Chương 12
_________
"Này Satoshi, sao cháu lại chạy điên cuồng lên thế?!"
Tôi đã rất may mắn khi né được dì Reiko.
Tôi im lặng trong vài giây. Nếu tôi nói với dì Reiko sự thật, dì sẽ sa thải tôi mất. Can thiệp vào quyền riêng tư của khách là sai lầm lớn nhất mà nhân viên ở ryokan có thể làm. Và tôi đã làm điều ngu ngốc đó. Hình ảnh người phụ nữ với người đàn ông nằm trên đệm,...
Miyazono ngồi đằng sau dì Reiko. Tôi gửi tín hiệu cầu cứu qua mắt. Sự hoảng loạn, khuôn mặt đỏ bừng. Hình ảnh trong tâm trí tôi. Nó đều được truyền qua phía Miyazono.
Em ấy giơ tay.
"Yamato-kun giúp cháu dọn dẹp căn phòng lớn trên tầng 2. Nhưng vì thiếu nhân viên nên nó có hơi chậm. Cháu phải sắp xếp hợp lý lịch làm việc của anh ấy nên giờ xong tầng hai, chuẩn bị lên tầng 3 rồi ạ."
"Này Satoshi, đúng không đấy? Cháu giúp Haruka thật à?"
"V-Vâng."
"Thế thì đi lăm việc đi và đừng có chạy lung tung nữa."
Dì ấy rời đi, để lại tôi với Miyazono ở hành lang.
"Nào, đi làm việc thôi."
Em ấy nói thêm.
"Đến phòng ăn lúc khách ăn xong rồi nhé. Em có chuyện cần nói."
Cả đống công việc đè lên đầu tôi. Dọn phòng, lau sàn, lau chùi đèn (mặc dù khách cũng chẳng để ý cho lắm về nó), cọ nhà tắm, sắp xếp lại dép đi trong phòng để khi khách quay về đeo vào cho tiện.
Tôi lau dọn phòng đôi cuối cùng. Tôi trải lại đệm, cố gắng không chạm vào những thứ vớ vẩn. Tôi rửa tay sau khi xong việc.
Đến tối, khách ăn xong rồi về phòng. Dì Reiko về phòng và chỉ còn tôi với Miyazono ở lại.
Tôi đến phòng ăn g Miyazono. Mặc kệ câu trả lời có như nào đi nữa, tôi cũng trả lời. Em ấy vừa cứu tôi một mạng còn gì.
Miyazono ra khỏi bếp. Vẫn mặc bộ quần áo làm việc. Em ấy đẩy cho tôi một lon nước. Nước cam. Một bát mì Udon. Đồ thừa, nhưng vẫn ngon.
"Em muốn hỏi anh hai việc."
Giọng nghe mềm và tốt tính như dì Reiko. Tôi cảm giác em ấy như một người quản lý thực thụ ở ryokan này trong chốc lát.
"Tại sao anh lại đến khu rừng đó một mình? Có gì ở đấy đâu."
Bước chân, lon nước, Yuki. Tôi có thể nói tất cả những thứ gì tôi biết trên đời này trừ điều đó. Em ấy sẽ chẳng tin mảy may chút nào cả.
Tôi hỏi ngược lại.
"Em tìm thấy ánh kiểu gì?"
"Em thấy anh nói chuyện với ai đó trong rừng. Ai đấy?"
"Anh nói chuyện qua điện thoại."
"Vô lý."
"Sao?"
"Em biết dì Reiko quản lý điện thoại của anh và trong rừng không có sóng. Có thể đây là nơi cuối cùng của Nhật Bản không có sóng điện thoại.
Tôi im lặng.
Miyazono tỳ tay vào cằm.
"Thế...tại sao anh lại vào rừng, và người anh nói chuyện cùng là ai?"
Em ấy nhìn chăm chằm vào tôi, soi mói tôi, không bỏ sót một chi tiết nào cả. Tôi lảng tránh nó, nhìn xuống dưới.
"Được thôi, có vẻ anh không chịu nói nhỉ. Mặc dù là em cứu anh đấy...có lẽ lần sau em sẽ để dì ấy giết anh mới được, hmmm?"
Tôi nuốt nước bọt. Em ấy là người gần gũi nhất với tôi ở đây. Nhưng Yuki...
"Anh chỉ đi vào rừng đi dạo một lúc, thế thôi."
"Hmmm..."
Em ấy nheo mắt. Không tin tôi.
Tôi co lại dưới ánh nhìn đó. Mong sao đừng tiếp tục nữa.
Em ấy vỗ hai tay.
"Điều thứ hai em muốn hỏi."
Em ấy ngiêng qua với một nụ cười toe toét và vẻ mặt gian xảo.
"Anh thấy cái gì ở tầng trên đấy? Có gì đó không đúng ở trên đấy à, đúng không? Đúng không?
Em ấy trông đáng sợ vãi. Tôi bảo là tôi chẳng nhớ gì cả do đó không thể biết được những chi tiết kia. Trông ẻm có vẻ thất vọng lắm.
Miyazono đứng dậy.
"Đợi ở đây chút,"
Em ấy quay lại với một quyển sách dày cộp. Là danh sách khách trọ.
"Em lấy nó kiểu gì thế? Anh nhớ dì Reiko đã khóa nó lại."
"Đoán xem ai giữ chìa khóa?"
À...
Miyazono lật từng trang cho tới khi tìm thấy căn phòng kia, và em ấy cũng có luôn cả bản copy thẻ ID của khách từng dùng để làm hủ tục nhận phòng.
"Ohhhhhhhh!"
Em ấy hét. Mắt mở to. Thở một cách vội vàng.
"Sao?"
Tôi không thể tin nổi ẻm có thể trẻ con đến vậy. Nhưng thứ tôi quan tâm là...
"Người đàn ông sinh năm 1975, còn người phụ nữ sinh năm 1994!! Có thể—Có thể đây là một cặp đôi?!"
Tôi nhìn vào bản copy của cái thẻ ID. Người phụ nữ khá trẻ, có thể vẫn là học sinh trung học, khá xinh, một người khiến ai đi qua cũng phải ngắm nhìn. Người đàn ông gần như gấp đôi tuổi cô ấy.
Chúng tôi chìm vào suy tư dự đoán xem mối quan hệ của 2 người đó là gì. Miyazono cố gắng moi vài chi tiết trên tôi. Chúng tôi húp bát udon và trao đổi thêm.
Miyazono đoán là người đàn ông kia là chủ một công ty nào đó, tương đối giàu. Một công ty công nghệ kuro [note79874] chuyên sản xuất phần mềm nào đó khó sao chép. Ổng có vẻ đã hơi già và bất đồng với vợ—rồi một cô nhân viên dễ thương xuất hiện. Và cô ấy đã gợi cho ông nhớ lại thời trai trẻ và chẳng lâu sau hai người ngoại tình. Tránh bị vợ phát hiện, hai người quyết định rời xa Tokyo.
Tôi bái phục trí tưởng tượng của Miyazono. Nhưng khi cuộc nói chuyện dịu xuống và tụt mood thì tôi nói.
"Cảm ơn nhé. Cứu anh lần hai. Nợ em nhiều."
Em ấy gãi đầu.
"Không cần vậy đâu, chuyện thường mà, phải không?"
Tôi nhớ là ẻm chưa bao giờ đến những thành phố lớn. Có lẽ tôi nên mời em ấy đến Tokyo một chuyến.
"Em còn làm cho anh cả bữa tối nữa."
Miyazono im lặng. Có vẻ như ẻm đang cân nhắc nên nói gì.
"Em không thích ăn một mình, thế thôi."
Tôi định nói thêm, nhưng cửa phòng ăn mở. Đó là một vị khách. Ông ta đã tầm tuổi trung niên, mặc một bộ yukata và trông có vẻ giống một người sở hữu công nghệ kuro. Đá là người đàn ông đó, sinh 1975, (có lẽ) đang ngoại tình với em nhân viên kia, người mà tôi đã bắt gặp trong cơn say (với người kia)


5 Bình luận