Phần I Hồi 3: Liệu cuộc sống học đường ở thế giới đảo ngược sự trong trắng có phải là một chuỗi những cuộc gặp gỡ bất tận?
Chương 43: Tatara Kyousuke của cậu đúng là một người tốt bụng (Góc nhìn của Hina)
3 Bình luận - Độ dài: 531 từ - Cập nhật:
Tatara-kun thật là một người phi thường. Cậu ấy bao dung với cả những người từng tổn thương cậu. Chẳng hạn như tôi của thế giới này.
Mặc dù tôi không làm chuyện đó nhưng 'tôi' của thế giới này đã chụp rất nhiều ảnh nhạy cảm lúc Tatara-kun còn nhỏ, vậy mà vẫn đối xử chân thành với tôi. Có lẽ cậy cũng cảm thấy có chút xấu hổ vì điều đó.
"T-Tớ xin lỗi nhé. Chắc là Tatara-kun cảm thấy rất khó chịu khi bị tớ chụp rất nhiều ảnh nhạy cảm lúc còn nhỏ."
Dù không phải là việc tôi làm song chẳng hề liên quan tí nào nhưng tôi vẫn muốn xin lỗi Tatara-kun.
"Ểh!?... À, chuyện ngày xưa ấy hả? Tớ không bận tâm đâu, không sao đâu."
Cậu ấy tha thứ cho tôi với vẻ mặt có chút ngượng ngùng.
"À, về việc đó thì... Mấy tấm ảnh đó vẫn còn ở nhà tớ. Cậu cảm thấy khó chịu đúng không? Tớ có nên vứt hết không?"
Vì danh dự của Tatara-kun, tôi nghĩ mình nên vứt hết đi. Không, là phải vứt hết đi mới đúng.
"Ừm... nhưng đó cũng là một món đồ kỷ niệm của Himekawa-san mà nhỉ. Nếu cậu bảo tớ cho chụp của hiện tại thì tớ sẽ bất bình đấy, nhưng đối với Himekawa-san thì đó là báu vật mà? Cậu không cần phải vứt đâu."
Đúng là những bức ảnh đó không phải của tôi và cũng không phải do tôi chụp. Người trân trọng cuốn album đó là Himekawa Hina của thế giới này. Tôi nghĩ mình không nên vứt đi mà không được sự đồng ý của cô ấy… Tatara-kun thật sự là một người rất tốt bụng.
"Cảm ơn cậu, tớ sẽ mãi mãi trân trọng nó."
Lòng tốt của cậu ấy khiến tôi không kìm được nước mắt.
Tatara-kun dùng đầu ngón cái nhẹ nhàng vuốt lên khóe mắt tôi để lau đi nước mắt.
"Cậu thực sự trân trọng nó đến thế sao… Cậu ấy mà biết được chắc sẽ vui lắm."
Cậu ấy vừa nói một điều có chút kỳ lạ.
Nhưng ngón tay cậu ấy vừa lau nước mắt cho tôi thật nhẹ nhàng... Tôi nhớ đến ngón tay của Kyou-chan mà tôi yêu quý, người đã dỗ dành tôi mỗi khi tôi khóc lúc còn nhỏ.
Chuông báo hết giờ nghỉ trưa vang lên. Khoảng thời gian hai đứa ở bên nhau cũng đã hết. Lọ Lem đã để lại chiếc giày thủy tinh cho hoàng tử sau tiếng chuông và chúng tôi lúc này cũng như Lọ Lem. Chỉ trao nhau lời chào "hẹn gặp lại sau" rồi ai nấy tự về lớp của mình.
Đến tối, tôi định viết nhật ký như thường lệ, nhưng tôi không biết nên viết gì để kể với Kyou-chan. Đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy như vậy.
Vì thế, tôi đã viết: "Gửi một 'tôi' còn lại... Album báu vật đó, cậu ấy nói tớ có thể giữ lại nó. Tatara Kyousuke của cậu rất tốt bụng. Tốt quá rồi nhỉ." Rồi tôi khép lại cuốn nhật ký của mình
3 Bình luận