Sau kỳ nghỉ hè, bao giờ cũng là một sự u ám đến lạ lùng.
Đợt nóng gay gắt cuối hè vẫn còn kéo dài, việc làm quen trở lại với nếp sinh hoạt đều đặn sau những ngày nghỉ ngơi thả lỏng thật sự rất khó khăn. Thậm chí, không ít người còn mắc phải ‘chứng bệnh tháng Chín’ thay vì ‘chứng bệnh tháng Năm’ nữa chứ.
Thế nhưng, lại có một số người trông tràn đầy sức sống.
Lý do thì có rất nhiều, nhưng phần lớn hẳn là vì ‘đã tìm được người yêu trong kỳ nghỉ hè’.
Lễ hội mùa hè, hồ bơi, những chuyến du lịch nhỏ… Sau những sự kiện đầy cởi mở đó, có rất nhiều trường hợp hai người có cảm tình với nhau đã tiến tới hẹn hò.
Những cặp đôi mới chớm nở ấy, thường cảm thấy sự háo hức cho một cuộc sống thường nhật mới mẻ lấn át đi cảm giác uể oải sau kỳ nghỉ hè. Kết quả là, họ trông thật chói mắt trong mắt những học sinh lười biếng xung quanh.
Và dĩ nhiên, Naoya cũng là một trong số những người thuộc vế đó.
Vào đúng giờ nghỉ trưa hôm đó, cậu tình cờ đụng độ Koyuki trước phòng giáo viên.
「À, Koyuki.」
「Ức…!」
Vừa nghe tiếng gọi, vai Koyuki khẽ giật bắn lên.
Dù vừa nhận ra Naoya, gương mặt cô lập tức rạng rỡ hẳn lên, nhưng chỉ thoáng qua trong tích tắc.
Ngay lập tức, cô lấy lại vẻ mặt điềm tĩnh, rồi duyên dáng hất nhẹ mái tóc ra sau.
「Ồ, không phải Naoya-kun sao. Cậu làm gì ở chỗ này thế?」
「Làm gì ư, thì tớ có việc ở phòng giáo viên. Bị thầy gọi lên mà.」
「Hả? Bị gọi lên sao…?」
Vừa nghe thấy từ đó, đôi mắt Koyuki liền nheo lại thật sắc.
Cô lập tức rút ngắn khoảng cách chỉ vài bước chân, rồi đến gần hằm hè Naoya từ cự ly gần.
「Cậu, lần này rốt cuộc đã gây ra chuyện gì rồi? Nói thật đi.」
「Cậu không tin tớ gì cả… Là hiểu lầm thôi mà. Tớ vô tội.」
「Nói dối! Kiểu gì chẳng lại dùng cái năng lực洞察 lực vô bổ đó mà gây gổ, hoặc vạch trần bí mật của người khác chứ gì.」
「À thì, đúng là tớ có vận dụng năng lực洞察 lực vô bổ thật.」
「Thấy chưa, y như rằng! Nạn nhân đâu? Tớ sẽ cùng xin lỗi với cậu!」
Mặc kệ Naoya thái độ thờ ơ, một mình Koyuki cứ hừng hực tinh thần trách nhiệm.
Đúng lúc đó, cánh cửa phòng giáo viên bất chợt bật mở. Người xuất hiện là một giáo viên nam với vẻ mặt dữ tợn. Ông ta có đủ uy lực để khiến những học sinh bình thường phải im thin thít chỉ bằng một ánh mắt.
Thế nhưng, khi nhìn thấy Naoya, nét mặt ông ta khẽ dịu đi một chút.
「À, Sasahara. Cậu đến rồi à.」
「Chào thầy Iwatani ạ.」
Trước ông ta, Naoya cúi đầu.
「Thầy Iwatani của Ban Tư Vấn Học Sinh sao…!?」
Về phần Koyuki, cô nghẹn ứ một tiếng rồi mặt mày tái mét đi.
Thầy nổi tiếng là một giáo viên khắc nghiệt, khiến toàn bộ học sinh trong trường đều phải khiếp sợ.
Vì sự dịu đi trên nét mặt thầy Iwatani là một thay đổi rất nhỏ mà chỉ Naoya mới nhận ra được, nên trong mắt Koyuki, ông ta hẳn chỉ trông như một con thú ăn thịt đang tìm kiếm con mồi.
Cô luống cuống ấn mạnh đầu Naoya xuống.
「Thấy chưa, rõ ràng là cậu đã gây chuyện rồi! Đồ ngốc Naoya-kun! Em xin lỗi thầy Iwatani ạ…! Em sẽ thay cái người này xin lỗi nữa ạ…!」
「Cô bé đang nói chuyện gì vậy…?」
Thầy Iwatani chỉ biết nghiêng đầu khó hiểu trước Koyuki đang hoảng hốt.
Có lẽ đã đến lúc giải thích mọi hiểu lầm. Naoya vừa bị cô lắc, vừa thở dài thườn thượt.
「Thưa thầy, thầy giải thích cho Koyuki giùm em đi ạ. Em ấy đang lo là em đã gây ra chuyện gì đó.」
「…Nếu vậy thì đành chịu.」
Thầy Iwatani hơi chần chừ một chút rồi rút điện thoại di động từ túi áo ngực ra.
Ông ta thao tác một lúc, rồi đưa màn hình ra trước mặt Koyuki.
「Nhìn cái này đi.」
「Hả…? Oa, bé gái đáng yêu quá!」
Khi nhìn thấy bức ảnh được hiển thị trên màn hình, gương mặt Koyuki bỗng sáng bừng lên lấp lánh.
Đó là một bé gái nhỏ khoảng bốn, năm tuổi. Con bé đang chơi đùa trong sân cát, người lấm lem bùn đất, nở nụ cười rạng rỡ. Một bức ảnh hạnh phúc khiến người xem cảm thấy ấm lòng.
Koyuki cũng quên béng đi chuyện buộc tội Naoya mà chăm chú nhìn vào bức ảnh.
「Trông như búp bê vậy. Có chuyện gì với bé gái này sao ạ?」
「Con gái tôi đấy.」
「Hả… Hảảảảảảảảảả!?」
Cô hét lên một tiếng kinh ngạc rồi liên tục so sánh thầy Iwatani với bé gái trong ảnh.
Sau đó, Koyuki đưa tay lên cằm, khẽ lẩm bẩm như đang suy nghĩ kỹ càng.
「Chắc hẳn là giống phu nhân rồi…」
「Em xin lỗi thầy Iwatani ạ… Koyuki nhà em đã nói lời thất lễ…」
「Đừng bận tâm. Tôi nghe mãi rồi.」
Thầy Iwatani cất điện thoại đi, rồi gãi má một cách khó xử.
「Thật ra, sinh nhật con gái tôi sắp tới rồi… Nhưng gần đây công việc bận rộn, tôi không có thời gian nói chuyện tử tế với con bé. Tôi không biết nên tặng món quà gì cho phù hợp nên đang rất băn khoăn.」
「Thế nên, em đã tư vấn cho thầy.」
Em đã xem video về con gái thầy, rồi suy đoán xem con bé muốn món quà gì.
Kết quả là, em đã đưa ra vài lời khuyên đơn giản.
Thầy Iwatani khẽ nhếch mép, rồi thở dài một tiếng.
「Đúng như lời cậu nói, khi tôi cùng con bé đi chơi, con bé đã rất vui. Thì ra điều con bé muốn nhất không phải đồ chơi gì cả, mà là thời gian ở bên tôi.」
「A ha ha, dễ ẹc phải không ạ?」
Naoya mỉm cười tươi tắn, rồi dặn dò với giọng điệu nửa đùa nửa thật.
「Nhưng mà thầy ơi, hỏi em là chiêu cuối cùng, là mẹo vặt bí mật đấy ạ. Có rất nhiều chuyện mà nếu không nói chuyện tử tế với đối phương thì sẽ không hiểu được đâu.」
「Là cậu nói điều đó sao…? Nhưng thôi… tôi hiểu rồi. Từ giờ trở đi, tôi sẽ cố gắng dành thời gian bên con gái thật nhiều. Thôi được, cậu đợi một lát nhé.」
Nói xong, thầy Iwatani liền tạm thời lui vào trong phòng giáo viên.
Ông ta nhanh chóng quay lại hành lang, rồi đưa một chiếc túi giấy lớn cho Naoya.
「Dù sao thì cũng cảm ơn cậu nhiều, Sasahara. Đây là rau củ trồng ở nhà tôi. Tuy chẳng đáng là bao, nhưng… cậu cứ nhận lấy nhé.」
「Dạ, em cảm ơn ạ. Mẹ em sẽ rất vui.」
Naoya cứ thế mà thẳng thắn nhận lấy.
Bên trong có rất nhiều cà rốt dính bùn, dưa chuột cong queo và nhiều loại rau củ khác.
Sau đó, thầy Iwatani rời khỏi phòng giáo viên để đi làm công tác tư vấn học sinh. Nhìn ông ta khẽ vẫy tay rồi rời đi, Koyuki liền ngạc nhiên mà nhìn chằm chằm vào Naoya.
「Hừm… thật sự là vô tội sao.」
「Không phải tớ đã nói thế nhiều lần rồi sao. Cậu không tin tớ gì cả.」
「Ư… tớ thấy mình đã sai rồi… Xin lỗi cậu nhé.」
Koyuki trông có vẻ ngại ngùng mà ủ rũ hẳn đi.
Dáng vẻ hối lỗi tận tâm của cô khiến người ta liên tưởng đến một chú cún con bị la mắng.
Trước tình cảnh đó, Naoya nở nụ cười rạng rỡ với cô.
「Thôi được rồi. Ngay cả việc thầy Iwatani cảm ơn tớ, xét cho cùng cũng là nhờ Koyuki cả đấy.」
「Hả? Sao lại là tớ?」
Koyuki chớp chớp mắt ngây thơ.
Với cô gái như muốn nói rằng mình chẳng hiểu gì sất, Naoya cứ thế thản nhiên tiếp tục.
「Trước khi gặp Koyuki, tớ chẳng mấy khi giao tiếp tử tế với ai ngoài vài người quen thân đâu. Tớ đã từng nói rồi mà, ở bên người khác rất mệt.」
Vì khả năng thấu hiểu của mình, Naoya tiếp nhận toàn bộ cảm xúc của người khác.
Chính vì thế, cậu vẫn luôn giữ khoảng cách trong các mối quan hệ, trừ những người bạn thuở nhỏ như Tatsumi và Yui.
Hiếm khi có nữ sinh nào tỏ ý thích cậu, cậu cũng lịch sự từ chối và giữ khoảng cách.
「Nhưng… tớ đã nhận ra điều đó khi gặp Koyuki. Giao tiếp với người khác tuy có mệt, nhưng đổi lại rất thú vị. Đó là lý do gần đây tớ cứ thế mà tư vấn cho rất nhiều người đấy.」
Quả thật đến giờ, cậu vẫn có lúc cảm thấy mệt mỏi vì cảm xúc của người khác.
Thế nhưng, cậu đã được trải nghiệm niềm vui khi giao tiếp với người khác, cảm giác đó đã lấn át đi sự mệt mỏi về tinh thần.
Naoya của trước đây, hẳn sẽ không bao giờ nhận ra được điều đó.
「Koyuki nói cậu thay đổi là nhờ tớ, nhưng tớ cũng thay đổi được là nhờ Koyuki đấy. Cảm ơn cậu nhé, Koyuki.」
「Naoya-kun…」
「Thế nên từ giờ trở đi, chúng ta hãy tiếp tục đồng hành nhé, Koyuki.」
Naoya nhẹ nhàng nắm lấy tay Koyuki đang nghẹn lời.
Một hơi ấm dịu nhẹ truyền đến từ đầu ngón tay.
Cả hai im lặng nhìn nhau thật lâu… Naoya nở nụ cười tươi rói, rồi giáng đòn quyết định.
「Với tư cách là người yêu nhé?」
「Phư…!」
Khoảnh khắc đó, toàn thân Koyuki cứng đờ lại.
Mồ hôi lấm tấm trên trán, từ đầu ngón tay cô truyền đến không phải hơi ấm mà là sự hồi hộp.
Với Koyuki đã vượt quá giới hạn chịu đựng trong khoảnh khắc, Naoya lại nhún vai như thể nói: 「Thôi nào…」
「Không phải đã đến lúc quen dần rồi sao. Chúng ta đã tỏ tình với nhau hơn nửa tháng rồi đấy.」
「Ư, im đi! Mới có nửa tháng thôi mà!」
Koyuki lập tức hất mạnh bàn tay vừa được nắm ra.
Đã hơn nửa tháng trôi qua kể từ chuyến đi chơi ngắn ngày với những thay đổi đầy kịch tính đó.
Với những cặp đôi mới bắt đầu hẹn hò, đây hẳn là khoảng thời gian nồng cháy nhất.
Thế nhưng, trường hợp của Naoya và Koyuki lại là một ngoại lệ.
「Cậu thật sự không chút tế nhị nào cả… Nghe đây, đây là trường học đó!」
Koyuki lắc đầu lia lịa, rồi lập tức dí ngón trỏ vào Naoya.
「Tớ đã nói ngay sau kỳ nghỉ hè rồi mà, ở trường tuyệt đối không được nói những chuyện vớ vẩn như thế. Ở đây, chúng ta chỉ là bạn cùng lớp thôi. Cậu phải phân định rõ ràng ranh giới đó, nếu không tớ sẽ gặp rắc rối đấy.」
「Không, tớ hiểu ý cậu muốn nói, nhưng… điều kiện có quá khắt khe không?」
Để không lơ là việc học, cô ấy phân biệt rất rõ ràng.
Lời lẽ của Koyuki rất có lý.
Thế nhưng, với Naoya thì chẳng thể nào chấp nhận được.
Vừa bẻ ngón tay, cậu vừa liệt kê những điều bị cô ra lệnh.
「Nắm tay thì đương nhiên rồi, ngay cả việc uống chung, đút cho nhau ăn cũng bị cấm. Hơn nữa, nếu không có việc gì đặc biệt thì cũng không được đến lớp của nhau. Còn nhiều ràng buộc khác nữa, nhưng… chẳng phải thế này còn xa cách hơn cả lúc chưa hẹn hò sao?」
「Điều kiện đương nhiên thôi.」
Koyuki hừ nhẹ một tiếng với vẻ mặt nghiêm nghị.
Cô ưỡn ngực, hất cằm lên, mạnh mẽ tuyên bố nhưng mà…—
「Nếu để người ta biết tớ đang hẹn hò với một người bình thường như cậu, thì địa vị của tớ sẽ bị hạ thấp đấy. Thế nên ở trường đừng có mà tùy tiện đến gần tớ. Rõ chưa?」
「Tớ hiểu mà. Chắc chắn Koyuki đang nghĩ: ‘Nếu mọi người biết mình đang hẹn hò thì sẽ xấu hổ lắm…! Đến mặt Naoya-kun mình cũng chẳng dám nhìn…!’ ấy mà.」
「Ư… Đ, đúng thế. Nếu cậu đã hiểu thì tốt rồi. Thế nên cứ tiếp tục giữ khoảng cách thích hợp—」
「Nhưng tớ muốn được thân mật với Koyuki hơn nữa. Giống như Koyuki đang nghĩ: ‘Dù đã hẹn hò được với cậu ấy rồi, nhưng mình cũng muốn được thân mật một chút…!’ ấy.」
「Này, đừng có dồn tớ như thế…! Dù sao thì ở trường là bị cấm! Rõ chưa!?」
「Vậy, ra khỏi trường thì chúng ta thân mật với nhau như người yêu là được chứ?」
「Không phải cái kiểu chuyện như thế!」
Koyuki đỏ bừng mặt mà hét lên.
Cứ thế mà, từ khi hẹn hò đến giờ, mối quan hệ của họ vẫn chẳng có tiến triển gì đáng kể.
Cùng lắm thì vào cuối tuần, họ sẽ đến nhà nhau chơi hoặc đi dạo bên ngoài.
Ngay cả lúc đó, nắm tay đã là giới hạn rồi, chứ đừng nói đến hôn. Đã có lần cậu thử tạo bầu không khí lãng mạn, nhưng Koyuki lại bị mềm nhũn chân.
Nói cách khác, đây là một trạng thái có thể gọi là bị giày vò trong sự chờ đợi—.
*(Thế này cũng tốt mà… Những phản ứng non nớt, đúng là một bữa tiệc thị giác!)*
Naoya cũng cảm thấy khá hài lòng.
Koyuki ngượng ngùng cũng đáng yêu, mà Koyuki thật ra muốn được thân mật nhưng lại không đủ dũng khí mà lùi bước thì còn đáng yêu hơn nữa. Tuyệt nhất là khi cậu ấy cư xử như bình thường, rồi bất chợt cô ấy ý thức được mà giữ khoảng cách.
Cứ thế mà, tuy miệng nói vậy nhưng cậu vẫn chấp nhận hiện trạng.
Trái ngược với Naoya rạng rỡ, Koyuki lại buông thõng vai như thể kiệt sức.
「Naoya-kun đúng là chẳng thay đổi gì cả… Cậu vui vẻ như thế không sao chứ? Chẳng mấy chốc cái người kia sẽ đến Nhật Bản đấy.」
「À, hôn phu (tạm thời) à.」
Đó là một vấn đề bỗng nhiên xuất hiện cách đây vài hôm.
Hôn phu của Koyuki, do ông nội của cô đang sống ở nước ngoài sắp đặt.
Cậu thiếu niên được cho là cùng tuổi với Naoya, nghe nói sắp hoàn tất thủ tục du học để đến Nhật Bản.
Việc xuất hiện một đối thủ như thế ngay sau khi bắt đầu hẹn hò, đúng là một tình huống khẩn cấp.
Thế nhưng, Naoya lại khẽ vỗ ngực.
「Cứ giao cho tớ. Dù là ai đi chăng nữa, tớ tự tin có thể nghiền nát tinh thần họ chỉ trong ba phút. Thậm chí, tớ còn đang mong được gặp mặt nữa đấy.」
「Chính vì thế tớ mới lo lắng đấy…」
Koyuki lắc đầu với vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng.
Hoàn toàn là trạng thái đồng cảm với cái người hôn phu kia.
Hướng về hai người với thái độ đối lập như thế, một giọng nói bất thường vang lên đầy phấn khởi.
「Ấy dà, hôm nay Koyuki-chan cũng lại thế này nữa rồi.」
「Hả… Là Yui-chan và Emi-chan sao?」
Koyuki lập tức quay phắt lại, thì thấy Yui và Emika đang đứng đó.
Cả hai đã hoàn toàn thân thiết với Koyuki.
Cả hai đều nheo mắt cười đầy trìu mến.
「Thật sự là thân mật quá sức chịu đựng luôn đó. Thân mật ở chỗ này, bình thường thì chẳng ai làm được đâu mà.」
「Đúng rồi đó, Yui. Haizz, tớ cũng muốn có lúc được nũng nịu với bạn trai như thế kia ghê.」
「Thân, thân mật…!?」
Koyuki liền cứng đơ người.
Cô liền ho khan để chữa ngượng nhưng mà…—
「Hai cậu nói gì thế hả? Vừa nãy trông như tớ đang thân mật sao? Tớ chỉ đang dạy dỗ cái người chậm hiểu này một chút đạo lý thôi mà.」
「Hả, vậy thì cậu nhìn xung quanh xem.」
「Xung, xung quanh sao…?」
Nghe Yui nói, Koyuki liền rụt rè nhìn quanh.
Hiện trường là hành lang trước phòng giáo viên. Vì đang là giờ nghỉ trưa nên có rất nhiều học sinh qua lại.
Và tất cả mọi người, cứ hễ chạm mắt với Koyuki là liền quay mặt đi chỗ khác.
Trong số đó có cả giáo viên, và không có ngoại lệ, tất cả đều đỏ mặt.
「Hả, hai người đó hẹn hò rồi sao? Từ khi nào vậy?」
「Nghe nói là từ kỳ nghỉ hè đó. À mà, cũng chỉ là kiểu sai số thôi mà. Trước giờ họ cũng thân mật rồi mà.」
「Đúng là Shirogane-san thật đáng nể…」
Những lời thì thầm như thế cứ vang lên, và hành lang thì tràn ngập bầu không khí ngọt ngào đến mức gây khó chịu.
Chỉ vào đó, Yui tự tin khẳng định.
「Thấy không? Đó là bằng chứng cho thấy ai nhìn vào cũng thấy hai người thân mật đó.」
「Híc… ÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁ!?」
Tiếng hét kinh thiên động địa đó, nghe nói đã vang vọng khắp toàn bộ khu nhà trường.
Không thể chịu đựng được ánh mắt của đám đông, Koyuki liền lao đi như thỏ chạy trốn.
Nhìn bóng lưng cô ấy biến mất trong chớp mắt, Emika xoa cằm rồi lẩm bẩm.
「Koyuki-chan đúng là có đôi chân tốt ghê. Không biết có chịu vào đội điền kinh của bọn mình không nhỉ. Chắc chắn có thể nhắm đến thứ hạng cao trong giải đấu cấp tỉnh đó.」
「À, chắc không được đâu. Giờ đâu phải lúc tham gia hoạt động câu lạc bộ chứ.」
Yui phẩy phẩy tay, rồi chắp hai tay lại nhìn Naoya.
「Hơn nữa, xin lỗi cậu nhé, Naoya. Hình như tớ đã xen vào chuyện của cậu rồi.」
「Đừng bận tâm. Ngay cả khi Yui và các cậu không nói, thì khoảng mười hai giây nữa là cô ấy cũng sẽ tự nhận ra thôi mà.」
「Hóa ra Sasahara-kun vẫn nắm mọi thứ trong lòng bàn tay sao. Koyuki-chan cũng vất vả thật đó.」
「Không đến mức đó đâu. Dù có thể dự đoán được, nhưng cũng khó mà không để cô ấy chạy thoát đấy.」
Trước Emika đang nhún vai, Naoya chỉ biết cười khổ.
Việc này xảy ra đúng như dự đoán.
Koyuki vì quá xấu hổ mà bỏ chạy cũng đáng yêu theo một kiểu riêng.
Chỉ là—.
*(Đáng yêu thì đáng yêu thật đó… Nhưng nếu cô ấy có thể thoải mái hơn một chút thì tốt quá.)*
Cũng là lời thật lòng khi cậu mong muốn sớm tiến tới một bước tiếp theo.
Yui vỗ nhẹ vai Naoya đang thở dài để động viên cậu.
「Mà thôi, Koyuki-chan chắc sẽ mất chút thời gian để quen thôi. Cậu chỉ có thể chờ đợi thôi.」
「Chắc thế. Nóng vội quá cũng sẽ phản tác dụng thôi.」
「Fufu. Mong là cô ấy sẽ sớm quen, rồi hai cậu tha hồ mà thể hiện sự thân mật cho cái người hôn phu đang được đồn đại kia thấy nhé. À, hay là bây giờ mình mua máy ảnh luôn nhỉ…」
「Lớp trưởng, cậu là người giám hộ của Koyuki-chan hay gì vậy…?」
Emika suy nghĩ nghiêm túc với vẻ mặt đăm chiêu.
Sau khi liếc xéo một cái, Yui bỗng nhiên nói đến một chuyện khác.
「À, đúng rồi. Cái đứa hôm nọ tớ kể với Naoya đó. Con bé muốn cậu tư vấn chuyện tình cảm một cách nghiêm túc.」
「Hiểu rồi. Sau giờ học là được chứ?」
「Hả, Sasahara-kun còn làm cả việc đó nữa sao. Hiệu quả chắc chắn là tức thì luôn. Mấy cái bói tình yêu trên tạp chí chắc chẳng là gì so với cậu ấy.」
「Không đến mức đó đâu. Tớ chỉ lắng nghe câu chuyện, rồi đưa ra chút lời khuyên thôi mà.」
Naoya khẽ cười rồi tạm biệt hai người.
Thế là sau giờ học, cậu đã tư vấn cho bạn của Yui, rồi cùng Koyuki sánh bước về nhà.
Đến lúc đó, cú sốc của Koyuki trước phòng giáo viên cũng đã vơi đi phần nào, nhưng—.
「Ồ, cây kem này cũng ngon ghê.」
「Thật sao? Tớ cũng tò mò vị bên đó đấy.」
「Nếu cậu muốn, ăn thử một miếng đi. Này.」
「Fufu, Naoya-kun hôm nay lại biết ý ghê nhỉ. Vậy thì tớ không khách sáo đâu nhé… Ưm, ngon thật! Lần sau tớ sẽ thử vị này… Khoan, cậu làm gì thế hả!? Đồ, đồ hôn gián tiếp!」
「Vẫn không được sao.」
Cứ liên tục tiến gần rồi lại tránh xa, chẳng có chút tiến triển nào đáng kể.
Lần trước là do Naoya quá bận tâm, còn lần này hình như là đến lượt Koyuki.
*(Chắc vẫn chỉ còn cách từ từ để cô ấy quen dần thôi nhỉ…)*
Vừa nghĩ như thế, Naoya vừa ăn hết cây kem.
Một tuần sau đó, vào giờ nghỉ trưa.
Một nữ sinh khóa dưới đã đến tìm lớp 2-3, là lớp của Naoya.
Với vẻ mặt căng thẳng, con bé đã lên tiếng hỏi một học sinh gần đó nhưng mà—.
「À, xin lỗi ạ. Trong lớp này—」
「Này, Sasahara. Lại có khách nữa rồi đó!」
「Xin lỗi… Con bé đó là người thứ tư rồi, cậu bảo nó đợi một lát nhé…」
Naoya cúi đầu trước người bạn cùng lớp cứ thế truyền tin mà chẳng thèm hỏi rõ chuyện gì.
Cậu bạn đó cũng đã quen rồi, cứ thế mà dẫn nữ sinh đó đến hàng đã được xếp ở hành lang.
「Hả, cái hàng này là sao vậy?」
「Cậu không biết sao. Đó là Thám tử tình ái Sasahara tài ba đó.」
「Cái biệt danh vớ vẩn gì thế kia…」
Từ hành lang, những tiếng nói chuyện như thế cùng với tiếng reo hò phấn khích của các nữ sinh cứ vang lên.
Cả những người đến xem cũng tụ tập lại, biến nó thành một cuộc náo động nhỏ.
Mặc kệ xung quanh, Naoya quay lại đối mặt với nữ sinh đang đứng ngay trước mặt.
Cô bé này là học sinh năm ba, lớn hơn cậu một khóa. Gương mặt ửng hồng, ngón tay cứ xoắn xuýt, dáng vẻ ngượng ngùng ấy rõ ràng là một thiếu nữ đang yêu trong mộng.
Con bé cứ ngập ngừng kể về chàng trai mà mình thầm mến.
「V, vâng, em thích cậu ấy, cậu ấy tuy vụng về nhưng rất tốt bụng. Em phải làm sao đây—」
「Cứ hẹn cậu ấy đi chơi vào cuối tuần này, rồi tỏ tình trên đường về. Nếu đến trước giờ hẹn ba mươi phút thì không hiểu sao tỉ lệ thành công sẽ tăng vọt đấy. Lịch trình hẹn hò ngày hôm đó tôi đã ghi ở đây rồi. Hết rồi! Chúc may mắn! Người tiếp theo, mời vào!」
Naoya đẩy mạnh một mảnh giấy rời về phía trước, rồi tuyệt vọng hét vọng ra hành lang.
Đương nhiên, trong lòng cậu cũng đang gào thét.
*(Sao lại thành ra thế này!?)*
Cứ thế mà, cậu giải quyết liên tiếp các buổi tư vấn, cuối cùng cũng hoàn thành được trong giờ nghỉ trưa.
Và may mắn thay, tiết tiếp theo là tự học.
「M, mệt quá…」
Naoya gục mặt xuống bàn, rồi thở dài thườn thượt một cách rõ rệt.
Trên bàn cậu, những món ăn vặt do các nữ sinh được tư vấn để lại chất thành đống. Nghe nói họ gọi đó là ‘cống phẩm’.
「Vất vả rồi, Thám tử tình ái tài năng.」
Tatsumi ngồi ở bàn phía trước, buông lời an ủi qua loa.
Vừa tự tiện bới móc đống đồ ăn vặt, cậu ta vừa tỏ vẻ thán phục mà tiếp lời.
「Dù sao thì, đúng là sôi nổi quá đi mà. Bắt đầu từ bạn của Yui phải không?」
「Đúng rồi đó… Cái đó đã trở thành khởi nguồn rồi.」
Vài hôm trước, cậu đã tư vấn cho một nữ sinh là bạn của Yui.
Con bé đã mang đến một vấn đề tình yêu.
Nghe nói con bé có một tiền bối mà mình để ý, nhưng sau khi nghe câu chuyện, Naoya đã thẳng thừng gạt phăng đi.
「À, tiền bối đó không được rồi. Có lẽ anh ấy đã có người mình thích.」
「Hảảảả…!? K, không thể nào…」
Đương nhiên, con bé đã suy sụp hẳn.
Thế nhưng, Naoya lại tiếp tục dồn ép.
「Tiền bối thì tớ nghĩ là không được rồi… Nhưng mà, cái đứa hay gây sự với cậu đó? Tớ nghĩ thằng bé đó chắc là thích cậu đấy.」
「Hả? A ha ha, tưởng cậu nói gì chứ. Thằng đó chỉ là một tên hậu bối ngỗ nghịch thôi mà. Không phải loại đó đâu.」
「Thôi nào, thôi nào. Cậu thử một lần nữa nhìn nhận lại thằng bé đó xem. Không chừng sẽ thấy những điểm tốt bất ngờ đấy.」
「Ưm… Nếu Sasahara-kun đã nói đến thế thì để tớ suy nghĩ xem.」
Cứ thế mà, nữ sinh đó bắt đầu để ý đến hậu bối của mình, rồi hạnh phúc mà hẹn hò với thằng bé.
Nghe nói phía sau cuộc hẹn hò tốc độ này có rất nhiều khúc mắc, nhưng dù sao thì cũng là một Happy End.
Nhận được lời cảm ơn chân thành từ con bé, Naoya cảm thấy rất vui.
Thế nhưng, chính điều đó lại không hay chút nào.
Con bé nữ sinh đó đã đi khắp nơi mà rêu rao rằng: 「Cái đó là thật đấy!」
Ban đầu, có rất nhiều người tìm đến để thử xem sao. Thế nhưng, vì những người đó cứ liên tục báo cáo về thành quả tình yêu, nên lời đồn cứ thế mà lan truyền.
Kết quả là, giờ đây nó đã trở thành một trào lưu lan rộng khắp toàn trường.
Hiện tại chỉ có các nữ sinh thôi, nhưng các nam sinh cũng hay tìm đến tư vấn một cách vòng vo rằng: 「Đây là chuyện của bạn tớ, nhưng mà…」 Nghe nói họ ngại khi phải công khai tư vấn.
Hơn nữa, hàng người xếp càng ngày càng dài ra.
Naoya đã phải dành phần lớn thời gian nghỉ của mình cho phòng tư vấn.
Cậu gục mặt xuống bàn một cách chán nản mà rên rỉ.
「Sao lại thành ra thế này chứ… Em, khi nào không được là em thẳng thừng loại bỏ luôn mà…」
「Cái đó chẳng phải ngược lại còn tốt sao? Trong những trường hợp như thế, bản thân người đó cũng thường mơ hồ nhận ra rằng mình không có cơ hội rồi. Thế nên đó là cái cớ tốt để từ bỏ thôi.」
Tatsumi vừa nhai snack que, vừa thản nhiên nói.
「Nói chứ, với tớ thì chỉ nghe kể thôi mà sao cậu có thể đưa ra những lời khuyên chính xác đến thế, đúng là khó hiểu mà. Dù cậu ta có nhìn thấy tận mắt đâu chứ.」
「Mấy cái mối quan hệ giữa người với người được hình thành trong không gian khép kín như trường học, đại khái đều có khuôn mẫu cả thôi. Chỉ cần áp dụng vào là ai cũng có thể làm được mà.」
Người nhờ tư vấn và đối tượng mà họ thầm mến.
Sau khi có được thông tin như mối quan hệ giữa hai người, những cuộc trò chuyện hằng ngày, sở thích của đối phương là gì… cậu ấy sẽ đối chiếu với các khuôn mẫu rồi đưa ra phán xét. Những gì cậu ấy đang làm gần giống với thống kê học.
Sau khi giải thích như thế, Naoya khẽ cười tự giễu.
「Hơn nữa, gần đây tớ tư vấn quá nhiều nên cái sơ đồ quan hệ nhân vật trong trường cũng hiện lên mờ mịt trong đầu rồi… độ chính xác của lời khuyên cũng ngày càng tăng lên đấy.」
「Cậu, định thao túng trường học này từ phía sau à…?」
Tatsumi nheo mắt nhìn đầy nghi ngờ.
Dù nói đùa thế thôi, nhưng cậu ta vẫn tin chắc rằng 「thằng này chắc là làm được thật đấy…」
Và Naoya cũng vậy. Cậu ấy không thực hiện vì lười thôi.
Ăn xong món snack, Tatsumi nhún vai.
「Nói chứ, nếu mệt đến thế thì sao không lấy tiền phí tư vấn đàng hoàng thay vì mấy món ăn vặt này đi? Khi đó khách cũng sẽ giảm bớt thôi.」
「…Tớ cũng có nghĩ đến một chút rồi.」
Nếu yêu cầu tiền bạc, tình hình đông đúc này có lẽ sẽ lắng xuống.
Cậu cũng thoáng qua cân nhắc khả năng đó, nhưng không thể thực hiện được.
Naoya ôm đầu cúi gục.
「Chắc chắn sẽ có những người muốn được tư vấn dù phải trả phí. Mà khi đã nhận tiền phí tư vấn, tớ đương nhiên sẽ đưa ra lời khuyên thật chuẩn chỉnh… thế là tiếng tăm lại càng lên, độ nổi tiếng lại càng tăng vọt…」
「Thế thì cậu cứ đưa ra lời khuyên bừa đi.」
「Sao mà làm thế được…! Mọi người đều nghiêm túc tìm tớ để tư vấn mà!」
Cứ thế mà, Naoya đã nghiêm túc lắng nghe câu chuyện của họ.
Kết quả là, trớ trêu thay, cậu lại càng nổi tiếng hơn.
*(Chết tiệt… Nếu biết thế này thì ngay từ đầu đã nên giải quyết qua loa buổi tư vấn đầu tiên rồi!)*
Vì đó là ngay sau khi bản thân có chuyện tốt đẹp trong tình yêu, nên cậu đã không kìm được mà đối mặt một cách nghiêm túc.
Cậu có chút hối hận nhưng đã muộn rồi.
Naoya vừa thở dài thườn thượt, vừa nghĩ về những thử thách tiếp theo.
「Hơn nữa… có lẽ sau giờ học hôm nay mọi chuyện sẽ còn rắc rối hơn nữa.」
「Dù có chuyện gì cần tư vấn đi chăng nữa, cậu cũng giải quyết trong một nốt nhạc mà phải không?」
「Vừa nãy Koyuki đã đi ngang qua đây mà…」
Koyuki cũng biết Naoya đang mở phòng tư vấn.
Nghe tin đồn rằng nơi đó rất đông khách, cô ấy hình như đã lén đến do thám.
Lén lút—tuy rằng trong mắt Naoya thì đã bị lộ tẩy hoàn toàn rồi—cô ấy lén nhìn vào lớp học, chằm chằm nhìn Naoya đang lắng nghe các nữ sinh, rồi càng nhíu chặt hàng lông mày lại.
Từ đó, chỉ có một diễn biến tiếp theo có thể dự đoán được.
「Không nghi ngờ gì nữa, sau giờ học hôm nay chắc chắn cũng sẽ có một hàng dài người xếp hàng. Koyuki sẽ đứng vào đó, rồi thản nhiên tìm tớ để tư vấn: ‘Gần đây bạn trai em rất được các nữ sinh khác yêu thích, cậu ấy đang trở nên kiêu ngạo, thật phiền phức. Em phải làm sao đây?’」
「Hả? Chắc chắn không đến mức đó đâu.」
Với điều đó, Tatsumi nở nụ cười chế giễu.
「Rõ ràng là cậu ấy chỉ là nhân viên tư vấn tình yêu thôi, Shirogane-san hẳn phải hiểu rằng sự nổi tiếng đó không phải theo nghĩa đen mà.」
「Ai mà biết được… Dù sao thì đó là cái Koyuki đó mà?」
「Cậu coi Shirogane-san là gì vậy hả?」
Trái ngược với vẻ mặt nghiêm túc của Naoya, Tatsumi cứ thế mà cười khẩy suốt.
Và thế là, buổi học sau đó nhanh chóng đến trong chớp mắt.
Ngay sau khi giờ sinh hoạt cuối buổi kết thúc, trong lúc các bạn cùng lớp đang chuẩn bị về nhà hoặc đi hoạt động câu lạc bộ, thì phòng tư vấn lại một lần nữa được mở ra.
Đúng như dự đoán, người nhờ tư vấn đầu tiên đã đường hoàng ngồi xuống trước mặt Naoya.
「Tớ có chuyện cần tư vấn.」
Người nhờ tư vấn khoanh tay, với gương mặt cau có và ánh nhìn gay gắt hướng về phía Naoya.
Đó là một khí thế uy hiếp, hệt như một buổi phỏng vấn áp lực.
Người nhờ tư vấn—Koyuki—vừa trừng mắt nhìn Naoya, vừa cất giọng gay gắt nói.
「Bạn trai của tớ, gần đây cứ bị các nữ sinh vây quanh mà hớn hở ra mặt. Làm sao để tớ có thể xử lý để cậu ta biết điều lại nhỉ?」
「Shirogane-san…」
「…Tatsumi, nhờ cậu sắp xếp hàng giúp.」
Phía sau cậu, Tatsumi hướng ánh mắt như nhìn thấy thứ gì đó vô cùng đáng tiếc về phía Koyuki.
Naoya giao việc cho cậu bạn rồi khẽ phẩy tay xua đi.
Các học sinh xung quanh rõ ràng đang xôn xao.
Việc Naoya và Koyuki đã hẹn hò từ lâu vốn dĩ đã là chuyện ai cũng biết, và ngay cả những học sinh đến tư vấn hay chỉ đi ngang qua cũng nhận thấy mùi chiến tranh, mà ló đầu vào trong lớp nhìn trộm.
Ánh mắt tò mò cứ thế mà đâm xuyên qua.
Naoya nuốt ực một cái, rồi rụt rè mở lời.
「À, Koyuki…? Tớ đã nói là hôm nay phòng tư vấn sẽ dừng lại sau khoảng năm người, và tớ đã bảo cậu đợi cho đến khi kết thúc mà phải không?」
「Ồ, cậu đang nói chuyện gì thế nhỉ. Tớ chỉ đến đây để tư vấn thôi mà.」
Koyuki hừ lạnh một tiếng rồi quay mặt đi chỗ khác.
Có vẻ như cô ấy định giữ vững lập trường là người nhờ tư vấn.
Dáng vẻ cô ấy chống một tay lên bàn, trông giống hệt một bạo chúa kiên quyết vậy.
「Nghe nói… phòng tư vấn này cái gì cũng giải đáp rành mạch lắm phải không. Mấy đứa con gái trong lớp tớ cũng đồn ầm lên đó.」
Nói xong, Koyuki ném ánh mắt ra hành lang.
Phần lớn những người đang nhòm vào lớp học đều là nữ sinh. Đa số họ là những người nhờ tư vấn tình yêu. Nhìn thấy những gương mặt đó, Koyuki khẽ nhíu mày.
Không phải là sự xấu hổ khi thu hút sự chú ý.
Mà là sự ghen tuông rõ ràng.
Cô quay lại đối mặt với Naoya, trừng mắt nhìn cậu bằng ánh nhìn dính chặt.
「Từ khóa dưới cho đến khóa trên, cậu có vẻ rất được yêu thích nhỉ. Chắc hẳn kỹ năng tài ba của cậu cũng rất đáng để chiêm ngưỡng đây.」
「…Đúng thế.」
Trước mắt thì Naoya cũng làm ra vẻ là nhân viên tư vấn mà gật đầu đồng tình.
Cậu hiểu được sự khó chịu của Koyuki. Naoya cũng chắc chắn sẽ không vui nếu Koyuki được các nam sinh nâng niu như thế này.
Thế nhưng—có một lý do khác khiến Koyuki khó chịu đến mức này.
*(…Đây có phải là thời điểm phản công không nhỉ?)*
Naoya khẽ cúi đầu, nở một nụ cười nhạt để Koyuki không nhìn thấy. Có lẽ vì thế mà ở hành lang đã xảy ra một sự xôn xao nhẹ.
Từ từ ngẩng mặt lên, Naoya nở nụ cười tươi rói.
「Ra vậy. Cậu không thích bạn trai mình được các nữ sinh yêu thích đúng không?」
「Đúng thế. Tớ vô cùng tức giận vì cứ nghĩ cậu ấy đang hớn hở với cái cảm giác mình là nam chính harem, điều đó hoàn toàn không xứng đáng với cậu ấy.」
「Ra vậy, ra vậy… Tóm lại là.」
Naoya giơ ngón trỏ lên, đưa ra kết luận.
「Koyuki đang bất an đúng không?」
「…Hả?」
Koyuki cứng đờ lại.
Naoya không chút nương tay mà dồn ép.
「Cậu tuy đã hẹn hò với người yêu rồi, nhưng lại gặp khó khăn vì không thể nắm bắt được khoảng cách. Đúng lúc đó, bạn trai cậu lại bắt đầu bị các nữ sinh vây quanh, nên cậu đang lo lắng rằng sẽ bị ai đó cướp mất đúng không? Tớ nói sai sao?」
「Làm, làm gì có chuyện đó…!」
Koyuki *băng* một tiếng đập bàn rồi đứng dậy.
「Người đó chỉ có mình tớ thôi. Tớ không nghĩ cậu ấy sẽ xiêu lòng vì người khác đâu. Chỉ là tớ không thích một chút thôi—」
「Ố, cậu không thành thật thì tớ khó xử lắm đấy. Dù sao thì đây cũng là phòng tư vấn mà.」
Naoya vừa cười toe toét, vừa dùng ngón trỏ gõ vào bàn.
Hiện tại, vị trí của hai người không phải là người yêu. Mà là nhân viên tư vấn và người nhờ tư vấn.
「Nếu không nói thật lòng thì tớ không thể đưa ra lời khuyên tử tế được đâu. Cố gắng che đậy chỉ gây thiệt thòi thôi.」
「Ư… ư ư ư ư ư…!」
Gương mặt Koyuki đỏ bừng.
Thế nhưng, cô ấy dường như đã nhận ra rằng mình có rất ít cơ hội thắng Naoya.
Cô từ từ hạ người xuống như một con búp bê máy móc đã rỉ sét, rồi khẽ nói trong lúc cúi mặt.
「Hơi… bất an… ạ.」
「Nói tốt lắm.」
Trước câu nói đó, Naoya nở nụ cười công nghiệp.
Nhờ vậy mà các bạn cùng lớp còn lại trong phòng đã thì thầm to nhỏ với nhau.
「Thằng Sasahara này, trông có vẻ bán mấy cái lọ lọ giỏi ghê…」
「Hội chợ học đường lần tới, lớp chúng ta làm cái đó không? Cái kiểu ‘Gian hàng trình diễn bán lọ hạnh phúc’ ấy.」
「K, không được đâu. Chắc chắn sẽ kiếm được lợi nhuận khủng khiếp luôn, nên là không được…」
Các khán giả khác cũng có bầu không khí tương tự, hơi lùi lại một chút.
Mặc kệ điều đó, Naoya vẫn tiếp tục câu chuyện.
「Nhưng… các nữ sinh vây quanh bạn trai cậu ấy chỉ đơn thuần là đến để tư vấn tình yêu thôi mà. Chắc không có gì đáng lo đâu nhỉ.」
Tất cả đều có một tiền đề lớn là trong lòng đã có người khác.
Thế nên Koyuki chẳng có gì phải lo lắng cả.
「Hơn nữa bạn trai đó, cậu ta đã hoàn toàn đổ gục trước Koyuki rồi.」
「Chuyện đó thì tớ biết… nhưng mà.」
Koyuki vừa cúi mặt, vừa thở dài nhè nhẹ rồi thốt ra từng lời.
「Chuyện tình yêu được nảy nở từ những buổi tư vấn, thường thì chuyện đó rất hay xảy ra. Hơn nữa, những đứa con gái khác sẽ biết được điểm tốt của Naoya-kun. Nếu bị những đứa con gái thẳng thắn như thế tấn công, không phải một cô bạn gái lúng túng khi thể hiện tình cảm như tớ… thì có lẽ cậu ấy sẽ lung lay một chút.」
「Koyuki…」
Trước Koyuki đang buồn bã, Naoya nghẹn lời.
Vừa cảm thấy đau lòng, lại vừa có chút lạnh sống lưng.
*(Koyuki cũng trở nên sắc sảo hơn rồi… Những lo lắng của cô ấy rất cụ thể.)*
Thật ra, chuyện cậu và nữ sinh đến tư vấn tạo ra bầu không khí mập mờ đã xảy ra nhiều lần rồi.
Trong quá trình lắng nghe câu chuyện một cách tận tình, có không ít trường hợp mà độ thiện cảm của đối phương đối với cậu tăng vọt một cách bất ngờ, khiến họ nghĩ rằng: ‘Sasahara-kun… có khi cũng được đấy chứ?’
Với những người như thế, cậu thường ra đòn phủ đầu bằng cách giả vờ than vãn: ‘Mà gần đây tớ có bạn gái rồi ấy mà—’ Cố tình nói những điều không tế nhị để hạ thấp thiện cảm cũng là chuyện thường như cơm bữa.
Hiện tại thì tạm thời ổn thỏa, nhưng mà—.
*(Mình đã để cô ấy lo lắng vô ích rồi…)*
Việc khiến Koyuki bồn chồn là sự thật.
Naoya nhẹ nhàng nắm lấy tay Koyuki.
「Đừng lo. Chắc chắn sẽ không có chuyện đó đâu.」
「Naoya-kun…」
Koyuki từ từ ngẩng mặt lên, nhưng đôi mắt vẫn ánh lên sự bất an.
Việc đóng giả nhân viên tư vấn đã kết thúc rồi.
Bây giờ là lúc cậu, với tư cách bạn trai, nói ra những lời chân thành nhất với cô bạn gái mà mình yêu thương.
「Đúng là tớ, khi đã là người yêu thì muốn được thân mật. Nhưng tớ chỉ muốn được thân mật với riêng Koyuki thôi. Thế nên cậu đừng lo lắng.」
「Nếu có ai khác tỏ tình với cậu, cậu có từ chối đàng hoàng không?」
「Đương nhiên rồi. Giống như lần Sakuya-chan lần trước ấy, tớ sẽ thật lòng mà từ chối.」
Naoya nói một cách dứt khoát.
Cậu siết chặt tay đang nắm, rồi nhìn thẳng vào mắt cô mà tiếp lời.
「Koyuki lúng túng khi thể hiện tình cảm, chuyện đó tớ biết rõ mà. Chúng ta sẽ ở bên nhau mấy chục năm nữa cơ mà, không cần phải vội. Cứ từ từ từng bước một, bắt đầu từ những điều có thể làm được nhé.」
「…Ví dụ như?」
「À thì… Nếu ở trường tớ được phép làm bộ làm tịch một chút như người yêu thì tớ vui lắm.」
Hiện tại, chỉ cần đến gần thôi là đã bị coi là không được phép rồi.
Cậu biết rõ Koyuki sẽ cảm thấy xấu hổ lắm, nhưng điều đó có chút buồn, nên cậu muốn cô ấy bằng cách nào đó chấp nhận.
Khi cậu nhờ vả như thế—Koyuki đã gật đầu như đang suy nghĩ kỹ.
「…………Tớ hiểu rồi.」
「Ừm? À, Koyuki-san?」
Vì quyết tâm đó trông mạnh mẽ hơn cậu nghĩ, Naoya liền ngạc nhiên.
Thế nhưng, Koyuki mặc kệ cậu.
Cô lại đột ngột đứng dậy, khiến mọi khán giả đang theo dõi đều im phăng phắc.
「Tôi muốn tuyên bố với tất cả những cô gái đã đến đây để nhờ người này tư vấn.」
Koyuki đưa mắt nhìn quanh những người đó.
Cô đặc biệt nhìn xuyên qua các nữ sinh bằng ánh mắt sắc lẹm, rồi dứt khoát chỉ vào Naoya mà nói.
「Người này là người yêu của tôi! Vạn bất đắc dĩ mà lỡ thích cậu ta, thì tôi, đích thân đây… sẽ nghiền nát tất cả các cậu! Hãy chuẩn bị tinh thần đi!」
Đoạn cuối, cô hơi vấp một chút.
Cả lớp học chìm vào im lặng.
Từ cửa sổ đang mở, có thể nghe thấy tiếng reo hò đầy sức sống từ câu lạc bộ nào đó đang hoạt động—vì sự im lặng kéo dài quá lâu, Koyuki bắt đầu hoảng hốt.
「Hả, à thì, thế nên… Oái!?」
Đúng lúc đó, một tiếng reo hò vang lên.
Tất cả khán giả đều nhiệt liệt vỗ tay, và đồng thanh hô vang những lời tán dương.
「Được lắm! Shirogane-san!」
「Nói tốt lắm! Cậu đã cố gắng rất nhiều…!」
「Hả…? T, tại sao lại được cổ vũ chứ…?」
Khí thế ban nãy đã biến đi đâu mất, Koyuki hoàn toàn lúng túng.
Vì hành động đó tương đương với việc gây sự, nên cô không hiểu tại sao mình lại được cổ vũ.
Tất cả khán giả đều nhìn cô bằng ánh mắt ấm áp như phụ huynh. Trong số đó, có cả nữ sinh đang chĩa camera điện thoại, ghi lại toàn bộ lời tuyên bố đó—Koyuki nhận ra điều đó và nheo mắt lại.
「Khoan, Emi-chan!? Cậu đang quay cái gì thế!?」
「Ối, bị phát hiện rồi. Cậu cứ mặc kệ tớ đi—」
「Đừng có chạy! Đưa cái điện thoại đó đây…!」
Koyuki dốc toàn lực đuổi theo Emika đang nhanh chóng rút lui.
Từ xa, có thể nghe thấy tiếng rống giận của thầy Iwatani: 「Đừng có chạy trong hành lang!」
Nhìn thấy cảnh đó, Naoya khẽ thở dài.
「Thế này thì Koyuki cũng đã thoải mái hơn một chút rồi nhỉ…」
「Có lẽ vậy.」
Người đồng tình là Sakuya, người nãy giờ vẫn đứng xem như khán giả.
Cô ấy khẽ tiến lại gần, rồi không thay đổi biểu cảm mà khiến mắt kính lóe sáng.
「Mà này Onii-sama. Em gần đây đang đọc sách quản lý công việc và học hỏi. Trước khi thực hành với thầy Akaneya, em tập luyện ở phòng tư vấn tình yêu có được không?」
「Nhờ em nhé. Cứ đặt lịch hẹn và giới hạn số lượng mỗi ngày đi.」
「Vâng. Em cũng nghĩ thế là tốt nhất.」
Sakuya gật đầu đồng tình.
Sau đó, cô ấy nghiêng đầu một cách ngây thơ.
「Nhưng mà, tại sao Onee-chan lại đến phòng tư vấn nhỉ. Onii-sama mà đã tư vấn như thế thì rõ ràng là sẽ bị vạch trần mọi thứ trước đám đông rồi mà.」
「Chuyện đó đơn giản thôi, Sakuya-chan.」
Tatsumi cũng tiến lại gần, rồi vỗ nhẹ vai Sakuya.
Cậu ấy nói thẳng thừng:—
「Đó là một kiểu trò chơi đó.」
「Ra vậy, trò chơi. Em đã hiểu.」
Sakuya mạnh mẽ gật đầu, hệt như một khán giả đang xem buổi hòa nhạc trực tiếp.
Vì không cần phải phủ nhận, Naoya liền gọi vọng ra hành lang: 「Người tiếp theo, mời vào!」
Cứ thế, phòng tư vấn tình yêu lại tiếp tục hoạt động một cách lặng lẽ, nhưng các nữ sinh đang xếp hàng lại trao đổi những nụ cười khổ.
「…Sasahara-kun, chúng ta nên bớt dựa dẫm vào cậu ấy một chút thì hơn.」
「Đúng thế nhỉ… Trông có vẻ là giai đoạn quan trọng của họ mà.」
Cứ thế mà, sự nổi tiếng của phòng tư vấn tạm thời lắng xuống.
Sau đó, Sakuya đã giúp quản lý lịch hẹn, giới hạn số lượng người mỗi ngày—
「Hả? Cậu đừng có mà quen cái thằng đó. Hẹn hò mà lại bỏ bom đi chơi với đứa con gái khác thì nghĩ kiểu gì cũng thấy thằng đó không đáng tin.」
「Nhưng mà, nhưng mà, cậu ấy cũng có lúc tốt bụng…」
「Tuyệt đối không được! Nếu là một người tốt như cậu, thì xứng đáng với một người tốt hơn thế nhiều!」
「Này Koyuki, cậu cũng cho tớ nói một chút đi chứ.」
Koyuki đã bắt đầu ngồi bên cạnh Naoya với vai trò giám sát, nhờ vậy mà khoảng cách giữa họ ở trường học cũng đã rút ngắn lại một chút.


0 Bình luận