Vol 7: Khi muôn vàn nguyện ước cùng hội tụ
Chương 162: Fenneh Carmell (1)
0 Bình luận - Độ dài: 4,243 từ - Cập nhật:
Cánh cửa gỗ mở ra với âm thanh ken két khó chịu khi hai tấm ván cọ vào nhau.
Gọi nơi này là "căn lều rách nát" thì có phần hơi xúc phạm, nhưng bảo đó là một "ngôi nhà bình thường" thì lại tâng bốc quá đà.
Nơi ở của hai người phụ nữ ấy nằm đâu đó giữa hai khái niệm ấy.
Họ từng được gọi là thánh nữ, những cô gái được thần sủng ái, mang trong mình phép màu, được muôn dân tôn kính và ngưỡng mộ.
Thế nhưng giờ đây, vinh quang ấy dường như chỉ là giấc mộng đã tan, khi hai người sống lặng lẽ, giản dị trong bộ dạng lam lũ đến xót xa.
Người bước ra từ cánh cửa là thánh nữ Soarina.
Có lẽ vì xuất thân thôn nữ, nên bộ đồ vải thô cô mặc không khiến cô trở nên khác biệt với bất kỳ ai nơi đây.
Nhưng vẻ đẹp thánh khiết và khuôn mặt thanh tú vẫn đủ khiến người khác nhận ra cô không hề tầm thường.
Trên tay cô là chiếc giỏ đựng vài ổ bánh mì, chút nguyên liệu nấu ăn, và thấp thoáng là thảo dược cùng vài lọ thuốc.
Có vẻ như cô vừa đi chợ về.
"Ngài thấy trong người thế nào rồi, thưa Fenneh-sama?"
Người nằm nghỉ trên chiếc giường đơn giản là một phụ nữ khác.
Không còn khoác lên mình thánh phục, cô dùng những tấm vải dài che phủ toàn thân, như thể đang giấu đi cơ thể mà cô không muốn ai nhìn thấy.
Giọng nói dịu dàng đến mức có thể khiến bất kỳ ai tan chảy là của Fenneh Carmell, thánh nữ đã lánh mình khỏi thế gian.
"Haa... Soarina, ta đã bảo bao nhiêu lần rồi, đừng gọi ta bằng kính ngữ nữa. Ta đâu còn là thánh nữ gì đâu..."
"Nhưng với em, ngài vẫn luôn là người em kính trọng nhất."
"Câu đó mà em cứ nói hoài, người ta nghe được lại càng chú ý đấy... Cô gái cứng đầu này."
"E-em xin lỗi..."
Dù đã được nhắc nhở bao nhiêu lần, Soarina vẫn không bỏ được thói quen ấy.
Sự cố chấp của cô đôi khi khiến cả hai gặp rắc rối, nhưng Fenneh không bao giờ thực sự giận cô.
Dưới lớp vải che mặt, nơi từng là tấm màn của một thánh nữ kỳ tích, Fenneh khẽ mỉm cười, một nụ cười mà có lẽ từ sau cái ngày phép màu xảy ra, chưa ai từng thấy.
Giọng nói của cô trở nên nhẹ nhàng hơn, mang chút vui vẻ trong đó.
"Ta thấy khỏe hơn rồi. Thật kỳ lạ, dù cơ thể đã già yếu đến thế, không cần trị liệu gì mà vết thương cứ thế lành dần."
Trong trận chiến sinh tử với Ira Takuto, Fenneh từng bị thương nặng đến mức tưởng như không qua khỏi.
Vết thương sâu hoắm ở bụng đã phá hủy một phần nội tạng, với người bình thường, không có điều trị đặc biệt thì chỉ có chết.
Ấy vậy mà cô đã sống.
Vết thương hồi phục nhanh chóng, dù chưa hoàn toàn.
Cô vẫn chưa thể đi lại như xưa, phần lớn thời gian phải nằm nghỉ trên giường.
Nhưng ít nhất, lưỡi hái tử thần đã rời xa cô.
Đáng lý ra, Soarina không cần phải lo lắng nhiều như vậy.
Nếu còn điều gì có thể gây hại cho Fenneh bây giờ, có lẽ chỉ có chính trái tim cô mà thôi.
"Dạo gần đây, ta bắt đầu nghĩ, sống yên ổn thế này đến hết đời cũng chẳng sao cả. Quên hết mọi thứ đi, Ira Takuto, mục đích của ta, tất cả... Để rồi chờ thế giới kết thúc trong yên bình."
Soarina khẽ gật đầu.
Cô hiểu, có lẽ Fenneh đang có điều gì muốn thổ lộ.
Bởi vì công việc của thánh nữ không chỉ là chống lại cái ác.
Trái lại, trong thời đại bình yên, điều quan trọng nhất là lắng nghe con người, chữa lành tâm hồn họ.
Trước khi phù thủy xuất hiện, Soarina từng dành cả ngày cho những việc như vậy.
Cô hiểu rõ đó mới chính là vai trò thật sự của một thánh nữ.
"Fenneh-sama... Mục đích thật sự của ngài là gì vậy?"
Soarina lấy hết dũng khí để hỏi.
Cô muốn chạm đến tận đáy lòng Fenneh.
"Fufufuh..."
Tiếng cười khiến Soarina thoáng ngỡ ngàng.
Không phải tiếng cười chế giễu hay thích thú, mà là âm thanh nhuốm đầy nỗi cô đơn vô tình thoát ra từ tâm hồn.
"Giống em thôi, Soarina. Ta chỉ muốn hạnh phúc. Ước vọng của các thánh nữ ấy à, cuối cùng cũng chỉ là những điều bé nhỏ vậy thôi."
Soarina thoáng lặng người, chưa thể hiểu hết ý nghĩa câu nói.
Fenneh lại hướng mắt ra phía cửa sổ.
Nắng trưa tràn vào phòng, chiếu sáng gương mặt cô.
Qua ô cửa, những con người bình thường vẫn đang sống, dẫu nghèo khổ nhưng đầy nghị lực.
Ánh sáng bên trong và bóng tối nơi góc phòng như tượng trưng cho điều gì đó… khó gọi thành tên.
"Hồi đó ấy mà... Nghe hơi tự kiêu, nhưng ta được gọi là tuyệt sắc giai nhân đấy. Một vũ nữ khiến cả thành phố mê mẩn. Fufuh, cái mặt ngạc nhiên của em trông buồn cười thật. Lâu lắm rồi ta mới thấy em ngơ ra như vậy đấy."
Fenneh bật cười.
Lần này là tiếng cười thật sự, vui vẻ, nhẹ nhàng.
Soarina luống cuống đưa tay che miệng, không rõ mình vừa lộ ra biểu cảm gì mà khiến người ta bật cười như vậy.
Fenneh lại bật cười lần nữa.
Nhưng rồi, giọng cô chậm lại, trầm xuống một cách lạ lùng.
"Nghe cho kỹ nhé. Chuyện dài lắm. Không hay ho gì đâu, nhưng vì chính em hỏi nên nhớ mà nghe cho hết đấy."
Cô ra hiệu cho Soarina ngồi xuống ghế, rồi thở ra một hơi dài như thể đang gọi lại quá khứ.
Và rồi… câu chuyện dài về hành trình trở thành thánh nữ của một người tên là Fenneh Carmell bắt đầu.
◇ ◇ ◇
Tại một thị trấn nhỏ ven biển Miền Đông của Thánh Vương Quốc Qualia, từng tồn tại một mỹ nữ được xưng tụng là tuyệt thế giai nhân.
Thánh Vương Quốc Qualia là một quốc gia thần quyền.
Giáo lý lan rộng khắp mọi vùng miền, định hình đời sống và luân lý con người dựa trên niềm tin tôn giáo.
Tuy vậy, sự khác biệt vùng miền vẫn tồn tại.
Khác với trung ương hay miền Bắc nghiêm khắc, Miền đông lại lỏng lẻo hơn nhiều trong cách diễn giải kinh điển.
Và vì thế, ngành giải trí ở đây cực kỳ phát triển.
Theo quan điểm chính thống của Giáo hội, con người nên biết điều độ trong vui thú.
Vì tham lam dẫn đến mê đắm, mê đắm khiến con người đánh mất điều quan trọng là giáo huấn cốt lõi.
Thành ra, những thú vui như cờ bạc, rượu chè, ma túy, mại dâm đụng chạm đến dục vọng đều bị cấm ngặt, thậm chí người vi phạm có thể bị xử tử.
Thế nhưng tại Miền Đông, cách hiểu kinh điển có phần khoan dung hơn.
Dưới sự cho phép chính thức của giáo hội khu vực, đủ loại ngành nghề lộng lẫy được chấp thuận và hoạt động công khai.
Đến mức mà người từ vùng khác đến sẽ choáng váng đến lịm người ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Fenneh đã sinh ra tại một thị trấn như vậy
"Tuyệt sắc giai nhân, Fenneh Carmell!"
Giữa đại sảnh sang trọng không kém gì cung điện, một người đàn ông không kìm được mà hét lớn.
Trên sân khấu, Fenneh uyển chuyển vũ động trong lớp vải mỏng manh, từng cử chỉ đều mềm mại, đầy mê hoặc.
Cô cúi người chào khán giả bằng dáng điệu duyên dáng đến độ khiến cả không gian như nín thở trong khoảnh khắc, rồi bùng nổ thành tiếng vỗ tay và reo hò dữ dội.
"Xin nàng hãy gả cho ta!"
"Không! Nàng thuộc về ta!"
"Fenneh xinh đẹp! Chỉ cần được nàng yêu, ta chẳng cần gì nữa!"
"Châu báu nào rồi cũng chỉ là vật tô điểm bên nàng. Trước vẻ đẹp ấy, mọi thứ đều hóa đá, chỉ biết cúi đầu xấu hổ!"
Lời ca ngợi không ngớt tuôn ra, những món quà vung tay ném tới chất thành đống dưới chân sân khấu.
Và chúng không phải vật phàm phu tục tử.
Từng câu từng chữ lộ rõ học thức và địa vị của người nói, từng món đồ tặng đủ để biết họ giàu sang cỡ nào.
Thánh chức giả cấp cao, Thánh Kỵ Binh, chủ tịch các thương hội lớn...
Tất cả đều mang ánh mắt đầy ngưỡng mộ của đứa trẻ con dán chặt vào Fenneh.
――Chắc chắn, mình là người được thần yêu thương!
Suy nghĩ đó nghe có vẻ kiêu ngạo, nhưng với Fenneh, đó là lẽ đương nhiên.
Cô lớn lên như thể vận mệnh đã vạch sẵn đường đi, luôn bị cuốn vào những dòng xoáy vội vã của cuộc đời.
Sinh ra trong một gia đình bình thường, Fenneh bắt đầu trở thành tâm điểm của những lời đồn từ rất sớm.
Mọi chuyện khởi đầu chỉ là vài lời thì thầm của mấy bà nội trợ về một bé gái xinh xắn ở xó chợ.
Một đề tài thường nhật như bao đề tài khác, nổi lên một thời rồi lại lặng xuống... nếu như không phải vì sắc đẹp của nàng quá mức cho phép.
Lời đồn gọi lời đồn, người kéo theo người.
Tin tức lan khắp thành phố, lan ra các làng xã xung quanh, rồi tràn tới toàn Miền Đông.
――Mọi người đều khen ngợi mình, đều tặng quà cho mình, đều mỉm cười với mình!
――Mình là người được thần yêu thương! Mọi người đều yêu quý mình!
Và một phần bi kịch của cô cũng khởi nguồn từ chính niềm tin ngây thơ đó.
Bởi vì, Qualia là một quốc gia thần quyền, được xây dựng dựa trên lòng tin và thiện lương.
Những người xung quanh thật lòng mong cô được hạnh phúc đã cố gắng bảo vệ nàng khỏi lòng tham, khỏi dục vọng của thế giới.
Họ mong cô bé đáng yêu ấy sẽ có một cuộc sống bình thường, giản dị và yên ấm.
Nhưng chính lòng tốt đó, chính tình yêu thương vô điều kiện ấy... lại vô tình thổi phồng những ngộ nhận trong lòng cô.
Fenneh lớn lên mà chẳng biết gì về sự tàn nhẫn của con người.
――Mình chỉ cần mỉm cười, ai ai cũng sẽ vui vẻ. Chỉ cần lên tiếng, mọi người sẽ hạnh phúc.
――Mình thật may mắn biết bao! Thật hạnh phúc biết bao!
Rồi tiền tài và ham muốn do nhan sắc mang lại bắt đầu phá vỡ cuộc đời cô.
Mẹ cô say mê những đồng tiền được cống nạp.
Cha cô thì bị quyến rũ bởi quyền lực của những kẻ đến vì con gái ông.
Cuối cùng, Fenneh mất tất cả.
Gia đình tan vỡ, một mình bơ vơ.
Việc trở thành vũ nữ là kết quả của hoàn cảnh, là cách cô lựa chọn để sống tiếp.
Dù vậy, cô chưa từng nghĩ bản thân bất hạnh.
Hoặc đúng hơn, cô tin rằng bất hạnh hiện tại chỉ là bước đệm cho hạnh phúc trong tương lai.
――Kỵ binh của mình đang ở đâu nhỉ?
Từ nhỏ, Fenneh đã có một ước mơ giản đơn:
Có một gia đình hạnh phúc.
Một người chồng yêu thương, vài đứa trẻ ngoan ngoãn, một cuộc sống đạm bạc mà bình yên.
Nếu được mơ thêm một chút, cô mong cuộc gặp gỡ với người chồng ấy sẽ thật kịch tính.
――Kỵ binh của mình, chừng nào người mới đến?
Ký ức về tuổi thơ ngọt ngào nhất với Fenneh là cuốn sách tranh mẹ cô thường đọc:
"Kỵ binh và con rồng ác độc".
Một câu chuyện kinh điển ở Qualia, kể về một thánh kỵ binh trẻ chiến đấu với rồng dữ để giải cứu một thôn nữ.
Dù bị cấp trên và dân chúng ngăn cản, chàng vẫn mang theo thanh gươm thánh, niềm tin vào thần và trái tim chính nghĩa để dấn thân vào hiểm cảnh.
Sau trận chiến dữ dội, được thần chúc phúc, chàng đánh bại con rồng.
Cô gái được cứu, kỵ binh vẫn toàn vẹn.
Hai người trở về trong tiếng reo hò chúc tụng của dân làng, rồi yêu nhau, kết hôn, sống hạnh phúc mãi mãi dưới sự ban phước của Thánh Thần Aros.
――Mình được thần yêu thương thế này cơ mà, nhất định kỵ binh của mình sẽ đến!
Fenneh tin vào điều đó.
Tin một cách vô điều kiện.
Tin như khi còn bé, cô tin vào ánh mắt dịu dàng của mẹ khi đọc sách cho nghe, vào sự thành kính của cha mỗi đêm quỳ trước bàn thờ thắp nến cầu nguyện.
Và vì vậy, kể cả khi bị đẩy vào tận cùng đau khổ...
Khi phải bán thân để tồn tại.
Khi bị người đàn ông cô yêu đánh đến sưng vù mặt mũi.
Khi bị gã mà cô tin tưởng lừa gạt, biến cô thành món hàng.
Khi danh dự, phẩm giá phụ nữ bị chà đạp...
――Thần ơi, kỵ sĩ của con đang ở đâu vậy?
...cô vẫn chịu đựng được.
Cắn răng mà sống tiếp.
Tin rằng, hạnh phúc vẫn sẽ đến.
Thời gian trôi, thiếu nữ năm nào đã thành người lớn.
Đã hiểu sự ngu ngốc của đàn ông.
Đã hiểu cách tận dụng vẻ đẹp của bản thân để sống sót.
Cuối cùng, cô chọn trở thành vũ nữ.
Dĩ nhiên, cũng có lúc bị lừa, cũng có lúc bị sỉ nhục đến phải cắn chặt răng mà chịu đựng.
Nhưng... vẫn còn đỡ hơn.
Vẫn tốt hơn ngày xưa nhiều.
"Thánh Thần Aros vĩ đại. Hôm nay con lại sống bình an, con xin dâng lời cảm tạ. Cầu mong ngày mai cũng sẽ được Người ban phước lành như vậy. Con xin dâng lời nguyện cầu."
Dù trải qua mọi khổ đau như thế, Fenneh chưa từng quên cầu nguyện trước khi đi ngủ.
Vì sao ư?
Có thể là vì ký ức về người mẹ dịu dàng luôn mỉm cười bảo rằng chỉ cần cầu xin thật lòng thì thần sẽ nghe thấy.
Hoặc cũng có thể là hình ảnh người cha nghiêm túc mỗi đêm quỳ gối trước bàn thờ cầu nguyện.
Hoặc là... vì hình bóng chàng kỵ binh bước ra từ cuốn sách mà cô từng yêu thích khi còn nhỏ.
Fenneh chưa từng quên lời cầu nguyện mỗi ngày của mình.
"Hỡi đấng Thánh Thần Aros vĩ đại. Hôm nay có một vị khách hơi phiền toái ghé qua, nhưng Người đã giúp con xử lý mọi việc êm xuôi trong chừng ấy rắc rối. Từ đáy lòng, con xin tri ân."
Đó là một ngày hoàn toàn bình thường.
Một đêm sau khi hoàn tất công việc vũ nữ, dù có chút lằng nhằng khiến cô tốn kha khá thời gian, Fenneh vẫn vượt qua ngày hôm đó.
Và rồi lời cầu nguyện của cô, bất ngờ, đã chạm tới thần.
=Thông báo hệ thống=============
Fenneh Carmell. Hãy đưa ra điều ước của ngươi. ―――――――――――――――――
Đó là một biến cố chấn động.
Cứ như toàn bộ thời gian đã ngừng lại.
Mọi vật xung quanh đều đông cứng, ánh sáng rực rỡ đến độ ban ngày cũng phải lu mờ bao trùm lấy gian phòng.
Và dường như không ai khác hay biết chuyện này.
Căn phòng của cô như bị tách riêng ra khỏi thế giới, lặng lẽ và tuyệt đối.
Rồi một giọng nói vang lên, như lay động cả não bộ và thính giác.
Nếu giọng nói của cô là một thứ ma lực khiến mọi người say mê, thì giọng nói này lại là ân huệ thiêng liêng đủ để ban phúc cho mọi sinh linh.
Đó chính là tiếng nói của thần.
Thần Aros.
Đã hiển linh.
Nước mắt tuôn rơi.
Cô biết thần tồn tại.
Dù nhiều người chỉ nói vậy, dù đó là điều thường được viết trong sách vở, truyền thuyết hay những câu chuyện cổ tích...
Nhưng chưa bao giờ cô nghĩ Người sẽ đến với chính mình.
Dẫu cho có tự tin rằng mình được thần yêu thương, nhưng Fenneh vẫn chỉ là một cô gái thường dân.
Một phép lạ như thế, sao có thể xảy ra với cô được chứ?
Thế nhưng, thần vẫn xuất hiện.
Ngay trước mặt cô.
Lời cầu nguyện chân thành đã đến được với Người, và giờ đây, tiếng gọi thiêng liêng đã vang lên để đáp lại.
"Aah...! Hỡi đấng thần linh vĩ đại, Thánh Thần Aros! Hôm nay quả thật là ngày trọng đại và diễm phúc! Con cảm tạ Người! Tạ ơn Người đã ban cho con cơ hội gặp mặt!"
Nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Tiếng nấc nghẹn, lời cảm tạ run rẩy bật thành tiếng.
=Thông báo hệ thống=============
Hãy đưa ra điều ước của ngươi. ―――――――――――――――――
Fenneh lau nước mắt bằng tay áo, rồi chỉnh lại tư thế, giữ trọn lòng tôn kính trước thần, nhẹ nhàng mà dứt khoát lên tiếng:
"Con mong muốn một tình yêu đích thực. Dù có nhận được bao nhiêu lời yêu thương từ đàn ông đi nữa, chúng đều không phải thật lòng. Đôi mắt mù mờ của con không thể nhận ra chân tâm người khác. Nếu vậy, làm sao con có thể tìm được tình yêu?"
Không có hồi âm, cũng chẳng có tán đồng.
Nhưng cô chắc chắn thần đang lắng nghe từng lời mình nói.
Như thể chiếc đập bị phá vỡ, những khao khát bị dồn nén trong lòng Fenneh tuôn trào không thể ngăn lại.
"Con cần một người xứng đáng để dâng trọn bản thân mình. Một người đàn ông sẽ không phản bội, yêu con thật lòng, dũng cảm đối diện với mọi khó khăn, một kỵ binh sẽ yêu cả linh hồn con, chứ không chỉ hình hài! Một người giống như kỵ binh trong truyện cổ tích ấy!"
Kỵ binh của riêng cô.
Người phụ nữ từng khiến bao gã đàn ông phát điên, từng kéo cả chính mình lẫn họ xuống đáy vực thẳm, vẫn nuôi một giấc mộng ngây ngô như trẻ con.
Dù đã bị vô số kẻ vấy bẩn, bị phản bội không biết bao lần, Fenneh vẫn tin rằng đâu đó ngoài kia, có một người đàn ông đích thực đang đợi mình.
Chỉ là đến giờ cô vẫn chưa có duyên gặp gỡ mà thôi.
Niềm tin thuần khiết ấy, thần đã lắng nghe.
=Thông báo hệ thống=============
――Nguyện vọng đã được chấp thuận.
Chúc phúc cho ngươi.
―――――――――――――――――
"Aah... aah...!"
Nếu có một khoảnh khắc được gọi là đỉnh điểm trong cuộc đời Fenneh, thì chính là đây.
Ngay lúc này.
Đây là khoảnh khắc huy hoàng nhất.
Toàn bộ đau khổ được đền đáp.
Ước nguyện đã thành sự thật.
Tình yêu chân chính đã đến tay cô.
Niềm hạnh phúc đỉnh cao.
Trong sâu thẳm tâm hồn cô, cô bé nhỏ từng mê truyện tranh năm nào giờ đây đang nhảy cẫng lên hò reo trong niềm vui sướng.
――Hạnh phúc đang đến! Cuối cùng cũng đến rồi!
――Kỵ binh trong truyện sẽ đến với mình!
――Mang thanh thánh kiếm, dịu dàng nhất, mạnh mẽ nhất, và yêu mình nhất.
――Một kỵ binh sẽ làm mình hạnh phúc, tuyệt đối không bao giờ làm tổn thương mình!
――Mình thật sự được yêu thương. Được thần yêu thương! ――Cảm ơn Người! Con cảm tạ Người từ tận đáy lòng!
――Phải chuẩn bị hành lý ngay! Không thể đợi thêm được nữa!
――Chắc hẳn kỵ binh của mình chỉ là ngủ quên thôi mà!
――Phải dùng sức mạnh thần ban để đi đón chàng mới được!
Đó chính là đỉnh cao cuộc đời của Fenneh.
Một đỉnh cao không thể chối cãi.
Và vì thế...
Sau đó, chỉ còn lại sự trượt dốc.
"Trời đất... khuôn mặt đó là sao vậy, Fenneh!?"
"Giống như bà lão rồi còn gì! Ngươi thật sự được thần ban phúc đấy à?"
"Hay là đã làm giao kèo với ác quỷ? Dù sao thì... chuyện lần trước, cho xin miễn đi nhé. Chắc cô hiểu lý do rồi."
"Fenneh...? À, đúng rồi, từng có cô gái đó đấy."
Người người rời xa Fenneh Carmell.
Thần đã ban cho cô năng lực "đọc thấu lòng người".
Một quyền năng tuyệt đối, cho phép cô nhìn xuyên tận tâm can kẻ khác.
Đồng thời, như một cái giá phải trả, thần đã lấy đi nhan sắc tuyệt trần của cô.
Vẻ đẹp khiến người người mê đắm, khiến bao kẻ lạc lối và sụp đổ... đã không còn nữa.
Thế là bi kịch bắt đầu.
Người ta chỉ yêu nhan sắc ấy.
Chứ không phải một bà lão già nua, khô héo, trơ trọi giữa đời.
Chất giọng mê hồn vẫn còn đó, đúng vậy.
Nhưng chính điều đó lại khiến đàn ông khó chịu hơn.
Một gương mặt như vậy, mà lại phát ra giọng nói ấy sao?
Giọng ca từng được ca tụng, từng làm say đắm bao người, giờ đây trở thành tiếng hát yêu mị lừa lọc khi gắn với dáng vẻ tiều tụy kia.
(Tởm thật...)
(Sao mình lại vung tiền cho một mụ như vậy? Lừa đảo à?)
(Tiếng thì hay đấy, nhưng nhìn mặt là thấy nuốt không nổi rồi)
(Giá mà thần đừng xen vào... cứ giữ cô ta như xưa thì tốt biết mấy)
(Như này thì đem bán cho Trung Ương chắc cũng được vài đồng?)
Dưới ánh nhìn của thần, lòng người hiện nguyên hình.
Những tâm địa xấu xa khiến cô buồn nôn.
Sau lớp mặt nạ giả tạo là những dục vọng dơ bẩn đang sôi sục.
Xung quanh Fenneh, từ bao giờ chỉ còn toàn những kẻ như thế.
Nếu như cô có được năng lực này từ sớm hơn một chút...
Có lẽ cô đã nhận ra được tình cảm chân thành của những người từng yêu quý mình, trước khi họ kịp rời xa.
Nhưng sự thật không đi theo hướng đó.
Thực tại chỉ mang đến cho cô thêm đau đớn.
Chỉ là… dù vậy, Fenneh vẫn chưa từng oán hận con người.
Giá như cô có thể để mặc lòng căm hận dẫn lối cho sự báo thù, thì biết đâu mọi chuyện đã dễ dàng hơn.
Với tư cách là một Thánh nữ được thần ban phước, cô thừa sức làm điều đó.
Thế nhưng, bản tính lương thiện vốn có… cùng với những điều đã nâng đỡ trái tim cô cho đến tận lúc này… đã không cho phép điều đó xảy ra.
——Cô gái trong câu chuyện bị rồng bắt đi ấy… nàng đâu có oán trách ai.
——Nàng đã trở về cùng với vị kỵ binh của mình, nở nụ cười rạng rỡ trên đường khải hoàn về Thánh đô trung ương.
——Vì thế, mình cũng phải như vậy…
Và cứ thế, khi nhận ra thì Fenneh đã một mình được triệu đến trung ương.
Người người hân hoan chào đón sự xuất hiện của Thánh nữ mới.
Ai nấy đều không ngớt lời ca ngợi kỳ tích mà Thần đã giáng xuống.
Tôn vinh Thần linh vĩ đại!
Tôn vinh Thánh Thần Aros!
Ngay tại đây, Thánh nữ mới Fenneh Carmell đã được sinh ra!
Ngợi khen thay!
Cầu chúc Thánh nữ mãi được ân sủng của thần!
Trong cơn cuồng nhiệt, hỗn loạn và hân hoan.
Trong niềm kính ngưỡng, ganh tị và xúc động.
Tất cả cảm xúc ấy như cơn lốc xoáy xoay quanh một cô gái đang lặng lẽ ngồi tại trung tâm.
Và như thế, "Nhan Phục" Thánh nữ Fenneh Carmell đã ra đời.
Người ta gọi cô là "nhan phục", không phải vì cô dùng khăn che đi khuôn mặt già nua của mình.
Mà là vì khuôn mặt từng sáng rỡ ấy, từng hướng về phía trước với niềm tin và hy vọng giờ đây đã mãi mãi cúi gằm.
Bởi cô đã hiểu rằng đời mình chỉ sinh ra để chịu khổ.
Và vì thế, cô đã buông bỏ ước vọng nhìn về phía trước…
Vì không muốn nhìn thấy bất kỳ ai nữa.
Vì không muốn nghe thấy bất kỳ điều gì nữa.
Cho nên…
Bây giờ chỉ còn lại nơi đây, là kết cục bi thương của một người phụ nữ từng cuồng si trong niềm tin rằng mình được Thần yêu thương.
Dù thiên hạ có gọi cô là Thánh nữ, thì điều đó giờ đây cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
— Kỵ binh của mình…
Chỉ còn một cô bé nhỏ nhoi trong tâm hồn cô vẫn đang khóc, mãi không thể ngừng.


0 Bình luận