• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 15

Chương 9

0 Bình luận - Độ dài: 4,267 từ - Cập nhật:

Sáng hôm sau.

"Tiểu Bách cuối cùng cũng yên bề gia thất rồi, phải không..."

Thằng bạn thân tôi vừa nâng ly bia lon lên miệng nhanh hơn mọi ngày, vừa lẩm bẩm đầy cảm thán. Tối qua Suzuki bỗng dưng rủ rê, nên hôm nay tôi mới có dịp ghé nhà nó, hai đứa ngồi nhâm nhi vài ly như thuở nào. Mặc dù tôi cũng bận rộn không kém, nhưng từ ngày Suzuki chính thức ra mắt làm nhạc công chuyên nghiệp, nó lại càng bận túi bụi hơn gấp bội. Thế nên đã lâu lắm rồi hai đứa tôi không còn được như xưa, rủ nhau đi Akihabara hay đơn giản là tụ tập ăn uống, nhậu nhẹt tại nhà nó nữa.

"Ê, đừng có chén chú chén anh quá đà đấy. Tuần sau mày còn có nhiệm vụ trọng đại đang chờ cơ mà!"

Thấy Suzuki vẫn giữ nguyên tốc độ, không chút suy suyển, tôi đành lên tiếng cằn nhằn. Vì tôi đã nhờ Suzuki góp vui một tiết mục trong tiệc cưới sắp tới của bọn tôi mà.

"Biết rồi, biết rồi. Ngày đại hỉ của Tiểu Bách và Koigasaki cơ mà, tao còn luyện tập hăng say hơn cả đi diễn concert ấy chứ!"

"Ơ... Sao phải thế? Cứ ứng biến là được rồi mà!"

"Haizzz~~ Yêu đương với bạn gái từ thời cấp ba, trải qua bảy năm trời yêu xa, giờ thì cuối cùng cũng về chung một nhà... Này khác gì cái kết happy ending của một bộ visual novel lãng mạn thuần khiết đâu!"

"Ha... ha ha ha..."

"...Mà nói mới nhớ, ban đầu Tiểu Bách bắt chuyện với tao là do Koigasaki bảo mày làm thế đúng không?"

"Ừ, đúng rồi."

Kể từ khi tôi và Koigasaki phải lòng nhau từ năm nhất cấp ba, tôi đã thẳng thắn kể hết cho Suzuki nghe mọi chuyện: từ việc ban đầu Koigasaki thật ra thích Suzuki, cho đến chuyện tôi tìm cách bắt chuyện với cậu ấy cũng chỉ vì được Koigasaki nhờ vả. Giấu giếm mãi thì cũng áy náy lắm, cứ như đang lừa dối nó vậy, vả lại đây cũng chẳng phải chuyện gì to tát đến mức phải giấu. Suzuki nghe xong thì có hơi bất ngờ một chút, nhưng tuyệt nhiên không hề giận dỗi gì cả.

"Tức là, nếu không có Koigasaki thì tao cũng chẳng gặp được Tiểu Bách sao..."

"Đúng là như vậy."

"Nghĩ vậy thì chuyện hai đứa mày cưới nhau càng trở nên quý giá hơn bao giờ hết! Thậm chí còn khiến người ta phải thốt lên rằng tất cả đều là do duyên phận sắp đặt!"

"...Này, mày uống say quá rồi đấy! Khóc cái gì mà khóc hả!"

Khi tôi kịp định thần lại, Suzuki đã một mình "đánh bay" hai lon bia rồi.

"Tự dưng dạo này tao hay nghĩ về cái lần đầu gặp Tiểu Bách ấy. Mày xuất hiện trước mắt một thằng otaku chẳng có lấy một đứa bạn cùng sở thích như tao, rồi tự nhiên bắt chuyện. Tao vui lắm... Dù biết chuyện mày làm thế là do Koigasaki nhờ vả thì cũng hơi hụt hẫng thật, nhưng nghĩ đến việc sau đó Tiểu Bách vẫn tự nguyện muốn làm bạn với tao, vẫn thân thiết với tao như những thằng otaku với nhau, tao thấy biết ơn mày lắm..."

"Thôi nào, Suzuki..."

Không khí bỗng dưng trùng xuống đầy sến sẩm, khiến tôi nhất thời không biết phải phản ứng sao. Thằng này say bét nhè rồi hay sao vậy? Mặt mũi đỏ gay cả lên rồi kìa.

"Nghĩ kỹ lại thì, sau này dù là thời cấp ba hay lên đại học, ngoài Tiểu Bách ra thì tao toàn kết thân với mấy đứa thuộc giới "Riajuu" thôi, chứ tìm được một đứa bạn otaku mà nói chuyện hợp cạ, thoải mái như mày thì đúng là chỉ có mình Tiểu Bách. Nếu không gặp mày thì có lẽ tao đã chẳng thể có được một cuộc sống otaku vui vẻ như vậy rồi... Lúc luyện tập tiết mục góp vui, tao cứ nghĩ miên man về mấy chuyện này..."

"Su... Su... zuki..."

Thôi mà, ê... Dù gì tao cũng đang ngà ngà say rồi, mày nói mấy lời này chẳng phải khiến cả tao cũng sắp rơm rớm nước mắt rồi sao! Tôi mới là người phải nói. Dù sau này lên đại học cũng quen được bạn bè bình thường lẫn những đứa cùng sở thích otaku, nhưng không ai có thể tạo dựng một tình bạn sâu đậm như với Suzuki. Cứ thấy mọi người nhiều lắm cũng chỉ là bạn otaku để cùng "đú" vui vẻ mà thôi.

"Mà này... tao... có một chuyện muốn báo cho Tiểu Bách biết."

"..."

Đến rồi. Cuối cùng thì nó cũng chịu nói rồi. Chẳng lẽ đó chính là chuyện Aya Watanabe nhắc đến dạo trước ư? Lòng tôi vẫn luôn ngóng chờ ngày Suzuki sẽ mở lời về chuyện này.

"Ừm, chuyện gì thế?"

Rốt cuộc Suzuki đã gặp chuyện gì vậy...

"Thật ra thì, tao có người yêu rồi."

"..."

Lời của Suzuki quá bất ngờ, khiến tôi chết lặng đi một lúc. Aya Watanabe nói là ám chỉ chuyện này sao? Thằng Suzuki này... cuối cùng cũng có người yêu rồi ư?

"Thật... thật hả mày?!"

"Tao đã nói với mày rồi mà, từ hồi thấy Tiểu Bách với Koigasaki hạnh phúc, tao thấy yêu đương cũng không đến nỗi tệ."

"...! Khoan... khoan đã, chẳng lẽ người yêu mày là..."

"À, Tiểu Bách cũng gặp một lần rồi mà. Chính là chị Airi ở quán cà phê hầu gái đó."

"Quả nhiên!"

Mà nói mới nhớ, hồi đó trông hai người họ có vẻ đã "ưng ưng" nhau rồi mà...

"Ôi trời, cuối cùng mày cũng có người yêu rồi à... Tao cũng vui lây lắm đấy. Chúc mừng mày nhé... Với lại, cô Airi có vẻ cũng là một cô gái rất tốt mà."

"Cảm ơn mày nhé! Tao mà có được sự tích cực như bây giờ là nhờ công của Tiểu Bách và Koigasaki đấy. Chính vì được chứng kiến tình yêu trong sáng của hai đứa mày, nên tao mới muốn thử yêu đương trở lại mà."

"Được rồi, cạn ly phát nữa nào!"

Để ăn mừng lần đầu tiên Suzuki có người yêu kể từ thời cấp hai, hai đứa tôi lại cụng ly thêm một lần nữa.

"À mà, tao còn gửi lời xin lỗi đến Tiểu Aya nữa. Hồi đó tao còn là thằng nhóc cấp hai, suy nghĩ nông cạn, không còn tin tưởng con gái nữa nên đã làm cô ấy tổn thương rất nhiều... Giờ thì tao nhận ra, thật ra Tiểu Aya chẳng có lỗi gì cả."

"Suzuki... mày cũng thay đổi nhiều thật đấy."

"Hả, vậy hả? Nhưng nếu đúng là như vậy thì tất cả cũng là nhờ Tiểu Bách đã làm tao thay đổi. Vì có Tiểu Bách bên cạnh nên tao mới dám yêu lại. Tiểu Bách cũng vậy, dù tao thấy mày so với hồi cấp ba thì thay đổi nhiều lắm, nhưng những điểm tốt thì vẫn y nguyên."

"Suzuki..."

Thật may mắn khi hồi cấp ba đã quen được Suzuki, và có thêm một thằng bạn thân cùng sở thích otaku như thế này. Dù với con trai mà nói thì nghe có hơi "sến" quá, nhưng tôi không thể không nghĩ như vậy.

Vì sáng hôm sau tôi phải dậy sớm chuẩn bị cho ngày trọng đại, nên tôi tranh thủ về trước khi quá muộn.

"À, Tiểu Bách!"

Vừa bước ra khỏi phòng Suzuki, tôi đã thấy chị Mitsuki, chị gái của cậu ấy, đang ngồi ở ghế sofa phòng khách. Lúc tôi đến đây thì chưa thấy chị, chắc là chị mới về khi hai đứa tôi còn đang ở trong phòng Suzuki.

"Chào chị Mitsuki! Chào chị, lâu rồi không gặp ạ."

Đã lâu lắm rồi tôi không ghé nhà Suzuki, nên cũng đã lâu lắm rồi không gặp chị Mitsuki.

"Chị nghe nói rồi nha~! Tuần sau em kết hôn đúng không?"

"À, vâng ạ..."

"Thật lòng chúc mừng em nha──!"

Chị Mitsuki liền bước tới bắt tay tôi, rồi nhiệt tình lắc mạnh tay tôi lên xuống.

"Em cảm ơn ạ."

"Dù có lấy vợ rồi thì cũng nhớ ghé nhà chị chơi nha! Thằng em trai chị nó dễ tủi thân lắm đó!"

"Khoan đã, sao chị cứ thích nói mấy chuyện đâu đâu thế hả!"

"Vâng, đương nhiên rồi ạ!"

"Lần sau nhớ dắt cả Tiểu Momo sang chơi nha."

"Vâng ạ!"

Chào tạm biệt chị Mitsuki xong, Suzuki tiễn tôi ra tới cửa rồi đứng đó dõi theo cho đến khi tôi đi khuất.

"Vậy thì, tuần tới đành nhờ cậu cả!"

"Ừm, cậu Kashiwada này, ngày cưới cũng phải cố lên đấy nhé!"

Cuối cùng thì Suzuki cũng đã chịu hé lộ cho tôi biết chuyện cậu ấy sẽ tích cực tìm kiếm tình yêu. Tôi rời nhà Suzuki, bước vội trên con đường dẫn tới nhà ga.

Và rồi, cuối cùng cũng đến... cái ngày trước đám cưới mà tôi đã mong ngóng bấy lâu.

Mặc dù mọi việc cho đám cưới đã được chuẩn bị đâu vào đấy cả rồi, nhưng trớ trêu thay, dù là thứ Bảy tôi vẫn phải đi làm. Rồi sau đó, các tiền bối ở công ty lại rủ tôi đi nhậu một bữa để mừng cưới. Uống đến khi hơi ngà ngà say, tôi mới lảo đảo bước trên đường về nhà.

Chẳng mấy chốc, tôi cũng về tới ga tàu gần nhà.

"…………"

Lúc này, tôi bỗng chần chừ không biết có nên về thẳng nhà luôn không.

Vài ngày trước, Koigasaki đã thuê một căn hộ theo tuần ở ngay gần nhà tôi ở. Mặc dù tôi và gia đình đều khuyên cô ấy cứ chuyển hẳn về nhà tôi ở cho tiện, nhưng Koigasaki lại muốn đợi đến khi kết hôn rồi mới dọn về ở chung, thế nên mới thành ra tình cảnh như bây giờ.

Tôi nhớ Koigasaki cũng nói hôm nay cô ấy mời mấy cô bạn gái về căn hộ uống rượu. Chắc hẳn là Azuki, chị Murasaki và Hasegawa cùng mấy người nữa rồi.

Trong khoảnh khắc, tôi đã nghĩ hay là ghé qua chào một tiếng... Nhưng một thằng đàn ông lớn xác lại mò đến buổi tụ tập của toàn phụ nữ thì thật là kém duyên, thế nên tôi đành dẹp bỏ cái ý nghĩ đó.

Chẳng biết có phải vì say, hay vì cảm xúc dâng trào khi ngày cưới cận kề mà... trong lòng tôi bỗng trào dâng một nỗi niềm đa sầu đa cảm.

Cảm thấy về thẳng nhà lăn ra ngủ luôn thì phí quá, tôi quyết định không đi đường về nhà mà rẽ sang phía bờ sông gần đó.

Dạo gần đây, tôi bận rộn tối mặt với công việc mỗi ngày. Cứ mỗi khi muốn thảnh thơi suy nghĩ chút gì đó, tôi lại có thói quen đi bộ ra bờ sông gần nhà để ngẩn ngơ sau giờ làm.

Bờ sông về đêm thật yên tĩnh, dù đang ở Tokyo mà vẫn có thể nhìn thấy lấp lánh vài ngôi sao.

Một khung cảnh như vậy thật thích hợp để chìm đắm trong cái bầu không khí buồn man mác khó hiểu này.

Ngày mai, tôi sẽ kết hôn với Koigasaki.

Đây là điều tôi hằng mong ước bấy lâu.

Cứ thế này, chúng tôi sẽ được mãi mãi bên nhau.

Ấy vậy mà đến giờ, tôi vẫn chưa có chút cảm giác chân thật nào.

Koigasaki, người từ trước đến giờ vẫn luôn ở cách xa tôi, mấy tháng trời mới gặp nhau được một lần, vậy mà từ ngày mai lại sẽ ở bên tôi mỗi ngày –

"Ơ... Ka... Kashiwada?"

"...Hả?"

Khi tôi đang ngồi trên bãi cỏ, chìm đắm trong nỗi buồn vu vơ, bỗng có tiếng người gọi từ phía sau khiến tôi giật bắn mình.

Người đứng đó là...

"À... Azuki?"

Sao Azuki lại ở đây được nhỉ...?

"Làm tôi giật mình quá... Kashiwada, cậu làm gì ở chỗ này vậy?"

"Ờ, tôi cũng giật mình nè! Tôi vừa mới uống rượu với tiền bối ở công ty xong, đang trên đường về nhà, nhưng thấy hơi say say nên tính ra bờ sông này ngẩn ngơ một lát rồi mới về..."

"À... à vậy à..."

"Tôi mới phải hỏi cậu sao lại ở đây chứ?"

"Tôi vừa rời căn hộ của Momo xong, định về nhà, nhưng lại cứ thấy muốn sắp xếp lại những suy nghĩ trong đầu mình. Với lại nghĩ còn thời gian trước chuyến tàu cuối, nên tôi tìm xem có chỗ nào yên tĩnh để một mình lang thang như vậy đó..."

"Thiệt... thiệt vậy sao?"

Sao lại có sự trùng hợp khó tin đến mức này chứ? Azuki cũng có nhiều chuyện phải suy nghĩ đến vậy sao...?

"Ơ, còn những người khác đâu?"

"Những người khác ư? Hôm nay chỉ có mỗi tôi và Momo uống riêng với nhau thôi mà."

"À, vậy à?"

Tôi nghe Koigasaki nói là cô ấy rủ Azuki và những người khác đến, nên cứ nghĩ là sẽ có thêm ai đó nữa, không ngờ lại chỉ có hai người họ uống riêng với nhau.

Hai người họ rốt cuộc đã nói chuyện gì với nhau vậy nhỉ?

"Này, Kashiwada... tôi ngồi cạnh cậu được không?"

"Hả? Ờ, được chứ!"

Nghe Azuki nói vậy, tôi vừa ngạc nhiên vừa đáp lời.

Kể từ khi tôi và Koigasaki bắt đầu hẹn hò... có lẽ là do tôi nhạy cảm quá chăng, nhưng tôi cứ có cảm giác Azuki bắt đầu cố tình giữ khoảng cách với tôi, thế nên tôi rất bất ngờ khi cô ấy lại chủ động nói ra câu này.

Azuki từ từ ngồi xuống bên cạnh tôi.

Rốt cuộc đã bao lâu rồi tôi không được ở riêng một mình với Azuki nhỉ? Ít nhất cũng đã lâu đến mức tôi không thể nào nhớ ngay ra được.

Hai người ngồi sát gần nhau đến vậy, tôi ngửi thấy trên người Azuki thoang thoảng một mùi hương thân quen đến lạ. Không rõ đó là mùi dầu gội hay nước hoa, nhưng là một mùi hương trong trẻo như xà phòng.

Điều đó khiến tôi nhớ lại những chuyện hồi còn hẹn hò, một cảm giác vô cùng hoài niệm bỗng trào dâng.

"Cuối cùng thì cũng là ngày mai rồi nhỉ."

"Ừm... phải rồi."

"Này, Kashiwada, tôi... tôi thì..."

Azuki quay mặt về phía tôi, nói với vẻ mặt nghiêm túc.

Chẳng biết rốt cuộc cô ấy định nói gì mà khiến tim tôi đập thình thịch.

"Nói thật, hồi đó sau khi chia tay Kashiwada, tôi đã rất buồn. Dù là Momo, người tôi yêu quý nhất, nhưng tôi vẫn khó lòng chịu đựng được khi thấy cậu bị người khác cướp mất."

"…!"

Dù đó đã là chuyện từ rất lâu rồi, thế nhưng những lời này của Azuki vẫn cứ thế thắt chặt trái tim tôi.

Hồi đó, Azuki rõ ràng vẫn còn thích tôi sau khi chúng tôi chia tay, ấy vậy mà cô ấy vẫn nghĩ cho tôi, vẫn đẩy tôi một cái từ phía sau, tác hợp tôi với Koigasaki.

Nếu không có Azuki, tôi sẽ không thể nào hẹn hò với Koigasaki.

"Azuki..."

"Nhưng giờ thì khác rồi."

"!"

"Tôi thật lòng rất vui vì Kashiwada và Momo kết hôn. Bởi vì hai người mà tôi yêu quý nhất có được hạnh phúc thì đối với tôi cũng là một loại hạnh phúc. Đây không phải là lời khách sáo đâu, giờ đây tôi thật sự có thể nghĩ như vậy từ tận đáy lòng."

Azuki nhìn thẳng vào mắt tôi, nói bằng ánh mắt trong veo không một chút bối rối.

"A... Azuki..."

Tôi chẳng hiểu sao hôm nay mình lại thế này nữa.

Không chỉ vì say, mà còn là tối trước ngày cưới nữa, cả người tôi bỗng trở nên buồn bã một cách lạ thường.

Thế nên, khi nghe Azuki nói ra những lời này... vành mắt tôi không kìm được mà đỏ hoe.

"Ơ, Kashiwada, khoan đã, cậu khóc cái gì vậy trời?"

Nước mắt tôi tuôn như mưa, ngay lập tức bị Azuki phát hiện.

"Tại Azuki nói mấy lời như vậy mà..."

"Làm tôi hết hồn, một người đàn ông trưởng thành sao lại dễ khóc thế hả trời!"

"Tại giờ tôi đang say mà..."

"Cậu là cái loại cứ say là khóc hả!"

Azuki vừa cười vừa trêu chọc cái thằng đang khóc là tôi đây.

Azuki, tại sao cậu lại hiền lành đến vậy chứ? Một cô gái vừa dịu dàng lại vừa biết nghĩ cho bạn bè đến thế, tôi chẳng thể nghĩ ra ai khác ngoài cậu nữa rồi.

Cho đến giờ, Azuki vẫn chưa có người yêu. Thật lòng mà nói, tôi thật sự ghen tị với người đàn ông nào sau này sẽ trở thành bạn trai của Azuki, thậm chí còn ghen đến mức ngứa mắt ngứa mũi luôn ấy chứ.

Nhưng những chuyện như thế này thì đương nhiên là tuyệt đối không thể nói với Koigasaki, mà cũng không thể nào thành thật với Azuki được...

"Azuki... Nhân lúc đang say này, tôi muốn nói vài lời thật ích kỷ, mong cậu nghe rồi cứ cho qua thôi nhé."

"Hả?"

「Anh mong... Azuki sẽ tìm được hạnh phúc. Đối với anh, em là người thứ hai trên đời này mà anh mong muốn được hạnh phúc nhất.」

Đây là lời lảm nhảm của một tên bợm rượu say mèm, chìm trong men say và nỗi buồn, khóc sụt sùi, nước mắt nước mũi tèm lem.

Đến mức nói ra những lời như vậy, anh đúng là ích kỷ, vô lễ và ngu ngốc. Dù Azuki có ghét anh cũng đành chịu.

「Ka... Ka... Kashiwada...」

Azuki nhìn thẳng vào anh. Dù trời đã tối, anh vẫn thấy khóe mắt em ấy ướt nhòe. Có lẽ vì anh khóc nên em ấy cũng khóc theo.

Người mà anh mong muốn hạnh phúc nhất trên đời, người mà anh nhất định phải mang lại hạnh phúc, thì khỏi phải nói, chỉ có một người mà thôi.

Còn sau người đó, dù anh chẳng thể làm được gì, nhưng vẫn mong em ấy nhất định phải được hạnh phúc, chính là cô gái đang đứng trước mặt anh đây.

Anh xin lỗi vì đã làm em tổn thương nhiều lần đến vậy. Và cũng cảm ơn em vì tất cả những hạnh phúc đã mang đến cho anh.

「Thật là...! Đừng... đừng nói những lời như vậy chứ!」

「Ui da!」

Azuki dùng sức vỗ mạnh vào lưng anh, khiến anh mất đà chúi nhủi về phía trước.

Azuki quay mặt đi, anh lập tức hiểu ra rằng em ấy không muốn anh thấy bộ dạng đang khóc của mình.

「Người ta hễ say là hỏng hết! Tuyến lệ cứ yếu mềm... Cả em... cả Kashiwada nữa...」

「Azuki cũng là đồ bợm rượu mít ướt ấy mà.」

「Về thôi, về thôi! Mai mình đều phải dậy sớm mà!」

Anh và Azuki lập tức đứng dậy, bước đi.

「Cảm ơn em đã đưa anh ra tận ga tàu. Vậy thì... ngày mai gặp nhé.」

「Ừm, ngày mai gặp.」

Hai đứa chia tay nhau ở cổng soát vé của ga tàu gần nhà anh.

Azuki quay lưng về phía anh, bước vào cổng soát vé. Còn anh thì đứng từ phía sau nhìn theo bóng lưng em ấy dần xa.

Bỗng nhiên, Azuki quay đầu lại.

「Anh nhất định phải hạnh phúc đấy nhé! Em cũng... nhất định sẽ hạnh phúc!」

Azuki chẳng màng đến ánh mắt của đám đông ở ga tàu, lớn tiếng gọi anh.

「Ừm... ừm! Mình hẹn rồi đấy nhé!」

Anh cũng chẳng chịu kém cạnh, lớn tiếng đáp lại và vẫy tay chào Azuki.

「Con về rồi ạ.」

「Này, Naoki! Sắp cưới đến nơi mà còn về muộn thế hả con?!」

「...!」

Vừa về đến nhà, anh thấy bố mẹ, những người đáng lẽ giờ này đã say giấc nồng, lại hiếm hoi cùng ngồi trên sofa xem TV.

Trên bàn còn bày cả chai whisky và ly rượu.

「Mọi thứ cho ngày mai đã đâu vào đấy cả chưa con?」

「Ơ? À, vâng, cũng tàm tạm rồi... Con cũng uống một ly vậy.」

「Nói gì ngớ ngẩn thế! Trông con đã say bét nhè rồi còn gì? Mai còn phải dậy sớm, mau đi tắm rồi ngủ đi!」

Nghĩ đến việc đây là lần cuối cùng bố mẹ can thiệp vào chuyện của mình như thế này, trong lòng anh lại trào dâng một nỗi buồn man mác khó tả.

Anh quyết định về phòng lấy quần áo thay rồi vào phòng tắm.

「Naoki...」

Đang định rời khỏi phòng khách thì bị bố gọi lại, anh quay đầu.

「Con phải làm cho Momo hạnh phúc đấy nhé.」

「...! Vâng, con sẽ làm ạ!」

Nghe bố, người vốn chẳng mấy khi nói chuyện nghiêm túc, nói vậy, anh gật đầu thật mạnh.

「Nếu có bất cứ khó khăn gì... lúc nào cũng có thể về đây nhờ bố mẹ giúp đỡ.」

「...Vâng, con cảm ơn ạ.」

Mẹ cũng nói với nụ cười dịu dàng mà anh chưa từng thấy bao giờ, anh phải cố gắng lắm mới kiềm được tuyến lệ suýt nữa lại vỡ òa, rồi bước vào phòng tắm.

Khi anh tắm xong, phòng khách đã không còn bóng dáng bố mẹ. Vậy ra... họ đã đợi anh sao?

Đánh răng, sấy tóc xong xuôi, anh về phòng.

Anh vừa nằm lên giường định đặt báo thức cho sáng mai thì có tiếng gõ cửa phòng.

「Ừm?」

Anh đáp lời thì cửa cũng mở ra. Akari đang đứng đó.

「Naoki, cái... cái đó...」

「Ồ, Akari, sao thế?」

「Tối nay... em có thể ngủ ở phòng anh Naoki được không ạ?」

Akari hỏi anh với vẻ mặt như sắp khóc òa đến nơi.

「...! Ờ, ừm... được thôi.」

Nghe anh nói vậy, Akari liền chạy sang phòng bên cạnh mang chăn và gối của mình sang.

Akari trải chăn của mình xuống bên cạnh giường anh rồi nằm xuống.

「Sao thế? Phòng em có ma à?」

Akari không trả lời câu hỏi đùa của anh.

Mà chỉ rúc vào chăn, quay lưng lại với anh.

「Anh tắt đèn nhé.」

「...Vâng.」

「Từ ngày mai anh Naoki sẽ không còn ở nhà này nữa... thật khó tin.」

「...! Akari...」

Anh tắt đèn phòng, rồi nghe thấy tiếng Akari thút thít.

「Sao... sao vậy. Anh không có ở đây thì em sẽ cô đơn sao?」

「Có chứ, đồ ngốc!」

「A... Akari...」

Anh bối rối không biết phải trả lời Akari thế nào.

Phải xa cô em gái đã sống cùng mình bao năm nay, tất nhiên anh cũng rất cô đơn.

Sẽ không còn cùng Akari chơi game ở nhà, lười biếng nói những chuyện vớ vẩn không đâu, cuộc sống thường nhật tưởng chừng hiển nhiên bấy lâu nay sẽ không còn nữa...

「…Anh Naoki à, từ khi vào cấp ba anh cứ thay đổi mãi... Còn em thì chẳng thay đổi gì cả. Cả đời này, em cũng không thể trở thành người phụ nữ quyến rũ như chị Momo được.」

Akari... ra là em nghĩ vậy sao?

「Anh cũng thế mà, hồi cấp ba anh tệ lắm, đều nhờ Koigasaki và mọi người giúp đỡ anh mới thay đổi được từng chút một. Chỉ cần Akari muốn, rồi một ngày nào đó em cũng sẽ gặp được người giống như Koigasaki đối với anh vậy thôi.」

「...Em mới không thèm có bạn trai.」

「Ơ, thật thế à?」

「Người ta có mà kiếm được bạn trai đâu!」

「...Không có chuyện đó đâu. Kể cả là otaku, chỉ cần muốn thay đổi thì sẽ thay đổi được thôi.」

「…………」

「...Akari à, dù sau này mình sống riêng, nhưng sự thật là anh em thì vẫn không thay đổi đâu. Nếu có bạn trai thì phải giới thiệu cho anh xem mặt trước đấy nhé.」

「…………」

Akari im lặng một lúc, cuối cùng thì...

「...Vâng... Rồi một ngày nào đó... em sẽ giới thiệu cho anh Naoki một người bạn trai còn tuyệt vời hơn anh gấp nhiều lần...」

「Ừm, tinh thần là phải thế!」

Thật lòng mà nói, anh vẫn chưa muốn Akari có bạn trai ngay lúc này đâu.

Vừa nghe tiếng Akari thút thít khe khẽ, anh vừa chìm vào bóng tối mà hồi tưởng lại đủ thứ chuyện cũ.

Bố, mẹ, và cô em gái Akari.

Bạn bè thời cấp ba: Azuki, Hasegawa, Suzuki, Kirita và cô Murasaki.

Bạn bè đại học: Sakura Maaya của câu lạc bộ Manga, anh Iwamoto, cô Nikaidou, các anh chị tiền bối và các em khóa dưới...

Anh Yamamoto đã rất quan tâm anh khi làm thêm ở quán karaoke, cô Hasumi và Megumi Fukase đã rất tận tình chỉ bảo anh khi làm thêm công việc biên tập.

Mối tình đầu Kizuna Oikawa.

Và... cô bạn gái anh yêu nhất, Koigasaki.

Anh muốn cảm ơn tất cả những người đã gặp gỡ mình cho đến bây giờ.

Đặc biệt là ngày hôm nay, cảm xúc này càng dâng trào trong anh.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận