Vol 7: Khi muôn vàn nguyện ước cùng hội tụ
Chương 160: Truyền Thừa
0 Bình luận - Độ dài: 5,347 từ - Cập nhật:
Sau khi kết thúc thuận lợi cuộc đàm phán với Sutherland, Takuto cùng đoàn tùy tùng đã trở về Đại Chú Giới.
Dù trong chuyến đi có đủ loại sự cố và vấn đề xảy ra như cơm bữa, nhưng giờ đây khi tất cả đã được xử lý ổn thỏa, thì những chuyện ấy cũng có thể coi là kỷ niệm đẹp.
Mục tiêu lớn đầu tiên đã hoàn thành.
Trên gương mặt Takuto, Atou và cả những Dark Elf đi theo đều ánh lên vẻ nhẹ nhõm.
Dù ai nấy đều mỏi mệt, nhưng tinh thần thì phơi phới.
Tất cả đều đang tận hưởng một thứ cảm giác hân hoan khó tả, được sinh ra từ niềm hạnh phúc khi hoàn thành một việc lớn.
Lẽ ra họ có thể bắt tay ngay vào bước kế tiếp mà chẳng cần nghỉ ngơi.
Nhưng Takuto đã cố ý sắp xếp cho những người tham gia đàm phán lần này được nghỉ nửa ngày, để hồi sức trước khi bước vào chặng mới.
“À phải rồi, còn các thành bang khác thì sao đây, Takuto-sama?”
Atou nói, rồi nhấp ngụm cacao nóng trên tay, hỏi bằng giọng vừa tò mò vừa lo lắng.
“Với Sutherland thì ta đã xây dựng được liên minh như mong muốn, nhưng vẫn còn hai quốc gia nữa vẫn chưa động tĩnh gì cả.”
Tại phòng làm việc của Takuto.
Cậu đang ngồi ngả người thoải mái trên ghế, vừa ăn bánh ngọt vừa gật đầu đồng tình với Atou, miệng vẫn bận nhai nên cố nuốt gọn để không bị sặc.
Ở phía đối diện, Atou vẫn giữ cả hai tay quanh chiếc cốc như để hâm nóng thêm chút ấm áp trong phòng.
Dù đang bàn việc quốc sự, bầu không khí giữa hai người vẫn khá thoải mái, một phần là vì đây là khoảng thời gian vừa nghỉ ngơi vừa thảo luận nhẹ nhàng.
Vốn dĩ mang việc ra bàn trong giờ nghỉ không phải chuyện hay, nhưng Takuto và Atou đều chẳng có cái đặc quyền ấy.
Và ngoài chuyện quốc gia đại sự thì họ cũng chẳng mấy khi có đề tài gì khác để nói với nhau.
“Chuyện đó không cần lo đâu. Hình như phía Sutherland đã cử người đi đàm phán rồi.”
“Chắc họ cũng định tranh thủ ghi điểm hay dùng làm điều kiện trao đổi gì đó thôi. Nhưng thật ra, do họ vốn có quan hệ sẵn với các thành bang nên khả năng thành công vẫn cao hơn ta nhiều.”
Atou nghiêng đầu hơi thắc mắc.
“Chuyện có trơn tru vậy không? Dù là thành bang nhỏ, nhưng suy cho cùng vẫn là quốc gia. Sutherland có mạnh thật, nhưng cũng khó mà bảo là đàm phán sẽ suôn sẻ ngay được…”
Cô nói đúng.
Tuy nhiên lần này không chỉ có Sutherland mà cả Fawncaven cũng đang hành động.
Hai cường quốc vốn đã có ảnh hưởng lớn tại hắc đại lục này, nếu so với việc để Mynoghra trực tiếp ra mặt, thì rõ ràng để hai nước kia đàm phán sẽ thuận lợi hơn nhiều.
Thậm chí có thể nói rằng việc Mynoghra không trực tiếp nhúng tay vào lần này là điều hợp lý.
Lý do khiến Takuto đích thân đến Sutherland lần trước là vì nước này sở hữu quốc lực vượt trội và cần phải nhanh chóng thu phục.
Sau khi nghe Takuto giải thích, gương mặt Atou như bừng sáng.
Đối với cô, mọi điều gì gây bất lợi cho Mynoghra cũng có nghĩa là gây rắc rối cho Takuto đều đáng căm ghét.
Giờ biết chuyện đó đang tiến triển tốt, cô vui vẻ là phải.
“Vậy tức là, sớm muộn gì thì việc thu phục hai thành bang đó cũng sẽ thành hiện thực. Ngài có tính sẽ viện trợ hay kiềm chế gì không? Trong trường hợp chiến sự nổ ra, ta không thể loại trừ khả năng họ sẽ làm cản trở.”
Takuto thật ra vẫn chưa nghĩ đến chuyện đó.
Nếu những nước kia chỉ cần yên phận lo hậu cần, tiếp tế và giữ ổn định an ninh phía sau thì cũng đã là tốt lắm rồi.
Sẵn dịp, cậu cũng bắt đầu suy xét lại hai thành bang này vốn vẫn chưa được quan tâm nhiều do bị lu mờ trước cái bóng của Sutherland.
(Thành bang thú nhân và thành bang tội phạm à… Thành bang tội phạm có hơi đáng lo, nhưng nếu đặt Brain Eater vào thì chắc cũng xử lý được.)
Trên hắc đại lục có hai thành bang:
Thành thú nhân Ironhenge vốn là một nhánh từng tách ra từ Fanwcaven từ thời xa xưa.
Nơi này đề cao kỹ thuật hơn ma thuật, nhưng vì vẫn còn nằm trong hắc đại lục, nên phát triển cũng chẳng đến đâu.
Thành còn lại là Gramfill, nơi được mệnh danh là thiên đường tội phạm.
Đây là nơi hội tụ những kẻ đào thoát khỏi các quốc gia khác, một vùng đất nguy hiểm.
Tuy vậy, tầng lớp chóp bu lại toàn là những chính trị phạm, nên ít nhất vẫn còn giữ được hình thức của một quốc gia.
Cả hai đều chỉ ngang tầm với Dragontan trước khi bị Mynoghra sáp nhập.
Gọi là quốc gia thì hơi quá, thực tế giống hai thành phố có tính tự trị cao thì đúng hơn.
(Dù thế nào thì, theo những gì nghe được từ Fawncaven và Sutherland, rõ ràng cả hai thành bang đó đều không có sức ảnh hưởng hay tham vọng gì đáng kể. Nếu vậy thì tốt nhất Mynoghra cứ giữ thế quan sát, dồn sức lo chuyện khác.)
Thậm chí, nếu để hết việc cho Sutherland và Fawncaven thì họ còn vui mừng hơn.
Có thể họ đang muốn chứng tỏ năng lực bằng cách nhận lấy rắc rối, hoặc muốn tạo thế để mặc cả sau chiến tranh, dù là vì lý do gì, miễn mình không phải tốn sức thì càng tốt.
Chuyện lực lượng TRPG như Kuhara Keiji có đang ẩn náu ở Gramfill hay không thì vẫn là ẩn số.
Nhưng vì trước mắt Takuto đang phải gánh gánh nặng đàm phán với Sutherland, nên chưa thể xoay người qua đó được.
Cậu muốn đối đầu với Kuhara trong điều kiện tốt nhất có thể.
Và nếu vậy thì chuyện nên làm lúc này cũng như lý do cậu gọi Atou đến hôm nay đã rõ ràng.
Takuto quyết định ra tay cho bước tiếp theo.
“Thật ra hôm nay ta gọi em đến là vì chuyện khác. Giờ ta đã có thể tạm gác Sutherland lại, nên muốn bắt đầu triển khai kế hoạch tiếp theo.”
“Kế hoạch… tiếp theo?”
Atou nghiêng đầu, vẻ vừa tò mò vừa chờ đợi.
Vì việc sáp nhập Sutherland đã xong nên hiện tại những người thuộc tầng lớp lãnh đạo như Takuto và Atou khá rảnh tay.
Tất nhiên những người lo chuyện thực tế như lão Mortar hay Emul thì vẫn đầu tắt mặt tối, nhưng riêng Takuto, Atou và một vài thuộc hạ thì đủ thời gian để triển khai kế hoạch phụ song song.
Và nếu nói đến chuyện cần làm để chuẩn bị cho cuộc đại chiến sắp tới thì chỉ có một điều thôi.
“Ta muốn tiến hành nghiêm túc việc tăng cường sức mạnh cho Atou. Em có thể hợp tác chứ?”
“Cho em ạ? Tất nhiên là sẵn sàng rồi… Nhưng hiện giờ long mạch ở Dragontan đang cố định xuất ra ma lực đại địa, ngoài cách tiêu diệt địch thì gần như không còn phương pháp tăng cường nào cả mà?”
Atou có vẻ hơi bối rối khi đáp lời.
Thật ra, có khá nhiều cách để tăng cường sức mạnh cho Anh hùng như Mụ phù thủy Atou bùn nhơ.
Chỉ là, trong số đó thì ít cách có thể áp dụng được vào lúc này.
Cách thứ nhất:
Thời gian.
Anh hùng có một đặc điểm là càng sống lâu thì sức mạnh càng tăng.
Đây là khả năng độc nhất của anh hùng mà những đơn vị thông thường không có, chỉ cần giữ bên cạnh là sẽ tự tích lũy kinh nghiệm.
Nhưng thời gian thì chẳng ai có thể điều khiển được.
Ít nhất là hiện tại, Takuto không có khả năng can thiệp vào thời gian nên không thể trông chờ vào cách này.
Cách thứ hai:
Tương thích với ma lực.
Atou có thể tăng sức mạnh theo lượng ma lực mà quốc gia sở hữu.
Khả năng này không có giới hạn lý thuyết đồng nghĩa là nếu có đủ tài nguyên, cô ấy có thể mạnh lên mãi mãi.
Nhưng để làm được thế, cần phải có long mạch, một loại mỏ tài nguyên cực kỳ quý hiếm.
Hiện tại long mạch ở Dragontan đã được chuyển hoàn toàn sang sản xuất ma lực đại địa, để phục vụ cho việc làm đất đai phì nhiêu.
Việc chuyển đổi loại ma lực không phải là không làm được, nhưng làm vậy sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng tới sản lượng lương thực của toàn đại lục bao gồm cả Fawncaven.
Nên hiện giờ không thể đụng vào.
Dù cố đi tìm long mạch khác trong hắc đại lục thì cũng chưa chắc có kết quả.
“Em xn mạn phép nói thẳng… nhưng lũ man tộc sống trên hắc đại lục này vừa yếu vừa ít chủng loài. Những khả năng cần cướp đoạt, chắc cũng đã lấy được hết từ lúc đối đầu với Ma Vương Quân Brave Questus rồi…”
Vậy thì chỉ còn một cách.
Tăng cường thông qua tiêu diệt kẻ địch.
Atou sở hữu một năng lực độc đáo chỉ riêng cô mới có là đoạt lấy kỹ năng từ kẻ thù.
Nhưng giờ đây, lũ man tộc còn sót lại yếu quá, chẳng đủ sức kích thích để Atou mạnh thêm nữa.
Nói cách khác, nếu không tìm được đối thủ đủ tầm, thì việc luyện cấp cũng gần như vô nghĩa.
Tất nhiên, Ira Takuto không thể nào không nhận thức được những hạn chế ấy.
Nếu đã vậy, câu hỏi đặt ra là:
Cậu sẽ rèn luyện Atou bằng cách nào đây?
Suy nghĩ đó, lẫn với sự kỳ vọng, được Atou trực tiếp hỏi thẳng Takuto.
“Thế nhưng nhé, ta vừa nghe được một chuyện khá thú vị đấy!”
Takuto nhoẻn cười hệt như một đứa trẻ vừa bày trò nghịch ngợm thành công, hưng phấn trả lời.
Nụ cười hồn nhiên, háo hức trước những điều chưa biết.
Phản ứng đó khiến Atou không khỏi bất ngờ.
Chuyện gì mà khiến cậu cao hứng đến thế?
Và kỳ vọng trong câu nói ấy là gì?
Tình hình hiện tại của Mynoghra và toàn Hắc đại lục vẫn rất căng thẳng.
Khi chưa thể xác định rõ sức mạnh của phe Liên minh Đại Lục Chính Thống, họ càng phải dốc sức củng cố chiến lực.
Phải chăng, Takuto đã tìm ra thứ gì đó có thể xoay chuyển thế cờ?
Có lẽ bị cuốn theo sự phấn khởi lây lan từ Takuto, Atou nghiêng người về phía bàn làm việc, ánh mắt tràn đầy chờ đợi với kế hoạch sắp được hé lộ.
“Là chuyện gì vậy, thưa ngài?”
“――Một tồn tại chỉ còn truyền thừa trong truyền thuyết.”
Đôi mắt Atou lập tức mở to.
Đó là một cụm từ cô đã từng nghe qua đâu đó.
Một mẩu ký ức bị lãng quên giữa những tháng ngày biến động, giờ đột ngột ùa về.
Nhưng là ai đã từng nhắc đến điều đó nhỉ?
Cô bắt đầu lần ngược trí nhớ.
Và rồi, đoạn ký ức quay lại, đưa cô về thời điểm Takuto và Atou vừa dựng nên Mynoghra, cùng nhau bắt đầu hành trình trị quốc bên cạnh tộc Dark Elf.
『Chúng thần vô cùng vinh dự khi được sống dưới sự dẫn dắt của Phá Diệt Vương trong truyền thuyết. Dưới chân ngài, bậc vương giả vĩ đại thì toàn thể tộc Dark Elf chúng thần xin nguyện dâng trọn lòng trung thành.』
Chắc là lão Mortar đã nói như vậy thì phải.
Cái cách ông ấy trịnh trọng thốt ra những lời đó vẫn còn hiện rõ trong tâm trí cô.
Cô nhớ mình từng bí mật gọi Emul đến, lén hỏi thêm về những truyền thuyết cổ xưa ấy.
Theo lời kể, thế giới này từng tồn tại rất nhiều thực thể cổ đại được lưu danh trong truyền thuyết.
Như:
Lữ cự tượng, biển sống, sứ giả từ thứ nguyên, hay cỗ máy tra tấn tự động…
Tất cả chỉ được ghi chép rời rạc trong những thư tịch cổ xưa không rõ nguồn gốc, nội dung phần lớn đầy ngờ vực, thậm chí có vẻ như hư cấu.
Tuy nhiên, thứ cảm giác ghê rợn toát ra từ những trang sách đó đủ để khiến người ta tin rằng ít nhất đã từng có một thời, những tồn tại ấy thực sự hiện diện trên đời.
Ngay cả cái danh xưng "Phá Diệt Vương” mà Takuto thường sử dụng, cũng được cho là trích từ một trong số những văn bản ấy.
Nghĩ kỹ lại thì, đáng ra họ nên điều tra kỹ vấn đề này từ sớm.
Nhưng trong thời điểm đầy biến động ấy, khảo cổ học chắc chắn là lĩnh vực nằm ở cuối danh sách ưu tiên.
Những mảnh ký ức rời rạc cuối cùng cũng ghép lại trong đầu Atou.
Ngay khoảnh khắc đó, Takuto tiếp tục câu chuyện.
“Với việc đưa Sutherland vào phe, ta đã được phép tiếp cận thư viện cấm. Theo đánh giá của nhóm nghiên cứu dưới quyền Mortar, phần lớn là hư cấu hoặc phóng đại, nhưng vẫn có vài thứ… không thể bác bỏ được hoàn toàn.”
Vẻ mặt Atou thay đổi.
Đó là biểu cảm có phần tàn độc như thể gợi nhắc rằng cô gái nhỏ này thực chất là sinh vật của bóng tối.
Không hỏi, không xen ngang.
Atou chỉ lặng im chờ đợi lời của vị Vua.
“Atou, em có thích săn hàng khủng không?”
Giọng nói dứt khoát, tràn đầy kỳ vọng.
Atou đáp lại cũng rõ ràng không kém:
“Em rất thích.”
◇◇◇
Trong quá trình điều tra trước đó, họ đã xác định được vài vị trí khả nghi được ghi nhận là nơi phong ấn tồn tại truyền thuyết.
Một trong số đó, chính là nơi mà Takuto và các đồng đội đang đứng.
Cảnh vật xung quanh phủ kín bởi sương mù dày đặc, tỏa ra từ những vũng lầy độc.
Một vùng đất khắc nghiệt, nơi không một sinh vật sống nào tưởng chừng có thể tồn tại ấy vậy mà vẫn lấp ló vài tồn tại dạng nhầy đang chuyển động.
Chúng nhịp nhàng co bóp như thể đang thở bằng chính làn da nhớp nhúa ấy.
Cảnh tượng ấy khiến Takuto, khi đang khoanh tay đứng nhìn, bất giác cảm thán:
Quả thật chỉ có quốc gia tà ác như Mynoghra mới có thể gọi nơi thế này là “khá dễ chịu”.
Còn kẻ đang làm ầm lên nãy giờ, không ai khác ngoài Vittorio vừa tham gia vừa “xem ké” cuộc đi săn.
“Không thể tin nổi! Vì một con anh hùng tép riu mà mình phải lặn lội đến tận cùng phía Nam của Hắc đại lục!”
Dù bị lôi theo vì một vài lý do tiện lợi, hắn rõ ràng không vui chút nào.
Dẫu vậy, việc không bỏ trốn hay mất tích vào phút chót cho thấy hắn ít nhiều cũng thấy hứng thú.
“Takuto-sama, nếu đã có con tốt thí bất tử tiện lợi thế kia, sao không dùng nó làm thám thính? Dù không giỏi đánh nhau, nhưng ít ra vẫn có thể làm công tác phân tích tình hình.”
Phát biểu ấy đến từ Atou, nhân vật chính của lần hành động này.
Cô hoàn toàn phớt lờ Vittorio và chỉ nhìn về phía Takuto.
Đã từng để lại một vài vết nhơ trên chiến trường, lần này Atou quyết không để bản thân thất bại nữa.
Cô sẽ không để chủ nhân thấy mình yếu đuối lần nào nữa.
Và với tâm thế đó, trong mắt cô, Vittorio giờ chỉ là một đồng đội phiền phức.
“Chẳng lẽ… cô đang nghĩ ta là kiểu nhân vật hỗ trợ có số mạng vô hạn đấy à?”
“Không, ta nghĩ ngươi là nhân vật gây rối không thể xóa được khỏi game.”
Nên dù hắn có buông lời châm chọc, cô cũng chỉ đáp trả cho có lệ.
Bình thường hai người đã ầm ĩ cãi nhau, nhưng hôm nay thì không.
Có vẻ vì không khí ở đây không cho phép điều đó.
“Thật ra, ta từng tính dùng Vittorio đi thám thính thật đấy. Nhưng… ta không thể gạt bỏ khả năng hắn sẽ tẩy não con quái vật rồi dắt nó về tấn công Đại Chú Giới. Ta thật sự không thể gạt bỏ được khả năng đó. Nhìn cái mặt hắn là thấy sẽ làm liền. Thế nên, ta từ bỏ.”
“Vâng. Em cũng nghĩ chắc chắn là hắn sẽ làm vậy.”
“Ôi trời! Đừng coi thường thần như thế! …Còn chuyện vừa rồi thì thần xin phép không bình luận vì mang tính cá nhân.”
“Nhớ để Atou là người tung đòn kết liễu nhé.”
Ngoài Atou, lần này họ còn dẫn theo vài thuộc hạ khác.
Dù chỉ là mấy con 《Lỗi Phẩm》, nhưng thực lực vượt xa nhiều đội quân thông thường.
Lời dặn vừa rồi là dành cho tất cả bọn họ.
“Ể~ Vậy là ta chỉ được làm khán giả cổ vũ thôi à? Biết vậy ta đã đem theo đồ cổ vũ cheerleader rồi!”
“Vittorio là mồi nhử.”
“Vì sao chỉ mình thần ở đất nước này là không có nhân quyền hả trời…”
Vittorio thở dài u oán, nhưng không ai buồn để tâm.
Tất nhiên, mọi việc xấu xa hắn từng làm giờ đã ra khỏi đầu hắn hoàn toàn.
Cũng như khái niệm “sám hối” không có chỗ trong từ điển của hắn.
“Làm ơn tránh ra chút.”
“Không muốn đánh thì về đi nha~”
“… Mấy con nhóc mất dạy này…”
Dù bị lườm nguýt, cằn nhằn, các chị em Elfur vẫn thản nhiên.
Takuto đã lôi họ từ Seldoche, nơi các cô đang vùi đầu vào công vụ đến đây vì hai lý do:
Một là cho họ thêm kinh nghiệm thực chiến.
Hai là để phòng bất trắc.
Thú thực, khả năng họ gây “overkill” là rất cao.
Nhưng Takuto không muốn bỏ lỡ cơ hội này, khi mà hiệu ứng của Đại Nghi Thức vẫn còn hiệu lực.
Vì khi Đại Nghi Thức đang diễn ra, mọi hoạt động quân sự chống lại các tổ chức và quốc gia đối địch đều bị vô hiệu.
Duy chỉ có các chủng loài như những Man Tộc chưa được công nhận là quốc gia hay tổ chức là không thuộc phạm vi cấm đó.
Chúng bị xem như những con quái vật lông bông đi lang thang ngoài kia.
Thực ra, trong thời kỳ Eternal Nations, cái mẹo này đã được biết đến khá rộng rãi rồi.
Tất nhiên cũng có những chiến thuật dạng “lách luật” tận dụng điều đó, nhưng vì điều kiện không phù hợp nên không thể áp dụng trong thế giới hiện tại.
Dù vậy, việc có thể tranh thủ một năm quý giá để cường hóa Atou thật sự là điều may mắn không gì sánh được.
Chỉ cần không chủ quan, lơ là để rồi lãnh hậu quả thì mọi chuyện sẽ ổn thôi...
Dù sao thì Takuto bây giờ không còn là người dễ mắc sai sót nữa.
“Được rồi, sắp tới trung tâm đầm lầy rồi đấy. Mọi người, đừng lơ là cảnh giác nhé.”
Takuto lên tiếng nhắc nhở cả nhóm.
Cùng lúc đó, trước tầm mắt họ hiện ra một công trình bằng đá khổng lồ.
Toàn đội lập tức căng não, tâm trạng xoay chuyển hẳn sang chế độ chiến đấu.
Liệu sinh vật kia từng được ghi trong truyền thuyết sau giấc ngủ dài sẽ nghĩ gì khi bị tấn công?
Ít nhất thì phía Mynoghra chẳng có lấy một chút cảm xúc nào ngoài “đây là điểm kinh nghiệm ngon lành”.
◇◇◇
Kết luận:
Cuộc tiêu diệt kết thúc dễ như trở bàn tay.
Mà cũng đúng thôi.
Không chỉ có Atou do Mynoghra tự hào sản sinh mà còn đi cùng là dàn thuộc hạ cực mạnh.
Với lực lượng này mà đánh hội đồng thì trừ phi đối thủ thật sự vượt trội, còn không thì chỉ là chuyện dọn dẹp nhẹ nhàng.
Phân tích các ghi chép cũ cũng cho thấy:
Đối tượng này không đến mức khiến Mynoghra phải tránh né giao tranh.
Nói thật thì... muốn đánh lâu cũng khó, mà cả bọn cũng chẳng hề chủ quan.
Thành ra kết cục như vậy cũng là điều tất yếu.
“Yếu xìu luôn ấy. Được đích thân Đức vua đưa đến đây mà đánh kiểu này thì luyện tập chẳng được gì hết.”
“Chị em mình chắc tự xử cũng được rồi á.”
Xét về sức mạnh, kẻ kia ngang tầm một anh hùng giai đoạn giữa tức là cỡ trung bình trong các đơn vị thuộc hạ do người chơi điều khiển.
Nếu so với Brave Questers thì ngang tầm với một ma vương.
So với bọn Succubus thì tầm cỡ một Quý tộc Succubus chuyên hộ vệ.
Nghe thì oai, nhưng thực tế là, nếu gặp kẻ đó hồi mới tới thế giới này, chắc chắn Takuto và cả nhóm đã bị diệt sạch rồi.
Nhưng giờ họ đã trải qua vô số trận chiến, dày dạn kinh nghiệm.
Nuốt chửng một đối thủ như vậy giờ chỉ là chuyện “ăn sáng nhẹ nhàng”.
Tất nhiên, không ai dám lơ là.
Cả nhóm đánh hội đồng cho chắc ăn.
Người duy nhất “không nghiêm túc” là Vittorio, không có sức chiến đấu nên chỉ đứng nhìn.
Dù vậy, nếu có chuyện xảy ra, hắn vẫn có thể dùng kỹ năng thôi miên để phá hoại kẻ địch từ bên trong... có lẽ là vậy.
Dù sao thì, giờ đây trước mắt họ chỉ còn lại đống sắt vụn từng là kẻ được gọi bằng danh xưng truyền thuyết được biết đến với cái tên 《Cỗ máy tra tấn tự động》.
Không ai rõ cái tên đó có phải chính thức hay không, nhưng nó hoàn toàn phù hợp với hình hài:
Một cỗ máy tự động khổng lồ, vận hành bằng cơ chế không rõ, được cấu tạo từ những hung khí như bước ra từ ác mộng.
Takuto và nhóm của cậu quan sát đống sắt có hình dáng quá đỗi kỳ dị, tưởng như thuộc về một thế giới khác.
Sau khi chắc chắn rằng nó không còn hồi sinh được nữa, mọi người mới dần thả lỏng cảnh giác.
“Hmm... Quả thật như con nhóc kia nói, thấy hơi hụt hẫng ghê. Cứ tưởng ‘sinh vật truyền thuyết’ gì ghê gớm lắm cơ, ai dè lại là đồ phế phẩm!”
Lời của Vittorio không sai.
Nhưng đó là góc nhìn từ phía Mynoghra bước ra từ thế giới trò chơi.
Với người dân bản xứ nơi đây, thì ngay cả thứ này cũng đủ khiến họ phát khiếp.
Và tất nhiên, không phải vì mình không thấy nó là mối đe dọa thì có thể đánh giá nó là vô giá trị.
“Nó đúng là boss hiếm thật. Atou, kết quả thế nào?”
“Xin hãy vui mừng, Takuto-sama. Em đã giành được các kỹ năng: 《Vô Cơ Vật》, 《Xuất Huyết Công Kích》 và 《Vô Hiệu Tinh Thần》。À, tiện thể từ bọn slime cũng có thêm 《Mãnh Độc》 và 《Vô Hiệu Độc》.”
Mọi người đồng loạt ồ lên kinh ngạc.
Những kỹ năng thu được vượt xa kỳ vọng.
Đặc biệt là 《Vô Cơ Vật》 và 《Vô Hiệu Tinh Thần》.
Hai kỹ năng này giúp giảm đáng kể rủi ro bị tấn công đặc biệt, những tình huống bất ngờ cực khó xử lý.
Nếu như ngày đó khi bị TRPG tấn công mà Atou sở hữu 《Vô Hiệu Tinh Thần》 thì chắc chắn đã không bị đoạt lấy.
Kỹ năng này thật sự rất mạnh.
(Còn thu được năng lực từ slime trên đường nữa... Lúc đó thấy nó tự lao vào trận chiến cũng thấy kỳ rồi, hóa ra là thế. Cái con đó mà mang kỹ năng 《Mãnh Độc》 à...)
Takuto liếc sang nhìn Atou đang vui vẻ kể lại với hai chị em Elfur, rồi lặng lẽ suy ngẫm.
Cái con slime kia lúc đầu tưởng chỉ là rác rưởi nên cậu mặc kệ, ai ngờ lại là quái vật có kỹ năng độc hại.
May mắn mà nó nhảy vào đúng lúc để Atou có thêm năng lực.
《Mãnh Độc》 thì tăng sát thương lại còn gây hiệu ứng bất lợi.
Ghép với 《Vô Hiệu Độc》 thì combo quá ngon.
Quá thuận lợi.
Atou từng nói: "Không còn man tộc nào đáng giá để hấp thu sức mạnh”, nhưng giờ nhìn lại thì vẫn còn nhiều thứ bất ngờ chưa khám phá.
Ngay cả cái đầm lầy độc này, dù Takuto biết nó tồn tại, nhưng lại chẳng nắm được là có slime độc trong đó.
Niềm phấn khích cứ dâng lên trong lòng Takuto.
Niềm vui khi thấy Atou, cận thần thân thiết nhất ngày càng mạnh lên.
Và cả niềm phấn khích vì nhận ra thế giới này vẫn còn đầy thứ mình chưa biết đến.
Tuy nhiên... bên cạnh niềm vui ấy, một mối bận tâm cũng nhen nhóm.
Chính là về Cỗ Máy Tra Tấn Tự Động mà họ vừa tiêu diệt.
(Một sinh vật trong truyền thuyết... So với chuẩn sức mạnh ở thế giới này, thì đây quá mức vượt trội. Rốt cuộc là vì lý do gì mà nó lại bị phong ấn ở đây...?)
Takuto cau mày.
Ngay cả khi không tính tới những người chơi, thì bản thân thế giới này cũng có nhiều điểm kỳ lạ.
Tiêu biểu là mớ "truyền thuyết" ấy.
Như cái bệ đá lúc mới tới, hay trụ đá lạ lùng vừa rồi, hay những lời lẽ đáng sợ ghi trong sách cổ...
Tất cả đều gợi ý rằng đã từng có những thế lực khổng lồ thống trị thế giới này.
Nhưng giờ hầu hết đều biến mất.
Phải chủ động tìm kiếm thì mới thấy được chút manh mối.
Liệu quá khứ kia che giấu bí mật gì?
Nếu dùng cách nói trong game, thì có thể gọi là “cốt truyện thực sự của thế giới”.
Một mặt Takuto cảm thấy hứng thú, mặt khác lại lo rằng đó sẽ là một mối họa khủng khiếp.
“Cấp độ thì sao rồi?”
“Cũng tạm được. Lại mạnh thêm chút nữa. Không giống ai đó, em! luôn! cố gắng! để trở thành cánh tay phải đắc lực cho Takuto-sama!”
“Ờ ha...”
Vittorio lần này lại không đá đểu hay mỉa mai Atou mà chỉ trầm ngâm suy nghĩ.
Hẳn là hắn cũng đang suy luận theo cách riêng của mình.
Về câu hỏi mà Takuto cũng đang băn khoăn là thứ này rốt cuộc đến từ đâu...?
“Vittorio, ngươi nghĩ sao?”
Takuto quay sang hỏi ý kiến.
Vittorio hiểu ra ngay ý đồ khi Takuto dắt mình theo:
Không phải để đánh đấm, mà là để cho mượn cái đầu.
Dù ngoài mặt thì hắn suốt ngày cà khịa Takuto, nhưng bản thân Vittorio cũng có nhiều điều thắc mắc nên nhân tiện chia sẻ luôn suy luận.
“Hmm... thật sự khó nói. Nếu nghĩ đơn giản thì chắc là từng có biến cố lớn gì đó trong quá khứ. Nhưng Takuto-sama nghĩ sao?”
“Thực ra ta cũng có vài giả thuyết... nhưng chẳng muốn nó đúng chút nào, nên tạm thời không nghĩ đến thì hơn.”
“Ể... Nếu đến Ngài còn nghĩ vậy thì chuyện này nguy hiểm lắm đấy! Khoan, khoan đã, sao lại gọi thần tới đây hả!? Thần muốn về! Có ai triệu hồi ngược được không? Cái loại ‘trả hàng về chỗ cũ’ á?”
“Dĩ nhiên là không thể rồi.”
Vittorio nhăn mặt ra chiều cực kỳ khó chịu.
Hiếm khi nào thấy hắn thể hiện thái độ như vậy, nên Takuto lập tức hiểu rằng phía sau hẳn phải có lý do rất nghiêm trọng.
Cậu lại quay nhìn đống xác của Cỗ Máy Tra Tấn Tự Động vừa bị tiêu diệt.
Một giọt mồ hôi lặng lẽ chảy xuống má Vittorio.
Có vẻ như hắn cũng đã nghĩ tới cùng một khả năng mà Takuto từng nói là “không muốn nó thành sự thật”.
“Mmm!!”
Atou không chịu nổi không khí căng thẳng giữa hai người kia cuối cùng cũng bực bội lên tiếng.
Có lẽ cô khó chịu vì bị hai người họ bỏ rơi trong cuộc trò chuyện nghiêm túc, nhất là khi đó lại là lĩnh vực mà cô luôn cảm thấy mình yếu thế.
Nói trắng ra là... đang dỗi.
Một sự bộc lộ rõ ràng của cảm giác ghen tị và muốn được quan tâm nhiều hơn.
Tất cả những người có mặt đều thừa biết điều đó.
Chỉ là không ai dại gì lên tiếng vạch trần vì như thế sẽ cực kỳ phiền phức.
Ngoại trừ một người.
Người luôn hoan nghênh sự phiền phức, Vittorio.
“Không theo kịp câu chuyện nên mới giận dỗi đúng không~! Thật là tội nghiệp~! Chẳng trách được, học vấn thì nghèo nàn mà! Nói gì thì nói, Atou-kun của chúng ta đúng là vô học mà! Chắc đến cả mấy đứa tốt nghiệp mẫu giáo còn giỏi hơn! Với cái nền học vấn đó mà cũng dám xưng danh anh hùng, mặt dày vừa phải thôi chứ?”
“Ngươi cũng vậy còn gì hả!!!”
Nếu cứ để mặc thế này, chắc chắn cuộc cãi vã sẽ nổ ra lần nữa...
Bình thường thì giải pháp khôn ngoan là tách đôi hai người ra, nhưng tình hình hiện tại không cho phép.
Thời gian là tài nguyên quý báu và từng giây phút trôi qua đều đang bị lãng phí một cách vô nghĩa.
Trong lúc hỗn loạn, hai chị em nhà Elfur đã biến mất lúc nào chẳng ai hay.
Takuto hỏi mấy con 《Lỗi Phẩm》 đứng gần đó, thì chúng ra hiệu bằng tay chân rằng họ thấy chán quá nên đã quay về trước.
Thật ra, tiếp tục nấn ná ở cái đầm lầy độc hại này cũng chẳng để làm gì.
Takuto đảo mắt nhìn quanh một vòng.
Sau đó ra lệnh cho lũ 《Lỗi Phẩm》 thu hồi phần xác của Cỗ Máy Tra Tấn Tự Động để nghiên cứu và lưu trữ.
Rồi cậu lẩm bẩm, như nói với chính mình:
“Thôi thì cứ tiếp tục đi săn mấy con boss ẩn kiểu này vậy...”
Nói rồi, Takuto vỗ tay lốp bốp vài cái, dẹp yên hai kẻ đang khẩu chiến ngày càng gay gắt.
Nhưng chỉ chừng đó thì không đủ để ngăn cản hai cái miệng lắm lời kia.
Cuối cùng, Takuto đành đích thân ra tay, cùng với lũ 《Lỗi Phẩm》 cưỡng chế hai người lại, bắt ép quay về Đại Chú Giới, kẻ thì bị kéo đi trong tình trạng nước mắt ngắn dài, kẻ thì cười khoái chí vì được “về đích sớm”.
=Thông báo hệ thống===========
Nhờ tiêu diệt đơn vị, Phù thủy Atou của bùn nhơ đã thu nhận được các năng lực sau:
《Vô Cơ Vật》
《Xuất Huyết Công Kích》
《Vô Hiệu Tinh Thần》
《Mãnh Độc》
《Vô Hiệu Độc》
―――――――――――――――――


0 Bình luận