Khải Huyền Dị Giới: Thống...
Kazuno Fehu (鹿角フェフ) Jun (じゅん)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 7: Khi muôn vàn nguyện ước cùng hội tụ

Chương 172: Yên tĩnh

1 Bình luận - Độ dài: 1,946 từ - Cập nhật:

Tại vùng đồng bằng nằm ở phía nam thành phố Seldoche, nơi tiếp giáp hai đại lục cũng chính là biên giới giữa Mynoghra và Liên minh khế ước Elf El-Na, Takuto cùng Atou đang đứng tại đó, nơi được cho là điểm mở đầu của trận chiến sẽ định đoạt mọi thứ.

“Cuối cùng cũng đến rồi…”

Phía sau cậu là quân đoàn hủy diệt: lực

Lực tấn công chủ lực bao gồm các binh lính dưới trướng Mynoghra do chính Takuto tạo ra và đội tinh nhuệ Dark Elf được trang bị hỏa khí.

“Chiến binh trưởng Gia, cùng toàn bộ đơn vị súng ống, đã sẵn sàng.”

“Đội hình của Mortar và các thuật sư cũng đã vào vị trí.”

Đội chiến đấu Dark Elf đồng thanh báo cáo với khí thế hừng hực.

Tất cả đều là những chiến binh tinh nhuệ, được trang bị tận răng với vũ khí hiện đại, và nhờ quá trình huấn luyện không ngừng nghỉ, tinh thần thép của họ vẫn vững vàng trước thềm đại chiến.

“Vittorio tính sao?”

Takuto nói như thể lặng lẽ hỏi hư không, thì từ nơi nào đó, Vittorio lại thình lình xuất hiện.

Từ đầu cậu đã đoán chắc hắn sẽ theo sát, nhưng kiểu xuất hiện lén lút như một kẻ bám đuôi thế này thật khiến người ta nổi da gà.

Sự thật là, nét mặt của Atou hiện rõ vẻ khó chịu.

Cũng may là cả hai vẫn giữ được lý trí, không đến mức gây sự giữa chốn quân doanh.

“Fumun, mặt trận này cũng thú vị đấy, nhưng mặt trận khác cũng hấp dẫn không kém. Thần sẽ đi lang thang loanh quanh vậy!”

“Ừ, cứ làm theo ý mình đi. Ngươi lúc nào chẳng vậy. Mà đó cũng là phong cách chiến đấu của ngươi mà.”

“Fuffuffu… Lâu rồi mới được máu nóng sôi lên thế này!!”

Giọng nói của Vittorio vang lên đầy phấn khích.

Hắn cũng giống Takuto, đang trông chờ vào trận chiến.

Bởi một kẻ như “Anh hùng xúi giục” kia sống để tận hưởng hỗn loạn, hủy diệt, điên cuồng và hỗn độn.

“Chị emElfur và nhóm Claire cũng đã vào vị trí. Có vẻ mặt trận bên kia cũng sẵn sàng rồi.”

“Thật may là Claire-dono từng có kinh nghiệm chỉ huy chiến tranh. Cô ấy biết cách kiểm soát đám kỵ binh ương bướng của giáo phái Ira nữa, đúng là báu vật.”

Takuto quay sang xác nhận lại với Mortar.

Dù cậu có khả năng nắm toàn bộ tình hình qua hệ thống Eternal Nations, nhưng việc trực tiếp xác nhận thế này phần nhiều là để thể hiện tinh thần phối hợp và sự tin tưởng giữa chủ tớ.

Và ngược lại, thuộc hạ cũng hiểu rõ tầm quan trọng của việc xác minh bằng lời nói, dù ai cũng đã nắm được tất cả thông tin rồi.

“Cô ấy đúng là món quà trời ban. Vụ thánh nữ cũng phải lo cho ổn mới được…”

(Nếu chiến thắng thượng thăng thứ nguyên thì điều cô ấy mong muốn cũng sẽ đạt được. Tuy vậy, nếu giải quyết sớm được thì vẫn tốt hơn. Thánh nữ Nhật Ký sẽ để dành cho Keiji-kun, nhưng không biết cậu ta liệu có xử lý nổi không nhỉ…)

Trong lúc xác nhận lại lần cuối với lão Mortar và Gia, Takuto cũng đồng thời rà soát lại vị trí của từng đơn vị trong đầu.

Cậu không được phép bỏ sót dù chỉ một mắt xích nhỏ.

Nếu có rối loạn hay lỗ hổng nào trong đội hình, cậu phải lập tức bổ khuyết.

Vì kết quả của chiến tranh phụ thuộc vào mức độ chuẩn bị, và một bước sơ suất cũng có thể dẫn đến thất bại toàn cục.

(Các phe đã được phân chia theo cách tối ưu nhất. Chắc chắn không thể điều phối tốt hơn nữa. Chỉ còn điều khiến mình lo là phe Succubus và phe Hack and Slash vẫn chưa lộ mặt. Cả động thái của thánh nữ bên đại lục chính thống cũng đáng ngại. Nhưng thôi, mấy chuyện đó đến đâu thì ứng phó tới đó vậy.)

Các đồng minh như Yuu và Keiji đều đã khởi hành tới chiến trường khác.

Chị em Elfur, Claire và đội kỵ binh của giáo phái Ira sẽ phụ trách hướng Qualia.

Phía Fanwcaven và Sutherland chịu trách nhiệm hậu cần và trấn giữ lãnh thổ chiếm được, nên bố trí phía sau quân đoàn do Takuto dẫn đầu.

Cuộc chiến sắp tới sẽ là nơi các năng lực siêu nhiên va chạm nhau.

Dù Takuto đã cung cấp súng ống cho quân đồng minh, nhưng xét theo tiêu chuẩn thế giới này, các binh lính thông thường chỉ là dã tràng xe cát, tử trận vô ích.

Chính vì vậy mà đám Dark Elf cứ nhất quyết đòi tham chiến cho bằng được, mới thực sự là trường hợp “dị thường”.

Takuto hướng ánh mắt về vùng đất El-Na chìm trong màn sương u tối, nơi mà phía bên kia bức màn mỏng ấy là cả một quốc gia không thể thấy được tương lai.

Một cơn gió ấm lạ lùng lướt qua má cậu.

Thứ gió không hợp với không khí của trận chiến sắp bùng nổ.

“Takuto-sama…”

“Atou…”

Người cộng sự đáng tin cậy nhất đang đứng ngay bên cạnh cậu.

Chỉ vậy thôi mà cảm giác nặng trĩu trong lòng cậu cũng nhẹ bớt đôi chút.

Thế nhưng, trong lòng Takuto vẫn là một mớ cảm xúc rối ren.

Từ một kẻ tưởng chừng sẽ chết trên giường bệnh, cậu bị ném vào thế giới này, tưởng đâu sẽ sống ẩn như trước, rốt cuộc lại đang đứng đầu chiến tuyến của một đại chiến.

“Haa… Không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này. Ta chỉ muốn sống yên ổn thôi mà, vậy mà quay đi quay lại đã là chiến tranh rồi.”

“Em còn chịu được chuyện chấp nhận lũ Dark Elf làm công dân, nhưng từ lúc bọn thánh kỵ binh mò tới điều tra là em đã thấy có mùi bất ổn rồi…”

Atou thở dài, cậu cũng thở dài theo cô.

Giá như có thể quay lại thời điểm đó, liệu bản thân cậu ngày ấy có tin nổi không?

Khi mà chỉ cần quan tâm đến quốc nội, đến Mynoghra thôi là đủ.

Nhưng những cuộc chiến, những cuộc chia ly đã đẩy Takuto lên vị trí hiện tại.

Cậu từng thắc mắc vì sao bản thân lại bị cuốn vào nhiều rắc rối đến thế, nhưng dạo gần đây cậu đã hiểu:

Tất cả đều là một phần của bàn cờ được sắp đặt.

Dù vậy, điều đó không có nghĩa là cậu đã chấp nhận.

Takuto đưa ánh mắt về những kẻ đã kéo cậu vào thế giới này, ban cho hệ thống gọi là “game”, rồi thích thú ngồi nhìn cậu vùng vẫy như một con cờ.

“Tất cả là tại những kẻ rảnh rỗi thích bày trò đánh cờ trên đầu người khác… Dù sao thì, giờ phải tập trung vào chuyện trước mắt đã. Dù rất ghét chiến tranh, nhưng cũng không thể trốn tránh được.”

“Nhưng Takuto-sama đã chiến thắng biết bao trận lớn rồi. Atou em tin chắc rằng ngài sẽ lại giành thắng lợi lần này.”

“Tất nhiên.”

Ý chí của Takuto không hề dao động.

Cậu từng nếm trải thất bại.

Sau đó là vô số trận chiến khắc nghiệt không thể lơ là.

Tất cả đều rèn giũa nên con người cậu hôm nay.

Giờ đây, Takuto chắc chắn đã vượt xa cả thời kỳ đỉnh cao.

Không còn là kẻ chỉ nhìn từ trên cao như một trò chơi, câj đã thực sự trải nghiệm chiến trường, nơi sinh tử được định đoạt từng phút.

Và một khi cậu đã hiểu được điều đó, thì chẳng mấy ai có thể ngăn cản nổi cậu nữa.

Lần này cũng vậy, Takuto đã vạch sẵn toàn bộ chiến lược với mục tiêu là chiến thắng.

Cậu là Ira Takuto, người từng giữ vững ngôi vị số một thế giới trong Eternal Nations, một huyền thoại không thể chối cãi.

Hai từ “thất bại” không dành cho cậu.

Chỉ có chiến thắng, và phải là chiến thắng tuyệt đối, áp đảo hoàn toàn mới xứng đáng.

“Cũng vì mục tiêu ‘Chiến thắng thượng thăng thứ nguyên’ nữa…”

Để dẫn dắt toàn dân đến với hạnh phúc đích thực.

Để không ai bị cuốn vào những cuộc chiến vô nghĩa, chỉ sống những ngày tháng yên bình và chăm lo cho quốc gia, cho con người.

Để giành lại hạnh phúc đã mất.

Dù có bao nhiêu trở ngại chắn lối đi nữa…

(Âm mưu của đám thần đứng sau vẫn phủ mờ như sương… Không, có lẽ đã bắt đầu hé mở rồi.)

Takuto đang phải đối mặt với vô số vấn đề.

Và trong đó, vấn đề lớn nhất chính là—

Sự tồn tại của các vị thần.

Ngay cả Takuto, người từng đứng đầu bảng xếp hạng thế giới Eternal Nations, cũng cảm thấy đó là những thế lực lớn đến mức không thể chống đỡ nổi.

Chúng khổng lồ đến nực cười, khiến cho ý niệm về việc đối đầu trực diện gần như là điều không tưởng.

Tuy vậy, điều đó không có nghĩa là cậu sẽ từ bỏ.

Và cậu cũng không có ý định bỏ cuộc.

(Không ai biết những tồn tại mang ý chí to lớn ấy sẽ tác động thế nào đến mục tiêu của bọn mình. Nhưng như thế không có nghĩa là mình được phép dừng lại… Hơn nữa—)

Takuto thoát ra khỏi dòng suy nghĩ đang ngày càng lún sâu, đưa tâm trí trở lại với thực tại trước mắt.

“Cứ để bị đánh mãi mà không đáp trả, thì khó chịu lắm.”

Tận sâu bên trong cậu, sức mạnh u ám kia khẽ lay động thì thầm rằng thời khắc đã điểm.

Cậu giơ tay lên trong một động tác dứt khoát.

Ngay sau đó, Gia có phần vội vàng bắn lên pháo hiệu báo hiệu ra quân, và đội hình lập tức bắt đầu di chuyển theo đúng kế hoạch.

Takuto cũng quay gót, cùng Atou rút về phía sau để lên một trong những “quân bài tẩy” của mình đang chờ sẵn nơi hậu tuyến.

“Nào, bắt đầu thôi, Atou. Chiến tranh mà. Không có gì đặc biệt đâu, vẫn là một cuộc chiến như mọi khi. Như thường lệ…”

Cả đạo quân chuyển động như một cơ thể khổng lồ mang ý chí thống nhất.

Chúng phản ứng chính xác theo ý định của Takuto, không lệch đi nửa bước.

Chúng chính là quân đoàn hủy diệt được tạo ra để hủy hoại mọi thứ trên đường đi của mình.

Chúng đang rạo rực đợi chờ tiếng thét hoảng loạn của con mồi, bừng bừng sức sống như thể đang háo hức được thiêu rụi mọi thứ dưới bước chân của mình.

Gió lại lướt qua má.

Takuto khẽ mỉm cười.

Một nụ cười hiếm hoi, nhưng đáng sợ y hệt nụ cười tàn độc mà cậu từng vô thức lộ ra mỗi khi chơi Eternal Nations.

“Chiến tranh của Mynoghra… Chiến tranh của Ira Takuto, bắt đầu rồi.”

Quân đoàn hủy diệt đã chuyển mình.

Chúng sẽ nghiền nát mọi kẻ địch.

Chúng sẽ đè bẹp mọi chướng ngại.

=Thông báo hệ thống=============

Hiệu quả của Đại Nghi Thức đã chấm dứt.

Trắc Ám Quốc: Mynoghra

――――――――――――――――――

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

Chiến tranh tới rồi
Xem thêm