Ngày hôm sau, tám giờ sáng, cỗ xe ngựa của Hội mang theo Ryo và Abel rời khỏi thành phố Lune.
Ryo chỉ có một chiếc túi du lịch không quá lớn, Abel cũng có một chiếc tương tự, cả hai đều không mang nhiều hành lý. Vốn dĩ, họ cũng chẳng cần nhiều thời gian để chuẩn bị.
“Ryo này… cậu bình tĩnh thật đấy.”
“Hửm? Ý anh là sao?” Abel hỏi lại khi thấy Ryo vẫn ngồi bình thản như mọi khi, trong khi Ryo không hiểu ý của anh.
“Không, tại Hội trưởng dặn ta phải trấn an Ryo vì cậu ta đang trong trạng thái ‘ngựa sung’.”
“Tôi không hiểu rõ lắm… nhưng ở quê tôi có câu thế này: ‘Dục tốc bất đạt’, hay ‘Muốn nhanh thì phải từ từ’. Nóng vội chẳng được ích gì đâu,” Ryo vừa nói vừa gật gù ra vẻ đắc ý.
“Ra thế. Đúng là như vậy thật,” Abel an tâm, chậm rãi gật đầu.
◆
Ryo chợt nghĩ ra một điều và quyết định hỏi Abel.
“Abel này, về chuyện tiễn đưa ở trước hội lúc nãy…”
“Ừ?”
“Ba người của ‘Xích Kiếm’, không có ai đến cả nhỉ?”
“À… ừm,” Abel đáp, có vẻ ngập ngừng.
“Hay là… Abel, anh đang bị ba người họ bắt nạt phải không?”
Ryo nhìn Abel bằng ánh mắt đầy thương hại, rồi hỏi một cách dè dặt như thể đang chạm vào một vết thương lòng.
Dĩ nhiên, Abel phản kháng. “Tại sao lại thế!”
“Thì tại, đội trưởng của tổ đội phải đi làm một công việc dài ngày một mình mà chẳng có ai ra tiễn cả…”
“Này, nói thế thì Ryo cũng có ai trong ‘Phòng 10’ đến đâu?”
“Vì tôi có nói cho họ biết đâu. Vốn dĩ, tôi chỉ là thành viên không chính thức của ‘Phòng 10’ thôi.”
“Ờ, ừm… Mà nếu vậy thì, Sera cũng đâu có đến!”
“Sera vốn là tổ đội solo ‘Phong’ mà… Hơn nữa, sáng nay cô ấy đã đến nhà tôi rồi,” Ryo đáp lại với vẻ mặt có thể diễn tả chính xác bằng hai từ “hì hì”.
Abel tức điên người. Nhưng anh không nổi đóa lên. Đúng là một người lớn.
“Thật ra thì…”
“Tôi hiểu rồi! Cuối cùng thì Abel cũng bị trục xuất khỏi ‘Xích Kiếm’ rồi! Đừng buồn nhé,” Ryo ngắt lời.
“Tại sao lại thế!” Lần này thì Abel không nhịn được mà gào lên.
“Chuyện là, hiện tại, ngài Ilarion đang ở làng Kona…”
“À, đúng rồi, ngài ấy đã dẫn Lyn đi cùng. Vì thế nên tôi mới bị lôi đi thế này,” Ryo nói xen vào.
“Đúng vậy. Và Warren với Rihya cũng đang đi theo họ.”
“Ể…”
“Thế nên, trong lễ thăng hạng A lần trước, cả ba người họ đều không có mặt, đúng chứ?”
“Nói mới nhớ…”
Trong mắt Ryo, Abel trông thật cô đơn. Không, có lẽ… trông anh ta còn như đang bị dày vò bởi cảm giác tuyệt vọng. Trong buổi lễ thăng hạng A, không một thành viên nào trong tổ đội từng cùng mình vào sinh ra tử đến tham dự… đối với Ryo, đó là một tình cảnh đáng sợ không dám tưởng tượng.
“
Các khớp xương của thế gian đã trật cả rồi,” Ryo khẽ nói.
“Hả?”
“Đó là lời của một vị hoàng tử ở đất nước nọ đã thốt lên khi thế giới mà anh ta tin tưởng sụp đổ và rơi vào tình thế tuyệt vọng. Với một người tự xưng là hoàng tử như Abel thì rất hợp đấy chứ.”
“Này, tự xưng gì chứ… vẫn chưa tin tôi à?”
“Dĩ nhiên! ‘
Các khớp xương của thế gian đã trật cả rồi. Ôi, định mệnh cay nghiệt thay, sao ta lại sinh ra để nắn nó lại cho thẳng!’ Anh ta đã hét lên như vậy đấy!”
Ryo tái hiện lại một phân cảnh trong vở Hamlet ngay trên xe ngựa.
“Ờ, ừm…”
“Nào, nói tiếp đi. Các khớp xương của thế gian đã trật cả rồi.”
“Hả?”
“Các khớp xương của thế gian đã trật cả rồi.”
“C-các khớp xương của thế gian đã trật cả rồi.”
Bị áp đảo bởi khí thế của Ryo, Abel đành phải lặp lại theo.
“Đúng vậy. Khi nào rơi vào tình thế tuyệt vọng thì cứ nói ra câu đó nhé. Tôi cho anh mượn quyền sử dụng đấy.”
“A, vâng, cảm ơn cậu…?”
Thế là, tại một thế giới khác, một người đệ tử của Shakespeare đã ra đời…
◆
“Abel… cỗ xe này lạ lắm.”
“Hửm? Lần này lại là gì nữa?”
“Này, ‘lần này lại là gì nữa’… nói thế khác nào bảo tôi lúc nào cũng nói những chuyện kỳ quặc,” Ryo nhún vai, tỏ vẻ “chịu thua”.
“Cậu không tự biết à,” Abel vừa thở dài vừa lắc đầu.
“Thôi được, lần này tôi bỏ qua. Không bận tâm.”
“Vẩn vơ cái gì…”
“Tóm lại, cỗ xe này lạ lắm.”
“Vậy à? Nó vẫn đang chạy đúng đường đến Vương đô đấy thôi.”
“Vâng, đường thì có lẽ đúng… nhưng hình như nó gần như lúc nào cũng chạy hết tốc lực.”
Xe ngựa, để di chuyển đường dài, thường chạy với tốc độ khá chậm. Nhưng cỗ xe của Hội mà Ryo và mọi người đang đi lại rất nhanh. Đúng là, cỗ xe sáu ngựa trong chuyến đi cứu các đệ tử đến biên giới phía Đông Vương quốc lần trước cũng chạy với tốc độ đáng nể. Đó là nhờ sự hợp tác của ba người: Warren, một người đánh xe hạng nhất; Rihya, người đảm nhận việc hồi phục sức lực cho ngựa; và Lyn, người làm giảm sức cản của gió. Cỗ xe lần này là loại bốn ngựa, nhưng cảm giác tốc độ lại tương đương. Điều đó có nghĩa là nó đang chạy ở ngưỡng giới hạn, và những con ngựa chắc chắn sẽ kiệt sức giữa chừng.
“Mà, có phải hết tốc lực hay không thì ta không biết, nhưng đúng là tốc độ đáng kể thật. Tất cả cũng là tại Ryo đấy.”
“Tôi?” Ryo nghiêng đầu hỏi lại.
“Ryo, cậu đang muốn đến Xưởng Giả kim thuật gấp đúng không?”
“Vâng, dĩ nhiên rồi. Ngày khởi hành đến Vương đô đã được định sẵn, nên thời gian tôi có thể ru rú trong Xưởng Giả kim thuật rất ngắn! Không thể lãng phí một giây nào cả.”
“Thì bởi vậy đó. Hội trưởng đã được sự cho phép của Đại Hội Trưởng ở Vương đô, sắp xếp để chúng ta có thể đổi ngựa khỏe ở các chi nhánh Hội Mạo Hiểm Giả trên đường đi, để đến Vương đô nhanh nhất có thể.”
“Ồ… Ngài Hugh đúng là người tốt!” Ryo cảm kích Hugh từ trên xe ngựa.
“Bình thường hành trình này mất gần một tuần, giờ chỉ còn hai ngày… Đúng là không biết họ đã liều lĩnh đến mức nào,” Abel nói với vẻ ngán ngẩm, còn Ryo thì vẫn tiếp tục cảm kích.
Nhưng rồi một câu hỏi chợt nảy ra.
Trong hầu hết các truyện isekai hay fantasy, cảm giác ngồi trên một cỗ xe ngựa chạy tốc độ cao là tệ nhất.
Vì không có hệ thống giảm xóc, bánh xe lại làm từ gỗ hoặc sắt chứ không phải cao su, nên điều đó cũng dễ hiểu.
Tuy nhiên, cỗ xe họ đang đi không tệ đến mức như trong truyện miêu tả.
Mà nghĩ lại thì, cỗ xe sáu ngựa lần trước cũng… à mà, nghe nói đó là cỗ xe ngựa cao cấp nhất ở thành phố Lune.
“Abel, cỗ xe này ngồi cũng không tệ lắm nhỉ?”
“Ừ. Xe của Hội vì có khả năng phải di chuyển tốc độ cao như thế này nên nghe nói được trang bị một cơ chế hấp thụ xung kích bằng ma pháp, hay đúng hơn là giả kim thuật. Ta cũng không biết rõ lắm.”
“Giả kim thuật! Và cả ma pháp… đúng rồi, có cách đó nữa.”
Đúng vậy, ở thế giới này không cần đến hệ thống giảm xóc của xe ngựa được lắp đặt vào thế kỷ 17 ở Trái Đất.
Vì đã có ma pháp!
Vì đã có giả kim thuật!
Đây mới chính là fantasy!
“Mà nói mới nhớ, gần đây nghe nói có một loại xe ngựa không dùng giả kim thuật mà đi vẫn êm, đang trở thành đề tài bàn tán đấy.”
“Ồ. Kỹ thuật tiến bộ thật đáng nể.”
“Là do một thợ rèn nào đó làm ra… tên là gì nhỉ… vốn là một thợ rèn vũ khí nổi tiếng thì phải… À, đúng rồi, Kalashnikov.”
“Kalashnikov…”
Trong đầu Ryo dĩ nhiên hiện lên hình ảnh của Kalashnikov, nhà thiết kế của khẩu súng quân dụng được sử dụng nhiều nhất trên thế giới ở Trái Đất hiện đại, AK-47.
AK-47 được chế tạo ở Liên Xô cũ, bán ra khắp thế giới và bị sao chép trên toàn cầu.
Khẩu súng trường tự động đó thường xuất hiện trong các phim và phim truyền hình, được các bên xung đột ở Trung Đông hay du kích bắn đùng đoàng.
Thế nhưng, ở Vương quốc Knightley này, Kalashnikov lại nổi tiếng là một xưởng xe ngựa có giá tương đối rẻ mà lại đi cực kỳ êm ái. Vì vậy, gần đây, trong giới quý tộc cấp thấp và thương nhân, người ta thường nghe thấy những cuộc đối thoại như sau.
“Gần đây ông đi xe ngựa loại nào thế?”
“Kalashnikov đấy.”
◆
Sau đó, đúng như dự định, hai ngày sau họ đã đến Vương đô.
“Ryo, nơi ở của chúng ta là dinh thự của Biên Tước Lune đấy. Nếu cậu định ru rú ở đây suốt thì đêm trước ngày tập trung ta sẽ đến đón!”
Cỗ xe ngựa sau khi vào Vương đô đã đi thẳng đến Xưởng Giả kim thuật Hoàng gia. Ryo nhảy xuống ở đó và định đi vào xưởng. Abel đã gọi với theo lúc đó… nhưng không biết Ryo có nghe thấy không.
“Haizz… Cái đam mê đó, rốt cuộc là sao nhỉ,” Abel vừa thở dài, vừa yêu cầu xe ngựa quay về dinh thự của Biên Tước Lune.
◆
“Kenneth! Kenneth có ở đây không!”
Một người đàn ông trông như pháp sư mặc áo choàng đang la lớn ở cổng Xưởng Giả kim thuật Hoàng gia. Sau vài lần la hét, cuối cùng cũng có người từ bên trong đáp lại.
“A, vâng vâng, xin chờ một chút.”
Và người bước ra… không phải là Kenneth. Người đàn ông trông như pháp sư mặc áo choàng, tức là Ryo, tỏ ra thất vọng, nhưng đó cũng là một gương mặt quen thuộc. Đó là Raden, cấp dưới của Nam tước Kenneth Hayward.
“Ể? Là ngài Ryo phải không ạ? Lâu rồi không gặp.”
Trong cuộc náo loạn ở Vương đô, Ryo đã ở ngay tại Xưởng Giả kim thuật này, dẫn Kenneth và các cấp dưới đi sơ tán đến dinh thự của Biên Tước Lune. Cậu nhớ rằng người đàn ông trước mặt, Raden, cũng đã đi sơ tán cùng lúc đó.
“Mà khoan… sao ngài lại ở trước cổng thế này? Lúc vào khu này phải có lính gác ở cổng chứ ạ?”
Raden thắc mắc vì sao Ryo lại đột ngột xuất hiện ở trước cổng. Đáng lẽ phải có lính gác liên lạc…
“Không sao đâu. Không hiểu sao họ không nhận ra tôi!”
Ryo đang có vẻ lơ đãng, vừa gật đầu vừa trả lời.
“Ừm thì…” Raden không biết phải trả lời thế nào.
Trong lúc anh còn đang lúng túng, Ryo đã nói tiếp.
“Raden, tôi đến gặp Kenneth. Ông ấy chắc đang điều tra một vật nào đó… à không, là Golem.”
“Ể…” Nghe đến đó, Raden giật mình. Thông tin gần như không thể bị rò rỉ, tại sao pháp sư trước mặt lại biết… anh ta lộ rõ vẻ cảnh giác. Dù đã được cứu trong cuộc náo loạn ở Vương đô và không quên ơn nghĩa đó, nhưng ơn nghĩa là ơn nghĩa, công việc là công việc. Có thể nói Xưởng Giả kim thuật là một tổ chức cực kỳ nhạy cảm với việc rò rỉ thông tin. Điều này là do trong quá khứ, nó từng là một tổ chức trực thuộc hoàng gia và đã thực hiện rất nhiều yêu cầu chế tạo đạo cụ giả kim từ hoàng gia. Đặc biệt, trưởng phòng Kenneth đã luôn miệng nhắc nhở về việc cẩn trọng với rò rỉ thông tin.
Vậy mà thông tin về Veidora lại bị rò rỉ từ Bộ Nội vụ, đúng là một câu chuyện đáng buồn.
“À, đừng cảnh giác như vậy. Tôi đã có giấy phép tham quan vật đó thông qua Đại Hội Trưởng của Hội Mạo Hiểm Giả Vương đô. Anh cứ xác nhận là biết ngay thôi…”
“Tôi hiểu rồi. Ừm, vậy thì, mời ngài vào phòng khách…”
“Không, tôi sẽ đến gần chỗ đó. Tôi nghĩ để Kenneth trực tiếp xác nhận là tốt nhất.”
Dĩ nhiên, đó không phải là thủ tục chính quy, nhưng Raden không thể chống lại áp lực của Ryo.
“N-nếu vậy thì, mời ngài đi theo tôi… Tuyệt đối, xin đừng đi đâu khác nhé. Cứ đi theo sau tôi…”
“Ừ, biết rồi, đi nhanh lên nào,” Ryo đáp với một nụ cười.
Ngày hôm đó, Raden đã nhận ra một điều rằng, không có gì đáng sợ hơn một nụ cười… Ryo mỉm cười đi theo sau. Dĩ nhiên, Raden bảo đi theo sau thì đó là một hành động hoàn toàn đúng đắn, nhưng… việc Raden gần như sắp khóc là một bí mật.
◆
Xưởng Giả kim thuật Hoàng gia rất rộng. Khuôn viên rộng, và các tòa nhà cũng rộng. Tuy nhiên, số lượng người làm việc lại không nhiều. Nếu chỉ tính các giả kim thuật sư thì chỉ khoảng mười người. Nhưng chính vì vậy, danh hiệu ‘Giả kim thuật sư của Xưởng Giả kim thuật Hoàng gia’ cũng là một minh chứng cho việc họ là những giả kim thuật sư hàng đầu của Vương quốc.
Hiện tại, người đứng đầu các giả kim thuật sư đó là Nam tước Kenneth Hayward, người vừa mới hai mươi hai tuổi đã được mệnh danh là nhà giả kim thuật thiên tài. Anh ta đang ở trong một trong những căn phòng rộng nhất của Xưởng Giả kim thuật, được gọi là
Phòng Phân tích. Căn phòng không chỉ rộng về diện tích mà còn có trần cao hơn hai mươi mét, một không gian vô cùng rộng lớn. Ở trung tâm căn phòng đó, có đặt một con Golem, và từ đó có vô số sợi dây nối ra xung quanh.
Kenneth, người đang miệt mài làm việc, cuối cùng cũng tháo chiếc găng tay mà anh vẫn đeo ở tay trái và thở phào một hơi. Đúng lúc đó, có tiếng gõ cửa.
“Vào đi.”
Kenneth vừa nói vừa đặt chiếc găng tay đã tháo ra lên bàn làm việc gần đó và nhìn về phía cửa. Người bước vào là cấp dưới Raden và một thủy pháp sư mà anh đã lâu không gặp.
“Ngài Ryo, lâu rồi không gặp.”
“Kenneth, chào anh. À, chắc anh đã nghe chuyện rồi nhỉ…”
Ryo dù mỉm cười nhưng lại có vẻ lơ đãng, mắt cứ dán chặt vào con Golem đang ngự trị ở giữa phòng. Thấy vậy, Kenneth cười nói.
“Vâng, tôi đã nhận được giấy phép tham quan của ngài Ryo thông qua Bộ Nội vụ rồi. Nhưng mà tuyệt thật, có mối quan hệ để xin được giấy phép tham quan vật này.”
“Để đổi lấy việc nhận nhiệm vụ đi Twilight Land sau một tuần nữa thì tôi được phép xem cái này. Mà, chuyện đó không quan trọng…”
Nói rồi, Ryo vẫn cứ nhìn chằm chằm vào con Golem, từ từ tiến lại gần… và cuối cùng, cậu đã chạm vào nó. Dĩ nhiên, chạm vào cũng chẳng có gì xảy ra. Nhưng cậu đã có thể chạm vào con Golem mà mình hằng ao ước kể từ khi nhìn thấy nó trên chiến trường ở Thân vương quốc Inverey. Ryo run lên vì xúc động.
Trong lúc Ryo đang sờ mó khắp nơi, Raden, người đã lui ra một lần, mang cà phê đến cho Kenneth và Ryo.
“Ngài Ryo, dùng chút cà phê không? Golem không chạy đi đâu đâu.”
“Ừ-ừm, nó không chạy, nhưng… thời gian của tôi thì có hạn…”
“Là một tuần phải không ạ? Thật ra, tôi vừa mới hoàn thành việc phân tích sơ bộ. Còn phải đối chiếu một số dữ liệu, nhưng trong thời gian đó, tức là một tuần, ngài Ryo có thể tự do xem xét nó. Dĩ nhiên là không được làm hỏng đâu nhé.”
Kenneth vừa nói vừa nở một nụ cười. Nghe những lời đó, cổ Ryo liền quay ngoắt về phía Kenneth.
“Thật không?”
Nụ cười của Kenneth chuyển sang có chút gượng gạo.
“Vâng, thật ạ.”
Sau đó, Ryo thực hiện nhiều cú ăn mừng nhỏ lặp đi lặp lại như một vận động viên quần vợt rồi mới di chuyển đến chỗ cà phê.
◆
Vừa cầm cốc cà phê, ánh mắt Ryo vẫn dán chặt vào con Golem.
“Ngài Ryo, ngài tính sao? Tự mình xem xét một lượt rồi nghe nhận định của tôi? Hay là nghe trước rồi mới mân mê nó?”
“À… thật ra thì, tự mình xem trước sẽ tốt hơn, nhưng lần này thời gian có hạn… nếu được, tôi muốn nghe nhận định của Kenneth trước.”
Ryo suy nghĩ khoảng hai giây rồi trả lời.
“Ra vậy. Chắc thế cũng tốt hơn.”
Kenneth gật đầu rồi bắt đầu giải thích.
“Đầu tiên, con Golem này có sáu ma thạch bên trong cơ thể.”
“Sáu viên…
Chỉ liên kết hai viên đã…”
“Đúng vậy, chỉ liên kết hai viên thôi đã cực kỳ khó khăn rồi.”
Ryo bất giác lẩm bẩm, và Kenneth khẳng định lại.
‘Một đạo cụ giả kim chỉ có một ma thạch’ là một quy tắc bất thành văn trong giới giả kim thuật.
Nếu có hai ma thạch trở lên, chúng thường sẽ đẩy nhau hoặc gây ra các hiện tượng không mong muốn như quá nhiệt, khiến đạo cụ giả kim trở nên vô dụng.
Dĩ nhiên, với những giả kim thuật sư hàng đầu, việc liên kết hai ma thạch là có thể, nhưng… dù có thể, cũng không hề dễ dàng.
“Nói là sáu viên, nhưng không phải là kích hoạt cả sáu cùng một lúc đâu ạ.”
Nghe vậy, Ryo cảm thấy nhẹ nhõm một chút.
Thật sự, cậu không nghĩ mình có thể phân tích được một con Golem với công nghệ kích hoạt song song sáu ma thạch chỉ trong một tuần.
Trong giả kim thuật, trạng thái hoạt động của ma thạch được gọi là ‘trạng thái kích thích’.
Ngược lại, trạng thái không hoạt động được gọi là ‘trạng thái cơ bản’.
Không biết ai đã đặt tên như vậy và từ khi nào, nhưng từ xưa đến nay vẫn vậy.
Chỉ để ma thạch ở gần nhau thì hai hay ba viên cũng không có vấn đề gì.
Nhưng khi hai ma thạch trở lên ở trạng thái kích thích ở gần nhau, chúng sẽ đẩy nhau hoặc gây ra hiện tượng quá nhiệt…
“Nói cách khác,” Ryo suy luận, “có thể hiểu rằng sáu ma thạch được gắn bên trong Golem, nhưng chúng hoạt động bằng cách chuyển đổi liên tục giữa
trạng thái kích thích và trạng thái cơ bản.”
Kenneth chỉ vào ngực của Golem và nói tiếp.
“Viên ma thạch hệ Phong lớn hơn một chút ở ngực là nguồn năng lượng chính. Và viên này luôn ở
trạng thái kích thích. Ngoài ra, mỗi cánh tay có một viên, hai chân có hai viên, và đầu có một viên. Những viên này sẽ được kích thích khi cần thiết.”
“Ngực luôn ở
trạng thái kích thích, nghĩa là luôn có ít nhất hai viên hoạt động cùng lúc…”
“Đúng vậy. Theo những gì tôi giải mã được từ công thức ma pháp, có khả năng kích hoạt song song tối đa ba viên.”
“Ba viên…”
Liên kết hai viên đã khó, vậy mà lại ba viên…
Thẳng thắn mà nói, đây là một trình độ giả kim thuật mà Ryo hiện tại không thể hiểu nổi.
“Người làm ra nó thật lợi hại…”
Ryo thật lòng khen ngợi người chế tạo.
“Vâng,” Kenneth gật đầu mạnh, rồi nói tiếp. “Một công trình giả kim thuật như thế này, ở Trung Ương cũng không có nhiều người làm được. Và khi xem công thức ma pháp bên trong, tôi đã chắc chắn. Người chế tạo ra nó là Frank de Verde.”
“Frank de Verde…”
“Vâng. Nhà giả kim thuật thiên tài mà Đại học Ma pháp Vương quốc Knightley từng tự hào. Là người mà tôi xem như sư phụ.”
Kenneth giải thích với vẻ mặt nhăn nhó.
“Sư phụ của Kenneth… Vậy thì, hẳn là rất kinh khủng.”
Vốn từ của Ryo đã trở nên cực kỳ hạn hẹp. Vì cậu đang bị choáng ngợp bởi quá nhiều thứ…
“Vâng, rất kinh khủng. Một thiên tài mà tôi không đáng xách dép. Tôi đã cùng ông ấy chế tạo ra rất nhiều đạo cụ giả kim. Nhưng hai năm trước, Frank đột nhiên mất tích. Cho đến nay, tung tích của ông ấy vẫn là một bí ẩn, nhưng… xem ra, có lẽ ông ấy đang ở Liên bang.”
Biểu cảm của Kenneth là sự pha trộn giữa nỗi buồn, sự cô đơn và một chút nhẹ nhõm. Nhưng lúc này, Ryo chợt nhớ ra.
Trong cuộc can thiệp vào cuộc xâm lược Thân vương quốc Inverey của Liên bang, đội quân phía Nam do Hugh MacGrath chỉ huy đã đột kích vào chỗ của Tổng tư lệnh Aubrey.
Khi Hugh, Abel và Ryo đối mặt với Aubrey và thuộc hạ, có một nhân vật trông như ‘Bác sĩ’ đã dẫn năm con Golem đến can thiệp.
Aubrey đã gọi ông ta là Bác sĩ Frank…
“Có lẽ, chúng tôi đã gặp ngài Frank đó rồi.”
“Cái gì!” Kenneth kinh ngạc trước lời nói của Ryo.
Ryo liền giải thích về cuộc gặp gỡ ở Thân vương quốc Inverey.
“À… quả thật rất giống Frank,” Kenneth vừa cười vừa gật đầu.
“Khi tôi nói sư phụ của tôi là Kenneth, ông ấy đã vui vẻ nói rằng tôi đã tìm được một người thầy tốt.”
“Aha ha…,” Kenneth bật cười ngượng ngùng, rồi nói tiếp. “Buổi tham quan lần này, có lẽ sẽ giúp ích cho mục tiêu của ngài Ryo, chế tạo Golem.”
“Vâng! Tôi sẽ lại bước thêm một bước trên con đường chinh phục mục tiêu vĩ đại này!”
Ryo lại một lần nữa nhìn con Golem đang ngự trị ở đó. Lúc này, một câu hỏi nảy ra.
(Chân có bốn cái, mà sao chỉ có hai ma thạch cho chân nhỉ.) Ryo chợt nảy ra nghi vấn đó, nhưng trước khi kịp hỏi Kenneth, anh đã bị hỏi trước.
“Ngài Ryo, ngài đã thấy con Golem này chiến đấu rồi phải không ạ?”
“Vâng. Tốc độ di chuyển thì thật lòng không bằng con người, nhưng sức phòng thủ và khả năng đột phá thì rất đáng gờm.”
“…đã đỡ được, phải không ạ?”
“Ể?”
Kenneth nói một câu mà Ryo không nghe rõ một phần.
“Nó đã đỡ được Veidora, phải không ạ…”
“À, àà…”
“A, ngài Ryo chưa biết về Veidora nhỉ? Trong giấy phép tham quan có ghi là cho phép ngài xem cả Veidora…” Kenneth nói với vẻ hơi bối rối.
“À, tôi biết Veidora. Là cái tia sáng màu xanh lá… ma pháp đó phải không?”
Cái tên ‘Veidora’ thì Ryo đã thấy trong báo cáo của Biên Tước Lune, còn hiện tượng ‘Veidora’ thì cậu đã thấy trên chiến trường, nhưng cậu không hoàn toàn kết nối được hai thứ đó là một.
“Chính nó ạ. Nếu phân loại thì nó thuộc dạng vũ khí ma đạo. Nhưng không ngờ nó đã được thực dụng hóa ở Thân vương quốc Inverey…”
Vẻ mặt của Kenneth lộ rõ sự cay đắng. Cũng phải thôi. Một thứ do chính mình thiết kế, chỉ cần có giấy phép là có thể chế tạo, lại được một quốc gia khác làm ra trước.
“Kenneth, thông tin đó bị rò rỉ từ đâu vậy…”
“Vâng, tôi đã nghe rồi. Là từ Bộ Nội vụ.”
Không phải phẫn nộ, mà là vẻ mặt ngán ngẩm, Kenneth vừa lắc đầu nhẹ vừa trả lời. Dù Xưởng Giả kim thuật này đã rất nghiêm ngặt trong việc bảo mật thông tin, nhưng nếu bị rò rỉ từ cơ quan chủ quản thì cũng đành bó tay. Dĩ nhiên, bên lấy thông tin cũng biết rõ nơi nào dễ bị rò rỉ nhất. Họ tập trung tấn công vào đó để có thể lấy được thông tin với chi phí thấp nhất. Phương pháp đó, ở bất kỳ thế giới nào, xưa hay nay, cũng gần như không thay đổi. Dụ dỗ hoặc đe dọa. Tức là, dùng tiền bạc, gái đẹp, hoặc bóng gió tấn công gia đình để buộc đối phương phục tùng. Vụ rò rỉ từ Bộ Nội vụ lần này là trường hợp đầu tiên, người liên quan là thường dân nên đã bị xử tử ngay lập tức.
Sự phân biệt giai cấp, thật đáng sợ…
“Việc nó đỡ được cả dạng hội tụ của Veidora… Chỉ là, dù điều tra thế nào, tôi cũng không hiểu được nguyên lý của nó. Từ cánh tay đáng lẽ chỉ có thể phát ra ma pháp hệ Hỏa hoặc hệ Thổ. Hoặc là hệ Phong từ nguồn năng lượng chính… Dù sao đi nữa, nó không thể sử dụng hệ thống rào chắn ma pháp vô thuộc tính. Trong trường hợp đó, để đỡ được Veidora… đúng là tường đất có thể là một khả năng, nhưng dường như không có thứ gì như vậy được tạo ra cả…”
“Àà…
Cái plasma đó, có lẽ là ma pháp hệ Hỏa hoặc hệ Phong.”
Ryo vừa nói vừa hình dung lại cảnh tượng đó.
Theo kiến thức từ light novel của Ryo, sét thường được cho là thuộc hệ Phong, nhưng nếu xét sét là plasma, thì không nhất thiết phải là Phong.
Cậu cảm thấy ma pháp hệ Hỏa cũng có thể tạo ra plasma.
Thậm chí, cậu còn cảm thấy ma pháp hệ Thủy cũng có thể tạo ra plasma.
Ở Trái Đất, cậu từng xem một video cắt lon nhôm bằng plasma nước…
Kenneth nghe thấy lời lẩm bẩm của Ryo liền chộp lấy.
“Ngài Ryo! Ngài hiểu được nó sao!?”
“Không, tôi… không tự tin có thể giải thích chi tiết được… Nhưng, có thể nói là… ma pháp hệ Hỏa hoặc hệ Phong đã tạo ra một… đúng rồi, một
tia sét nhỏ siêu nóng, và nó làm thay đổi mật độ không khí… khiến cho xung kích khó truyền qua hơn.”
“Ừm thì…?”
Kenneth không hiểu lời giải thích đó.
“Đúng vậy, Veidora là vũ khí sử dụng ma pháp hệ Phong, lợi dụng sự lan truyền của rung động không khí, phải không?”
“Vâng, đúng vậy! Ngài hiểu rõ thật. Lợi thế lớn nhất của nó là sự lan truyền của rung động, nên hoàn toàn không có phản lực tác động lên thân vũ khí.”
“Vậy thì, cơ chế phòng thủ của Golem là cản trở sự lan truyền của rung động không khí đó.”
“Àà… ra là vậy… Đúng là khắc tinh.”
Kenneth hiểu ra, rồi vừa cười gượng vừa lắc đầu.
“Công dụng ban đầu của cánh tay Golem này có lẽ là dùng tia sét đó để làm tan chảy tường thành hay cổng thành, giúp việc phá hủy dễ dàng hơn, nhưng họ đã ứng dụng nó vào phòng thủ. Có lẽ người thiết kế đã dự tính đến việc đối phó với Veidora ngay từ đầu, tôi đã nghĩ vậy khi thấy cảnh đó.”
Ryo trả lời, trong đầu hình dung lại cảnh Golem đỡ được tia sáng màu xanh của Veidora trên chiến trường.
“Ra vậy. Nếu người thiết kế là Frank thì chuyện đó hoàn toàn có thể. Cho đến ngay trước khi mất tích, tôi và Frank đã cùng nhau phát triển giả kim thuật tại xưởng này.”
Kenneth nói với vẻ mặt có chút cô đơn.
◆
Nói một cách rốt ráo, mục đích của giả kim thuật là tạo ra các đạo cụ giả kim. Đạo cụ giả kim là những công cụ tạo ra ma pháp hoặc các hiện tượng ma thuật. Đạo cụ có thể tạo ra hiện tượng ma thuật mà không cần đến ma pháp, hoặc không cần đến pháp sư, đó chính là đạo cụ giả kim. Ví dụ như Potion, nó được tạo ra trên một tờ giấy vẽ
vòng tròn ma pháp tạo Potion, bằng cách sử dụng ma lực và nguyên liệu. Do đó, nói một cách chính xác, ‘tờ giấy vẽ vòng tròn ma pháp’ trong trường hợp này chính là đạo cụ giả kim, và việc tạo Potion giống như một dạng giả kim thuật chưa hoàn chỉnh sử dụng đạo cụ đó. Hoặc là một bước khởi đầu của giả kim thuật. Nhưng nhìn chung, việc tạo Potion cũng được xếp vào giả kim thuật, thậm chí còn là bước đầu tiên. Xét về khía cạnh làm quen với
vòng tròn ma pháp và trải nghiệm việc điều khiển ma lực, thì quả thật không sai khi nói nó là bước đầu tiên của giả kim thuật.
Trên các đạo cụ giả kim, luôn có vẽ
vòng tròn ma pháp hoặc viết công thức ma pháp. Và có trường hợp chúng được gắn ma thạch làm nguồn năng lượng. Nếu không có ma thạch, pháp sư sẽ phải truyền ma lực từ bên ngoài vào. Trường hợp của ‘tờ giấy vẽ vòng tròn ma pháp’ dùng để tạo Potion, nó không có ma thạch và thuộc loại pháp sư truyền ma lực từ bên ngoài.
Với
vòng tròn ma pháp, dù truyền vào loại ma lực thuộc tính nào nó cũng có thể khởi động. Với
công thức ma pháp, phải là ma lực thuộc tính của hiện tượng ma thuật muốn tạo ra. Ví dụ, với công thức ma pháp tạo gió, thì phải do pháp sư hệ Phong truyền ma lực vào, hoặc cung cấp ma lực từ một ma thạch hệ Phong.
Nghĩ như vậy, có thể thấy
vòng tròn ma pháp tiện dụng hơn công thức ma pháp. Nhưng, ví dụ như cùng một ma pháp ‘tạo gió’,
vòng tròn ma pháp sẽ cần lượng ma lực gấp nhiều lần so với công thức ma pháp. Đó là sự khác biệt giữa
công thức ma pháp, có thể sử dụng trực tiếp toàn bộ ma lực được truyền vào, và vòng tròn ma pháp, phải một lần chuyển đổi ma lực thành dạng chuẩn hóa chung. Cả
vòng tròn ma pháp và công thức ma pháp đều có đặc điểm riêng và được sử dụng tùy theo mục đích trong cuộc sống.
Bản thân Ryo, khi bắt đầu với giả kim thuật, đã thực hiện việc tạo Potion, và lúc đó cậu đã sử dụng
vòng tròn ma pháp chứ không phải công thức ma pháp. Nhưng đến giai đoạn chế tạo đạo cụ giả kim, chỉ có
vòng tròn ma pháp là không đủ. Cần phải có cả
công thức ma pháp. Vì mỗi loại có đặc điểm riêng nên cần phải sử dụng linh hoạt cả hai.
Trong những cuốn sách về giả kim thuật cậu đã mua và những cuốn sách ở thư viện, có rất nhiều ví dụ về
công thức ma pháp, và cậu đã có thể hiểu và sử dụng chúng, nhưng… với mục tiêu cuối cùng là điều khiển Golem, thì chừng đó hoàn toàn không đủ. Vì vậy, cậu đã xem các
công thức ma pháp được ghi trên nhiều đạo cụ giả kim khác nhau. Xem để học hỏi. Dĩ nhiên có cả những thứ trong sổ tay đen của ‘Hasan’, những thứ được Kenneth dạy ở Xưởng Giả kim thuật này trước và sau cuộc náo loạn ở Vương đô, hay những
công thức ma pháp được ghi trên các đạo cụ giả kim mà cậu được xem ở Thương hội Gekko.
Nhưng, dù có những điểm chung, những phần giống nhau, những cú pháp tương tự… cũng có rất nhiều thứ hoàn toàn khác biệt.
Tại sao?
Bây giờ chính là lúc để hỏi. Ryo, sau khi uống cạn cà phê, liền hỏi Kenneth.
“Kenneth, tôi luôn có một thắc mắc.”
“Hửm? Có chuyện gì mà trang trọng vậy ạ?”
Kenneth vẫn đang từ từ thưởng thức cốc cà phê của mình.
“Về các
công thức ma pháp được ghi trên đạo cụ giả kim, tôi có cảm giác chúng… rời rạc thế nào ấy.”
“À, tôi hiểu ý ngài muốn nói. Có lẽ là vì,
công thức ma pháp, tùy thuộc vào người viết mà chúng sẽ trở thành những thứ khác nhau.”
“Vâng?”
“Tức là, có một trăm người thì sẽ có một trăm loại
công thức ma pháp khác nhau, kiểu như vậy.”
“Cái gì…”
Ryo chưa thể hiểu hết, nhưng cậu cảm nhận được mình vừa nghe một điều gì đó rất kinh khủng.
“Ngày xưa, có một nhà giả kim thuật đã nói thế này.
Viết một công thức ma pháp cũng đồng nghĩa với việc tạo ra một ngôn ngữ.”
Ở Trái Đất hiện đại, có rất nhiều ngôn ngữ tồn tại.
Ở thế giới Phi này dường như cũng có, nhưng ở các quốc gia Trung Ương, hầu như đều sử dụng cùng một ngôn ngữ, và với các quốc gia Tây Phương cũng có hệ thống ngôn ngữ gần như tương tự.
Cậu đã có thể nói chuyện bình thường với Anh hùng Roman và những người khác.
Có vẻ như, các quốc gia Đông Phương có hệ thống ngôn ngữ hoàn toàn khác với các quốc gia Trung Ương.
Ngôn ngữ, có những thứ tương tự nhau, nhưng cũng có những thứ hoàn toàn khác biệt… và công thức ma pháp, lại khác nhau tùy theo người…
“Thế thì phiền phức quá.”
“Dù ngài có nói vậy thì…”
Ryo bày tỏ cảm xúc của mình với vẻ mặt tha thiết, Kenneth nghe vậy chỉ biết cười gượng đáp lại.
“Với những đạo cụ giả kim bán ở các thương hội thì, vì có những
công thức ma pháp nổi tiếng được lưu hành hoặc được đăng trong sách, nên chúng không khác nhau nhiều lắm, nhưng… mục tiêu của ngài Ryo đâu phải ở đó, phải không ạ?”
“Ừ. Vì tôi muốn tự mình làm ra một con Golem mà!”
“Mà nói mới nhớ, ngài đã từng nói vậy nhỉ…”
Trong cuộc náo loạn ở Vương đô, Kenneth đã được nghe về mục tiêu của Ryo. Dù nghe một mục tiêu vĩ đại như vậy, Kenneth cũng không hề cười nhạo. Thậm chí, anh còn ủng hộ Ryo.
“Lần này, ngài Ryo đã được cấp quyền xem xét mọi thông tin liên quan đến Golem. Vì vậy, ngài có thể xem tất cả thông tin về
Golem Nhân tạo mà xưởng này lưu giữ.”
“C-có cả thứ đó sao…”
Nghe lời Kenneth, mắt Ryo sáng rực lên.
“Đây là tài liệu mà Frank đã để lại từ khi còn ở đây, có thể nói là công nghệ nền tảng của con Golem này. Trong cuộc náo loạn ở Vương đô, vì ngài Ryo không có quyền xem nên tôi không thể cho ngài xem được, nhưng lần này thì không sao. Lát nữa tôi sẽ cho ngài xem.”
“Ồ, Kenneth, cảm ơn anh.”
Ryo nói vậy rồi nắm lấy cả hai tay Kenneth, vẻ mặt như sắp khóc đến nơi. Sau khi bình tĩnh lại, Ryo lại ngồi vào ghế, và Kenneth tiếp tục giải thích.
“Đúng vậy, về
công thức ma pháp, tuy nói là mỗi người mỗi khác, nhưng không phải là muốn viết gì cũng được. Viết bừa thì hiện tượng ma thuật cũng không xảy ra đâu.”
“Phải nhỉ. Anh đã nói là ‘tạo ra một ngôn ngữ’ mà… đó là sao vậy.”
Thử tưởng tượng việc tạo ra một ngôn ngữ ở Trái Đất hiện đại xem… ừm, không thể tưởng tượng nổi.
“Đầu tiên, hãy thử nghĩ về sự khác biệt giữa ma pháp và giả kim thuật. Cả hai đều tạo ra hiện tượng ma thuật, tức là tạo ra tường đất hay tạo ra nước, điểm này thì giống nhau. Chỗ này được chứ ạ?”
“Vâng, không vấn đề gì.”
Ryo trả lời với giọng điệu của một học sinh, tự tin gật đầu. Cảm giác như đang trong một tiết học môn mình yêu thích.
“Ma pháp dùng âm thanh, còn giả kim thuật dùng chữ viết để tạo ra hiện tượng ma thuật. Ma pháp thì có niệm chú phải không ạ. Âm thanh đó tạo ra hiện tượng ma thuật, còn với giả kim thuật, người ta cho rằng sự sắp xếp của các chữ viết tạo ra hiện tượng ma thuật. Vì vậy, các nhà giả kim thuật phải tìm ra sự sắp xếp chữ viết có thể tạo ra hiện tượng ma thuật.”
“Thật vậy sao…”
Ryo chết lặng.
Nghĩ một cách thông thường thì đó là một công việc vô cùng vất vả.
Lặp đi lặp lại hàng ngàn, hàng vạn lần thử và sai để tìm ra sự sắp xếp chữ viết tạo ra hiện tượng ma thuật…?
Với Ryo, người sinh ra và lớn lên ở Nhật Bản, một ‘quốc gia của kotodama (linh hồn của lời nói)’, thì lời giải thích rằng lời nói có thể tạo ra hiện tượng ma thuật là một điều dễ hiểu.
Ví dụ rõ nhất về việc âm thanh tạo ra hiện tượng là các bài kinh chúc phúc.
Khi đọc kinh chúc phúc, tuyệt đối không được đọc sai…
Còn ví dụ về việc chữ viết tạo ra hiện tượng, thì các lá bùa phong ấn nhiều thứ khác nhau là một ví dụ dễ hiểu.
Chuỗi ký tự được viết trên đó mang một sức mạnh…
Với Ryo, người có một nền văn hóa như vậy ngay xung quanh mình, đây là một lời giải thích dễ hiểu.
Nhưng… hàng ngàn, hàng vạn lần thử và sai thì…
Nghĩ đến đó, một ý nghĩ khác chợt lóe lên trong đầu Ryo.
“Cũng có thể sử dụng những chuỗi ký tự đã được tìm ra, hoặc sửa đổi một phần để sử dụng, đúng không ạ?”
“Vâng, dĩ nhiên rồi.”
Ryo hỏi, và Kenneth mỉm cười đáp lại.
Học trò Ryo có vẻ đã tìm ra câu trả lời mà thầy Kenneth mong muốn.
Đúng vậy, có thể sử dụng những ‘chuỗi ký tự’ đã được đăng trong sách, được sử dụng trên các đạo cụ giả kim, hoặc những chuỗi mà Kenneth hay Frank sử dụng.
Ít nhất thì, giả kim thuật không có bản quyền!
Đây là một phương pháp mà những người mới bắt đầu lập trình thường làm.
Tận dụng một chương trình có sẵn và thay đổi những phần cần thiết.
Ngày xưa, Ryo cũng đã được dạy phương pháp như vậy…
Thật không biết cái gì sẽ hữu ích ở đâu và khi nào.
Nhưng, không thể chỉ đơn giản là kết hợp những thứ của nhiều người lại với nhau. Vì chúng có thể xung đột và gây ra lỗi. Quả thật, mọi chuyện không hề đơn giản, nhưng ít nhất, một tia sáng nhỏ đã le lói trong tương lai mà Ryo đang hướng tới.
◆
Ngày Ryo và Abel đến Vương đô Crystal Palace. Ryo đã đi thẳng đến Xưởng Giả kim thuật Hoàng gia. Trong khi đó, Abel đã xử lý một số công việc tại dinh thự của Biên Tước Lune. Dù chỉ là một mạo hiểm giả, nhưng khi đã lên đến hạng A, sẽ có rất nhiều công việc liên quan đến các lãnh chúa.
Sau khi hoàn thành công việc vào ban đêm, Abel rời dinh thự Biên Tước, đi một lúc rồi vào một tòa nhà. Đó là Viện Nghiên cứu Ma pháp Vương quốc, hay còn gọi là Dinh thự Ilarion. Nhưng, thay vì đi thẳng lên phòng làm việc của Ilarion ở tầng trên cùng như mọi khi, anh lại tiến xuống tầng hầm. Dưới tầng hầm của viện nghiên cứu là một dãy các phòng thí nghiệm riêng của Ilarion… một khu vực cấm. Nhưng, Abel không hề để tâm mà đi vào, đứng trước một căn phòng rồi giơ tay phải ra trước cửa. Một luồng sáng xanh nhạt hiện ra trên cánh cửa, một lúc sau, cánh cửa tự động mở ra không một tiếng động. Anh làm điều tương tự với cánh cửa bên trong phòng, sau khi đi qua tổng cộng ba cánh cửa, anh bước xuống một cầu thang và bắt đầu đi dọc theo một hành lang dài.
Đi bộ khoảng hai mươi phút, cuối con đường là một cầu thang xoắn ốc dẫn lên trên. Abel không chút do dự bước lên cầu thang, đứng trước một cánh cửa đá, đặt tay lên cửa và niệm chú gì đó. Cánh cửa đá liền tự động mở ra. Đi thêm khoảng năm mươi mét nữa, lại có một cánh cửa đá khác. Abel rút kiếm ra khỏi vỏ khoảng một nửa, dùng chuôi kiếm gõ vào cửa ba lần. Một lúc sau, từ phía bên kia cánh cửa cũng có tiếng gõ lại ba lần. Xác nhận xong, lần này Abel gõ bảy lần. Mãi đến lúc đó, từ phía bên kia cánh cửa mới có tiếng mở khóa và then cài, rồi cánh cửa mở ra.
Ở đó, là gương mặt của Thái tử.
“Chào mừng, Albert.”
“Thưa Anh trai…”
Trước người anh trai đón mình bằng một nụ cười, Abel, người được gọi là Albert, không thể nói nên lời. Vì so với lần gặp trước, anh trai cậu đã tiều tụy đi rất nhiều.
“Trông ta thảm hại lắm phải không?”
Nhưng Thái tử lại mỉm cười nói với Abel.
“Không ạ…”
Dù là anh trai, Abel cũng không thể nói ra cảm nhận thật của mình. Mà cậu cũng không phải là người có thể nói dối một cách khéo léo.
“Cơ thể của mình, mình là người hiểu rõ nhất. Thẳng thắn mà nói, chắc không qua nổi một năm nữa đâu.”
“Anh trai!”
“Đừng làm vẻ mặt đáng sợ như vậy. Chuyện không thể thay đổi được mà.”
Thái tử vừa cười gượng, vừa an ủi Abel đang tức giận.
“Nếu ta chết, em sẽ là người đứng đầu trong danh sách kế vị. Ta hoàn toàn không lo lắng về năng lực võ nghệ của em. Về võ nghệ cá nhân, em đã lên đến hạng A mạo hiểm giả rồi mà.”
Dù gương mặt tiều tụy, Thái tử nói với vẻ thực sự vui mừng.
“Chỉ có điều, vì làm mạo hiểm giả nên em có ít kinh nghiệm thực tế về việc điều hành quốc gia, đó là điều ta lo lắng.”
“Vâng…”
Abel thẳng thắn gật đầu đồng ý với lời nhận xét của Thái tử. Dĩ nhiên, trước khi rời Vương thành ở tuổi mười tám, Abel cũng đã học tất cả những gì một hoàng tộc cần phải học. Vì vậy, về kiến thức cơ bản thì không có vấn đề gì, nhưng… trên thực tế, chỉ có vậy là không đủ.
“Vì vậy, trong một tuần tới, ta muốn truyền lại cho em những vấn đề và kinh nghiệm mà ta đã trải qua với tư cách là Thái tử.”
“Ể… N-nhưng mà, chuyện đó, thì…”
Abel, khi còn ở Vương thành, đã học cả văn lẫn võ với tư cách là Nhị hoàng tử. Tuy nhiên, cậu không thích cả hai như nhau… không cần phải nói, cậu thích võ hơn, hay đúng hơn là cậu muốn cống hiến tất cả cho kiếm thuật, sở thích của cậu đã thiên lệch đến mức đó.
“Albert, đến lúc này rồi đừng có trốn tránh nữa. Đây là lời nhờ vả cuối cùng của anh trai em đấy.”
Thái tử nói với Abel bằng một nụ cười rạng rỡ. Kinh nghiệm cho ông biết rằng nếu nói như vậy, Abel sẽ không trốn tránh.
“Vâng… em hiểu rồi.”
Không chút phản kháng, Abel chấp nhận.
“Tốt. Ta đã đoán chắc là em sẽ chấp nhận nên đã chuẩn bị sẵn tài liệu rồi. Chúng ta bắt đầu ngay từ tối nay nhé.”
Từ đó, một tuần học hành bù đầu của Abel đã bắt đầu.
◆
Ngày hôm sau khi vào Xưởng Giả kim thuật Hoàng gia, hôm nay Ryo vẫn tiếp tục vật lộn với con Golem bị tịch thu và các tài liệu mà Frank de Verde để lại. Nói là vật lộn, nhưng… cậu luôn mỉm cười. Một nụ cười thực sự vui vẻ, không khí như thể sắp huýt sáo hát ca. Thỉnh thoảng, cậu đến chỗ Kenneth đang sắp xếp dữ liệu hoặc làm gì đó ở góc phòng để hỏi han. Cũng với một nụ cười. Kenneth trả lời, cũng bị nụ cười của Ryo lây nên bất giác mỉm cười theo.
Xưởng Giả kim thuật Hoàng gia, hôm nay cũng thật yên bình.
“Trưởng phòng, nhóm tham quan của Đại học Ma pháp đã đến rồi ạ.”
“Là hôm nay nhỉ. Cảm ơn, Raden.”
Phó trưởng phòng Raden báo cho Kenneth về sự xuất hiện của nhóm tham quan.
“Đại học Ma pháp?”
Dĩ nhiên Ryo cũng biết đến sự tồn tại của Đại học Ma pháp. Và cậu cũng nhớ đã nghe rằng Frank de Verde, người đã tạo ra con Golem trước mặt, đã được biệt phái từ Đại học Ma pháp đến Xưởng Giả kim thuật này.
“Vốn dĩ, ma pháp và giả kim thuật có mối liên hệ mật thiết. Trong Đại học Ma pháp cũng có khoa giả kim thuật, và những sinh viên dự định theo học khoa đó vào năm sau sẽ đến tham quan. Tôi cũng phải giải thích sơ qua về ma pháp dung hợp nên sẽ vắng mặt một chút. Xin lỗi ngài Ryo.”
Kenneth nói vậy rồi bắt đầu sắp xếp tài liệu. Có lẽ anh sẽ mang theo để giải thích. Nhưng, Ryo lại quan tâm đến một chuyện khác.
“
Ma pháp dung hợp… ma pháp dung hợp với giả kim thuật… tôi cũng muốn nghe chuyện đó…”
Ryo vừa nói vừa nhìn con Golem. Lại nhìn Kenneth. Lại nhìn Golem. Lại nhìn Kenneth lần nữa… Thái độ cho thấy cậu muốn nghe chuyện, nhưng lại tiếc nuối con Golem.
“Chúng tôi sẽ ở trong ‘Phòng họp số một’, cách đây hai phòng. Ngài có thể lẻn vào từ phía sau bất cứ lúc nào.”
Kenneth cười nói. Có lẽ ý anh là nếu mệt mỏi với việc nghiên cứu Golem thì có thể đến đó để thay đổi không khí.
Sau đó, có tiếng người đi lại ồn ào ở hành lang. Ryo nhìn qua cửa sổ kính… Người đi đầu là một người đàn ông trung niên vạm vỡ, cao hơn một mét tám. Có lẽ là người dẫn đoàn của Đại học Ma pháp, nên chắc là một pháp sư. Nhưng trông ông ta giống một thương sĩ hơn là một pháp sư. Có lẽ do cây trượng mảnh khảnh dài bằng chiều cao của ông ta đã khiến trí tưởng tượng của Ryo bay xa. Ryo có cảm giác đã gặp người đàn ông trung niên này ở đâu đó, nhưng… không thể nhớ ra.
Nhưng hơn thế nữa, có một người đã thu hút sự chú ý của Ryo.
“
Ể? Sao lại ở Đại học Ma pháp…?”
Đúng vậy, người thu hút sự chú ý của Ryo là một người quen. Theo sau người dẫn đoàn là khoảng bốn mươi sinh viên. Mọi người đều trạc hai mươi tuổi. Nhưng, người cuối cùng lại rất trẻ. Cực kỳ trẻ. Chắc khoảng mười lăm tuổi. Đúng vậy, nếu Ryo nhớ không nhầm thì là mười lăm tuổi, nếu đã qua sinh nhật thì cũng là mười sáu. Và, người đó không thuộc Đại học Ma pháp mà là Học viện Cao cấp Hoàng gia thì phải. Đã du học ở đó. Chắc chắn là vậy. Vì đó là đệ tử của Ryo mà.
Đúng vậy, là Hoàng tử Willie.
Ryo, sau khi đoàn người đi qua, vẫn còn nghiêng đầu.
“
Nhảy lớp hay sao nhỉ?”
Cũng có khả năng. Hoàng tử Willie của Vương quốc Joux là một người rất chăm chỉ. Dù sư phụ là Ryo đã ngăn cản, cậu vẫn ngày ngày luyện tập ma pháp đến kiệt sức. Nếu trong học tập cậu cũng chăm chỉ như vậy, thì việc nhảy lớp vào đại học cũng là điều có thể.
Ryo nhìn con Golem. Sau khi nhìn chằm chằm một lúc, cậu nói.
“Mi không chạy đi đâu được. Ta thấy có chút chuyện thú vị, nên sẽ qua bên kia xem một chút.”
Nói rồi, cậu rời khỏi phòng.
◆
“Nam tước Hayward, cảm ơn ngài đã dành thời gian quý báu trong lúc bận rộn.”
“Không đâu, Giáo sư Christopher. Xưởng Giả kim thuật Hoàng gia đóng góp cho sự phát triển của ma pháp và giả kim thuật là điều đương nhiên ạ.”
Giáo sư Christopher, người dẫn đoàn sinh viên, và Kenneth đang chào hỏi nhau. Giáo sư Christopher là giáo sư đứng đầu của Đại học Ma pháp và gần như chắc chắn sẽ trở thành hiệu trưởng kế nhiệm. Ông cũng từng là một trong những thành viên của đoàn điều tra đến hầm ngục ở Lune. Ryo có cảm giác đã gặp ông ở đâu đó là vì vậy.
Trong lúc đó, cánh cửa phía sau phòng lặng lẽ mở ra, một người đàn ông mặc áo choàng lén lút bước vào. Rồi cứ thế, ngồi xuống hàng ghế cuối cùng. Có hai người đã nhận ra điều đó. Kenneth và Giáo sư Christopher. Kenneth chỉ mỉm cười. Giáo sư Christopher thì hơi nghiêng đầu nhưng không nói gì. Ông hiểu ngay đó không phải là sinh viên mình dẫn đến, nhưng… có lẽ ông cho rằng đó là một giả kim thuật sư mới vào làm ở Xưởng Giả kim thuật Hoàng gia, hoặc là một người từ bên ngoài đến thực tập.
Hai giờ sau, bài giảng của Kenneth kết thúc. Một vài sinh viên đến chỗ Kenneth để hỏi thêm. Kenneth kiên nhẫn giải thích một cách dễ hiểu cho họ. Từ hàng ghế cuối cùng, Ryo cũng có thể hiểu được phần nào. Cậu gật gù.
Nhưng, có một người đã nhận ra Ryo. Người đó vừa nghiêng đầu vừa tiến lại gần… và có vẻ đã chắc chắn.
“Thầy Ryo!”
“Lâu rồi không gặp, Hoàng tử Willie.”
Hoàng tử Willie với vẻ mặt kinh ngạc, và Ryo với vẻ vui mừng. Hoàng tử Willie là bát hoàng tử của tiểu quốc Joux ở phía đông các quốc gia Trung Ương, đến Vương đô dưới danh nghĩa du học sinh nhưng thực chất giống như một con tin. Ryo đã hộ tống chuyến du học đó của Hoàng tử Willie… nhưng giữa đường đã xảy ra nhiều chuyện rắc rối. Hoàng tử Willie bị Giáo phái Sát thủ nhắm đến… sau nhiều chuyện, Ryo đã đóng băng và tiêu diệt ngôi làng của Giáo phái Sát thủ, được người tự xưng là thủ lĩnh giáo phái, ‘Hasan’, mời gia nhập… cuối cùng Hasan bị cấp dưới phản bội và mất mạng, lúc đó đã giao lại sổ tay giả kim thuật của mình cho Ryo. Có thể nói, Ryo và Hoàng tử Willie là những chiến hữu đã cùng nhau vượt qua hiểm nguy. Hoàng tử Willie đó lại có năng khiếu về Thủy ma pháp, trong suốt thời gian hộ tống, Ryo đã chỉ dạy cho cậu vài chiêu. Có lẽ vì tính cách rất nghiêm túc và không ngại khó khăn, Hoàng tử Willie đã đắm chìm vào việc luyện tập Thủy ma pháp và đạt được tiến bộ đáng kinh ngạc, ngay cả Ryo cũng phải ngạc nhiên.
Cuộc tái ngộ của hai người.
“Thầy Ryo, chẳng phải thầy đang ở thành phố Lune sao ạ…?”
“Tôi đến Vương đô vì có chút công việc. Mà Hoàng tử Willie mới đúng, chẳng phải trường ngài nhập học là Học viện Cao cấp Hoàng gia sao?”
“Vâng. Thầy nhớ rõ thật.”
“Hì hì,
chương học đường là một tình tiết kinh điển mà.”
“…Vâng?”
Hoàng tử Willie, người dĩ nhiên không biết gì về tình tiết kinh điển ‘chương học đường’ trong light novel mà Ryo đang nghĩ đến, chỉ biết nghiêng đầu.
“Ừm, cuối cùng thì tôi chưa từng đến Học viện Cao cấp một lần nào cả.”
“Ể?”
“Trong cuộc náo loạn ở Vương đô lần trước, con em của các gia đình quý tộc Vương quốc cũng bị ảnh hưởng khá nhiều…”
“Àà…”
“Những người bình an cũng có nhiều người trở về lãnh địa và sống ở đó một thời gian. Học viện Cao cấp Hoàng gia vẫn chưa có kế hoạch mở cửa trở lại.”
“Ra vậy.”
Theo những gì Ryo nghe được trước đây, Học viện Cao cấp Hoàng gia là trường dành cho con em quý tộc. Cuộc náo loạn ở Vương đô gần đây, hiện đã được gọi chung là ‘Cuộc náo loạn Vương đô’. Vì trung tâm của cuộc náo loạn là phía bắc Vương đô, nơi tập trung nhiều dinh thự của quý tộc, nên giới quý tộc Vương quốc đã chịu thiệt hại khá lớn. Nếu vậy, trường học dành cho quý tộc sẽ rơi vào tình thế khó khăn… Vốn dĩ, nếu chỉ xét về mặt học vấn thuần túy, các gia đình quý tộc không cần phải gửi con đến trường mà có thể thuê gia sư riêng. Lý do chính của việc tập trung học tập và sinh hoạt tập thể tại trường phần lớn là để tạo dựng mối quan hệ. Càng ở tầng lớp thượng lưu, khía cạnh này càng trở nên quan trọng, có lẽ ở bất kỳ thời đại, bất kỳ thế giới nào cũng không thay đổi.
“Tuy nhiên, dù sao tôi cũng đến đây để du học, nên phải đi học. Vì vậy tôi đã bắt đầu theo học tại Học viện Phổ thông Vương đô, một ngôi trường không phân biệt thân phận…”
“Tên trường nghe… hoành tráng thật.”
Nghe tên ngôi trường mà Hoàng tử Willie theo học, Ryo cảm thấy hơi kinh ngạc, hay đúng hơn là ngán ngẩm, một cảm giác hơi phức tạp.
“Chỉ là, tất cả đều là những nội dung tôi đã học khi còn ở Vương quốc Joux…”
“Thật sự là, phổ thông quá nhỉ…”
Hoàng tử Willie nói với vẻ hơi cô đơn, Ryo nghe vậy chỉ biết lắc đầu nhẹ thở dài.
“Lúc đó, Giáo sư Christopher đã mời tôi vừa giữ biên chế ở học viện phổ thông, vừa đến Đại học Ma pháp.”
Hoàng tử Willie nói vậy rồi nhìn về phía người dẫn đoàn trung niên ở phía trước phòng học.
“À, Giáo sư Christopher!”
Lúc này, Ryo mới nhớ ra. Đó là người cậu đã gặp trong đoàn điều tra ở hầm ngục Lune.
“Thầy Ryo có biết Giáo sư Christopher sao ạ?”
“À, không, chỉ là tôi từng thấy ông ấy một lần thôi.”
Ryo chỉ tình cờ thấy ông ta là một trong những người có vẻ quan trọng trong đoàn điều tra, nên không thể nói là “biết” được. Cậu nghĩ là không thể nói được, nhưng… Giáo sư Christopher đó đã bước đến chỗ hai người và nói.
“Mạo hiểm giả của Lune, ngài Ryo phải không. Không ngờ Hoàng tử Willie và ngài lại là người quen.”
“Ể? Ủa? Giáo sư Christopher biết tôi sao?”
Ryo ngạc nhiên vì Giáo sư Christopher biết mình. Cậu chắc chắn rằng mình chưa từng giới thiệu hay được giới thiệu.
“Vâng, dĩ nhiên rồi. Sau chuyện ở hầm ngục đó, tôi đã nghe cố vấn Arthur của Ma Pháp Sư Đoàn Cung đình kể lại.”
“À, ngài Arthur.”
Cố vấn Arthur của Ma Pháp Sư Đoàn Cung đình là người mà Ryo đã cùng Abel cứu giúp. Ông ấy đã rất biết ơn vì được cứu.
“Hơn nữa, ngài còn ra vào cả Xưởng Giả kim thuật Hoàng gia. Hoạt động của ngài thật rộng rãi.”
“T-tôi và Kenneth có mối quan hệ khá tốt…”
Ryo, trong một khoảnh khắc, một khoảnh khắc rất ngắn, đã cảm nhận được một điều gì đó sắc bén trong không khí của Giáo sư Christopher. Đó là một cảm giác rất nhỏ, mà trong nhiều trường hợp có thể bị cho là nhầm lẫn.
Nếu Abel có ở đây và nói rằng đó là nhầm lẫn, Ryo có lẽ cũng sẽ tin ngay… nó nhỏ đến mức đó.
“Thưa Giáo sư, về kế hoạch buổi chiều…”
Lúc đó, một sinh viên đến nói chuyện, và Giáo sư Christopher đã di chuyển đi.
“Giáo sư Christopher, có cảm giác hơi đáng sợ.”
Ryo thẳng thắn nói ra cảm nhận của mình. Hoàng tử Willie không phủ nhận cảm nhận đó.
“Vâng, thỉnh thoảng cũng có lúc như vậy. Giáo sư được xem là người chắc chắn sẽ trở thành hiệu trưởng kế nhiệm của Đại học Ma pháp. Hơn nữa, quyền lực của ông ấy trong trường cũng không ai sánh bằng. Để leo lên vị trí cao trong một tổ chức lớn, chỉ có năng lực làm việc thôi là không đủ, nên chắc cũng có nhiều chuyện.”
“…Mới mười lăm tuổi mà nói những điều như vậy, Hoàng tử Willie cũng thật lợi hại.”
“Không đâu ạ, vì tôi là hoàng tộc nên đã chứng kiến nhiều chuyện rồi.”
Ryo thẳng thắn khen ngợi, và Hoàng tử Willie ngượng ngùng.
Thế giới của con người, quả thật có nhiều điều phức tạp.
Sau đó, Hoàng tử Willie cùng những người bạn có vẻ đến rủ đi ăn cơm đã rời đi trên đường trở về Đại học Ma pháp. Cậu tỏ ra áy náy với Ryo, nhưng Ryo đã mỉm cười tiễn cậu đi.
“
Tôi nghe nói nhảy lớp sẽ khó kết bạn, nhưng Hoàng tử Willie có vẻ đã làm rất tốt.”
Ryo lẩm bẩm như vậy rồi gật đầu nhiều lần.
◆
“Trong một tuần ở xưởng, ngài Ryo cũng có thể tự do sử dụng nhà ăn này.”
“Xưởng Giả kim thuật có cả nhà ăn sao!”
Nhà ăn trực thuộc Xưởng Giả kim thuật mà Kenneth dẫn Ryo đến là một nơi khá sang trọng. Thực đơn cũng phong phú, đến mức có thể ăn mỗi ngày một món trong một tháng mà không chán. Nhưng, Ryo nhận ra một điều.
“Kenneth, giá của mỗi món không được ghi.”
Đúng vậy, thực đơn được đặt kèm theo món ăn thật, rất dễ hiểu, nhưng lại không có giá tiền.
“À, miễn phí đấy ạ.”
“Ể?”
“Nhà ăn này chỉ những người làm việc tại Xưởng Giả kim thuật mới có thể sử dụng, và tất cả đều được chi trả từ ngân sách của xưởng. Vì vậy, việc ngài Ryo có thể sử dụng là một trường hợp đặc biệt.”
“Thật không thể tin nổi…”
Kenneth giải thích với một nụ cười, Ryo nghe vậy liền bày ra vẻ mặt như sắp khóc và cảm ơn. Đúng vậy, cậu cảm ơn những người vĩ đại đã duyệt ngân sách mà cậu chưa từng gặp mặt…
Cả hai cùng dùng bữa. Món Ryo chọn là suất Hamburg. Theo nhận thức của Ryo, đó là suất Hamburger Steak.
“Món này mới phổ biến ở Vương đô gần đây, nhưng ở phía Đông Vương quốc thì nghe nói đã có từ khá lâu rồi. À, phải rồi, ở phía Đông người ta cũng phát âm là ‘Hamburger’ giống ngài Ryo đấy. Ở Vương đô thì là ‘Hamburg’.”
Khi Ryo đang ăn một cách ngon lành, Kenneth đã giải thích như vậy. Nhà ăn này có vẻ cũng cập nhật cả những món ăn thời thượng… thật tuyệt vời!
“Ăn đồ ăn ngon sẽ nảy ra những ý tưởng tuyệt vời. Đó là lời của Vua Richard, người cũng là trưởng xưởng đầu tiên. Vì vậy, nhà ăn trực thuộc này mới miễn phí đấy ạ.”
“Đúng là Vua Richard! Có lẽ ngài ấy đã hiểu được bản chất của sự lóe sáng ý tưởng!”
Vua Richard là vị vua anh minh được cho là người đã phục hưng Vương quốc. Và Ryo đang nghi ngờ rằng Vua Richard có lẽ là một người chuyển sinh. Tuy nhiên, không liên quan đến điều đó, việc ông hiểu được tầm quan trọng của ẩm thực là một điều tuyệt vời, nên cậu hết lời ca ngợi.
Nhân tiện, bản thân Ryo, về việc lóe sáng ý tưởng, là một người theo chủ nghĩa Tam Thượng của Âu Dương Tu.
Cậu hoàn toàn đồng ý với ý kiến rằng những ý tưởng hay thường lóe lên khi ở trên ngựa, trên gối và trên nhà vệ sinh.
Nhưng đồng thời, với tư cách là một người Nhật Bản cũ, cậu cũng biết qua kinh nghiệm thực tế rằng ý tưởng cũng hay nảy ra khi đang tắm.
Tức là, ngoài Tam Thượng, cũng có thể có những thời điểm khác dễ lóe sáng ý tưởng… có lẽ lúc ăn cũng là một trong số đó.
“Dù sao đi nữa, đồ ăn ngon là chân lý,” Ryo nhấn mạnh, và Kenneth cũng cười đồng ý.
Tuy nhiên, Kenneth lại hơi nhíu mày và nói tiếp.
“Ngân sách cho toàn bộ hoạt động của Xưởng Giả kim thuật này, từ khi còn trực thuộc Quốc vương, đã rất dồi dào. Điều đó không thay đổi ngay cả khi hiện tại thuộc quyền quản lý của Bộ Nội vụ. Nhưng mà…”
“Nhưng mà…?”
“Ngân sách cho các dự án đặc biệt như Veidora hay Golem của Frank thì vẫn bị đóng băng suốt.”
“Hay là, chuyện ngài Frank đi sang Liên bang cũng…”
“Vâng, tôi nghĩ đó là lý do lớn. Frank đã cống hiến cả cuộc đời mình cho việc chế tạo Golem nhân tạo. Dù là một Bá tước, nhưng ông ấy đã bất mãn với tình hình của Vương quốc, hay đúng hơn là… cách làm việc của chính phủ Vương quốc gần đây.”
Kenneth nói vậy rồi lắc đầu nhẹ. Tình cảnh mà một người mà anh vừa xem như thầy, vừa xem như bạn, người đã cùng anh kề vai sát cánh nghiên cứu, phải rời bỏ quê hương, quả thật không phải là một điều dễ chịu.
“Đó là một câu chuyện phức tạp… Nhưng, dù là quốc gia khác, dù đó có là kẻ thù đi chăng nữa, tôi không nghĩ mối quan hệ thù địch sẽ kéo dài mãi mãi.”
Ryo vừa suy nghĩ vừa lựa lời.
“Các quốc gia, về cơ bản dù là kẻ thù tiềm tàng, nhưng tùy theo thời đại cũng có lúc trở nên thân thiết. Có lẽ Vương quốc và Liên bang cũng sẽ có mối quan hệ như vậy, và rồi anh cũng có thể gặp lại ngài Frank một cách bình thường thôi.”
“Vậy… ư. Nếu được như vậy thì tốt quá,” Kenneth mỉm cười trước lời nói của Ryo.
Liên bang, cùng với Đế quốc, là một trong những kẻ thù tiềm tàng của Vương quốc. Vị trí địa chính trị này có lẽ sẽ không thay đổi trong tương lai. Vì vậy, việc có thể cùng nhau nghiên cứu giả kim thuật hay không thì thật khó nói, nhưng việc giao lưu thì có lẽ là có thể.
“Thật phức tạp quá. Giá như chỉ cần tập trung vào nghiên cứu thì tốt biết mấy.”
Không hiểu sao, Ryo, người không phải là nhà nghiên cứu, lại thở dài. Kenneth nghe vậy chỉ biết cười gượng.
“Nói đến việc chỉ tập trung vào nghiên cứu… ngài Ryo có biết là tôi đang sống ở đây không ạ?”
“Vâng?”
◆
Sau bữa ăn, Kenneth dẫn Ryo đến phòng ngủ của mình. Đó không phải là một phòng nghỉ tạm, mà là một căn phòng riêng của Kenneth, có cả phòng khách và phòng ngủ. Có vẻ như anh thực sự sống và ngủ ở đây.
“Ngủ dậy ở đây, rồi sang tòa nhà bên cạnh để nghiên cứu và phát triển…?”
“Vâng. Dĩ nhiên không chỉ có tôi, mà tất cả các giả kim thuật sư thuộc biên chế đều có phòng riêng. Như vậy, chúng tôi có thể quay lại nghiên cứu bất cứ lúc nào.”
Ryo ngạc nhiên trước lời giải thích của Kenneth. Nhưng rồi cậu nhận ra.
Bây giờ, Kenneth đã nói. “Quay lại nghiên cứu”. Đúng vậy, nghiên cứu là trung tâm của mọi thứ… không phải là “đi nghiên cứu”
.
Trạng thái bình thường là đang nghiên cứu, còn những việc khác như ngủ, nghỉ ngơi, thậm chí có lẽ cả ăn uống đều là trạng thái bất thường.
Đúng vậy, nhà nghiên cứu là như thế.
“Xưởng Giả kim thuật Hoàng gia, đúng là một cơ sở dành cho các nhà nghiên cứu.”
“Vâng.”
Ryo thẳng thắn khen ngợi, và Kenneth vui vẻ gật đầu.
“A, phải rồi, phòng khách cho ngài Ryo cũng đã được chuẩn bị rồi. Không phải là phòng nghỉ tạm hôm qua đâu, ngài có thể ngủ và sinh hoạt ở đó để tiện cho việc nghiên cứu Golem.”
“Cái gì!”
Thế là, một tuần lễ đắm chìm trong giả kim thuật, một tuần lễ như mơ của Ryo đã trôi qua.
◆
Trong khi đó, Abel…
“Ừm, nghỉ một lát đi.”
Ngay khi Thái tử nói, Abel liền gục mặt xuống bàn.
“Albert có vẻ khỏe mạnh mà lại trông mệt mỏi quá nhỉ.”
“Em mệt lắm, thưa Anh trai…”
Thái tử nói với một nụ cười từ trên giường. Abel, trong trạng thái nửa sống nửa chết, vẫn gục mặt xuống bàn trả lời.
“À phải rồi, có một thông tin ta không thể viết ra giấy được, nhưng ta muốn em lưu tâm.”
“Lưu tâm ạ?”
Thông tin mà Thái tử cố tình nói là không thể viết ra giấy… chắc hẳn phải là một thông tin cực kỳ bí mật.
“Sắp tới, Đế quốc và Vương quốc sẽ có chiến tranh.”
“…Vâng?”
Lời nói quá bất ngờ khiến Abel đáp lại một cách ngớ ngẩn.
“Mà, những cuộc xung đột nhỏ thì vài năm có một lần, nhưng lần này có vẻ sẽ không dừng lại ở đó. Có khả năng Vương quốc sẽ đại bại.”
“Chuyện đó…”
Dự đoán quá sức tưởng tượng của Thái tử khiến Abel không nói nên lời.
“Trong cuộc náo loạn ở Vương đô, Hiệp sĩ đoàn Vương quốc đã chịu thiệt hại nặng nề. Dù đang được tái thiết rất nhanh chóng, chủ yếu là các hiệp sĩ trẻ còn sống sót, nhưng để đối đầu với Đế quốc thì không thể phủ nhận là thiếu hụt lực lượng.”
“Nếu đối đầu với Đế quốc, chẳng phải các quý tộc phía Bắc Vương quốc sẽ đứng lên sao?”
“Đúng là vậy, nhưng… thật ra, các quý tộc phía Bắc đó lại có chút mờ ám.”
“Không thể nào…”
“Dù vậy, ta không nghĩ chuyện sẽ xảy ra ngay lập tức. Có thể là vài tháng, hoặc hơn một năm nữa. Chỉ là, ta muốn em nhớ rằng có khả năng xảy ra tình huống như vậy. Và, nếu em phải kế vị, ta muốn em ghi nhớ trong đầu rằng việc thu thập thông tin, phân tích, dự đoán tương lai và ra tay trước… cũng là điều cần thiết. Chứ không phải chỉ giải quyết những vấn đề trước mắt.”
“Vâng…”
Câu trả lời của Abel rất nhỏ. Cũng phải thôi. Lời nói của Thái tử vừa rồi chứa đựng một câu chữ cực kỳ nặng nề.
‘Nếu Albert kế vị’. Điều đó có nghĩa là, cả cha của cậu, Quốc vương Stafford IV hiện tại, và người anh trai trước mặt, Thái tử, đều sẽ qua đời.
Đúng vậy, Thái tử trước mặt đang xem việc mình và Quốc vương sẽ chết trong tương lai là một điều đã được định sẵn…
“Ta đã và sẽ tiếp tục ra tay, nhưng… thật lòng, việc xoay chuyển tình thế là rất khó.”
“Anh trai…”
“À phải rồi, dù không có bằng chứng vật chất mà chỉ có bằng chứng tình huống, nhưng ta muốn em cẩn thận với Bộ Nội vụ.”
“Bộ Nội vụ? Ý anh là Nội vụ Khanh, Bá tước Harold Lawrence?”
“Là chính ông ta, hay là những người xung quanh ông ta… điều đó ta vẫn chưa rõ.”
Nội vụ Khanh Harold Lawrence, Abel cũng từng nghe nói ông ta là một người sắc sảo. Trước đây, khi điều tra về những người xung quanh Quốc vương, cậu cũng không nghe thấy bất kỳ lời đồn xấu nào về ông ta… Nhưng, Thái tử đã nói rõ đến vậy, chắc hẳn ông đã nắm được một căn cứ nào đó. Lúc đó, Abel chợt nhớ ra một chuyện.
“Trước đây, khi trấn áp Thương hội Gongorad, việc điều động Trung đoàn Cận vệ số Hai của Emmanuel và những người khác cũng là vì không tin tưởng vào Đội Cảnh vệ Vương đô của Bộ Nội vụ sao ạ?”
“À, mà nói mới nhớ… Emmanuel đã báo cáo lại cho ta. Rằng em và một pháp sư đã có mặt ở đó. Đúng vậy, là thế đó. Bản thân Gongorad có liên hệ với cả Liên bang và Đế quốc. Có vẻ như Đế quốc đã vươn tay đến Bộ Nội vụ, nên ta đã điều động Trung đoàn Cận vệ số Hai.”
“Đế quốc…”
Nghe đến đó, một suy đoán lóe lên trong đầu Abel. Nhưng đó không phải là một suy đoán vui vẻ gì.
“Hay là, thứ đang bào mòn cơ thể của Phụ hoàng… Bệ hạ, cũng là do Đế quốc thông qua Bộ Nội vụ?”
“Có khả năng đó,” Thái tử khẳng định suy đoán của Abel. Nhưng, ông lắc đầu nhẹ và nói tiếp. “Không có thời gian để thu thập bằng chứng… chắc là không kịp đâu.”
“Anh trai…”
“Vương quốc có luật pháp. Một khi đã có luật pháp, thì phải tuân theo các thủ tục được quy định trong đó. Dù là thường dân hay hoàng tộc cũng không thay đổi. Chính vì vậy, một khi đã ra tay muộn, thì có lẽ thất bại đã được định sẵn rồi.”
"..."
“Khi em lên ngôi, ta hy vọng em sẽ thay đổi những luật pháp còn thiếu sót đó… cho phù hợp với việc xử lý các vấn đề thực tế… phù hợp với thời đại.”
“…Em sẽ cố gắng.”
Thái tử đưa ra yêu cầu với một nụ cười rạng rỡ. Abel nhíu mày, cúi đầu chấp nhận.
“Tốt, vậy thì nghỉ ngơi kết thúc. Chúng ta tiếp tục thôi.”
“Vâng…”
Cứ như vậy, một tuần học hành bù đầu của Abel đã trôi qua.
◆
Đêm trước ngày phái đoàn khởi hành, một kiếm sĩ với bước chân loạng choạng đang đứng trước Xưởng Giả kim thuật Hoàng gia.
“Xin lỗi…”
Giọng nói yếu ớt đó, bình thường chắc sẽ không ai để ý. Nhưng vào đêm đó, ở gần cổng Xưởng Giả kim thuật, có một thủy pháp sư đang đợi, và cậu đã nghe thấy giọng nói yếu ớt đó.
“Abel, anh chậm quá đấy. Tự mình nói sẽ đến đón mà… Tôi đã định tự mình đến dinh thự Biên Tước rồi đấy.”
“Ư… xin lỗi. Việc học kéo dài hơn dự tính…”
Abel đang ôm một chiếc túi khá lớn. Ryo cũng đã đổi một chiếc túi lớn hơn so với lúc đến Vương đô.
“Abel, anh ôm một cái túi to thật đấy.”
“Ryo cũng vậy mà.”
Cả hai nhìn vào túi của nhau và cười. Abel cười khan. Ryo cười vui vẻ. Sự khác biệt đó, có lẽ là sự khác biệt về những gì bên trong chiếc túi.
Abel, từ Vương thành qua Viện Nghiên cứu Ma pháp rồi đến Xưởng Giả kim thuật. Tại đó, cậu gặp Ryo và cả hai cùng vào dinh thự của Biên Tước Lune. Abel, mệt mỏi rã rời, đi thẳng đến giường ngủ. Ryo thì ung dung tắm rửa, xem qua một chút tài liệu trong túi rồi mới đi ngủ.
Sáng hôm sau, Abel, người đã được giải thoát khỏi một tuần học tập tập trung của Thái tử, đã hoàn toàn hồi phục sau một đêm ngủ. Đúng là một mạo hiểm giả hạng A. Sức hồi phục cũng gần như là đỉnh cao của nhân loại. Ryo cũng thức dậy một cách bình thường, và ăn hết bữa sáng mà dinh thự Biên Tước đã chuẩn bị. Sắp có một chuyến đi dài. Hơn nữa là đến một quốc gia khác. Không biết sẽ có chuyện gì xảy ra, nên khi có thể ăn thì phải ăn. Dù bình thường chỉ ru rú ở nhà, nhưng ở điểm này cậu đúng là một mạo hiểm giả.
Cả hai, với tư cách là khách mời lần này, đã được chuẩn bị xe ngựa. Khi đến chỗ xe ngựa tập trung, họ thấy một gương mặt quen thuộc.
“Ủa, không phải là Zack và Scotty sao. Hai người cũng tham gia phái đoàn à?”
Ở đó là Zack Cooler và Scotty Kobuk, thành viên của tổ chức nhậu nhẹt ở Vương đô, ‘Hội Nhị Nam’, và cũng là thành viên của Hiệp sĩ đoàn Vương quốc.
“Ừ, được tham gia với tư cách tiểu đội trưởng đấy.”
“Người muốn đi đông lắm, bọn tôi đã phải vượt qua một tỷ lệ cạnh tranh khá cao đấy.”
Zack và Scotty cười đáp. Nhưng, nụ cười của Zack đột nhiên đông cứng lại.
“A-anh, là pháp sư lần đó…”
Đó là lúc Zack nhận ra Ryo. Lần đó, dĩ nhiên là ở Khu tự trị Elf trong cuộc náo loạn ở Vương đô.
Ngay sau khi Sera, người mà Zack ngưỡng mộ, đánh bại tên Đại Ác ma, Ryo đã xuất hiện ở đó và dùng ma pháp chặt đầu những con quỷ khác.
Trong lúc đang ôm Sera.
Trong mắt Zack, ngoài một chút sợ hãi, còn có cả sự thù địch. Ryo cũng cảm nhận được bầu không khí gai góc đó, và khẽ hỏi Abel đang đứng cạnh.
“Tôi đã làm gì xấu với người này sao?”
Trong ký ức của Ryo, không hề có ký ức nào về việc gặp Zack. Nhưng cậu cảm nhận được ánh mắt thù địch. Dĩ nhiên, Abel biết tất cả mọi chuyện, nhưng… cậu không định trả lời thật lòng ở đây.
“Ai, ai biết… Chắc không có gì đâu, không cần bận tâm đâu.”
Abel vừa nói vừa đổ mồ hôi lạnh, cố gắng lảng tránh. Nhân tiện, Scotty đứng cạnh Zack đang lắc đầu nhẹ, tỏ vẻ cam chịu.
Cuối cùng, Ryo không hiểu gì cả, chỉ biết nghiêng đầu rồi leo lên xe ngựa.
Hôm đó, phái đoàn sứ giả gồm tám mươi hai người, bao gồm một nhà đàm phán của Bộ Ngoại giao làm người chịu trách nhiệm cao nhất, hai mươi quan chức, hai mạo hiểm giả hạng A, hai mươi hiệp sĩ, hai mươi thị vệ, và hai mươi mạo hiểm giả hạng C hộ vệ, đã rời khỏi Vương đô.


0 Bình luận