• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 17

Chương 401-402

0 Bình luận - Độ dài: 7,186 từ - Cập nhật:

Chương 401 - Hoàng Hôn (5)

Tôi bước vào sảnh khách sạn được trang trí lộng lẫy, kéo theo một chiếc xe đẩy phía sau. Tôi có thể thấy tôi của trước khi hồi quy đang ngồi trên một trong những chiếc ghế bành sang trọng được xếp dọc theo một góc của sảnh rộng rãi. Việc tôi cởi áo khoác phao ra khi ở trong nhà là điều dễ hiểu, nhưng, ừm, tại sao tôi lại cởi quần ra vậy?

Trước mặt tôi, với vẻ mặt phức tạp và khó xử, là em trai tôi, đang quỳ một gối xuống và cúi người xuống để kiểm tra chân tôi—cụ thể hơn, là cái chân bị thương.

"Này, Yoohyun. Anh đến đây cùng Hội trưởng Sung."

Nhận thấy chúng tôi muộn màng, tôi lúng túng vỗ vai Yoohyun. Chắc chắn, áo khoác phao của tôi che đến tận đùi, nhưng vẫn... Yoohyun đứng dậy và nhìn tôi.

"Tại sao anh chưa bao giờ tức giận với em?"

"...Hả?"

Tôi, người đang ngồi trên ghế sofa, lắc đầu, như thể tôi chưa nói gì. Tất nhiên, tôi sẽ không đổ lỗi cho Yoohyun hai mươi tuổi vì bất cứ điều gì. Tôi nhìn lại em trai mình, người có khuôn mặt hơi cứng lại.

"Tại sao anh lại phải tức giận với em? Chưa có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra cả."

Chà, ngoài việc em trai tôi đột nhiên bỏ nhà ra đi và khiến tôi khá đau lòng, thì chưa có gì khác xảy ra cả. Chắc chắn, một vài kẻ ăn bám và lừa đảo đã bám lấy tôi, nhưng chỉ có vậy thôi.

"Anh thậm chí còn không nhớ nó, và không phải là anh đã gây ra nó."

Em ấy biết bao nhiêu? Em ấy không thể biết rằng tôi đã bị từ chối lạnh lùng khi tôi tìm kiếm sự giúp đỡ cho cái chân bị thương của mình. Có lẽ em ấy chỉ tự hỏi tại sao tôi lại bị thương?

"Dù sao, đối với anh, em là em trai của anh, phải không?"

"Gì cơ? Ờ, phải."

Tôi gật đầu một cách vô thức, nhưng tôi cảm thấy nghẹn ứ trong cổ họng. Em ấy là em trai tôi, cả hai người đều vậy. Cả hai đều là Yoohyun, xét cho cùng.

---

"Em sẽ chữa trị cho anh nhanh nhất có thể."

Yoohyun nói, nhìn vào chân tôi—cái chân mà tôi có trước khi hồi quy. Sự khác biệt giữa chân bị thương và chân không bị thương là quá rõ ràng. Một vết sẹo dài ngoằn ngoèo trên cái chân tương đối gầy hơn. Nó không phải là không sử dụng được, nhưng nó chắc chắn sẽ yếu đi theo thời gian. Dù vậy, nó vẫn tốt hơn nhiều so với trước đây. Ngay sau khi bị thương, khi tôi không thể sử dụng nó đúng cách, cơ bắp đã teo đi rất nhanh. Ít nhất thì bây giờ, nó đã trở lại trạng thái bình thường. Cái chân không bị thương đã trở nên khỏe hơn vì bị sử dụng quá nhiều.

"...Anh đang nhìn cái gì vậy? Đó là chân của anh."

Tôi của trước khi hồi quy nói cộc lốc. Tôi đã ghét việc cho bất kỳ ai thấy cái chân bị thương của mình.

"Anh không thể xóa vết sẹo bằng một lọ thuốc tốt sao?"

"Để làm gì chứ? Chỉ có bề mặt là ổn thôi. Rốt cuộc chúng ta vẫn đang ở trong các hầm ngục mà."

"Ngồi xuống đi anh Yoojin."

Yoohyun bảo tôi.

"Không, anh ổn—"

Ugh. Trước khi tôi kịp nói xong, em trai tôi đã túm lấy tôi và ấn tôi xuống ghế. Tôi của trước đây ngồi bên cạnh tôi nhìn với vẻ như muốn nói, 'Ừ, tôi cũng đã làm thế.'

"Này, đợi đã! Anh đi lại vẫn ổn, hoặc anh có thể cắt nó đi!"

"Cởi ra."

Tôi của trước đây nói. Cái tên khốn kiếp đó! ...Cảm giác thật kỳ lạ khi chửi rủa chính mình.

"Ít nhất cũng một năm rồi, tôi đoán vậy."

Vào lúc đó, Sung Hyunjae tiến đến chỗ tôi của trước khi hồi quy, ôm một đống áo khoác phao. Anh ta giật mình và nhìn anh ta một cách thận trọng, nhưng Sung Hyunjae từ từ cúi xuống, phớt lờ phản ứng của anh ta.

"Tôi có thể xem được không?"

---

"Xem cái gì?"

"Chân của cậu."

Tôi của trước khi hồi quy, giờ đang bị ép vào lưng ghế, cau mày.

"Anh đã thấy nó rồi, tại sao anh còn cần phải—hả?"

Hả? Ngay cả tôi cũng buột miệng thốt ra một âm thanh khó xử. Anh ta đã thấy nó rồi sao? Có thể nào?

"Cậu có nhớ gì không?"

"Không, không, tôi đang nói cái gì vậy?"

Anh ta bối rối lắc đầu. Nhưng chắc chắn là nghe như thể tôi đã gặp Sung Hyunjae trước khi hồi quy. Làm sao có thể như vậy được? Sung Hyunjae trước và sau khi hồi quy là cùng một người nhưng khác nhau, vậy có lẽ điều đó có liên quan đến nó? Tôi không chắc.

"Sung Hyunjae-ssi, cứ kiểm tra đi."

"Cái gì? Này!"

"Tôi cho phép. Sự đồng ý của cả hai bên."

Trong mọi trường hợp, tôi vẫn là tôi. Tôi liếc nhìn mình một cách dữ dội, như một con vật bị dồn vào đường cùng. Cái gì? Tại sao? Cái chân lành lặn của anh ta, không hề sợ hãi, cố gắng đá Sung Hyunjae, nhưng anh ta dễ dàng bắt được nó. Chết tiệt, chảo đã nóng rồi mà cá còn chưa kịp cho vào chiên.

Vấn đề là tôi cũng đang ở trong tình trạng tương tự. Vì có hai tôi, nên sự xấu hổ tăng gấp đôi. Yoohyun, trông nghiêm túc, nhẹ nhàng chạm vào chân tôi.

"Xương thì…"

"Không đau chút nà—ahh!"

"Không đau chút nào, hả?"

"Đau nếu em ấn vào!"

"Em chỉ vừa mới chạm vào thôi. Anh không đau khi đi bộ sao?"

"Không, đi bộ thì ổn."

---

Đi bộ hơi đau một chút nếu không có nạng hoặc gậy, nhưng không đến mức không chịu được. Yoohyun nghiến răng.

"Bọn chúng làm sạch sẽ quá. Lẽ ra bọn chúng nên nghiền nát nó từ từ."

"Lần tới em gặp bọn chúng, hãy giẫm nát bọn chúng đi."

Bọn chúng vẫn còn sống, phải không? Tôi cho là vậy. Trong khi đó, Sung Hyunjae dường như đang tận hưởng tình huống này. Tựa khuỷu tay lên tay vịn của ghế, anh ta chống cằm, nhìn tôi của trước khi hồi quy với ánh mắt khiến anh ta khó chịu.

"Có gì khác hiện lên trong đầu cậu không?"

"Không! Đợi đã, tại sao anh lại cởi tất của tôi ra?"

"Để kiểm tra phản xạ của cậu."

Ha ha ha, đáng đời cậu. Đợi đã, khoan đã.

"Yoohyun, cái chân đó ổn mà—này, này."

"Nó bị bầm tím. Và có một vết sẹo trên đầu gối. Điều này làm em buồn, anh Yoojin."

"Đôi khi anh va vào đồ vật hoặc ngã. Ổn mà, thật đấy. Bây giờ trả quần cho anh."

May mà áo cardigan dài.

"...Hội trưởng Sung, anh cũng nên kiểm tra chứ?"

Tôi nghiến răng khi Yoohyun đứng dậy.

"Tất nhiên là tôi nên rồi."

"Có gì mà rõ ràng! Em tôi đã kiểm tra kỹ lưỡng rồi!"

"Nhiều người cùng kiểm tra vẫn tốt hơn, vì mỗi người nhìn nhận sự việc khác nhau mà."

"Tôi xin bỏ qua."

Tôi nói dứt khoát rồi vội vàng túm lấy chiếc quần của mình. Tôi cảm nhận rõ ánh mắt của Sung Hyunjae đang như xuyên thấu vào chân mình. Anh ta có vẻ không hài lòng lắm với những gì mình vừa thấy. Với vẻ mặt hơi khó chịu, anh ta chuyển ánh mắt về phía cậu, bản thể trước khi hồi quy của tôi, người cũng đang mặc quần vào.

"Nếu nhờ đến bác sĩ phẫu thuật và một người chữa trị cấp cao, việc điều trị hẳn sẽ khá dễ dàng.”

“Tôi xin bỏ qua.”

Cậu nói với đầu hơi cúi xuống. Thở ra một hơi ngắn với vẻ mặt bình tĩnh, cậu ngước nhìn Sung Hyunjae.

“Một người chữa trị cấp cao sẽ không ra tay vì chút tiền lẻ đâu. Tôi không đủ khả năng chi trả.”

“Có thể chi trả như một khoản phúc lợi hội viên. Dù còn phụ thuộc vào cấp bậc và điều khoản hợp đồng, cũng như vấn đề vết thương xảy ra trước khi đăng ký, nhưng dù sao thì tôi cũng là Hội trưởng mà.”

“Anh còn đáng ghét hơn những gì tôi thấy trên TV.”

Giọng nói cứng nhắc, dù hơi run run. Tôi thật sự đã trở nên quá táo tợn rồi. Dù chắc hẳn anh ta đã nhận ra mình không thể làm gì tôi, một S-rank bẩm sinh, trong khi cậu, bản thể còn lại của tôi, chỉ là F-rank không có kháng sợ hãi.

“Anh, đừng lo, em sẽ chữa trị cho anh. Cả hai người luôn.”

Mặc dù đó là những lời tôi hẳn đã muốn nghe, nhưng cậu, bản thể trước khi hồi quy, lại lặng lẽ tránh ánh mắt của em ấy. Yoohyun nhìn tôi, khuôn mặt em ấy cũng phủ một vẻ u ám. Cái đó, ừm, ờm.

“À thì, chúng ta chuẩn bị cho đêm nay nào! Rèm cửa đã kéo hết chưa nhỉ? Hay chúng ta chỉ nên tập trung vào căn phòng mình ở thôi?”

“Trên đường đến đây, tôi thấy có ba chỗ vẫn mở rèm.”

“Anh tinh mắt thật đấy. Vậy việc đó tôi sẽ giao cho Sung Hyunjae.”

Để cho an toàn, có lẽ tốt nhất là kéo càng nhiều rèm càng tốt. Sung Hyunjae gật đầu rồi đi về phía thang máy.

“Yoohyun, bếp ở đây phải không em?”

“Vâng. Nó ở tầng một ạ.”

“Vậy thì em sắp xếp đồ tạp hóa giúp anh được không? Sẽ tốt nếu em có thể chuẩn bị cho việc nấu ăn nữa.”

Yoohyun gật đầu rồi đẩy chiếc xe mua sắm về phía nhà hàng nằm cạnh sảnh chính. Còn bây giờ, về phần chúng ta.

---

“Chúng ta hãy gỡ những tấm vải trang trí kia xuống và che phủ những bức tường cùng cửa kính lại.”

Hơn cả việc chỉ kéo rèm, điều đó có nghĩa là làm cho từ bên ngoài không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì bên trong. Tôi cùng cậu, bản thể trước khi hồi quy, đi vào phòng chờ, nơi cách nhà hàng một chút. Tôi lấy ra một sợi dây có móc từ kho đồ của mình. Cái móc nhọn hoắt được ném về phía tấm vải đang treo trên trần nhà. Chỉ với một cú kéo, nó đã cắt đứt tấm vải một cách gọn gàng.

---

Khi tôi gom lại đống vải đã rơi xuống sàn, tôi cởi chiếc áo khoác len của mình ra và cho nó vào kho đồ. Hơi nóng một chút – có lẽ vì hệ thống sưởi đang bật.

“Cậu, thật sự là...”

“Không, đây là vật phẩm, trang bị đấy.”

Đúng vậy, trông tôi mặc quần áo kiểu Trung Quốc, áo khoác, và áo khoác len cùng lúc thì chắc là buồn cười thật! Nhưng gu thời trang của tôi không tệ đến thế đâu. Thực ra nó khá bình thường.

“Cậu nói chiếc áo khoác len cũng là vật phẩm. Có thể mặc chồng lên nhau như thế à?”

“Không sao vì loại hiệu ứng và chênh lệch cấp bậc đáng kể. Nhưng tôi chỉ mặc cái này để giữ ấm thôi. Nó làm từ len quái vật đấy. Tự nó đã đủ ấm rồi.”

Mặc dù tôi đã giải thích, vẻ mặt cậu ấy vẫn không yên tâm. Sao cậu ấy không tin tôi nhỉ?

“Áo khoác phao sẽ không vừa trong kho đồ đâu.”

“Ừm, tất nhiên rồi – khoan đã. Vì đây là hầm ngục, liệu quần áo bình thường có thể được coi là vật phẩm hầm ngục không nhỉ?”

Nghĩ lại thì, có thể là như vậy thật. Tôi nhặt một chiếc bình nhỏ từ trên bàn lên và thử cho nó vào kho đồ của mình.

[Lỗi! Không thể đặt vào kho đồ!]

Ừ, đúng là lỗi rồi. Cái hầm ngục này đúng là một mớ hỗn độn hoàn toàn. Có vẻ như chỉ những vật phẩm có nguồn gốc từ hầm ngục, giống như sợi dây có móc tôi dùng lúc nãy, mới có thể cho vào kho đồ.

“Thành thật mà nói.”

Tôi liếc nhìn về phía nhà hàng. Mặc dù anh ta là một Thợ Săn S-rank, nhưng không đời nào anh ta có thể nghe thấy từ khoảng cách này.

---

“Tôi không thể đảm bảo mình sẽ có thể đưa cậu ra ngoài.”

“Ừ.”

Một câu trả lời bình tĩnh vọng lại, như thể cậu ấy đã lường trước được điều đó rồi.

“Nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức. Bằng cách nào đó, tôi sẽ đưa cậu ra ngoài.”

“...Tại sao?”

Cậu ấy nhìn tôi. Đôi mắt trũng sâu, nặng trĩu của cậu ấy chạm vào mắt tôi.

“Không có lợi ích gì cho anh cả. Tôi thậm chí còn không hữu dụng đến thế.”

Cậu ấy nói đúng. Bản thể tôi này không có gì ngoài danh hiệu người chăm sóc. Cậu ấy thậm chí còn ít kiến thức về tương lai hơn cả tôi. Chắc chắn rồi, cậu ấy có thể giúp đỡ đây đó, nhưng không đến mức đáng công sức để đưa cậu ấy ra ngoài. Thành thật mà nói, đưa những S-rank khác ra ngoài thay vì cậu ấy còn tốt hơn. Thậm chí có thể có cả Yerim nữa.

Nhưng...

“Đây là bí mật với Yoohyun, nhưng cậu sẽ giữ kín chứ?”

Tôi nói khi đang gom lại bó vải thứ hai.

“Tôi có lẽ sẽ không sống thọ đâu.”

“Cái gì?”

“Cơ thể tôi không được tốt. Tôi không dễ dàng bỏ cuộc, và sẽ cố gắng hết sức để sống lâu hơn, nhưng có giới hạn.”

“...Cơ thể anh không giống của tôi sao? Anh hồi quy vì mắc bệnh nan y hay gì đó à?”

“Không, khác. Tôi có vài kỹ năng cấp cao mà cơ thể không chịu nổi. Tôi có hai danh hiệu L-rank và năm kỹ năng L-rank.”

Cậu ấy nhìn tôi với vẻ hoài nghi. Hẳn là khó tin thật.

“Còn có những vấn đề khác nữa, nên cơ thể tôi không chịu nổi. Cấp bậc thể chất của tôi vẫn là F.”

---

“Nếu anh không sử dụng kỹ năng thì sao?”

“Tôi không có cái xa xỉ là không sử dụng chúng. Tôi không thể chết ngay bây giờ chỉ để kéo dài tuổi thọ thêm một chút.”

Tôi chưa bao giờ tưởng tượng mình sẽ tâm sự với chính bản thân mình đầu tiên. Nhưng vì tôi hiểu rõ bản thân hơn ai hết, nên thật thoải mái, lời nói cứ thế tuôn ra dễ dàng. Theo một cách nào đó, điều này giống như đang nói chuyện với chính mình vậy.

“Đó là lý do tôi muốn cậu ở đây. Vì em trai tôi. Nếu cậu chăm sóc bản thân, cậu có thể sống rất lâu. Tôi nghĩ nếu tôi nhờ người quen, họ có thể nâng cấp bậc cho cậu.”

Sẽ tốn chút công sức, nhưng ngay cả khi chỉ là trung cấp, cậu cũng có thể dễ dàng sống hơn trăm năm. Cậu có lẽ sẽ không đạt đến siêu việt như Chaos thời trẻ, nhưng với một người thầy tốt, cậu có thể trở thành S-rank. Ai mà biết được?

“Không có tôi, tôi không nghĩ Yoohyun sẽ xoay sở được. Sau khoảng trăm năm, em ấy có thể ổn, khi đã sống đủ lâu như một con người bình thường. Nhưng hai mươi, ba mươi năm ư? Không đủ đâu. Có thể còn ngắn hơn nữa.”

Có quá nhiều bất trắc đến nỗi tôi không thể đảm bảo bất cứ điều gì. Ngay cả khi không phải vấn đề sức khỏe của tôi, cũng có thể có những vấn đề khác.

“Nhưng có cậu ở đây – ư!”

Tôi bị túm lấy cổ áo, bị kéo mạnh lại gần. Cậu ấy gầm gừ khe khẽ.

“Mày đang nói cái quái gì vậy, thằng khốn.”

“Nói nhảm à?”

“Chết tiệt, mày thật sự là...”

Tôi bị đẩy lùi lại, loạng choạng ngã lên chiếc ghế sofa dài. Cậu, bản thể từ trước khi hồi quy, quỳ xuống và ấn mạnh lên bụng tôi.

“Ư, này!”

Đau quá! Khoan đã, gì thế? Grace à? Grace, cô không cho tôi miễn nhiễm vì đó là tôi sao? Hay cô cũng nghĩ tôi đáng bị ăn đòn vì nói những lời nhảm nhí như vậy?

---

“Anh khác với tôi.”

Đôi mắt lạnh lùng, giận dữ nhìn xuống tôi dường như có chút buồn bã, bằng cách nào đó.

“Chắc hẳn anh đã cảm nhận được rồi. Đó là lý do anh nói những lời nhảm nhí này về việc thay thế tôi.”

Miệng và mắt tôi giật giật vì xúc động.

“Tôi chỉ là F-rank, còn anh thì không. Chết tiệt, tôi đã bị gọi là người tự ti đủ rồi, nhưng không ngờ mình lại cảm thấy như vậy ngay cả với bản thân.”

“Chúng ta đã ghen tị với em trai mình, phải không?”

“Ừ. Anh – Anh may mắn thật đấy. Anh được công nhận đủ để vào hầm ngục như thế này cùng em ấy.”

Tay của cậu, bản thể trước khi hồi quy, túm lấy cổ họng của chính tôi. Vẻ mặt cậu ấy trông như muốn bóp cổ tôi.

“Tôi đã cố không nghĩ về điều đó. Tôi là một con quái vật, còn Yoohyun – ừ, em ấy trông tốt. Nhưng lôi tôi ra ngoài để thay thế anh ư? Đồ khốn bẩn thỉu. Anh sẽ không nói thế nếu anh không tự tin rằng mình sẽ không mất vị trí khi anh vẫn còn sống.”

“Thành thật mà nói, ư, cậu nói đúng.”

Tôi biết rõ mình đang làm một điều gì đó hèn nhát.

“Nhưng cậu là tôi. ...Cậu sẽ chấp nhận chứ?”

Nếu vai trò của chúng tôi bị đảo ngược. Suy cho cùng, cái tôi mà sẽ không bao giờ để Yoohyun chết, chính là tôi. Một tiếng nghiến răng khẽ khàng lọt vào tai tôi.

“Đồ khốn điên rồ. Cho dù thế, cho dù thế đi nữa. Cậu thật sự là tôi sao? Tôi quan tâm đến em trai mình, đúng vậy, tôi thật sự rất quan tâm.”

“Yoohyun đã chết.”

Tôi sững người.

“Vì tôi. Em ấy đã chết khi cố gắng cứu tôi. Đó là lý do tôi hồi quy—”

Bốp. Má tôi bỏng rát. Cứ như môi tôi đang chảy máu vậy.

“Cậu đang nói cái quái gì vậy? Đó là...”

“Điên rồ lắm đúng không? Tất nhiên rồi. Cậu nghĩ tôi tỉnh táo chắc?”

“Tại sao Yoohyun lại chết!”

Một cú đấm khác lại bay về phía tôi. Lần này, tôi chỉ vừa kịp né và đá vào chân bị thương của cậu ta. Khi cậu ta loạng choạng, tôi lăn khỏi ghế sofa. Thân thể tôi chạm sàn, nhưng tôi không dừng lại, lăn thêm một vòng nữa. Quả nhiên—

Thịch!

Một con dao găm xuống sàn. Chết tiệt, đồ khốn man rợ. Nhưng cậu vẫn là tôi.

“Sao cậu dám tự xưng là anh trai của em ấy? Khoan đã, danh hiệu của cậu, đừng nói là...”

“Đúng vậy.”

“Cậu, đồ khốn nạn!”

Thấy cậu ta rút dao ra, tôi vội vàng lăn xuống gầm bàn. Với một chân bị thương, tấn công mục tiêu ở dưới thấp sẽ khó hơn. Thế nên cậu ta rút ra một cây thương thay vì dao. Hạ thấp người, cậu ta trượt trên đầu gối và đâm cây thương về phía tôi.

---

“Chết đi, đồ khốn nạn!”

“Tôi đã cố rồi!”

Tôi rút tấm khiên vẫn lăn lóc trong kho đồ ra và đỡ lấy cây thương. Thịch! Kèm theo tiếng động, thân thể của cái tôi kia bị đẩy lùi lại. Quả nhiên, cấp bậc của cậu ta chắc chắn đã tăng lên. Sức mạnh này không chỉ đơn thuần là do chênh lệch cấp độ. Cậu ta vớ lấy một chân bàn nặng trịch, xoay người và tung ra một cú đá thấp gần như quét sàn. Đồng thời, cậu ta ném cây thương lên không trung.

Hiệu ứng đặc biệt của cây thương đó lóe lên trong đầu tôi. Cậu ta thật sự đang cố giết tôi sao? Nếu tôi bị cú đá trúng và đẩy lùi lại, nó sẽ rơi trúng ngay chỗ cây thương sắp rớt xuống. Và nó sẽ lao thẳng xuống theo đường thẳng đứng. Tôi nhanh chóng rút một con dao găm, đâm xuống đất và gồng mình để tránh bị đẩy lùi.

“Nhưng tại sao tôi vẫn còn sống! Hoàn toàn ổn là đằng khác!”

“Đúng vậy!”

Tôi lại tự chửi rủa chính mình. Thật sự cảm thấy sảng khoái. Còn ai khác sẽ tức giận thế này vì tôi nếu không phải chính tôi? Ngay cả Yoohyun cũng nói em ấy mừng vì đã chết khi nói chuyện.

“Anh!”

Có lẽ do tiếng động, Yoohyun chạy tới. Em ấy nhanh chóng túm lấy cái tôi trước khi hồi quy, kẻ đang tấn công tôi, và nhìn tôi với ánh mắt lo lắng.

“Anh không sao chứ? Chuyện gì đang xảy ra vậy? ...Anh?”

Vì lý do nào đó, nước mắt bắt đầu chảy. Tôi cũng đang khóc.

Chương 402 - Hoàng Hôn (6)

Tôi vội vàng lau khuôn mặt đẫm nước bằng tay áo. Tôi trông thật lố bịch. Chết tiệt, chuyện này thật sự buồn cười. Có lẽ vì bị đánh, nhưng bên trong tôi cảm thấy cứ là lạ. Cứ như có thứ gì đó đã chất chồng và cứng lại theo thời gian đang mềm ra một chút. Cái tôi đang bị Yoohyun giữ trừng mắt nhìn tôi.

“Cậu khóc cái quái gì như thể mình làm đúng lắm vậy!”

...Đồ khốn nạn.

“Còn cậu thì sao, đồ mất dạy!”

“Chết tiệt, tôi bực bội, thế thôi!”

“Này! Cậu nghĩ tôi ổn chắc? Tôi đâu thể xé toạc lồng ngực ra mà cho cậu xem!”

“Vậy thì xé đi! Xé toạc ra đi!”

“Nếu lồng ngực cậu nổ tung, tôi sẽ xé toạc nó ra cho cậu xem, được chưa!”

“Anh, anh.”

“Cậu bảo tôi biến đi đúng không? Được thôi, tôi biến đây, tôi đi đây! Tôi sẽ tự sát rồi biến đi!”

“Gì cơ, cậu nghĩ tôi là bao cát không tay không chân chắc? Này! Tôi làm chuyện này lâu hơn cậu đấy! Cậu thậm chí đã đi được bao xa trong hầm ngục rồi?”

“Kinh nghiệm tích lũy trong cơ thể cậu! Cậu đừng hòng nói về kinh nghiệm sau khi mất hết mọi thứ!”

“Cậu không biết về hiệu ứng vật phẩm sao? Cậu có thể bù đắp bằng trang bị!”

“Đồ bẩn thỉu, đồ khốn nạn không biết xấu hổ!”

Yoohyun nhìn đi nhìn lại giữa cái tôi mà em ấy đang giữ và cái tôi đứng cách đó một chút. Tôi thấy tội nghiệp cho em trai mình, nhưng nếu Yoohyun không ở đây, giờ này chắc chúng tôi đã túm tóc nhau rồi. Nhìn cái tính khí đó xem. Chẳng phải lẽ thường tình là an ủi một người khi họ mất đi người thân yêu quý và đang khóc sao? Tất nhiên, nếu tôi là cậu ta, có lẽ tôi cũng sẽ chửi rủa thôi.

---

---

“Cậu ném lương tâm về thời đồ đá khi quay ngược thời gian sao? Ngay cả một con vượn người Australopithecus không biết xấu hổ còn đàng hoàng hơn cậu!”

“Cậu nghĩ tôi thích làm thế này chắc?”

Không phải tôi muốn nhiều nhặn gì. Nhưng tôi cứ liên tục mất đi em trai mình. Nếu thật sự có một vị thần tồn tại, tôi muốn hỏi họ: ngài thấy vui khi chia cắt tôi với em trai mình sao? Hả? Yoohyun và tôi, cả hai chúng tôi chỉ muốn ở bên nhau, vậy tại sao ngài cứ làm thế này mãi? Việc ép chúng tôi xa nhau khiến ngài vui sao? Hay ngài chỉ đơn giản là ghét chúng tôi đến thế?

Không chỉ một hai năm, mà là 8 năm chúng tôi xa cách, và nhìn xem chuyện gì đã xảy ra. Rồi một kẻ bắt cóc nào đó từ đâu xuất hiện và mang em ấy đi. Và ngay cả khi đó, vẫn còn rất nhiều rào cản phía trước. Chẳng phải lẽ thường tình là tôi muốn chuẩn bị cho nó sao? Cậu không nghĩ tôi biết đây cũng không phải là phương pháp tốt nhất sao?

“Tôi cũng đang rất khó khăn, chết tiệt!”

“Anh…”

Yoohyun trông như sắp khóc. Không, ý anh không phải thế.

“Không, Yoohyun, anh đang nói chuyện với cái tên khốn nạn kia. Anh cũng chỉ muốn sống yên bình cùng em trai mình mãi mãi bên cạnh thôi. Một người hiểu được cảm giác của anh!”

“Vậy thì cứ làm thế đi!”

“Nói thì dễ hơn làm!”

“Đó cũng là mong ước của em, anh.”

“Yoohyun, cứ để cậu ta ra một lát đi. Anh sẽ nói chuyện, chỉ nói chuyện thôi.”

“Được rồi, tôi sẽ không dùng dao đâu, nên cứ buông ra một lát rồi bước ra ngoài đi.”

Yoohyun ôm chặt lấy cái tôi trước khi hồi quy hơn nữa. Nhìn cậu ta kìa, giả vờ ngoan ngoãn trong khi ôm chặt lấy cậu ta một cách lặng lẽ. Nếu ai đó nhìn thấy, họ sẽ nghĩ cậu ta là nạn nhân ngây thơ nào đó. Mặc dù vậy, những vết cắt và vết đâm trên sàn vẫn còn mới nguyên.

“Đừng trốn sau lưng em trai cậu nữa mà ra đây!”

---

“Tôi không trốn sau lưng em ấy, tôi đang ở phía trước!”

“Và cậu tự hào về điều đó à!”

“…Han Yoojin?”

“Tôi ghê tởm đến mức không thèm dùng bất kỳ vật phẩm nào! Tôi sẽ chỉ đấu chỉ số thôi, xem kinh nghiệm của tôi có bị lãng phí không. Buông tôi ra!”

Sung Hyunjae túm lấy tôi và kéo tôi lùi lại.

“Ôi, đời tôi, thật sự đấy!”

“Mạng sống của cậu là mạng sống của tôi!”

“Môi cậu bị rách rồi.”

“Chết tiệt, nếu đã hồi quy thì ít nhất sống cho tốt hơn đi chứ! Cậu đang làm cái quái gì vậy, Han Yoojin!”

“Tôi là tương lai của cậu đấy, đồ khốn nạn!”

“Anh, chúng ta đi chuẩn bị bữa tối nhé? Ừm? Đừng đánh nhau nữa.”

Cả hai cái tôi đột nhiên im bặt. Tôi phải cho em trai mình ăn. Cả bọn trẻ khác nữa, và Trưởng phòng Song sắp đến rồi.

“Đi thôi, anh. Nhà bếp ở đây khá đẹp đấy.”

Yoohyun dỗ dành cái tôi trước khi hồi quy và đi ra khỏi phòng chờ trước. Nhìn cậu ta theo sau ngoan ngoãn kìa, cái tên khốn nạn đáng nguyền rủa đó. Không, cậu ta vốn dĩ đã là một tên khốn nạn đáng nguyền rủa rồi.

“Chỗ này sẽ sưng lên đấy. Mà cậu còn không thể dùng thuốc.”

“Tôi có phải đang cố giữ thể diện đâu, nên không sao cả.”

Nghĩ lại thì, cái tên khốn nạn đó đã trở thành tôi, nên thật không công bằng khi chỉ có mình tôi bị đánh. Tôi cũng nên đấm cho cậu ta một phát mới phải. Ngay cả bây giờ, tôi vẫn muốn đuổi theo cậu ta, nhưng Sung Hyunjae không buông tôi ra. Thay vào đó, anh ta bế xốc tôi, mặc cho tôi giãy giụa, đi về phía quầy lễ tân khách sạn.

“Chắc là có đồ sơ cứu ở đây.”

“Tôi bảo tôi không sao mà, thật sự đấy.”

Sung Hyunjae đặt tôi ngồi lên quầy và tìm bộ sơ cứu. *Cạch*, chiếc hộp mở ra, và anh ta lấy ra thuốc sát trùng.

“Đầu tiên, hãy để tôi nói lời xin lỗi.”

“Vì cái gì, em trai tôi chết sao? Anh thật tốt bụng. Cái Sung Hyunjae từ khu tàn tích chẳng quan tâm Yoohyun sống hay chết.”

“Chắc hẳn tôi đã rất lạnh lùng.”

“Chà, tôi chắc rằng Sung Hyunjae hiện tại sâu thẳm bên trong cũng cảm thấy y như vậy thôi.”

Điểm khác biệt duy nhất là, giờ đây anh ta ít nhất cũng giả vờ cân nhắc đến tôi. Thuốc sát trùng chạm vào khóe môi tôi. Nó xót.

“Thành thật mà nói, Han Yoojin sẽ chỉ tức giận thôi.”

“Nếu tôi nói tôi muốn biết suy nghĩ thật lòng của anh thì sao? Về mớ hỗn độn tôi đang gặp phải bây giờ, và mọi thứ khác nữa.”

Sung Hyunjae lặng lẽ xử lý xong vết thương cho tôi.

“Yoohyun chết vì tôi. Đó là lý do tôi hồi quy. Chúng tôi đã làm hòa, nhưng cuối cùng, một người em trai đã chết… Tôi không thể đưa em ấy trở lại.”

“Han Yoojin.”

"Nếu anh định nói đó không phải lỗi của tôi, thì tốt hơn hết là đừng nói gì cả. Tôi biết mình chẳng thể làm gì khác được. Tình huống đó quá khó khăn và phức tạp để tôi có thể xoay sở. Tôi chỉ là một người bình thường thôi. Nhưng dù vậy, cậu ấy vẫn là em trai tôi."

Ngay cả khi xét về lý thì đó không phải lỗi của tôi, ngay cả khi tôi chỉ là bị cuốn vào.

"Dù cậu là hạng S hay hạng F, dù cậu là Đấng Vượt Trội hay một thứ tai họa chết tiệt nào đó, thì cuối cùng, cậu ấy vẫn chỉ là em trai tôi. Và tôi đã không thể bảo vệ cậu ấy, không thể chăm sóc cậu ấy, không thể giữ cậu ấy an toàn."

Tôi đáng bị nguyền rủa vì điều đó. Một tiếng cười khẽ bật ra.

"Cậu ấy nói, 'Tại sao anh vẫn còn sống?', nhưng cậu ấy cũng có khác gì đâu. Dù cậu ấy biết mọi chuyện, cậu ấy vẫn không thể buông bỏ được. Lẽ ra tôi cũng nên đấm cho cậu ấy một trận."

"Đã có lúc tôi nghĩ đến việc thủ tiêu Han Yoohyun và Park Yerim."

Khi Sung Hyunjae thu dọn hộp cứu thương, anh ta khẽ nói. Tôi đã yêu cầu anh ta nói thật lòng, nhưng anh ta thành thật *quá* rồi.

"Sẽ dễ dàng hơn nếu chỉ giữ Han Yoojin cho riêng mình. Và tôi cũng tò mò muốn xem Han Yoojin đó sẽ trở nên như thế nào. Liệu cậu sẽ hoàn toàn sụp đổ hay bằng cách nào đó cố gắng trụ vững. Dù thế nào đi nữa, tôi nghĩ mình có thể lôi kéo cậu về phe mình."

"Nếu là bất kỳ ai khác, tôi đã đâm cho hắn một nhát vào cổ rồi, nghiêm túc đấy."

"Tôi là một ngoại lệ à?"

"Tôi sẽ không làm thế với cậu. Không bao giờ nữa."

Ngay cả khi tôi nói vậy, tim tôi vẫn lỡ một nhịp. Sung Hyunjae hơi nhếch mép.

"Thật lòng mà nói, tôi vẫn không thích việc cậu dính líu quá sâu đến Han Yoohyun. Và giờ, lại còn có cả một người đã chết liên quan nữa."

"Nếu tôi mất Yoohyun một lần nữa, tôi sẽ chết thật đấy. Tôi đã quá đau khổ vì mất mát quá nhiều rồi. Anh không thấy lúc nãy mắt cậu ấy trở nên dại đi và cậu ấy rút kiếm ra sao đâu. Cậu ấy thậm chí còn không coi tôi là người nhà nữa. Cảm giác đúng là như vậy đó. Thật vô nhân đạo khi cướp em trai tôi đi."

Không biết từ đâu, Sung Hyunjae lấy ra một chiếc khăn ướt và đưa cho tôi. Tôi cầm lấy một chiếc và lau đi những vệt nước mắt.

"Tôi hứa."

Sung Hyunjae ngước nhìn tôi khi anh ta tiếp tục nói. "Dù bằng bất cứ cách nào, hình thức nào, tôi sẽ không bao giờ cướp Han Yoohyun khỏi Han Yoojin."

"...Vậy tôi có thể tin Sung Hyunjae?"

"Tôi luôn giữ lời hứa, tin hay không tùy cậu."

Sung Hyunjae tùy tiện ngồi xuống bên cạnh tôi trên bàn, bắt chéo chân. Mũi giày anh ta lắc lư một cách tinh nghịch.

"Tuy nhiên, tôi không hứa sẽ không cướp cậu khỏi em trai cậu đâu."

"Anh nói gì vậy? Và nếu Yoohyun xông vào tấn công anh, anh sẽ không đánh trả sao? Anh không thể để chuyện gì xấu xảy ra với em tôi được."

"Tôi sẽ nhanh chóng trốn sau lưng Han Yoojin thôi."

Ý nghĩ đó khiến tôi bật cười thành tiếng. Dù anh ta có khom người đến đâu, anh ta cũng không thể trốn hoàn toàn được.

"Một khi mọi chuyện kết thúc. Một khi mọi chuyện thực sự ổn định. Lúc đó đi chơi sẽ rất vui đấy."

"Sau khi mọi chuyện kết thúc."

"Tôi muốn sống một cuộc sống yên bình, cậu biết không? Với sự cố lớn nhất là Peace đột kích nhà bếp hoặc Yoohyun và Yerim cãi nhau. Những ngày mà thời gian trôi qua quý giá nhưng không đáng sợ."

Và, cả nữa.

"Với em trai tôi bên cạnh."

Cả hai người.

"Một ước muốn khiêm tốn, phải không?"

"Nhưng vẫn khó khăn. Còn anh thì sao, Sung Hyunjae?"

Tôi liếc nhìn anh ta.

"Nếu mọi chuyện kết thúc tốt đẹp. Nếu anh được tự do, không còn bị lôi kéo nữa. Anh có điều gì ước muốn không?"

Sung Hyunjae hơi nghiêng đầu.

"Chà..."

Đáng ngạc nhiên là câu trả lời không đến ngay lập tức. Anh ta hiếm khi trông không chắc chắn như vậy. "Khó thật."

"Khó khăn?"

"Chẳng phải hiếm khi tôi muốn một điều gì đó khó đạt được sao?" ...Quả là điển hình. Tôi cho rằng nếu ngay cả chuyện Trăng Lưỡi Liềm cũng được giải quyết, thì sẽ không còn nhiều điều mà Sung Hyunjae không thể làm được nữa. Anh ta vốn đã sống cuộc đời làm bất cứ điều gì mình muốn rồi.

"Hay là làm Trưởng phòng Song thực sự hạnh phúc với một vài món đồ cấp SS miễn phí đi?"

"Cậu đang thách thức tôi làm một điều không thể sao? Dù vậy, cũng có thể vui đấy—"

"Hủy, hủy! Trưởng phòng Song, tôi xin lỗi!"

Cái miệng của tôi mới là thứ gây rắc rối thực sự đây.

"Sung Hyunjae, có lẽ anh có thể thử sống một cuộc sống yên bình cũng được. Anh đã trải qua quá nhiều chuyện đến mức có lẽ anh đang vô thức cảm thấy nhàm chán, nhưng nếu anh coi thế giới này là nơi cuối cùng anh sẽ lang thang, thì ngay cả ngày nhỏ bé nhất cũng có thể trở nên đặc biệt."

Chỉ riêng việc đây là nơi cuối cùng.

"Một cuộc sống bình thường, ngày qua ngày... Ồ."

Nghĩ kỹ thì, có một điều mà Sung Hyunjae chưa từng trải nghiệm như hầu hết mọi người. Kết bạn và hẹn hò. Anh ta có tôi và Trưởng phòng Song là bạn, nhưng còn hẹn hò thì sao? Ngay cả khi anh ta được giải thoát khỏi Trăng Lưỡi Liềm, với mọi thứ tích tụ bên trong, có lẽ sẽ cần một người siêu nhiên.

"Anh có thích người lớn tuổi hơn không, nhân tiện?"

"...Người lớn tuổi hơn?"

"Ý tôi là bạn đời lãng mạn."

"Nếu phải chọn, tôi thích một người tầm tuổi mình hơn."

"Ở độ tuổi 30 hoặc 40?"

Có lẽ chúng ta sẽ phải cộng thêm vài nghìn năm vào đó. Dù anh ta có vấn đề của mình, tôi đoán vậy. "Một người lớn tuổi hơn nhiều vẫn không phải gu của anh sao?"

"Tôi không thực sự nghĩ đến việc hẹn hò với ai cả, nhưng nếu phải trả lời, thì một người quá trẻ sẽ không lý tưởng. Họ thường không phải là những người trò chuyện tuyệt vời. Nếu chúng ta không thể giao tiếp tốt, thì đó sẽ không phải là một mối quan hệ thú vị."

Vậy, miễn là họ là một người trò chuyện giỏi, tuổi tác không thành vấn đề. Trăng Lưỡi Liềm không có vẻ là kiểu người đó. Không phải là tôi đã gặp cô ta. Dù sao thì, đáng ngạc nhiên là anh ta có một cái nhìn lành mạnh về các mối quan hệ.

"Còn về ngoại hình thì sao? Anh thích hình dạng con người hơn đúng không? Xúc tu thì ổn miễn là chúng được giấu kín."

Xúc tu đang là xu hướng ngày nay. Myungwoo, đừng mắc bẫy lời nói của tân binh. Tôi lo lắng quá.

"Họ cần phải giống người đến mức nào thì anh mới chấp nhận? Tai thú, sừng, cánh—những thứ đó có ổn không? Có lẽ anh thích hai cánh tay và hai chân bình thường hơn. Và anh không phân biệt đối xử dựa trên màu da, đúng không? Xanh lam hoặc đỏ, ôi, ái da!"

Sung Hyunjae, người đang nhìn chằm chằm vào tôi, túm lấy tai tôi và vặn. Không đủ để gây ra vết thương, nên Ân sủng của tôi không kích hoạt.

"Không xanh lam hay đỏ gì hết."

Được rồi, có lẽ tôi đã đi hơi xa rồi. Tôi xoa xoa cái tai bị vặn và suýt vấp ngã khi nhảy khỏi bàn. Sung Hyunjae nhanh chóng đỡ lấy tôi. Tôi đã để quên ô ở lại, nên anh ta định bế tôi, nhưng tôi từ chối và chỉ chấp nhận sự dìu đỡ của anh ta khi chúng tôi đi về phía nhà hàng. Tôi có thể thấy Yoohyun và bản thân mình trong bếp mở." "Rong biển."

"Ở đằng kia."

Tôi chỉ vào bát nước. Nó đang ngâm.

"Sung Hyunjae, anh có thể che cửa ra vào bằng một tấm rèm không?"

"Tôi sẽ ở đây trước đã vì vẫn còn thời gian. Tôi sẽ cần phải ngăn cậu lại nếu cậu bắt đầu túm cổ áo nhau lần nữa."

"Chúng tôi sẽ không đánh nhau đâu."

Chúng tôi không phải trẻ con. Sau khi rửa tay, tôi cầm con dao làm bếp lên để thái thịt, và Yoohyun theo dõi tôi chặt chẽ. Sung Hyunjae, ngồi ở một cái bàn bên ngoài bếp, cũng quan sát tôi. Tôi sẽ không đâm ai đâu.

"Yoohyun, em đi ngồi đi."

"Không, em ổn. Anh đang di chuyển quá nhiều. Ít nhất em có thể giúp một tay. Bếp cũng rộng rãi nữa."

Thật chu đáo. Tôi xả hết máu khỏi miếng thịt đã được thái đúng cách. Trong khi đó, tôi vo gạo.

"Vì có điện, nồi cơm điện có hoạt động không? Dù sao thì cái này là bao nhiêu phần ăn vậy?"

"Đây là nhà hàng, nên chắc là nhiều lắm. Em có nên thêm chút ngũ cốc không?"

"Em thực sự cần phải hỏi sao?"

Không phải là tôi có nhiều ý tưởng. Dầu mè ở đâu nhỉ? "Sao em lại mua đồ ăn vặt? Đó là lý do tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này."

"Em mua chúng cho bọn trẻ mà!"

"Họ nói anh luôn ăn đồ ăn vặt ở bất cứ đâu anh đến." Yo—Yoohyun, em... Em trai tôi tránh ánh mắt của tôi.

"Nghe nói, anh đã ra ngoài ăn đồ ngọt với Thợ săn Park Yerim, Thợ săn Kang Soyoung, và thậm chí cả Hội trưởng Hội Breaker. Sống cuộc sống thượng lưu nhỉ, Han Yoojin?"

"Không, tôi không yêu cầu đi! Và Noah cũng ở đó. Thật lòng mà nói, nó còn tốt hơn là..." Tôi không thể kết thúc câu nói vì Yoohyun đang nhìn. Tốt hơn là say xỉn! Chết tiệt! Cái thằng nhóc này cũng đâu có sống một cuộc đời yên tĩnh gì cho cam! Cảm nhận được sự bực bội của tôi, con người tôi trước khi hồi quy nhếch mép.

"Thằng nhóc phiền phức!"

"Anh cũng vậy thôi."

"Em nói đúng."

Chúng tôi thực sự không may mắn gì cả. Cả hai chúng tôi đều cười.

"Cuộc sống chắc chắn là khó khăn."

“Ấy vậy mà, trước khi hầm ngục xuất hiện, mọi thứ cũng hay ho đấy chứ.”

“Vất vả thật, nhưng mà ừ thì, cũng hay ho.”

Cả hai chúng tôi quay sang nhìn Yoohyun. Cậu ấy bất giác cười tươi rói. “Em thật sự không nên chỉ dùng mỗi cú đấm để kết thúc.”

“Anh vung kiếm vào em cứ như thể anh sắp giết em đến nơi vậy.”

“Nếu ai đã từng hồi quy mà không tránh được đòn đó thì chết cũng đáng. Lợi thế của dân chuyên, đúng không?”

“Làm sao mà anh biết được em né được đòn đó? Nếu là anh, anh sẽ đâm thẳng vào em rồi.”

“Anh đang thách em đâm anh ngay bây giờ à?”

“Hai cậu không thấy Yoohyun đang căng thẳng sao? Thôi thì cứ đánh tay không đi. Này, thêm cơm đi. Thiếu rồi. Đông người quá.”

“Sống một mình khiến anh quên mất.”

Phải rồi. Lúc anh đi lấy thêm cơm, anh dẫm phải chân mình và suýt ngã. Cái tôi trước khi hồi quy đuổi theo anh và đá vào ống đồng của anh. Aish, anh rên lên, với lấy con dao làm bếp.

“Anh! Không dùng vũ khí!”

Sung Hyunjae đứng dậy. Anh đặt con dao xuống và vớ lấy một con tôm hùm từ bồn rửa. Nó bay về phía cái tôi trước khi hồi quy của anh, mang theo sát khí dù cấp độ thấp, nhưng Yoohyun đã cản nó lại và nhẹ nhàng đặt nó lên mặt bàn bếp.

“Không được ném đồ ăn, đồ đáng ghét!”

“Anh chắc đang sống tốt lắm nếu anh mua được mấy thứ như này!”

“Cho không đấy!”

“Khoan đã, anh chưa từng ăn cái này bao giờ à?”

“Ừ thì, anh ăn rồi. Vo gạo mau đi.”

Dù cãi cọ, chúng tôi phối hợp ăn ý. Thậm chí còn ăn ý đến mức chúng tôi lại túm cổ áo nhau lần nữa, nhưng chí ít thì không dùng đến dao. Dù anh biết anh không nên hành xử như vậy trước mặt em ấy, nhưng thật lòng mà nói, anh cảm thấy thoải mái. Sau một hồi, ngay cả Yoohyun cũng có vẻ thả lỏng, nhận ra anh đang vui vẻ.

Lúc cơm đang chín và nồi canh rong biển đang sôi liu riu, ngay trước khi mặt trời lặn, chúng tôi cảm nhận được sự hiện diện của ai đó ở sảnh khách sạn.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận