Arc 5: Chỉ Khi Tâm Đổi Ý Dời, Đó Mới Gọi Là (Phản) NTR [ĐANG TIẾN HÀNH]
Chương 149: Câu Hỏi Của Yuka
0 Bình luận - Độ dài: 2,091 từ - Cập nhật:
Vài ngày sau, món nợ đối với nhà Saito đã được Toshiyuki-san, hay đúng hơn là nhà Kakyoin, tạm thời đứng ra trả thay, việc hoàn trả lại cho họ cứ từ từ tính sau.
Ban đầu tôi định tự bỏ tiền túi ra trả, nhưng vì đằng nào tôi và Aria-san cũng sẽ kết hôn, tiền bạc về chung một mối, nên họ nhất quyết không cho tôi chi tiền.
Tóm lại, chắc là họ muốn dằn mặt tôi rằng họ đã giúp đến mức này rồi thì cấm có mà chạy làng.
Về chuyện đó thì tôi cũng đã chấp nhận số phận rồi nên chẳng sao cả.
À, tất nhiên là việc đòi nợ sẽ chuyển sang con nợ gốc là nhà Nagaoka.
Là sau khi tóm được gã con trai quý tử đã bỏ trốn của họ.
Nhờ vậy mà Yuka không cần phải lo lắng hay phiền muộn về khoản nợ của gia đình nữa.
Tương lai của tôi đã bị hy sinh, nhưng tôi cũng đã chuẩn bị tâm lý cho viễn cảnh này một chút rồi nên cũng đành chịu thôi.
Vấn đề duy nhất còn lại là Yuka sẽ đón nhận chuyện này như thế nào.
Tại phòng của Yuka, khi chỉ có hai người, tôi đã kể lại toàn bộ đầu đuôi câu chuyện giải quyết món nợ.
“...Chuyện là vậy đó, em không cần phải lo nghĩ về món nợ nữa đâu.”
“Ừm. Xin lỗi anh nhé, Kyoichi.”
“Không sao đâu. Chỉ là... anh đã đính hôn với Aria-san rồi, nên là... chuyện đó...”
Tôi bỗng ngập ngừng giữa chừng.
Không ngờ tôi lại thấy bối rối khi phải nói ra những lời phũ phàng như muốn đẩy người ta ra xa với một cô gái không phải là Ichigo.
Quả thực, tôi cũng thay đổi thật rồi.
Yuka vẫn im lặng chờ tôi nói tiếp, nên tôi cố gắng trấn tĩnh lại rồi tiếp lời.
“...Anh không thể chọn riêng mỗi mình Yuka được nữa. Nếu em thấy khó chịu thì cứ đá anh đi cũng được. Anh sẽ không níu kéo đâu.”
Nói rồi.
Cuối cùng cũng nói ra rồi.
Giờ chỉ còn chờ câu trả lời của Yuka.
Yuka cúi mặt xuống suy nghĩ một lúc, rồi ngẩng lên nhìn thẳng vào tôi.
“Kyoichi nghĩ rằng làm thế thì em sẽ hết yêu anh sao?”
“...Thì đại loại thế.”
“Ra vậy.”
Bất chợt, Yuka đưa hai tay lên nắm lấy vai tôi.
“Nè. Em muốn anh trả lời ngay tại đây, người mà Kyoichi yêu nhất lúc này... là ai?”
“Hả?”
Trước câu hỏi không rõ ý đồ, tôi buột miệng hỏi lại.
“Em biết thừa là dù bây giờ có cùng Kyoichi bỏ trốn thì cũng chẳng thoát được.”
Đúng là vậy thật.
Nếu tôi và Yuka có bỏ trốn thì cũng chưa chắc thoát được, mà có khi sau khi bị bắt lại còn chẳng biết sẽ gặp phải chuyện gì.
Tôi không thể kéo Yuka vào một lựa chọn nguy hiểm như thế.
“Nhưng cứ thế này mà chia tay thì chẳng phải là hỏng bét sao. Thế nên, ít nhất nếu anh trả lời rằng trong lòng anh, em là số một, thì em sẽ ở lại. Còn nếu là Ichigo hay Aria-san, em sẽ ngoan ngoãn từ bỏ và rời đi. Thế nào?”
Câu hỏi đầy thiết tha của Yuka khiến tôi bối rối không biết phải trả lời sao.
Là Ichigo, Aria-san... hay là Yuka?
Nói cách khác, cô đang hỏi xem tôi có muốn cô ở lại hay không.
Đồng thời cũng là để xác nhận tình cảm của tôi.
“...Nói dối cũng được, hãy nói là em đi.”
Thấy tôi im lặng, Yuka nói như van lơn.
Nếu nói dối cũng được, thì trả lời là Yuka quá đơn giản.
Nhưng tôi không muốn lợi dụng điểm yếu trong tình cảm của cô để đùa giỡn tấm chân tình này.
Vậy lòng mình thực sự nghĩ gì?
Nếu là tôi của ngày xưa, chắc chắn tôi sẽ không do dự mà nói Ichigo là nhất và tiễn Yuka đi.
Nhưng tôi của hiện tại... lại không thể trả lời ngay lập tức.
Nếu đã do dự đến thế này, thì chính sự do dự đó chẳng phải đã là câu trả lời rồi sao.
Xin lỗi nhé, Ichigo
Tôi thầm xin lỗi Ichigo trong lòng và đưa ra quyết định cho câu trả lời dành cho Yuka.
...Cơ mà chẳng hiểu sao, khuôn mặt Ichigo hiện lên trong đầu mình lúc này tuy đang buồn bã nhưng lại có vẻ hưng phấn mới lạ chứ...!
“Hiện tại... Yuka là số một đối với anh. Đây không phải lời nói dối để qua chuyện đâu, mà là thật lòng. Vì thế... nếu em không chê thì hãy tiếp tục ở bên anh nhé.”
Tôi đặt tay mình lên bàn tay Yuka đang nắm vai tôi và trả lời.
“...Thật sao? Anh muốn em ở lại ư?”
“Ừm.”
“...Cảm ơn anh...”
Nghe câu trả lời của tôi, Yuka bắt đầu òa khóc.
Chắc là giọt nước mắt hạnh phúc nhỉ.
Hoặc có thể đó chỉ là mong muốn của tôi thôi.
Dù sao đi nữa, tôi cũng không thể cứ đứng nhìn như vậy, nên đã ôm Yuka vào lòng cho đến khi cô nín khóc.
“...Thắng rồi... Mình thắng rồi...”
Yuka nằm trong vòng tay tôi khẽ lẩm bẩm điều gì đó... thôi thì cứ coi như tôi không nghe thấy gì đi.
Dù sao thì thời gian qua cô cũng đã phải chịu nhiều khổ tâm khi phải cạnh tranh với Ichigo và Aria-san rồi.
✦✧✦✧
Kể từ đó, cuộc sống thường ngày tại nhà chung với sự góp mặt của Yuka, Ichigo, Rina và cả Aria-san vẫn tiếp diễn mà không có quá nhiều thay đổi.
Tuy nhiên, nói là không thay đổi nhiều, nhưng thay đổi thì vẫn có.
Thứ nhất là.
“~♪ Ufufufufu.”
Aria-san bắt đầu đeo một sợi dây chuyền bạc mảnh có gắn chiếc nhẫn kim cương trên cổ.
Và hễ có thời gian rảnh rỗi trong nhà chung, cô lại cầm nó lên ngắm nghía.
“Aria-senpai, chị ấy lại ngắm nó nữa rồi.”
“...Đúng thế thật.”
Rina và tôi đang ngồi cùng trong phòng khách, vừa nhìn Aria-san vừa trao đổi cảm nghĩ.
“Em thấy hơi ghen tị đấy.”
“Rina cũng mau tìm bạn trai tốt đi nhé.”
“Em thì... thôi, bỏ đi.”
Tôi khéo léo hướng Rina sang việc tìm bạn trai khác ngoài tôi, nhưng cô bé ngắt lời với vẻ không hài lòng.
Thôi, tốt nhất là hai anh em không nên đào sâu vào chủ đề này.
Chiếc nhẫn bạc mà Aria-san đang cầm trên tay, không cần nói cũng biết, chính là nhẫn đính hôn tôi tặng.
Vì cả hai vẫn còn là học sinh cao trung và chuyện hẹn hò cũng phải giấu ở trường, nên chúng tôi chọn cách đeo vào dây chuyền để đỡ gây chú ý.
Tôi cũng đang đeo một sợi dây chuyền và nhẫn đính hôn y hệt.
Nhân tiện thì tiền mua nhẫn đính hôn dù được nhà Kakyoin hay Ichigo đề nghị chi trả, nhưng tôi vẫn kiên quyết dùng tiền túi của mình để mua và tặng kèm theo lời cầu hôn đàng hoàng.
Không phải là tôi đã dự tính cho lúc này... nhưng nhờ công việc livestream mà tôi cũng kiếm được kha khá.
Mà, bản thân công việc livestream cũng là nhờ có sự hỗ trợ của Ichigo và nhà Kakyoin mới thành công được, nhưng chuyện đó thì bỏ qua đi.
Tôi cũng từng định tặng nhẫn đính hôn cho cả Yuka và Ichigo, nhưng nếu làm thế thì Aria-san—người đang lâng lâng hạnh phúc vì được tặng nhẫn đính hôn một mình—sẽ bị tụt cảm xúc mất, nên họ bảo tôi hãy đợi Aria-san bình tĩnh lại đã.
Tại sao tôi đã quyết định kết hôn với Aria-san mà còn định tặng nhẫn cho Yuka và Ichigo ư? Không phải là tôi định lấy lòng hai người đó đâu.
Kế hoạch harem mà nhà Kakyoin và nhóm Ichigo vạch ra là: trước hết tôi sẽ kết hôn với Aria-san, ở rể nhà Kakyoin và đổi họ từ Kazuha sang Kakyoin. Sau đó, chờ một thời gian sẽ ly hôn với Aria-san để kết hôn với cô gái khác, rồi lại ly hôn và tái hôn xoay vòng, trong khi vẫn giữ nguyên họ Kakyoin cho tất cả mọi người.
Bằng cách đó, tất cả thành viên trong dàn harem đều sẽ trở thành người nhà Kakyoin, với tư cách là vợ hoặc vợ cũ (nhưng vẫn sống chung như vợ chồng) của tôi.
Lúc mới nghe, tôi đã nghĩ đây đúng là một kế hoạch dùng sức mạnh đồng tiền để bẻ cong luật pháp khiến chế độ một vợ một chồng cũng phải tái mặt.
Chắc chắn sẽ bị người đời đàm tiếu, nhưng đành phải mặt dày mà sống thôi.
Hiện tại, ngoài tôi, nhóm Ichigo và nhà Kakyoin ra, thì chỉ có Yuka và Aria-san là biết và chấp thuận kế hoạch này.
Còn những cô gái không sống cùng nhưng rõ ràng biết về các mối quan hệ của tôi và có tình cảm nghiêm túc như Keiko hay Ami, tôi dự định sẽ hỏi ý kiến họ khi tốt nghiệp cao trung.
“Aria. Cậu đứng đó tớ không hút bụi được, làm ơn tránh ra chỗ khác giùm.”
“Vâng, tớ biết rồi Yuka-san... à không, hầu gái.”
“...Hừ.”
Bị Yuka nhắc nhở khi đang hút bụi, Aria-san bèn chuyển sang chỗ khác.
Yuka lúc này đang mặc một chiếc váy liền màu đen bên trong tạp dề trắng, chính là bộ đồ hầu gái điển hình.
Đây là thay đổi thứ hai.
Nghe đâu cô quyết định mặc như vậy với tâm thế:
“Đã được người ta trả nợ thay cho rồi thì cũng phải biết điều mà giữ gìn khuôn phép chứ.”
Coi như đó là một cách để răn dạy bản thân vậy.
“Nè hầu gái. Tớ đã được Kyoichi-san tặng nhẫn đính hôn đẹp thế này rồi, còn hầu gái thì chưa có nhỉ? Xin lỗi nhé, tớ lại là người đến đích trước mất rồi.”
“.........”
Aria-san thường hay trêu chọc và ra vẻ bề trên như thế, nhưng Yuka chẳng thèm chấp mà cứ lờ đi.
Về chuyện bị coi như người hầu thì là do cô tự nguyện mặc đồ hầu gái, còn chuyện nhẫn đính hôn thì cô cũng chấp nhận việc nhận theo thứ tự rồi.
Hơn nữa, Yuka hiểu rằng với những lời lẽ kiểu đó của Aria-san, tôi sẽ thấy phản cảm và giảm thiện cảm với Aria-san, nên Yuka chẳng thèm tức giận hay phàn nàn lại làm gì.
Cứ như thế, Yuka thực sự đã đảm nhận toàn bộ công việc nhà trong cái nhà chung này, trở thành hầu gái cả trên danh nghĩa lẫn thực tế.
Thay đổi cuối cùng, tuy không quá rõ ràng, là việc mức độ ưu tiên của Ichigo trong lòng tôi đã thấp hơn Yuka.
Cụ thể là tần suất hẹn hò hay ngủ chung buổi tối với Ichigo đã giảm đi do bị Yuka chiếm sóng.
...À không, chuyện này thì vốn dĩ đã thế rồi.
Chỉ là, tôi nhận ra mình không còn cảm thấy quá tội lỗi với Ichigo về những chuyện đó nữa.
Ngay cả lúc này, khi chỉ có mỗi Ichigo là không có mặt ở phòng khách, tôi cũng chỉ nghĩ đơn giản là chắc cô nàng đang ở trong phòng lướt web, làm việc hay giải trí gì đó thôi chứ không bận tâm lắm.
Hồi đầu năm, tôi không thể nào tưởng tượng được có ngày mình lại thay lòng đổi dạ từ Ichigo sang một cô gái khác như thế này...
Mà, quá nửa lỗi lầm cũng là do Ichigo tự làm tự chịu thôi.
Nếu muốn thì cô ấy đã có thể dẹp bỏ cái dàn harem này bất cứ lúc nào để độc chiếm tôi, nhưng cô ấy lại không làm thế mà ưu tiên sở thích quái đản của mình, tiếp tục duy trì cái harem này.
Chỉ là.
Tôi đã bỏ qua một điều quan trọng.
Rằng tình cảm Ichigo dành cho tôi, dù méo mó, nhưng là hàng thật.
Và để được tiếp tục ở bên tôi, cô ấy sẽ không từ bất cứ thủ đoạn nào.
0 Bình luận