Yatarato Sasshi no Ii Ore...
Fukada Sametarou Fuumi
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Volume 1

Chương 03: Bản chất của "Thích"

0 Bình luận - Độ dài: 8,926 từ - Cập nhật:

Hôm đó, vào lúc bầu trời bắt đầu nhuốm màu hoàng hôn phơn phớt.

Naoya lê bước nặng nề đến tận cổng trường.

Cậu tựa lưng vào tủ giày, buông một tiếng thở dài.

「A… cuối cùng cũng xong.」

「Vất vả rồi. Cả hai đứa mình đúng là gặp hạn mà.」

Đáp lại lời cậu bằng một câu nói đùa là cậu bạn Kouno Tatsumi.

Cả hai cùng bị điểm liệt trong bài kiểm tra nhỏ và vừa phải học phụ đạo xong.

Tatsumi định cúi xuống lấy giày thì bỗng nghiêng đầu thắc mắc.

「Mà lạ thật, cậu mà cũng phải học phụ đạo cơ đấy. Đúng là chuyện hiếm có.」

「Toán vốn là môn tớ dốt mà. Tatsumi cũng biết thừa còn gì.」

「Nhưng cũng đâu đến mức bị điểm liệt chứ?」

「…Ừ thì.」

Naoya thành thật thừa nhận.

Chẳng có gì đáng tự hào, nhưng cậu học cũng không đến nỗi nào.

Chẳng phải vì đầu óc thông minh gì cho cam, chỉ là hễ nghe giảng là cậu gần như biết được thầy cô định cho thi vào phần nào. Cũng có thể nói cậu đoán đề siêu như thần.

Vì thế, chỉ cần ôn bài trước và sau giờ học một chút là cậu có thể dễ dàng vượt qua các bài kiểm tra. Đây là lần đầu tiên cậu phải học phụ đạo thế này.

Tatsumi chỉ ngón trỏ vào sát mũi Naoya, cười toe toét.

「Dạo này cậu hay ngẩn ngơ lắm đấy nhé. Đang có chuyện gì phiền muộn đúng không? Để tớ đoán xem nào?」

「Cứ tự nhiên.」

「Nói thẳng luôn nhé… là chuyện của Shirogane-san chứ gì!」

「Ừm, chuyện này thì thường thôi ai cũng biết mà…」

Naoya chỉ biết tiu nghỉu.

Đúng như lời Tatsumi nói, nỗi phiền muộn của Naoya chính là Shirogane Koyuki.

Bản thân cậu cũng thấy mình dễ đoán nên chẳng buồn phủ nhận làm gì.

「Chà, tớ muốn hỏi mãi rồi đấy. Hai cậu dạo này cũng nổi đình nổi đám lắm. Rằng ‘Bạch Tuyết Độc Địa’ lại mê mẩn một tên con trai tầm thường nào đó.」

Tatsumi tinh nghịch huých vai Naoya.

Thế nhưng, cậu ta bỗng trở nên nghiêm túc, ái ngại hỏi.

「Nhưng mà Shirogane-san, tuy tính tình hơi khó ưa nhưng xinh gái mà. Được một cô gái như thế有好感, cậu còn phiền muộn nỗi gì nữa?」

「Nếu phải nói thì, vấn đề là ở phía tớ thì đúng hơn…」

「Hả?」

Thấy Naoya thở dài thườn thượt, Tatsumi tỏ vẻ khó hiểu.

Việc Koyuki có hảo cảm với Naoya là một vinh dự. Cậu thực lòng thấy vui.

Thế nhưng—.

「Tớ không biết mình thích Shirogane-san theo kiểu nào nữa…」

「…………Hả?」

Một từ 『Thích』 cũng có nhiều loại.

Ví dụ như thích theo kiểu gia đình, thích theo kiểu bạn bè, hoặc là thích theo kiểu tình yêu.

Thứ tình cảm mà Koyuki dành cho Naoya là 『Thích』 theo kiểu tình yêu.

Vậy thì, tình cảm mà Naoya dành cho Koyuki là gì?

Nỗi băn khoăn chợt nảy sinh mấy hôm trước ngày một lớn dần, mà cậu vẫn chẳng thể tìm ra câu trả lời, chỉ thấy lòng dạ rối bời.

「Đấy, tớ đang phiền muộn vì chuyện đó… Mà, cái mặt cậu sao thế kia?」

「Ể… Tớ đang thấy sốc nặng đây.」

Tatsumi mặt mày tái mét, thốt ra một giọng yếu ớt.

Vẻ tò mò lúc nãy đã biến mất, giờ đây cậu ta đang nhìn Naoya chằm chằm như thể nhìn thấy một con quái vật đáng sợ nào đó.

「Cậu nói thật đấy hả… Thời buổi này đến trẻ con mẫu giáo cũng tự mình phán đoán được chuyện đó đấy. Đây không phải là nỗi phiền muộn mà một nam sinh cao trung khỏe mạnh nên có đâu.」

「Biết làm sao được! Từ trước đến giờ tớ có duyên với yêu đương bao giờ đâu!」

「Đó là do từ xưa đến nay cậu toàn tự tay bẻ gãy hết mấy cái flag tình cảm còn gì.」

「Ực… Kh-không còn lời nào để nói.」

Lời nói của đứa bạn thuở nhỏ hiểu quá rõ mình từ xưa đâm thẳng vào tim, Naoya chỉ biết cúi gằm mặt tiu nghỉu.

Vì có thể đọc được suy nghĩ của người khác, nên từ xưa Naoya đã không giỏi giao tiếp.

Vì thế, mỗi khi cảm nhận được một cô gái nào đó có tình cảm với mình, cậu đều khéo léo từ chối và giữ khoảng cách.

Cũng vì lẽ đó mà kinh nghiệm yêu đương của cậu thiếu thốn một cách trầm trọng.

Cậu cảm thấy việc mình không thể xác định được tình cảm dành cho Koyuki là gì, tất cả cũng là do vấn đề này.

(Ể, vậy thì là do mình tự làm tự chịu sao…?)

Mặt Naoya tái mét đi.

Trong lúc đó, Tatsumi lại cười toe toét đầy vẻ khoái trá, vỗ bôm bốp vào lưng Naoya.

「Cậu nhạy cảm với những chuyển biến tinh tế trong lòng người khác thế mà, về cảm xúc của bản thân thì lại chẳng biết gì sất. Chà, vừa đáng thương vừa buồn cười.」

「N-Nói cứ như chuyện của người khác ấy… Cậu là cái thá gì chứ.」

「Vì tớ có bạn gái rồi mà. Đương nhiên là có tư cách vênh mặt cho cậu lời khuyên rồi.」

「Ừ nhỉ…」

Trông có vẻ lăng nhăng vậy thôi, chứ Tatsumi đã có bạn gái quen hơn một năm rồi.

Đối với cậu ta, nỗi phiền muộn của Naoya hẳn là chuyện nực cười lắm.

「Mà một đứa lập dị có hạng như cậu, không hiểu Shirogane-san thích ở điểm nào nhỉ… Ồ?」

Tatsumi nhún vai vẻ chán chường, rồi thay giày và bước đi.

Thế nhưng, chân cậu ta chợt dừng lại ngay trước khi ra khỏi cổng.

Cứ thế, Tatsumi vuốt cằm, làu bàu với vẻ thán phục.

「Thích ở điểm nào thì tớ không biết… nhưng có vẻ bên kia nghiêm túc hơn mình tưởng đấy.」

「Hả? Cậu nói chuyện gì thế?」

「Kia kìa. Shirogane-san đúng không?」

「Hả…!?」

Nơi Tatsumi chỉ là phía cổng chính.

Học sinh các câu lạc bộ vẫn đang luyện tập, bóng dáng học sinh quanh đó cũng thưa thớt.

Tại nơi vắng vẻ ấy—Koyuki đang tựa người vào cột cổng, đăm chiêu nhìn xuống mũi giày.

「Shirogane-san!?」

「A…」

Naoya bất giác hét lên, rồi vội vàng chạy về phía đó.

Nhận ra cậu, gương mặt Koyuki bừng sáng rạng rỡ.

Nhưng rồi cô vội vuốt tóc để che giấu, nở một nụ cười lạnh lùng như thường lệ.

「Ara, Sasahara-kun đó ư. Trùng hợp thật nhỉ.」

「Không không, không phải trùng hợp đâu… Shirogane-san đợi tớ đúng không.」

Trên gương mặt Koyuki thoáng nét mệt mỏi. Dưới chân cô có vô số dấu chân… Rõ ràng là cô đã đợi ở đây khá lâu rồi.

「Tớ đã nói là sẽ về muộn vì học phụ đạo Toán, nên cậu cứ về trước đi mà…」

「Hứ, đừng có mà ảo tưởng, tôi chẳng đợi cậu đâu. Chỉ là hôm nay tình cờ tôi học ở thư viện thôi.」

Koyuki nói, giọng lạnh lùng kênh kiệu. Rõ ràng là đang cố tỏ ra mạnh mẽ.

Nhưng Naoya không vạch trần điều đó, mà chỉ cúi đầu chào Koyuki.

「Vậy à. Nhưng mà, xin lỗi vì đã về muộn. Từ lần sau, tớ cũng sẽ học hành nghiêm túc để không bị học phụ đạo nữa.」

「Ự… Ừ-ừm, nếu cậu đã muốn xin lỗi thì, tôi cũng có thể chấp nhận lời xin lỗi đó. Ừ.」

Koyuki khẽ đảo mắt đi chỗ khác, lí nhí đáp lại.

Chóp mũi cô ửng đỏ, có vẻ cũng không phải là không vui.

Cái vẻ dễ đoán ấy thật đáng yêu làm sao—.

(Quả nhiên, ở bên cậu ấy rất vui.)

Chính vì có thể đọc được suy nghĩ của người khác, nên ở bên người khác khiến cậu mệt mỏi.

Thế nhưng, trường hợp của Koyuki lại khác. Ở bên cậu ấy lâu như vậy mà không những không thấy mệt, ngược lại còn cảm thấy yên tâm.

(Nhưng mà… chỉ dựa vào đó mà khẳng định là ‘tình cảm yêu đương’ thì còn quá sớm.)

Dù sao thì, Naoya cũng có những người khác mà cậu có thể thoải mái giao tiếp như vậy.

Cha mẹ, chủ tiệm sách nơi cậu làm thêm, và—.

「Ủa, Naoya kìa.」

「Hử?」

「Ự…」

Lúc đó, một giọng nữ trong trẻo vang lên từ phía sau.

Quay lại nhìn, một cô gái đang đứng đó.

Mái tóc nâu đỏ buộc kiểu đuôi ngựa, đôi chân thon dài nuột nà lộ ra dưới váy. Đôi mắt to hơi xếch tạo ấn tượng hoạt bát, một cô gái trông rất năng động.

Nhìn thấy cô gái ấy, Naoya bất giác mỉm cười.

Bởi vì đó là một người cậu rất thân thiết.

「Yui à. Đi sinh hoạt câu lạc bộ về hả?」

「Không, hôm nay nghỉ ấy mà. Naoya sao lại về muộn thế này… Ủa, Shirogane-san!?」

Cô gái vui vẻ bước tới, nhưng khi nhìn thấy Koyuki đứng cạnh Naoya thì giật mình.

Cứ thế, cô tròn mắt nhìn qua nhìn lại hai người.

「Ể, sao Naoya lại đi cùng Shirogane-san vậy!? Hai người quen nhau kiểu gì!?」

「Ủa, tớ chưa nói à. Có nhiều chuyện lắm, dạo này bọn tớ thân nhau rồi.」

「Ểểể… Sao một đứa lập dị như cậu lại được chứ. A, Shirogane-san cũng về bây giờ à?」

「À, vâng…」

Koyuki gật đầu một cách gượng gạo.

Dù có chút xa cách, nhưng cũng không hẳn là người xa lạ.

Naoya nghiêng đầu khó hiểu trước khoảng cách kỳ lạ đó, rồi nhanh chóng vỗ tay một cái.

「À phải rồi, Yui học lớp 3-3 nhỉ. Cùng lớp với Shirogane-san à.」

「Đúng rồi. Nhưng mà cũng không hay nói chuyện lắm.」

「…Vậy, à.」

Koyuki khẽ gật đầu, liếc nhìn Naoya.

Nụ cười của cô trông rất lịch sự.

Thế nhưng đồng thời, cô cũng tỏa ra một áp lực như dùng kim châm vào Naoya.

「Mà này… Sasahara-kun và Natsume-san là bạn bè à?」

「Không phải bạn bè mà là bạn thuở nhỏ thì đúng hơn.」

「Ừ. Bọn tớ chơi với nhau từ hồi mẫu giáo rồi, nên là bạn nối khố không thể tách rời đấy.」

Yui cũng mỉm cười gật đầu hưởng ứng lời Naoya.

Natsume Yui.

Đối với Naoya, cô là người bạn thuở nhỏ đã quen biết hơn mười năm.

Nhà cũng gần nhau và gia đình hai bên cũng thân thiết, nên thỉnh thoảng Naoya cũng qua nhà Natsume ăn tối. Cô là một trong số ít những người mà Naoya có thể thoải mái giao tiếp.

「Hể… Vậy sao.」

Nghe giải thích xong, Koyuki tỏ vẻ cứng đờ.

Không khí xung quanh đột nhiên trở nên lạnh lẽo. Một bức tường vô hình, vốn không hề tồn tại trước đó, như được dựng lên giữa cô và Naoya… Cảm giác là như vậy.

「À. Không sao đâu, Shirogane-san.」

Vì thế, Naoya chỉ vào Yui, vui vẻ nói.

Dù sao thì, nếu để bị hiểu lầm như vậy, Yui cũng sẽ không vui.

「Yui chỉ là bạn thuở nhỏ thôi. Không có chuyện gì mà Shirogane-san phải lo lắng đâu—.」

「N-Này!」

「Ặc…!?」

Lúc đó, không hiểu sao Koyuki lại vội vàng bịt miệng Naoya.

Phản ứng quá bất ngờ khiến Naoya chỉ biết tròn mắt ngạc nhiên.

(Ể, sao vậy? Tự mình nói ra nghe hơi kỳ, nhưng mà pha gỡ rối vừa rồi chuẩn không cần chỉnh mà?)

Việc Koyuki ghen với Yui rõ như ban ngày.

Thế nên cậu đã cố gắng xua tan nỗi bất an đó… nhưng phản ứng này thật sự nằm ngoài dự đoán.

Naoya chỉ có thể đọc được cảm xúc của người khác. Còn nguyên nhân thì cậu luôn phải suy luận từ tình huống. Nhưng lần này, cậu hoàn toàn không thể đoán ra được lý do.

Thấy Naoya chỉ biết ngơ ngác, Koyuki hạ giọng trách mắng.

「Cậu cũng thiếu tế nhị vừa thôi chứ! Tớ không biết cậu thế nào, nhưng lỡ như Natsume-san thích cậu thì… cô ấy sẽ bị tổn thương mất! Tuyệt đối không được như vậy!」

「Yui thích tớ á…? Không, chuyện đó thì tuyệt đối không thể nào.」

「Sao lại không chứ! Cũng có khả năng mà, vì hai người là bạn thuở nhỏ!」

Lý lẽ thì khá là qua loa, nhưng Koyuki lại vô cùng nghiêm túc.

Nhưng mà, ra là vậy. Cậu đã hiểu rõ lý do cô đột nhiên nổi giận.

Hoàn toàn sai lệch, nhưng… đó là một sự quan tâm vô bờ bến.

(Ểểể… Cậu ấy nổi giận vì Yui, người có thể trở thành tình địch của mình sao… Cái gì thế này, đáng yêu quá đi mất.)

Tình cảm yêu đương hay không thì chưa biết, nhưng thiện cảm cứ tăng vùn vụt không ngừng.

Trong khi Naoya còn đang cảm động, Koyuki cứ liên tục dồn ép 「Cậu có nghe không đấy!?」.

Giữa lúc đó, Yui đứng ngoài cuộc thì lại tủm tỉm cười.

Tất nhiên là vì khoảng cách chưa đầy hai mét, nên mọi cuộc trò chuyện đều nghe thấy hết.

「Này này, xin lỗi đã làm phiền lúc hai người đang bận nhé—.」

「Hai cậu tự dưng cãi nhau chuyện gì thế?」

Lúc đó, Tatsumi, người nãy giờ đứng quan sát ở chỗ tủ giày, lên tiếng.

Yui nhún vai, giơ một tay lên chào anh chàng đang ném cái nhìn chán chường về phía họ.

「A, Tatsumi kìa. Học phụ đạo vất vả nhé. Chẳng lẽ Naoya cũng học cùng à?」

「Ừ. Hai đứa tớ học chung vui vẻ lắm.」

「Ha ha ha. Tội nghiệp ghê. Đúng là bằng chứng cho việc ăn ở không tốt mà.」

「Ừm, ừm… Sasahara-kun, vị này là?」

Sự xuất hiện của một người mới khiến Koyuki nguôi giận, thì thầm hỏi.

Đáng lẽ cô ấy phải thấy cậu đi cùng Naoya vài lần rồi chứ… nhưng có vẻ hoàn toàn không nhớ gì cả.

Naoya giới thiệu qua loa.

「Đây là Kouno Tatsumi, học cùng lớp 1-1 với tớ.」

「Và cũng là bạn thuở nhỏ kiêm bạn trai của tớ đó.」

「Chào cậu nhé, Shirogane-san.」

「A, vâng, chào… Ể, bạn trai!?」

Từ mà Yui nói tiếp theo khiến Koyuki tròn mắt ngạc nhiên.

「Ừ, đúng rồi. Đây này, như thế này này.」

Nói rồi, Yui khoác tay Tatsumi.

Hoàn toàn không có vẻ gì là ngượng ngùng, rất tự nhiên, cuối cùng còn giơ tay chữ V một cách dứt khoát.

「Đó, nhìn kiểu gì cũng thấy là một cặp đôi mặn nồng đúng không!」

「V-Vâng…」

「Cậu này… Tự dưng làm thế làm gì. Shirogane-san đang khó xử kìa.」

「Ể. Chuyện này thường ngày mà.」

「Thì có thể là vậy, nhưng cũng phải tùy lúc tùy nơi chứ.」

Tatsumi nhăn mặt phản bác, nhưng không hề gỡ tay Yui ra.

Một màn tình tứ dễ thấy.

Thấy Koyuki ngơ ngác nhìn hai người họ, Naoya khẽ giải thích thêm.

「Ba bọn tớ là bạn thuở nhỏ, còn hai người này thì đang hẹn hò. Tớ là người thừa đó.」

「Hừ-hừm… Vậy sao. Hừm.」

Koyuki vẫn nhìn hai người họ, gật đầu lia lịa như để xác nhận.

Thấy vậy, Naoya cười khổ hỏi.

「…Cậu hết giận rồi chứ?」

「Hả? Cậu nói chuyện gì thế. Cậu với mấy cô gái khác có quan hệ thế nào cũng chẳng liên quan gì đến tôi cả. Đừng có mà tự phụ.」

Koyuki lại vênh mặt lên, giọng lạnh tanh.

Tuy nhiên, không khí căng thẳng lúc nãy đã biến mất, khoảng cách thường ngày đã trở lại. Có vẻ như hiểu lầm đã được giải quyết ổn thỏa.

Naoya thở phào nhẹ nhõm, thế nhưng—.

「Mà… hai đứa kia đang làm gì vậy?」

Cặp đôi bạn thuở nhỏ vừa mới được giới thiệu lúc nãy, không biết từ lúc nào đã đứng cách khá xa chỗ Naoya và Koyuki. Họ đứng nép sau máy bán hàng tự động, thì thầm bàn bạc gì đó.

「Hai người đó thật là… nhỉ…」

「Nhưng mà cái này… có vẻ…」

「Hừm hừm, nếu vậy thì…」

「Ồ, được đó được đó. Làm luôn không?」

「Làm luôn đi!」

Nói rồi, hai người họ nhìn nhau cười tủm tỉm.

Nội dung cuộc trò chuyện thì cậu không nghe rõ hoàn toàn.

Tai cậu cũng thuộc dạng thính, nhưng hai đứa bạn thuở nhỏ biết điều đó, nên việc giữ khoảng cách để Naoya không nghe thấy khi bàn bạc cũng chẳng có gì lạ.

(Hai đứa nó đang nói chuyện gì vậy nhỉ…?)

Không hiểu sao lại tò mò, cậu cứ nhìn chằm chằm về phía đó.

Trong khi đó, Koyuki vẫn tỏ ra lạnh lùng như thường lệ, nhưng lại lẩm bẩm gì đó như 「Mà tôi cũng không có hứng thú với cậu đâu nhé? Nhưng mà Natsume-san thì có hơi chút tò mò đấy. Cùng tuổi với tôi mà đã có bạn trai rồi, gọi là nhanh nhạy hay là, kiểu như, giỏi giang nhỉ…」. Có vẻ cô hoàn toàn không để ý đến hành động của Yui và Tatsumi.

Một lúc sau, hai người họ quay lại.

Cả hai đều cười rạng rỡ, mặc cho Naoya ném cái nhìn khó chịu cũng chẳng hề để tâm.

Trong lúc đó, Yui cười toe toét nhìn vào mặt Koyuki.

「Này này, Shirogane-san. Hôm nay cậu có rảnh không?」

「Ể? Có nhưng mà… sao thế?」

「Vậy thì tốt quá! Thật ra thì… tadaa!」

Thứ Yui lấy ra từ trong cặp là những tấm vé đầy màu sắc.

Vừa huơ huơ tấm vé, cô vừa nói tiếp—.

「Đây là phiếu giảm giá ở tiệm bánh crepe trước ga đó! Vừa hay có bốn vé, Shirogane-san với Naoya đi cùng luôn nhé?」

「Ể!?」

Koyuki tròn mắt, hít một hơi thật sâu.

Cô đứng hình một lúc… rồi rụt rè hỏi lại Yui.

「Ý-ý cậu là… cậu đang rủ tớ… hả…?」

「Ừ. Nếu làm phiền thì để dịp khác tớ rủ sau cũng được. Sao nào sao nào, Shirogane-san!」

「Ể… Ể, ừm… thì…」

Trước sự tấn công dồn dập của Yui, Koyuki càng thêm lúng túng.

Thấy vậy, Naoya khẽ nghiêng đầu.

(Chẳng lẽ… cậu ấy có hứng thú với Shirogane-san à?)

Yui cũng giống như Tatsumi, đã quen biết Naoya từ rất lâu.

Cô biết Naoya luôn giữ khoảng cách với con gái, nên việc cậu đột nhiên thân thiết với một mỹ nữ như vậy cũng là điều dễ hiểu.

Người ta nói con gái thích nói chuyện yêu đương, chắc là có nhiều điều muốn hỏi đây.

Nhưng đối với Naoya, Koyuki còn đáng lo hơn cả Yui.

「Tiệm bánh crepe trước ga, cậu đến bao giờ chưa? Có nhiều loại nhân lạ lắm, thú vị cực. Shirogane-san chắc chắn sẽ thích cho mà xem!」

「A, auu…」

Trái ngược với Yui đang cười toe toét, Koyuki chỉ biết đỏ mặt, co rúm người lại.

Rõ ràng là đang rất căng thẳng.

(Cứ đà này, không khéo ‘Bạch Tuyết Độc Địa’ lại xuất hiện để che giấu sự ngượng ngùng mất thôi…)

Thất bại lần trước vẫn còn đó.

Vì thế, lần này cậu cũng định ra tay giúp đỡ, thế nhưng—.

「Này, vừa ăn bánh crepe vừa nói chuyện yêu đương đi.」

「Ch-chuyện yêu đương…?」

Nghe những lời Yui nói, lông mày Koyuki khẽ nhíu lại.

Cứ thế, cô lẩm nhẩm từ đó trong miệng nhiều lần—rồi nắm chặt lấy tay Yui, cả tấm vé miễn phí của tiệm bánh crepe.

「Đi! Nhất định phải kể cho tớ nghe nhé!」

「Ồ, phải thế chứ!」

「Con gái đúng là thích nói chuyện yêu đương thật đấy…」

「Chà… Có gì vui đâu nhỉ.」

Trong khi tinh thần của các cô gái lên cao vút, hai chàng trai chỉ biết nhìn nhau.

Tiệm bánh crepe trước ga lúc nào cũng đông nghịt giới trẻ, nhưng có lẽ vì đã qua giờ tan học một chút nên trước Naoya và các bạn chỉ có ba, bốn người đang xếp hàng.

Vừa nhìn bảng thực đơn trước cửa tiệm, Yui vừa nghiêm túc chau mày lẩm bẩm.

「Chọn cái nào bây giờ nhỉ, lần trước mình ăn vị dâu rồi, lần này thử vị sô cô la xem sao. Này này, Tatsumi ăn gì?」

「Tớ thì không khoái đồ ngọt lắm… Có loại nào mặn mặn không?」

「Hình như có xúc xích Đức với salad cá ngừ đó… A, nhân viên gợi ý món natto với củ cải muối! Thử không?」

「Thử thách quá đấy. Cho tớ cơm trắng đi.」

Cặp đôi bạn thuở nhỏ vừa tình tứ vừa chọn bánh crepe.

Đứng xếp hàng ngay sau họ, Naoya khẽ bắt chuyện với Koyuki.

「Xin lỗi nhé Shirogane-san, tự dưng lại rủ cậu đi cùng. Không phiền cậu chứ?」

「Không sao. Tớ cũng đang rảnh nên cũng tiện.」

Dù nói giọng lạnh lùng kênh kiệu, nhưng khóe miệng cô lại giật giật khoảng hai milimet.

Thấy Naoya ái ngại nhìn mình, cô như chịu thua, lông mày chùng xuống.

「Chỉ là… lần đầu tiên được rủ đi chơi sau giờ học thế này, nên tớ hơi căng thẳng… một chút.」

「À, cậu từng nói là không có bạn mà nhỉ.」

「Ự… Cậu nói thẳng thừng quá đấy. Nhưng vì là sự thật nên tớ không phủ nhận được.」

Koyuki lườm Naoya, nhưng rồi chỉ thở dài.

Cứ thế, cô lo lắng nhìn về phía tiệm bánh crepe.

「Không chỉ là đi chơi, mà ngay cả đến tiệm bánh crepe cũng là lần đầu, rồi chuyện yêu đương thì lại càng là lần đầu tiên… T-tớ có ổn không? Có làm tốt không nhỉ?」

「Làm tốt hay không cái gì, còn chưa bắt đầu nữa là.」

Ngay cả đến bước gọi bánh crepe còn chưa tới.

Vậy mà đã căng cứng thế này, khiến cậu hơi lo lắng một chút.

(Nhưng mà Shirogane-san, hôm nay cậu ấy ngoan ngoãn lạ thường.)

Đối với Naoya thì vẫn như thường lệ, nhưng với Yui và Tatsumi thì cô ấy đã kiềm chế lời lẽ độc địa đi rất nhiều.

Cô ấy đang tự mình kiềm chế rất tốt.

(Chắc là sự kết hợp giữa bánh crepe và chuyện yêu đương đã lay động trái tim cậu ấy lắm, hoặc là—A!)

Nghĩ đến đó, một khả năng chợt lóe lên trong đầu cậu.

Naoya nuốt nước bọt đánh ực, rụt rè hỏi.

「Chẳng lẽ… là vì lần trước tớ nói sao? Rằng ‘Cậu nên thành thật hơn’ ấy.」

「Hứ, tự mãn quá đấy.」

Koyuki hừ mũi tỏ vẻ không vui.

「Lời nói của một kẻ như Sasahara-kun làm sao có thể quyết định hành động của tôi được chứ. Tự mãn cũng vừa thôi. Mấy cuộc nói chuyện với cậu toàn là vô nghĩa, qua ngày hôm sau là tôi quên gần hết rồi. Chỉ là… ừ thì.」

Sau một hồi tuôn ra những lời độc địa, Koyuki khẽ đằng hắng.

Rồi cô cúi đầu nhìn xuống mũi giày, lẩm bẩm nói—.

「Tôi cũng thực sự muốn thử làm những việc này. V-với lại, không phải là tôi có hứng thú với chuyện yêu đương đâu, nhưng đồ ngọt thì tôi cũng không ghét…」

Cứ thế, cô lẩm bẩm những lời như đang bao biện.

Koyuki mặt đỏ bừng, liếc nhìn Naoya từ dưới lên.

「Thế nên, tớ nghĩ mình đã dũng cảm làm đúng. Dù không phải nhờ cậu đâu nhưng… cứ nói trước vậy. Ừm, thì… c-cảm ơn… nhé?」

「…………」

「Ể, gì thế? Sao lại im lặng mặt mày nghiêm trọng thế? T-tôi nói gì lạ lắm à!?」

「Không, chỉ là…」

Trước Koyuki đang hoảng hốt, Naoya lấy tay che miệng, cố gắng thốt ra từng lời.

「Sức công phá cao quá, làm tớ suýt nữa thì ngất đi thôi. Đừng bận tâm.」

「Không, tớ bận tâm chứ… Sức công phá là sao?」

Koyuki nhíu mày nghiêng đầu vẻ khó hiểu.

Cử chỉ đó cũng có sức công phá vô cùng lớn, gây sát thương nặng nề cho trái tim Naoya.

(Chà… Không thể nào, không thích cậu ấy mới là chuyện lạ ấy.)

Bản chất tình cảm cậu dành cho Koyuki vẫn chưa thể nắm bắt được.

Vậy mà, thiện cảm trong lòng Naoya cứ tăng vùn vụt.

Sự dũng cảm khi bước một bước của cô khiến trái tim cậu rung động, cậu muốn xoa đầu, tung hô, khen ngợi cô đến chết đi được.

(Hửm? Cái này có vẻ giống góc nhìn của người bảo hộ hơn thì phải…?)

Sau bao nhiêu trăn trở, lại một khả năng mới nảy sinh.

Là tình bạn, tình yêu, hay là góc nhìn của người bảo hộ.

(Cái ‘thích’ của mình… rốt cuộc là ‘thích’ kiểu gì đây?)

Vì tình cảm dâng trào, nên nỗi băn khoăn cũng ngày một lớn thêm.

Thế nên, không chỉ trong lúc gọi bánh crepe, mà ngay cả khi đã ngồi vào chiếc bàn nhỏ trong quán và bắt đầu cuộc trò chuyện vui vẻ của bốn người, Naoya vẫn cứ mải miết suy nghĩ.

Koyuki ngồi cạnh Naoya, đối diện là Yui và Tatsumi.

Mặc kệ Naoya đang im lặng, hai cô gái vẫn hào hứng bàn tán chuyện yêu đương.

「Ể…!? Natsume-san và cậu ta bắt đầu hẹn hò là nhờ Sasahara-kun sao? Nhưng mà người này, trông không giống có thể làm được mấy trò khéo léo như thần tình yêu đâu nhỉ…」

「Ừ thì, hồi đó cũng là dùng sức mạnh mà.」

「Thần tình yêu dùng sức mạnh là sao…?」

「Chà, nói ra thì dài dòng lắm.」

Yui liếc nhìn Naoya, rồi nhún vai vẻ bất lực nói tiếp.

「Nói tóm lại là, hồi sắp tốt nghiệp cấp hai, lúc ba đứa đang đi về thì tự dưng Naoya nói. ‘Mà này, hai cậu định bao giờ mới hẹn hò thế?’」

「A, quá thiếu tế nhị…!」

「Đúng không. Tớ cũng không muốn trải qua lại không khí lúc đó lần nào nữa đâu…」

Tatsumi cũng vừa gặm bánh crepe vừa lầm bầm với vẻ mặt nửa tỉnh nửa mơ.

Bị ba cặp mắt lạnh lùng chiếu vào, đến cả Naoya cũng không thể làm ngơ được nữa.

「Kh-Không không. Chuyện đó có lý do cả đấy.」

Cậu cũng vừa ăn bánh crepe vừa bắt đầu giải thích.

Đúng là cách làm chẳng có chút tình tứ nào, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác.

Ba người họ đã chơi với nhau từ hồi mẫu giáo. Dù không phải là Naoya nhạy bén thì cũng rõ ràng là Yui và Tatsumi có tình cảm với nhau, vậy mà cả hai đều không chịu hành động.

May mắn là họ đã quyết định học cùng trường cấp ba, nhưng cả Yui và Tatsumi đều có nhiều bạn bè.

Lên cấp ba rồi thì khoảng cách tự nhiên cũng sẽ thay đổi, cậu nghĩ đó là cơ hội cuối cùng.

Vì thế, cậu đã thúc đẩy họ. Chỉ vậy thôi.

Đúng là sau đó quan hệ giữa hai người họ và cậu có chút gượng gạo, nhưng cuối cùng mọi chuyện cũng ổn thỏa như thế này, và mối quan hệ của cậu với họ vẫn tiếp tục.

「Đó, nghe thế này thì thành chuyện tốt đẹp rồi đúng không?」

「Tốt đẹp hay không thì tớ không biết, nhưng chắc chắn là không phải chuyện yêu đương ngọt ngào lãng mạn như tớ nghĩ…」

Koyuki vừa ăn bánh crepe dâu vừa tỏ vẻ không phục.

Vì ăn không khéo nên cứ mỗi miếng là kem lại dính lên mũi, rồi lại phải lấy khăn giấy lau đi lau lại. Cái dáng vẻ như con thú nhỏ ấy càng khiến thiện cảm của cậu tăng cao là điều không cần phải nói.

Yui mỉm cười nói chuyện với Koyuki như vậy.

「Chuyện của bọn tớ thì thôi đi, tớ muốn nghe chuyện của Shirogane-san hơn.」

「Ể? Ch-Chuyện của tớ… là sao?」

「Tất nhiên là chuyện yêu đương rồi. Cậu thích điểm nào ở Naoya?」

「Phù!?」

Bàn tay đang cầm bánh crepe siết chặt lại, khiến giấy gói nhăn nhúm.

Gương mặt đỏ bừng hơn cả quả dâu, miệng lắp bắp không thành lời, dáng vẻ ấy hoàn toàn là bị nói trúng tim đen.

Thế nhưng, một lúc sau Koyuki lại nở một nụ cười thách thức—khóe miệng giật giật, mồ hôi lạnh chảy dài trên thái dương.

「Đ-Đùa vui thật đấy… Sao tôi có thể thích một kẻ lập dị như thế này được chứ.」

Cô hất cằm về phía Naoya, tiếp tục nói với giọng lạnh lùng.

「Bây giờ thì… tôi đang trong trò chơi khiến cậu ta phải thích tôi đến mức tự mình tỏ tình. Thế nên tôi chẳng thích cậu ta chút nào đâu.」

「À, ra là vậy. Tớ cũng nghĩ là thế mà.」

「Đúng không đúng… Ể?」

Có lẽ đó là một lời hưởng ứng bất ngờ, Koyuki ngơ ngác tròn mắt.

Thế nhưng Yui chẳng hề để tâm, chỉ tay về phía Naoya.

「Vì Naoya thiếu tế nhị quá mà. Chuyện giấu giếm cũng bị cậu ta nói thẳng ra, mà ngoại hình cũng chẳng có gì nổi bật, nên đi cùng với Shirogane-san xinh đẹp thì cứ như mặt trăng với cái đĩa, chẳng xứng đôi chút nào.」

「Này này, đừng có mà chửi xéo người ta như thế.」

「Đúng là có lúc tôi cũng thấy cậu ta hơi… vô tâm thì phải…」

「Ể, cả Shirogane-san nữa sao…?」

Bị nói như vậy với vẻ mặt nghiêm túc, đến cả Naoya cũng thấy nhói lòng.

Trong lúc đó, Koyuki lẩm bẩm từng lời.

「Nhưng… Sasahara-kun không phải là người xấu đâu. Cậu ấy đã giúp tôi rất nhiều, ở bên cậu ấy tôi cảm thấy rất yên tâm… Thế nên…」

Koyuki lúng túng, ngập ngừng ở đó.

Cô liếc nhìn Naoya rồi cúi đầu nói tiếp.

「C-Cậu ấy là người tốt bụng… nên… tôi nghĩ không phải là không xứng đôi với tôi đâu.」

Đó là một đòn phản công đáng yêu hết mức có thể.

Có lẽ vì nhận được phản ứng vượt ngoài mong đợi, Yui và Tatsumi đều ngơ ngác.

Tất nhiên Naoya cũng vậy, cậu còn bị sốc nặng hơn cả hai người họ.

Không gian chìm trong im lặng một lúc, rồi Koyuki hét lên.

「Nh-Nhưng mà, tôi không thích cậu ta chút nào đâu! Thật đấy!」

「Ể? Ừ ừ, đúng rồi nhỉ. Xin lỗi nhé Shirogane-san, tớ hỏi chuyện lạ quá.」

「Hứ, cậu hiểu là được rồi.」

Koyuki ngượng ngùng gặm bánh crepe.

Rõ ràng là đang che giấu sự xấu hổ.

Thấy vậy, Naoya không hề thấy vui vẻ… mà chỉ đơn giản là thấy chán nản.

(Shirogane-san chỉ là không thể thành thật hoàn toàn thôi, chứ cậu ấy biết rõ tình cảm của mình là gì… So với cậu ấy thì mình…)

Không hiểu sao, cậu lại cảm thấy vô cùng có lỗi với Koyuki.

「Vậy à. Hiểu rõ rồi nhé, Tatsumi.」

「Ừ nhỉ.」

Yui và Tatsumi nở một nụ cười đầy ẩn ý, rồi liếc nhìn nhau như đang bàn bạc điều gì đó, nhưng Naoya đang chán nản nên không có tâm trí để suy nghĩ sâu xa về chuyện đó.

Cậu lơ đãng gặm bánh crepe thì Yui vui vẻ bắt chuyện.

「A, mà bánh crepe của Naoya trông ngon nhỉ.」

「Hả…? Vậy sao?」

Bánh crepe của Naoya là sự kết hợp khá đơn giản giữa kem trà xanh và đậu đỏ.

Tuy nhiên, so với bánh sô cô la chuối của Yui thì ít ngọt hơn, nên có lẽ cô ấy hơi thèm một chút.

Yui chắp tay, cười toe toét.

「Này, này. Cho tớ xin một miếng đi.」

「Hả? Đương nhiên là không rồi, một miếng của cậu to tổ bố ra.」

「Cho đi mà, có mất gì đâu.」

「Rõ ràng là mất còn gì. Xin Tatsumi ấy.」

「Ể, nhưng tớ không thích natto.」

「Mà Tatsumi này, sao cậu lại chọn cái món kinh dị thế kia.」

「Không, món này cũng ngon phết đấy chứ.」

Tatsumi thản nhiên nhai bánh crepe natto.

Trong khi Naoya đang ném cái nhìn khó chịu về phía cậu bạn thuở nhỏ vô tư lự, Yui lại cố tình đến gần Naoya nài nỉ.

「Một miếng thôi mà. Được chứ?」

「Đành chịu vậy… Đây.」

「Yay, xin nhé!」

Yui không ngần ngại áp sát vào Naoya, cắn một miếng bánh crepe.

Mối quan hệ của họ cũng chẳng phải đến mức phải để ý chuyện hôn gián tiếp nữa. Nhìn xuống chiếc bánh crepe vơi đi nhiều hơn dự kiến, Naoya vừa thở dài thì—.

「Vậy, vậy thì… cho tớ một miếng nữa!」

「Ể!?」

Một giọng nói bất ngờ vang lên từ bên cạnh, khiến Naoya hét lên một tiếng thất thanh.

Nhìn sang, Koyuki đang nhìn chằm chằm vào cậu với vẻ mặt nghiêm túc chưa từng thấy.

Có lẽ không phải là cô muốn ăn bánh crepe, mà là ghen tị với Yui vừa mới áp sát vào Naoya.

Cũng chẳng có lý do gì để từ chối, cứ làm như với Yui lúc nãy, đút cho cô ấy một miếng là được. Đáng lẽ là vậy, thế nhưng—.

(Ể, cái gì thế này. Tự dưng, cảm giác lạ quá…)

Không hiểu sao tim cậu đột nhiên đập thình thịch, mặt nóng bừng lên.

Miệng cũng khô khốc, đến nỗi thốt ra một lời cũng thấy khó khăn.

「Đ-Được thôi… Đây.」

「A, cảm ơn… Aむ」

Cậu gượng gạo đưa bánh crepe ra, Koyuki ghé sát mặt lại.

Cô vén tóc ra sau tai, khẽ cắn một miếng nhỏ ở mép bánh… Naoya cứ thế nhìn cô đến quên cả thở.

「Ừm, ngon.」

Sau khi từ từ nhai nuốt, Koyuki ngượng ngùng mỉm cười.

Đôi môi vẫn còn dính kem của cô trông bóng bẩy lạ thường—.

「Ự…!」

「Ể, sao thế, có chuyện gì vậy? Chẳng lẽ tớ ăn nhiều quá à…?」

Thấy Naoya ôm ngực kêu đau, Koyuki hoảng hốt.

Chỉ đơn giản là, tim cậu đang gặp trục trặc nghiêm trọng.

(Lúc với Yui thì chẳng có gì… thế mà chỉ với Shirogane-san thì… thế này… kinh khủng…!)

Điều đó có nghĩa là gì thì cậu không biết. Hay đúng hơn là, đầu óc cậu trống rỗng đến mức không thể suy nghĩ gì ra hồn.

Thấy Naoya đau khổ, Tatsumi cười nhếch mép vẻ chế giễu.

「Ha, cậu cũng sướng thật đấy. Được tình tứ với một cô gái đáng yêu thế này. Nếu không có Yui thì có khi tớ cũng nhắm rồi đấy.」

「Ồ, nói hay lắm, Tatsumi. Nhưng mà đúng là Shirogane-san đáng yêu thật. Da dẻ cũng mịn màng, ghen tị ghê.」

「Đúng không. Dáng đẹp, học lại giỏi nữa chứ. Đúng là tài sắc vẹn toàn, một đóa hoa trên cành cao mà.」

「Ể!? Kh-Không có chuyện đó đâu… nhưng mà.」

Bị khen tới tấp bất ngờ, Koyuki đỏ mặt cúi gằm.

Từ trước đến nay luôn bị xa lánh với cái danh ‘Bạch Tuyết Độc Địa’, nên những lời nói của hai người họ càng thấm thía vào lòng cô. Không còn tâm trí để nói lời độc địa nữa, cô chỉ biết thu mình lại vì xấu hổ.

Koyuki như vậy cũng đáng yêu đấy… nhưng không hiểu sao Naoya lại thấy không vui.

(Hả? Yui thì thôi đi… nhưng Tatsumi có hơi quá thân mật không?)

Cậu hiểu rằng hai người họ đã nhận ra những điểm tốt của Koyuki.

Cũng biết là họ đang khen thật lòng.

Thế nhưng, việc Tatsumi nói chuyện với Koyuki lại khiến cậu thấy khó chịu một cách kỳ lạ. Tim đập nhanh lúc nãy cũng dịu đi, thay vào đó là một cảm giác bực bội khó tả chiếm lấy lồng ngực.

Cậu lườm một cái, có vẻ Tatsumi đã nhận ra.

Nhưng cậu ta chẳng hề để tâm, vui vẻ nói 「Đúng rồi」.

「Shirogane-san hình như đứng nhất khối về thành tích học tập đúng không? Nếu được thì lần sau dạy tớ học với nhé.」

「Ể?」

「Hả…?」

Một giọng nói trầm thấp đến mức chính cậu cũng ngạc nhiên bật ra từ cổ họng Naoya.

Koyuki ngơ ngác tròn mắt. Có vẻ đó là một lời đề nghị hoàn toàn bất ngờ. Thấy Koyuki không giấu được vẻ bối rối, Tatsumi vui vẻ nói tiếp.

「Chà, hôm nay tớ lại bị điểm liệt bài kiểm tra nhỏ môn Toán rồi. Định bụng học hành nghiêm túc một chút. Với Shirogane-san thì phần này chắc dễ như bỡn nhỉ?」

「Ừ-Ừm… Toán thì tớ cũng khá giỏi.」

「Vậy thì nhờ cậu nhé, Shirogane-san. Nếu cậu dạy tớ học, lần sau tớ sẽ mời cậu ăn bánh crepe hay gì đó để cảm ơn.」

「Ể, nhưng mà, thì…」

「A, cậu thích thứ khác hơn bánh crepe à? Shirogane-san thích gì thế? Cứ nói đi, tớ sẽ tặng cậu.」

Tatsumi cười toe toét tấn công dồn dập.

Trông y như đang tán tỉnh, nhưng Yui thì vừa ăn bánh crepe vừa tỏ vẻ không quan tâm.

Thấy Koyuki chỉ biết lúng túng, Tatsumi chắp tay cầu xin.

「Thế nên, nếu được thì ngày mai—.」

「Không được.」

Naoya cắt ngang một cách dứt khoát.

Thay cho Koyuki đang ngơ ngác, cậu nhìn thẳng vào mặt Tatsumi.

「Tuyệt đối không được. Cậu không được lại gần Shirogane-san.」

「…Hể?」

Tatsumi chỉ khẽ nhếch mép cười. Sự dai dẳng lúc nãy biến mất như chưa từng tồn tại, cậu ta im bặt, chỉ cười toe toét.

Trong lúc đó, Koyuki rụt rè nghiêng đầu.

「Tự dưng sao thế, Sasahara-kun. Cậu đang giận à?」

「Ể? Không, tớ cũng không giận gì đâu nhưng…」

Được nói vậy, cậu mới nhận ra thái độ của mình có gì đó không ổn.

Naoya nghiêng đầu, vừa gặm từ từ phần bánh crepe còn lại.

「Không hiểu sao tớ, từ nãy đến giờ cứ thấy là lạ…」

「Lạ là sao?」

「Không… Đút bánh crepe cho Yui thì chẳng thấy gì, mà với Shirogane-san thì lại thấy tim đập thình thịch.」

「Ể?」

「Thấy Tatsumi thân mật với Shirogane-san thì lại thấy bực bội… Cái này là sao nhỉ?」

「Cái đó chẳng lẽ là…」

Koyuki nuốt nước bọt đánh ực, ái ngại nhìn vào mặt Naoya.

「Sasahara-kun, cậu bị cảm rồi à? Đấy, lúc bị cảm thì bụng dạ cũng khó chịu mà.」

「À, có lẽ vậy… Về nhà tớ sẽ đo nhiệt độ xem sao.」

「Sao lại thành ra thế này!?」

Lúc đó, Tatsumi hét lớn phản bác.

Cậu ta run rẩy một lúc, rồi ôm đầu gục xuống.

「Thiệt luôn hả trời, thằng này… Dọn cỗ sẵn đến thế này mà còn không nhận ra thì đúng là bó tay thật.」

「Ừ ừ, đành chịu thôi. Naoya đúng là đồ ngốc khi nói đến chuyện của bản thân mà.」

「Hả? Sao thế, hai cậu?」

Yui vỗ vai Tatsumi như để động viên.

Trước hai người bạn thuở nhỏ ấy, Naoya chỉ biết ném cái nhìn khó hiểu.

Yui cười khổ, nói với giọng như đang dỗ trẻ con.

「Mấy cô gái khác thì sao cũng được, còn cậu thì không ưa thằng con trai nào lại gần Shirogane-san đúng không? Thế thì chỉ có một lý do thôi chứ gì.」

「Lý do á, ngoài bị cảm ra thì còn gì nữa………… A.」

Đến lúc đó, Naoya cuối cùng cũng chợt nhận ra.

Cả lý do cho những hành động đáng ngờ của hai người họ, và cả điều mà họ muốn cậu nhận ra.

「Chẳng lẽ… đây chính là, câu trả lời?」

「Đúng là vậy rồi.」

「Nhận ra muộn quá đấy, đồ ngốc.」

「Chuyện gì thế…?」

Trong bốn người, chỉ có Koyuki là không hiểu gì cả, nhíu mày.

Quay lại đối mặt với cô, Naoya nói với vẻ mặt nghiêm túc.

「Shirogane-san, đây không phải là triệu chứng cảm cúm đâu.」

「Vậy thì là bệnh gì?」

「Nếu phải nói thì… chắc là bệnh tương tư chăng?」

「Hể, vậy sao………… Ủa, hả!?」

Koyuki, người vừa định lơ đi, kêu lên một tiếng thất thanh.

Thế nhưng Naoya chẳng hề để tâm, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô. Đầu ngón tay nóng ran như muốn bỏng, mặt Koyuki cũng đỏ bừng chưa từng thấy.

Trước cô gái như sắp ngất đi đến nơi, Naoya nói thẳng.

「Thật ra thì, tớ đã suy nghĩ rất nhiều. Đúng là tớ thích Shirogane-san, nhưng lại không biết đó là kiểu ‘thích’ nào… Nhưng cuối cùng, tớ đã có kết luận rồi.」

Đến khi bằng chứng rõ ràng như thế này, dù kinh nghiệm yêu đương có ít ỏi đến đâu cũng có thể hiểu được.

Tức là Naoya đối với Koyuki—.

「Tớ thích cậu, theo nghĩa tình cảm lãng mạn ấy! Chắc chắn luôn!」

「Cậu nói cái gì giữa thanh thiên bạch nhật thế này!?」

Tiếng hét của Koyuki vang vọng khắp cửa hàng yên tĩnh.

Thế là những vị khách khác và cả nhân viên đều giật mình quay lại nhìn. Tatsumi ngồi đối diện cũng ném một cái nhìn lạnh lùng về phía này.

「Cậu chỉ có không hoặc một trăm thôi à.」

「Không không, người ta nói tình yêu là mù quáng mà.」

Yui cười toe toét hưởng ứng, nhưng Naoya không có tâm trí để ý.

Vì cậu còn có chuyện quan trọng hơn cần nói.

「Shirogane-san, lúc nãy cậu có nói đúng không. Rằng sẽ hạ gục tớ ấy.」

「Ể? C-Có nói… nhưng mà, sao…?」

「Và, cậu cũng nói là sẽ hạ gục tớ… rồi để tớ tự mình tỏ tình đúng không.」

「…………Chẳng lẽ!?」

「Ừ. Đúng là chẳng lẽ đó đấy.」

Naoya gật đầu thật sâu với Koyuki đang tái mặt.

Để thực hiện mong muốn của cô, cậu mở miệng, thế nhưng—.

「Shirogane-san! Hẹn hò với tớ… ủa, Shirogane-san!?」

「Tự dưng nói thế thì làm sao mà tôi… Kyaa!?」

Trước khi Naoya kịp nói hết câu, Koyuki đã bỏ chạy khỏi đó, và chưa chạy được vài mét đã ngã sõng soài một cú rõ đau.

「Ư ư… T-Tớ đã nói là tự đi được mà…」

「Không, nói cho cùng thì đây là lỗi của tớ.」

Giữa khu dân cư lúc chiều tà, Naoya cẩn thận bước đi.

Trên lưng cậu, Koyuki co rúm người lại.

Sau khi quay lại trường và được y tá xem qua, thì được cho biết là bị bong gân nhẹ… nhưng vì được dặn là phải nghỉ ngơi một ngày, nên cậu đã tình nguyện đưa cô về.

Lúc đầu Koyuki còn chống cự, nhưng trên đường đi có vẻ đã hoàn toàn bỏ cuộc.

Dù cánh tay vòng qua cổ cậu có vẻ ngần ngại, nhưng vì cô ngoan ngoãn nên cũng dễ cõng.

Nhân tiện, cậu đã chia tay Tatsumi và Yui ở tiệm bánh crepe. Cả hai đều lo lắng cho Koyuki, nhưng đã giao lại chuyện sau đó cho Naoya.

『Cậu cũng phải để ý đến nhịp độ của Shirogane-san một chút đấy nhé.』

『…V-Vâng.』

Nụ cười của Yui khi dặn dò cậu câu cuối cùng ấy thoáng qua trong tâm trí.

Đi được một lúc, Naoya lại một lần nữa lên tiếng xin lỗi.

「Ừm… Lúc nãy xin lỗi nhé. Tớ hơi hấp tấp quá.」

「Đúng là thế thật. Một thời gian nữa tôi không đến quán đó được rồi.」

Koyuki hừ mũi vẻ hờn dỗi.

Cô cựa quậy trên lưng Naoya, rồi khẽ hỏi—.

「Nhưng mà… chuyện lúc nãy cậu nói, là thật lòng sao?」

「Ừ. Tớ thích Shirogane-san theo nghĩa tình cảm lãng mạn.」

「Ự… S-Sao cậu có thể nói những chuyện đó một cách dễ dàng như vậy chứ…」

Koyuki lắp bắp.

Vì đang cõng và áp sát vào nhau, nên nhịp tim đập nhanh hơn, hơi thở gấp gáp hơn đều truyền thẳng đến cậu. Cũng vì thế mà Naoya cũng suýt nữa thì bối rối… nhưng những lời Koyuki nói tiếp theo khiến cậu tròn mắt ngạc nhiên.

「Nhưng mà chuyện đó… thật sự, thật sự là thật sao?」

「Ể?」

「Vì chúng ta mới quen nhau chưa được bao lâu mà. Có thể là hiểu lầm, hoặc là đùa giỡn… thật ra, không phải là như vậy sao.」

Giọng nói ấy khẽ run rẩy, như sắp tan biến đến nơi.

Vì đang cõng nên không thể nhìn thấy vẻ mặt cô. Dù vậy, Naoya vẫn có thể hình dung ra gương mặt nhăn nhó của Koyuki.

「Thế nên, tớ muốn tin, nhưng… không thể tin được. Xin lỗi.」

「…Vậy à.」

Naoya nói với giọng nhẹ nhàng.

Thật ra thì cậu cũng hơi sốc một chút… nhưng cậu hiểu rằng những gì Koyuki nói cũng có lý.

(Ừ thì đúng là… tỏ tình nhanh thế này, ngược lại sẽ khiến người ta bất an nhỉ.)

Vốn dĩ Koyuki đã là người rụt rè trong các mối quan hệ.

Tự dưng không báo trước mà nói những lời như vậy, việc cô cảnh giác cũng là điều dễ hiểu. Chắc là giống như tình trạng cố gắng vuốt ve một con mèo hoang đang được cho ăn, rồi làm mất hết lòng tin vậy.

Vì thế, Naoya lặng lẽ đáp.

「Tất nhiên là tớ thích cậu thật lòng. Thế nên, phải rồi… từ giờ tớ sẽ từ từ truyền đạt cho cậu hiểu. Cho đến khi cậu tin đó là sự thật.」

「…Hừ, tùy cậu thôi. Đúng là một kẻ kỳ quặc.」

Cậu giả vờ không để ý đến tiếng sụt sịt của Koyuki xen lẫn giữa những lời cay nghiệt.

Muốn tin, nhưng không thể tin được.

Những lời đó chắc chắn là thật lòng, và Koyuki cũng đang phải đấu tranh nội tâm.

(Ừ, không cần phải vội vàng làm gì. Mình đã nhận ra được tình cảm của bản thân rồi, cứ từ từ mà tiến tới thôi.)

Giai đoạn đầu tiên, nhận ra bản chất của tình cảm, đã qua. Cuộc chiến thực sự bắt đầu từ đây.

Naoya mỉm cười thoải mái, rồi nói tiếp với giọng đùa cợt.

「Nhưng mà, đến một lúc nào đó tớ chắc chắn sẽ nghĩ ‘Đã truyền đạt được rồi!’ và sẽ tỏ tình. Thế nên nếu cậu suy nghĩ câu trả lời trước thì tớ sẽ biết ơn lắm.」

「Ự… N-Nặng nề quá… Mà này, nếu lúc đó tôi từ chối thì cậu định làm gì?」

「Tất nhiên là sẽ tỏ tình lại nhiều lần nữa chứ?」

「À, ừ… Tớ cũng nghĩ cậu sẽ nói vậy… Cậu đúng là kiểu người như thế mà… Ừ.」

Koyuki thở dài vẻ chán nản.

Trông có vẻ như muốn nói là ‘thật sự bó tay’… nhưng rõ ràng là đang rất bồn chồn.

Có lẽ là một nửa mong chờ, một nửa sợ hãi.

Cô nói với giọng lạnh lùng kênh kiệu, nhưng giọng lại hơi cao và run rẩy.

「Nhưng mà, nếu là chuyện đó thì… tôi cũng không phải là không suy nghĩ đâu. Cậu cứ cố gắng lên.」

「Vậy à, cảm ơn nhé. Tớ sẽ dốc toàn lực chuẩn bị lời tỏ tình.」

「Đừng có dốc toàn lực. Vừa phải thôi. Tớ chịu không nổi đâu.」

「Nhưng người ta nói khởi đầu là quan trọng nhất mà đúng không? Mà này, tớ đang làm thêm ở tiệm sách cũ. Cậu có muốn nhẫn cưới bằng ba tháng lương không?」

「Cậu định vượt qua vạch xuất phát rồi về đích luôn à!? Tôi chưa cần đâu!」

「Vậy à, ‘chưa cần’ à. Tiếc thật đấy.」

Tức là, cũng có thể hiểu là ‘sau này thì muốn’.

Thấy Koyuki không nhận ra mình đã lỡ lời, Naoya cố gắng nén cười.

Trong lúc đó, họ đã đi sâu vào trong khu dân cư. Đến một góc ngày càng yên tĩnh, Koyuki lên tiếng 「Dừng lại」.

Trước mặt họ, nơi họ dừng lại, là một tòa nhà kiểu phương Tây có sân vườn, được bao quanh bởi một bức tường cao.

「Đây là nhà của Shirogane-san à…? To thật đấy.」

「Đâu có, bình thường thôi mà.」

Koyuki nói vậy, nhưng nhìn kiểu gì cũng chỉ có thể nói đó là một dinh thự, và khi mở cửa chính ra thì một sảnh lớn với trần nhà cao chào đón họ. Những bức tranh treo trên tường trông cũng rất đắt tiền.

Sau khi đỡ Koyuki xuống ở cửa, cô nhìn quanh quẩn, ngượng ngùng.

「Ừm, cảm ơn đã đưa tớ về………… Cậu có vào không?」

「Không, hôm nay thôi.」

「V-Vậy à.」

Vẻ mặt cô phức tạp, vừa như nhẹ nhõm, vừa như tiếc nuối.

Được cô gái mình thích mời vào nhà.

Đối với một chàng trai thì đó là một tình huống đáng mơ ước, nhưng Naoya không thể nhận lời được.

「Vì hôm nay bố mẹ cậu không có nhà đúng không. Vào nhà lúc đó thì không hay lắm. Lần sau tớ sẽ mang quà đến, rồi chào hỏi đàng hoàng.」

「Tôi có nhiều điều muốn nói lắm, như là sao cậu biết bố mẹ tôi không có nhà, rồi chào hỏi là sao, nhưng mà thôi bỏ qua nhé…」

Koyuki nhăn mặt lắc đầu.

Có vẻ cô đã học được rằng cứ bắt bẻ từng chút một thì sẽ không bao giờ hết chuyện.

Cô thở dài—má hơi ửng hồng, rồi nhìn lên nói.

「Nhưng mà phải rồi, hôm nay cũng muộn rồi… hẹn cậu lần sau, vậy nhé.」

「Ừ. Lúc đó nhờ cậu nhé. Vậy, giữ gìn sức khỏe.」

「A, đợi đã.」

Koyuki vội vàng gọi Naoya lại khi cậu định quay gót đi.

Thấy cậu nghiêng đầu thắc mắc, cô lục lọi trong cặp rồi lấy ra một cuốn sổ.

「Đây. Có thể cậu không cần nhưng… cứ cầm lấy.」

「…Gì đây, quyển sổ này?」

「Cậu bị học phụ đạo bài kiểm tra nhỏ môn Toán đúng không. Thế nên… tớ đã cố gắng tóm tắt lại những phần kiến thức hiện tại một cách dễ hiểu.」

「Thật luôn!?」

Cậu nhận lấy quyển sổ mở ra xem, bên trong chi chít những công thức.

Những chỗ quan trọng được gạch dưới bằng bút màu, cách tính toán cũng được trình bày chi tiết theo từng bước.

Lời giải thích còn cẩn thận hơn cả sách tham khảo. Cứ thế đến khoảng mười trang, khiến Naoya không khỏi lặng người.

Không biết cô hiểu phản ứng đó như thế nào, Koyuki ngượng ngùng cúi đầu.

「C-Có thể là tớ đã lo chuyện bao đồng, nhưng nếu vấp ở những chỗ này thì sau này sẽ rất vất vả đấy. Tớ định đưa cho cậu lúc về, nhưng vì đi ăn bánh crepe nên quên mất… Mà, cái mặt cậu sao thế kia.」

「Không, chỉ là…」

Trước Koyuki đang nghi ngờ, Naoya thốt ra một giọng khàn khàn.

Có vẻ như chỉ dùng tay che miệng thì không thể giấu được nụ cười toe toét.

Sau khi nuốt nước bọt đánh ực, cậu cố gắng giữ vẻ mặt thoải mái, hỏi lại cho chắc.

「Quả nhiên… không nên tỏ tình ở đây nhỉ?」

「Sao lại thế!? Lúc nãy cậu vừa nói là sẽ đợi thời điểm thích hợp mà!」

「Tại vì, tớ thích cậu quá rồi…」

Naoya nói không chút ngượng ngùng.

Thế này mà thiện cảm không tăng lên mới là lạ.

Nhớ lại lúc gặp nhau ở cổng trường, cô nói là đã học ở thư viện. Chắc là trong khoảng thời gian đó cô đã ghi chép lại quyển sổ này. Tất cả cũng là vì Naoya—.

「Thế này thì khác gì cô dâu của người ta rồi còn gì. Thật tình, những lúc như thế cậu đáng yêu…ựp!?」

「Ồn ào! Đủ rồi! Về mau đi!」

Bị ném quyển sổ vào mặt một cái bốp, Naoya bị đuổi ra khỏi nhà Shirogane.

Cánh cửa đóng sầm lại sau lưng, đồng thời điện thoại cậu nhận được một tin nhắn.

Tất nhiên là từ Koyuki, nội dung vô cùng đơn giản.

『Có gì không hiểu thì hỏi tớ nhé. Hẹn gặp lại.』

Có vẻ cô ấy còn không có thời gian để gõ chữ Hán.

Nhìn qua nhìn lại tin nhắn và quyển sổ, Naoya ngước mặt lên trời.

「A… Đây chắc chắn không phải là tình bạn rồi. Chắc chắn là tình yêu.」

Đúng hơn là, đến bây giờ cậu mới thấy lạ tại sao mình lại không thể chắc chắn được.

Một khi đã nhận ra rồi, tình cảm yêu thích cứ dâng trào không ngừng. Nụ cười toe toét trên môi chắc sẽ còn lâu mới tắt.

「Kiểu này mà không cẩn thận là tỏ tình ngay mất… Phải đợi đến khi Shirogane-san cảm nhận được mới được… Phiền phức thật đấy.」

Vừa lẩm bẩm những lời tự sướng hết cỡ, Naoya vừa đi về nhà.

Bầu trời đã qua hoàng hôn, đang dần chuyển sang màu chàm.

Con hẻm tối tăm đáng lẽ phải buồn bã, nhưng bước chân cậu lại nhẹ tênh. Cứ thế, cậu vui vẻ đi được vài bước thì—.

「Ặ…!?」

Naoya đột ngột dừng bước.

Cậu nhanh chóng quay người lại nhìn quanh, nhưng chỉ có bóng dáng của chính mình.

Dù vậy, khoảnh khắc vừa rồi, rõ ràng có một ánh mắt như đeo bám xoáy vào gáy cậu. Ánh mắt đó được gửi đến từ… chắc chắn là từ phía nhà Shirogane.

「Không phải là mình tưởng tượng đâu nhỉ.」

Naoya vừa nghiêng đầu vừa vội vã rời khỏi đó.

Danh tính của ánh mắt đó được làm sáng tỏ vài ngày sau.

Bắt đầu từ một lá thư được đặt trong tủ giày của Naoya.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận