Phần I Hồi 3: Liệu cuộc sống học đường ở thế giới đảo ngược sự trong trắng có phải là một chuỗi những cuộc gặp gỡ bất tận?
Chương 42: Một ngày nào đó khi có đủ dũng khí tớ sẽ nói với cậu, Himekawa-san (Góc nhìn của Hina)
5 Bình luận - Độ dài: 510 từ - Cập nhật:
Được cầu hôn ư!? G-Gì cơ? Tôi cũng từng được Kyou-chan cầu hôn hồi lớp Sáu ở thế giới trước đây! (Đang cố chấp cạnh tranh).
Phát ngôn gây sốc của Tatara-kun đã thổi bay bầu không khí yên bình, nhẹ nhàng giữa hai đứa.
"C-Cậu được cầu hôn ư? Tatara-kun, cậu có hôn thê rồi sao? Cho dù đã có hôn thê rồi mà cậu lại còn 'Ah~n' với tớ sao? Không được đâu Tatara-kun, như vậy là ngoại tình đó."
Tôi luống cuống nói mấp máy.
"À không hẳn... không phải kiểu nghiêm túc như vậy đâu. Mà… phải không nhỉ? Tớ nghĩ Kogarasu không phải kiểu người hay đùa nên chắc cô ấy nói thật lòng đấy. Nhưng tớ không có ý định nhận lời đâu nên cậu đừng lo."
Tatara-kun vừa nói vừa cười khổ.
"Thế... không phải cậu có bạn gái hay đại loại gì đó khiến cậu từ chối à?"
Tôi buột miệng hỏi mà không kịp suy nghĩ. Tôi bị làm sao thế này. Có hơi quá trớn rồi.
Tatara-kun nhìn thẳng vào mặt tôi một lúc, rồi khẽ nhắm mắt lại với vẻ mặt đượm buồn và lắc đầu thật chậm rãi.
"Không có. Hiện tại thì không."
Biểu cảm có chút buồn như vậy làm tôi không thể hỏi thêm được nữa.
Không lẽ vì nhìn mặt tôi mà cậu ấy lại thấy khó chịu sao?
"Tớ vẫn còn chút trà xanh, cậu uống đi. Chắc sẽ giúp cậu bình tĩnh hơn một chút đó."
Tôi rót trà xanh vào cốc từ bình giữ nhiệt và đưa cho Tatara-kun.
Cậu ấy uống một cách chậm rãi với vẻ mặt u sầu, trông cậu ấy già dặn và dường như trưởng thành hơn so với tuổi.
Nhìn biểu cảm đó của Tatara-kun, tôi cảm nhận được rằng trong lòng cậu ấy đang có một người quan trọng nào đó.
Tôi hiểu rất rõ cảm giác đó, vì trong lòng tôi cũng có một khoảng trống rất lớn dành cho một một cậu con trai tên là Kyou-chan.
Kyou-chan trong tâm trí tôi vẫn là một cậu học sinh sơ trung năm nhất không hề thay đổi. Tôi tin rằng Kyou-chan vẫn đang sống hạnh phúc và khỏe mạnh ở thế giới cũ, nhưng tôi không thể tưởng tượng được việc cậu ấy đã trưởng thành như thế nào, và tôi cũng không thể gặp lại cậu ấy nữa.
Tôi biết rằng mình không thể bắt đầu hay tiếp tục mối quan hệ yêu đương với bất kì ai nếu người đó không phải là người có thể chấp nhận cả Kyou-chan cùng tồn tại trong tim tôi.
Tôi nghĩ bạn gái của Tatara-kun cũng sẽ chịu khổ tâm như vậy. Chỉ những người có đủ dũng khí để dành tình yêu cho Tatara-kun dù không thể giành trọn trái tim mới có thể ở bên cạnh cậu ấy.
"Hy vọng rồi sẽ có một ngày, tớ có thể kể hết với cậu, Himekawa-san..."
Tatara-kun khẽ thì thầm với giọng nói rất nhỏ.
5 Bình luận