Văn phòng tư vấn tình yêu di động hôm ấy, ngay từ khi mở cửa đã đông nghịt khách.
Khu vực đặc biệt được đặt ở góc lớp học, xung quanh được ngăn cách bằng những tấm vách. Nhạc nền BGM vang vọng khắp lớp cũng được điều chỉnh lớn hơn một chút, đảm bảo nội dung tư vấn của người đến nhờ sẽ không bị lộ ra ngoài.
Bên trong khá hẹp, chỉ vừa đủ chỗ đặt hai chiếc ghế.
Ngồi ở đó là Naoya và—lần này là một nữ sinh.
Mới một phút trước khi bước vào, cô gái vẫn còn mang vẻ mặt nặng trĩu suy tư, nhưng giờ đây, vẻ căng thẳng đó đã hoàn toàn biến mất, cô mỉm cười và cúi đầu.
「Em cảm ơn thầy ạ! Em sẽ cố gắng làm theo lời khuyên…」
「Ừm, tôi ủng hộ cậu. Vậy thì Tatsumi, gọi người tiếp theo vào đi.」
「Vâng ạ~」
Sau khi nữ sinh rời đi, Naoya lên tiếng gọi Tatsumi đang đợi bên ngoài.
Tiếng động sột soạt xa dần, Naoya một mình lẳng lặng lắng nghe tiếng nói chuyện và âm thanh mơ hồ từ bên ngoài. Một khoảng thời gian yên tĩnh trôi qua. Tuy nhiên, điều đó không kéo dài lâu.
「X-xin lỗi!」
Tấm rèm treo ở lối vào lay động, và "con cừu lạc lối" tiếp theo đã lướt vào.
Vừa nhìn thấy khuôn mặt đó, Naoya đã giơ một tay lên chào đón.
Và không quên kèm theo khẩu hiệu đã được bạn cùng lớp thống nhất từ trước.
「Chào mừng đến với Phòng tư vấn tình yêu Sasahara. Mọi rắc rối tình cảm của cậu, tôi sẽ giải quyết gọn gàng cho xem. Arthur-kun?」
「Ư…!」
Trước lời chào đó, người nhờ tư vấn—Arthur, lộ rõ vẻ khó xử trên mặt.
Có vẻ như những từ ngữ trực tiếp như "tình yêu" hay "rắc rối tình cảm" đã xuyên thẳng vào trái tim thủy tinh của cậu ta. Naoya gần như hình dung ra cảnh những mảnh vỡ vụn vỡ tan tành không thương tiếc dưới chân cậu.
Arthur do dự một lúc ở lối vào, nhưng có vẻ đã nhận ra không còn đường lùi.
Cuối cùng, cậu ta hạ quyết tâm và ngồi xuống trước mặt Naoya.
Thế nhưng, Arthur vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ, chải ngược mái tóc về phía sau một cách bảnh bao và mỉm cười để lộ hàm răng trắng.
「Nghe nói cậu mở một phòng tư vấn đặc biệt nên tôi vào thử xem sao. Ý tôi là, chỉ là tò mò thôi. Xin lỗi nhé.」
「Không, thử mà đợi ba mươi phút à? Cậu rảnh rỗi đến mức nào vậy?」
「Khụ…!? K-khoan đã, đã lâu đến thế rồi sao!?」
Arthur nhìn đồng hồ và biến sắc.
Chắc hẳn cậu ta đã lo sốt vó trong lúc chờ đợi đến lượt mình.
Không đành lòng trêu chọc cậu ta thêm nữa, Naoya nhún vai và nhẹ nhàng nói.
「Thôi được rồi, có vẻ người nhờ tư vấn đang căng thẳng, vậy chúng ta hãy bắt đầu bằng vài câu chuyện phiếm không động chạm gì nhé. Cậu thấy sự kiện của trường lần đầu tiên thế nào? Có vui không?」
「Ưm, đúng vậy… có thể nói là rất thú vị.」
Arthur khẽ hé tấm rèm ở lối vào và nhìn ra khung cảnh bên ngoài.
Lớp học bình thường vốn chỉ có bàn ghế giờ đã biến thành một quán cà phê rộn ràng. Trên tường dán đầy bong bóng hình trái tim, và những chiếc bàn dài xếp cạnh nhau được phủ khăn trải bàn màu pastel.
Hầu hết các bàn đều đã có khách ngồi kín.
Nước ép và bánh ngọt bán chạy như tôm tươi, các bạn cùng lớp hóa trang thành bồi bàn đang bận rộn chạy đi chạy lại.
「Chào mừng quý khách, quý khách mấy người ạ?」
「Quý khách muốn tư vấn tình yêu, xin vui lòng điền tên vào phiếu đặt lịch này ạ.」
「Cố vấn của chúng tôi thiếu khả năng đồng cảm nên sẽ đi thẳng vào vấn đề. Những ai yếu tim xin vui lòng không tham gia ạ~」
Học sinh phân luồng khách ở hành lang, học sinh quản lý lịch hẹn, học sinh thông báo quy định—.
Việc phân chia vai trò cũng rất hoàn hảo, tất cả đều nhanh nhẹn làm việc.
Arthur khẽ thở ra một tiếng 「Ồ」 khi nhìn thấy cảnh tượng mà có lẽ cậu ta chưa từng thấy bao giờ.
「Lễ hội văn hóa sao… Bản thân nó thì đúng như tôi đọc trong manga và light novel, nhưng tôi không biết lại có cả phòng tư vấn tình yêu nữa.」
「Chắc là tìm khắp Nhật Bản cũng hiếm có khó tìm đấy.」
Hôm nay là Lễ hội Văn hóa của Học viện Ootsuki.
Sự kiện kéo dài hai ngày này được mở cửa rộng rãi cho công chúng và được coi là một sự kiện nổi bật được yêu thích trong vùng.
Và tiết mục của lớp Naoya chính là quán cà phê tư vấn tình yêu này.
Với ý tưởng tạo sự khác biệt so với các quán ăn uống khác, kế hoạch này đã được cả lớp đồng lòng nhất trí thông qua. Khách có thể sử dụng nơi đây như một quán cà phê bình thường, hoặc dùng để chờ đến lượt được tư vấn.
Có vẻ như dự tính đó đã thành công rực rỡ, khi có một hàng dài người đang chờ đợi ở hành lang.
Arthur lơ đãng nhìn cảnh tượng nhộn nhịp ấy.
Đôi mắt cậu ta cứ như đang nhìn trộm một thế giới xa xôi nào đó qua khung cửa sổ.
Naoya mỉm cười rạng rỡ với Arthur.
「Hôm nay như cậu thấy đấy, là một ngày hội mà. Cậu từng nghe câu ‘đừng câu nệ’ chưa? Đây là ngày mà cậu có thể nói thẳng mọi thứ hơn bình thường đấy.」
「…Thật sao.」
Arthur nặng nề gật đầu rồi kéo rèm đóng lại.
Thế là phòng tư vấn bị tách rời khỏi thế giới bên ngoài, và cậu ta đối diện thẳng thắn với Naoya.
Với vẻ mặt nặng trĩu suy tư, Arthur khẽ cất tiếng nói.
「Tôi cũng là một người đang đau khổ vì tình yêu. Cậu có thể lắng nghe không?」
「Tất nhiên rồi. Bởi vì chúng ta là bạn bè mà, phải không?」
「Naoya…」
Arthur nín thở.
Cuối cùng cậu ta đã hạ quyết tâm thực sự. Nắm đấm siết chặt trên đầu gối khẽ run lên.
Thế nhưng, cậu ta vẫn không hề sợ hãi, cuối cùng đã dốc bầu tâm sự thầm kín bấy lâu.
「Thật ra, tôi… tôi yêu em gái mình, tôi yêu Claire!」
「Biết rồi mà?」
「Hả?」
Khi Naoya nhẹ nhàng lên tiếng đáp lời, Arthur trợn tròn mắt đứng đơ người.
Sự im lặng bao trùm trong phòng tư vấn.
Một lúc sau, Arthur gãi má, có vẻ ngượng ngùng—.
「À, thì ra cậu biết rồi. Sao… sao lại thế!?」
Do Arthur đứng dậy quá đột ngột, tấm vách ngăn của phòng tư vấn kêu lên lộc cộc.
Naoya nhíu mày.
「Đừng có hét lớn. Chuyện nhạy cảm như thế này, cậu không muốn người khác nghe thấy đâu, đúng không?」
「Ư… x-xin lỗi…」
Arthur lập tức nguội đi, nhưng rồi nhanh chóng hạ giọng hăm dọa.
「Không, nhưng mà, lẽ ra cậu phải ngạc nhiên hơn mới đúng chứ!? Một người anh tơ tưởng em gái mình, nếu là trong tiểu thuyết thì không sao, nhưng ngoài đời thì đó là một vấn đề lớn!」
「Nhưng mà hai người là anh em nuôi mà, có thành đôi cũng có sao đâu.」
「T-tại sao cậu lại biết cả chuyện đó chứ…!? Đúng là tôi và Claire không chung dòng máu nhưng…!」
「Tôi đã nói rồi mà, nhìn một cái là biết ngay thôi. Hơn nữa, nhanh gọn lẹ nào, phía sau còn nhiều người chờ đấy.」
「Đừng có xử lý như dây chuyền thế chứ! Đây là nỗi khổ tâm của một người bạn mà!?」
Chuyện này và chuyện kia là hai chuyện khác nhau.
Naoya giục tiếp, Arthur vẫn với vẻ mặt khó chịu nhưng bắt đầu kể lại câu chuyện của mình.
Dù sao thì đây cũng là nỗi khổ tâm về tình yêu mà cậu ta đã giấu kín trong lòng bấy lâu, chưa từng tâm sự với ai. Có lẽ nhờ lần đầu giãi bày được, lòng cậu ta đã nhẹ nhõm hơn.
Những lời thốt ra kèm tiếng thở dài không ngừng nghỉ.
「Claire đó, trước đây thì lạnh lùng, vậy mà gần đây lại thân mật một cách lạ thường. Con bé cứ cố ý cản trở tôi và những cô gái khác, lại còn ôm lấy tôi như hồi còn bé nữa… Cho nên, tôi thực sự rất khó xử.」
「Đúng là tai họa mà.」
Chắc chắn rồi, đó là kết quả của việc Claire đã thực hiện lời khuyên từ Koyuki.
Và nhờ đòn tấn công đó đã hiệu nghiệm, Arthur đã phải tìm đến phòng tư vấn này—chính là như vậy.
(Ừm, đúng như dự đoán.)
Không hề lộ ra chút nào, Naoya chỉ ậm ừ như thể đây là lần đầu tiên nghe thấy.
Bởi vì nếu câu chuyện trở nên rắc rối, có thể sẽ ảnh hưởng đến lịch trình sau đó của cậu.
(À, buổi sáng bao gồm cả Arthur thì còn mười lăm người nữa. Mỗi người một đến hai phút để giải quyết… Ừm, chắc chắn sẽ kịp giờ hẹn.)
Nhân tiện, Naoya khô khan tính toán trong đầu.
Không hề hay biết điều đó, Arthur đã gục đầu xuống.
「Nói thật thì… ngay từ lần đầu gặp, tôi đã luôn yêu con bé. Nhưng mà… Claire chỉ coi tôi là anh trai thôi.」
Những lời cậu ta thốt ra trong khi vẫn nhìn chằm chằm vào mũi giày, thấm đẫm một sự chắc chắn kỳ lạ.
Đó là—chắc chắn phải như vậy, bởi chính cậu ta muốn tin vào điều đó.
Naoya gật gù 「hừm hừm」.
(Kiểu đau khổ nhất là mong đợi rồi bị từ chối mà. Cho nên cậu ta tự nhủ là khả năng bằng 0 để dựng lên rào cản phòng vệ.)
Gần đây, Naoya đã quan sát rất nhiều chuyện tình cảm của người khác.
Vì vậy, việc đọc được tấm lòng ẩn giấu trong lời nói của Arthur là một điều cực kỳ đơn giản.
Thế nhưng, cậu không phạm phải sai lầm ngớ ngẩn là xen vào. Cậu chỉ im lặng lắng nghe những lời cậu ta kể như sám hối.
「Nếu con bé biết tôi có những suy nghĩ không đứng đắn này, thì chúng tôi sẽ không thể quay lại làm anh em nữa. Điều đó tôi tuyệt đối không muốn. Vậy nên, cậu có thể chỉ cho tôi không? Tôi phải làm sao… để cắt đứt tình cảm này?」
Arthur ngẩng mặt lên, nhìn Naoya với ánh mắt cầu xin.
Cái cậu ta muốn không phải là sự cứu rỗi, mà là sự kết tội.
Cậu ta chỉ muốn có người thứ ba nói rằng 「cậu nên từ bỏ đi」. Chỉ thế thôi.
「…Có một điều duy nhất tôi có thể nói với cậu.」
Naoya nhẹ nhàng đặt tay lên vai cậu ta.
Naoya nhìn thẳng vào mắt đối phương—và đưa ra lời phán quyết một cách cực kỳ ngắn gọn.
「Câu trả lời nằm trong chính bản thân cậu. Hết!」
「…………Hả?」
Arthur đơ người với vẻ mặt ngớ ngẩn.
Một lúc sau, cậu ta cẩn thận nghiền ngẫm lời nói của Naoya, biểu lộ hàng trăm sắc thái khuôn mặt đến mức cơ mặt co giật.
Và cuối cùng, trên mặt cậu ta hiện lên một vẻ nhăn nhó khó chịu như thể vừa nuốt phải trái khổ qua.
「Tôi nghe nói cậu sẽ chỉ ra con đường một cách chính xác và dứt khoát hơn mà… Chẳng phải nó quá trừu tượng sao. Ngay cả một thầy bói dỏm xó chợ cũng có thể nói những điều có vẻ hợp lý hơn đấy.」
「Tùy vào đối tượng mà cách trả lời cũng thay đổi. Trường hợp của cậu thì đây là cách tốt nhất.」
Không màng đến ánh mắt oán trách của Arthur, Naoya thản nhiên nhún vai.
「Thôi nào, cứ thử suy nghĩ thêm chút nữa đi. Vẫn còn thời gian mà.」
「Tiện thể, cậu… có biết Claire nghĩ gì về tôi không?」
「Biết. Nhưng tôi sẽ không nói, và cậu cũng không muốn nghe từ miệng tôi đâu, đúng không?」
「…Đúng vậy.」
Arthur thở dài một hơi, đưa ra câu trả lời tạm thời.
Sau khi kết thúc phiên tư vấn cho Arthur, Naoya lần lượt giải quyết những người nhờ tư vấn khác.
Ban đầu chủ yếu là học sinh trong trường, nhưng dần dần có cả khách vãng lai.
Trong số đó có những vấn đề khá nặng đô như 「Thật ra tôi đang ngoại tình với sếp ở chỗ làm…」, nhưng Naoya không hề thay đổi sắc mặt, giải quyết dứt khoát tất cả trong khoảng thời gian đã định.
Sau khi người nhờ tư vấn cuối cùng rời đi, Tatsumi gạch bỏ cái tên còn lại trên phiếu đặt lịch.
「Được rồi, vậy Naoya tạm thời đổi ca. Cậu vất vả rồi nhé.」
「Cảm ơn. Phù, quả nhiên mệt thật.」
Naoya đứng dậy khỏi ghế, xoay vai và thở ra.
Mặc dù chỉ ngồi yên lắng nghe, nhưng một cảm giác mệt mỏi nhất định đã tích tụ lại.
Tatsumi nhìn Naoya với ánh mắt vui vẻ.
「So với hồi đầu thì cậu đã quen hơn nhiều rồi đấy. Thấy sao, giờ bắt đầu thu phí tư vấn như một công việc kinh doanh chuyên nghiệp luôn không? Vai trò quản lý cứ giao cho tôi.」
「Tôi đã nói rồi mà, lấy tiền thì hơi ngại.」
「Có sao đâu, người nhờ tư vấn với chúng ta đều vui vẻ, đôi bên cùng có lợi mà?」
「Không, nếu thế thì sẽ cần phải đăng ký kinh doanh rồi khai báo thuế các kiểu đó.」
「Cậu định đưa nó vào quỹ đạo đến mức nào vậy…」
Tatsumi nhún vai vẻ chán nản trong khi tiếp tục chuẩn bị cho lượt tiếp theo.
「Ồ, Naoya đã xong việc rồi sao?」
Nhìn thấy cảnh đó, Arthur tò mò nghiêng đầu.
Sau khi kết thúc tư vấn, cậu ta đã bị Tatsumi giữ lại và cùng giúp sắp xếp lịch hẹn.
Cậu mỹ thiếu niên tóc vàng mắt xanh đi lại khắp lớp học có vẻ rất nổi bật, đến nỗi các cô gái khách hàng lén lút nhìn cậu ta bằng ánh mắt say mê.
「Không sao sao? Nếu không có Naoya, phòng tư vấn đâu thể hoạt động được.」
「À, cậu là người phụ trách trang trí nên không biết hệ thống rồi. Cứ xem đi.」
Tatsumi nói vậy, rồi treo tấm bảng đã chuẩn bị sẵn.
Arthur nheo mắt, chăm chú đọc những dòng chữ trên đó.
「`Hiện tại là phòng xả nỗi lòng tình yêu`…?」
「Nói cách khác, nó giống như phòng xưng tội vậy. Những người khác sẽ vào và chỉ đóng vai trò lắng nghe.」
「Lễ hội văn hóa quả là một sự kiện tự do đến bất ngờ…」
「Lớp chúng ta thật sự náo nhiệt quá. Thôi được rồi, người lắng nghe đầu tiên là cậu đấy, Arthur.」
「Hả!? T-tôi chưa hề được nghe về chuyện này!?」
Tatsumi đẩy Arthur đang cuống quýt vào bên trong một cách thô bạo, rồi cao giọng tuyên bố khắp lớp—thậm chí còn to đến mức hành lang cũng nghe thấy.
「Phòng tư vấn tạm nghỉ ạ~ Từ bây giờ, một mỹ thiếu niên tóc vàng mắt xanh sẽ chỉ lắng nghe những nỗi khổ tâm tình yêu của quý vị ạ~」
「Cái gì, tôi có thể được nói chuyện với cậu ấy sao!?」
「Đúng là một bữa tiệc mãn nhãn mà… Xin hãy cho tôi đặt lịch ngay!」
Đương nhiên, mọi thứ trở nên ồn ào.
Bốn phía đều là những ánh mắt sắc bén như chim ưng đang săn mồi. Thậm chí có cả những phụ nữ trưởng thành là khách vãng lai, khiến quán cà phê vốn ấm cúng bỗng chốc biến thành một chiến trường căng thẳng.
Arthur hoàn toàn bị áp đảo, nín thở lùi lại.
「T-tôi có nói là sẽ làm đâu…! Tại sao lại là tôi, Tatsumi!?」
「Cậu thường xuyên bị các cô gái vây quanh mà. Chẳng phải cậu rất giỏi lắng nghe chuyện của phụ nữ sao?」
「Việc đó với cái cảm giác bị uy hiếp này khác nhau chứ…! Naoya cũng đừng đứng nhìn mà giúp tôi đi!」
「Cứ coi như học hỏi xã hội mà cố gắng nhé~」
Naoya phẩy tay với cậu ta.
Đôi khi phớt lờ cũng là bổn phận của một người bạn.
「Kinh nghiệm của người khác đôi khi cũng hữu ích đấy. Nhân tiện lắng nghe câu chuyện của người ta, hãy tự mình suy nghĩ kỹ về cảm xúc của bản thân.」
「Ư… đ-đúng vậy. Nếu là chuyện đó thì…」
Arthur giật mình suy nghĩ.
Cuối cùng, cậu ta hùng hồn tuyên bố như một dũng sĩ ra trận.
「Vậy thì tôi sẽ làm! Này các cô gái! Hãy dốc hết tâm tư đau khổ vì tình yêu của các cô ra cho tôi nghe nào!」
「Kyaaaahhh!」
Các nữ khách hàng hò reo.
Nhìn cảnh đó, Tatsumi khẽ tủm tỉm cười.
「Vậy là chắc chắn quán chúng ta sẽ đứng đầu về doanh thu rồi.」
「Cũng có cảm giác mục đích nó hơi lệch lạc rồi thì phải.」
Các bạn cùng lớp khác cũng đưa mắt nhìn nhau và gật đầu.
Ngay cả khi "ngôi sao chính" Naoya vắng mặt, hàng người có lẽ sẽ không đứt đoạn trong một thời gian nữa.
Nhanh chóng tránh xa Arthur đang bị các cô gái vây quanh, Tatsumi tiễn Naoya đi.
「Vậy thì, cậu cứ tận hưởng đi nhé. Cậu sẽ đến chỗ Shirogane-san, phải không?」
「Tất nhiên rồi. Tatsumi cũng nhanh đến giúp Yui đi. Quá giờ hẹn rồi đấy.」
「Thật ồn ào quá đấy… Đừng có nắm rõ lịch trình của người khác như mẹ thế chứ. Mau đi đi.」
「Vâng vâng. Tôi đi đây~」
Bị xua đuổi, Naoya tạm thời rút lui khỏi mặt trận.
Cậu sẽ dấn thân vào một cuộc chiến khác.
Trong trường, khắp nơi đều là không khí náo nhiệt của lễ hội đúng nghĩa.
Việc gặp gỡ những người hóa trang hay mặc đồ thú bông là chuyện bình thường. Có cả zombie với lớp hóa trang chuyên nghiệp không thua gì dân chuyên đang mời khách vào nhà ma, hay các câu lạc bộ thể thao lực lưỡng bán bánh crepe được trang trí cầu kỳ một cách lạ lùng.
Chỉ cần đi bộ thôi cũng có rất nhiều thứ bắt mắt.
Naoya bỏ qua tất cả những thứ đó và ghé vào lớp học cách đó hai lớp.
Lớp 2-1. Là lớp của Koyuki.
「Chào mừng quý khách… Á, là Sasahara-kun mà.」
「Chào cậu.」
Đứng trước cửa lớp, cầm bảng hiệu mời chào là một quản gia đẹp trai trong bộ áo đuôi tôm.
Tóc vuốt gọn gàng, cà vạt và khăn túi cũng hoàn hảo. Khuôn mặt thanh tú, tươi tắn đến mức các cô gái đi ngang qua đều thốt lên những tiếng reo hò.
Giọng nói cũng được cố tình hạ thấp—nhưng đôi mắt của Naoya không thể bị lừa.
Cậu chăm chú quan sát bộ trang phục đó, và gửi lời khen cùng nụ cười.
「Đúng là cô lớp trưởng có khác. Rất hợp với cậu đấy.」
「Ối, lại bị nhận ra rồi à. À mà, dù sao thì cũng cảm ơn nhé?」
Quản gia đẹp trai—Emika gãi đầu vẻ ngượng ngùng.
Phía sau cô, trong lớp học, không khí cũng nhộn nhịp không kém gì lớp của Naoya.
Cũng cùng thể loại quán cà phê. Điểm đặc biệt của quán này là các học sinh phục vụ khách đều mặc đủ loại trang phục đa dạng như bác sĩ, cảnh sát, gyaru, pháp sư, samurai…
Tất cả đều chuyên nghiệp như Emika, và khách hàng ở khắp nơi đều nhờ chụp ảnh.
Nhìn cảnh tượng đó, quản gia đẹp trai ưỡn ngực tự hào.
Có vẻ như cô ấy đã cố gắng làm phẳng ngực bằng băng quấn, nên phần ngực trông khá khiêm tốn so với bình thường.
「Quán chúng tớ là quán cà phê cosplay. Tụi tớ mượn trang phục cũ từ câu lạc bộ kịch, rồi tớ đã dốc sức sản xuất trang phục phù hợp cho từng người đấy!」
「Quả nhiên, vừa giỏi hóa trang lại vừa giỏi lừa người là đây.」
「Hì hì, thôi mà. Rồi sẽ có ngày tớ lừa được cả ánh mắt của Sasahara-kun cho xem!」
Emika siết chặt nắm đấm, hăng hái tuyên bố.
Naoya nheo mắt gật đầu trước lời tuyên chiến đó.
「Ừ ừ, vậy thì… tôi sẽ đưa Koyuki đi được chứ?」
「À, ừm. Tất nhiên rồi~」
Lời cho phép nhanh chóng được đưa ra.
Vì vậy, Naoya không ngần ngại bước vào lớp học—mà lại mở cánh cửa phòng học trống bên cạnh. Bên trong chất đầy bàn ghế không dùng đến, thùng carton, trông tối tăm và lộn xộn.
Ở góc phòng—.
「Hức…!?」
Đúng như dự đoán, Koyuki đang ở đó.
Vừa chạm mắt với Naoya, cô đã lập tức nấp vào sau tấm màn.
Tình huống này giống hệt như lần Naoya gọi cô đến trung tâm trò chơi.
Emika là quản gia. Các học sinh khác là bác sĩ, cảnh sát… Trang phục của Koyuki trong vai trò thành viên của quán cà phê cosplay này, đúng như Naoya đã đoán.
Naoya khẽ bước đến gần, mạnh dạn vén tấm rèm Koyuki đang cuộn mình trong đó, phơi bày cô dưới ánh sáng ban ngày.
「Awawa…」
Đó là một bộ trang phục bunny girl.
Trên đầu cô là đôi tai thỏ đang đung đưa, bộ bodysuit bó sát phát ra ánh sáng bóng bẩy.
Đằng sau mông tất nhiên là một chiếc đuôi thỏ. Chân cô mang vớ lưới, và giày cao gót đen cũng hoàn hảo. Vòng ngực lớn được nhấn mạnh hết cỡ, làm nổi bật vóc dáng tuyệt đẹp vốn bị giấu dưới bộ đồng phục.
「Ư ư ư… Đ-đừng có nhìn chằm chằm như thế chứ…!」
Koyuki đỏ bừng mặt lùi lại, nhưng phía sau là bức tường nên cô nhanh chóng rơi vào thế bí.
「…Ừm.」
Sau khi nhìn chăm chú một lúc, Naoya gật đầu một cái với muôn vàn cảm xúc.
Cậu quay lại nhìn Emika đang đứng phía sau, nắm lấy tay cô ấy và cúi chào thật sâu.
「Mặc dù tôi đã đoán trước là cậu sẽ chọn trang phục bunny… nhưng cảm ơn cô lớp trưởng nhé. Ân huệ này tôi sẽ không bao giờ quên.」
「Đ-đừng có nói một cách cảm động như thế chứ…!」
Koyuki giật phắt tay Naoya ra.
Cô nàng bunny trợn mắt, run lẩy bẩy, giận dữ và phấn khích đạt đến đỉnh điểm, nhưng mỗi khi cô cử động, đôi tai thỏ trên đầu lại vui vẻ vẫy vẫy, khiến cô trông thật đáng yêu.
Trong khi đó, Emika xoa mũi vẻ hài lòng.
「Hì hì, không có gì đâu. Tớ đã dốc hết sức cho Koyuki-chan đấy. Dù sao thì đó cũng là bạn thân từ nhỏ quý giá của tớ mà!」
「Đừng có biến bạn thân quý giá của mình thành búp bê thay đồ! Tớ đã mong chờ được mặc đồ dễ thương mà cậu nói cơ… Cái quái gì thế này, bunny girl!?」
「Hồi trước ở trung tâm trò chơi đã mặc đồ hầu gái rồi mà? Vậy thì giờ chỉ còn bunny thôi chứ gì.」
「Còn nhiều lựa chọn đa dạng khác mà…!?」
Koyuki có gào lên bao nhiêu đi chăng nữa, thì cô bạn thân tự do tự tại kia vẫn chẳng hề hấn gì.
Đối diện với Koyuki đang kiệt sức vì hét lớn, Emika nghiêng đầu.
「Nhưng mà phần da thịt là bodysuit mà, phần hở hang cũng ít hơn chứ? Quy định về cosplay gần đây nghiêm ngặt lắm. Giống như trang phục thể dục nhịp điệu hay trượt băng nghệ thuật ấy. Cho nên, cũng không có gì phải xấu hổ đến thế đâu nhỉ?」
「Đương nhiên là xấu hổ rồi! Nếu biết thế này thì hôm nay tớ đã nghỉ học rồi…!」
「Thôi kệ đi. Cứ chịu trận đi.」
Naoya vỗ nhẹ vào vai cô, thô lỗ động viên.
Nhìn từ xa thì không rõ, nhưng bộ bodysuit kéo dài đến tận cổ tay. Vải cũng dày, chắc chắn sẽ không bị lạnh. Có vẻ Emika cũng đã suy nghĩ rất nhiều.
Dù sao thì, Naoya nói thẳng với Koyuki đang ôm đầu.
「Dù hơi khó chịu khi bị đàn ông khác nhìn… nhưng trông cậu hợp vô cùng. Dễ thương lắm. Tuyệt vời!」
「Ư… ư ư ư ư…!」
Koyuki chỉ biết rên rỉ với khuôn mặt đỏ bừng. Có vẻ cô ấy không còn đủ bình tĩnh để phun ra những lời cay nghiệt che giấu sự xấu hổ thường lệ nữa.
Naoya nắm lấy tay Koyuki, định đỡ cô đi thì—.
「Vậy thì, đúng như đã hứa, tôi xin mượn Koyuki nhé~」
「Hả!? K-khoan đã! Dù sao thì tôi vẫn sẽ giúp lớp! So với việc đi loanh quanh trong trường với bộ dạng này thì tốt hơn nhiều…!」
Koyuki bám vào tấm rèm và tiếp tục kháng cự.
Lúc đó, Emika lặng lẽ tiến lại gần và nắm lấy tay cô, đặt vào đó tấm bảng hiệu.
「Công việc của Koyuki-chan là làm tháp quảng cáo đấy. Cầm cái bảng hiệu này đi nhé, sẽ quảng cáo tốt lắm.」
「Thế ra là cậu đã có ý định này từ đầu…!? Emika-chan rốt cuộc là về phe nào vậy!?」
「Nói gì lạ thế, tất nhiên là về phe Koyuki-chan rồi.」
Emika nói một cách hồn nhiên.
Sau đó, cô khẽ cúi đầu, nhìn xuống chân và thốt ra với vẻ mặt u ám—
「Koyuki-chan, không tin lời của người bạn thân từ thuở nhỏ độc nhất vô nhị này sao…?」
「Ư… đ-được rồi! Để tớ làm cho!」
「Hoan hô. Nếu được thì cậu cứ đi loanh quanh trường thật thong thả nhé~」
「Tớ nghĩ cậu nên nghi ngờ đối phương hơn một chút đấy, Koyuki.」
Là bạn thì là bạn thật, nhưng là bạn không từ thủ đoạn để chứng kiến bộ dạng lúng túng của Koyuki. Đến mức này thì không khác gì một con sâu trong thân sư tử.
Cứ thế, được Emika tươi cười tiễn đi, hai người quyết định đúng như đã hứa, đi dạo quanh lễ hội văn hóa.
Là một ngôi trường khổng lồ sở hữu cả cấp trung học cơ sở và trung học phổ thông, nên nếu tính cả các khu trưng bày và gian hàng, thì lượng nội dung nhiều đến mức không thể xem hết trong một ngày.
Sân trường và sân sau tràn ngập các quầy hàng.
Từ khắp nơi, những mùi hương thơm ngào ngạt bay đến, và một quả bóng bay màu đỏ tươi đang nhảy múa trên nền trời xanh, có lẽ do ai đó đã lỡ tay làm rơi.
Koyuki, trong bộ trang phục bunny, mắt sáng rực lên khi nhìn cảnh đó.
「Takoyaki…! Kẹo táo và cả kẹo bông nữa…!」
「Làm nhớ đến lễ hội mùa hè ghê.」
Vừa cầm hộ tấm bảng hiệu, Naoya vừa tươi rói.
Đầu tiên, họ quyết định ghé qua các quầy hàng. Từ những món truyền thống như takoyaki và yakisoba, đến những món độc đáo như cà ri cay hay kebab.
「Mà này, Koyuki cũng trưởng thành thật đấy. Quyết định nhanh gọn ghê.」
「Hừm, tất nhiên rồi. Vương giả thì phải đường hoàng mọi lúc mọi nơi chứ.」
Koyuki đắc ý hừ một tiếng.
Chính xác hơn là cơn thèm ăn đã lấn át sự xấu hổ của cô ấy mà thôi.
Nhân tiện, cô ấy chỉ vào xung quanh. Nơi đây cũng tràn ngập học sinh mặc đủ loại trang phục.
「Với không gian rộn ràng như thế này. Nếu muốn giấu cây thì phải giấu trong rừng. Ai cũng mặc đồ lạ lùng cả mà. Một mình bunny lạc vào cũng chẳng ai chú ý đâu.」
「Ừ nhỉ. À, cậu đợi tôi ở đây một lát nhé.」
「Ồ, cậu định mua gì à?」
Để Koyuki ở lại, Naoya khẽ tiến đến một trong các quầy hàng.
Nam sinh bán hàng nhận ra cậu và vội vàng giấu điện thoại đi. Naoya nắm chặt tay cậu ta, vẻ mặt nghiêm túc hăm dọa.
「Cậu là Saitou của lớp 1-5, đúng không? Xóa ngay tấm ảnh vừa rồi đi. Nếu không tôi sẽ nói cho tiền bối cậu thầm yêu và em gái đáng yêu nhất của cậu biết chuyện quay lén đấy.」
「Khụ…!? Tại sao cậu lại biết… Không, em xin lỗi!」
Saitou nhanh chóng thú nhận và xóa ảnh của Koyuki trước mặt Naoya.
Naoya đảo mắt một vòng, những kẻ bất hảo khác xanh mặt cất điện thoại đi.
Vì tất cả đều chưa thành công nên hiện tại cậu chỉ lườm một cái rồi bỏ qua.
Đúng như Koyuki nói, xung quanh có rất nhiều học sinh cosplay.
Tuy nhiên, việc sự hiện diện của Koyuki có bị lu mờ hay không lại là một vấn đề khác.
Một mỹ nữ vốn đã rất bắt mắt, lại còn mặc một bộ trang phục gợi cảm (dù là bodysuit). Đương nhiên, cô ấy sẽ thu hút những ý đồ không hay.
Tuy nhiên, hầu hết học sinh, dù say mê ngắm nhìn Koyuki, cũng không phạm phải hành động ngu ngốc như quay lén.
Bởi vì họ biết Naoya. Thậm chí có những người còn chú ý đến Naoya hơn là Koyuki, kiểu như 「Đó là dị năng giả đọc tâm mạnh nhất sao…」.
Dù sao thì, sau đó họ có thể dạo quanh các quầy hàng một cách bình yên.
Họ đã vui vẻ hết mình, từ việc Koyuki sung sướng khi chiếc takoyaki mình mua có hai miếng bạch tuộc, đến việc hai người cùng nhau uống chung một bát súp bí ẩn không biết của nước nào.
Cầm chiếc chuối phủ sô cô la trên tay, Koyuki cười tinh quái.
「Năm ngoái tớ đi một mình… nhưng đi cùng ai đó cũng không tồi chút nào nhỉ.」
「Vậy thì năm sau cũng đi cùng nhau nhé. Tôi sẽ lại làm người hộ tống cho cậu.」
「Cái đó còn tùy vào thái độ làm việc của cậu lần này đấy. Cố gắng hết sức đừng để bị đuổi việc nhé.」
Dù cười một cách hống hách, nhưng Koyuki đang vui vẻ đến mức ngân nga bài hát.
Sau khi đã ăn no, họ rời sân trường và đi xem các khu trưng bày trong tòa nhà chính.
Tại một trong những phòng học đông người, Koyuki dừng bước.
Nhìn tấm bảng hiệu, đây có vẻ là một trong những địa điểm trưng bày của các câu lạc bộ văn hóa.
「Mấy cái này cũng thú vị đấy nhỉ, xem một chút không?」
「Được thôi, nhưng đừng hối hận đấy nhé?」
「Gì vậy. Đây đâu phải nhà ma đâu đúng không?」
Naoya nhẹ nhàng hăm dọa, nhưng Koyuki không chút do dự bước vào lớp học đó.
Bên trong, nhiều hàng bàn dài được xếp ngay ngắn, và các gian của câu lạc bộ, hội nhóm được bố trí cách đều nhau.
Các học sinh ngồi trên ghế xếp đang bán đủ loại vật phẩm, từ những cuốn tạp chí văn học đóng ghim thông thường, cho đến những cuốn album ảnh cục nóng điều hòa màu sắc đầy đủ dành cho những người cực đoan, với phạm vi cực kỳ rộng lớn.
Mua một cuốn album ảnh mèo hoang, Koyuki thở dài.
「Cái này… chắc Comiket mà Sakuya hay đi hàng năm cũng kiểu này nhỉ?」
「Nghe nói vậy. Nếu cậu hứng thú, mùa đông này chúng ta cùng đi xem nhé?」
「Ưm… cũng muốn đi thử nhưng mà, đông người thì ngại quá… Khoan đã?」
Koyuki đang nhăn mặt suy nghĩ, bỗng dừng bước.
Cô lùi lại vài bước, nhìn mặt chủ gian hàng vừa đi qua—rồi trợn tròn mắt ngạc nhiên.
「Tại sao Sakuya lại ở đây…?」
「Chào mừng, chị gái. Và cả anh rể nữa.」
「Chào Sakuya-chan. Có vẻ em đang cố gắng đấy nhỉ.」
Naoya nhẹ nhàng giơ tay chào Sakuya đã ra đón họ.
Sakuya chỉ có một mình trong gian hàng, sắp xếp những cuốn tập san tự làm trên một tấm vải trắng tinh.
Cô bé nhìn chằm chằm chị gái trong bộ đồ bunny, rồi lặng lẽ đưa camera điện thoại lên.
「Cô nàng bunny dễ thương kia. Em chụp liên tục như ma được không ạ?」
「Đ-đương nhiên là không được rồi!」
「Chậc~ Vậy thì ít nhất một tấm thôi. Em muốn tạo kỷ niệm lễ hội văn hóa.」
「Ư… ư ư… đ-đành chịu vậy…」
「Cảm ơn chị gái. Vậy thì, chị khoác tay anh rể, hôn má một cái, rồi góc chân thế này nè—」
「Nhiều yêu cầu quá!」
Sau khi cho Sakuya chụp một tấm ảnh đứng thẳng bình thường, Koyuki bắt đầu nhìn chằm chằm gian hàng của Sakuya.
「Hơn nữa, Sakuya. Em đang làm gì ở đây vậy?」
「Nhìn là biết rồi mà. Em đang bán tập san của hội.」
Sakuya cầm một cuốn tập san trên bàn, đưa ra.
「Tập san của hội em giá một trăm yên một cuốn ạ. Đọc thử cũng rất hoan nghênh nhé.」
「Không phải em thuộc câu lạc bộ về nhà sao… Em gia nhập câu lạc bộ văn học từ lúc nào vậy?」
「Nói gì lạ thế, chị gái. Đây đâu phải câu lạc bộ văn học đâu.」
Sakuya nghiêng đầu.
Nhân tiện, cô bé đặt một chiếc bảng tên lớn và trang trọng như dùng trong quốc hội lên bàn và gõ nhẹ.
Trên đó viết:
「Đây là gian hàng của Hội Shirogane.」
「Ế… S-Shirogane…? Gì…?」
「Tên chính thức là ‘Hội theo dõi Shirogane Koyuki và Sasahara Naoya’. Là một câu lạc bộ chỉ để quan sát hai anh chị rồi cười tủm tỉm thôi.」
「Cái gì!? Thật sự là cái gì thế!?」
Koyuki giật lấy cuốn tập san, không màng đến cô em gái đang vỗ ngực cái 「đùng」.
Naoya cũng ghé sang bên cạnh đọc lướt qua.
Vừa lật bìa, trang đầu tiên đã viết về tiểu sử của Koyuki.
Ngày 24 tháng 12 năm 20XX, 3 giờ 45 sáng, nặng 3560 gram khi chào đời…
Không chỉ thông tin chữ viết, mà còn kèm theo biểu đồ thay đổi chiều cao, nội dung khá đáng đọc. Nhân tiện, cân nặng thì có vẻ đã được cân nhắc nên là bí mật.
Koyuki đóng mạnh cuốn tập san lại, người run lẩy bẩy.
「Th-thật sự là viết về tôi… Em coi chị ruột mình là cái gì vậy!?」
「Đối tượng nghiên cứu. Hoặc là một trong những người em ủng hộ.」
「Đừng có nói một cách chắc nịch như thế chứ! Ai mà mua cái thứ này chứ…?」
Đúng lúc Koyuki đang cúi đầu với vẻ mặt đau khổ.
「Cho tôi một cuốn tập san đó nhé.」
Một giọng nói rõ ràng vang lên phía sau.
Người đứng đó là Kirihiko.
Anh ta mặc một chiếc áo khoác thoải mái nhưng cao cấp, đeo kính râm màu nhạt.
Với khí chất đó, anh ta có vẻ hơi lạc lõng trong một buổi trưng bày khiêm tốn như buổi thuyết trình của câu lạc bộ. Nhờ vậy mà xung quanh bắt đầu xôn xao.
Naoya khẽ cúi đầu chào anh ta.
「Chào thầy Kirihiko. Công việc xong rồi ạ?」
「Đương nhiên rồi. Tôi đã thức trắng đêm để hoàn thành mọi thứ để có thể đến đây hôm nay đấy.」
Mặc dù vùng mắt có quầng thâm rõ rệt khi anh ta nháy mắt, nhưng đã được che giấu kỹ bằng trang điểm.
Sakuya có vẻ hơi căng thẳng, vội vàng đưa cuốn tập san ra.
「Thầy Akaneya. Cái này không cần trả tiền đâu ạ. Thầy cũng đã gửi bài viết cho hội mà.」
「Không được như thế. Đương nhiên tôi sẽ trả tiền.」
Kirihiko duyên dáng mở ví, lấy ra một đồng 100 yên sáng bóng.
Anh ta khẽ nắm lấy tay Sakuya và trân trọng đặt đồng tiền lên đó. Cảnh tượng này có gì đó giống như một lời cầu hôn.
「Việc trả công xứng đáng chính là cách tốt nhất để thể hiện sự tôn trọng đối với người sáng tạo mà.」
「Thầy… cảm ơn thầy.」
Hai người nhìn nhau chăm chú, rồi gật đầu.
Đây là một câu chuyện hay, nhưng Koyuki thì giận đến bốc khói cả đầu, hét lớn.
「Em đang làm cái quái gì mà lôi cả giáo viên là nhà văn hiện tại vào thế hả!?」
「Không chỉ có thầy giáo đâu. Em còn nhờ cả tiền bối Emika viết nữa. Một tác phẩm tâm huyết hơn ba vạn chữ.」
「Chẳng lẽ, đó là trang có phông chữ cực nhỏ mà tớ thấy ban nãy!?」
Cô ấy mở cuốn tập san ra kiểm tra lại, nhưng bị choáng ngợp bởi lượng chữ viết đồ sộ như một luận văn học thuật nên nhanh chóng đóng lại. Thế nhưng, khả năng quan sát nhanh của Naoya đã kịp đọc được đoạn văn nói về những trang phục cosplay mà Emika muốn Koyuki mặc.
Lần tiếp theo cô ấy muốn Koyuki mặc trang phục *miko* (nữ tu sĩ đền thờ).
Naoya chống cằm và thốt lên đầy cảm thán.
「Đúng là cô lớp trưởng có khác. Lựa chọn tuyệt vời đấy.」
「Không lẽ, Naoya-kun cũng dính líu vào chuyện này sao…?」
「Không, tôi cũng được mời viết nhưng mà…」
Naoya lắc đầu trước ánh mắt nghi ngờ dai dẳng.
Về Koyuki, Naoya có thể nói là người có kinh nghiệm nhất.
Vì vậy, cậu cũng nhận được lời đề nghị viết bài, nhưng đã lịch sự từ chối.
「Kỷ niệm với Koyuki là của riêng tôi mà, đúng không? Cố ý viết ra rồi tuyên truyền cho người khác thì thấy có gì đó sai sai.」
「Th-thật sao, vậy thì tốt quá… Không phải thế! Nếu cậu nhận ra ý đồ xấu xa như thế này thì phải báo cáo tôi trước chứ!?」
「À thì, Sakuya-chan đã bịt miệng tôi rồi.」
「Nếu nói ra thì chị gái sẽ ngăn lại đúng không?」
「Đương nhiên rồi! Cái hội vớ vẩn như thế, mau giải tán đi!」
Koyuki gắt lên rồi bốc khói cả đầu, bước ra khỏi phòng trưng bày.
Naoya chào Sakuya và những người khác rồi đuổi theo cô ấy.
「Thôi nào, bớt giận đi mà. Hay chúng ta đi ăn đồ ngọt gì đó nhé?」
「Hừm, cậu muốn nói là tôi bị biến thành trò cười rồi thì cứ im lặng à.」
「Đâu phải. Mọi người chỉ là rất yêu quý Koyuki thôi mà.」
Bước chân của Koyuki dừng lại.
Đôi mắt cô ấy quay lại nhìn Naoya một thoáng, mang theo ánh lấp lánh như ngôi sao sáng nhất trên bầu trời đêm.
「…Thật sao?」
「Đương nhiên rồi. Cái thứ này, nếu không phải rất yêu quý đối phương thì sẽ không làm đâu.」
Naoya đưa lại cuốn tập san vừa mua khi ra về cho Koyuki.
Mặc dù chỉ là một cuốn tập san đơn giản được gấp và ghim lại, nhưng nó khá dày. Các nếp gấp cũng rất thẳng thớm, cho thấy tình cảm của người làm ra nó.
Có lẽ điều đó cũng truyền đến Koyuki, đôi mắt cô ấy càng thêm rạng rỡ.
Chỉ còn một bước nữa là cô ấy sẽ nguôi giận. Naoya tiếp tục dồn dập.
「Quả nhiên là sức hút của cậu có khác. Kiểu như đánh cắp trái tim người khác, hay là mê hoặc vậy.」
「Fufu. Đúng rồi, chính là vậy đó. Dù sao thì, tớ là một mỹ nữ siêu cấp hoàn hảo mà!」
Koyuki vuốt tóc một cách khoa trương, với giọng điệu như đang diễn kịch.
Mùi dầu gội thơm thoang thoảng bay đến, mái tóc mềm mại như tơ lụa lấp lánh nhảy múa. Tâm trạng cô ấy đã trở lại bình thường… không, còn tốt hơn cả ban đầu. Koyuki nói với vẻ mặt tự mãn.
「Mặc dù em gái ruột là chủ tịch thì hơi kỳ cục… nhưng có một hai câu lạc bộ hay fanclub là chuyện đương nhiên thôi. Fufufu, tại sao trước giờ mình lại không nhận ra nhỉ!」
Tiếng cười lớn của cô nàng bunny vang vọng khắp hành lang.
Tuy nhiên, sau một tràng cười, vẻ mặt Koyuki chợt dịu lại.
「Fufu, nhận được tình cảm yêu mến… thật sự là rất vui.」
「Tốt quá rồi. Chắc chắn cuốn tập san đó rồi sẽ dày như cuốn từ điển thôi.」
Naoya nhẹ nhàng đáp lời.
Có lẽ vì vậy mà Koyuki càng thêm đắc ý, khịt mũi.
「Hừ, đó là một đỉnh cao mà một người phàm như cậu không thể nào đạt tới đâu. Hãy quỳ phục trước sức hút rạng rỡ này của tôi đi… À mà tôi nói vậy thôi chứ cậu không cần quỳ thật đâu nhé?」
「Không, tôi rất muốn làm điều đó. Nếu bây giờ không chiêm ngưỡng cảnh tượng bunny này từ góc thấp, chắc chắn tôi sẽ hối hận suốt đời mất.」
「Mặt nghiêm túc đến mức không đùa được đâu! Đừng có làm thế ở nơi công cộng chứ!」
「Nghĩa là không ở nơi công cộng thì được à!? Được thôi!」
「Đừng có làm mặt như thể đã lấy được lời hứa rồi chứ! Ở đâu cũng không được!」
Ở góc hành lang đông người, hai người ồn ào cãi vã những chuyện lặt vặt của đôi tình nhân.
Tuy nhiên, điều đó đã bị gián đoạn bởi tiếng bước chân của một nhóm nữ sinh.
「Á, Sasahara-kun kìa. Cảm ơn cậu hôm trước nhé!」
「Hả…? À, ừm, là bạn cùng lớp của tớ…」
Koyuki hơi thủ thế khi nhìn thấy khuôn mặt đối phương.
Đó là nữ sinh mà Naoya đã tư vấn theo giới thiệu của Yui vài ngày trước. Nhờ lời khuyên của Naoya, cô ấy đã thành công trong tình yêu. Những người khác cũng là bạn cùng lớp của Koyuki, những gương mặt quen thuộc.
Chính Koyuki thì nhanh chóng nấp ra sau lưng Naoya.
Dù đã có những người bạn như Yui hay Emika, nhưng có vẻ cô ấy vẫn chưa thể gần gũi với các bạn cùng lớp khác. Cảm giác ngượng ngùng đặc trưng của người nhút nhát đâm vào lưng Naoya.
Không chạm vào Koyuki, Naoya mỉm cười với các nữ sinh.
「Chào các cậu. Mấy hôm nay thế nào rồi?」
「Vâng! Nhờ cậu mà bọn tớ đang rất thân mật, lát nữa bọn tớ sẽ đi chơi cùng nhau.」
Nữ sinh trả lời với nụ cười hạnh phúc rạng rỡ.
Có vẻ mọi chuyện đang tiến triển rất tốt.
Các nữ sinh khác cũng vây quanh Naoya với vẻ vô cùng tò mò.
「Cậu là Sasahara-kun đó hả? Bạn trai của Shirogane-san ấy hả?」
「Nghe nói cậu nói thẳng và chuẩn lắm. Lần tới xem cho tôi với. Tôi với tiền bối ở chỗ làm gần đây có vẻ tốt đẹp, nhưng cứ thấy không ổn sao ấy. À, đây là ảnh nè.」
「À, khuôn mặt này thì không nên đâu. Có lẽ đã ngoại tình hai hay ba người rồi.」
「Thiệt hả, đúng là vậy sao? Tôi cũng có cảm giác thế nhưng… sao cậu biết được hay thế, mắc cười ghê~!」
「Xem bạn trai tôi với! Anh ấy không lừa dối tôi đâu đúng không?」
Các nữ sinh cười khúc khích, liên tiếp nhờ Naoya tư vấn.
「M-mình được yêu thích hơn cả mình…!」
Koyuki sụp đổ tinh thần trước cảnh tượng đó.
Nhưng cú sốc đó không kéo dài lâu, cô ấy chợt giật mình và kéo Naoya ra khỏi đám nữ sinh.
「Nói gì thì nói… mọi người đứng gần quá rồi đấy!」
Rồi cô ấy tự mình đứng chắn trước mặt Naoya.
Hình ảnh cô ấy, khoác lên mình không khí căng thẳng và lườm nguýt các nữ sinh, gợi nhớ đến 「Bạch Tuyết Độc Dược」 từng bị e sợ. Tuy nhiên, phản ứng của đối phương lại hoàn toàn khác so với trước đây.
「Người này là của tôi. Muốn nói chuyện thì phải được tôi cho phép. Là bạn cùng lớp cũng không ngoại lệ đâu nhé.」
「Không sao đâu, Shirogane-san. Ai cũng biết hai người đang thân mật mà, bọn tớ sẽ không cướp đâu.」
「Tôi cũng có bạn trai rồi mà~」
Tất cả chỉ mỉm cười ấm áp.
Họ hoàn toàn nhận ra sự đe dọa của Koyuki chỉ là sự ra vẻ.
Thế nhưng, Koyuki vẫn như một con thú bị thương, nhe nanh gầm gừ.
「Dù sao thì cũng không được! Đi thôi, Naoya-kun!」
「Vâng ạ. Nếu muốn được nghe thêm, xin vui lòng đến phòng tư vấn riêng nhé~」
Bị Koyuki kéo đi, Naoya vẫn kịp tiếp thị cho họ.
Thế nhưng, sau đó những cô gái từng được tư vấn vẫn tiếp tục bắt chuyện.
Mỗi lần như vậy, Koyuki lại bùng lên tâm lý thù địch với đối phương, và họ phải vội vàng bỏ đi—khiến Naoya nhận ra mình đã lạc vào phía sau trường lúc nào không hay.
Nơi đây ít ánh nắng, cỏ dại mọc um tùm một cách mạnh mẽ.
Tiếng ồn ào của lễ hội văn hóa vừa gần vừa xa. Có lẽ vì trời hơi se lạnh, nên không thấy bóng dáng ai khác.
Koyuki ngồi xuống bậc thềm bê tông và thở dài.
「Thật là, Naoya-kun đột nhiên nổi tiếng quá nhỉ.」
「À ha ha, xin lỗi xin lỗi.」
Ngồi xuống bên cạnh cô ấy, Naoya đưa ra chiếc túi ni lông đã mua trên đường đi.
「Ăn kẹo bông gòn để xin lỗi vì đã gây phiền phức nhé?」
「Hừm. Định lấy lòng bằng kẹo ngọt à, không dễ thế đâu.」
「À, không ăn à? Vậy thì tôi sẽ đưa cho Sakuya-chan vậy.」
「Cậu biết tớ sẽ làm thế nào mà…! Kẹo ngọt thì không có tội nên tớ đương nhiên sẽ lấy chứ!!」
Koyuki giật lấy túi rồi cắn ngấu nghiến kẹo bông gòn. Dần dần, những nếp nhăn trên trán cô ấy biến mất. Đúng như Naoya dự tính, sau khi nạp đường, sự khó chịu của cô ấy cũng dịu đi một chút.
Khi chiếc kẹo bông gòn mềm mại còn khoảng một nửa, Koyuki thở dài và mở lời.
「Nhưng mà… con người thay đổi thật đấy.」
Cô ấy liếc nhìn Naoya đang ngồi cạnh, rồi khẽ nghiêng đầu.
「Naoya-kun đột nhiên trở thành người nổi tiếng. Mới trước đây không lâu, cậu cũng giống như tớ, tránh hầu hết các mối quan hệ xã giao mà, đúng không?」
「Đúng vậy.」
Naoya ung dung gật đầu.
Chính vì có thể đọc được suy nghĩ, cậu đã luôn tránh xây dựng các mối quan hệ sâu sắc.
Việc một người như cậu lại tư vấn tình yêu cho vô số người thì ngay cả Koyuki cũng thắc mắc là điều đương nhiên.
「Thầy Iwatani hay một hai người đến tư vấn thì tớ hiểu. Nhưng việc cậu cứ tiếp tục lắng nghe chuyện của nhiều người khác như vậy… Rốt cuộc là tại sao?」
「À, một phần đơn giản là tôi vui khi được mọi người tin tưởng.」
Đa số mọi người đều đến nhờ Naoya khi đã suy nghĩ nát óc, coi cậu là nơi nương tựa cuối cùng.
Vì vậy, cậu muốn giúp đỡ họ—và gần đây cậu còn có thêm một lý do nữa.
Hơi ngại ngùng, cậu gãi má và nói tiếp.
「Nói sao nhỉ, tôi không thể có một tình yêu bình thường được.」
「Tình yêu bình thường…?」
「Ừ. Lần hẹn hò trước, Koyuki cũng đã cảm nhận sâu sắc rồi mà.」
Naoya ngừng lời, ngước nhìn bầu trời.
Bầu trời bị kẹp giữa hai tòa nhà trường, bị cắt xén thành một hình chữ nhật hẹp đến đáng sợ.
Gió thổi vào khô hanh, không khí tĩnh lặng bao trùm không gian kín đáo.
Naoya khẽ nhắm mắt lại và nói tiếp.
「Tôi rất nhạy bén, nên có thể đọc được tất cả suy nghĩ của đối phương. Vì vậy, tôi không phải băn khoăn về việc cô gái mình yêu có thực sự yêu mình không… Tôi không thể băn khoăn được.」
Những nỗi khổ tâm trong tình yêu thì đủ loại.
Có người đau khổ vì không hiểu cảm xúc của người mình yêu, có người đau khổ vì không biết làm thế nào để người đó yêu mình.
Nhưng Naoya không bao giờ vấp ngã ở những điểm đó.
Bởi vì chỉ cần nhìn mặt là cậu đã đọc được tất cả suy nghĩ của đối phương, và cả điều họ mong muốn.
「Tôi muốn biết tình yêu bình thường mà mọi người đều trải qua, cái mà tôi không thể cảm nhận được… nó là như thế nào. Vì vậy tôi đã nhận những lời tư vấn như thế này và—」
Lời nói của cậu bị ngắt quãng giữa chừng.
Bởi vì Koyuki đã nhét hết phần kẹo bông gòn còn lại vào miệng Naoya. Cảm giác mềm mại tan chảy ngay lập tức trong miệng. Vị ngọt sắc bén như đâm vào lưỡi.
Ngay cả sau khi kẹo bông gòn biến mất, Naoya vẫn giữ im lặng.
Cậu chờ đợi lời của Koyuki.
Nhìn Naoya một cách nghiêm túc, Koyuki từ từ mở lời.
Dù ở trong bóng râm, vẫn có thể thấy rõ hai má cô ấy đỏ bừng.
「Em… em nghĩ mình đã may mắn khi có một tình yêu khác thường như thế này.」
Lời thốt ra khẽ khàng đến mức gần như bị tiếng ồn ào từ xa át đi.
Thế nhưng, Naoya đã nghe rõ mồn một.
Koyuki vội vàng quay mặt đi.
Cô ấy ấp úng, nói không rõ ràng, cố gắng tìm kiếm từ ngữ tiếp theo trong đám cỏ dại dưới chân.
「Cho nên, cái đó… ừm… k-không biết phải nói thế nào nhỉ… trong tình huống này.」
「Ừm, không sao đâu. Ngay cả bây giờ, tôi cũng đã hiểu hết rồi.」
Naoya mỉm cười rạng rỡ.
Trong những lúc như thế này, cậu lại nghĩ mình may mắn biết bao khi khác biệt so với người bình thường.
Bởi vì cậu có thể ở bên xoa dịu nỗi bất an của người con gái mình yêu hơn bất cứ ai.
「Đồ ngốc, Koyuki. Làm gì có chuyện tôi không hài lòng chứ.」
Naoya khẽ nắm lấy tay Koyuki.
Ở phía sau ngôi trường lạnh lẽo, nhiệt độ cơ thể của họ hòa quyện vào nhau từ nơi chạm vào, lòng bàn tay hơi đổ mồ hôi như thể mùa đã quay ngược lại một lần nữa.
「Dù có kỳ lạ đến đâu… đây vẫn là tình yêu độc nhất vô nhị chỉ của tôi và Koyuki. Tôi luôn tự hào về điều đó, chưa từng một lần nghĩ đến việc muốn bắt đầu lại. Vì vậy, cậu cứ yên tâm nhé.」
「Naoya-kun…」
Koyuki rưng rưng nước mắt, khẽ nuốt khan.
Tuy nhiên, có lẽ vì đột nhiên ngại ngùng, cô ấy giật phắt tay Naoya ra và quay mặt đi.
「Đ-đúng vậy. Nếu cậu là một người cù lần, chắc chắn tôi đã chán ngán từ lâu rồi. Hãy cảm ơn kỹ năng khác thường của cậu đi.」
「Đúng vậy. Nếu cù lần, chắc chắn tôi đã bẻ gãy không biết bao nhiêu lá cờ tình yêu rồi.」
「Ư… tinh thần của tôi chắc chắn cũng đã nát bét rồi…」
Koyuki xanh mặt nuốt khan, nhưng vẫn siết chặt nắm đấm.
「Nhưng mà, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ cuộc đâu. Bằng mọi giá, tôi cũng sẽ khiến cậu phải quay đầu lại.」
「Cái đó thì cũng đáng mong chờ đấy chứ.」
Naoya không có lời nhận xét thô thiển nào kiểu như 「Cô ấy nói đã chán ngán rồi mà」.
Naoya chỉ cười nhếch mép và chỉ vào môi mình.
「Tạm thời nếu được nói ra mong muốn của tôi thì… lúc nãy không phải kẹo bông gòn, mà là một nụ hôn để khiến tôi im lặng thì tốt hơn nhỉ.」
「Đ-đồ ngốc! Đừng có nói những điều vớ vẩn như thế! Tại sao tôi lại phải làm đến mức đó cho cậu chứ!」
「Ế~ Nếu Koyuki hôn tôi, tôi sẽ khỏe lại ngay lập tức dù có chán nản đến đâu đi nữa~」
「Không biết đâu. Cứ chìm xuống đi, mà… Gần quá!」
Khi Naoya dần dần đưa mặt lại gần, Koyuki đẩy cậu ra hết sức.
Có lẽ việc dành thời gian ở phía sau ngôi trường như thế này hơi khác so với cách tận hưởng lễ hội văn hóa thông thường.
Thế nhưng—.
(Chắc chắn mình sẽ nhớ mãi những gì đã xảy ra ở đây.)
Naoya có một sự chắc chắn như vậy.
Koyuki cũng cảm thấy y hệt như vậy, không dám nhìn thẳng vào mắt cậu.
Cứ thế, hai người họ đang tận hưởng lễ hội văn hóa theo cách riêng của mình—thì bị một tiếng bước chân làm gián đoạn.
「Hai người đang tình tứ ở đây sao…!」
「Ừm?」
Người bất ngờ xuất hiện trước mặt họ là Yui.
Cô ấy thở hổn hển như thể đã chạy rất vội vàng, mái tóc búi cũng bù xù.
Và trên tay áo đồng phục của cô ấy có đeo chiếc băng đội trưởng ‘Ủy viên Ban Tổ chức Lễ hội Văn hóa’.
Naoya nhẹ nhàng nói với cô bạn thân đang thở dốc.
「Chào Yui. Tôi thì đương nhiên không sao, nhưng Koyuki chắc sẽ hơi ngần ngại đấy. Nhưng nếu cậu lấy tình bạn ra uy hiếp thì cô ấy sẽ mềm lòng ngay thôi.」
「Đ-được rồi… Cậu hiểu chuyện nhanh nhẹn thật đấy, Naoya.」
「Làm ơn nói chuyện bình thường đi. Hơn nữa, bọn tớ không có tình tứ gì đâu nhé.」
Koyuki nhăn mặt xoa lưng Yui.
Dần dần, hơi thở của Yui cũng ổn định lại. Yui lau mồ hôi trên trán và tóm tắt tình hình một cách ngắn gọn.
「Nói tóm gọn lại thì, các thành viên tham gia tiết mục sân khấu của lễ hội văn hóa đang thiếu người. Vì vậy tớ rất muốn Naoya và Koyuki-chan tham gia.」
「Ủy viên ban tổ chức vất vả thật đấy…」
Koyuki cảm thán động viên, rồi với vẻ mặt nghiêm túc suy nghĩ.
「Tiết mục sân khấu nghĩa là phải ra trước mặt nhiều người đúng không. Hơi ngại một chút nhưng… Yui-chan đang gặp khó khăn mà…」
Thời gian cô ấy đau khổ không kéo dài bao lâu.
Koyuki vỗ ngực cái 「đùng」, rồi hùng hồn tuyên bố.
「Được rồi. Tớ sẽ tham gia.」
「Cảm ơn cậu, Koyuki-chan…!」
Yui ôm chầm lấy Koyuki trong nước mắt. Đó là một cảnh tượng tình bạn đẹp đẽ.
Naoya vừa cảm thấy ấm lòng, vừa háo hức mong chờ sự kiện có lợi nhất sắp tới—thì Yui mỉm cười nói. Cô ấy giơ ngón cái lên và hết lòng cổ vũ.
「Vậy thì cố gắng giành chiến thắng nhé, Cuộc thi Cặp đôi Yêu nhau Nhất!」
「Tôi xin rút lui!!」
Mười phút sau khi hét lên như vậy, Koyuki đã cùng Naoya bước lên sân khấu.
Cô ấy đã mềm lòng trước lời thuyết phục đầy nước mắt của Yui.


0 Bình luận