Chương 6
___________
Tất cả mọi người ở trong gia đình tôi đều biết rằng dì tôi Reiko là một người rất cứng rắn. Tóc dì tôi ngắn và có màu đen, là một người nghiêm khắc khi gặp nhân viên và dễ dãi khi gặp khách khứa. Dì là chủ của ryokan Hana no Sato ở ngôi làng nhỏ này. Nhưng đó không phải là tất cả.
Theo lời mẹ tôi, dì tôi đã rời đại học để chuyển sang trượt tuyết, sau đó kết thúc bằng việc làm thêm ở ryokan này khi dì tôi cạn tiền. Trong thời gian làm ở đây, dì tôi trở thành bạn gái của chủ sỡ hữu ryokan này và cưới anh ta.
Đó chỉ là một cuộc hôn nhân ngắn ngủi. Người chồng mất chỉ sau 5 năm, và dì thừa kế toàn bộ tài sản. Họ không có con. Mẹ kể với tôi rằng lúc ấy dì Reiko vẫn còn rất trẻ, mới khoảng 30 tuổi. Thay vì bán hết để bắt đầu một cuộc sống mới, dì đã cắt tóc ngắn, thay đổi cách ăn mặc và “trở thành một người lớn thực sự chỉ sau một đêm”.
Đây chắc chắn sẽ là người tôi phải đối mặt sau chuyến đi dạo “ảo thật đấy” kia.
Yuki biến mất và tôi đứng như trời trồng vì sốc. Tất cả chỉ là ảo giác, tôi nhớ là mình chưa hề cắn viên đá nào mà phải không? Nhận thức của tôi đang bị sụp đổ chăng? Tôi nhìn xung quanh và nhận ra dấu chân Yuki vẫn còn ở đây.
Tôi nhanh chóng cảm nhận cái lạnh. Ngón tay tôi đau rát, hai bàn chân như hai cục băng, chân tôi nặng như chì. Tôi cố gắng di chuyển. Mặt trời đã lặn phía sau chân trời và nhiệt độ tụt đốc như thị trường chứng khoán bất động sản nước Nhật sau khi sụp đổ kinh tế.
"Tôi đi đây. Yuki?"
Im lặng.
"Thôi được...tạm biệt"
Tôi nhét hai tay vào túi áo và đi về.
Thứ đang đợi tôi quay trở về làng chắc chắn chẳng tốt đẹp gì cho cam, nhưng tình hình lại ổn hơn tôi nghĩ nhiều.
Lối dành cho nhân viên nằm ở phía sau của ryokan. Nó dẫn xuống tầng hầm, nơi mà khách để dụng cụ và ủng của họ, và tôi cần đi lên cầu thang để lên sảnh. Nó thật tối và lạnh y như cái hầm ngục.
Khi tôi đang lén lút trốn theo lối dành cho nhân viên, tôi tìm thấy một mảnh giấy ghi chú ở trong chỗ tôi hay để giày đi ngoài đường của tôi.
Đó là tờ giấy ghi chú của dì Reiko viết.
"Cháu về muộn. Đừng có mà ăn trộm bữa tối của khách. Chẳng có bữa tối cho cháu vào tối nay. Đến phòng gặp dì lúc 9 giờ tối."
Trong lúc tôi đọc nó, tôi đang cởi giày. Dì tôi nói cấm trộm bữa tối của khách, cảm giác như dì ấy xem tôi là một mối tai họa lớn cho dịch vụ ryokan của dì, làm như nó là tội lỗi lớn nhất thế gian này.
Nhưng thứ thực sự làm tôi sợ là phần cuối ‘Đến phòng gặp dì lúc 9 giờ tối.’
Có lẽ tôi sẽ cùng Yuki trở thành một hồn ma vào lúc 9 giờ 0 phút 1 giây tối, theo giờ địa phương.
Tôi nghe thấy tiếng ai đó bước dưới cầu thang. Tim tôi ngừng dập. Không lẽ là dì tôi?
"Yamato-kun? Có phải cậu không?"
Nó là một giọng nói của con gái. Thanh hơn giọng dì Reiko. Và dịu dàng hơn.
Một cô gái bước xuống chân cầu thang. Em ấy tên Miyazono Haruka. Miyazono mặc một chiếc quần jean xanh đậm trơn, áo thun xanh lá sẫm, và buộc mái tóc ngang vai của mình thành đuôi ngựa. Ẻm nhỏ hơn tôi một tuổi và đến đây với tư cách tình nguyện viên.
Khi tôi gặp em ấy lần đầu cách đây một tuần, ẻm nói rằng mình làm việc ở đây trong kỳ nghỉ đông, nhưng chưa bao giờ giải thích lý do tại sao lại đến tận nơi hẻo lánh này của thế giới. [note79233]
Nói ngắn gọn, nhỏ là một người làm việc lý tưởng và dì Reiko rất quý em ấy. Trẻ tuổi, chăm chỉ, lại không cần được hưởng quyền lợi gì vì vừa chưa đủ tuổi, vừa làm bán thời gian. Có lẽ dì Reiko thậm chí còn có thể kê khai tiền công của ẻm như một khoản khấu trừ thuế.
"Tôi về rồi"
"Bọn em vừa ăn tối xong rồi. Anh đã ở đâu vậy?"
Giọng nói của em ấy dường như vô cảm. Nó chỉ đơn thuần là một câu hỏi.
"Tôi chỉ đi dạo ngoài kia một chút. Tôi lạc và phải tìm lại đường."
"Dì Reiko đang bực đấy biết không? Em đoán là dì ấy đang tức vì anh. Dì ấy sẽ cắt cổ anh vì cái tội đi chơi về muộn đấy biết không."
"Tôi biết."
"Về ngay phòng anh trước khi dì ấy xé xác, biết chưa. Em sẽ tìm cách kìm cơn giận của dì ấy lại. Em sẽ nói là anh bị lạc."
Miyazono đúng là một người tốt. Tôi muốn ôm em ấy và nói lời cảm ơn, nhưng tôi đoán là em ấy vẫn còn việc phải làm. Nhưng theo tôi nghĩ, nó chỉ làm dì ấy giận thêm. Ngôi làng này nhỏ đến mức muốn lạc đường thì chắc phải là thằng ngu thực sự. Dì Reiko cũng biết tôi không ngu đến mức đó. Suy cho cùng, cần phải thông minh để có thể sống trong cái môi trường trung bình như vậy.
Tôi đi theo em ấy lên cầu thang.


3 Bình luận
Đoạn 20: cuầ thang; tim dập
Đoạn 16 nên để chữ nghiêng hoặc 1 cách đánh dấu nào đó để biết rằng nó ko phải lời thoại.