Vol 7: Khi muôn vàn nguyện ước cùng hội tụ
Chương 168: Ý chí
1 Bình luận - Độ dài: 4,378 từ - Cập nhật:
Trận tái đấu giữa hai kẻ từng được gọi là Phá Diệt Vương và Cựu Game Master bắt đầu bằng một tiếng búng tay đơn độc.
Đó là âm thanh phát ra khi ngón tay bật lên từ cái vỗ nhẹ, một hành động đơn giản.
Người tạo ra âm thanh là Kuhara Keiji.
Cử chỉ của hắn không phải ngẫu nhiên mà có vẻ mang theo một dụng ý rõ rệt.
Vẻ mặt cũng cực kỳ nghiêm túc.
Chỉ nhìn thôi, Takuto đã hiểu hắn đã ra tay trước.
(Có phải... một nghi thức khởi động? Hay là đang hình dung việc gieo xúc xắc khởi đầu?)
Việc nhường đối thủ ra đòn trước luôn tiềm ẩn rủi ro.
Takuto hiểu rõ điều đó.
Nhưng Keiji là người đã tuyên bố sẽ quyết đấu đến cùng.
Nếu hắn dám chơi lớn như vậy, hẳn là đã có chiêu trò gì trong tay.
Takuto quyết định trước tiên phải dò xét.
Búng, búng, Keiji tiếp tục búng tay vài lần nữa.
Takuto thoáng cau mày rồi khẽ tặc lưỡi.
“Ra là thế…”
Không có thông báo nào xuất hiện.
Nghĩa là hắn đang gieo xúc xắc mà không công khai kết quả.
Trong TRPG, khi lợi ích giữa các người chơi xung đột, có thể dùng cách này.
Mỗi người sẽ gieo xúc xắc bí mật và chỉ gửi kết quả cho GM.
Sau đó GM sẽ dựa trên cốt truyện và hệ thống để xử lý tình huống.
Đây là “xúc xắc ẩn”.
Tuy thường dùng để tạo cao trào cho cốt truyện, nhưng xem ra Keiji đang dùng nó theo cách rất có lợi cho bản thân.
“Chậc, phiền rồi đây.”
Takuto lẩm bẩm, rồi rút từ trong áo choàng một thanh kiếm.
Đó là Thanh bảo kiếm Regalia mà cậu từng nhận được từ dũng giả Yuu thời RPG.
Không chỉ là điều kiện để hoàn thành chiến thắng thượng thăng thứ nguyên, thanh kiếm còn là một đạo cụ cường hóa cực mạnh.
Và trên hết, Takuto còn nắm giữ Quyền năng Thần Ira
Những thứ ấy, bất kể là đơn lẻ hay kết hợp, đều là sức mạnh vượt trội trong thế giới này.
Keiji vẫn tiếp tục búng tay.
Mỗi lần búng, lại một lần xúc xắc được tung ra.
Takuto lắc đầu, rồi vung thanh kiếm mạnh mẽ.
“Đành vậy…”
“――!”
Khoảnh khắc sau đó, Takuto đã đứng trước mặt Keiji.
Nhanh đến mức không ai kịp thấy chuyển động cứ như thể dịch chuyển tức thời.
Thực chất là Takuto lao đến với tốc độ siêu việt, nhanh đến mức khiến mắt người không thể theo kịp.
Một tiếng xé gió rít lên dữ dội.
Một nhát chém như lưỡi dao của tử thần, nhắm thẳng vào cổ Keiji.
Không một ai kịp phản ứng.
Dù là thánh nữ, phù thủy, hay lũ quái vật tà ác… tất cả đều đứng hình.
Đó là thần tích, Quyền năng Thần Ira chính là thứ đã trao cho Takuto khả năng ấy.
――Tuy nhiên.
“Ta biết ngay cậu sẽ làm thế mà!!”
Duy chỉ có một người đã chờ khoảnh khắc ấy.
Kyuuin!
Một âm thanh lạ tai nhưng sắc bén, nhẹ hẫng mà sắc sảo vang lên.
Chỉ trong khoảnh khắc âm thanh ấy chạm đến màng nhĩ, Takuto đã thấy rõ.
Nhát kiếm của mình bị phản ngược lại như một luồng lực sắc bén, đánh trả thẳng vào chính cơ thể cậu.
“Guh!”
Máu vọt tung trời.
Tiếng óc ách vang lên khi dòng máu tươi dội xuống mặt đất.
Toàn bộ cánh tay phải của Takuto đã bị xé toạc từ vai.
Một vết thương chí mạng, máu tuôn xối xả theo từng nhịp tim.
“Takuto-sama!!”
Tiếng la thất thanh của Atou vang lên, khi cô thấy thanh bảo kiếm lăn lóc cách đó không xa.
Keiji lập tức búng tay thêm lần nữa, ra đòn quyết định.
Gã khom người, chuẩn bị ra cú kết liễu.
“Hah! Gọn gàng ha! ――Gubeh!!”
Nhưng người bị đánh văng ra lại chính là Keiji.
Một tiếng nổ trầm vang lên khi hắn lăn trên mặt đất.
Lý do?
Bị đấm thẳng vào mặt bằng cánh tay phải mà Takuto vừa mất.
“Keiji-san!!”
Soarina gào lên, nhưng mọi ánh nhìn lúc này đều đổ dồn về phía Takuto.
Rõ ràng, cánh tay phải của cậu đã bị phá hủy.
Ai cũng thấy rõ điều đó.
Trong khoảnh khắc tưởng chừng như trận đấu đã ngã ngũ.
Âm thanh máu chảy, mùi tanh nồng trong không khí, bóng dáng tử thần rình rập.
Tất cả đều là thật.
Thế nhưng Takuto vẫn đứng đó, bình thản như chưa từng bị thương.
Cánh tay phải vẫn nguyên vẹn.
Máu biến mất.
Áo choàng không rách.
Hai thánh nữ cũng không giấu được vẻ hoảng hốt.
Chuyện này không phải ảo giác.
Minh chứng là thanh bảo kiếm bị đánh văng khi Takuto tấn công vẫn đang nằm dưới đất.
Có nghĩa là… không phải tái sinh.
Thứ Takuto dùng không đơn thuần là hồi phục thể chất.
Đó là một kiểu năng lực tái hiện phục nguyên mang dáng dấp của phép màu.
“Khốn nạn! Đau thấy mẹ luôn!!”
Bị đấm bay đi, Keiji ôm mặt gào lên.
Nếu Takuto đã thoát khỏi hiểm cảnh nhờ năng lực chưa từng thấy, thì Keiji cũng vậy.
Đòn chém mở màn, và cú phản đòn như búa tạ của Takuto, cả hai đều đủ để nghiền nát người thường thành thịt vụn.
Takuto không hề nương tay.
Cậu đã dồn toàn bộ Quyền năng Thần Ira vào đòn đánh, với ý định "giết cũng được".
Thế nhưng Keiji vẫn sống.
Vẫn ôm mặt gào thét, nhưng còn sống, một chuyện vô lý nếu chỉ nhìn bằng con mắt thường.
Trong cuộc đụng độ ngắn ngủi này, hai người đã phô diễn trình độ vượt xa kẻ thường.
Tất cả những ai đứng xem đều hiểu:
Đây là một cuộc chiến ở tầm mà họ không thể chen vào nổi.
“Ồ, bất ngờ thật đấy. Nhưng sống được thì tốt rồi. Chứ mà gục luôn thì mất vui.”
“Đau vãi linh hồn…! Hah!? Cậu bị thổi bay cánh tay phải mà còn mạnh mồm hả!? Để ta tiễn nó đi thêm phát nữa không!!?”
Tuy là đôi bên đều nói cứng, nhưng không chỉ những người ngoài bị sốc mà ngay cả hai người trong cuộc cũng đang choáng váng chẳng kém.
(Tên này xếp chồng hành động phòng ngự và phản công liên tục à? Còn cảm giác cũng mạnh. Tính toán quá nhanh. Chết tiệt, đầu óc quá bén! Chả hiểu hắn dùng cái mẹ gì nữa! Biết thế này thì mình đã không thèm đấu với Keiji-kun rồi!!)
Takuto gào lên trong đầu.
Việc mất cánh tay ngay cú ra đòn đầu tiên là đòn đau chí mạng.
Cậu đã biết trước Keiji sẽ giăng bẫy.
Nhưng vẫn cố tình bước vào để nghiền nát hắn bằng sức mạnh tuyệt đối.
Và kết quả là… bị ăn đòn ngược.
Không ngờ hắn lại hung hãn và khó nhằn đến thế.
Thậm chí, vì không nhìn thấu hành động hay kỹ năng của hắn, nên khả năng này có khi còn phiền hơn cả quyền năng GM nữa là đằng khác.
Takuto vừa phân tích tình hình, vừa tính toán nước đi tiếp theo trong đầu với tốc độ ánh sáng.
Nhưng bên phía Keiji, hắn cũng đang âm thầm rủa xả không kém.
(Chết tiệt! Nếu đòn 《Phân tích chiến lực》 ban đầu không ra “crit”, chắc mình toi mạng rồi! Cũng may là trước khi đến đây đã buff cả đống 《Phòng ngự》! Còn cái 《Phản xạ》 kia... chắc là vẫn có hiệu lực chứ!? Mà cánh tay hắn… sao lại mọc lại như không có gì!? Cái quái gì đang diễn ra vậy!? Mình ghét cái kiểu bịp bợm này của hắn nhất!!)
Keiji gồng chân run rẩy để đứng vững, rồi lại búng tay thêm vài lần.
Nếu không chồng thêm các đợt "phán định", thì mạng hắn tiêu chắc.
Nhưng liệu hắn còn thời gian không?
Takuto dang rộng hai tay, ra dáng chuẩn bị triệu hồi thứ gì đó.
Ngay sau đó, một đám mây đen ùn ùn kéo tới trên đầu, sấm sét vang trời.
Một tia sét khổng lồ như thân đại thụ, mang theo sức mạnh chết chóc, giáng thẳng xuống Keiji không chút chệch hướng.
“Aaaaah! Mẹ ơi sợ quáááááá!!”
Keiji hét như trẻ con, kích hoạt 《Né tránh》 đã buff sẵn từ trước để thoát hiểm.
Không để lỡ nhịp, Takuto vung tay, những khối băng sắc nhọn trồi lên như bẫy, rồi phóng vút đi như mũi tên từ đại nỏ, mang theo sức mạnh hủy diệt.
Keiji lách mình né từng mũi như đang nhảy một điệu vũ ngẫu hứng, uyển chuyển mà sắc bén.
Một sai lầm nhỏ thôi là tiêu mạng.
Nhưng hắn lại như được dẫn lối, lướt qua từng chiêu chết người.
“Gửi câu hỏi cho hệ thống: Việc liên tục tung xúc xắc và chồng kết quả như vậy có vi phạm nguyên tắc TRPG không?”
Takuto thử lên tiếng, nhưng chẳng có phản hồi nào.
Cậu tặc lưỡi.
Biết mà.
Trừ khi là tình huống đặc biệt như khi kiến nghị kỷ luật GM, còn lại hệ thống mặc kệ hết.
Việc xử lý kiểu đó vốn là quyền của GM, mà giờ thì... đâu còn ai làm trọng tài nữa.
“GM á? Giờ chắc đang đi nghỉ ở Hawaii rồi! Chính ngươi là người đã đuổi hắn còn gì!”
“Không ai cầm cân nảy mực, muốn làm gì thì làm à? Tức thật…”
Keiji vừa né đòn vừa móc ra con dao găm, tung về phía Takuto với kỹ năng 《Phóng dao》.
Lưỡi dao bay theo đường cong quái lạ như có linh hồn, nhắm thẳng vào giữa trán Takuto với tốc độ cực nhanh.
“Nhờ cậu đó! Cảm ơn nhiều nha!《Phản đòn》! Tiện tay thêm luôn 《Bách phát bách trúng》nữaaaa!!”
Keiji gào lên, lao thẳng vào đợt tấn công của Takuto.
Păng!
Toàn bộ công kích bất ngờ như bị lật ngược, quay đầu nhắm lại Takuto.
Khoảng cách giữa hai người lúc này chỉ còn vài bước chân.
Giữa cơn mưa tấn công và phản đòn chóng mặt, đòn có thuộc tính 《Bách phát bách trúng》 đã xuyên qua khe hở phòng thủ và trúng đích.
“Vô hiệu hóa lôi kích, băng kết và dao găm. ――Thần thì không thể bị thương.”
Kẻ đón đòn là Phá Diệt Vưownv, thủ lĩnh của đội quân tà ác.
“Vậy thì ta sẽ vô hiệu hóa cái vô hiệu hóa đó luônnnn!!”
Và đối mặt với hắn, là kẻ được thần chọn làm Trọng Tài.
Ý chí và sức mạnh của hai bên va chạm như núi lửa phun trào, rực lửa quyết tâm.
Takuto tung hỏa thuật cực mạnh để phòng ngự, tạo nên một vụ nổ khổng lồ bùmmmm làm mọi thứ xung quanh bị hất bay.
Những kẻ đứng ngoài trận chỉ còn biết nhìn hai người hiện ra trên một miệng hố sâu hoắm vẫn đứng vững.
Không ai biết cụ thể vừa rồi là trận giao đấu kiểu gì.
Nhưng rõ ràng là chưa ai tung được đòn kết liễu.
(Khốnnnn!! Đừng có đùa nữa! Mình rõ ràng đã vô hiệu hóa cái vô hiệu hóa đó rồi mà!? Cái quái gì vậy!? Cái thứ cài đặt thần thánh kiểu gì mà vô lý vầy!? Mình cũng cần một chút cơ hội thắng chứ!?)
(“Vô hiệu hóa cái vô hiệu hóa”!? Nếu ai cũng làm thế thì thành chuỗi vô tận mất! Mà không có GM xử lý, ai cũng tùy tiện muốn hiểu sao thì hiểu, chơi sao thì chơi!? Mình tước quyền GM của hắn rồi cơ mà, sao vẫn kéo nhau vào cái chiến trường khái niệm ngu ngốc này vậy!?)
Cả hai vừa giao chiến vừa chửi thầm trong đầu.
Ai cũng nghĩ đối thủ mới là kẻ vô lý, còn bản thân thì đang ráng chịu đựng sự vô lý đó một cách anh dũng.
Nếu dũng giả Yuu thời RPG mà có mặt ở đây, chắc chắn cậu sẽ phát điên vì cái cuộc chiến không luật lệ này.
Nhưng đây chính là hiện thực.
Trận chiến giữa hai kẻ với năng lực uốn cong cả quy tắc đã vượt khỏi tầm thường, vươn đến cõi siêu nhiên.
Mối hiểm họa thực sự mang tên “người chơi” giờ đây đã lộ diện trọn vẹn.
Tinh thần cả hai vẫn còn nguyên.
Ai cũng tin trận chiến vẫn chưa ngã ngũ.
Dù là người xem hay chính họ, đều nghĩ vậy.
…Cho đến khi, kết thúc đột ngột ập đến.
“Hả… gì cơ—?”
Keiji đang chuẩn bị búng tay tiếp thì bất ngờ như bị đứt dây, quỵ gối xuống.
Hắn hoảng loạn cố đứng dậy, nhưng một cơn đau âm ỉ lan khắp cơ thể, kèm theo cảm giác run rẩy mất kiểm soát.
Là đòn của Takuto sao!?
Hắn vội búng tay để dùng 《Phân tích》.
Ngay lập tức, gương mặt hắn biến sắc, lộ rõ vẻ kinh ngạc và cay đắng.
“Đùa à!? Mệt tích lũy!? Cái đó cũng tính được hả trời!?”
Câu nói như lời phán quyết chấm dứt mọi thứ, Takuto cũng nghe thấy rõ ràng.
Dù có năng lực siêu phàm đến đâu, vẫn có điểm yếu.
Takuto biết vậy, nên luôn tìm cách khai thác điểm yếu trong đòn định đoạt của Keiji.
Không ngờ câu trả lời lại nằm ở chỗ bất ngờ thế này.
“Ra vậy… Dù có buff mạnh bằng phán định, nhưng nếu bản thân không biết rõ hệ quả thì cũng không chống đỡ nổi…”
Takuto cũng bất ngờ với cái kết.
Nhìn qua thì tưởng như chiến thuật chồng phán định là vô địch, nhưng nếu bản thân người dùng không biết mặt trái của nó, thì không thể ứng phó.
Mà nghĩ lại thì… nếu không phải là Takuto, thì người khác đã thua từ sớm rồi.
“Khốn kiếp! 《Điều tra》! 《Phân tích chiến lực》! 《Hồi phục》!”
Keiji vẫn chưa chịu khuất phục.
Ngược lại, còn như đang bùng cháy thêm lần nữa.
Hắn búng tay liên tục, gieo xúc xắc dồn dập.
Hắn đang tìm kiếm một đòn định đoạt để lật ngược tình thế.
Nhưng trong khoảng thời gian ngắn thế này, gần như bất khả thi.
Nếu có thể xoay chuyển, thì hắn đã không còn quỳ gối như hiện giờ.
“Cái gọi là mệt tích lũy không phải thứ có thể hồi phục ngay chỉ bằng một cú phán định. Ít nhất cũng cần thời gian để chồng từng lớp một.”
Takuto chỉ ra sự thật, nhưng Keiji vẫn không bỏ cuộc.
Tinh thần thép đó, không giống với con người ngày xưa của hắn.
Không muốn thua thêm lần nữa.
Không được phép để mất thêm lần nào nữa.
Một tiếng gào không thành lời.
Nhưng Takuto lại cảm thấy có chút đồng cảm.
“Đừng có coi thường ta, Takuto! Ta vẫn còn chiến được!!”
“Không, đến đây là đủ rồi. Chúng ta hòa nhé.”
Ngay khoảnh khắc đó, trận chiến suýt nữa bị phá luật.
Soarina đã suýt lao vào chiến trường để cứu Keiji, dù biết rõ sẽ là vi phạm.
Nhưng trước khi cô kịp bước vào, Takuto với ánh mắt mỏi mệt ngước lên trời rồi nhẹ nhàng lên tiếng, kết thúc tất cả.
「…Hả? Tại sao? Rõ ràng cậu thắng còn gì? Gì đây, thương hại ta à?」
Keiji hỏi, vẻ mặt đầy khó chịu.
Có lẽ hắn cảm thấy như bị xúc phạm, như thể trận đấu vừa rồi bị xem thường.
Thế nhưng, Takuto cũng không muốn nhận phần thắng trong hoàn cảnh thế này.
「Ai biết được vì sao. Nói chung là trận chiến kết thúc rồi. Ta mệt rồi.」
Takuto buông một câu cộc lốc, có phần cáu bẳn và bực dọc, khiến Keiji càng thêm rối trí.
Và người lên tiếng giải vây cho hắn chính là thánh nữ Fenneh, chẳng biết từ khi nào đã bước đến cạnh hắn.
「Có lẽ là giới hạn phát động năng lực thôi. Hồi phục hoàn toàn vết thương chỉ trong chớp mắt, nghĩ kỹ thì kiểu gì chẳng có cái giá phải trả.」
Keiji chỉ hiểu được một nửa.
Nhưng ít ra hắn cũng biết đối phương đang chạm đến giới hạn, vậy là đủ.
Ngay lúc đó, Tàn dư cũng chẳng biết từ đâu xuất hiện lên tiếng tiếp lời.
「Cũng hơi khác tí đấy, nhưng nói chung là, nếu còn tiếp tục thì sẽ gặp rắc rối to. Hòa là kết quả hợp lý đấy, không phải nói chơi đâu. Tôi đảm bảo luôn. Mà ngài giỏi lắm! Bảo vệ được cái mạng này rồi!」
「Ồ, ồồồ……」
Được Soarina đỡ lấy, vẻ mặt lo lắng xen lẫn vui mừng, Keiji rên lên một tiếng nghe khá là lạc quẻ.
Tuy hắn chưa thật sự hiểu hết, nhưng mọi người xung quanh thì hiểu rất rõ:
Trận đấu phân định đẳng cấp đã kết thúc và cả hai bên đều đứng ngang hàng.
Keiji cũng đã trả được món nợ xưa.
Takuto lúc này liếc nhìn Keiji đang bị Tàn dư xoa đầu rối tung rối mù, vừa cảm nhận có ai đó đang tiến lại gần mình.
「Ta… Takuto-sama…」
「À, xin lỗi nhé Atou. Lại để em thấy bộ dạng đáng xấu hổ rồi. Nhưng mà đánh thêm thì không đáng nữa. Còn cái kia mà…」
「Ngài… ngài vẫn ổn chứ!? Vẫn còn chịu đựng được ạ!?」
「Tạm ổn thôi, nhưng có hơi căng.」
「Takuto-samaaa!!」
Takuto đã nghĩ rằng Atou sẽ thất vọng về mình.
Nhưng xem ra, điều cô lo còn lớn hơn cả vậy.
Thực tế thì câj vẫn còn sức.
Lời nói đó chỉ là đòn gió cũng là chút quà nhỏ dành cho Keiji.
Bởi mục tiêu của Takuto không phải là chiến thắng, mà là xây dựng mối quan hệ hợp tác với phe TRPG.
Nếu giờ hạ gục Keiji thật, chỉ tổ phí sức mà chẳng được gì.
(Mà công nhận là mình mong một kịch bản nhàn hạ hơn chứ không phải kiểu này…)
Takuto thầm nghĩ.
Ngay cú đánh đầu tiên mà mất luôn cánh tay phải là hơi bị thốn.
Việc hồi phục đúng hơn là phủ định hoàn toàn cái khái niệm bị thương đã tiêu tốn không ít năng lượng.
《Quyền năng của Thần Ira》 là năng lực cho phép người dùng trở thành hiện thân của vị thần được tín ngưỡng.
Và thần thì không bao giờ bị thương, cũng chẳng bao giờ đổ máu.
Nếu điều đó xảy ra, tức là có sai sót ở đâu đó…
(Mà đám kinh điển về Thần Ira thì kiểu buff cho thần như nhân vật chính anime ấy… cứ tưởng được chơi easy game, ai dè mơ mộng hão huyền thật…)
Takuto cố gạt đi cái mong muốn gặp lại Vittorio đang đột nhiên trỗi dậy trong lòng, rồi tạm thời hài lòng với kết quả hiện tại.
Vốn dĩ đây không phải trận chiến mà sinh tử là điều bắt buộc.
Đúng là Takuto từng có ý định giết Keiji, thậm chí là cả Tàn dư.
Nhưng nếu giờ kết thúc theo hướng này, thì cũng đành chấp nhận.
Hai bên đều thể hiện thực lực, vậy là đủ rồi.
(Kết thúc ổn là tốt rồi. Dù sao thì, giải quyết xong một chuyện thì lại có chuyện khác phát sinh.)
Đó là mối lo còn sót lại.
Sự khó lường đến đáng sợ của Tàn dư vẫn là một mối đe dọa lớn.
Tuy nhiên, ít nhất với Keiji của phe TRPG thì cái tính cách thẳng thắn ấy lại giúp mọi việc dễ đoán hơn nhiều.
Hai bên đã đụng độ đủ để dẹp bỏ những hiềm khích.
Chỉ cần hứa hẹn về việc hồi sinh Erakino, thì phần còn lại sẽ suôn sẻ,Takuto cảm nhận được điều đó từ phản ứng phía bên kia.
Tàn dư thì… cứ để đó đã.
Chỉ cần giữ Keiji trong tầm kiểm soát thì cũng coi như có biện pháp răn đe rồi.
Đó là toan tính của Takuto.
「Vậy là… hòa… mình hòa rồi hả…」
Còn Keiji, đúng như Takuto dự đoán, đang chìm trong cảm giác thỏa mãn.
Thứ hắn muốn khi đấu với Ira Takuto, là để khép lại quá khứ.
Bây giờ, mục tiêu của Keiji đã chuyển sang việc hồi sinh Erakino, thực hiện ước nguyện của đồng đội.
Nếu còn cố chấp với Takuto mà lại chuốc lấy bi kịch thì chỉ là lặp lại sai lầm cũ.
Nên với Keiji, đây là kết thúc tốt đẹp nhất.
「Hahaha! Vậy là… hòa à! Hòa luôn! Ngon đấy chứ! Mình mà lại hòa với Ira Takuto! Kukuh! Tưởng gì! Mình cũng đâu đến nỗi vứt đi!」
Được Soarina đỡ dậy, Keiji đứng lên với gương mặt tràn đầy tự tin và mãn nguyện chưa từng có trước đây rồi tuyên bố với đồng đội:
「Soarina, Fenneh. Thấy chưa, đó là toàn lực của ta đấy… À mà biết rồi, khỏi nói, ‘Đừng có mà lên mặt’. Đúng không? Ờ thì đúng, ta chỉ là thằng gà mới nở, còn non lắm. Nhưng rồi ta sẽ thành đại bàng tung cánh giữa trời xanh cho mà xem!」
「Vâng, Keiji-san!」
「Lần đầu tiên tôi thấy có người vui vì hòa đến mức này đấy.」
Soarina mỉm cười hạnh phúc, còn Fenneh thì lườm qua tấm khăn che mặt với ánh nhìn đầy ngờ vực.
Tàn dư chỉ khoanh tay, gật gù với vẻ rất hài lòng ở đằng xa.
Không khí lúc này nhẹ bẫng và mát mẻ đến mức khiến người ta quên bẵng cuộc tử chiến vừa rồi.
「Ta đang trưởng thành! Cô thấy chưa, Erakino trên thiên đàng! Ta sẽ không dừng lại cho đến khi đưa cô trở về!」
Keiji giơ cao nắm đấm, Soarina thì vỗ tay nhẹ nhàng khen ngợi.
Fenneh lắc đầu kiểu “hết thuốc chữa”, còn Tàn dư thì nhắm mắt lại, gật đầu đầy cảm xúc.
Một trang truyện như đánh dấu kết thúc quá khứ và mở ra tương lai mới.
――Thế rồi…
「Thôi, về là bắt đầu họp luôn nhé. Chúc mừng nhé, cả núi tài liệu đang chờ cậu đó, Keiji-kun.」
Ira Takuto bất ngờ trở lại vai trò "Phá Diệt Vương tà ác", lạnh lùng tuyên bố.
「――Hả?」
Một tiếng ngơ ngác phát ra từ miệng Keiji.
Nhìn phản ứng bình thản từ các đồng đội, có thể thấy rõ rằng người duy nhất không nhận ra tình hình… chính là Keiji.
「Nè, lúc trước tôi có nói là sẽ hợp tác chống lại Liên minh Đại lục Chính thống mà đúng không? Trận đấu cũng hòa rồi, vậy hai bên ngang hàng. Theo kế hoạch ban đầu thôi, tôi đã mời mà?」
「Liên… minh… Chính… th… Hả? Gì cơ!?」
Một bầu không khí kiểu “à… ờ…” lan ra cả hai bên.
Ai cũng ngầm hiểu, nhưng chẳng ai tiện nói ra.
Có khi nào Keiji này vốn dĩ chưa từng nghĩ đến tương lai không vậy?
"Mà này, nói thật là từ nửa chừng tôi đã muốn hỏi rồi đấy. Nghe cậu kể thì mục tiêu bây giờ là hồi sinh Erakino đúng không? Nếu vậy thì phải xử lý Liên minh Chính thống cho xong mới mong thực hiện được ước mơ đó. Cậu có hiểu điều đó không đấy?"
"Ờ… thì, ừm. Tôi kiểu nghĩ là đập cho cậu một trận rồi mọi chuyện sẽ đâu vào đấy. Dù gì cậu cũng là thằng mạnh nhất mà…"
Đúng là chuyện này bắt nguồn từ việc Tàn dư nhảy vào phá game, khiến hai bên buộc phải khiêu chiến.
Nhưng kẻ hô hào ầm ĩ nhất, người tự đẩy mọi thứ lên cao trào rồi cũng chính là Kuhara Keiji.
Nếu mọi chuyện chỉ dừng lại ở việc phân định thắng bại thì còn hiểu được.
Nhưng đằng này, chỉ vì ngang kèo với Ira Takuto mà Keiji lại hành xử như thể mọi vấn đề trên đời đều đã được giải quyết, tương lai rực rỡ đang chờ đón cậu ta vậy.
Với cách hành xử như thế, bị người khác lườm nguýt cũng là chuyện dễ hiểu.
Thực ra thì, ngoại trừ Keiji, ai nấy trong nhóm đều đang âm thầm thấy… hơi bất an vì cái kiểu tự sướng quá đà đó.
"Gì, gì vậy…?"
Takuto thở dài một tiếng.
Nhận ra không khí có gì đó lạ lạ, Keiji bắt đầu đảo mắt nhìn quanh, giọng lạc đi vì lo lắng.
"Mọi người đang ngán ngẩm đó."
"Họ đang nghĩ ngài đúng là thằng ngốc đấy."
"K-Không phải đâu mà, Keiji-san! Thật sự là không phải như vậy đâu! Thật đấy!"
Dù Soarina cố gắng chữa cháy, nhưng với Keiji của hiện tại, lời an ủi đó cũng chẳng còn mấy ý nghĩa.
Cậu ta đủ nhạy để nhận ra người ta đang nể nang mình chứ không thật lòng.
Cũng vì vậy mà cậu không tìm ra được lời nào thích hợp để cứu vớt tình hình.
"Gì chứ! Cười gì mà cười! Vui lắm hả?!"
Cuối cùng, Keiji hét lên như một đứa trẻ bị mắng oan và… quay ngoắt sang kiểu đối phó quen thuộc:
Giở giọng giận dỗi.
Nhìn cậu ta, Takuto lại thở dài một lần nữa.
Người mà cậu từng xem là mối đe dọa lớn như thế, nay khi đã trở thành đồng minh, liệu có thực sự đáng tin cậy không?
"Có cậu ở phe mình thì an tâm lắm đó, Keiji-kun. Tụi mình cùng nhau chinh phục thế giới nhé."
Dù gì thì mục tiêu cũng đã hoàn thành.
Takuto vừa thu phục được một đồng minh mới, và bộ khung cho cuộc phản công mà cậu ấp ủ bấy lâu cũng đã thành hình.
=Thông báo hệ thống===============
Đã thiết lập liên minh với thế lực sau:
【Thế lực TRPG: Kuhara Keiji】
―――――――――――――――――――――


1 Bình luận