Arc 5: Chỉ Khi Tâm Đổi Ý Dời, Đó Mới Gọi Là (Phản) NTR [ĐANG TIẾN HÀNH]
Chương 145: Hẹn Hò Cắm Trại Với Yuka (2)
1 Bình luận - Độ dài: 1,518 từ - Cập nhật:
"Fufu~nn."
Lúc đi chia cá cho mọi người xong và quay trở lại nhà gỗ, tâm trạng của Yuka đã trở nên cực kỳ vui vẻ.
Lý do khiến cô vui vẻ như vậy không phải là vì mấy món nguyên liệu được người ta biếu lại để đáp lễ... tôi nghĩ thế.
"Có chuyện gì khiến em vui thế à?"
Tuy biết hỏi thế này hơi thiếu tinh tế, nhưng vì tò mò nên tôi vẫn thử hỏi xem sao.
"Cũng tàm tạm thôi. Mấy người nhận cá ấy, ai mới nhìn vào cũng bảo chúng mình là một cặp đúng không? Tức là tụi mình đẹp đôi đến mức không ai chê vào đâu được đấy?"
Yuka trả lời câu hỏi của tôi mà không hề tỏ ra phật ý chút nào.
"Nếu là... nói ra thì hơi ác ý nhưng nếu là Ichigo hay ai khác, chắc chắn họ sẽ nói thêm mấy câu thừa thãi cho xem."
"...Ra vậy."
Tuy việc lôi Ichigo ra so sánh khiến tôi cảm thấy hơi phức tạp, nhưng giờ tôi đang ở riêng với Yuka nên cứ ưu tiên cô trước đã.
Sau khi về lại nhà gỗ, chúng tôi giết thời gian bằng cách cùng nhau xem phim trên máy tính bảng (không có cài ứng dụng nghe lén nào đâu nhé) và chơi mấy trò chơi mang theo.
Đến giờ cơm tối, Yuka bắt tay vào chuẩn bị. Tôi có hỏi xem có giúp được gì không, nhưng...
"Anh cứ thong thả ngồi chờ đi. Vợ nấu những món mà chồng đi săn bắt mang về... nghe hơi cổ hủ nhưng ra dáng vợ chồng lắm đúng không?"
Và thế là tôi bị từ chối.
...Chà, trông Yuka nấu nướng có vẻ vui, nếu tôi cứ cố đòi giúp khéo lại làm cô mất hứng, nên cứ nghe lời mà ngồi chờ vậy.
Bữa tối được dọn ra gồm món cá làm chủ đạo, súp miso và salad làm từ nguyên liệu mang theo, ăn cùng cơm trắng, ngon tuyệt vời.
"Cảm ơn em vì bữa ăn. Ngon lắm."
"Không có chi. Là nhờ cá anh bắt ngon đấy."
Sau khi ăn xong và khen ngợi lẫn nhau, cả hai cùng dọn dẹp rồi lại có khoảng thời gian thư giãn.
"Nè, mình ra ngoài đốt pháo hoa đi. Em có mang loại pháo hoa cầm tay không gây phiền hà cho xung quanh đâu."
"Ừm, quyết định vậy đi."
Theo đề nghị của Yuka, tôi xách xô nước và cầm pháo hoa bước ra khỏi nhà gỗ.
Bọn tôi chọn một chỗ không có vật dễ cháy xung quanh rồi châm lửa vào cây pháo hoa trên tay.
"Đẹp quá ha."
"Ừm."
Tôi và Yuka ngẩn ngơ nhìn ngắm những tia pháo hoa đang cháy sáng.
...Lúc này, có nên nói là Yuka còn đẹp hơn pháo hoa không nhỉ?
Biết là sến súa thật... nhưng khen thì cũng chẳng mất gì, lỡ có bị "trượt vỏ chuối" thì cứ lấp liếm bảo là đùa thôi.
"À... Yuka cũng đẹp lắm đó."
"Hả..."
Vừa dứt lời, khuôn mặt Yuka dưới ánh pháo hoa đỏ bừng lên, cô đưa tay đập bộp vào lưng tôi.
"Đồ ngốc. Mấy câu đó không cần nói cũng được mà... Nhưng mà, cảm ơn anh."
Cô lí nhí nói vẻ ngượng ngùng.
Bầu không khí trở nên ngọt ngào, nhưng bọn tôi là người yêu nên chắc cũng chẳng sao.
Cứ thế, cả hai im lặng tận hưởng pháo hoa, cho đến khi giờ tắt đèn đến gần, hai đứa quyết định quay về nhà gỗ.
"À ré? Ai thế nhỉ?"
Vừa về đến nơi, tụi tôi thấy một người phụ nữ lạ mặt đang ngồi bó gối trước cửa nhà gỗ.
Trông không giống nhân viên khu cắm trại, chắc là khách du lịch khác thôi.
"Người quen của anh à?"
"Không, người lạ hoắc à. Để anh hỏi xem có chuyện gì."
Sau khi trao đổi nhanh với Yuka, chúng tôi lên tiếng gọi người phụ nữ đó.
"Anou, đây là nhà gỗ bọn tôi thuê, cô có việc gì không?"
Người phụ nữ ngẩng phắt lên nhìn cả hai, rồi đứng dậy nói.
"Cuối cùng cũng về rồi hả. Thật ra tôi có việc muốn nhờ đây."
"Chuyện gì vậy?"
Cách nói chuyện trịch thượng từ trên cao xuống khiến tôi hơi khó chịu, nhưng tôi vẫn giục cô ta nói tiếp.
"Có chút rắc rối nên lều của tôi bị hỏng mất rồi. Giờ muốn mua hay thuê lều khác thì văn phòng quản lý với cửa hàng đều đóng cửa cả. Cứ thế này thì tôi phải ngủ ngoài trời mất, nên tôi muốn ngủ nhờ ở chỗ này. Sao nào?"
"Hả..."
Hiểu là tình huống khó khăn thật, nhưng thái độ người này trơ trẽn quá thể.
"Chúng tôi đi du lịch theo cặp đôi nên không muốn cho người lạ vào đâu. Cô tìm chỗ khác đi."
Thế nên tôi từ chối ngay lập tức mà không cần suy nghĩ.
Tôi cũng chẳng thèm thêm mấy từ xã giao kiểu "xin lỗi nhé" làm gì.
Vì tôi nghĩ loại người này sẽ lợi dụng lòng tốt của người khác ngay cả khi đó chỉ là lời xã giao.
"Kìa, suy nghĩ thêm chút đi. Nếu cho tôi ngủ nhờ, tôi sẽ trả ơn 'hậu hĩnh' mà."
Người phụ nữ lao tới ôm lấy tôi định giở trò quyến rũ, nhưng Yuka lập tức lôi cô ta ra.
"Tránh xa ra! Dám liếc mắt đưa tình với bạn trai người khác ngay trước mặt bạn gái người ta, gan to nhỉ!"
Đương nhiên là Yuka nổi giận đùng đùng.
Nhưng người phụ nữ đó chỉ nhìn Yuka rồi cười khẩy bằng mũi.
"Hừ. Cái gì, định trói buộc bạn trai à? Độc chiếm một người đàn ông tốt thế này là bị ghét đấy nhé. Nếu cô không trói buộc thì anh bạn trai này đã có thể vui vẻ chơi đùa với nhiều cô gái khác rồi."
Câm đi.
Đừng có chọc vào vết thương lòng của tôi khi cô chẳng biết cái mẹ gì cả.
Hiện tại bạn gái tôi đã có bốn người, và những mối quan hệ bạn tình cũng trên ba người rồi đấy.
"Nè anh bạn trai. Bỏ quách cô bạn gái phiền phức này đi rồi chơi với tôi không? Tôi sẽ làm cho anh 'sướng'..."
Não ả này bị úng nước à?
Đang đi du lịch, chẳng ai lại đi bỏ rơi người yêu để chạy theo người đàn bà khác cả.
Nếu có kẻ làm thế thật thì đúng là thằng ngu hết thuốc chữa.
"Tôi không có hứng thú, làm ơn biến giùm cho. Còn lằng nhằng nữa là tôi gọi bảo vệ đấy."
Giờ này nhân viên văn phòng không làm việc, nhưng bảo vệ thì chắc là bộ phận riêng.
Nếu bảo vệ không giải quyết được thì tôi cũng chẳng ngại gọi cảnh sát đâu.
"...Hết cách rồi."
Có vẻ thấy gây gổ đến mức đó không có lợi, người phụ nữ cuối cùng cũng chịu rút lui và bỏ đi.
"Đúng là xui xẻo thật."
"Ừm, công nhận."
Tôi và Yuka nhìn về hướng người phụ nữ kia vừa đi với ánh mắt đầy vẻ khó chịu.
Nhờ ơn ả mà bầu không khí ngọt ngào lúc nãy tan thành mây khói.
"Chắc em vẫn bị người ta coi thường nhỉ. Nếu là Aria, có khi ả đàn bà đó đã chẳng dám thả thính anh rồi."
Yuka cúi gằm mặt, nói vẻ cay cú.
"Không đâu, anh nghĩ loại người đó chẳng quan tâm chuyện đấy đâu. Kể cả là Aria-san thì ả cũng sẽ lao vào chọc ghẹo với tâm thế được ăn cả ngã về không thôi. Để lỡ may mà trót lọt thì ả lại có cái cớ để lên mặt rằng mình đã cướp được đàn ông từ tay một người như Aria-san."
"...Cũng có thể."
"Mấy chuyện đó càng để tâm càng thiệt thân thôi, quên đi em."
Vừa nói, tôi vừa nắm lấy tay Yuka và đan ngón tay vào nhau.
"Đúng vậy. Quên đi thôi."
Yuka cũng lấy lại tinh thần, nắm chặt lại tay tôi.
Sau đó, chúng tôi vào trong nhà gỗ. Trước khi ngủ, cả hai cùng tắm rửa sạch mồ hôi bằng vòi sen được trang bị sẵn.
Trên chiếc giường đã tắt đèn, tôi mát xa toàn thân cho Yuka, và ngược lại, Yuka cũng sờ soạng lung tung khắp người tôi. Cả hai âu yếm nhau như để bù đắp cho tâm trạng tồi tệ do người phụ nữ kia gây ra, rồi chìm vào giấc ngủ.
Cứ tưởng quên được chuyện bực mình thì ngày mai có thể vui chơi thong thả đến trưa rồi về là hoàn hảo, thế mà...
"Chính bọn họ đã phá hỏng lều của tôi!"
Sáng hôm sau, cùng với lời vu khống trắng trợn đó, sự bình yên của ngày cắm trại thứ hai cũng trôi sông trôi biển.
1 Bình luận