rất được ưa chuộng trong lãnh địa, và nghe nói sắp tới cửa hàng sẽ mở rộng ra Đế đô. Tôi đã quả quyết rằng chắc chắn sẽ thành công, nhưng ông chủ tiệm lại quá thận trọng. Vì vậy, tôi đã nói với ông ấy rằng sắp có một quý cô sành ăn hơn cả tôi từ Đế đô đến, nên chúng ta hãy nhờ cô ấy đánh giá giúp."

"Không đâu ạ, tôi không tự tin vào vị giác của mình bằng Nữ Hầu tước Maria đâu..."

Trước lời khen ngợi hết lời của Maria, Fiona Rubine Bornemisza đỏ bừng mặt.

"Công chúa Fiona có một giác quan rất nhạy bén, điều đó cũng đúng với cả vị giác. Người nên tự tin hơn đi ạ."

Maria vừa cười vừa nói.

Lắng nghe cuộc trò chuyện của hai người, người bạn cũ còn lại chỉ im lặng mỉm cười và tiếp tục ăn.

"Oscar, từ xưa ngài đã thích đồ ngọt rồi nhỉ."

Maria nhìn Oscar đang không ngừng tay thưởng thức món bánh tart mới, rồi lại cười nói. Dù Oscar ăn không ngơi tay... nhưng không cần phải nói, xét trên phương diện lễ nghi trên bàn ăn thì mọi thứ đều hoàn hảo không một chút sai sót.

"Sư phụ vẫn có phong thái bàn ăn hoàn hảo như mọi khi..."

"Việc vừa nhanh nhẹn vừa giữ được lễ nghi là cực kỳ khó đấy."

Cả Fiona và Maria đều biết sự hoàn hảo trong lễ nghi mà Oscar đã được rèn giũa, nhưng vẫn không khỏi kinh ngạc mỗi khi chứng kiến. Bị hai người phụ nữ nhìn chằm chằm, quả nhiên Oscar cũng cảm thấy hơi khó xử, huống chi cả hai đều là người đã biết rõ về anh từ lâu...

"Là do chiếc bánh tart này ngon quá..."

"Tôi sẽ chuyển lời đến chủ tiệm rằng cả

Tuyệt Diệm Ma Đạo Sĩ lừng danh cũng đã khen ngợi. Chắc chắn ông ấy sẽ tự tin tiến ra Đế đô thôi."

Maria vui mừng nói.

"Nơi đây được gọi là thành phố học thuật, nhưng cả về ẩm thực cũng sản sinh ra những thứ tân tiến nhỉ."

"Đúng vậy, đúng vậy thưa Công chúa Fiona. Có lẽ đó là phong thái của thành phố, hay của cả lãnh địa này. Có rất nhiều người muốn đến đây để thử thách những điều mới mẻ."

"Tôi nghĩ những người như vậy ban đầu sẽ gặp khó khăn về tài chính, có phải Nữ Hầu tước Maria đã đứng ra hỗ trợ họ không?"

"Vâng. Mọi người ban đầu đều cố gắng bắt đầu mà không tốn nhiều tiền. Đó là một điều tuyệt vời, vì nếu khởi đầu bằng việc vay mượn... thì hầu hết đều sẽ thất bại. Nhưng cũng có một sự thật là, nhiều người phải từ bỏ đúng lúc công việc vừa mới vào guồng vì thực sự thiếu vốn hoặc không có tiền để xoay sở. Tôi chỉ giúp đỡ những người như vậy thôi."

"Đó là... với tư cách cá nhân của Nữ Hầu tước Maria, chứ không phải của lãnh địa Hầu tước, phải không ạ?"

"Vâng. Tôi trực tiếp lắng nghe câu chuyện của họ, nếu có cửa hàng thì tôi sẽ đến thăm, đi vòng quanh để nghe ngóng danh tiếng... việc đó rất vui."

"Tuyệt vời quá..." Maria vui vẻ kể, còn Fiona thì kinh ngạc.

"Làm gì cũng cần tiền. Và tôi thì có tiền. Nên tôi dùng nó. Kết quả là, được chứng kiến họ thành công, trưởng thành... tôi thực sự rất thích điều đó."

"Nữ Hầu tước Maria... Người thật đáng ngưỡng mộ."

Đôi mắt Fiona nhìn Maria sáng lấp lánh. Bị Fiona nhìn với ánh mắt như vậy, Maria cũng đành cười gượng.

"Công chúa Fiona đã và đang đào tạo nhân tài trong một lĩnh vực mà tôi không thể làm được rồi."

"Ý người là... sư đoàn?"

Fiona là chỉ huy của Sư đoàn Ma pháp Đế quốc.

"Vâng. Lãnh địa Hầu tước của tôi và Sư đoàn của Công chúa Fiona, về phương diện đào tạo con người thì không có gì khác biệt cả."

Maria dịu dàng mỉm cười nói. Nghe vậy, Fiona vui mừng đến hai má ửng hồng.

"Xin lỗi vì đã làm phiền trong lúc hai vị đang nói chuyện. Vừa có một báo cáo khẩn từ Đế đô gửi tới ạ."

Người mang một tờ giấy đến là phó quan của Fiona, Marie. Marie đưa tờ giấy cho Fiona.

"Không thể nào..." Vừa đọc lướt qua, Fiona đã không kìm được mà thốt lên. Sau khi đọc lại một lần nữa, cô đưa tờ giấy cho Oscar.

"...Jürgen bị bắt? Cả Tướng quân Lanchas của Ảnh Quân nữa? Địa điểm là phía nam Vương quốc, gần Acre... Nói đến Acre là nói đến Hầu tước Heinlein. Với vị đó thì chuyện này hoàn toàn có thể xảy ra."

"Là chỉ huy Kỵ sĩ đoàn Vương quốc thời 'Đại chiến' nhỉ."

Maria phản ứng trước lời lẩm bẩm của Oscar. Dù không có kiến thức gì về quân sự, Maria vẫn biết tên của Hầu tước Heinlein của Vương quốc, cũng như biết ông là người như thế nào và đã làm được những gì.

"Nếu là phía nam Vương quốc, chỉ đi đến đó thôi cũng mất khá nhiều thời gian đấy."

Maria nhíu mày nói. Quả thực, ngay cả từ lãnh địa Krukova ở phía đông Đế quốc, khoảng cách cũng là rất xa.

Nhưng trong đầu Fiona và Oscar, những người đang trực tiếp đọc bản báo cáo khẩn, đã hiện ra một câu trả lời.

"Sư phụ, điều được viết cuối cùng trong báo cáo khẩn đó là sắc lệnh của Bệ hạ Hoàng đế."

"Phải. 'Bằng mọi giá, hãy nhanh chóng thu hồi lại tất cả'... 'Mọi giá' ở đây, có nghĩa đen là mọi giá."

Fiona và Oscar nhìn nhau một lần rồi cùng nhìn về phía Maria. Chỉ có Maria, người bị nhìn, là vẫn chưa hiểu rõ sự tình.

"Thưa Nữ Hầu tước Maria, có một thứ chúng tôi muốn mượn ạ."

Yêu cầu của Fiona là…

Kho chứa đồ trong nhà của Hội Mạo hiểm giả Lune. Ở đó, mười chín khối tượng băng đang được xếp thành hàng.

“…Rốt cuộc thì đây là cái quái gì vậy?”

“Mấy tảng băng.” Abel trả lời ngắn gọn câu hỏi của Hội trưởng Hugh McGrath.

Đúng lúc đó, người tạo ra các khối tượng lên tiếng chỉ điểm.

“Abel, nói cho chính xác hơn đi chứ. Đây là những

quan tài băng.”

Ryo bổ sung cho câu trả lời quá ngắn gọn của Abel.

Hugh McGrath, người đặt câu hỏi, thở dài và khẽ lắc đầu.

“Là do câu hỏi của ta tệ quá nhỉ. Bên trong mấy tảng băng này chứa cái gì?”

“Là những kẻ xấu từ Đế quốc đang tiến hành các hoạt động phá hoại gần Acre ạ.”

Ryo trả lời rồi vẫy tay. Có lẽ nhờ vậy mà độ phản chiếu của băng đã thay đổi. Vừa rồi còn không thể nhìn thấy bên trong, giờ băng đã trở nên trong suốt, để lộ ra người bị nhốt.

“Lũ người của Đế quốc bị bắt à…” Hugh lẩm bẩm, rồi lại hỏi Ryo.

“Ở trong băng của Ryo nghĩa là chúng vẫn còn sống, phải không?”

Hugh cũng đã nghe nói rằng Ryo có thể đóng băng người khác mà vẫn giữ cho họ sống. Anh hỏi để xác nhận lại.

“Vâng, dĩ nhiên rồi ạ. Chắc chắn sẽ có những người chuyên môn dùng nhiều cách để moi thông tin, nên tôi nghĩ để họ sống thì tốt hơn.”

Đúng như dự đoán, Ryo đã tránh dùng từ "tra tấn". Cậu nhớ đã nghe ở đâu đó rằng có những phương pháp lấy thông tin tinh vi hơn bằng ma pháp hay giả kim thuật.

“Bọn tra tấn viên à? Ở Lune không có đâu, nhưng ở Vương đô thì có đấy.”

“Sao lại có cái tên trực tiếp như vậy ạ…”

“Vì ngày xưa người ta dùng vũ lực để tra khảo cho đến khi chúng khai ra. Giờ thì không làm thế nữa... Chắc là tàn dư từ thời đó thôi.”

Hugh nhún vai trả lời.

“À, còn đây là đạo cụ giả kim thuật mà những người này mang theo.”

Ryo nói rồi cho Hugh xem một chiếc hộp hình lập phương.

“Cái hộp này dùng để làm gì?”

“Ai biết ạ? Tôi không rõ. Chắc phải là giả kim thuật sư cỡ Nam tước Kenneth mới biết được đây là loại hộp gì…”

“À, Nam tước Kenneth Hayward à. Phải rồi, Nam tước Hayward có báo qua cho Hội thông qua Lãnh chúa về việc đã giao nhiệm vụ cho các cậu. Là nhiệm vụ diệt Wyvern đúng không? Nhưng ta không ngờ đi diệt Wyvern mà lại bắt về một đám đặc vụ phá hoại của Đế quốc đấy.”

“Tất cả là tại Abel nhận ra cái mùi đáng ngờ đó…”

“Lỗi của tôi à?”

Hugh đi một vòng xem xét mười chín cỗ quan tài băng, rồi anh nghiêng đầu.

“Này, mười người này là ma pháp sư đúng không?”

“Vâng, đúng vậy ạ.” Hugh hỏi khi nhìn vào nhóm của Jürgen, và Ryo trả lời.

“Chín người bên này cũng ăn mặc khá nhẹ nhàng so với quân chính quy... Nhưng chất lượng trang bị lại tốt... Đúng là một nhóm mười chín người khó hiểu.”

“Đó là vì họ thuộc hai đội khác nhau.” Abel trả lời thắc mắc của Hugh.

“Hai đội khác nhau?”

“Chín người là Ảnh Quân, tức Quân đoàn thứ hai mươi của Đế quốc. Mười người còn lại là Sư đoàn Ma pháp Đế quốc. Mỗi nhóm thuộc một đơn vị riêng biệt.”

“Ảnh Quân? Sư đoàn Ma pháp Đế quốc? Hả? Không, này, thế có nghĩa là…”

“Nhân tiện, bên Ảnh Quân có cả chỉ huy là Tướng quân Lanchas cũng đang bị đóng băng. Bên Sư đoàn Ma pháp Đế quốc thì có kẻ tên Jürgen, phó quan của

Tuyệt Diệm Ma Đạo Sĩ Oscar, cũng đang bị đóng băng.”

“…Hả?” Hugh không theo kịp lời giải thích của Abel.

Cũng phải thôi. Dĩ nhiên anh cũng biết đến tên của Ảnh Quân và Sư đoàn Ma pháp Đế quốc. Cả hai đều là những đơn vị được mệnh danh là át chủ bài của Đế quốc. Dù là một mạo hiểm giả quèn thì không nói, nhưng với cương vị Hội trưởng, không nắm được những thông tin như vậy sẽ rất phiền phức. Nhưng nếu cả chỉ huy và phó quan của ma pháp sư nổi tiếng cũng bị bắt và đang nằm trong băng...

“Cậu nói cả chỉ huy của Ảnh Quân và phó quan của

Tuyệt Diệm Ma Đạo Sĩ cũng ở trong này à?”

“Vâng. Người bên này là ngài chỉ huy, còn người đằng kia là ngài phó quan Jürgen ạ.”

Ryo vừa chỉ tay vừa giải thích.

Hugh đã hiểu ra. Ngay khoảnh khắc hiểu ra, sắc mặt anh ngày càng tái đi. Đến cả một Hugh McGrath dày dạn kinh nghiệm cũng nhận ra rằng đây là một tình huống không thể giữ được bình tĩnh. Và anh bất giác lẩm bẩm.

“Chuyện gì thế này…”

Lời lẩm bẩm đó khiến Ryo lo lắng.

“Nhưng, nhưng mà họ đã tiến hành phá hoại mà…”

“À, không, ta hiểu rồi. Ta không trách các cậu. Nói đúng hơn là làm tốt lắm. Chỉ là, làm quá tốt mà thôi.”

Hiểu rằng mình không bị Hugh mắng, Ryo thở phào nhẹ nhõm. Abel khẽ lắc đầu.

“Dù sao thì đây cũng là chuyện của Đế quốc, chúng sẽ đến để giành lại những tên này và đạo cụ giả kim thuật đó cho xem.”

“Làm vậy chẳng phải sẽ gây ra chiến tranh sao?”

“Nếu là Vương quốc ngày trước thì có lẽ thế. Nhưng Vương quốc bây giờ... bộ máy chính trị trung ương liệu có dám đối đầu với Đế quốc hay không…” Hugh nhíu mày đáp lại mối lo của Ryo.

“Ý chú là dù bị tấn công cũng chỉ bày tỏ sự lấy làm tiếc thôi ạ?”

“Nếu một nơi nào đó trong nước bị chiếm đóng thì có lẽ họ sẽ đứng lên. Nhưng nếu chỉ bị tấn công rồi những kẻ tấn công bỏ đi... thì chắc sẽ không đến mức phát động chiến tranh để truy cứu trách nhiệm của Đế quốc đâu.”

“À, chuyện đó thì tôi có thể hiểu được phần nào.”

Nếu quân lực yếu hơn đối phương thì cũng đành phải chịu vậy thôi.

“Nếu Đế quốc đã quyết tâm rằng có chiến tranh với Vương quốc cũng không sao thì họ có thể làm bất cứ điều gì. Nhưng Vương quốc lại không có đủ quyết tâm để gây chiến với Đế quốc. Sự chênh lệch về sức mạnh tạo ra sự khác biệt trong hành động.”

Abel đáp lại lời của Ryo.

“Chỉ huy Ảnh Quân và phó quan của

Tuyệt Diệm Ma Đạo Sĩ... Dù phải liều mình họ cũng sẽ đến đoạt lại... Chắc chắn sẽ đến, phải không?”

“Chắc chắn rồi.” Cả Hugh và Abel đều có chung nhận định.

“Vậy thì phải hành động càng sớm càng tốt. Nina.”

“Vâng.” Hugh gọi cô tiếp tân Nina, người đã đứng im lặng suốt từ nãy đến giờ.

“Báo cáo với Lãnh chúa. Tất cả những gì cô vừa nghe. Thêm nữa, báo rằng chúng ta muốn dùng mười chín cái

Vòng Kìm Hãm Bất Tỉnh và tất cả Ghế Cưỡng Chế Thâm Nhập hiện có.”

“Tôi đã rõ.” Nhận chỉ thị của Hugh, Nina rời khỏi kho chứa.

Vì có đến hai từ lạ, Ryo quay sang hỏi Abel đứng cạnh, bắt đầu từ cái có vẻ ôn hòa hơn.

“Abel,

Vòng Kìm Hãm Bất Tỉnh là gì vậy?”

“Đó là một cái vòng đeo vào cổ để giữ cho tội phạm nguy hiểm bất tỉnh. Dù việc vận chuyển tội phạm sẽ cần nhiều người hơn và khá phiền phức, nhưng vẫn tốt hơn là để chúng trốn thoát, đúng không? Dù là chức nghiệp vật lý hay ma pháp mạnh mẽ đến đâu, một khi đã bất tỉnh thì không thể trốn được.”

“Tuyệt thật. Chắc chắn là có dùng giả kim thuật rồi.”

“Ừ. Nguyên mẫu được phát triển dưới thời Vua Richard, và công thức ma pháp của nó là bí mật bất khả ngoại truyền thì phải? Vì nếu bị lạm dụng sẽ rất nguy hiểm, nên toàn Vương quốc chắc cũng không có số lượng lớn đâu... Lune lại có đến mười chín cái sao?”

“Vì đây là vùng biên ải. Trừ Vương đô ra thì đây là nơi cất giữ nhiều nhất đấy.”

Hugh nhếch mép cười đáp lại thắc mắc của Abel. Đối với Ryo, người đã khá quen thuộc, đây vẫn là một nụ cười rất đáng sợ. Nhưng cậu lại cảm thấy hơi yên tâm.

“Tôi đã nghĩ mình sẽ phải ở cạnh họ suốt trong trạng thái

quan tài băng đấy.”

“Thế cũng được, nhưng như vậy thì vất vả cho cậu quá, phải không?”

Hugh là một Hội trưởng có tri thức.

Và rồi, Ryo quyết định hỏi về từ lạ còn lại, một từ mà chỉ nghe thôi đã thấy bất an. Một phần là vì tò mò về những thứ đáng sợ.

“Còn,

Ghế Cưỡng Chế Thâm Nhập là…”

“Đúng như tên gọi của nó. Một cái ghế cưỡng chế thâm nhập vào đầu óc để moi thông tin.”

“Ể…”

“Ta cũng chưa từng thấy nó... Nhưng nghe nói dù tốn thời gian, nó lại lấy được nhiều thông tin hơn hẳn so với việc bắt họ trả lời từng câu hỏi. Nó rất được trọng dụng vì có thể lưu thông tin vào một đạo cụ giả kim thuật chuyên dụng để kiểm tra lại sau, nhưng mà…”

“Nhưng mà?”

“Giả kim thuật hiện đại không thể chế tạo ra nó được nữa.”

“Cũng là từ thời Vua Richard ạ?”

“Đúng vậy.”

“May quá, tôi thấy nhẹ nhõm hơn một chút rồi.” Ryo nói ra cảm nghĩ thật lòng.

Đúng là nó có thể tinh vi hơn việc tra tấn để buộc khai ra, nhưng việc cưỡng ép người khác khai thông tin trái với ý muốn của họ, mình vẫn không thể nào thích được. Dĩ nhiên, đôi khi vận mệnh của quốc gia hay tính mạng của nhiều người bị đe dọa, nên cũng không thể phủ nhận hoàn toàn được.

“Ta hiểu cảm giác của Ryo, nhưng…”

“Không, Abel, đừng nói gì cả. Tôi không thể nào thích được việc làm trái ý muốn người khác.”

“Chà, đúng là Ryo rồi.”

“Ăn bánh kem khi muốn ăn. Ăn bao nhiêu tùy thích. Tôi nghĩ đó mới là cách sống đúng đắn của con người.”

“Ừm, quả nhiên đúng là Ryo…” Ryo đặt mình vào tình huống đó để nêu lên suy nghĩ, khiến Abel chỉ biết cạn lời.

Có lẽ, hình ảnh này hợp với hai người hơn là những lúc nghiêm túc.

Sau khi chuyển toàn bộ mười chín người từ

quan tài băng sang Vòng Kìm Hãm Bất Tỉnh, Ryo cuối cùng cũng được giải thoát.

“Những người này, chúng ta sẽ không gửi đến Vương đô, phải không ạ?”

“Ừ, nếu gửi đến Vương đô, có khi chúng sẽ trốn thoát ngay trong ngày.”

“Là do có kẻ phản bội dẫn đường đúng không!”

Ryo có vẻ hơi vui mừng khi hùa theo lời giải thích của Abel. Cậu cảm thấy phấn khích vì những chuyện như 'kẻ phản bội' hay 'dẫn đường' hiếm khi xảy ra trong thực tế. Phải, chuyện đó cũng khó trách. Đó là một trong những cảm xúc sâu thẳm nhất, bắt nguồn từ bản chất của con người. Không phải là thứ có thể kiểm soát bằng ý thức được!

“…Sao cậu lại có vẻ vui thế?”

“Là một con người, đó là điều không thể tránh khỏi.”

“Ừm, tôi chả hiểu gì cả.”

Trước mặt hai người, mười chín tù nhân mắt nhắm nghiền đang được khiêng đi. Trong số những người đang khiêng, có cả những người Ryo quen mặt. Vậy nghĩa là họ là người của Kỵ sĩ đoàn Lãnh địa Biên cảnh Lune. Nếu Đế quốc đến để đoạt lại mười chín tù nhân, chính họ sẽ là những người đứng ở tiền tuyến chiến đấu.

“Họ thật sự... sẽ đến đoạt lại sao ạ? Lune này ở phía nam Vương quốc mà. Từ Đế quốc đến đây chắc xa lắm phải không?”

“Ừ, xa thật. Việc không gửi họ đến Vương đô có lẽ cũng là một quyết định dựa trên việc Lune ở xa Đế quốc hơn. Khi Hội trưởng báo cáo cho ngài Finley Forsyth, ngài ấy cũng đồng ý rằng nên lấy thông tin ở Lune thì hơn.”

“Ngài Finley Forsyth là Đại Hội trưởng ở Vương đô đúng không ạ. Cha của người phụ nữ mà chú Hugh đã từ chối.”

“Này, tôi nghĩ cách nói đó có hơi…”

Ba năm trước, Hugh McGrath đã từ chối lời đề nghị kết hôn với Elsie, con gái của Finley Forsyth. Hơn nữa, nghe nói cả Hugh và Elsie đều có tình cảm với nhau. Thật là lãng phí.

“Mối quan hệ giữa người với người có nhiều chuyện phức tạp lắm.” Abel lẩm bẩm.

Ryo liếc nhìn, vẻ mặt kinh ngạc.

“Gì vậy?” Abel hỏi Ryo, người đang nhìn mình với vẻ mặt ngạc nhiên.

“Không có gì, chỉ là Abel thỉnh thoảng cũng nói những điều rất ra dáng người lớn nhỉ.”

“Tôi nghĩ số lần tôi nói những điều ra dáng người lớn còn nhiều hơn Ryo đấy.”

“Chỉ một câu đó thôi là hỏng hết cả.”

“Tại sao chứ!”

Kẻ tám lạng, người nửa cân…

“Đội tấn công của Đế quốc, ở khoảng cách xa biên giới thế này, họ không thể cử một lực lượng quy mô lớn đến được, phải không ạ?”

“Chắc là vậy rồi. Lý tưởng nhất là đột kích Lune này mà không bị ai ở Vương quốc phát hiện, nhưng mà…”

“Quy mô lớn thì dễ bị phát hiện. Nghĩa là họ sẽ cử một đội quân tinh nhuệ nhỏ lẻ đến.”

“Sẽ là như vậy.”

Cả Ryo và Abel đều đi đến cùng một kết luận. Nhưng nó không cụ thể.

“Đế quốc có đơn vị tinh nhuệ nhỏ lẻ nào có khả năng tấn công vào dinh thự lãnh chúa hay đồn trú kỵ sĩ đoàn không?”

“Đó chính là Ảnh Quân do Tướng quân Lanchas chỉ huy, Quân đoàn thứ hai mươi của Đế quốc.”

“Ra là vậy.” Ryo gật đầu trước câu trả lời rõ ràng của Abel.

Abel là Nhị Hoàng tử của Vương quốc. Từ nhỏ, anh đã được học về lực lượng quân sự của các nước láng giềng. Suy cho cùng, chỉ có hai cách để giải quyết các vấn đề chính trị với nước ngoài: ngoại giao hoặc quân sự. Hơn nữa, hai yếu tố này lại gắn bó mật thiết với nhau, không thể nào có chuyện chúng tồn tại riêng lẻ hay tách biệt được. Và đáng tiếc thay, nền tảng của chúng lại nghiêng về phía quân sự. Ngoại giao dựa trên nền tảng quân sự... một kịch bản thường thấy. Ngoại giao không dựa trên nền tảng quân sự... chưa từng nghe thấy trong lịch sử. Chính vì có sức mạnh quân sự để phòng hờ, nên mới có thể mạnh mẽ trong các cuộc đàm phán ngoại giao. Đế quốc hiểu điều này một cách đáng kinh ngạc. Abel đã được học như vậy khi còn ở trong hoàng thành.

“Dĩ nhiên, có khả năng họ đang che giấu một lực lượng mà chúng ta không biết.”

“Lune... có thể phòng thủ được không ạ?” Trước lời của Abel, Ryo lẩm bẩm với vẻ mặt hơi lo lắng.

“Chẳng phải vẫn còn tốt hơn Vương đô, nơi Kỵ sĩ đoàn Vương quốc đã bị tiêu diệt sao? Kỵ sĩ đoàn ở đây cũng đang được Sera và những người khác rèn luyện, đúng không?”

“Đúng là vậy nhưng... Người như Jürgen mà tôi đã chiến đấu là một kiếm sĩ phi thường đấy. Có lẽ kỵ sĩ đoàn ở đây không thể thắng nổi đâu.”

“Vì hắn là phó quan của

Tuyệt Diệm Ma Đạo Sĩ mà. Mạnh là phải.”

Abel nhún vai đáp lại lời của Ryo.

Trong lúc hai người nói chuyện, mười chín tù nhân đã được đưa đi hết.

“Những người đó, họ sẽ đi đâu ạ?”

“Đến chỗ

Ghế Cưỡng Chế Thâm Nhập chứ đâu.”

“Nhưng nghe nói chỉ có một cái có thể hoạt động được thôi mà…”

“Ta cũng nghe báo cáo như vậy. Chắc họ sẽ dùng nó cho Tướng quân Lanchas hoặc Phó quan Jürgen. Những người còn lại... chắc là vào hầm ngục dưới lòng đất?”

“Hầm ngục dưới lòng đất! Quả nhiên là có thật ạ!”

Giọng Ryo cao vút lên, vẻ mặt lo lắng lúc nãy đã hoàn toàn biến mất. Cũng giống như với kẻ phản bội hay việc dẫn đường, cậu có vẻ phấn khích tột độ khi biết rằng có một thứ hiếm thấy trong thế giới thực đang tồn tại ở đây.

“Sao cậu không biết à? Đó là nơi sớm muộn gì Ryo cũng sẽ bị tống vào thôi. Muốn xem thử một lần không?”

“Lúc tôi bị tống vào đó, tôi sẽ kéo cả Abel đi cùng cho bằng được!”

“Lại lôi tôi vào…”

“Chết cũng phải có nhau!” Sử dụng chiến lược đảm bảo hủy diệt lẫn nhau để ngăn chặn đối phương ra tay!

Hai người đang ngồi trên một chiếc xe ngựa lắc lư, một trong bốn chiếc xe ngựa chở mười chín kẻ không nói một lời. Khi Ryo nhờ cho đi nhờ đến dinh thự lãnh chúa, một người trong kỵ sĩ đoàn đã đồng ý. Dĩ nhiên, đó là vì Ryo gần như ngày nào cũng đấu tập với Sera tại đồn trú của kỵ sĩ đoàn.

“Biết ơn tôi đi nhé, Abel.”

“Ừ, biết ơn cậu.” Abel thẳng thắn bày tỏ lòng biết ơn.

Đáp lại, Ryo mỉm cười gật đầu. Dĩ nhiên, dù không đi xe ngựa mà đi bộ thì khoảng cách cũng không xa lắm, với hai người họ thì chắc cũng không thấy mệt.

Dù vậy, việc dần dần khiến người khác mang ơn mình là rất quan trọng. Biết đâu một lúc nào đó, nó sẽ có ích!

“Mà tại sao người của Ảnh Quân lại dùng một phương pháp tốn công như gọi Wyvern ra để phá hoại nhỉ?”

“Ai biết? Chắc ban đầu không phải vậy đâu. Có lẽ họ định phá hoại theo cách thông thường thôi?”

“Phá hoại theo cách thông thường... là sao ạ?”

“Phổ biến nhất là ám sát lãnh chúa chẳng hạn.”

“Phổ biến lắm ạ…” Ryo nhìn Abel đang nói mà không đổi sắc mặt, vẻ kinh ngạc.

“Chỉ cần giết một người là đã gây ra thiệt hại lớn. Hiệu quả nhất còn gì?”

“Tại sao họ lại không làm vậy?”

“Chắc là không làm được. Người cai trị Acre là Hầu tước Alexis Heinlein. Bản thân ông ta vốn là cựu chỉ huy Kỵ sĩ đoàn Vương quốc nên đã khó đối phó rồi. Nhưng hơn thế nữa…”

“Hơn thế nữa…?” Abel cố tình ngắt lời, khiến Ryo bị cuốn theo.

“Ông ta rất giỏi về phản gián.”

“À, hình như anh có nói vậy rồi.”

“Nghe nói ở Acre, gián điệp của nước khác sẽ bị bắt trong vòng hai mươi tư giờ.”

“Cái gì cơ…” Ryo kinh ngạc trước khả năng trấn áp đó.

Một thành phố mà điệp viên không thể ở lại quá hai mươi tư giờ... ngay cả ở Trái Đất thế kỷ 21 với đầy rẫy camera giám sát, đó cũng là một tình huống khó có thể tưởng tượng được.

“Bằng cách nào vậy…”

“Chi tiết thì tôi cũng không biết. Trước đây Phelps có nói, hình như họ cũng có sử dụng cả giả kim thuật nữa.”

“Giả kim thuật! Chú ý đến điểm đó, quả không hổ danh là Hầu tước Heinlein.”

Ryo không hiểu sao lại vênh mặt tự hào. Phelps ở đây là Phelps A. Heinlein, mạo hiểm giả hạng B thuộc Lune, là con trai của Hầu tước Alexis Heinlein và cũng là người kế vị tiếp theo.

“A, đến nơi rồi.”

Chiếc xe ngựa chở hai người đã đến dinh thự lãnh chúa. Họ cảm ơn kỵ sĩ đoàn đã cho đi nhờ rồi xuống xe.

“Vậy thì, chúng ta hãy đến gặp người đứng đầu ngành giả kim thuật thôi.”

Hai người họ lên đường đến chỗ Nam tước Kenneth Hayward.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

CHỦ THỚT
AI MASTER
Chương này mấy bạn đọc mà thấy có gì sai sai thì báo mình với nhé tại chương này coi gemini nó bị ngu ngu nên là nếu chương có mắc lỗi gì thì nhắc mình với nha 🗿
Xem thêm