Watashi ga Koibito ni Nar...
Mikami Teren Takeshima Eku
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 03

Chương 3 Tuyệt đối không đời nào chúng ta có thể cứ như thế này mãi được!

0 Bình luận - Độ dài: 23,198 từ - Cập nhật:

Có một câu nói thế này: Tôi quan tâm đến tất cả mọi người, và nếu họ hạnh phúc thì tôi cũng hạnh phúc. Nhưng nếu ai đó ngoài Ajisai-san—ví dụ như Satsuki-san—nói điều đó, tôi sẽ phát hoảng đến mức kiểu như, “Cậu bị đập đầu à?! Chúng ta phải đưa cậu đến bệnh viện ngay lập tức!” Thế nhưng Ajisai-san lại vốn dĩ tốt bụng với tất cả mọi người đến nỗi tôi tin cô ấy ngay lập tức.

Dù vậy, tôi phải đón nhận điều đó như thế nào đây? Ý tôi là, giả sử Ajisai-san tình cờ thấy một món trang sức đẹp không thuộc về ai cả. Nếu ai đó muốn nó, điều đó có nghĩa là cô ấy sẽ đưa nó cho người đó với một trong những nụ cười thường thấy của mình sao? Như bạn chắc chắn có thể thấy, tôi tham lam hơn rất nhiều, đến nỗi tôi không thể tưởng tượng được việc vứt bỏ hạnh phúc của chính mình chỉ vì người khác.

Vậy nên tôi phải tự hỏi… Cô ấy có thực sự hạnh phúc không? Nếu cô ấy dù chỉ có một chút do dự khi cho đi, thì tôi muốn Ajisai-san cũng có món trang sức đẹp của riêng mình. Tôi là một fan hâm mộ cuồng nhiệt của Ajisai-san, nên hạnh phúc của cô ấy là hạnh phúc của tôi. Khoan đã, đó có phải là cách cô ấy cảm nhận không?

Không, có điều gì đó mách bảo tôi rằng điều này khác biệt. Tôi xấu xa hơn nhiều, và tôi chỉ cảm thấy cao thượng như vậy về Ajisai-san. Hơn nữa, điều này hoàn toàn dựa trên lợi ích cá nhân, vì có sự hiện diện rạng rỡ của Ajisai-san đã cải thiện đáng kể chất lượng cuộc sống của tôi ở trường. Cuối cùng, tất cả đều quay trở lại với tôi, tôi, tôi… Nếu bạn tra từ “đồ tể” trong từ điển, bạn sẽ thấy cái tên Amaori Renako.

Ajisai-san không dậy ăn sáng, vì có vẻ như tối hôm trước cô ấy ngủ muộn. Tôi lo lắng cho cô ấy, nhưng cô ấy bảo tôi đừng lo, nên tôi trơ trẽn đi xuống phòng ăn và tự ăn sáng một mình. Có bánh mì, trứng bác, xúc xích Vienna và một đĩa salad nhỏ xíu, tất cả đều rất ngon. Có điều gì đó đặc biệt khi ăn sáng như thế này ở một nhà trọ.

Cuộc trò chuyện tối qua có phải chỉ là một giấc mơ không? Vì một lý do kỳ lạ nào đó, tôi cảm thấy như Ajisai-san đã nói, “À ừ, tớ nói về tình dục đấy. Lúc nào cũng vậy ấy chứ. Thậm chí, tớ thích nói về tình dục.” Thiên thần được Chúa tạo ra; họ không cần sinh sản. Vậy nên chắc chắn đó chỉ là một giấc mơ thôi.

Khoan. Nhưng điều đó có nghĩa là tôi đã mơ một giấc mơ như vậy về Ajisai-san. Chẳng phải điều đó kinh tởm lắm sao? Tôi sẽ không bị trừng phạt vì sự báng bổ của mình chứ?

Tôi ăn xong bữa sáng trong đau khổ, và khi tôi trở về phòng, tôi thấy Ajisai-san vẫn đang trằn trọc trên nệm futon. Tôi không muốn đánh thức cô ấy hoàn toàn, nên tôi quyết định chơi game ở phòng bên cạnh.

Tôi vừa định rón rén xách ba lô đi, bên trong có giấu chiếc máy chơi game cầm tay phòng trường hợp khẩn cấp, thì một giọng nói nghẹn ngào từ dưới chăn cất lên, “Rena-chan.”

“Ôi, xin lỗi, tớ đánh thức cậu à?”

Cửa kéo đã đóng, nên vẫn còn khá tối. Một bàn tay nhỏ thò ra từ dưới chăn trong bóng tối, vẫy tôi lại gần.

“Hm?” Tôi đi đến chỗ nệm futon, không nghi ngờ gì, và trong giây tiếp theo—

Giống như miệng cá mập, chiếc nệm futon mở ra và nuốt chửng tôi! “Bwuh?!” tôi hét lên khi thế giới xung quanh tôi tối sầm lại. Hả?! C-c-c-cái quái gì đang xảy ra vậy?

Tôi nghe thấy một tiếng cười ngay bên tai, một tiếng khúc khích líu lo màu mật ong. Ajisai-san nhìn tôi từ chỗ cô ấy nằm bên cạnh, đã kéo tôi vào trong nệm futon. Cô ấy nở một nụ cười vô tư, ngây thơ.

“Tớ nuốt cậu rồi, Rena-chan,” cô ấy nói.

Một âm thanh phát ra từ miệng tôi mà trước đây tôi chưa từng thốt ra. Ajisai-san và tôi nhìn nhau trong căn cứ bí mật của cô ấy, được che phủ bởi tấm chăn futon. Cô ấy lại khúc khích cười và khéo léo nhét tấm chăn, ấm áp bởi nhiệt độ cơ thể cô ấy (ôi trời, nó ấm áp bởi nhiệt độ cơ thể cô ấy), quanh người tôi một cách ấm cúng.

“C-cậu đang làm gì vậy?” tôi hỏi.

“Tớ chỉ muốn nằm thêm một chút thôi,” cô ấy nói.

“Ừ-ừ. Vậy thì liên quan gì đến tớ?”

“Vì tớ muốn cậu cùng nằm với tớ.” Cô ấy rạng rỡ cười và nắm chặt các ngón tay tôi như một đứa trẻ.

“T-thật sao?” tôi nói.

“Ừ hứ.” Cô ấy mỉm cười dịu dàng, trông chẳng khác nào một đứa trẻ quá nhỏ để biết phân biệt đúng sai. “Tớ chỉ nghĩ là tớ muốn, ờm, xỏ cậu vào ngón tay út hôm nay.”

“Cậu nói cái gì cơ?!”

“Renako-oneechan!” cô ấy líu lo.

Cô ấy dụi đầu vào ngực tôi.

“C-cái gì?” tôi lắp bắp. Có cái gì đó đã làm Ajisai-san bị lỏng một con ốc rồi. Có phải tại việc dậy muộn không? Hay là tại kỳ nghỉ? Hoặc có lẽ đây là phản ứng của cô ấy khi suốt ngày bị nhốt trong nhà? Có lẽ là sự kết hợp của cả ba, nhưng nó vẫn khiến tôi hoàn toàn bối rối. Cô ấy đang làm gì vậy? Dễ thương thì có dễ thương thật! Cô ấy cực kỳ dễ thương, nhưng đó không phải là vấn đề! Tôi phải làm gì đây?

Cô ấy đột nhiên rời ra và ngước nhìn tôi với đôi mắt cún con từ một khoảng cách gần chết người. Hơi thở tôi nghẹn lại khi đôi mắt màu hạt dẻ sâu thẳm của cô ấy chạm vào mắt tôi.

Rồi ngay sau đó, cô ấy lại ôm chầm lấy tôi và kêu lên, “Renako-oneechan!”

“Ừm… Ờ, ngoan nào, ngoan nào, Ajisai-san.”

Cô ấy lắc đầu, tóc bay tứ tung và đập vào mũi tôi. Nó hơi nhột, nhưng đồng thời, nó thơm quá. Cuối cùng cũng có một lý do chính đáng để đánh giá cao mùi hương tóc của Ajisai-san.

“Hôm nay tớ là em gái cậu, được không?” cô ấy nói.

“Cậu là…?” À, vậy ra cái người ở nhà tôi là kẻ mạo danh. Tôi đã luôn biết có gì đó kỳ lạ ở cô ta. Một người giỏi giao tiếp như vậy không bao giờ có thể là người thân của tôi.

“Vậy, Renako-oneechan, cậu phải gọi tớ là gì?”

Đây rồi—vòng hai của cuộc thi Ajisai Quiz Bowl! Bất kỳ câu trả lời sai nào cũng sẽ bị trừ điểm tình cảm.

“Hả?” tôi nói. “Ờm… A-Ajisai-san?”

“Sai rồi.” Cô ấy bĩu môi với tôi. Ái!

Đúng là tôi chưa bao giờ gọi em gái mình là Haruna-san. Nhưng đồng thời, tôi không thể chỉ gọi tên Ajisai-san mà không có kính ngữ. Nó sẽ giết chết tôi theo đúng nghĩa đen.

Lấy hết can đảm, tôi ngập ngừng lẩm bẩm, “A-Ajisai… chan?”

Cô ấy rạng rỡ mỉm cười. “Renako-oneechan!”

Rồi cô ấy ôm tôi còn chặt hơn trước, siết chặt lồng ngực tôi. Cô em gái nhỏ này của tôi thật là đòi hỏi!

“A-Ajisai-chan,” tôi nói, “đến giờ dậy rồi.”

“Aww, không đời nào. Tớ muốn nằm trên giường với Renako-oneechan nữa.”

“Được rồi, tớ cho cậu thêm vài giây nữa. Bao nhiêu giây?”

“Một trăm triệu!” cô ấy trả lời.

“Đừng có ngốc!” tôi hét lại.

Ajisai-san—Ajisai-chan đúng hơn—vòng tay ôm chặt lấy tôi theo kiểu “tớ không chịu buông đâu”. Hơi thở nhẹ nhàng của cô ấy làm tôi nhột ở khe ngực. Thêm vào đó, ngực cô ấy lại lớn như vậy và cô ấy không mặc áo ngực khi ngủ, cảm giác mềm mại đó thật tuyệt vời. Mặt tôi nóng ran.

“Cho cậu biết,” cô ấy nói, “một trăm triệu giây là hơn ba năm và hai tháng một chút.”

“Wow,” tôi nói. “Cậu thông minh thật đấy, Ajisai-chan nhỉ?”

“Chẳng phải sao? Chẳng phải tớ là nhất sao?”

“Ừ-ừ… Chắc chắn rồi.”

Cô ấy khúc khích cười mãn nguyện khi ôm tôi. Giờ đây đã được giải thoát khỏi mọi trách nhiệm của một người chị cả, cô ấy dường như đang rất vui vẻ khi làm một cô em gái. Chà… Thôi kệ đi. Tôi đoán tôi cũng cần phải nhập cuộc thôi. Một chút xấu hổ có là gì nếu tôi làm điều đó vì Ajisai-san? Hơn nữa, chúng tôi đã tắm cùng nhau ngày hôm trước rồi còn gì.

“Ừm,” tôi nói. “Hôm nay cậu muốn làm gì, Ajisai-chan?”

“Hmm. Tớ muốn nằm trên giường với cậu cả ngày, Renako-oneechan,” cô ấy nói.

“Cậu không muốn đi chơi đâu à?”

“Không đâu. Tớ muốn siêu siêu lười biếng.”

Tôi đoán cô em gái nhỏ mới của tôi đang thoái hóa trở về thời thơ ấu đây.

“Cậu muốn làm một kẻ lười biếng à, hả?” tôi nói.

“Tớ không muốn phải gọi bọn trẻ dậy vào buổi sáng hay giúp chúng mặc quần áo. Tớ không muốn phải làm bữa sáng hay nhặt từng cái Lego chết tiệt mà chúng vứt trên sàn.”

“T-tớ hiểu rồi.”

Trong một giây, tôi tưởng như đã nhìn thấy một khoảng trống vô hồn nhìn lại mình từ phía sau đôi mắt cô ấy, nhưng chắc là tôi tưởng tượng thôi. Ajisai-chan vẫn còn quá nhỏ để bị trầm cảm.

Trước khi chúng tôi cùng nhau bỏ trốn, tôi vừa háo hức vừa lo lắng khi thấy tất cả những khía cạnh mới này của Ajisai-san. Nhưng tôi chưa bao giờ mơ rằng cô ấy sẽ trở thành em gái nhỏ mới của tôi!

“Renako-oneechan,” cô ấy rên rỉ bằng một giọng điệu yếu đuối khác.

Khi chúng tôi nằm cạnh nhau, đầu hé ra khỏi chăn, cô ấy lại ôm tôi. Mọi bộ phận trên cơ thể cô ấy đều mềm mại khi chạm vào tôi, rất dễ chịu. Hả. Lạ thật, tôi nghĩ. Chuyện gì đang xảy ra vậy? C-có phải tôi bắt đầu bị kích thích rồi không?

Không, không, không, không. Tôi không thích Ajisai-san theo kiểu đó. Cô ấy là bạn tôi, và là một thiên thần nữa! Nếu ai nhìn cô ấy với ánh mắt thèm muốn, họ sẽ bị chính tôi đánh cho tơi tả!

Cô ấy thì thầm “Oneechan” vào tai tôi (Ái!) bằng một giọng nài nỉ. Đôi mắt buồn bã của cô ấy run rẩy. “Vậy… ý cậu là chúng ta không thể lười biếng nữa, hả?” cô ấy nói.

Mặt cô ấy đỏ bừng. Khoan, đừng có trở lại bình thường nhanh như vậy chứ! Tôi nghĩ.

“Không, ờ! Đó không phải ý tớ!” tôi nói.

Ajisai-san che mặt bằng hai tay và run rẩy. “Tớ xin lỗi, tớ gây ra quá nhiều phiền phức rồi. Tớ chỉ hơi tự hỏi liệu mình có thể thoát khỏi việc đó không. Ồ, nhưng tớ biết là không thể. Ý tớ là, tớ đã học cấp ba rồi. Tớ cao tận 158 cm. Tớ không thể được cưng chiều như mấy đứa em trai của tớ được.”

Ôi không! Kiểu làm chị hời hợt của tôi đã khiến Ajisai-san xấu hổ về bản thân! Với tốc độ này, cô ấy sẽ rơi vào tuyệt vọng hoàn toàn mất!

“Không đúng chút nào!” tôi khăng khăng. “Này, lại đây nào. Ngoan nào! Ngoan nào, ngoan nào, ngoan nào.”

Tôi nắm lấy đầu cô ấy và vò tóc cô ấy. Nếu tôi phải xấu hổ một chút để Ajisai-san cảm thấy tốt hơn, thì tôi sẵn sàng chết vì xấu hổ. Thôi nào, bản năng làm mẹ, thức dậy đi! Tôi tự trách mình.

“Cậu dễ thương quá!” tôi nói với cô ấy. “Ajisai-chan, cậu đáng yêu quá đi mất. Cậu bao nhiêu tuổi rồi?”

“Mười lăm…”

“Cái gì cơ? Cậu bảo cậu năm tuổi á? Mà cậu đã biết nói tuổi của mình rồi sao? Tuyệt vời! Cậu là một đứa trẻ ngoan quá. Đứa trẻ ngoan nhất trên đời!”

Cô ấy khẽ rên rỉ khi tôi thể hiện tình cảm với cô ấy nhưng rồi vẫn chấp nhận nó. Đây là một trong những chuyện mà ai tỉnh táo lại trước thì người đó thua, tôi nghĩ vậy. Trời ạ, tôi không biết nữa.

“C-cậu có muốn chơi với Oneechan một chút không, Ajisai-chan? Ồ, hay là chúng ta xem video nhé? Cậu thích loại video nào? Hay là video đốt lửa trại?”

“Cái gì đó?” cô ấy hỏi.

“Ồ, cậu chưa nghe nói đến à? Nó chỉ là một video quay cảnh những khúc gỗ bình thường cháy thôi, nhưng nó giúp cậu thư giãn.”

Tôi rút tay ra khỏi chăn và với lấy điện thoại khi Ajisai-san trông có vẻ bối rối. Hả. Tôi đoán một số người thực sự không biết về những thứ này. Tôi xem chúng suốt mỗi khi muốn tắt não.

Dù sao thì, chúng tôi có một vấn đề ở đây. Nếu Ajisai-san không muốn xem video đốt lửa trại, thì tôi chẳng còn gì khác để nói nữa.

Nhưng khoan đã! Tôi vẫn còn hai chủ đề trong danh sách mà người bạn thân yêu Satsuki-san đã đưa cho tôi. Chẳng có lý do gì để không sử dụng một trong hai chủ đề đó ở đây cả, vì tôi hoàn toàn tin tưởng vào sự lựa chọn chủ đề của Satsuki-san.

Được rồi, để xem nào, tôi nghĩ. Đến lúc mở cái tập tin thứ ba đó ra rồi.

Lần đầu tiên của cậu là khi nào? nó viết.

“Đồ đáng ghét, Koto Satsuki!” tôi kêu lên.

Tôi làm Ajisai-san giật mình khi tôi bật dậy, nắm chặt hai tay. “Hả, có chuyện gì vậy?” cô ấy hỏi, che miệng bằng tay áo.

Tôi vẫy tay với cô ấy theo kiểu “không có gì, không có gì”. “À, cô ấy vừa gửi cho tớ một tin nhắn hơi kỳ lạ thôi. Thế thôi.”

“Nó nói gì?” cô ấy hỏi.

“Ồ, ờ. Ưm. Lớn lên cậu sẽ hiểu thôi, Ajisai-chan!”

Cô ấy lẩm bẩm điều gì đó mơ hồ. Cái kiểu em gái nhỏ lạnh lùng này của cô ấy thật dễ thương. Làm sao tôi có thể hỏi cô ấy điều đó khi cô ấy trông như thế này? Thở dốc. Cười rùng rợn. “Lần đầu tiên của cậu là khi nào?”

Tôi sẽ cho Koto Satsuki một trận. Thực sự là không thể lơ là với cô ta dù chỉ một phút, với cái cách cô ta lồng cái câu hỏi bất ngờ đó vào giữa những câu khác. Khoan, nhưng nếu cô ta nghĩ tôi thích nói về chuyện đó thì sao? Suy cho cùng, cô ta dường như đang có ấn tượng rằng tôi là một loại biến thái hoàn toàn.

Và hơn nữa, Ajisai-san không có “số má” gì cả. Tuyệt đối không. Cô ấy năm tuổi, vì Chúa. Cô ấy không thể có… Đúng không? Ôi trời, giờ tôi bắt đầu lo lắng rồi.

“Này, Ajisai-chan,” tôi nói.

“Hmm?”

Cô ấy nhìn tôi bằng đôi mắt ngây thơ, và tôi nở một nụ cười tươi rói với cô ấy. Ừ, không đời nào tôi có thể hỏi cô ấy câu hỏi của Satsuki được!

“Cậu vừa nhắc đến việc cậu muốn thử cosplay đúng không? Sao chúng ta không xem vài cosplayer trên Twitter nhỉ?”

Tôi cố gắng cười để che giấu sự lúng túng rồi giấu màn hình điện thoại đi khi tìm kiếm; có khả năng những hình ảnh quá không phù hợp với trẻ năm tuổi sẽ hiện ra.

Cô nhóc bên cạnh tôi nói, “Ôi, dễ thương quá!” khi xem một video về mèo trên điện thoại của riêng mình. Không, cậu mới là người dễ thương đó, tôi nghĩ thầm. Cậu đánh bại con mèo 10-0 luôn.

Tôi bắt đầu tìm kiếm ảnh cosplayer trên Twitter. Mặc dù tôi chưa bao giờ cố ý tìm kiếm, nhưng chúng đôi khi vẫn xuất hiện trên dòng thời gian của tôi. Tôi luôn nghĩ trang phục của họ thật tuyệt vời. Họ tự làm những thứ đó sao? Ajisai-san khéo tay với kim chỉ, nên có lẽ cô ấy cũng có thể tự làm được.

Khi tôi chăm chú xem xét chúng, hình ảnh một cô gái dễ thương ngẫu nhiên hiện ra trước mắt tôi. Nick của cô ấy là Nagipo@TeenCosplayer. Đôi mắt to tròn và khuôn mặt trẻ con khiến cô ấy trông như vừa bước ra từ một thế giới hư cấu. Cô ấy cũng có rất nhiều người theo dõi.

Tôi nhấp vào tài khoản của cô ấy và thấy rằng cô ấy đã đăng tweet mới nhất cách đây không quá hai mươi phút. Có một bức ảnh của Nagipo-san và, bên cạnh cô ấy, một cô gái khác mặc đồ hóa trang thành một nữ chiến binh phép thuật hở hang đến đáng báo động. Chết tiệt, cô gái kia nóng bỏng quá. Gợi cảm chữ S luôn.…

Khoan đã. Tôi cau mày. Chú thích ghi là “Hợp tác với bạn thân Moon-chan! Cosplay Nage kem,” nhưng chẳng phải đó là……Satsuki-san sao? Khoan đã, dừng lại. Và cô gái bên cạnh cô ấy, Nagipo-san, chẳng phải là—Đúng lúc đó, điện thoại tôi reo. Và đó là Satsuki-san gọi.

Ái! Cô ta sẽ giết tôi mất!

“Oa! R-Renako-oneechan?” Ajisai-chan hỏi.

“Xin lỗi, không cố ý làm cậu giật mình,” tôi nói. “Satsuki-san gọi, nên tớ ra ngoài nghe máy đây!”

Tôi bò ra khỏi nệm futon và đi sang bên kia phòng đến cửa sổ trước khi lén lút nhận cuộc gọi.

“Alo?” tôi thì thầm.

“Cô thấy rồi chứ,” cô ta nói.

Ôi trời. Cô ta là quái vật sao?

“Ờ. Cậu đang nói gì vậy?” tôi đánh bài lờ. “Tớ không chắc cậu có ý gì. Tớ thậm chí còn không có tài khoản Twitter.”

“À. Vậy là cô thấy rồi,” cô ta nói.

Nghiêm túc đấy, làm sao cô ta biết được? Cô ta có camera ẩn theo dõi tôi sao? Chẳng lẽ chỉ vì tôi quá đơn giản nên cô ta có thể đoán được mọi hành động của tôi sao? Không, chắc chắn là thần giao cách cảm rồi.

“Tôi chắc chắn cô đã biết chuyện gì sẽ xảy ra,” cô ta nói tiếp.

“Ý cậu là, nếu tớ kể cho người khác?”

“Tôi sẽ không do dự,” cô ta nói. “Hãy biết rằng ngay cả gia đình cô cũng sẽ phải chịu khổ.”

“Cậu nghe như một tên ác nhân độc ác vậy,” tôi rên rỉ.

Rồi tôi cố gắng động viên cô ấy để cô ấy tỉnh táo lại. “T-thật sự không sao đâu, Satsuki-san. Ý tớ là, cậu trông rất tuyệt trong ảnh!”

Đầu dây bên kia im lặng.

“Xin lỗi.” Sự im lặng nặng nề đến nỗi tôi không còn cách nào khác ngoài việc xin lỗi.

Rồi tôi hỏi, “Ờm, tại sao cậu lại cosplay ngay từ đầu nếu cậu ghét nó đến vậy?”

“Nó được viết trong hợp đồng,” cô ấy nói.

“Hợp… đồng? Ý cậu là, kiểu như, hợp đồng của một nữ chiến binh phép thuật ấy?”

“Tôi không có tâm trạng để giải thích thêm. Dù sao thì, cứ tiếp tục vui vẻ với Sena đi, và chặn tài khoản Nagipo@TeenCosplayer lại. Đó là tất cả những gì tôi muốn nói.”

Điện thoại kêu bíp khi cô ấy cúp máy sau khi đưa ra điều kiện.

Cô ấy bị ép cosplay vì một hợp đồng? Cái quái gì vậy? Chuyện đó hoàn toàn vô lý với tôi.

Vì cô ấy bảo tôi chặn nó, tôi đã không theo dõi tài khoản đó mà thay vào đó lưu nó vào dấu trang. Tôi cũng chắc chắn đã tải xuống bức ảnh của Satsuki-san. Lúc đó, tôi không hề biết rằng đây chỉ là khởi đầu của một bi kịch khủng khiếp. (Còn tiếp!)

Rồi, khi tôi chảy nước dãi khắp những bức ảnh cosplay của Satsuki-san, một cô bé năm tuổi bị bỏ rơi rên rỉ với tôi, “Này, Renako-oneechan?”

“À, đúng rồi.” Tôi lảo đảo quay lại chỗ nệm futon, và Ajisai-san kéo tôi vào một cái ôm chặt khác. Hôm nay cô ấy thực sự quá đà với việc tiếp xúc da thịt rồi. Nhịp tim tôi loạn xạ.

“Cậu và Satsuki-chan nói chuyện gì vậy?” cô ấy hỏi.

“Ồ, ờ. Không có gì quan trọng đâu,” tôi nói. Ý tôi là, tôi không thể nói gì khác. Nếu tôi cho cô ấy xem ảnh cosplay của Satsuki-san, gia đình tôi sẽ phải trả giá.

“Hừ!” Ajisai-san dường như không muốn chấp nhận câu trả lời đó khi cô ấy bĩu môi. Ờ, xin lỗi nhé?! “Đó là bí mật hả, Oneechan?”

“Ờ, ừ, tớ đoán vậy…?”

Cô ấy nhìn tôi như thể đang cầu xin tôi kể. Nhìn này, cô ấy có thể làm mặt cún con bao nhiêu tùy thích, nhưng tôi vẫn không thể nói! Ugh, tôi đang ở trong một mớ hỗn độn gì thế này!

“Tớ hiểu rồi,” cô ấy nói. “Bí mật nhỉ? Chỉ là bí mật nhỏ của riêng cậu, của cậu và Satsuki-san…”

“Cô ta bắt cóc gia đình tớ rồi!”

Ajisai-san quay lưng lại với tôi và cuộn tròn lại như một đứa bé khi xem video về mèo của mình. “Được thôi.” Cảm giác tội lỗi khiến tôi choáng váng.

“Này, không phải như vậy đâu!” tôi phản đối. “Tớ và Satsuki-san không có… cậu biết đấy!”

“Một chú mèo con dễ thương quá,” cô ấy nói, lờ tôi đi. “Meow! Meow!”

“Tớ biết cậu chỉ giả vờ không nghe thấy tớ thôi! Nếu cậu không nghe lời chị, cậu là một đứa trẻ hư!”

Ajisai-san hé mắt nhìn lại tôi và lẩm bẩm, “Cậu có thực sự nghĩ tớ là một đứa trẻ hư không…?”

“Không, hoàn toàn không!” tôi kêu lên. “Ajisai-chan, cậu là đứa trẻ tuyệt vời nhất trong lịch sử loài người! Bốn triệu năm qua chưa từng có đứa trẻ nào giỏi hơn cậu!”

Ajisai-san càng cuộn tròn hơn nữa và ôm đầu gối. “Nhưng Satsuki-chan quan trọng với cậu hơn, đúng không?”

“Không!”

“Nhưng khi cô ấy và Mai-chan cãi nhau, cậu đã rất tốt với cô ấy…”

Ôi trời, tôi phải làm gì với chuyện này đây? Có lẽ tôi có thể cứ liều lĩnh hét lên, “Không, cậu quan trọng với tớ hơn Satsuki-san!” Nhưng ý tôi là, đó có phải là sự thật không…?

Nếu tôi phải so sánh Satsuki-san và Ajisai-san, ai sẽ đứng đầu? Không, tôi không thể so sánh họ. Cả hai người đều rất quan trọng với tôi, tất nhiên rồi!

“Ý tớ là. Ừm. Tớ…” tôi bắt đầu.

Lần này không giống như trước, khi cô ấy vui vẻ trêu chọc tôi. Giống như cô ấy đang đối mặt với một sự thật mà ngay cả cô ấy cũng không muốn thừa nhận.

Cô ấy luôn bị giới hạn trong vai trò Sena Ajisai đó.

Cô ấy cụp mắt xuống và lẩm bẩm, môi chỉ hơi động đậy, “Renako-oneechan, tớ có phải là người quan trọng nhất trong lòng cậu không?”

“Ý-ý tớ là.”

Quan trọng nhất trong lòng tôi? Theo cách nào? Kiểu như, bạn bè? Hay là…?

Không, tôi đang đi sai hướng rồi. Ajisai-san không tìm kiếm một câu trả lời logic nào cả. Cô ấy chỉ muốn cảm giác an toàn khi là người quan trọng nhất trong trái tim tôi. Đó hoàn toàn là nhu cầu được chấp nhận, tôi nghĩ vậy.

Nhìn Ajisai-san, người thường được yêu mến và đáng tin cậy như vậy, giờ đây lại yếu đuối trước mặt tôi khiến trái tim tôi thắt lại. Nếu chỉ cần vài lời động viên để cô ấy vực dậy, thì tôi sẵn lòng nói với cô ấy bao nhiêu lần cũng được, “Cậu là người quan trọng nhất trong lòng tớ!” Tôi thực sự muốn nói điều đó… nhưng tôi không thể.

“Cậu có thể ôm tớ được không, Renako-oneechan?” cô ấy hỏi.

“Ừ-ừ, chắc chắn rồi.”

Cô ấy giơ cả hai tay lên, và tôi ôm cô ấy. Môi cô ấy chạm nhẹ vào má tôi, và mặt tôi đỏ bừng.

Nhưng tôi không biết—thế nào là người quan trọng nhất trong lòng ai đó? Giả sử Satsuki-san và Ajisai-san cả hai đều cần giúp đỡ. Tôi sẽ tìm đến ai trước? Sau khi cân nhắc từ nhiều góc độ, tôi có xu hướng chọn Satsuki-san, vì cô ấy dường như có ít bạn bè hơn. Ý tôi là, ai đó khác sẽ đến giúp Ajisai-san vì cô ấy có rất nhiều bạn bè khác, đúng không? Đó là suy nghĩ của tôi. Và điều đó có nghĩa là nói với cô ấy, “Cậu luôn là người quan trọng nhất với tớ, ngốc ạ!” chỉ là… một lời nói dối.

Khi ôm cơ thể ấm áp của cô ấy vào lòng, tôi cảm thấy như hai trái tim của chúng tôi đang đập cùng nhịp.

“Rena-chan…” cô ấy nói, như thể đang kiểm tra xem tôi còn ở đó không.

“Ajisai-san,” tôi đáp lại.

Đúng lúc đó, có tiếng gõ cửa. À, tôi nghĩ.

“Tớ đoán là bà chủ nhà trọ đến gấp chăn futon,” tôi nói.

Ajisai-san khẽ kêu lên một tiếng meo meo.

“Tớ đoán cậu muốn nằm trên giường thêm một chút nữa, hả, Ajisai-chan?” tôi hỏi. “Tớ sẽ đi bảo bà ấy đợi một lát. Cậu cứ ở đây đi.”

Cô ấy miễn cưỡng buông tôi ra và, lại cụp mắt xuống, lẩm bẩm, “Tớ xin lỗi vì đã nói những điều kỳ lạ, Oneechan. Cảm ơn cậu đã tốt với tớ.”

“K-không có gì.”

“Tớ sẽ ngoan và đợi cậu.”

Rồi cô ấy mỉm cười như điều dễ thương nhất trên đời. Đó là một nụ cười quyến rũ đến nỗi mọi người trên trái đất đều sẽ yêu cô ấy. Nhưng, vì một lý do nào đó mà tôi không thể chỉ ra, tôi cảm thấy như cô ấy đang cố gượng ép. Trời ạ, tôi thực sự không hiểu chuyện này nữa rồi. Tôi chỉ cảm thấy hoàn toàn bất lực.

Tôi chậm rãi lăn ra khỏi giường và đi về phía tiếng gõ cửa liên tục.

“Xin chào,” tôi nói khi mở cửa. “Xin lỗi, chúng tôi vẫn chưa dậy—”

Đó không phải là chủ nhà trọ.

“Chào cậu, Renako,” người đứng đó nói.

Tôi gần như cảm thấy như mình có thể nghe thấy tiếng chuông gió, một tiếng “sha-la-la” lớn như một ngôi sao băng. Trông như thể, và đây là một ước tính dè dặt, cô gái đẹp nhất thế giới đang đứng đó với mái tóc vàng buộc đuôi ngựa. Vóc dáng của cô ấy hoàn hảo đến mức khiến bạn nhận ra Chúa đã cố gắng làm gì khi tạo ra loài người. Ít nhất, đây không phải là người bạn sẽ tình cờ gặp ở một nhà trọ trong vùng này.

Đó là Oduka Mai.

“Á!” tôi hét lên. “Cậu trông quen quá!”

“Cậu chắc chứ?” cô ấy nói. “Bởi vì cậu biết đấy, khẩu hiệu của tôi một thời là không ai trên đời giống tôi cả.”

“Là cậu!” tôi kêu lên. “Cậu!” Tôi chỉ ngón tay buộc tội vào cô ấy.

Mai cười như thể có điều gì đó làm cô ấy thích thú. “Cậu thật là tệ khi đi nghỉ mát mà không nói với tớ. Bây giờ, cậu có phiền nếu tớ vào với cậu một lát không?”

“Khoan, không, đợi đã!”

Nhưng không có thời gian để ngăn Oduka Mai trước khi cô ấy ung dung bước vào.

Ôi, đây là điềm gở. Bởi vì trong phòng tôi có một Ajisai-san rất buồn ngủ vẫn còn cuộn tròn trong nệm futon!

“Renako-oneechan?” cô ấy gọi, một cô bé năm tuổi với giọng nói quá dễ thương. “Này, nhanh lên và quay lại giường đi. Tớ muốn ôm cậu nữa. Thôi nào, đến ôm tớ đi.”

“Ồ?” Mai nói.

“Hả?” Ajisai-san nói.

Mai bối rối và Ajisai-san ngái ngủ nhìn nhau chằm chằm. Rồi, một lát sau, Ajisai-san hét lên như thể muốn đánh thức người chết. Tôi chưa bao giờ nghe thấy âm thanh nào như vậy từ miệng cô ấy trước đây.

“Vậy,” tôi nói, khoanh tay và trừng mắt nhìn Mai. “Cậu làm gì ở đây vậy?”

“Tớ chỉ nghĩ là tớ muốn dành một chút thời gian ở bờ biển thôi,” cô ấy nói.

“Đồ dối trá bẩn thỉu! Cậu về cơ bản là hoàng tộc. Ngay cả khi cậu đi du lịch bí mật, cậu cũng không ở cái ổ chuột này nếu mạng sống của cậu phụ thuộc vào nó! Và tớ xin lỗi vì đã gọi nó là ổ chuột!”

Mai ngồi xuống một trong những chiếc ghế, chân xếp bằng, uống trà do chính cô ấy pha cách đây một phút và tươi cười rạng rỡ. “Sao,” cô ấy nói, “tớ rất vui khi thấy cậu vẫn như xưa. Tớ đã rất ngạc nhiên khi nghe nói cậu và Ajisai đột nhiên cùng nhau đi du lịch. Rồi, tớ quyết định tự mình đi nghỉ và đuổi theo cậu.”

“A ha!” Điều đó giải đáp bí ẩn về những tin nhắn tối qua từ em gái tôi. Chắc chắn Mai đã hỏi em ấy. Tuyệt vời, vậy là em ấy chỉ làm theo lệnh của Mai tối cao, không một câu hỏi nào?

“Tớ không thể tin được là có một gián điệp trong chính gia đình mình,” tôi rên rỉ.

“Haruna là một kouhai đáng yêu và tận tụy,” Mai nói. “Tớ hiểu rằng em ấy luôn mong có một người chị dâu như tớ.”

“A ha. Chiếm được lòng gia đình, coi như đã thắng một nửa trận chiến rồi.”

Chị dâu cái con khỉ. Lần thứ n, tôi không cưới Mai.

Khoảnh khắc xúc động mà tôi đã chia sẻ với Ajisai-san tối qua giờ cảm thấy như chuyện cổ tích. Tất cả đã bị phủ lên và thay thế bởi thế giới của Mai. Đó là sức mạnh của chế độ quân chủ.

Nói về Ajisai-san, sau khi cô ấy gấp chăn futon, cô ấy ngồi xuống một chiếc ghế của riêng mình và hành động như không có chuyện gì xảy ra. Tuy nhiên, tai cô ấy đỏ bừng. Đó là chuyện xấu hổ mà tôi đã nói trước đó.

“Chào cậu nữa, Ajisai,” Mai nói. “Đây là lần đầu tiên chúng ta tình cờ gặp nhau cả mùa hè này, đúng không? Cậu khỏe không?”

“T-tớ ổn…” Ajisai-san lắp bắp.

“Nhân tiện, cái vụ ‘oneechan’ mà tớ nghe thấy cách đây vài phút là gì vậy?”

“Ồ, ờ!” Ajisai-san nói. “Không có gì đâu, thật đấy!”

Ajisai-san lại đỏ mặt như quả táo, nên tôi xen vào và lái câu chuyện sang một hướng khác. “À này, cậu biết không? Ajisai-san hồi bé thường đến đây đấy.”

Mai bắt kịp chủ đề trò chuyện mới này. “Ồ, thật sao? Đây là một thị trấn nhỏ yên tĩnh và đáng yêu. Cậu có biết rõ khu vực này không, Ajisai?”

“C-cũng tạm, ừ,” cô ấy nói. “Tớ ít nhiều cũng biết đường đi lối lại.”

“Vậy thì, cậu có thể vui lòng dẫn chúng tớ đi tham quan khu vực này được không? Đi dạo quanh một thị trấn mới thật là vui. Tất nhiên, chỉ khi nó không làm phiền cậu.”

“Ờ, ý tớ là! C-cậu nghĩ sao, Ajisai-san?” tôi hỏi.

“C-câu hỏi hay!” cô ấy nói. “Ừm, chắc là được!”

Cô ấy vỗ hai tay vào nhau, mồ hôi chảy dài trên mặt, nở một nụ cười tuyệt vọng kinh khủng. Phù, tạ ơn Chúa. Tôi tưởng Ajisai-san sắp suy sụp tinh thần sau khi bạn cùng lớp bắt gặp màn nhập vai của cô ấy.

“Ồ, nhưng tớ không muốn ép cậu đâu, tất nhiên rồi,” Mai nói. “Suy cho cùng, mỗi người chúng ta đều có ý tưởng riêng về cách tận hưởng kỳ nghỉ. Nếu cậu không bắt buộc, thì sao Renako và tớ không đi ngắm cảnh nhỉ? Cậu nghĩ sao, Renako-oneechan?”

Dây thanh quản của tôi bỏ qua não bộ và hét lên, “D-dừng lại!”

Ajisai-san đỏ bừng mặt và run rẩy khắp người. Trời ơi, chúng tôi còn phải chịu đựng bao nhiêu khổ sở nữa đây? Chuyện này là sao vậy? Có phải Mai đang xấu tính với chúng tôi vì chúng tôi đã đi nghỉ cùng nhau không? Có phải vậy không? Đừng xấu tính, Mai, tôi nghĩ. Nó, ờ, xấu tính.

Khi tôi trừng mắt nhìn cô ấy, Mai đột nhiên trông buồn bã. “Ồ, tớ xin lỗi. Tớ chỉ cảm thấy hơi cô đơn, vì có vẻ như tớ đã bị bỏ rơi. Tất nhiên, phần lớn là do tớ bận công việc. Lỗi của tớ vì khó liên lạc quá.”

“K-không phải đâu,” Ajisai-san nói. “Tớ cũng xin lỗi, Mai-chan.”

“Không, cậu không cần phải xin lỗi. Đây chỉ là vấn đề tớ còn non nớt thôi.”

Mai trông thất vọng. Sự chân thành cảm xúc này là một trong những đức tính của cô ấy.

Thật lòng mà nói, khi thấy hai người họ qua lại như vậy, tôi cảm thấy mình chỉ còn cách chấp nhận yêu cầu của cô ấy. Thôi vậy. Tôi sẽ để cô ấy đi cùng.

“Nói thật với cậu,” tôi nói, “Ajisai-san đã định đi chuyến đi này một mình, nhưng tớ tự mời mình đi cùng. Nên tớ cũng chẳng khác gì cậu, Mai…”

“Thật sao?” Mai nói. “Trong trường hợp đó, tớ có thể hỏi lại lần nữa liệu cậu có cho phép tớ đi cùng không?”

Cuối cùng, Ajisai-san nở một trong những nụ cười tươi rói của mình. “Tất nhiên là được rồi, Mai.”

Mặt Mai rạng rỡ. Trước Ajisai-san, ngay cả Mai cũng chỉ là một người phàm có thể đạt được sự cứu rỗi thông qua một thiên thần.

Sau khi mọi chuyện ổn thỏa, Mai hơi đứng dậy. “Giờ thì chúng ta nên chuẩn bị thôi nhỉ? Tớ phải thú nhận là tớ đã đặt phòng bên cạnh rồi. Này, Renako, cậu ở đâu vậy?”

Cô ấy nhìn quanh phòng.

“Ở đâu?… Ờ, ngay đây,” tôi nói.

“Hm?” Mai nghiêng đầu, vẫn tươi cười. “Đây không phải phòng của Ajisai sao?”

“Hai chúng tớ đang ở chung phòng,” Ajisai-san nói. “Chúng tớ đã trải nệm futon cạnh nhau.” Giọng cô ấy có vẻ như, “Ơ, chẳng phải chuyện đó quá rõ ràng rồi sao?”

Vậy mà Mai lại cứng đờ. “…Hai cậu đang ở chung phòng?” cô ấy lặp lại bằng một giọng thì thầm kinh hãi. Vấn đề của cô ấy là gì vậy? “Thật là tục tĩu!”

“Có gì tục tĩu chứ?” tôi hỏi.

“Hai cô gái! Ở chung phòng với nhau!”

“Cậu đang nói cái quái gì vậy?!” Tôi hoàn toàn không hiểu ý cô ấy.

“Cậu!” cô ấy kêu lên. “Tớ không thể tin được cậu lại làm chuyện như vậy với…! Với bất kỳ ai!”

“Không phải bất kỳ ai,” tôi khăng khăng. “Tớ chỉ từng ngủ qua đêm với Satsuki-san và Ajisai-san thôi.”

“Cậu cũng ngủ qua đêm với cô ấy á?!” Mai kêu lên.

“Cậu và Satsuki-chan?” Ajisai-san chen vào. Hả?! Không phải cô ấy cũng nhảy vào cuộc chứ!

Các cậu ơi, đó chỉ là một buổi ngủ chung giữa những người bạn thôi mà. Hoàn toàn bình thường, đúng không? Ý tớ là, ờ thì, không phải ngày nào cũng vậy. Thật ra, khá ấn tượng là tôi đã đạt đến một trình độ cao như vậy, nơi tôi có thể coi những buổi ngủ chung là chuyện hoàn toàn bình thường. Theo nghĩa đó, vâng, tôi có tội như đã bị buộc tội… He he… Khoan, đây thực sự không phải là thời điểm thích hợp để bắt đầu run rẩy vì vui sướng.

Mai đặt một tay lên ngực và tuyên bố, trang trọng như thể đang tranh cử chức lớp trưởng, “Rất tốt. Tối nay, tôi cũng sẽ ngủ trong phòng này.”

“Nhưng cậu vừa mới bảo cậu thuê phòng bên cạnh mà,” tôi chỉ ra.

“Sao cậu lại cố gắng loại trừ tớ?” cô ấy hỏi. “Có phải vì tớ quá xinh đẹp không? Nhìn tớ có làm mắt cậu đau không?”

“Không, vì nó được viết trong hợp đồng thuê phòng!”

Cái con supadari chết tiệt này. Bất cứ điều gì tôi nói cũng không lọt vào cái đầu đó của cô ta. Thấy chưa, cô ta thậm chí còn khiến Ajisai-san cạn lời.

“Này, Ajisai-san!” tôi nói. “Giúp tớ một tay được không? Nói lý lẽ với Mai hộ tớ với?”

Đúng lúc đó, Ajisai-san, người đã quan sát toàn bộ cuộc tranh cãi của chúng tôi, dường như nhận ra điều gì đó. “Hả?” cô ấy nói. “Cậu vừa gọi cô ấy là Mai à?”

“Ôi.” Đúng là tôi phải gọi cô ấy là Oduka-san.

Bản giao hưởng số 5 của Beethoven bắt đầu vang lên trong đầu tôi. Tôi tiêu đời rồi.

“Ồ, ờ. Đó là vì. Ừm. Ờ!” tôi nói. Càng bối rối, tôi càng khó nói ra lời. “Vậy nên, chúng tớ có một thứ gọi là bạn bè với Renafits.”

“Renafits là gì?” Ajisai-san hỏi.

“Ờm, thì. Cậu thấy đấy. Nó. Ừm. Đó là một câu chuyện dài!”

Tôi không biết nên tiết lộ điều gì hay nói về nó như thế nào, nên tôi bắt đầu lảm nhảm một cách rời rạc đến nỗi cô ấy thậm chí còn không hiểu ý tôi đang nói gì. Tôi không thể kể cho cô ấy về những bí mật của Mai, và đời nào tôi lại thừa nhận rằng Mai và tôi đã từng thử hẹn hò một thời gian. Nhưng đồng thời, tôi không thể nói dối Ajisai-san! Tôi bị mắc kẹt ở mọi phía! Cứu tớ, Do-Mai-emon! Tôi nghĩ.

“Những gì cô ấy đang cố gắng nói,” Mai ân cần giải thích, “là chúng tôi đã là bạn thân được một thời gian rồi. Nhưng cậu biết Renako nhút nhát thế nào mà. Cô ấy bảo cô ấy không thoải mái bỏ kính ngữ khi gọi tên tớ trước mặt người khác, nên cô ấy vẫn gọi tớ là Oduka-san ở nơi công cộng.”

Một lời giải thích ngắn gọn, dễ hiểu. Khoan, đó có phải là tất cả những gì tôi cần nói không?!

Ajisai-san chậm rãi suy nghĩ về những lời đó. “Ô-ồ, tớ hiểu rồi,” cô ấy nói. “Tớ chỉ hơi ngạc nhiên khi nghe thấy tên cậu đột ngột như vậy thôi.”

Cô ấy hiểu rồi! Ôi, tạ ơn Chúa. Tôi được cứu rồi.

“Thấy chưa, Renako?” Mai nói. “Giờ thì, sao chúng ta không nhân cơ hội này và để cậu bắt đầu gọi tớ là Mai ở trường luôn đi?”

“Không đời nào! Tớ sợ ánh mắt của mọi người lắm.”

“Ồ, thật á? Tớ nghi là chẳng ai quan tâm đâu,” cô ấy nói.

“Ajisai-san, cậu nghĩ sao?” tôi hỏi.

“Ừm… Tớ nghĩ cậu có lý, Renako,” cô ấy nói. “Tớ nghĩ cậu sẽ phải khá dũng cảm mới bỏ được kính ngữ khi gọi Mai-chan đấy.”

“Tớ cũng không phiền nếu cậu gọi tớ là Mai đâu, Ajisai,” Mai nói. Cô ấy nắm tay Ajisai-san với một nụ cười.

Hơi ngập ngừng, Ajisai-san lắp bắp, “…M-Mai.”

“Chính xác, Ajisai.”

Ajisai-san đỏ bừng mặt. “T-tớ nghĩ tớ hơi nhút nhát để làm vậy,” cô ấy nói. “Hơn nữa, cậu giống như một Mai-chan đối với tớ.”

“Thật sao?”

“Ừ. Cậu rất giống công chúa và nữ tính, nhưng cậu vẫn là bạn thân của tớ. Nên cậu là Mai-chan.”

“Vậy tớ có nên gọi cậu là Ajisai-chan từ giờ trở đi không?” Mai gợi ý.

“C-cái đó cũng hơi ngại,” Ajisai-san nói.

Họ mỉm cười với nhau dịu dàng như một cặp đôi đang đi xem trước địa điểm tổ chức đám cưới. Nhìn xem này, các fan của MaiAji, tôi nghĩ. Chúng ta có một bữa tiệc cưới cho hai cô gái xinh đẹp đang diễn ra ngay trước mắt.

Khi tôi đóng vai một nhân viên đứng quan sát từ xa, Mai đứng dậy với một nụ cười.

“Vậy thì,” cô ấy nói, “chúng ta đi thôi chứ?”

Tôi không chắc mọi chuyện sẽ diễn ra thế nào khi Mai vừa xuất hiện và xông vào, nhưng giờ tôi thấy rằng nó sẽ giống như bất kỳ buổi đi chơi của nhóm bạn nào khác thôi. Đó là một phần khiến Mai trở thành một người tuyệt vời như vậy.

“Ừ,” tôi nói.

“Nghe hay đấy!” Ajisai-san đồng ý.

Đó thực sự là một ý kiến rất hay. Nếu tôi dành cả ngày để đóng vai chị gái của Ajisai-san, có lẽ não tôi đã tan chảy, khiến tôi mất hết khả năng sử dụng tiếng Nhật.

Vậy là chúng tôi bắt đầu ngày thứ hai của chuyến đi bằng cách rời khỏi nhà trọ để đi dạo quanh thị trấn.

Thị trấn này siêu gần núi, nên đường xá rất dốc. Một số con dốc dốc đến nỗi tôi cảm thấy như đang leo núi thật sự. Tôi đang tập luyện thực sự ở đây.

Tôi leo lên một con dốc và được chiêm ngưỡng một khung cảnh biển rộng lớn, hùng vĩ trước mặt. Có lẽ tôi đã chán ngấy cảnh này nếu sống ở đây, nhưng đối với tôi, phong cảnh này là một món quà hiếm có và thú vị.

Ajisai-san và Mai đi trước tôi, cạnh nhau, trong khi tôi đi sau một chút. Tôi thường đi sau những người khác một hoặc hai bước mỗi khi chúng tôi đi chơi theo nhóm, vì tôi không muốn chiếm hết vỉa hè và làm phiền người khác. Đó là một điều hoàn toàn bình thường mà mọi người làm, đúng không? Đúng không?

“Thật lòng mà nói,” Ajisai-san nói, “ở đây chẳng có gì để làm cả.”

“Thật sao?” Mai nói.

“Ừ. Tớ thỉnh thoảng vẫn đến đây vào kỳ nghỉ hè hoặc đông. Nhưng tớ không có bạn bè, nên tớ luôn hết việc để làm. Tớ chỉ lang thang khắp nơi thôi.”

Ánh nắng hôm nay khá dịu, nhưng Mai vẫn mang theo một chiếc ô ren trắng để che nắng. Cô ấy trông như một quý cô đang đi dạo, mọi thứ ở cô ấy đều thanh lịch và lộng lẫy. Thật tuyệt vời khi cô ấy dường như toát ra một vẻ đẹp chuyên nghiệp.

“Hồi đó, em trai tớ còn bé xíu, và bố mẹ tớ bận rộn với chúng. Đó là lý do tại sao họ đẩy tớ sang một bên và gửi tớ đến đây,” Ajisai-san nói tiếp.

“Tớ hiểu rồi,” Mai nói. “Tớ đoán điều đó khiến nơi này trở thành ngôi nhà thứ hai của cậu.”

Ajisai-san khúc khích cười. “Ừ, có lẽ vậy. Xin lỗi vì đã lôi cả hai cậu vào chuyến đi ngược dòng ký ức này.” Cô ấy quay lại nhìn tôi với một nụ cười toe toét.

“Ồ, đừng lo lắng về chuyện đó,” tôi nói, lắc đầu.

Mặt khác, Mai mỉm cười đáp lại. “Cậu nói gì vậy? Đây chính xác là những gì tớ muốn. Thật tuyệt khi dành thời gian để vun đắp tình bạn thêm bền chặt.”

Trái ngược với câu trả lời vụng về của tôi, màn đáp trả trôi chảy của Mai đã hoàn toàn làm dịu bầu không khí. Chẳng trách tất cả chúng tôi đều gọi cô ấy là supadari của trường Ashigaya. Thật sự là một sự giải tỏa lớn khi có Mai bên cạnh trong kỳ nghỉ trốn nhà của Ajisai-san. Nếu chỉ có hai chúng tôi, tôi khá chắc chắn rằng chúng tôi sẽ không đi đâu được cả. Chúng tôi sẽ chỉ dành cả ngày trên giường. Vì vậy, có Mai bên cạnh thật tuyệt… nhưng đồng thời, cô ấy cũng hơi làm tôi phát điên!

“Vậy, giờ chúng ta đi đâu đây?” Mai hỏi.

Ajisai-san lại khúc khích cười. “Câu hỏi hay đấy. Cậu nghĩ ở đâu? Đây là một gợi ý: đó là nơi mà tớ thường dùng tiền tiêu vặt của mình để mua đồ khi còn học tiểu học.”

“Để tớ xem nào,” Mai trầm ngâm. “Một viện bảo tàng nghệ thuật?”

Đứa trẻ con nào lại dùng tiền tiêu vặt ít ỏi của mình để đến viện bảo tàng nghệ thuật chứ? Nghe như một nghệ sĩ tài ba nào đó sẽ làm vậy.

Ajisai-san lại khúc khích cười. “Còn cậu đoán thì sao, Rena-chan?”

“Ờ, ừm, ờ. Kiểu như, một khu trò chơi điện tử hay gì đó?” tôi hỏi.

Tôi thực sự, thực sự muốn đúng, nên tôi đã thử một nước cờ an toàn. Tôi biết Ajisai-san rõ hơn Mai!

Nhưng Ajisai-san trông bẽn lẽn và nói, “Gần đúng rồi, nhưng chưa hẳn.” Ôi, đáng yêu quá. “Chúng ta sắp đến rồi.”

“Vậy khu trò chơi điện tử là gần đúng sao?” Mai nói. “Vậy thì nó có thể là gì? Một công viên giải trí?”

“Khoan, Odaiba Plaza có từng nằm quanh đây hồi đó không?”

“Tớ nghĩ nó hơi vượt quá ngân sách của thị trấn này,” Ajisai-san nói. Lời bác bỏ đùa cợt của cô ấy khiến tôi cảm thấy tuyệt vời.

Khi chúng tôi đùa giỡn nói bất cứ điều gì nảy ra trong đầu, chúng tôi đã đến nơi. “Ờ, đ-đây rồi,” cô ấy nói.

Nó nằm ở một góc phố. Bên dưới tấm biển rỉ sét đã rõ ràng đứng đó từ rất lâu là một mặt tiền cửa hàng chật ních những món ngon. Nó trông còn đông đúc hơn cả một cửa hàng tiện lợi.

Tôi ngạc nhiên thốt lên, “Một cửa hàng dagashi! Một cửa hàng bán đồ ăn vặt kiểu cũ!”

Ôi chết tiệt. Đó là một di tích thẳng từ thời Showa! Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy nó ngoài đời thật bên ngoài manga hay phim ảnh. Ở khu vực của tôi, những nơi duy nhất trẻ em có thể mua kẹo và đồ ăn vặt là cửa hàng tiện lợi hoặc siêu thị và những thứ tương tự. Nhưng cái này thật tuyệt vời.

“Tớ đoán họ vẫn chưa phá nó đi,” Ajisai-san nói, đặt tay lên ngực thở phào nhẹ nhõm.

“Ôi trời ơi,” tôi nói. “Một cửa hàng dagashi chính hiệu. Tớ phải chụp ảnh mới được!”

Sự phấn khích của tôi khiến Ajisai-san trông tự hào. Cô ấy khoanh tay sau lưng và cười toe toét với Mai.

“Sao?” Ajisai-san trêu chọc. “Cậu nghĩ sao? Tớ cá là cậu quá thời trang và kiêu kỳ để biết nhiều về cửa hàng dagashi, đúng không?”

Mai cười lớn một cách táo bạo. “Than ôi, Ajisai. Cậu quên rằng Satsuki và tớ lớn lên cùng nhau rồi. Cô ấy đã dạy tớ tất cả về cách vui chơi mà không tốn nhiều tiền, và đương nhiên, cửa hàng dagashi là một phần cốt lõi của sự giáo dục này.”

“Không thể nào.” Mắt Ajisai-san mở to.

Tôi hùa theo và nói thêm, “Không thể nào. Cậu trông như thể cậu sẽ nhìn thấy một chiếc bánh hamburger và nghĩ, ‘Nhưng làm sao tôi ăn nó mà không có dao và nĩa đây?’”

Nhân tiện, tôi cảm thấy mình nên đề cập rằng Mai và tôi đã từng đi ăn hamburger sau giờ học cùng nhau. Cô ấy ăn chúng như bao người khác.

Vẫn mỉm cười suốt, Mai gấp chiếc ô lại. “Satsuki đã dạy tớ rất tốt. Tớ biết cách chọn những món ăn vặt ngon nhất để có một bữa tiệc sau giờ học chỉ với 100 yên. Bản thân tớ khá thích món khoai tây chiên họ bán.”

“Tuyệt vời!” tôi nói. Bây giờ chỉ còn mình tôi là người ngoài cuộc, nhưng vì Ajisai-san và Mai đang rất vui, nên tôi không bận tâm.

Ajisai-san đột nhiên nắm tay lại rồi chỉ thẳng vào Mai. “Được rồi, Mai-chan!” cô ấy hét lên. “Chúng ta thi xem ai chọn được nhiều món ngon hơn với 100 yên đi.”

“Ồ hô,” Mai nói. “Tớ chấp nhận. Renako, cậu làm giám khảo nhé?”

“Hả, tớ á?” tôi nói.

“Ừ hứ,” Ajisai-san nói. “Giờ thì, hãy bắt đầu Trận Chiến Dagashi Tối Thượng!”

Tia lửa tóe ra khi hai người vui vẻ đi chọn đồ. Mai, ít nhất là trong thời điểm hiện tại, dường như hài lòng đi theo Ajisai-san. Nhưng, khi tôi nghĩ về việc Kaho-chan—thậm chí cả Satsuki-san—có lẽ cũng sẽ chấp nhận lời đề nghị thi đấu của cô ấy, tôi nhận ra rằng có lẽ những người giỏi giao tiếp thường sẵn lòng hòa mình vào mọi chuyện. Và điều đó có nghĩa là tôi, người vừa mới thoát ra khỏi cái kén xã hội của mình, cũng cần phải giỏi thích nghi với mọi chuyện. Tôi không thể cứ như, “Ôi, xin lỗi, tớ không biết nhiều về dagashi lắm.”

Được rồi. Tôi gật đầu với vẻ uy nghiêm như thể mình là chuyên gia hàng đầu thế giới về món này. “Cứ giao cho tớ,” tôi nói. “Tớ cho cả hai cậu biết rằng tớ có một gu thưởng thức đồ ăn vặt thực sự tinh tế. Nếu bịt mắt tớ lại và bắt tớ ăn một miếng khoai tây chiên, tớ có thể nói đúng tám trên mười lần liệu nó là loại giảm natri hay vị consommé.”

“Ý tớ là, tớ cũng khá chắc là tớ làm được,” Ajisai-san nói, lại dội một gáo nước lạnh vào tôi. Ái, điều đó khiến tôi rất vui vì cô ấy đang đùa với tôi như thế này.

Dù sao thì, tôi theo hai người kia vào bên trong cửa hàng đông đúc. Mọi ngóc ngách đều tràn ngập những món ăn vặt mà tôi chưa từng thấy trong đời. Đó là một nơi thực sự nhỏ và khá dễ thương. Tôi cảm thấy như mình lạc vào một nhà máy kẹo trong thế giới truyện tranh trẻ em, giống như khu đồ ăn vặt rẻ tiền ở siêu thị nhưng kiểu… cậu biết đấy. Kiểu như, hoài niệm, tôi đoán vậy? Dù là gì đi nữa, tôi nghĩ nó đã được viết vào DNA của tôi rồi.

Ajisai-san nhặt một chiếc giỏ mua sắm nhỏ xíu và đi quanh cửa hàng, tươi cười rạng rỡ và nói, “Ôi, tớ thường mua cái này suốt đấy.”

“Ajisai-san,” tôi nói, “cậu có biết là cậu luôn có biểu cảm giống nhau mỗi khi đi mua sắm ở bất cứ đâu không? Cậu làm tớ nhớ đến lần chúng ta đi trung tâm thương mại mua đồ trang điểm, hoặc khi chúng ta đi cửa hàng tạp hóa.”

“Ồ, thật sao?” cô ấy nói. “Tớ trông kỳ lạ lắm à?”

Tôi lắc đầu khi cô ấy vỗ má. “Không, không phải vậy. Nó rất dễ thương, kiểu như, ờ… Cậu cảm giác như vẫn là chính cậu ở bất cứ đâu cậu đến vậy.”

“Dễ thương sao? Vậy thì tốt rồi.”

Cô ấy nháy mắt và giơ hai ngón tay hình chữ V với tôi. Một cô gái dễ thương như vậy chọn những món ăn vặt nhỏ xíu này trong một cửa hàng dagashi như thế này là đỉnh cao của sự dễ thương.

“Cậu biết không,” cô ấy nói tiếp, “tớ thực sự thích việc có thể chọn những thứ này từ một lựa chọn lớn như vậy. Thật tuyệt khi có quá nhiều lựa chọn đến nỗi khó chọn.”

“Này, cái này thì sao, Ajisai-san?” tôi gợi ý. “Que sô cô la ngon đúng không?”

“Chắc chắn,” cô ấy nói. “Hoặc tớ có thể mua loại sô cô la này chỉ có 25 yên, cho phép chúng ta thử nhiều hương vị khác nữa.”

“Ồ, tớ hiểu rồi! Cậu là bậc thầy đồ ăn vặt!”

Trong khi đó, Mai xem xét từng món một cách riêng lẻ, trông nghiêm túc như một nhà giao dịch chứng khoán. Khi cô ấy lên kế hoạch cho bộ sưu tập đồ ngon hoàn hảo của mình, tôi nghe thấy cô ấy lẩm bẩm, “A ha. Tớ chưa thử cái này bao giờ.” Khoan, cô ấy có tập trung đến mức tưởng tượng ra tất cả những thứ cô ấy muốn ăn không vậy?

Nhưng cậu biết đấy, có điều gì đó thú vị về tất cả những chuyện này. Nếu tôi đến thị trấn này một mình, có lẽ tôi đã quá xấu hổ để lang thang trong một cửa hàng dagashi khi đã là học sinh cấp ba. Nhưng khi tôi đi cùng Mai và Ajisai-san, ba học sinh cấp ba ghé vào một cửa hàng dagashi lại cảm thấy như một trải nghiệm vui vẻ, trẻ trung, một phần của mùa hè đáng nhớ! Tôi tự hỏi tại sao lại như vậy. Tôi đoán có lẽ vì hai người kia quá thanh lịch. Mỗi khi ở bên họ, tôi cảm thấy như chúng tôi đang ở trên phim trường của một bộ phim truyền hình nào đó.

Khi Mai tìm kiếm những món ăn vặt mình chọn, tôi hỏi cô ấy, “Cậu thường ăn loại đồ ăn vặt nào?”

Và khoan, Mai có ăn vặt không nhỉ? Tôi thực sự không thể hình dung cô ấy ăn vặt giữa các bữa ăn, mặc dù tôi đoán mọi người luôn cho cô ấy Pocky và những thứ tương tự ở trường.

“Tớ là fan của Big Katsu và các loại đồ ăn vặt khác,” cô ấy nói.

“Khoan, cậu có phải đang đọc đúng cái thứ cậu đang cầm trên tay không đấy?!”

Tôi đã rất sốc nếu Mai thực sự ăn Big Katsu mỗi ngày trong phòng khách của cô ấy. Thật ra, ngược lại, nó lại khá hợp lý. Tôi hoàn toàn có thể hình dung Mai ăn dagashi với một chai ramune trên tay. Mai cũng có những khoảnh khắc như vậy, đúng không?

“À, tớ chỉ đùa thôi,” cô ấy nói. “Nhưng tớ chủ yếu ăn những món ăn vặt được giao đến nhà tớ.”

“Họ giao đồ ăn vặt đến nhà cậu á?!” tôi nói. “Kiểu như, Choco Pie và mọi thứ?”

“Không, không phải Choco Pie. Những người chúng tôi hợp tác kinh doanh gửi cho chúng tôi những đồ ngọt hợp thời từ các cửa hàng nổi tiếng và những thứ tương tự. Tớ rất muốn ăn hết chúng, nhưng với số lượng lớn như vậy thì không thể. Nên tớ gửi chúng về nhà cho người hầu trước khi chúng hỏng.”

“Wow,” tôi nói.

“Tớ cảm thấy tệ vì luôn để lại một ít đồ ăn thừa, nên tớ luôn cảm thấy quá tội lỗi để ra ngoài mua thêm bất kỳ đồ ăn vặt nào nữa. Đó là lý do tại sao những thứ như thế này lại rất vui.” Cô ấy nhắm mắt lại, rạng rỡ cười và khúc khích.

Ajisai-san có biết tất cả những điều này không? Đó có phải là lý do tại sao cô ấy thách đấu Mai trong một cuộc thi dagashi không? Tôi không biết, nhưng tôi biết chắc chắn không phải vì cô ấy muốn nghiền nát Mai thành bụi và khiến cô ấy nếm mùi thất bại. Suy cho cùng, đó là chuyện của Satsuki-san hơn.

Mai và Ajisai-san khá khó hiểu. Tôi tự hỏi họ thực sự cảm thấy thế nào về nhau. Chỉ nhìn bề ngoài, họ tạo thành một hình ảnh hoàn hảo của một cặp đôi đã bên nhau nhiều năm, nhưng tôi không nghĩ điều đó hoàn toàn đúng.

Cuối cùng, cả hai người đều chọn xong đồ của mình. Sau khi họ trả tiền cho bà cụ ở quầy thu ngân, chúng tôi đi ra ngoài. Có một chiếc ghế dài tiện lợi ngay trước cửa hàng, nên chúng tôi ngồi xuống như ba con mèo đang sưởi nắng.

“Được rồi, Rena-chan,” Ajisai-san nói. “Đây là kẹo tớ chọn.”

Nhanh như chớp, cô ấy đưa chiếc túi ni lông của mình cho tôi với ba món ăn vặt bên trong.

“Kẹo dẻo, khoai tây chiên và một loại kẹo bông tan trong miệng,” cô ấy thông báo.

À vâng, một lựa chọn rất phù hợp với Ajisai-san. (Có lẽ vậy? Tôi đang nói bừa đấy.)

“Một chút ngọt ngào, một chút mặn mà, và sau đó kết thúc bằng một cú sốc đường—đó là chiến lược của tớ để thuyết phục cậu về phe tớ,” cô ấy thông báo, tự tin cười toe toét. Hiếm khi thấy cô ấy tự tin như vậy. Cái điều ngớ ngẩn này, và việc nó có nghĩa là Ajisai-san đã vượt qua được sự tự ti của ngày hôm qua, khiến tôi xúc động hơn cả màn trình bày những món ngon mà cô ấy đã dồn hết tâm huyết vào. Tốt. Thật vui khi thấy cô ấy như thế này. Tôi đoán vai diễn chị gái của tôi cuối cùng cũng có giá trị rồi. Có lẽ vậy?

Rồi, Mai nói, “Ôi trời.” Cô ấy nghe có vẻ ngạc nhiên. “Tớ hiểu rồi. Thật thú vị.”

“Hm?” tôi nói.

“Cái gì vậy?” Ajisai-san hỏi.

“Nhìn này.” Mai mở túi ra và để lộ bốn món ăn vặt: một viên kẹo ramune, một thứ trông giống như sữa chua nhỏ xíu mà bạn ăn bằng thìa, kẹo dẻo và khoai tây chiên.

Mai và Ajisai-san nhìn nhau rồi bật cười.

“Trùng hợp!” Ajisai-san nói.

“Chính xác.”

Tiếng cười của họ lan tỏa. Chúng tôi buồn cười đến mức tệ hại đến nỗi biến thành một băng đảng ba cô gái trung học, vừa cười vừa lảng vảng trước cửa hàng dagashi.

Cuối cùng, Mai thở dài sâu sắc. “Thôi vậy,” cô ấy nói. “Tớ đoán chúng ta phải gọi nó là hòa rồi.”

“Thật là chán,” Ajisai-san nói. “Tớ cứ tưởng tớ sẽ đánh bại cậu chứ.”

Ồ?

“Tớ chưa bao giờ tưởng tượng cậu lại cạnh tranh đến vậy,” Mai nói.

Tôi gật đầu. Chắc chắn, chúng tôi đã có một trận bóng bàn ở suối nước nóng, nhưng đó là vì tôi đã ép cô ấy chơi. Tôi luôn nghĩ Ajisai-san là người ít cạnh tranh nhất trên đời.

“Hả, sao cậu ngạc nhiên vậy? Tớ hoàn toàn có thể rất cạnh tranh hoặc cay cú đấy. Ví dụ—”

Cô ấy sắp nhắc đến lần cô ấy nổi cơn thịnh nộ hoặc biến thành một đứa trẻ năm tuổi thì đột nhiên dừng lại.

“Ví dụ… À, đó là bí mật,” tôi nói.

“Ồ, giờ tớ tò mò rồi đấy,” Mai nói. Rõ ràng hơn khi cô ấy đối đầu với Satsuki-san, nhưng tôi có cảm giác rằng Mai thấy thú vị khi mọi người dám thách thức cô ấy.

Mai trông như sắp hỏi thêm, nhưng Ajisai-san nói, “Không, tớ câm như hến!” và không chịu nhúc nhích. Với sự bướng bỉnh của mình, cô ấy và Mai ngang tài ngang sức. Nhưng tất cả chỉ là trêu chọc, chỉ là những lời “Thôi nào, nói đi” và “Không đâu”. Thật tuyệt vời, và vì Mai và Ajisai-san là người làm điều đó, tôi rất thích. Trời ạ, ước gì tôi có thể ở bên cả hai người họ mãi mãi, để chúng ta luôn cảm thấy hạnh phúc và mãn nguyện như thế này.

Đột nhiên, tôi nghe thấy một giọng nói, “Ôi chao, chúng ta có gì ở đây vậy?”

Không suy nghĩ, đầu tôi giật mạnh quay lại.

Một người đàn ông trung niên béo tròn đang ngạc nhiên nhìn chúng tôi. Ôi không, chẳng lẽ ông ta đã phát hiện ra thân phận của Mai hay gì…? Ông ta trông không có vẻ gì là đến tán tỉnh chúng tôi, nhưng tôi không chắc.

Tôi đã nửa người ra khỏi ghế và sẵn sàng lao ra khỏi đó thì ông ta nói, “Mắt tôi có lừa tôi không, hay đây là Ajisai-chan bé nhỏ?”

“Hả?” Ajisai-san cũng giật mình, nhưng rồi cô ấy dường như nhận ra ông ta một lát sau. “Khoan, bác là… Suzuki-ojisan ạ?”

Cô ấy giải thích rằng cô ấy thường nói chuyện với ông ấy hồi còn đi nghỉ ở đây. Sau đó họ trò chuyện với rất nhiều câu “Wow, cháu lớn nhanh quá!” và “Lâu lắm rồi không gặp!” Tôi hoàn toàn không biết người đàn ông này, nên tôi quá rụt rè để nói chuyện, nhưng cả hai người họ dường như đang rất vui vẻ.

“Suzuki-ojisan có một studio ảnh,” Ajisai-san nói với chúng tôi. “Ông ấy đã chụp ảnh cho tất cả bọn trẻ ở đây vào dịp Shichi-Go-San và các ngày lễ khác.”

“Tôi nhớ tất cả những đứa trẻ tôi đã chụp ảnh,” ông chú nói, “nhưng đặc biệt là cháu, Ajisai-chan, vì cháu là đứa bé dễ thương nhất trong tất cả. Đây là bạn cháu sao? Ôi chao, tất cả các cháu đều là những cô gái trẻ rất xinh đẹp.”

Tôi cố gắng cười toe toét và khúc khích một cách vụng về.

Cuộc trò chuyện diễn ra một cách thân thiện. Và rồi nó dẫn đến việc chúng tôi được mời đến xem studio! Ajisai-san nói, “Cháu muốn xem ảnh cũ của cháu,” và Mai tiếp lời, “Ồ vâng, nghe có vẻ thú vị đấy.” Và rồi, đến lúc đó, chẳng còn cách nào để chống lại nữa.

“Ồ, nhưng cậu có ổn không, Rena-chan?” Ajisai-san hỏi.

“Hả?! Tất nhiên rồi! Hoàn toàn ổn với tớ! Thôi nào, đi thôi. Nhanh lên nào!!”

Dù tôi có làm gì đi nữa, việc ở gần một ông già xa lạ cũng không khiến tôi ngất xỉu. Ý tôi là, nếu vậy thì làm sao tôi đi tàu được chứ?

Ừm… Ngoài ra, ông ấy thực sự có ảnh của Ajisai-san hồi Shichi-Go-San sao? Trời ạ! Tôi muốn xem chúng quá đi mất!

Quán của ông ấy là một studio ảnh ở khu trung tâm và cách cửa hàng dagashi chưa đầy năm phút đi bộ lên đồi. Cửa hàng bên cạnh bán đồng phục, và đối diện là một tiệm làm đẹp. Một nửa số cửa hàng trong thị trấn đã đóng cửa. Đó là kiểu khu trung tâm như vậy.

Khi chúng tôi bước vào, tôi “ồ” lên trước tất cả những bức chân dung đám cưới, lễ trưởng thành, cảnh gia đình và những đứa trẻ nhỏ trong ngày Shichi-Go-San—ngày lễ mà các bé trai năm tuổi và ba tuổi cùng các bé gái bảy tuổi mặc kimono lộng lẫy và đi thăm đền thờ—treo trên tường.

Với đủ loại như vậy, việc tìm ra mục tiêu quan tâm của tôi lẽ ra phải cực kỳ khó khăn. Nhưng tôi đã phát hiện ra cô ấy ngay lập tức. Suy cho cùng, một người chị cả không bao giờ có thể nhầm lẫn khuôn mặt của em gái mình, đúng không? Đó, cô ấy đây rồi, Ajisai-san bé nhỏ lúc bảy tuổi, được trang điểm lộng lẫy với một chiếc kẹp tóc trên tóc. Cô ấy nắm chặt một que chitose ame, loại kẹo mà họ cho trẻ em trong ngày Shichi-Go-San, và nở một nụ cười rụt rè với máy ảnh.

“Cô ấy dễ thương, dễ thương, dễ thương, dễ thương, dễ thương quá đi…” tôi rên rỉ.

“Cậu làm tớ đỏ mặt đấy, Rena-chan,” Ajisai-san yếu ớt rên rỉ sau lưng tôi khi tôi ngấu nghiến bức ảnh bằng mắt.

Trời ạ! Cô ấy dễ thương đến nỗi tôi sắp bị khó thở rồi.

“N-nhìn này,” tôi nói. “Đừng hiểu lầm tớ! Tớ không thích trẻ con đâu, tớ thề! Chỉ là cái con người bé bỏng của cậu quá mạnh mẽ thôi!”

“Đó là Shichi-Go-San, vậy chẳng phải cô ấy bảy tuổi sao?” Mai ân cần sửa lại. Đó là một cách nói cường điệu thôi, Mai, được không?! Tôi nghĩ.

Tôi thở dài. “Tớ đoán cậu luôn đáng yêu như vậy, Ajisai-san”…

“Tớ không biết nữa. Trời ơi, chuyện này thật là xấu hổ.” Cô ấy quạt tay.

Ôi trời. Nếu Ajisai-chan bé nhỏ này bảo tôi ở lại trong nệm futon với cô ấy, tôi đã đi xây cả một đế chế chết tiệt trên giường cho cô ấy rồi. Tôi đã làm bất cứ điều gì cho cô ấy.

Nhưng tôi thề là tôi không thích trẻ con! Chỉ là vì trẻ con trông siêu dễ thương nên người lớn mới muốn chăm sóc chúng! Cậu hiểu tớ đúng không? (Đoạn văn trên được đọc với tốc độ chóng mặt.)

Ý tôi là, tôi còn lựa chọn nào khác chứ? Nếu họ có Ajisai-san bé bỏng trước mặt, ai mà chẳng mê mẩn cô ấy, ngốc ạ! (Tôi đang phản kháng một cách dữ dội khi chiến đấu trong trận chiến thua cuộc này.)

Ôi, tôi mừng vì đã chọn bỏ trốn khỏi nhà với cô ấy! Cảm ơn Chúa!

Tôi nán lại hơi lâu trước bức ảnh đó, nên người chụp ảnh nói, “Này, tôi chụp cho các cháu một tấm nữa được không?”

“Chắc chắn rồi,” Ajisai-san nói.

Bất chấp sự rụt rè ban đầu, tôi hoàn toàn đồng ý với ý tưởng đó theo một cách kỳ lạ nào đó. Sẽ rất tuyệt, đúng không? Ông chú sẽ có ảnh Ajisai-san bé bỏng và Ajisai-san tuổi teen ngay cạnh nhau trên tường studio ảnh của ông ấy. Đó về cơ bản là hòa bình thế giới, cậu biết không? (Tôi không biết mình đang nói gì nữa rồi.)

Nhưng! Rồi người chụp ảnh nhìn tôi. “Thôi nào,” ông ấy nói. “Cháu nên tham gia cùng bạn bè cháu vì cháu có cơ hội đặc biệt này.”

Không, không, không, không, không, không. Tôi lùi lại hết sức có thể. Bị kẹp giữa Ajisai-san và Mai là một ý tưởng tồi tệ. Tôi sẽ làm giảm chất lượng trung bình của bức ảnh.

Nhưng Ajisai-san vỗ tay và nói, “Yeah, nghe hay đấy!”

Tôi phải làm gì đây? Xin cậu, Mai! Tôi nghĩ. Cứu tớ với!

Khi tôi quay đôi mắt đẫm lệ về phía cô ấy, cô ấy thở dài kiểu “thôi thì vậy”. Rồi, bằng một giọng nhỏ đến nỗi chỉ mình tôi nghe thấy, cô ấy thì thầm, “Nhưng tớ thực sự muốn có một bức ảnh có cả ba chúng ta.”

“Một bức ảnh thì được!” tôi nói. “Nhưng treo nó lên tường studio mãi mãi lại là chuyện khác!”

“Trời ơi,” cô ấy nói. Cô ấy xoa đầu tôi và âu yếm mỉm cười với tôi. “Cậu ngày càng giỏi dụ tớ chiều cậu rồi đấy, cái đồ đáng yêu này.”

Tôi đỏ bừng mặt. Xin lỗi, ai… ai gọi ai là đồ hư hỏng?! Ngay cả khi không có Mai bên cạnh, tôi đã cố gắng hết sức với Ajisai-san rồi, cảm ơn rất nhiều! Tôi, hư hỏng á? Tôi không hư hỏng! Tôi chỉ là, chỉ là vẫn đang trên đường trở thành một con bướm xã hội mạnh mẽ, độc lập. Tôi không cần phải cầu xin Mai giúp đỡ, thật ra là không. Grr, đáng ghét cô ta! Cô ta có nghe tôi nói không vậy? Ý tôi là, tôi không nói ra những điều này, nhưng vẫn cứ…!

“Vậy thì tớ đoán Ajisai-san và tớ có thể tự chụp bức ảnh này,” cô ấy nói.

Tôi dậm chân, tràn ngập cảm giác thất bại. Grr! Kể từ khi cô ấy xuất hiện, tôi đã phải dựa vào cô ấy một cách trái với ý muốn của cô ấy. Ước gì tôi có thể quay ngược thời gian!

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, thật tốt khi Ajisai-san chỉ nói “Ừ, tớ hiểu rồi” và ngay lập tức rút lui về chuyện chụp ảnh. Tôi đã chết đứng nếu cô ấy nhìn tôi và làm cái mặt “Hả? Sao lại không?” kiểu đó. Ajisai-san không muốn cướp đi cuộc sống của tôi. Cô ấy quá tốt. Phù… Khủng hoảng tạm thời qua đi.

Ajisai-san và Mai tự sắp xếp vị trí trong studio trước một phông nền trắng sáng. Người chụp ảnh đứng trước chiếc máy ảnh sang trọng của mình và nhìn qua ống ngắm.

“Oduka-san, cô có kinh nghiệm tạo dáng chụp ảnh không?” ông ấy hỏi.

“Một chút thôi ạ,” cô ấy nói. Cô ấy mỉm cười và tạo dáng một cách thực sự ngoạn mục. Trong chớp mắt, chúng tôi lại trở về vùng đất Oduka Mai, giống như trong buổi trình diễn thời trang mà tôi đã xem hôm trước. Mai quá mạnh mẽ trước ống kính. Ngay cả Ajisai-san trông cũng chỉ như một cô gái bình thường khi đứng cạnh cô ấy. Chết tiệt, Mai giỏi đến đáng sợ.

Sau khi ông chú chụp cho họ cả đống ảnh như vậy, Ajisai-san và Mai quay lại chỗ tôi.

“Phù,” Ajisai-san nói. “Tớ lo lắng quá.”

“Nhưng cũng khá vui, đúng không?” Mai nói.

“Ừ-ừ,” tôi chen vào, đưa ra ấn tượng của người ngoài cuộc. “Cả hai cậu đều trông siêu dễ thương!”

Mai mỉm cười và nói, “Cảm ơn cậu.”

Ajisai-san trông rụt rè và cũng nở một nụ cười nhỏ với tôi kèm theo lời “Cảm ơn.”

Khi chúng tôi nhìn quanh studio, Ajisai-san trông như đang trở về miền ký ức. “Ồ đúng rồi, tớ nhớ có lần đã khóc hết nước mắt ở đây.”

“Hả, thật sao?” tôi nói.

“Ừ, đó là cả một chuyện lớn. Đúng không, bác?”

Ông chú cười gượng gạo. “À, tôi biết cháu đang nói đến chuyện gì.”

Mặc dù đã gần mười năm trôi qua, tôi đoán ông ấy vẫn nhớ.

Sau khi rời đi, chúng tôi ăn nhẹ trước khi quay trở lại nhà trọ xuống đồi. Khi chúng tôi đi bộ, Ajisai-san nói, “Hồi đó, bố mẹ tớ bận rộn với các em trai tớ, nên họ gửi tớ một mình đến ở nhà trọ của người thân. Rồi, một trong những em trai tớ bị sốt vào ngày Shichi-Go-San, nên họ thậm chí không ở bên tớ vào ngày đó. Nó chỉ là… ugh, tại sao chứ? Tớ khá chắc là tớ đã nổi cơn tam bành.”

Ajisai-san đã cố gắng trả tiền cho người chụp ảnh, nhưng ông ấy không chịu nhận. Ngược lại, ông ấy nói, bức ảnh là cách ông ấy cảm ơn cô vì đã cho ông ấy thấy cô trưởng thành và khỏe mạnh. Ông ấy cũng nói sẽ gửi ảnh cho cô sau.

“Vậy khi chuyện đó xảy ra,” Ajisai-san tiếp tục, “người chụp ảnh đã cố gắng hết sức để dỗ dành tớ. Ông ấy nói với tớ, ‘Chúng ta hãy làm cho cháu trông thật dễ thương để bố mẹ cháu cảm thấy có lỗi vì đã bỏ cháu một mình nhé.’ Tớ rất thích ý tưởng đó, nên tớ đã cố gắng hết sức để trở thành người dễ thương nhất.”

Biển chuyển sang màu đỏ khi mặt trời lặn xuống thị trấn. Đó là một khung cảnh tuyệt đẹp, mặc dù chói lóa đến nỗi tôi phải che mắt bằng tay.

“Đó là khi ông ấy chụp bức ảnh đó,” cô ấy nói. “Tớ thậm chí đã khóc, nhưng ông ấy đã che đi bằng trang điểm. Trời ạ, tớ đã từng ích kỷ đến thế. Tớ không vui trừ khi tớ là người đầu tiên trong mọi thứ, và điều đó đã gây ra rất nhiều phiền toái cho mọi người khác.”

Ajisai-san lè lưỡi. “Xin lỗi, tớ cảm thấy như các cậu cứ phải thấy những khía cạnh kỳ lạ của tớ.”

“Cậu nghĩ vậy sao?” tôi hỏi.

“Ừ hứ.” Cô ấy nháy mắt đầy ý nghĩa với tôi.

Chắc chắn, có lẽ hơi xấu hổ cho cô ấy khi thể hiện tất cả những khía cạnh khác nhau của bản thân trong những ngày qua, nhưng tôi rất thích việc hiểu cô ấy hơn. Tuy nhiên, nói to điều đó sẽ khá là tự cao. Nếu Ajisai-san nhìn thấy mặt thua cuộc của tôi và nói, “Nhưng không sao đâu, vì tớ rất vui vì đã hiểu cậu hơn,” có lẽ tôi đã xé toạc bụng mình ra mất.

Tôi đoán một số người không muốn thành thật với chính mình về những cảm xúc thật của họ. Ngay cả Mai cũng dè dặt khi bỏ lớp vỏ bọc ở trường, đến mức cô ấy không chịu tháo mặt nạ. Nếu ngay cả cô ấy cũng không làm được, thì tôi đoán con người quả thực là những sinh vật phức tạp.

Ngay khi nhà trọ hiện ra trước mắt, Mai nghiêng chiếc ô và suy nghĩ gợi ý, “Cậu biết không, hôm nay vẫn chưa hết đâu nhỉ?”

“Ý cậu là gì?” tôi hỏi.

Mai không trả lời. Đúng lúc đó, tôi nghe thấy tiếng nhạc hội vọng lại trong gió. Có lễ hội nào đang diễn ra ở đâu đó sao? À đúng rồi, nghĩ lại thì…

Ajisai-san trông như vừa nhận ra điều tương tự. Tôi hoàn toàn quên mất, nhưng hôm nay có một lễ hội địa phương.

Mai gật đầu. “Tớ cũng đã mong chờ điều này rồi. Chúng ta đi chứ?”

“Yeah!” Ajisai-san kêu lên, và tôi cũng hùa theo.

Nhưng tôi có đủ sức cho một lễ hội địa phương không? Chà, vì đó là một dịp đặc biệt như vậy, tôi rất muốn thấy hai người họ mặc yukata… Nhưng có lẽ đó là một điều quá tốt đẹp. Tôi không nghĩ mình đã chuẩn bị tinh thần đủ để thấy điều đó.

“Tớ tự hỏi liệu có chỗ nào cho thuê yukata quanh đây không,” tôi nói.

“Hay là chúng ta hỏi chủ nhà trọ đi?” Ajisai-san gợi ý.

“Ừ-ừ,” tôi nói. “Đó có lẽ là một ý hay.”

Nếu điều đó có nghĩa là tôi được thấy Ajisai-san mặc yukata, thì tôi sẽ cố gắng nói chuyện với một người hoàn toàn xa lạ. Và lần này không có sự giúp đỡ của Mai nữa!

“À, tớ nhớ ra rồi,” Mai nói. Cô ấy nở Nụ Cười Đó—nụ cười “Hôm nay tớ nên làm cậu sốc đến chết đi sống lại như thế nào nhỉ?”, cái nụ cười mà cô ấy dành cho Satsuki-san với những ý định hoàn toàn tốt đẹp.

“Xin lỗi,” cô ấy nói. “Tớ đã chuẩn bị sẵn yukata cho chúng ta rồi.”

“Hả?” tôi nói.

“Huuuuuuuh?”

Chúng tôi đang ở trong phòng bên cạnh—tức là phòng mà Mai đã thuê—và đứng trước một loạt giá treo đầy ắp yukata. Trông gần giống như một quầy cho thuê yukata ở đây vậy.

Đương nhiên, Ajisai-san kinh hãi—tưởng thế thôi, đùa đấy. Thực ra, cô ấy kêu lên, “Wow! Cậu tuyệt nhất, Mai!” Cô ấy “ồ” và “à” khi nhìn qua tất cả các loại vải khác nhau. Cô ấy thực sự đã thích nghi nhanh đến vậy sao?

“Tớ mượn những cái này từ khách sạn quen thuộc của tớ,” cô ấy nói. “Tớ sẽ trả lại hết khi chúng ta xong việc, nên cứ thoải mái chọn cái nào cậu thích nhé.”

“Whoa, ý cậu là cậu lấy hết những cái này miễn phí á?” Ajisai-san hỏi.

“Đúng vậy. Hay đúng hơn… Giống như một đặc ân dành cho khách quen ấy. Giống như món tráng miệng miễn phí sau bữa ăn của cậu vậy.”

“Tuyệt vời… Tớ không ngờ lại có chuyện như thế này. Được rồi, Mai-chan, tớ xin phép nhé!”

“Dù sao thì, chúng đều là để chúng ta mặc cả mà.” Mai khúc khích cười. “Không có gì đâu.”

Tôi run rẩy khi chứng kiến cuộc trò chuyện này. Tôi đã phải chơi cả một trận bóng bàn mới khiến Ajisai-san chịu chia tiền với tôi, nhưng giờ thì nhìn xem này! Nhưng tôi đoán Mai về cơ bản ở một đẳng cấp khác tôi. Vâng, tôi biết việc khó chịu về chuyện này là đỉnh cao của sự tự phụ, nhưng trời ơi tôi khó chịu thật đấy! Ước gì tôi cũng có 50 nghìn tỷ yên!

“Cứ tự nhiên đi, Renako,” Mai nói. “Cậu cứ chọn cái nào cậu thích nhé.”

“Tớ sẽ không thua cậu đâu, Mai!” tôi thề. “Cuối cùng Ajisai-san sẽ là của tớ, tớ thề! Đừng tưởng chuyện này có nghĩa là cậu đã thắng!”

Cô ấy cau mày. “Tớ hiểu rồi,” cô ấy nói. “Tớ đã rất hy vọng tất cả chúng ta có thể mặc yukata và đi lễ hội, nhưng… tớ sợ cậu không vui lắm về chuyện đó.”

“Tớ đang cực kỳ phấn khích!” tôi nói. “Tớ nóng lòng muốn thấy cậu và Ajisai-san mặc yukata!”

Không, tôi không làm được. Trong một giây phút nào đó, tôi suýt trở thành một kẻ khốn nạn đúng nghĩa khi chỉ trích Mai trong khi cô ấy chỉ muốn làm chúng tôi vui. Ugh, biến đi, những cảm xúc đáng xấu hổ! Biến ngay! Mặc dù, nếu những cảm xúc đáng xấu hổ của tôi biến đi, tôi có cảm giác rằng tôi cũng sẽ biến mất theo.

Dù sao thì, tôi gạt chuyện đó sang một bên và chuyển sự chú ý sang những chiếc yukata. Thật bình tĩnh, nhớ đấy. Vô số màu sắc và chất liệu khiến trái tim thiếu nữ của tôi lỡ một nhịp. (Thật bình tĩnh, nhớ đấy.)

“Mình nên chọn cái nào đây?” tôi tự hỏi.

Vào những lúc như thế này, tôi thường thích cái gì hợp với em gái mình hơn bất kỳ sở thích thực sự nào của bản thân. Khuôn mặt chúng tôi khá giống nhau, và tôi nghĩ chúng tôi có cùng tông màu—tông lạnh? tông ấm? tông trung tính?—à, kệ cái mớ vớ vẩn đó đi. Tôi không bao giờ đi quá xa khi làm theo em ấy.

Nói về sở thích thực sự… Tất cả đều nghiêng về những thứ dễ thương, những thứ sẽ hợp với Ajisai-san. Nhưng hey, biết làm sao được, đúng không? Ajisai-san suy cho cùng là cô gái lý tưởng của tôi mà! Đúng không? Tuyệt vời, giờ tôi đột nhiên cảm thấy rất xấu hổ. Thôi nào, nhanh lên và chọn một chiếc yukata đi, tôi nghĩ. Đúng rồi, đúng rồi. Không phải cái gì hợp với gu của tôi, mà là cái gì hợp với tôi.

Đúng lúc đó, một giọng nói ngay sau lưng tôi hỏi, “Cậu có thích cái nào trong số này không?”

“Whoa!” tôi kêu lên, suýt chút nữa thì nhảy dựng lên. Đến giờ tôi mới để ý, nhưng có một người phụ nữ đứng cạnh giá treo đồ, người hoàn toàn ngược lại với việc nổi bật.

“H-Hanatori-san,” tôi nói.

Chà, đương nhiên cô ấy sẽ ở đây. Mai không thể nào tự mình sắp xếp hết chuyện này được.

“Rất vui được gặp lại cô,” Hanatori-san nói. “Xin cứ tự nhiên, đừng bận tâm đến tôi.”

Cô ấy chắp tay lại và cúi nhẹ, mặt không chút biểu cảm. Cô ấy vẫn xinh đẹp hoàn hảo như mọi khi, giống như một người máy.

Rồi, cô ấy thì thầm, “Suy cho cùng, tôi cũng sẽ giả vờ như cô không ở đây.”

“Hả?” Tôi có nghe nhầm không? “Ờ, này, cái gì vừa nãy…?”

“Ồ, đừng bận tâm, con sâu độc hại kia.”

“Khoan, xin chào?!” Tại sao người hầu của Mai lại đối xử với tôi như một con bọ vậy?

Tôi nhìn qua vai, nhưng Mai và Ajisai-san quá mải mê vui vẻ chọn yukata của họ. T-tôi không thể làm gián đoạn họ! Tôi rùng mình trước kẻ thù đáng gờm Hanatori-san, người đột nhiên cắm răng nanh vào tôi.

“T-tôi, ờ. Tôi có làm gì không?” tôi hỏi.

“Ồ, không, không có gì đặc biệt cả,” cô ấy nói.

“Vậy tại sao tôi lại là một con sâu độc hại…? Ý tôi là, tôi không nghĩ cô là kiểu người nói vậy với tất cả mọi người, đúng không?”

“Tôi không thể tưởng tượng ai có thể làm vậy mà vẫn hoạt động bình thường trong xã hội,” cô ấy nói khi liếc nhìn tôi.

Vâng, tôi biết! Tôi nghĩ. Vậy tại sao trên đời này cô lại xúc phạm tôi như vậy?

“Hồi tôi mới gặp cô với Satsuki-san, tôi đã nghĩ cô là một quý cô hoàn hảo…” tôi nói.

Vẻ mặt nghiêm nghị của cô ấy co giật. Tôi không ngờ cô ấy lại độc ác như vậy. Ồ, nhưng nghĩ lại thì, cô ấy đã trêu chọc Satsuki-san. Vậy là đã có dấu hiệu rồi.

Khi cô ấy quay đi, Hanatori-san lẩm bẩm, “Đó là vì Koto-sama sẽ là chủ nhân tương lai của tôi, cô thấy đấy.”

Một nụ cười nhẹ thoáng qua trên khuôn mặt cô ấy, một nụ cười dường như xuất phát từ tận đáy lòng…

Khoan, cái gì? Chủ nhân tương lai?

“Cái gì, cô ấy hứa với cô là sẽ thuê cô nếu cô ấy giàu có—ý tôi là, giàu?” tôi hỏi, lùi lại khi nhận ra mình suýt nói chuyện với cô ấy như một đứa trẻ bằng tuổi mình.

Hanatori-san đưa tay lên miệng và đỏ mặt. “Không, không có chuyện đó,” cô ấy nói. “Tôi đề cập đến điều đó vì Koto-sama sẽ kết hôn với tiểu thư trẻ.”

“Khoan, cô là một fan cuồng Mai × Satsu à?!”

Đó có phải là lý do cô ấy lạnh lùng với tôi như vậy không? Bởi vì việc Mai thích tôi đã cản trở con thuyền của cô ấy? Thôi nào, đó đâu phải lỗi của tôi!

“Giờ thì, con sâu độc hại đang bu quanh những bông hoa, cô thích chiếc yukata nào hơn?” cô ấy hỏi. “Cô có muốn thử chiếc yukata mini này không? Gấu váy ngắn đến nỗi đồ lót của cô sẽ lộ ra hoàn toàn đấy.”

“Tại sao trên đời này tôi lại mặc cái đó chứ?” tôi hét lên. “Rõ ràng nó được làm cho trẻ mới biết đi mà!”

Mai nghe thấy tôi và đi tới. “Sao vậy, Renako?” cô ấy hỏi. “Cậu gặp khó khăn khi chọn đồ à?”

Tôi đã cân nhắc việc mách lẻo về Hanatori-san, nhưng vào giây phút cuối cùng, tôi quyết định thể hiện sự kiên cường thực sự bằng cách chịu đựng nó. Vì vậy, tôi chỉ nghiến răng thôi.

Và khi tôi nghiến, nghiến, nghiến răng, tôi nói, “H-Hanatori-san đã… giúp tớ chọn yukata.”

Hanatori-san hẳn là người thân thiết nhất với Satsuki-san và Mai khi cô ấy chứng kiến họ lớn lên. So với Satsuki-san, tôi thực sự là một tân binh và một “con sâu độc hại”. Tôi chỉ ước cô ấy có thể chọn một bộ từ ngữ khác!

“Ồ, tớ hiểu rồi,” Mai nói. “Hanatori có gu thẩm mỹ tuyệt vời, nên tớ cũng thường nhờ cô ấy giúp. Hanatori, làm ơn mặc cho cô ấy thật lộng lẫy nhé.”

“Tuân lệnh, thưa tiểu thư,” Hanatori-san đáp lại với một cái cúi đầu lịch sự.

Sau đó cô ấy đi tới chỗ tôi và, nghe có vẻ khá ngạc nhiên, nói, “Cô đã chấp nhận rằng mình là một con sâu bẩn thỉu sao? Tôi hiểu rồi. Cô thực sự nhắm vào tiền của cô ấy.”

“Tôi thực sự không có!” tôi phản đối.

Có rất nhiều điều tôi muốn nói, nhưng trước mắt, tôi nghĩ mình nên bắt đầu chỉ với một điều thôi. Thôi được, bỏ cái đó đi. Thực ra là hai điều.

“Mai và tôi thậm chí còn chưa hẹn hò,” tôi nói với cô ấy, “nên không đời nào tôi vì tiền mà làm vậy.”

“Tôi e rằng tôi không quan tâm,” cô ấy nói. Cô ấy về cơ bản thậm chí còn không nghe. Giọng cô ấy lạnh như băng, hoàn toàn không có chút thân thiện nào. “Tiểu thư trẻ vô cùng bận rộn, nhưng cô ấy đã dành hẳn một ngày rảnh rỗi chỉ vì cô. Xin đừng phụ lòng tốt của cô ấy.”

“P-phụ lòng tốt của cô ấy?” tôi lặp lại.

Ý tôi là, ngay cả khi đây không phải là một cách diễn đạt hay ho gì, Mai đã tự mình quyết định làm điều này cho tôi. Tôi vui vì điều đó và tất cả, nhưng…

Tôi liếc nhìn Mai. Tôi bắt đầu cảm thấy bất an, nhớ lại cái vẻ quyến rũ mà tôi đã thấy ở cô ấy trong buổi trình diễn thời trang. Không cần phải nói, nhưng dù sao thì—Mai thực sự sống trong một thế giới hoàn toàn khác.

“Nhưng đó là lý do tại sao,” tôi nói, “tớ không thể cứ, cậu biết đấy. Tâng bốc và nịnh hót cô ấy, đúng không? Tớ chỉ đang cố gắng hết sức để làm bạn với cô ấy thôi.”

Hanatori im lặng. Ái. Sao cô ấy không nói gì? Cái cảm giác điềm gở này là sao vậy?

Chỉ là vấn đề thời gian trước khi tôi gục ngã trước ánh mắt băng giá của cô ấy, lật người lại và chìa bụng ra xin lỗi như con chó mà tôi vốn là, nhưng trước khi tôi làm đến mức đó, Hanatori-san đã chọn một trong những chiếc yukata ở gần đó.

“Cô nghĩ sao về cái này?” cô ấy hỏi.

Đó là một chiếc yukata màu xanh da trời dễ thương, và tôi chắc chắn em gái tôi sẽ thích nó. Tôi đoán Hanatori-san cuối cùng cũng định thực hiện mệnh lệnh của mình.

Để cô ấy không hiểu lầm sự lựa chọn của tôi, tôi cúi đầu và lẩm bẩm, “Vâng, làm ơn,” bằng một giọng nhỏ đến nỗi gần như bị tiếng điều hòa át đi.

“Vậy tiếp theo,” cô ấy nói, “chúng ta sẽ chọn obi. Tôi có thể gợi ý cái này không?”

Ôi trời, bụng tôi đau quá…

Ngoài việc đây là lần đầu tiên tôi chọn yukata, đây còn là lần đầu tiên tôi thực sự mặc nó (và nó giống như mặc một bộ áo giáp). Sau khi xong, tôi ra ngoài.

Ái, tôi hầu như không thể cử động chân trong cái thứ này, và tôi loạng choạng trên đôi guốc gỗ geta. Tôi hầu như không thể di chuyển, tôi nghĩ. Mặc yukata là như vậy sao? Trông tôi siêu dễ thương, nhưng tôi không ngờ rằng đằng sau vẻ dễ thương này lại đòi hỏi nhiều công sức đến vậy. Và tôi phải làm gì nếu cần đi vệ sinh? Chắc tôi sẽ không mua quá nhiều đồ uống ở lễ hội.

Bên ngoài trời tối om, và tiếng nhạc hội lớn hơn trước. Tôi cầm một chiếc túi rút đựng điện thoại và ví khi chờ Ajisai-san và Mai. Vì Hanatori-san là người duy nhất giúp chúng tôi chuẩn bị, nên chúng tôi phải làm lần lượt.

Bà cụ lễ tân đi ngang qua tôi khi tôi đợi bên ngoài nhà trọ. “Ôi trời!” bà ấy nói. “Một cô gái trẻ đẹp tuyệt vời!”

Tôi khúc khích cười. Tôi đã mượn một chiếc kẹp tóc để búi tóc cao hơn bình thường. He he.

Bà cụ bảo tôi trông đáng yêu lắm, và tôi phủ nhận. Không, nhưng tôi thực sự rất đáng yêu, bà ấy khăng khăng.

Có lẽ chỉ vì mặc yukata khiến tôi cảm thấy quá khác thường, nhưng tôi đã trò chuyện với bà cụ mà không hề lo lắng. Bà ấy cứ khen tôi rằng con gái Tokyo có dáng người khác biệt và những lời khen tương tự. He he he.

Đúng lúc đó, ai đó gọi tên tôi.

“Ôi, Ajisai-san, Mai!” tôi gọi đáp lại. Tôi giơ tay vẫy nhưng rồi dừng lại.

“Xin lỗi vì để cậu đợi lâu,” Ajisai-san nói. “Chúng tớ cũng vừa làm tóc xong.”

“Cậu thấy sao, Renako?” Mai hỏi. “Chúng tớ mặc yukata này có đẹp không?”

“Đẹp” là chưa đủ. Tôi suýt ngã ngửa.

Ajisai-san mặc một chiếc yukata đáng yêu với nền trắng in họa tiết hoa cẩm tú cầu màu tím. Cô ấy còn cài một chiếc trâm trên tóc với những dải tua rua lủng lẳng đung đưa khi cô ấy bước đi. Chiếc obi được thắt thành hình nơ, trông như một con bướm đậu trên một bông hoa. Đó là một chiếc yukata tuyệt đẹp trên người Ajisai-san, đẹp như chính cái tên loài hoa của cô ấy.

Ngược lại, Mai mặc một chiếc yukata màu đỏ tươi rực rỡ như lá mùa thu. Chiếc obi của cô ấy cũng được thắt khác với Ajisai-san, vừa vặn và ôm sát eo. Cô ấy thể hiện một vẻ đẹp hoàn hảo, không tì vết đến nỗi tôi gần như có thể nghe thấy sự thanh lịch. Mái tóc dài của cô ấy được tết và búi nửa đầu một cách lộng lẫy. Tuy nhiên, đồng thời, cổ áo của cô ấy cũng trễ khá sâu ở phía sau, để lộ một chút da thịt gợi cảm đến nghẹt thở.

Miệng tôi há hốc. (Bà cụ cũng vậy.)

“C-chết tiệt,” tôi nói.

“Như một tác phẩm của Michelangelo…” bà cụ thở dài.

Yếu tố “ôi-trời-ơi-thật-kinh-khủng” chỉ tăng lên khi họ đi tới. Khi tôi nhìn họ cận cảnh, tất cả những chi tiết nhỏ xinh xắn—chết tiệt, tôi thậm chí còn không biết làm kiểu tóc đó như thế nào—đã khiến tôi choáng váng. Hanatori-san đã làm tất cả những điều này sao? Cái gì, chẳng lẽ cô ấy thực sự làm việc ở một tiệm làm đẹp và chỉ làm thêm giờ làm người hầu của Mai thôi sao?

Ajisai-san cười toe toét với tôi. “Tớ thích yukata của cậu. Cậu trông dễ thương quá.”

“Ồ. Ờ. Cảm ơn…”

“Này, tớ trông thế nào?” cô ấy hỏi.

“T-trông hoàn hảo trên người cậu… Cậu là một thiên thần.” (Nói bằng giọng lí nhí.)

Ajisai-san khúc khích cười. “Yay.”

Bên kia tôi, Mai nháy mắt cười đẹp trai với tôi. “Còn tớ thì sao, Renako?”

“C-cậu rất xinh đẹp…” (Cũng nói bằng giọng lí nhí.)

Mai khúc khích cười. “Cảm ơn cậu. Ôi chao, thật tuyệt khi đi lễ hội cùng với những cô gái trẻ xinh đẹp như vậy.”

Tôi kêu lên một tiếng nhỏ.

Khi Ajisai-san và Mai đứng hai bên tôi, tôi cúi chào bà cụ và nói rằng chúng tôi đi đây. Khi chúng tôi bước đi, tôi nghe thấy bà ấy lẩm bẩm sau lưng, “Khoan, cô gái kia là ai vậy?”

Đó là tôi: cô gái tắc kè hoa Amaori Renako, hòa mình vào đám đông hướng ngoại.

Chúng tôi đi qua hết hàng này đến hàng khác những chiếc đèn lồng giấy khi bước lên con phố dốc. Cuối cùng tôi cũng bình tĩnh lại sau cuộc tấn công của Mai và Ajisai-san trong bộ yukata và giờ chỉ cảm thấy sự phấn khích thuần túy. Khi chúng tôi đến gần hơn, tiếng nhạc càng lớn hơn. Rồi, khi chúng tôi rẽ vào góc phố, chúng tôi thấy lễ hội.

“Wow!” tôi kêu lên.

Các gian hàng xếp dọc hai bên đường. Tôi không thể nào nói cho bạn biết lễ hội này là về cái gì, nhưng chắc chắn đó là một lễ hội đúng nghĩa. Vì đang là kỳ nghỉ hè, nên có khá đông người—cả gia đình, các cặp đôi và nhóm bạn bè đi dạo xung quanh, nhiều người trong số họ mặc yukata.

Chúng tôi hòa vào đám đông và đi dạo quanh xem các gian hàng khác nhau.

“Này, cái gì kia?” Ajisai-san hỏi.

“Vớt siêu bi?” Mai nói. “Trông vui đấy. Chúng ta thử đi.”

“Khoan, cậu chưa từng đi lễ hội bao giờ sao, Mai?” tôi hỏi.

“Tớ chưa. Chúng chủ yếu được tổ chức vào mùa hè, đúng không? Tớ hầu như luôn ở nước ngoài vào mùa hè.”

Tôi khúc khích cười. ““Trong trường hợp đó, để tớ dạy cậu tất cả về cách vui chơi ở lễ hội để đáp lại việc cậu cho tớ xem cửa hàng dagashi nhé! Đầu tiên, chúng ta phải bắt đầu với trò vớt siêu bi.”

Ý tôi là, tôi cũng hầu như chưa đi lễ hội nào, nhưng kệ đi. Lần cuối cùng tôi đi với gia đình, thậm chí, là khoảng thời gian tôi bắt đầu học cấp hai. Nhưng cái này trông có vẻ vui, nên tôi nắm tay Mai và kéo cô ấy đi. Ajisai-san vui vẻ đi theo sau chúng tôi.

Đương nhiên, ngay cả ánh sáng đèn lồng cũng không thể át đi vẻ rực rỡ đáng kinh ngạc của họ, nên tôi cứ cố gắng che chắn họ khỏi những ánh mắt tò mò… Nhưng ngay cả điều đó cũng vui. Ba chúng tôi đã có một khoảng thời gian tuyệt vời khi đi quanh lễ hội đó. Có lẽ mọi thứ sẽ khác khi trường học bắt đầu trở lại, nhưng trong khoảnh khắc đó, tôi ước niềm vui này sẽ không bao giờ kết thúc. Ý tôi là, đi chơi với bạn bè ở lễ hội là điều tinh túy của người hướng ngoại, chính xác là điều mà tôi đã rất ghen tị đêm đó trên giường.

“Này, lát nữa muốn ăn takoyaki không?” tôi nói.

“Ồ, tớ cũng muốn ăn táo bọc đường nữa,” Ajisai-san nói.

“Vậy sao tớ không mua cho chúng ta một ít kẹo bông,” Mai gợi ý, “và cả ba chúng ta cùng chia nhau?”

Nghe hay đấy chứ! Chúng tôi mỉm cười đồng ý với nhau rồi tản ra.

Tôi đã có rất nhiều niềm vui đến nỗi thậm chí không mảy may nghĩ đến việc có những chuyện đang xảy ra sau hậu trường mà tôi không hề hay biết.

Tôi đứng xếp hàng mua hai phần takoyaki, và khi tôi quay lại chỗ những người khác đáng lẽ phải ở đó, tôi không thấy ai cả. Khoan, chúng tôi đã hẹn gặp lại ở đâu nhỉ? Ôi, chết tiệt! Tôi đã quá phấn khích đến nỗi hoàn toàn quên mất chúng tôi đã nói gì! Là ở đây sao? Ở đằng kia? Ở đâu chứ?!

Được rồi, bình tĩnh nào, tôi tự nhủ. Tôi gửi cho họ một tin nhắn. Họ sẽ chú ý thôi, tôi chắc chắn. Chà, có lẽ họ sẽ. Trời ơi, tôi lo lắng quá…

Tôi đứng chôn chân dưới bóng râm của cột trụ, túi ni lông trong tay. Nếu Mai hoặc Ajisai-san lạc mất, tôi có thể nhận ra họ từ cách xa 100 km nhờ vẻ rực rỡ của họ. Nhưng vấn đề là tôi mới là người lạc!

Trời ạ, tôi hy vọng cả hai người họ đều ổn. Hy vọng không có gã kỳ lạ nào đến tán tỉnh họ. Khoan, nhưng vì cả hai người họ đều đi cùng nhau, liệu có ai thực sự dám đến gần họ không? Chắc chắn, họ đều là con gái, nhưng họ hoàn toàn trông như một cặp đôi. Mỗi khi họ mỉm cười với nhau, dường như họ lạc vào thế giới nhỏ bé Mai × Aji của riêng mình.

À, và đó là lý do tại sao tôi ở đây một mình… và cô đơn. Họ thậm chí còn không nhận ra rằng tôi đã nhắn tin cho họ.

Chà, nếu tôi nhớ họ, thì họ cũng phải nhớ tôi chứ! Suy cho cùng, tôi đã hứa sẽ cho họ thấy lễ hội vui như thế nào, và tôi phải giữ lời hứa đó.

Với quyết tâm trong lòng, tôi lao vào đám đông trước khi takoyaki của tôi nguội mất.

Trong khi đó, khi Amaori Renako lạc mất dấu nơi hẹn gặp bạn bè, Ajisai đến điểm hẹn, tay cầm quả táo bọc đường. Mình có lẽ hơi trễ rồi, cô nghĩ bụng.

Rồi cô nhận thấy Mai đang cầm kẹo bông và đứng trước trò chơi vớt siêu bi, hơi tách biệt khỏi đám đông. Hình ảnh cô ấy đứng đó với đôi mắt cụp xuống trong ánh sáng mờ ảo khiến tim Ajisai lỡ một nhịp. Cô ấy đẹp đến nghẹt thở, đến nỗi Ajisai cảm thấy mình bị mê hoặc.

“Ồ, cậu về rồi à, Ajisai,” Mai nói. Khi cô ấy mỉm cười, cô ấy tạo ra một làn sóng quyến rũ đến nỗi nó giống như phép thuật.

“Ờ, chúng ta vẫn đang đợi Rena-chan sao?” Ajisai hỏi.

“Vâng, có vẻ như vậy. Tớ tự hỏi có lẽ có hàng dài. Đêm còn dài, Ajisai, nên chúng ta cứ kiên nhẫn nhé.”

“Ừ-ừ, chắc chắn.”

Ajisai đứng cạnh Mai, vẫn cầm quả táo bọc đường. Cô liếc nhìn về phía Mai.

“Có chuyện gì sao?” Mai hỏi.

“Ồ, không. Tớ chỉ đang nghĩ thầm rằng cậu trông thật xinh đẹp tối nay,” Ajisai nói. “Ôi, nhưng tớ đang nói gì vậy? Cậu lúc nào cũng xinh đẹp mà.”

“Là tại yukata, đúng không?” Mai nói. “Nói về chuyện đó, cậu mặc cái của cậu trông tuyệt lắm. Cậu quyến rũ thật đấy.”

“C-cảm ơn cậu.”

Ajisai đã không cảm thấy lo lắng khi ở gần Mai như thế này trong một thời gian khá lâu rồi. Cô cảm thấy như hồi mới nhìn thấy Mai lần đầu khi trường học bắt đầu. Ngày nay, cô biết Mai khá thân thiện và không thấy khó khăn khi tiếp cận cô ấy, nhưng dường như cô ấy đột nhiên lại rơi vào bùa mê của Mai một lần nữa, khiến cô ấy không nói nên lời.

“Cậu có vẻ bận rộn thật trong mùa hè này,” Ajisai nói.

“Vâng, tớ bận thật,” Mai nói. “Maman cũng đang ở Nhật Bản, và tớ đang có một khối lượng công việc đặc biệt lớn. Tớ nóng lòng muốn trường học bắt đầu lại, mặc dù tớ hầu như không nghĩ đó là tâm lý điển hình của hầu hết học sinh.”

“Tớ hiểu ý cậu,” Ajisai nói. “Dù sao thì, cảm ơn cậu đã dành thời gian đi chơi với chúng tớ, dù cậu bận rộn đến vậy.”

“Không có gì đâu. Tớ rất vui, vì điều đó có nghĩa là tớ có cơ hội thấy cậu trông xinh đẹp như thế nào tối nay.”

“Ô-ồ, Mai, cậu trêu tớ!”

Rất nhiều người sẽ hiểu sai lời bình luận của Mai. Việc cô ấy có thể nói những lời như vậy một cách dễ dàng chính là điều mang lại cho cô ấy danh hiệu supadari của trường Ashigaya. Cô ấy là một kẻ quyến rũ.

“Đi lễ hội với cả hai cậu thực sự rất vui,” Ajisai nói tiếp.

“Đúng vậy.”

“Năm sau chúng ta cũng nên đi cùng Satsuki-chan và Kaho-chan nữa.”

“Một ý tưởng tuyệt vời,” Mai nói.

Ajisai nhìn xa xăm vào những người lạ đi ngang qua trước mặt cô. Cảm giác thật kỳ lạ và tuyệt vời, giống như một thứ giờ phù thủy kỳ diệu nào đó sẽ không bao giờ kết thúc.

Giữa khoảnh khắc kỳ diệu đó, Mai nói, “Tớ nghe nói cậu bỏ trốn khỏi nhà. Cậu cảm thấy tốt hơn chưa?”

“Ồ, yeah, chắc chắn rồi. Đã có rất nhiều chuyện xảy ra, nhưng tớ ổn rồi, vì Rena-chan luôn ở bên tớ suốt thời gian qua.”

“Tớ hiểu rồi.” Mai mỉm cười hiền hậu. “Có điều gì đó bí ẩn ở cô ấy, cậu không nghĩ vậy sao? Cô ấy luôn ở bên tớ mỗi khi tớ gặp khó khăn. Cô ấy đã kéo tớ ra khỏi những cơn suy sụp tinh thần vô số lần rồi.”

“Ừ,” Ajisai nói. “Nhưng đôi khi tớ phải tự hỏi tại sao Rena-chan lại cố gắng đến vậy vì tớ.” Ý nghĩ đó khiến cô ấy phấn khích đến nỗi suýt chút nữa thì cô ấy đã lỡ lời.

Mai khúc khích cười. “Chà, vì cô ấy thích cậu chứ sao. Không phải vậy sao?”

“Hả? Ồ, không, không thể nào. Ý tớ là. Ờ.” Ajisai mân mê cổ áo yukata khi cô ấy lùi lại theo một kiểu rất Renako. “C-cậu thực sự nghĩ vậy sao? Ý tớ là, với tớ thì chắc chắn là như vậy. Đúng không? Nhưng nghĩ đến chuyện đó khiến tớ hơi xấu hổ…”

Cô ấy cần Renako cũng như Renako cần cô ấy, một mối quan hệ đặc biệt giống như một đôi bạn thân là những cô gái phép thuật. Chà, khi cô ấy nói như vậy, thực sự không cần phải xấu hổ gì cả. Cô ấy có thể tự hào tuyên bố rằng cô ấy và Renako có mối quan hệ tốt đẹp như vậy, đúng không? Suy cho cùng, cô ấy chưa bao giờ cảm thấy gần gũi với ai khác trước đây, thậm chí không phải bất kỳ người bạn nào khác của cô ấy. Mối quan hệ cô ấy có với Renako khác biệt với bất kỳ mối quan hệ nào cô ấy từng biết. Nó gần như là—Đúng lúc đó, Mai che miệng bằng kẹo bông và nói, bằng một giọng rõ ràng, vang vọng:

“Cậu biết không, Ajisai, tớ có tình cảm với Renako.”

Trong một khoảnh khắc, mọi thứ—ngay cả tiếng ồn ào của đám đông—dường như dừng lại đối với Ajisai.

“Hả?” cô ấy nói. Mắt cô ấy mở to khi Mai mỉm cười đáp lại. “Khoan, ý cậu là…?” Ajisai suýt chút nữa thì hối hận (nhưng chỉ suýt thôi) khi hỏi điều này, sợ rằng sự thô tục của câu hỏi sẽ làm hoen ố vẻ đẹp của Mai. Nhưng cô ấy phải chắc chắn.

Mai nở một nụ cười rạng rỡ. “Tình cảm lãng mạn,” cô ấy giải thích rõ ràng. “Tớ yêu cô ấy.”

Âm thanh lời nói của cô ấy tỏa sáng, càng làm tăng thêm vẻ đẹp của Mai.

Ajisai cố gắng nở nụ cười vô hại thường lệ của mình. “W-wow, tớ hiểu rồi,” cô ấy nói. “Tớ hơi giật mình khi nghe thấy chuyện đó bất ngờ như vậy.”

Cô ấy đặt một tay lên ngực để trấn tĩnh nhịp tim đang đập loạn xạ. Đây không phải là lần đầu tiên Mai đột ngột như vậy; Mai luôn nổi bật như thế này. Chỉ là toàn bộ cuộc trò chuyện này cảm thấy siêu thực.

Giả vờ bình tĩnh, Ajisai hỏi, “Vậy, ờ… hai cậu đang hẹn hò sao?”

“Tớ đã ngỏ lời với cô ấy, nhưng tớ vẫn chưa nhận được câu trả lời rõ ràng từ cô ấy,” Mai nói. “Than ôi.”

Điều đó khiến Ajisai giật mình—việc Mai đã yêu Renako và ngỏ lời trước, đúng hơn là vậy. Tương tự như vậy, việc Renako khiến cô ấy phải chờ đợi cũng đáng ngạc nhiên không kém.

“Wow,” cô ấy nói. “Tớ tự hỏi tại sao cô ấy lại khó khăn đến vậy khi đưa ra quyết định.”

“Tớ đoán là cô ấy vốn dĩ không thích hẹn hò,” Mai nói. “Tuy nhiên, tớ nghĩ chỉ là vấn đề thời gian trước khi cô ấy thay đổi ý định thôi.”

Khuôn mặt cô ấy rạng rỡ như một con bạc đang chờ đợi kết quả của một trận đấu.

Giờ đây khi những dư âm cuối cùng của cú sốc bắt đầu tan đi, Ajisai cảm thấy mình có thể hiểu được ít nhất một phần suy nghĩ của Renako. Suy cho cùng, việc Mai ngỏ lời hẹn hò đi kèm với những lo ngại đáng kể. Chắc chắn, ai cũng sẽ tự hỏi liệu mình có xứng đáng làm bạn đời của Mai không, và họ sẽ phải nỗ lực rất nhiều trong suốt quãng đời còn lại để không bị bỏ lại phía sau. Đặc biệt, Renako dường như có rất nhiều vướng mắc về việc đứng ngang hàng với những người mà cô ấy giao du, nên Ajisai không thể tưởng tượng được cô ấy sẽ vui vẻ từ bỏ điều đó ở đây.

Nhưng vì đây là Renako mà họ đang nói đến, thì có lẽ cô ấy có cơ hội làm cho nó thành công một ngày nào đó. Có điều gì đó ở cô ấy, hơn cả ở Kaho hay Satsuki, khiến Ajisai nghĩ rằng điều đó có thể xảy ra. Cô nhớ lại Renako đã chiến đấu với cô quyết liệt như thế nào trong trận bóng bàn chỉ để trả phần của mình. Ký ức đó lại mang đến nụ cười trên khuôn mặt Ajisai, nhưng đồng thời, nó cũng khiến tim cô đau nhói.

“Tớ hiểu rồi,” Ajisai nói. “Vậy cậu và Rena-chan là một cặp rồi, hả?”

Cô ấy thực sự đã không nhận ra, dù chỉ là một chút. Vì một lý do kỳ lạ nào đó, đầu óc cô ấy không hoạt động bình thường, và nó nặng trĩu như một bộ quần áo đã ngấm đầy nước đen. Cô ấy không có chút ý niệm nào về việc mình nên cảm thấy thế nào về chuyện này.

“Ờ,” cuối cùng cô ấy nói, “tớ có thể hỏi tại sao cậu lại quyết định chỉ thổ lộ chuyện này với tớ không? Vì những người khác không biết, đúng không? Tớ đoán là vì cậu tin tưởng tớ như một người bạn hay gì đó… đúng không?”

Mai thở ra một hơi gần như nghe có vẻ lo lắng.

“Renako quyến rũ, đúng không?” Mai hỏi.

“Ừ.” Chắc chắn, cô ấy có những khoảnh khắc kỳ lạ, nhưng Ajisai nghĩ ngay cả những điều đó cũng có thể quyến rũ.

“Vì vậy, tớ tự hỏi liệu có lẽ…”

“Có lẽ gì?”

Mai không hề vòng vo. Cô ấy bày tỏ toàn bộ trái tim mình trước Ajisai. “Tớ tự hỏi,” Mai nói, “liệu có lẽ cậu cũng cảm thấy như vậy với cô ấy không.”

Những lời đó xuyên thấu trái tim Ajisai khi chúng lướt qua cô. “Tớ…” cô ấy bắt đầu.

Cô ấy muốn cười xòa cho qua chuyện, để kéo dài thời gian và nói, “Hả? Trông có thực sự như vậy không?” Nhưng cô ấy không thể tự mình cười một cách thuyết phục lúc này.

“Tớ…” cô ấy thử lại.

Cô ấy nghĩ gì về Renako? Thật lòng mà nói, Ajisai không biết chính mình. Hồi Renako suýt chút nữa thì bày tỏ tình cảm lãng mạn với cô, cú sốc đó đã gây ra những tia lửa mà đến giờ vẫn còn âm ỉ trong tim Ajisai. Nó đã thay đổi hoàn toàn thế giới quan của cô một cách không thể cứu vãn, giống như một màn hình điện thoại bị nứt không bao giờ có thể trở lại như cũ. Đến tận bây giờ, khi cô thấy Renako mỉm cười, tim cô đôi khi vẫn loạn nhịp trong lồng ngực. Tuy nhiên, dù vậy…

“Mai-chan, tớ…”

Trước khi có thể sắp xếp được những cảm xúc của riêng mình, cô ấy đã quyết định. Chỉ một điều thôi, cô ấy chắc chắn: nếu cô ấy bày tỏ tình cảm với Renako, thì điều đó sẽ khiến cô ấy trở thành đối thủ của Mai trong việc giành lấy tình cảm của Renako. Cả hai người họ sẽ buộc phải cạnh tranh cho vị trí duy nhất là bạn gái của Renako. Nếu cô ấy tranh đấu với Mai, thì mối quan hệ giữa ba cô gái sẽ ra sao? Ajisai thậm chí còn không muốn nghĩ đến chuyện đó.

Không có gì mà Ajisai ghét hơn việc đặt cái tôi của mình lên hàng đầu và tranh giành ai đó. Cô ấy muốn làm bất cứ điều gì sẽ không làm tổn thương ai khác. Suy cho cùng, có những điều cô ấy trân trọng hơn rất nhiều so với bất kỳ cảm xúc mơ hồ nào.

“Tớ…” Ajisai nói. “Tớ không muốn phá hỏng tình bạn của chúng ta.”

Đây là lựa chọn mà cô biết mình nên thực hiện: ở lại với tư cách là bạn của họ. Để giải quyết tình huống mà không làm tan vỡ trái tim ai. Để làm cho mọi người khác hạnh phúc.

Vậy thì sao nếu, khi mùa hè kết thúc, Mai là người cuối cùng ở bên Renako? Chỉ cần họ hạnh phúc, Ajisai cũng sẽ hạnh phúc, chỉ đơn giản là vì ở gần họ. Đó là cách Ajisai đã sống cả cuộc đời mình cho đến thời điểm này, và cô ấy không thể thay đổi điều đó vào thời điểm muộn màng này.

Mai nhìn cô chăm chú trước khi gật đầu thừa nhận quyết định cuối cùng của Ajisai. “Tớ hiểu rồi,” cô ấy nói. “Tớ hiểu.”

Ajisai vô tình nắm chặt tay thành nắm đấm và kìm nén một tiếng động. Cô ấy bùng cháy sự thất vọng từ bên trong, nhưng cô ấy biết đó chỉ là một cảm giác thoáng qua, một điều vô lý ngu ngốc như bỏ trốn khỏi nhà. Vì vậy, cô ấy sẽ ổn thôi, cô ấy tự nhủ.

“Ừ,” cô ấy nói. Sẽ thật tuyệt nếu Mai và Renako thích nhau và bắt đầu hẹn hò. Cô ấy sẽ chúc mừng hạnh phúc của họ và, chẳng bao lâu sau, ngay cả nỗi đau trong tim cô ấy cũng sẽ phai nhạt. Ajisai an ủi trái tim đang đau nhói của mình, dường như sắp nổi cơn thịnh nộ bất cứ lúc nào. Đứa trẻ hư hỏng nhỏ bé trong ngày Shichi-Go-San đã bị giam cầm sau khung ảnh, không còn là một phần của Ajisai nữa. Thay vào đó, ở đây là một cô gái đáng kính năm nhất trung học, người chắc chắn có thể đặt hạnh phúc của người khác lên hàng đầu—vui vẻ, lạc quan, quyết tâm trở thành một oneesan trưởng thành. Mọi người gọi cô là một thiên thần vì trên hết, cô là một đứa trẻ ngoan.

Được rồi. Ajisai mỉm cười và mở miệng. Mình sẽ cổ vũ cho hai người họ, cô quyết định. Cô cũng có ý định nói điều đó, nhưng đúng lúc đó—

Xung quanh khu vực bừng sáng trong một tia sáng chói lọi. Một quả pháo hoa khổng lồ nở rộ trên bầu trời như một bông hoa to lớn.

“Ồ,” Ajisai há hốc. Âm thanh của vụ nổ râm ran trên da cô.

Mai mỉm cười. “Tuyệt đẹp, phải không?”

“Ừ, đúng vậy.”

Pháo hoa cháy sáng rực rỡ, và khi tàn, không để lại dấu vết nào ngoài những tia lửa trong trái tim của những người quan sát. Ajisai nghĩ, nó giống hệt như tình yêu. Tình yêu. Từ đó khiến nỗi đau trong ngực cô lớn hơn. Nhưng tại sao? cô tự hỏi. Không phải vậy đâu.

Vô thức, cô giơ tay lên bầu trời. Pháo hoa nổ và những tia lửa rơi xuống, trượt qua kẽ ngón tay cô.

Rồi, cô nghe thấy một giọng nói.

“A ha! Cậu ở đây rồi!”

Mọi người đều đang ngước nhìn pháo hoa, ngoại trừ một cô gái đang mỉm cười với họ một cách rạng rỡ. Cô ấy vung tay loạn xạ.

“Ồ!” Ajisai nói.

Hình ảnh cô gái được ghi lại trong ánh sáng mỗi khi pháo hoa nổ lại. Nó gần giống như một màn trập máy ảnh, ghi lại khoảnh khắc này đến khoảnh khắc khác của mùa hè để chúng âm ỉ trong tâm trí Ajisai suốt phần đời còn lại.

Ajisai không thể rời mắt khỏi cô gái này trong bộ yukata với một tay giơ ra hết sức có thể.

Ajisai bịt miệng lại. Cô nhận ra, ngay lúc đó, điều gì đó mà cô đã chọn lờ đi ngay cả khi Mai chỉ ra cho cô, điều gì đó mà cô đã giả vờ không thấy.

“Rena-chan, tớ…” Ajisai bắt đầu.

Cô ấy đã không biết, cho đến tận khoảnh khắc này, nhưng giờ cô ấy nhận ra điều đó đã đúng từ rất lâu rồi—cô ấy yêu Renako.

Mai nhìn Ajisai và cô gái được ghi lại trong khung ngắm của đôi mắt Ajisai. Cô ấy khép hờ mắt như thể đang nhìn vào một thứ gì đó quá chói lóa. Pháo hoa nở rộ xung quanh họ, những bông hoa lửa vĩ đại, và những cánh hoa của chúng rơi xuống trái đất vào buổi tối mùa hè đó.

Sau màn trình diễn pháo hoa, ba chúng tôi quay trở lại nhà trọ. Chúng tôi đã gặp phải một vài vấn đề trên đường đi, chẳng hạn như tôi lạc mất họ, nhưng phần lớn thì…

“Ahhhh!” Tôi thở dài khi duỗi tay lên trên đầu. “Thật là tuyệt vời!”

Tôi cảm thấy nhẹ nhõm khi thoát khỏi bộ yukata đến nỗi cơ thể tôi dường như thuộc về một người khác. Nó khiến tôi nhớ đến một trong những cảnh trong truyện tranh, nơi một nhân vật cởi bỏ một chiếc băng bó siêu nặng. Chết tiệt, nếu tôi mặc yukata quanh năm, tôi cá là tôi sẽ trở nên siêu cơ bắp.

“Đây là lần đầu tiên tớ được xem pháo hoa gần đến vậy!” Tôi nói tiếp.

“Cửa hàng dagashi, yukata, và giờ là pháo hoa,” Mai khúc khích cười. “Cậu đã có khá nhiều lần đầu tiên tối nay, Renako.”

“Ừ-ừ, ý tớ là, đúng là vậy,” tôi nói. “Nhưng cậu không cần phải nói như vậy.”

“Vậy có nghĩa là tớ đã lấy đi sự trinh trắng pháo hoa của cậu.”

“Đừng cố diễn đạt lại nó!” Tôi yêu cầu. “Và làm ơn, bỏ tay khỏi má và đừng nhìn xa xăm nữa!”

Cái con bé này, tôi nói cho cậu biết. Mai, cậu có thực sự đang cố gắng giấu mối quan hệ của chúng ta với Ajisai không? Tôi tự hỏi.

Tôi trừng mắt nhìn cô ấy, nhưng Mai vẫn bình thản. “Dù sao thì,” cô ấy nói tiếp, “thật tuyệt khi được ngâm mình trong suối nước nóng mà không có ai xung quanh.”

Nói đoạn, Mai cởi hết quần áo mà không cần bất kỳ sự phô trương nào. Ồ yeah, tôi nên đề cập rằng chúng tôi đang vào cái bồn tắm chung lớn đó. Không có khách nào khác ở lại vào lúc này, nên về cơ bản chúng tôi có cả chỗ cho riêng mình. Cái nhà trọ này có ổn không vậy? Ý tôi là, về mặt tài chính.

Dù sao thì, tôi đã rất xấu hổ khi tắm cùng cả hai người họ. Thực ra, đùa thôi. Cái con bé Amaori Renako run rẩy, nhút nhát đó? Cô ấy biến mất rồi. Chắc chắn, tôi tự ti khi chỉ có một đối một, nhưng đây chỉ là một bồn tắm chung lớn với cả ba chúng tôi! Hoàn toàn thoải mái! Ngay cả tôi cũng không thể nói cho bạn biết tại sao nó lại thành ra như vậy đối với tôi, nhưng hey, tôi cảm thấy ổn về điều đó. Vì vậy, tôi không phàn nàn gì.

“Này, Ajisai-san,” tôi nói. “Sao cậu vẫn chưa cởi đồ ra?”

“Hả?” cô ấy nói. “Ồ, ờ, tớ sẽ cởi đồ ra ngay… bây giờ…?”

Không, đừng nhìn tớ như thế và đỏ mặt. Cậu sẽ làm tớ xấu hổ đấy.

“X-xin cứ tự nhiên,” tôi nói.

Có điều gì đó không ổn ở Ajisai-san. Tối qua cô ấy đã rất xông xáo, nhưng giờ cô ấy lại rụt rè đến nỗi hầu như không muốn cởi quần áo. Nhưng điều đó hợp lý. Ý tôi là, tôi hiểu, từ cô gái này đến cô gái khác. Chà, có lẽ đó không phải là cách diễn đạt đúng, vì Ajisaisan là một thiên thần. Xin lỗi. Tôi gật đầu với chính mình ngay cả khi tôi khó chịu với những cảm xúc khó hiểu của chính mình. Đó là vì Mai ở đây, đúng không? Thật ấn tượng khi tôi sẽ cố gắng hết sức để không cởi quần áo trước mặt Mai, nhưng tôi chỉ lo lắng khi nghĩ về cô ấy như một thành viên của cùng một loài. Tôi đoán tôi coi Mai là một người ngoài hành tinh từ Hành tinh Người mẫu. Nó giống như so sánh sức mạnh nắm tay của một người với sức mạnh của một con khỉ đột. Bạn không thể thực sự buồn khi thua một con khỉ đột, bạn biết không?

“Được rồi,” tôi nói, “tớ sẽ xuống trước cậu, vậy nhé!”

“C-cứ tự nhiên,” cô ấy nói.

Tôi không muốn thúc ép cô ấy quá nhiều, nên Mai và tôi đã đi ra bồn tắm. Đầu tiên, chúng tôi dừng lại ở khu vực tắm đầy hơi nước.

“Cậu có vẻ đang rất vui, Renako,” Mai nói.

“Hả? Cậu nghĩ vậy sao?” Tôi hỏi.

“Tớ biết. Nếu là một ngày khác, đến thời điểm này, cậu trông như sắp tan thành một cái vỏ trấu rồi.”

“Xin lỗi?! Ý tớ là, cậu không sai, nhưng vẫn!”

Tôi bật nước nóng và dội qua người.

“Tớ đã mơ về điều này từ lâu rồi,” tôi giải thích. “Dành thời gian với bạn bè của tớ như thế này, ý tớ là vậy. Đó là một giấc mơ khác trở thành hiện thực đối với tớ.”

“Tớ rất vui khi nghe điều đó,” cô ấy nói.

“Thật lòng mà nói, ba tháng qua kể từ khi tớ gặp cậu đã trôi qua trong nháy mắt. Rất nhiều giấc mơ của tớ trở thành hiện thực khi chúng ta ở bên nhau.”

“Thật sao? Tớ phải thừa nhận, tớ đến đây để làm đúng điều đó.”

“Hả, thật sao?”

Nghe có vẻ gần như quá tốt để trở thành sự thật, nhưng tôi đang ở trong một tâm trạng tốt như vậy ngay bây giờ đến nỗi tôi tự hỏi liệu cô ấy có thực sự có ý đó không.

“Vì vậy,” cô ấy nói, “tớ cũng có thể biến giấc mơ ấp ủ từ lâu của cậu là trở thành một cô dâu xinh đẹp thành hiện thực được không?”

“Tớ chưa bao giờ nói đó là một trong những giấc mơ của tớ!”

Tôi chộp lấy dầu gội và gội đầu để che giấu sự bối rối của mình. Trong khi đó, Ajisai-san bước vào và ngồi cách xa chúng tôi một chút khi cô ấy bắt đầu kỳ cọ người.

Cả Mai và Ajisai-san đều có mái tóc dài, nên tôi nghĩ sẽ mất khá nhiều thời gian. “Tớ sẽ xuống bồn tắm đây,” tôi nói với họ khi tôi xong trước.

Rồi tôi chìm sâu vào nước và thở dài sung sướng. Hôm nay chỉ toàn đi lên xuống đồi liên tục, nên hơi nóng cảm thấy tuyệt vời thấm vào cơ bắp của tôi.

Mai cười toe toét với tôi khi cô ấy quấn một chiếc khăn quanh đầu để tránh tóc bị ướt. Hừm! Nhìn xem, Mai, thở dài như vậy chỉ là những gì cậu làm trong bồn tắm chung thôi, được không?

Ajisai-san tham gia cùng chúng tôi, và vì vậy tất cả chúng tôi ngồi cùng nhau trong bồn tắm rộng. Một trong số chúng tôi thở dài—không biết ai—và nó hòa vào hơi nước trong không khí. Tôi cảm thấy ngày càng thư giãn hơn, mặc dù hai người kia ở ngay cạnh tôi.

“Cảm ơn hai cậu,” tôi nói.

“Hm?” Ajisai-san nói.

“Vì cái gì vậy?” Mai hỏi.

“Ồ, ờ.” Tôi đoán có lẽ thật kỳ lạ khi cảm ơn bạn bè của mình vì chỉ một buổi đi chơi bình thường, nhưng tôi thực sự muốn nói ra khỏi lòng. “Ý tớ là, hôm nay thật là vui từ đầu đến cuối. Vì vậy…”

Tôi chìm xuống nước đến tận miệng và, thổi bong bóng khi tôi đi, nói điều ước mơ mộng sau:

“Tớ ước ba chúng ta có thể tiếp tục đi chơi như thế này mãi mãi.”

Tôi không thể nhìn vào mắt ai trong số họ sau khi tôi nói điều đó. Ugh. Giờ thì sự xấu hổ bắt đầu ùa đến. Nhưng biên lai đã đọc đã ở đó rồi, nên tôi không thể xóa những lời vừa thốt ra khỏi miệng mình.

Mai là người đáp lại. “Ừ, tất nhiên rồi. Chúng ta hãy dành phần đời còn lại cho nhau và sau đó được chôn trong cùng một ngôi mộ.”

“Ừm, không! Điều đó thật kỳ quái!”

Làm ơn đừng cố gắng lên kế hoạch cho toàn bộ cuộc đời tôi cho đến tận lúc chết chỉ trong một câu nói. Khoan, điều đó có ngụ ý rằng đây là điều cô ấy thường nghĩ đến sao? Được rồi, điều đó cũng đủ kỳ quái rồi!

Tuy nhiên, Ajisai-san, mặt khác, nói, “Ừm, xin lỗi, tớ nghĩ tớ hơi chóng mặt. Tớ sẽ ra ngoài bây giờ.”

“Ồ, được rồi.”

Rồi cô ấy ra khỏi bồn tắm với một tiếng động lớn.

Đợi một chút… Cô ấy có thực sự xấu hổ vì những gì tôi nói không? Cô ấy có ghê tởm không vì cả hai chúng tôi đều ở những tần số khác nhau?

Tôi nhìn Mai để xem liệu những nghi ngờ của tôi có đúng không. Cô ấy nhún vai. “Tớ nghĩ Ajisai cần một chút thời gian để giải quyết những gì đang làm phiền cô ấy,” cô ấy nói.

“Khoan, cái gì?” Tôi nói. “Có chuyện gì xảy ra giữa hai cậu sao?”

“Có. Cậu có thể nói lại điều đó.”

“Chuyện gì vậy?”

“Đó là một bí mật.” Mai gõ ngón tay lên môi và cười toe toét. Grr!

Tôi tò mò, nhưng vì đây là Ajisai-san mà chúng tôi đang nói đến, nên tôi không thể tò mò.

Khi tôi bắt đầu cảm thấy lo lắng, Mai đặt tay lên tay tôi. Cô ấy đang quấn tóc bằng khăn lúc này, điều đó có nghĩa là cô ấy được cho là bạn của tôi vào lúc này.

“C-cái đó là sao vậy?” Tôi hỏi.

“Không có gì.”

“Nhưng tay cậu…”

“Tớ biết.”

Không, tôi đang hỏi cậu cái tay đó là sao, Mai.

“Tớ yêu cậu, Renako,” cô ấy nói.

“Bwah?!” Tôi lắp bắp. “C-cái đó từ đâu ra vậy?”

Làm ơn đừng bắt tớ bất ngờ như vậy, tôi nghĩ. Tớ không cần phải tăng nhịp tim khi tớ không làm gì ngoài việc tắm.

“Ý-ý tớ là, tớ biết cậu yêu…” tôi nói thêm.

“Tuy nhiên, dù tớ có nói bao nhiêu lần, nó cũng không bao giờ thực sự lọt tai cậu, đúng không?” cô ấy nói. “Đặc biệt là khi cậu là người nghe nó.”

“Ý cậu là gì?” Tôi hỏi.

“Cậu tin rằng không ai thực sự quan tâm đến một người như cậu, đúng không?”

“Ý-ý tớ là, có lẽ…”

Suy cho cùng, đó chẳng phải là sự thật sao?

Cô ấy thở dài. “Chúng ta sẽ làm gì với cậu đây?”

Ái, đau quá! “N-nếu có gì,” tôi nói, “tớ nghĩ đó là vì cậu quá xông xáo. Cậu luôn, luôn cố gắng sờ ngực tớ, và cậu sẽ xô tớ ngã để cố gắng có được một chút hành động vào một -khoảnh khắc nào đó.” Cô ấy giống như một con chó to lớn lao vào thức ăn của mình.

“Đó là vì không có ai tớ muốn ngoài cậu,” cô ấy nói.

Trong một phút, điều đó vô nghĩa đến nỗi tôi thậm chí còn không nhận ra ai đã nói.

Rồi tôi nói, “Khoan, cái gì?”

Mai mỉm cười như không có chuyện gì xảy ra. “Bất kể tớ trông như thế nào, tớ không đắm chìm trong dục vọng với bất kỳ ai và mọi người. Tớ thực sự hoàn toàn tận tâm với những người tớ yêu.”

“O-okay…” Tôi nghĩ mặt mình chắc hẳn đang đỏ lên vì xấu hổ, nhưng có lẽ nó không nổi bật vì chúng tôi đang ở trong bồn tắm nóng.

Làn da trắng của Mai cũng đỏ bừng đặc biệt, khiến cô ấy có vẻ hấp dẫn hơn bình thường. Những giọt nước lăn xuống gáy cô ấy. Tôi cảm thấy như mình không nên nhìn thấy điều đó, nên tôi tránh mắt đi.

“…Cảm ơn,” tôi nói.

“Tuyệt vời,” Mai nói. “Giờ thì kết hôn đi, Renako. Maman đã tìm hiểu về bữa tiệc nhỏ của tớ ngày hôm trước, và cô ấy đã gây áp lực lên tớ kể từ đó. Nếu tớ đưa về một vị hôn phu mới, điều đó chắc chắn sẽ xoa dịu nỗi sợ hãi của cô ấy.”

“Ừm, đừng! Và đó hoàn toàn là những gì cậu nhận được khi kéo cái trò đó, cậu biết không!”

“Cậu thật tàn nhẫn với tớ,” Mai thở dài. “Tớ chỉ hy vọng cậu có thể biến giấc mơ của tớ thành hiện thực thôi mà.”

“T-tớ-tớ không thể lên kế hoạch cho bất cứ điều gì xa đến vậy trong tương lai! Không đời nào!” Tôi hét lên.

Nhưng điều này quá điển hình của cô ấy đến nỗi tôi không thể không cười. Cậu biết đấy, có lẽ tôi chỉ không muốn cho cô ấy một câu trả lời thẳng thắn. Có lẽ tất cả những gì tôi muốn là tiếp tục trôi dạt như một con sứa trong mối quan hệ chỉ có những rung cảm tốt đẹp, được định nghĩa mơ hồ này. Nhưng tôi đoán điều đó sẽ quá thuận tiện cho tôi, phải không? Nhưng dù sao thì, tôi nghĩ, cho tớ một chút thời gian, được không? Tớ muốn ở bên cậu như thế này thêm một chút nữa—không phải là bạn của cậu, không phải là người yêu của cậu, mà là bạn của cậu với Renafits.

Đêm đó, Ajisai-san và tôi ở chung phòng trong khi Mai và Hanatori-san ngủ ở phòng bên cạnh.

“Chúc ngủ ngon, Rena-chan,” Ajisai-san nói.

“Ồ, yeah. Chúc ngủ ngon.”

Đó là sau khi chúng tôi tắm xong. Ajisai-san không nói nhiều như hôm qua và ngủ thiếp đi ngay lập tức. Tôi đoán cô ấy hẳn đã rất mệt.

Thần giấc ngủ cũng nhanh chóng đến với tôi, một khi tôi nhắm mắt lại. Ah, cảm giác thật tuyệt… Tôi có thể cảm thấy mình hòa làm một với tấm futon.

Hôm nay là ngày cuối cùng của chuyến đi của chúng tôi, và chúng tôi sẽ về nhà vào ngày mai. Lúc đầu, tôi không chắc chuyến bỏ trốn nhỏ của Ajisai-san sẽ diễn ra như thế nào, nhưng nhìn lại, tôi nghĩ rằng, yeah, tôi đã có một khoảng thời gian vui vẻ. Hey, mẹ và bố, đoán xem? Tôi nghĩ. Con đã có một vài kỷ niệm thực sự tuyệt vời trong mùa hè này.

Tôi dậy để đi vệ sinh rất sớm vào sáng hôm sau—mặt trời thậm chí còn chưa lên—khi tôi nghe thấy tiếng cửa phòng bên cạnh mở ra. Vẫn còn mắt nhắm mắt mở trong bộ đồ ngủ, tôi lén lút mở cửa phòng chúng tôi để không đánh thức Ajisai-san và ngay lập tức va vào Mai.

“Ồ, Renako,” cô ấy nói. “Chào buổi sáng. Hôm nay cậu dậy sớm ghê.”

Cô ấy mặc quần áo chỉnh tề, với mái tóc dài buông xõa và một chiếc xe đẩy hành lý nhỏ lăn phía sau. Cô ấy trông sẵn sàng rời đi ngay lập tức.

“Chào,” tôi nói. “Đồ đạc này là sao vậy? Cậu đi đâu à?”

“Tớ nghĩ tớ sẽ trở lại Tokyo sớm hơn một chút vào sáng nay.”

“Gì, cậu có việc à?”

“Ừ, có chứ. Nhưng thôi nào, đừng lo lắng cho tớ. Hai cậu có thể thư giãn cho đến giờ trả phòng.”

Hừm. Mai chắc chắn đã có một khoảng thời gian khó khăn. Tôi đoán cô ấy thực sự chỉ có một ngày nghỉ. Tôi mới chỉ tỉnh dậy, nên não tôi chưa hoạt động hết công suất. Nhưng tôi gật đầu.

“Chúc cậu may mắn nhé, Mai,” tôi nói.

“Cảm ơn cậu. Tớ đi đây.”

“Ừ-hừ.”

Mai xoa đầu tôi. Tôi cảm thấy hơi xấu hổ, nên tôi nhắm mắt lại.

“Nghe gần giống như chúng ta là một cặp vợ chồng, phải không?” cô ấy nói. “Cảm ơn cậu đã tiễn tớ sáng nay, honey.”

“Cậu đang nói nhảm nhí gì vậy?” Tôi lẩm bẩm.

Mặt cô ấy tiến lại gần hơn. Rồi, với cùng một cảm giác dịu dàng đó, môi cô ấy lướt qua môi tôi.

“N-này!” Tôi kêu lên, rút lui theo phản xạ. Đã lâu rồi cô ấy không làm điều này đến nỗi tôi đã trở nên tự mãn xung quanh cô ấy.

“Cảm ơn cậu vì nụ hôn tạm biệt,” cô ấy nói. “Cậu đã làm cho ngày của tớ.”

“Gah, cậu tệ nhất!”

Tôi đánh vào cánh tay trên của cô ấy ngay khi tôi thấy Hanatori-san xuất hiện sau vai Mai. Cô ấy trừng mắt nhìn tôi.

“Bwah!” Tôi kêu lên. Cô ấy đã thấy chúng tôi! Cô ấy đã hoàn toàn thấy chúng tôi!

“Sẽ làm cho ngày của tớ tuyệt vời gấp đôi nếu cậu cũng cho tớ một nụ hôn, cậu biết đấy,” Mai nói.

“L-làm ơn đừng quá đà như vậy,” tôi nói khi tôi đẩy cô ấy ra.

Nhưng ngay cả điều đó dường như cũng khiến cô ấy hạnh phúc. Cô ấy rời đi với một cái vẫy tay.

Phù. Tôi đoán tôi thực sự không thể để mình mất cảnh giác xung quanh cô ấy dù chỉ một giây. Trời ơi, sự xấu hổ tột độ khi ai đó khác thấy chúng tôi hôn nhau khiến tôi cảm thấy như mình sắp phun trào với dòng magma nóng bỏng của sự xấu hổ. Gaaaah. Ý tôi là, nói đúng ra, đó không hẳn là chúng tôi hôn nhau. Yeah, một nụ hôn đã xảy ra, nhưng nó giống như cô ấy hôn tôi hơn. Nghĩ lại thì, vào thời điểm này, một nụ hôn từ Mai gây khó chịu nhẹ hơn bất cứ điều gì khác, giống như cô ấy thổi vào tai tôi hoặc chọc vào sườn tôi.

Tôi chạm ngón giữa vào môi mình. Tôi đoán, chà, đây là nụ hôn đầu tiên của chúng tôi sau một thời gian dài… Cảm giác thật tuyệt. Mềm mại, ngọt ngào…

Ôi, kệ đi. Tôi sẽ quay lại giường ngủ. Đúng vậy, đến giờ ngủ nướng của tôi rồi!

Tuy nhiên, khi tôi bước trở lại phòng, tôi thấy Ajisai-san đang ngồi dậy trên tấm futon của cô ấy.

“Hả?!” Tôi kêu lên. Tim tôi đập loạn xạ. Chẳng lẽ, nghĩ thôi đã thấy kinh khủng, cô ấy đã thấy chúng tôi sao?

Cô ấy nhìn tôi với vẻ mặt trống rỗng như búp bê rồi nghiêng đầu. “Rena-chan?” cô ấy nói. “Cậu đang nói chuyện với ai vậy?”

Ồ, may quá, tôi an toàn rồi!

“Ồ, không, chỉ là… là Mai thôi,” tôi nói. “Cô ấy bảo tớ là cô ấy sẽ về Tokyo trước chúng ta, vì cô ấy có việc vào sáng nay. Thật tệ cho cô ấy, đúng không?”

“Ừ, chắc chắn rồi,” Ajisai-san nói.

“Ừ-ừ. Dù sao thì, cậu muốn ngủ nướng thêm một chút không?”

“Chắc chắn.”

Ajisai-san lại nằm xuống lần nữa. Phù. Tôi đoán cô ấy không phải là người thích dậy sớm. Tôi sẽ phải ghi chú lại điều đó. Khoan, tại sao tôi lại làm vậy?

Dù sao thì, tôi kìm nén một tiếng ngáp khi mọi căng thẳng trong tôi tan biến hết một lượt. Tôi thậm chí còn không bận tâm đến việc Ajisai-san đang nằm cạnh tôi, bất lực và đang ngủ. Tôi đã hoàn toàn quen với điều đó trong suốt hai ngày qua.

Thực ra, khoan, Ajisai-san đang nằm cạnh tôi bất lực và đang ngủ sao? Điều đó khiến tôi quá lo lắng!

Khi chúng tôi dậy lần thứ hai, chúng tôi thu dọn hành lý và trả phòng khách sạn. (Đương nhiên, chúng tôi chia đôi chi phí. Cảm ơn, Ajisai-san!) Bà chủ nhà trọ rất tốt bụng với chúng tôi ngay cả khi chúng tôi rời đi, và bà ấy cứ nài nỉ chúng tôi quay lại nếu chúng tôi muốn. Trước đây tôi chưa bao giờ nhận ra những nơi như thế này thực sự tồn tại, nhưng tất cả là nhờ Ajisai-san mà tôi đã tình cờ tìm thấy viên ngọc quý này.

Giờ đây, khi chúng tôi ngồi trên băng ghế ở nhà ga chờ tàu, tôi nói, “Tôi nghĩ tôi đã hiểu ra rồi.”

Ajisai-san nói, “Ừm?”

Đột nhiên tôi nhận ra rằng lý do tại sao vài ngày qua lại vui đến vậy là vì tôi đã dành chúng với Ajisai-san. Ý tôi là, đó là một điều hiển nhiên, nhưng nó cũng phức tạp hơn thế. Tôi nghĩ rằng ở bên cô ấy và được nhìn mọi thứ từ góc độ của cô ấy đã phủ lên thế giới của tôi một bộ lọc Ajisai-san khiến mọi thứ trở nên tốt đẹp hơn rất nhiều. Tôi nghĩ rằng, nếu tôi sống trong thế giới của cô ấy, tôi có thể lạc quan hơn nhiều và bước vào cuộc sống với một bước chân nhẹ nhàng.

Tôi cười toe toét, hơi đáng thương. “Không có gì. Tôi chỉ nghĩ rằng tôi thực sự rất vui khi được ở đây với cậu.”

“Ồ, thật sao?” cô ấy nói. “Thật ngọt ngào. Tớ cũng đã có một khoảng thời gian tuyệt vời với cậu—ồ, và Mai nữa, tất nhiên rồi.”

Tôi khúc khích cười.

Tốt, nhiệm vụ hoàn thành. Giờ đây, khi Ajisai-san trở lại trường vào cuối kỳ nghỉ hè, cô ấy vẫn sẽ nói chuyện với tôi, và cô ấy sẽ không bắt đầu trốn học để trở thành một trong những cô gái ganguro đó. Heh! Không tệ chút nào cho công việc của tôi, phải không?

Những đám mây lớn lững lờ trôi trên bầu trời.

Ồ, nghĩ lại thì, tôi vẫn còn một chủ đề trò chuyện của Satsuki-san. Tôi đã không cần mở nó ra, vì Mai đã xuất hiện ngày hôm qua. Chà, vì tôi đang ở đây, tại sao không sử dụng nó nhỉ? Chuyến đi sắp kết thúc rồi, nên bây giờ dùng nó cũng không sao. Cái khoảnh khắc tôi phát hoảng vì không tìm được chủ đề trò chuyện giờ đây giống như lịch sử cổ đại vậy. Tôi tự khúc khích cười. Tôi đoán tôi thực sự đã trưởng thành rồi, hả?

Chà, xét thấy cái thứ ba trong bộ là… ừm, cái đó, tôi nghĩ có lẽ tôi cũng không nên hy vọng gì vào cái này. Dù sao thì, đến lúc thử rồi.

Hãy nói với Sena rằng cậu biết ơn cô ấy vì tất cả những gì cô ấy làm cho cậu, nó viết.

Hừm, được rồi. Tôi lặng lẽ gật đầu bên trong. Dù Satsuki-san có giả vờ ngầu và cá tính đến đâu, tôi đoán đây là cách cô ấy quyết định hoàn thiện bộ sưu tập. Đây không hẳn là một chủ đề trò chuyện mà giống một mệnh lệnh hơn, nhưng đó chính xác là lý do nó cho phép tôi nói với Ajisai-san những gì tôi thực sự cảm thấy về cô ấy.

“Này, Ajisai-san,” tôi nói.

“Ừm?”

“Ừm… Tớ chỉ muốn nói cảm ơn vì đã luôn trò chuyện với tớ ở trường.”

“Hả? Chuyện đó từ đâu ra vậy?” cô ấy hỏi với một nụ cười toe toét.

“Ờ, chỉ là vậy thôi. Ờ. Cậu biết tớ nhút nhát như thế nào mà. Nên có cậu là bạn đúng là cứu tinh của tớ. Cậu là lý do tớ không cảm thấy lạc lõng trong nhóm bạn của Mai.”

“Nhưng chẳng phải chính cậu là người đã đến nói chuyện với Mai-chan đầu tiên sao?” Ajisai-san hỏi.

“Ừ, cậu không sai,” tôi nói. “Nhưng tớ chỉ làm được điều đó với rất nhiều nỗ lực.”

Nó hơi giống một chuyến đi tàu lượn siêu tốc, một thứ mà tôi chỉ đủ can đảm để thử một lần, và chỉ khi nhắm mắt. Tôi đã làm điều đó để khiến quãng đời còn lại ở trường trung học trở nên dễ dàng hơn, nhưng tôi sẽ không bao giờ làm được nếu không có sự giúp đỡ của Ajisai-san.

Cô ấy có lẽ nghĩ tôi đang đùa, nhưng tôi nghiêm túc. Không muốn lặp lại nữa, nhưng thực sự tất cả là nhờ cô ấy mà tôi đã vượt qua được nỗi ám ảnh về việc không thể từ chối lời mời.

“Vậy toàn bộ con người tớ ngày hôm nay là nhờ cậu,” tôi nói.

Ajisai-san khúc khích cười. “Cậu phóng đại rồi.”

“Không, làm ơn hãy để tớ bày tỏ lòng biết ơn của mình. Thật đấy. Cảm ơn cậu rất nhiều.” Tôi cúi đầu.

Ajisai-san đáp lại “Không có gì” bằng một giọng rất nhỏ.

Cô ấy đã chấp nhận lời cảm ơn ích kỷ của tôi. Trời ơi, cô ấy thực sự rất tốt bụng.

Đúng lúc đó, hệ thống loa thông báo rằng một chuyến tàu tốc hành đang đi qua, nhưng tàu vẫn chưa đến.

“Nhân tiện,” Ajisai-san nói.

“Ừ?”

“Có một điều tớ cũng đang nghĩ đến việc nói với cậu.”

Trong một khoảnh khắc, Ajisai-san im lặng. Rồi: “Này, Renako.”

“Ừ?” Tôi nói.

“Renako, tớ thực sự—”

Và rồi chuyến tàu tốc hành đi qua trước mặt chúng tôi, át đi phần còn lại lời nói của cô ấy.

Tôi ngăn tóc mình bay trong gió và đợi tàu đi qua. Rồi tôi hỏi cô ấy, “Vừa nãy cậu đang nói gì vậy?”

Ajisai-san quay đi và lắc đầu. “Không có gì,” cô ấy nói.

“Cậu chắc chứ? Chẳng phải chuyện đó quan trọng sao?”

“Không.” Cô ấy nhìn tôi một cách rụt rè.

“Chỉ là ngớ ngẩn thôi.”

Và cô ấy không nói thêm một lời nào về chuyện đó nữa.

Sau đó, cả hai chúng tôi lên chuyến tàu trở về Tokyo, và kỳ nghỉ trốn chạy hai ngày của chúng tôi kết thúc.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận