Mặc bộ vest còn chưa quen, tôi rời khỏi công ty.
Tôi nhìn đồng hồ, giật mình vì trời đã muộn thế này. Xem ra khi về đến căn hộ, tôi sẽ muộn hơn nhiều so với giờ đã hẹn trước. Tôi vội vàng nhắn LINE cho cô ấy.
──Chắc giờ này cô ấy đang nấu bữa tối rồi.
Chẳng mấy chốc, tôi cuối cùng cũng đến được trước cửa căn hộ quen thuộc, nhấn chuông cửa.
Một lát sau, theo tiếng "cạch" của khóa cửa, cánh cửa mở ra.
"Mừng anh về nhà~!"
Koigasaki mặc chiếc tạp dề trắng bèo nhún, mặt tươi rói đón tôi. Nhìn thấy cảnh tượng này, dường như mọi mệt mỏi cả ngày hôm nay đều tan biến hết.
"Ừm, anh về rồi đây."
Tôi cởi giày da, bước vào tiền sảnh.
Koigasaki nhìn tôi với ánh mắt lấp lánh, và dang rộng hai tay ngang vai, tạo dáng sẵn sàng.
"Ủa? À, ừm..."
Chẳng lẽ đây là cái cảnh hay thấy trên TV sao? Nhận ra điều đó, tôi quay lưng về phía Koigasaki, cô ấy liền từ hai bên lần lượt cởi áo khoác vest của tôi ra.
"Hôm nay anh cũng vất vả rồi~! Anh muốn ăn cơm trước không? Hay tắm trước? Hay là..."
Koigasaki vừa nói đến đây thì đột nhiên đỏ bừng mặt.
"Gì...! Rõ... rõ ràng là em tự mình nói ra mà, còn đỏ mặt cái gì chứ!"
Tôi cũng bị cô ấy lây nhiễm, đỏ bừng cả mặt.
"Vì... vì..."
Kiểu này cứ như vợ chồng son thật ấy nhỉ.
Hiện tại, tôi đang bắt đầu thử sống chung cùng Koigasaki.
Việc này thành ra thế này, thực ra có một lý do sâu xa...
*
Thở dài một tiếng: "Haizz..."
Vừa đi trên con đường đến trường đại học, tôi không kìm được mà lại thở dài một mình.
Hôm nay là ngày thứ hai của lễ hội trường đại học. Đáng lẽ phải đón chào ngày này với tâm trạng hân hoan hơn, nhưng nói thật, hiện giờ tôi không còn tâm trí nào để tận hưởng lễ hội cả.
Hôm qua, tôi lại nhận được thông báo không trúng tuyển từ một công ty mà tôi đã trải qua vòng phỏng vấn thứ hai.
Rõ ràng đã là mùa thu năm tư đại học, mà tôi vẫn chưa nhận được thư mời làm việc chính thức từ bất kỳ công ty nào.
Vì đã hẹn hò với Koigasaki rồi, thế nên bằng mọi giá tôi cũng muốn tránh cái cảnh tốt nghiệp đại học mà không có việc làm chính thức. Nếu biết trước thế này, có lẽ tôi nên đi phỏng vấn nhiều nơi hơn, kể cả những công ty không có hứng thú.
Tuy nhiên, suy nghĩ như vậy có lẽ là xa xỉ, nhưng nói thật lòng thì dù có làm công việc không hứng thú, tôi cũng sẽ không có động lực để kiên trì đến cùng. Tôi vẫn muốn làm công việc liên quan đến những điều mình yêu thích.
Với suy nghĩ đó, tôi đã thử đi phỏng vấn từng công ty sản xuất sản phẩm ăn theo anime nổi tiếng, các công ty game, và nhà xuất bản, v.v... nhưng tất cả đều không được chú ý đến.
Nhân tiện nói thêm, công ty Fujimi-sha, nơi tôi làm thêm từ năm nhất đại học, đã nói rõ với tôi rằng họ chỉ tuyển dụng nhân tài có kinh nghiệm một cách không thường xuyên.
Nói cách khác—hiện tại tôi đang trong tình trạng liên tục tìm việc.
Từ khi lần đầu ghé thăm nhà Koigasaki ở Hokkaido, đã khoảng ba năm trôi qua.
Từ đó đến nay, tuy tôi không trở lại nhà Koigasaki nữa, nhưng mỗi khi có kỳ nghỉ dài, tôi lại đến Hokkaido gặp cô ấy, hoặc Koigasaki đến Tokyo tìm tôi, hoặc không thì chúng tôi đi du lịch ở một địa điểm trung gian. Chúng tôi cố gắng hết sức để gặp nhau, thực ra cứ khoảng hai ba tháng là gặp một lần.
Từ sau vụ cãi nhau ở lễ hội trường năm nhất đại học, chúng tôi không cãi vã gì đặc biệt nữa, mối quan hệ của chúng tôi cứ thế tiếp diễn một cách êm đềm.
Nếu nói về một thay đổi lớn hơn, thì có một điểm này.
Không ngờ... Koigasaki ấy vậy mà lại ra mắt với tư cách là một tiểu thuyết gia.
Cô ấy vẫn luôn cần mẫn gửi bài dự thi các giải thưởng dành cho tác giả mới, cũng thường xuyên cho tôi xem bản thảo, nhờ tôi góp ý hay đưa ra nhận xét.
Ngay cả dưới góc nhìn của tôi cũng thấy rõ ràng rằng, tiểu thuyết của Koigasaki ngày càng viết tốt hơn, và khi học năm hai, tiểu thuyết mà cô ấy gửi dự thi Giải thưởng Tác giả Mới Thể loại Văn học Tổng hợp còn giành được giải đặc biệt.
Đó là giải thưởng dành cho tác giả mới, với đối tượng là các câu chuyện tình yêu. Koigasaki viết một tiểu thuyết tình yêu chân thực về các sinh viên đại học thời nay.
Tóm tắt nội dung thì đó là câu chuyện về một cô sinh viên đại học là fan cuồng của một ban nhạc, gặp gỡ một anh chàng sinh viên khác cũng hoạt động trong ban nhạc tại nơi làm thêm là một phòng hòa nhạc nhỏ, rồi cả hai phải lòng nhau.
Lúc đầu đọc câu chuyện này, vì cách miêu tả quá đỗi sống động, còn khiến tôi thoáng nảy sinh suy nghĩ "Chẳng lẽ Koigasaki đã phải lòng ai khác ngoài mình ở Hokkaido sao?", trong chốc lát cảm thấy lo lắng bồn chồn. Thế nhưng hình như đó là câu chuyện được viết dựa trên mẫu hình của cô bạn Kurono ở đại học. Thực tế thì cô bạn Kurono quả thật cũng đang rất yêu đương mặn nồng với bạn trai chơi ban nhạc.
Hai tháng trước... tức là tháng Tám năm nay, tác phẩm đầu tay của Koigasaki đã được xuất bản thành công.
Tuy nhiên theo Koigasaki nói, có vẻ bán không chạy lắm, khiến cô ấy hơi thất vọng.
Mặc dù tôi thấy chỉ cần ra mắt được đã là rất đáng nể rồi, mà mới là tác phẩm đầu tay thì cũng không cần quá bận tâm như vậy...
Nhưng so với cô ấy, vấn đề bây giờ lại nằm ở tôi.
Rõ ràng Koigasaki đã thực hiện được ước mơ của mình một cách tốt đẹp, vậy mà đã là mùa thu năm tư đại học, tôi đến giờ vẫn chưa tìm được việc làm... Thế này thật sự quá khó coi, hoàn toàn không còn mặt mũi nào để gặp bố mẹ Koigasaki nữa.
Phải tìm được việc càng sớm càng tốt...
"Chào buổi sáng~!"
"A, Kashiwada-senpai! Chào buổi sáng!"
Đến trường đại học, tôi đi thẳng đến phòng nghe nhìn, thì cậu em khóa dưới của câu lạc bộ manga—Aono, đã đáp lại lời chào của tôi.
Thành viên khóa dưới chúng tôi một năm chỉ có một cậu bạn tên Aono, còn khóa dưới hai năm thì có hai cậu bạn mới vào, thế nhưng vì bận tham gia câu lạc bộ khác hoặc làm thêm nên hầu như không đến sinh hoạt nữa, còn khóa dưới ba năm... tức là sinh viên năm nhất năm nay thì có ba bạn nữ mới vào.
Tiện thể nói luôn, giờ không thấy ba bạn nữ ấy đâu, chắc vẫn đang bận rộn chuẩn bị các thứ.
"Kashiwada-senpai, trong lúc bận rộn tìm việc mà anh vẫn đặc biệt đến đây, thật sự cảm ơn anh nhiều lắm!"
Aono dùng cái giọng điệu phóng khoáng thường ngày để cảm ơn tôi. Cậu ấy biết tôi đang gặp khó khăn trong việc tìm việc.
"À, không có gì đâu. Mấy bạn năm tư khác... vẫn chưa đến sao?"
Tôi nhận thấy phòng nghe nhìn hiện tại chỉ có một mình Aono, Hasegawa và cô bạn Sakura vẫn chưa đến.
"Vâng, đúng vậy ạ!"
Cậu em khóa dưới tên Aono này là một người tốt bụng, lễ phép, không hiểu sao lại thần tượng tôi một cách lạ lùng.
Dù là một otaku, nhưng vẻ ngoài lại bất ngờ sáng sủa, thân hình nhỏ nhắn, thuộc kiểu đáng yêu. Thế nhưng theo lời cậu ấy nói, đến giờ cậu ấy chưa từng có bạn gái, và dường như rất bận tâm về điều này, vì thế rất kính trọng tôi—người duy nhất có bạn gái trong số tất cả các tiền bối, kể cả các anh đã tốt nghiệp.
Bởi vì khi tôi cho cậu ấy xem ảnh Koigasaki, cậu ấy liền kêu lên: "Kashiwada-senpai rõ ràng là một otaku mà lại có bạn gái dễ thương và thời trang thế sao? Em cũng muốn được như anh!" nên điều này cũng phải nhờ công của Koigasaki rồi.
"Anh Kasiwada, tình hình tìm việc của anh sao rồi ạ?"
"..."
Vì Thanh Dã lại đụng đúng chủ đề mà tôi chẳng muốn nhắc tới chút nào, nên tôi chỉ biết im lặng.
"Ờm... Anh Kasiwada, ánh mắt anh nhìn trống rỗng quá!"
"Là... là ảo giác thôi mà!"
"Lạ thật đấy... Anh Kasiwada là người được nhiều người yêu mến, cuộc sống viên mãn như vậy mà lại gặp khó khăn trong việc tìm việc sao?"
"Gì cơ? Không... thật ra anh đâu có viên mãn như em nói đâu..."
"Đâu mà không có? Anh chẳng phải đã viên mãn đến mức vượt quá ngưỡng rồi sao!"
"Không không không... Hơn... hơn cả mấy chuyện đó thì hôm qua câu lạc bộ chúng ta hoạt động thật náo nhiệt, quá tốt rồi còn gì!"
"Rõ ràng là anh đang đánh trống lảng mà? Thôi được rồi, đúng vậy đấy, tất cả là nhờ phúc của anh mà có được."
"Nhân tiện thì, mấy bạn nữ năm nhất khác đang thay đồ phải không?"
"Vâng, đúng vậy!"
Câu lạc bộ Manga của chúng tôi năm nay cũng làm một bộ "phim người đóng tự chế dựa trên các tác phẩm anime nổi tiếng" để chiếu trong lễ hội trường.
Kể từ khi tôi đề xuất ý tưởng làm phim cùng nhau cách đây ba năm thành công, thì đã liên tục bốn năm liền chúng tôi đều làm phim người đóng.
Mặc dù việc quay và dựng phim vẫn còn rất vất vả, nhưng chúng tôi nhận được nhiều niềm vui hơn từ đó, cộng thêm phản hồi tích cực từ khán giả, nên giờ đây nó đã trở thành một hoạt động không thể thiếu.
Năm nay chúng tôi mời ba em năm nhất diễn xuất trong phim, còn vào ngày chiếu thì mời các em năm nhất hóa trang (Cosplay) để đón tiếp khách.
"Chào buổi sáng~!"
"Chào buổi sáng."
Lúc này, Hasegawa và Sakura bước vào phòng nghe nhìn.
"Chị Sakura và chị Hasegawa, rất cảm ơn hai chị đã dành thời gian quý báu của mình để đến!"
"Không có gì đâu... Ơ này, Kasiwada, cậu ở đây có sao không? Đã tìm được việc làm chưa?"
Hasegawa vừa nhìn thấy tôi đã liền bắt chuyện với vẻ mặt vừa lo lắng vừa như thể không thể tin nổi.
"Ưm... chưa, vẫn chưa..."
"Quả nhiên là..."
"À, chị Hasegawa và chị Sakura đã nhận được thư mời làm việc rồi sao?" Thanh Dã hỏi.
"Ừm, đúng vậy đó~!"
Đúng vậy. Đáng ghen tị thay, cả hai người họ đều đã tìm được việc làm, giờ đang vùi đầu vào việc chuẩn bị luận văn tốt nghiệp.
"Em nhớ hình như chị Hasegawa sẽ đi dạy ở trường cấp ba đúng không ạ~?" Sakura hỏi với giọng điệu vui vẻ.
"Ừm, đúng rồi."
"Ơ, vậy sao ạ? Chị Hasegawa sẽ làm giáo viên cấp ba sao..."
Trong một khoảnh khắc, Thanh Dã lộ ra vẻ mặt không đứng đắn, điều này tôi đâu có bỏ lỡ.
Ừm, tôi hiểu lắm mà, Thanh Dã à. Khi tôi nghe Hasegawa quyết định làm giáo viên cấp ba, tôi cũng đã mơ mộng rằng nếu có cô giáo xinh đẹp như thế làm giáo viên chủ nhiệm thì chắc chắn sẽ vui chết mất, nghĩ đến mà cười không ngậm được miệng.
"Nhân tiện, Sakura đã tìm được việc ở đâu rồi?"
Mặc dù tôi biết Sakura đã có việc làm, nhưng vẫn chưa hỏi cô ấy sẽ làm ở đâu.
"Em sẽ làm nhân viên bình thường ở Animate đó ạ~!"
"Ơ, Animate ư? Tốt quá nhỉ──! Em nộp đơn vào mấy công ty liên quan đến Otaku mà bị loại không thương tiếc luôn đó..."
"Thật vậy sao?... Mà nguyện vọng số một của em thật ra là làm cô dâu của anh Kasiwada đó~"
"Ơ?"
Nghe câu nói của Sakura, tôi không kìm được mà kêu lên đầy ngạc nhiên. Điều này làm những người khác có mặt ở đó cũng giật mình.
"Trêu... trêu anh thôi! Lừa anh đó lừa anh đó! Sao em có thể nhớ nhung mãi một người đã có bạn gái suốt mấy năm liền được chứ~!"
"...! À... à ha ha... Hết hồn, hóa ra là đùa thôi à..."
Mặc dù không rõ Sakura nói thật hay chỉ đang trêu tôi, nhưng hồi năm nhất cô ấy từng bày tỏ rằng mình thích tôi.
Bởi vì tôi đã nhấn mạnh vài lần rằng mình không có ý định chia tay với bạn gái, nên sau năm hai cô ấy cũng dần dần không còn nhắc đến chuyện này nữa. Dù tấm lòng của cô ấy làm tôi vui, nhưng nói thật, giữ khoảng cách một chút như vậy tôi sẽ cảm thấy thoải mái hơn.
Lúc này, nhóm ba cô gái năm nhất đã thay xong đồ Cosplay và trở lại phòng nghe nhìn.
"Ồ~ Các em hợp quá đấy chứ!"
Các em năm nhất Cosplay trong bộ đồng phục của các nữ nhân vật chính trong anime nổi tiếng.
Thật lòng mà nói, dù hơi thất lễ, nhưng tôi lại nhớ đến dàn diễn viên "thần thánh" của lễ hội trường năm nhất... So với thời điểm Tiểu Đậu, Hasegawa, chị Murasaki và chị Nikaidou diễn phim thì thiếu đi vẻ rực rỡ. Nhưng đó là vì tiêu chuẩn ngoại hình lúc đó cao bất thường thôi, chứ ba em năm nhất năm nay cũng rất hợp vai và đáng yêu lắm.
"A, cảm... cảm ơn..."
Các em năm nhất khẽ cảm ơn, không biết có phải vì ngại ngùng không.
"Thật là── Anh Kasiwada cứ vô tư nói ra mấy lời này nên mới được yêu thích đó mà~ Quả nhiên là người có bạn gái có khác~"
"Hả? Em nói gì vậy!"
"Chuyện phiếm đến đây thôi nhé, nếu không bắt đầu chuẩn bị thì sẽ không kịp giờ chiếu đâu đấy."
"...Ờ, được rồi..."
Sau khi Hasegawa nhắc nhở, mọi người cũng bắt đầu chuẩn bị.
Không lâu sau đến giờ chiếu, tôi, Hasegawa và Sakura – những người phụ trách ca đầu tiên – đã tiếp đón khách.
Hôm nay cũng có rất nhiều khách đến xem bộ phim do câu lạc bộ Manga sản xuất.
Sau khi chúng tôi kết thúc ca trực, ba người cùng nhau đi dạo quanh lễ hội trường. Ngày hôm đó, tôi tạm gác chuyện tìm việc sang một bên, tận hưởng trọn vẹn lễ hội trường cuối cùng của đời sinh viên.
"Này, Kasiwada. Ăn takoyaki không? A~"
Chúng tôi vừa đi dạo quanh các gian hàng của lễ hội trường, vừa lúc Sakura dùng đũa gắp một viên takoyaki mà cô ấy tự mua, đưa đến bên miệng tôi.
"Ơ? Cảm... cảm ơn... Khụ khụ... Ưm? Nóng quá──!"
"Ha ha ha ha ha! Phản ứng y hệt diễn viên hài luôn! Kasiwada thật sự rất thú vị đó──!"
"...Chắc là bị quả báo rồi chứ gì?"
"Hả? Nóng... nóng quá!"
Nhìn Sakura đang cười phá lên khi tôi bị bỏng vì ngậm takoyaki trong miệng, cùng với Hasegawa đang vừa buông lời châm chọc vừa khúc khích cười.
Trong khi tận hưởng lễ hội trường cuối cùng của thời đại học, tôi cũng cảm thấy vô cùng xúc động, thật sự rất vui vì năm xưa đã gia nhập câu lạc bộ Manga.
Thế nhưng, dù sao thì tôi vẫn chưa tìm được việc làm, giờ mà bắt đầu đa sầu đa cảm thì có vẻ còn quá sớm!
Không lâu sau, lễ hội trường đã đến hồi kết. Sau khi dọn dẹp xong xuôi, buổi lễ hậu dạ hội thường lệ bắt đầu.
Sau khi cuộc thi sắc đẹp kết thúc, các thành viên câu lạc bộ Manga ngồi cùng nhau lắng nghe buổi hòa nhạc do câu lạc bộ Guitar tổ chức.
Vừa nghe câu lạc bộ Guitar biểu diễn, vừa lơ đãng nhớ lại những chuyện đã xảy ra trong suốt bốn năm đại học.
Hoàn hồn lại, tôi thấy Hasegawa đang ngồi ngay bên cạnh mình. Tôi vô thức nhìn ngắm khuôn mặt nghiêng của Hasegawa. Không biết có phải vì nghe nhạc quá say sưa không mà Hasegawa lộ ra ánh mắt nhìn về phía xa xăm.
"...? Có... có chuyện gì vậy?"
Lúc này, Hasegawa quay sang nhìn tôi, ánh mắt hai đứa chạm nhau.
"À, ừm... xin... xin lỗi, không phải đâu..."
Bị Midori phát hiện đang nhìn chằm chằm vào cô ấy, tôi không khỏi luống cuống.
"Ừm... tôi chỉ thấy... cậu nghe chăm chú quá thôi mà."
"...Ừm, đúng vậy. Nghe những bài hát này, tôi lại đắm chìm vào ký ức về các mùa lễ hội trường từ trước đến nay."
"Ký ức về lễ hội trường ư?"
"Đúng vậy. Trong tất cả các hoạt động của trường, tôi thích nhất là lễ hội trường. Dù là hồi cấp ba hay khi lên đại học..."
"Vậy à? Sao thế?"
Thật hiếm khi Midori lại tự nói về chuyện của mình.
"Đúng vậy... Nhớ hồi lễ hội trường năm nhất cấp ba, Kashiwada-kun đã giúp tôi và anh trai làm lành phải không? Hơn nữa... cậu ấy còn lấy hết dũng khí tỏ bày lòng mình với tôi nữa... Dù rất bất ngờ, nhưng tôi vui lắm."
"..."
Không ngờ cô ấy lại nhắc đến chuyện từ xa xưa như vậy, tôi giật mình. Midori khẽ mỉm cười, nụ cười thoáng chút đắng lòng nhìn tôi.
"Hồi lễ hội trường năm hai, ngoài Kashiwada-kun ra, tôi còn chung lớp với Azuki-chan và Suzuki-kun nữa, tụi tôi đã mở một quán cà phê Cosplay... Dù là do quá chú trọng vào yếu tố hài hước nên không thu hút được nhiều khách lắm, nhưng cá nhân tôi thì thấy rất vui. Lúc lên đại học cũng vậy, CLB Manga hàng năm đều sản xuất phim, việc viết kịch bản cũng làm tôi rất vui, rồi những chuyến đi chụp ảnh cũng là những kỷ niệm vô cùng đẹp đẽ."
Midori say sưa kể về những ký ức lễ hội trường từ trước đến nay, nở nụ cười tươi tắn.
"Ừm... mỗi năm đến lễ hội trường tôi cũng đều rất vui, và đến tận bây giờ những kỷ niệm ấy vẫn thật đẹp."
"Đúng vậy. Mà đây cũng là lần cuối rồi."
Nghe Midori nói câu này, dường như cả tôi cũng thấy một nỗi cô đơn dâng lên trong lòng.
"...Suốt bốn năm qua... tôi đã làm phiền cậu không ít. Bốn năm này... không, phải là bảy năm từ hồi cấp ba đến giờ, thật lòng cảm ơn cậu đã luôn quan tâm chăm sóc tôi."
Midori nở nụ cười buồn bã nhìn tôi chăm chú.
"Mi... Midori..."
Những lời nói của Midori khiến tôi bất giác nhớ lại lễ hội trường ba năm trước – tức là năm nhất đại học.
Vì quay bộ phim cho lễ hội trường năm ấy, tôi cứ có cảm giác khoảng cách tâm hồn giữa tôi và Midori lại một lần nữa được kéo gần lại...
Rồi sau lễ hội trường, Midori đã tỏ tình với tôi lần thứ hai.
Giờ nghĩ lại chuyện ngày ấy, tôi thậm chí còn thấy nó cứ như một giấc mơ vậy.
"Đừng... đừng nói mấy lời buồn bã vậy chứ! Giờ còn lâu mới đến lễ tốt nghiệp mà."
Lời Midori nói khiến không khí chùng xuống, tôi cố ý lên tiếng thật vui vẻ để thay đổi tình hình.
Nghe tôi nói, Midori bật cười khe khẽ, đáp lại: "Cũng phải nhỉ."
Dù tôi cũng vậy, nhưng hẳn Midori cũng đang trào dâng cảm xúc bâng khuâng khi chào đón lễ hội trường cuối cùng của đời sinh viên.
Bởi vì đối với chúng tôi – ít nhất là với tôi, cả quãng đời học sinh cấp ba lẫn đời sinh viên đều thật đáng nhớ biết bao.
***
Ngày hôm sau.
Do được nghỉ bù lễ hội trường, hôm đó không cần lên lớp.
"Tôi trịnh trọng chúc mừng cậu nhé... Suzuki, chúc mừng cậu ra mắt!"
"Cảm ơn cậu nhé~!"
Hôm đó tại một quán maid cafe ở Akihabara, tôi và người bạn tri kỷ từ hồi cấp ba là Suzuki đã gọi bia và cụng ly chúc mừng ngay giữa ban ngày.
Chuyện là ban nhạc của Suzuki cuối cùng cũng đã quyết định chính thức ra mắt.
Khoảng một năm trước tôi đã nghe cậu ấy nhắc đến chuyện ra mắt rồi, quãng thời gian này chắc là đang chuẩn bị cho việc debut, nhưng hình như đã ấn định là tháng ba năm sau sẽ phát hành đĩa đơn, chính thức ra mắt toàn quốc.
"Tuyệt vời thật đấy – tốt nghiệp đại học là có thể chính thức ra mắt luôn. Tại bố mẹ tôi bảo nếu trong thời gian học đại học mà không ra mắt được thì phải đi tìm việc khác làm đó~"
"Chà, giỏi thật đấy... Không ngờ bên cạnh mình lại sắp có một nghệ sĩ ra đời."
"Xin phép ạ. Đây là món salad rau củ và khoai tây kiểu Đức của quý khách ạ."
Lúc này, cô nàng hầu gái bưng đồ ăn đặt lên bàn.
"Ồ ồ, trông có vẻ ngon quá~"
Hình như Suzuki hay ghé quán maid cafe này lắm, cậu ấy giới thiệu nhiệt tình vì bảo dù là maid cafe nhưng họ rất chú trọng vào món ăn. Dù hôm nay là lần đầu tôi đến, nhưng đúng là đồ ăn ở đây tinh tế hơn hẳn bất kỳ quán maid cafe nào tôi từng ghé qua trước đây.
"Cậu là bạn của Suzuki-sama phải không ạ?"
"Ế? À, đúng vậy!"
Đột nhiên bị cô hầu gái bưng đồ ăn đến bắt chuyện khiến tôi giật bắn mình. Này Suzuki, dù là khách quen nhưng không ngờ cậu lại được nhớ mặt nhớ tên đến vậy đấy.
"Là bạn tôi quen từ hồi cấp ba đến giờ."
Suzuki giải thích với cô bé.
"À thì ra là vậy. Em là Airi. Rất vui được gặp ạ!"
"À, vâng, rất vui được gặp em!"
Mặc dù tôi đã lâu không ghé maid cafe rồi, nhưng không biết ở đây có quy định đặc biệt là phải tự giới thiệu tên khi chào hỏi không nhỉ?
Cô bé Airi nở nụ cười chào tôi, có mái tóc đen tết bím, trang điểm tự nhiên chứ không hề lòe loẹt như nhiều cô hầu gái khác. Cô bé trông rất đáng yêu, đúng kiểu một cô nàng trong sáng, thanh thuần. Nhìn vẻ còn ngây ngô kia, chắc hẳn là học sinh cấp ba đây mà.
"Airi-chan biết rất rõ về Touhou và Kantai Collection, nên bọn tôi nói chuyện rất hợp."
"..."
"Ồ, vậy à..."
Vì Suzuki nói với vẻ mặt hớn hở như vậy, tôi không khỏi giật mình.
Bởi vì nhắc đến Suzuki thì cậu ta là cái loại đàn ông chẳng hề có hứng thú gì với con gái cả. Hồi cấp ba hai đứa tôi cùng đi maid cafe, cậu ta cũng chẳng chút mảy may để tâm đến mấy cô hầu gái đâu. Cậu ta chỉ đến đây vì thấy nơi này hợp để trò chuyện mấy chủ đề otaku mà thôi.
Thế mà cái tên Suzuki đó, lại dùng những lời như vậy để hình dung về một cô bé...
"Này, Suzuki!"
Khi Airi-chan nói "Mời quý khách dùng bữa từ từ" rồi rời bàn, tôi nhỏ giọng bắt chuyện với Suzuki.
"Hiếm thấy cậu lại dùng lời lẽ như vậy để hình dung một cô hầu gái đó nha. Chẳng lẽ cậu có ý với người ta rồi sao?"
"Ế? Không... không phải đâu mà... Tôi chỉ thấy nói chuyện với cô bé ấy rất hợp thôi. Cơ mà, gần đây tôi cũng bắt đầu suy nghĩ rằng, không thể cứ mãi cho rằng mấy cô gái 3D là không đáng tin."
"Ế? Th... thật vậy sao? Sao đột nhiên lại...?"
Tôi không khỏi ngạc nhiên thốt lên. Không ngờ cái tên Suzuki ghét phụ nữ như hủi lại có suy nghĩ này... Rốt cuộc là gió thổi hướng nào vậy trời?
"Ừm... nhìn Kashiwada và Koigasaki-san yêu nhau, tôi thấy yêu đương với gái 3D cũng không tệ lắm. Hai cậu bắt đầu hẹn hò từ năm nhất cấp ba, yêu xa sáu năm trời mà vẫn luôn nhớ nhung nhau... cảm giác cứ như trong mấy game H thuần khiết vậy. Nếu có tình yêu như thế, tôi cũng muốn thử xem sao."
"Suzuki..."
Tôi khá bất ngờ khi Suzuki lại có suy nghĩ này về tôi và Koigasaki.
Thế nhưng, đây đúng là một tín hiệu đáng mừng. Trước đây tôi cũng từng lo lắng không biết tên này cứ độc thân mãi thì phải làm sao.
"Đúng rồi, cứ nghĩ thế đi! Với cậu thì chỉ cần thật lòng, kiểu gì chẳng có bạn gái ngay tắp lự!"
"Bạn gái à... Ừm, đúng là tôi cũng nên học theo cậu Kashiwada mà cố gắng thử xem sao."
Sau khi kể cho nhau nghe đủ chuyện gần đây, rồi lại tha hồ chém gió đủ thứ chủ đề otaku, chúng tôi mới thanh toán rồi chuẩn bị rời khỏi quán cà phê hầu gái.
"Cảm ơn quý khách đã ghé thăm ạ! À mà, ngài Suzuki...!"
Khi chúng tôi vừa thanh toán xong, định bụng ra về thì cô hầu gái Airi, người vừa tiễn chúng tôi nãy giờ, đã ngập ngừng cất lời với Suzuki.
"À, cái đó... Xin hỏi lần tới ngài định khi nào sẽ ghé thăm lại ạ?"
Mặt Airi đỏ bừng, cô lí nhí hỏi.
Này... này này, cái này là... lời chào khách hàng thôi sao? Hay là thật lòng vậy? Nếu chỉ là nói theo phép xã giao thì nét mặt cô Airi ngại ngùng đến mức đó hơi quá rồi, trông cô ấy như vừa gom hết can đảm để nói vậy.
"Hả...?"
Nghe Airi nói vậy, bất ngờ là cả Suzuki cũng chẳng giấu nổi vẻ ngạc nhiên mà hỏi lại.
Cái tên Suzuki nổi tiếng đào hoa mà cũng dao động đến thế à... Chắc cậu ta thích cô Airi thật rồi. Ngẫm kỹ lại thì, vừa ngây thơ lại vừa loli, lại còn là dân otaku nữa chứ, đúng là gu của Suzuki còn gì.
Với lại Suzuki tuy được nhiều người thích nhưng từ hồi cấp hai đến giờ cậu ta chưa từng hẹn hò với ai cả, nên có lẽ cậu ta chẳng có tí miễn dịch nào với những cô gái mà mình coi là đối tượng để yêu đương.
"Lần... lần tới ạ...? À, chắc là tháng sau..."
"Thật ạ? Em sẽ chờ ngài ghé thăm!"
Khi Suzuki vừa bấp bênh vừa trả lời xong, Airi lộ rõ vẻ vui mừng ra mặt. Đến mức tôi còn nghĩ nếu đây chỉ là lời chào xã giao thì diễn xuất của cô ấy đúng là quá đỉnh rồi.
"............"
Suzuki đứng sững tại chỗ, nhất thời chìm vào im lặng. Rốt cuộc là sao thế này?
Rồi, cậu ta đột ngột tháo ba lô đeo trên người xuống, lấy ra một cây bút bi và quyển sổ tay, vội vàng viết gì đó vào rồi xé toạc tờ giấy ra.
"...C... cô Airi! C... cái đó... Đây... đây là ID LINE của tôi..."
"Hả...?"
"!"
Hành động bất ngờ của Suzuki khiến cô Airi cứng đờ cả người vì không biết chuyện gì đang xảy ra. Còn tôi thì cũng ngạc nhiên đến mức không nói nên lời.
"À, cái đó, nếu vừa nãy chỉ là lời nói xã giao hay yêu cầu công việc thì cô cứ vứt nó đi ngay cũng được. Nhưng nếu không phải thế thì..."
Mặc cho Suzuki vẫn chẳng giấu nổi vẻ bối rối, cậu ta vẫn nhìn thẳng vào mặt cô Airi bằng ánh mắt kiên định mà nói. Tuy câu nói của cậu ta không trọn vẹn, có chút đầu voi đuôi chuột, nhưng tôi nghĩ cậu ta đã truyền tải rõ ràng điều mình muốn nói cho đối phương rồi.
"Ngài... ngài Suzuki..."
"...À! Mà thôi, dù cô có không nhắn gì cho tôi thì sau này tôi vẫn sẽ ghé quán, cứ yên tâm nhé!"
Suzuki cười xòa nói, như thể muốn lảng tránh đi chuyện vừa rồi.
"...Cám... cảm ơn anh!"
Cô Airi dùng cả hai tay đón lấy mảnh giấy nhỏ từ quyển sổ tay Suzuki vừa xé ra, rồi nhìn thẳng vào mặt cậu ta nói:
"Em... em... sẽ nhắn tin! Nhất định sẽ nhắn!"
Sau khi đỏ bừng mặt nói lời khẳng định chắc nịch đó, cô ấy nói với chúng tôi: "Mời quý khách lần sau lại ghé!", rồi cúi gập người chào thật sâu.
"Ối chà~ Thế này thì tuyệt quá rồi còn gì, Suzuki!"
Rời khỏi quán, tôi vỗ vỗ vai Suzuki.
"Ờ, ừm..."
Suzuki với gương mặt vẫn còn hơi đỏ bừng trả lời.
"Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, không ngờ cậu lại làm ra chuyện này đó nha..."
"À không... Quán đó khác mấy quán cà phê hầu gái khác ở chỗ, quán có chủ trương là 'nhân viên chỉ là hầu gái của một nhà hàng bình thường', nên được phép trao đổi thông tin liên lạc với hầu gái. Chứ mấy quán hầu gái khác thì cấm tiệt chuyện này, hễ bị phát hiện là bị đuổi việc ngay, nên tôi đời nào làm vậy."
"Ồ~... Không phải cái đó, mà là, dù cho có thế đi nữa, người làm ra chuyện này lại là cái tên ghét con gái như cậu đó nha..."
"Ừm... Tôi cứ thấy mình cũng phải học theo cậu Kashiwada mà chủ động tấn công thôi."
"...! Su... Suzuki..."
"Thật lòng mà nói, trước đây tôi đã thấy trò chuyện với cô Airi rất vui, với lại cô ấy cũng dễ thương. Vừa rồi tôi cũng suy nghĩ lại một chút, nếu mà mình muốn yêu đương trở lại thì... ước gì là với một cô gái như thế."
Suzuki ngượng ngùng nói, trông cậu ta đáng tin cậy hẳn.
So với Suzuki thời trung học phổ thông, cái tên không tin tưởng thế giới 3D, cố chấp khép chặt lòng mình trước phụ nữ, thì giờ cậu ta đúng là khác một trời một vực.
Suzuki đã thay đổi rồi.
Nếu quả thật như lời cậu ấy nói, là do tôi và Koigasaki ảnh hưởng... thì điều đó thật sự khiến tôi rất vui.
Suzuki đã như thế này mà đạt được ước mơ, tâm hồn cũng trưởng thành hơn. Thế nhưng ngược lại, liệu tôi có thể thay đổi được không?
Dù cậu em Aono có nói tôi là "Riajuu" gì đó, nhưng tôi đã thật sự trở thành Riajuu theo đúng nghĩa chưa? Dù sao thì tôi còn chưa tìm được việc làm, tuy đã có bạn gái rồi, nhưng vẫn là cái tên otaku nhát gan, chẳng thay đổi chút nào.
Tôi cũng phải trưởng thành hơn nữa mới được...
*
Dù đã đến tháng mười một, nhưng những gì gửi đến vẫn chỉ là thông báo trượt vòng thi viết hay phỏng vấn lần hai, tôi vẫn chưa nhận được thư báo trúng tuyển của bất kỳ công ty nào.
"Koigasaki Momo: Kết quả công ty ○× có rồi à?"
"Có rồi. Vẫn không được."
"Koigasaki Momo: Vậy à... Không sao đâu, lần sau cố gắng hơn là được mà!"
Mỗi lần tôi dùng LINE báo cho Koigasaki kết quả trượt, tâm trạng lại tụt dốc thảm hại.
Tôi từng nghĩ nếu không có bạn gái, có lẽ tôi sẽ dễ dàng thỏa hiệp hơn trong chuyện tìm việc.
Giờ đây, tôi có một cô bạn gái tên là Koigasaki Momo.
Rõ ràng bạn gái mà tôi yêu nhất thì vừa học đại học đã ra mắt trở thành tiểu thuyết gia chuyên nghiệp, vậy mà bạn trai lại đi làm ở một công ty ba cọc ba đồng thì thật là mất mặt. Đến cả bố mẹ Koigasaki tôi cũng không dám nhìn mặt. Vì cái ý nghĩ mãnh liệt đó, tôi vẫn muốn cố gắng hết sức để tìm một công ty tử tế mà vào làm.
"Koigasaki Momo: À, thật ra thì cuối năm nay mình muốn đến Tokyo một chuyến."
"Hả, thật hả?"
Thấy tin nhắn LINE Koigasaki gửi, tôi giật mình thon thót.
"Koigasaki Momo: Mình đang hơi băn khoăn không biết có nên tiếp tục viết tiểu thuyết như thế này nữa không."
"Koigasaki Momo: Thế nên mình muốn đến Tokyo một chuyến để nhìn nhận lại bản thân."
"Băn khoăn ư? À, tại sao cơ?"
"Koigasaki Momo: Vì mình muốn gặp trực tiếp cậu để bàn bạc kỹ càng chuyện này, nên cứ đợi mình qua đó rồi mình nói chi tiết hơn nhé."
Tôi không biết Koigasaki lại đang băn khoăn về chuyện viết tiểu thuyết. Hóa ra trong mắt tôi, Koigasaki tưởng chừng thuận buồm xuôi gió sau khi thực hiện được ước mơ, lại cũng đang lo lắng về tương lai.
"Koigasaki Momo: Nhưng giờ cậu đang bận xin việc mà, có làm phiền cậu không?"
Làm phiền gì chứ. Tôi còn đang nghĩ mùa đông này sẽ bận rộn với chuyện tìm việc, dù muốn gặp cũng khó mà đi Hokkaido được một chuyến, Koigasaki chịu khó sang đây thật sự là trời phật phù hộ rồi.
「Ôi không, làm gì có chuyện đó! Em đến anh vui lắm. Với lại anh cũng muốn nghe em tâm sự nữa. Mà có khi em ở đây anh vẫn phải đi tìm việc đó...」
「Momo Koigasaki: Thật á? Thế em đi thật đấy nhé?」
「Ừm! Anh sẽ xin phép bố mẹ trước đã!」
「Momo Koigasaki: À, lần này không cần nói với bố mẹ cũng được! Tuần tới em đến Tokyo sẽ thuê một căn hộ cho thuê theo tuần, định bụng là để học cách sống tự lập một mình xem sao.」
「Hả? Học cách sống tự lập ư?」
「Momo: Ừm. Anh còn nhớ không, trước kia em chẳng phải từng nói là sau khi tốt nghiệp đại học sẽ tính chuyện ở lại đó sống sao?」
「!」
Đúng vậy. Hồi Momo vừa ra mắt với tư cách tiểu thuyết gia, cô ấy đã từng vô tình nhắc đến việc vì nhà xuất bản cũng ở Tokyo, chi bằng cứ ở lại đó sống một mình luôn.
Hồi thi đại học, cô ấy từng đề xuất với bố mẹ muốn thi vào một trường đại học ở Tokyo, nhưng bố cô ấy có vẻ đã kịch liệt phản đối, với lý do chưa thành niên thì không thể sống một mình được.
Khi đó, hình như còn bị nói là đợi đến khi tốt nghiệp đại học, tự mình kiếm sống được, tự lập được thì muốn làm gì tùy cô ấy.
Vậy mà bây giờ, cô ấy đã trở thành tiểu thuyết gia, nên cũng đang tính chuyện sau khi tốt nghiệp đại học sẽ đến đây sống.
Chỉ là, dù gì thì tác phẩm đầu tay cũng không quá ăn khách, với tình hình hiện tại của Momo thì không thể chỉ dựa vào thu nhập từ tiểu thuyết để duy trì cuộc sống được, thế nên vẫn chưa rõ liệu cô ấy có được cho phép đến Tokyo sống một mình hay không.
「Momo Koigasaki: Rồi á... À ừm, Kashiwada này, hay anh cũng đến căn hộ em thuê sống thử chung một thời gian xem sao? Nhưng mà như thế thì thay vì gọi là học cách sống tự lập, lại thành ra học cách sống chung với người khác rồi nhỉ...」
「!」
Học cách sống chung với Momo ư...? Nói cách khác, là sẽ sống thử với Momo!
Đọc xong tin nhắn LINE của Momo gửi đến, tâm trạng tôi bỗng chốc phấn khích tột độ. Vậy mà lại có thể ở riêng với Momo hơn một tuần liền... Chuyện này đúng là như nằm mơ vậy.
「Nghe hay đấy!」
「Momo Koigasaki: Thật á?」
「À, nhưng mà bố em có đồng ý không?」
「Momo Koigasaki: Em sẽ giấu bố w」
「Hả? Thật á, như thế không hay lắm đâu! Vẫn nên nói rõ ràng thì hơn chứ!」
Trước kia khi trò chuyện với bá phụ, anh đã từng được ông ấy khen ngợi và công nhận rồi. Vì tương lai của anh và Momo, anh vẫn không muốn phản bội sự tin tưởng của bá phụ.
「Momo Koigasaki: Vâ...y sao? Thế thì để em đi nói thử xem sao. Em nghĩ chắc tối Giáng Sinh sẽ qua chỗ anh, không sao chứ?」
「Ừm, tất nhiên rồi!」
Nếu được bá phụ cho phép, Momo có vẻ định sẽ đến đây vào ngày 24, thế nên chúng tôi đã chốt rằng hôm đó sẽ ở riêng với nhau tại căn hộ cho thuê theo tuần để đón Giáng Sinh.
Tối hôm đó, Momo gửi tin nhắn báo: "Bố đã cho phép rồi ạ".
Không ngờ ông lại đồng ý nhanh gọn đến thế, thật sự khiến tôi bất ngờ, dù vừa mừng vừa ngạc nhiên, nhưng dưới sự khẩn khoản van nài của Momo hết lần này đến lần khác, bá phụ có vẻ đã nói một câu đại ý như "Nếu là thằng nhóc đó thì chắc không sao đâu. Nhưng nếu có chuyện gì xảy ra thì ta sẽ cho nó biết tay đấy". Sợ thật...
Sau khi Momo đến, cô ấy sẽ cùng tôi tham gia buổi tiệc tất niên của câu lạc bộ, rồi cùng đón giao thừa chào năm mới, sau đó mùng Một tháng Một sẽ quay về Hokkaido.
Cùng Momo bắt đầu cuộc sống chung... Nghe sao mà tuyệt vời như mơ vậy chứ.
Cứ thế này, tôi phải lấy chuyện này làm động lực để cố gắng tìm việc hơn nữa mới được. Nghĩ vậy, tôi quyết định tăng số lượng công ty nộp hồ sơ xin việc lên.
Mà nói đi thì cũng phải nói lại, không ngờ Momo lại đau đầu vì chuyện viết tiểu thuyết đến thế, thật sự ngoài sức tưởng tượng. Vậy mà cô ấy còn muốn cất công chạy đến Tokyo tìm tôi để bàn bạc, chứng tỏ sự việc nghiêm trọng đến mức nào.
Dù gì thì tôi cũng hoàn toàn không biết nội dung là gì, thật sự muốn hỏi cô ấy ngay lập tức. Mặc dù tôi không biết mình rốt cuộc có thể làm gì cho cô ấy, nhưng vẫn muốn cố gắng hết sức để cho cô ấy lời khuyên.
*
「Hôm nay đã là tháng Mười Hai rồi ư...? Không... Không thể nào...?」
Nhìn thấy ngày tháng trên điện thoại thông minh, một cảm giác tuyệt vọng ập đến, khiến tôi không khỏi lẩm bẩm một mình.
Rõ ràng trước đó tôi vừa mới có lời hẹn ước với Momo, hạ quyết tâm phải cố gắng tìm việc hơn trước, nhưng vẫn như cũ, dù có vào được vòng phỏng vấn thứ hai nhưng cũng không nhận được thư mời làm việc chính thức, thế là cứ thế bước sang tháng Mười Hai rồi.
Chẳng lẽ tôi cứ thế này mà không nhận được bất kỳ thư mời nào, rồi thành kẻ ăn bám sao?
Nghĩ đến đây, tôi sốt ruột không yên mà dùng điện thoại kiểm tra trang web tìm việc, lúc này một thông tin thú vị bỗng lọt vào mắt tôi.
「...Hả? Đây là...」
Đó là tin tức về đợt tuyển dụng thứ hai dành cho sinh viên mới tốt nghiệp của nhà xuất bản lớn nhất trong ngành, một nhà xuất bản mà tôi từng bị loại ngay từ vòng thi viết khi còn học năm ba.
Nói mới nhớ, tôi đúng là từng nghe nói những công ty đã hết hạn đăng ký cũng sẽ tổ chức tuyển dụng đợt hai vì kế hoạch tuyển dụng có thay đổi, cần tăng thêm nhân viên, hoặc vì một số lý do khác như có người đã được mời nhưng không đến nhận việc.
Nhưng mà, không ngờ nhà xuất bản này lại tổ chức tuyển dụng đợt hai!
Nhà xuất bản này đã phát hành rất nhiều light novel và truyện tranh, nếu được phỏng vấn thành công có khi còn được phân về ban biên tập liên quan nữa.
Tôi từng làm thêm ở nhà xuất bản rồi, ngay từ trước đã muốn trở thành nhân viên chính thức trong ban biên tập, nên dù nói nhà xuất bản lớn này là nguyện vọng một của tôi cũng không hề quá lời. Đối với tôi, người đã bị loại ngay từ vòng thi viết và liên tiếp trượt các nhà xuất bản khác, đợt tuyển dụng thứ hai này may mắn đến mức có thể nói là món quà từ trên trời rơi xuống.
Đây có lẽ là vì tôi đã hạ quyết tâm phải cố gắng hết sức với tư cách bạn trai của Momo, nên thần linh mới lại cho tôi thêm một cơ hội chăng.
Tôi dốc hết khả năng mình có, điền vào đơn ứng tuyển cho công ty này.
「Tuyệt vời~~ Nhất định phải vào được công ty này~~!」
Sau khi lấy hết tinh thần nộp đơn ứng tuyển, tôi đã một mình gào lên trong phòng.
Một tuần sau.
「...?」
Nhà xuất bản mà tôi mong muốn nhất, nơi tôi đã đăng ký đợt tuyển dụng thứ hai, đã gửi email thông báo đơn ứng tuyển của tôi đã được thông qua. Tôi ngạc nhiên đến mức siết chặt điện thoại thông minh, đứng bất động.
「Thậ...t sao... Không thể nào...」
Email thông báo tôi sẽ có vòng phỏng vấn thứ hai vào dịp năm mới, và ghi rõ địa điểm cụ thể.
「Hoan hô──!」
Tôi không kìm được mà hét lớn trong phòng một mình, rồi cẩn thận trả lời email cho nhà xuất bản.
Không chỉ là chưa nhận được thư mời làm việc chính thức, mà thậm chí mới chỉ là vào được vòng phỏng vấn thứ hai thôi, nhưng vì quá trình tìm việc từ trước đến nay không mấy suôn sẻ, nên tôi đã vui mừng một cách thái quá.
À à, cảm giác như ít nhất cũng đã nhìn thấy một chút hy vọng rồi.
Nhất định phải nắm bắt cơ hội này.
Không chỉ vì bản thân tôi, mà còn vì Momo nữa!


0 Bình luận