Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay...
Huân Lân (醺麟) Huân Lân
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển II: Cuồng Vương Ain

Chương 25 - Hậu chiêu của trưởng lão

1 Bình luận - Độ dài: 2,314 từ - Cập nhật:

Trước đó, nàng hoàn toàn không hề hay biết chuyện này.

“Đương nhiên rồi.” Yarronves bất đắc dĩ nói: “Sau khi cha ta qua đời, Hội Đồng Trưởng Lão lập tức phái người đến chỗ ta đòi tài liệu nghiên cứu của người, nhưng ta đã không giao ra. Sau đó ta phải chịu đựng những sự chèn ép ngầm lẫn công khai, nhưng vì Hội Đồng Trưởng Lão vẫn còn giữ thể diện nên không đích thân ra tay. Điều này đã tạo cơ hội cho ta trốn thoát khỏi tiểu vị diện của tộc, đi đến lục địa Yieta.”

Rin nghi hoặc hỏi: “Vậy còn ta? Vì sao ta lại không bị chèn ép như vậy?”

Yarronves giải thích: “Người của Hội Đồng Trưởng Lão vẫn có thể dung thứ cho những hậu bối như em và ta. Dù sao chúng ta chỉ có vỏn vẹn hai người, dù đã học ma pháp này, nhưng chỉ cần không truyền bá cho những cự long khác, thì cũng chẳng có hại gì đáng kể. Cùng lắm là ba nghìn năm thôi, đợi ba nghìn năm trôi qua, cả em và ta đều đã chết già, tài liệu nghiên cứu của cha ta tự nhiên sẽ không ai biết đến.”

“Thì ra là vậy…” Thần sắc Rin vẫn còn đôi chút mờ mịt, nàng vẫn chưa thể hoàn toàn tin tưởng Yarronves.

Còn Yarronves lúc này cũng có chút sốt ruột, dù sao hiện tại ở đây chỉ có một mình hắn là cự long, hoàn toàn không có người thứ ba nào có thể chứng thực lời hắn nói với Rin. Bộ dạng do dự không ngừng của Rin lúc này đã là rất nể mặt Yarronves rồi.

Nếu người đứng trước mặt nàng bây giờ là một kẻ xa lạ mà lại nói những lời như vậy, thì e rằng nàng đã sớm vung kiếm chém người rồi, nào có thể kiên nhẫn nghe lời giải thích như Yarronves.

Sau một thoáng do dự, Rin hít sâu một hơi, nghi vấn hỏi: “Nếu đã như vậy, thì vì sao những chuyện này ta chưa từng hay biết? Ngươi làm sao chứng minh ngươi không lừa dối ta?”

“Xin lỗi, ta không thể chứng minh.” Yarronves cười khổ: “Em còn nhớ vì sao mình trở thành sư muội của ta không? Lúc ấy em tình cờ thấy ta và cha ta đang học ma pháp, rồi vì tò mò mà chủ động đến gần, chủ động cầu xin ngài ấy truyền dạy ma pháp như vậy cho mình.

Đối với cha ta, yêu cầu của em là một quyết định khiến ngài vô cùng khó xử.

Một mặt là em có thiên phú ma pháp cấp SSS, thành tựu tương lai chắc chắn không có giới hạn, nếu em học hệ thống ma pháp này, thì có nghĩa là hệ thống này trong tương lai sẽ có một ô dù bảo vệ hùng mạnh 

Ở mặt khác, em là thiên tài chói sáng nhất thế hệ này của tộc, nhận được rất nhiều sự chú ý. Nếu em học ma pháp của hệ thống này, chắc chắn sẽ khiến cha ta chịu sự nghi kỵ lớn hơn từ các trưởng lão.”

Và ngài ấy vẫn chấp thuận thỉnh cầu của em, nhưng lại không cho em biết những bí mật ẩn giấu phía sau. Theo lời cha ta, những chuyện này vốn nên do ngài ấy gánh vác, còn em chỉ là một học trò vì tò mò mà tìm đến ma pháp của ngài ấy mà thôi, không nên vì vậy mà để tương lai vướng vào quá nhiều rắc rối.”

“Vậy còn ngươi!?” Nghe xong lời của Yarronves, khóe mắt Rin đã vương vấn vài giọt lệ: “Khi ngươi rời đi, vì sao lại không nói cho ta những chuyện này?”

“Vì em là em gái của ta.” Yarronves cười khổ: “Sư muội cũng coi như nửa phần em gái, đúng không nào? Dù sao em cũng đã làm học trò của cha ta từ nhỏ, ta làm sao có thể nhẫn tâm kéo em vào vũng lầy này?”

“Ta cũng là học trò của sư phụ! Ta có tư cách biết những chuyện này!”

“Em còn nhỏ, không nên vì những chuyện như vậy mà phiền não…”

Yarronves bị giọng điệu gay gắt của Rin ép đến mức hết cách, đành phải bất đắc dĩ mà nói như vậy. 

Rin sinh sau hắn gần hai trăm năm, khoảng thời gian này trong thế giới loài người đã có thể trải qua ba thế hệ, ngay cả trong thế giới cự long thì đấy cũng là một khoảng thời gian không hề ngắn, vì vậy câu nói vừa rồi không hẳn là sai.

Thế nhưng câu nói này của Yarronves lại như chạm vào một điều gì đó trong Rin.

Nàng có vẻ bất mãn nói: “Ta đã lớn rồi!”

“Được được, em đã lớn rồi.” Yarronves chỉ biết gật đầu đáp: “Xem ra em đã tin ta rồi phải không? Thế tiếp theo em muốn làm gì? Về tộc? Hay là báo cáo với tộc rồi sống ẩn dật? Hay là giống như những con ngân long khác, tìm một đoàn mạo hiểm và cùng nhau phiêu lưu khắp nơi?”

Sức ràng buộc của Hội Đồng Trưởng Lão đối với các cự long thực ra rất yếu, bởi vì họ không thể chạy đến lục địa Yieta để biến sức mạnh của mình thành uy hiếp thực tế.

Do đó, lúc này Rin chỉ cần báo cáo với Hội Đồng Trưởng Lão, nói rõ ngọn nguồn sự việc, Hội Đồng Trưởng Lão khả năng cao sẽ không còn quản nàng nữa, mà phái người khác đến xử lý chuyện này, nàng cũng có thể sống tự do tự tại trên lục địa Yieta.

Tuy nhiên Rin lại lắc đầu: “Không, ta muốn ở đây cùng ngươi, hoàn thiện hệ thống ma pháp của sư phụ. Ta là học trò của sư phụ, cũng nên có quyền thừa kế di sản của người.”

Yarronves nghe vậy lập tức nhíu mày: “Rin, em đang đùa cái gì vậy!? Em không biết làm như vậy sẽ khiến Hội Đồng Trưởng Lão nảy ra thù địch sao!? Em vì sao lại muốn dấn thân vào vũng lầy này!?”

“Ta mặc kệ, ta muốn thế!”

Rin trừng mắt nhìn Yarronves, với vẻ mặt bướng bỉnh nói. Yarronves bị nàng làm cho có chút bất lực, chỉ đành thở dài một hơi rồi vẫy tay đáp.

“Được được, tùy em, nhưng trong bản báo cáo gửi Hội Đồng Trưởng Lão sắp tới, em vẫn phải nói rằng mình định lang thang trong thế giới loài người. Nếu để Hội Đồng Trưởng Lão biết em lại gia nhập phe ta thì e rằng họ sẽ phát điên.”

“Được!”

Nghe câu này xong, trên mặt Rin lập tức lộ ra một tia vui mừng, rồi vội vàng gật đầu.

Nhưng đúng lúc này, một bóng dáng đỏ rực không biết từ đâu xuất hiện, cười lạnh với hai người dưới đất.

“Hà hà, quả nhiên Trưởng Lão Prescott đoán không sai, ngươi sau khi ra ngoài ắt sẽ phản bội mà sang phe Yarronves.”

Albert cùng đoàn người đều ngây người trước cảnh tượng này, ngay cả Yarronves và Rin cũng kinh ngạc mở to mắt.

Sau khi nhìn thấy dung mạo của kẻ đến, Rin kinh ngạc mà hỏi.

“Pulmani, ngươi sao lại ở đây?”

Pulmani cười lạnh một tiếng mà trả lời: “Đương nhiên là theo ngươi đến đây rồi.”

“Cái gì?”

“Sau khi Hội Đồng Trưởng Lão ra quyết định để ngươi đi tìm kẻ phản bội Yarronves, Trưởng Lão Prescott vẫn luôn bất an. Ngài cho rằng với mối quan hệ giữa ngươi và Yarronves, ngươi chắc chắn sẽ dễ dàng bị hắn thuyết phục mà phản bội. Vì vậy, ngài ấy đã lén phái ta đến, chuẩn bị một khi ngươi phản bội, ta sẽ giết cả hai ngươi..”

Yarronves chắn trước người Rin: 

“Pulmani, làm vậy chẳng phải là quá đáng sao? Rin chỉ vì bị những lời ngon ngọt của ta thuyết phục mới đồng ý gia nhập. Nếu tài liệu của cha ta nằm trong tay ta, thì giết mình ta là đủ rồi. Hà cớ gì phải liên lụy đến em ấy? Ngươi có biết Rin là người có thiên phú xuất sắc nhất trong thế hệ mới của tộc không?”

Pulmani hừ lạnh, khinh thường đáp: 

“Hừ! Cái tên Kleist đó, không có việc gì làm lại dựng nên cái hệ thống ma pháp nực cười gì đó, còn dám nói muốn học hỏi từ loài người? Ma pháp của Long Tộc chúng ta chẳng phải đã là thứ hoàn mỹ nhất sao?

Để ngăn chặn tư tưởng sai lầm ấy lan rộng, dù là ngươi hay cô ta, thì ta đều phải giết. Dù trong tay con ngân long ấy không có tài liệu của Kleist, nhưng đã từng học ma pháp từ hắn thì rất có thể một ngày nào đó sẽ tiếp tục nghiên cứu. Với mối họa như vậy, ta không thể không trừ bỏ.”

Nghe những lời này xong, Rin trợn tròn mắt với vẻ mặt khó tin: “Cái, cái gì…? Lời của học trưởng lại là thật sao? Người của Hội Đồng Trưởng Lão thật sự vì di sản của sư phụ mà nhắm vào học trưởng?”

Nếu trước đó Rin đối với lời nói của Yarronves chỉ hơi dao động, thì giờ đây những điều Pulmani nói đã xác nhận Yarronves là vô tội.

Nàng vốn định ở bên Yarronves, xem những điều Yarronves nói là thật hay giả, nhưng giờ đây chuyện này đã không cần phải xác nhận nữa, một kẻ nào đó đã giúp Yarronves có một pha kiến tạo hoàn hảo.

Chuyện mà nàng đã tin tưởng suốt hơn tám mươi năm bỗng chốc sụp đổ, mang đến cho Rin một cú sốc cực lớn. Trong khoảnh khắc, nỗi oán hận vì bị Hội Đồng Trưởng Lão lừa dối, sự tự trách bản thân vì không hiểu chuyện, nỗi hổ thẹn vì đã truy sát Yarronves bấy lâu nay, tất cả đều dâng trào trong lòng Rin, khiến bóng dáng thiếu nữ không tự chủ mà bắt đầu loạng choạng.

Thấy phản ứng của Rin, Pulmani vội vàng nhìn về phía Yarronves, chỉ thấy lúc này trên mặt Yarronves mang một nụ cười như có như không. Rõ ràng câu hỏi vừa rồi là hắn cố ý hỏi ra, chính là để dẫn dắt Pulmani nói ra những lời sau đó.

“Ngươi!” Pulmani gầm lên đầy tức giận.

Dù hắn không mấy bận tâm về việc Rin có trung thành với Hội Đồng Trưởng Lão hay không, nhưng việc hắn bị Yarronves lừa gạt thì lại là rất được hắn quan tâm.

Còn Yarronves đối mặt với phản ứng của Pulmani, chỉ khẽ mỉm cười.

Trưởng Lão Prescott vốn là kẻ bảo thủ bậc nhất trong số những trưởng lão bảo thủ của Hội đồng Trưởng Lão, mà Pulmani lại là thân tín trung thành nhất dưới trướng ông ta, tính cách tất nhiên cũng kiêu ngạo tự phụ đến cực điểm. Trước một điểm yếu hiển nhiên như thế, Yarronves chỉ cần khẽ dẫn dắt liền dễ dàng khiến Pulmani tự nói ra những lời hắn muốn.

Dẫu sao, đó vốn dĩ là những gì phát ra từ đáy lòng Pulmani. Vì vậy Yarronves cũng không xem mình là đang lừa dối Rin, mà chỉ là giúp nàng nhìn rõ sự thật.

Đối mặt với thủ đoạn của Yarronves, Pulmani tức giận đến mức bật cười: 

“Ha… tốt! Rất tốt! Yarronves! Con sâu bọ do Kleist sinh ra! Ngươi đã thành công chọc giận ta rồi. Tiếp theo, ngươi, Rin, và cả lũ đồng bọn loài người của ngươi… đừng hòng có kẻ nào thoát khỏi đây!”

“Học trưởng!”

Nghe lời của Pulmani, vẻ mặt Rin lập tức biến sắc.

Pulmani là một cự long Truyền Kỳ lâu năm, về mặt sức mạnh, hắn có thể cùng lúc đấu với ba đến bốn Truyền Kỳ bình thường, là tồn tại mà bọn họ không thể sánh bắng.

Trong chốc lát, Rin đã dốc toàn lực. Từng lớp vảy bạc trắng phủ lên làn da nàng, cơ thể cũng không ngừng phình to, xé toạc chiếc váy dài trắng đang mặc, nhanh chóng biến thành một con cự long bạc trắng dài hơn mười mét với dáng vẻ uyển chuyển.

Những người xung quanh chứng kiến cảnh này đều kinh ngạc mở to mắt, tất cả đều bị dáng vẻ xinh đẹp và hùng mạnh của Rin làm cho kinh ngạc. Chỉ có Albert là giữ được vẻ bình tĩnh, dù sao ở kiếp trước hắn đã thấy nhiều cự long, và kiếp này cũng đã từng thấy dáng vẻ cự long của Yarronves trong hang động dưới thành St. Mill.

Pulmani cười khẩy: “Chỉ thế thôi sao? Chỉ với chút thực lực này mà cũng muốn đấu với ta? Đừng phí công vô ích.”

“Phải đó, Rin, tiếp theo em cứ đứng một bên mà xem đi.”

Kèm theo câu nói thản nhiên này, Yarronves nở một nụ cười hiền hòa với Pulmani.

“Xin lỗi nhé, Pulmani. Trước đây ta đã từng gặp một cường giả đỉnh cao, có thể một mình đấu với hơn chục Truyền Kỳ. So với ngài ấy, sức mạnh của ngươi… rõ ràng vẫn chưa đủ để đặt vào mắt. Hơn nữa, ta cũng không cho rằng mình kém cạnh gì ngươi. À mà suýt quên chưa nhắc—thực ra, ta cũng là một Truyền Kỳ.”

Theo sau lời nói đầy sự trêu chọc ấy, một luồng khí thế độc nhất vô nhị của Truyền Kỳ từ từ tỏa ra từ Yarronves.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận