Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay...
Huân Lân (醺麟) Huân Lân
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển II: Cuồng Vương Ain

Chương 27 - Thiếu nữ tràn đầy hoang mang

6 Bình luận - Độ dài: 11,437 từ - Cập nhật:

Pulmani bị sự ngạo mạn trong lời nói của Yarronves kích động đến mức phẫn nộ không thôi.

Dưới tác động của ký ức truyền thừa, tính cách của Hồng Long vốn dĩ đã được khắc họa như từ một khuôn mẫu: tham lam, hung bạo, hiếu chiến.

Đối với Hồng Long, bên cạnh việc tích lũy tài sản, thì thỏa mãn dục vọng bằng những trận chiến không ngừng nghỉ mới là điều quan trọng nhất. Chúng say mê chiến đấu đến mức quên cả mạng sống.

Hồng Long và Kim Long đều là những chủng tộc có số lượng cá thể ít nhất trong Long Tộc. Kim Long ít là do thiên phú cường đại, tỷ lệ sinh sản thấp, còn Hồng Long thì vì quá nhiều cá thể chết yểu trong các trận chiến khi còn trẻ, khiến chẳng mấy con có thể sống sót đến khi trưởng thành.

“SKREEEEAAAARRR!!

Dưới sự khiêu khích liên tiếp của Yarronves, Hồng Long Pulmani hoàn toàn mất đi lý trí. Hắn giận dữ ngẩng đầu gầm lên một tiếng, rồi vươn những chi trước mạnh mẽ, bất chấp tất cả lao về phía Lam Long Yarronves!

“RẦM!!!”

Lam Long giơ chi trước lên đỡ đòn tấn công này. Hai thực thể đáng sợ, trong lúc va chạm thân thể, đã tạo ra những đợt chấn động lan tỏa khắp xung quanh. Nếu không phải đòn Long Thủ VIêm vừa rồi của Yarronves đã làm tan chảy và gia cố thêm cho ngọn đồi, e rằng ngọn đồi nhỏ này cũng sẽ sụp đổ hoàn toàn trong trận chiến của hai con cự long.

Hồng Long cao hơn Lam Long gần một nửa, vì vậy lợi thế về thể hình là khá rõ ràng. Chẳng mấy chốc, Lam Long đã bị Hồng Long đè chặt dưới thân, hai chi sau to lớn của hắn bắt đầu từ từ lún sâu vào trong nền đá cứng.

Tuy nhiên, Lam Long đương nhiên không phải loại có tính cách cam chịu chờ chết. Sau khi vài luồng sáng ma pháp lóe lên, toàn thân hắn được bao phủ bởi một vệt sáng ấm áp, dịu dàng.

Hắn vừa sử dụng toàn bộ các pháp thuật hệ Biến Hóa của Long Tộc lên chính mình, bao gồm Long Hình Quyền, Long Tiên Thối, v.v. Về lý thuyết, độ khó thi triển của bộ ma pháp này vào khoảng bát hoàn, và kết quả có thể biến người thi triển tạm thời thành một Long Tộc, mang một phần sức mạnh của cự long.

Nhưng với tư cách là một cự long, việc Lam Long sử dụng ma pháp như vậy chắc chắn sẽ có hiệu quả khác biệt so với pháp sư bình thường. Dưới ánh sáng ma pháp, toàn bộ chỉ số thể chất của toàn bộ con rồng gần như tăng gấp đôi.

Dưới sự gia trì của sức mạnh mới, hắn từ từ đẩy lùi Hồng Long.

“GRAAAWWWRRRR!!!”

Thấy bản thân bị một con Lam Long nhỏ hơn mình một nửa đẩy lùi, Hồng Long chỉ cảm thấy một cảm xúc hổ thẹn và phẫn nộ tột độ trào dâng từ sâu thẳm nội tâm. Hắn điên cuồng gầm lên một tiếng, ngay lập tức há miệng, ngọn lửa đỏ sẫm cuộn trào trong cái miệng rộng như chậu máu của hắn.

“GRUOOOAAARR!!!!”

Lam Long thấy vậy cũng không hề yếu thế, hắn cũng gầm lên một tiếng rồi há miệng, sấm sét màu xanh trắng ngưng tụ trong miệng hắn, từng tia plasma cũng bắn tóe ra trên lớp vảy của Lam long. Như thể đã hẹn trước, hai con cự long cùng lúc chuẩn bị Long Tức của mình phun về phía đối phương.

“Chết đi!!!”

“Ngươi quá tự cao rồi!!!”

Hỏa diễm và plasma va chạm, năng lượng khổng lồ không ngừng tích tụ. Rin đứng bên cạnh quan chiến, sau khi chứng kiến cảnh này thì sắc mặt nàng lập tức tái nhợt, hét lớn về phía mọi người cách đó không xa.

“Mau chạy ngay!!!”

Phynia đương nhiên nghe thấy tiếng của Rin. Dù không nghe thấy, một người bình thường khi đối mặt với sức mạnh khổng lồ này, chắc hẳn cũng biết phải làm gì. Phynia vội vàng dùng Phi Hành Thuật đưa mọi người hoảng loạn rút lui về phía sau, đồng thời Rin cũng vỗ cánh nhanh chóng kéo giãn khoảng cách với hai người đang chiến đấu.

Khoảng mười giây sau, đoàn người đã chạy xa hàng trăm mét, và Long Tức của hai con cự long đang va chạm cũng không thể duy trì cấu trúc của mình được nữa mà nổ tung.

“RẦMMMMMM!!!”

Đầu tiên là một luồng sáng trắng chói mắt, sau đó, tiếng gầm rú dữ dội cùng với sóng khích từ trung tâm vụ nổ lan tỏa ra xung quanh. Trên nó đường đi, tất cả đá tảng đều bị luồng gió mạnh mẽ này thổi thành bụi mịn, và ở trung tâm vụ nổ là một đám mây hình nấm đang từ từ bốc lên.

Dưới đám mây hình nấm, ngọn đồi nhỏ mà Yarronves ban đầu chọn làm chiến trường đã hoàn toàn biến mất dưới sức công phá kinh hoàng, trở thành một hố sâu khổng lồ có bán kính hàng trăm mét.

Hai con cự long đều bị vụ nổ làm chấn động mà văng ra, mỗi con lùi về phía rìa hố khổng lồ, vảy rồng trên da xuất hiện một vài vết nứt, máu tươi tuôn ra xối xả.

Chúng đều nhìn chằm chằm vào nhau, cảnh giác chờ đợi trận chiến tiếp theo.

Ở phía xa xa, Camilla sau khi chứng kiến sự phá hoại kinh hoàng do hai con cự long gây ra, không khỏi lẩm bẩm.

“Em nghĩ anh Yarronves cũng không cần phải lo lắng quá sớm về việc loài người sẽ vượt qua cự long đâu. Với sức mạnh như thế này, cự long có thể duy trì thêm một vạn năm nữa cũng không thành vấn đề.”

Những người khác đều gật đầu đồng tình.

Trận chiến này mang lại cho họ sự chấn động quá lớn, hai con cự long cận chiến, không hề quan tâm đến vết thương, hoàn toàn là hiện thân của bạo lực.

Về phía Lam Long, sau một đợt cận chiến thăm dò ngắn ngủi, hắn quyết định tăng cường sức mạnh của mình hơn nữa, nhanh chóng kết thúc trận chiến.

Một luồng khí thế vô hình từ cơ thể hắn tỏa ra, dưới luồng khí thế này, dù là cỏ cây, đá vụn, hay Tứ Đại Nguyên Tố hiện diện khắp nơi, đều ẩn hiện một thái độ thần phục đối với Yarronves.

— Pháp Tắc Long Uy. Đây chính là Pháp Tắc mà Yarronves đã lĩnh ngộ dưới sự chỉ dẫn của đại sư Valentine khi hắn đăng lâm Truyền Kỳ.

Lúc trước hắn vô cùng bài xích thân phận cự long, mãi cho đến khi được đại sư Valentine chỉ dẫn, hắn mới thấu hiểu chân lý của hệ thống ma pháp mà phụ thân hắn đã sáng lập.

Nếu điều phụ thân hắn mong muốn là kết hợp ưu điểm của ma pháp Long Ngữ và ma pháp loài người, vậy thì làm sao có thể thành công nếu không có cự long?

Vậy thì nên dùng phương tiện gì để kết hợp ma pháp loài người và Long Ngữ ma pháp?

Câu trả lời mà Yarronves đưa ra là một kỹ năng thiên phú mà cự long sở hữu ngay từ khi mới sinh ra – Long Uy.

Về nguồn gốc cụ thể của Long Uy, cho đến nay vẫn chưa ai có thể đưa ra một câu trả lời chính xác. Tuy nhiên có thể khẳng định rằng, Long Uy là một loại uy thế mà cự long tự nhiên có được khi sinh ra.

Bất kỳ sinh vật nào đối mặt với Long Uy hùng vĩ đều sẽ vô thức nảy sinh ý định thần phục, đây cũng là một trong những chỗ dựa lớn nhất giúp ấu long sinh tồn khi rời khỏi tổ mẹ.

Nó có thể khiến những sinh vật yếu ớt trực tiếp hôn mê, khiến những sinh vật mạnh mẽ phải tránh né. Chỉ cần không gặp phải những ma thú cao giai có linh trí, ấu long đều có thể dựa vào kỹ năng này để sống an nhàn khắp nơi.

Và lúc này, sau khi Yarronves phát triển nó thành một sức mạnh Pháp Tắc, giới hạn của Long Uy càng tăng vọt hơn rất nhiều.

Long Uy của Yarronves không chỉ có thể uy hiếp động vật như thường lệ, mà còn có thể uy hiếp tự nhiên, nguyên tố, thậm chí cả Pháp Tắc của những cường giả Truyền Kỳ khác. Hầu hết mọi tồn tại khi đối mặt với Long Uy của hắn, đều sẽ nảy sinh cảm giác muốn thần phục.

Sức mạnh Pháp Tắc này, nói là Pháp Tắc Long Uy, chi bằng nói là Pháp Tắc Thần Phục.

Và khi Yarronves giải phóng sức mạnh Pháp Tắc của mình, Hồng Long đối diện cũng gầm lên một tiếng, một luồng khí thế cực kỳ đẫm máu liền toả ra từ cơ thể hắn.

— Pháp Tắc Sát Lục.

Yarronves liếc mắt một cái liền hiểu rõ ngọn ngành của Pháp Tắc này.

Tính cách của Hồng Long là tham lam, hung bạo, hiếu chiến, vì vậy Pháp Tắc mà chúng sở hữu khi trở thành Truyền Kỳ cũng thường liên quan đến tài phú, chiến đấu, chém giết. 

Pháp Tắc Sát Lục trước mắt này, có thể nói là một trong những Pháp Tắc điển hình nhất mà các Hồng Long sở hữu.

Đối mặt với sức mạnh Pháp Tắc mà Hồng Long thể hiện, Lam Long chỉ cười khẩy gầm lên một tiếng.

“GRAAAWWWRRRR!!!!”

Sức mạnh Pháp Tắc được khai mở toàn diện, một vùng lãnh địa như ẩn như hiện xuất hiện xung quanh Lam Long. Trong vùng lãnh địa này, tất cả mọi tồn tại phải thần phục trước Lam Long, ngay cả Tứ Đại Nguyên Tố cũng không ngoại lệ.

So với cách thi triển ma pháp trước đây phải hao tâm tổn trí dùng ma lực dẫn dắt nguyên tố, giờ phút này Yarronves chỉ cần động một ý niệm, là có thể khiến nguyên tố tự động kết hợp thành ma pháp, rồi bắn về phía mục tiêu mà hắn mong muốn.

Trên cơ thể Hồng Long đối diện là huyết khí cuồn cuộn, sát ý vô tận đang trào ra. Những thứ này đều khiến sức mạnh của hắn không ngừng tăng vọt, chẳng mấy chốc, khí thế toàn thân hắn đã mạnh hơn gần gấp đôi so với trước.

“Thế nào! Yarronves! Ngươi bây giờ còn có thể đánh bại ta không!?”

“Ha! Chỉ vậy thôi sao? Pulmani, kiến thức của ngươi cũng quá nông cạn rồi?”

Lam Long không hề bận tâm cười nói. Hắn gầm lên một tiếng, vô tận nguyên tố cuồn cuộn dưới mệnh lệnh của hắn.

Cùng với một tiếng sấm, một tia plasma đột nhiên xuất hiện quanh cơ thể Lam Long. Ngay giây tiếp theo, tiếng sấm lớn hơn xuất hiện, và các tia plasma cũng ngày càng nhiều hơn, chẳng mấy chốc, khu vực trăm mét xung quanh Lam Long đã hoàn toàn biến thành nơi bị sấm sét thống trị.

“Liệu ngươi có thể chịu nổi thứ này không!?”

Lam Long phấn khích cười lớn một tiếng, ngay sau đó cơ thể hắn liền dịch chuyển tức thời đến bên cạnh Hồng Long. Dưới tốc độ cực cao, một số dòng điện thậm chí còn bị giữ lại giữa đường.

Dưới sự công kích không ngừng của sấm sét, ngay cả trong không khí cũng xuất hiện một mùi khét, như thể có thứ gì đó bị cháy xém.

“GRUOOOAARR! Ngươi không giết được ta!”

Lam Long đã đến phía sau Hồng Long, hai chi trước thô to ấn chặt lên lưng hắn, vô tận lôi đình theo tứ chi của Lam Long truyền vào cơ thể Hồng Long.

Giữa cơn đau dữ dội, Hồng Long gầm lên dữ dội, Pháp Tắc Sát Lục trên người hắn được thúc đẩy với cường độ chưa từng có trong đời. Nếu Hồng Long thực sự sống sót sau trận chiến này, thì sức mạnh của hắn chắc chắn sẽ đạt đến một tầm cao mới.

Nhưng Yarronves sẽ không cho hắn cơ hội đó.

Nếu lần này Pulmani thực sự trốn thoát được, thì khi trở về Hội Đồng Trưởng Lão, hắn nhất định sẽ báo cáo những gì đã xảy ra ở đây.

Như vậy các trưởng lão của Hội Đồng Trưởng Lão, những người đã nhận ra rằng mình đã hoàn thiện rất nhiều tài liệu của phụ thân hắn, chắc chắn sẽ cử thêm nhiều cự long đến truy sát hắn, thì hắn không chỉ không thể tiếp tục ở lại Rusatinia, mà cuộc sống sau này cũng sẽ không được yên ổn.

“Đừng có mơ!”

Lam Long gầm lên với Hồng Long bằng giọng trầm thấp. Pháp Tắc Long Uy cũng không ngừng được thúc đẩy. Dưới khả năng khống chế vô song của Pháp Tắc Long Uy, ngay cả Pháp Tắc trên người Hồng Long cũng ẩn hiện ý thần phục, sức mạnh không ngừng suy yếu.

“Sao, sao có thể!?”

Hồng Long gầm lên đầy khó hiểu, và trong lúc hắn hoảng loạn, Lam Long cũng nhân cơ hội này giáng cho Hồng Long đòn cuối cùng.

“Không gì là không thể!”

Cùng với lời vừa nói, một cây thương được ngưng tụ từ sấm sét liền xuất hiện trong móng vuốt của Lam Long. Hắn dùng chi phải giữ chặt cơ thể Hồng Long, chi trái nắm chặt cây thương sét, nhắm vào vị trí trái tim Hồng Long từ phía sau mà dốc toàn lực đâm vào.

d25b1903-0c21-49c1-ac54-d726d5b61fec.jpg

“GRAAAWWWRRRR!!!”

Một tiếng gầm thảm thiết phát ra từ miệng Hồng Long, âm thanh như sấm truyền đi xa hàng cây số. Đồng thời cơ thể Hồng Long cũng kịch liệt giãy giụa với cường độ chưa từng có, những tảng đá dưới chân bị nghiền nát thành vô số bột mịn dưới sự giãy giụa của hắn.

Tuy nhiên Lam Long trên lưng hắn lại càng ghì chặt hắn xuống đất, khiến cho hắn gần như không thể cử động, vì vậy sức giãy giụa của hắn cũng ngày càng yếu đi.

“SHRRIEEEEEK...!”

Sau khi ngẩng cao đầu rồng, phát ra tiếng rên rỉ bất cam cuối cùng hướng về bầu trời, chút sức lực ít ỏi của Hồng Long cũng đã cạn kiệt. Sinh mệnh của hắn đã kết thúc, đầu rồng đập mạnh xuống nền đất, gây ra một trận chấn động.

“UWOOAAAAHHHH!”

Yarronves đứng trên xác Hồng Long ngửa mặt lên trời rống dài, phát ra một tiếng long ngâm như sấm sét.

Thắng bại đã định!

Những người cách đó không xa, sau khi chứng kiến cảnh này, trên mặt đều lộ ra vẻ phấn khích.

“Hoan hô! Anh Yarronves thắng rồi!” Camilla giơ hai tay lên reo hò: “Em nghe nói các bộ phận của cự long đều là vật liệu ma pháp quý hiếm, vậy chẳng phải con Hồng Long này có thể…”

“Khụ khụ!”

Một tiếng ho nhẹ nhàng, trầm thấp đột nhiên vang lên, cắt ngang ảo tưởng của Camilla.

Camilla quay đầu lại, liền nhìn thấy đầu rồng bạc khổng lồ, đôi mắt màu thủy ngân đang chăm chú nhìn chằm chằm cô bé, trên đầu rồng còn mang theo một nụ cười.

“Bé con đang nói gì đó?”

“Rin! Tiểu thư Rin!?”

Camilla luống cuống tay chân.

Vừa rồi cô bé còn định lớn tiếng nói làm thế nào để phân thây đồng tộc của người ta!

Rin chắc chắn đã nghe thấy những lời này, với tư cách là đồng tộc của con Hồng Long đó, Rin ắt sẽ có thành kiến khi đối mặt với những lời như vậy, vậy thì Rin sẽ xử lý Camilla như thế nào đây?

Chẳng lẽ cũng là phân thây? Toàn thân đều làm thành vật liệu ma pháp?

Đừng mà!

Huhu! Camilla biết lỗi rồi! Camilla không muốn rời khỏi thế giới này sớm như vậy đâu!

Và đúng lúc này, Phynia đột nhiên nhẹ nhàng che trước Camilla, trên mặt mang theo một chút áy náy, khẽ cúi người với Rin nói.

“Xin lỗi, tiểu thư Rin, lời nói của Camilla vừa rồi có chút mạo phạm, xin tiểu thư đừng quá để tâm.”

“Hì…”

Ngân Long cúi đầu khẽ cười một tiếng.

Cùng lúc này, Yarronves cũng vỗ cánh bay đến chỗ mọi người. Hắn biến trở lại hình dáng con người, nhìn thấy Camilla đang run rẩy và Phynia đang xin lỗi Rin, không khỏi nhíu mày nghi hoặc.

“Có chuyện gì vậy?”

“Xin lỗi, anh Yarronves…” Camilla cúi đầu đầy áy náy, lí nhí nói: “Vừa rồi sau khi anh chiến thắng, đầu óc em nóng lên, nói muốn phân thây con Hồng Long đó làm vật liệu ma pháp, chị Rin nghe thấy liền tức giận… Xin lỗi mà! Em không nên nói những lời thiếu suy nghĩ như vậy! Con Hồng Long đó dù sao cũng là đồng tộc của anh Yarronves mà… Hy vọng anh Yarronves đừng giận…”

Nghe Camilla nói xong, Yarronves bất lực liếc nhìn Rin một cái.

“Rin!”

“Học trưởng!”

Cổ dài của Ngân Long quấn quanh người Yarronves một vòng, đầu rồng tinh xảo cọ xát thân mật vào người Yarronves, giọng nói mang theo một chút ý làm nũng. Có vẻ như sau khi hiểu lầm giữa hai người được hóa giải, tính cách của Rin cũng không còn lạnh lùng nữa, mà đã lấy lại một chút vẻ hoạt bát.

“Em chỉ đùa với bạn của ngươi anh mà…”

“Đùa!?”

Camilla nghiêng đầu khó hiểu.

Yarronves bật cười, lắc đầu giải thích với Camilla: “Cự long chúng ta không cầu kỳ như loài người đâu. Nhiều khi để tranh giành lãnh địa, cự long sẽ tàn nhẫn giết chóc lẫn nhau, và sau khi trận chiến kết thúc, thi thể của bên thua cuộc lại không ở lại chỗ cũ, Camilla đoán xem là tại sao nào?”

“Ưm… là chôn rồi?”

Camilla có chút không chắc chắn nói, nhưng Yarronves lại cười lắc đầu.

“Sai rồi, nói chính xác hơn là bán đi. Cự long là một loài sinh vật rất tham lam, đã biết thi thể của đối phương quý giá như vậy, cự long nỡ nào mà chôn hộ được chứ chứ?

Thông thường, cự long sẽ phân thây kẻ thua cuộc. Vảy rồng, xương rồng, máu rồng, v.v., sẽ tìm mọi cách để bán vào thế giới loài người, còn thịt rồng dường như vô dụng thì sẽ được phân phát cho những người thuộc hạ dưới trướng để ăn, nhằm tăng cường sức mạnh cho thuộc hạ.

Đương nhiên, đối với cự long, điều cấm kỵ duy nhất là không được tự mình ăn thịt đồng loại. Chúng ta có thể chia thịt cho người thân thuộc ăn, nhưng tuyệt đối không được tự mình ăn, con rồng nào vi phạm quy định này sẽ phải chịu Thần Phạt của Long Thần.”

“Tàn bạo quá…” Camilla lẩm bẩm.

Giết chết người ta thì đã đành, ngay cả toàn thây cũng không để lại cho người ta, ít ra cũng phải có chút tình hữu nghị đồng tộc chứ?

Yarronves lắc đầu nói: “Thôi đi, dưới sự định hình của ký ức truyền thừa, cự long đời đời đều có tính cách như vậy.”

Phynia có chút do dự hỏi: “Sao tôi cảm thấy… Yarronves dường như không có thiện cảm gì với cái gọi là ký ức truyền thừa đó?”

Yarronves không vui nói: “Nếu trong tộc quần của cô đều là những bản sao có tính cách na ná nhau, thì tôi nghĩ cô cũng sẽ không có thiện cảm với cái gọi là ký ức truyền thừa đâu.”

“Thì ra là vậy…”

Phynia gật đầu.

Và sau khi vấn đề của Camilla được giải quyết, Yarronves lại đến chỗ Albert, Rin lại biến từ Ngân Long thành người, ngoan ngoãn đi theo sau Yarronves.

Yarronves nói với Albert: “Ngài mau cho Joe dẫn một đội quân nhỏ đến xử lý chiến trường bên này đi, trên người cự long toàn là đồ tốt thôi. Máu, nội tạng, và các cơ quan khác của Pulmani đều là vật liệu pháp thuật thượng hạng. 

Ngoài ra, đầu rồng có thể dùng làm trang trí, vảy rồng có thể dùng làm áo giáp, xương rồng có thể dùng làm vũ khí, gân rồng có thể dùng làm dây cung. Còn về thịt rồng ít có tác dụng nhất, ngài có thể chọn ra một nhóm binh lính trung thành mà cho họ ăn, điều này có thể tạo ra một nhóm chiến sĩ mạnh mẽ.”

Albert nghe vậy không khỏi đổ mồ hôi hột. Mặc dù từ xa đã nghe cuộc trò chuyện giữa Yarronves và Camilla, hắn đã hiểu được cách cự long xử lý thi thể đồng loại, nhưng lúc này nhìn thấy vẻ mặt thuần thục của Yarronves, Albert trong lòng vẫn không khỏi cảm thấy cạn lời.

Tại sao ngươi lại thuần thục như vậy!?

Rốt cuộc trước đây ngươi đã giết bao nhiêu con rồng rồi!?

Cạn lời một lát, Albert vẫn gật đầu nói: “Ta biết rồi.”

Và sau khi xử lý xong chuyện này, đoàn người cũng quay trở lại pháo đài Greyhawk.

Động tĩnh trong trận chiến vừa rồi, dù đã cách xa vài cây số nhưng vẫn truyền đến thành Wende. Các công dân trong thành phố vô cùng hoảng loạn, bất an, Albert bay giữa không trung thấy vậy, không khỏi cảm thấy có chút bất lực.

Trở về pháo đài Greyhawk, những người khác trong Rusatinia đã đợi sẵn ở đó. Thấy vị lãnh chúa đại nhân đã biến mất bấy lâu cuối cùng cũng trở về, còn dẫn theo một nhóm người lạ mặt, họ vội vàng lo lắng xúm lại, vây quanh Yarronves hỏi.

“Điện Hạ, vừa rồi bên ngoài thành có tiếng động lạ.”

“Điện Hạ, có nhân chứng nói rằng trong Rusatinia dường như có cự long xuất hiện.”

“Điện Hạ, thành Wende đã loạn cả lên rồi!”

“Điện Hạ, ngài vừa rồi rốt cuộc đã đi đâu? Những người bên cạnh ngài là ai?”

Albert bị mọi người hỏi đến có chút phiền muộn, nhưng vẫn kiên nhẫn lắng nghe. Khoảng mười phút sau, mọi người đã kể xong thì hắn mới thở phào một hơi, lần lượt trả lời.

“Trong lãnh thổ Rusatinia quả thật có một con cự long đến, đó là một con Hồng Long rất mạnh, nhưng đã bị ta cùng những người khác liên thủ tiêu diệt rồi, ngay tại một sườn đồi cách thành không xa.”

“Gì cơ?”

Mọi người đều ngẩn ra, sau đó không ngừng thì thầm bàn tán.

“Yên lặng!”

Nhưng Albert lại cắt ngang cuộc nói chuyện của họ, sau đó không ngừng ra lệnh.

“Joe? Ondelo?”

Joe và Ondelo đứng ra: “Điện Hạ!”

“Hai ngươi có thể tự mình chọn một trăm binh lính trung thành nhất trong quân đoàn của mình, cùng với tất cả kỵ sĩ trong kỵ sĩ đoàn, cho họ đi xử lý thi thể con cự long cách đây vài cây số.

Trên người của cự long toàn là đồ tốt, đừng bỏ sót một chút nào. Máu, nội tạng, và các cơ quan khác của chúng đều là vật liệu pháp thuật thượng hạng, đầu rồng có thể dùng làm trang trí, vảy rồng có thể dùng làm áo giáp, xương rồng có thể dùng làm vũ khí, gân rồng có thể dùng làm dây cung.

Còn về thịt rồng ít có tác dụng nhất, các ngươi có thể cho những binh lính kỵ sĩ đó ăn ngay tại chỗ, điều này có thể tăng cường sức mạnh cho họ. Thịt rồng chưa ăn hết thì mang về cho ta, biến thành thịt khô, làm phần thưởng cho binh lính tương lai.”

“Rõ!”

Joe và Ondelo nhìn nhau, lớn tiếng đáp.

“Quản gia Val?”

“Lão già đây.”

“Việc làm thịt khô từ thịt rồng mang về giao cho ông lo liệu, còn những thứ khác mà quân đội mang về, sau này cũng giao cho ông tìm chỗ bảo quản, đây đều là đồ tốt cả.”

“Lão già đã rõ.”

“Levi?”

“Vâng, Điện Hạ.”

“Ngươi phái người đi an ủi các công dân trong thành Wende, còn lý do thì cứ nói thẳng là ta đã dẫn mọi người tiêu diệt một con cự long tà ác, bảo bọn họ đừng lo lắng nữa.”

“Vâng.”

“Những người khác có thể rời đi, không có chuyện gì nữa.”

“Vâng, Điện Hạ!”

Đợi đến khi mọi người đều lui đi, chỉ còn lại nhóm người đã quan chiến trước đó, Albert trên mặt mang theo một chút áy náy, nói với Yarronves.

“Xin lỗi đã gán công lao của cậu lên người chúng ta.”

Đây là điều Albert buộc phải làm, bởi vì nếu nói Yarronves một mình tiêu diệt cự long, thì thân phận của hắn sẽ quá nổi bật, rất dễ bị phát hiện có vấn đề.

Còn Yarronves thì cười lắc đầu, vô tư nói.

“Không sao đâu, tôi không bận tâm chuyện này, Điện Hạ. Hơn nữa, nếu thực sự nói là tôi làm một mình, thì e rằng chưa đầy vài ngày, Hội Đồng Trưởng Lão bên kia sẽ có suy đoán, phái người đến thành Wende tìm tôi rồi.”

“Thế thì tốt rồi…”

Albert thở phào nhẹ nhõm.

Hắn vừa rồi còn vô cùng lo lắng, vạn nhất Yarronves không phục quyết định này, hắn phải làm sao đây.

Nếu Yarronves không phục, vậy thì công lao diệt rồng sẽ hoàn toàn thuộc về hắn, Yarronves sẽ trở thành kẻ diệt rồng được mọi người kính trọng.

Không nghi ngờ gì nữa, Rusatinia không thể giữ lại một người như vậy.

Phía thành St. Mill chắc chắn sẽ phái người đến đòi hỏi.

Thấy vẻ mặt yên tâm của Albert, Yarronves không khỏi cười hai tiếng.

“Mà nói Điện Hạ, ngài không lo lắng sao? Từ cuộc trò chuyện trong trận chiến trước đó ngài cũng đã biết rồi đấy, tôi bây giờ nên được coi là kẻ đào tẩu của Long Tộc, ngài không sợ sau này Hội Đồng Trưởng Lão sẽ phái người đến gây phiền phức cho ngài à?”

Albert thản nhiên đáp: “Vì Yarronves đã từng đứng về phía ta trong rất nhiều chuyện, vậy thì khi cậu gặp rắc rối, ta đương nhiên cũng phải đứng về phía cậu. Lòng trung thành không phải là đơn phương, mà là tương hỗ, cậu đã cống hiến rất nhiều cho ta, cho vị lãnh chúa này, vậy thì ta đương nhiên không thể bỏ rơi cậu vào thời điểm then chốt, Rusatinia mãi mãi là nhà của cậu.”

Nghe Albert nói, Yarronves đầu tiên thở dài một hơi với vẻ mặt phức tạp, sau đó vô cùng cung kính cúi người với Albert nói: “Điện Hạ, ngài sẽ mãi mãi là lãnh chúa của tôi.  Tôi, Yarronves, thề với Long Thần Feynriel, cho đến khi Điện Hạ ngài trở về với Đại Địa Mẫu Thần Yieta, tôi sẽ mãi mãi trung thành với ngài, kiếp này tuyệt đối không phản bội.”

Albert nghe vậy ngẩn người, Yarronves đây là đang tuyên thệ trung thành với mình sao?

Tuy nhiên, sau một lúc im lặng, hắn vẫn lắc đầu nói: “Ta hy vọng mối quan hệ giữa chúng ta không chỉ đơn giản là vua tôi, mà nên là bạn bè, lòng trung thành của cậu thì miễn đi, chúng ta cứ sống với nhau như ngày xưa.”

“Điện Hạ…”

Yarronves nghe vậy càng cảm động hơn, khóe mắt thậm chí còn vương một chút lệ.

“Thôi được rồi, đừng như vậy nữa.” Albert bất lực xua tay nói: “Phynia có ở đây không?”

Phynia đứng ra nói: “Có mặt, Điện Hạ.”

“Cô mau đi phân phát phòng nghỉ tối nay cho mọi người đi.” Nói xong, Albert lại nhìn những người khác nói: “Mấy người có yêu cầu đặc biệt gì không? Bây giờ có thể nói ra.”

“Tôi! Tôi!” Goriel vội vàng giơ tay nói: “Tối nay tôi muốn ngủ với Phynia!”

Albert nghe liền nhìn Phynia hỏi: “Yêu cầu này có được không?”

Phynia không chút do dự trả lời: “Được, tôi trước đây ở Nhà của Atina cũng luôn ngủ cùng Goriel, dù sao lúc đó không gian sống không được lớn, nhiều khi hai chúng tôi phải chen chúc trên một chiếc giường.”

“Thế thì tốt rồi.” Albert gật đầu, coi như đồng ý yêu cầu của Goriel, ngay sau đó hắn lại nhìn các thành viên của Đoàn Mạo Hiểm Ánh Sáng Ban Mai, mở miệng hỏi: “Mấy người thì sao? Có yêu cầu gì thêm không? Có cặp đôi nào muốn ngủ cùng nhau không?”

“Không không!”

Aaron vội vàng xua tay, những người khác phía sau hắn cũng không ngừng lắc đầu.

Hắn lại nhìn Yarronves: “Vậy Yarronves tối nay có muốn Rin ngủ cùng không? Nếu có thì Phynia không cần chuẩn bị phòng cho Rin nữa, cô ấy sẽ ngủ cùng cậu trong tháp pháp sư.”

Má Rin lập tức ửng hồng, còn Yarronves thì đổ mồ hôi hột: “Tôi và Rin chỉ là quan hệ sư huynh muội bình thường! Ngài đang nghĩ lung tung gì vậy!?”

“Hy vọng là vậy…” Albert cười như không cười nói.

Sau khi nắm rõ yêu cầu của mọi người, Phynia bắt đầu chuẩn bị phòng cho từng người. Với tư cách là hầu gái riêng của Albert, Phynia đương nhiên hiểu rõ mọi tình hình trong lâu đài, chẳng mấy chốc đã dẫn theo một nhóm hầu gái, dọn dẹp xong phòng ngủ cho mọi người nghỉ ngơi vào buổi tối.

Cuộc sống của những người khác lại trở về bình thường, Yarronves dạy học cho Camilla, Albert xử lý chính sự, còn những người khác cũng làm công việc của mình.

Thời gian chớp mắt đã đến đêm.

Phynia tắm rửa xong, mặc bộ đồ ngủ lụa trắng tinh trở về phòng ngủ của mình.

Trong phòng ngủ của Phynia hôm nay, ngoài bản thân nàng ra, còn có một cô gái khác, đó chính là bạn của Phynia ở Nhà của Atina – Goriel.

Vừa thấy Phynia trở về phòng ngủ, Goriel liền phấn khích lao tới, đẩy Phynia xuống giường nói.

“Lâu rồi không gặp! Phynia! Bây giờ để tớ xem một năm qua cậu đã phát triển thế nào rồi?”

Phynia bị bạn mình cho bất ngờ, cả người liền bị đẩy xuốn giường, tóc tai bù xù, biểu cảm hơi mơ màng. Hai tay nàng bị Goriel giữ chặt, hai người dính sát vào nhau, trên người còn vương chút ẩm ướt sau khi vừa tắm xong.

Ngẩn người một lúc lâu, Phynia mới phản ứng lại, mặt đỏ bừng lí nhí nói.

“Cậu… cậu đang làm gì vậy? Goriel?”

“Đã nói rồi mà, đương nhiên là xem cậu có phát triển bình thường không chứ?”

Goriel cười híp mắt nói, ngay sau đó, hai tay nàng trực tiếp ấn lên ngực Phynia, mắt hơi nheo lại thưởng thức.

“Ừm ừm… Ngực vẫn đầy đặn như vậy, mà da dẻ cũng mượt mà hơn nhiều, xem ra một năm qua dinh dưỡng không thiếu, xem ra vị Điện Hạ kia không bạc đãi cậu. Nhưng sao kích thước dường như không có chút thay đổi nào vậy? Thật là quá thất vọng mà?”

Nghe Goriel đánh giá, Phynia tức giận nói.

“Mới có hơn một năm thôi, tính theo thời gian loài người thì cũng chỉ hơn hai tháng, tớ vốn đã phát triển không ít rồi, trong thời gian ngắn như vậy, cậu còn muốn tớ phát triển cái gì nữa!”

Goriel nheo mắt lại, ừm, mang theo một nụ cười quỷ dị nói: “Ừm hứm, tuy không phát triển tự nhiên được nữa, nhưng còn có những phương pháp khác để phát triển mà.”

“Phương pháp khác?” Phynia ngẩn người, nàng vốn rất ngây thơ, quả nhiên không nhận ra ý tứ sâu xa trong lời nói của Goriel: “Còn phương pháp nào có thể giúp phát triển sao?”

“Đương nhiên là có rồi.”

Phynia tò mò hỏi: “Cách gì vậy? Sao tớ chưa từng nghe nói đến bao giờ?”

“Đó là do cậu thiển cận quá rồi, Phynia.” Goriel mỉm cười véo véo bộ ngực đầy đặn của Phynia: “Một cách khác để giúp phát triển, đó là mỗi tối liên tục mát xa ngực, chỉ cần mát xa nhiều thì sẽ từ từ lớn lên thôi.”

“Thật sao?” Phynia vẻ mặt không hiểu gì nhưng lại cảm thấy rất lợi hại.

Thấy Phynia đến giờ vẫn chưa nhận ra ý tứ sâu xa trong lời nói của mình, Goriel trong lòng mang theo một chút áy náy vì đã làm ô uế một cô gái ngây thơ, nàng mỉm cười với Phynia nói: “Đúng vậy, một năm qua vị Điện Hạ của cậu không mát xa ngực cho cậu sao?”

“Goriel!”

Phynia cuối cùng cũng nhận ra sự trêu chọc trong lời nói của Goriel, nàng xấu hổ đấm Goriel một cái, lớn tiếng phản bác.

“Điện Hạ không phải loại người như vậy!”

“Ồ, thật sao? Nhưng con trai… làm sao có thể không thích ngực chứ?”

“Ưm…” Phynia rên rỉ một tiếng, điểm này nàng quả thật không thể phản bác. Nhưng thiếu nữ vẫn bướng bỉnh nói: “Nhưng Điện Hạ là một người có phẩm hạnh, trước khi kết hôn tuyệt đối sẽ không làm chuyện như vậy!”

Goriel có chút thất vọng nói: “Tức là chỉ khi Điện Hạ kết hôn với Phynia, mới có thể xem xét chuyện đó sao?”

“Đương nhiên… không, không phải!” Phynia vốn định gật đầu, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, nhận ra cái bẫy trong lời nói của Goriel và lớn tiếng phản bác: “Cậu đang nói bậy bạ gì vậy, Goriel! Tớ làm sao có thể kết hôn với Điện Hạ chứ?”

Goriel cười híp mắt nghiêng đầu nói: “Hì hì, Phynia, chẳng lẽ cậu không thích Điện Hạ sao?”

Phynia ấp úng trả lời: “Đương, đương nhiên là không…”

“Vậy Albert Điện Hạ có thích Phynia không?”

“Chắc, chắc là có… Dù sao tớ cũng khá xinh đẹp… chắc Điện Hạ chắc sẽ thích nhỉ?”

Phynia có chút không tự tin nói, bất cứ ai cũng không thể tự tin trong chuyện như vậy.

Goriel cổ vũ Phynia: “Thôi nào Phynia, cậu phải tự tin lên chứ. Ban ngày, tớ đã hỏi những người khác trong lâu đài rồi, họ đều nói Albert Điện Hạ rất thích cậu, đừng có tự ti nữa!”

“Thật, thật sao…?” Phynia ngẩn người nói.

“Đúng vậy! Phynia!” Goriel phấn khích nói: “Cậu xem xem, cậu thích Albert, mà Albert cũng thích cậu, vậy sao cậu không mau đi tỏ tình với Điện Hạ đi? Cậu cũng không muốn Albert Điện Hạ mỗi tối đều cô đơn lẻ loi một mình đâu nhỉ, Phynia?

Hơn nữa cậu cũng đã nói Điện Hạ là một người đứng đắn, vạn nhất à… Tớ là nói vạn nhất, vạn nhất Phynia và Albert Điện Hạ cứ mãi thích nhau mà không tỏ tình, cứ thế mà lảng tránh nhau, vậy thì vạn nhất Albert cô độc đến già thì sao? 

Nhưng cậu cũng nói rồi, Albert Điện Hạ là một người đứng đắn. Cuộc đời con người vô cùng ngắn ngủi, nhiều nhất cũng chỉ trăm năm. Phynia phải chú ý rằng Albert đã già rồi đó, cậu nên trân trọng thời gian có thể ở bên Điện Hạ!”

Đôi khi, người ta không khỏi khâm phục sức hành động bùng nổ của một số người vì một việc gì đó.

Chẳng hạn như Goriel, vì tương lai của Phynia, chỉ trong vỏn vẹn nửa ngày, nàng đã hỏi tất cả mọi người trong lâu đài Greyhawk, tìm hiểu thái độ thường ngày của Albert đối với Phynia.

Sau khi tổng hợp ý kiến của nhiều người như vậy, Goriel cho rằng Albert tuyệt đối thích Phynia!

Và thế là có cảnh tượng tối nay – cổ vũ Phynia tỏ tình với Albert.

Không nói sau khi Phynia tỏ tình, hắn có thể nhận được gì, mà đây là đặc biệt nhắm vào tính cách của thiếu nữ. Từ phía Albert mà nói ra, nếu Phynia không tỏ tình, thì Albert mỗi tối sẽ cô đơn một mình, sau này thậm chí sẽ cô độc đến già.

Trái tim Phynia quả nhiên thắt lại.

“Thật, thật sự là như vậy sao… Goriel?”

“Đương nhiên!” Goriel nghiêm túc nói: “Tớ lấy danh nghĩa bạn bè mà thề với cậu!”

“Thì ra là vậy…” Vẻ mặt Phynia vẫn còn một chút mơ hồ: “Nhưng dù sao tớ cũng là bán tinh linh, liệu tớ có thể ở bên Điện Hạ không? Liệu tớ sẽ không cản trở Điện Hạ chứ? Liệu tớ có thể làm tốt vai trò người vợ của Điện Hạ không?”

Goriel lớn tiếng nói: “Có thể ở bên nhau hay không, không liên quan đến việc cậu có phải là bán tinh linh hay không! Mà là liên quan đến việc Albert rốt cuộc có thích Phynia hay không!

Còn về việc có cản trở Albert hay không, sức mạnh của Phynia dùng để làm gì? Một năm từ người bình thường trở thành pháp sư cấp tám, thiên phú như vậy ai có thể đạt được? Phynia là trợ lực số một của Điện Hạ mà! Đừng tự ti nữa! 

Còn về việc có thể làm tốt vai trò vợ hay không, cậu đã làm hầu gái của hắn lâu như vậy rồi, không phải đã chăm sóc cuộc sống hàng ngày của hắn rất tốt sao? Có gì mà không làm được chứ? Về mặt làm vợ, tớ thấy cậu còn mạnh hơn nhiều so với những cô gái quý tộc đó!”

“Ư…” Nghe Goriel khen ngợi, má Phynia lập tức đỏ ửng vì xấu hổ.

Tuy nhiên, dưới những lời nói của người bạn thân, tâm lý có chút tự ti của Phynia ngày xưa cũng dần trở nên tự tin hơn.

Thiếu nữ lẩm bẩm: “Là vậy sao…”

“Đương nhiên là vậy rồi!”

Goriel nói với giọng điệu vô cùng tự tin.

Ngay sau đó, nàng sắp xếp lại bộ đồ ngủ bị mình vò nhàu của Phynia, rồi buông hai tay đang nắm cổ tay Phynia ra, kéo thiếu nữ dậy, vừa đẩy ra cửa vừa nói: “Đi đi! Mau đi tỏ tình với Albert đi!”

“Ế!!! Nhanh vậy sao?”

Phynia có chút hoảng loạn hỏi, còn Goriel thì tự tin hô lớn.

“Chính là nhanh như vậy! Ngay bây giờ! Lập tức! Ngay lập tức! Sự tự tin này sẽ biến mất rất nhanh đó, cậu phải nói lớn tiếng tình cảm của mình với Điện Hạ trước khi sự tự tin ấy biến mất! Đi đi! Phynia! Tối nay tỏ tình thành công thì không cần quay lại đây nữa!”

Cùng với tiếng hét cuối cùng, Goriel trực tiếp đẩy Phynia ra khỏi phòng, rồi khóa trái cửa phòng ngủ lại.

Goriel thở phào nhẹ nhõm, phải biết rằng bản thân nàng không phải là loại tính cách nói là làm, những lời động viên hôm nay là nàng đã phải dùng rất nhiều dũng khí mới nói ra được.

“Tiếp theo hãy cố lên nhé, Phynia…”

Theo nàng thấy, thứ như tuổi thọ, chưa bao giờ là trở ngại của tình yêu.

Có người nói là loài người nhiều nhất cũng chỉ sống được trăm tuổi, bán tinh linh năm trăm tuổi, nếu bọn ở bên nhau loài người, chẳng phải là sẽ chịu đựng bốn trăm năm cô tịch sao?

Nhưng theo Goriel, tuổi thọ của bán tinh linh dù dài hơn nữa, nếu suy nghĩ kỹ thì cũng chẳng đáng giá bao nhiêu.

Giống như bản thân nàng Goriel, bao nhiêu năm nay trốn chui trốn lủi trong đủ loại nguy hiểm, nếu cuộc đời chỉ biết sống sót ra thì còn có ý nghĩa gì nữa?

Cho đến bây giờ, dưới sự giúp đỡ của Phynia, cuộc sống của nàng cuối cùng cũng ổn định lại, mới có thời gian đi tìm kiếm giá trị của cuộc sống.

Cuộc đời vốn dĩ không thể hoàn hảo ở mọi mặt, mặc dù Albert có thể sẽ chết già sau vài chục năm, nhưng những ảnh hưởng mà hắn để lại sẽ có thể đồng hành cùng Phynia suốt quãng đời còn lại.

Đối với Phynia, những ký ức khi ở bên Albert mới là thứ không gì có thể thay thế được.

Vài chục năm ký ức tươi đẹp, ý nghĩa hơn nhiều so với vài trăm năm cưỡi ngựa xem hoa.

Trong đầu nghĩ những điều này, Goriel ngáp một cái, đi đến bên giường.

“Ngủ thôi ngủ thôi… chúc cậu may mắn, Phynia…”

Và cùng lúc Goriel nói ra câu này, Phynia cũng đang đứng ngoài cửa, vẻ mặt đầy băn khoăn.

Nàng muốn gõ cửa để Goriel cho mình vào, nhưng mỗi lần chuẩn bị gõ cửa, nàng lại hạ tay xuống. Nàng không chắc mình có dám đi tìm Albert không, nhưng nếu không đi thì nàng lại luôn cảm thấy có chút không cam lòng.

Sau một hồi do dự, Phynia cuối cùng cũng cắn răng, nhắm mắt đi thẳng một mạch đến trước cửa phòng ngủ của Albert, gõ cửa thật nhanh.

“Ừm? Ai đó?”

Trong phòng ngủ truyền ra giọng nói nghi hoặc của Albert, không lâu sau, cửa phòng ngủ được mở ra, Albert vừa nhìn đã thấy Phynia chỉ mặc đồ ngủ đứng ngoài cửa.

Ánh trăng xuyên qua khung cửa sổ hành lang, phủ xuống thân hình thiếu nữ. Mái tóc xanh biếc tươi mát như lá liễu, xen lẫn những sợi vàng óng lấp lánh dưới ánh trăng, hai sắc màu tưởng chừng đối nghịch lại hòa quyện một cách hài hòa.

Chóp mũi nhỏ nhắn của nàng trắng mịn như ngọc mỡ cừu thượng hạng. Đôi mày khẽ buông xuống, đôi mắt xanh thẳm sáng ngời tựa dải ngân hà, vừa sâu thẳm, vừa xa vời, khiến người ta vĩnh viễn chẳng thể nắm bắt.

Nàng mặt đỏ bừng như vừa uống rượu say, ngay cả đôi tai nhọn cũng ửng hồng.

Phynia há miệng, dường như muốn nói gì đó với Albert.

“Điện Hạ…”

“Vào phòng ngủ rồi nói tiếp.”

Albert nhìn hai bên hành lang nói, cắt ngang lời của Phynia, hắn không muốn sáng mai thức dậy, trong lâu đài lại truyền ra tin đồn kỳ quái nào đó.

Mấy lần trước, chuyện Phynia đến phòng ngủ của mình gây ra, suýt chút nữa đã hại chết hắn rồi.

“Ế?” Phynia nghe vậy theo bản năng ngẩn người, không hiểu sao nàng đột nhiên nhớ đến những lời Goriel đã nói với nàng trước đó.

Ví dụ như chuyện ngực núng nính gì đó…

Đối mặt với “lời mời nhiệt tình” của Albert, sắc mặt Phynia lại đỏ hơn một chút, mang theo một chút mong đợi khó hiểu, nàng ấp úng nói.

“Ồ, được ạ…”

Cứ như vậy, Phynia bước vào phòng ngủ của Albert.

Đây không phải là lần đầu tiên Phynia bước vào phòng ngủ của Albert. Nếu không tính đến thời điểm trước khi mất trí nhớ, thì ngay khi Phynia vừa mất trí nhớ, nàng đã từng bị Annie dụ dỗ một lần, mạnh dạn đến phòng ngủ của Albert để hiến thân.

Sau khi Phynia vào phòng ngủ, Albert đóng cửa lại, rồi ra hiệu cho Phynia ngồi xuống giường. Bản thân hắn thì ngồi trên một chiếc ghế, có chút nghi hoặc hỏi Phynia.

“Sao vậy? Đột nhiên tối nay lại đến tìm ta?”

Phynia nhìn chằm chằm vào mắt Albert, lòng do dự không quyết.

Có nên nói không? Thật sự có nên nói không?

Nếu Điện Hạ không thích mình thì sao?

Vạn nhất Điện Hạ từ chối thì sao?

Nếu từ chối, liệu mối quan hệ giữa mình và Điện Hạ có thể trở lại bình thường không?

Vô số suy nghĩ như những sợi bông, quấn thành một cuộn chỉ trong lòng Phynia, khiến nàng không biết nên mở lời từ đâu.

Quả nhiên giống như Goriel đã nói trước đó, dũng khí của con người chỉ có trong chốc lát, sau một lúc sẽ đột ngột biến mất, sau khi bị Albert cắt ngang một lần ở cửa, Phynia lúc này lập tức không biết nên nói gì.

Và đúng lúc này, Albert cười xoa đầu nàng nói.

“Không sao, đừng vội, cứ từ từ nghĩ, không cần tỏ ra lo lắng như vậy, ta còn rất nhiều thời gian.”

“Ừm…”

Dưới sự an ủi của Albert, tâm trạng Phynia lập tức trở nên yên tĩnh. Nàng ngoan ngoãn gật đầu, chờ một lát nhìn Albert một cái, dũng khí trong lòng không biết từ khi nào lại trỗi dậy.

Nàng há miệng, dùng giọng nói mang theo một chút rụt rè, ngập ngừng hỏi Albert.

“Điện… Điện Hạ, ngài có thích ta không?”

Cuối cùng, Phynia vẫn không dám trực tiếp tỏ tình, mà thay đổi cách khác để Albert nói trước.

Albert nghe câu hỏi của Phynia thì ngẩn người, sau đó dùng ánh mắt dịu dàng nhìn chằm chằm vào mắt thiếu nữ, thấy ánh mắt nghiêm túc của thiếu nữ, Albert dường như nhận ra điều gì đó, từ từ nhắm mắt lại.

Hắn im lặng rất lâu, rồi từ từ nói: “Đúng vậy… ta thực sự thích cô… không biết là từ khi nào… vậy còn cô, Phynia? Cô có ghét ta không?”

“Không ghét đâu…” Trái tim vốn đang lo lắng của Phynia lập tức biến thành niềm vui sướng, nàng ngạc nhiên mở to mắt, dùng giọng điệu vô cùng kiên định nói cho Albert câu trả lời: “Tôi cũng thích ngài, Điện Hạ!”

“Thì ra là vậy…”

Albert từ từ thở dài một hơi, hắn dường như không vui vì lời tỏ tình của Phynia, mà lắc đầu nói.

“Nhưng xin lỗi, Phynia, ta không thể ở bên cô.”

“Ế? Tại sao?”

Phynia với vẻ mặt không thể tin nổi hỏi. Nàng không hiểu, rõ ràng Albert đã nói là thích mình rồi, tại sao không thể ở bên mình chứ?

Albert trả lời: “Vì ta là nhân loại, còn cô là bán tinh linh. Trong quan niệm đạo đức của nhân loại, con người và bán tinh linh tuyệt đối không thể ở bên nhau, huống hồ ta còn là thân vương của Thần Thánh Quốc Lothiris, ta không thể cưới cô làm vợ.”

“Thì ra là vậy…” Ánh mắt Phynia từ từ tối sầm lại, nhưng rất nhanh, nàng vẫn lấy hết dũng khí nói: “Kể, kể cả không phải vợ của Điện Hạ, tôi cũng không bận tâm đâu…”

Albert lạnh lùng nói: “Nhưng ta rất bận tâm, Phynia, ta sẽ không làm chuyện như vậy, chi bằng hãy cắt đứt tất cả còn hơn. Ta có thể hứa với cô, tối nay không có chuyện gì xảy ra, và vào sáng mai, mối quan hệ của chúng ta vẫn như thường.”

“Tại sao… Tôi, tôi hiểu rồi… Tạm biệt, Điện Hạ…”

Nhận được một câu trả lời vừa buồn vừa vui, Phynia thất thần rời khỏi phòng Albert.

Nhìn bóng lưng thiếu nữ như bị rút cạn linh hồn, Albert vô cùng đau khổ, nhưng lại không giữ nàng lại, mà thở dài thật sâu.

Loài người và bán tinh linh, làm sao có thể ở bên nhau chứ?

Thà rằng không cho Phynia hạnh phúc từ đầu, còn hơn là ban cho nàng vài chục năm hạnh phúc, rồi sau đó tàn nhẫn cướp đi hạnh phúc đó trong vài trăm năm sau.

Ít nhất, vì ban đầu không có được, nên Phynia sẽ không biết nỗi đau mất mát.

Phynia từ từ đi về phòng ngủ của mình, sau đó khẽ gõ cửa.

Bên trong phòng ngủ, Goriel đang nằm trên giường, nghe tiếng gõ cửa trong lòng lập tức cảm thấy không ổn, Phynia sao lại về sớm như vậy? Chuyện này đã được xác định rồi, chẳng lẽ còn có thể xảy ra bất ngờ gì sao?

Nàng lo lắng bước xuống giường, đến trước cửa, từ từ mở cửa.

Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của nàng, trước mắt là một thiếu nữ với đôi mắt đã đỏ hoe.

“Phynia…?”

“Ừm…”

“Thất bại rồi sao?”

“Ừm…”

Sau khi nhận được câu trả lời này, Goriel trong lòng vô cùng áy náy thở dài một hơi, ôm thiếu nữ vào lòng nói.

“Xin lỗi, Phynia, thật sự rất xin lỗi, bây giờ Phyniamuốn thế nào cũng được, muốn khóc thì cứ khóc đi, muốn đánh thì cứ đánh đi, chuyện tối nay đều là lỗi của tớ, là tớ có lỗi với cậu… là tớ có lỗi với cậu…”

“Goriel!!! UWAAAAAHHHHH!!!”

Phynia lao vào lòng Goriel mà bật khóc.

Ngày hôm sau, pháo đài Greyhawk, không khí u ám một cách khó hiểu.

Hầu như ai cũng có thể nghe thấy tiếng khóc của Phynia, bởi vì khi ấy nàng đã khóc quá lớn. Tất cả người hầu đi ngang qua đều lo lắng nhìn Phynia, sau đó lại tò mò liếc nhìn Albert.

Theo lý mà nói, vào những lúc như thế này,  chẳng phải Albert Điện Hạ nên đi an ủi tiểu thư Phynia sao?

Tại sao lần này lại không có chút phản ứng nào?

Liliana hôm nay đã đặc biệt đến pháo đài Greyhawk một chuyến. Chuyện Albert và những người khác diệt rồng đã được cả thành Wende biết, Liliana đương nhiên cũng không ngoại lệ.

Nàng đến đây lần này là muốn nghe từ miệng Phynia, rằng lúc đó bọn họ đã diệt rồng như thế nào?

Liliana là một người hâm mộ trung thành của các tiểu thuyết hiệp sĩ hạng ba. Trong những tiểu thuyết đó, đồ long là một sự nghiệp vĩ đại mà các vị kỵ sĩ đại nhân phải hoàn thành.

Giết chết cự long tà ác, cứu lấy công chúa thiện lương, thật là một chuyện lãng mạn biết bao, Liliana đã nóng lòng muốn nghe Phynia kể lại sự việc.

Thậm chí trên đường đến pháo đài Greyhawk, Liliana đã quyết định trong lòng, sẽ sửa đổi câu chuyện này một chút rồi tìm cách xuất bản.

Còn về cách sửa đổi thì nàng đã nghĩ kỹ rồi. Tiểu thư Phynia xinh đẹp bị cự long tà ác thèm muốn dung nhan, rồi bị cự long bắt đi vào một ngày nào đó, và rồi vị vương tử lương thiện Albert đã giành lại tiểu thư Phynia từ tay cự long, từ đó sống một cuộc sống hạnh phúc viên mãn… Một kết thúc hoàn hảo, đúng không nào?

Tuy nhiên, khi nàng bước vào pháo đài Greyhawk, nàng đột nhiên nhận thấy không khí có chút không đúng.

Sắc mặt của tất cả người hầu đều hơi u ám, họ bước đi vội vã, hoàn toàn không còn vẻ hoạt bát, nói chuyện vui vẻ như thường ngày.

Với tâm trạng nghi ngờ, Liliana kéo một nữ hầu đi ngang qua mình lại, khó hiểu hỏi nữ hầu.

“Hôm nay mấy người sao vậy? Còn nữa, bây giờ Albert Điện Hạ đang ở đâu?”

“Sao à… chỉ có thể nói là có chút vấn đề…” Nữ hầu bất lực thở dài, nói: “Về nguyên nhân cụ thể thì tôi cũng không tiện nói. Albert Điện Hạ dường như có chuyện muốn nói với tiểu thư Goriel mới đến, tôi cũng không biết ở đâu. Nếu ngài muốn biết vị trí của Điện Hạ, ngài có thể thử tìm ông quản gia Val xem sao, tiểu thư Liliana.”

“Tiểu thư Goriel à… cảm ơn.” Mặc dù trong lòng Liliana vẫn còn một chút nghi ngờ, nhưng thấy nữ hầu thực sự không thể nói ra điều gì, nàng liền gật đầu cảm ơn nàng ta, sau đó vào lâu đài tìm lão quản gia Val.

Dưới sự hỏi han không ngừng của các người hầu đi ngang qua, Liliana nhanh chóng tìm thấy vị trí của lão quản gia.

“ Albert Điện Hạ đang ở đâu?”

“Tiểu thư Liliana?”

“Mau nói cho tôi biết Điện Hạ Albert ở đâu?”

Tìm thấy lão quản gia, Liliana hỏi thẳng, lão quản gia nghe vậy đầu tiên ngẩn người, sau đó suy nghĩ một lát, liền chỉ một hướng nói với Liliana.

“Điện Hạ chắc đang ở trong vườn với tiểu thư Goriel.”

“Lại là Goriel?”

Nghe cái tên chưa từng nghe đến này, Liliana trong lòng vô cùng bối rối. Trong chớp mắt, nàng vô thức cảm thấy, Goriel kia chính là kẻ chủ mưu của chuyện hôm nay.

Nàng vội vã chạy đến vườn, rồi phát hiện Albert và Goriel đang nói chuyện ở một góc.

Goriel đã hiểu rõ sự việc trong quá trình không ngừng an ủi Phynia đêm qua.

Nàng nghi hoặc hỏi Albert: “Phynia đêm qua đều nói với ngươi rồi, cậu ấy có thể không cần cái danh phận vợ kia, tại sao ngươi vẫn từ chối cậu ấy?”

Albert thấp giọng trả lời: “Đêm qua ta cũng đã nói rồi, dù Phynia có thể chấp nhận, nhưng ta thì không thể.”

“Vì những chi tiết nhỏ nhặt vô nghĩa này, mà ngay cả tình cảm của Phynia cũng có thể bỏ qua sao?”

Albert im lặng rất lâu sau đó nói: “Đúng vậy.”

Sắc mặt Goriel trở nên vô cùng lạnh lùng: “Ngươi gọi đây là thích!? Ngươi căn bản không thích Phynia, ngươi chỉ tham lam sự dịu dàng của Phynia mà thôi. Phynia đã nhượng bộ nhiều như vậy, mà ngươi còn không hề nghĩ sẽ làm gì cho Phynia!”

“Chắc vậy…”

Albert rũ mắt xuống.

Goriel bị thái độ này của hắn làm cho tức giận không thôi, nàng hoàn toàn không ngờ Albert lại có thể đường hoàng thừa nhận chuyện như vậy, điều này quả là vô sỉ đến cực điểm!

Nàng không kìm được muốn mắng té tát hắn.

“Ngươi cái đồ—”

“Chờ một chút!”

Liliana đột nhiên đứng ra, cắt ngang lời của Goriel.

Lúc này nàng tuy không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng lại nhận ra vấn đề này rõ ràng không nhỏ, và có liên quan rất lớn đến Phynia.

Với tư cách là một Thần Chức, Liliana vẫn có một chút tự tin vào khả năng nhìn người của mình, dù sao mỗi ngày phải đối mặt với rất nhiều tín đồ tìm kiếm sự giải thoát.

Nàng rõ ràng có thể nhìn ra, Albert là đang nói dối trái lương tâm, vì vậy liền đứng ra cắt ngang Goriel, đồng thời lớn tiếng hỏi Albert.

“Albert Điện Hạ, tại sao ngài lại nói dối? Ngài rốt cuộc đang che giấu điều gì? Có thể nói cho tôi biết không?”

“Liliana…?”

Ngay khi Liliana hỏi câu này, Albert không khỏi sững sờ.

Hắn mơ hồ nhớ lại kiếp trước, khi hắn gặp một số vấn đề tâm lý khó giải quyết, Liliana sau khi phát hiện cũng đã hỏi hắn như vậy.

Liliana kiếp trước và Liliana kiếp này dường như chồng chéo lên nhau trong, và Albert, người vẫn luôn bị lời nói trái lương tâm giày vò, cũng không khỏi cảm thấy có chút mệt mỏi. Tâm phòng của hắn xuất hiện một khoảnh khắc sơ hở, vì vậy vừa nhìn Liliana, vừa vẫy tay với Goriel, nói.

“Tiểu thư Goriel, cô hãy tạm thời rời đi… Những chuyện tiếp theo, ta chỉ muốn nói với một mình Liliana…”

“Ngươi…!”

Thấy Albert dường như muốn che giấu điều gì đó với Phynia, Goriel theo bản năng muốn lớn tiếng từ chối, nhưng đúng lúc này Liliana cũng lên tiếng.

“Tiểu thư Goriel, xin cô hãy rời đi.”

“Các ngươi…!”

Thấy hai người một nam một nữ, một người hát một người hùa theo, Goriel cảm thấy Phynia quả nhiên bị lừa rồi, cái tên Điện Hạ Albert này hóa ra lại là một kẻ trăng hoa khắp nơi!

Cái người tên Liliana kia, rõ ràng có chút gì đó với hắn!

Nhưng ngay khi nàng nghĩ vậy, bên tai nàng đột nhiên vang lên một giọng nói.

“Bây giờ tôi sẽ đi moi lời thật của Albert Điện Hạ, cô bây giờ hãy mau đi tìm Phynia đến nghe lén.”

“Hửm?”

Goriel lập tức bị giọng nói này làm cho giật mình, nhưng rất nhanh nàng đã nhận ra đây là ma pháp, hoặc thứ gì đó tương tự. Nàng nhẹ nhàng quay đầu nhìn Liliana, nhưng thấy Liliana nháy mắt tinh nghịch với nàng.

Goriel liền hiểu rõ tình hình, lập tức cảm thấy một chút áy náy vì vừa rồi đã vu khống Liliana.

Còn với Albert đang ở đây, thì đừng có mơ mà bắt nàng cúi đầu xin lỗi.

Thế là nàng liền phối hợp diễn kịch, làm ra vẻ mặt không cam lòng, hậm hực dậm chân, ngay sau đó tức giận rời khỏi đây.

Thấy vậy Liliana cũng thu lại hào quang thần thuật trên tay.

Đây là một thần thuật nhị hoàn rất đơn giản – Truyền Âm, đối với mục sư cấp ba Liliana hiện tại mà nói, độ khó vẫn còn khá đơn giản.

Nàng vừa thi triển thần thuật, đặt bàn tay phải phát ra hào quang ra sau lưng, đồng thời giọng nói cũng cố gắng giảm nhỏ, cộng thêm Albert lúc này tâm thần hoảng loạn, không quá chú ý đến những chi tiết nhỏ nhặt này, vì vậy hành động nhỏ này cuối cùng đã không bị Albert phát hiện.

Liliana đầu tiên trò chuyện với Albert một số chủ đề không liên quan đến Phynia, ví dụ như Goriel là ai, quá trình chinh phạt cự long ngày hôm qua, v.v., để kéo dài thời gian chờ Phynia đến.

Và ở phía bên kia, Goriel cũng nhanh chóng tìm kiếm vị trí của Phynia, cuối cùng sau hai phút đã tìm thấy nàng.

Goriel đẩy nàng lặng lẽ đến vườn, trốn trong bụi cây phía sau Albert, nàng đầu tiên nhẹ nhàng vẫy tay với Liliana, sau đó bắt đầu nghe cuộc trò chuyện giữa Liliana và Albert.

Thấy Phynia đến, Liliana cuối cùng cũng nói thẳng vào vấn đề: “Ngài có thể kể cho tôi nghe về vấn đề đêm qua giữa ngài và Phynia không?”

“Được.”

Albert gật đầu, kể lại chuyện đêm qua.

Khi nghe những lời tỏ tình của Phynia, khóe môi Liliana nở một nụ cười.

Khi nghe Albert bày tỏ tình yêu của mình với Phynia, đôi mắt Liliana cũng vui vẻ cong lên.

Khi nghe Phynia mong muốn hai người ở bên nhau, Liliana suýt chút nữa không kiểm soát được cơ thể mình, cả người cố gắng hết sức để ngăn mình vui mừng nhảy cẫng lên.

Và cuối cùng, khi nghe Albert từ chối một cách trôi chảy, cả khuôn mặt Liliana đều sụp đổ.

Kìm nén ý nghĩ muốn mắng Albert một trận, Liliana cố gắng giữ mình bình tĩnh như khi đối mặt với những tín đồ đang hoang mang, cố gắng dùng giọng điệu dịu dàng nhất nói với Albert:

“Những lý do ngài nói với Phynia đều là nói dối, có phải không? Albert Điện Hạ, trong ấn tượng của tôi, ngài không phải là loại người để ý đến ánh mắt thế tục, nếu không thì cũng sẽ không xây dựng thành Wende theo ý tưởng của Phynia rồi.”

Albert thẳng thắn gật đầu: “Đúng vậy, những lời đêm qua ta nói đều là nói dối, lý do ta từ chối Phynia không phải vì cái gọi là ánh mắt thế tục.”

Phynia đang nghe lén bên cạnh, sau khi nghe những lời này, cả người nàng lập tức kích động.

Nàng suýt chút nữa đã muốn đứng ra, hỏi Albert lý do thực sự từ chối nàng là gì. Tuy nhiên, nàng cuối cùng vẫn bình tĩnh lại, chọn tiếp tục nghe cuộc trò chuyện giữa Liliana và Albert.

Liliana cũng không phụ lòng mong đợi của nàng, câu tiếp theo đã hỏi ra vấn đề nàng muốn hỏi: “Vậy rốt cuộc vì điều gì mà ngài đã từ chối Phynia?”

“Vì ta là loài người, Phynia là bán tinh linh.” Albert rũ mắt xuống, thất vọng nói: “Tuổi thọ của ta nhiều nhất cũng chưa đến trăm năm, còn Phynia thì có thể sống đến năm trăm tuổi. Khoảng cách tuổi thọ thực tế hơn nhiều so với ánh mắt thế tục, ít nhất vế sau ta có thể bỏ qua, nhưng vế trước thì không thể.”

“Thật sao…” Đối mặt với lý do tàn khốc này của Albert, ngay cả Liliana cũng lập tức mơ hồ, nàng phát hiện mình không thể chỉ trích Albert nói sai.

“Khoảng cách giữa các chủng tộc là thứ mãi mãi không thể bù đắp được. Bây giờ Phynia vẫn có thể ở bên ta cười đùa, nhưng chỉ vì ta bây giờ vẫn còn trẻ. Nếu ta đồng ý lời tỏ tình của nàng, vậy thì đến ngày ta già đi, mối quan hệ giữa chúng ta sẽ trở nên như thế nào? Cô ấy còn có thể thản nhiên rời bỏ ta không?”

Liliana suy nghĩ một lát, lẩm bẩm: “E rằng… không thể…”

“Đúng vậy, không thể.” Albert thở dài lắc đầu: “Nói cho cô một bí mật, Liliana, ta thực ra đã sớm nhận ra tình cảm của mình dành cho Phynia rồi.”

“Thật sao?” Liliana ngạc nhiên.

“Đúng vậy, ta đâu phải loại ngốc nghếch như Phynia, đối với tình cảm của mình vẫn rất hiểu rõ.” Albert cười cười nhún vai: “Khi ta nhận ra tình cảm của mình dành cho Phynia, ta cân nhắc một lúc, thấy vẫn duy trì hiện trạng thì tốt hơn.”

“Tại sao?” Liliana tò mò hỏi.

Albert trả lời: “Liliana thử nghĩ xem, giả sử ta thực sự chấp nhận lời tỏ tình của Phynia, vậy thì dù ta có chết đi, Phynia cũng sẽ bảo vệ những dấu vết mà ta để lại trên thế gian này, ví dụ như Rusatinia này.

Nhưng ta không muốn cô ấy bị những thứ quá khứ này níu chân, hơn nữa cô cũng biết thực lực của Phynia rồi, nếu cô ấy cứ mãi ở lại Rusatinia, thì sau này chắc chắn sẽ bị một số kẻ có tâm lợi dụng.

Và nếu ta và Phynia vẫn duy trì thái độ mập mờ như hiện tại, thì ta có thể danh chính ngôn thuận tận hưởng sự dịu dàng của Phynia với danh nghĩa chủ nhân. Phynia cũng có thể an tâm tận hưởng sự chăm sóc của ta với danh nghĩa hầu gái.

Và đến ngày ta thực sự già đi, ta sẽ hủy bỏ thỏa thuận giữa ta và Phynia, để Phynia giành lại tự do, như vậy dù là ta hay Phynia đều sẽ không cảm thấy khó xử, Phynia cũng sẽ không phải chịu đựng nỗi đau ly biệt thực sự.

Và sau khi ta chết đi, Phynia dù vẫn độc thân, hay tìm được một người bạn đời thực sự phù hợp với cô ấy, ta đều sẽ chân thành chúc phúc cho cô ấy. Nhưng theo ta thấy, Phynia rất có thể sẽ gặp được một người bạn đời thực sự phù hợp với cô ấy, dù sao cô ấy vốn luôn ngốc nghếch mà, dù mất trí nhớ thì vẫn sẽ bị ta một lần nữa chinh phục chỉ trong vỏn vẹn bốn tháng.”

Albert cười nhạo lắc đầu nói: “Nếu ta cả đời không tỏ tình, vậy thì trong tình huống không có ràng buộc, Phynia chắc hẳn rất dễ dàng sẽ sa vào sự dịu dàng của những người đàn ông khác, đúng không nào?

Ta hy vọng trong tương lai, người mà Phynia gặp được không phải là con người như ta, mà là một bán tinh linh tương tự, nếu là gặp phải tinh linh hoặc cự long cũng không sao, dù sao thì ta không muốn Phynia phải chịu đựng nỗi đau ly biệt.

Sau khi ta chết đi, ta định nhờ Yarronves giúp đỡ chăm sóc Phynia một chút, nếu nàng vẫn gặp phải loài người, thì trước khi phát sinh tình cảm hãy xử lý kẻ đó đi, nếu gặp phải là bán tinh linh, tinh linh, hoặc cự long, thì hãy để Phynia theo đuổi tình cảm của mình.

Còn về ta, ta chỉ là một vị khách nhỏ bé không đáng kể trong cuộc đời năm trăm năm của Phynia mà thôi.”

“Ngài đúng là tham lam thật…” Liliana lắc đầu: “Vừa muốn tận hưởng sự dịu dàng của Phynia, lại không muốn Phynia vì ngài mà bị tổn thương.”

Albert cười cười: “Ta vốn là một kẻ tham lam mà.”

Liliana lại đưa ra một câu hỏi: “Nhưng ngài cũng sẽ kết hôn thôi, đến khi ngài kết hôn, tình cảm giữa ngài và Phynia chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng, đến lúc đó thì phải làm sao?”

“Thế thì không kết hôn nữa.” Albert nhún vai với vẻ vô tư nói: “Liliana biết đấy, ta đối với những thứ thế tục đó, từ trước đến nay không hề bận tâm.”

“Cũng phải.” Liliana đồng tình gật đầu.

Albert thoải mái vươn vai nói: “Cảm ơn cô, Liliana, vì đã lắng nghe tâm sự của ta. Nói ra những chuyện này xong, ta cảm thấy thoải mái hơn nhiều.”

“Không sao đâu…”

Liliana vẻ mặt phức tạp lắc đầu.

Nàng phát hiện mình dường như đã phụ lòng Albert.

Phynia sau khi nghe những lời vừa rồi, liệu có thực sự có thể theo đuổi hạnh phúc của mình trong tương lai như Albert mong muốn không?

Liliana cảm thấy khó nói.

Albert vẻ mặt thoải mái rời khỏi đây, còn Liliana thì sau một lúc im lặng, bước vài bước về phía trước, đến trước bụi cây phía sau Albert mà vạch nó ra.

Chỉ thấy Phynia phía sau bụi cây, đã che miệng lại mà khóc nức nở.

Liliana vẻ mặt không biết nói gì: “Nghe thấy hết rồi sao?”

“Nghe thấy hết rồi…”

Goriel với vẻ mặt phức tạp nói, còn Phynia cũng nức nở gật đầu.

“Vậy Phynia định làm gì tiếp theo?”

Liliana hỏi như vậy, tuy nhiên Phynia sau khi nghe câu hỏi này, lại mơ hồ lắc đầu.

“Không biết…”

“Không biết?”

Liliana khó hiểu nhíu mày: “Tại sao không biết? Không biết cái gì?”

“Tôi không biết bản thân mình có nên chấp nhận thiện ý của Điện Hạ Albert không.” Phynia xấu hổ lẩm bẩm: “Sau khi Albert Điện Hạ nói ra những lời như vậy, tôi lại đột nhiên cảm thấy một chút sợ hãi về tương lai tôi và Điện Hạ yêu nhau…

Rốt cuộc tôi nên phá vỡ kế hoạch của Điện Hạ, bất chấp tất cả mà ở bên ngài ấy, hay là giả vờ như không biết gì cả, chấp nhận thiện ý của Điện Hạ, cứ thế tiếp tục đương nhiên ở bên cạnh Điện Hạ.”

Goriel ôm lấy Phynia đang hoang mang: “Đây không phải lỗi của cậu đâu, Phynia… Bất cứ ai khi ở trong chuyện này đều sẽ cảm thấy hoang mang.”

Liliana cũng nói: “Yên tâm đi, Phynia, cô không cần phải phiền não như vậy, cô còn rất nhiều thời gian để suy nghĩ về tương lai của mình và Điện Hạ Albert.”

“Thời gian sao… thời gian à…”

Phynia không ngừng lau nước mắt, giọng điệu phức tạp lặp đi lặp lại từ này.

Nàng đột nhiên phát hiện mình bắt đầu ghét cái kẻ vô tình ấy.

Bình luận (6)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

6 Bình luận

ancient dragon đấu với everlasting dragon bili
Xem thêm
Cháp này là chap hay nhất tôi từng đọc. Peak. 10/10. Tfnc
Xem thêm
TDL
TRANS
Con người đột phá cảnh giới k tăng tuổi thọ nhỉ, thế chắc phải lên cảnh giới của thần
Xem thêm
R giờ nhỏ này mà nhớ lại nhân cách kia thì như nào :))
Xem thêm
tfnc, chờ mỗi phynia sau khi lấy lại trí nhớ tỏ tình lần 2 xong seggs là đẹp 🤓
Xem thêm