Arc 5: Chỉ Khi Tâm Đổi Ý Dời, Đó Mới Gọi Là (Phản) NTR [ĐANG TIẾN HÀNH]
Chương 140: Sự Kiện Cuối Cùng Của Học Kỳ Một - Đại Hội Thể Thao
0 Bình luận - Độ dài: 1,519 từ - Cập nhật:
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, kỳ thi cuối kỳ cũng đã kết thúc.
Sau khi tự chấm điểm, kết quả của Ichigo, Aria-san, Yuka và Rina cũng y hệt như hồi thi giữa kỳ. Nhờ học thuộc lòng bộ đề dự đoán của Ichigo, họ đã trúng tủ hoàn toàn và đạt điểm tuyệt đối ở tất cả các môn.
Còn tôi, tôi không xem đề dự đoán của Ichigo mà tự mình nỗ lực ôn tập như bình thường. Dù chỉ là tự chấm điểm, nhưng xem chừng vị trí trong top đầu khá chắc chắn, coi như cũng giữ được thể diện cho thành viên hội học sinh.
Nhóm Keiko cũng đạt kết quả trên trung bình, bõ công mọi người đã cùng nhau ôn luyện.
“Được rồi, giờ tụi mình sẽ quyết định các bộ môn thi đấu cho đại hội thể thao tuần sau nhé.”
Vào ngày đến trường nhận kết quả thi cuối kỳ, trong giờ sinh hoạt chủ nhiệm, lớp trưởng Keiko đứng trên bục giảng và dõng dạc thông báo với cả lớp.
Đúng vậy, kỳ thi cuối kỳ đã qua, và sự kiện cuối cùng trong học kỳ một của trường tư thục Yuushou—Đại hội thể thao—đã cận kề trước mắt.
“Nè nè. Kyo-cchi, năm nay cậu định tham gia môn nào thế?”
“Tớ đang phân vân... Cơ mà, chắc chắn không phải là bóng chày đâu.”
Yuuri ngồi ở ghế chéo phía sau bắt chuyện, tôi liền hạ giọng trả lời.
“Chà, vụ năm ngoái đúng là khó đỡ thật mà ha.”
Yuuri gật gù ra chiều thông cảm.
Đại hội thể thao năm ngoái, tôi đã ưu tiên nguyện vọng của các nam sinh khác và tham gia đội bóng chày cho đủ quân số.
...Nhưng, nhắc lại lần nữa, độ nhân vọng của tôi trong đám con trai ở cái trường này thấp chạm đáy.
Trong trận đấu, lúc phòng thủ tôi ở ngoài cánh nên chẳng có đất diễn mấy. Thế nhưng cứ đến lượt tấn công, hễ tôi bước lên đập bóng là y như rằng có home run. Đám con gái reo hò ầm ĩ, ngược lại đám con trai—bao gồm cả đồng đội của tôi—thì tụt hết cả hứng.
Chắc vì thế mà các đồng đội nam quyết tâm không để tôi tỏa sáng, họ liên tục mắc lỗi, nhiều đến mức cảm giác như cố tình, khiến đội thua ngay từ vòng một.
Khi đó, Aria-san mới bắt đầu hẹn hò với tôi suýt nữa thì nổi điên, nhưng vì cô ấy chưa lạm quyền đến mức thích làm gì thì làm nên mọi chuyện cũng chìm vào quên lãng.
Rút kinh nghiệm từ năm ngoái, năm nay tôi định chọn một môn ít phụ thuộc vào cái gọi là tinh thần đồng đội.
“Vậy thì bóng rổ thì sao? Cỡ như Kyo-cchi thì cùng lắm một mình cân team cũng được mà nhỉ?”
“...Cũng phải.”
Chuyện một mình cân team hay không thì khoan bàn, nhưng với bóng rổ, dù đồng đội có chơi kiểu phá hoại thì chỉ cần tôi nỗ lực, tình hình cũng sẽ không đến mức thê thảm như bóng chày.
Dựa vào tiền lệ năm ngoái, tôi cũng chẳng có lý do gì để nể nang đám con trai khác mà chọn môn sau cùng cả.
Nghe theo lời khuyên của Yuuri, tôi đăng ký bóng rổ và nguyện vọng được duyệt ngay tắp lự.
Ngoài ra, Yuka, Keiko, Yuuri và Kayo tham gia bóng chuyền. Ichigo và Aria-san từ chối thi đấu để tập trung vào công tác hậu cần điều hành giải đấu với tư cách là thành viên hội học sinh.
Tôi và Yuka tuy cũng là thành viên hội học sinh, nhưng không có quy định nào cấm thi đấu, nên chỉ cần hoàn thành tốt công việc trong giai đoạn chuẩn bị là được.
✦✧✦✧
Và rồi, ngày diễn ra đại hội thể thao cũng đến.
Sau khi thay đồ thể dục, tập trung ở sân vận động và dự lễ khai mạc ngắn gọn, những học sinh thi đấu các môn trong nhà như bóng rổ di chuyển vào nhà thi đấu.
Tiện thể nhắc tới thì, tôi cũng có họp bàn chiến thuật và tập luyện với các đồng đội bóng rổ đấy...
Cơ mà, ừm. Có cũng như không ấy mà.
“Kyoichi, tụi mình cùng cố gắng nhé.”
Trong lúc tôi đang giãn cơ ở một góc thích hợp, Yuka bước đến bắt chuyện.
Tất nhiên là Yuka cũng đang mặc đồ thể dục, bộ đồ ôm sát cơ thể làm tôn lên vòng một đẫy đà, trông còn nổi bật hơn cả lúc mặc đồng phục.
“Ừm, cứ thế mà làm thôi.”
“Thế… à. Nè Kyoichi. Nếu em vô địch, em có một yêu cầu muốn anh thực hiện...”
Có vẻ xấu hổ, Yuka không nói hết câu mà cứ ngập ngừng e thẹn.
“Cần gì phải vô địch, nếu em có nguyện vọng gì thì anh cũng sẽ nghe mà.”
“Anh phải biết đọc bầu không khí chút đi chứ! Không có lời hứa hẹn kiểu đó thì làm sao có động lực được!”
“...Ra vậy.”
Tức là cái yêu cầu kia chỉ là phụ thôi hả? Tôi cũng chẳng buồn hỏi lại cho rõ làm gì.
“Tóm lại, nếu em vô địch là anh sẽ nghe theo yêu cầu của em đấy nhé, được không?”
“Tất nhiên rồi.”
“Kyo-cchi! Thế tụi tui có được tính luôn không?”
Nghe thấy câu chuyện, Yuuri cũng sán lại gần hùa theo.
“Được chứ, miễn là trong khả năng của tớ.”
Ở đây mà chỉ ưu ái mỗi Yuka thì dễ gây xích mích lắm.
“Ngon rồi! Cố lên nào mọi người!”
““Ồ—!!””
Thấy tôi đồng ý, Yuuri liền cao hứng rủ rê cả sáu cô gái trong đội bóng chuyền cùng tham gia.
...Tôi chỉ định tính thêm Yuuri, Keiko và Kayo vào danh sách cùng với Yuka thôi mà.
Nhưng bỏ lại hai người kia thì cũng khó xử, thôi thì đành vậy.
Dù đã có bạn gái chính thức là Ichigo mà vẫn thân thiết với các cô gái khác, tôi cũng tự thấy cấn cấn với bản thân khi đã hoàn toàn quen với việc này và bớt cảm giác buồn nôn đi nhiều. Nhưng cái gì đã quen rồi thì đành chịu thôi.
Giờ thì tập trung vào đại hội thể thao đã.
“Kazuha Kyoichi!”
Khi màn khởi động vừa kết thúc, một nam sinh lạ mặt lớn tiếng gọi tên và tiến lại gần tôi.
Hình như là Matsumura lớp E thì phải.
“Hửm? Có chuyện gì không?”
“Trong đại hội thể thao lần này, hãy đấu với tôi! Cược bằng Saito-san!”
“Haa…”
Lại thi đấu.
Gần đây tôi tưởng mấy tên con trai kiếm chuyện với mình đã giảm bớt rồi, nhưng có vẻ lớp khác thì chưa thông lắm.
“Tôi từ chối. Yuka không phải món đồ để mang ra cá cược.”
“Vậy coi như tôi thắng mà không cần đấu. Từ giờ đừng hòng lại gần Saito-san nữa.”
Tên này có hiểu tiếng người không vậy?
Tại sao không nhận lời thách đấu lại mặc định là tôi thua chứ?
“Có sao đâu nè. Anh cứ nhận lời thi đấu đi.”
Trong lúc tôi đang nghĩ xem nên làm thế nào, Yuka đi tới và nói.
“Được sao em?”
“Đằng nào Kyoichi cũng thắng mà? Nên là không sao đâu.”
Yuka chẳng mảy may nghi ngờ việc tôi sẽ thất bại.
“Thế nên, anh sẽ thắng vì em đúng không?”
Nói rồi cô ôm chặt lấy cánh tay tôi, ép bộ ngực đầy đặn vào đó.
Mà, tối nào tôi cũng trực tiếp mát xa cho cô rồi, nên cũng không đến mức phổng mũi vì cảm giác qua lớp áo đâu.
“Khốn kiếp tên Kazuha...”
Chỉ có điều, Matsumura đang lườm tôi với ánh mắt vừa ghen tị vừa căm hận tột độ.
“...Chuyện là vậy đấy, tôi chấp nhận lời thách đấu.”
“Rửa cổ mà chờ chết đi! Thua thì đừng có mà viện cớ đấy!”
Matsumura chỉ tay vào mặt tôi tuyên bố, rồi quay về phía đội của mình.
“Mà công nhận, đàn ông thích ăn thua thật đấy nhỉ.”
“...Ừm, có vẻ đam mê chẳng kém mấy vụ quyết đấu trong truyện chuyển sinh dị giới đâu.”
Yuka ngán ngẩm nói, còn tôi pha chút đùa cợt đáp lại.
Do ảnh hưởng từ sở thích otaku của Yuuri, dạo gần đây cả tôi và Yuka đều khá am hiểu về mấy bộ anime đang thịnh hành.
“Vậy Kyoichi là nam chính đẹp trai dùng cheat chuyển sinh để bá đạo thiên hạ ha.”
“...Ha ha.”
Lại thêm một câu đùa nữa được tung ra, tôi chỉ biết cười khổ.
Nếu tôi thực sự có cheat, thì đó không phải là khuôn mặt hay thông số năng lực này, mà chắc là mối duyên phận thân thiết với Ichigo từ thuở nhỏ...
Chỉ là về Ichigo đó thì hiện tại... thôi, để sau hẵng nghĩ vậy.
0 Bình luận