Sáng hôm đó, khi nhìn vào tủ giày của mình, tôi thấy một vật lạ.
"Cái gì đây... Thư à?"
"Cậu nói sao!?"
Khi Naoya lấy nó ra, Koyuki đứng bên cạnh hét lên.
Đó là một lá thư. Phong bì trắng được dán bằng hình trái tim, người gửi không rõ. Nét chữ ghi "Gửi Sasahara-senpai" tuy hơi cứng nhưng có thể nhận ra là của con gái.
Một lá thư tình mẫu mực.
Naoya "Hừm" một tiếng, vuốt cằm rồi mở lá thư.
Bên trong chỉ có một tờ giấy viết thư. Nội dung cũng chỉ vài dòng.
"'Gửi Sasahara-senpai. Em đã luôn thích anh. Em muốn nghe câu trả lời của anh, nên sẽ đợi anh trên sân thượng sau giờ học'... à."
"U, uwa... Thật sự có mấy chuyện này sao."
Koyuki tròn mắt nhìn chằm chằm vào lá thư tình.
Nhưng ngay sau đó, cô làm mặt cau có lườm Naoya.
"Hừ. Thích một kẻ lập dị như cậu, đúng là có người sở thích kỳ lạ thật đấy. Rồi, cậu tính sao? Định đi à?"
"Mà, vì được gọi nên..."
"...À, vậy à."
Koyuki phụng phịu quay mặt đi.
Cứ thế, cô cúi nhìn đầu ngón chân, không thèm che giấu sự bực bội mà bĩu môi.
"Mới hôm trước còn nói thích tôi này nọ, vậy mà có thư đến là thay lòng đổi dạ ngay. Hừm. Ra vậy. Tưởng Sasahara-kun thành thật hơn cơ, thất vọng thật. Mà cũng chẳng sao? Chẳng liên quan gì đến tôi cả. Cậu với cô bé đó, h-hạnh phúc... thì tốt thôi chứ sao."
Cứ mỗi lời nói ra, giọng cô lại bắt đầu run rẩy.
Vì cúi gằm mặt nên không thấy rõ, nhưng có vẻ nước mắt sắp trào ra đến nơi rồi.
Thế nên Naoya vội vàng nói thêm.
"Này này, đừng có tự mình suy diễn lung tung chứ! Đi thì đi, nhưng đương nhiên là để từ chối rồi!?"
"Hứ. Phải rồi, đương nhiên là từ chối... Hả, từ chối á!? Tại sao!?"
"Tại sao à... Thì là vậy đó."
Naoya nhún vai.
Trong khi đó, Koyuki mở to mắt, vẻ như không hiểu chuyện gì, nhưng với Naoya thì phản ứng đó thật bất ngờ. Cậu đặt tay lên vai Koyuki, từ từ nói.
"Người tớ thích là Shirogane-san mà. Tớ không dễ dàng xiêu lòng trước người con gái khác đâu, nên cậu cứ yên tâm."
"N-nhưng... biết đâu lại là một cô bé dễ thương thì sao. Khác với tớ, thẳng thắn, đáng yêu, lại không phiền phức nữa, thế thì hẳn là cậu sẽ thích mất..."
"Ể, với tớ thì Shirogane-san cũng là một cô gái thẳng thắn và dễ thương mà? Hơn nữa, cho dù có cô gái nào dễ thương hơn Shirogane-san đi nữa, tớ cũng không nghĩ đến chuyện hẹn hò đâu."
"...Tại sao?"
"Vì tim tớ chịu không nổi. Giờ mỗi ngày cậu đã làm tớ rung rinh lắm rồi."
".........Hừ, nói miệng thì ai chẳng nói được."
Koyuki vênh mặt, vuốt tóc.
Rồi chĩa thẳng ngón trỏ vào sát mũi Naoya──
"Nhưng mà, chí hướng đó cũng đáng khen đấy. Con gái chịu được cậu thì cũng chỉ có người tốt bụng như tôi thôi. Đừng hòng mà tơ tưởng đến ai khác, tôi tuyệt đối không tha thứ đâu."
"Đương nhiên rồi. Tớ hứa sẽ không ngoại tình đâu."
Naoya mỉm cười gật đầu.
Má Koyuki ửng hồng như hoa anh đào, cho thấy cô đã tin lời Naoya. Nhờ vậy mà cậu thở phào nhẹ nhõm.
(Đây chính là cái gọi là 'ghen tuông đáng yêu' đây mà. Cũng hay đấy chứ...)
Sự khó chịu chính là biểu hiện của thiện cảm.
Chính vì thấm thía điều đó mà Naoya cứ tủm tỉm cười. Vì đang ở chỗ tủ giày ngay sảnh trường nên vô số ánh mắt của các học sinh khác đang đổ dồn vào, nhưng cậu chẳng hề để tâm.
"Naoya với mọi người, sáng nay cũng ghê thật đấy..."
"Đừng nhìn thì hơn, lây cái ngố bây giờ."
Trong số đó có cả Tatsumi và Yui, hai người họ đứng nhìn từ xa.
Ngày họ nổi danh là cặp đôi ngốc nghếch nhất trường có lẽ không còn xa. Koyuki dường như hoàn toàn không để ý đến ánh mắt xung quanh, chỉ cau mày nhìn lá thư tình trên tay Naoya.
"Nhưng nếu từ chối thì cũng được, cậu phải lựa lời mà nói đấy. Cậu chẳng tế nhị chút nào cả. Viết là 'Sasahara-senpai' thì chắc là đàn em năm nhất rồi. Nhớ đừng làm tổn thương con bé nhé."
"Ừm... Nếu thật sự là tỏ tình thì tớ cũng sẽ cẩn thận thôi, nhưng mà."
Naoya khẽ thở dài, săm soi lá thư.
Dù nhìn thế nào đi nữa, đây rõ ràng là lá thư được viết bởi một cô gái ngây thơ, đáng yêu.
Thế nhưng──đối với Naoya, nó lại là một thứ đầy những điểm bất thường.
"Có lẽ đây không phải là thư tình đâu..."
"Hả? Nếu đây không phải thư tình thì là cái gì chứ?"
Trước Koyuki đang ngơ ngác nghiêng đầu, Naoya chỉ cười một cách mập mờ.
Tạm thời, cậu định sẽ tìm hiểu ý đồ thật sự của người gửi sau giờ học.
Trường Ootsuki có nội quy khá tự do.
Câu lạc bộ và hội nhóm nhiều vô số kể, phòng học đặc biệt cũng có thể thoải mái sử dụng nếu đăng ký. Vì vậy, sau giờ học, tiếng cười nói của học sinh vang vọng khắp nơi trong trường.
Sân thượng của trường, nơi có thể nhìn bao quát thành phố, cũng là một địa điểm nổi tiếng. Bình thường thì nơi đây rất náo nhiệt, nhưng... khi Naoya mở cửa, chỉ có một học sinh ở đó.
"Ừm, người viết thư là em à?"
"A... V-vâng. Đúng vậy."
Nhận ra Naoya, cô gái khẽ cúi đầu.
Đó là một nữ sinh nhỏ nhắn.
Cô khoác một chiếc áo hoodie bên ngoài đồng phục, mũ áo trùm kín đầu. Thêm vào đó, vì hơi cúi mặt nên gần như không thấy rõ mặt.
Giọng nói và dáng người đó, Naoya hoàn toàn không có ấn tượng gì. Có lẽ đã từng lướt qua nhau ở hành lang, nhưng cậu có thể khẳng định chắc chắn đây là lần đầu gặp mặt.
"Ừ-ừm... Cảm ơn anh đã đến. Em, em có chuyện muốn nói với Sasahara-senpai..."
Nữ sinh siết chặt hai tay trước ngực, lắp bắp nói.
Trông cô có vẻ sắp ngất đi vì căng thẳng.
Dáng vẻ đó thật đáng thương, hẳn là đa số con trai nhìn thấy đều sẽ xiêu lòng. Tuy nhiên, Naoya không xen vào, chỉ im lặng chờ đợi lời cô nói.
Cuối cùng, nữ sinh hít một hơi thật sâu, rồi như lấy hết can đảm, mở lời.
Và bật ra là những lời tỏ tình vô cùng thẳng thắn──
"Em thích anh, là yêu từ cái nhìn đầu tiên! Nếu được... xin hãy hẹn hò với em...!"
"Ừ. Cảm ơn em."
Naoya vui vẻ đáp lại.
Thế nhưng, cậu lập tức lắc đầu cười gượng.
"Nhưng xin lỗi. Anh có người trong mộng rồi. Anh không thể hẹn hò với em được."
"K-không thể nào...! Người trong mộng đó là người như thế nào ạ...? Em, em sẽ cố gắng hết mình để đối xử với anh tốt hơn người đó!"
"Không, vấn đề còn trước cả chuyện đó nữa."
Trước giọng nói đau đớn của cô gái, Naoya từ từ lắc đầu.
Từ chối một cô gái có tình cảm với mình thật sự rất đau lòng. Chuyện này đã xảy ra nhiều lần trước đây, và mỗi lần như vậy, Naoya đều phải dứt khoát từ chối.
Tuy nhiên, lần này cậu hoàn toàn không cảm thấy day dứt. Bởi vì──
"Em vốn dĩ đâu có thích anh, đúng không?"
"Ể...?"
"Thậm chí có thể nói là thuộc dạng 'ghét'. Đúng chứ?"
"..."
Nữ sinh vẫn đan hai tay trước ngực, im lặng không nói gì.
Vì cả hai đều im lặng, nên tiếng các học sinh đang hăng hái tập luyện ở sân vận động dưới đất vọng lên rất rõ. Một cơn gió hơi lạnh thổi qua... Nữ sinh từ từ buông hai bàn tay đang đan vào nhau, khẽ nghiêng đầu.
"Sao anh biết?"
Đó là một giọng nói vô cùng đều đều.
Sự thay đổi này khiến hình ảnh 'cô gái đang yêu' lúc nãy biến mất không còn dấu vết.
Thế nhưng, Naoya không hề ngạc nhiên, thản nhiên nói.
"Ừm, để xem nào. Có lẽ là chỉ cần nhìn nét chữ trên thư là anh đã đoán ra rồi?"
Người ta thường nói, đôi mắt là cửa sổ tâm hồn... nhưng chữ viết tay cũng phần nào tiết lộ về người viết. Người đó là ai, tâm trạng khi viết ra sao.
Điều Naoya đọc được từ nét chữ trong lá thư tình là một sự thù địch vô cùng rõ ràng.
"Rồi, gặp mặt trực tiếp thì anh càng chắc chắn. Em chẳng hề thích anh. Em chỉ đơn giản là muốn thử anh thôi."
"Đúng vậy."
Nữ sinh không hề tỏ ra hối lỗi, thản nhiên gật đầu.
Cứ thế, cô chống cằm, ánh mắt dò xét từ dưới vành mũ nhìn Naoya.
"Đúng như lời đồn, khả năng quan sát của anh thật đáng nể. Đối phó với lá thư tình bất ngờ mà không hề nao núng, quả là đáng khen. Tạm thời coi như đạt yêu cầu."
"Haizz... Trước tiên, cho anh hỏi một điều được không."
"Gì?"
"Có lẽ nào em là──"
"Sakuya!?"
Lúc đó, cánh cửa sân thượng bật mở một cách mạnh mẽ.
Người xuất hiện đương nhiên là Koyuki. Cô mở to mắt, nhìn chằm chằm vào nữ sinh kia.
Trước cảnh đó, Naoya chỉ biết cười gượng.
"A~, cuối cùng cậu cũng không kìm được mà đến xem à. Dù tớ đã nói là sẽ từ chối đàng hoàng rồi mà."
"Hả!? Tớ chỉ đến xem cậu có làm con bé khóc không thôi! Với lại, với lại..."
Koyuki run rẩy, chĩa ngón trỏ về phía nữ sinh.
"Người gửi thư tình... là Sakuya sao!?"
"Ừm."
Nữ sinh từ từ kéo mũ áo xuống.
Bên dưới là một khuôn mặt rất giống Koyuki.
Mái tóc màu bạc được cắt ngang vai, đeo một cặp kính gọng mảnh. Đằng sau cặp kính là một ánh mắt lạnh lùng, không hề có chút biểu cảm nào.
Nhìn thấy khuôn mặt đó, Naoya khẽ "Ồ" lên một tiếng.
"A, quả nhiên là em gái của Shirogane-san à? Xinh giống chị cậu nhỉ."
"Ừm. Người ta hay nói vậy."
Nữ sinh──Sakuya, bình thản đáp lại.
Quả nhiên, khuôn mặt cô không hề thay đổi, giọng nói cũng vô cùng đều đều.
Ngay từ lúc nhìn thấy cô trên sân thượng, cậu đã đoán ra thân phận của cô rồi.
Cậu đã nghe Koyuki nói có em gái, dáng người và giọng nói cũng rất giống nhau.
Vì vậy, Naoya không hề ngạc nhiên khi nhìn thấy khuôn mặt đó, nhưng... bên cạnh, Koyuki chỉ biết há hốc miệng đứng hình.
Trong khi đó, Sakuya khẽ cúi đầu.
"Lần đầu gặp mặt, Sasahara-senpai. Em tên là Shirogane Sakuya. Em gái của Shirogane Koyuki. Sau này mong anh chiếu cố."
"À, chào em. Vậy thì, tiếp tục câu chuyện lúc nãy──"
Lúc nãy Sakuya có nói gì đó về việc đạt yêu cầu.
Cậu định hỏi ý nghĩa của những lời đó, nhưng...
"Tu... Tuyệt đối không được đâu nhé!?"
"Oái!?"
Lúc đó, Koyuki hét lên một tiếng lạc giọng, rồi bám chặt lấy cánh tay phải của Naoya.
Vì cô ôm chặt một cách mạnh bạo, nên cánh tay cậu bị kẹp giữa bộ ngực đầy đặn. Quả nhiên, chuyện này khiến tim Naoya đập thình thịch.
Không thèm để ý đến vẻ bối rối của cậu, Koyuki vẫn nhìn Sakuya, giọng run run khuyên bảo.
"Chị nói thật đấy. Riêng Sasahara-kun thì em đừng dính vào, Sakuya. Một người chẳng có chút tế nhị nào, lại khó chiều như thế này, nếu thích thì chắc chắn sẽ khổ sở lắm đấy. Em nên suy nghĩ lại đi."
"Lời khuyên thật lòng ghê..."
Có lẽ vì mới đến nên cô chưa nghe rõ câu chuyện của Naoya và Sakuya.
Vì vậy mà cô hoảng hốt nghĩ rằng Sakuya sẽ cướp mất Naoya... điều đó thì cậu hiểu, nhưng tất cả những lời nói ra đều là thật lòng không hề khoa trương.
Chắc là một nửa ghen tuông, một nửa là tấm lòng người chị lo lắng cho em gái.
Giá mà ghen tuông chiếm đến bảy phần thì tốt.
Trước Koyuki đang rối bời, Sakuya từ từ lắc đầu.
"Không sao đâu. Em không hề có tình cảm yêu đương với Sasahara-senpai. Vốn dĩ em cũng không biết rõ anh ấy là người thế nào."
"Hả...? Vậy tại sao lại gửi thư tình chứ?"
"Đơn giản thôi."
Sakuya chăm chú... nhìn Naoya.
Vẫn là vẻ mặt vô cảm như thường lệ. Đôi mắt sau cặp kính cũng tĩnh lặng như mặt biển không gợn sóng.
Nhưng đồng thời, một sự cảnh giác như kim châm cũng truyền đến. Sakuya lặng lẽ thú nhận động cơ gây án.
"Tôi chỉ đơn giản là muốn xem thử người mà chị tôi thích là người như thế nào thôi. Tôi xin lỗi vì đã làm chuyện giống như đánh lén. Xin lỗi anh."
"Không, không sao đâu. Nhìn là tớ biết lá thư đó là thư khiêu chiến rồi."
"C-Cái gì, ra là vậy à... Mà, không phải!"
Koyuki thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng cô lập tức giật mình, ho khan một tiếng. Sau khi buông tay phải của Naoya ra, cô vuốt tóc như để che giấu, rồi hừ mũi một tiếng.
"Sakuya hình như hiểu lầm gì đó rồi, Sasahara-kun chỉ là bạn bè bình thường thôi. Chuyện chị thích cậu ấy hay gì đó, không thể nào có đâu."
"Ể. Dù ngày nào chị cũng kể chuyện Sasahara-senpai cho em với Sunagimo nghe mà vẫn không thích sao?"
"Sunagimo là con mèo nhà Shirogane-san đúng không? Con mèo trắng muốt ấy."
"Đúng vậy. Dạo này ngày nào nó cũng bị chị ôm rồi nghe kể lể 'được khen kiểu tóc' hay 'góc nghiêng đẹp trai quá' đến phát phiền."
"Không có chuyện đó! Sunagimo lúc nào cũng vui vẻ lắng nghe mà!"
Koyuki đỏ mặt hét lên.
Có vẻ chuyện cô kể lể với mèo cưng là thật.
Hôm nay có người nhà nên cô thoải mái hơn hay sao mà để lộ sơ hở nhanh hơn mọi khi.
Dù rất tò mò không biết ở nhà cô đã kể những chuyện tình cảm gì... nhưng trước mắt, Naoya quyết định hỏi chuyện Sakuya.
"Chuyện cậu muốn xem thử người con trai mà Shirogane-san kể là người thế nào thì tớ hiểu rồi. Vậy... Sakuya-chan thấy thế nào?"
"Hiện tại thì tạm đạt."
Sakuya nói một cách ngắn gọn.
"Dù có xuất hiện một nữ chính đàn em bất ngờ và nảy sinh tình cảm, nhưng vẫn ưu tiên nữ chính chính, tinh thần đó rất tốt. Một tài năng khác biệt hẳn so với những nhân vật chính ngốc nghếch hay do dự thường thấy trong romcom. Điểm đó tôi muốn đánh giá cao."
"Được cậu nói vậy thì tớ cũng vui, nhưng nghe cứ như nhận xét giải thưởng manga cho người mới vậy..."
Tuy nhiên, ánh mắt Sakuya vẫn sắc bén. Cô bình thản tiếp tục.
"Nhân tiện, Sasahara-senpai, anh nghĩ sao về chị tôi?"
"Hả? Sao là sao... Dễ thương, nhìn cũng thú vị... chăng?"
"Tôi hiểu. Chị ấy rất dễ thương. Điểm đó thì tôi cũng đồng tình."
"Ể, v-vậy à? Hì hì, cả hai đều có mắt nhìn đấy chứ."
Koyuki đắc ý ưỡn ngực.
Thế nhưng, Sakuya liếc nhìn người chị như vậy rồi từ từ lắc đầu.
"Nhưng, nếu hiểu được sự dễ thương của chị ấy thì anh cũng phải hiểu chứ. Chị ấy dễ thương thật... nhưng lại ngây thơ đến mức dễ bị lừa."
"Tớ hiểu..."
"Vô duyên!?"
Một cú tsukkomi sắc bén bay tới, nhưng Naoya vẫn thấm thía từng lời. Nhân tiện, cậu mỉm cười hiền lành với Koyuki đang nhe nanh như hổ dữ.
"À, xin lỗi xin lỗi. Nói dễ bị lừa thì hơi quá. Shirogane-san có nét ngây thơ đúng không? Hay tin lời người khác rồi vui buồn theo đó. Tớ muốn nói là không bị世故 mà vẫn giữ được đức tính tốt đẹp ấy."
"V-Vậy à? Nếu vậy thì cũng... tạm tha cho cậu."
"Chị à, chính là điểm đó đấy."
Trước Koyuki có vẻ không hoàn toàn không hài lòng, Sakuya liếc nhìn bằng ánh mắt thờ ơ.
Cứ thế, cô khẽ thở dài, rồi nhìn Naoya bằng ánh mắt tương tự.
"Tôi vẫn luôn lo sợ. Hiện tại chị tôi vẫn giữ hình tượng lạnh lùng độc miệng... nhưng một ngày nào đó, khi có kẻ xấu nào đó nhận ra sự ngây thơ dễ dụ ấy của chị, liệu chị có bị lừa không."
"Em gái cậu tuy nói lời cay nghiệt nhưng có con mắt tinh tường thật đấy..."
Nghĩa là Sakuya đã nghi ngờ Naoya là 'kẻ xấu'.
Trước sự phán đoán quá chính xác, cậu thấy thấm thía hơn là muốn biện minh.
"Cả Sakuya và Sasahara-kun đều nhìn tôi bằng ánh mắt đó sao...?"
Koyuki làm mặt khó chịu, nhưng cả hai người kia đều không mấy để tâm.
"Cậu nói là tạm đạt... nghĩa là, cậu vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng tớ sao?"
"Đúng vậy."
Sakuya gật đầu mạnh mẽ.
Ánh mắt nhìn Naoya vẫn tĩnh lặng như thường lệ, nhưng có thể đọc được một ý chí mạnh mẽ.
"Chị tôi thích anh. Vậy còn anh thì sao? Nếu anh chỉ định đùa giỡn với tình cảm nửa vời... tôi sẽ không tha thứ cho anh. Tôi sẽ dùng hết sức để loại trừ anh."
"Này, Sakuya...! Em đột nhiên nói gì vậy!"
Koyuki càng lúc càng hoảng hốt.
Nhưng Sakuya không hề nao núng, vẫn nhìn chằm chằm vào Naoya.
(Cô bé này... chắc hẳn rất coi trọng Shirogane-san.)
Đó là một tình cảm mạnh mẽ không thể hình thành trong một sớm một chiều. Mạnh đến mức Naoya, người mới quen chưa đầy một tháng, cũng cảm thấy chùn bước, không dám đối đầu.
Thế nhưng, Naoya không thể lùi bước ở đây.
"Tớ hiểu ý của Sakuya-chan rồi. Vậy thì, cho phép tớ cũng nói."
"Gì?"
"Tớ... thích Shirogane-san!"
"Hí...!? "
Koyuki nín thở, Sakuya hơi tròn mắt.
Tính cách thì hoàn toàn trái ngược, nhưng ở điểm đó lại rất giống nhau. Trước phản ứng của hai chị em, Naoya thẳng thắn nói.
"Tớ thích tất cả mọi thứ của Shirogane-san. Cả những lúc cậu ấy không thể thành thật, cả những lúc cậu ấy phiền não vì điều đó, cả những lúc cậu ấy hơi... không, phải nói là rất khác người nữa."
Càng nói ra, tình cảm càng dâng trào.
Naoya thích Koyuki.
Dù mới nhận ra tình cảm này gần đây, nhưng cậu có thể khẳng định rằng dù sau này có chuyện gì xảy ra, tình cảm đó cũng sẽ không thay đổi.
Cậu nhìn thẳng vào Sakuya, dõng dạc tuyên bố.
"Vì vậy, cho dù Sakuya-chan có cản trở thế nào, tớ cũng sẽ không từ bỏ Shirogane-san. Tớ sẽ đối mặt trực diện."
"Hừm, ra vậy. Vậy thì... ừm."
Sakuya bình thản đáp lại. Biểu cảm tuy không thay đổi, nhưng trong mắt cô ánh lên một tia sáng mạnh mẽ.
Sau một hồi suy nghĩ, cô tiếp tục.
"Nếu anh đã nói đến vậy, tôi sẽ cho anh một cơ hội."
"Cơ hội?"
"Đúng. Hãy cho tôi thấy quyết tâm của anh."
Sakuya chĩa thẳng ngón trỏ vào Naoya.
Cơ hội được đưa ra như một lời tuyên chiến là──
"Hãy hẹn hò với chị tôi một ngày. Nếu tôi thấy hai người hợp nhau, tôi sẽ công nhận."
"H-Hẹn hò á!?"
Tiếng hét lạc giọng đó, đương nhiên là của Koyuki.
Rồi, vào Chủ nhật tuần đó.
Dưới bầu trời quang đãng không một gợn mây, khi đang đợi ở trước trung tâm thương mại, địa điểm hẹn──
"Đến rồi đây."
"Oái!?"
Đột nhiên có tiếng gọi từ sau lưng, Naoya giật nảy mình.
Cố gắng kìm nén trái tim đang đập thình thịch, cậu quay lại, người đứng đó là Sakuya.
"Giật cả mình... Sakuya-chan à. Đừng có đi lại không tiếng động như thế chứ."
"Xin lỗi. Đi nhẹ chân thành thói quen rồi."
"Sát thủ ở đâu ra vậy. Mà này... sao ngày nghỉ mà cậu vẫn mặc đồng phục thế?"
"Vì hôm nay tôi là giám khảo mà."
Sakuya ưỡn ngực nói, như thể đó là điều hiển nhiên.
Vẫn là phong cách khoác áo hoodie bên ngoài đồng phục như khi gặp ở trường. Cặp kính lóe sáng, cô nhìn Naoya chằm chằm như đang dò xét.
"Trang phục gọn gàng, sạch sẽ. Đến sớm hơn giờ hẹn cũng là một điểm cộng. Trước mắt coi như đạt yêu cầu."
"Được cậu khen thật vinh hạnh. Mà nhân vật chính hôm nay, Shirogane-san đâu rồi?"
"Chị ấy đến phút chót lại sợ hãi, cứng đờ người rồi."
"À, đúng như dự đoán nhỉ."
Naoya nhìn quanh quất.
Vì là ngày nghỉ nên trung tâm thương mại rất đông khách. Nơi đây không chỉ là điểm vui chơi của gia đình mà còn nổi tiếng là địa điểm hẹn hò vì có cả rạp chiếu phim và khu trò chơi điện tử.
Giữa những gia đình và học sinh đang vui vẻ, cậu nhìn thấy một bóng người đang thu mình sau băng ghế.
Naoya nhẹ nhàng bước đến đó. Khẽ nhìn qua, quả nhiên, hay nói đúng hơn là, Koyuki đang co rúm người lại, run lẩy bẩy.
"Không được không được không được...! H-hẹn hò gì chứ, làm sao mà được...! Tớ chưa chuẩn bị tâm lý──"
"Shirogane-san, chào buổi sáng."
"Hyaú!?"
Nghe tiếng gọi, vai Koyuki giật nảy, người cứng đờ.
Nhưng cô lập tức đứng thẳng dậy, nở một nụ cười lạnh lùng──
"A, ủa, Sasahara-kun, cậu đến rồi à. Vẫn còn sớm hơn giờ hẹn mà... Cậu vui khi được hẹn hò với tôi đến vậy sao? Hì hì, giống như chó con đợi chủ về vậy. Thật đáng thương làm sao."
"Ừ. Tớ vui lắm, gâu gâu."
"Ực...! Đ-Đừng có nói tỉnh bơ như thế chứ!"
Cuối cùng, mặt cô đỏ bừng, lắp ba lắp bắp.
Naoya nhìn Koyuki từ đầu đến chân, rồi vuốt cằm.
"Mà này Shirogane-san... cậu mặc thường phục trông khác hẳn nhỉ."
"Ể, v-vậy à...?"
Koyuki bối rối chớp mắt, ngọ nguậy không yên.
Trên người cô là bộ thường phục thanh lịch.
Áo sơ mi trắng, váy dài đến gối màu xanh.
Trang phục đơn giản nhưng rất hợp với dáng người thẳng tắp của cô. Tóc cô cũng được buộc nơ, tai đeo một đôi khuyên tai nhỏ xinh.
Đây là lần đầu tiên cậu thấy cô mặc thường phục, và nhìn qua là biết cô đã sửa soạn kỹ hơn mọi khi.
"Rất hợp với cậu. Shirogane-san đúng là có gu thẩm mỹ tốt thật."
"Hả...? Cái này bình thường thôi mà. Chắc cậu chưa từng đi chơi với con gái vào ngày nghỉ bao giờ nhỉ. Mấy người không có duyên đúng là phiền phức."
Koyuki vênh váo, nói lời độc địa.
Cô dùng ngón trỏ xoắn xoắn mái tóc được chăm chút kỹ lưỡng, hoặc dùng đầu ngón chân gõ gõ xuống đất. Rõ ràng là cô đang rất phấn khích. Có vẻ cô rất vui khi được khen ăn mặc đẹp.
Những điểm dễ hiểu như vậy cũng thật đáng yêu, cậu nghĩ──
"Ừm. Rất dễ thương. Trông trưởng thành hơn mọi khi thì phải, rất mới mẻ và tuyệt vời."
"Ể... đ-đó là nói quá rồi thì phải..."
"Không hề, trông cậu như người mẫu ấy. Được hẹn hò cả ngày với một cô gái dễ thương thế này thật là vinh hạnh. Hôm nay mong cậu giúp đỡ nhé, Shirogane-san. Tớ sẽ hộ tống cậu hết mình."
"Ực, ư, ư ư ư...!"
Koyuki run rẩy cúi gằm mặt.
Nhưng cô lập tức quay gót định bỏ chạy, nên Naoya vội vàng nắm tay cô giữ lại.
"Này này, cậu đi đâu đấy?"
"Về! Tớ không chịu nổi! Thế này thì không được!"
"Không được là sao... Buổi hẹn hò còn chưa bắt đầu mà."
"Không cần bắt đầu! Cứ thế này thì tớ chịu không nổi đâu!"
Koyuki rưng rưng nước mắt lườm Naoya, hét lên một cách đau đớn.
Dù là hẹn hò, nhưng phản ứng của cô cứ như tù binh vậy.
"Rốt cuộc tại sao chúng ta lại phải h... hẹn hò chứ!?"
"Để tôi đưa ra phán quyết."
Trước người chị đang rối bời, Sakuya đáp bằng giọng đều đều.
"Tôi muốn xem xét kỹ càng xem chị và Sasahara-senpai có hợp nhau không. Vì thế, những sự kiện mang tính cặp đôi là rất cần thiết."
"Này, mấy chuyện này được gia đình chấp thuận là tốt nhất đúng không? Đừng có lằng nhằng nữa, hẹn hò thôi nào."
"Trước cả gia đình, tôi còn chưa chấp nhận tình huống này nữa là!?"
Trái ngược với vẻ bình thản của hai người kia, Koyuki càng hét to hơn.
Nhưng có lẽ vì hét nhiều quá mệt, cô lập tức rũ vai xuống.
"Ư ư... Sao tôi lại phải chịu cảnh này chứ..."
"Sao là sao, vì chị nói 'sẽ hẹn hò' mà."
"Đúng vậy. Mà, cũng tại tớ với Sakuya-chan hợp sức thuyết phục nữa."
"Chơi xấu! Đối thủ là Sakuya với Sasahara-kun thì tôi bị lừa trong nháy mắt là phải rồi!"
Ban đầu Koyuki còn lưỡng lự, nhưng bị hai người thuyết phục bằng những lời như 'không đáng sợ đâu' hay 'ai cũng làm vậy mà' nên đã nhanh chóng đồng ý hẹn hò. Đúng là dễ dụ thật.
Sakuya nhún vai một cách điệu bộ như thể 'chịu hết nổi'.
"Chị dễ bị lừa vào mấy tổ chức đa cấp hay tôn giáo kỳ lạ lắm đấy. Nên cẩn thận thì hơn."
"Về điểm đó thì cứ yên tâm, Sakuya-chan. Anh sẽ để mắt đến chị ấy cẩn thận."
"Tôi chưa nói là sẽ giao phó đâu. Nhưng, khi đó thì xin nhờ anh."
"Không cần nhờ vả gì hết!"
Sakuya lịch sự cúi đầu chào Naoya, còn Koyuki thì hừ một tiếng quay mặt đi.
Thế này thì ai là chị ai là em đây không biết.
(Giờ thì mình hiểu tại sao Sakuya-chan lại bảo vệ chị gái quá mức rồi...)
Trước hai chị em ăn ý một cách kỳ lạ, Naoya cảm thấy thật ấm áp.
Trong lúc đó, Koyuki vẫn bĩu môi lườm cậu.
"Hứ, hết cách rồi. Đã hứa một lần rồi, thì hẹn hò cho cậu vui vậy. Đổi lại..."
Nói rồi cô chĩa thẳng ngón trỏ vào mũi Naoya.
"Chỉ cần thấy chán một chút thôi là tôi về ngay đấy. Liệu mà làm tôi vui đi."
"'Đây là lần đầu mình hẹn hò với con trai, không biết phải làm sao nữa... nhưng mà giao cho Sasahara-kun chắc không sao đâu nhỉ? Không biết cậu ấy sẽ chuẩn bị buổi hẹn hò thế nào đây, có khi lại thấy hơi háo hức ấy chứ!' Ý cậu là vậy hả?"
"Tôi không nói thế! Cậu có thể đừng nói gấp đôi lời của tôi được không!?"
"Dịch thuật hoàn hảo. Người nhà như tôi cho điểm tuyệt đối luôn."
Sakuya đứng bên cạnh vỗ tay một cách vô cảm.
"Aha ha, cảm ơn Sakuya-chan. Mà, tớ cũng đã lên kế hoạch rồi. Cậu đi cùng tớ nhé, Shirogane-san."
"Mư... T-Thôi được rồi."
Koyuki tuy vẫn tỏ ra cáu kỉnh nhưng đã sánh bước bên cạnh Naoya.
Miệng lưỡi thì sắc bén, nhưng bước chân lại nhẹ như lông hồng.
Sakuya chậm rãi theo sau──buổi hẹn hò kỳ lạ có em gái đi cùng đã bắt đầu.
Đầu tiên, cả ba người cùng đến tầng ba của trung tâm thương mại.
Nhìn những tấm áp phích dán trên tường, Koyuki nghiêng đầu.
"...Rạp chiếu phim à?"
"Ừm, tớ đã suy nghĩ kỹ rồi, đây có lẽ là lựa chọn tốt nhất."
Hẹn hò xem phim, tuy là một lựa chọn quá kinh điển đến mức có thể nhàm chán.
Nhưng, đối với hai người họ, đây là buổi hẹn hò đầu tiên.
"Những sự kiện kinh điển thế này, chúng ta gần như chưa làm gì cả đúng không? Nên nhân cơ hội này, hôm nay chúng ta sẽ thử làm hết những việc đó."
"H-Hừm, ra vậy. Suy nghĩ cũng khiêm tốn đấy, cái đó... không tệ, đâu."
Với giọng điệu kẻ cả, Koyuki hơi ửng má, nói lí nhí.
Có vẻ như cô đã hài lòng.
Tuy nhiên, mặt khác, Sakuya lại liếc nhìn Naoya bằng ánh mắt sắc lẻm.
"Anh định làm gì khi dẫn chị tôi vào chỗ tối? Nếu định diễn cảnh như trong doujinshi thì tôi sẽ mách người lớn đấy."
"Anh không làm gì cả. Chỉ xem phim thôi."
"Doujinshi...?"
Koyuki chớp mắt. Có vẻ cô không hiểu ý nghĩa của từ đó, thật may.
Cô không đào sâu thêm về từ ngữ bí ẩn đó, mà dường như sự hứng thú của cô đã chuyển sang việc khác.
"Mà, đối với một kẻ lập dị như cậu thì đây cũng là một kế hoạch hẹn hò tử tế đấy chứ. Vậy, đã quyết định xem phim gì chưa?"
"À, hình như có một bộ mà Shirogane-san có vẻ sẽ thích."
"Phim mà tôi thích à..."
Koyuki bồn chồn nhìn quanh.
Trên tường là hàng loạt áp phích của các bộ phim đang chiếu.
Trong số đó, có một tấm áp phích với hình ảnh một nam diễn viên và một nữ diễn viên trẻ nổi tiếng đang tình tứ bên nhau. Koyuki chỉ vào đó, đắc ý nói.
"Tôi biết rồi, bộ phim tình yêu lãng mạn thuần khiết kia đúng không!"
"Không phải đâu. Tớ xem trên mạng rồi, bộ phim đó trông có vẻ tươi sáng nhưng thực ra là phim kinh dị giật gân 18+ đấy. Hai người đó sẽ giết nhau suốt hai tiếng đồng hồ hay sao ấy."
"L-Lừa đảo à... Ể, vậy thì bộ kia? Bộ phim nước ngoài có cặp đôi ôm nhau trên bãi biển?"
"Cũng không phải. Bộ đó là phim cá mập hạng Z, kịch bản quá tệ với CG vụng về đến mức bị chửi 'trả tiền đây!' rầm rộ. Nhưng mà mấy người thích thể loại đó lại khen lắm."
"Chỗ này chẳng có phim nào ra hồn cả..."
Koyuki cau mày chán nản.
Cô tiếp tục nhìn quanh, rồi khi thấy một tấm áp phích nào đó, cô khẽ kêu lên "Pyá!".
"V-Vậy thì, không lẽ nào... cái bộ phim ma đằng kia...!?"
"Không, Shirogane-san không xem được mấy thứ đó đâu. Hẹn hò mà để lại ám ảnh thì tội nghiệp lắm, nên cũng không phải bộ đó."
"L-Làm gì có chuyện không xem được, mấy thứ đó chỉ là đồ giả thôi mà. Ma quỷ thì tôi đã tốt nghiệp từ hồi mẫu giáo rồi."
Koyuki vừa cố tỏ ra mạnh mẽ vừa kín đáo liếc mắt khỏi tấm áp phích có hình người phụ nữ bê bết máu.
Tuy nhiên, có vẻ như thế là hết lựa chọn rồi.
Koyuki nghi ngờ nghiêng đầu.
"Vậy, rốt cuộc cậu định xem phim gì?"
"Ừm, vậy chúng ta đi mua vé thôi. Sakuya-chan cũng xem chung phim này được chứ?"
"Đương nhiên. Để tôi xem tài nghệ của anh."
Sakuya khẽ gật đầu. Vẫn là vẻ mặt vô cảm như thường lệ, nhưng đâu đó lại có vẻ rất hứng thú.
Thế là cả ba người cùng đến quầy vé.
Hướng về phía chị nhân viên, Naoya dõng dạc nói tên bộ phim.
"Cho em ba vé học sinh phim 'Cuộc phiêu lưu kỳ thú của Nyanjiro Ba vạn năm ánh sáng tìm mẹ'."
"Dạ, được rồi ạ."
"Phim hoạt hình cho trẻ con á!?"
Koyuki hét lên như thể đang phát ra tiếng kêu thảm thiết, nhưng chị nhân viên không hề nao núng, vẫn chuẩn bị vé và móc khóa tặng kèm đủ cho số người.
Khi phát cho hai chị em ở bên cạnh quầy, Koyuki nhận lấy với vẻ mặt cau có.
Cô nhìn chằm chằm... rồi từ từ mở miệng.
"Này, Sasahara-kun. Đây là hẹn hò, đúng không...?"
"Ể, giờ này còn hỏi à? Đương nhiên là tớ định vậy rồi."
"Vậy thì lựa chọn này là điểm trừ đấy! Chúng ta là học sinh cấp ba cơ mà!? Lần hẹn hò đầu tiên mà xem phim hoạt hình trẻ con thì không thể chấp nhận được! Với lại, con mèo mặt ngố này là cái gì đây!"
"Cái gì là sao, là nhân vật chính Nyanjiro đó."
Koyuki chìa ra chiếc móc khóa vừa nhận được.
Đó là Nyanjiro, nhân vật chính của bộ phim──một cậu bé mèo tam thể với đôi mắt xếch đặc trưng. Nói dễ nghe thì là một khuôn mặt dễ thương, nói khó nghe thì là một khuôn mặt ngơ ngác.
Koyuki có vẻ không hài lòng, cứ lườm chiếc móc khóa rồi làu bàu.
"Thật không thể tin nổi. Buổi hẹn hò quý giá thế này mà... Này, Sakuya cũng nghĩ vậy đúng không......... Hả, Sakuya?"
"Ra là vậy."
Sakuya giơ chiếc móc khóa lên trước mặt, chăm chú nhìn nó.
Một lúc sau, cô cẩn thận cất nó vào cặp rồi giơ ngón tay cái lên với Naoya.
"Lựa chọn không tồi. Cái này thì không chê vào đâu được, cho điểm đạt."
"Ồ, Sakuya-chan cũng thích thể loại này à."
"Tại sao!?"
Koyuki hoang mang vì không có đồng minh.
Trước cô gái đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì, Naoya mỉm cười.
"Bộ phim này tuy dành cho trẻ con nhưng người lớn xem cũng thấy hay lắm đấy. Nhân vật cũng rất được yêu thích."
"Thật không...?"
"Thật mà thật mà. Với lại Shirogane-san thích mèo đúng không. Tớ nghĩ cậu sẽ thích mấy thứ này... không phải sao?"
"M-Mà, đúng là tớ có nuôi mèo, cũng thích mèo thật, nhưng..."
Lúc đó, Koyuki nguôi giận, giơ chiếc móc khóa lên trước mặt.
Cô khẽ thở dài, lí nhí: "Cậu chọn cái này cho tớ à..."
Một lúc sau, Koyuki siết chặt chiếc móc khóa trong hai tay, vênh mặt lên.
"Hừ, vậy thì tha cho cậu. Đằng nào cũng thế rồi, xem cũng được."
"Tốt quá. Vậy chúng ta mua nước uống rồi vào thôi."
"Mong chờ quá. Nghe nói ai xem cũng khóc. Chị cũng nên chuẩn bị khăn tay đi."
"Hả? Xem phim hoạt hình trẻ con thế này mà khóc được thì tuyến lệ của mọi người cũng tầm thường thật. Tôi tuyệt đối sẽ không khóc đâu."
Nói rồi, Koyuki hiên ngang bước đi.
Nhìn bóng lưng cô, Naoya và Sakuya khẽ liếc nhau thì không cần phải nói cũng biết.
Và thế là, khoảng chín mươi phút sau.
Khi cả ba người cùng nhau thưởng thức bộ phim, hòa vào dòng người chủ yếu là các gia đình có con nhỏ ra khỏi rạp──
"Hức, hức, hức hức hức...! Nyanjiro... Nyanjiro ơi... Gặp được mẹ rồi, mừng cho cậu quá... Nyanjiro ơi...!"
Koyuki khóc nức nở.
Cô ôm chặt cuốn pamphlet vừa mua ở quầy, tay kia nhẹ nhàng nắm lấy chiếc móc khóa nhận được lúc đầu.
Sakuya nhìn chị gái mình, thấm thía gật đầu.
"Đây rồi. Meme sụp đổ trong hai khung hình còn quen hơn cả mặt cha mẹ."
"Thu hồi flag nhanh thật đấy... Này, khăn tay."
"Hức... C-Cảm ơn..."
Khi Naoya đưa khăn tay, Koyuki vừa sụt sịt vừa lau mặt.
Chiếc khăn tay nhanh chóng ướt sũng như khăn mặt.
"Ôi ôi, khóc nữa là mất nước đấy. Này, uống nước đi."
"Ừm... cho tớ..."
Naoya đưa phần nước trái cây còn lại của mình, Koyuki yếu ớt uống. Trông cô khá tiều tụy, có lẽ nên đợi cô bình tĩnh lại thì hơn.
"Nhưng đúng như lời đồn... không, còn hơn cả mong đợi nữa."
"Tôi hiểu. Cảnh Wan'emon giả vờ phản bội Nyanjiro để nhường lại chiếc phi thuyền thoát hiểm duy nhất trên tàu vũ trụ thật sự rất cảm động."
Sakuya bình thản gật gù.
Cơ mặt vẫn không hề nhúc nhích, nhưng có lẽ vì dư âm của bộ phim vẫn còn nên má cô hơi ửng hồng.
"Đạo diễn bộ anime này cũng đang làm một bộ anime fantasy mùa này đó. Đề cử nhé. Nữ chính siêu dễ thương."
"À, tớ vẫn chưa xem bộ đó. Nghe nói cũng hay lắm."
"Không xem bộ đó là phí mất hai mươi phần đời người. Xem nhanh đi. Nếu cần thì tớ cho mượn cả bản gốc, đọc kỹ rồi viết báo cáo cảm nhận nhé."
"Fan cuồng quá khích rồi..."
Vẻ mặt vô cảm nhưng lại nhiệt tình một cách kỳ lạ khiến cậu thấy hơi buồn cười.
Khi đang nói chuyện phiếm với Sakuya như vậy, cậu cảm thấy có ai đó khẽ kéo tay áo mình.
"Ư... Hửm?"
"Mư..."
Nhìn lại, thì ra là Koyuki đang nhẹ nhàng níu lấy tay áo Naoya.
Cứ tưởng cô muốn xin thêm nước vì đã uống hết, nhưng cô lại hơi cau mày, bĩu môi, rõ ràng là đang không vui.
Vừa tránh ánh mắt, cô vừa lí nhí nói──
"B-Bây giờ cậu đang hẹn hò với tôi đúng không... Lại còn nói chuyện vui vẻ với người con gái khác... không những không được điểm cộng, mà còn bị trừ điểm... đấy."
"..."
"..."
"Ể, s-sao thế, hai người đừng có im lặng nữa."
Trước Naoya và Sakuya đang không nói nên lời, Koyuki bắt đầu tỏ ra bối rối.
Hai người họ khẽ nhìn nhau, rồi gật đầu thật sâu.
"Nữ chính trong anime cũng không tệ... nhưng mà tớ vẫn thích người ba chiều hơn."
"Đồng ý. Thậm chí bên này còn thú vị hơn."
"Thiệt tình! Lại nói chuyện với mỗi Sakuya nữa rồi!"
Koyuki tức giận phồng má.
Có vẻ như cô đã hết khóc và lấy lại được vẻ thường ngày rồi.
Đẩy trả chiếc cốc giấy rỗng, Koyuki khoanh tay, cao giọng nói.
"Nhiệm vụ hôm nay của Sasahara-kun là làm tôi vui, tôi không cho phép cậu bỏ mặc tôi đâu. Cứ coi như cậu là nô tài của tôi mà hộ tống cho tử tế, đi..."
"Sao thế?"
Lời nói đột nhiên nhỏ dần, Koyuki tròn mắt im lặng.
Theo ánh mắt của cô, thì ra đó là khu trò chơi điện tử nằm cạnh rạp chiếu phim.
Ở trước cửa hàng, có lẽ là mẫu vật phẩm của máy gắp thú, vài con thú nhồi bông nhân vật được trưng bày.
Trong số đó, cũng có nhân vật trong bộ phim vừa xem──
"Thú nhồi bông Nyanjiro kìa! Tớ đi xem một chút!"
Mắt Koyuki sáng lên, cô chạy nhanh vào khu trò chơi điện tử.
Cậu còn chưa kịp gọi lại. Naoya bị bỏ lại chỉ biết gãi má cười gượng.
"Hộ tống gì chứ, thế này thì giống trông trẻ hơn..."
"Đó cũng là việc của anh. Mau đi đi."
"Rồi rồi. Sakuya-chan thì sao?"
"Để chị ấy không hờn dỗi như lúc nãy, tôi sẽ giữ khoảng cách quan sát."
Sakuya vẫn bình thản nói với giọng điệu thường ngày.
Cuối cùng, cô nghiêng đầu hỏi.
"Chị tôi tuy ra vẻ lạnh lùng, nhưng thực ra lại trẻ con và dễ khóc như vậy đấy. Anh vẫn không thấy phiền phức sao?"
"Ừm, tớ hoàn toàn không nghĩ vậy."
Naoya khoanh tay suy nghĩ.
Đúng là Koyuki có những lúc khó chiều. Nhưng cậu chưa bao giờ cảm thấy chán nản vì điều đó.
Trước Sakuya có vẻ ngạc nhiên, Naoya cười ngượng nghịu đáp lại.
"Vì cậu ấy cho toseconds thấy nhiều biểu cảm như vậy, chẳng phải là bằng chứng cậu ấy đã mở lòng với tớ sao. Nên tớ thấy vui, hay nói đúng hơn là thấy mình được lợi ấy."
"Vậy à. Quả nhiên anh cũng là một kẻ lập dị không thua gì chị tôi."
Sakuya nói vậy, rồi khẽ nở một nụ cười.
Đó là một nụ cười nhẹ nhàng mà nếu không phải Naoya thì sẽ không nhận ra.
"Vậy thì, hãy đáp lại sự tin tưởng đó cho tốt. Mau đi đi."
"Rồi rồi. Tớ sẽ cố gắng hết sức cho buổi hẹn hò trông trẻ này."
Nói rồi, cậu tạm chia tay Sakuya, đi về phía khu trò chơi điện tử.
Tìm một chút, Koyuki quả nhiên đang dán mắt vào một máy gắp thú.
Bên kia tấm kính acrylic mà cô đang chống tay nhìn chằm chằm là một núi thú nhồi bông mèo.
Koyuki khẽ thở dài, vẻ phiền muộn.
"Thú nhồi bông Nyanjiro kìa... Lại còn to nữa..."
"Cậu muốn à?"
"M-Muốn......... A."
Nhưng, cô chợt như sực tỉnh, nín thở.
Cứ thế, Koyuki cúi đầu xuống, lí nhí nói một cách khó xử.
"K-Không phải. Mấy thứ này là trẻ con thích thôi. Tôi là người lớn rồi, thú nhồi bông gì đó tôi không có hứng thú đâu."
"Thật không?"
"Hả...?"
Trước Koyuki ngẩng mặt lên đầy ngạc nhiên, Naoya mỉm cười.
"Lần trước cậu đã nói sẽ thành thật hơn mà. Lúc Yui rủ cậu cũng đã thành thật nói ra rồi, lần này cũng nói cho tớ biết sự thật đi."
"Ực..."
Koyuki mặt mày tái mét, ánh mắt đảo lia lịa.
Nhưng có lẽ nhận ra Naoya sẽ không bỏ cuộc, cuối cùng cô cũng rũ vai thú nhận.
"Thật ra... tớ rất thích thú nhồi bông... Trong phòng tớ có rất nhiều. Giường cũng toàn là thú nhồi bông..."
"Ừm. Tớ cũng nghĩ vậy."
"Cậu không thấy tớ trẻ con à...?"
"Không đời nào. Tớ thấy đó là một sở thích dễ thương. Tớ sẽ không cười nhạo bất cứ thứ gì Shirogane-san thích đâu."
Naoya nói ra lời thật lòng của mình──
".........Vậy à."
Koyuki gật đầu với vẻ mặt cứng nhắc, rồi cúi gằm mặt.
Không khí trở nên kỳ lạ, Naoya khẽ nhíu mày.
Dù có nhớ lại những lời vừa nói, cậu cũng không thấy có gì không ổn──
('Sẽ không cười nhạo bất cứ thứ gì cậu thích'... có lẽ là điểm nhạy cảm chăng?)
Cậu mơ hồ đoán ra đó chính là điểm mấu chốt.
Tuy nhiên, Koyuki đã khó khăn lắm mới nói thật lòng, không khí này thật không tốt chút nào.
Vì vậy, Naoya quyết định giả vờ không nhận ra.
Cậu cố tình xắn tay áo lên, tiến về phía máy gắp thú.
"Được rồi, vậy để tớ gắp cho cậu nhé. Cậu muốn con nào?"
"Ể, ừ-ừm... Vậy thì, con đang cười ở góc phải... chẳng hạn."
"Okê. Cứ để tớ."
Koyuki rụt rè chỉ vào con thú nhồi bông.
Bị cô gái mình thích nhờ vả như vậy, đàn ông chỉ có một việc để làm.
Naoya hăng hái bỏ xu vào máy.
Và thế là, cùng với tiếng nhạc nền vui tai, chiếc càng gắp bắt đầu di chuyển──
Cạch.
Một tiếng động não nề vang lên, chiếc càng gắp trống không mở ra.
Trong khay lấy quà không có gì cả, con thú nhồi bông mà Koyuki chỉ cũng gần như không hề di chuyển khỏi vị trí cũ. Thất bại thảm hại, không trúng dù chỉ một chút.
Koyuki rụt rè nhìn trộm mặt Naoya.
"...Có lẽ nào, cậu không giỏi mấy trò này à?"
"...Bị lộ rồi à."
Naoya thành thật thừa nhận thất bại.
Cậu khá giỏi chơi game. Có thể nói là bất bại trong các trò chơi đấu trí như ma sói. Nhưng những trò chơi đơn giản với máy móc thế này thì cậu lại không giỏi chút nào.
"Hôm nay tớ cứ có cảm giác sẽ làm được... nhưng vẫn không được à."
Vì mất mặt, Naoya chỉ biết gãi đầu.
Cứ nghĩ Koyuki sẽ rất thất vọng, cậu khẽ liếc nhìn cô──
"...Sao cậu lại có vẻ vui thế?"
"Hì, hì hì... Tại vì, cậu tự tin thế kia mà..."
Không hiểu sao Koyuki lại run vai, khúc khích cười.
Cô cười một cách tinh nghịch, rồi ngước nhìn chiếc càng gắp đã kết thúc một cách thảm hại.
"Cậu cũng có thứ không giỏi nhỉ. Tại cậu thường làm mọi việc một cách suôn sẻ nên tôi cũng ngạc nhiên đấy. Nắm được điểm yếu này cũng không tệ... Mà, sao thế?"
"Không... Trong cái rủi có cái may nhỉ, tớ nghĩ vậy."
"Gì chứ. Đúng là đồ lập dị."
Koyuki làm vẻ mặt khó hiểu.
Trên khuôn mặt cô không còn chút u ám nào của lúc nãy nữa.
(Đúng là vẫn muốn nhìn thấy nụ cười của người mình thích mà.)
Nếu nói thẳng ra chắc sẽ bị giận, nên cậu chỉ âm thầm tận hưởng niềm vui trong lòng.
Trước Naoya như vậy, Koyuki nghiêng đầu.
"Thiệt tình, cứ cười tủm tỉm mãi. Mà giờ tính sao, có thử lại không?"
"Để xem, nào..."
Naoya kiểm tra ví tiền.
Rồi cậu khẽ nhìn quanh.
Xung quanh là những máy gắp thú tương tự, rất đông khách.
Tiếng trò chơi, tiếng người nói chuyện, và lẫn trong đó là một giọng nói mà cậu nghe được... Naoya đề nghị với Koyuki một cách tự nhiên.
"Vậy thì thử lại một lần nữa nhé. Tớ đi đổi tiền một chút, cậu đợi ở đây nhé."
"Vậy à? Nhưng, lần này để tôi trả."
"Không cần đâu. Tớ về ngay, đừng đi đâu nhé."
Để lại Koyuki có vẻ muốn nói gì đó, Naoya vội vàng rời đi.
Rồi cậu hướng đến máy đổi tiền──không, mà là hướng về phía có giọng nói lúc nãy.
Đó là khu vực trò chơi arcade chuyên sâu, nằm ngoài khu máy gắp thú. Có ít người chơi, lại nằm ở phía trong cùng của khu trò chơi nên cũng không có nhân viên.
Ở đó có hai người đang cãi vã... Naoya, như lần trước, xen vào giữa họ.
"Các người có chuyện gì với bạn của tôi à?"
"Cái...!?"
"..."
Chàng trai trẻ tròn mắt, cô gái──Sakuya, cũng kinh ngạc nín thở.
Tách ra hành động riêng đúng là sai lầm. Trong lúc đang vui vẻ với Koyuki, cậu nghe thấy giọng nói yếu ớt của Sakuya từ xa nên vội vàng chạy đến.
Có vẻ như cô đã bị làm phiền một cách dai dẳng.
Mặt Sakuya cứng đờ, cô khẽ níu lấy áo Naoya.
Cử chỉ đó thật giống Koyuki, nhưng cậu hoàn toàn không có tâm trạng để suy nghĩ vẩn vơ.
Bởi vì cậu nhận ra kẻ đang tán tỉnh Sakuya.
"Uầy, tưởng ai hóa ra lại là anh à... Đúng là không biết chừa nhỉ."
"Hả...? Mà, mày là thằng nhóc lần trước!?"
Kẻ hét lên kinh ngạc là một thanh niên trẻ tuổi tóc vàng hoe, đeo khuyên tai lòe loẹt.
Mới gần đây, hắn đã tán tỉnh Koyuki và bị Naoya đánh bại, chuyện đó vẫn còn mới mẻ trong ký ức.
Nếu nhìn theo một khía cạnh nào đó, hắn cũng là thần Cupid đã tạo ra cuộc gặp gỡ của hai người họ... nhưng cậu không hề nghĩ sẽ gặp lại hắn.
Gã đàn ông nhăn mặt còn hơn cả Naoya, tròn mắt đứng hình như thể nhìn thấy thứ gì đó không thể tin được.
Trong lúc đó, Sakuya hạ giọng lí nhí hỏi.
"...Người quen à?"
"À... cũng hơi hơi. Mà Sakuya-chan không sao chứ?"
"Em không sao. Nhưng bỏ chị lại thế có được không? Sẽ bị trừ điểm đấy."
"Có lẽ vậy, nhưng... không thể làm ngơ trước nguy hiểm của em vợ tương lai được, đúng không."
"Anh nói nhanh quá làm em ngạc nhiên đấy. Nhưng... cũng không tệ."
Trước lời nói đùa của Naoya, vẻ mặt Sakuya hơi dịu lại.
Gã đàn ông nhìn chằm chằm một lúc vào hai người đang thì thầm với nhau.
Nhưng hắn đột nhiên nở một nụ cười chế giễu.
"Ha. Tưởng mình là anh hùng chính nghĩa à... Cuối cùng thì cũng cùng một giuộc với tao thôi."
"Hả...?"
Trước lời nói đó, Naoya chỉ biết cau mày.
Gã đàn ông chỉ vào Sakuya, hống hách nói.
"Con bé học sinh cấp ba đó, là đứa lần trước tao tán tỉnh đúng không? Mày nhờ tao mà chiếm được con bé ngon ơ nhỉ."
".........Hả?"
"Dạ?"
Không chỉ Naoya, mà cả Sakuya cũng ngơ ngác.
Nhưng Naoya nhanh chóng hiểu ra ý của gã đàn ông.
(À... Gã tán gái này nhầm Shirogane-san với Sakuya-chan rồi.)
Đúng là khuôn mặt họ giống nhau, và đặc điểm nổi bật là mái tóc bạc cũng trùng khớp.
Chỉ là một đối tượng tán tỉnh một lần, nên nhầm lẫn cũng có thể hiểu được.
Việc hai người họ thân thiết hơn sau vụ đó cũng là một phán đoán đúng.
"Chắc mày cũng giúp con bé học sinh cấp ba đó vì có ý đồ xấu xa thôi chứ gì. Mày có tư cách gì mà lên lớp tao."
"Ực... Mà, nhìn theo một khía cạnh nào đó thì cũng có vẻ vậy."
Naoya chỉ biết lúng túng.
Lời của gã đàn ông cũng có lý. Dù đã giúp đỡ, nhưng hành động đó cũng giống như tán tỉnh vậy. Khi cậu đang cảm thấy hơi áy náy thì──
"Hoàn toàn, khác nhau."
"Hả!?"
Nghe thấy giọng nói kiên quyết, cậu giật mình ngẩng đầu lên.
Quả nhiên, sau lưng gã đàn ông. Không biết từ lúc nào, Koyuki đã đứng đó, hiên ngang.
Mắt cô xếch lên, miệng mím chặt. Dáng đứng khoanh tay như hộ pháp, kết hợp với vẻ ngoài xinh đẹp, toát lên một uy áp khủng khiếp.
Naoya và Sakuya không nói nên lời.
Gã đàn ông cũng chỉ biết tròn mắt ngạc nhiên trước người đột nhiên xen vào.
"Ể, có hai cô bé tóc trắng...? Lần trước người tao tán tỉnh không lẽ là..."
"Đúng vậy, là tôi. Đến chuyện đó mà cũng không nhớ nổi, xem ra trí tuệ của anh còn đáng thất vọng hơn cả vẻ ngoài nữa nhỉ."
"Mày, nói gì...?"
Mặt gã đàn ông méo xệch một cách xấu xí.
Nhưng Koyuki không hề lùi một bước.
Cô nhìn thẳng vào đối phương, giọng hơi run nhưng vẫn dõng dạc nói.
"Sasahara-kun ấy, cậu ấy luôn nhìn nhận tôi một cách thẳng thắn. Cậu ấy thành thật, tốt bụng, là một người cực kỳ tốt. Đừng có gộp chung cậu ấy với một kẻ tầm thường như anh, người mà đến một cô gái cũng không tán tỉnh cho ra hồn."
"Hả...? Lần trước còn tỏ ra ngoan ngoãn, hôm nay thì mạnh miệng gớm──Hả!?"
RẦM!!
Gã đàn ông định vươn tay về phía Koyuki. Nhưng, bàn tay đó chỉ nắm vào khoảng không.
Vì Naoya đã túm lấy cổ áo hắn, mạnh mẽ đẩy hắn vào tường.
Ở cự ly gần, cậu lườm hắn, cố gắng kìm nén cảm xúc, nói bằng giọng trầm thấp.
"Tao nói cho mày biết điều tốt đẹp. Đừng có chạm vào Shirogane-san."
"Ớ, ớ...? Gì đây, muốn đánh nhau à?"
Gã đàn ông chớp mắt một chút, rồi cười nhếch mép.
Tình thế hoàn toàn đảo ngược so với lần trước.
Nếu Naoya đánh hắn ở đây, chắc chắn sẽ gây ra một vụ ồn ào lớn.
Bảo vệ sẽ nhanh chóng đến khống chế, xung quanh cũng có camera. Chắc chắn sẽ dính dáng đến cảnh sát. Vì biết điều đó nên hắn mới tỏ ra tự tin.
Nhưng, Naoya lại cười nhếch mép một cách thách thức.
"Đương nhiên là tao sẽ cho mày một trận tơi bời rồi. Đấm đá gì đó... bằng những cách bạo lực phi thể xác."
"Hả...?"
Gã đàn ông làm vẻ mặt khó hiểu──nhưng vẻ mặt đó chuyển sang tuyệt vọng, cũng không mất nhiều thời gian.
Một lúc sau.
Gã đàn ông bị nhân viên bảo vệ đến dẫn đi một cách dễ dàng.
Hắn hoàn toàn không có vẻ gì là chống cự, thậm chí còn mặt mày tái mét, gục đầu xuống, nước mắt lã chã. Ai nhìn cũng thấy hắn suy sụp tinh thần nghiêm trọng.
"Hức, hức hức... Mẹ ơi con xin lỗi, con xin lỗi mẹ... Từ nhỏ đến giờ con toàn gây phiền phức cho mẹ..."
"Say xỉn à...? Mấy lời đó thì nói với mẹ anh ấy."
Nhân viên bảo vệ vừa lắc đầu vừa dẫn gã đàn ông vào văn phòng.
Nhìn theo bóng lưng hắn, người đàn ông mặc vest có vẻ là người phụ trách cúi đầu chào Naoya.
"Cảm ơn cậu rất nhiều. Cậu đã thông báo có người bị bệnh đột ngột, giúp chúng tôi rất nhiều."
"Không có gì đâu ạ. Hình như anh ta đột nhiên thấy không khỏe."
Naoya cười hề hề.
Ngay sau lưng cậu, Sakuya và Koyuki đang thì thầm với nhau.
"Nói năng trơn tru ghê. Đúng là khẩu nghiệp chuyên nghiệp."
"Chuyên nghiệp khẩu nghiệp ở đâu ra chứ. Mà này, sao cậu ấy lại biết rõ về hoàn cảnh gia đình và quá trình trưởng thành của người đó thế nhỉ..."
Dù bị át đi bởi tiếng ồn của khu trò chơi, nhưng tiếng thở dài của Koyuki vẫn lọt vào tai Naoya.
Đúng như tuyên bố, kết quả của việc cho hắn một trận tơi bời là đây. Tuy nhiên, không phải bằng phương pháp thể xác, mà là tinh thần. Nói tóm lại, cậu đã tìm ra điểm yếu của đối phương, rồi từ từ hành hạ vào đó.
Đúng như dự đoán, đối phương là một kẻ đơn giản, nên khi Naoya khích tướng, hắn đã dễ dàng mắc bẫy.
'Anh mà cứ thế này thì chắc từ nhỏ đã hay gây chuyện rồi nhỉ. Bố mẹ anh nghĩ sao đây.'
'Cái...! M-Mẹ tao thì liên quan gì!'
'Nếu mẹ anh mà thấy bộ dạng bây giờ của anh, chắc bà ấy sẽ khóc mất.'
Cứ thế, hắn để lộ ra những điểm yếu, nên cũng khá dễ đối phó.
Dù có hơi quá tay một chút... cậu nghĩ.
(Mà, cũng là một bài học nhớ đời cho hắn rồi. Chắc sau vụ này hắn cũng không còn hứng thú đi tán tỉnh ai nữa đâu.)
Không hề để lộ suy nghĩ đó, cậu nói chuyện một cách công việc với người đàn ông phụ trách.
Sau khi nói lời cảm ơn qua loa, người đàn ông phụ trách đột nhiên làm vẻ mặt nghiêm nghị.
"Nhân tiện, vị khách đó trước đây cũng đã nhiều lần gây rối, nên chúng tôi cũng đã để ý rồi... Cậu không gặp rắc rối gì chứ?"
"À, vâng. Cũng không có vấn đề gì đâu ạ."
"Vậy à. Nhưng, làm sao mà anh ta lại tiều tụy đến thế... A."
Người đàn ông phụ trách chợt nhận ra điều gì đó.
Anh ta nhìn chằm chằm vào mặt Naoya, rồi nghiêng đầu hỏi.
"Tôi hỏi một câu không liên quan nhé... Cậu họ gì vậy?"
"Hả? Sasahara ạ."
"Đúng là vậy rồi."
Người phụ trách ôm trán nhìn lên trần nhà.
Trước Naoya đang ngơ ngác, anh ta hạ giọng nói.
"Tôi ấy à, có chút duyên nợ với bố cậu. Đã từng được ông ấy giúp đỡ nhiều lần."
"...À. Ra là vậy."
"Nên cậu đã làm gì với vị khách đó, tôi cũng đoán được phần nào rồi... Cậu về đi. Tôi sẽ báo cáo qua loa cho."
"Phiền anh quá... Cảm ơn anh."
"Không có gì, không có gì. Cho tôi gửi lời hỏi thăm bố cậu nhé."
Người phụ trách khẽ vẫy tay rồi bỏ đi.
Koyuki nghi ngờ nghiêng đầu.
"Lúc nãy hai người nói chuyện gì lén lút thế?"
"À, chuyện của tớ thôi. Mà này... Shirogane-san."
"Ể, s-sao?"
Naoya khẽ nắm lấy tay phải của Koyuki.
Trước cô gái đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì, giọng cậu hỏi, chính cậu cũng cảm thấy rõ ràng là đang run rẩy.
"Cậu bảo vệ tớ thì tớ vui lắm... nhưng đừng làm liều nữa. Tớ tưởng tim mình ngừng đập luôn rồi."
"A... Ừ-ừm. Xin lỗi."
Koyuki lúc đó mới như sực tỉnh, rụt rè cúi đầu.
Cứ thế, cô hơi cúi mặt, bĩu môi nói──
"Tại vì, tớ không chịu nổi. Người đó dám nói xấu Sasahara-kun... Sasahara-kun hoàn toàn khác với hạng người đó."
"Cậu nói vậy thì tớ vui lắm, nhưng... nguy hiểm lắm đấy."
"Ể, tại vì Sasahara-kun sẽ bảo vệ tớ mà đúng không? Tớ biết thế nên hoàn toàn không sợ đâu."
"Mà, thì tớ sẽ giúp thôi, nhưng mà..."
Bị nói thẳng bằng ánh mắt như vậy, lần này đến lượt Naoya lắp bắp.
Koyuki nheo mắt cười.
"Hi hi, Sasahara-kun lúc nào cũng tỏ ra bình thản nên hôm nay trông mới mẻ ghê. Nhưng mà, phải rồi... lúc nãy có một chút, chỉ một chút xíu thôi, ng-ngầu──"
"Ừm. Ngầu lắm."
"A! Câu đó tôi định nói mà!"
"Aha ha..."
Koyuki hét lên một cách tự nhiên.
Nhìn hai chị em nói chuyện, sự căng thẳng của Naoya cũng dịu đi nhiều.
Hai người họ không sao là tốt rồi. Khi cậu đang thở phào nhẹ nhõm, Koyuki khẽ thở dài.
"Mà này, hai chị em cùng được cứu trong cùng một hoàn cảnh, đúng là máu mủ tình thâm không thể chối cãi......... A."
"Chị?"
Trước người chị đột nhiên im lặng, Sakuya ngơ ngác chớp mắt.
Nắm chặt lấy vai cô, Koyuki nói bằng giọng trầm thấp, đầy vẻ đe dọa.
"Không lẽ nào... Sakuya không thích Sasahara-kun đấy chứ? Tuyệt đối không được đâu. Người này là nô tài của tôi. Tôi không cho Sakuya mượn đâu."
"A, cái đó thì không sao. Để làm người yêu thì người này hơi khó tính quá."
"Sakuya-chan cũng là một kẻ lập dị giống tớ mà!?"
Naoya không kìm được mà phải chen vào, nhưng Sakuya quay lại phía cậu, bình thản tiếp tục.
"Làm người yêu thì không được, nhưng làm anh rể thì cũng không tệ."
"Nghĩa là...?"
"Hết cách rồi. Tôi công nhận anh."
Nói rồi, Sakuya khẽ cúi đầu.
"Xin hãy chăm sóc chị gái tôi, 'Onii-san'."
"Tớ cũng thuộc dạng chủ động lắm rồi, mà Sakuya-chan cũng không vừa đâu nhỉ..."
"Sakuya, em muốn có anh trai à...?"
Có lẽ không hiểu được ý tứ sâu xa, Koyuki chỉ biết ngơ ngác.
Naoya gãi má cười. Vì là con một, nên dù thế nào đi nữa, có được một cô em gái cũng khiến cậu hơi vui.
Nói đến đó có lẽ đã đủ, Sakuya nghiêm trang chào kiểu quân đội.
"Vậy thì, phần thẩm định đến đây là kết thúc. Sau đây hai người cứ tự nhiên tận hưởng buổi hẹn hò nhé."
"Ể...! Sakuya đi đâu vậy!"
"Em đi mua truyện tranh mới ra ở hiệu sách rồi về. Chị lát nữa báo cáo tình hình hôm nay cho em nhé. Nếu định hôn nhau ở đây thì nên đợi trời tối."
"Không có chuyện đó đâu!"
Vẫy tay chào người chị đang đỏ mặt hét lên, Sakuya nhanh nhẹn chạy đi mất.
Naoya nhìn theo, thấm thía nói.
"Chà, đúng là một cô em gái tốt."
"Đúng là con bé ngoan thật, nhưng... hơi tự do quá thì phải──"
Ọc ọccc.
Từ Koyuki đang rũ vai làu bàu, một tiếng động kỳ lạ vang lên.
Cứ thế, cô cúi gằm mặt, bắt đầu run lẩy bẩy... Naoya quyết định giả vờ không nghe thấy gì, vỗ tay một cái.
"À, đói bụng rồi nhỉ. Trước mắt đi ăn trưa thôi."
"Đ-Đúng vậy. Ý kiến không tồi."
Koyuki vuốt tóc, đáp lại bằng giọng điệu lạnh lùng.
Sau đó, hai người họ đi đến khu nhà hàng.
Sau khi bàn bạc đủ kiểu xem trưa nay ăn gì, cuối cùng cũng vào được một quán, rồi lại phải đợi mòn mỏi vì món gọi mãi không ra, Naoya đề nghị cho cậu ăn thử một miếng thì Koyuki lại ngượng ngùng, rồi khi cậu nói "Mà này, hôn gián tiếp gì đó giờ này còn ngượng cái gì? Lúc nãy ở rạp chiếu phim cậu đã uống hết phần nước còn lại của tớ rồi mà" thì Koyuki lại đỏ mặt tía tai... nói chung là, cũng có đủ chuyện xảy ra.
Nhưng nghe nói, hai người họ đã tận hưởng trọn vẹn buổi hẹn hò đầu tiên.


0 Bình luận