Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay...
Huân Lân (醺麟) Huân Lân
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển II: Cuồng Vương Ain

Chương 35 - Hội nghị của các thiếu nữ

1 Bình luận - Độ dài: 1,859 từ - Cập nhật:

Rút lại những suy tư trong tâm trí, Albert gật đầu với Sizanel rồi cất lời:

“Hiểu rồi, ta sẽ sai người chuẩn bị hành lý, rồi lập tức tiến vào pháo đài Ketra.”

Sizanel đáp: “Nếu đã vậy, ta này cho người chuẩn bị thuyền bè trước. Cậu có thể khởi hành bất cứ lúc nào khi đã sẵn sàng.”

“Được.”

Albert đồng ý, sau đó Sizanel khẽ cúi mình chào từ biệt Albert. Hắn hiện vẫn đang quản lý công việc điều phối binh lính từ các nơi tiến vào thành, vô số sự cố bất ngờ liên tục xảy ra, gần như mỗi khoảnh khắc đều cần hắn đưa ra quyết định. Việc trò chuyện với Albert lâu đến vậy đã là quá giới hạn rồi.

Sau khi Sizanel rời đi, Albert quay người nhìn mọi người. Thấy vẻ mặt Phynia có chút kỳ lạ, Albert không khỏi thắc mắc:

“Có chuyện gì vậy, Phynia?”

Phynia cúi thấp mày, ngập ngừng nói: “Điện… Điện… Điện Hạ, bây giờ đã là tháng Mười Một rồi phải không?”

“Đúng vậy, ngày hai tháng Mười Một. Có chuyện gì à?”

Albert tiếp tục hỏi với vẻ khó hiểu, còn Phynia thì đáp lại bằng giọng có phần trầm buồn.

“Điện Hạ từng nói, sau khi tôi mất trí nhớ, khoảng nửa năm là có thể hồi phục đúng không? Bây giờ đã là tháng Mười Một rồi, thời gian tôi hồi phục trí nhớ cũng không còn xa nữa. Tôi đang nghĩ, đến khi tôi hồi phục trí nh thì tôi có còn là tôi của bây giờ không?”

Albert nghe vậy thì khựng lại, rồi mỉm cười nói: “Vấn đề này, ta cũng từng nghĩ đến.”

Phynia ngạc nhiên hỏi: “Điện Hạ ngài lại từng nghĩ đến vấn đề như vậy sao?”

“Đương nhiên rồi, dù sao sự khác biệt giữa Phynia trước và sau khi mất trí nhớ quả thực quá lớn. Trong những ngày cô vừa mới mất trí nhớ, ta cũng từng nghĩ: Phynia của bây giờ, rốt cuộc có phải là Phynia mà ta quen biết không?”

Phynia có chút bất an, khẽ hỏi: “Vậy thì… Điện Hạ ngài cuối cùng đã nghĩ thế nào?”

“Cuối cùng ư…” Albert mỉm cười nói: “Cuối cùng ta phát hiện ra, Phynia thực ra vẫn là Phynia. Dù tính cách trước và sau khi mất trí nhớ có chút khác biệt, nhưng nội tâm vẫn như cũ, cách nhìn nhận một số vấn đề cũng hoàn toàn giống nhau.”

“Thì ra là vậy…”

Nghe Albert nhìn nhận bản thân mình trước và sau khi mất trí nhớ như vậy, Phynia cũng phần nào yên tâm hơn.

Dưới lệnh của Albert, người hầu đi đến lều trại dưới chân núi, mang theo những vật dụng cần thiết. Cùng lúc đó, Albert cũng đi xuống đồi đến bờ sông, tìm thấy chiếc thuyền do Sizanel phái đến. Sau khi những người hầu thu dọn đồ đạc và đến đây, Albert và đoàn người Phynia lên thuyền, xuôi theo dòng sông đi đến hòn đảo giữa sông, nơi tọa lạc tòa thành Ketra.

Đặt chân lên bờ, xuyên qua cổng thành tiến vào bên trong, Albert lập tức nhìn quanh tình hình bên trong tòa thành một lượt.

Ấn tượng đầu tiên của hắn về pháo đài Ketra này là sự chật chội.

Theo ký ức kiếp trước, để chống lại sự tấn công của người man di, các quý tộc trong tỉnh Frostbite đã hoảng loạn tập hợp sáu vạn binh lính đến pháo đài Ketra. Còn ở kiếp này, cộng thêm quân đoàn mới do Albert thành lập, số lượng đó chắc chắn sẽ vượt quá sáu vạn người.

Tuy nhiên, việc thủ thành không phải cứ càng nhiều người là càng tốt.

Là một tòa thành được xây dựng trên một hòn đảo giữa sông, pháo đài Ketra chắc chắn không thể xây dựng quá lớn.

Thông thường, nếu chỉ định chống lại sự tấn công của quân đội bên ngoài, pháo đài Ketra chỉ cần khoảng năm nghìn binh lính là có thể phòng thủ rất tốt. Còn nếu muốn đạt đến trạng thái hoàn chỉnh, có khả năng quấy nhiễu hậu phương địch khi quân địch vòng qua tòa thành, thì pháo đài Ketra có lẽ cần hai vạn quân.

Và nếu tòa thành sẽ bị quân địch vây hãm nhiều năm, cần quân dự bị luân phiên liên tục, thì pháo đài Ketra có lẽ cần ba vạn người — đây cũng là số lượng người mà pháo đài Ketra được thiết kế để chứa đựng.

Tuy nhiên, hiện tại quân đội đồn trú trong pháo đài Ketra lại có đến sáu vạn người.

Con số này đã vượt xa giới hạn sức chứa ban đầu khi pháo đài Ketra được thiết kế.

Đồng thời, trong sáu vạn người này, còn có rất nhiều nông dân gần như không có bất kỳ khả năng chiến đấu nào. Có nghĩa là khi người man di công thành không lâu nữa, gần một nửa số binh lính trong thành không chỉ không thể phát huy bất kỳ tác dụng nào, mà còn có khả năng ảnh hưởng đến việc chỉ huy và điều động của các sĩ quan.

Bởi vì đông người thì dễ chật chội, một khi đã chật chội, quân dự bị sẽ rất khó lên được thành đầu. Trong môi trường chiến tranh tranh giành từng phút từng giây như vậy, quân đội dù chỉ chậm trễ một phút vào thời điểm then chốt, cũng có thể ảnh hưởng đến thắng bại cuối cùng.

Trên thực tế, Albert cũng nhớ rằng sự sụp đổ của pháo đài Ketra ở kiếp trước, phần lớn nguyên nhân cũng là do số lượng người quá đông, dẫn đến việc điều động của các sĩ quan gặp khó khăn.

Đồng thời, vì pháo đài Ketra nằm ở trung tâm sông Trava, ngoài việc dễ thủ khó công, binh lính bên trong cũng định sẵn khó mà trốn thoát. Ở kiếp trước, sau khi pháo đài Ketra sụp đổ, chỉ có chưa đến một vạn binh lính vượt sông trốn thoát được.

Nhìn con đường chật ních người trước mắt, cần những người hầu không ngừng xua đuổi binh lính xung quanh mới có thể đi lại được, Albert không khỏi thất vọng mà lắc đầu.

Nếu muốn củng cố phòng thủ của pháo đài Ketra, thì phải đưa một phần binh lính trong thành đi, tìm một nơi mới để đóng quân, sau đó trong các trận chiến tiếp theo sẽ cùng quân thủ thành trong pháo đài Ketra hỗ trợ lẫn nhau.

Albert vừa nghĩ đến những nơi xung quanh pháo đài Ketra thích hợp để lập doanh trại, vừa cùng mọi người âm thầm lên đường, không lâu sau, đã đến phủ lãnh chúa ở trung tâm pháo đài Ketra.

Bởi vì vốn dĩ là một pháo đài, nên phủ lãnh chúa của pháo đài Ketra cũng không xây dựng thêm một bức tường bao quanh bên ngoài một cách thừa thãi. Khu vực trung gian giữa phủ lãnh chúa và các khu vực khác trong pháo đài là một vùng đất bằng phẳng và rộng lớn.

Có lẽ chính vì đủ rộng rãi, nên khoảng đất trống bên ngoài phủ lãnh chúa này đã bị các kỵ sĩ từ khắp nơi trong tỉnh Frostbite tập trung lại, biến thành một đấu trường lớn.

Vô số kỵ sĩ đi lại trên khoảng đất trống đó, những chiếc ủng thép có gắn cựa ngựa trên chân, cùng với thanh kiếm đeo bên hông đều kêu “đong đong” theo mỗi cử động của họ. Trên khoảng đất trống có vài khu vực được trải thảm đỏ lớn, tạo thành từng đấu trường.

Mỗi đấu trường có vài kỵ sĩ đang hỗn chiến, và nhiều kỵ sĩ hơn thì vây quanh xem, thỉnh thoảng lại phát ra vài tiếng reo hò. Và kết cục của trận chiến thường là người thua sẽ mời người thắng một ly nhỏ.

Trong pháo đài Ketra thời chiến, giá rượu chắc chắn là không hề rẻ, vì vậy mỗi người thua cuộc khi bước ra khỏi đấu trường đều mang vẻ mặt khổ sở, còn người chiến thắng thì lại đầy đắc ý.

Tuy nhiên, dù giá rượu trong thành lúc này có đắt đến mấy, cũng không có kỵ sĩ nào chọn nuốt lời sau khi thất bại. Điều này không phải vì ai nấy đều tự giác tuân thủ đức tính của kỵ sĩ, mà là vì họ biết chiến tranh sắp bắt đầu rồi, bản thân sau chiến tranh có còn sống hay không còn chưa chắc, chi bằng kịp thời hưởng lạc, hà cớ gì phải bận tâm đến tiền bạc trong tay.

Trước khi chết cũng nên phóng túng một chút.

Đi qua đấu trường náo nhiệt này, Albert và mọi người đến bên ngoài phủ lãnh chúa.

Sau khi trình ra gia huy của mình cho kỵ sĩ gác cổng để chứng minh thân phận, Albert cùng mọi người được phép tiến vào bên trong phủ thành chủ.

Ella không biết từ lúc nào đã nhận được tin Albert và đoàn người đến. Ngay khoảnh khắc Albert và những người khác bước vào đại sảnh, nàng bỗng nhiên nhảy ra từ một góc, thân mật ôm Phynia vào lòng mà nói:

“A~ Lâu rồi không gặp, Nia bé nhỏ, mau để chị đến ôm một cái nào~”

“Ưm a…! Chị Ella…!”

Thiếu nữ phát ra tiếng ư ử trong miệng. Nàng vô thức dùng sức đẩy ngực Ella, muốn thoát khỏi vòng tay ôm chặt như bạch tuộc của Ella. Tuy nhiên khi Phynia nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu của Ella, đôi tay nàng không tự chủ mà mềm nhũn ra.

“Chị Ella… những ngày này chị đã vất vả rồi.”

“Không vất vả, không vất vả!”

Nghe giọng nói đầy lo lắng của Phynia, Ella mỉm cười, xoa xoa đôi mắt mỏi mệt của mình rồi nói.

Những ngày chiến đấu cường độ cao này khiến Ella gần như không có thời gian để ngủ.

Với tư cách là một cường giả Truyền Kỳ, sức mạnh của Ella chắc chắn là mạnh nhất trong kỵ sĩ đoàn. Nàng ngủ ít đi một phút trên giường, đồng nghĩa với việc là nàng có thể đứng thêm một phút ở tiền tuyến, và sinh mạng của nhiều kỵ sĩ có thể được cứu vãn trong một phút ngắn ngủi đó.

Asuka đứng phía sau mọi người, có chút tò mò bước ra hỏi: “Mẹ ơi, chị đang ôm mẹ là ai vậy ạ?”

Camilla theo bản năng muốn kéo Asuka lại, nhưng sức lực của một pháp sư yếu ớt như nàng làm sao có thể sánh bằng một ma thú như Asuka?

Thấy trong đám đông đột nhiên xuất hiện một thiếu nữ mà mình chưa từng quen biết, lại còn gọi Phynia là mẹ, đôi mắt Ella lập tức không tự chủ mà dừng lại trên người nàng, rồi dần dần sáng rực lên.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

tfnc Ella kiểu : vcl mới có 1 năm thôi mà mình đã có đứa cháu lớn thế rồi :)))))))
Xem thêm