Phần I Hồi 3: Liệu cuộc sống học đường ở thế giới đảo ngược sự trong trắng có phải là một chuỗi những cuộc gặp gỡ bất tận?

Chương 39: Đó không phải đùa đâu mà là một câu hỏi nghiêm túc đấy

Chương 39: Đó không phải đùa đâu mà là một câu hỏi nghiêm túc đấy

Ngay khi giờ nghỉ trưa bắt đầu, Marukawa gọi tôi, "Kyochin, có người đến tìm cậu nè!". Và khi bước ra khỏi lớp, tôi thấy Hina đang đứng đợi.

"Tatara-kun... cậu có kế hoạch gì cho buổi trưa chưa? Nếu không phiền thì tớ có làm bento, tụi mình ăn cùng nhau nha?"

Hina hỏi. 

Kế hoạch ăn trưa mà tôi đã vẽ ra lúc đến trường đã hoàn toàn bị phá sản. 

Ở thế giới ban đầu, tôi thường cùng Murakami ăn ở căng tin, nên tôi nghĩ dù ở thế giới này có hơi xa lạ với Murakami nhưng ít nhất tôi cũng nên mời cậu ta cùng đi ăn trưa.

Tôi nào có ngờ Murakami gorimaccho lại biến thành Murakami dễ thương, và cậu ta lại đi triệt lông vĩnh viễn và trở thành Yuuki cơ chứ. Tôi biết mọi người sẽ không hiểu tôi đang nói gì, nhưng xin tóm lại là...

Sáng sớm đến giờ đầu óc tôi đã sắp phát điên vì Yuuki rồi và nếu lơ là cảnh giác thì Kogarasu cũng có thể khơi lại chuyện buổi sáng bất cứ lúc nào, nên tôi quyết định nắm lấy cơ hội này để thoát khỏi lớp và đồng ý đề nghị của Hina. 

Nếu Hina không đến, khả năng là tôi đã phải lẻn ra ngoài trường mua cơm hộp tiện lợi về ăn với ba nàng ngốc kia rồi.

"Hả?... Không lẽ Himekawa-san mang bento đến cho tớ thật sao? Đây là lần đầu tiên, đúng không nhỉ?"

Nghe bảo tôi và cô ấy đã giữ khoảng cách bấy lâu nay nên tôi hỏi lại để xác nhận lại tình hình.

"À thì... để cảm ơn chuyện cậu đã cứu tớ... Lúc tớ bị đuối nước dưới sông, dù không biết bơi nhưng cậu vẫn cố gắng cứu tớ. Tớ chưa kịp cảm ơn nên thay vì chỉ làm bento cho riêng mình thì tớ làm thêm một hộp nữa luôn. Nếu cậu không bận tâm, tụi mình ăn cùng nhau nha."

Tôi không nghĩ mình có thể từ chối khi Hina nhỏ nhắn ngước nhìn tôi bằng đôi mắt có phần hơi lo lắng và hỏi.

"Tớ mới là người được cậu giúp nên cậu không cần phải cảm ơn đâu. Nhưng tớ đang đói nên bento này làm tớ vui lắm. Cơ mà Himekawa-san biết nấu ăn sao? Giỏi thật đấy."

Hina ở thế giới cũ hoàn toàn mù tịt về nấu ăn. 

Có lần ngay sau buổi hẹn hò, Hina đã làm món hamburger thịt bò cho tôi, nhưng bề mặt thì hơi thô còn thịt bò bên trong còn hơi tái. Tôi cố gắng ăn hết nhưng kết quả là bị đau bụng phải nhốt mình trong nhà vệ sinh.

"Phòng y tế ở đâu ấy nhỉ?" Tôi bất chợt hỏi Hina.

"Tatara-kun, cậu quá đáng nha!"

Hina cười và bỏ qua vì nghĩ đó là một câu nói đùa. Nhưng đó không phải là một câu nói đùa mà là một câu hỏi nghiêm túc từ tôi khi đứng trước thời khắc sinh tử của bản thân.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!