Yatarato Sasshi no Ii Ore...
Fukada Sametarou Fuumi
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Volume 4

Ngoại Truyện – Thám Tử Lừng Danh Quá Tinh Tường ~ Hồ Sơ Vụ Án Của Sasahara Hosuke

0 Bình luận - Độ dài: 7,380 từ - Cập nhật:

Ngày hôm ấy, có rất nhiều điềm báo gở.

Theo lịch Nhật Bản thì đó là ngày Butsumetsu, từ sáng sớm đã có mèo đen chạy ngang qua trước mặt, làm đổ ly cà phê vừa mua, và suýt nữa thì bị một chiếc xe vượt đèn đỏ tông trúng.

Tuy nhiên, Howard K. Shirogane là một người đàn ông không hề sợ hãi mê tín dị đoan.

Ông dứt khoát chấp nhận rằng 「cũng có những ngày như vậy」, và không hề cảm thấy chán nản.

Sau đó, ông cũng bắt được taxi một cách suôn sẻ, không gặp phải tắc đường lớn và đến nơi an toàn.

Mọi thứ đều diễn ra thuận lợi.

Cho đến khi ông gặp phải ác quỷ – cho đến khoảnh khắc này.

「Đây đúng là… tuyệt cảnh.」

Nhìn lên chiếc du thuyền sang trọng khổng lồ đang neo đậu ở cảng, Howard thốt lên tiếng cảm thán.

Con tàu dường như là một kiệt tác vĩ đại, được cho là sử dụng cho các chuyến du lịch vòng quanh thế giới, với sức chứa hàng nghìn người. Bên trong còn được trang bị cả hồ bơi, nhà hát opera và sòng bạc.

Xung quanh con tàu tràn ngập những người ăn mặc lịch sự, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng biết họ thuộc giới thượng lưu, và họ lần lượt đi vào trong tàu sau khi trải qua quá trình kiểm tra an ninh kỹ lưỡng.

Hôm nay, con tàu này được bao trọn để tổ chức bữa tiệc kỷ niệm 50 năm thành lập của một tập đoàn lớn.

Howard cũng được mời đến do quan hệ công việc, tiện thể đi công tác.

「Hì hì, về Nhật Bản rồi mình sẽ kể cho Koyuki và mọi người nghe mới được.」

Lòng rộn ràng, ông đưa camera điện thoại hướng về phía du thuyền.

Tuy nhiên, vật thể quá lớn nên không thể lọt hết vào khung hình.

Ông xoay điện thoại ngang dọc, đi vòng quanh tìm kiếm góc chụp đẹp nhất. Vì thế, ông đã lơ là chú ý đến xung quanh và va phải một người tham dự khác.

「Ối, xin l—」

「Không không, tôi mới phải. Ồ?」

Howard quay lại, nhìn rõ mặt người vừa va phải và đứng hình.

Người đang đứng trước mặt ông là một người đàn ông gốc Á.

Mái tóc đen ngắn được vuốt ngược gọn gàng, khuôn mặt nở nụ cười hiền hậu, trông có vẻ là người tốt.

Mặc dù có vẻ ngoài trẻ trung đến mức có thể gọi là thanh niên, nhưng khí chất toát ra lại vô cùng thoát tục, giống hệt một vị tiên nhân ẩn dật trong núi sâu.

Butsumetsu hay mèo đen gì đó thật đáng yêu.

Một ác quỷ được nhào nặn từ sự không may mắn, bất hạnh và vận rủi đang đứng sừng sững ở đó.

Ngay lập tức, Howard nhận ra số phận của mình. Ông ôm đầu và gào lên.

「Xong đời rồi…! Hôm nay mình chết chắc…!」

「Ha ha ha, Howard-san hôm nay cũng thật thú vị nhỉ.」 Kẻ được gọi là ác quỷ, Sasahara Hosuke, khẽ mỉm cười.

Nếu đột nhiên gặp người quen mà bị phản ứng như tận thế như vậy, ai cũng sẽ cảm thấy khó chịu.

Nhưng Hosuke lại chẳng hề biến sắc.

Bởi vì Howard lúc nào cũng phản ứng như thế này nên anh ta đã quen rồi.

Túm lấy cổ áo anh ta, Howard hết sức hung dữ nói:

「Sao mi lại ở đây hả, Hosuke…! Giờ này lẽ ra mi phải ở Nhật Bản chứ!?」

Gia đình Shirogane của Howard, và gia đình Sasahara của anh ta.

Mới chỉ một tuần trôi qua kể từ chuyến du lịch ngắn ngày ra ngoài tỉnh của cả hai gia đình.

Hosuke đã nói rằng anh ta sẽ ở lại Nhật Bản một thời gian cùng với vợ mình, Airi.

Thế mà Howard đã hoàn toàn yên tâm… Việc tình cờ gặp nhau ở một đất nước xa lạ thế này, nói là bị nguyền rủa cũng không quá lời.

Hosuke không bận tâm đến việc bộ vest bị nhăn, anh ta nhẹ nhàng nói:

「À, là do công việc đột xuất nên tôi bị gọi đến. Vì công việc bên đó đã xong rồi, nên hôm nay tôi đến dự buổi tiệc mà tôi được mời. Howard-san cũng đến dự tiệc sao?」

「Đúng, là vậy… nhưng…」

Howard nín thở. Ông buông tay khỏi Hosuke, ôm mặt và rặn ra một giọng nói đau khổ.

「Này, Hosuke. Đây là lần thứ mấy chúng ta tình cờ gặp nhau rồi?」

「Chắc là lần thứ bảy rồi ạ. Quả là trùng hợp hiếm có, không còn gì để nói.」

「Vậy thì… trong số đó, mi đã bị cuốn vào bao nhiêu vụ án rồi?」

「Bảy lần ạ.」

「Đúng là bị nguyền rủa mà…!」

Mối quan hệ giữa Howard và anh ta cũng không quá lâu.

Cách đây khoảng hai tháng, Howard tình cờ bị vướng vào một vụ rắc rối và Hosuke là người đã đưa tay cứu giúp ông. Hơn nữa, ông còn rất ngạc nhiên khi biết đó lại là bố của con rể tương lai (dự kiến) của mình.

Lúc đó, Howard vẫn tin Hosuke là vị cứu tinh của mình và không ngần ngại gọi anh ta là huynh đệ kết nghĩa.

Tuy nhiên, mọi chuyện dần thay đổi mỗi khi họ tình cờ gặp nhau.

Lần đầu tiên, ông bị cuốn vào một vụ bắt giữ kẻ cướp giật quy mô lớn.

Lần thứ hai, ông bị vướng vào vụ cướp ngân hàng.

Lần thứ ba, là cuộc đối đầu giữa các băng đảng.

Ban đầu ông chỉ biết cứ thế bị cuốn theo, nhưng từ lần thứ tư trở đi, ngay cả Howard cũng đã học được một điều.

*(Mỗi lần gặp phải tên này, mình lại bị cuốn vào một vụ rắc rối nào đó…! Đúng là đồ mang đến tai ương!)*

Mỗi lần Hosuke đều tự mình giải quyết những vụ án đó một cách tài tình, nên cuối cùng không có thiệt hại nào.

Tất cả tội phạm đều không ngoại lệ mà bị bắt giữ. Ngay cả các băng đảng cũng bị diệt sạch.

Tuy nhiên, tổn thương tinh thần của Howard thì không thể đong đếm được. Đối với ông, người đã nhập tịch Nhật Bản và sống một cuộc đời an nhàn, những cảnh tượng hỗn loạn với đạn bay và tiếng gầm thét chỉ tồn tại trong phim ảnh.

Mỗi lần như vậy, ông đều sợ đến mất mật, và việc quy mô các vụ án ngày càng lớn dần theo từng lần cũng là một mối lo khác.

*(Và lần này là du thuyền sang trọng sao…)*

Howard nhìn về phía con tàu khổng lồ. Lúc trước ông còn mê mẩn trước vẻ uy nghi của nó, nhưng giờ đây nó chỉ còn trông giống như một chiếc quan tài khổng lồ. Cảnh tượng nó biến mất thành rêu biển, giống như tàu Titanic, hiện rõ mồn một trong tâm trí ông.

Cùng lúc đó, khuôn mặt của gia đình ông hiện ra như đèn kéo quân.

Người vợ yêu dấu, những cô con gái đáng yêu, và cả chú mèo Sunagimo nữa.

*(Thôi, chạy thôi…!)*

Một khi đã quyết định, chỉ còn cách hành động mà thôi.

Howard nở nụ cười gượng gạo và giơ một tay lên.

「Thật không may, tôi vừa nhớ ra có việc gấp. Tôi xin phép về trước.」

「Ấy, thế ạ? Thật đáng tiếc nhỉ…」 Hosuke cau mày thất vọng.

Phản ứng đó khiến lương tâm Howard thoáng nhói lên. Tuy nhiên, ông cố gắng cứng rắn lòng dạ và định quay lưng đi thì—

「Tôi có mối quan hệ thân thiết với ngài chủ tịch ở đây, nên cứ nghĩ là có thể giới thiệu Howard-san với ông ấy… Thật đáng tiếc quá. Nghe nói sắp tới ông ấy sẽ bắt tay vào kinh doanh khách sạn và đang tìm kiếm đồ nội thất cổ đẹp đó.」

「Khụ… Sao không nói sớm hơn!」

Hosuke đã đưa ra một câu chuyện béo bở đầy chi tiết đến bất ngờ, khiến Howard phải thay đổi hoàn toàn hướng đi.

Đừng nói ông ta tham lam.

Trên vai Howard, người đang điều hành một công ty thương mại, không chỉ là cuộc sống của người vợ yêu dấu và các cô con gái, mà còn là cuộc sống của nhân viên và gia đình họ. Ông phải nắm bắt các cơ hội kinh doanh một cách tham lam.

*(Chủ tịch ở đây nổi tiếng là người hào phóng…! Chắc chắn sẽ mang lại lợi nhuận!)*

Howard liếc nhìn Hosuke và con tàu xen kẽ một lúc. Cuối cùng, ông thở dài… rồi nắm chặt tay.

「Thôi được rồi… Nếu đã vậy thì tôi cũng đành chuẩn bị tinh thần vậy. Nhưng mà mi đừng có gây thêm chuyện gì thừa thãi đấy!」

「Tôi thì chẳng làm gì cả đâu. Chỉ là người xấu thì mới xấu thôi mà.」

Vừa nói chuyện, cả hai cuối cùng cũng lên tàu.

Vừa xếp hàng chờ kiểm tra an ninh, Hosuke vừa cười một cách thản nhiên và bình yên.

「Với lại, hiếm khi tôi bị cuốn vào chuyện gì lắm. Nhiều nhất cũng chỉ khoảng ba lần trong năm lần thôi.」

「Mi sống trong thế giới nào vậy…?」

Tỷ lệ sáu mươi phần trăm thế thì cũng đáng kể đấy chứ.

Howard cau mày, nhưng rồi ông chợt nghĩ đến một khả năng khác, khiến nếp nhăn giữa lông mày ông càng sâu hơn.

「Không thể nào… nhưng chẳng lẽ hai lần còn lại đó, là những việc mà theo tiêu chuẩn của mi thì không đáng gọi là sự cố sao?」

「À thì, nếu ngăn chặn được ngay từ đầu thì tôi không gọi là sự cố. Nên là, ba trên năm lần thôi.」

「…Vậy nếu tính cả những trường hợp đó, thì tỷ lệ bị cuốn vào là bao nhiêu lần trong năm lần hả?」

「Ha ha ha ha ha. À, sắp đến lượt chúng ta rồi kìa.」

「Đừng lảng tránh! Này! Tỷ lệ thực sự là bao nhiêu phần trăm hả!?」 Câu hỏi của ông bị né tránh một cách trơn tru, và việc kiểm tra an ninh cũng kết thúc suôn sẻ.

Cứ thế, cả hai bị dòng người cuốn đi, băng qua cây cầu dẫn lên tàu.

Càng bước gần hơn, vẻ mặt tử thần càng hiện rõ trên khuôn mặt Howard. Vừa thở dài tiếc nuối, ông vừa chào tạm biệt mảnh đất đang dần rời xa.

「Lẽ ra mình không nên tham lam mới phải… Đằng nào thì cũng chắc chắn lại bị cuốn vào một vụ án rắc rối nào đó thôi…」

「Thôi nào, cứ thoải mái đi. Gặp được nhau thế này cũng là một cái duyên mà… À, mà nói mới nhớ.」

Hosuke mỉm cười, rồi lục trong túi áo khoác bên trong.

「Ông thấy món đồ này thế nào?」

「Ồ…? Khá là một món trang sức cao cấp đấy chứ.」

Anh ta lấy ra một chiếc vòng cổ có gắn một viên pha lê nhỏ. Mặc dù là đá quý nhân tạo, nhưng ánh sáng trắng của nó lại vô cùng thanh lịch.

Nó được đựng trong một chiếc hộp chắc chắn, trông rất có giá trị.

Công ty của Howard cũng kinh doanh các loại trang sức này, nên ông ít nhiều cũng có khả năng thẩm định.

「Với mi thì đây là một lựa chọn tốt đấy chứ. Này, là quà tặng cho Airi-san sao?」

「Không ạ, tôi định tặng Koyuki-san thì sao?」

「Cho Koyuki ư?」

Hosuke đưa chiếc hộp cho Howard, người đang mở to mắt ngạc nhiên.

「Koyuki-san đã luôn chăm sóc Naoya rất nhiều. Dù hơi sớm so với sinh nhật, nhưng nếu ông nhận thì tôi sẽ rất vui.」

「Mi biết sinh nhật con gái tôi từ khi nào vậy hả…?」

Chắc chắn không phải là một lý do nhàm chán kiểu như 「Nghe từ Naoya」 đâu.

Dù sao thì, Howard lắc đầu.

「Thế nhưng… dù sao thì, tôi không thể nhận một món đồ đắt tiền như thế này được.」

「Xin ông đừng bận tâm.」

Hosuke gãi má, nở nụ cười gượng gạo có chút bối rối.

「Thật ra, gần đây tôi đã bảo vệ một nhà buôn đá quý khỏi một băng trộm… và nhận được một lượng lớn những món đồ như thế này làm quà cảm ơn. Tôi thấy ngại không muốn đổi thành tiền mặt, nên đang đi phát cho bạn bè và người quen thôi ạ.」

「Đúng là kiểu của mi rồi…」

Nhắc mới nhớ, cũng có lần ông ta đột nhiên nhận được email hỏi rằng 「Có cần lạc đà không?」. Hình như là được một ông vua dầu mỏ nào đó quý mến thì phải.

So với vụ đó thì lần này vẫn dễ chấp nhận hơn nhiều.

Howard suy nghĩ một lát rồi khẽ cúi đầu.

「Nếu đã vậy, tôi xin được nhận một cách biết ơn. Koyuki chắc chắn sẽ rất vui.」

「Cảm ơn ông. Tôi thấy yên tâm rồi vì ông đã chịu nhận.」

Howard nhận lấy chiếc hộp, rồi cất vào túi áo khoác bên trong.

Nhìn chăm chú vào đó, Hosuke gật đầu vẻ hài lòng.

「Dù sao thì, chuyện bị cuốn vào vụ án cũng chỉ ba trên năm lần thôi mà, lần này chắc chắn sẽ không có chuyện gì đâu… Ồ?」

Cứ thế, cả hai cuối cùng cũng đặt chân lên tàu.

Điều đầu tiên chào đón họ là một sảnh vào lộng lẫy.

Trên trần nhà cao là những chiếc đèn chùm lộng lẫy treo lơ lửng, những bậc thang uốn lượn mềm mại dẫn lên sảnh tầng hai. Khắp nơi đều rực rỡ đến mức quá mức, và một ca sĩ opera đang khoe giọng hát tuyệt đẹp của mình theo tiếng đàn piano trực tiếp.

Cứ như một buổi vũ hội trong lâu đài bước ra từ truyện cổ tích vậy.

Nếu Koyuki mà có mặt ở đây, chắc chắn đôi mắt cô bé sẽ lấp lánh mà thốt lên 「Tuyệt vời quá…!」

「Ồ…」

Hosuke nhìn chằm chằm vào cảnh tượng náo nhiệt với vẻ mặt nghiêm túc.

Khuôn mặt của những người qua lại, vị trí của nhân viên, nội thất như đàn piano hay đèn chùm.

Tròn năm giây—đối với một người bình thường như anh ta thì đây là một khoảng thời gian dài, nên dùng 「tròn」 là không sai—sau khi quan sát những điều đó, Hosuke hướng nụ cười hiền hậu về phía Howard. Một áp lực không cho phép phản kháng bao trùm.

「Howard-san, chúng ta đổi chỗ một chút nhé?」

「…Ờ.」

Thói quen thật đáng sợ.

Howard không hề quát tháo, nặng nề gật đầu.

Xung quanh có rất nhiều trẻ em hồn nhiên chạy đùa, và cả những người phụ nữ đang bế em bé.

Từ những kinh nghiệm lặp đi lặp lại, Howard đã học được rằng nếu cứ làm ầm ĩ lên ở một nơi như thế này thì chỉ gây ra sự hoảng loạn mà chẳng có lợi ích gì. Ông đã học được, đã hoàn toàn thấm thía.

Cả hai nhẹ nhàng rời khỏi sảnh chính, đi vào một hành lang ít người qua lại.

Họ bước qua sợi dây có treo biển 「Cấm người không phận sự」, rồi nhẹ nhàng mở cánh cửa của một căn phòng nhỏ.

Đó là một phòng chứa dụng cụ chất đầy đồ đạc lộn xộn. Có đặt xe đẩy vệ sinh và không gian cũng khá rộng rãi. Rất lý tưởng để nói chuyện bí mật.

Cả hai luồn người vào căn phòng nhỏ, đóng cửa lại thì tiếng ồn ào bên ngoài biến mất.

Trong sự tĩnh lặng đến mức đau tai, Hosuke với vẻ mặt nghiêm túc hơn bao giờ hết, bắt đầu lên tiếng.

「Howard-san, xin hãy bình tĩnh lắng nghe.」

Nói rồi, anh ta vỗ nhẹ vào vai Howard và thông báo—

「Lần này là trường hợp ba trên năm lần. Một giờ nữa, con tàu này sẽ rơi vào tay một nhóm khủng bố.」

「Nên tôi mới không muốn đi cùng mi mà…!」

Howard ôm mặt, khẽ kêu lên. Dù đây là một diễn biến đã quá rõ ràng, ông vẫn không thể không lên tiếng.

Ông rũ đầu xuống thất vọng, rồi tạm thời thúc giục đối phương nói tiếp.

「Vậy thì…? Hôm nay sẽ có vụ gì xảy ra đây?」

「Ngay sau khi tàu rời bến, vài nơi trên tàu sẽ xảy ra những vụ nổ nhỏ.」

「Nổ!?」

Từ ngữ được thông báo không chút ngập ngừng đó, là một từ mà bình thường hiếm khi nghe thấy trong cuộc sống.

Mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng, khuôn mặt Howard tái mét.

Và Hosuke dửng dưng nói tiếp.

「Uy lực của chúng khá nhỏ, lại xảy ra ở những nơi ít ảnh hưởng đến việc vận hành tàu, nên không có nguy cơ chìm tàu. Tuy nhiên, sẽ có một vài người bị thương. Trong lúc toàn bộ hành khách và thủy thủ đoàn rơi vào hoảng loạn, một thông báo sẽ được phát ra trên loa của tàu.」

Trong khi khói bao trùm, tiếng la hét và tiếng gầm gừ vang vọng khắp nơi. Một giọng nói tổng hợp lẫn tiếng nhiễu sẽ vang lên một cách tĩnh lặng.

「'Vụ nổ vừa rồi là do chúng ta gây ra. Trên tàu còn có những quả bom uy lực mạnh hơn nữa. Nếu tiếc mạng thì hãy chấp nhận yêu cầu của chúng ta,' – là vậy đấy.」

「Nghĩa là, mục đích của bọn cướp là tiền chuộc sao…?」

「Đúng vậy ạ. Có vẻ như có khá nhiều nhân vật máu mặt từ cả giới tài chính và chính trị tham gia bữa tiệc lần này.」

Hosuke nói một cách thản nhiên. Nhẹ nhàng như thể anh ta đang nói về thời tiết ngày mai.

Giọng điệu và nội dung quá khác biệt nhau.

Cứ như anh ta đang nói đùa vậy – nhưng mà…

*(Dù sao thì, cũng là Hosuke mà…)*

Howard thở dài chấp nhận. Ông đã nhiều lần tận mắt chứng kiến khả năng thấu thị thần kỳ của Hosuke.

Chính vì vậy, ông đã hiểu rõ đến mức phát ngán rằng đây không phải là trò hề hay bất cứ điều gì khác.

「Lần này tôi cũng hỏi qua một câu… Rốt cuộc làm sao mà mi biết được những chuyện đó?」

「Nhân viên và hành khách. Trong số đó, có những kẻ có vũ trang đã trà trộn vào.」

「Không phải là vệ sĩ bình thường sao…?」

「Cử động của họ không được tinh tế như vệ sĩ. Chắc là những kẻ vô lại được thuê bằng tiền. Số lượng đông đảo thật phiền phức. Khoảng một trăm tên. Chúng đã vượt qua kiểm tra và mang theo cả súng.」

「Vậy thì, căn cứ nào cho thấy bọn chúng đã cài bom?」

「Phần đó nếu giải thích chi tiết thì sẽ dài dòng nên tôi xin bỏ qua, nhưng…」

Hosuke khẽ mỉm cười và thông báo một cách ngắn gọn.

「Tôi nhìn là biết. Chỉ vậy thôi.」

「OK. Tôi hiểu rồi.」

Howard giơ hai tay lên như đầu hàng. Mặc dù không thể hiểu được, nhưng dù sao thì Hosuke đã nói như vậy, nên chắc chắn vụ nổ sẽ xảy ra và màn kịch sẽ bắt đầu.

Ông khẽ nhắm mắt, suy nghĩ miên man.

*(Chuyến du lịch mùa hè vẫn còn bình yên nhỉ…)*

Cùng lắm thì chỉ là bắt vài tên trộm vặt, hoặc bị cuốn vào một âm mưu liên quan đến di sản của một nhà tài phiệt mà thôi.

So với tình hình hiện tại thì tốt hơn nhiều.

Cuộc chạy trốn thực tại đó không kéo dài được lâu. Hosuke tiếp tục câu chuyện với giọng nhẹ nhàng.

「Thế nên, Howard-san hãy trốn ở đây. Chắc chắn ở đây sẽ không bị ảnh hưởng bởi vụ nổ.」

「…Mi thì sao?」

「Đương nhiên rồi ạ. Này, nhấc lên nào.」

Hosuke trèo lên cái thang gần đó và cạy mở cửa thông gió trên trần nhà. Chưa đầy một phút, một lỗ lớn thông ra ống dẫn khí đã mở ra. Anh ta chỉ vào đó và thản nhiên nói:

「Tôi sẽ bí mật khám xét con tàu, vô hiệu hóa những quả bom đã được cài đặt và kiểm soát tổng hành dinh của kẻ địch. Gọi cảnh sát bây giờ thì không kịp nữa rồi.」

「Cứ như trong phim vậy…」

Ước gì có thể đặt bỏng ngô và cola bên cạnh, thoải mái ngồi xem cảnh này.

Nhưng tiếc thay, đây không phải là màn ảnh.

Howard do dự một chút rồi gật đầu mạnh mẽ.

「Được rồi, vậy thì tôi cũng đi.」

「Ông chắc chứ? Lần này sẽ có đánh đấm đó.」

「Cái đó tôi biết thừa rồi.」

Howard lắc đầu với Hosuke đang mở to mắt.

「Trên con tàu này còn có cả trẻ nhỏ và những người phụ nữ bế em bé. Tôi không thể nào thoải mái ngồi xem một mình trong vùng an toàn được.」

「…Thật vậy sao.」

Hosuke cười dịu dàng. Mặc dù bình thường anh ta là người luôn nở nụ cười, nhưng trong mắt Howard, biểu cảm ấy trông có vẻ bình tĩnh hơn mọi khi. Với nụ cười nhẹ nhõm như vừa trút được gánh nặng, anh ta đưa tay phải ra.

「Vậy thì, lần này cũng xin được nhờ vả ông nhé. Chúng ta hãy nhanh chóng ngăn chặn vụ án này ngay từ đầu nào.」

「Đổi lại, mi đừng bao giờ nói chuyện với tôi ở nước ngoài nữa nhé!?」

Như thể tuyệt vọng, Howard nắm lấy tay anh ta, và cứ thế, cả hai cùng tiến vào đường ống.

Họ bò trườn mà tiến qua một không gian kín ngột ngạt, đầy bụi bặm và xác côn trùng.

Đối với Howard, việc đi qua một nơi như vậy rõ ràng là lần đầu tiên, khiến ông gặp rất nhiều khó khăn. Ngược lại, Hosuke đi trước mà không hề vướng víu, cứ thế tiến thẳng. Cứ như một con cá chép bơi ngược dòng vậy, nhưng đối với những kẻ xấu thì có lẽ giống một con cá sấu ăn thịt người hơn.

Trước sự quen thuộc đến mức đó, Howard nhìn anh ta bằng nửa con mắt.

「Không lẽ mi, trước đây cũng từng di chuyển bằng đường ống thế này rồi sao…?」

「Đây là cách di chuyển kinh điển để tránh bị người khác phát hiện mà. Thật may là hôm nay tôi mặc bộ vest cũ.」

「Bộ vest của tôi mới mua đấy chứ!?」

「Cái đó nhìn là biết mà.」

Vừa trao đổi những câu chuyện vô bổ như vậy, Hosuke vừa rẽ phải rẽ trái trong đường ống.

Đối với Howard, ông thậm chí còn không biết mình đang đi đâu, nhưng dường như Hosuke có một bản đồ chính xác trong đầu.

*(Loại tàu này, vì lý do an ninh nên cấu trúc của nó lẽ ra không được công khai mà…)*

Mặc dù thắc mắc, ông vẫn không nói ra. Bởi vì ông đã thấy trước cảnh mình sẽ lại ôm đầu nếu Hosuke nói 「Nhìn là biết mà.」

Cứ thế, ông cố gắng hết sức đi theo, và rồi Hosuke dừng lại, bắt đầu lục lọi. Anh ta nhanh chóng tháo nắp, rồi bước xuống một căn phòng nào đó.

「Đến rồi ạ. Đây là địa điểm đầu tiên.」

「Đây là… phòng thay đồ sao?」

Đó là một căn phòng chất đầy những chiếc váy lộng lẫy. Dường như đây là phòng để trang phục biểu diễn cho diễn viên, và những thanh kiếm đạo cụ cũng được dựng vào tường.

Bên ngoài cửa sổ là đại dương mênh mông trải dài.

Hình như con tàu đã nhổ neo từ lúc nào không hay.

Nhìn thấy đất liền đang dần lùi xa tít tắp, Howard tái mét mặt.

「Này, Hosuke. Tàu hình như đã chạy rồi đó, không nhanh lên thì không ổn đâu.」

「Tất nhiên là tôi sẽ nhanh lên ạ. Theo phán đoán của tôi thì ở quanh đây… À, có rồi.」

Hosuke vạch quần áo ra tìm kiếm, và nhanh chóng kéo ra một thùng các tông. Bên trong có một cỗ máy đáng sợ. Nhiều dây điện mọc ra từ một bo mạch bí ẩn, và một màn hình LCD đơn giản đang đếm thời gian. Nhìn là biết ngay đó là bom.

「Đúng là có bom thật…」

「Vâng. Thật may là tìm thấy sớm.」

「Trước khi tận mắt nhìn thấy, tôi vẫn còn một chút khả năng nghĩ rằng mi nhầm lẫn đấy…」

Đến nước này thì chỉ còn cách cắn răng chịu đựng thôi.

Howard tiều tụy, nhưng chợt nhận ra và bắt đầu hoảng hốt.

「Nhưng, nhưng phải làm sao đây. Dù có gọi đội xử lý bom thì bây giờ có kịp không!?」

「À, không cần đâu ạ.」

Hosuke thản nhiên nói rồi nhấc quả bom lên. Rồi anh ta mở cửa sổ tàu—và dễ dàng ném nó xuống biển cái 「tõm」. Những con sóng êm đềm bao bọc quả bom, cuốn nó xuống đáy biển.

Hosuke mỉm cười nhìn Howard đang há hốc mồm đứng hình.

「Loại bom đó dễ bị hư hại bởi nước. Vậy là ổn rồi.」

「Mi có thể nói trước khi ném được không…?」

Vừa cố gắng trấn an trái tim suýt ngừng đập, Howard vừa lắc đầu.

「Thôi được. Còn bao nhiêu quả bom nữa?」

「Còn năm quả nữa ạ. Với tốc độ này thì có lẽ chúng ta có thể vô hiệu hóa tất cả trước giờ dự kiến nổ.」

「Hiểu rồi. Vậy thì nhanh—」

「Quý khách?」 Một giọng nói lạnh lẽo vang lên trong phòng.

Nhìn về phía lối vào, có hai người có vẻ là nhân viên phục vụ đang nhìn chằm chằm vào Howard và Hosuke. Họ toát ra một bầu không khí căng thẳng, rồi dửng dưng nói:

「Đây là khu vực cấm người không phận sự. Xin vui lòng rời đi ngay lập tức.」

「À, à. Xin lỗi, tôi bị lạc đường.」 Howard lúng túng biện minh.

Ông chọc vào Hosuke bên cạnh để thúc giục rút lui, nhưng—

「Này, Hosuke. Mau ra khỏi đây… Hosuke?」

「…Hừm.」 Hosuke chỉ nhìn chằm chằm vào hai người kia.

Hosuke chỉ nhìn chằm chằm vào hai người kia. Nhìn thấy ánh sáng mờ đục lóe lên trong mắt anh ta, Howard hiểu ra. Ông nhanh chóng kiểm tra đường rút lui và vũ khí.

Có lẽ vì Howard và Hosuke không có ý định rời đi, hai người kia mất kiên nhẫn mà tiến lại gần. Ngay khi nhìn thấy chiếc thùng các tông trống rỗng, họ thay đổi sắc mặt.

「Chết tiệt… Quả bom đâu rồi!」

「FBI… hay là Interpol? Không ngờ lại bị đánh hơi được kế hoạch.」

Chúng trừng mắt nhìn Howard và Hosuke với vẻ mặt dữ tợn, rồi lấy gậy baton và súng ra từ trong người.

Howard vội vàng biện minh.

「Không không, không đời nào! Chúng tôi chỉ là nhân viên văn phòng bình thường mà—」

「Một nhân viên văn phòng bình thường, sao lại biết vị trí của quả bom!?」

「Thật sự là, sao lại biết được nhỉ…」

Vì biết là vô ích, Howard không nói thêm lời nào nữa.

Trong lúc đó, bọn đàn ông từ từ rút ngắn khoảng cách. Không còn đường thoát, họ đã ở trong tình thế tuyệt vọng. Nếu là bình thường.

「Nhất định đừng giết. Trói lại rồi bắt khai ra nơi đồng bọn ẩn náu.」

「Đã rõ—!?」

Khoảnh khắc chúng ra hiệu bằng mắt, Hosuke không một tiếng động mà áp sát. Anh ta nắm lấy cổ tay một tên kéo lại, dùng đầu gối đá vào cẳng tay hắn. Trước khi vũ khí rơi xuống sàn, anh ta đã quật tên đó xuống đất và nhanh chóng chặn đường thở khiến hắn bất tỉnh.

「Ư!?」

Khi tay không đối đầu với đối thủ có vũ khí, đa số mọi người đều bị nỗi sợ hãi lấn át khiến không thể di chuyển được. Ngay cả những người đã đạt đến trình độ võ thuật nhất định cũng phải chần chừ.

Nhưng, động tác của Hosuke không hề có bất kỳ động tác thừa nào.

Tên còn lại vội vàng chĩa súng vào.

「Tên, khốn—」

「Xoẹt!」

「Ặc!?」

Một thanh đại kiếm do Howard vung lên đã đánh mạnh vào sau gáy hắn. Tên đó văng đi mạnh mẽ, làm đổ hàng loạt giá treo đồ. Nhìn tên đàn ông bị vùi trong đống váy áo, hắn đã hoàn toàn bất tỉnh.

Hosuke phủi bụi trên tay, rồi mỉm cười.

「Có hai người thì có thể phối hợp được nhiều kiểu khác nhau thật tốt nhỉ. Lần tới tôi cũng trông cậy vào ông đó, Howard-san.」

「Này, vừa rồi là ngẫu nhiên thôi đó!? Kiểu như tôi chỉ vung bừa thôi mà…」

「Không sao đâu ạ. Lần tới tôi sẽ dẫn dắt kẻ địch để đòn tấn công của Howard-san cũng trúng mục tiêu.」

「Một mình mi là đủ rồi, thật đó…」

Vừa càu nhàu, Howard vừa dùng dây thừng đạo cụ trói những tên đàn ông lại. Tất nhiên, ông cũng tiến hành kiểm tra người sơ bộ và thu hồi tất cả các loại vũ khí.

Ông cảm thấy chán ghét bản thân vì ngày càng quen thuộc với những tình huống như thế này.

Sau đó, cả hai—chủ yếu là Hosuke—đã thể hiện sự hoạt động phi thường, đa năng.

Họ tìm kiếm bom, giải cứu các nhân viên bị trói, và thỉnh thoảng lại gây ra những cuộc ẩu đả ầm ĩ với những kẻ địch gặp phải.

Mọi cuộc chiến đều kết thúc trong vài phút, và Hosuke không hề bị một vết xước nào.

Howard cũng đã giúp đỡ một chút, nhưng nhìn chung thì mức độ đóng góp đó rất nhỏ.

Trước một quái vật đã thông thạo từ Aikido đến Jujutsu, thậm chí cả võ thuật cận chiến quân đội và Hóa Kình trong võ thuật Trung Quốc, những tên đàn ông có vũ trang bị đánh gục mà không thể chống cự.

Khả năng võ thuật đã vậy, nhưng bản thân động tác của anh ta cũng hoàn toàn là gian lận.

「Dù nhìn bao nhiêu lần thì việc mi né tránh mưa đạn một cách dễ dàng như vậy hoàn toàn không thể hiểu nổi… Mi là đồ họa máy tính sao?」

「Chỉ cần nhìn chuyển động tay và mắt của kẻ địch, kiểu súng và tình trạng bảo dưỡng của nó là có thể dễ dàng dự đoán đường đạn mà?」

「Cái đó trên đời này chỉ có mi… À không, Naoya-kun cũng có vẻ làm được.」

「Tôi nghĩ là có thể ạ. Chỉ là thằng con trai tôi chưa từng gặp phải loại sự cố này, nên cũng không biết thế nào.」

「Chỉ có thể cầu mong nó cả đời không có duyên với mấy vụ này thôi…」

Vừa mang theo lời cầu nguyện như vậy, Howard vừa ném quả bom cuối cùng xuống biển cái 「tõm」.

Thành trì cuối cùng là buồng lái—trái tim của con tàu, phòng điều khiển.

Vốn dĩ đây là nơi các thủy thủ bận rộn qua lại, nhưng lối đi dẫn tới đó lại được canh giữ bởi những tên đàn ông có vũ trang. Vì Hosuke đã trấn áp ngay lập tức, giờ đây đó là một cảnh tượng tan hoang.

Đứng trước cánh cửa sắt lớn, Howard nuốt nước bọt 「ực」 một tiếng.

「Và, phía trước chính là tổng hành dinh của kẻ địch sao…?」

「Vâng. Vừa đúng lúc việc trấn áp đã hoàn thành rồi ạ.」

Hosuke kiểm tra đồng hồ, lau đi những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán. Anh ta cẩn thận cất khăn tay rồi nhìn thẳng vào Howard.

「Hành động của chúng ta chắc chắn đã bị bên kia biết rồi. Ông vẫn muốn đi chứ?」

「Đương nhiên rồi. Đến nước này thì tôi sẽ đi đến cùng với mi.」

Howard nắm chặt lại thanh đại kiếm đạo cụ, chậm rãi gật đầu. Vũ khí ông cầm từ phòng thay đồ ban đầu giờ đây lớp sơn đã bong tróc, tồi tàn.

Dù một mình Hosuke chắc chắn cũng sẽ giải quyết được. Nhưng không thể nào để anh ta đi một mình.

*(Nếu mình làm ra vẻ bỏ mặc ở đây… thì sẽ không còn mặt mũi nào mà nhìn Naoya-kun nữa!)*

Để có thể ưỡn ngực mà gặp lại thằng con trai tương lai (dự kiến), ông không còn cách nào khác ngoài đối mặt. Cũng có thể nói là do đã vượt qua nhiều lằn ranh sinh tử nên ông trở nên hưng phấn.

Cứ thế, cả hai bám sát vào cánh cửa dày, trao đổi ánh mắt.

「Kẻ địch bên trong có bảy tên. Chúng có vũ trang… nhưng chúng ta có khả năng thắng, nên sẽ đột nhập. Ông ổn chứ?」

「Không sao! Nhanh chóng kết thúc trò hề này đi!」

「Vậy thì… Ba, hai, một!」

Cùng với tiếng hô, họ đá văng cửa và lăn vào trong phòng.

Đó là một buồng lái rộng lớn. Phía bên kia là bức tường kính, nơi bầu trời xám xịt và biển cả hòa vào nhau. Thời tiết đã trở nên cực kỳ tệ từ lúc nào không hay.

Bên trong là những thủy thủ đang trợn tròn mắt. Và—

「Đứng yên!」

「Cứu, cứu với…!」

「Này!?」

Một tên đàn ông cầm súng đang chĩa vào một người phụ nữ. Người phụ nữ đó có khuôn mặt ông đã nhìn thấy ở sảnh chính của tàu, đang bế một em bé quấn trong khăn choàng.

Khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt đẫm nước mắt của người phụ nữ, Howard đã phản ứng tức thì.

「Nguy hiểm!」

Gần như đồng thời với việc đẩy Hosuke ra, người phụ nữ lẽ ra là con tin lại rút ra một khẩu súng lục thô kệch. Từ đó trở đi, thế giới như tua chậm. Trong khi thời gian trôi đi chậm một cách kỳ lạ, ông bất lực đứng nhìn ngón tay thon dài của cô ta đặt lên cò súng, và tiếng nổ lớn vang lên cùng làn khói trắng.

*(Cái này, người bình thường chắc chắn không thể né được đâu nhỉ…)*

Ngay khoảnh khắc ông nhận ra điều đó. Tiếng súng mà ông đã nghe nhiều lần trong ngày hôm nay đã găm thẳng vào ngực Howard.

「Ư!?」

Howard bị quật mạnh xuống sàn, tiếng xương sống kêu cọt kẹt lớn vang vọng trong đầu ông. Trong khi ý thức mờ dần, ông chỉ mơ hồ nghe thấy nhiều tiếng súng và tiếng la hét xen lẫn nhau trong buồng lái.

Khi tỉnh lại, ông thấy Hosuke đang cúi xuống nhìn mặt mình.

Thứ anh ta nở ra là một nụ cười vui vẻ, lạc lõng trên chiến trường.

「Ông đã nhận ra người phụ nữ vừa rồi là trùm của kẻ địch rồi nhỉ.」

「Hả… đại khái là vậy thôi…」

Dường như khả năng tinh tường của Hosuke đã lây sang ông.

Howard cười gượng, rặn ra giọng khàn khàn.

「Tuy nhiên, có lẽ tôi đã già rồi… không ngờ lại phải chết để bảo vệ kẻ như mi…」

「Đừng nói những chuyện xui xẻo như vậy chứ.」

Hosuke nhún vai, nói một cách sửng sốt.

「Howard-san có bị bắn đâu. Ông hãy xem kỹ lại xem.」

「Hả…?」

Ông rụt rè sờ vào áo khoác. Quả nhiên, đúng như Hosuke nói, chỉ có một lỗ mà không dính máu. Suy nghĩ kỹ thì ý thức ông cũng rõ ràng, cơ thể tuy đau nhưng cũng không đến mức không thể đứng dậy.

「Nhưng, tôi chắc chắn đã cảm thấy một cú sốc!?」

Cùng lúc ông ngồi dậy, có thứ gì đó lăn ra từ túi áo khoác bên trong. Đó là chiếc vòng cổ ông nhận được từ Hosuke trước khi lên tàu. Ông rụt rè nhặt lên—thì thấy một viên đạn sáng lấp lánh găm sâu vào mặt sau của chiếc hộp.

「Không lẽ… thứ này đã bảo vệ tôi sao?」

「Đúng vậy ạ. Ông thật sự may mắn.」

Hosuke nói vậy rồi đưa tay ra.

Mượn tay anh ta đứng dậy, Howard nhìn quanh rồi nhăn mặt.

「Nhanh thật… đã xong việc rồi sao.」

「Vâng, trong lúc Howard-san còn đang mơ màng đó ạ. Coi như là một buổi tập thể dục tốt.」

Hosuke chỉnh lại cà vạt.

Và rồi, anh ta cung kính cúi đầu với người phụ nữ đang từ từ lùi lại. Khẩu súng trên tay cô ta đã lăn vào góc buồng lái. Cô ta giờ đây chỉ còn bế một em bé được quấn trong khăn choàng.

「Nào, tôi không muốn ra tay thô bạo với phụ nữ đâu. Tôi khuyên cô nên đầu hàng.」

「Không biết ngươi là ai… nhưng bị ngươi coi thường rồi đấy! Đừng nhúc nhích nữa!」

Vừa hét lên, cô ta vừa ném khăn choàng đi. Hóa ra, đứa bé hiện ra là một con búp bê được làm rất tinh xảo.

Bên trong nó là một cỗ máy đầy dây điện lằng nhằng. Nó lớn gấp mấy lần những quả bom đã bị ném xuống biển trước đó. Người phụ nữ không chút do dự mà nhấn công tắc, và những con số trên bảng điều khiển bắt đầu nhảy múa.

「Vừa nãy, tôi đã kích hoạt quả bom này! Nó có uy lực đủ để nhấn chìm cả con tàu, và chỉ có tôi mới biết cách gỡ—」

「Xin lỗi.」

「Ặc!?」 Hosuke không màng đến lời đe dọa sáo rỗng, cướp lấy quả bom từ tay người phụ nữ.

Đặt nó lên bàn trong buồng lái, anh ta cắt rồi nối dây điện—chỉ khoảng mười giây. Những con số trên bảng điều khiển dễ dàng dừng lại, rồi nó kêu 「pứtttt」 một tiếng và ngừng hoạt động.

「Phù. Đã vô hiệu hóa được rồi. Giờ không còn lo nó phát nổ nữa.」

「Vô, vô lý!?」 Người phụ nữ ngây người thất thần, ngồi sụp xuống sàn. Từ những thủy thủ nín thở theo dõi đã thốt lên nhiều tiếng cảm thán, và cứ thế mọi chuyện đã giải quyết xong.

Howard nhìn Hosuke với ánh mắt ngờ vực.

「Mi còn có thể tháo gỡ bom nữa sao. Vậy thì không cần ném xuống biển cũng được mà?」

「Cách đó dễ hơn mà. Lại đỡ tốn công nữa.」

「Đúng là vậy rồi.」

Ông không thể nghĩ ra lời nào để mà phản bác tử tế, chỉ mơ hồ lắng nghe tiếng còi hú của cảnh sát biển.

Cảnh sát đến nơi và bữa tiệc bị gián đoạn, con tàu quay thẳng về cảng.

Tất cả tội phạm đều bị bắt giữ không thiếu một ai, không có bất kỳ khách mời hay nhân viên nào bị thương. Thật là một màn kết thúc tuyệt vời.

Trong khi hoàng hôn buông xuống biển, nhiều chiếc xe cảnh sát đã đến, khiến cảng trở nên hỗn loạn nháo nhào.

「Lần này cũng phiền ông rồi, Howard-san.」

「Không… tôi mới là người phải cảm ơn.」

Ở một góc của sự hỗn loạn đó, Howard lắc đầu với Hosuke. Lần này cũng là một vụ án nghiêm trọng. Nhưng ông hoàn toàn không có ý định oán giận Hosuke.

「Nếu không có bùa hộ mệnh mi đưa, tôi đã mất mạng ở đó rồi.」

「Nhưng mà, ban đầu người lôi ông vào là tôi mà?」

「Là tôi chủ động bị lôi vào mà. Coi như huề nhau nhé.」

Khi ông cười thoải mái, Hosuke cũng nở nụ cười sâu hơn.

Hosuke liếc nhìn những tên đàn ông đang bị dẫn đi, rồi khẽ nhắm mắt.

「Tôi chỉ cần nhìn đối phương là đại khái có thể đọc được suy nghĩ của họ.」

「Gì, gì vậy, tự dưng nói chuyện gì không đâu. Chuyện đó tôi biết thừa rồi.」

「Vâng. Thế nên tôi… rất hiểu con người có thể tàn nhẫn đến mức nào.」

Hosuke vừa thở dài vừa thốt ra những lời đó. Mặc dù trên mặt anh ta vẫn nở nụ cười hiền hậu, nhưng ở đâu đó lại ẩn chứa một nỗi u hoài.

Tuy nhiên, khi anh ta mở mắt lần nữa, nỗi u hoài đó đã biến mất hoàn toàn.

「Về điểm đó, Howard-san không có gì mờ ám nên nhìn vào cảm thấy rất thoải mái. Sau này xin ông hãy tiếp tục giúp đỡ tôi nhé.」

「Hừm, tôi xin miễn. Tôi đã quá chán ngán mấy vụ thế này rồi.」

「Ông lúc nào cũng nói vậy, nhưng lần nào cũng khá chủ động đó chứ? Vợ tôi, Airi, mỗi lần cảm thấy có dấu hiệu sự cố là lại trốn mất, bỏ lại cả người chồng là tôi đây.」

「À thì, dù có giết thì mi cũng khó mà chết được đâu…」

Không phải vợ anh ta vô tình, mà đơn giản là bản thân anh ta chính là một quái vật.

Howard chống tay lên cằm và lẩm bẩm 「hừm」.

「Tôi cũng sẽ không làm chuyện mạo hiểm như vậy nữa. Vì không phải lúc nào cũng gặp may mắn thế này đâu.」

Howard lấy chiếc hộp đã cứu mạng ông ra từ túi áo khoác bị thủng. Viên đạn bẹp dúm như viên kẹo găm sâu vào trong, cho thấy sức mạnh khủng khiếp của nó.

「Nhưng, thật sự là may mắn. Cứ như trong phim, kiểu… như…」

Howard đang cảm nhận sâu sắc sự xúc động, nhưng dần dần lời nói của ông nhỏ dần rồi tắt hẳn.

Một cảnh ngay trước khi lên tàu đột nhiên hiện rõ mồn một trong tâm trí ông.

Hosuke đã đưa chiếc vòng cổ cho Howard và—

「Tôi thấy yên tâm rồi vì ông đã chịu nhận.」

Chắc chắn là anh ta đã nói vậy mà.

「Không lẽ nào… mi…」

Howard nuốt nước bọt 「ực」 một tiếng, nhìn chằm chằm vào mặt Hosuke.

「Mi đã đọc trước được diễn biến đó… rồi đưa thứ này cho tôi sao? Để nó có thể chắn đạn ư?」

「Ha ha ha.」

Kẻ được gọi là ác quỷ, chỉ đơn giản là mỉm cười nhẹ nhàng.

Anh ta xoay gót và bước đi.

「À phải rồi, ngài chủ tịch đang đợi ở đằng kia. Ông ấy nói rất muốn bày tỏ lòng biết ơn đối với tôi và Howard-san, những người có công trong vụ này.」

「Này, đợi đã! Lần này thì ngay cả tôi cũng không bị lừa đâu đấy!?」

「Nhưng mà, đây là phương án đơn giản và chắc chắn nhất mà. Thực tế thì thiệt hại bằng không đúng không?」

「Cả bộ vest của tôi bị thủng lỗ chỗ đây này!?」

「Chuyện đó thì ngài chủ tịch sẽ giải quyết cho ông thôi. Một hai bộ vest thì rẻ bèo thôi mà.」

Thực tế thì sau đó, Howard đã nhận được hàng loạt phiếu may đo từ một tiệm may cao cấp. Ông cũng trực tiếp thiết lập quan hệ với chủ tịch một tập đoàn lớn, và doanh thu công ty cũng tăng vọt. Về sau nghĩ lại thì đây là một vụ án toàn những điều tốt đẹp—nhưng vào thời điểm đó, giữa hai lông mày Howard đã in hằn những nếp nhăn sâu hơn cả khe nứt sông băng.

「Nghĩ đến việc sau này Naoya-kun có thể trở thành như mi, giờ tôi đã đứng ngồi không yên rồi…」

「Khả năng đó thấp thôi ạ.」

Hosuke lắc đầu. Với nụ cười tươi tắn nhưng lại đưa ra một lời tuyên bố tàn nhẫn—

「Naoya có tố chất hơn cả tôi. Có lẽ thằng bé sẽ dễ dàng vượt qua tôi đó.」

「Thôi đi! Đừng có nói những lời tiên tri xui xẻo như vậy chứ…! Mà vốn dĩ mi là—」

Vừa lách tránh bàn tay đang định túm lấy mình, Hosuke vừa hăm hở bước đi trước Howard.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận