• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Đệ Ngũ Chương

Chương 163: Elsie

0 Bình luận - Độ dài: 1,465 từ - Cập nhật:

Sau đó, chúng tôi tiếp tục tiến sâu vào “Phòng Chân Lý”.

Ryune có vẻ vẫn còn giận, cô nàng đi trước tôi vài bước, trong đầu không ngừng lẩm bẩm “Biến thái, ngốc, đồ tồi”. Tôi vừa cảm thấy có lỗi, vừa thấy khó xử kinh khủng khi thỉnh thoảng lại nghe xen lẫn tiếng gào thét “Tại sao lại là quần lót của mình chứ…”.

Trên đường đi, chúng tôi đụng độ quái vật vài lần, nào là Goblin, nào là nhện khổng lồ.

Mỗi lần như vậy, Ryune đều không ngần ngại chia sẻ kiến thức: “Con đó điểm yếu ở sau gáy đấy!”, “Con này thì cứ nhắm vào mắt nó là được!”.

Dù không thể chiến đấu, tôi biết cô ấy đang dùng cách riêng của mình để hỗ-trợ-tôi-hết-mức-có-thể.

(Bao giờ mới gặp lại sư phụ đây. Gặp lại rồi mình phải mách tội anh Kiska mới được.)

Nghe tiếng lòng đó, tôi chỉ biết cố gắng bước tiếp về phía trước.

“A.”

Ryune bỗng dưng dừng lại.

Phía trước, một cánh cửa hoàn toàn khác biệt với những gì chúng tôi đã thấy đang sừng sững án ngữ. Cánh cửa bằng gỗ mun được trang trí bằng những hoa văn kỳ dị, xung quanh là những ngọn lửa xanh trắng leo lét cháy không ngừng. Nó toát ra một áp lực khủng khiếp, như thể một gã khổng lồ khoác áo bóng đêm đang khoanh tay lườm chúng tôi.

(Có điềm rồi đây… Nhưng mà cũng không thể quay lại được…)

Đúng vậy. Chúng tôi không thể dừng lại ở đây. Nyau chắc chắn đang đợi, và quan trọng hơn hết, chúng tôi phải thoát khỏi cái không gian quái quỷ này.

“Không chừng có trùm ở trong đó đâu.”

Nghe Ryune lẩm bẩm, tôi cũng có cùng suy nghĩ. Elsie đã cố tình dẫn chúng tôi đến tận đây, có một kẻ địch kinh khủng nào đó đang chờ sẵn cũng không có gì lạ.

Nhưng...

“Đi thôi.”

Sau một lời trao đổi ngắn gọn, tôi đặt tay lên cánh cửa.

(Chỉ mong là đến cuối cùng Ryune không phải dùng đến ma thuật… Ừm, bí mật này tuyệt đối phải giữ kín.)

Tiếng lòng của Ryune vọng tới. Tôi có thể cảm nhận rõ cô ấy đang cố gắng che giấu bí mật của mình một cách tuyệt vọng.

Lặng lẽ lắng nghe những lời đó, tôi đẩy cửa bước vào trong.

“Chào mừng hai vị đã đến đây. Tôi đã chờ đợi từ lâu lắm rồi đó.”

Nghe thấy giọng nói của Elsie, tôi cảm thấy sống lưng mình lạnh toát.

Khoác trên mình bộ trang phục hầu gái trắng tinh, dưới ánh nến leo lét, dáng vẻ của cô ta vừa tao nhã lại vừa toát lên một sự ma mị đáng sợ. Kẻ đầu sỏ đã đùa giỡn với chúng tôi, giờ đây lại nở một nụ cười hiền hòa như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Nụ cười đó khiến cơn giận trong tôi bùng lên. Đã hành hạ chúng tôi đến mức này mà vẫn còn có thể giữ vẻ mặt thản nhiên như vậy. Nhưng cùng lúc đó, một nỗi bất an cũng cuộn trào trong lòng. Con đàn bà này đang âm mưu điều gì? Ít nhất cũng phải tìm ra một chút manh mối.

“Đày đọa chúng tôi đến tận đây, rốt cuộc cô muốn cái gì?”

Giọng tôi run lên vì tức giận. Elsie vẫn giữ nụ cười tao nhã đó, chỉ tay về phía trước.

“Xin đừng lo lắng như vậy. Phía trước có chiếc rương báu cần thiết để hoàn thành nhiệm vụ. Chỉ cần hai vị lấy được nó, tôi sẽ giải thoát cho mọi người khỏi không gian này.”

Nhưng tôi lắc đầu trước những lời đó. Không thể nào có chuyện dễ dàng như vậy được.

“Cô nghĩ tôi sẽ tin câu chuyện ngon ăn đó à?”

“Phụt, dĩ nhiên là không dễ dàng lấy được rồi. Để có được chiếc rương, hai vị cần phải đánh bại tôi.”

Cô ta vừa nói vừa nở một nụ cười sâu hơn.

Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên má tôi. Bởi vì, trong không gian này, cô ta đáng lẽ phải là bất khả chiến bại. Lúc nãy, cô ta đã tự đâm kiếm vào ngực mình để chứng minh điều đó rồi cơ mà.

“Hai vị có biết câu chuyện này không? Vào một buổi sáng đẹp trời, một nàng công chúa cao quý đã gặp gỡ một chàng hiệp sĩ.”

Giọng nói ngọt ngào của Elsie khiến tôi cau mày. Đột nhiên kể chuyện này là có ý gì?

“Hai người họ dần cảm mến nhau, và trở nên thân thiết đến mức khiến ai ai cũng phải ghen tị. Nàng công chúa chỉ cần ở bên chàng là đã cảm thấy hạnh phúc. Như thể, họ được số phận dẫn lối vậy.”

Giọng cô ta khẽ run lên. Như thể đây không phải là chuyện của người khác, mà là một âm hưởng đầy đau đớn.

“Thế nhưng, một ngày nọ, chàng hiệp sĩ đã gặp một nàng vũ công xinh đẹp. Ban đầu chỉ là một cuộc gặp gỡ tình cờ. Nhưng rồi họ dần thấu hiểu lòng nhau, và một mối quan hệ đặc biệt đã nảy nở mà không một ai hay biết.”

Ánh mắt Elsie đảo qua lại giữa tôi và Ryune. Trong ánh mắt đó, tôi cảm nhận được một sự toan tính nào đó, khiến sống lưng tôi lạnh toát.

“Tại sao cô lại kể chuyện đó?”

“Nàng công chúa đã nhận ra. Nhưng vì quá sợ hãi việc mất đi người mình yêu, nàng chỉ có thể đứng nhìn trong im lặng. Tình yêu, đôi khi, nó lại xé nát cõi lòng người ta như vậy đấy.”

(Câu chuyện của người này… nghe ghê quá…)

Tiếng lòng của Ryune run rẩy.

Câu chuyện của Elsie, như một lưỡi dao sắc bén, đang cố gắng đâm thẳng vào tâm can chúng tôi.

“Tại sao tôi lại kể chuyện đó ư…?”

Elsie nở một nụ cười hiểm độc.

“Đây chỉ là một câu chuyện tình yêu thôi mà. Một câu chuyện tình yêu bình thường mà bất cứ ai cũng từng trải qua. Chỉ là...”

Elsie ngưng lại một nhịp, rồi nói tiếp.

“Tôi thấy nó có chút giống với hoàn cảnh của hai vị mà thôi.”

Phụt, Elsie bật cười thành tiếng.

Cô ta đang nói cái gì vậy? Giống hoàn cảnh của tôi và Ryune?

Rốt cuộc là có ý gì?

Lời nói của Elsie như một màn sương mù, tôi không tài nào nắm bắt được. Tôi và Ryune đã cùng nhau vượt qua bao nhiêu thử thách trong cái mê cung này. Nhưng mối quan hệ tay ba như công chúa, hiệp sĩ và vũ công trong câu chuyện kia, tôi chẳng thấy có điểm nào tương đồng cả.

Elsie chỉ nở một nụ cười đầy ẩn ý, không giải thích gì thêm.

(K-không lẽ… là sư phụ và anh Kiska sao? Nhưng mà, không thể nào. Bởi vì mình…)

Tiếng lòng của Ryune vang lên. Có vẻ cô ấy cũng đang rất bối rối.

“Tôi không biết cô đang âm mưu cái gì, nhưng đừng có đùa giỡn với chúng tôi nữa.”

Tôi gằn giọng đầy tức giận, nhưng Elsie chỉ khẽ cười.

“Xem ra hai vị vẫn chưa hiểu được tình cảnh của mình rồi.”

Lời nói của Elsie lạnh buốt.

Ngay lập tức, một cảm giác báo động chạy dọc sống lưng tôi. Như thể mọi tế bào trong cơ thể đồng loạt gào thét về một mối nguy hiểm sắp ập đến.

Ngay sau đó, một cơn đau xé trời xuyên qua toàn thân tôi.

“Ặc…!”

Máu tươi trào ra từ khóe miệng.

Chẳng biết từ lúc nào, một thanh kiếm đã đâm xuyên qua ngực tôi. Cảm giác lạnh buốt của kim loại đang xuyên qua cơ thể thật rõ ràng. Nhưng tại sao lại ra nông nỗi này? Chuyện gì vừa xảy ra, tôi hoàn toàn không hiểu nổi.

“Anh Kiska!”

Tiếng thét của Ryune vang lên từ phía xa. Nỗi kinh hoàng và bàng hoàng trong giọng nói của cô ấy như bóp nghẹt trái tim tôi.

Tiếng máu nhỏ giọt xuống sàn nhà nghe rõ đến kỳ lạ. Thời gian như đang bị bóp méo.

Chuyện quái gì… vừa xảy ra?

Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng để chiến đấu. Đã sẵn sàng để đọc vị đối thủ. Vậy thì tại sao? Elsie vẫn chỉ đang đứng đó chỉ tay. Vậy mà tại sao cơ thể tôi…

“Trong không gian này, tôi chính là một vị thần.”

Elsie mỉm cười rạng rỡ.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận