Ca tuần tra ban ngày được phân công tại khu giam giữ nữ, nhưng bất thình lình, một rắc rối nảy sinh.
Một trong những nữ tù nhân vừa nhập trại hôm nay đã lên cơn co giật.
"Có vẻ là cơn co giật do hội chứng cai rượu", giáo sư Mephisto giải thích bằng giọng bình thản.
Đó là chuyện thường ngày ở huyện trong tù, nhưng tôi vẫn giật mình khi cô ta đột nhiên ngã gục ngay trước mặt tôi.
Nữ tù nhân, người vừa bất tỉnh và cứng đờ người cách đây ít phút, giờ đã chuyển sang trạng thái thả lỏng.
"Khi những kẻ nghiện rượu nặng vào tù và đột ngột ngừng uống, họ sẽ gặp phải những triệu chứng này."
"Wolf, cậu cũng nên cẩn thận đừng uống quá đà đấy", giáo sư Mephisto cảnh báo.
"Chúng ta phải làm gì đây? Có nên đưa cô ta đến phòng y tế không?", tôi hỏi.
"Tôi xin kiếu. Cô ta đã tè ra quần rồi."
Có vẻ như cô ta đã đại tiểu tiện không tự chủ trong cơn co giật.
Dù không muốn chút nào, tôi vẫn buột miệng thở dài.
"Chúng ta sẽ phải thay đồ và tắm rửa cho cô ta thôi", tôi nói.
"Vất vả cho cậu rồi. Ồ, nhưng làm ơn đừng dùng nước lạnh. Nó có thể khiến tim cô ta ngừng đập đấy", giáo sư Mephisto cảnh báo.
Tôi phải đun nước và vệ sinh cho cô ta sao?
Chẳng còn cách nào khác ngoài việc nhờ các bạn tù của cô ta làm giúp.
"Peter, tôi giao việc chuẩn bị nước nóng cho cậu. Tôi sẽ đi tuần một mình."
Để nữ tù nhân lại cho giáo sư Mephisto và Peter chăm sóc, tôi tiếp tục đi tuần một mình.
Hôm nay có thêm ba nữ tù nhân mới nhập trại, nên tôi kiểm tra kỹ từng phòng giam, cố gắng ghi nhớ mặt họ.
Khi đến phòng giam số 4, tôi không tin vào mắt mình.
Ngồi bó gối lặng lẽ trong phòng giam, không ai khác chính là Jane, đồng nghiệp cũ của tôi.
Jane và tôi mới chỉ tình cờ gặp lại nhau trên phố cách đây không lâu.
Đó là lúc tôi đang làm giám sát viên cho công trình làm đường.
Cả hai chúng tôi đều cảm thấy nhẹ nhõm vì đã tìm được công việc mới, nhưng...
"...Jane?"
"Thưa cậu Wolf..."
Jane bám lấy tôi với ánh mắt sợ hãi.
"Làm ơn, thưa cậu Wolf, cứu tôi với!"
"Bình tĩnh nào. Tại sao? Tại sao cô lại ở đây trong tình cảnh này?"
Jane túm lấy tay áo tôi và lắc đầu nguầy nguậy.
"Không, không đúng đâu. Chắc chắn có nhầm lẫn gì đó. Làm ơn, thưa cậu Wolf, cứu tôi với!"
Lời nói của cô ấy lộn xộn, có lẽ do đang trong trạng thái hoảng loạn.
Nhưng từng làm việc cùng nhau, tôi hiểu rõ tính cách của Jane.
Cô ấy là một cô gái tốt bụng và chăm chỉ.
Cô ấy không phải kiểu người sẽ phạm tội.
"Được rồi, tôi hiểu rồi. Tôi sẽ tìm hiểu xem chuyện gì đã xảy ra. Cô cố gắng bình tĩnh lại đi", tôi trấn an.
Mặc dù một cai ngục chẳng thể can thiệp được nhiều trong quá trình xét xử, tôi vẫn quyết định sẽ xem qua hồ sơ vụ án.
"Tù nhân số 27! Cô có ở đây không? Casey Sue!"
Trong khi cố gắng an ủi Jane đang bám chặt lấy mình, tôi gọi to tên một nữ tù nhân đặc biệt.
"Chà chà, chẳng phải là Ngài Wolf đây sao. Tôi có thể giúp gì cho ngài?", một giọng nói uể oải vọng ra từ sâu bên trong khu phòng giam.
Một người phụ nữ cao lớn với mái tóc đỏ và làn da rám nắng bước ra.
Tên cô ta là Casey Sue, và cô ta là trùm của khu này.
Cô ta sở hữu khả năng thể chất phi thường và đã tự kiếm cho mình biệt danh "Sát thủ Tai Dài" sau khi tấn công dã man sáu nữ tù nhân khác.
Casey là một bán elf.
Lý do cô ta vào nhà tù Alban là vì đã tham gia vào một vụ ẩu đả ác liệt tại quán rượu, khiến bốn người thừa sống thiếu chết.
Bản án của cô ta là ba năm sáu tháng tù.
"Tù nhân số 189, người mới đến hôm nay, là Jane Lloyd, người quen của tôi. Cô có thể trông chừng cô ấy giúp tôi được không? Tôi nhờ cô đấy."
Trong tù, đồng tiền có tiếng nói trọng lượng hơn cả thế giới bên ngoài.
Tôi đưa cho Casey tổng cộng 4.000 gil từ ví của mình và khoảng 20 điếu thuốc còn lại trong hộp các tông.
"Ngài đúng là người cẩn trọng. Ngay cả khi không làm thế này, tôi vẫn sẽ nghe theo yêu cầu của ngài mà", cô ta nhận xét.
Mặc dù nói vậy, Casey nhanh chóng giấu nhẹm số tiền và thuốc lá vừa nhận vào trong áo.
"Xin lỗi, nhưng nhờ cô lo liệu giúp."
"Này, cô ta là người đàn bà của ngài sao?"
"Không, chỉ là người quen thôi."
"Ra vậy. Này, ngài ơi..."
Đột nhiên, với giọng điệu ngọt xớt, Casey rướn người về phía trước, ép hai cánh tay quanh ngực.
Bộ ngực vốn đã đồ sộ của cô ta càng được tôn lên, để lộ khe ngực sâu hun hút sau cổ áo buông lơi.
"Có chuyện gì thế?", tôi hỏi.
"Tôi hứa sẽ chăm sóc tốt cô gái đó, nên làm ơn hãy ôm tôi một lần thôi."
S-Sao tự dưng thay đổi thái độ thế?
Cô cần tiền à?
"Không, tôi đã đưa hết tiền mình có cho cô rồi."
"Ồ, tôi không cần tiền. Tôi chỉ muốn được ngài ôm thôi", cô ta nói.
"Lại sao nữa?"
"Chà, ngài biết đấy, ngài là một người đàn ông tuyệt vời, và nếu tôi trở thành người đàn bà của Prison Wolf, giá trị của tôi sẽ tăng lên", cô ta giải thích.
Có vẻ như cái biệt danh kỳ quặc do đám tù nhân đặt đã dính chặt lấy tôi rồi.
Chắc là do tôi đã đánh bại Jack Ketch, kẻ được biết đến là tù nhân bạo lực nhất Alban.
Nghĩ lại thì, Ketch đã trở nên hoàn toàn ngoan ngoãn.
Hắn không chỉ bất động do thương tích, mà có vẻ như "chỗ đó" của hắn cũng đã trở nên vô dụng.
Theo thông tin từ Mephisto, hóa ra một bên tinh hoàn của hắn thực sự đã bị nghiền nát.
"Bên trái nó sưng vù lên như món Haggis[note85187] vậy", ông ta từng đề cập.
Haggis là món ăn làm bằng cách nhồi nội tạng cừu băm nhỏ và hành tây vào dạ dày cừu rồi luộc lên. Tôi không ghét món đó, nhưng nhờ ơn giáo sư Mephisto, tôi chẳng còn tâm trạng nào để ăn nó trong một thời gian dài.
Ketch đã nằm ở phòng y tế một thời gian, nhưng giờ hắn tự giam mình trong phòng giam riêng, lo sợ sự trả thù từ những tù nhân mà hắn từng hành hạ.
Hắn chắc hẳn đang tự mình trải nghiệm cái gọi là nghiệp chướng.
Khi mắt chạm mắt, hắn co rúm người lại và lẩn trốn, nên có vẻ không cần lo hắn trả thù.
Dẫu vậy, tôi vẫn sẽ cảnh giác và không lơ là.
"Thôi nào, một lần thôi cũng được mà, nhỉ?", cô ta nài nỉ.
Casey sấn tới, ép ngực vào cánh tay tôi.
Nghĩ đến Jane, tôi không thể thẳng thừng từ chối sự ve vãn của cô ta và thấy mình rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.
"Chà, Casey rất quyến rũ, nhưng tôi... Chỉ là... Tôi không thể quan hệ nếu không có tình yêu...", tôi chật vật tìm cớ trước khi vô tình để lộ cảm xúc thật của mình.
"Hahaha! Ôi trời, hahahaha!"
Cô ta đâu cần phải cười to đến thế... Tôi đã nói gì kỳ quặc sao?
Trong khi Casey đang cười ngặt nghẽo, tôi lén lút chuồn khỏi tình huống khó xử đó.
0 Bình luận