Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay...
Huân Lân (醺麟) Huân Lân
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển II: Cuồng Vương Ain

Chương 30 - Cạn lương thực

2 Bình luận - Độ dài: 2,263 từ - Cập nhật:

Theo mệnh lệnh của Moustafa, toàn bộ Andasok đã được huy động.

Những lương thảo vật tư đã dự trữ từ lâu trong kho, giờ đây được vận chuyển ra tiền tuyến. Để đẩy nhanh tốc độ điều động vật tư cần thiết, đáp ứng hậu cần cho đại quân sắp tới, từ Lagos đến các vùng dọc tiền tuyến, tất cả nam giới đã trưởng thành đều được trưng tập, gánh vác trọng trách vận chuyển lương thảo vật tư.

Ngoài những thường dân vận chuyển vật tư, những người khác cũng không hề nhàn rỗi. Thợ thủ công dốc toàn lực chế tạo quân giới mới, binh lính tăng cường huấn luyện, chỉnh tề chờ xuất trận.

Ngay cả những công tử quý tộc vốn ngày thường ăn chơi lêu lổng, giờ đây cũng biến mất khỏi đường phố. Họ hoặc trực tiếp đến nơi tuyển quân, hoặc dựa vào mối quan hệ gia tộc, hy vọng có thể trở thành một thành viên của quân đội mà tham gia vào trận chiến sắp tới.

Những công tử quý tộc này tuy ngày thường vô công rồi nghề, nhưng dưới sự bồi dưỡng của gia tộc, ít ra cũng là một chức nghiệp giả. Đối với quân đội, sự gia nhập của họ chắc chắn sẽ nâng cao đáng kể sức chiến đấu.

Toàn bộ Andasok đã bị hành vi bất ngờ gây chiến của Lothiris chọc giận. Quốc gia luôn khao khát báo thù này, cuối cùng đã phát huy toàn bộ tiềm năng vào thời điểm này. Quan lại, quý tộc, binh lính và thường dân đồng lòng, trong lòng đều bùng cháy ngọn lửa mang tên báo thù, khao khát rửa sạch nỗi nhục hai mươi năm trước, đẩy lùi cuộc xâm lược bất ngờ của Lothiris.

Khí thế này đã trở thành chỗ dựa lớn nhất cho chiến dịch sắp tới của Moustafa, toàn bộ Andasok đều vận hành quá tải, cỗ máy chiến tranh gầm rú hết công suất, tiến hành chuẩn bị trước chiến tranh với hiệu suất chưa từng có.

Khoảng ba ngày sau, lô vật tư đầu tiên đã được chuẩn bị khẩn cấp, đích thân Moustafa dẫn quân xuất chinh. Đội quân này có khoảng bốn vạn người, bao gồm sáu ngàn kỵ binh, hai vạn bộ binh, một vạn cung thủ, một đoàn pháp sư trung giai hai trăm người, và một đội quân Hoàng Đế Thân Quân chỉ có bốn ngàn người.

Đội quân mang tên Hoàng Đế Thân Quân này được Moustafa thành lập đặc biệt cho chiến tranh tương lai, khi hắn đăng cơ lần thứ hai vào mười năm trước.

Tất cả thành viên trong quân đội đều là thứ tử của các gia đình tiểu quý tộc hoặc tiểu thương nhân, môi trường sống tốt từ nhỏ giúp họ có thể trạng khá ưu tú, điều này ngay từ đầu đã tạo ra sự khác biệt so với binh lính thường dân bị suy dinh dưỡng kinh niên.

Sau khi nhập ngũ, những binh lính này phải trải qua huấn luyện quân sự nghiêm ngặt. Theo quy định do Moustafa đặt ra, thân quân phải tuyệt đối tuân thủ mệnh lệnh của cấp trên, bất kể binh lính hay sĩ quan, bình thường đều sống tập thể trong doanh trại, và trước khi giải ngũ không được kết hôn, không được làm những công việc thủ công hay thương mại.

Và để thưởng cho những hy sinh này, quân lương của sĩ quan và binh lính trong thân quân đều rất hậu hĩnh, đồng thời những người lập công có thể trực tiếp được thăng chức quan lại cao cấp, hoặc được ban tước quý tộc.

Đội quân này là một trong những tâm huyết mười năm của Moustafa, sức chiến đấu là không thể nghi ngờ, và nó cũng là chỗ dựa lớn nhất cho trận chiến sắp tới của Moustafa.

Moustafa dẫn bốn vạn quân tiến vào tiền tuyến, đồng thời, các mặt chuẩn bị khác cũng đang tiếp tục diễn ra. Từng đoàn sứ giả nối tiếp nhau khởi hành từ Lagos, mục tiêu của họ là các thành bang trong các quốc gia miền núi, thuyết phục họ phản kháng hành vi áp bức của Lothiris và gia nhập phe Andasok.

Và trong khi cỗ máy chiến tranh của Andasok bắt đầu khởi động, chỉ huy của quân viễn chinh Lothiris – Luce, lúc này lại đang chìm trong lo âu.

Quân đội của hắn lúc này đang dừng lại dưới một thành.

Vì quân đội đã tiến quá sâu vào lãnh thổ Đế Quốc Người Thằn Lằn, cộng thêm việc chuẩn bị thảo dược trước chiến tranh không đủ, quân viễn chinh đã bùng phát dịch bệnh đúng như dự đoán.

Một lượng lớn binh lính ngã bệnh trong lều trại, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, đội quân viễn chinh với năm vạn người ban đầu, nay chỉ còn khoảng bốn vạn người còn sức chiến đấu, số còn lại hoặc đã tử trận trên đường, hoặc ở lại doanh trại nôn mửa tiêu chảy, toàn bộ quân viễn chinh đều bị bao trùm bởi một bầu không khí u ám.

Nhưng khác với vẻ ảm đạm của quân viễn chinh lúc này, tình trạng của Đế Quốc Người Thằn Lằn lại rất tốt. Giống như thành trì mà quân viễn chinh đang vây công, binh lính bên trong có thể nói là sĩ khí hừng hực, đồng lòng nhất trí – họ đã chống đỡ quân viễn chinh suốt ba ngày trời.

Một mặt là do phe Lothiris viễn chinh xa xôi, đồng thời chuẩn bị không đầy đủ, mặt khác là do thời gian trôi qua, Đế Quốc Người Thằn Lằn đã có sự chuẩn bị, quân đội phòng thủ thành cũng ngày càng đông.

Đồng thời khi quân viễn chinh Lothiris tiến sâu vào nội địa Đế Quốc Người Thằn Lằn, họ không còn đối mặt với những thành phố nhỏ kiểu doanh trại ở biên cảnh, mà là những thành phố kiểu pháo đài có khả năng phòng thủ xuất sắc, ví dụ như Lesgrott ngay trước mắt đã chặn đứng quân viễn chinh suốt ba ngày.

Bức tường thành cao vút cùng với binh lính đầy đủ, khiến Luce hoàn toàn bó tay.

Bản thân Luce cũng không phải là loại tướng lĩnh không biết gì, hắn năm nay đã hơn năm mươi tuổi, là lão tướng từ thời Tiên Hoàng Franz III. Khi Franz III còn tại vị, hắn mới chỉ hơn ba mươi tuổi, chức vụ cũng chỉ là một tiểu thiên nhân trưởng nhỏ bé.

Và cùng dòng chảy của thời gian, chớp mắt một cá là hai mươi năm đã trôi qua, những tướng lĩnh lừng danh khắp đại lục năm xưa đều lần lượt qua đời. Đồng thời, vì Hoàng Đế Ursel thực hiện chính sách nghỉ ngơi dưỡng sức, trong quân đội không có cơ hội cho thế hệ tướng lĩnh mới nổi lên, bởi vì ngay cả chiến tranh cũng không có.

Và dưới sự sắp xếp theo thâm niên, một người không có tài năng như Luce, lại có ngày có thể trở thành tướng lĩnh của năm vạn quân viễn chinh, đây quả là một sự bất ngờ.

Tuy nhiên, dù không có tài năng, nhưng Luce vẫn quen thuộc với chiến tranh, dù sao năm xưa cũng là người từng theo Tiên Hoàng Franz III chinh chiến tứ phương, dù bản thân không biết phải làm thế nào, trong đầu vẫn còn nhớ cách làm của Tiên Hoàng năm đó.

Đối mặt với những thành phố phòng thủ vững chắc như vậy, cách làm đúng đắn không ngoài năm phương pháp: 

Thứ nhất, phải cắt nước cắt lương, bao vây chặt thành trì, để nó tự tan rã.

Thứ hai, chế tạo thang mây, lâu xa và các khí giới công thành khác, cố gắng công thành từ trên cao.

Thứ ba, đào địa đạo xâm nhập.

Thứ tư, tìm nội ứng trong ngoài phối hợp.

Thứ năm, sử dụng ma pháp quy mô lớn, trực tiếp phá hủy tường thành.

Và ngoài năm phương pháp này, những biện pháp còn lại cũng chỉ có thể dựa vào số lượng để cưỡng chế công thành.

Tuy nhiên, đối với Luce lúc này, những phương pháp trên thực ra đều không hiệu quả… bởi vì hắn thiếu thốn mọi thứ.

Cắt nước cắt lương ư? Lương thực của chính hắn còn chẳng đủ.

Chế tạo khí giới công thành? Xin lỗi, chuyến này đến không mang theo thợ thủ công.

Đào địa đạo xâm nhập? Phương pháp hay, Luce lúc này cũng đang dùng, nhưng muốn thông địa đạo vẫn cần một thời gian nữa.

Tìm nội ứng? Giữa Lothiris và Đế Quốc Người Thằn Lằn gần như đã là không đội trời chung, làm gì có nội ứng nào đầu quân cho Luce?

Sử dụng ma pháp quy mô lớn phá hủy tường thành? Hắn chỉ mang theo một đoàn pháp sư trung giai trăm người, có thể dùng ma pháp quy mô lớn nào chứ?

Còn về việc cuối cùng là dựa vào số lượng người để công thành… đội quân viễn chinh trong tay hắn cũng chỉ có hơn năm vạn người, cho dù dựa vào số lượng người để công phá thành trì này, thì những thành phố tiếp theo phải làm sao?

Luce thở dài thật sâu, đồng thời mắng tân Hoàng Đế Ain ở thành St. Mill xa xôi là một thằng ngu.

Năm vạn quân chỉ mất năm ngày để chuẩn bị, viễn chinh xa xôi đến đây đánh Đế Quốc Người Thằn Lằn, trước khi khởi hành còn không nói mục tiêu của trận chiến này là gì, cứ liên tục ra lệnh, thúc giục tiến lên tiến lên. Chẳng lẽ hắn ta còn mong đợi năm vạn người này trực tiếp đánh thẳng xuống thành Lagos?

Mơ mộng giữa ban ngày à!?

Và đúng lúc Luce lắc đầu thở dài, phó quan của hắn cũng đi tới, báo cho hắn một tin không may.

“Thưa chỉ huy, sáng nay thức dậy, trong doanh trại lại có thêm ba trăm người nhiễm bệnh…”

“Ta biết rồi.”

Luce mệt mỏi xua tay rồi lại hỏi phó quan.

“Sĩ khí trong quân thế nào? Ban ngày còn có thể tổ chức công thành được không?”

Phó quan có chút do dự trả lời: “Sĩ khí không mấy lạc quan, không chỉ vì dịch bệnh, mà vì cả khí hậu ở đây thực sự quá nóng, binh lính của chúng ta căn bản không chịu nổi…”

Lúc này đã là tháng Mười, cái nóng gay gắt của mùa hè vẫn còn vương vấn trên mặt đất. Đế Quốc Người Thằn Lằn vì nằm ở phía Đông Nam, đồng thời trong lãnh thổ có nhiều rừng mưa và đầm lầy, nên khí hậu cũng cực kỳ ẩm ướt, gần như quanh năm trong tình trạng nhiệt độ cao.

Chỉ từ cuối tháng Mười hàng năm đến đầu tháng Tư năm sau, khí hậu mới hơi mát mẻ một chút, nhưng đối với đội quân viễn chinh này thì điều đó có vẻ quá xa vời.

Luce lắc đầu nói: “Hãy để các pháp sư của đoàn pháp sư vất vả thêm chút nữa, tạo ra một ít băng cho binh lính, nghỉ ngơi một lát rồi lại tấn công, thời gian của chúng ta rất gấp. Càng kéo dài thì tình hình càng bất lợi cho chúng ta.”

“Vâng…” Phó quan gật đầu, rồi quay lưng rời đi.

Binh lính trong doanh trại sau khi nhận băng, nghỉ ngơi một giờ, cuối cùng lại lác đác đứng dậy, bắt đầu xếp hàng công thành.

Chỉ là giống như ba ngày trước, lần công thành này cũng không thu được gì.

Sĩ khí không biết từ lúc nào lại sa sút thêm vài phần, đối với binh lính và các sĩ quan cấp dưới, những ngày không thấy ánh sáng này, giống như một cái lồng bao trùm lấy họ, công thành cũng dường như biến thành một công việc.

Họ mỗi ngày như đi làm, hai lần xông lên đầu thành, còn sống hay chết, thì tùy vào sự sắp đặt của Nữ Thần Vận Mệnh.

Đến ngày thứ bảy, địa đạo mà Luce đã sớm sắp xếp cuối cùng cũng đào xong. Chỉ là khi một đội binh lính theo địa đạo tiến vào thành, chào đón họ lại là binh mã đã chuẩn bị sẵn. Thế là sau khi bỏ lại hàng chục thi thể, binh lính trong địa đạo cuối cùng cũng trốn thoát trở về.

Sĩ khí lại không biết từ lúc nào lại sa sút thêm chút ít.

Và đúng lúc những tin xấu liên tiếp truyền đến, phó quan của Luce lại mang đến cho hắn một tin xấu hơn, có thể nói là chí mạng.

“Lương thực trong doanh trại sắp cạn kiệt rồi.”

“Cái gì!?”

Nhận được tin này, Luce vội vàng đứng bật dậy khỏi ghế, đôi mắt hắn nhìn quanh hai lượt, rồi như nhận ra điều gì, vội vàng hỏi phó quan.

“Lương thực của các quốc gia miền núi đã bao lâu rồi không được vận chuyển đến?”

“Năm ngày.”

Phó quan trả lời.

Và khi nghe tin này, Luce như bị choáng váng, trực tiếp ngã vật xuống ghế.

“Xong rồi…”

Hắn lẩm bẩm nói trong miệng như vậy.

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận