Phần I Hồi 3: Liệu cuộc sống học đường ở thế giới đảo ngược sự trong trắng có phải là một chuỗi những cuộc gặp gỡ bất tận?

Chương 44: Phòng sinh hoạt Câu lạc bộ với tấm biển 'Câu lạc bộ Nhiếp Ảnh'

Chương 44: Phòng sinh hoạt Câu lạc bộ với tấm biển 'Câu lạc bộ Nhiếp Ảnh'

Sau khi cùng ăn trưa với Hina, tôi tiếp tục các tiết học vào buổi chiều.

Tiết thứ năm là giờ văn học hiện đại của Chisato-sensei, nhưng có lẽ tôi cần phải cẩn thận nghe giảng vì lịch sử văn học của thế giới đảo ngược sự trong trắng này có vẻ hơi khác biệt so với những gì tôi biết. Cho nên không thể cứ thế mà làm bài kiểm tra bằng ký ức của thế giới cũ được.

Ở thế giới ban đầu, tôi luôn nghĩ nghệ thuật là thứ để 'ca tụng Chúa và thể hiện vẻ đẹp của nữ giới'. Nhưng có vẻ như ở thế giới này dường như nó tập trung vào việc thể hiện 'sự gợi cảm và mạnh mẽ của nam giới'.

Thật mới lạ khi cảm quan và lịch sử khác biệt nhiều đến thế, mà thành phần trong lớp học, số lượng và tên các bạn cùng lớp của tôi lại y hệt thế giới cũ. Lớp có 17 nam, 18 nữ, 1 người không rõ giới tính (Yuuki), có tổng cộng 36 người. Ở thế giới cũ là 18 nam (bao gồm một con gorilla) và 18 nữ.

Cả chuyện bố mẹ tôi, dù hoàn cảnh quen biết có vẻ khác… Nhưng sự thật là họ vẫn là bạn thuở nhỏ và kết hôn với nhau.

Tôi có cố nghĩ cũng chẳng hiểu được sự tương đồng với thế giới cũ. Có lẽ việc thầy chủ nhiệm cũ tức Hamachi 'mã vạch' và chủ nhiệm hiện tại tức Chisato-sensei là hai người khác nhau lại là điều khác biệt quan trọng nhất. Tuy nhiên, không có cách nào để xác minh giữa hai thế giới, cũng chẳng có ai để tôi hỏi han, nên tôi chỉ đang lãng phí thời gian bằng những suy nghĩ vô bổ mà thôi.

Trong tiết văn học khô khan, Chisato-sensei còn lấy cả thói quen tình dục và đặc điểm cơ thể của các văn hào ra làm trò đùa.

Cảnh các cô gái cười khúc khích sung sướng mỗi khi cô nói chuyện tục tĩu, còn các cậu con trai thì đỏ mặt cúi gằm xuống là một cảnh tượng tôi không muốn thấy hơn cả những gì tôi hình dung.

Để trốn tránh sự thật rằng khuôn mặt của những cậu trai đỏ mặt đó khiến tôi khó chịu hơn tôi nghĩ, tôi lại tiếp tục vô ích suy nghĩ về hai thế giới, như một ý nghĩ vô định nổi lên.

Sau giờ học, tôi đã được Chisato-sensei gọi đến nhưng cô dặn tôi nên đến muộn một chút nên tôi đang tranh thủ tí thời gian.

Vì không còn nhiều thời gian để ghé thăm Câu lạc bộ Bơi Lội nên tôi quyết định đến Câu lạc bộ Nhiếp Ảnh để báo cáo việc xuất viện và hỏi ý kiến về 'Chuyến du lịch chụp ảnh mùa hè ở đảo Phương Nam' mà tôi đã lỡ đồng ý đi cùng Yuuki.

Tôi đi lang thang khắp trường để tìm Câu lạc bộ Nhiếp Ảnh nhưng mãi không thấy phòng sinh hoạt Câu lạc bộ.

Sợ trễ hẹn với Chisato-sensei sau một tiếng nữa, tôi quyết định hỏi một nữ sinh khóa trên đang đứng gần đó. 

Cô ấy có vẻ biết chỗ và chủ động đề nghị dẫn đường cho tôi, nhưng hình như ở khu nhà cũ nên khá khó tìm.

Thế là chị tiền bối kia nói sẽ dẫn tôi đi và đặc biệt nắm tay tôi kéo đi trước dù tôi nghĩ điều đó không cần thiết cho lắm. Khi lên cầu thang, mặt cô ấy dần đỏ và hơi thở trở nên gấp gáp hơn.

Chị ấy bị vấn đề gì về tim mạch sao? Dù sao đi nữa, chị tiền bối cứ kéo mạnh tay tôi và dẫn tôi đi về phía ngày càng vắng người.

Cái hành lang phía trước chỉ dẫn ra sân thượng thì phải, nhưng chị tiền bối cứ kéo tay tôi đi tiếp. "Hà hà... Mình làm được... Chắc chắn lần này sẽ được..." Cô ấy lẩm bẩm.

"Hình như có hơi xa. Chị vẫn ổn chứ ạ? Em thấy hơi thở chị có hơi nặng nhọc. Em thật sự rất cảm ơn chị vì đã dẫn đường." Tôi nói với chị tiền bối.

Ngay sau khi tôi cảm ơn chị tiền bối, cánh cửa phòng sinh hoạt có gắn tấm biển đề 'Câu lạc bộ Nhiếp Ảnh' mà chúng tôi định đi qua bỗng kéo roẹt sang ngang, và một nữ sinh ló đầu ra.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!