Yatarato Sasshi no Ii Ore...
Fukada Sametarou Fuumi
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Volume 2

Chương 06: Màn kịch nhỏ bất ngờ

0 Bình luận - Độ dài: 6,797 từ - Cập nhật:

Khu phố mua sắm hôm đó náo nhiệt hơn thường lệ.

Đặc biệt nhộn nhịp là khu vực sự kiện ở tầng một.

Rất nhiều gia đình đến đây, những đứa trẻ nhỏ mắt long lanh nhìn chằm chằm lên sân khấu.

Trên đó, một cô nhân viên đeo tai mèo và găng tay hình đệm thịt đang cầm micro──.

「Hôm nay chào mừng quý vị đã đến! Ngay bây giờ, chúng ta sẽ bắt đầu buổi gặp gỡ và giao lưu với nhân vật nổi tiếng Nyanjiro ạ!」

「Woaーー!」

Nhìn thấy bộ đồ mascot xuất hiện từ phía sau sân khấu, lũ trẻ đồng loạt reo hò.

Đó là một con mèo với tỷ lệ cơ thể ba đầu. Đôi mắt híp lại vẻ buồn ngủ, toát lên một vẻ mơ màng.

Nhìn thấy cảnh tượng đó từ xa, khuôn mặt Koyuki chợt bừng sáng.

「Tuyệt quá…! Nyanjiro thật sự xuất hiện kìa!」

「Tốt quá rồi nhỉ.」

Trong buổi đi hồ bơi hôm trước, cô ấy đã bị cuốn hút bởi chiếc bóng chuyền bãi biển có in hình Nyanjiro, có vẻ như cô ấy rất thích.

Nhìn Koyuki đang nhìn chằm chằm lên sân khấu với đôi mắt lấp lánh, Yuuna nghiêng đầu hỏi.

「Koyuki-chan cũng thích Nyanjiro ạ?」

「Tất nhiên rồi. Vì nó siêu đáng yêu mà.」

「Đúng rồi! Đáng yêu quá! Vậy này, cậu xem bộ phim hồi trước chiếu chưa?」

「Đương nhiên là xem rồi. Đĩa Blu-ray tôi cũng đã đặt trước rồi đó!」

「Tuyệt quá! Này này, lần tới chúng mình cùng xem nhé? Nhà tớ còn có mấy đĩa Blu-ray khác nữa đó!」

「Thật ư!? Vậy thì hứa nhé!」

「Vâng!」

Koyuki và Yuuna vui vẻ đùa giỡn một cách ngây thơ.

Naoya mỉm cười ấm áp nhìn hai người đã hoàn toàn hợp cạ nhau.

(Vậy là không còn gọi 『Chị Koyuki』 mà là 『Koyuki-chan』 rồi nhỉ…)

Sau màn chơi đồ hàng, có vẻ như Koyuki đã được Yuuna coi là đối tượng ngang hàng rồi.

Ban đầu còn lo không biết sẽ ra sao, nhưng có vẻ khoảng cách giữa họ đã được rút ngắn.

Naoya thở phào nhẹ nhõm, nhưng rồi── Yuuna nắm chặt tay cậu và nở nụ cười tươi tắn.

「Có buổi gặp gỡ giao lưu đó! Chúng mình cùng xếp hàng nhé, anh Naoya!」

「A…! Đồ, đồ gian lận! Em cũng muốn xếp hàng cùng Naoya-kun mà!」

「Ừ, ba người chúng ta cùng xếp hàng đi nào.」

Cuối cùng, vì cả hai cô bé đều bùng cháy tinh thần cạnh tranh, Naoya đành phải thở dài.

Đối tượng chính của cậu là Koyuki. Điều đó cậu có thể thề với trời đất.

Thế nhưng, việc nói điều đó với Yuuna lại là điều… dù là Naoya, người luôn thẳng thắn trong mọi việc, cũng vô cùng do dự. Vì còn phải giữ mối quan hệ hàng xóm nữa chứ.

(Làm một đứa trẻ nhỏ thế này khóc thì đúng là khó xử thật, nhưng cứ để thế này thì lại có lỗi với Koyuki… phải làm sao đây nhỉ.)

Lần hiếm hoi phải chịu đựng nỗi khổ của một nam chính rom-com được nhiều người yêu thích, cậu vẫn xếp hàng vào hàng đợi gặp gỡ.

Có vẻ như việc chụp ảnh cũng được cho phép, nên thời gian cho mỗi nhóm khách hàng khá lâu.

Ở khu vực bán hàng đặt cạnh khu vực giao lưu, đủ loại hàng hóa như sticker và thú nhồi bông được bày biện kín chỗ, nơi đó cũng đông nghịt người và rất náo nhiệt.

Nhờ vậy mà hàng đợi chậm chạp không nhích, nhưng đối với Koyuki và Yuuna, những người đã hợp cạ nhau, đây lại là thời gian trò chuyện tuyệt vời.

Koyuki vừa nhìn bộ mascot từ xa vừa nói chuyện với Yuuna.

「Này này, Yuuna-chan cũng định mua đồ gì không?」

「Có! Thú nhồi bông nè, với cả đồ dùng học tập nữa! Đồ dùng học tập thì tớ định mua một bộ để dùng ở trường và một bộ để cất giữ!」

「Hay quá nhỉ. Nyanjiro cũng nổi tiếng ở trường nữa à?」

「Ừm, ai cũng thích hết. Giờ ăn trưa tụi tớ toàn nói chuyện về Nyanjiro thôi!」

「Vậy thì, cậu đã đi xem phim Nyanjiro với bạn bè à?」

「…Không. Tớ đã đi cùng chị Yui.」

「Thế à?」

Yuuna hơi ngập ngừng rồi mỉm cười rụt rè.

(À. Ra là vậy, con bé có chuyện gì đó với bạn bè ở trường đây mà…)

Chỉ với nhiêu đó, Naoya đã đoán được đại khái sự tình.

Tuy nhiên, vì Yuuna có vẻ muốn giấu, cậu đành im lặng.

Học sinh tiểu học cũng vất vả thật… Cậu đang cảm thán như vậy thì──.

「Mà này… Koyuki-chan có thật sự thích anh Naoya không?」

「Phặc…!?」

「Khụ khụ!?」

Vì Yuuna ném một cú thẳng thừng, cả hai người cùng lúc phát ra tiếng kêu kỳ quặc.

Nhưng đối phương không hề có ý định dừng tấn công.

Yuuna nhìn chằm chằm Koyuki đang đỏ bừng mặt, bình thản tuyên chiến.

「Nếu thích thì, cậu là đối thủ của Yuuna đó. Sao nào?」

「Ư… ưm, cái, cái đó thì…」

Koyuki hoảng loạn đảo mắt.

Nếu chỉ cần bị thúc ép như vậy mà có thể nói ra cảm xúc thật của mình, thì họ đã có thể hẹn hò từ lâu rồi.

Dù vậy, Koyuki cũng tuyệt đối không muốn phủ nhận.

Dù run rẩy bần bật nhưng

「Nếu, nếu nói là thích hay không thích thì, không phải là không thích, mà là…」

「Nói tóm lại là thích phải không?」

「Ơ, cái đó, cái, cái chuyện ngại ngùng như thế, em, em không nói được…」

「Kỳ lạ thật đó~! Yuuna nói được mà! Anh Naoya, Yuuna rất thích anh! Yuuna còn hôn anh rất nhiều nữa kìa!」

「Ư ư ư…!」

Yuuna đã đường hoàng hét lên lời tỏ tình và ôm chầm lấy Naoya.

Thế là khuôn mặt đang đỏ bừng của Koyuki lập tức tái mét đi.

Mắt cô ấy ầng ậc nước, nếu thêm hiệu ứng âm thanh thì ‘GAAÀNN…’ là hợp nhất.

Nhân tiện, nếu dịch tiếng rên rỉ vừa rồi thì có lẽ là 『Ghen tị quá…! Em cũng muốn nói thích Naoya-kun một cách đàng hoàng và ôm chầm lấy cậu ấy…!』

Tuy nhiên, việc chủ động tấn công một cách thẳng thắn vẫn còn khó đối với cô ấy.

Koyuki vẫn cứ do dự và chỉ biết hoảng loạn.

Không còn cách nào khác, Naoya đành ra tay giúp đỡ.

「À, Yuuna. Con đừng trêu Koyuki nữa nhé──」

Nhưng đúng lúc đó.

Một giọng nói trong trẻo như tiếng chuông ngân vang xuống chỗ ba người.

「Ôi, người đang đứng ở đó chẳng phải là Yuuna-san sao?」

「Ưm…?」

Quay lại, một cô bé đang đứng đó.

Tuổi khoảng bằng Yuuna.

Mái tóc vàng dài được uốn xoăn một phần, trang trí một chiếc nơ đỏ trên đầu, đôi mắt màu đỏ rượu vang rực rỡ. Chiếc váy cô bé đang mặc cũng có nhiều diềm xếp nếp, trông hệt như một nàng công chúa bước ra từ truyện cổ tích.

Cô bé xinh đẹp đó chống hai tay lên hông, nở một nụ cười đầy tự tin và thách thức.

Đối tượng mà cô bé nhìn thẳng vào đương nhiên là Yuuna.

「Ư… Ellis-chan.」

Nhìn cô bé đó, Yuuna ngượng nghịu tránh ánh mắt đi.

「…Ellis-chan cũng đi mua sắm à?」

「Vâng. Mẹ cháu nhờ cháu đi mua đồ. Mà nói đi thì phải nói lại…」

Cô bé tên Ellis khẽ híp mắt lại.

Ánh mắt cô bé hướng về bộ đồ mascot Nyanjiro đang vẫy tay chào khách hàng──.

「Yuuna-san vẫn còn mê mẩn con mèo xấu xí đó sao. Thật đúng là trẻ con y hệt mấy đứa bạn khác ở trường.」

「Gì chứ…!」

Trước câu nói khinh thường đó, Yuuna bất ngờ ngẩng mặt lên.

Cô bé mở miệng định nói gì đó, nhưng có vẻ lời chưa kịp bật ra.

Cô bé cứ há miệng ngậm miệng như con cá vàng thiếu oxy… Cuối cùng, Yuuna quay phắt đi, lạnh lùng nói.

「Không liên quan gì đến Ellis-chan cả! Đi chỗ khác mau lên!」

「Hả!? Tôi đã mất công gọi cô vậy mà… Hứ! Lời đó phải là của tôi mới đúng!」

Ellis cũng ngay lập tức quay gót bỏ đi.

Yuuna vẫn quay mặt đi, chỉ liếc mắt nhìn theo tiễn biệt. Cuối cùng, khi bóng lưng đó khuất dần, cô bé thở ra một tiếng thở dài thườn thượt.

「Ơ, đây chẳng phải là Shuraba* sao…?」

<small>*Shuraba: Trong tiếng Nhật, từ này thường chỉ một cảnh tượng hỗn loạn, cãi vã, hoặc một cuộc chiến nảy lửa, đặc biệt là trong các mối quan hệ tình cảm, khi nhiều người cùng cạnh tranh một đối tượng.</small>

「Có vẻ thế.」

Cả Naoya và Koyuki chỉ biết nhìn nhau.

Chưa đầy mười phút sau, đến lượt ba người.

Dù đã được bắt tay, ôm mascot và cuối cùng là chụp ảnh chung, nhưng nét mặt của Yuuna vẫn không khá hơn cho đến cuối cùng.

Khu vực bán hàng mà cô bé mong đợi đến thế cũng bị bỏ qua, và ngay cả khi ba người vào quán cà phê trong trung tâm thương mại, thái độ đó vẫn không thay đổi──.

「…」

Yuuna với vẻ mặt cau có, từ từ xúc từng thìa mini parfait dành cho trẻ em.

Cô bé ăn một cách lặng lẽ như đang làm một công việc được giao, không hề sáng mắt lên vì những quả dâu tây được trang trí đẹp mắt, rõ ràng là tâm trí đang ở nơi nào đó khác.

「Này này, Naoya-kun.」

「Hửm?」

Naoya và Koyuki ngồi đối diện Yuuna, đang ăn suất bánh ngọt của mình.

Đúng lúc đó, Koyuki thì thầm nhỏ giọng.

「Cô bé ban nãy, thật sự là bạn của Yuuna-chan à?」

「Ừ, anh nghĩ là vậy.」

「Thế mà thái độ lại lạ lùng quá nhỉ…」

Koyuki cụp mi mắt, lén nhìn khuôn mặt Yuuna.

Dù đã ăn hết nửa ly parfait, nét mặt cô bé vẫn u ám.

Có vẻ như cuộc nói chuyện với cô bé kia đã ảnh hưởng rất nhiều đến Yuuna.

Điều đó hiển nhiên cả trong mắt Koyuki, cô ấy trông vô cùng lo lắng. Nhưng rồi cô ấy chợt giật mình, rụt rè nhìn vào mặt Naoya.

「Chẳng lẽ cậu… cũng chỉ cần nhìn thôi là biết được lý do Yuuna-chan và cô bé đó giận dỗi nhau à?」

「Ừm, đại khái là vậy.」

「Đáng sợ quá…!」

Koyuki thật sự có vẻ kinh hãi, quay sang nhìn cậu với vẻ mặt nhăn nhó.

「Thiệt đó, sau này cậu thử làm cảnh sát xem sao? Chắc chắn sẽ thăng tiến vù vù cho mà xem.」

「Hướng đi tương lai thì hiện tại vẫn chưa quyết định. Nhưng mà tạm thời, vị trí chồng của Koyuki thì anh vẫn đang nỗ lực tranh cử đó.」

「Cái, cái đó bây giờ không cần nói!」

Koyuki trừng mắt nhìn Naoya.

Cô ấy ho khan để che giấu đôi má đỏ bừng, rồi làm ra vẻ mặt nghiêm túc.

「Nhưng nếu vậy, cậu cũng biết cách để họ làm lành với nhau phải không?」

「À, nói thật thì anh nghĩ cũng dễ thôi.」

Naoya chỉ biết gãi má cười.

Lý do họ bất hòa và cách giải quyết đều đã rõ.

Thế nhưng, Naoya không thể dễ dàng nói ra điều đó được.

「Mấy chuyện này, là vấn đề mà họ phải tự giải quyết chứ. Anh nghĩ người thứ ba như anh mà xen vào thì không hay cho lắm.」

「Ư… có thể là vậy nhưng… cậu đã xen vào chuyện của Yui và Tatsumi để họ thành đôi mà. Chuyện đó thì được à?」

「Chuyện đó thì bao nhiêu năm rồi vẫn không có tiến triển gì mà.」

Trước đây, cậu từng xen vào để giúp Yui và Tatsumi, bạn thanh mai trúc mã của mình, đến với nhau.

Nhưng đó là kết luận Naoya rút ra sau nhiều năm theo dõi họ.

「Nếu không phải tình huống quá tệ thì anh sẽ không nhúng tay đâu. Đó mới là vì lợi ích của chính họ chứ.」

「Mmm… cậu đúng là nghiêm túc một cách kỳ lạ thật. Tuy biết cậu là người như thế rồi nhưng…」

Koyuki bĩu môi nhưng không cố chấp thêm nữa.

Có vẻ như cô ấy đã hiểu lập trường của Naoya.

Thế nhưng, có vẻ cô ấy vẫn không ngừng lo lắng cho Yuuna.

Cô ấy lén nhìn Yuuna đang ăn parfait với vẻ mặt cau có, và càng cụp mi mắt hơn.

「Nhưng mà, không thể cứ bỏ mặc như vậy được. Không làm gì được sao?」

「Nếu cậu đã nói đến thế, thì sao Koyuki không thử hỏi chuyện Yuuna xem?」

「Ơ, em á?」

「Ừ. Cậu đã khá thân với Yuuna rồi mà. Có lẽ nói chuyện với Koyuki, con gái, sẽ dễ hơn.」

「Ư, ư… em không giỏi mấy chuyện đó đâu…」

Koyuki lúng túng đảo mắt.

Vì cô ấy nhút nhát và kém trong các mối quan hệ xã hội, nên đây chắc là lần đầu tiên cô ấy lắng nghe một câu chuyện như vậy.

Có thể thấy rõ cô ấy đang do dự… nhưng cuối cùng, cô ấy nắm chặt tay lại, quay sang nhìn cậu với vẻ mặt nghiêm túc đầy quyết tâm.

「Ừm… em hiểu rồi. Đằng nào cũng thế, cứ thử xem.」

「Hay lắm. Vậy anh sẽ theo dõi nhé.」

Naoya mỉm cười gật đầu.

Dù cậu có thể tự mình hỏi, nhưng vì đã biết hết mọi chuyện từ trước, việc đó có thể biến thành một cuộc thẩm vấn và gây ra sự nghi ngờ.

Vậy thì Koyuki sẽ là người phù hợp hơn.

Cô ấy nuốt khan một tiếng, rồi rụt rè hỏi chuyện Yuuna.

「À, Yuuna-chan.」

「Gì ạ?」

「Cô bé ban nãy… hình như tên là Ellis-chan phải không. Là bạn ở trường của con à?」

「…Vâng. Cô ấy mới chuyển trường đến đây hồi trước.」

Yuuna suy nghĩ một lát, rồi khẽ gật đầu.

Từ đó, cô bé bắt đầu kể chuyện một cách ngắt quãng.

Cô bé tên Ellis đó, hình như là bạn cùng lớp của Yuuna.

Mùa xuân này, cô bé đã chuyển từ Mỹ đến đây vì công việc của bố mẹ, và nhập học vào trường tiểu học. Vì vậy, thời gian cô bé ở Nhật Bản vẫn còn ít.

「Và thế là, Yuuna đã là người đầu tiên kết bạn với cô ấy đó.」

「Thế à?」

「Vâng. Ellis-chan, ngay sau khi nhập học thì tiếng Nhật vẫn chưa giỏi lắm.」

Vì thế, cô bé luôn chỉ có một mình. Trong giờ ra chơi, cô bé luôn ngồi đọc sách tranh nước ngoài ở bàn mình, chưa bao giờ thấy cô bé cười.

Và Yuuna đã đến bắt chuyện với cô bé.

『Ellis-chan trông như công chúa vậy, đáng yêu quá đi mất!』

『Ơ…?』

Sau đó, Yuuna đã mỗi ngày dạy cô bé tiếng Nhật, và dẫn cô bé đi chơi.

Ellis, người ban đầu còn bối rối, dần dần bắt đầu mỉm cười, và cùng với đó, tiếng Nhật của cô bé cũng tiến bộ vượt bậc. Có lẽ vì cô bé thích đọc sách, nên giờ đây cô bé biết những từ khó hơn bất kỳ ai trong lớp.

Tình bạn đáng lẽ ra rất đáng yêu đó, lại được Yuuna kể lại với vẻ mặt u buồn.

Điều đó khiến Koyuki mắt tròn mắt dẹt.

「Nghe thì thấy hai đứa thân thiết lắm mà… Có chuyện gì sao?」

「…Yuuna không có lỗi đâu.」

Yuuna phồng má.

「Ellis-chan tự nhiên nói 『Tớ không chơi với Yuuna-chan nữa』 mà.」

「Ơ, tự nhiên à? Không phải cãi nhau gì sao?」

「Không có. Chỉ là tớ rủ đi xem phim thôi.」

Chuyện đó xảy ra cách đây khoảng hai tuần.

Trên đường về nhà cùng Ellis, Yuuna đã rủ cô bé đi xem phim vào cuối tuần này.

Đó là một tác phẩm về Nyanjiro, nhân vật mascot nổi tiếng ở trường.

Yuuna đã rất mong chờ ngày công chiếu, nên muốn đi xem cùng Ellis.

Nhưng Ellis với vẻ mặt cau có──.

『Cháu sẽ không đi đâu ạ』

『Ơ, tại sao? Nyanjiro đáng yêu lắm mà?』

『Không đi là không đi! Chơi với Yuuna-san cũng chỉ đến hôm nay thôi!』

『Hảaa!?』

Có vẻ như cô bé đã bị cắt đứt quan hệ một cách đơn phương như vậy.

Từ ngày đó, Ellis đã phớt lờ mọi lời Yuuna nói, và tự mình về trước. Hơn nữa, khi Yuuna chơi với các bạn khác, cô bé lại buông lời khó chịu như ban nãy── Yuuna cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra nên rất bối rối.

「Thế nên ban nãy mới căng thẳng như vậy à.」

「Hứ. Yuuna không thèm biết Ellis-chan nữa đâu.」

Yuuna quay mặt đi, vẻ giận dỗi.

Trong khi nói chuyện về Ellis, sự bực bội mà cô bé giữ trong lòng có vẻ đã lớn dần lên.

(Thôi thì, cũng đành chịu thôi. Vì Yuuna hoàn toàn không biết lý do mà.)

Việc mối quan hệ bạn bè lại trở nên căng thẳng chỉ vì rủ đi xem phim, chắc là điều cô bé không ngờ tới.

Vì không hiểu lý do thái độ của Ellis thay đổi đột ngột, cô bé càng thêm bứt rứt.

「Ra vậy…」

Koyuki chống tay lên cằm, có vẻ đang suy nghĩ về câu chuyện của Yuuna.

Chốc lát, sự im lặng bao trùm ba người.

Trong quán, nhiều tiếng cười vui vẻ vang lên, nhưng trên bàn của Naoya và Koyuki, chỉ có tiếng Naoya nhấp trà vang lên khe khẽ.

Koyuki là người phá vỡ sự im lặng. Cô ấy trịnh trọng mở miệng, nói một cách ngắn gọn.

「Dù sao thì Yuuna-chan cũng nên nói chuyện đàng hoàng lại với cô bé đó.」

「…Tớ đã thử nói rồi mà.」

Yuuna nhăn mặt, khẽ tránh ánh mắt đi.

「Nhưng Ellis-chan, Yuuna nói gì cô ấy cũng đáp lại bằng lời lẽ khó nghe hết. Cô ấy còn chê Nyanjiro nữa…」

Ở khóe mắt cô bé, những giọt nước mắt nhỏ li ti đọng lại.

Yuuna vội vàng dụi mắt, rồi thở dài thườn thượt thốt ra lời nói.

「Tớ không muốn ghét cô ấy, nhưng mà sắp ghét rồi. Thế nên, tớ không muốn nói chuyện nữa đâu.」

「Dù vậy cũng không được.」

Trước Yuuna đang chìm trong buồn bã, Koyuki không hề nhượng bộ chút nào.

Cô ấy nhìn xuống ly trà đã nguội ngắt, rồi bắt đầu kể chuyện một cách ngắt quãng.

「Tớ cũng vậy, hồi tiểu học tớ có một người bạn. Tên là Chie-chan, giống như Ellis-chan đối với Yuuna-chan bây giờ đó.」

「Bạn… Bây giờ cậu vẫn là bạn của cô bé đó à?」

「…Không.」

Koyuki chậm rãi lắc đầu.

Phần tiếp theo là câu chuyện mà Naoya cũng từng được nghe trước đây.

Đã từng có một cô bạn thân mà cô ấy coi là rất quan trọng.

Nhưng sau đó cô ấy biết được rằng cô bạn đó đã ghét mình sau lưng.

Kể từ đó, cô ấy không biết phải đối mặt như thế nào nên cứ tiếp tục tránh né.

「Sau khi mối quan hệ trở nên căng thẳng, Chie-chan đã chuyển trường ngay lập tức. Thông tin liên lạc, vì tớ cố chấp không hỏi, nên bây giờ cũng không biết cậu ấy đang ở đâu hay làm gì nữa.」

Nói rồi, Koyuki cười một cách buồn bã.

「Và từ đó, tớ đã cô đơn suốt một thời gian dài. Không thể tin tưởng ai cả, và luôn tránh kết thân với mọi người.」

「Hả? Nhưng Koyuki-chan, cậu vẫn thân với Yuuna mà.」

「Tớ thay đổi là nhờ Naoya-kun gần đây đó.」

「Anh Naoya?」

Trước Yuuna đang nghiêng đầu, Koyuki gật nhẹ.

「Naoya-kun đã dạy tớ rằng, điều quan trọng nhất khi đối mặt với mọi người là phải dũng cảm. Nhờ vậy mà tớ mới có thể kết thân với Naoya-kun, rồi chị của Yuuna-chan… và nhiều người khác nữa đó.」

「Ồ… Koyuki-chan đã cố gắng nhiều nhỉ.」

「Ừm. Thế nên, gần đây tớ vẫn hay nghĩ…」

Đến đây, Koyuki dừng lời một chút, nhìn xuống tách trà của mình.

「Nếu lúc đó tớ dũng cảm một chút, và nói chuyện đàng hoàng lại với Chie-chan… có lẽ chúng tớ đã vẫn là bạn thân của nhau rồi.」

「Nhưng mà, cô bé đó ghét Koyuki-chan mà…?」

Yuuna rụt rè xen vào.

Cô bé có vẻ đang liên hệ câu chuyện của Koyuki với bản thân.

「Thật sự có thể thân thiết với người ghét mình sao?」

「Có lẽ là không thể.」

「Ếh…!」

「Nhưng mà, vẫn tốt hơn là không làm gì cả rồi sau này cứ mãi hối hận chứ?」

Trước Yuuna đang tái mặt, Koyuki bình thản nói.

Cô ấy đặt tay lên ngực, tiếp tục bày tỏ suy nghĩ thẳng thắn của mình.

「Chỗ nào không được thì sửa, nếu đã làm tổn thương thì phải xin lỗi. Phải làm như vậy, bằng mọi giá phải làm lành. Vì đó là một người bạn thực sự, thực sự quan trọng đối với tớ mà.」

Đó là lời thật lòng không chút giả dối của Koyuki.

Cảm xúc đau đáu đó truyền đến, khiến Naoya cũng hơi nín thở.

Nhưng Koyuki ngay lập tức rũ vai xuống, thở dài.

「Nhưng mà, tớ đã… không thể xin lỗi cô bé đó được nữa rồi.」

「Koyuki-chan…」

Yuuna với đôi mắt ầng ậc nước nhìn chằm chằm Koyuki.

Koyuki nhẹ nhàng nắm lấy tay cô bé qua bàn, rồi nói tiếp.

「Tớ không muốn Yuuna-chan phải trải qua cảm giác như tớ đâu. Hãy nói chuyện đàng hoàng với Ellis-chan đi. Bằng mọi giá phải làm lành đó.」

「…Nhưng nếu không được thì sao?」

「Đương nhiên là phải tấn công tới tấp rồi! Tuyệt đối không được bỏ cuộc chỉ sau một lần! Dù có chuyện gì xảy ra cũng phải tấn công dồn dập, tiến tới không ngừng nghỉ!」

「…………Vâng.」

Yuuna khẽ gật đầu, cúi mặt xuống.

Khi cô bé từ từ ngẩng đầu lên, trong mắt đã không còn giọt lệ nào.

Thay vào đó là ngọn lửa ý chí mạnh mẽ.

「Yuuna sẽ nói chuyện với Ellis-chan một lần nữa! Yuuna sẽ làm lành!」

「Đúng rồi! Giỏi lắm, Yuuna-chan!」

Koyuki cũng bừng sáng khuôn mặt.

Bầu không khí nặng nề chùng xuống hoàn toàn thay đổi, nét mặt cả hai cô bé trở nên rất rạng rỡ.

Nhìn thấy cảnh đó, Naoya thở phào nhẹ nhõm.

(Koyuki giỏi thật đấy… đã có thể thẳng thắn nói ra suy nghĩ của mình như vậy rồi.)

Nếu là cô ấy của một thời gian trước, việc thổ lộ lòng mình một cách thẳng thắn như vậy chắc chắn rất khó khăn.

Có lẽ chính vì Yuuna có hoàn cảnh tương tự mình, Koyuki mới có thể nói chuyện thật lòng như vậy.

Dù sao đi nữa, Koyuki cũng đã thực sự tiến bộ. Naoya có thể cảm nhận được điều đó.

Trong khi cảm thấy ấm lòng như vậy, cậu cũng có chút bận tâm.

(Người bạn đó… mình muốn làm gì đó để giúp cậu ấy và người bạn đó làm lành quá.)

Cậu biết Koyuki vẫn luôn bận tâm về chuyện cũ.

Cô ấy nói rằng vì chuyện đó mà cô ấy trở nên ngại giao tiếp, chắc hẳn là một vết thương lòng khá lớn.

Dù không rõ người bạn cũ đó bây giờ có còn nhớ Koyuki không… nhưng Naoya muốn làm gì đó.

(Nếu là Yui thì quan hệ rộng, biết đâu lại quen ai đó học cùng tiểu học với Koyuki… nhưng mà, mình mà tùy tiện nhúng tay vào thì có khi lại không hay…)

Biết đâu Koyuki gặp lại người bạn đó rồi lại bị tổn thương lần nữa.

Nghĩ đến khả năng đó, Naoya lại do dự trong việc quyết định. Dù trong phần lớn mọi chuyện cậu đều dứt khoát và tiến tới, nhưng với những vấn đề nhạy cảm như thế này thì cậu lại là người cẩn trọng.

Trong khi đó, Koyuki lại có vẻ không hề nghĩ đến nỗi băn khoăn của Naoya──.

「Vậy thì, họp bàn chiến lược nào. Chúng ta hãy cùng nhau nghĩ xem làm thế nào để nói chuyện với cô bé đó ở trường vào đầu tuần tới!」

「Vâng! Cảm ơn Koyuki-chan nhé!」

Cô ấy đang bùng cháy ý chí chiến đấu cùng Yuuna.

(……Trước hết, cứ giải quyết chuyện này trước đã.)

Naoya khẽ nở nụ cười.

Nếu hai cô bé đã tự mình đưa ra kết luận, thì việc khẽ động viên cũng là cần thiết.

Thế là Naoya phá vỡ sự im lặng, xen vào câu chuyện của họ.

「Anh nghĩ không cần phải đợi đến đầu tuần đâu.」

「Ơ, tại sao ạ?」

「Vì nếu là nơi cô bé đó có thể đến, anh có thể dễ dàng biết được mà.」

Trước hai cô bé đang tròn mắt ngạc nhiên, Naoya nở nụ cười tinh quái.

Khu phố mua sắm có ba tầng và rất rộng lớn.

Có rất nhiều cửa hàng, rạp chiếu phim và cả trung tâm trò chơi điện tử nữa, nên nếu muốn tìm một cô bé duy nhất thì không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nhờ thông báo tìm trẻ lạc.

Thế nhưng, theo Naoya, chỉ có một nơi duy nhất mà Ellis sẽ đến.

Cậu ẩn mình vào chỗ khuất, lén lút nhìn về hướng đó.

Koyuki và Yuuna cũng làm theo, ló mặt ra. Tuy nhiên, cả hai đều có vẻ mặt khó hiểu.

「Ellis-chan, thật sự sẽ đến nơi này sao…?」

「Này… khu bán hàng của Nyanjiro mà.」

Nơi ba người đang rình rập là khu vực bán hàng được đặt ngay cạnh hội trường buổi gặp gỡ và giao lưu.

Thú nhồi bông, văn phòng phẩm, sách tranh… được bày biện kín chỗ. Mặc dù ban nãy người đông nghịt, nhưng giờ thì lượng khách đã ổn định hơn, có đủ chỗ để thong thả dạo quanh.

Yuuna chỉ biết nghiêng đầu khó hiểu.

「Ellis-chan, từ khi Yuuna rủ đi xem phim Nyanjiro thì cứ giận mãi. Cô ấy còn tỏ vẻ chán nản khi nói chuyện về Nyanjiro với các bạn khác nữa… chắc là không có hứng thú đâu.」

「Nếu vậy thì có khi cô bé còn ghét Nyanjiro ấy chứ…」

「Thôi được rồi, gác chuyện đó lại. Chắc là sắp rồi… Ồ, đến rồi kìa.」

「Ếh!? Thật sao!?」

Nhìn theo hướng Naoya chỉ, cả hai khẽ kêu lên.

Vì từ trong đám đông, một cô bé tóc vàng── Ellis, đã xuất hiện.

Cô bé với vẻ mặt cứng đờ như một chiến binh sắp xông vào tử địa, thẳng tiến đến khu bán hàng.

Cô bé cầm lấy một chiếc sticker gần đó. Nhiệt tình kiểm tra cả mặt trước và mặt sau, rồi nhẹ nhàng đặt nó lại chỗ cũ.

Đối với các món hàng khác cũng vậy. Khuôn mặt nghiêng khi cô bé tỉ mỉ xem xét trông vô cùng nghiêm túc, khiến các khách hàng khác bị lấn át mà nhường đường cho Ellis.

Chứng kiến cảnh tượng đó, cả hai cô bé chỉ biết tròn mắt kinh ngạc.

「Ố là la…? Chẳng phải cô bé nói không hứng thú sao?」

「Ô, lạ thật đó… Rõ ràng là đã nói ghét mà.」

「Thôi nào, hai đứa. Hơn nữa, còn có việc cần làm mà, phải không?」

「Đúng rồi…!」

Trước lời nhắc nhở của Naoya, Koyuki chợt bừng tỉnh.

Cô ấy vỗ mạnh vào vai Yuuna, rồi chỉ thẳng vào Ellis đang xem xét hàng hóa ở khu bán hàng.

「Chỉ có chiến thôi, Yuuna-chan! Phải làm lành với Ellis-chan bằng được!」

「Vâng! Yuuna sẽ cố gắng!」

Yuuna cũng nắm chặt tay thể hiện quyết tâm, rồi rảo bước về phía đó.

Ellis có vẻ quá tập trung vào việc xem hàng hóa, đến cuối cùng vẫn không nhận ra Yuuna đang tiến lại gần──.

「Ellis-chan!」

「Hự!?」

Khoảnh khắc Yuuna lên tiếng, Ellis giật mình nhảy bật lên vài phân.

Mái tóc uốn xoăn đẹp đẽ của cô bé vung lên như roi, rồi cô bé quay phắt lại nhìn phía sau.

「Gì chứ, Yuuna-san!? Sao cô lại ở đây…!」

Khoảnh khắc đó, khuôn mặt xinh xắn của Ellis tái mét đi.

Thế nhưng Yuuna không thèm để ý. Cô bé từng bước một tiến gần Ellis, vừa đi vừa nói những lời mà có lẽ đã chuẩn bị sẵn.

「Này Ellis-chan. Yuuna muốn nói chuyện với──」

「K-không muốn! Yuuna-san là ai cháu không biết!」

「Aaa!? Đợi đã!?」

Không thèm để ý lời Yuuna, Ellis chạy vọt khỏi đó nhanh như thỏ thoát thân.

Cô bé cứ thế thẳng tiến về phía lối ra── nhưng đó lại là lúc quân mai phục ra tay.

「Không cho chạy đâu!」

「Kyaaa!?」

Koyuki bất ngờ lao ra từ chỗ khuất, tóm lấy Ellis và giữ chặt cô bé.

Vì thế, các khách hàng khác đều tròn mắt dừng bước. Naoya cũng khẽ cúi đầu về phía họ, rồi bước ra khỏi chỗ khuất.

Chỉ trong chớp mắt, Ellis đã bị ba người vây quanh, cô bé chỉ biết hoảng loạn với đôi mắt ầng ậc nước.

「Cái… Người này rốt cuộc là ai vậy!?」

「Bạn của chị tớ! Là Koyuki-chan đó!」

「À phải rồi, ban nãy cô ấy đi cùng Yuuna-san… Không, cháu không muốn hỏi chuyện đó đâu! Mau buông cháu ra!」

「Được thôi. Vậy cô bé có chịu nói chuyện đàng hoàng với Yuuna-chan không?」

「Ưg…!」

Trước điều kiện thả người mà Koyuki đưa ra, Ellis lộ rõ vẻ mặt khó chịu.

Nhưng cô bé vẫn cứng rắn hừ mũi, rồi quay phắt mặt đi.

「Hừ, cháu từ chối. Cháu không có gì để nói với Yuuna-san cả!」

「Thật là…」

Trước câu trả lời cộc lốc đó, Yuuna nhíu mày, ủ rũ.

Quyết tâm vừa thề với Koyuki cũng có vẻ đã héo hon đi vì điều đó.

Koyuki vẫn giữ chặt Ellis, nhìn chằm chằm cô bé.

「Hừm… Ellis-chan. Cho tôi hỏi chút được không?」

「C-cái gì ạ?」

Koyuki thả lỏng tay, rồi lần này nhìn thẳng vào Ellis.

Dù đã được tự do, nhưng trước ánh mắt uy hiếp đó, Ellis không thể chạy trốn và đành lùi bước.

Cuối cùng, Koyuki thẳng thừng chỉ ngón trỏ vào cô bé.

「Thật ra cô bé… rất thích Yuuna-chan, phải không!?」

「Ơ?」

「Gì chứ…!?」

Ngược lại với Yuuna đang ngẩn người, khuôn mặt Ellis đỏ bừng lên.

Nhìn cảnh tượng đó, Naoya khẽ thở dài.

(Ồ, Koyuki cũng có lúc làm chuyện giống mình ghê.)

Có vẻ như sau thời gian ở cùng Naoya, khả năng nắm bắt tâm lý của cô ấy đã phần nào được truyền sang. Tuy nhiên, đối với hầu hết mọi người, việc đọc được ý đồ thật sự của Ellis cũng không quá khó.

Dù sao thì Koyuki cũng đã nhận ra sự thật, nên Naoya quyết định tiếp tục quan sát.

Cậu đã chuẩn bị tinh thần để chen vào nếu câu chuyện có vẻ rắc rối, nhưng linh tính mách bảo rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi.

Koyuki dùng ánh mắt sắc bén xuyên thấu Ellis đang hoảng loạn.

「Thật ra cô bé rất thích Yuuna-chan, nhưng chỉ là đang cố chấp thôi.」

「H-hả!? Không có chuyện đó đâu ạ!」

Ellis lúng túng nhưng vẫn trừng mắt nhìn Koyuki.

「Cô biết gì về cháu mà nói!?」

「Biết chứ. Tớ cũng tương tự vậy mà.」

Koyuki chống tay lên hông, bình thản nói.

「Cố chấp một cách vô ích thì chẳng có gì tốt đẹp cả. Nếu muốn làm lành như trước, thì phải đối mặt một cách thẳng thắn, không dùng thủ đoạn nào.」

「Ư…!」

「Ơ, Ellis-chan…?」

Ellis nín thở, nhìn cô bé đó, Yuuna cũng căng thẳng mặt mày.

Nhưng Yuuna có vẻ đã một lần nữa kiên định quyết tâm. Cô bé nắm chặt tay, thẳng thắn nói.

「Yuuna muốn thân lại với Ellis-chan như trước! Nếu Yuuna làm gì sai, Yuuna sẽ xin lỗi… Cứ nói hết đi!」

「Yuuna-san…」

Lời nói thẳng thắn đó có vẻ đã chạm đến trái tim Ellis.

Ellis hơi mất lời, nhìn xuống mũi chân mình.

Và rồi cô bé khẽ thốt ra──.

「Cháu không có lỗi. Tất cả là do Yuuna-san mà.」

「Ư… x-xin lỗi. Nhưng mà, tớ hoàn toàn không biết gì cả…」

「Gì chứ, quá đáng! Yuuna-san lại…」

Ellis thẳng thừng chỉ tay.

Nơi cô bé chỉ vào là cả một núi đồ Nyanjiro đang bày bán trong khu bán hàng.

Mắt cô bé trợn trừng như nhìn kẻ thù của cha mẹ, Ellis hét lên.

「Cô bé lại nói 『đáng yêu』 với con mèo xấu xí này chứ không phải cháu…!」

「Ơ?」

「Hả?」

Koyuki và Yuuna đồng loạt lên tiếng.

Trước phản ứng đó, Naoya chỉ biết cười khổ.

「À, Koyuki cũng không nhận ra đến mức đó nhỉ.」

「Khoan đã, khoan đã, em không hiểu gì cả… Rốt cuộc là sao vậy?」

「Bởi vì, Yuuna-san đã luôn nói cháu dễ thương, như công chúa vậy mà…」

Ellis vừa nấc nghẹn vừa thốt ra từng câu từng chữ đứt quãng.

Việc đến Nhật mà không hiểu ngôn ngữ đã khiến cô bé rất lo lắng.

Việc Yuuna đã bắt chuyện với cô bé trong hoàn cảnh đó, khiến cô bé rất vui.

Việc được khen 「đáng yêu」 mỗi ngày, và cô bé đã rất tự hào về điều đó.

Cuối cùng, Ellis rơi những giọt nước mắt lớn và thú nhận.

「Thế mà cô bé lại khen con mèo đó… lại còn nói chuyện sôi nổi về con mèo đó với các bạn khác nữa…! Cháu, cháu không thể chấp nhận được chuyện đó…!」

「Aiza. Đừng khóc mà, Ellis-chan.」

Yuuna vội vàng lại gần Ellis, đưa khăn tay cho cô bé.

Koyuki, đứng ngoài cuộc, nhìn cảnh đó và lẩm bẩm.

「À, tức là đây là… rắc rối tình ái kiểu đó sao?」

「Chính xác. Mặc dù là giữa các nữ sinh tiểu học.」

「Học sinh tiểu học bây giờ đúng là phát triển nhanh thật đó…」

Khi Naoya dễ dàng gật đầu, Koyuki thở dài một cách cảm thán.

Nói tóm lại, Ellis chỉ là đang ghen tuông và giận dỗi mà thôi.

Hơn nữa, đối tượng của sự ghen tuông lại là Nyanjiro, nên Yuuna không hiểu lý do cũng là điều dễ hiểu.

「Ellis-chan…」

Vừa dỗ dành người bạn thân đang nức nở, Yuuna vừa mím môi suy nghĩ.

Cho đến khi Ellis bình tĩnh lại.

Yuuna nắm lấy tay cô bé, nói thẳng thắn.

「Xin lỗi Ellis-chan nhé. Yuuna hoàn toàn không nhận ra.」

「Yuuna-san…」

「Thế nên, từ bây giờ Yuuna sẽ nói rõ ràng nhé.」

「Ơ?」

Yuuna mỉm cười tươi tắn, rồi nói thẳng tuột ra.

「Nyanjiro cũng đáng yêu nhưng… Ellis-chan còn đáng yêu hơn nhiều, siêu, siêu cấp, cực kỳ đáng yêu luôn!」

「Phặc…!?」

Khuôn mặt Ellis đỏ bừng.

Thế nhưng Yuuna không thèm để ý, tiếp tục dồn dập.

「Tóc cũng óng ánh, mắt cũng lấp lánh, má thì mềm mại, phúng phính nữa! Mặc đồ gì cũng hợp, còn học giỏi nữa, lại hiền lành với hoa cỏ động vật nữa! À, còn nữa, còn nữa──」

「A, ái chà…」

Trước những lời khen ngợi không ngừng, Ellis chỉ biết lùi bước ngượng ngùng.

Cuối cùng, Yuuna cúi xuống nhìn mặt cô bé, rồi hỏi một cách thăm dò.

「Yuuna rất thích Ellis-chan. Thế nên Ellis-chan… sẽ lại thân với Yuuna chứ?」

「…Cháu đã nói rất nhiều điều tồi tệ với Yuuna-san.」

Ellis run rẩy giọng nói.

「Thế mà… cô bé vẫn muốn thân với cháu sao?」

「Đương nhiên rồi! Ellis-chan là người bạn quan trọng nhất của Yuuna mà!」

「Yuuna-san…」

Ellis nắm chặt lại bàn tay Yuuna đang trả lời ngay lập tức.

Rồi cô bé dùng tay còn lại lau nước mắt, nở một nụ cười rạng rỡ.

「Tuy còn nhiều vụng về, nhưng xin hãy chiếu cố ạ.」

「? Nghĩa là gì thế?」

「Nghĩa là mong được làm bạn thân với nhau đó ạ.」

「Ra vậy! Vậy thì, Yuuna cũng mong được chiếu cố nhé!」

「Đương nhiên rồi ạ!」

Hai cô bé trao nhau nụ cười tươi tắn.

Bầu không khí căng thẳng đã hoàn toàn tan biến, đó là minh chứng cho việc họ đã thực sự hiểu nhau từ tận đáy lòng.

Naoya đang ấm áp dõi theo hai cô bé, thì Koyuki lén lút hỏi chuyện.

「Này này, Naoya-kun. Chẳng lẽ, cô bé đó đến khu bán hàng là để…?」

「Ừ. Đến để mua quà làm lành với Yuuna đó.」

「Thảo nào lại chọn lựa nghiêm túc đến vậy. Đúng là một cô bé tốt bụng.」

Koyuki cũng thở dài như xúc động.

Có lẽ vì cô ấy có cảm tình với Ellis, người cứng đầu, nên có vẻ đã thở phào nhẹ nhõm từ tận đáy lòng khi thấy hai cô bé làm lành.

Đúng lúc đó, Yuuna vừa cười tủm tỉm vừa đi đến.

「Cảm ơn Koyuki-chan! Nhờ cậu mà tớ làm lành được với Ellis-chan rồi!」

「Tốt quá rồi nhỉ. Nhưng đó là kết quả của việc Yuuna-chan đã dũng cảm đó. Tớ chỉ hơi động viên một chút thôi.」

「Koyuki-chan…」

Yuuna ngừng cười, nhìn chằm chằm vào mặt Koyuki.

Trước vẻ mặt nghiêm túc đó, Koyuki hơi bối rối.

「Gì, gì vậy? Mặt tớ dính gì sao?」

「Không. Không có gì đâu~」

Yuuna lắc đầu.

Và rồi cô bé nở một nụ cười rạng rỡ hơn cả ban nãy, vui vẻ nói.

「Koyuki-chan, hãy thật hạnh phúc bên anh Naoya nhé!」

「Hả…?!」

「Anh Naoya, không được làm Koyuki-chan khóc đâu đấy! Nếu anh làm thế, Yuuna sẽ không để yên đâu!」

「Anh có làm đâu chứ.」

Naoya dứt khoát nói, rồi Yuuna lại quay về chỗ Ellis.

Nhìn bóng lưng đó, Koyuki chỉ biết vặn vẹo cổ khó hiểu.

「Chuyện gì vậy…? Vừa nãy còn bộc lộ tinh thần cạnh tranh rõ ràng như thế mà.」

「Có lẽ là con bé đã chấp nhận rồi.」

「T-thế là vậy sao…? Em thật sự không làm gì cả mà…」

Koyuki vẫn còn vẻ mặt khó hiểu.

Dù cô ấy đã góp phần vào việc hòa giải của hai cô bé, nhưng có vẻ cô ấy hoàn toàn không nhận ra điều đó.

Dù vẫn còn nhíu mày không hiểu, nhưng nhìn Yuuna và Ellis đang vui vẻ cười đùa, nét mặt cô ấy khẽ dịu đi một chút. Tuy nhiên, đâu đó vẫn có một bóng mờ nhẹ nhàng phủ xuống──.

「Nhưng mà tốt quá rồi. Hai cô bé đó đã làm lành được với nhau.」

「…Ừm.」

Trước câu nói thấm đẫm sự hối tiếc và đố kỵ đó, Naoya chỉ có thể đáp lại một cách dè dặt.

Hai người im lặng một lúc, rồi──.

「Này này~! Anh Naoya!」

「Hửm? Gì vậy, Yuuna.」

Yuuna dắt tay Ellis quay lại, kéo cậu về thực tại.

Điều cô bé ngập ngừng thốt ra là một lời thỉnh cầu đáng yêu.

「Bữa tối, chúng ta sẽ ăn ở nhà anh đúng không? Gọi Ellis-chan đến cùng được không ạ?」

「À, được thôi. Ellis-chan cũng ở gần đây mà, anh sẽ đưa con bé về.」

「Nếu vậy, cháu xin phép được nhận lời… và làm phiền ạ.」

「Vậy thì phải liên lạc với gia đình rồi nhỉ. Con bé có biết số điện thoại không?」

「À, số điện thoại có trong điện thoại của cháu──」

Nhận điện thoại từ Ellis, Koyuki nhanh nhẹn sắp xếp mọi việc.

Dù thấy cảnh đó rất đáng tin cậy, nhưng──.

(Quả nhiên, Koyuki cũng muốn làm lành với bạn mình lắm đây mà…)

Naoya cứ mãi bận tâm về điều đó, lòng càng thêm bứt rứt.

「N-Naoya-kun, cái đó…」

Koyuki vẫn cầm điện thoại của Ellis, nhìn cậu bằng ánh mắt cầu khẩn, nên cậu dừng suy nghĩ lại.

Không cần nghe hết, cậu cũng biết cô ấy muốn nói gì.

「À, ừm. Cậu không giỏi gọi điện cho người lạ nhỉ. Chuyện liên lạc cứ để anh làm.」

「Ư ư ư… xin lỗi.」

「Này! Anh Naoya, không được trêu Koyuki-chan đâu nhé!」

「Đúng vậy ạ! Anh phải xin lỗi chị Koyuki!」

「Sao lại là anh bị trách cứ chứ…」

Khi ba cô gái tụ tập, một người đàn ông đơn độc sẽ ở thế bất lợi.

Dù sao thì, cứ thế để hai cô bé tí hon thúc giục, tất cả cùng đi mua sắm nguyên liệu── Và ngày hôm đó, tiếng nói cười náo nhiệt cứ vang vọng khắp nhà Sasahara cho đến khi trời tối.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận