Phần I Hồi 3: Liệu cuộc sống học đường ở thế giới đảo ngược sự trong trắng có phải là một chuỗi những cuộc gặp gỡ bất tận?
Chương 41: Lần đầu tiên tớ được cầu hôn trong đời đó (Góc nhìn của Hina)
3 Bình luận - Độ dài: 950 từ - Cập nhật:
Tatara-kun đang cố chia đôi miếng trứng cuộn khác vị để chúng tôi có thể đổi cho nhau. Ôi… mẹ thật là mưu mô!
Vì quá hoảng nên tôi đành trút giận lên mẹ mình trong thâm tâm.
Không, không phải trút giận vô cớ. Mẹ đã biết rõ chuyện này chắc chắn sẽ xảy ra.
Mẹ đã làm hai loại trứng cuộn vì dự đoán được khả năng dẫn đến tình huống này. Rốt cuộc thì mẹ đã đọc trước được bao nhiêu nước đi rồi?
Não tôi cố tránh né thực tại nhưng tình hình lại không thay đổi. Hiện thực thật tàn nhẫn. Miếng trứng cuộn trước mắt tôi vẫn không hề biến mất.
Tatara-kun khẽ gật đầu, mỉm cười như muốn trấn an tôi, rồi nhẹ nhàng phát ra tiếng 'Ah~n'.
Cảm giác như tôi đang được cưng chiều hết mực. Và cậu ấy thì trông có vẻ khá thành thạo chuyện này lắm.
Tôi lấy hết can đảm, ngoạm miếng trứng cuộn vào. Tôi cẩn thận tránh để môi mình chạm vào đũa của Tatara-kun, rồi ăn miếng trứng cuộn hơi nâu đó.
'Măm măm…' nó có chút mặn hơn trứng cuộn nhà tôi do nước tương, nhưng do xấu hổ quá nên tôi hoàn toàn không cảm nhận được vị gì. Cảm giác như muốn khóc, tôi cố nuốt miếng trứng cuộn xuống.
Sau đó, Tatara-kun chạm nhẹ vào vai tôi, mỉm cười, chỉ vào miệng mình, rồi mở miệng nói 'Ah~n'.
K-K-K-K-Khoan, K-K-K-Không lẽ... cậu ấy muốn tôi đút cho cậu miếng trứng cuộn màu trắng còn lại và nói 'Ah~n' sao? Tôi sốc đến mức gần như rối loạn ngôn ngữ, lúng túng như gà mắc tóc.
Ugh... Không dám nhìn thẳng mặt Tatara-kun, tôi dùng đôi đũa màu hồng của mình tách đôi miếng trứng cuộn màu vàng trong hộp bento rồi gắp miếng trứng lên và đưa đến vị trí mà tôi nhắm chừng là miệng cậu ấy.
Tôi không có đủ can đảm để nói 'Ah~n' nữa. Dù đã luyện tập hàng trăm lần trò chơi gia đình với Kyou-chan, nhưng giờ thực tế thì không dùng được.
"Luyện tập mà không dùng được trong thực tế thì có nghĩa lý gì ngoài trừ việc lãng phí thời gian cơ chứ!" Lời của mẹ tôi lại vang vọng trong đầu. Rốt cuộc mẹ đọc trước được bao nhiêu nước đi vậy?
'Nhoàm…' Một cảm giác truyền đến đầu đũa, đầu đũa của tôi được bao bọc bởi một cảm giác mềm mại rồi được rút ra.
K-Khoan, hôn gián tiếp ư!? Vừa nãy môi cậu ấy chạm vào đũa rồi đúng không? Vì tôi đã tránh nhìn nên hoàn toàn không biết gì hết. Ugh… Tôi nhìn chằm chằm vào đầu đũa, nhưng đôi đũa màu hồng không thể nói cho tôi bất cứ câu trả lời nào.
Ugh... Tôi nghĩ đây là cảnh mà các cặp đôi bình thường sẽ chẳng hề bận tâm và ăn tiếp.
Nếu bạn thích đối phương, thì cứ "Ehh không sao đâu, mình không bận tâm mấy" rồi tiếp tục ăn. Khi tôi đang nhìn chằm chằm vào đầu đũa, Tatara-kun rút một miếng khăn giấy ướt từ túi ra và đưa cho tôi.
Ah… cậu ấy nghĩ tôi ngại việc phải hôn gián tiếp sao?
Không phải vậy... không phải vậy đâu Tatara-kun. Cậu ấy lau đũa và khi tôi sắp cất lời thì lời nói của cậu đã ngăn tôi lại:
"Xin lỗi, tớ đã cố ăn mà không chạm vào đũa rồi nhưng cậu vẫn cảm thấy lo lắng đúng không. Himekawa-san đang uống thuốc ức chế miễn dịch nên chuyện đó làm cậu đắn đo suy nghĩ là phải."
Ahh... Hóa ra là Tatara-kun hiểu cho tôi sao? Thật khó tin rằng đũa đã được lau trước khi cắt đôi miếng trứng cuộn màu nâu của mình. Tôi không hề nhận ra rằng cậu ấy đã quan tâm đến tình trạng sức khỏe của tôi, người có thể bị bệnh chỉ vì một chút nhiễm trùng nhỏ do ca phẫu thuật tim.
"À, cảm ơn cậu. T-Ta tiếp tục... ăn nốt phần còn lại thôi nhỉ."
Sau đó, tôi hoàn toàn không cảm nhận được vị của hộp bento nữa... Tatara-kun quá thành thạo trong chuyện đút cho nhau ăn.
Ngày xưa cậu ấy sợ tôi đến thế, giờ có bạn gái nên trở nên tự tin hơn chăng? Cậu ấy dường như cũng thân thiết với các bạn nữ trong lớp... Gì thế này, sao tôi lại cảm thấy bứt rứt khó chịu vậy nhỉ?
Tatara-kun là Tatara-kun, không phải Kyou-chan nên tôi không có lý do gì để ghen tị cả.
Một người tốt bụng lại còn quan tâm đến trường hợp dễ bị nhiễm trùng do vi khuẩn-hậu chứng do ca phẫu thuật ghép tim của tôi. Những cô gái thú tính ở thế giới này chắc chắn sẽ không bỏ qua người như cậu ấy.
Sao mình lại khó chịu thế nhỉ... À, có lẽ vì cậu ấy có bạn gái thì sẽ không dành thời gian với mình được nữa?
Đúng vậy, chúng tôi vừa mới kết bạn, nếu trong trường hợp cậu ấy có bạn gái thì tôi sẽ không thể tiếp tục chơi cùng, hơi đáng tiếc một chút.
Khi tôi đang nghĩ vẩn vơ như thế, Tatara-kun ăn xong cơm hộp và nói "cảm ơn vì bữa ăn" rồi thốt ra một câu gây sốc.
"À đúng rồi, hôm nay là lần đầu tiên trong đời có người cầu hôn với tớ đấy."
BỘP!... Hộp bento đang được gói lại bỗng nhiên tuột khỏi tay và rơi thẳng xuống đất.
3 Bình luận