Yatarato Sasshi no Ii Ore...
Fukada Sametarou Fuumi
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Volume 2

Chương 03: Buổi Hẹn Hò Ở Bể Bơi Đầy Biến Động

0 Bình luận - Độ dài: 6,941 từ - Cập nhật:

Đầu tiên, cả hai hướng đến khu bể bơi lười.

Khu bể bơi được thiết kế hình tròn, bao quanh toàn bộ khu vực trong nhà, bên trong là bể bơi 25 mét thông thường, bể bơi nông dành cho trẻ em, cầu trượt nước và các quầy bán đồ ăn, thức uống. Đi một vòng quanh bể bơi lười, bạn sẽ có thể nhìn thấy các khu vực khác nhau.

Đặc biệt, khu bể bơi lười vẫn rất đông đúc. Tuy nhiên, cũng không đến nỗi chật cứng người, có vẻ vẫn có đủ không gian để tận hưởng mà không bị làm phiền bởi những người khác.

Naoya là người tiên phong xuống bể bơi.

「Ừm. Ấm hơn tôi nghĩ. Thế này thì có thể chơi lâu đấy.」

「Thật sao? Vậy tôi cũng…」

Koyuki đeo phao bơi vào, rón rén nhúng ngón chân xuống nước. Naoya nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng dẫn cô vào, và cuối cùng, cô cũng bước xuống với tiếng ‘chapu’. Bám chặt vào phao, Koyuki loạng choạng theo dòng nước.

「Oa oa, sâu hơn tôi nghĩ…!」

「Có phao bơi rồi thì lo gì chứ.」

Nắm lấy mép phao, Naoya đi kèm cô. Bể bơi hơi sâu, Koyuki nhỏ bé đến mức phải kiễng chân mới nhô được cằm lên khỏi mặt nước. Nhờ có phao nên chắc không lo bị đuối nước, nhưng có vẻ cô bé vẫn lo lắng vì không chạm được chân xuống đáy.

Khuôn mặt Koyuki hơi căng thẳng một chút. Vì vậy, Naoya lên tiếng để xua tan căng thẳng cho cô.

「Koyuki không hay đến những bể bơi thế này với Sakuya-chan hay sao?」

「Hả? Ừm… Mùa hè tôi thường đi biển nên đúng là không có nhiều kinh nghiệm lắm.」

「Ồ, biển cũng hay nhỉ. Biển trong thành phố à?」

「Không, gần nhà ông nội ở Anh có một khu nghỉ dưỡng. Ngoài ra, tôi cũng hay đến các khu nghỉ mát tránh nóng như Karuizawa hay Hakone.」

「À phải rồi, Koyuki là tiểu thư mà…」

Gia đình Shirogane mà Naoya từng ghé thăm vài lần đúng là một dinh thự vô cùng tráng lệ. Naoya nhớ hình như bố của Koyuki, Howard, là chủ một công ty nhập khẩu đồ nội thất cổ, nên xét về mặt đó, cô cũng có thể coi là con gái của một giám đốc.

Khi Naoya đang trầm ngâm, Koyuki tự mãn hừ một tiếng.

「Hừm hừm, giờ cậu mới nhận ra sao. Thế giới của tôi khác với thế giới của Naoya-kun, một thường dân đó.」

「Ừm. Đúng là có lẽ vậy thật.」

「Hả?」

Có lẽ vì Naoya gật đầu quá dễ dàng, Koyuki chớp chớp mắt nhìn cậu. Cô hẳn đã nghĩ cậu sẽ phủ nhận, nhưng Naoya là một thường dân đích thực. Nếu không thì cô đã không có cơ hội tiếp xúc với Koyuki, và cũng chẳng thể đến bể bơi này.

Thế nhưng cả hai đã gặp gỡ, và giờ đây đang ở bên nhau thế này.

「Chuyện thường dân với tiểu thư yêu nhau là mô típ phổ biến mà. Kiểu tình yêu cách biệt thân phận ấy. Nên nói thẳng ra thì, tôi rất hoan nghênh những chuyện như vậy.」

「Ư, ực…! Sao cậu lại có thể nói mấy lời đáng xấu hổ đó với vẻ mặt nghiêm túc như vậy chứ…?」

Tai Koyuki đỏ bừng, cô quay mặt đi. Tuy vẫn là kiểu tương tác thường ngày, nhưng có vẻ dạo gần đây cô đã quen dần với những lời tấn công của Naoya, nên không còn bối rối trừ khi có chuyện gì quá đáng.

Trong lúc họ trò chuyện, dòng nước vẫn cuốn trôi cả hai. Xung quanh, đủ loại người có thể nhìn thấy: gia đình, nhóm học sinh, các cặp đôi… Ai nấy đều vui vẻ nghịch nước trong bể bơi, hoặc thư giãn ở khu vực nghỉ ngơi bên hồ với đồ uống và kem trên tay.

Một lúc sau, Koyuki nhìn ngắm khung cảnh mọi người rồi khẽ thở dài.

「Mà đúng thật, một bể bơi như thế này… lần cuối cùng tôi đến là hồi tiểu học thì phải.」

「Vẫn là đi với gia đình sao?」

「Ừm. Với lại… hồi đó tôi cũng hay đi cùng với người bạn đó.」

Koyuki hơi ngập ngừng rồi khẽ thú nhận. Đó hẳn là người bạn mà cô đã cãi vã hồi đó.

Dù Naoya đã biết, cậu cũng không hỏi lại, chỉ đáp nhẹ nhàng: 「Ồ.」

Nhờ đó, Koyuki bắt đầu kể lể về người bạn đó.

「Một cô bé tên là Chie-chan. Khác với tôi, cậu ấy bơi rất giỏi. Dù có thể bơi thoăn thoắt ở bể bơi người lớn, nhưng cậu ấy vẫn chơi ở bể bơi trẻ em để chiều tôi. Cậu ấy là một người tốt bụng… không chỉ giỏi thể thao mà còn học giỏi nữa.」

「Ồ, văn võ song toàn à. Giống Koyuki nhỉ. Nên hai đứa mới thân nhau sao?」

「Không biết nữa… Ít nhất thì Chie-chan không giống một đứa như tôi. Cậu ấy có rất nhiều bạn bè ngoài tôi ra.」

Nói đến đó, Koyuki im bặt. Ánh mắt cô hướng về phía bể bơi, nhưng lại như đang nhìn về một nơi nào đó không phải ở đây. Hẳn là cô đang hồi tưởng lại về người bạn đó.

(Nếu bị một người như vậy ghét bỏ, hẳn là rất sốc đây…)

Thế nhưng, từ giọng điệu của Koyuki khi nói về người bạn đó, Naoya không chỉ cảm nhận được những cảm xúc tiêu cực. Có cả sự hoài niệm, và cả sự yêu mến.

Chắc chắn là Koyuki vẫn còn yêu mến cô bé ấy. Dù biết mình bị ghét, cô vẫn không thể ghét lại.

Chính vì vậy mà quá trình dẫn đến sự chia cắt đó vẫn còn khiến cô đau lòng đến tận bây giờ… hẳn là vậy rồi.

Naoya thấy lo lắng, nhưng người đổi chủ đề lại là Koyuki.

Cô chợt nhận ra điều gì đó, nhìn xung quanh và khẽ nghiêng đầu.

「Mà sao… Natsume-san và mọi người lại đi đâu mất rồi nhỉ?」

「À. Họ đưa Sakuya-chan bị ngất đi rồi, chắc là đến phòng y tế chăng?」

Cuộc gặp gỡ với tác giả mà mình ngưỡng mộ, Kirihiko, có vẻ là một cú sốc lớn đối với Sakuya. Yui và những người khác đã cõng Sakuya bị ngất đi về hướng khác bể bơi. Chắc giờ họ đang chăm sóc con bé rồi.

Nghe vậy, mặt Koyuki bỗng bừng sáng.

「Vậy thì, giờ chúng ta cứ thoải mái tận hưởng đi nhỉ?」

「Em gái mình bị ngất mà lạnh lùng thế à.」

「Có Natsume-san và mọi người đi cùng thì không sao đâu.」

「Thế à. Vậy thì tốt.」

「Gì chứ, cái ánh mắt đầy vẻ thích thú đó là sao…?」

Koyuki nhíu mày đầy nghi hoặc nhìn Naoya đang tươi cười. Koyuki bắt đầu nói chuyện với Yui và những người khác mới chỉ khoảng hai tháng trước. Lúc đầu, cô ấy còn ngại ngùng đến cứng đờ, vậy mà so với bây giờ thì đã quen hơn rất nhiều.

(Chẳng phải cô ấy đã tuyên bố sẽ làm bạn sao. Thật tốt khi có thể tin tưởng những người khác ngoài mình.)

Mặc dù có quá khứ đau buồn với người bạn cũ — Chie-chan, Koyuki vẫn vững vàng hướng về phía trước. Khi nhận ra điều đó, Naoya không kìm được mà nở nụ cười.

「Đúng là người kỳ lạ… Mà thôi, Naoya-kun kỳ lạ thì cũng đâu phải chuyện mới mẻ gì.」

Koyuki nhìn với ánh mắt nghi ngờ, nhưng sau đó lại tự mình chấp nhận. Trong lúc trò chuyện, không biết từ lúc nào khung cảnh quen thuộc đã hiện ra trước mắt. Đó là khu vực đầu tiên họ bước vào bể bơi lười. Có vẻ như họ đã đi hết một vòng rồi.

Đến lúc này, Koyuki dường như đã quen với nước hơn, cô nở một nụ cười rạng rỡ nhìn cậu.

「Này, sắp hết một vòng rồi, chúng ta đi thêm một vòng nữa không?」

「Được thôi. Nếu Koyuki thích thì tôi cũng… À!」

Naoya tươi cười gật đầu, nhưng rồi lại ngừng lời. Cậu nhìn về phía bể bơi, và hành động sau đó vô cùng nhanh gọn.

「Xin lỗi nhé!」

「Hở!? Gì, gì thế, tự nhiên vậy!?」

Naoya ép mình vào chiếc phao bơi mà Koyuki đang dùng. Nhờ mượn chiếc phao khá lớn, dù hai người cùng dùng cũng không thấy chật chội. Thế nhưng, cơ thể họ vẫn không tránh khỏi va chạm, và khuôn mặt cũng áp sát vào nhau.

(Ôi, dù đã biết trước nhưng vẫn thấy hồi hộp quá…)

Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng những việc không quen làm vẫn thật hại tim.

Mặt Koyuki cũng đỏ bừng như một quả chín sắp rụng.

「Thật, thật sự là cái gì…!?」

「Suỵt!」

Naoya giơ ngón trỏ lên ra hiệu im lặng với Koyuki đang hoảng loạn. Trong lúc đó, cả hai từ từ trôi đến khu vực nghỉ ngơi bên hồ bơi. Dần dần, Koyuki cũng nín thở, lặng lẽ giữ im lặng. Hẳn là cô đã nhận ra bóng dáng em gái mình ở hàng ghế dài đó.

Sakuya đang cúi đầu chào Kirihiko đứng trước mặt cô.

Dù Naoya quay lưng lại với họ, nhưng cậu vẫn nắm rõ tình hình phía sau nhờ tông giọng và tiếng động.

「Cháu xin lỗi vì tự nhiên ngất xỉu ạ. Cháu thật sự không ngờ lại có thể gặp được Akaneya-sensei…」

「Không sao đâu cưng. Hơn nữa, xin lỗi nhé, tác giả mà con bé yêu thích lại là một người như thế này đây.」

Kirihiko dịu dàng mỉm cười với cô bé.

「Chị là kiểu người được gọi là Onee đó. Con bé thất vọng lắm đúng không?」

「Không ạ, cháu hoàn toàn không bận tâm. Cháu nghĩ những cá tính như vậy cũng rất tuyệt vời.」

「À, ồ, vậy sao?」

Sakuya khẳng định một cách bình thản nhưng mạnh mẽ. Dù khuôn mặt không hề thay đổi, ánh sáng trong mắt cô lại rất mạnh mẽ. Sakuya tiếp tục nói với Kirihiko đang bối rối.

「Vậy thì, Sensei đến bể bơi để làm gì ạ?」

「À, hôm nay chị đến để phỏng vấn sát sao đó.」

Chỉ tay về phía Yui và Tatsumi đang ăn đá bào ngay gần đó, Kirihiko nắm chặt tay lại.

「Buổi hẹn hò bikini của cặp đôi học sinh cấp ba đang yêu! Cái này đúng là kho tàng tư liệu mà! Chị đã nghĩ vậy nên mới thuê hai đứa nó đấy!」

「Tức là làm thêm nhỉ. Bọn em được đưa đến đây, bao gồm cả vé vào cửa và tiền ăn uống luôn.」

「Bọn tôi cũng có quen biết Kiri-nii từ lâu rồi qua Naoya.」

「Ra vậy, quả nhiên là Sensei. Thái độ ham học hỏi đối với việc sáng tác, cháu rất ngưỡng mộ.」

「Con bé này, mạnh mẽ thật đấy… Không biết có phải bị ảnh hưởng từ ai không đây.」

Kirihiko càng thêm bối rối trước Sakuya đang mắt sáng rực.

Trong lúc đó, Tatsumi uống một hơi hết chỗ đá bào còn lại rồi gãi má.

「Mà nói thật, anh nên phỏng vấn Naoya và Koyuki hơn là bọn em ấy chứ? Bọn họ chắc chắn không thiếu tư liệu đâu.」

「Cái đó chị cũng có nghĩ đến một chút…」

Kirihiko lắc đầu và thở dài.

「Nếu nói là phỏng vấn thì Koyuki-chan chắc chắn sẽ cứng đờ ra. Hơi khó để lấy tư liệu cho rom-com…」

「Em hiểu ạ. Chị em có tật quá để ý đến ánh mắt người khác.」

Sakuya gật đầu lia lịa. Rồi cô bé nhìn về phía bể bơi lười.

Từ vị trí của Sakuya và nhóm bạn, chỉ có thể nhìn thấy lưng Naoya, còn Koyuki thì gần như bị khuất hoàn toàn. Sakuya chỉ thẳng về phía đó và bình thản nói.

「Cặp đôi kia thân mật đến mức dính lấy nhau ngay giữa ban ngày ban mặt luôn.」

「…Ồ, trông hạnh phúc quá nhỉ.」

「Đúng là, tình tứ thật đấy.」

「Cái đó thì tôi chịu, không bắt chước được đâu…」

Mấy người đó nhao nhao lên trêu chọc.

Thế nhưng, nhờ đường đi của bể bơi uốn lượn, dòng nước đã nhanh chóng đưa Naoya và Koyuki đến vị trí mà bốn người kia không thể nhìn thấy. Ngay lúc đó, Koyuki đang cứng đờ thở phào một hơi thật dài.

「Gì, gì chứ, hết cả hồn…」

Naoya khúc khích cười nhìn cô.

「Đúng là cứng đờ người ra thật.」

Dự đoán của Kirihiko có vẻ khá chính xác. Koyuki dường như đã hoàn toàn thả lỏng, tươi cười rạng rỡ nhìn Naoya.

「Dù bị giật mình, nhưng cậu đã che chắn để Natsume-san và mọi người không thấy tôi nhỉ. Naoya-kun dù sao cũng thật tinh ý đó.」

「À ừ, đúng là có cả chuyện đó nữa.」

Việc tìm thấy Yui và nhóm bạn rồi che chắn cho Koyuki là sự thật. Thế nhưng Naoya còn có mục đích khác. Dù nghĩ rằng không cần nói ra… Naoya gãi má, thổ lộ suy nghĩ thật lòng của mình.

「Đằng nào cũng lỡ rồi, tôi cũng muốn lại gần hơn một chút…」

「Hở…!?」

Koyuki dường như cuối cùng cũng nhận ra mình đang đối mặt với Naoya trong chiếc phao chật hẹp. Dù trước khi xuống bể bơi cũng có những lúc kề sát, nhưng lần này còn gần hơn nhiều. Hơn nữa, vì cơ thể cả hai đều ẩm ướt, làn da chạm vào nhau cứ như dính chặt lại.

Những giọt nước như ngọc nhỏ giọt từ mái tóc bạc của Koyuki, trông thật quyến rũ.

Nhìn xuống bộ ngực bị ép chặt và biến dạng, khe ngực cũng hiện rõ── đối diện với sự thật đó lần nữa, Naoya nuốt khan.

(Đúng là mình đã mong chờ nhiều thứ… nhưng thế này thì tim mình không chịu nổi mất!)

Dù là diễn biến do chính mình khơi gợi, nhưng có vẻ hơi quá kích thích.

Và Koyuki cũng vậy – khoảnh khắc cậu nghĩ ‘chết rồi’, thì…

「Á á á á á!」

「Khoan đã, khoan đã! Tôi sai rồi mà, đừng chạy! Sẽ chết đuối đấy!?」

Koyuki la hét định thoát khỏi phao, nên Naoya vội vã ngăn lại.

Cuối cùng, cả hai đành rời khỏi bể bơi lười. Ở khu vực nghỉ ngơi cách nơi Yui và nhóm bạn một quãng, Koyuki vẫn phụng phịu phồng má.

「Đúng là không thể lơ là dù chỉ một chút mà!」

「Tôi xin lỗi mà. Đúng là lần đó tôi làm quá rồi.」

「Hừ. Nhất định không tha thứ cho cậu đâu.」

Dù Naoya thành tâm cúi đầu xin lỗi, nhưng Koyuki vẫn không có vẻ gì là hết giận. Dù đã lên bờ, cô vẫn mặc phao bơi, tạo khoảng cách với Naoya. Koyuki bĩu môi quay mặt đi và tiếp tục cằn nhằn.

「Cậu đã che chắn cho tôi khỏi Natsume-san và mọi người thì tôi cảm ơn, nhưng làm cái trò vô liêm sỉ đó thì không được đâu. Thật sự là quá vô ý tứ!」

「Vâng. Tôi sẽ kiểm điểm lại.」

「Những khách khác cũng nhìn về phía chúng ta, thật sự rất xấu hổ đó…!」

「Ừm. Sẽ không thế nữa.」

Naoya có nhiều điều muốn nói, như việc mọi người nhìn họ là vì Koyuki đã la hét và quậy phá, và rằng cô ấy chỉ thấy xấu hổ chứ không ghét bỏ… nhưng cậu đã giữ tất cả trong lòng. Bởi vì cậu biết rõ sẽ làm cô ấy giận hơn nữa.

(Ưu, làm sao bây giờ đây. À, phải rồi.) Cậu đảo mắt khắp nơi, tìm thấy một lối thoát. Naoya cố gắng nói bằng giọng vui vẻ, cất tiếng gọi Koyuki đang quay lưng lại.

「Vào bể bơi rồi chắc đói bụng rồi nhỉ. Ăn đá bào không? Này, bên kia có quầy bán đó.」

Cậu chỉ tay về phía quầy đá bào. Những người đã vui chơi và đổ mồ hôi đang xếp hàng để tìm kiếm sự mát lạnh.

「Coi như lời xin lỗi lúc nãy nhé. Em muốn ăn gì?」

「Cậu, cậu định dùng đồ ăn để dụ dỗ tôi sao? Đúng là mưu kế nông cạn đến mức đáng kinh ngạc.」

Koyuki liếc nhìn quầy hàng rồi hừ một tiếng. Có vẻ cô đã bị lay động một chút, nhưng vẫn cần thêm một cú đẩy nữa.

Vì vậy, Naoya thì thầm vào tai cô để kết liễu.

「Đá bào ở đó, hình như có thể cho thêm trái cây tùy ý đó.」

「Ưm…!」

「Và còn, sữa đặc đổ bao nhiêu tùy thích nữa.」

「Ôi, cũng không tệ nhỉ…!」

Koyuki nặn ra tiếng nói trong khi vẫn quay mặt đi. Cô đã bị khuất phục.

「Vậy thì, cho tôi dâu tây thật nhiều với sữa đặc thật nhiều! Mau đi thôi!」

「Vâng ạ. Chạy là vấp té đó nhé.」

Naoya từ từ đi theo Koyuki đang thẳng tiến đến quầy hàng.

Mười phút sau. Vừa lúc có một bàn trống cho hai người, họ liền chiếm chỗ và bắt đầu giờ ăn vặt.

「Trông ngon quá!」

Đến lúc này, Koyuki đã hoàn toàn tươi cười trở lại. Đứng trước bát đá bào mơ ước (dâu tây thật nhiều rưới sữa đặc thật nhiều), mắt cô long lanh lấp lánh.

「Vừa đẹp vừa ngon… đến mức không nỡ ăn luôn ấy!」

「Em thích là được rồi. Nhưng ăn nhanh đi không thì tan hết đấy.」

「Ưm… Tôi biết rồi mà. Vậy thì tôi xin phép ăn đây.」

Cầm thìa lên, Koyuki nghiêng đầu nhìn cậu.

「Naoya-kun thật sự chỉ uống mỗi cái đó thôi sao?」

「Ừm. Tôi cũng không đói lắm.」

Naoya chỉ gọi một chai nước uống đóng chai. Hơn nữa lại là trà nóng, một lựa chọn khá "trầm tĩnh". Đối lập với món đá bào hào nhoáng của mình, Koyuki khẽ hạ mày tỏ vẻ mềm lòng.

「Hay là, cậu hết tiền vì đãi tôi rồi sao…?」

「Không, thật sự là tôi không còn chỗ chứa trong bụng nữa thôi.」

Đây là buổi hẹn hò ở bể bơi với người mình thích. Đương nhiên, Naoya đã chuẩn bị đủ "quân phí" rồi.

Thế mà cậu lại chọn một chai trà. Naoya tươi cười nói.

「Tôi chỉ cần nhìn Koyuki ăn ngon lành là đủ thấy no rồi.」

「Ưm ưm… Thôi được rồi, dù sao cũng được cậu đãi nên tôi sẽ bỏ qua những lời lẽ đáng xấu hổ đó…」

Koyuki quay mặt đi, mặt cô đỏ bừng như quả dâu tây, lẩm bẩm. Sức mạnh của món đá bào quả là phi thường.

「Vậy thì, tôi xin phép nhận lời đề nghị của cậu… Tôi ăn đây!」

Cô bé chắp tay một cách lịch sự, múc một thìa đầy siro và đưa lên miệng cắn một miếng.

Khoảnh khắc đó, mặt Koyuki bừng sáng.

「Ngon quá!」

「Thế thì tốt rồi.」

「Ừm. Vị chua ngọt thanh mát, ngọt ngào, ăn bao nhiêu cũng không ngán.」

Koyuki tươi cười xúc đá bào. Nhìn vẻ mặt mãn nguyện của cô bé, Naoya cũng bất giác mỉm cười.

Một lúc sau, khi đang dõi theo cô bé, tay Koyuki bỗng dừng lại.

「…………À ừm.」

Koyuki nhìn đá bào rồi lại nhìn Naoya, gật đầu như thể lấy hết dũng khí.

Rồi, cô đưa chiếc thìa về phía Naoya đang ngồi đối diện.

「Đặc biệt đấy. Tôi cũng sẽ cho cậu ăn.」

「À ha ha, tôi biết ngay mà.」

Hẳn là cô bé cảm thấy có lỗi khi chỉ mình được ăn ngon. Ngoài ra, cũng muốn chia sẻ hương vị này với Naoya. Có lẽ là vậy.

「Không sao đâu. Koyuki cứ ăn thoải mái đi.」

「Không được đâu.」

Naoya định từ chối, nhưng Koyuki không lùi bước một chút nào. Với vẻ mặt nghiêm túc hơn bao giờ hết, bàn tay cầm thìa run rẩy nhè nhẹ. Dù vậy, Koyuki vẫn cố tỏ ra bất cần, nở một nụ cười thách thức.

「Ban ơn cũng là bổn phận của những người cao quý mà. Này, nếu không ăn nhanh thì tay tôi mỏi mất đó.」

「V-vậy thì tôi xin phép…」

Naoya rụt rè ngậm chiếc thìa được đưa tới. Cái lạnh của đá và vị ngọt của dâu tây tràn ngập trong miệng. Thế nhưng cảm giác đó lại mơ hồ một cách lạ lùng, gần như toàn bộ ý thức của cậu đều tập trung vào chiếc thìa.

Đương nhiên, đó là chiếc thìa mà Koyuki vừa dùng. Một nụ hôn gián tiếp không thể chối cãi.

(Oa… có lẽ đây là điều đáng xấu hổ nhất hôm nay…)

Vì quá để ý, Naoya lấy tay che miệng với vẻ mặt nghiêm trọng. Thấy vậy, Koyuki bĩu môi và chen vào.

「Gì chứ, chẳng phải chúng ta đã uống chung chai nước bao nhiêu lần rồi sao. Sao giờ lại ngại ngùng chứ.」

「Không, cái này với cái kia có hơi khác một chút mà…」

「Ưm… Khó mà không hiểu được…」

Cả hai ấp úng, nói lảng rồi im lặng. Họ đã từng uống chung nước trái cây và đổi thức ăn trong hộp cơm rồi. Thế nhưng, đây lại là lần đầu tiên được cho ăn như thế này.

Dù thế nào, ánh mắt Naoya vẫn không thể rời khỏi đôi môi của Koyuki. Có lẽ nhờ siro dâu tây, chúng trông đỏ hơn, ngọt ngào hơn và mềm mại hơn mọi khi.

Có vẻ Koyuki cũng đã để ý, cô ấy lén lút nhìn về phía môi Naoya. Thế nhưng cô lại đưa thìa ra như thể xua đi suy nghĩ đó.

「Này, ăn thêm đi. A~n.」

「V-vâng, tôi ăn đây…」

Naoya không chịu nổi bầu không khí đó, liền cắn lấy chiếc thìa. Koyuki cũng lúng túng, dùng chiếc thìa đó xúc đá bào ăn, rồi lại đưa thìa cho Naoya… Cứ thế, cả hai im lặng luân phiên ăn đá bào.

Mặc dù có quầy hàng ngay gần đó, việc lấy thêm một chiếc thìa khác lẽ ra rất dễ dàng, nhưng không ai trong số họ đề nghị làm vậy.

Cuộc tương tác chua ngọt theo hai nghĩa đó—

「L-lạnh quá…」

Tiếp diễn cho đến khi Koyuki, với khuôn mặt xanh mét, đành chịu thua.

Bát đá bào đầy ắp vẫn còn hơn một nửa, phần lớn đã tan chảy thành nước siro đỏ. Naoya thở dài, kéo đĩa đó về phía mình.

「Tôi biết ngay kiểu gì cũng thành ra thế này mà. Phần còn lại tôi ăn hết nhé. Này, uống trà nóng đi.」

「Ưu ưm… Cậu đúng là chăm sóc chu đáo quá đi…」

Koyuki nhấp từng ngụm trà được đưa cho, người run rẩy co rúm lại.

Naoya đương nhiên đã lường trước được diễn biến này, nên mới chỉ gọi trà. Cậu đưa những miếng dâu tây nổi trong nước siro vào miệng. Nhờ vậy, không biết là may hay xui, bầu không khí chua ngọt đó đã tan biến.

「Hừm, cứ như là người giám hộ chứ không phải hẹn hò nữa… Ơ?」

Koyuki lẩm bẩm khẽ, rồi chợt nhìn về phía bể bơi. Từ nơi cô nhìn tới, nhiều tiếng la hét vang lên—

「Cái gì kia!」

Koyuki mắt sáng rực chỉ tay. Hướng đó là một cầu trượt nước khổng lồ. Đây là điểm nhấn của khu phức hợp, nổi bật với nhiều khúc cua và độ dốc đáng kể. Nhiều tiếng la hét vui vẻ và tiếng nước vang lên, và cũng có nhiều cặp đôi đang tiến về phía đó.

「À, cái cầu trượt nước đó à. Nghe nói đó là trò chơi nổi tiếng nhất ở đây.」

「Trông vui quá! Này này, lần tới chúng ta đến đó đi!」

Koyuki tươi cười nói, vừa đeo chiếc phao bơi để gần đó. Có vẻ cô đã ấm lên nhờ trà và lấy lại tinh thần. Naoya say mê nhìn biểu cảm thay đổi liên tục của cô, trong khi uống hết chỗ nước siro còn lại.

「Tôi thì được thôi… nhưng nghe nói nó khá dài và đáng sợ đấy. Koyuki, em không thích trò cảm giác mạnh mà đúng không?」

「Ưm… Đâu, đâu phải không được. Chỉ là tôi hơi không giỏi mấy trò đó thôi, kiểu như đến sát nút thì lại thấy sợ ấy mà…」

「Cái đó gọi là không được đấy.」

Koyuki siết nhẹ tay vào chiếc phao, người khẽ co rúm lại. Cô trông vừa sợ hãi vừa thích thú. Thế nhưng, có vẻ vế sau đã thắng thế một chút. Cô hạ mày, lén nhìn Naoya bằng ánh mắt ngước lên.

「Nếu có Naoya-kun đi cùng thì tôi nghĩ sẽ không sao đâu. Không được sao…?」

「…Tôi biết ngay em sẽ nói thế mà. Được rồi.」

Khi Naoya mỉm cười đáp lại, Koyuki bỗng nhiên tươi tắn hẳn lên.

Việc cô ấy thẳng thắn dựa dẫm vào cậu khiến cậu rất vui.

Cả hai với bầu không khí hòa nhã tiến về phía hàng chờ cầu trượt nước – thế nhưng, khi nhìn thấy nhân viên đang đứng ở đầu hàng, mặt Koyuki bỗng cứng đờ lại.

Trên tấm biển lớn mà nhân viên đang cầm, dòng chữ 『Chiến dịch ủng hộ các cặp đôi』 cùng vô số hình trái tim đang nhảy múa.

「Trong lúc xếp hàng, các cặp đôi sẽ được thử thách với nhiều nhiệm vụ khác nhau! Hai bạn nào hoàn thành xuất sắc tất cả sẽ nhận được phần quà đặc biệt!」

「Ế, l-làm thế nào đây… Chúng ta cũng thử xem sao?」

「Ư, ừm…」

Xung quanh nhân viên đang lớn tiếng tuyên bố, có rất nhiều cặp đôi nam nữ đang ngập ngừng. Có vẻ đây là sự kiện tạo cơ hội cho các cặp đôi (hoặc trên tình bạn dưới tình yêu) được thân mật.

Koyuki trợn mắt nhìn Naoya.

「Cậu biết chuyện này mà vẫn dụ tôi đến đây sao!?」

「Không, ngay cả tôi cũng chưa từng nghe qua cái này…」

Trên trang web hoàn toàn không hề ghi về sự kiện này. Mặc dù vậy, Naoya từng thấy lời đồn rằng ‘đi cùng cặp đôi sẽ giúp tình cảm sâu sắc hơn’, nên cậu cũng hiểu ra đó là những chuyện như thế này.

「Thế nào? Nhiệm vụ có vẻ khá nhẹ nhàng, nhưng chúng ta bỏ qua nhé?」

「Ưm, ừm… Nhiệm vụ đầu tiên chỉ là nắm tay thôi à.」

Trên đường đến cầu trượt nước, có vài nhân viên đang chờ sẵn, và có vẻ đây là hệ thống mà khách phải hoàn thành tuần tự các nhiệm vụ do họ đưa ra khi hàng tiến lên. Và nhiệm vụ đầu tiên dường như là 『nắm tay』. Trong hàng chờ, có thể thấy nhiều cặp đôi đang nắm tay nhau.

Có những cặp vợ chồng lớn tuổi vẫn bình tĩnh trò chuyện như thường, nhưng cũng có những cặp đôi mới yêu mặt đỏ bừng, tránh nhìn nhau đầy ngại ngùng.

(Koyuki chắc sẽ là kiểu thứ hai đây.)

Tuy đã nắm tay vài lần, nhưng ở nơi đông người thế này, Naoya biết chắc Koyuki sẽ căng thẳng và cứng đờ.

Koyuki ‘ưm ưm’ lẩm bẩm, phân vân. Có vẻ mong muốn được nắm tay và cảm giác xấu hổ đang đấu tranh gay gắt trong cô.

Đúng lúc đó, giọng nói sang sảng của nhân viên vang lên.

「Món quà đặc biệt hôm nay sẽ là một quả bóng chuyền bãi biển hình nhân vật nổi tiếng 『Nyanjiro』 đó ạ!」

「Làm thôi, Naoya-kun!」

「Tuy tôi không nên nói, nhưng dễ dãi thế này thì tôi cũng thấy lo đấy…」

Trước Koyuki đang nắm chặt tay, Naoya chỉ biết cười khổ.

Nhân vật trong bộ phim hoạt hình thiếu nhi mà họ cùng xem hôm trước, từ sau đó cô ấy đã hoàn toàn mê mẩn. Nhìn sự thay đổi đó, Naoya không khỏi nở một nụ cười nửa miệng.

「Mà thôi, tôi thì rất hoan nghênh. Được thân mật với Koyuki thì sao cũng được.」

「Ai mà thèm thân mật chứ! Chỉ là vì Nyanjiro, nên tôi miễn cưỡng nắm tay cậu thôi!」

「Vâng vâng. Cứ cho là vậy đi nhé.」

「Grừừ, cái vẻ mặt hiểu chuyện đó thật đáng ghét… Thôi được rồi, dù sao thì đi nhanh lên!」

Koyuki lạnh lùng, nhưng vẫn đi đầu hàng. Naoya theo sau cô, và một nhân viên cầm bảng hiệu mỉm cười chào đón họ.

「Chào mừng quý khách ạ. Hai bạn là cặp đôi ạ?」

「Sau này rồi sẽ là vậy thôi ạ.」

「Ưm, ưm…」

Trước lời nói thốt ra một cách trôi chảy và không chút ngại ngùng của Naoya, Koyuki đỏ bừng mặt, nghẹn lời. Thấy phản ứng đó, nhân viên dường như đã phần nào hiểu được mối quan hệ của cả hai. Cô càng cười tươi hơn và vui vẻ nói.

「Vậy thì nhiệm vụ đầu tiên là 『nắm tay』 ạ. Mời hai bạn!」

「Hừ, hừm. Cái này thì có gì to tát đâu.」

Không biết có phải để che giấu sự ngượng ngùng hay không, Koyuki siết chặt tay Naoya. Dù cả hai vừa ăn đá bào xong nên đầu ngón tay hơi lạnh, nhưng cái lạnh đó nhanh chóng tan biến. Một hơi ấm nhẹ nhàng lan tỏa từ những ngón tay chạm nhau, lan đến tận trái tim.

Dù gò má ửng hồng, Koyuki vẫn hừ một tiếng đầy tự mãn.

「Thế, thế nào? Được nắm tay một mỹ nữ như tôi là may mắn lắm đó. Phải biết ơn đi chứ.」

「Ừm. Thật sự rất vui vì có thể giữ thế này thêm khoảng hai mươi phút nữa.」

「Hàng dài đến vậy sao!?」

「Vâng ạ. Đây là một trò chơi rất được yêu thích mà.」

Trước Koyuki đang kinh ngạc thốt lên, nhân viên mỉm cười rạng rỡ gật đầu.

Thế là, hơn hai mươi phút sau đó, cả hai tiếp tục xếp hàng trong khi vẫn nắm tay nhau. Trong suốt thời gian đó, họ phải hoàn thành nhiều nhiệm vụ khó nhằn (theo tiêu chuẩn của Koyuki) do nhiều nhân viên khác nhau đưa ra.

Đặc biệt, nhiệm vụ thứ hai dường như là thử thách khó khăn nhất đối với Koyuki.

Khi hàng tiến lên một chút, lại có một nhân viên khác đứng sẵn, đưa micro về phía họ.

「Nhiệm vụ ở đây là 『nói những điều mình thích về đối phương』 ạ.」

「Ể!? Tự, tự nhiên nói vậy thì làm sao mà…!」

Trong khi đó, Naoya dùng tay trái rảnh rỗi đặt lên cằm, thao thao bất tuyệt kể ra.

「Ừm… những lúc em thẳng thắn, nụ cười, thích những thứ đáng yêu, và cả những lúc tưởng chừng lạnh lùng nhưng thật ra lại rất chu đáo nữa…」

「Cái người này nói không ngừng nghỉ luôn…!」

Có lẽ vì cậu nói quá nghiêm túc, những khách khác đã ồ lên một tiếng đầy tán thưởng.

Nếu muốn, Naoya có thể nói nhiều hơn nữa, nhưng vì sợ Koyuki sẽ ngất xỉu nên cậu đành giữ lại cho lần sau.

Vì Naoya đã vượt qua dễ dàng, nhân viên đưa micro về phía Koyuki.

「Thế nào ạ, dù chỉ một điều thôi cũng được.」

「Ế, ưm, cái, cái đó thì…」

Koyuki đảo mắt quanh, cuối cùng cúi gằm mặt xuống. Có vẻ cô càng xấu hổ hơn vì Naoya đã thu hút sự chú ý của mọi người.

Thế nhưng, từ bàn tay vẫn đang nắm chặt, một khí thế dũng cảm truyền đến. Koyuki hít một hơi nhẹ, rồi nói từng chút một với âm lượng vừa đủ để micro thu được.

「C-cậu, luôn ở bên cạnh tôi… chăng.」

「Ồ…!」

「Cái phản ứng đó là sao!?」

Vì Naoya lỡ thở dài, Koyuki liền đỏ mặt hét lên.

Naoya đã phần nào đoán được câu trả lời này.

Thế nhưng, đáng lẽ cô ấy có thể chọn những câu trả lời an toàn như ‘những lúc dịu dàng’ hay ‘những lúc đáng tin cậy’, nhưng Naoya biết rằng đây là câu trả lời do chính cô ấy tự nghĩ ra bằng lời của mình, nên nó đã chạm đến trái tim cậu.

Những vị khách khác nghe thấy cũng có vẻ giống vậy. Từ khắp nơi, những tiếng cảm thán như 「Cái đó thật đáng yêu」, 「Ghen tị ghê…」, 「Chúc hai bạn hạnh phúc nhé」 vang lên.

Nhân viên cũng nheo mắt cười đầy thích thú, rồi giơ ngón cái lên.

「A ha ha, đây là câu trả lời chạm đến tim tôi nhất trong ngày hôm nay! Đạt rồi!」

「Cảm ơn rất nhiều ạ.」

「Này, cái này còn tiếp nữa sao? Đừng đùa chứ? Thật sự…?」

Các nhiệm vụ khác cũng trở nên cực kỳ khắc nghiệt (theo tiêu chuẩn của Koyuki). Khoanh tay, tạo hình trái tim bằng tay của nhau, cả hai cùng mỉm cười chụp ảnh…

Naoya vượt qua tất cả một cách bình thản, nhưng Koyuki thì cứ mỗi lần hoàn thành một nhiệm vụ lại thấy rõ ràng cô ấy càng kiệt sức hơn.

「Không ngờ, cái này vui thật đó!」

「Ừm. Vậy thì tốt rồi.」

「Ủa, Koyuki không vui sao?」

「Đương nhiên rồi. Mấy cái đó chẳng khác gì trò mua vui rẻ tiền. Tôi khác với một người vô cảm như cậu, không hề biết chút xấu hổ nào cả.」

「Nhưng nói vậy thôi chứ, được thân mật với tôi chắc em cũng vui lắm đúng không?」

「Hả!? Làm gì có chuyện đó! Thật là, ước gì cái tra tấn này kết thúc sớm đi…」

Koyuki đỏ bừng mặt, quay phắt đi và khẽ thở dài.

Dù sao thì, có lẽ lời ước nguyện của cô đã được chấp nhận, hàng người cứ thế tiến lên, và cuối cùng lối vào cầu trượt đã hiện ra. Đi lên cầu thang xoắn ốc, điểm cuối hàng là ở độ cao khoảng mười lăm mét. Cầu trượt có hình ống lớn, uốn lượn qua nhiều khúc cua và dẫn xuống một bể bơi lớn phía dưới. Từ bên trong ống, nhiều tiếng la hét vang lên, có vẻ khá hồi hộp.

Những cô gái xếp hàng trước Naoya và Koyuki cũng hớn hở, ồn ào.

「Ừm, hình như sắp đến lượt chúng ta rồi.」

「Đúng, đúng vậy.」

Giữa cầu thang, Naoya khẽ nhìn Koyuki bên cạnh. Đúng như dự đoán, sát giờ cô lại sợ hãi, mặt cứng đờ nhìn chằm chằm vào ống trượt. Cậu chỉ thấy rõ mong muốn được chạy trốn khỏi đây ngay lập tức của cô.

「…Thật sự muốn đi không? Em có vẻ sợ lắm rồi đó.」

「Đ-đi thì đương nhiên rồi. Có phao bơi rồi thì không sao đâu.」

Koyuki nói với vẻ mặt cứng nhắc, siết nhẹ tay vào chiếc phao. Dù vậy, cô vẫn có vẻ nhẹ nhõm phần nào, có lẽ vì hàng đã đến gần cuối.

「Mấy cái nhiệm vụ ngớ ngẩn này cũng sắp kết thúc rồi. Cuối cùng cũng có thể lấy được quả bóng bãi biển rồi!」

「Nhưng mấy cái thử thách kiểu này, cái cuối cùng thường là khó nhất đấy.」

「Hừm hừm. Đến nước này rồi thì có gì đến cũng dễ thôi.」

Koyuki nở một nụ cười thách thức và hừ một tiếng. Đó rõ ràng là một 'flag', nhưng Naoya không nói thêm gì thừa thãi.

Và rồi, cuối cùng cũng đến lượt cả hai. Khi Koyuki và Naoya cùng nhau đến lối vào cầu trượt, một nhân viên mỉm cười đón họ.

「Vậy thì đây là nhiệm vụ cuối cùng ạ. 『Trượt cầu trượt trong khi ôm chặt người phía trước』! Mời hai bạn!」

「Không thể nào!!」

「Đúng rồi nhỉ…」

Trước Koyuki đỏ bừng mặt đáp lời ngay lập tức, Naoya gật đầu lia lịa. Cậu đã biết nội dung nhiệm vụ này từ việc quan sát các khách khác từ xa, và cũng đã đoán trước việc Koyuki sẽ từ chối.

(Mà nói thật, cái này tôi cũng không chịu nổi mất…)

Việc kề sát nhau trong bể bơi, hay đút đá bào cho nhau. Chỉ riêng những sự kiện đó thôi đã đủ sức sát thương lắm rồi, nhưng việc bị ôm chặt hay ôm chặt cũng là một ẩn số. Dù Naoya có tài năng quan sát xuất sắc đến đâu, thì đó cũng chỉ giới hạn ở người khác. Còn với bản thân mình thì cậu hoàn toàn không thể đoán trước được.

Nhân viên mỉm cười nhìn cả hai người đang đỏ mặt cứng đờ. Có vẻ cô đã quen với việc chứng kiến nhiều khách chần chừ khi đến đây.

「Nếu ôm chặt không được, chỉ cần đặt tay nhẹ lên cũng được ạ.」

「Ưm, cái, cái đó thì…!」

Koyuki dường như đã bị lung lay trước sự nhượng bộ đó.

「Vậy thì, tôi có thể trượt song song bên cạnh cậu không? Ở phía trước hay phía sau đều thấy hơi đáng sợ…」

「À ừm… được thôi.」

Thế là, cả hai ngồi cạnh nhau ở lối vào. Chiếc phao bơi quá lớn không thể qua cầu trượt nên họ đã gửi lại cho nhân viên.

Bên trong ống có nước chảy, tiếng la hét của nhóm nữ sinh vừa trượt xuống nhanh chóng nhỏ dần rồi mất hút. Tốc độ có vẻ rất nhanh.

Koyuki rụt rè, khẽ đặt tay lên eo Naoya. Chỉ một hành động nhỏ đó thôi cũng khiến tim Naoya đập rộn ràng. Nỗi căng thẳng khi trượt cầu trượt nước chẳng là gì so với điều đó, nó nhẹ nhàng đến mức khiến cậu muốn ngáp.

(Mà thôi, thế này thì mình vẫn chịu được—)

Vừa lúc cậu chủ quan, thì đó là khoảnh khắc—

「Sắp đến rồi nhỉ, Tatsumi. Chúng ta sẽ trượt thêm mấy lần nữa đây?」

「Cậu đúng là rất thích mấy trò này nhỉ.」

Một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau hàng chờ.

Bàn tay Koyuki đặt trên eo Naoya giật nảy mình.

「Á! Natsume-san và mọi người đang ở đây…!? Mau đi thôi!」

「Khoan…!?」

Có lẽ muốn giấu mặt, Koyuki vòng tay qua cổ Naoya và ôm chặt lấy cậu. Đây là sự kề sát nhất trong ngày hôm nay. Cảm giác từ bộ ngực bị ép chặt trực tiếp truyền đến khiến Naoya nín thở. Cậu cảm thấy mặt mình đỏ bừng trong nháy mắt.

Nhân viên mỉm cười đầy thích thú nhìn cả hai, rồi nhẹ nhàng đẩy lưng họ.

「Vâng, vậy thì chúc hai bạn đi vui vẻ ạ~!」

「Hả!? Oa, Á á á á á á!?」

「Uoa á á á á!?」

Koyuki hét lên và càng siết chặt tay ôm. Kết quả là Naoya hoàn toàn không còn tâm trí nào để tận hưởng cầu trượt nữa.

Chỉ mất khoảng ba mươi giây, họ đã lao vút qua trò chơi—

Bùm!

Cả hai rơi xuống bể bơi, tung tóe một làn nước lớn.

Nổi bập bềnh trên mặt nước bằng phao bơi, Koyuki vẫn ôm chặt Naoya và vui vẻ reo lên.

「Thật, thật sự rất đáng sợ nhưng… có lẽ cũng vui đó!」

「Haizzz…」

Trước điều đó, Naoya chỉ biết đáp lại một cách vô cảm với vẻ mặt nghiêm nghị.

「Này, Koyuki…」

「Ơ, gì thế?」

「Lúc tôi bảo muốn đi bể bơi, em đã nói đủ thứ nào là vô liêm sỉ này nọ mà.」

「Ưm… Chứ biết làm sao bây giờ.」

Koyuki lúng túng nói, rồi khẽ buông tay đang vòng quanh eo Naoya. Naoya vỗ nhẹ lên vai Koyuki, nói với đầy đủ cảm xúc.

「Tôi nghĩ người vô liêm sỉ là Koyuki đấy.」

「Hả!? Cái đó rốt cuộc là có ý gì… Hả!?」

Koyuki trợn mắt giận dữ. Cô định lao vào nhưng chợt giật mình khi nghe tiếng vỗ tay lạc điệu.

Nơi Koyuki nhìn tới – Sakuya và Kirihiko đang đứng cạnh nhau bên hồ bơi.

「Ừm ừm. Rom-com đỉnh của chóp. Sensei thấy chị em thế nào ạ?」

「Đúng rồi, đúng là cái này. Chính là cái này chị muốn đó!」

Cả hai đều nhìn về phía họ với ánh mắt ấm áp, tạo nên một không khí thân mật.

Nhìn thấy em gái và Kirihiko, Koyuki giật mình hoảng hốt.

「Ưm…!? S-sao Sakuya lại ở đây!?」

「Sao lại ‘sao’? Onee-chan đừng quên rằng mình rất nổi bật chứ.」

「Mà, với cái màu tóc đó thì dù có ẩn mình sau lưng Naoya-kun cũng dễ dàng bị phát hiện thôi.」

「Ngược lại, nếu nghĩ rằng sẽ không bị phát hiện mới là lạ.」

Kirihiko và Sakuya nhìn nhau, gật đầu lia lịa. Có vẻ họ đã hoàn toàn làm thân với nhau.

Trong khi đó, mặt Koyuki càng lúc càng tái mét.

「Kh-không lẽ bị phát hiện từ lúc ở bể bơi lười ban đầu rồi sao…!?」

「Đúng vậy. Vì hai người tình tứ quá mà, nên bọn chị đã lén đi theo.」

「Đá bào rồi nhiệm vụ tình nhân này nọ, đúng là tư liệu tuyệt vời mà~. Cảm ơn vì bữa tiệc nha~」

「Ưm, ư ư ư ư…!」

Mặt Koyuki lần này đỏ bừng. Và mũi nhọn của sự xấu hổ đó, hướng thẳng về phía Naoya.

「Naoya-kun… Cậu, cậu biết hết từ đầu mà lại im lặng đúng không!?」

「Ừm.」

「Đúng là luôn có cái thói đó mà!!」

Bị đẩy một cái ‘đôm’, Naoya chìm xuống bể bơi. Mặc dù biết sẽ bị tấn công, nhưng cậu không tránh né… bởi vì đây cũng là một phần thưởng. Và thế là xong.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận