Vol 7: Tội Lỗi Của Nàng Hầu Gái

Chương 07

Chương 07

Khi đến khách sạn, tôi liếc nhìn quanh phòng ăn và nhận thấy chỉ có lác đác vài vị khách.

Có vẻ như Jane vẫn chưa đến.

Vì khách sạn Chandon là nơi tôi từng lưu trú trước khi trở thành cai ngục, nên nhân viên ở đây vẫn nhớ mặt tôi.

"Thưa cậu Wolf, cô Jane Lloyd đang đợi cậu ở phòng 207", cậu nhân viên thông báo.

Tôi thừa biết cái điệu cười khẩy của cậu chàng kia có ý gì, nhưng tôi chỉ cảm ơn rồi đi về phía căn phòng.

Nếu lát nữa chúng tôi cùng nhau quay lại phòng ăn sớm, sự hiểu lầm của cậu ta chắc chắn sẽ tan biến.

"Jane, là Wolf đây."

Tôi gõ cửa, nhưng không có hồi đáp.

Cô ấy đang ngủ sao?

Tôi gõ thêm lần nữa, nhưng vẫn không có phản ứng gì.

Tôi đặt tay lên nắm cửa, và cánh cửa mở ra nhẹ tênh.

"Jane, cô không có ở đây sao?"

Khi bước vào căn phòng lờ mờ tối, chỉ có ánh sáng từ hành lang hắt vào thành một vệt dài, tôi nhận thấy có người đang ngồi gục trên ghế.

"Jane? Xin lỗi vì đã tự tiện vào, nhưng tôi gọi mãi không thấy trả lời. Cô thấy trong người không khỏe sao?"

Jane không hề nhúc nhích, vẫn ngồi bất động tại chỗ.

Chính vào khoảnh khắc đó, lần đầu tiên tôi ngửi thấy mùi máu.

Trong cơn hoảng loạn, tôi lao ra hành lang chộp lấy cây đèn, chỉ để nhìn thấy Jane với biểu cảm vô hồn, miệng bị nhét giẻ.

Trông cô ấy kiệt quệ, trên mặt chi chít những vết bầm tím như thể bị đánh đập liên tiếp.

Cơ thể cô bị trói chặt vào ghế bằng dây thừng.

"Jane!"

Tôi hét lớn, nhưng vẫn không có hồi đáp.

Có một vết máu lớn loang lổ trên bụng cô ấy, và máu đang nhỏ tong tỏng xuống sàn nhà.

Tôi không chắc cô ấy còn thở hay không, nhưng tôi nhanh chóng rút quyển trục ma pháp trị liệu ra và kích hoạt thần chú.

"Cô nghe thấy tôi nói không, Jane? Cố lên nào."

Tôi lờ mờ cảm thấy chút sắc hồng đã trở lại trên gò má Jane, nhưng đôi mắt cô vẫn nhắm nghiền.

Tôi lấy ra quyển trục ma pháp trị liệu thứ hai và kích hoạt thêm lần nữa, hy vọng có thể kéo cô ấy trở lại.

Tôi tuyệt vọng cầu mong cô ấy bình phục.

Đây là quyển trục trị liệu cuối cùng tôi còn trong túi rồi.

"Jane, làm ơn. Mở mắt ra đi."

Đáp lại lời gọi của tôi, cơ thể Jane khẽ giật.

Tôi cuống cuồng cởi dây trói cho cô ấy.

"Cậu... Wolf", cô thì thầm yếu ớt.

"Jane, ơn trời. Tôi sẽ gọi y sĩ ngay lập tức. Có ai không! Làm ơn, có ai không!"

"Cậu... Wolf. Quả báo đến với tôi rồi. Tôi... tôi thực sự... đã trộm số tiền đó", cô thều thào.

"Jane..."

"Nhưng... làm ơn... hãy cứu Lewis. Cô ấy không liên quan gì đến chuyện này cả. Lewis... phải được tha mạng", cô van xin.

"Ý cô là sao?"

"Tôi đã bị tra tấn... và tôi lỡ miệng khai ra rằng tôi đã gửi chiếc nhẫn cho Lewis. Tôi chắc chắn... kẻ đó sẽ nhắm vào Lewis tiếp theo. Gia đình Lewis... họ sống ở số 28 Phố Promley..."

"Tôi hiểu rồi. Tôi cũng sẽ lo liệu cho Lewis. Cô cố đợi thêm chút nữa thôi. Tôi sẽ gọi y sĩ. Có ai không, làm ơn giúp với!"

Tôi định chạy đi tìm người, nhưng Jane không chịu buông tay áo tôi ra.

"Thưa cậu Wolf... Tôi đã làm những điều không thể tha thứ. Tôi muốn trở về quê nhà, nên tôi đã không cưỡng lại được mà lấy số tiền ngay trước mắt... bỏ vào túi... Nhưng làm ơn, hãy tin tôi. Tôi đã hối hận ngay lập tức... và tôi đã muốn trả lại nó", cô nức nở.

"Tôi tin cô. Đó chỉ là một phút yếu lòng thôi. Tôi hiểu mà, cô là người tốt", tôi an ủi.

"Cảm... ơn cậu..."

"Đợi tôi thêm chút nữa thôi. Có một uyển trục ma pháp trị liệu ở doanh trại nhà tù. Nếu dùng nó, cô sẽ khỏe lại. Tôi sẽ đi lấy ngay", tôi hứa.

Chạy về Alban và quay lại sẽ mất hơn 30 phút.

Tôi hy vọng cô ấy có thể cầm cự đến lúc đó.

"Không... cần đâu. Thay vì tôi... hãy lo cho Lewis... Tôi... đã gửi chiếc nhẫn lấy trộm cho Lewis..."

"Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ báo cảnh sát về việc đó", tôi đáp.

"Cậu Wolf..."

Jane nhìn tôi như muốn nói điều gì đó, nhưng rốt cuộc, cô ấy đã ra đi mãi mãi mà không thốt thêm được lời nào.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!