"—Wolka. Ngươi, tại sao lại muốn trở nên mạnh mẽ?"
"—"
Dưới một bầu trời trong xanh đến đáng ghét, một cậu bé nằm sõng soài trên đất, thở hổn hển.
Lão nhân tra kiếm vào vỏ, dùng nó như một cây gậy chống và nhìn xuống cậu bé. Máu chảy từ trán và khóe miệng, mắt trái sưng húp, bộ quần áo cũ vừa được dân làng cho đã rách nhiều chỗ và rướm máu.
Dù vậy, trong mắt cậu bé 8 tuổi vẫn bừng cháy một ngọn lửa bất diệt. Đã ba năm trôi qua kể từ ngày cậu bắt đầu tu luyện kiếm thuật dưới sự chỉ dạy của lão nhân, một điều không tưởng ở độ tuổi mà lẽ ra cậu phải đang vui chơi cùng bạn bè.
Cậu bé, đối với lão nhân, là con của con trai mình, tức là cháu trai.
"Wolka. Ở cuối con đường mà ngươi nhắm tới, có thứ gì?"
Lần đầu tiên khi được cháu trai xin dạy kiếm, trong lòng lão nhân là sự chuộc tội với con trai mình.
Con trai của ông, nói một cách khách sáo, không phải là người hợp với việc chiến đấu. Vì vậy lão nhân đã sớm từ bỏ việc dạy kiếm cho con trai, và con trai ông cũng không bao giờ có ý định đi theo con đường của cha. Mối quan tâm của con trai ông không phải là kiếm, mà là ma thuật. Cậu ta đã đến gõ cửa <Cơ Quan Ma Đạo Luật (Magisterica)> ở Vương Đô và làm việc như một học giả. Ở đó, cậu ta đã để lại một số thành tựu nhất định, và dù kết hôn muộn nhưng cũng lấy được một người vợ hiền lành. Trong mắt lão nhân, đứa con trai đang sống một cuộc đời hạnh phúc.
Và rồi, trong một cuộc điều tra học thuật, cả hai vợ chồng đã vào một hầm ngục. Và không bao giờ quay trở lại.
Đứa cháu trai mà ông nhận nuôi, tại sao lại đột nhiên xin dạy kiếm, ông không rõ. Nhưng nếu nó đã muốn đi theo con đường kiếm thuật, thì việc nuôi dạy nó thành tài là trách nhiệm của mình, ông đã nghĩ vậy.
Nếu ngày xưa lão nhân không sớm từ bỏ việc dạy kiếm cho con trai mình, nếu ông dạy cho nó những cách chiến đấu đàng hoàng hơn một chút, có lẽ con trai ông đã không chết.
Vậy thì, đứa cháu trai này cần được nuôi dạy để nó có thể tự mình sinh tồn. Đó chắc chắn là cách chuộc tội nhỏ nhoi mà một người sắp đi đến cùng một nơi với con trai mình có thể làm.
Ông đã quá ngây thơ.
Nhiệt huyết mà cháu trai ông dồn vào thanh kiếm, lúc đó lão nhân đã hoàn toàn không thể lường trước được.
"Wolka. Ngươi, định làm gì?"
Ban đầu, để phù hợp với đứa cháu trai nhỏ bé đến mức bàn tay cầm kiếm còn chưa thành hình, ông đã bắt đầu bằng những bài luyện tập nhẹ nhàng. Hay đúng hơn là một trò chơi múa gậy. Nhưng khoảng nửa năm sau, cháu trai ông đột nhiên phản kháng.
Với bài luyện tập hời hợt thế này, không bao giờ có thể mạnh lên được.
Hãy dạy tôi một cách nghiêm túc hơn.
Lúc đó, ông đã cười xòa, cho rằng chỉ là lời nói khoác lác của một đứa trẻ. Nhưng sự thật, nhiệt huyết của nó đã biến thành một ngọn lửa như muốn đốt cháy cả da thịt lão nhân. Nếu ông không nghiêm túc, nó sẽ đập nát ông một cách xấc láo, đứa cháu trai đã nói với ông như vậy qua thanh kiếm.
Cho nên ông đã bị ảnh hưởng, và bài luyện tập vốn chỉ là một trò chơi đã dần trở nên nghiêm túc hơn.
Nửa năm còn lại đã trở thành 'luyện tập' đúng nghĩa,
Năm tiếp theo, đã không còn là mức độ mà một đứa trẻ có thể theo được,
Và năm tiếp theo nữa, đã đến mức ngay cả người lớn cũng phải bỏ cuộc.
Thỉnh thoảng, lý trí của lão nhân cũng lên tiếng ngăn cản.
Mình đang nghiêm túc làm cái gì vậy. Đối phương chỉ là một đứa trẻ chưa đến 10 tuổi thôi mà.
Bản năng của lão nhân đáp lại.
Tuổi tác không quan trọng, ánh mắt của nó là thật. Vậy thì đáp lại nó, không phải là trách nhiệm của một lão già đã sống cả đời trên con đường này sao.
Sự thật, đứa cháu trai không bao giờ bỏ cuộc. Ngược lại, với đôi mắt rực lửa, nó còn nhe răng như muốn cắn đứt cổ họng của lão nhân.
Cậu bé này, rõ ràng không bình thường. Ban đầu ông đã nghĩ, có lẽ là do cái chết của cha mẹ. Nhưng nếu chỉ có vậy, liệu nó có thể bám trụ suốt ba năm trời không.
Vì vậy, lão nhân hỏi cháu trai mình.
"Wolka. Ngươi tại sao lại vung kiếm?"
"Hự—"
Đứa cháu trai khó khăn lắm mới điều chỉnh lại được hơi thở, đáp lại bằng một giọng khàn đặc chỉ còn nghe được một nửa.
"Đã quyết... rồi. Phải, có được... thanh kiếm, đó...!"
"...Lại là nó à."
Lão nhân thở dài. Đó là kiếm kỹ mà đứa cháu trai đang cố gắng thử nghiệm trong những khoảng thời gian nghỉ ngơi ít ỏi. Một kỹ thuật bí ẩn đến mức không biết có nên gọi là 'kiếm thuật' hay không, chỉ đơn giản là chém trong lúc rút kiếm ra khỏi vỏ.
"Ta đã nói nhiều lần rồi, đó không phải là một kiếm thuật đàng hoàng. Một thanh kiếm chỉ có thể cử động từ trong vỏ thì có ích gì. Cùng lắm chỉ dùng được như một đòn đánh lén ban đầu. Nhưng quái vật hiếm khi tấn công một mình. Mỗi lần có kẻ địch lao tới, ngươi lại định tra kiếm vào vỏ à? Nếu lỡ tay không tra vào được thì sao? Ngươi định xin quái vật chờ một chút à?"
"Hự,"
Hơi thở của đứa cháu trai dần dần ổn định lại.
"—Tôi biết mà."
Nó gắt lên.
"Tôi cũng không biết liệu cái này có dùng được trong thực chiến không. ...Đây không phải là chuyện lý lẽ. Tôi muốn hoàn thiện nó nên tôi sẽ hoàn thiện nó. Không có lý do nào hơn thế cả."
"...Thật sự chỉ có vậy? Chỉ vì vậy mà ngươi đã bám trụ với bài luyện tập của ta suốt ba năm trời sao. Ngươi cũng biết bài luyện tập của ta bây giờ đã không còn bình thường nữa rồi. Thanh kiếm đó có đáng giá đến vậy không?"
"Có."
Trả lời ngay lập tức.
"Tôi đã trót yêu thanh kiếm đó rồi."
"..."
Trên khóe miệng rướm máu của đứa cháu trai là một nụ cười ngạo nghễ.
"Tôi biết đây là thứ không thể có được với một lòng quyết tâm tầm thường. Nếu cứ làm theo cách thông thường, thì đến lúc đạt được chắc cũng đã thành một lão khọm già như ông rồi. ...Cho nên tôi mới nói, hãy dạy tôi một cách nghiêm túc."
Như muốn cắn đứt cổ họng của lão nhân.
"Tôi đã quyết định sẽ dùng kiếm kỹ đó để cho ông phải sáng mắt ra. Đừng có chết mà ôm chiến thắng đi nhé."
"...Hừ."
Lão nhân lại hừ mũi cười khẩy. Nhưng thực chất, trong lòng ông đang cười một tràng hả hê.
Không ngờ lại là một câu trả lời đúng như mong đợi.
"Đồ ngốc—"
So với những lời hoa mỹ sướt mướt như để trả thù cho cha mẹ, hay để bảo vệ những gì mình muốn bảo vệ, như thế này lại tốt hơn nhiều.
Lão nhân tin chắc cậu bé này, là một người đàn ông có thể phát điên vì kiếm.
Vì một kiếm kỹ như ảo mộng không biết đã học được từ đâu, thậm chí còn không chắc có thể dùng được trong thực chiến hay không, cậu bé này đã chuẩn bị sẵn sàng dâng hiến cả cuộc đời mình.
Thật, không bình thường.
Nhưng phải như vậy. Nếu không như vậy, thì không đáng để một mạng già sắp chết này nuôi dạy nó.
Ban đầu, ông đã nghĩ đó là sự chuộc tội. Rằng việc nuôi dạy đứa cháu trai nên người là trách nhiệm ít ỏi mà ông, người đã từng từ bỏ tài năng của con trai mình, có thể làm được.
"Được thôi. ...Vậy thì từ bây giờ, ta sẽ rèn luyện ngươi như thể muốn giết ngươi."
"...Hả?"
"Cứ tiếp tục bài luyện tập hời hợt này, chắc ta sẽ chết trước khi ngươi thành tài mất."
Hết rồi.
Đứa cháu mà con trai để lại. Đứa cháu trai duy nhất. Việc đối xử với nó qua lăng kính đó sẽ kết thúc ngay bây giờ.
Ta sẽ đánh cược tất cả những gì còn lại của sinh mệnh này, để rèn giũa người đàn ông này thành một thanh kiếm.
"Bốn năm nữa. Trong vòng bốn năm. Thanh kiếm mà ngươi đã trót yêu, hãy cho ta thấy trước khi ta chết đi."
"...Lão, già, khốn này...!!"
Nếu giữa chừng mà bỏ mạng thì cũng chỉ đến thế. Khi đó, tội lỗi đã hủy hoại cuộc đời của cháu trai, ta sẽ chuộc lại dưới đáy địa ngục.
Không. Bất kể kết quả thế nào, dù sau này có phải xuống địa ngục, ta cũng cam lòng.
Cho nên,
"—Đứng dậy! Tiếp tục!!"
"Vâng...!!"
Trong lúc còn sống, ông đã muốn được thấy.
Ánh chớp của thanh kiếm chưa từng có, được chém ra bởi tên đại ngốc này.
/
Khi tôi nhận ra đây là một thế giới fantasy chính thống với kiếm và ma thuật như trong manga, lúc đó tôi thật sự đã nghĩ như vậy: mục tiêu cuộc đời của tôi đã được định ra ngay lập tức.
Đúng vậy, mình sẽ luyện Iai [note80546].
Thật ngốc nghếch, nhưng đàn ông, dù ở tuổi nào cũng đều rất yêu thích kiếm. Tôi cũng không ngoại lệ, kiếp trước tôi là một cậu bé mắc bệnh chuunibyou khỏe mạnh. Mua một thanh mộc kiếm làm quà lưu niệm trong chuyến đi học về đã bị cha mẹ ngán ngẩm, rồi ra vườn múa may "Vèo!", "Xoẹt!" đã bị em gái nhìn bằng ánh mắt khinh bỉ.
Tôi đã mê mẩn những kiếm thuật mà các nhân vật chính dùng trong manga hay game, và đã không biết bao nhiêu lần tưởng tượng mình sử dụng những kỹ năng đó.
Đất nước của Samurai, Nhật Bản. Tôi nghĩ, khao khát về kiếm đã được khắc sâu vào gen của những người đàn ông Nhật Bản.
Cho nên khi nhận ra đây là một thế giới fantasy, và biết rằng những võ thuật siêu phàm không có ở kiếp trước lại có thể trở thành hiện thực, tôi đã nghĩ ngay đến điều này.
Ở thế giới này, có lẽ mình có thể thực hiện được 'Iai', thứ chỉ có trong tưởng tượng.
Có lẽ mình có thể hiện thực hóa được 'Bạt Đao Thuật', một khối đầy huyền bí và lãng mạn?
Thủ thế với thanh kiếm còn trong vỏ, ngay khi rút kiếm ra chỉ có một tia sáng lóe lên, và cùng lúc với việc tra kiếm vào vỏ, đối thủ đã bị chém làm đôi, tôi nghĩ nó cực kỳ ngầu. Tôi ngưỡng mộ nó. Tôi mê mẩn nó. Japanese Iai Banzai.
Cho nên, tôi đã quyết định sẽ làm. Đã đến một thế giới fantasy rồi, thì hãy thử nhắm đến thanh kiếm mà mình đã mơ ước ngày ấy. Thanh kiếm chỉ có trong anime, game, manga, nếu thật sự có thể hiện thực hóa được nó, dù chỉ tưởng tượng thôi đã thấy sôi sục rồi.
Suy cho cùng, điểm xuất phát của tôi với tư cách một kiếm sĩ chính là ở đó.
—————...
À, dù cơ thể đã mất một mắt một chân, nhưng cứ thế này, tay cầm kiếm, khẽ nới lỏng chuôi kiếm, tâm hồn lại trở nên thanh thản.
Sau một ngày nhận chân giả, tôi đã có thể đi lại tàm tạm và xin phép sư phụ cho tôi vung kiếm. Chỉ cần cho tôi chém một mục tiêu đứng yên một lần thôi.
Trên đường trở về Thánh Đô, không gì đảm bảo sẽ không phải chiến đấu với quái vật hay <Kẻ Vô Lại (Ruffian)>. Tôi nghĩ mình cần phải kiểm tra xem có thể vung kiếm đến đâu với cái chân giả này.
...Đó chỉ là một cái cớ, thật lòng tôi chỉ muốn được vung kiếm mà thôi.
Ở một góc sân của <Thánh Đạo Giáo Hội (Criscres)>, trước mặt là một con rối đất do sư phụ tạo ra. Tầm nhìn của tôi chỉ có bấy nhiêu. Sư phụ và mọi người đang nín thở cầu nguyện ở một nơi an toàn ngoài tầm kiếm, vốn đã không còn trong ý thức của tôi nữa.
Vì đã bị ông già đó hành cho đến chết, nên tôi đã trở thành một kiếm sĩ chính hiệu lúc nào không hay. Ban đầu, chỉ cần có thể thực hiện được hình dáng của Bạt Đao Thuật là thỏa mãn lắm rồi, vậy mà tự khi nào tôi đã leo lên con đường kiếm thuật vô tận.
Vì vậy, dù nằm trên giường bệnh, tôi cũng không thể yên lòng nếu không được vận động,
Vung kiếm chay thì có thể đổ mồ hôi sảng khoái,
Và thủ thế với thanh kiếm, tôi cảm nhận được mình đang sống.
...Đúng vậy, phải thừa nhận thôi.
Tôi, không thể cứu vãn được nữa. Thật sự rất yêu kiếm.
Thanh Đơn Đao Lưỡi Cong <Talwar> mảnh như một thanh katana của Nhật, món quà cuối cùng mà ông già đã tặng. Dù đã bị tôi sử dụng đến tàn tạ trong trận chiến với Trích Mệnh Giả, nhưng đến bây giờ nó vẫn nằm gọn trong tay tôi mà không một vết sứt mẻ.
"..."
A, chết rồi.
Hình như, có nhiều thứ sắp trào ra.
Mất một mắt và một chân, tương lai của một kiếm sĩ đã khép lại, nhưng tôi đã nghĩ đó là một cái giá rẻ nếu có thể thay đổi được cái bad end đó. Không phải là tôi đang tỏ ra mạnh mẽ, lúc đó tôi thật sự đã nghĩ như vậy từ tận đáy lòng.
Tôi đã nghĩ như vậy. Thế mà,
Tôi không muốn từ bỏ.
Quả nhiên, tôi không muốn từ bỏ.
Gần 10 năm vung kiếm, và chỉ mới vài năm kể từ khi tôi lĩnh hội được một Bạt Đao Thuật mà bản thân có thể hài lòng. Chỉ mới vài năm thôi. Lẽ ra vẫn còn cả một chặng đường dài phía trước. Lẽ ra tôi sẽ còn tiếp tục theo đuổi thanh kiếm lý tưởng và leo lên những đỉnh cao hơn nữa.
Không được.
Chắc chắn không được.
Kết thúc giữa chừng như thế này, sao có thể không hối tiếc được chứ.
"Wolka...? C-Con ổn không...?"
Tiếng gọi của sư phụ kéo ý thức của tôi trở lại. Tôi thấy gương mặt của sư phụ như sắp vỡ òa, hai tay nắm chặt như đang nén đau.
Yuritia cũng vậy, Anze cũng vậy. Ngay cả Atori cũng mím môi, lặng người.
Thế này, có lẽ đã bị nhìn thấu hoàn toàn rồi... A, chết tiệt, đồ ngốc. Thật sự chỉ muốn thử một nhát chém thôi, không có ý định như thế này đâu.
Tôi khẽ thở hắt ra một hơi, chuyển đổi ý thức. Bây giờ, trước hết phải hoàn thành cái cớ ban đầu. Với cái chân giả này có thể vung kiếm đến đâu. Nếu đã không thể từ bỏ kiếm, thì việc kiểm tra một chút để suy nghĩ phương hướng sau này cũng chả mất gì.
"—..."
Không phải tự nhiên mà tôi đã điên cuồng vung kiếm suốt 10 năm. Một khi đã quyết định, trái tim tôi lại trở nên tĩnh lặng. Sự tồn tại của sư phụ và mọi người biến mất khỏi ý thức, tất cả sự tập trung của tôi dồn vào con rối đất trước mặt, và thanh kiếm trong tay.
Chân phải trước, chân trái sau. Với thế thủ lấy nửa thân phải làm cơ bản này, việc mất đi mắt phải đã làm cho tầm nhìn phía trước của tôi bị che khuất gần một nửa. Nếu không chủ động xoay cổ, tôi thậm chí còn không thể nhìn rõ con rối đất. Nhưng không sao cả. Tôi cắm cái chân giả xuống, giẫm chặt lấy mặt đất. Hạ thấp trọng tâm, hít một hơi thật sâu.
"—————..."
A... hình như, tôi có thể nhớ lại được một chút.
Sâu hơn, so với trước đây.
Cảm giác như chính mình và thanh kiếm đã hòa làm một. Một sự chắc chắn, mình có thể chém được thứ mình muốn chém, theo đúng như mình hình dung.
Đây chắc chắn là ký ức từ trận chiến với Trích Mệnh Giả. Dù đầu óc đã quên, nhưng cơ thể lại nhớ rất rõ. Nó đã được khắc sâu.
Như thể đang bước vào một lĩnh vực khác.
Đúng vậy. Lúc đó, tôi chắc chắn cũng đã như thế này—
"—!!"
Tôi chém.
Tôi nghe thấy tiếng gì đó gãy vụn.
Tầm nhìn lộn ngược lên trên, và tôi hoàn toàn không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
"Đau..."
Ý thức bị gián đoạn trong một khoảnh khắc, thứ tiếp theo tôi thấy là một bầu trời xanh ngắt.
Xem ra, tôi đã ngã ngửa ra sau. Vì sự việc quá đột ngột, lại xảy ra giữa lúc đang rút kiếm, nên tôi hoàn toàn không thể chống đỡ được.
"Wolka!! Wolka!!"
"Tiền bối!!"
"Wolka...!!"
"Ngài Wolka...!!"
Khi tôi đang rên rỉ vì cơn đau đầu nhẹ, mọi người đã la hét và chạy tới. Ai nấy đều tái mét mặt mày, sư phụ thì rơm rớm nước mắt.
"V-Vết thương! Có bị thương không!? Wolka!!"
"...Không sao, tôi không sao."
May mắn là tôi không buông kiếm, nên ngoài việc hơi đập đầu và lưng ra thì không sao cả. Tôi giơ tay trái lên đáp lại khi vẫn còn đang nằm ngửa. Sư phụ đã ngồi sụp xuống nắm lấy tay tôi, rồi bắt đầu khóc nức nở. Kh-Không cần phải làm quá lên như vậy đâu...
Tuy nhiên, Yuritia, Atori và Anze, tất cả đều có một vẻ mặt tồi tệ như thể niềm hy vọng vừa le lói đã bị dập tắt. Đã bảo đừng làm quá rồi mà. Mọi người bị lây cái trái tim siêu to khổng lồ của Anze rồi à.
Mà khoan, tại sao tôi lại ngã ngửa ra sau chứ. Tôi đã cắm chặt chân giả xuống rồi, nên không thể nào trượt chân được.
".........Hả?"
Nhìn xuống chân trái, tôi đã hiểu ra nguyên nhân ngay lập tức.
Hiểu thì có hiểu, nhưng đầu óc tôi mất một lúc mới theo kịp.
Chân giả đã bị hỏng.
Phần khớp nối (socket) đã nứt vỡ, cái thanh chống (chân) đã gãy làm đôi—
Ra là vậy, ra là vậy, nếu cái chân giả lẽ ra phải chống đỡ cho cú rút kiếm mà bị gãy, thì mất thăng bằng rồi ngã ngửa ra sau cũng là điều dễ hiểu. Nhưng tại sao đột nhiên hỏng chứ, mới nhận hôm qua còn mới tinh mà. Không, không lẽ.
Người nói ra câu trả lời là Yuritia. Với một giọng nói run rẩy.
"T-Tiền bối... cái chân giả, đã không chịu nổi... nhát chém của anh..."
"..."
Thứ làm cho Bạt Đao Thuật của tôi trở nên khả thi là sự khổ luyện để điều khiển kiếm một cách chính xác, và phép <Thân Thể Cường Hóa (Strength)> được vận dụng một cách đậm đặc trong khoảnh khắc này.
Cho đến bây giờ, tôi chưa từng ý thức được điều đó.
Nhưng nếu vì bùng nổ phép <Thân Thể Cường Hóa> với một mật độ quá mức, mà phần thân dưới, đặc biệt là chân trụ, phải chịu một áp lực phi thường thì sẽ ra sao.
Nếu từ trước đến nay không có vấn đề gì là vì tôi đã cường hóa cả chân để nó có thể chịu được áp lực chứ sao.
Phép <Thân Thể Cường Hóa> không có tác dụng với chân giả.
Vốn dĩ ma lực còn không thể truyền qua, nên khi đối mặt với áp lực, độ bền của nó đã không đủ—
"...Haha."
Mà thôi, dù sao cũng chỉ là một cái chân giả dùng cho sinh hoạt hàng ngày.
Tôi đã không nghĩ, mình sẽ thành công ngay từ đầu. Dù sao, trông nó cũng chỉ giống như một cái gậy được gắn vào chân. Một cái chân giả trông có vẻ dễ gãy, thì việc nó thật sự bị gãy cũng là chuyện bình thường. Tôi đã không hề kỳ vọng gì cả, nên đây không phải là một kết quả đáng để thất vọng.
Hơn nữa, dù cái chân giả này không được, cũng không có nghĩa là mọi khả năng đã kết thúc. Chắc chắn phải có những mẫu chân giả có độ bền cao hơn—à, nhưng nếu không thể cường hóa bằng ma thuật thì dù sao cũng—nếu làm chân giả bằng vật liệu có thể truyền ma lực—vậy thì phải là vật liệu hiếm cấp Mithril—vậy thì chỉ cần kiếm được nó là được—nhưng nếu muốn kiếm thì chỉ có thể nhờ sư phụ và mọi người—vậy thì phải cúi đầu nhờ vả thế nào—chỉ vì sự ích kỷ của mình mà lôi kéo họ đến mức đó—mà vốn dĩ có thể làm chân giả bằng Mithril không—có đáng để chấp nhất với kiếm đến mức đó không—
Đúng vậy, chuyện này đã được dự đoán trước.
Ngay từ đầu, tôi đã không kỳ vọng gì cả.
Không cần phải nghiêm trọng hóa vấn đề. Chỉ là một lựa chọn thử nghiệm thất bại như dự tính. Chắc chắn vẫn còn, nhiều khả năng khác—
"A, ....................................chết tiệt."
Vậy mà, tại sao.
Tại sao mình lại sốc đến thế này chứ, tôi—
/
—Dĩ nhiên, cái suy nghĩ của Wolka "không cần phải quá nghiêm trọng hóa vấn đề" là không sai.
Cái chân giả của cậu đúng là chỉ dùng cho sinh hoạt hàng ngày, và không được thiết kế cho các vận động mạnh như chạy hay nhảy. Việc sử dụng <Thân Thể Cường Hóa> lại càng không thể. Nếu người chế tạo cái chân giả này có mặt ở đây, có lẽ đã mắng cậu một trận "Nếu muốn dùng như vậy thì phải nói ngay từ đầu chứ".
Đó là một kết quả cực kỳ hiển nhiên, và chỉ vì vậy mà bi quan không thể sử dụng Bạt Đao Thuật được nữa thì thật sự quá sớm.
Dù cậu nghĩ rằng cái giá phải trả cho việc bảo vệ đồng đội, mất đi một con mắt và một cái chân là rẻ mạt, nhưng ý nghĩa thực sự của sự mất mát đó đối với bản thân cậu, đã đủ để Wolka nhận ra.
Wolka tuy là một mạo hiểm giả trẻ tuổi mới 17, nhưng đã cầm kiếm được 10 năm. Cậu đã dâng hiến hơn một nửa cuộc đời mình cho thanh kiếm, đã trải qua những cuộc tu luyện đến rướm máu từ khi còn nhỏ.
Dù cho sau trận tử chiến với Trích Mệnh Giả, kiếm kỹ của cậu đã bước sang một cảnh giới mới.
Dù cho cậu rõ ràng mạnh hơn so với trước khi bị thương.
Nhưng nếu không thể vung kiếm, tất cả đều vô nghĩa.
Vì vậy, việc cậu có cảm giác như những gì mình đã khổ luyện đang sụp đổ từ dưới chân, và buột miệng nói ra những lời yếu đuối cũng là điều dễ hiểu.
Tuy nhiên, sự yếu đuối của Wolka chỉ bộc lộ trong khoảnh khắc đó. Dù sao đi nữa, điều này phần lớn là do tính năng của chân giả, và vẫn chưa thể khẳng định cậu không còn sử dụng được Bạt Đao Thuật. Không lâu sau, cậu đã lấy lại tinh thần. Sau khi bị vị Sơ già mắng vì làm hỏng chân giả chỉ mới sử dụng hai ngày, cậu bắt đầu ưu tiên việc trở về Thánh Đô.
Đối với Wolka, đó thậm chí còn là một cơ hội tốt để nhận thức lại tình cảm của mình đối với thanh kiếm.
Chỉ là một ngày như vậy.
—Khoảnh khắc yếu đuối nhỏ nhoi mà Wolka đã vô tình để lộ ra.
Hình ảnh cậu hối tiếc, nghẹn ngào vì không thể vung kiếm dù chỉ một lần.
Đã hiện lên như thế nào trong mắt các đồng đội của cậu, đó lại là một câu chuyện khác.


3 Bình luận